1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 85
      Editor: LạcLạc
      Khi Mã Dần tới Dương Châu, trời đầy mây mưa phùn mịt mờ. Ông mặc trực chuyết xanh thẫm bằng tơ lụa, đầu đội khăn mũ, vẻ mặt nghiêm cẩn. Vừa từ thuyền xuống thấy nam tử có vóc người cao to, khuôn mặt ngăm đen ở bên bờ nhìn thẳng về phía ông, ánh mắt tinh , có vẻ giỏi giang trầm ổn.

      “Mã đại nhân?” Nam tử tới, chắp tay .

      Mã Dần quan sát vị nam tử đó, chỉ cảm thấy thân hình người này cường tráng, bước trầm ổn, ràng là người luyện võ, suy đoán đó là vị Lục Hành – thân tín của thái tử, liền hỏi, “Lục đại nhân?”

      Lục Hành cười cái, lấy ngư phù từ trong tay áo ra, Mã Dần cầm lấy xem xét, cuối cùng xác nhận thân phận xong, bèn , “Làm phiền Lục đại nhân.”

      “Khách sáo rồi.” Lục Hành và Mã Dần lên chiếc ngựa bên cạnh, xe ngựa nhanh chóng lăn bánh đường, thấy bóng dáng đâu.

      Trong xe, Mã Dần hỏi, “Lục đại nhân, chúng ta đâu đây?”

      Lục Hành nhìn Mã Dần, do dự chút , “ phủ nha Dương Châu trước, tri phủ Dương Châu Lý đại nhân chuẩn bị xong yến hội đợi Mã đại nhân đó.”

      Mã Dần lại cau mày, khinh thường , “Lúc này sao ta nuốt trôi nổi?”

      Lục Hành sớm nghe qua Mã Dần là người cương trực đến mức vô vị, tại nghe được lời này nghĩ, đâu chỉ vô vị, quả thực còn chẳng biết nhân tình lui tới. Cho dù ông là khâm sai tới đây phá án, phụng ý chỉ của thái tử điện hạ nhưng rồng mạnh thế áp chế được rắn bản ̣a, lúc nào cũng phải duy trì mối quan hệ với tri phủ nơi đó mới đúng. Song nghe lời này, ràng ông chẳng cho chút mặt mũi nào, nghĩ làm sao uyển chuyển nhắc nhở, chợt nghe Mã Dần , “Nơi xảy ra án ở đâu? Chúng ta qua đó trước .”

      Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Mã Dần, Lục Hành cũng bất đắc dĩ, đành nghe lời ông đến nhà Vu Thế Nhuận từng là nhà giàu số Dương Châu. Lại Lục Hành phụng chỉ thái tử điện hạ, việc lần này kỳ vọng rất nhiều vào , tiếc rằng dò hỏi nhiều ngày, ngay cả mấy bằng hữu cũ trong giang hồ cũng từng xin hỗ trợ qua, vẫn hết đường xoay sở. Vụ án này… quá sạch , sạch đến mức có chút đầu mối, giống như biết chuyện bọn họ muốn làm từ sớm. Nghĩ tới đây Lục Hành hoảng sợ trận, nhớ tới vị bằng hữu đặc biệt hỏi thăm tin tức giúp kia trước khi , “Vụ án này ngươi thể tra xét nữa, phía sau rắc rối phức tạp, tuyệt đối phải người ngươi có thể động chạm.”

      Ngay khi Lục Hành trầm tư, rất nhanh đến nhà cũ của Vu Thế Nhuận, nơi này bây giờ là mảng hỗn loạn, tòa nhà lớn từng được chạm trổ tinh vi sớm còn bóng dáng đâu, chỉ còn lại mấy cây cột bị cháy sót lại.

      Mã Dần xuống xe ngựa, qua đó, nhanh chóng tới nhà chính, ông ngồi xổm dưới đất cẩn thận xem xét, “Có phải phu nhân Vu Thế Nhuận chết ở chỗ này ?”

      Lục Hành gật đầu, “Đúng.”

      Lý Sương – tri phủ Dương Châu liên tục qua lại trong phòng, lúc lâu mới đợi được gia đinh ngoài cửa hô, “Lão gia, Lục đại nhân đến.”

      Lý Sương thở phào nhõm, ngạc nhiên , “Mau mời.”

      Cho tới khi nhìn thấy Mã Dần trong tin đồn Lý Sương cũng sững sờ, đều người này thiết diện vô tư, cương trực công chính, tính tình có chút thiếu khôn khéo, quá mức nghiêm khắc. Kết quả lúc này ông lại cười tủm tỉm, hình như hơi vui vẻ, khiến người ta như gió xuân gột rửa.

      Lý Sương chắp tay , “Mã đại nhân, ngưỡng mộ đại danh lâu.”

      Mã Dần đáp lễ, Lý Sương bèn dẫn hai người vào chỗ ngồi. Đợi Mã Dần tiếp nhận chén trà nha hoàn bưng lên, ông vừa cười vừa , “Lý đại nhân cần khách sáo, trước khi ta tới có ghé qua ngôi nhà may mắn kia.”

      Lý Sương sững sờ, ngẩng đầu nhìn Lục Hành, thấy gật đầu, liền kinh ngạc , “Chuyện này… cần gì vội vàng thế, chờ bản quan đích thân cùng chẳng phải tốt hơn sao?”

      Mã Dần cười, “ cần phiền phức vậy, lần này có thu hoạch lớn, lại có thể tìm được hộp sắt.”

      Lý Sương cả kinh, đứng dậy, “Hộp?”

      “Đúng.” Mã Dần thoáng đắc ý , “Vật chứng trong hộp này rất hiếm có.”

      “Vật chứng gì chứ?” Lý Sương nhìn chằm chằm Mã Dần, chỉ hận thể lập tức lấy hộp sắt kia tới kiểm tra.

      Mã Dần và Lục Hành đưa mắt nhìn nhau, Mã Dần lập tức lộ ra nét mặt khó xử, “Xin Lý đại nhân thứ lỗi, vật chứng này chưa thể đưa cho đại nhân.”

      “Hả?” Lý Sương hiểu, “Vì sao?”

      “Việc này có quan hệ trọng địa, xin Lý đại nhân hiểu cho.” Mã Dần chịu tiếp, xoay đầu lại bắt đầu uống trà, bày bộ dáng đừng hỏi.

      Lý Sương đưa mắt nhìn Lục Hành, mấy tháng nay ngược lại hai người ở chung hài hoà. Sắc mặt Lục Hành nghiêm túc, lắc đầu , “Vật chứng này can hệ trọng đại, xin Lý đại nhân thứ lỗi.”

      Lý Sương cũng phải người xoay chuyển được, nhanh chóng khôi phục khuôn mặt tươi cười, dường như dáng vẻ thất thố ban nãy chỉ là sơ sót trong nháy mắt thôi. Đến lúc uống trà xong, mời Mã Dần và Lục Hành nhà chính, nơi đó chuẩn bị cơm nước từ lâu.

      Đợi rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị[1], mọi người uống hơi nhiều, Lý Sương đỏ mặt , “Mã đại nhân, ngươi đúng là người xử án bậc nhất Đại Kỳ chúng ta, nào nào, ta mời ngươi chén.” xong bèn tiến lên rót chén rượu cho Mã Dần, Mã Dần thấy Lý Sương nhiệt tình, bất đắc dĩ tiếp nhận, hai người chạm chén hơi uống cạn. Lý Sương rất cao hứng , “Tửu lượng giỏi, haha.”

      [1] Rượu qua ba tuần, món ăn qua năm vị: Nguyên văn ‘Tửu quá tam tuần, thái quá ngũ vị’, chính là chỉ những người cùng bàn uống ba phiên (mỗi người uống ba chén), sau đó món ăn cũng đủ năm vị. Ý yến tiệc tới độ sâu nhất định, có thể bàn luận vấn đề bản chất làm nên bữa tiệc đó, hoặc là bữa tiệc tới hồi kết thúc.

      Đến khi ngồi xuống lần nữa, Mã Dần , “ Mã mỗ là người xử án bậc nhất Đại Kỳ, ta nhận nổi.”

      Lý Sương kích động đáp, “Sao có thể? Ta và Lục đại nhân tra xét mấy tháng cũng có tiến triển, hôm nay Mã đại nhân vừa đến lập tức nắm được chứng cứ quan trọng, việc này rất đáng ăn mừng.” xong chợt chuyển đề tài, mang theo mấy phần lo lắng, “Nhưng vật chứng quan trọng thế phải cất giấu ở đâu? Chẳng lẽ để những thứ…”

      Lục Hành ở bên nghe vậy trầm tư hồi , “Mã đại nhân, vụ án này can hệ trọng đại, vật chứng đó lại quan trọng vậy, tại sao đặt ở chỗ Lục mỗ. Tuy Lục mỗ bất tài, nhưng hiếm gặp được địch thủ.” Lục Hành ăn mặc dù khiêm tốn nhưng nét mặt lại rất tự tin.

      Lý Sương nghe thế xoay đầu nhìn Mã Dần cách khẩn trương, lại thấy Mã Dần khăng khăng , “Vật chứng này quan trọng, tất nhiên ta phải mang theo bên người, đợi mấy ngày nữa vụ án được thẩm tra ràng, ta tự tay giao cho thái tử điện hạ kiểm tra.” Ông xong bèn im lặng.

      Lý Sương tự chủ lộ vẻ thất vọng.

      ***

      Sau khi Cố Tương nghe Hình Thượng Thiên hoàng hậu mang thai, còn bán tín bán nghi, luôn cảm thấy dựa vào tuổi tác đó của hoàng hậu có chút khó khăn, bất quá dù sao cũng phải chuyện nàng có thể quan tâm, nghĩ hồi lại vứt sang bên.

      Khí trời dần dần chuyển lạnh, Cố Tương bắt đầu suy nghĩ lễ vật tặng Hình Thượng Thiên nhân dịp sinh thần. Món quà đầu tiên chính là khăn tay, về sau vẫn là khăn tay…, mấy năm nay luôn là khăn tay. tại Hình Thượng Thiên đặc biệt để dành ngăn kéo, trong đó toàn là khăn tay nàng thêu nhanh như chớp, hoa lan đủ kiểu đủ loại. Nữ hồng khác Cố Tương học được, vạn năm chỉ thêu mỗi hoa lan, = =

      Liễu Chi bèn nghĩ kế cho Cố Tương, “Nô tỳ nghe , giờ lưu hành khảm các loại trân châu, ngọc thạch lên bốn góc khăn tay, trông rất sang trọng.”

      Xuân Nha ở bên cạnh lập tức , “Vậy chẳng may xước da sao?”

      Liễu Chi liền đáp, “Trân chân tròn, còn ngọc thạch cũng mài qua rồi.” xong còn rút khăn tay từ tay áo mình ra cho mọi người xem, “Nhìn , có phải rất đẹp ?”

      Đây là khăn tay trắng nền thêu hoa mai, màu hoa mai sáng , trông rất sống động, mà bốn góc của khăn tay thực còn khảm thạch hồng, thoạt nhìn rất đặc biệt.

      Xuân Nha nhảy qua cướp, , “Ôi chao, đẹp thế?” Sau đó ngắm ngía thích buông tay.

      Liễu Chi rất đắc ý, “Chứ sao!” Kết quả vừa xong thấy Xuân Nha nhét khăn tay vào lòng, cả kinh , “Ngươi làm gì đấy?”

      Xuân Nha cười hihi, “Liễu Chi tỷ tỷ, cái này cho ta .”

      được.”

      Xuân Nha trốn sau lưng Cố Tương, thè lưỡi , “Tỷ qua đây mà lấy.”

      Liễu Chi đứng nhìn nửa ngày, cũng chẳng dám chạy ra sau lưng Cố Tương bắt Xuân Nha, quả có chút thiếu trang trọng, chỉ có thể tức giận giậm chân , “Nương nương, sao người mặc kệ vậy.”

      Cố Tương cũng cười haha, mặt mày cong cong, nhưng vẫn mặc kệ. Trân Châu đứng ở bên mãi lên tiếng lúc này xen vào , “Xuân Nha, ngươi trả cho Liễu Chi , khăn tay này nàng thêu gần tháng, có tác dụng rất lớn.”

      Xuân Nha ngây thơ hỏi, “Tác dụng gì cơ?”

      Lời này lập tức khiến Liễu Chi đỏ mặt, Trân Châu che miệng cười, “Tặng cho người trong lòng ấy mà.”

      Hóa ra tháng trước trong nhà Liễu Chi gửi tin tức coi trọng gia đình, đối phương cũng bằng lòng đợi nàng xuất cung, việc này coi như đính hôn rồi. Liễu Chi bèn tĩnh tâm thêu khăn tay trong tháng, định tặng đối phương, lại bị Xuân Nha đoạt.

      Cố Tương nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Liễu Chi, khỏi cười, trong lòng cảm khái muôn vàn, đúng là đều lớn hết rồi, mỗi người đều sắp đến tuổi lập gia đình, nàng thực nỡ… Nhất thời Cố Tương lại nghĩ tới con mình, cũng chẳng biết khi Minh Huệ xuất giá tâm trạng nàng như thế nào? Có khổ sở ?

      Qua mấy ngày, Cố Tương được thái tử phi truyền lời, bảo rằng sinh thần thái tử sắp tới, tất nhiên phải mở tiệc, bảo Cố Tương chuẩn bị gì đó chút… Hứng thú của Cố Tương bỗng nhiên còn.

      Đến tối Hình Thượng Thiên trở về, liền thấy Cố Tương u oán nhìn . Hình Thượng Thiên làm bộ như thấy, lúc này thoải mái tựa vào giường ngoắc ngoắc Cố Tương. Cố Tương giống như đứa trẻ đợi cha mẹ gọi vậy, hối hả chạy đến, sau đó nhìn cách chờ mong.

      Hình Thượng Thiên vừa cười vừa , “Năm nay bận quá, sơn trang nghỉ mát được, chỉ có thể lên núi Nhạc Lộc săn thú thôi.” Giọng điệu lập tức mang theo mấy phần trông mong, “Đến lúc đó nàng dẫn theo tiểu Bạch, giờ Minh Huệ còn chưa thể cưỡi ngựa, có thể xem, Hân Nhi cũng có thể dẫn mở mang tầm mắt.”

      Cố Tương, = = thái tử gia, người trêu ta sao? Ta đợi phải những lời này mà.

      Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương ngớ người ra, sắp cười rút gân, nhưng cố nhịn, duy trì vẻ mặt chút cảm xúc, “Sao, ta còn tưởng nàng thích ra ngoài chơi, nếu muốn nữa.”

      Cố Tương thoáng cái nhảy dựng lên, trợn mắt , “.” Sau đó mang theo mấy phần khó tin hỏi, “Điện hạ, người dẫn thiếp , lẽ nào còn muốn dẫn người khác?” Cố Tương tự chủ nhớ tới thái tử phi, bỗng nhiên ý thức được nguy cơ.

      Hình Thượng Thiên thấy Cố Tương sốt ruột, trong lòng rất buồn cười, nhưng vẫn cố nhịn, còn ra dáng suy nghĩ hồi mới , “Ừ, nàng , đương nhiên còn có người khác.”

      Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên thế tưởng , chút ghen tuông ban nãy cũng còn, vội vàng túm cánh tay Hình Thượng Thiên làm nũng, “Điện hạ, buổi tối thiếp đắp chăn cho người, pha trà cho điện hạ uống, còn có thể…” Cố Tương tới đây chợt phát , tác dụng của mình cực kỳ ít, ngoại trừ sinh con cho ra quả chưa từng làm gì, ┭┮﹏┭┮, nàng đỏ mặt, , “Điện hạ, gần đây trời lạnh, ôm thiếp ngủ ấm lắm.”

      Hình Thượng Thiên nghe xong lời này thể nhịn cười nữa, ôm gối cười phá lên, chỉ vào Cố Tương , “Nàng đó… đúng là cái gì cũng dám .”

      Cố Tương thấy Hình Thượng Thiên cười vui vẻ, lúc này mới hiểu, hóa ra vừa nãy Hình Thượng Thiên đùa với nàng, nàng thoáng thẹn quá hóa giận, “Thiếp chuyện nghiêm túc với điện hạ, điện hạ còn giễu cợt thiếp.” Mẹ nó… mất mặt quá.

      Hình Thượng Thiên cười suýt sốc hông, lúc lâu mới ôm Cố Tương vào lòng, nhàng , “Ừm, ôm rất ấm, bản thái tử ân chuẩn.”

      Cố Tương tức giận cầm chiếc gối bên cạnh lên ném, kết quả ném xong nàng lại hối hận, nàng phát gan mình béo lên rồi, dám ném thái tử…, = =

      Tình cảnh bất động trong phút chốc.

      Cố Tương nghĩ có cần nhanh chóng bồi tội hay , ai ngờ tay Hình Thượng Thiên đẩy chiếc gối ra, lộ vẻ mặt hung ác, “Cố lương đệ, lá gan của nàng càng lúc càng lớn nhỉ, xem ra trừng trị nàng được.” xong bèn đặt Cố Tương dưới thân.

      Cố Tương vốn hơi chột dạ, kết quả thấy nét mặt Hình Thượng Thiên tuy tức giận, nhưng trong ánh mắt toàn là ý cười liền biết giận , trong lòng hơi động, chợt uốn éo người , “Điện hạ, người buông ra.” Sau đó lẳng lặng tự mình kéo vạt áo, lộ ra bầu ngực gồ lên bên trong.

      Hình Thượng Thiên nhìn động tác của Cố Tương, vừa bực mình vừa buồn cười, còn mang theo mấy phần kích thích, hung hăng véo mũi Cố Tương, “Tiểu tinh này…”

      Vâng, Cố Tương rất thản nhiên tiếp nhận xưng hô tiểu tinh này, nàng vừa bình tĩnh vừa ngọt ngào lấy chân quấn quanh hông Hình Thượng Thiên, , “Thiếp là tiểu tinh của điện hạ.”

      Trong phòng nhanh chóng truyền ra tiếng cười bất đắc dĩ lại mang theo cưng chiều của Hình Thượng Thiên.

      Thái tử phi trong Tây Hoa cung rất chăm chú nhìn thực đơn, xóa xóa chút, lại cảm thấy đúng, , “Ngươi xóa thố vịt cay này , đổi thành vịt tứ hỉ, tên này nghe vui vẻ hơn.” Thái giám ở bên trông hơi gầy đét nghiêm túc nhớ kỹ, xóa bỏ món kia, lại thêm ba chữ vịt tứ hỉ.

      “Nương nương, người xem có cần thêm món Phật nhảy tường ?” Hương Ngưng ở bên hỏi.

      Thái tử phi nghe xong gật đầu, “Món này cũng thêm vào.”

      Mấy người thảo luận nửa ngày, đợi sắc trời tối đen mới quyết định xong thực đơn. Chờ thái giám thiện phòng rồi, thái tử phi mới thở phào nhõm, uống mấy hớp nước trà, sau đó với Hương Ngưng, “Ngươi lấy bộ y phục kia qua đây cho ta xem chút.”

      Hương Ngưng lấy chiếc hộp bằng gỗ lim trổ sơn màu đỏ tới, mở chiếc hộp ra, bên trong là bộ trường bào bằng tơ lụa màu đen, phối với hoa văn màu tím, kim tuyến thêu đường viền vân mây, trông rất tinh tế. Hương Ngưng ở bên cạnh nhìn y phục tinh xảo đẹp đẽ cách đặc biệt dưới ánh đèn, bèn , “Đẹp quá.”

      Thái tử phi khỏi bật cười, “Cũng biết điện hạ có thích .”

      Hương Ngưng vội vàng , “Phần tâm ý này của nương nương, điện hạ chắc chắn thích.”

      Thái tử phi nghe xong rất vui vẻ, lại lấy y phục ngày mai mình muốn mặc ra kiểm tra lần nữa, biết rằng sắp xếp thỏa đáng, lúc này mới cao hứng vào giấc ngủ. Nàng ta nằm giường, nhìn túi thơm bên cạnh màn trướng kia, nghĩ, lần này điện hạ đến mức chặn nàng ngoài cửa nhỉ?

      Tối hôm sau thái tử phi cũng tặng được bộ trường bào được tỉ mỉ thêu kia, vì sáng sớm bùng nổ tin tức cực kỳ chấn động, hoàng hậu mang thai. Sau khi thái tử nghe xong phải tới chỗ hoàng đế chúc mừng, tiếp đó, dạ tiệc này tất nhiên hủy bỏ.

      Tin tức ấy giống như quả bom vậy chỉ làm hậu cung dậy sóng, mà trong triều cũng bị vài người có lòng riêng nghe được.

      Nếu hoàng hậu sinh con trai, chính là đích trưởng tử, tuy tuổi tác hai người chênh lệch nhau, nhưng dù gì xuất thân cũng bất đồng, có chút vi diệu.

      Thái tử phi mặc bối tử[2] lụa hoa màu xanh nhạt với hoa văn mai lan trúc chìm, vẻ mặt trang nghiêm tao nhã tới, hoàng hậu mặt mày hồng hào đón nhận lời chúc mừng của mọi người. Mấy vị tân sủng của hoàng đế đều tới chúc mừng, hơn nữa Cố lương đệ trước giờ đều làm ổ trong Linh Khê cung cũng tới. Nàng ta thấy Cố Tương miễng cưỡng ngồi đó vẫn khó giấu được dung nhan khuynh thành, những mỹ nhân trang điểm xinh đẹp bên cạnh đều bị lu mờ, nàng ta chỉ cảm thấy cực kỳ chói mắt.

      [2] Là loại trang phục mà phụ nữ, con thời Tống Minh thường dùng. Kiểu dáng là cổ áo vuông góc với vạt áo. Dưới nách tay áo bắt đầu mở rộng ra, bên hông dùng dây tơ lụa để buộc lại, phía dưới dài quá gối. Thường tay áo và cổ áo được viền hoa.

      Hoàng hậu nhìn thấy thái tử phi rất vui vẻ , “Có thể đợi được ngươi rồi, tới đây nào.” Sau đó chờ thái tử phi ngồi vào chỗ mình bèn thân thiết kéo tay thái tử phi Ngô Lan Hi, “Bổn cung nghe khi ngươi còn ở nhà mẹ đẻ, nữ hồng đặc biệt theo danh sư học, thêu hai mặt dễ như trở bàn tay.”

      Thái tử phi khiêm tốn cúi đầu, “Chỉ học sơ thôi ạ.”

      Hoàng hậu cười rất từ ái, “Nhìn ngươi khiêm tốn kìa… dù sao vẫn tốt hơn bổn cung ấy chứ, bổn cung già rồi, ngay cả kim cũng cầm được.” xong vẻ mặt lại sầu não vài phần.

      Lý mỹ nhân vội bước lên trước , “Ai bảo nương nương người già đấy? Trông nương nương như giai nhân mười sáu mà.”

      Hoàng hậu nhìn Lý mỹ nhân có nước da mềm mại mịn màng có thể véo ra nước kia, thấy vẻ mặt nịnh nọt của nàng ta, tâm trạng cực kỳ tốt, “Chỉ có ngươi biết ăn , ngọt ngào vậy, lại ăn thêm viên đường , về sau tới dỗ bổn cung, bổn cung cũng vui vẻ trôi qua.”

      Lý mỹ nhân rất nghiêm túc đáp, “Nương nương, người hỏi thử tỷ muội bên này xem, phải như vậy sao, nương nương trông vẫn trẻ tuổi mà, thần thiếp cũng sánh bằng.”

      Mọi người lập tức phụ họa, trong điện toàn là giọng nịnh nọt vuốt mông ngựa, Cố Tương cúi đầu, đếm từng viên gạch bên dưới. Từ lúc bắt đầu đến giờ nàng đếm hết lượt, chiều ngang tổng cộng ba mươi hai viên, chiều dọc sáu mươi bốn viên, tẻ nhạt…

      Nàng vốn nửa tin nửa ngờ, kết quả hoàng hậu có , 囧. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Hình Thượng Thiên, tâm trạng phức tạp của Cố Tương cũng bình tĩnh lại, xách lễ vật Hình Thượng Thiên vì nàng chuẩn bị từ sớm, dựa theo lời Hình Thượng Thiên , chỉ cần chuyến là được.

      Ai ngờ sau khi nàng tới mới phát thái tử phi chưa đến, ngay cả Dương lương đệ cũng thế, nàng thoáng lúng túng, cảm thấy có phải mình quá kích động . May mà tâm trạng hoàng hậu hình như rất tốt, những vị mỹ nhân, bảo lâm phẩm cấp thấp luôn được hoàng đế ân sủng nịnh bợ, tạm thời vẫn chưa nhớ tới nàng.

      Hoàng hậu nghe mấy vị bảo lâm nịnh nọt xong, ràng rất vui vẻ, lại nhìn thái tử phi Ngô Lan Hi và Cố Tương, giọng điệu chợt thay đổi, “Bổn cung vốn muốn làm mấy bộ y phục cho đứa sắp ra đời, nhưng đủ tinh thần.” tới đây bèn cầm tay thái tử phi chân thành , “Thái tử phi, ngươi bằng lòng vì mẫu hậu phân ưu ?”

      Giờ thái tử phi mới hiểu tại sao hoàng hậu luôn nhắc tới chuyện nữ hồng của mình, vội vàng cung kính , “Có thể vì mẫu hậu phân ưu, con dâu đương nhiên vui vẻ.”

      Hoàng hậu rất từ ái cười cười, vỗ vỗ tay thái tử phi, “Thế tốt rồi.” sau đó lại nhìn Cố Tương ở phía sau, thêm, “Cũng chẳng biết Cố lương đệ có bằng lòng ?”

      Cố Tương, = =, mẹ nó, nàng biết ngay lão bà này đâu để yên, lại đợi ngay chỗ này.

      Đến khi trở về, Cố Tương và thái tử phi Ngô Lan Hi đều tự ôm đống việc, cái gì mà hai mươi đôi tất trẻ sơ sinh mang, hai mươi chiếc yếm… Hoàng hậu nghiêm túc giao phó rằng, sợ người khác thêu được, nhất định phải hai người tự mình làm! Còn được tìm người giúp, đây là muốn giày vò hai người họ mà!

      Bất quá Cố Tương nhanh chóng có đối sách, nữ hồng hỏng bét của nàng vạn năm chỉ thêu được hoa lan, nàng tin mình thêu ra tác phẩm khiến hoàng hậu hãi hùng, = =

      Sau khi trở lại Linh Khê cung, cơn tức của Cố Tương cũng tiêu tan gần hết, lập tức nghĩ tới sinh thần của Hình Thượng Thiên, nghĩ thầm thể vì hoàng hậu quấy rối mà quên được, bèn vội vàng vào nội thất mân mê quà sinh nhật tặng Hình Thượng Thiên.

      Hình Thượng Thiên từ chỗ hoàng đế trở về tâm trạng cũng phức tạp, hoàng đế xấu hổ cộng thêm mừng rỡ cho biết, thực ngờ, hậu cung rất nhiều nữ tử vậy mà hoàng hậu lại mang thai trước. Ban đầu ông dám tin, cho đến khi cái thai vững vàng ba tháng mới dám công bố, có lẽ, việc này chỉ sợ là ý trời, là đứa con trai nào đó của ông đầu thai trở về. tới đây ông lại hung hăng uống chén rượu, nét mặt lộ ra vài phần thương cảm.

      Kỳ thực Hình Thượng Thiên bài xích chuyện hoàng hậu có con, cho dù sinh đích trưởng tử thế nào, đợi đứa bé lớn lên sớm ngồi vững vị trí thái tử, có gì phải sợ chứ?

      Trái lại vì đứa này, hoàng đế giảm bớt cảm giác có lỗi với hoàng hậu, vậy… ngược lại là cơ hội.

      *Thố vị cay
      [​IMG]

      Vịt tứ hỉ
      [​IMG]

      Phật nhảy tường
      [​IMG]

      Bối tử
      Thất thúc hàng giá ~~~
      Hoàng hậu thiệt mắn đẻ :yoyo27:
      Last edited: 21/6/16
      nkhanh3324, gemikat, Thanh Hằng54 others thích bài này.

    2. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      k bít phải con ruột k nữa
      Phạm hồng ngânLạcLạc thích bài này.

    3. Tuphongquang

      Tuphongquang New Member

      Bài viết:
      5
      Được thích:
      5
      Mình rất mong chờ vào tài nữ công của Cố Tương đó :th_122:đủ làm tức chết bà hoàng hậu cho coi :))
      chennieLạcLạc thích bài này.

    4. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Thất thúc dịu dàng ôn nhu sắp xuất :yoyo17::yoyo17:
      tieunai691993LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      Mời sang trang xem tiếp >>>>

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :