1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngạo mạn và biến đen - Tô Mịch (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 16:

      Vị tiểu thư danh gia vọng tộc thứ hai trong danh sách nhanh nhẹn tới phòng ăn, mặc chiếc váy màu trắng, giống như cây nấm trắng đáng . vừa nhìn thấy Trác Diễm đôi mắt lập tức trợn tròn, cả người cũng thả lỏng: "Cái gì vậy, ra là ."

      Trác Diễm cười : "Tại sao lại thể là ?"

      Nghiêm Ương ngồi xuống vỗ bàn: "Nhưng mẹ em là người đàn ông vừa đẹp trai vừa tài giỏi, em cứ tưởng Tạ Duẫn Thiệu."

      "Vậy cũng phải chờ ta ly hôn, em mới có cơ hội này."

      Nghiêm Ương uống ngụm nước chanh, bỗng nhiên : " gần đây có thời gian rảnh ?"

      Cha của sau khi nghỉ dưỡng trở lại chủ trì đại cục, cố ý giúp giảm bớt lượng công việc, chính là vì để cho có thời gian rãnh rỗi để hẹn hò với phụ nữ, coi như có thời gian rảnh rỗi: "Làm gì?" dienndn

      "Em muốn Luân Đôn chơi, còn muốn thăm chị, nhưng tiếng của em tốt lắm, nếu chúng ta cùng nhau, em phải lo lắng về điều đó nữa rồi."

      Nghiêm Ương học trung học phổ thông ở Mĩ lại học năm dự bị nữa, cuối cùng miễn cưỡng có được tấm bằng. Nhưng tiếng cơ bản của tiến bộ chút gì, Trác Diễm thấy điểm này cũng hết sức kỳ lạ.

      Nghiêm Ương và chị của là hai kiểu người hoàn toàn khác nhau, tính tình đáng lại vô cùng ngây thơ, mà người kia vừa rất xấu xa vừa thông minh. cái thế giới này đúng là có chuyện gì hoàn hảo.

      Nghiêm Ương thấy Trác Diễm lời nào, lôi kéo cánh tay của làm nũng: "Van cầu đó. . . . . . Van cầu nha, có được hay , có được hay vậy. . . . . ."

      Trác Diễm muốn thấy dính lấy mình làm nũng như vậy: "Được rồi, đồng ý."

      Nghiêm Ương cười tươi khiến lúm đồng tiền lên như bông hoa: "Tốt quá, em biết ngay từ chối em mà!"

      có thể dành ra vài ngày nghỉ nhưng cũng thể quá lâu, Trác Diễm nhờ người can thiệp bên Đại Sứ Quán, để nhanh chóng làm xong ra thị thực sang . Tổng cộng chưa tới tuần liền thuận lợi lên chuyến bay đến Luân Đôn.

      Nghiêm Ương ngồi máy bay bên cạnh là Trác Diễm làm việc, nhìn mở ra Laptop bắt đầu làm việc, le,qu.y don biết mẫu thân thường giáo dục mình, luôn muốn học thêm chút, về sau mở cổ đông còn biết xem báo cáo, nhưng là chỉ nhìn Trác Diễm làm việc lúc, nhịn chịu được, lấy PSV từ trong túi ra bắt đầu chơi game.

      Đánh lát trò chơi, nàng cảm thấy mệt, đắp thêm cái chăn liền ngả người lên thành ghế hoàn toàn thả lỏng, đánh giấc.

      Lúc gần 12 bay dài quả có chút khó, năm đó vừa mới bắt đầu theo cha bay khắp nơi thế giới, thường cả đêm mất ngủ, chủ yếu là do chênh lệch múi giờ, chẳng qua là khi đó có nhiệt huyết của tuổi hai mươi, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít, chỉ cần có hai tiếng ngủ bù, lập tức có thể khôi phục tinh thần.

      tại hiển nhiên còn loại tinh lực này nữa.

      Ra khỏi sân bay, thời điểm ở đây vừa quá buổi trưa.

      Nghiêm Ương lập tức trở nên vui vẻ, khác hẳn với trạng thái mệt mỏi ở máy bay, nhất là lúc nhìn thấy Nguyễn Tương Nam, lại càng nhảy nhót ngừng vừa kêu tên của vừa hướng về phía vẫy tay.

      Trẻ tuổi tốt.

      Nguyễn Tương Nam mặc bộ áo liền quần kiểu dáng quân trang trông vô cùng khí thế, lộ ra đôi chân dài duyên dáng, chân đôi ủng ngắn màu đen, cười tủm tỉm đón nhận cái ôm nhiệt tình của em . Nghiêm Ương ôm cổ , đặt hai nụ hôn nồng nhiệt ở : "Chị, chị mặc như vậy cực kỳ đẹp trai."

      Nguyễn Tương Nam ôm nàng: "Em đói chưa? Bây giờ ăn cơm nhé?”

      Nghiêm Ương lập tức gật đầu.

      lúc lâu sau mới chú ý tới Trác Diễm im lặng bên cạnh làm nền, có chút ngoài ý muốn : " tới làm gì?"

      tới làm gì.

      Trác Diễm tức giận trả lời: "Tôi biết từ lúc nào cả Luân Đôn đều trở thành của cơ đấy, tôi thể đến sao."

      Nguyễn Tương Nam quay đầu, với Nghiêm Ương: "Em qua đây chơi mấy ngày còn được, mấy ngày trước trời mưa suốt, đường toàn là vũng nước."

      Nghiêm Ương : "Nếu trời mưa có thể ở trong phòng chơi game mà."

      Nguyễn Tương Nam cười : " sao?"

      Hai chị em vừa vừa cười ở phía trước, ra phần lớn thời gian đều là Nghiêm Ương ríu tít . die,n; da.n Trác Diễm hoàn toàn bị bỏ quên nên đành lẽo đẽo theo phía sau, còn phải giúp Nghiêm nhị tiểu thư mang hành lý. tốt xấu gì ngày trước tới chỗ nào cũng là nằm trong số nhân vật chính, mà lần này lại bị coi như vô hình.

      Đến bãi đậu xe của sân bay, Nguyễn Tương Nam mở cốp sau của xe để cho bọn họ để hành lý. chủ động giải thích: "Xe là tôi hỏi mượn của lưu hoc sinh cùng phòng, tôi thi cả bằng lái quốc tế, lái xe lên đường là hợp pháp."

      vẫn luôn là người có năng lực thích ứng vô cùng lớn, mặc kệ đến bất kỳ địa phương nào, cũng có thể lập tức tìm được cách thức sinh tồn. lái xe dẫn bọn họ Westminster, nơi đó là phố người Hoa lớn nhất ở Luân Đôn, có thể tùy ý tìm thấy được các quán đồ ăn Trung
      [​IMG]
      hirari, Tuyết Liên139 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17:

      Phim kết thúc, bọn họ cùng nhau ăn cơm tối, từ trong nhà ăn ra ngoài, trăng muốn mọc lên. qua Waterloo, Nguyễn Tương Nam dừng lại, ý bảo bọn nhìn: “Nơi này là chỗ chụp 《 Waterloo kiều 》.”

      Từ trong cửa xe nhìn ra ngoài, hình như vầng trăng cong kia ở đỉnh, sương mù mờ mịt, ngay cả cái bóng trong nước cũng lung lay sinh động. Cái cầu cạnh nước Pháp xây dựng vết tích của cây ngô đồng, khắc sâu loang lổ, giống như con mắt mở.

      Nguyễn Tương Nam cong khoé miệng: “Chỉ là 《 Waterloo kiều 》là bi kịch đó.”

      Nghiêm Ương cười : “Ừ, bộ phim này em cũng thích, chị phương thức của người này ràng là theo đuổi kia nha, ăn cơm xong rồi hóng gió ngắm trăng ở bên ngoài.”

      Nguyễn Tương Nam nở nụ cười, tiếp, đạp ga lần nữa.

      Trác Diễm nhúc nhích nhìn ra ngoài cửa sổ, cách chốc lát, bỗng nhiên : “ có dự tính gì cho ngày mai ?”

      Nguyễn Tương Nam cầm tay lái, chăm chú nhìn phía trước: “Sáng mai còn có thí nghiệm muốn quan sát, nếu hai người thức dậy sớm tới trường học tìm tôi, hoặc là tôi tới khách sạn tìm hai người.”

      dự định đưa bọn họ đến khách sạn, lúc lái xe vào bãi đậu xe, đột nhiên nghe có người gọi Nguyễn Tương Nam, còn là giọng nước ngoài.

      Nguyễn Tương Nam dừng xe, hạ cửa kính xe xuống, người nọ liền cúi thân thể vào, khuôn mặt dáng dấp giống người phương Đông: “Hai vị này là bạn của ?”

      Nguyễn Tương Nam cười trả lời: “Là em của tôi và người bạn.”

      Người nọ mặn nhạt đổi tiếng tiếng Trung thành tiếng : “Em và bạn trai ấy?”

      Trác Diễm kiêu ngạo dùng tiêu chuẩn đáp: “Chúng tôi là bạn bè, theo các nghi lễ xã giao, nên hỏi người hác trước, trước tiên tự giới thiệu mình chút.”

      Người nọ khỏi nhìn Trác Diễm cái, đổi thành tiếng Đức: “Nguyễn, người bạn kia của hình như có tham muốn giữ lấy rất mạnh mẽ, phải cẩn thận ta.”

      Nguyễn Tương Nam cười : “Đây là lời đừa làm người ta vui a.”

      Thế nhưng Trác Diễm cũng đổi thành tiếng Đức, đáp lễ ràng: “Cảm ơn khích lệ, vừa vặn tôi cũng rành tiếng Đức.”

      Nguyễn Tương Nam vội giải hoà: “Tốt lắm, vị này là bạn cùng phòng với tôi, ta là người gốc Hoa, đây là bạn của tôi Trác Diễm.”

      Cái người gốc Hoa cười : “Hôm nay cha mẹ tôi tới thăm tôi, cũng ở đây, nếu vừa lúc gặp phải, bằng cùng tôi gặp họ?”

      Giặc tây cũng hiểu, truyền thống văn hoá của Trung Quốc, gặp gia trưởng là việc hệ trọng cỡ nào. Trác Diễm quay đầu nhìn cửa xe.

      Nguyễn Tương Nam : “ cần phiền toái như vậy. Tôi còn muốn mời khách lên lầu ngồi, sau đó về, sáng mai còn phải tới phòng thí nghiệm.”

      Người nọ nhắm mắt víu cửa kính xe: “Vậy cũng tốt, vậy cũng nên hôn chúc ngủ ngon?”

      Đột nhiên Trác Diễm quay đầu lại nhìn bọn họ. Căn bản bọn họ phải người yê, cũng chỉ là bạn cùng phòng mà thôi, điểm này còn nhìn ra được. Nhưng hôn chúc ngủ ngon, là biết, người nước ngoài cũng có phóng khoáng tới mức độ đó.

      Qủa nhiên Nguyễn Tương Nam lập tức cự tuyệt đối phương: “Tôi khá bảo thủ, lễ nghi kề mặt tôi còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận.”

      Cái người gốc Hoa suy tư trong chốc lát, mỉm cười: “Vậy cũng tốt.”

      Mặt áp sát lại, bỗng nhiên lấy tay giữ chặt cổ , trực tiếp hôn lên môi .

      Nghiêm Ương ở bên há
      [​IMG]



      Chương 18:

      Bởi vì đặt vé máy bay quá gấp gáp, cuối cùng đặt được chỗ tốt, toàn bộ chỗ ngồi hạng thương gia đều hết sạch. Trác Diễm đành phải đặt chỗ ở khoang phổ thông, mà chỗ ngồi ở khoang phổ thông chật chội, đối với hành trình bay khoảng mười hai tiếng đồng hồ, chuyến rất vất vả.

      ngồi ngay gần cánh máy bay, lúc trượt đường băng và cất cánh đều cảm thấy rung lắc đặc biệt mãnh liệt. Sau khi tiến vào quỹ đạo bay, mở laptop ra rồi lại sau đó lại nhanh chóng gấp lại, trạng thái này cho phép làm việc.

      Trong suốt hành trình bay, cả khoang đều là khoảng gian đen kịt. ngủ thiếp , nữ tiếp viên hàng qua bên cạnh , điều chỉnh góc chăn cho . Động tác của giống Nguyễn Tương Nam ở phòng bệnh đêm đó, động tác kéo góc chăn cho rất giống, đều rất nhàng, chỉ sợ đánh thức đối phương.

      nhớ tới mấy năm trước khi mẹ qua đời, bà cũng hay chỉnh lại chăn cho , nhưng động tác này thường hơi mạnh, thậm chí có lúc làm tỉnh giấc.

      Con người khi còn sống luôn luôn muốn đồng hành cùng ai đó, nhưng nếu như điều đó xứng đáng với tình của người sao?

      Trở lại chốn thành thị quen thuộc, đúng vào thời điểm nóng bức nhất trong năm. Trác Diễm đợi dịch vụ phục vụ dành cho khách VIP của sân bay, chờ nhân viên phục vụ mang xe của từ dưới hầm lên, áo sơ mi người bắt đầu thấm đẫm mồ hôi. Trong sân bay người đến người , ra ra vào vào, cho dù điều hòa nhiệt độ có mở thấp hơn, cũng dập tắt được suy nghĩ chính đáng diễn ra trong lòng .
      Nhưng còn mặc bộ đồ Tây được cắt may khéo léo cùng áo sơ mi màu đen.

      Rất nhanh, nhân viên phục vụ mang chìa khóa xe giao cho : "Trác tiên sinh, xe của ngài dừng ở bên kia, mời theo tôi."

      Ra khỏi đại sảnh tới chỗ đậu xe, vừa ra khỏi liền cả người đầy mồ hôi, phía ngoài ánh mặt trời tràn ngập, vừa nóng nực vừa chói chang, mới có lúc mà khiến người nóng lên.

      ấn nút điều khiển để mở cửa xe, nhân viên phục vụ lập tức giúp mở cửa: "Trác tiên sinh, hẹn gặp lại." Sau đó lại chu đáo đóng cửa xe lại giúp .

      Trác Diễm gật đầu cái, khởi động xe, thuận tay mở điều hòa trong xe công suất cao nhất, để nhiệt độ ở mức thấp nhất, cuối cùng chậm rãi rời khỏi đây.

      ra khỏi đường cao tốc sân bay, suy nghĩ chút thấy cũng có việc gì làm, nên lái xe đến thẳng công ty.

      Lúc vừa ra khỏi thang máy, quầy lễ tân và thư ký ai nấy đều mắt chữ A mồm chữ O, điều này làm cho tâm tình u ám tồi tệ của có dấu hiệu chuyển biến tốt lên chút.

      tới trước cửa phòng làm việc của mình, chỉ thấy An Nhã vùi đầu về phía màn hình điện thoại di động mỉm cười, dieenx ddan flee quy sddoon vốn là biết gần đây bắt đầu đương, đối tượng là viên chức , bây giờ đối với thế giới tình cuồng nhiệt của mọi người trong lòng chỉ mang nỗi oán hận.

      chết cũng thừa nhận từ lúc lên máy bay đến bây giờ trong lòng sinh ra cái loại cảm giác thất tình tan nát cõi lòng đó.

      Trác Diễm tới bên bàn của , giơ tay lên nhàng gõ cái, lạnh lùng : "Đem cho tôi biên bản hội nghị ngày hôm qua."

      Tay An Nhã run cái, điện thoại di động rơi thẳng xuống đáy bàn.

      Ông chủ trở về mà tiếng nào!

      , đây phải là trở lại trả phép trước thời hạn, ràng ngày nghỉ của mới bắt đầu ngày hôm qua, nhất định là sáng nay bước xuống giường sai cách.

      An Nhã vô cùng nhanh nhẹn lấy biên bản hội nghị ra, chạy vào phòng làm việc của .

      Trác Diễm đưa lưng về phía điều chỉnh rèm che của cửa sổ lớn sát sàn.

      Từ góc nhìn này của An Nhã, quanh người đều tràn ngập loại hơi thở u và tà ác. Xem ra ngày nghỉ của cánh mà bay rồi, cả tình cảnh của bây giờ cũng lấy gì làm tốt đẹp, vốn dĩ còn định thừa dịp ông chủ có ở đây len lén làm biếng.

      đặt tài liệu nghiêm chỉnh ở bàn làm việc, lại cung kính hỏi: "Trác tổng, muốn uống gì ?"

      Trác Diễm quay đầu trả lời: " ly cà phê đen, cám ơn." thô bạo ấn chiếc điều khiển từ xa, rèm cửa
      [​IMG]
      hirari, Tuyết Liên139 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:

      Bởi vì tâm tình tồi tệ, ngủ thẳng đến lúc nữa đêm mới tỉnh lại. Trác Diễm tiện tay cầm lấy điều khiển ti vi và máy điều hoà khí đầu giường, nhấn máy cái hạ nhiệt độ xuống.

      Mùa hè này, quả làm cho người ta có cách nào vượt qua nổi.

      trực tiếp cầm quyển tạp chí kinh tế và tài chính, quăng cửa sổ sát đất, tạp chí rơi xuống mặt đất rất nhanh, phát ra tiếng vang lớn. xả được cơn giận chút, cuối cùng có thể ngủ lần nữa.

      Lúc sáng, điện thoại di động có thông báo của Blogging.

      mở ra xem, lại là Nguyễn Tương Nam đổi mới blogging, tim khỏi đập rộn lên, mặt thầm nghĩ tốt nhất phải là nội dung làm cho tâm tình xấu , mặt hi vọng chịu người đàn ông khốn khiếp đó, như vậy còn nhớ thương nữa.

      Blogging của Nguyễn Tương Nam rất đơn giản, chỉ là hình ảnh nhánh hoa hồng, nhìn khung cảnh là ở bên trong vường trường.

      Buổi sáng tới công ty, vừa mới ngồi xuống bắt đầu công việc lâu, cha lại gọi điện thoại kêu lên lầu.

      Lần này Trác Hiển Dương ngồi ghế sa lon chuyện với : “Ngày hôm qua cha quên hỏi con, con và Nghiêm Ương quốc nghỉ phé, sao mới có ngày lại về?” Ông lấy điếu thuốc trong hộp thuốc, thuận tay gõ cái, dùng cái bật lửa đốt, lại hỏi : “Con cũng muốn hút điếu sao?”

      cần.” Trác Diễm cũng nghiện thuốc lá nhiều,cũng chính là trường hợp xã giao cần thiết hút điếu, “Về chuyện nghỉ phép lần này, chính giữa xảy ra chút vấn đề, cho nên con liền về trước.”

      Trác Hiển Dương có chút kinh ngạc, nhướng lông mày nhìn : “Về trước thời hạn phải có chuyện a.”

      “Con cảm thấy Nghiêm Ương cũng hợp với con, ” Trác Diễm cúi đầu, chậm rãi , “ ấy hơn con tới bốn, năm tuổi, tuổi đời cũng , con vẫn luôn xem ấy là em , có biện pháp thay đồi thành thân phận khác.”

      ra ta cũng cảm thấy con bé thích hợp.” Trác Hiển Dương gật đầy tỏ đồng ý rất nhanh, “Cha nhớ con có phải thích loại con như vậy , con bé vừa xinh đẹp vừa đáng , chính là rất nhiều tâm tư, cũng phải quan tâm nhiều đến con bé, nếu thích thôi.”

      Chợt Trác Diễm có loại kích động của trò đùa dai, nếu như ra tên sinh trong lòng , có phải làm cho tất cả trấn định và bình tĩnh của cha mất hết ?

      nghĩ nghĩ, rốt cuộc cũng chưa có làm vậy.

      Trác Hiển Dương vân vê khói trong tay : “Bản thân ta nghĩ, ta cảm thấy Lâm tiểu thư tệ. Mẹ của ấy là người thân của Nghiêm gia, họ Lâm vốn gia thế trong chính trị, con phải tốn thời gian người ấy. Hai người hiểu nhau, con cũng càng ngày càng thấy đối phương có ưu điểm.”

      Trác Diễm miễn cưỡng : “Con cố hết sức thôi.”

      trở lại lầu đó, chỉ thấy mấy người phụ nữ phòng thư kí tụ lại chuyện phiếm, ngay cả đến cũng phát : “ xem năm nay lại thịnh hành trang phục cổ xưa, trang sức năm mới cũng thịnh hành lần nữa rồi.”

      xem tôi cất giữ quyển tạp chí này ngay trang chuyên mục, coi như qua nhiều năm như vậy, lấy ra xem cũng rất tốt nha.”

      “À, có cảm thấy bên mặt của người mẫu rất giống trưởng thư ký An?”

      sao? Cái sống mũi và đường nét khuôn mặt có chút giống.”

      Trác Diễm thẳng tới, lấy quyển tạp chí họ bàn tán: “Lúc làm vẫn còn chuyện phiếm, tịch thu.”

      Nhóm thư ký đầu tiên sợ hết hồn, lại thấy bộ dáng của giống tức giận, liền chyển hướng: “Trác tổng, quyển tạp chí này rất lâu nha, bây giờ cũng mua được, có thể tịch thu quyển này ?”

      Lại cò kè mặc cả với .

      Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Thế nào, tiền thưởng tháng này cũng muốn?”

      Nhóm thư ký lập tức giải tán như chim thú.

      cầm quyển tạp chí kia vào phòng làm việc, tiện tay ném lên bàn, tạp chí vốn đnag lật tới tờ, người mẫu tờ kia đối diện mỉm cười với .

      Trác Diễm đột nhiên trố mắt, lại cầm quyển tạp chí đó tay, nhìn kĩ người mẫu được hoá trang làm mẫu. Đừng khuôn mặt bị hoá trang, cho dù hoá thành tro cũng nhận ra .

      Đó là Nguyễn Tương Nam nhiều năm trước.

      Ngược lại chưa từng nghĩ tới vấn đề, là mới học xong năm nhất đại học, xoay người chuyển nhà sống mình, còn
      [​IMG]

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 20:

      Nguyễn Tương Nam rất nhanh cũng hoàn thành khóa trao đổi ở .

      Sáng sớm Trác Diễm mở ra thấy hình ảnh mới của , mọi góc độ ảnh cuối cùng từ hoa hồng đổi thành tường vi, rốt cuộc đối với cây hoa tường vi có bao nhiêu oán niệm.

      Nhưng hôm nay lại có chỗ cùng, cách mấy phút sau, có thông báo tin nhắn, mở ra xem, lại là Nguyễn Tương Nam gửi tới: "Gần đây vẫn rất bận rộn sao?"

      Trác Diễm nhìn chằm chằm vào mấy chữ , nhìn nhìn lại mấy lần, khóe miệng cuối cùng nâng lên mỉm cười. rốt cuộc chịu đựng được phải tới tìm trước, nhất định phải thua. Dieenndkdan/Lúc bọn ở cạnh nhau, kỳ cũng giống như thương trường đàm phán chém giết, người chịu được người kia trước chính là người thua. Tâm tình bất ổn hai tháng liên tục cũng có chút khởi sắc, thấy mấy thư kí làm việc đàng hoàng tụ tập thành nhóm trước cửa tám chuyện, cũng cảm thấy họ hôm nay quá đáng ghét.

      Trác Diễm vào phòng làm việc của mình, mở máy vi tính làm ra bắt đầu xử lý công văn, thuận tiện nhắc An Nhã gọi điện thoại để thương lượng thời gian cùng thư ký của Tạ Duẫn Thiệu. Trong mắt Tạ Duẫn Thiệu cũng giống như tiểu tử biết trời cao đất rộng. Tạ thị trong mắt cũng là miếng thịt béo bở, chỉ cần có cơ hội, ngại phát nuốt trọn đối phương.

      Sau khi sắp xếp mọi thứ xong, hơn giờ qua. mới cầm điện thoại di động lên, thong thả ung dung trả lời câu: "Vẫn như vậy thôi."

      Tỏ ra phong thái lạnh lùng hoàn hảo.

      Coi như bọn họ về sau muốn ở cùng nhau, cũng là phải thích nhiều hơn, thế nào cũng là trong số những người đàn ông độc thân hoàng kim, điều kiện tốt lại có ham mê bất lương, tuyệt đối thể thất bại.

      Nguyễn Tương Nam ngược lại trả lời rất nhanh, vẫn chưa tới phút có tin nhắn mới: " nên chú ý sức khỏe. Nhân tiện luôn, tôi sắp trở về."

      Trác Diễm lại để điện thoại di động qua bên, cho đến khi kết thúc toàn bộ công việc buổi sáng, mới ngắn gọn trả lòi tin nhắn trước: "Bao giờ về?"

      "Buổi sáng chủ nhật. Thế nào, có muốn tới đón tôi ?"

      dĩ nhiên thể nào tiếp thu được ám hiệu của . Trác Diễm trầm ngâm hồi lâu: "Xem tình hình , tôi cũng chưa chắc có thời gian rảnh."

      " có rảnh coi như xong, dù sao giao thông ở sân bay cũng cực kì thuận tiện. Tôi mua quà ở , chuẩn bị mang cho , cụ thể ngày nào đó nó đến với đúng giờ.”

      Tâm tình của Trác Diễm vô cùng vui vẻ thu lại điện thoại.

      Gần tới lúc tan tầm, Diệp Tỷ tới tìm buổi tối chơi bóng, thấy tâm tình ràng tệ liền cười nhạo : "Thế nào, Nguyễn tiểu thư nhà cậu muốn về nước rồi, về sau tôi thể tới tìm cậu chơi đùa nữa có phải ?"

      Trác Diễm cởi bộ tây trang nghiêm chỉnh ra áo sơ mi cũng bỏ vào túi đựng quần áo cần giặt của tiệm giặt là, leeequhydonnn thay đồ đánh bóng: "Về sau cậu muốn tìm tôi chơi, nếu tôi muốn . ấy cũng quản được."

      Diệp Tỷ chậc chậc hai tiếng: "Theo đuổi người ta cho bằng được, ra cậu có lại có lòng dạ này, may mà tôi phải phụ nữ, đời tôi thể phải cậu. Tội lỗi tội lỗi, mệnh Nguyễn tiểu thư khổ."

      Trác Diễm xoay người : "Rất ràng, ấy cần ta theo đuổi là có thể tới tay."

      ra trước kia từng hoài nghi rằng Nguyễn Tương Nam có thích hay , ngược lại mỗi lần cảm thấy chứng cớ xác , phủ đầu đòn “đả kích trí mạng”, nhưng quá nhiều lần có chuyện trùng hợp như vậy? Lần lần hai còn là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều, trở thành cố ý. cũng phải là đứa trẻ mười tám tuổi bất mãn.

      Mà lần này liên tục ở Microblogging đăng ảnh hoa cỏ, cũng là muốn gửi cho lời chủ động cầu hòa —— dù sao trước ngày trở về nước bọn họ còn tranh cãi, thậm chí còn cho cái tát. nếu cảm thấy chơi đùa như vậy rất được, vậy hãy để cho tiếp tục chơi, nhưng là bao giờ chịu bất kì ảnh hưởng gì nữa.

      khi nghĩ đến cái điểm mấu chốt này, cả buổi tối có phải đối mặt với ba con trâu cũng đánh trơn tru.

      Diệp Tỷ mệt mỏi tê liệt ngã xuống đất, thở mạnh : "Hôm nay trạng thái của cậu có hơi tốt quá phải, ăn xuân dược hả?"

      Trác Diễm cười : "Cậu dĩ nhiên hiểu tâm tình của tôi, tôi cùng với ấy nhiều năm như vậy, vẫn luôn sao thắng nổi, nhưng bây giờ tôi muốn lập tức đòi lại cả vốn lẫn lãi, dĩ nhiên tâm tình tốt." di@en*dyan(lee Mặc dù còn suy nghĩ kỹ lưỡng, về sau phải có cách thức chung sống như thế nào, tóm lại chắc quá tệ.

      cũng tự tin có thể kiểm soát được mọi việc.

      quá trình thuần phục khốn kiếp, cũng có thể cực kỳ thú vị.

      Diệp Tỷ lắc đầu cái: "Tôi hiểu. phải em muốn cố ý phá đám cậu, cậu cảm thấy ý nghĩ của cậu quá phức tạp sao? Thực tế chính là cậu thích ấy, hiển nhiên ấy cũng thích cậu, sau đó vui vẻ ở bên nhau phải tốt hay sao? Coi như trong tương lai ngày kia cảm thấy hợp, vẫn là có thể làm bạn bè."

      Trác Diễm : "Đó là cậu biết Nguyễn Tương Nam, tôi nghĩ kỹ rồi nếu tôi bình tâm hòa khí cùng ấy chung đụng, nhất định ấy đè đầu tôi khắp nơi, vẫn luôn là như vậy. muốn bị ấy áp chế cựa nổi mình, phải có chiến lược ứng chiến.”

      Diệp tỷ quả bị xoay chóng mặt : "Được rồi được rồi, xem như tôi chưa qua những lời vừa rồi, tôi là hiểu được suy nghĩ của mấy người các cậu, tư tưởng thế nào cũng phức tạp như vậy ."

      Buổi sáng chủ nhật, đúng giờ
      [​IMG]
      Chương 21:


      Nguyễn Tương Nam theo mọi người ăn hải sản ở nhà hàng, buổi chiều lại KTV ca hát, cuối cùng các đồng nghiệp còn coi như có nhân tính, định ca hát vui đùa cả đêm, vừa mới ngồi gần 12 giờ bay, vẫn còn bị chênh lệch múi giờ, bây giờ mệt mỏi đến mức chỉ muốn về nhà nằm lỳ giường dậy nữa.

      Diệp Trưng thấy càng về sau càng ngáp ngắn ngáp dài, liền đẩy cái: "Có muốn về trước ?"

      Nguyễn Tương Nam lắc đầu cái: "Đợi mọi người cùng về."

      Diệp Trưng ngược lại đứng lên trước, áy náy : "Tôi đột nhiên có chút việc phải trước, thể tiếp tục, bữa này tôi mời, đến lúc đó mang hóa đơn tới cho tôi."

      Y tá trưởng lập tức lấy ra ly rượu : "Nếu là Diệp chủ nhiệm mời khách, mọi người chúng tôi khách khí nữa."

      Diệp Trưng tới cửa phòng, quay đầu hỏi: "Tương Nam, tôi với thuận đường, có thể đưa đoạn, có muốn bây giờ ?"

      cho lối thoát, đương nhiên là có thể nhận ra được, liền chào tạm biệt với mọi người, ra ngoài.

      Diệp Trưng khởi động xe, thấy tựa vào cửa xe, dây an toàn cũng thắt, liền nhắc nhở : "Ở có thể cài dây an toàn sao?"

      Nguyễn Tương Nam giơ tay thắt dây an toàn, lại ngáp cái: "Biết rồi."

      Diệp Trưng vừa lái vừa gõ gõ ngón tay, cách chốc lát đột nhiên hỏi: " và Trác Diễm. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

      " có gì."

      "Đừng lúc nào cũng chèn ép ta như vậy," đánh tay lái, đạp chân ga, đánh lái chuyển hướng vào đường lớn, "Có những lúc quá đáng quá cũng được."

      "Lời tôi hiểu."

      " nghe hiểu?" Diệp Trưng cười tiếng, "Tôi thấy giả vờ hiểu? Tôi thừa nhận, đối với ai cũng tệ, die,n; da.nlze đối với tôi cũng tồi, nhưng chỉ riêng đối với ta tốt, kỳ tôi cũng thấy rất hâm mộ ta."

      Nguyễn Tương Nam muốn tiếp tục đề tài này, nên qua loa : "Cái này có cái gì đáng hâm mộ, chẳng lẽ muốn tôi đối xử với bằng thái độ tệ hại đó mới vui mừng?"

      " biết." Diệp Trưng trả lời thẳng thắn, "Thái độ của xấu xa như vậy, tôi chỉ có thể xin miễn thứ cho kẻ bất tài."

      đưa về gần đến nhà, lại : "Đúng rồi, chị tôi và rể muốn ly hôn."

      Nguyễn Tương Nam biết cũng phải là người thích tám chuyện, đột nhiên câu như vậy, nhất định có ý nghĩ sâu xa, liền quay đầu, tiếp tục chờ đợi tiếp.

      Ai ngờ Diệp Trưng nhếch miệng mỉm cười: " phải chuyện trong dự liệu sao? còn có thể chia tay, kết hôn còn có thể ly hôn, có quy định nhất định buộc hai người chung chỗ thể."

      Nguyễn Tương Nam thử dò xét : "Ý của là ——"

      "Cân nhắc đề nghị của tôi ngày hôm đó?"

      và Diệp Trưng trở thành đôi, hình như từ bên ngoài nhìn vào cũng có gì được, miễn cưỡng coi như được lý do chính là làm tám giờ thường xuyên mặt đối mặt, tan làm còn phải tiếp tục mặt đối mặt, như vậy rất dễ buồn chán. Nhưng là bọn họ tác phong giống nhau, đôi bên cũng tính là hiểu biết lẫn nhau, nếu như về sau cùng chung sống cũng quá tệ.

      Nguyễn Tương Nam lắc đầu cái: " xin lỗi, tôi thích chắp vá. thành ý tối thiểu, cũng phải là có chút thích tôi mới được." hiểu lắm suy nghĩ bây giờ của Diệp Trưng.

      Diệp Trưng mỉm cười chào tạm biệt với : "OK, chờ lúc nào có suy nghĩ khác hãy lại với tôi."

      đâu có suy nghĩ gì, đối với Diệp Trưng ý nghĩ bất thường gì cũng có.

      Trác Diễm cuối cùng cũng đành phải về khách sạn, vừa vào cửa sảnh, có quản lý khách sạn tiến đến thăm hỏi : "Trác tiên sinh, xem tối nay sắp xếp thực đơn như thế nào?"

      Trác Diễm vội vã nhìn lướt qua, vuốt cằm : "Cứ như vậy ."

      tại chỗ ở của bị tu hú Diệp Tỷ chiếm tổ chim khách, nhà mình lại thể về, phụ thân của có vợ mới, vợ mới chênh lệch tuổi tác với cũng lớn, tóm lại về nhà ở tiện lắm, cuối cùng chỉ có thể ở khách sạn.

      ngồi bên cửa sổ sát đất, bàn trà trước mặt là đống công việc cùng cái máy tính hoạt động, những suy nghĩ đâu ngập trong đầu, cho dù vận dụng tất cả khả năng kiềm chế vẫn thể tìm ra cách tập trung tinh thần. lze.qu;ydo/nn Trác Diễm day day huyệt thái
      [​IMG]
      Chương 22:


      cách gần như vậy, cũng có thể thấy lông mi căn căn của ràng, Trác Diễm cố gắng dời lực chú ý khỏi đôi môi , vẫn ngắm nhìn hoàn cảnh xung quanh, chỉ thấy trong góc phòng khách bày cái điêu khắc gì đó, dùng tấm vải bố che phủ cực kỳ chặt chẽ.

      “Đây là cái gì?” Cuối cùng cũng tìm được đề tài để đổi.

      Nguyễn Tương Nam nhìn theo ánh mắt của , nhất thời thể trả lời.

      Trác Diễm tới góc bên cạnh, giơ tay vạch lên tấm vải bố, vật ở dưới lộ ra, cũng là mô hình thân thể con người, đặc biệt giữa hai chân đây phải là thân thể phụ nữ. buông tấm vải bố chống bụi, xoay người, có chút tức giận bừng bừng: “Đây là cái gì?”

      Nguyễn Tương Nam bị phản ứng của làm cho ngẩn ngơ.

      là con , để loại vật này trong nhà, chẳng lẽ biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào?” cũng biết phản ứng của mình buồn cười, giống như người chồng bảo thủ biết được nhược điểm của vợ, nhưng vừa nghĩ tới nhà chứ loả thể - mô hình nam, liền nhịn được.

      Nguyễn Tương Nam im lặng lên tiếng mở mô hình ra, động tác thuần thục mở lồng ngực và bụng ra, lại lấy cơ quan nội tạng từ trong thân thể con người ra, bên những cơ quan nội trạng còn ghi chữ thư pháp màu đen, cuối cùng duỗi tay vào bụng móc ra đoạn plastic: “Cái này, ra dùng thế này. . . . . .”

      Lần này Trác Diễm sừng sờ tại chỗ.

      ràng, làm ra Thiên đại Ô Long.

      Nguyễn Tương Nam đem ruột plastic nhét lại chỗ cũ, lại đặt các loại nội tạng về chỗ, cuối cùng khép lại mô hình lồng ngực và bụng, kéo vải bố chống bụi lên, động tác hết sức quen thuộc.

      Trác Diễm thể tiếp tục ở lại chỗ này, cứng rắn ném xuống câu “Tôi về” liền coay người mở cửa. Nguyễn Tương Nam cũng giữ lại, chỉ là theo chân đến cửa.

      Mặc dù Trác Diễm nguyện ý, nhưng vẫn thể câu: “Xin dừng bước.”

      Cho đến khi xuống dười lầu, đều có giữ lại, thậm chí cũng có ý định giữ lại. cảm giác mình giống như là diễn viên của đoạn kết trào lưu, hành động vụng về rối tung rối mù, rồi lại hi vọng đối phương có thể đuổi theo, giữ mình, dù là tuỳ tiện cười nhạo cũng tốt. Nhưng biết cái này.

      Cơ hồ mỗi lần gặp mặt cũng kết thúc giống vậy hoặc lí do vui, cảnh tượng bình tâm tĩnh khí đối mặt với đối phương cực ít, nhưng cố tình buông ra, coi như mỗi lần tức đến nỗi thương cũng đợi đến lúc bình tâm lại, tiếp tục xuất trước mặt .

      ra sớm nên biết.

      Trác Diễm mới vừa vào đại sảnh khách sạn, quản lí liền mỉm cười tới, giọng nhu hoà: “Trác thiếu gia, vị tiểu thư này tới tìm , ấy chờ rất lâu rồi, biết có rãnh gặp ấy ?”

      Trác Diễm nhận lấy danh thiếp quản lí đưa, chỉ thấy danh thiếp viết ba chữ Phương Hàn Vân, chức vụ giám đốc Tạ thị. trầm ngâm chút, hỏi “Vị Phương tiểu thư này tới lúc nào?”

      “Đại khái khoảng sáu giờ.”

      Trác Diễm đưa tay nhìn đồng hồ cái, bây giờ gần chín giờ, giám đốc phe Tạ Diệu Thuẫn tới tìm vào lúc riêng tư này, còn chờ ba tiếng, đây cũng quá kì quái: “Được, Phương tiểu thư ở đâu?”

      “Hành lang phía trước quẹo phải là tới.”

      Trác Diễm sãi bước đến, lúc này, rất nhiều người từ trê lầu xuống, bắt đầu sinh hoạt qua đêm. tìm thấy mục tiêu rất nhanh, vị tổng giám đốc Phương này tới quầy rượu, lại còn mặc đồ công sở nghiêm cẩn. tới đối diện , ngồi xuống ở ghế tròn cao, tao nhã mỉm cười lịch : “Phương tiểu thư.”

      Phương Hàn Vân hiển nhiên nghĩ đột nhiên xuất
      [​IMG]
      Chương 23:


      Nguyễn Tương Nam muốn mời ăn cơm.

      Trác Diễm quả có chút thụ sủng nhược kinh (*), trong ấn tượng của , bất cứ chuyện gì cũng để trong lòng, cho người khác có cơ hội giải thích, bọn họ biết nhau nhiều năm như vậy, trừ bỏ biết coi trọng tiền, cũng thấy thích cái gì khác.

      Nguyễn Tương Nam liền biết được suy nghĩ của rất nhanh, cười : “ ra tôi mời ăn cơm, làm khiếp sợ đến như vậy?”

      Trác Diễm : “Bởi vì tiền thưởng, mới muốn mời tôi ăn cơm?”

      “Đúng vậy, nếu là mời ăn cơm, cũng thể mời đến chỗ quá kém.”

      Cho nên chuẩn bị lấy tiền thưởng quý ra mời ăn cơm? Trắc Diễm cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, nhìn đôi tay đoan chính đặt đầu gối, thân thể nghiêng người về phía trước, lấy tay đặt trong tay mình. Chẳng những Nguyễn Tương Nam giãy giụa, còn khẽ cúi đầu, bày ra đường cong xinh đẹp.

      Trác Diễm chỉ có cảm giác mình quá kém cỏi, cũng phải chỉ hai mươi tuổi đầu, chỉ là nắm tay, đâu có đến nỗi khẩn trương như vậy. Nhìn tay bị nắm, màu da bọn họ chênh lệch rất lớn, quấn lấy như vậy, tay càng trắng nõn thêm: “Mặc dù trước kia cần tìm hiểu cá nhân, nhưng mà tôi nghĩ muốn biết nhiều hơn chút.”

      Nguyễn Tương Nam giương mắt lên nhìn : “ nghĩ muốn biết cái gì? Màu sắc, thức ăn thích nhất và cân nặng, giải trí lúc thường, còn là chiều cao, cân nặng ba vòng?”

      Trác Diễm : “Nếu như em để ý những đều này mà cho tôi..., tôi đều muốn biết.”
      • Tranh nghĩ này biết tình cảm của mình nên Tr đổi xưng hô cho nó thân mật nha.

      “Tôi đoán muốn biết nhất chính là ba cái cuối cùng kia.”

      nhịn được nở nụ cười

      Lúc Nguyễn Tương Nam cố ý chọc giận , loại chung đụng này xác thực tựa như gió xuân.

      rút tay về, nhìn đồng hồ, bỗng nhien : “Đến giờ hẹn của rồi, tôi trước.”

      Trác Diễm cảm thấy nuối tiếc, khó có được khí tốt như vậy, nhưng lại thể lỡ hẹn với Tạ Diệu Thuẫn: “Tôi tiễn em.”

      tới cửa, nắm cái vặn cửa nhưng động: “ ra , còn tới 30 phút.”

      Nguyễn Tương Nam nhìn : “Cho nên?”

      “. . . . .Em muốn với tôi cái gì?” Coi như thái độ của lúc lạnh lúc nóng, cũng có thể đoán được rất đặc biệt đối với , nếu như bây giờ thổ lộ, nhất định đồng ý.

      “Còn phải . . . . .cái gì với ?” mặt Nguyễn Tương Nam nghi ngờ, cách chốc lát mới hiểu ra, “À, tôi biết rồi ——”

      Cuối cùng cũng biết.

      Trác Diễm duy trì tính nhẫn nại tốt nhất: “Có gì cứ , cần khách khí như vậy. Hôm nay tâm trạng tôi tốt, cầu của em tôi cự tuyệt.”

      Loại ám hiệu này rất ràng , cũng tin còn có thể giả bộ biết.

      “Mặc dù phong độ mỗi người khác nhau, nhưng bữa cơm buổi tối, vạn lần được tới trễ.”

      “. . . . . .” Đột nhiên rất muốn hỏi pháp luật, bẻ gãy cổ như thế nào mới phạm pháp.

      Sau khi Nguyễn Tương Nam lâu, Tạ Duẫn Thiệu cũng đến, với ta còn có giám đốc Hàn Vân tới tìm hôm trước. Phương Hàn Vân thoạt nhìn cũng bằng tuổi , cũng giữ chức vụ giám đốc, nhất định có chỗ hơn người. Mà Tạ Duẫn Thiệu cũng phải loại người sinh hoạt cá nhân lung tung, mặc dù ở địa vị cao, qua nhiều năm như vậy đều là xì căng đan vụn vặt.

      Trác Diễm và Tạ Duẫn Thiệu sóng vai, nhóm bốn người dự định đến khách sạn Vạn Hào.

      Tạ Duẫn Thiệu nhàn nhạt với : “Nghe mấy ngày nay cậu em vợ tôi ở nhờ nhà về nhà, làm phiền giúp đỡ nhiều.”

      Trác Diễm khẽ mỉm cười: “Tôi và Diệp Tỷ vốn là bạn bè, cho cậu ấy mượn phòng ở vài ngày cũng có vấn đề gì.” Từ trước đến giờ phải là người nhiều chuyện, mặc dù nghe Diệp Tỷ qua hôn nhân của chị cậu ta và Tạ Duẫn Thiệu chỉ tồn tại danh nghĩa, nhưng cũng làm như biết. Căn bản nhìn ra, có thể cùng Tạ Duẫn Thiệu chống lại con em thế gia cũng chính là , ở thương trường đường đường chính chính thắng . Luôn tốt hơn vạch trần chuyện riêng tư của người ta.

      An Nhã phía sau hai người, song song với Phương Hàn Vân, chợt nghe đối phương : “ làm kế hoạch đưa ra thị trường sao?”

      An Nhã theo lý thường trả lời: “ có.” Lúc tập đoàn Tinh Triển đưa ra thị trường là lúc học trung học, sao đến phiên đưa ra phương án.

      Phương Hàn Vân đẩy mắt kính cái: “Tôi làm. Toàn bộ chi nhánh của Tạ thị là tôi toàn quyền phụ trách và khai thông.

      An Nhã nghi ngờ nhìn , ta như vậy là có ý gì, nhất thời
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      24.

      Từ trong tiệm ra ngoài, khắp người đều mùi của lẩu dê.

      Nguyễn Tương Nam nhịn được : "Tướng ăn của rất nhã nhặn, khẩu vị trái lại rất tốt, tôi vốn còn định mang đùi dê xách về ăn khuya."

      Trác Diễm cười : "Tôi giúp em tiêu diệt bữa ăn khuya, tránh cho em trở về ăn vụng, ngộ nhỡ hoàn toàn biến thành cục mỡ phải làm sao?"

      Màn đêm buông xuống, vừa mới lên đèn, ven đường đèn neon chiếu vào mặt , lúc sáng lúc tối, khiến ngũ quan thanh tú của càng thêm xinh đẹp: "Đàn ông quả nhiên đều chỉ thích nhìn mặt, đúng là sinh vật nông cạn." về phía trước mấy bước, ở chợ đêm bán rất nhiều cây cảnh dừng lại ở sạp, cầm chậu lên xem.

      Trác Diễm coi như cái câu đàn ông đều nông cạn kia của tồn tại, cũng coi là có kinh nghiệm, muốn tranh luận cùng Nguyễn Tương Nam, trừ khi khiến tức đến nội thương ra kết quả cũng khác biệt nhiều cho lắm, hiếm khi cso được bầu khí tốt như thế này, cũng muốn tranh chấp với : "Em thích cái này?" Liền rút ví tiền ra trả.

      Ông chủ có chút khó xử khi nhìn tờ tiền đưa: "Tôi vừa mới mở quán, tiền lẻ đủ trả lại, hoặc là các vị sang bên kia đổi rồi quay lại mua?"

      Trác Diễm : "Vậy mua nhiều vào ——"

      Nguyễn Tương Nam vội khoác ở khuỷu tay của , dẫn rời khỏi sạp: " cần mà."

      ". . . . . . Tại sao?" Mấy chậu cây cảnh thôi mà, cũng phải là vật gì quý giá, coi như nhận lấy cũng có ý nghĩa gì. hiểu , ràng là dáng vẻ rất thích.

      "Trước kia tôi cũng từng mua rất nhiều chậu, khi còn đặt ở trong quán được chăm sóc rất khỏe mạnh, Dieenndkdan kết quả vừa về đến tay tôi liền lập tức chết khô." Nguyễn Tương Nam giọng , "Thực vật cũng có quyền."

      Trác Diễm nhịn được bật cười.

      Nguyễn Tương Nam lại : "Cái này chả có gì buồn cười."

      nắm vai của , từ cái góc độ này của , nhìn thấy đôi tình nhân trẻ tuổi đứng ở trạm xe buýt lưu luyến rời, thỉnh thoảng trao đổi nụ hôn.

      rất trẻ, có khi còn tới hai mươi tuổi, hai người đều vẫn còn chút ngây thơ mặt.

      Nguyễn Tương Nam cảm thấy khác thường của , liền quay đầu, nhìn theo ánh mắt của , nhưng nhanh chóng lại bị xoay : "Xem chút cũng được?"

      "Đó là chuyện của người ta *."

      Nguyễn Tương Nam đành theo xoay đầu qua hướng bên kia, đầu kia cũng là đôi nam nữ ở đường lôi lôi kéo kéo: "Bên kia cũng có chuyện của ‘người khác’ đấy."

      Bên kia người con kéo bạn trai của ấy từ phía sau, mang giày cao gót lên vài bước, Nguyễn Tương Nam với bốn mắt nhìn nhau, nụ cười mặt Nguyễn Tương Nam biến mất. bé kia trang điểm khá đậm, muốn mắng đứng ở đó nhìn bọn họ chằm chằm làm gì, nhưng lời đến khóe miệng khựng lại, đột nhiên biến thành: " là Tương ——" rất nhanh thấy người đàn ông tuấn phong thái cao quý bên cạnh đối phương có chút giận dữ, lập tức nén toàn bộ mấy chữ còn lại.

      Nhưng người đàn ông vừa lôi lôi kéo kéo với ta đột nhiên từ phía sau lên trước hai bước, trực tiếp tát cái: "Tiện nhân, tất cả thỏa thuận rồi còn kén cá chọn canh, biết tôi là ai sao?"

      bị tát này làm cho lảo đảo, còn giày cao gót nên loạng choạng, lại quay người lại nặng nề đẩy đối phương cái: " biến thái, có tiền còn muốn chơi nhiều như vậy, cũng thử nhìn xem mình là cái bộ dạng gì!"

      Trác Diễm cảm thấy người bên cạnh cứng ngắc, nhàng nắm vai của : "Sao vậy?"

      Người đàn ông kia tóm tóc giật lại, kéo trở về: " cũng nên nhìn lại mình , còn muốn chọn người sao?!"

      Đám người bắt đầu vây quanh xem náo nhiệt, nhưng cũng chỉ chỉ chỉ trỏ trỏ, người nào tiến lên.

      Nguyễn Tương Nam thở hơi, chợt xông về người đàn ông kia, tung
      [​IMG]
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :