1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

NGƯỜI CON GÁI NÀY CÓ “ĐỘC” - NAM LĂNG (5)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      NGƯỜI CON CÓ “ĐỘC”

      Thể loại: đại, sư đồ luyến

      Tác giả: Nam Lăng

      Editor:


      Giới thiệu:

      Editor: song_nhi


      và Hạ Tầm Giản có quan hệ chính đáng gần năm

      thừa nhận mình được tính là tốt, năm đó lòng muốn làm học trò của , kết quả lại làm ý niệm lệch . Đêm đó lần đầu tiên làm khách nhà , trước khi chuẩn bị túi vải sẵn trong tủ. Làm khách rất nhiều, thuận tiện cũng cùng “làm”.

      Sau đó vào ngày nào đó, lấy thân phận học trò của Hạ Tầm Giản kéo tay “Ân sư” tham gia vào triển lãm cá nhân của Cao Phỉ ở phòng làm việc.

      Ngày đó, tất cả ánh đèn đều dán lên người , bên miệng khẽ nhếch, thần tái tao nhã.

      nhìn sắc mặt xám của ta, cũng chỉ cười ngạo mạn, giống như ngày đó, ta thân thể lõa lồ bò giường, phảng phất ngạo mạn tươi cười khoe ra thắng lợi.

      Hệ liệt đại thần, nữ chính cường đại, nam chính càng cường đại, ai tra ta ngược ai, ai tiểu Tam ta ngược ai! Duy chỉ có đau nữ chính, ngao ngao ngao

      Nhân vật chính: Hạ Tầm Giản, An Nhan Nhiên
      vài nhân vật phụ: Quan Hữu, Cao Phỉ, Tiểu Như, Bùi Ý,....
      Last edited by a moderator: 13/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bức tranh thứ nhất[/b]


      Chính văn chính thức bắt đầu, xin hãy kiên nhẫn

      Bản thân Cao Phỉ, nếu tỉ mỉ, câu chuyện xưa rất dài.

      Đối với chuyện này, An Nhan Nhiên có thể tóm tắt vô cùng ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Đần độn.

      Tạm thời chưa đề cập tới những mối quan hệ máu mủ, bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào việc cùng nhau lớn lên đủ làm cho hai người này càng thân thiết quan tâm lẫn nhau nhiều hơn chị em bình thường.

      Nhưng thực tế, bắt đầu từ năm 7 tuồi, Cao Phỉ chính là khắc tinh của An Nhan Nhiên.

      Cao Phỉ có năng lực hạng nhất mà ai theo kịp, đó chính là – Tranh giành.

      cần biết là có hay có, giành được có hữu dụng hay , chỉ cần là đồ của An Nhan Nhiên Cao Phỉ nhất định cướp .

      Thời kỳ tuổi thơ, giành ăn giành chơi; thời học, giành bọc sách, bút máy; thời kỳ thiếu niên, giành quần áo, bạn bè; thời kỳ trưởng thành, giành bạn trai, giành cơ hội, giành cả ánh mắt nhìn của người khác… Tóm lại, phải của người khác Cao Phỉ giành, cho dù tranh giành cả thế giới cũng nghĩ là cái mình nên có được.

      Bị tranh giành nhiều lần, cho dù tốt tính thế nào, cuối cùng cũng có chút thay đổi – hơn nữa là sau khi xảy ra việc kia.

      lâu về sau, An Nhan Nhiên lại nghĩ, ở phương diện khác mà , sau hai mươi mấy năm bị Cao Phỉ công kích cũng chưa từng xuất tài năng gì.

      Cho nên từ góc độ này, nên dùng ánh mắt khoan dung hơn để đối xử với Cao Phỉ.

      Sau khi làm, lần đầu tiên An Nhan Nhiên gặp Cao Phỉ, là ở nơi làm việc vào ngày thứ hai.

      thể , độ nhạy bén về tai mắt của người đàn bà này càng ngày càng tới gần loại động vật nào đó, chẳng qua là làm ở phòng triển lãm tranh vô tình gặp người nào đó, đối phương liền nghe phong thanh tìm tới.

      Phòng triển lãm tranh lớn, hơn trăm mét vuông sát đường cửa hàng, phía sau cách ra kho chứa những bức tranh được gửi, diện tích còn lại bao nhiêu.

      Vị trí của phòng triển lãm tranh ra được tốt lắm, nằm ở phía cuối khu phố, mặt tiền lại lõm vào bên trong, bảng hiệu cũng lớn. Nếu để ý, người đường tuyệt đối chú ý tới. Phòng triển lãm tranh buôn bán lại tốt vô cùng, chủ yếu là do ông chủ có mối quan hệ rộng, thường có thể tìm được ít bức tranh đẹp từ những họa sĩ vô danh .

      An Nhan Nhiên làm ở đây được gần sáu tháng, từ lúc đầu chưa quen thuộc đến sau này thành thạo, thái độ làm việc làm cho ông chủ càng ngày càng hài lòng, gần đây thường ra ngoài lang thang tìm các tác phẩm xuất sắc, giao phòng triển lãm cho xử lý.

      Mặc dù trừ ra, phòng triển lãm còn có người nữa, nhưng là sinh viên làm thêm, cho nên phần lớn các công việc đều do đảm nhiệm, lượng công việc tất nhiên thể nào ít.

      Khi Cao Phỉ tới nơi, An Nhan Nhiên vừa tiễn vị khách hàng lớn. Người chưa tới mà mùi nước hoa bay tới, mùi hương quyến rũ quen thuộc, trang điểm còn tinh xảo hơn nhiều so với thời học, làm cho Cao Phỉ vốn xinh đẹp lạnh lùng lại thêm phần tà mị.

      Sau kiện kia, An Nhan Nhiên vẫn coi Cao Phỉ như khí, hơn nữa trước ngày tốt nghiệp mấy ngày, hai người căn bản coi nhau như người xa lạ.

      Cao Phỉ tới với vẻ mặt tự nhiên, xem xét đánh giá An Nhan Nhiên từ xuống dưới, tiếp theo cười tiếng, mình chỉ muốn mua bức tranh, đối với những chuyện khác muốn đề cập tới.

      An Nhan Nhiên đương nhiên biết đối phương để ý đến tranh, nếu là ngày trước căn bản chú ý tới. Nhưng sáu tháng qua, được rèn luyện với thân phận làm công ăn lương dù sao cũng có chút thay đổi.

      Tựa như người ta , tâm trạng quyết định tất cả. Muốn bắt đầu làm gì, trước hết phải điều chỉnh tâm trạng của mình cho tốt. Trước đây hiểu, giờ gặp lại, phát ra tâm tình mình so với trước kia, quả nhiên là bình tĩnh hơn nhiều.

      thậm chí còn dốc lòng cẩn thận giới thiệu vài bức tranh mà đối phương tùy ý chọn, thái độ chuyên nghiệp chu đáo ngay cả bản thân cũng phẫn nộ.

      Lúc rời Cao Phỉ hung hăng nhìn vài lần.

      biết đối phương tới thể tra xét, cố ý tỏ ra kiêu ngạo của người thành công, lấy cớ để nhục nhã, chèn ép mình. Đáng tiếc là đoán trước được người vốn nên bị đả kích nặng nề sâu sắc thể tả thậm chí có khả năng rớt nước mắt mà cả quá trình lại vô cùng bình tĩnh, hoặc có thể là vô cảm…

      Tình trạng này cứ ba ngày lại xuất lần.

      Đối phương vẫn mượn cớ đến xem tranh, nhưng lại mua hai bức, cũng để lại cho danh thiếp để đưa đến địa chỉ trong đó, cứ như đây là công việc của . An Nhan Nhiên liếc nhìn Cao Phỉ cái rồi nhận lấy.

      Ngày giao bức tranh đó thành phố S có hai trận mưa to, làm sớm bằng làm khéo, trước đó thuê xe chạy từ phòng làm việc tới nhưng trời chưa mưa, chỉ có đoạn đường từ lúc xuống xe bộ là bị cơn mưa to tầm tã rơi xuống người.

      Bức tranh bị sao, vì dùng giấy dầu chống thấm nước bao quanh kẽ hở nào, thê thảm chính là , vốn nên xinh đẹp dịu dàng vào đầu mùa hạ nhưng sau buổi chiều lại trở thành con chuột ướt sũng.

      Bộ dáng chật vật ướt sũng thể tả nổi của hoàn toàn khác hẵn với những người có tiếng tăm ở bên trong phòng làm việc, lại gặp khắc tinh khác trong vận mệnh của - Quan Hữu.

      ЖЖЖЖЖЖЖ


      An Nhan Nhiên vốn học vẽ, nhưng từ
      [​IMG]
      Hale205, Phương Lăng, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: Bức tranh thứ hai[/b]

      “Chờ nhìn thấy tác phẩm của ta,

      “Hạ giáo sư vĩ đại như thế, tuổi chắc cũng ít”, Cao Phỉ cố ý thám thính Lưu Huy.

      Lưu Huy dù sao cũng quen biết nhiều người, vừa nhìn liền nhận ra ý đồ của này.

      Lại , này là bạn của Quan Hựu, quan hệ giữa Lưu Huy và Quan Hựu cũng đến nỗi tê, tiết lộ chút thông tin cũng sao.

      Dù sao Hạ Tầm Giản trong lòng cũng có vị trí tương đối lớn, biết Hạ Tầm Giản thích nhất là việc này, hơn nữa với bản thân biết cũng tính là nhiều, cho nên chỉ cười cười, đem câu hỏi này bỏ qua, vẫn chưa trả lời ngay.q

      Lưu Huy biết rằng, càng tránh chủ đề, phụ nữ lại càng cảm thấy hứng thú.

      Giống như con đường thông thoáng bỗng xuất ngọn núi hoang sơ có thể chinh phục, có những người nhìn lên tán thưởng nhưng đồng thời, cũng có loại ý niệm từ sâu trong đáy lòng, làm ta khao khát tới gần và khiêu chiến bản năng chinh phục.

      Nghĩ lại, nếu có ngày có thể làm cho nhân vật như vậy thần phục với mình, như vậy là cảnh giới như thế nào? là quan sát nghiệp giới chúng sinh cũng đủ ! Đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là – tuổi và diện mạo của đối phương trong phạm vi chấp nhận của ta.

      Lưu Huy bị mấy phóng viên mời chụp ảnh, Cao Phỉ cũng cùng Quan Hựu chuyện phiếm, suy nghĩ lại ngựa thần lướt gió tung mây lên. Quan Hựu vốn cũng có chút yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía sau, hai người chuyện lát, cảm giác có chút nhàm chán Cao Phỉ lại nhịn được đem thắc mắc của mình trở lại.

      Ở trong giới mỹ thuật Hạ Tầm Giản luôn luôn là nhân vật tầm thường, tác phong làm việc cùng với thanh danh lớn khiến cho trở thành đối tượng được đông đảo hậu bối trẻ tuổi nghiên cứu thảo luận.

      Cao Phỉ nhớ năm thứ hai toàn bộ nữ sinh còn đặc biết cố ý lấy Hạ Tầm Giản làm nhân vật chính để viết truyện ký – bên trong góp nhặt ấn tượng của n đối tượng từng gặp để miêu tả lên, đương nhiên hầu hết cũng chỉ là lời đồn đại.

      Có người Hạ giáo sư lộ diện bởi vì hình dáng vô cùng khó coi, cụ thể có thể tham khảo quái vật gác chuông (hình như giống thằng gù ở nhà thờ Đức Bà); cũng có người , ra ta là gay, cũng có thể nam nữ ăn hết; còn có người ta đặc biệt muốn mọi người làm phiền, nhất là khi vẽ tranh; cũng có người , ta có khẩu vị đặc biệt, thích tự ngược thích sắm vai người bị ngược…

      Đương nhiên, đại bộ phận lời đồn nhất trí là tính tình vô cùng tốt, đây cũng là lý do khiến ta có tên Sát thần.

      Cao Phỉ hạ giọng chậm rãi An Nhan Nhiên lấy được phần tiền bán tranh còn lại theo những người khác rời .

      Vốn bước nhanh, bởi vì nghe thấy lời có liên quan đến tên nhân vật truyền kỳ kia mà chậm lại. Truyện ký về nhân vật mà toàn hộ nữ sinh hệ học vẽ sáng tạo ra cũng xem qua vài đoạn, lúc trước chỉ cảm thấy làm danh sư cũng thực thê thảm, thở dài tiếng cũng quên ngay.

      Giờ sau nhiều năm nghe thấy, lại có cảm giác rất là phức tạp.

      Loại phức tạp này, hiển nhiên phải là nhớ lại cuộc sống học ở học viện.

      “Muốn sao?” Khi hoàn hồn Quan Hựu đến trước mặt . An Nhan Nhiên nhìn xuống bộ dáng của mình, dợm chân muốn luôn, Quan Hựu giơ tay ra ngăn cản. “ đưa em ?”, khẩu khí có ý dò hỏi.

      cần.” chậm rãi từ chối, lại phát Cao Phỉ dựa bên cười cười nhìn mình chằm chằm. Bộ dáng kia chắc chắn đoán ra câu trả lời của .

      Quần áo mỏng ướt dán vào thân thể, mang nhiệt độ cơ thể. đột nhiên cảm thấy được từng trận rét run, bước nhanh rời khỏi nơi hoa lệ chói mắt này.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Công việc ở phòng triển lãm tranh mỗi ngày đều phải làm đến hơn chín giờ tối, trong tuần chỉ có hai ngày cuối tuần là ngoại lệ.

      Hai ngày này, trở về căn phòng thuê gần đấy, hướng đến tuyến xe ra vùng ngoại thành, cho nên trước năm giờ đón tiếp sinh viên làm thêm tới bàn giao công việc.

      Mỗi tuần ra vùng ngoại thành, trở thành lộ trình vốn có của . Trừ khi ốm hoặc phòng triển lãm tranh có công việc đặc thù, thông thường đúng giờ ra nhà ga.

      Vùng ngoại thành phía tây bắc của thành phố S là vùng hồ, hồ Trung Đào, cuộc sống nông dân trong vùng dựa vào sông nước này truyền từ đời này qua đời khác. Năm gần đây quy hoạch thành phố phát triển, bờ hồ giữa các hộ về cơ bản chuyển tới các đảo khác trong hồ. Bên hồ này được các thương gia phát ra quy hoạch thành mấy khu biệt thự cùng làng du lịch.

      Xuống xe đường năm phút đồng hồ, có thể tới cổng khu biệt thự ở lưng chừng núi.

      Khu biệt thự ở đây, mỗi nhà phong cách khác nhau, càng lên cao càng quý, cao nhất kia là đống tiền, mức giá trời người bình thường hoàn toàn thể tưởng tượng được. Đương nhiên, mặc dù có tiền, cũng phải ai cũng mua được. Bởi vì lúc mới quy hoạch khu biệt thự chữ phiến này, đống biệt thự độc nhất vô

      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 3: Bức tranh thứ ba[/b]

      Hai người ở gần nhau, tầm mắt của tập trung vào quần , quần ở nhà làm bằng vải bông màu khói, dựa vào trí nhớ của , phải vốn có ở trong tủ quần áo.

      khom lưng đỡ lấy chân , ngón tay vuốt thẳng nếp quần dài, tò mò hỏi “Đây là quần mới mua à? Tuần này thầy vào thành phố à?”. Việc này cũng ngạc nhiên!

      lui ra sau vài bước, bởi vì động tác quá nhanh làm phản ứng kịp, thân thể mất trọng tâm theo đôi chân dài ngã mặt đất, nằm đúng tư thế phục sát mặt đất.

      bị ngã đau, run lên hai cái, đứng lên trán u lên cục.

      “Tôi rồi, đồng ý của tôi, được tùy tiện chạm vào tôi”. cao liếc xuống nhìn cái, sắc mặt lạnh lùng xoay người.

      Nhìn thấy bóng dáng lãng mạc có chút chần chừ bước tới giá vẽ phía trước, chỉ có thể tự mình day day nhàng cái trán.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Thời gian im lặng làm việc, An Nhan Nhiên thích nhớ lại những chuyện qua, vì nhớ lại giúp trả lời những câu hỏi mà tự đặt ra. Rất nhiều lần tự hồi tưởng lại, chậm rãi tìm được đáp án cho mình.

      Cao Phỉ là như thế, Quan Hựu cũng là như vậy.

      Đương nhiên, tính người trước mặt này.

      Người trước mặt, lại là dạng hoàn toàn siêu thoát tự hỏi đâu là phạm vi năng lực của nhân loại. Nếu như ở trước kia, tính tính cá tính cổ quái đến rối mù lòng người như vậy, cơ bản có đủ can đảm để tiếp cận, càng khỏi đến tình trạng cùng chung sống giống như tại kéo dài gần bảy tháng.

      Cho nên , con người quả nhiên là loại động vật cần bị khích lệ, bất kể là dạng khích lệ nào, có thể kích thành người siêu việt, khiêu chiến đến giới hạn của mình cũng là loại khích lệ tốt.

      Hai ngày cuối tuần, gánh vác công việc bảo mẫu hư danh như trước, có chút tiến triển với người họ Quan đó, giờ dừng lại tại chỗ.

      Sau lại muốn, giá như thời gian này kéo dài chút, những ngày này gần như an nhàn, ý chí chiến đấu vốn bừng bừng trong từ từ bình ổn lại. Đối với , đây cũng phải chuyện tốt. An nhàn làm cho người ta mệt mỏi sinh lười biếng, cuối cùng ngày đem ý chí chiến đấu của mài mòn hết.

      Xét thấy đó là mầm mống khôn sống ngu chết của xã hội, bước vào có ý nghĩ lui ra, cảm nhận được có lẽ là thời điểm tìm chút “khích lệ” thích hợp.

      thực tế, cần quan tâm, người nào đó đối với “khích lệ” này xưa nay đều quan tâm

      lâu về sau, An Nhan Nhiên từng nghĩ tới, nếu như phải người nào đó tích cực như thế, tất cả hứng thú từ sâu trong tâm hồn bước trở về.

      Ngày hôm đó là sau ngày trở về thành làm việc ở phòng triển lãm, Cao Phỉ xuất .

      An Nhan Nhiên dường như có chuẩn bị, bởi vì vào tối chủ nhật, điện thoại của dãy số xa lạ gọi qua.

      Di động kia có tiếng người , cứ lẳng lặng trong khí, chỉ có tiếng hít thở đều đặn. lát sau, điện thoại bị cắt đứt, di động của được dãy số lạ kia nhắn tin ngắn, chỉ có bốn chữ: sinh nhật vui vẻ.

      nhìn màn hình điện thoại, trong mắt có chút thất thần. Chẳng bao lâu sau, cũng nhắn qua tin đầu cuối như vậy.

      Nội dung còn ngắn hơn trước, chỉ có ba chữ: tại vì sao?

      Tại vì sao tại vì sao… Buổi tối nhiều năm trước kia, như gặp ma, vì đối phương nhận điện thoại cũng trở về, dứt khoát tắt máy. Thẳng đến ngày hôm sau, đối phương chủ động gọi điện đến, lại là giọng ngạo mạn của Cao Phỉ.

      Lại , trước đây lần cảm nhận được loại ngạo mạn này của Cao Phỉ.

      Thời kỳ con trưởng thành, luôn kín đáo e dè, chỉ riêng Cao Phỉ, mỗi ngày đều như con chim khổng tước, mặt mũi kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn những kẻ theo đuổi , có hứng thú với các nam sinh đó.

      Nhớ lại lúc đó, đến giờ nhìn lại khuôn mặt trước mắt này, An Nhan Nhiên chợt cảm thấy khi đó mắt mình là bị mù.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Theo lời Cao Phỉ kể lại, cũng hẳn như vậy

      Nhiều năm giống như cây mơ cùng nhau lớn lên, giờ thấy ấy như vậy, tâm lý thế nào cũng thấy thoải mái. Đúng vậy, họ từng bất hòa, nhưng dù sao cũng là thời học sinh sinh viên. Giờ ngẫm lại, khi mọi việc qua, cần phải phức tạp hóa cứ bình thường cho qua.

      Huống chi, việc hai người lúc đó – và Quan Hựu đều sớm chia tay, cho nên hi vọng ấy cũng có thể quên .

      Lần này tới tìm ấy, cũng bởi vì thấy trạng của ấy, thấy đáng giá thay ấy.

      Bốn năm vất vả học ở học viên danh giá, cho tới bây giờ tất cả lại bị bỏ quên đáng tiếc. Phòng làm việc của giờ chuẩn bị cho cuộc triển lãm tranh cá nhân, nhân viên khẩn trương, tính ra còn thiếu trợ lý mỹ
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 4: Bức tranh thứ tư

      giải thích cho người khác, lại có tài khua môi múa mép, khi đó lại gần Quan Hựu, hoàn toàn như ngốc.

      Hai người cùng học hệ vẽ, vừa vào trường, là sinh viên năm nhất, Quan Hựu cũng là năm nhất, nhưng vì kỳ sau được vào phòng làm việc vẽ tranh mà được đưa huấn luyện vẽ đặc biệt.

      Bởi vì bản lĩnh cao, hơn nữa tài hoa xuất chúng, nên sau khai giảng thời gian ngắn, được giảng viên trước tiên đưa vào phòng làm việc số hai, đây là thiên vị.

      Phòng làm việc hệ vẽ tranh được phân thành bốn phòng , mỗi phòng thiên về mảng khác nhau. Phòng số hai chú trọng đem trường phái tả thực của Châu Âu kết hợp với nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, đặc biệt chú trọng nghiên cứu và phát triển phương diện sắc thái, thêm lực biểu nghệ thuật cách tân.

      Ví dụ về việc sớm như vậy được vào phòng làm việc, vài năm mới có lần. Cũng bởi vì như thế, các nữ sinh liền bầu Quan Hựu trở thành nhân vật quan trọng trong hệ có khí chất cao nhất của hệ lý.

      Cứ như vậy mỗi ngày các nữ sinh luôn lấy cớ cầm tranh hoặc thư pháp tìm đến Quan Hựu, An Nhan Nhiên cũng là thành viên trong đại quân này, liên tục hai tháng cũng cố sáng tác để trình diện nhưng hai tháng này cũng chưa cùng nam diễn viên chính được câu nào.

      Như lời của Tiểu Như ngủ cùng phòng, đến nấm hương cũng có thể nảy mầm, mà sao vẫn thông suốt như vậy! Nếu thích, phải lớn mật chủ động, trong khoa nhiều nữ sinh thích như vậy, cứ tiếp tục thầm như thế, Quan Hựu sớm muộn cũng bị người ta ăn xong lau sạch!

      Bị kích thích An Nhan Nhiên rốt cuộc hạ quyết tâm, chặn Quan Hựu ở dưới chân ký túc xá nam. Đó là buổi tối mùa thu, ôm tập tranh cúi đầu, như cũ câu, cứ lại lại cho đến khi xuất ngay trước mắt .

      Quan Hựu bên trái, cũng bên trái. Quan Hựu bên phải, cũng bên phải. Cuối cùng nhịn được, “Bạn học?”, tiếng mềm mại tao nhã, mang theo ý tứ hàm xúc dò hỏi.

      “Ồ, xin lỗi!” Kết quả nín nửa ngày chỉ được hai chữ này, người lại theo bản năng muốn nhường đường cho đối phương. Nhưng ánh mắt , dẫm phải cục đá phía , cả người mất trọng tâm ngã xuống phát, đau đến rùng mình, đầu đầy sao.

      đôi tay ấm áp chạm vào bả vai , dùng lực mềm mại kéo lên. mơ mơ màng màng ngẩng đầu, đụng vào đôi mắt trong suốt đồng tử ôn nhuyễn kia.

      An Nhan Nhiên đến nay vẫn nhớ cái nhìn kia rung động, trong đáy mắt mang theo ý thân thiết lên vẻ mặt ngu ngốc của , có chút kinh ngạc, còn chậm rãi tỏ ra ý cười thản nhiên “Là em?”

      Sao lại nhận ra ?

      Liên tục trong hai tháng canh gác ít nhiều có tác động, từ chỗ biết , giờ nhận ra .

      Trái tim đập rộn ràng, đau đớn của tay và chân cũng biến mất, chỉ để lại độ ấm của bàn tay nắm lấy vai vẫn ràng như vậy.

      Sau đó, Quan Hựu kéo khập khễnh vào phòng y tế, chú ý đến tập tranh của , biết là đàn em cùng hệ mình.

      lựa thời cơ đưa tập tranh của mình lên, biểu lộ mục đích của mình. Hai người cứ như vậy nhận ra sao. ngày kia, coi là ngày may mắn bản ghi chép dày những bức tranh nhật ký.

      thời gian rất dài, thích mở từng bức tranh, giống như trẻ con, nhìn lại những bản ghi ghép bằng tranh của mình có lúc mỉm cười có lúc buồn phiền nhưng đại đa số thế khống chế nhịp tim của mình được.
      Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên tất cả các mối tình đầu đều là ngu ngốc. Tự cho là độc nhất vô nhị, thế giới này so với có người tốt hơn, so sánh này khiến cảm giác đó càng đáng quý trọng hơn. Khi đó chẳng sợ mãi đơn phương như thế, cứ ở bên cạnh như là bạn thân cũng thấy vui mừng.

      có thói quen nhìn lên, ngờ Quan Hựu lại cúi người, cúi đầu xuống. Cho đến khi thành thói quen cùng đối diện ngang hàng, người ta lại xoay người rời .

      Nếu như chưa từng có được đau đớn đến thế. Tâm tình này chưa từng gặp từ lúc sinh ra, đến cuối đời cũng muốn trải qua lần thứ hai.

      ЖЖЖЖЖЖЖ

      Người nào đó chạy về thành phố trước cả thời gian.
      Trở về thành phố bằng xe công cộng, An Nhan Nhiên dùng di động lên mạng tra cứu “Con làm thế nào trong khoảng thời gian ngắn nhất lên giường của đàn ông” tìm ra vấn đề
      - Đàn ông đều là cầm thú, cởi hết trực tiếp đánh là được
      - Người này bị thiếu não sao? Ngươi nghĩ rằng đàn ông chúng ta ai đến cũng cự tuyệt ư, chúng ta cũng biết phân biệt tốt hay tốt chứ!
      - Ngươi mới thiếu não. Đàn ông người nào dùng thân dưới để suy nghĩ, đưa tới tận cửa thế nào mà bỏ qua?
      - Ta cảm thấy so sánh này mơ hồ, nên chừa lại chút tự trọng, cứ tự động cởi lại chết như gà đông lạnh.
      - Gà đông lạnh? Xin hỏi gà có bộ ngực đầy đặn như vậy sao?
      - nay nữ sinh đều giảm béo, gầy chỗ nào cũng gầy, bộ ngực ra cũng chỉ hơi nhô ra, cũng xê xích gì nhiều, ha ha ha!
      - Nhảy lầu tự xử .. a ah
      - No no, người khác ta biết, dù sao với ta ai đến cũng cự tuyệt, ngươi nhanh đến cửa của ta .
      ...
      Kết quả tra cứu làm cười điên đảo ở xe.

      Trong thành phố An Nhan Nhiên ở cách phòng triển lãm tranh rất gần, chỉ cách hai con đường, phòng trọ nằm ở tòa cao ốc thành phần trí thức tầng thứ mười bảy.

      Đoạn đường này rất phồn hoa, cho nên giá cả cũng cao. thuê phòng chỉ tầm 30m2, nhưng bố trí vô cùng chặt chẽ. Chủ nhà suy nghĩ chu đáo, đem chiều dài phòng chia thành 3 phần riêng biệt.

      Phòng trọ nằm phía trái cao ốc, bên trái ngoại trừ cửa vào còn có ban công , còn có 3 chỗ cửa sổ sát đất, lấy ánh sáng rất tốt, hơn nữa đồ gỗ nội thất màu vàng nhạt cùng với những diện tích kính mờ, làm cho gian phòng trọ như rộng hơn, nhìn vào cũng biết là hẹp.

      Bước vào từ cửa chính bên trái là phòng bếp, sử dụng bếp điện từ sạch chiếm diện tích ; từ giữa cửa sổ sát đất làm quầy bar có bề mặt là đá cẩm thạch đen, phía bên phải là sofa bàn trà dựa vào tường, xem như là khu hoạt động, An Nhan Nhiên ba bữa đều có thói quen ăn ở quầy bar; bởi vì gian cũng vừa đủ, nhà trọ phân chia thành hai tầng, tầng hai có cầu thang tay vịn thủy tinh màu vàng nhạt dẫn lên, phối hợp khéo léo với cầu thang bằng gỗ vàng nhạt, mười phần đẹp đẽ

      Chủ nhà cho thuê ý vốn là có thể chia thành nhiều phòng, nhưng An Nhan Nhiên vào
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :