[Ngôn Tình - Hiện Đại] Anh Yêu Em, cô gái hư [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. shan shan

      shan shan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Tên Tác Phẩm: em,
      Tác Giả: Shan Shan
      Thể loại: Ngôn Tình - Đại
      Tình Trạng: Sáng Tác
      Giới hạn độ tuổi: tùy chương
      Cảnh báo:
      GTNV
      - Trần Lâm Băng Tâm (nó): 22 tuổi, đẹp xuất sắc, phải hotgirl, nhưng có đôi mắt nâu buồn thu hút người khác. Tính tình lạnh lùng ít , quan tâm bạn bè, giỏi võ, là 1 tay thiện xạ, là 1 sát thủ chuyên nghiệp và là nữ hoàng của thế giới đêm
      - Nguyễn Hoàng Thiên (): 22 tuổi, dễ thương, học giỏi, hòa đồng, hoạt bát. Là nhóm trưởng của nó, giỏi võ, giỏi đàn và hay tán tỉnh con nhưng được nhiều em để ý tán tỉnh. Tính tình nhút nhát, rụt rè, nhiều và hay cười
      https://cungquanghang.com/threads/ngon-tinh-hien-dai-anh-yeu-em-co-gai-hu.29269/#post-316383
      https://cungquanghang.com/threads/ngon-tinh-hien-dai-anh-yeu-em-co-gai-hu.29269/#post-316528
      Last edited: 22/6/16

    2. shan shan

      shan shan New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Chương 1: oan gia
      nó - 1 tiểu thư đỏng đảnh cá tính, ương bướng, quậy phá. Nó giờ là sinh viên của 1 trường đại học tư toàn con nhà giàu
      Nó mệt mỏi thức dậy sau khi ngủ được 2 tiếng. VSCN xong nó đeo tai nghe vào và chạy xe đến trường như mọi khi. Trường nó cách nơi nó ở xa lắm. Chạy xe 15 phút là đến. Nó vừa chạy xe, vừa nghe nhạc vừa suy nghĩ lại giấc mơ hôm qua của nó
      Đến trường, nó uể oải bộ lên 5 tầng lầu mà rủa thầm trong bụng "trường giàu mà cái thang máy cũng có, để tiền xây biệt thự hết rồi". Hôm nay nó thi, trước khi thi giảng viên về quy chế khi thi. ngồi kế giám thị mà cứ hỏi ngừng, chuyện ngừng, mà toàn hỏi những cái con nít cũng biết. Nó bực bội, đứng lên với
      - bạn nhiều quá à. ít chút ai bạn câm đâu. muốn yên tĩnh tí cũng được
      Cả lớp nhìn nó như người ngoài hành tinh. Nó ra ngoài ngồi chờ đến lượt mình thi. Nhóm trước nó thi xong, nó bước vào lớp chặn nó lại
      - thầy chưa cho vô mà, bạn ngồi ngoài đợi thầy kêu rồi hả vô! - nhắc nhở nó
      - tui đứng ở trong lớp đợi được sao? mà tui đứng đây liên quan gì bạn. sao bạn thích lo chuyện người khác quá vậy - nó ương bướng đáp trả
      gì thêm nữa, nhìn nó mà 2 mắt long lên tức giận nhưng làm gì được nó. Nó biết cũng ghét nó lắm chứ. Ai mà ghét nó, ghét cái tính đanh đá chua ngoa chủa nó.
      Thi xong nó dẫn xe chạy về nhà. Trong đầu mông lung những suy nghĩ về quá khứ, về vết thương trong tim nó, vết thương sâu mà ngần ấy năm lành lại được, nguôi ngoai...
      "mình chia tay hỡi quay về
      những ân tình bây giờ xa rồi
      tình mình chết trong đêm mùa đông
      tuyết rơi đầy, lấp vui nỗi đau"
      chuông điện thoại nó vang lên, màn hình di động lên "Ba Nuôi"
      - dạ, con nghe ba
      -mai con về
      - dạ mai con về, rồi ra thẳng đó, chắc con ghé nhà ạ
      - ba tưởng con nhớ mai là ngày gì chứ
      - sao con quên được hả ba
      - ừm, con cũng đừng buồn nữa, chuyện cũng qua lâu rồi. mai con về cẩn thận
      - dạ, con chào ba
      Ngắt điện thoại của ba mà lòng nó thắt lại, 1 giọt nước mắt bồng rơi xuống
      Sáng hôm sau nó dậy sớm, sửa soạn kỹ càng. Nó chạy đến tiệm hoa, lấy đóa hoa hồng trắng mà nó đặt hôm qua, mang để lên xe rồi nó chạy , về 1 vùng quê yên bình, nơi có ...
      Nó ngừng xe lại trước 1 ngọn đồi có cỏ xanh mướt. bước về phía ngọn đồi, tiến lại gần tấm bia màu trắng nằm giữa ngọn đồi kia. Nó đặt bó hoa xuống, lau chùi di ảnh bia mộ. Tấm bia có hình 1 người con trai với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười hệt thiên thần, người con trai từng là tất cả với nó. Tim nó thắt lại, nó đau. Nó quỵ xuống trước nấm mộ của , từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài khuôn mặt nó
      - à! Nhanh quá nhỉ! chớp mắt bỏ em mà được 1 năm rồi còn gì. hứa mà giữ lời, ở bên em, bảo vệ em cả đời, vậy mà giờ bỏ em trước, bỏ em 1 năm rồi. ngày này 1 năm trước, em thể rơi 1 giọt nước mắt nào, vì em hứa với , ngày tiễn em khóc, em làm được rồi . Nhưng giờ cũng 1 năm rồi, em được khóc, đúng ?
      Nó khóc nấc lên như 1 đứa trẻ, nó gào tên trong đau khổ
      - 1 năm nay, đêm nào em yên giấc, biết hả. ác lắm, sao lại bỏ em 1 mình, , em cười cũng được, khóc cũng thể, em càng thể mở lòng mình với người khác. em sống mà đau khổ lắm à. về với em, cho em theo ... em nhớ nhiều lắm
      Gạt nước mắt, nó đứng dậy, cúi đầu trước ngôi mộ kia.
      - em nha, em rãnh về chuyện với nữa. em phải làm những việc còn dang dỡ, thực nốt ước mơ của . muốn vậy mà, phải ?
      Cười 1 cái, rồi nó bước mà lòng nặng trĩu...

    3. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!
      Chương 1 (full)


      GẶP GỠ KIỂU KHỈ HO CÒ GÁY

      Tôi - Vũ Bội Trân, 16 tuổi, học sinh ưu tú, lớp trưởng ưu tú,..v..v.. chung, tôi được người ta đánh giá toàn diện trong mọi lĩnh vực.

      - Vương Minh Kỳ, 18 tuổi, học sinh xuất sắc, hội trưởng xuất sắc,..v..v.. chung, được người ta đánh giá kiệt xuất trong mọi lĩnh vực.

      Điều đó đồng nghĩa: cơ tôi bậc trong thang đo hoàn hảo.

      luôn được mọi người chú ý. Tôi cũng chú ý . học đến tiếng ngày, nhưng lại luôn thắng tôi mọi kì thi cả về học vấn & ứng xử. Trong khi tôi học còn hộc máu hơn , vừa học vừa làm thêm. Ấy vậy mà, tôi chẳng thể theo kịp - người có IQ 200...

      Lần đầu tiên tôi đụng mặt là hôm nay. buổi tối nhạt nhẽo vô vị.

      - Tiểu Mi à, ra tiếp khách bàn 13 em ! - Chị quản lí léo nhéo.

      - Vâng ! – Tôi đáp gọn (ở nơi làm tôi lấy tên giả là Mi).

      Cầm chiếc khay màu bạc cao cấp vuông vức tay, tôi bước đến bàn 13.

      - Quý khách muốn dùng gì ạ ? - Viết bấm ngòi, sổ ghi chép mở sẵn, tôi chỉ đợi họ cầu món.

      Người ta , số 13 là số xui xẻo. vậy, bọn người ngồi ở bàn này hôm nay toàn là lưu manh, người xăm trổ, tay đeo vòng gai nhọ, thắt lưng da đen sì, áo sống xộc xệch. Chỉ duy nhất 1 tên ăn vận gọn gàng, ngồi ở góc tường. Tôi đảo mắt nhìn . Là Vương Minh Kỳ !

      Đầu tôi bị khủng hoảng khắc ! có nhận ra tôi ? Nếu nhận ra tôi học bổng toàn diện lần này cánh mà bay mất ! (ngôi trường tôi đu học - trường học Vạn Thành có quy định cấm học sinh làm thêm, nếu phạm phải bị cách lợi ích) Tôi sầm mặt, cầu trời nhận ra tôi...

      - cooktail mật ong ! - trầm giọng.

      - Vâng ạ ! - Tôi thấp giọng hơn cả - Còn các ? - Tôi nhìn vài kẻ đàn em.

      - Còn lại uống nước suối ! - giành lời của bọn loi nhoi.

      - Đại ca ? - Cả đám ngu ngơ.

      - Có ý kiến ? - Giọng lạnh toát, át chế bọn người dưới trướng.

      Thấy tình hình căng thẳng, tôi nhanh nhảu:

      - có ngay ạ ! - Thực chất tôi cũng chỉ muốn chuồn thôi, càng ở lại lâu, lại nhận ra tôi khốn.

      Thoắt vào bàn pha chế, tôi gọi bartender:

      - Dương, cooktail mật ong, 12 nước suối.

      - Có ngay ! - Dương trả lời hiền hoà.

      Trong lúc ngồi chờ, tôi dời mắt đến nơi . Cái tên cơ tôi bây giờ cũng chẳng dưới trướng bọn người tép riu bên cạnh. ngồi chễm chệ, hào quang của hắt từ góc tường ra. Gương mặt lạnh tanh hoà khí. Khuôn mặt trái xoan tuyệt đẹp. Đôi mày rậm mà gọn, nhoè. Ánh mắt sắc xảo. Tôi nhìn đáy mắt , trong đôi ngươi màu hổ phách đó có quầng sương mù, u ám, kịch u ám...

      - Bàn 13 có rồi đây ! - Dương cao giọng, tay ding chuông cái.

      - Vâng ! - Tôi sực tỉnh, lúi húi xếp cooktail, nước suối lên chiếc khay màu trắng bạc, ánh từng đường bạch kim.

      Rảo bước đến bàn 13, tôi nghe thấy...

      - à, bọn Hắc Miêu tuyên chiến với chúng ta nhằm giật địa bàn thành phố A, tính sao ạ ? - tên có vẻ cao chức bình tĩnh báo cáo.

      - Tuyên chiến ? - lạnh giọng.

      - Vâng thưa ! - Người kia vẫn bình tĩnh trả lời.

      - cho chúng nhập viện hết ! - thốt ra câu đó hề chớp mắt.

      - ... Vâng ạ ! - Cả tốp người có vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng giữ bình tĩnh, vâng mệnh.

      Tôi mặt mũi sầm lại. thể tin được ! nổi tiếng chỉ ở trong trường tôi ! còn có mặt trong giới chính trị, doanh nghiệp. Tại sao chứ ? Tuổi đời còn quá trẻ để được ưu ái như vậy ! người thành công như lại có thể cho người khác “nhập viện” quá dễ dàng !

      - Thức uống mọi người gọi đến rồi đây ạ ! - Tôi cười hiền hoà.

      Ở Sky Bar này - nơi thiết kế gần như trong suốt để khách khứa đến đây có thể nhìn thấy bầu trời cách dễ dàng đúng như tên gọi của nó, tôi là nhân viên trẻ tuổi nhất, gương mặt sức sống nhất, đồng thời tôi cũng sở hữu nụ cười sát thương nhất ! Cũng nhờ nụ cười này mà tôi được quán coi trọng, trả lương cao hơn những người đồng chức vụ 5% (vì đa số khách đến đây là để ngắm nhìn tôi mà, cũng chỉ là lũ háo sắc cả thôi).

      Ngoài và tên vừa báo cáo sắc mặt vẫn điềm tĩnh, còn lại điêu đứng trước nụ cười của tôi ! Loay hoay phụ tôi dỡ nước xuống bàn.

      - Để ta tự làm ! - cất tiếng. Ly cooktail của trong tay tên đàn em chuẩn bị đáp đít xuống bàn. Tôi ngạc nhiên, sống lưng lạnh run.

      Cũng vì vậy mà mất bình tĩnh, tôi cười hiền với tên tay sai cầm ly cooktail để lại vào khay với vẻ sợ sệt:

      - Cảm ơn ! - Tôi nhấc ly cooktail xuống bàn, dời mắt sang kẻ vừa lên tiếng, đặt xuống trước mặt .

      ngước mắt nhìn tôi. Đôi mắt sắc như dao, xuyên thấu tâm gan tôi, tay kéo đầu tôi áp sát mặt , thầm tiếng:

      - Quên những gì cậu nghe thấy lúc nãy nhé ! Bạn học Vũ !

      Tôi cứng đờ người. nhận ra tôi ? Chết tiệt ! Vẫn phải áp trả , tôi lí nhí:

      - Ra là bạn học Vương ! Tôi rảnh xen vào chuyện của bạn ! - Tôi dửng dưng, khẳng khái trả.

      Lập tức thẳng người, tôi quay về hướng quầy bar, kèm câu chuyên nghiệp:

      - Chúc ngon miệng !

      Bọn đàn em được phen láo nháo. Tôi chẳng biết mấy thằng điên đó bị động kinh hay sao mà láo nháo nữa !

      Chứng kiến cảnh đại boss của mình chủ động kéo áp sát mặt , bọn đàn em tò mò, nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi hay bàn tán.

      - ta là ai vậy ? - Lương hỏi .

      - Bạn học ! - đáp gọn.

      - Có cần bịt miệng ta ? - Lương dọ ý, sắc sảo nhận ra Bội Trân nghe được toàn bộ câu chuyện.

      - cần ! ta đáng để tâm ! - liếc mắt đến Bội Trân bước từng bước về phía quầy bar.

      Sau khắc, cả bàn 13 lại nhộn nhịp, lời gọi lời đáp. Kỳ vẫn ngồi yên vị tại chỗ của . Trong đầu loé lên tia thú vị.

      - “Tôi rảnh xen vào chuyện của bạn” ? Vũ Bội Trân, cũng mạnh miệng đấy ! - cười thầm trong bụng. Trước nay chẳng có kẻ nào dám chuyện ngang hàng như thế, ấy vậy mà hôm nay lại bị người luôn xếp sau hất vào mặt câu xấc xược như tát nước.

      Sky Bar xập xình nhạc, từng con người nhún nhảy điên cuồng bậc nhảy...

      Bầu trời vẫn đen. Ánh từng vì sao. Sáng đậm ông trăng.

      Ngoài đường vẫn sáng ánh đèn, dòng người vẫn hối hả.

      22h30 - tan làm. Tôi mặc cái quần thun đen, áo cổ cao, khá rộng màu trắng, ngực có điểm cái đầu lâu đen, mở cửa bước ra khỏi Sky Bar.

      Trong đầu tôi “Đùng” tiếng ! Trước mắt tôi là Kỳ, dựa vào tường, gương mặt hơi nghiêng, miệng ngậm điếu thuốc lá, hướng mắt về phía này !

      Tôi tráo mắt ! Cố giữ bình tĩnh dù rất ngạc nhiên, thong thả bước qua .

      “Vụt” Cánh tay trước mặt tôi.

      - Ý gì ? - Tôi gằn giọng, mắt đối mắt với .

      - Làm quen ! - đáp gọn lỏn, miệng rít điếu thuốc, phả khói vào mặt tôi.

      Tôi được phen sặc sụa. Khói thuốc bao hết cả mặt, cả chút khí trong lành cũng có. Vội huơ tay phân tán đám khói, tôi trừng mắt:

      - Đồ khốn !

      - Cảm ơn khen ! - trơ trẽn đáp.

      Nén cơn giận, tôi thể giở đòn sở trường Taekwondo đánh khách hàng ngay trước nơi làm việc được. Tôi chóng hít lấy làn khí trong lành sau khi xua tan đám khói. Quay gót bước .

      - Thưa thầy, bạn học Vũ nhì trường chúng ta làm thêm ở Sky Bar phố A đấy ạ !

      Trong đầu tôi lại “Đùng” tiếng ! Quay ngoắt đầu về phía tên bỉ ổi ngậm thuốc. Miệng mấp máy, tôi muốn dần cho trận... Nhưng nếu làm vậy, tôi chắc chắn mất việc. Khoản lương 15 triệu 1 tháng cánh mà bay. Nghiến rang nghiến lợi, tôi hỏi :

      - Ý gì ?

      - học cũng giỏi mà chóng quên đấy ! - cười đểu cáng. - Làm quen !

      Tôi nhận ra rằng mình bị nắm thóp. biết tỏng nếu việc tôi làm ở đây bị phanh phui, tôi nhận được học bổng toàn diện. biết tỏng học bổng quan trọng đối với tôi.

      Nhận thức được điều đó, tôi biết lúc này tôi nên đối phó .

      - có thành ý gì cả ! - Tôi cười lạnh, che dấu tiếng thở dài bất lực.

      đêm xui xẻo, xui xẻo cùng cực !

      Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc và đớn lòng rằng việc tôi bị nắm thóp là . Tôi lại để kẻ ra gì luôn cơ tôi nắm thóp mới đau chứ ! Hậm hực bước vào nhà tắm, tôi vệ sinh cá nhân nhanh rồi bước ra khỏi nhà.

      Đập vào mắt tôi là chiếc Lamborghini Veneno màu bạc. Bên sườn xe là chàng trai cao ráo, dáng người cực chuẩn, mắt đeo kính râm đen, người khoác chiếc áo da màu đen nốt.

      Tức , mắt tôi thao láo, miệng lắp bắp:

      - ... làm gì ở đây ? - Tôi lập tức nhận ra là kẻ nắm thóp tôi - Kỳ.

      - Chờ ! - cười khì.

      - Sao lại chờ tôi ? - Tôi chưa hết ngạc nhiên.

      - học chung ! - Mắt tôi rơi vào mắt , bị nhìn cách bao quát nhất.

      Tôi đực mặt ra. Trong 5 giây, tôi lãng phí 5 giây cuộc đời mình chỉ để đực mặt ra.

      thô lỗ đá tôi vào trong xe, nhìn tôi với đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, :

      - phải ai cũng học chung với tôi được đâu !

      - Tôi thèm chắc ? là người lết xác tới đây mà ! - Tôi liếc xéo vào vầng hổ phách đó.

      phụt cười, - “Lết xác” ? cũng thú vị đấy ! - vừa nhịn cười vừa .

      - Thú vị cái mông ! - Tôi hất mặt nhìn sang bên đường.

      Đột ngột mặt tôi bị kéo về phía ngược lại. Bắt gặp ánh mắt đen láy của tôi là đôi mắt hổ phách ấy. Mặt hình như chỉ cách mặt tôi 5 phân thôi ! làm cái giống gì thế này ?

      Như thấu được suy nghĩ của tôi, cười ngạo nghễ:

      - phải ai cũng được tôi đích thân LẾT XÁC đến nhà đón học chung đâu ! - ràng nhấn mạnh từ “lết xác”.

      Trong khoảng cách gần như thế, tôi giữ nổi bình tĩnh. Mặt tôi lập tức đỏ lựng, tay tôi hất tay , lúng túng quát:

      - Kệ xác ! Đá tôi lên xe rồi, bộ HỌC CHUNG như thằng nào đó vừa à ? - Tôi cũng thua, nhấn mạnh từ “ học chung”.

      - Được rồi ! Tới trường ngay đây ! - tay nắm vô lăng, mắt vẫn nhìn đăm đăm tôi. miệng cong lên thành nụ cười mê mẩn.

      - Lái xe nhìn thẳng, nhìn xéo ! - Tôi vẫn chưa bình tĩnh lại được, mặt ngoảnh ra ngoài đường. Hai mang tai vẫn cùng màu với gấc.

      thấy thế cười xoà. Nhấn ga phóng xe . Mắt hướng về phía trước.

      Buổi sáng hôm nay trong . Làn mây có hình có dạng, từng đàn từng tốp, lơ lửng trung. khí lại hơi lạnh phải. Cũng vào tháng 10 rồi...

      Bên đường ai cũng vội vàng cả. Người già người trẻ, gia đình tay trong tay đưa con đến trường, gương mắt áng lên vẻ hiền hậu. À ! Nếu mẹ mình còn ... Tôi thoắt buồn.

      Sực nhớ ra, hình như ai cũng nhìn về phía chúng tôi phải ! Mặt tôi có dính gì à ? Sao hai cùng trường tôi ven đường lại tráo trân mắt về phía tôi vậy ?

      - Hai người đó nhìn gì vậy nhỉ ? Mặt mình có dính gì đâu ? - Tôi lẩm bẩm, soi mình vào gương chiếu hậu của chiếc siêu xe đắt nhất nhì thế giới.

      Kỳ liếc nhìn tôi, thấy dáng vẻ ngu ngơ của tôi trong kính chiếu hậu, khỏi bật cười ha hả.

      - Cười cái gì chứ ? Tôi soi gương rồi, mặt tôi có dính gì đâu ? - Tôi liếc .

      Gương mặt khả ái của loé lên nụ cười ma mị. Giọng như dỗ dành tôi vậy. Trong loáng, tôi còn tưởng là dỗ người dỗi:

      - Đúng là mặt có gì ! Nhưng chiếc xe mà ngồi có gì đấy. Người lái chiếc xe ấy càng có gì hơi nữa, đồ ngốc à !

      - Ngốc ngốc cái đầu !

      - biết tôi nổi tiếng toàn trường đúng chứ ? - Kỳ cười.

      - Biết ! còn có tiếng trong giới doanh nghiệp, chính trị Trung Quốc này chứ gì ! - Tôi lơ là trả lời. - Nếu muốn là có tiếng toàn cầu. - Câu sau tôi lí nhí trong miệng.

      - biết chiếc xe ngồi HƠI BỊ đắt đúng chứ ? - Kỳ vẫn cười, lơ lửng giọng điệu ở từ “hơi bị”. Cái tên này đúng là khoe khoang mà !

      - Biết ! Chiếc Lamborghini Veneno, đắt thứ hai thế giới năm 2016, với giá 4.5 triệu USD. - Tôi lơ đễnh ngắm con đường quen thuộc.

      - Đó là lí do họ nhìn đấy ! - Kỳ đắc ý. - Ngồi chiếc xe đắt nhì thế giới, được người nổi tiếng giới kinh tế, chính trị chở đến trường, như thế dư làm người khác chú ý nhỉ ?

      Tôi chợt nhận ra. Cũng có lí phết nhỉ ! Liếc mắt sang , tôi trầm trồ rằng quả hoàn hảo. Từ đầu đến đuôi, à đến chân. Chẳng thể chê vào đâu được !

      Kỳ giống như biết tôi nhìn, cong nụ cười ngạo nghễ chết tiệt, ghẹo tôi:

      - Nếu còn nhìn nữa, tôi bỏ lái xe mà bịt mắt lại đấy !

      - Tôi thách ! Bịt mắt thôi mà, có gì phải sợ ! - Tôi trả bướng.

      quay đầu lườm tôi, cong cong khoé miệng, chớp chớp đôi hổ phách:

      - Bằng môi có sợ ?

      Tôi bí thế, mặt đỏ tới mang tai, lúng túng quay ngoắt ra đường.

      Con đường này hôm nay sao dài đến thế ! mãi chẳng đến trường ! Con đường quen thuộc như dài ra trong tiềm thức sáng nay !

      Nhận ra cảnh vật gần trường quen thuộc trước mặt, tôi vô thức kéo tay áo .

      - Cho tôi xuống !

      - Vẫn chưa đến trường mà ! - Kỳ vẫn nhìn phía trước.

      - Có người nhìn thấy chở tôi hay ! - Tôi giải thích.

      Mắt chợt đục ngầu. Làn sương mù trong mắt lại bao phủ lấy con ngươi.

      - Thế nào là hay ? - lạnh giọng hỏi.

      Tôi chợt giật mình trước vẻ lạnh lùng của . Tên Kỳ trơ trẽn ban nãy thoắt đây đâu rồi ?

      - Tôi thân phận như thế nào cũng biết mà ! Chỉ là học sinh ưu tú săn học bổng... Kể cả học bổng hộ nghèo ! chung với chỉ làm vẩn đục danh tiếng của thôi ! - Tôi biện minh cách vụng về.

      Thực chất bản thân tôi cũng muốn dính líu tới . là người vạn người. Tôi là người nhìn lên mình bằng ai, nhìn xuống ai bằng mình. Tôi muốn dính tin đồn với kẻ nổi bật như , rất phiền phức !

      - Danh tiếng của tôi dễ dàng bị vẩn đục vì người như ! - Kỳ vẫn nhấn ga lao thẳng đến trường.

      - Ý gì ? - Tôi sầm mặt. - mỉa mai tôi sao ?

      - Danh tiếng đối với tôi chỉ là công cụ trong làm ăn ! Có dễ, có cũng chẳng khó làm ăn ! dính líu đến làm ăn sao nó có thể dễ dàng vẩn đục ?

      Tôi cười đểu. ra xem thường tôi ! Cũng đúng thôi ! Tôi chỉ là nhân viên hạng trung ở quán bar cấp cao ! hơn kém ! Tôi cũng chẳng dám nghĩ mình có thể ảnh hưởng đến việc làm ăn của !

      Đáy mắt tôi lộ vẻ u buồn.

      - Cho tôi xuống !

      - ! - vẫn lạnh tanh. - Sắp đến trường rồi !

      Tôi gỡ bỏ đai an toàn. Tay kéo cửa chiếc Lamborghini, nghiêng mình ra ngoài, hít hơi rồi cuộn tròn nhảy vào vệ đường. Tiếp đất an toàn, tôi đứng dậy phủi đất cát bám người trong bao con mắt ngạc nhiên của những người xung quanh bao gồm cả đôi hổ phách ngạc nhiên trong chiếc Lamborghini qua chiếc kính chiếu hậu, nhìn cú vừa rồi qua kính chiếu hậu. Thong dong bước đến trường.

      Tôi từng học Taekwondo nên đương nhiên biết cách tiếp đất an toàn, biết bảo vệ bản thân. Tôi rảo từng bước con đường nắng . Chậm rãi vào trường.

      đến cửa lớp, người tôi chặt cứng bởi cái ôm của Diêu Linh Đan. Vừa cười khổ vừa hỏi:

      - Chuyện gì thế Tiểu Diêu ?

      Linh Đan kéo tôi xồng xộc vào lớp. Trong lớp chẳng mấy ai mảy may để ý đến tôi vì tôi rất bình thường. Tôi vận đồng phục, tóc cột thấp, tóc mái loà xoà gần che cả đôi mắt, chẳng có tý gì đặc biệt. Nhưng ở bar khác, tôi búi gọn ghẽ tóc tai sang 1 bên, bươi vài loọng tóc ra ngoài, tóc mái hất xéo. Trông rất ưa nhìn.

      Cơ mà sao hôm nay cả bọn classmates (bạn cùng lớp) đều xì xầm to lúc tôi vào vậy nhỉ ? Trôi qua năm học trước, tôi còn chẳng để lại ấn tượng gì mà ! huỵch toẹt là nếu có danh sách lớp, bọn họ còn nghĩ tôi chẳng tồn tại.

      - Mày có quan hệ gì với nam thần vậy ? - Con hối hả như trúng số.

      - Nam thần ? - Tôi treo cặp bên hông chiếc bàn kề cửa sổ, hiểu đáp.

      Diêu Linh Đan như gà bị rút gân, hầm hồ tiến sát mặt tôi:

      - Kỳ đó, Vương Minh Kỳ đó ! ấy là nam thần trường mình đó !

      Cái tên Vương Minh Kỳ bộp vào trong đầu tôi phát đau ! Kẻ nắm thóp ! phải mách với nhà trường rồi đấy chứ ? Tôi bình tĩnh tiếp lời Tiểu Diêu:

      - Thằng cha lúc nào cũng cơ tao đó hả ?

      - Ừ ừ, ấy đó ! - Linh Đan giọng hơn chút.

      - sao ? - Tôi mắt hướng cửa sổ, nhìn .

      - Ảnh công bố diễn đàn trường mình rằng cậu là bạn ấy đó !

      - Ờ ờ... tao là bạn ... - Tôi lẩm nhẩm theo lời Linh Đan vừa . - Hả ? - Quay sang con trước mặt, tôi lắp bắp hỏi lại. - Mày tuyên bố diễn đàn như vậy á ?

      Diêu Linh Đan thấy người bao giờ thay đổi sắc mặt (dĩ nhiên là ở trường thôi, ở bar Bội Trân phải thay đổi nét mặt nhiều lắm) giờ lại mắt chữ O mồm chữ A hết sức ngạc nhiên. bạn nhận thấy Bội Trân rất chi là có quan hệ với Vương Minh Kỳ này !

      Cũng phải thôi, nó luôn đứng nhất kì thi toàn khối. Nhưng lại chỉ xếp thứ 2 kì thi toàn trường mặc dù kiến thức của nó lên tới bậc Đại học. Và người luôn chiếm ngôi nó lại chính là Vương Minh Kỳ - giám đốc Tập đoàn Thương mại - Dịch vụ Hạo Minh lớn nhất Bắc Kinh. Chả trách bạn thân nhất của - Vũ Bội Trân lại ngạc nhiên như vậy khi nghe cái tin sét đánh như thế này !

      - Ừ ! - Diêu Linh Đan lấy trong cặp ra chiếc Ipad Air màu trắng. - Mày tự xem !

      Tôi lập tức nhận lấy chiếc Ipad, đăng nhập vào diễn đàn. Đập vào mắt tôi là cái tus với 2000 lượt thích (gần như bằng số học sinh toàn trường). Dòng tus đó là của - Vương Minh Kỳ với nội dung như sau:

      “[Thông báo]

      + Bạn học Vũ (tức Vũ Bội Trân) của lớp S - 2 là bạn của Vương Minh Kỳ tôi ! Mong các bạn chiếu cố em ấy !

      + Người được nêu sau 1 tháng nữa trở thành vợ của Vương Mình Kỳ tôi ! Đương nhiên chưa có chứng nhận của Nhà nước vì em ấy chưa đủ tuổi nhưng mong các bạn nam đừng động đến bảo vật của tôi nhé ^^ !

      Thân báo,

      Minh Kỳ.”

      Đầu óc tôi “Tách” tiếng ! Chuyện gì diễn ra vậy ? Cái gì mà bạn ? Cái gì mà vợ của Vương Minh Kỳ ? Lại còn “bảo vật của tôi” ?

      Tôi cố bình tĩnh trước dòng tus khốn nạn nhất tôi từng đọc !

      - Mình mượn Ipad chút ! - Tôi nhìn Linh Đan. - Đem chút rồi về !

      Như thấy vẻ sắp khùng của tôi, Tiểu Diêu kiêng dè đồng ý:

      - Sắp vào giờ học rồi ! Giải quyết nhanh nhé ! - Linh Đan chơi với Bội Trân được 5 năm, tính của Bội Trân đương nhiên rành rọt hơn ai hết. Taekwondo sở trường, mất bình tĩnh là sở đoản. Khi sở đoản bộc phát dẫn đến sở trường cũng bộc phát.

      Tôi nhõm với câu của bạn mình. Nhanh chóng lướt qua tụ học sinh bận bịu bàn tán. Tiến thẳng đến văn phòng Hội học sinh.

      Ở lớp S - 2 vẫn tiếng to tiếng . Diêu Linh Đan tay chống cằm. Cả người toát lên vẻ thục nữ dịu dàng. Mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ. Miệng nhoẻn cười như đoán trước được hôn lễ chắc chắn diễn ra.

      Lúc đó, tôi đứng trước cửa văn phòng Hội học sinh, kéo xoạc cửa, hầm hổ tiến vào. Mắt tôi đảo lượt, văn phòng hội vắng vẻ nhưng lại ấm cúng nhờ cách phối màu đặc biệt. Bàn ghế ngay ngắn, màu gỗ trà tôn lên vẻ ôn hoà. Tôi có ý định quan sát thêm, tôi cần tìm Vương Minh Kỳ - kẻ gây sóng gió đầu tiên cho tôi kể từ khi bước chân vào trường này !

      - Tên khốn ! - Tôi cao giọng về phía người ngồi ghế hội trưởng ở chính diện văn phòng.

      - Chào em ! - Kẻ đó xoay người, lưng vẫn dựa vào ghế. Vẻ mặt hớn hở mà tôn nghiêm.

      Thấy điềm nhiên sau chuyện động con mẹ nó trời như vậy ! Tôi giận đỏ mặt tía tai. Xồng xộc như con thú hoang, tôi đập mạnh xuống bàn làm việc của :

      - “Chào em” cái đầu ! - Tôi nóng nảy quát. - làm cái gì thế hả ?

      Vừa quát tôi vừa đẩy chiếc Ipad tới trước mặt , màn hình là cái tus trời đánh đăng cách đây 30 phút. Đồng nghĩa với khoảng thời gian mà tôi nhảy từ xe xuống. Khỉ ! Dám đăng tus cách bừa bãi lại còn lôi tôi vào !

      Nhìn vào màn hình Ipad, nheo mắt cái rồi ngẩn mặt lên với tôi:

      - sao ? Hay mà !

      - Hay hay cái mông ! Xoá ngay ! Đồng thời đăng thêm tus là tài khoản của bị hack, bậy diễn đàn, mong mọi người đừng để ý ! Nhanh lên ! - Tôi mặt tức tối, mắt hừng hực sát khí.

      - Tại sao ? Em tưởng tài khoản của tôi dễ dàng bị hack vậy à ? Vả lại khi tus của Vương Minh Kỳ tôi được post lên, có chuyện xoá hay giải bày về cái tus đó cả !

      Vương Minh Kỳ lại nhìn tôi bằng đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh đó. Ánh nhìn thấu cả nội tâm kẻ đối diện.

      Nghe vậy, tôi giận đỏ mặt tía tai. Cái tên này dựa vào đâu mà hống hách ra mặt thế ! Chuyện hôn nhân của tôi mà dám khẳng định chắc nịch diễn đàn trường như vậy ! Tuy biết là người có tiếng trong trường và cả giới doanh nghiệp, nhưng cả như vậy, cũng có quyền áp đặt lên cuộc đời của tôi !

      - nghe cho đây ! Đừng có ý nghĩ áp đặt lên đời tôi bằng cái tus ! Tôi chống mắt lên xem trong vòng tháng nữa tôi có kết hôn với như cái tus thối tha của diễn đàn hay !

      Tuôn tràn lạnh lùng, tôi quay lưng bước ra khỏi văn phòng. Mắt vẫn đằng đằng sát khí. Tôi tự hỏi những phút giây tiếp theo của đời tôi như thế nào sau khi cái tus “hôn nhân dưới đất chui lên” đó được công khai.

      Minh Kỳ nghe thế, thích chí đoạn sau lưng tôi:

      - Em yên tâm ! Sau tháng, hôn lễ của chúng ta chắc chắn được tiến hành.

      Tôi vờ nghe thấy, mực bước ra khỏi văn phòng, để lại sau lưng con người hoàn mĩ vừa ngỏ lời cầu hôn tôi.

      Ánh mặt trời hắt vào mớ tóc mái loà xoà, trán tôi như cảm nhận được nhiệt độ của ánh sáng vậy, hâm hẩm nóng. Trở về lớp đúng giờ học, tôi ngay ngắn bày sách vở ra trước mặt, chăm chú nghe giảng tiết đầu tiên...

      Hai tiết văn sắc sảo lề mề trôi qua, cuối cùng lớp chúng tôi cũng được giải thoát khỏi “giấc ngủ ngàn thu”. Linh Đan nhanh nhảu quay mặt bắt chuyện với tôi:

      - Giải quyết sao rồi ?

      Tôi mắt nhìn , chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết ngôn tình vuông vức. lơ đãng:

      - chờ kết quả !

      Linh Đan nghe thế gật gù. Có lẽ này biết Minh Kỳ. còn biết cả tôi nữa. Cũng phải, tôi và chơi với nhau như chị em lớn cùng nhau mà... Vả lại cũng là đứa có danh tiếng.

      Tiểu Diêu - Diêu Linh Đan là thiên kim Diêu gia. Tôi lờ mờ ngóng được thế lực của Diêu gia rất lớn, toàn bộ vùng Châu Á chăng ? Tôi cũng nhưng chắc chắn 9 phần là tương đương cỡ đó...

      Nghĩ lại cũng buồn cười, thiên kim tiểu thư như thế mà lại đeo bám làm bạn thân tôi suốt 5 năm trời. Tôi nhớ lần đầu tôi gặp ở ven cửa hàng đa cấp. đứng mình, tay cầm ly mì hạng trung, lúi húi ăn cách ngon lành bị đám thanh niên trẩu tre ngang làm rơi đổ hết mì trong ly. Bọn này những xin lỗi mà còn chửi Tiểu Diêu. Thấy Tiểu Diêu ăn mặc đắt tiền, muốn giở trò trộm cướp. Lúc ấy, tôi mua thực phẩm cho tuần tới bắt gặp, trong người vốn căm phẫn lũ ăn hại, thấy chúng còn bức hiếp con nhà lành... Tôi tức can thiệp. chẳng được ba câu với lũ hiểu tiếng người đó tôi dở đòn sở trường ra. Tầm bảy tên đo đất ngay sau đó. Và rồi Tiểu Diêu quấn lấy tôi rời !

      Có đôi lúc tôi thấy rất phiền phức ! Nhưng tốt bụng , ít nhất là chơi đểu sau lưng tôi, hết lòng với tôi ! hay giúp đỡ tôi về vật chất khi tôi túng thiếu nữa ! Dần dà tôi còn nghĩ xấu nữa. Mến hơn, rồi chúng tôi thân luôn tới giờ !

      - Tiểu Diêu ! - Tôi hỏi Linh Đan. - Tên Kỳ đó, mày thấy như thế nào ?

      Diêu Linh Đan ngẩn người trước câu hỏi của tôi tức khắc:

      - Ý mày là nam thần ?

      - Ừ ! - Tôi đáp gọn. - Chắc nam thần !

      - ấy hoàn hảo ! - Linh Đan như đài quảng cáo. - ấy là hậu thuẫn thế lực nhà tao ! Kỳ thực rất có tài, mới 18 tuổi có chỗ đứng vững chãi trong hai giới quan trọng: kinh tế - chính trị. Mày nghĩ xem, tiền đồ, tương lai sáng lạng cỡ nào ?

      Tôi đồng tình về điểm này với Linh Đan. quả nhiên là người có thực lực. Đứng đầu Tập đoàn Thương mại - Dịch vụ Minh Hạo thể là người tầm thường. Trong khi tuổi đời chỉ mới 18.

      - Trân Trân ! - Linh Đan nghiêm túc. - Nếu mày gả cho Minh Kỳ , tao hoàn toàn yên tâm !

      Tôi thêm phen mắt chữ O mồm chữ A. này nghiêm túc ư ? phải chứ ! Tôi còn chưa quen biết quá 3 ngày, sao có thể gả cho được chứ ?

      - Mày điên à ? - Tôi lạnh giọng với đối diện.

      - Tao điên ! - Linh Đan lắc đầu. - Tao , nếu chồng mày là Minh Kỳ, tao hoàn toàn yên tâm ! ta rất tốt ! Tính tình tốt, vẻ ngoài tốt, nghiệp tốt, ta có chỗ nào phù hợp làm chồng mày ? đời này bao người ao ước có được ta làm chồng ?

      Tôi sững sờ. ngờ Diêu Linh Đan lại nghiêm túc đến thế. muốn gả tôi cho sao ? Tôi tin vào tai mình những điều Linh Đan vừa , mực giải bày:

      - Tao biết ta hoàn hảo ! Nhưng tao có tình cảm gì với ta cả !

      - ta có thể cho mày cuộc sống cần phải lo nghĩ vì tiền ! Còn chuyện tình cảm, chỉ cần Minh Kỳ đối tốt với mày, dần dần mày nảy sinh tình cảm với ta thôi !

      Diêu Linh Đan nhìn thẳng vào mắt tôi. Giọng đầy chắc nịch. Đúng là có thể đem đến cho tôi cuộc sống nhàng . Nhưng hôn nhân vì tiền, hề nảy sinh tình cảm trước có được hạnh phúc ? Tiền đối với tôi là quan trọng nhất nhưng nó có quan trọng hơn hạnh phúc cả đời tôi ? Tôi còn băn khoăn lắm !
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    4. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!


      Chương 2 (phần 1):


      HÔN NHÂN DƯỚI ĐẤT CHUI LÊN

      Trong văn phòng Hội học sinh, từng tiếng gõ bàn vang lên đều. Yên tĩnh.

      Vương Minh Kỳ lật lật tập tài liệu. Trang đầu của tập tài liệu đó là bản sơ yếu lí lịch của nữ sinh. Gương mặt trong tấm ảnh thẻ 3x4 bầu bĩnh, đôi mày đậm, thẳng, đôi mắt to tròn, đôi môi đầy đặn, sắc nét.

      [Sơ yếu lí lịch] VŨ BỘI TRÂN

      Người con trai tuấn tú thưởng thức tách cà phê capuchino thơm lừng. Miệng cong thành vầng trăng khuyết. Nét mặt vô cùng mĩ miều. Khiến loạt người khác giới phải điêu đứng.

      Tay lật từng trang tài liệu, những ngón tay thon dài lê la trang giấy. Đột ngột dừng lại ở khoản [Sở trường/ Sở đoản] . cười , mắt chăm chú nhìn kỹ, cái nhìn như khắc ghi thứ gì đó cực kỳ quan trọng.

      Sau khi lưu những thông tin về người con tên Bội Trân đó vào bộ não thiên tài, Vương Minh Kỳ gấp tập tài liệu lại. Tay bấm máy điện thoại, gọi cho người nào đó. Đoạn hội thoại hình như có mục đích chuẩn bị gì đó tỉ mỉ.

      - Vũ Bội Trân ! Sở trường là Taekwondo. Ôi dào ! ngày càng thú vị ! Tôi thích mất rồi phải ! - Kết thúc cuộc trò chuyện qua điện thoại, Minh Kỳ nhóp nhép ngụm cà phê, đáy mắt dường như có tia sáng loé lên. tia sáng ấm áp nhưng mờ nhạt.

      - Tôi tự hỏi khi sở đoản của bộc phát, có lôi sở trường ra dùng ? - nghĩ thầm. Ánh mắt nồng ấm hiền hoà.

      Bên ngoài cửa sổ, từng đoá bằng lăng khoe sắc.

      Ven con đường trường thân thuộc, từng dòng người hối hả mưu sinh.

      Trong văn phòng Hội học sinh, gương mặt tuấn dịu dàng, thả ánh nhìn ấm áp về phía phố A, nơi quán bar đồ sộ nhất nhì Bắc Kinh cư ngụ.

      Tiếng nhạc vẫn xập xình, từng tốp người vẫn nhún nhảy điên cuồng, những giai điệu có phần sôi động hơn. Sky Bar hôm nay cực kì đông khách.

      - Tiểu Mi, bàn 47 có khách !

      - Vâng !

      Bội Trân vội lấy chiếc khay màu bạc ánh từng đường bạch kim, bước đến bàn số 47 ở mé tường.

      - Quý khách dùng gì ạ ? - Mắt Bội Trân nhìn vị khách lớn tuổi trước.

      Hai ông chú trung niên mặt mày sáng sủa cùng chàng thanh niên ngồi tại bàn 47. Chàng thanh niên cất giọng trước, chẳng có gì kính nhường dưới:

      - cooktail mật ong !

      Bội Trân tỉnh người, mắt đảo về phía người thanh niên vừa rồi. Là Vương Minh Kỳ !? Bội Trân đứng hình trong khắc. Mau chóng lấy lại tinh thần, cười chuyên nghiệp:

      - Còn hai chú sao ạ ? - Tay cố ngoáy chữ mảnh ghi chép.

      Hai ông chú trung niên cười trả, cầu chai Vodka Diva. Tôi mừng thầm vì hôm nay bar trúng mánh. Chai Vodka Diva này có giá đắt thứ nhì thế giới, tương đương khoảng 1 060 000 USD. Lại gọi ở bàn tôi tiếp nữa chứ ! Thế nào tôi cũng được khen ngợi, xem xét tăng lương cho coi.

      - có ngay ạ ! - Tôi lễ phép đáp hai ông chú rồi nhanh nhẹn trở về quầy bar.

      Thoắt cái đứng trước mặt Dương. Tôi nở nụ cười trêu ghẹo:

      - cooktail mật ong, Vodka Diva và hai cái tẩy.

      Dương bartender ngạc nhiên hỏi lại:

      - Vodka Diva ?

      - Ừ ! Vodka Diva ! - Tôi cười hì hì. - Mau lên , kẻo khách sộp về mất !

      Dương rạng rỡ lấy chai rượu siêu cao cấp đó, đồng thời pha chế cả li cooktail mật ong cho bàn sộp số 47. Tôi mừng thầm trong bụng, hôm nay trúng được chai Vodka, doanh thu chắc chắn tăng thêm con số 0. Tiền thưởng của tôi chắc chắn tăng theo nó.

      Người con cười hạnh phúc vì tiền biết mình lọt vào đôi mắt màu hổ phách của chàng tuấn mã. Vương Minh Kỳ nhìn thấy hớn hở như vậy, lập tức đoán ra ngay rằng tiền thưởng của chắc chắn được bồi thêm khoảng. Chuyện cười đa phần vì tiền thôi, trong tài liệu điều tra của có ghi chú rằng tiền cực quan trọng với Bội Trân. Đối với những bar cao cấp như Sky Bar như thế này họ luôn có chế độ ưu đãi cho nhân viên, mục đích cho nhân viên họ hăng hái chút, giúp họ kiếm tiền nhiều chút !

      cười xã giao với hai ông chú. Hai người cũng vội vàng đưa ra trước mặt Minh Kỳ bản hợp đồng, bản kế hoạch chi tiết.

      lật bản kế hoạch xem trước. trong hai người trung niên lưu loát thuyết trình về bản kế hoạch cho Kỳ nắm được. Ông ta khá run trước tài năng trẻ tuổi của giới doanh nghiệp Trung Quốc này !

      Sau khi xem xong cả hai bản tài liệu, Kỳ thẳng thừng:

      - Tôi rất hài lòng về bản kế hoạch nhưng bản hợp đồng này ! Tập đoàn tôi chỉ nhận được 10% lợi nhuận ?

      Hai ông chú mặt mày biến sắc, lắp ba lắp bắp trả lời:

      - Vương thiếu, cậu cũng biết công ty chúng tôi khoản nợ, việc lợi nhuận này là ưu ái cho tập đoàn của cậu lắm rồi... Chúng tôi rất mong có được hợp tác của cậu !

      - Ưu ái cho tập đoàn của tôi ? Chỉ có 10% mà là ưu ái sao ? - Giọng Kỳ băng lạnh.

      - Vương thiếu... chúng tôi... - Hai ông chú hạ giọng nài nỉ.

      Kỳ đặt bản hợp đồng xuống, giương đôi mắt sắc như cước:

      - Công ty ông nợ bao nhiêu tôi cần biết, lợi nhuận nếu được 45%, tôi từ chối hợp tác !

      Hai ông chú sắc mặt trở nên nặng nề. Dẫu hai người này lão luyện trong giới doanh nghiệp, họ cũng biết tập đoàn Minh Hạo chỉ nhận hợp đồng khi lợi ích được chia 45%.

      - Vương thiếu à... Cậu có thể nhân nhượng bớt giá cho chúng tôi ? 45% quá sức đối với chúng tôi !

      Đúng lúc này, Bội Trân được Dương sắp thức uống lên khay cẩn thận, giục tiếp khách.

      - Ah... Dương à ! Chỉ có chai Vodka sao phải xoắn lên như thế ? - Tôi châm chọc.

      - Mau nhóc ranh ! - Dương nghiêm túc đuổi tôi về phía bàn 47.

      Tôi “Biết rồi !” nhanh nhảu bê khay nước đến bàn 47. Chợt nghe được cái gì đó về lợi nhuận, tầm trăm triệu nhân dân tệ. Tôi thở dài, bọn người này chẳng có gì ngoài điều kiện !

      - Vodka Diva, cooktail mật ong có rồi đây ạ ! - Tôi nở nụ cười chuyên nghiệp tiếp khách.

      Bắt gặp ánh mắt trĩu nặng của hai ông chú, tôi nhăn mặt, chắc cú rằng hai người này bị ăn hiếp rồi. Tên này xấu tính thế ! Người ta trung niên rồi, sao chẳng để họ thoải mái tuổi già gì hết vậy ?

      Dáng vẻ nhăn mặt chớp nhoáng của tôi lọt khỏi mắt Kỳ. nhàng lặp lại động tác, kéo đầu tôi xuống áp sát mặt , thầm:

      - Lần nào cũng có mặt đúng lúc nhỉ ?

      Trong khoảng thời gian ngắn như thế, mặt tôi gần mặt như thế, tôi khỏi bất ngờ. Tôi đáp với chút bình tĩnh sót lại của mình:

      - Quý khách quá khen ! Tôi chỉ làm việc của mình, rảnh hơi để xen vào việc của quý khách !

      đoạn, tôi liếc nhìn hai ông chú, quay lưng tiến về quầy bar, bỏ lại ánh mắt ngơ ngác của mọi người.

      Tới nơi, tôi ngồi phịch xuống cái ghế cao cấp, ực liền ly trà mát lạnh để điều hoà lại cảm xúc. Mặt tôi bớt đỏ mau chóng, tâm tôi cũng bớt bất ngờ mau chóng.

      - Em quen biết cậu trai trẻ đó à ? - Dương, tay lau chiếc ly sứ kiêu sa, hỏi tôi.

      - Ai cơ ? - Tôi ngơ ngác.

      - Cậu trai vừa thân mật với em ấy !

      - Hả ? Thân mật gì chứ ! ta quấy rối em có ! - Tôi minh bạch.

      - Vậy sao ? Kéo mặt em sát như thế mà ăn cước của em lạ nhỉ ? - Dương châm chọc tôi.

      Tôi cứng đờ người. - Em tuỳ tiện động vào được ! - Tôi ức chế xoay mặt nơi khác. trớ trêu ! Tôi thể cho trận vì 2 lí do: là đây là chỗ tôi làm việc; hai là nắm thóp tôi. Tôi rơi vào ức chế cảm xúc mãnh liệt. Mặt giận đỏ.

      - Ra vậy ! - Dương vẫn nghiêm túc hơn được.

      Rồi giờ tan làm cũng đến. Con số 22 và con số 30 nhấp nháy chiếc đồng hồ điện tử bóng nhẵn. Tôi ra về. Tạm biệt ngày làm việc mệt mỏi.

      Tôi thở dài mở cửa sau của quán bar. Đập vào mắt tôi vẫn là con xe Lamborghini màu bạc. Tôi nhăn mặt nhìn chủ của nó ở phía đối diện tôi.

      - Ý gì ?

      - Đón em về ! - rít điếu thuốc, cười hiền.

      Hôm nay phả khói vào mặt tôi nữa. Tôi cũng chẳng quan tâm đến việc đó. Bây giờ việc tôi quan tâm là đón tôi. Tại sao lại đón tôi chứ ?

      ngần ngại, tôi hỏi :

      - Vì sao ?

      - Vì tôi thích em rồi ! Vả lại tôi an tâm khi để em về mình ! - trả lời mạch, chữ, dứt khoát.

      Tim tôi khẽ lệch nhịp. Từ lúc nào mà quan tâm tôi đến thế ? quan tâm tôi ư ? Tôi chả dám mơ đến nữa huống chi bây giờ còn có ý định đưa tôi về ?

      Trong tích tắc, tôi rung động vì câu của .

      - Tôi tự bảo vệ mình được ! - đoạn, tôi lướt qua . Cố giữ nhịp tim bình ổn.

      “Vụt” Bỗng người tôi bị áp vào tường, vì cửa sau quán bar nối ra con hẻm nên quang cảnh khá vắng, cộng thêm chiếc Lamborghini chắn ở đầu hẻm nên hiếm ai thấy được người trong này. Tôi giật mình, trân mắt lên. Tôi nhìn đúng ngay con ngươi màu hổ phách của . Ý định dò hỏi nghĩ gì.

      - Tôi thử xem em tự bảo vệ mình được ? - Dứt lời, áp mặt càng gần đến mặt tôi.

      Lập tức tôi phản xạ lại, tung cú đấm thẳng vào bụng ! Tôi trừng mắt:

      - Sở khanh !

      Dính cú, nhăn mặt, tay xoa bụng, cười đểu cáng với tôi:

      - Cũng có lực quá nhỉ ?

      - Tránh ra cho tôi về ! - Tôi hùng hổ quát .

      - Quản lí, Tiểu Mi vừa đấm vào bụng tôi. Nếu tin tôi có thể lấy giấy kiểm tra cho thấy. định xử lí thế nào về việc hành hung khách hàng của nhân viên ?

      Vương Minh Kỳ trơ trẽn thốt ra câu đó. Đánh đòn tâm lý với tôi. Tên này đúng là bỉ ổi, khích tôi đánh để nắm thóp tôi ! Ti tiện mà ! Tôi biết mình yếu thế, hạ giọng :

      - Im , về về.

      Nếu nghe theo , quản lí Hạ lại trừ tiền thưởng của tôi khốn !

      nhoẻn cười mãn nguyện, tiến đến mở cửa chiếc siêu xe cho tôi. Lần này đá tôi lên xe nữa ! Tôi hơi bất ngờ về việc đó. Miễn cưỡng ngồi yên vị ghế phụ, tôi hướng mắt ra ngoài, ngắm nhìn dòng người thưa thớt về đêm.

      Chiếc Lamborghini chạy đều đều con đường quen thuộc. Trong xe hơi nồng mùi thuốc. Tôi ấn hạ kính xe, đưa mặt sát bên ngoài hít lấy hít để khí ẩm sương của buổi khuya. Thấy điệu bộ của tôi, Kỳ lầm tưởng tôi tránh né . Lập tức nâng kính xe lên, để tôi ngoảnh mặt về phía mà la lối.

      Thấy vậy tôi nheo mày, liếc bằng nửa con mắt.

      - Hạ kính xe xuống , tôi chịu được khói thuốc. - Giọng tôi nóng cũng lạnh.

      Nghe vậy, Kỳ hơi động đôi lông mày. Phản kháng của tôi nằm ngoài dự đoán của . ngờ tôi la lối hay cho thêm đấm mà chỉ nhàng giải thích lí do tôi hạ kính xe. ngây ngốc trong chốc lát.

      - Hạ kính xe xuống ! - Tôi nhấn giọng, tay đưa lên mũi cản bớt khói thuốc.

      phản xạ lại câu của tôi, lập tức tắt thuốc, hạ kính xe, đồng thời mở quạt trong xe cho phân tán khói thuốc.

      Tôi ngờ lại tắt thuốc ngay lập tức như thế. Tôi biết mình nên ảo tưởng nhưng đầu tôi chợt có ý nghĩ rằng lời của tôi có trọng lượng đối với ...
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    5. Ngô Vỹ

      Ngô Vỹ New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      0
      Tên tác phẩm: ẤY ĐÁNG ĐỂ TÂM
      Tên tác giả: NGÔ VỸ (Bút danh)
      Thể loại: Ngôn tình, Truyện Teen, Đại

      - Nếu các bạn mang truyện sang nơi khác (web, page,...) vui lòng giữ nguyên vẹn văn bản, chỉnh sửa, thay đổi nội dung truyện <3 !!


      Chương 2 (phần 2)


      HÔN NHÂN DƯỚI ĐẤT CHUI LÊN

      Vương Minh Kỳ nhận ra bản thân vô tình gây khó chịu đến người con bên cạnh. Mặt mày ta đột chuyển u buồn. Đột nhiên trong đầu loé lên 1 ý tưởng bắt chuyện, môi liền cử động:

      - Em thấy lợi nhuận về hợp đồng ban nãy tôi nên lấy bao nhiêu ?

      Tôi ngạc nhiên. thương lượng ý kiến của tôi về việc làm ăn của à ?

      - Việc làm ăn của , sao lại hỏi tôi ? - Tôi vờ lạnh lùng để che giấu ngạc nhiên của mình.

      - Em là vợ chưa cưới của tôi ! - khẳng khái.

      Hai mắt tôi trợn tròn. - Vợ chưa cưới ? - Tôi hỏi lại.

      - Ừ, báu vật của tôi ! - cười hiền hoà, tay vẫn nắm chặt vô lăng.

      Bốn tiếng “báu vật của tôi” sao dễ nghe đến thế ! Lời của như đường mật rót vào tai tôi, len lỏi qua toàn bộ mạch máu trong cơ thể tôi, đến trái tim tôi và lay động nó. Tôi bất giác đỏ mặt, quay người sang nơi khác, miệng vô thức trả lời câu hỏi của :

      - Tôi thấy 13% lợi nhuận là được.

      Nghe vậy băn khoăn. Tập đoàn trước giờ nhận hợp đồng giá trị dưới 45%. Giờ đây người con theo đuổi lại chỉ lấy 13%. nhất thời chấp nhận được.

      - Tại sao chỉ 13% ? - hỏi ý .

      Bội Trân lơ đãng trả lời:

      - Lợi nhuận của dự án đó tầm trăm triệu nhân dân tệ. Công ty họ chỉ muốn nương nhờ danh tiếng và phương thức quảng cáo của tập đoàn để quảng bá hình thức và dịch vụ du lịch của mình thôi. Xét về lí công việc bên họ làm 9 phần, bên chỉ có việc quảng cáo. Xét về tình tiền họ làm ra cũng phải chi trả khoản nợ. 13% của trăm triệu con số khá hời cho công việc quảng cáo rồi. Vả lại...

      đến đây, Bội Trân ngừng lại.

      - Vả lại làm sao ? - Minh Kỳ gặng hỏi.

      - Vả lại số 13 chính là số bàn lần đầu tiên tôi tiếp ! Về việc này có hơi tư tý, đừng lôi nó vào việc công ! - Bội Trân hơi lúng túng, ngượng ngùng trả lời.

      Trong Minh Kỳ xoẹt qua tia hạnh phúc. Hạnh phúc vì người thích còn nhớ đến kỉ niệm lầu đầu gặp . biết đêm tiếp biết bao nhiêu bàn. Vậy mà vẫn nhớ số bàn tiếp lần đầu tiên. mặt Minh Kỳ thoáng qua tia hạnh phúc.

      đúng là người có tiềm năng. Chỉ chút tiếp xúc mà có thể nhớ được chi tiết bản hợp đồng. cũng ngờ am hiểu về lĩnh vực quảng cáo của công ty như vậy. Phân tích sắc sảo, lập luận nhạy bén, làm việc có tình có nghĩa, thẳng thắn trình bày quan điểm của mình. Tất cả đều hội tụ - người con . quả may mắn khi tìm được nhân tài hiếm có như Bội Trân.

      Thực chất Bội Trân biết giá trị lợi nhuận vì lúc bưng thức uống ra có vô tình nghe được. Chưa kể lúc Minh Kỳ kéo áp sát mặt , khoảng cách giữa và mặt giấy bản hợp đồng càng gần. có thể nhìn được con số ước tính lợi nhuận. Còn việc nhớ số bàn nơi tiếp lần đầu tiên, là vì cả ngày hôm đó đối với ngày tệ hại: bị nắm thóp ! Vô cùng tệ hại. Cái ngày đó khắc sâu vào tâm trí, khiến muốn quên cũng chẳng quên được.

      Màu trời vẫn tối đen.

      Màu xe vẫn bạc sáng.

      Hai người trong xe vẫn im lặng.

      Chiếc xe rồi cũng đỗ trước căn phòng trọ nhắn của Bội Trân. Vương Minh Kỳ nhanh chóng xuống xe, vòng qua đối diện mở cửa xe cho người con . Động tác rất ga lăng.

      Bước xuống xe, mắt tôi đối mắt . Tôi ngượng ngùng chào tạm biệt . cất giọng:

      - Còn 29 ngày nữa đến lễ cưới của chúng ta. Em chuẩn bị tâm lý nhé !

      Tôi ngẩn tò te. phải muốn cưới tôi đó chứ ?

      - Cưới xin gì chứ ! - Tôi lạnh lùng quay mặt vào cánh cửa, tay mở ổ khoá. - Về !

      Từ phía sau, đột nhiên ôm lấy tôi, thầm:

      - Tôi nhất định phải có được em ! Thế nên hãy mau thích tôi nhé ! Tôi muốn em lên xe hoa mà theo mang tình cảm của mình.

      Tôi đỏ mặt tía tai. Cố gỡ tay ra. Xấu hổ bủa vây, tôi thẹn quá hoá giận:

      - Lên xe hoa con khỉ ! Đừng hòng !

      - Vậy tôi ép em lên xe hoa ! - Giọng chắc nịch tự mãn.

      Tôi vô cùng bất lực trước bá đạo trong lời của ! Ép tôi lên xe hoa ư ? dám làm đến nước này sao ?

      Đêm nay tôi thức trắng mất rồi !

      Lên xe hoa với tài năng trẻ của diện kinh tế - chính trị ? Có nằm mơ tôi cũng chả mơ tới được. Vậy mà thực tế người ta ngỏ lời với tôi. biết phải làm sao cả !

      Sáng hôm sau cũng đến.

      Từng tia nắng mặt trời lọt qua khe cửa.

      Tôi choàng tỉnh giấc.

      Chết tiệt ! Cả đêm mất ngủ lại ngủ quên lúc nào biết ! Tôi lật đật dọn cặp sách, vệ sinh răng miệng rồi nhào ra đường. Vừa tính phóng như bay đến trường vấp phải chiếc Lamborghini quen thuộc. Mắt tôi sáng lên.

      - Em dậy muộn ! - Vương Minh Kỳ nhìn mặt đồng hồ Casio màu bạch kim.

      Thoáng trông là biết đắt tiền rồi ! Tôi cũng chả quan tâm giá tiền nữa. Lật đật mở cửa xe, thắt dây an toàn, hối hả:

      - Biết muộn rồi ! Nhanh nhanh tới trường thôi ! Trễ mất !

      Thấy bộ dạng của tôi, Minh Kỳ khỏi cười khì. cũng phối hợp với tôi, vào vị trí ghế lái, khởi động phóng xe .

      Hai chúng tôi lao như bay đến trường. Công nhận chiếc xe này nhanh . Thoáng cái thấy cánh cổng trường THPT Vạn Tường. Vì khái niệm thời gian nên tôi quên mất được công khai đến trường cùng . Xe đỗ vào bãi, tôi mới sực tỉnh bởi bàn tán của mọi người xung quanh.

      - Chết tiệt ! - Tôi chửi thầm.

      Lọt đến lỗ tai Minh Kỳ, nhạo:

      - Em quên nhảy xuống xe rồi nhỉ ?

      Tôi lườm . Cái tên khỉ này nhớ thế mà chẳng nhắc tôi ! Đồ chết giẫm ! Cùng với phiền muộn, tôi mạch bước về khối lớp năm hai, tiến thẳng đến lớp S - 2. Bỏ lại tên Kỳ tắt máy khoá xe gì gì đó. Tôi đoán vậy !

      Vừa đến cửa lớp, giọng oang oác của Mỹ Duyên truyền tới tai tôi:

      - Các cậu có tin được ? Con Bội Trân khí được nam thần chở học đó !

      Cả bọn con lao nhao. Tôi thở dài, mở cửa bước vào lớp. Bạn cùng lớp quan tâm nhau thôi, lại còn đặt biệt danh “ khí” cho tôi. Đáng buồn !

      - Kìa, nó tới rồi kìa, chắc hạnh phúc lắm đây ! - Mỹ Duyên vẫn oang oác.

      Tôi bỏ ngoài tai lời của . Tôi biết tỏng con người nông cạn, sẵn sàng chỏ mũi vào chuyện của người khác để thoả mãn cái miệng của mình.

      Đặt cặp xuống chiếc bàn quen thuộc. Dửng dưng trước lời ra tiếng vào của bọn phàm phu tục tử. Linh Đan quay xuống bắt chuyện với tôi:

      - Mày được nam thần đưa đến trường à ?

      - Ờ, sao ? - Tôi bình tĩnh trả lời. - Hôm nay tao dậy hơi trễ nên cho quá giang !

      Linh Đan suy tư hồi, hỏi tiếp:

      - Bằng chiếc Lamborghini Veneno ?

      - Ờ, hình như chiếc đó ! - Tôi mơ hồ lật sách vở, đọc trước tựa bài hôm nay học. - Có gì to tát à ?

      Linh Đan nhìn tôi với con mắt 9 phần bất ngờ, 1 phần ngưỡng mộ. Bắt gặp con mắt khác thường của bạn, tôi nghiêm mặt hỏi:

      - Ánh mắt mày tởm tởm thế nào ấy ! Nghĩ gì, !

      - Mày chắc chắn trở thành vợ Minh Kỳ đấy, Trân Trân ạ ! - Linh Đan mỉm cười.

      Đáy lòng tôi hơi giận, vẫn cố giữ hoà khí trong giọng :

      - Đừng có giở giọng chắc nịch như thế lên cuộc đời tao !

      Linh Đan thấy thế thở dài. Trong đầu loé lên suy nghĩ: phải làm sao để Bội Trân thích Minh Kỳ, để Bội Trân cho Minh Kỳ chăm sóc, để Bội Trân hạnh phúc cả đời. yên tâm giao Bội Trân cho Minh Kỳ. biết Minh Kỳ là người đàn ông dư sức bảo vệ che chở Bội Trân - người bạn tri kỷ, thân như chị em ruột thịt của . Minh Kỳ chở Bội Trân bằng con xe Lamborghini Veneno mà ta tự tay tậu, con xe này của ta bao giờ chở bất kì người nào, dù là khách hàng, mĩ nữ hay con tài phiệt. Dù có mất mối làm ăn hay gì chăng nữa, ta vẫn mực kiên quyết từ chối chở bất kì ai.

      Nhớ có lần, Jelena - tiểu thư nhà Robinson - thế lực hùng hậu ở phía nam nước Nga, mặt dày uy hiếp Minh Kỳ, đòi Minh Kỳ chở ta về bằng chiếc Lamborghini ấy, nếu đe doạ việc làm ăn của ở Nga. Trước mặt báo giới truyền thông, Minh Kỳ phen làm ta mất mặt rằng: “Con xe bạc này của tôi chỉ chở người tôi và muốn hết cuộc đời mà thôi. Mong tiểu thư thông cảm ! Tôi muốn người tôi được ngồi con tuấn mã mà bạch mã hoàng tử của ấy điều khiển. Còn chuyện hợp tác với nhà Robinson, tôi nghĩ việc này đơn giản dở lỡ vì việc trẻ con này đâu, Jelena ạ !”

      Và giờ đây, người ngồi “con tuấn mã” và được “bạch mã hoàng tử” chở là Vũ Bội Trân - người bạn thân nhất của .

      Vũ Bội Trân ơi Vũ Bội Trân, tao mong mày gả cho Vương Minh Kỳ !

      Bội Trân thấy chị em chí cốt của mình như thế, lòng thoáng buồn. Nhưng Bội Trân cũng suy nghĩ về câu của Linh Đan. thừa biết người bạn này chẳng khi lại chuyện nghiêm túc như vậy ! Đây lại còn là chuyện đại đời . Bội Trân thừa hiểu độ hoàn hảo của Vương Minh Kỳ. cũng thừa hiểu có thể đem đến cuộc sống viên mãn cho sau này.

      người đàn ông thành đạt như , trong tay sở hữu khối tài sản kết sù khi chưa đầy 20 tuổi. Phải là thế lực của có thể chấn động giới kinh tế. Ngoài Tập đoàn Minh Hạo ra, còn là cố vấn kinh doanh của Vương Thị. Tài sản của Vương gia trải rộng toàn cầu. Đồng nghĩa với việc là người có tiếng khắp thế giới. Chỉ cần Vương Thị biến động chút, nền kinh tế thế giới chắc chắn khủng hoảng.

      Càng nghĩ, Bội Trân càng chán nản ! Đối với , tiền và hạnh phúc trọn đời, vẫn chưa quyết định được cái nào quan trọng hơn ! Đây là điểm ngốc nghếch nhất mà vướng phải !

      Bắt đầu tiết , Bội Trân mau mắn lấy lại tinh thần, nghiêm chỉnh học tập. Ấy vậy mà giáo Phủ - giáo viên môn GDCD lớp S - 2 - hôm nay hình như toàn nhắm vào mình phải.

      Nhận ra điều khác thường trong lời ăn tiếng của Phủ, tôi dè chừng. Đột ngột, người giáo viên già lên tiếng:

      - Bài học của chúng ta hôm nay là về lòng tự trọng ! Các em được giữ tự trọng mà đeo bám người khác, như thế là mất phẩm giá ! Lại còn là người quyền cao chức trọng, hào khí ngời ngời !

      Tôi giật giật khoé mắt. ràng bà già này cố tình châm biếm việc sáng nay mà ! Chết tiệt ! Cả lớp cũng “Vâng dạ !” cách đầy mỉa mai ! Tâm tôi tức giận trước việc bị nhục mạ công khai, hơn nữa lại là người trọng trách cao cả phụ trách dạy môn GDCD, tôi thể chịu thua kẻ mọn dùng ưu thế giáo viên mà lăng mạ học sinh được ! Tôi cất giọng lạnh lùng:

      - Lòng tự trọng là luôn giữ tự trọng cho người khác, cũng đồng thời giữ tự trọng cho mình. Cả khái niệm cơ bản cũng biết sao ? Thế làm sao làm giáo viên của chúng tôi được ? Lại còn là môn GDCD ý nghĩa này ?

      Cả lớp ngoái đầu nhìn tôi, cả bà già Phủ và Linh Đan cũng thế. Tôi vẫn điềm nhiên đấu mắt với bà Phủ. Bà ta bị 1 câu của tôi khích, thẹn quá hoá giận, mất bình tĩnh mắng nhiếc:

      - Này kia ! dám ? Thái độ của lễ phép ! có mặt trong sổ đầu bài tội vô lễ giáo viên ! Tôi chống mắt lên xem học kỳ này có được hạnh kiểm tốt hay ?

      Tôi sầm mặt. Tức giận bao trùm. Tôi giận dữ nhìn người đàn bà bục giảng. Bà ta lấy tư cách giáo viên để đánh giá hạnh kiểm của tôi à ? Khốn nạn ! Tôi trầm mặc, như xuyên người ngồi bục giảng:

      - Lấy lòng ganh ghét đố kỵ đối phó học sinh ! Lấy quyền hạn giáo viên áp bức học sinh ! Kẻ như bà dì đây xứng làm giáo viên của tôi !

      xong tôi bước ra khỏi lớp. Để lại sau tai tiếng chửi rủa cùng những lời bàn tán. Đa phần là gì đó “hỗn xược”, “chảnh choẹ”, “nhảy lớp”... Tôi cũng chẳng nghe thấy nữa !

      Chạy nhanh lên tầng thượng của trường, tôi đứng tựa ban hành lang, yếu ớt nhìn lên bầu trời thăm thẳm. biết vì sao tôi chợt nhớ mẹ...

      Mẹ tôi cũng là giáo viên. Bà là giáo viên ưu tú rất nghề, vả lại rất cần cù, chịu khó học tập kinh nghiệm nhà giáo. Tôi có lẽ được thừa hưởng phẩm chất này từ bà. Ngay sau bà mất vì bạo bệnh, tôi mình lên thành phố A mưu sinh. Lúc đó tôi vừa tốt nghiệp cấp II, thi đỗ vào trường Vạn Thành - ngôi trường có tiếng tăm lẫy lừng.

      Đôi lúc tôi tự hỏi: có lẽ mẹ tôi chống chọi với bạo bệnh cho đến hết mua thi tuyển. Để tôi chuyên tâm ôn luyện chăng ? Suy cho cùng, hơi sức cuối của bà cũng vì việc học của tôi, tiền đồ của tôi...

      - Mẹ ơi, con bị giáo bắt nạt mẹ à ! - Tôi ngước nhìn bầu trời trong vắt, nửa cười nửa khóc .

      Tôi dụi mắt, hít thở đều kìm chế cho nước mắt trào ra...

      - Hạnh kiểm của con có thể được loại giỏi mẹ à ! Con xin lỗi, lần này con thể giành được học bổng Học sinh ưu tú rồi... - Giọng tôi run run đầy thất vọng.

      Sau lưng tôi bỗng “Cạch !” tiếng. Lập tức quay đầu lại nhìn, tôi thấy bóng lưng của chàng trai, tôi nghĩ ta cao chừng mét tám. Lưng rộng, dáng người thẳng khuất dần sau cánh cửa.

      Chàng trai ấy bước nhanh xuống lầu. Gương mặt thoáng vẻ tức giận. Tôi cũng chẳng nhìn mặt ta nữa !

      Chàng trai tầm mét tám ấy ai khác chính là Vương Minh Kỳ, nhanh chóng đến phòng theo dõi nhà trường - nơi các màn hình thu lại cảnh lớp học qua camera, hỏi người gác phòng:

      - Đâu là camera của lớp S - 2 ? Cho tôi xem chút !

      quan sát viên trực tại phòng theo dõi lập tức nhận ra Minh Kỳ, vội vàng chỉ đến khu camera lớp S. Tại đây có 3 màn hình lớn. Mỗi màn hình dành cho lớp S (S - 1: lớp chuyên S năm nhất; S - 2: lớp chuyên S năm hai; S - 3: lớp chuyên S năm ba). Minh Kỳ ngồi vào ghế trước màn hình lớp S - 2 - lớp Bội Trân theo học, lặng lẽ quan sát lại đoạn băng ghi hình tiết vừa rồi.

      Bội Trân là học sinh ưu tú, đạt chuẩn xuất sắc như nhưng giành được danh hiệu ấy. Mỗi phần học bổng chỉ trao cho học sinh, và chính là người tranh học bổng xuất sắc toàn diện ấy với ! Việc nhập học trường này và học ở lớp S - 2 thay vì lớp S - 1 là do có bằng chứng nhận kiến thức loại SS, giúp tiết kiệm năm học lớp S - 1 mà tiến thẳng lên S - 2 học tiếp. Việc này cũng được ghi lại trong tài liệu của Bội Trân nên Minh Kỳ ngồi nhầm vào chiếc ghế trước màn hình lớp S - 1.

      Đeo tai nghe, gương mặt Minh Kỳ tối sầm lại...

      “Bài học của chúng ta hôm nay là về lòng tự trọng ! Các em được giữ tự trọng mà đeo bám người khác, như thế là mất phẩm giá ! Lại còn là người quyền cao chức trọng, hào khí ngời ngời !”

      “Lòng tự trọng là luôn giữ tự trọng cho người khác, cũng đồng thời giữ tự trọng cho mình. Cả khái niệm cơ bản cũng biết sao ? Thế làm sao làm giáo viên của chúng tôi được ? Lại còn là môn GDCD ý nghĩa này ?”

      “Này kia ! dám ? Thái độ của lễ phép ! có mặt trong sổ đầu bài tội vô lễ giáo viên ! Tôi chống mắt lên xem học kỳ này có được hạnh kiểm tốt hay ?”

      “Lấy lòng ganh ghét đố kỵ đối phó học sinh ! Lấy quyền hạn giáo viên áp bức học sinh ! Kẻ như bà dì đây xứng làm giáo viên của tôi !”

      “Con nhảy lớp mà còn chảnh choẹ !”

      “Nó ỷ nó học giỏi nên nó hống hách vậy đó !”

      “Ừ, đúng đó ! Đồ làm phách !”

      “Các người thôi ! Bội Trân phải hạng người như các người !”

      Minh Kỳ lập tức hiểu tình. Đập tai nghe xuống bàn điều khiển, nghiến răng ken két. Chín phần tức giận thay cho Bội Trân. phần tức giận vì ngôi trường này danh giá này lại chứa chấp loại giáo viên rẻ tiền.

      Trong đầu Minh Kỳ loé lên ý nghĩ giúp Bội Trân nhưng khựng lại tức khắc. muốn chủ động hỏi trợ giúp của ! Ý nghĩ ích kỷ của sáng lạn. Sau đó, đến lớp .

      - Linh Đan, em ra đây ! - Minh Kỳ vọng vào lớp.

      Cả bọn con láo nháo. Bà giáo viên Phủ mắt sáng ngời, uỷ mị hối thúc Linh Đan:

      - Em mau ra ! Đừng để nam thần chờ lâu !

      là người đàn bả rẻ mạt ! - Linh Đan cảm thán trong lòng. Bước ra khỏi cửa lớp. Cả lớp cũng nổi da gà trước giọng trong trẻo bất ngờ của giáo viên Phủ.

      Hai người đến căn tin trường, ngồi đối diện nhau tại chiếc bàn dưới gốc cây phượng.

      - muốn em gợi ý cho Trân Trân về cách giải quyết ? - Giọng Linh Đan hơi cao.

      Minh Kỳ cười, nhẫn nhịn :

      - Ừ ! biết học bổng đó rất quan trọng với Bội Trân. Em hãy đề cập đến chuyện giải quyết vụ hạnh kiểm, khiến Bội Trân tìm đến , có được ?

      - Sao biết chuyện của lớp em ? - Mắt Linh Đan ánh lên tia nghi hoặc. Tức cũng nhận ra. - Phòng quan sát ? Camera lớp S - 2 ?

      Minh Kỳ thừa nhận:

      - Phải, soạn lại bản hợp đồng tầng thượng Bội Trân đến. ấy thấy . nghe ấy gì đó mà “Hạnh kiểm được loại tốt”, “Học bổng dành cho học sinh ưu tú toàn diện giành được”. nghĩ có chuyện nên đến phòng quan sát, xem lại băng ghi hình tiết vừa rồi.

      - Rồi sao nữa ? - Đáy mắt Linh Đan xuất ý cười. - muốn giúp ấy. Nhưng lại ích kỷ ép ấy tìm ? Van xin giúp đỡ ?

      - Đừng khó nghe quá ! cũng vì tình cả thôi ! - Minh Kỳ ngập ngừng nhưng thẳng thắn.

      Linh Đan nhận thấy giọng Minh Kỳ hơi trầm, ngắt quãng ngượng ngùng, nghiêm túc hỏi:

      - ấy ?

      - Ừ !

      - Vì sao ? - Ý cười nơi đáy mắt Linh Đan ngày càng .

      Minh Kỳ ngơ ngác trước câu hỏi của Linh Đan. cũng vì sao Bội Trân nữa ! chỉ biết bị thu hút ngay từ lần gặp đầu tiên. Càng tiếp xúc càng nhận thấy hoàn hảo. có đầy đủ tố chất của thiên tài. ấn tượng bởi lời ăn tiếng của . Có lẽ ấn tượng sâu sắc với bởi thái độ xấc xược trong quán bar. cũng từng muốn rớt tim ra ngoài khi liều lĩnh nhảy vào vệ đường trong khi chiếc Lamborghini chạy với vận tốc 50 km/h. Từ giây phút đó, nhận thức được có chỗ đứng trong trái tim . người đàn ông từng tiếp xúc qua nhiều loại con , mĩ nữ kiều như mà động lòng với , muốn tiếp cận , muốn bảo vệ . Thảy ấy chỉ có thể là vì thôi !

      Hôm nay, khi mải miết soạn lại bản hợp đồng để gửi cho hai ông chú giám đốc bộ phận kinh doanh tối qua. thuận theo ý , lấy lợi nhuận chỉ 13%. Lần đầu phá lệ kể từ khi nhậm chức Giám đốc Tập đoàn, cũng vì ! Cũng vì thôi !

      - Có lẽ... ấy rất thẳng thắn ! - Minh Kỳ nhàng trả lời Linh Đan.

      Linh Đan thấy nét suy tư mà thành của Minh Kỳ cười xoà. Miệng lấp ló 2 đồng tiền, nhìn rất duyên.

      - Được rồi, coi như thành ý của lay động được em !

      - Cảm ơn, Diêu tiểu thư ! - Minh Kỳ khách sáo đầy trêu chọc.

      - Vương thiếu nợ tôi ân tình, chỉ cần nhớ trả là được ! - Linh Đan thua, trả lại.

      Buổi trò chuyện vui vẻ, là bước khởi đầu cho cuộc tình đầy sóng gió.
      -----
      #Ngô_Vỹ update chương mới sớm nhất có thể

      - Các bạn hãy comment và share để ủng hộ người update <3

      - Các bạn có thể theo dõi #Ngô_Vỹ để cập nhật chương mới nhất theo thứ tự newest hoặc oldes tại https://cungquanghang.com/members/ngo-vy.39488/ <3
      Last edited: 22/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :