1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Đồng nhân Harry Potter - Xuyên không] Màu xám đen - Hổ Bán Liên (112/248)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Lại lần nữa bạo động

      Ngày đó thời tiết rất đẹp, cho nên tôi đột nhiên hứng thú, muốn con đường khác đến thư viện. Con đường kia tuy vòng là tới, tuy là qua ngõ hẻm đại lộ, thấy hai bên đường trồng cây nở đầy hoa tươi.

      Tôi đóng cửa phòng, từ ngõ hẻm bên kia rời .

      Tôi chút để ý tránh thoát vật cản đường, lúc tôi sắp ra ngõ hẻm, ngoài ý muốn nghe thấy ở phía sau tòa nhà truyền đến tiếng cãi nhau của đôi nam nữ.

      Giọng nữ này tôi rất quen thuộc, đó là hôm nay làm ------- Blaise.

      Tôi nhàng hướng sau lầu đến, nếu là có người khi dễ Blaise, tôi tuyệt đối cho ông ta khó coi.

      Tôi kinh ngạc phát giọng nam kia, cư nhiên là Walker nghe trở về quê nhà. Ông ấy là người ôn hòa như vậy, tôi cho tới bây giờ đều có thấy ông ấy kích động như thế, mặt đỏ bừng lên.

      "Tôi tin!" Ông ấy vung cánh tay của ông ấy : "Phù thủy gì, trường học phép thuật gì, điều này vô lý!".

      " phát khác thường sao? Ngày đó chúng ta đón Sylvia, hẳn là phát xung quanh có bao nhiêu đứa mặc trang phục kỳ lạ!" Blasie hung hăng .

      "Đúng vậy tôi thấy! Nhưng mà đám đó ăn mặc kỳ lạ cũng có gì........".

      Blaise đau khổ nhìn ông ấy: " vẫn muốn tin tưởng phải ?".

      " sai, tôi muốn tin........ Phép thuật gì gì đó, này quá kỳ quái rồi!" Walker nhìn Blasie, đột nhiên thái độ mềm hơn : "Nhưng mà, thể nào quên em........".

      Ông ấy về phía trước, ôm chặt Blaise, lẩm nhẩm : "Em là người phụ nữ tốt như vậy, mất em nhất định hối hận cả đời........".

      Blaise cùng ông ấy ôm đầu khóc rống. lâu sau, ngẩng đầu lên nhìn ông ấy: " có thể chấp nhận, đúng ?".

      "Chỉ có hai người chúng ta, được sao?" Walker thở hổn hển, tránh ánh mắt Blaise, miệng mơ hồ : "Em , con bé là phù thủy, con bé có thể ở lại trường........ Em phải giới phù thủy cùng nơi này chúng ta khác nhau sao? Cho dù tốt nghiệp, con bé cũng có thể ở giới phù thủy........".

      Blaise bình tĩnh nhìn ông ấy, từ trong lòng ông ấy vùng ra. Hắng giọng, điềm tĩnh : "Em nghĩ, chúng ta còn gì để rồi".

      chế giễu cười, cúi đầu thào : "Quả nhiên, Muggle và phù thủy vĩnh viễn bao giờ là loại".

      Walker đau khổ nhíu mày: "Blaise, em đừng như vậy -------".

      Tôi cho tới nay cảm thấy, bởi vì tồn tại của tôi, cho nên là hạnh phúc của Blaise, cho dù chúng tôi sống đầu đường xó chợ, nơi nương tựa, chật vật chịu nổi. Bởi vì tôi biết tôi đối với có bao nhiêu quan trọng.

      Nhưng mà tôi nhìn thấy thực tế phá hủy tin tưởng của tôi. Tôi làm sao có thể quên phụ nữ có bao nhiêu đáng , có tôi, lại có rất nhiều rất nhiều người nguyện ý chăm sóc . Từ lúc đầu tôi chính là gánh nặng của , cho dù là bây giờ cũng vậy.

      Nếu có tôi, Walker cùng có cuộc sống hạnh phúc ?

      Nhưng mà nghĩ đến có tôi, trái tim của tôi đau đến muốn chết.

      Tôi nắm tay gắt gao ôm ngực, hô hấp cũng rối loạn, có cái gì đó ở trong thân thể tôi náo loạn muốn phát ra ngoài.

      "Bốp!".

      khối thủy tinh ở đỉnh đầu bọn họ nổ tung, vụn thủy tinh bắn tung tóe khắp nơi.

      Walker rất nhanh đem Blaise bảo vệ ở dưới thân, cánh tay ông ấy và bắp chân Blaise bị mảnh thủy tinh đâm vào chảy máu.

      Blasie nhận ra điều gì đó đẩy ông ấy ra đứng lên, nhìn về phía phương hướng của tôi.

      "Sylvia?".

      Tôi run rẩy từ nơi náu mình ra: "Blaise........".

      "Con thấy tất cả rồi sao?'.

      "Đúng vậy. Mẹ mẹ thu phục, Walker chỉ là về quê........".

      "......... Mẹ chỉ là nỡ để con đau khổ".

      Đúng vậy....... Nếu phải tôi hôm nay vừa vặn gặp bọn họ cãi nhau, Blaise nhất định giấu tôi cả đời. Sau đó tại lần tôi nghỉ về nhà lấy làm tiếc cho tôi biết, bởi vì tình cảm rạn nứt chắc là như vậy, tóm lại phải liên quan đến tôi, bọn họ chia tay rồi.

      Thủy tinh vùng lân cận liên tục nổ mạnh, sắc mặt Walker tái nhợt chật vật tránh né. Nhưng mà cho dù ông ấy có tránh né, ánh mắt khiếp sợ vẫn chưa rời khỏi tôi.

      Được rồi. Cho dù trước kia Walker chỉ là bởi vì hợp với lẽ thường kỳ lạ mà bài xích tôi, bây giờ ông ấy trông thấy mặt nguy hiểm.

      Tôi hủy hạnh phúc của Blasie, Walker cầu hôn với lúc đó cười ngọt ngào.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Giáo sư của tôi


      Blaise ngẩng đầu nhìn những cửa sổ còn mảnh kính nào, kinh hoàng nhìn tôi: “Ma lực của con lại bạo động?”

      “Con nghĩ đúng thế đấy.”

      Tôi thở hổn hển ôm lấy cơ thể, có cái gì đó từ trong thân thể tôi ra…

      Khuôn mặt Blaise chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.

      “John, trước .”

      Chú Walker nhìn , miệng giật giật: “Em…”

      mau.” Blaise nóng nảy , đồng thời thử về phía tôi.

      Chú ấy do dự, nặng nề dừng chân: “Haiz”

      Chú ấy rời .

      “Blaise, con cảm thấy con khống chế được, mẹ đừng lại đây…” Tôi rất khó chịu, toàn thân rất đau, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy ra.

      kiên quyết : “. Mẹ biết rằng con làm mẹ bị thương, đúng ?” Giọng dịu dàng, chậm rãi: “ theo tiết tấu của mẹ, thử đem ma lực thu lại, nào…”

      Tôi làm hại Blaise. Tôi biết dù có chết Blaise cũng đến bên cạnh tôi, tôi phải đem ma lực thu lại, thể để chúng làm bị thương.

      Tôi theo tiết tấu của Blaise, thử thu chúng lại. Tôi đau gần chết, thần kinh, tế bào đều kêu gào đau đớn.

      Sau đó chúng chậm rãi êm dịu .

      Tôi thoáng thở dài nhõm, lộ ra nụ cười mệt mỏi: “Thiếu chút nữa…” thời điểm tôi hơi phân tâm chút, chúng đột nhiên mạnh hơn, bộc phát càng mãnh liệt.

      Máu mũi tôi phun ra. Tôi cố gắng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Blaise đầy nước mắt, từng bước kiên định, gian nan về phía tôi. Tôi tuyệt vọng nghĩ chẳng lẽ chúng tôi chết ở đây.

      Sau đó ầm tiếng, cửa sau mở ra.

      Giáo sư Độc dược của chúng tôi ra từ bên trong, bực bội : “Ồ, lần, hai lần! Sylvia Hopper, vì sao trò toàn bạo động ma lực ở trước cửa nhà ta?”

      Tâm tình của tôi chưa bao giờ tốt như vậy, cho dù toàn thân đau đớn tôi vẫn nhịn được nở nụ cười, tôi biết chúng tôi thoát chết.

      Tôi miễn cưỡng xoa cái mũi chảy máu ngừng, mơ hồ : “ khéo thưa giáo sư, hóa ra giáo sư cũng ở hẻm Spiders.”

      Giáo sư trừng mắt nhìn tôi, khóe miệng kéo kéo, dường như muốn vài câu châm chọc tôi như bình thường. Nhưng giáo sư hề gì, hừ tiếng nặng nề, vung đũa phép làm vài phép về phía tôi, sau đó đưa tôi trôi nổi giống khinh khí cầu rồi kéo tôi vào nhà.

      Blaise vội vàng bước nhanh theo. Tôi nhìn thấy cửa phòng của thầy nhanh chóng mở ra rồi đóng lại, lại bằng lòng chậm chạp mở ra, cứ như ông ấy muốn để Blaise ở ngoài cửa…

      chút phong độ đàn ông đều có, giáo sư. Tôi vừa lòng nghĩ, sau đó yên lòng mà ngất .

      ----

      “Con , con tỉnh? Có thấy đau con? Có thấy chỗ nào thoải mái con?” Blaise cầm tay tôi, ngồi bên giường tôi.

      , cũng phải giường của tôi.

      Tôi cúi đầu nhìn chiếc khăn trải giường màu xanh lá, nó nhìn giống như ở ký túc xá… Tôi chậm rãi quay đầu.

      Trong phòng chỉ có vài món đồ đạc màu tối, nhìn có vẻ lâu được lau chùi.

      đau, con ổn rồi. " Tôi , " Blaise, nơi này… phải là phòng ngủ của giáo sư Snape chứ ạ… "

      Blaise trả lời : " Đúng vậy. ", khó hiểu nhìn tôi, " Làm sao thế ? "

      " có gì ạ. Con chỉ hơi chút váng đầu… " tôi . Tôi chỉ cảm thấy cực kỳ kinh ngạc thôi…

      Giáo sư Snape với khuôn mặt trầm đến, cả người đều tỏa ra cảm giác bực bội vì bị làm phiền.

      " Choáng váng đầu là triệu chứng nhất của ma lực bạo động, trò may mắn, trò Hopper. Ta nghĩ trò tốt nhất nên học cách khống chế tình cảm của mình, " ông ta lạnh lùng, châm chọc, từ ngữ ràng , " Trò thể luôn trông cậy vào vị giáo sư bất hạnh bị làm phiền vào ngày nghỉ lúc nào cũng xuất bên cạnh được. "

      Tôi ngẩng đầu nhìn ông ấy, có thể là ở thế giới Muggle, nên ông ấy cũng mặc áo choàng, chính là mặc áo sơ mi màu đen, tất cả các nút áo sơ mi đều được cài… Tóc hình như cũng còn đầy mỡ nữa…

      " A. " Tôi nhạt nhẽo : " Được ạ. "

      Nhưng hiển nhiên là tôi trả lời có chút chậm, giáo sư Snape mân đôi môi nhợt nhạt của mình, : " Trò khôi phục lại tác phong trì độn của mình, như vậy ta có thể kết luận… trò bình thường, trò Hopper ? Như vậy. " ông ấy có vẻ như thể khống chế được tức giận nữa rồi, " Có thể trả lại cho vị giáo sư độc dược đáng thương này môi trường yên tĩnh, để ông ấy có thể an tâm rửa sạch độc dược bị hủy vì cứu học trò muốn làm nổ tung bản thân ? "

      " Vâng… được ạ… " Tôi sợ hãi .
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Tò mò về bạn nam chính quá! phải gs Snap đó chứ

    4. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Oa hay quá biết lịch đăng truyện ntn?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Hẻm Xéo


      “À, bà Hopper, tôi cần nhắc nhở bà chút. Tôi nghĩ trò Hopper cần cây đũa phép thích hợp, điều này mới là tốt cho trò ấy” giáo sư Snape hướng về phía Blaise gật đầu, nhưng lại liếc mắt nhìn tôi cái. Sau đó lạnh nhạt dùng sức đóng cánh cửa phía sau chúng tôi.

      Blaise với vẻ mặt ngỡ ngàng quay đầu nhìn cánh cửa, lại hỏi tôi: “Người đó là chủ nhiệm nhà Slytherin sao?”

      Tôi ỉu xìu : “Đúng vậy.”

      Blaise suy nghĩ : “Con … ông ấy là người rất hòa nhã điềm đạm?”

      Tôi nhịn được rùng mình cái. Muốn phản bác lại, chợt nhớ ra hồi Giáng sinh… để yên tâm, tôi như thế.

      Tôi vừa định cười nhìn thấy chỗ cùng ông chú Walker vừa tranh cãi.

      Bây giờ tôi mới phát , đây cũng là nơi gặp nguy hiểm vào năm ngoái.

      Nơi này nhìn như có chuyện gì xảy ra. Mảnh kính vẫn ở cửa sổ, đồ đạc có bừa bãi, mặt đất có máu mũi của tôi.

      Cũng giống năm trước sau cái đêm kinh khủng ấy.

      Blaise theo ánh mắt của tôi nhìn lại, hiểu được tôi nghĩ đến điều gì. nắm chặt tay tôi và : “ thôi.”

      Tôi kéo tay vào nhà, trong lòng bỗng nhiên nặng nề hơn.

      Chung tôi vừa vào nhà, Blaise kéo tôi đến gần cái bàn.

      “Sylvia, chúng ta cần chuyện.”

      Tôi bị đẩy lên ghế tựa, cúi đầu lo lắng.

      “Mẹ đoán, con tại rất áy náy đúng ?”

      Đúng vậy, đương nhiên.

      Tôi cúi đầu. dịu dàng : " Nhìn mẹ. "

      Tôi ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt tôi : " Con có biết, con quan trọng như thế nào đối với mẹ ? Con biết mẹ rời khỏi con. Thực tế là từ xưa đến nay đều có phù thủy kết hôn với Muggle, điều này chứng tỏ Phù thủy và Muggle vẫn có thể sinh hoạt cùng nhau đúng ? "

      lại hỏi tôi : " Con nghĩ mẹ là người như thế nào? "

      Tôi thành trả lời : " Mẹ là người tuyệt nhất thế giới này. "

      nở nụ cười : " Đúng vậy, hơn nữa mẹ còn trẻ, mẹ mới hai mươi bảy tuổi. ngày nào đó mẹ tìm được người đàn ông mẹ và cũng lòng thích con. Con tin tưởng sức quyến rũ của mẹ sao ? "

      chớp mắt với tôi.

      muốn tôi buồn… Mặc dù thể rời khỏi Walker nhưng điều này đối với có lẽ là rất khó khăn.

      Vì thế, tôi cố gắng nở nụ cười.

      Walker trở lại… hoặc có lẽ trở lại nhưng Blaise giải quyết xong.

      Ngày kế tiếp, Blaise bận… bận tìm việc làm. rất may mắn tìm được công việc người mẫu tạm thời. Nội dung công việc là mặc quần áo và đứng trong tủ kính cửa hàng, mỗi ngày làm tám giờ và trong vòng hai mươi ngày.

      Còn tuần nữa là hết tháng tám, trường học gửi thư đến, thư viết những tên sách năm hai cần.

      thư viết:

      Lang Thang Với Ma Xó của Gilderoy Lockhart
      Giải Lao Với Nữ Thần Báo Tử của Gilderoy Lockhart
      Ngao Du Với Quỷ Khổng Lồ của Gilderoy Lockhart
      Hành Trình Với Ma Cà Rồng của Gilderoy Lockhart
      Lang Thang Với Người Sói của Gilderoy Lockhart
      Năm Với Người Tuyết Quạu Quọ của Gilderoy Lockhart (Theo tập hai: Harry Potter và phòng chứa bí mật, Lý Lan dịch).

      Blaise đến gần… nhìn nhìn và hỏi: “Ồ, các con phải học khóa ma pháp văn học giám định và thưởng thức sao?”

      Tôi buồn rầu : “, Hogwarts chưa từng dạy chương trình này.”

      Bởi vì kỳ nghỉ hè cũng chẳng hề vui vẻ… Tôi quyết định mang theo Blaise Hẻm Xéo, hi vọng mới lạ của thế giới Ma thuật có thể làm cho vui vẻ chút.
      Vào ngày hai mươi bảy, tháng tám, ngày sinh nhật của tôi. Tôi cùng Blaise đến cửa quán rượu.

      Tôi chỉ vào cánh cửa cáu bẩn : “Nhìn thấy ? Phải cực kỳ tập trung.”

      “Nhìn thấy. Ồ, là kỳ diệu” cười “Nó đột nhiên từ giữa cửa hàng sách và cửa hàng đĩa nhạc nhảy ra.”

      “Nó được phù phép lơ đãng,” tôi mang theo xuyên qua quán rượu vừa tối vừa bẩn, xuyên qua quầy rượu, đến phía trước mặt tường, “Người có pháp thuật luôn luôn nhìn thấy nó.”

      Thùng rác chuyển động lên , lên cửa sổ ba viên gạch, rồi sang ngang hai viên gạch, gõ ba lần.

      Bức tường bắt đầu di chuyển, Hẻm Xéo rộn ràng nhốn nháo xuất trước mặt chúng tôi.

      Lúc đầu tôi nghĩ rằng, Blaise ngạc nhiên mãi, liên tục hỏi tôi đủ mọi vấn đề kỳ dị. Nhưng Blaise cũng hỏi gì, chỉ theo sau tôi, chuyên chú nhìn đường phố với hai bên là cửa hàng. Trong mắt ra chút hoài niệm.

      “Vẫn là cửa hàng này, nhưng xem ra giống trước kia.” mỉm cười, “Con phải biết rằng, mẹ cứ nghĩ rằng cả đời này được đến đây.”

      Tôi bây giờ mới phản ứng kịp, Blaise cũng giống Muggle bình thường, đối với thế giới Ma thuật là biết gì cả. Nhưng từ lúc này về sau đều ngậm chặt miệng, hề đến vấn đề này nữa.

      -----------------------

      Chương 30: Đũa phép


      Tôi mang Blaise vào tiệm sách, lấy từ trong túi xách số sách năm nhất được thu .

      “Số sách này tôi cần nữa.” Tôi với chủ tiệm.

      Phía sau tôi, Blaise nhịn được xen vào: “Con cần nữa? Mẹ nghĩ rằng con cần ôn tập cho những cuộc thi tiếp theo.”

      “Đừng lo,” tôi mỉm cười , “Sách năm nhất con sao chép lần, việc này có thể làm cho con nhớ chúng lâu hơn, đúng ?”

      Blaise nghĩ ngợi nhìn tôi, cầm tay tôi. Tôi hiểu áy náy vì thể cho tôi cuộc sống tốt, nhưng tôi lại rất thỏa mãn.

      Trong lúc chủ tiệm định giá số sách cũ, tôi chọn mấy quyển sách nhìn có vẻ thú vị, bên cạnh đó tôi cũng tìm được toàn bộ số sách năm học mới, là cả bộ sách của tác giả Gilderoy Lockhart.

      Chủ cửa tiệm là người phụ nữ trung niên có mái tóc màu nâu. Bà xem số sách tôi chọn: “Ồ, học sinh năm hai của Hogwarts? Các con cũng may mắn,” Bà , “Các con có thể mời được Gilderoy Lockhart!”

      “Sao ạ?” Tôi hỏi.

      “À, bé cưng, con biết sao?” Bà hớn hở : “Gilderoy Lockhart trở thành Giáo sư mới của môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám! Ta muốn , các con may mắn.”

      “A… đúng vậy.” Tôi ngập ngừng trả lời.

      “Ha ha, bộ sách của ông ấy trong tiệm của ta nhiều lắm. Chẳng qua, ta có thể ưu đãi cho con chút.” Bà lật xem giá cả của sách, “Nếu phải vì mấy ngày hôm trước Gilderoy Lockhart đến Hẻm xéo ký tên sách, chủ cũ của số sách này mua rất nhiều sách được ký tên ấy cũng muốn mang số sách này bán đâu - trừ tiền số sách con mang đến, tổng cộng hết Galleon, mười Knuts.”

      Tôi thanh toán xong, mang Blaise dạo cả buổi chiều ở Hẻm Xéo, sau đó chuẩn bị rời .

      “Khoan ” Blaise , “Con nhớ sao? Giáo sư Độc dược đề nghị mẹ nên chuẩn bị cho con cây đũa phép thích hợp.”

      Tôi do dự hồi, : “Thôi, con dùng đũa phép này gần năm, cũng cảm thấy có gì hợp cả.”

      được.” Blaise kiên trì “Mẹ cho rằng vị Giáo sư kia cũng phải là người thích nhiều, nếu ông như vậy tức là có ý khác.” mỉm cười, “Hôm nay là sinh nhật con! Coi như là quà sinh nhật của con là được.”

      Tôi dẫn đến tiệm đũa phép Ollivanders.

      “Nhiều năm như thế, tiệm đũa phép Ollivanders vẫn là tốt nhất. ” . Chuông kêu leng keng, chúng tôi bước vào cửa tiệm vừa bẩn vừa dơ.

      “Đúng thế, thưa bà.” cụ già đứng trong cửa tiệm lộn xộn , nơi này giống như trường thiên tai. Đôi mắt bạc màu ánh trăng nhìn tôi “ bé này đương nhiên phải nhận được cây đũa phép tốt nhất. "

      Cụ vung đũa phép, cây đũa phép run run hướng về phía những cái hộp, tiếp theo, mọi thứ phục hồi nguyên trạng, vụ gỗ cùng các mảnh trở lại các vật dụng trong nhà, toàn bộ cửa tiệm trở nên sạch . Cụ lấy ra từ trong túi cuộn thước dây có dấu khắc bạc: «Vậy , tay nào của cầm đũa ? "

      " Tay phải ạ " Tôi .

      Cụ vừa đo vừa : " Mỗi cây đũa phép Ollivanders đều là độc nhất vô nhị. Chúng tôi dùng lông đầu bạch kỳ mã, lông đuôi phượng hoàng và gân rồng làm lõi. hề có hai con bạch kỳ mã, hai con phượng hoàng, hay hai con rồng giống y như nhau. Đương nhiên, " ông nhìn đầu cây đũa phép lộ ra ngoài túi của tôi, " thể tạo được quyền phép tương tự khi sử dụng cây đũa của phù thủy khác. "

      " ? " Tôi mỉm cười thể phủ nhận.

      " Ồ, ta thấy là tin tưởng… sao, chờ có được cây đũa phép thuộc về bản thân, biết cảm giác ấy. Ừm… xem nào, " cụ để xuống bàn mấy cái hộp dài. " Gỗ thích, lông phượng hoàng, chín tấc."

      Tôi cầm lấy đũa quơ vòng.

      " , phải nó… cây này. Gỗ mun cùng lông Bạch kỳ mã, tám tấc. A, cũng phải nó… Mặc dù ta cảm thấy cùng Bạch kỳ mã rất hợp. Đây,” cụ “Gỗ nhựa ruồi, lông Bạch kỳ mã, tám tấc.”

      Tôi vừa mới cầm nó, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên. chuỗi những tia lấp láng vàng đỏ bắn ra từ đầu đũa.

      Cụ Ollivanders lớn tiếng khen ngợi.

      Blaise say mê nhìn những tia lấp lánh vàng đỏ biến mất ở trần nhà, hướng tôi mỉm cười: “Mẹ nghĩ, con tìm được nó rồi đấy.”

      Tôi nghĩ tôi cuối cũng cũng hiểu được cái gọi là “Thích hợp”. Tôi cầm nó, cảm thấy nó như là phần của tôi, dễ dàng vung tay điều khiển.

      Thời điểm chúng tôi bước ra khỏi tiệm đũa phép, tôi có thêm cây đũa phép dài tám tấc, gỗ nhựa ruồi, lông Bạch kỳ mã làm lõi đũa phép.
      Nhiên Nhiên, Tuyết Liên, thuyt2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :