1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 8 : Ngọc Ân tự

      Bình minh vừa lên, thừa dịp trời đất còn mông lung , Liễu Thần Phong liền cải trang ra ngoài biệt viên kia.Hai bên đường ngẫu nhiên có cửa hàng mở cửa sớm, tiếng rao bán vụn vặt vang lên, tạo nên khí rất bình yên. Liễu Thần Phong khoác mình thân y phục bình thường bắt mắt, mái tóc chỉ đơn giản kết thành nút thắt, nàng mang theo khăn lụa thẳng ra ngoài cửa thành.

      Cửa Bắc thành Vĩnh Thịnh vừa mở ra, Liễu Thần Phong liền hòa theo dòng người ra ngoài, đứng ở cửa thành dương mắt ra xa, núi cao nhìn thấy thấp thoáng màu hương khói, loáng thoáng còn nghe được tiếng chuông hùng hậu truyền tới. Liễu Thần Phong kéo lại vạt áo, nuốt xuống tiếng ho tràn ở cổ họng liền hướng tới núi cao kia mà .

      đến chân núi bắt gặp vài tín đồ phật môn lục tục leo lên , Liễu Thần Phong dấu vết nhíu ‘’ chân mày,Đông Việt quốc có phải hết đất hay lại xây chùa ở giữa sườn núi như thế này, hổ là lão hòa thượng trong truyền thuyết, ăn no thừa mỡ à?

      Độ cao như vậy, nếu là thân hình trước kia, Khúc Nhi tuyệt đối nhíu mày cái, nhưng đối với Liễu Thần Phong mà , quả thực là khó khăn vô cùng. Quệt giọt mồ hôi sắp rớt xuống, Liễu Thần Phong thở ra ngụm khí, rốt cục vẫn phải hướng lên tiếp.

      Đến khi cảm nhận được thể lực chống đỡ hết nổi Liễu Thần Phong hình tượng ngồi lên tảng đá nghỉ ngơi. Đợi cho hô hấp thông thuận rồi mới đứng dậy, nàng nhìn lên chữ “Ngọc Ân Tự” được khắc đại môn của chùa, do dự trực tiếp đẩy ra đại môn mà vào.

      Hương khói nơi này làm cho nàng có chút buồn nôn, trực tiếp bỏ qua hòa thương chung quanh đến bảo điện Đại Hùng, nơi này cùng với bảo điện dâng hương bình thường khác biệt, chính là phải ai muốn vào đều có thể vào. Liễu Thần Phong thản nhiên đảo qua pho tượng phật trước mắt, dừng lại cước bộ trực tiếp vào trong.

      “Nữ thí chủ muốn tới dâng hương sao?” vị tiểu tăng ở trong điện nhìn Liễu Thần Phong, nhìn trong mắt nàng hoàn toàn là bất kính cùng xem , liền tiến lên hỏi.

      Liễu Thần Phong đánh giá mười tám vị la hán nghe được người hỏi quay người lại, nàng liếc mắt đánh giá tiểu tăng kia.

      “Tìm người!” Liễu Thần Phong chút để ý trả lời.

      Tiểu tăng kia nghe lời của Liễu Thần Phong, đáy mắt liền lên tia hiểu , nhẫn nại tính tình giải thích : “Đại sư rất lâu gặp ngoại nhân, thỉnh thí chủ thứ lỗi. Nếu nữ thí chủ có việc, cứ việc phân phó cho tiểu tăng.” trực tiếp bỏ qua phiền chán gương mặt Liễu Thần Phong tiếp tục : “Nữ thí chủ nếu thành tâm bái phật…Phật Tổ …”

      Khá khen cho tiểu tăng thông minh! Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, nàng ghét nhất chính là ăn dong dài như đọc sách, đặc biệt là hình thức chuyện như thế này của tiểu hòa thượng! tia nhẫn cuối cùng trong mắt nàng bị làm cho tiêu tan chút cũng còn : “Ngộ Đạo có ở đây?”

      “Nữ thí chủ!” Tiểu tăng có chút tức giận, nữ nhân này thế nhưng dám trực tiếp gọi ra tục danh của Phương trượng.

      “Viên Minh, có chuyện gì?” Đúng lúc này, vị lão giả cầm trong tay thiền trượng vào, cặp mắt nhìn thấu thế gian kia đảo qua người Liễu Thần Phong, rồi sau đó nhìn về phía tiểu tăng.

      “Phương trượng.” Tiểu tăng nhẫn giấu tức giận chính mình, sang bên, đơn giản lại mọi chuyện vừa xảy ra.

      Liễu Thần Phong đảo qua hai người kia, khẩu khí bá đạo mười phần khẳng định : “Ngươi là Ngộ Đạo?”

      “Đúng là lão nạp!” Ngộ Đạo nhìn vị nữ tử che mặt trước mắt, “Nữ thí chủ biết là đến đây có mục đích gì?”


      Liễu Thần Phong cũng khách khí, nàng trực tiếp lấy từ trong áo ra khối ngọc đưa cho Ngộ Đạo. Chỉ cái liếc mắt, Ngộ Đạo liền nhận ra vật kia.

      “Đây là…” Ngộ Đạo sắc mặt biến đổi, “Nữ thí chủ xin chờ lát.” lập tức gọi tới hai tiểu hòa thượng, cẩn thận phân phó phen.

      Qua thời gian nửa chén trà, tiểu hòa thượng kia liền chạy chậm lại đây, gật đầu ra hiệu cho Ngộ Đạo, sau đó liền dẫn theo Liễu Thần Phong rời . Ngộ Đạo nhìn bóng dáng kia của Liễu Thần Phong, mày nhíu chặt.

      ------

      Liễu Thần Phong được người đưa đến gian phòng nghỉ, vừa bước vào cửa liền có mùi hương khói tử đàn xông vào mũi, rồi sau đó là loạt tiếng gõ mõ vang đến trong tai.

      Tiểu hòa thượng kia theo nàng vào trong, Liễu Thần Phong đánh giá căn phòng, bên trong rất đơn giản có cái giường, bộ bàn ghế, và những vật dụng cần thiết khác mà thôi.

      Nàng nhìn đến lão hòa thượng ngồi tràng kỉ, tay cầm tràng hạt, tay gõ mõ, giống như vốn nhận ra nàng tiến vào, bộ dáng thanh thản để ý đến thế nhân. Nếu phải kỉ án trước mặt đặt khối ngọc bội, Liễu Thần Phong đều muốn nghĩ mình đến nhầm chỗ!

      Thần sắc lập tức buông lỏng, Liễu Thần Phong đến bên ghế tựa ngồi xuống, tiếp tục đánh giá vật dụng trong phòng nhằm…..giết thời gian.

      Thời gian muốn trôi nửa ngày, tiếng gõ mõ cuối cùng cũng dừng lại, lão tăng kia mở ra mắt, đôi mắt dường như có thể nhìn thấu vạn vật nhân gian nhìn thẳng Liễu Thần Phong.

      “Nhất Trí đại sư nhất ngôn cửu đỉnh ( chung là chịu trách nhiệm trước lời mình ra) , khối ngọc này và việc ngươi tại còn có ý nghĩa?” Liễu Thần Phong trực tiếp mở miệng hỏi.

      Lão tăng gật đầu : “Tự nhiên vẫn còn! Lão nạp chỉ là nghĩ tới, Linh Trí đem vật này giao cho ngươi.” Lão nạp nhìn kĩ Liễu Thần Phong, tuy rằng nàng che mặt nhưng dường như gây trở ngại ánh mắt của , nhìn người tự nhiên phải nhìn vào tâm, chứ phải dùng mắt.

      “Đưa cho ta làm sao?” Liễu Thần Phong nghe Nhất Trí đại sư mở miệng chắc chắn như vậy khỏi nhíu mày.

      Lão tăng đột nhiên lắc đầu, sang sảng cười lớn : “ tùy tiện giao ra cái gì cho ai, trong thiên hạ này cũng có ai có khả năng đoạt vật này từ trong tay của .” Lão hòa thượng gẩy gẩy chút tràng hạt trong tay, đợi cầu của nữ tử trước mắt.

      Liễu Thần Phong nhún nhún vai, sau đó nhìn : “Ta muốn bồ đề tử.”

      “Bồ đề tử ? Nghe đồn trong cả thiên hạ chỉ có hai quả, trong tay lão nạp quả thực có” Nhất Trí nhìn Liễu Thần Phong càng nghe càng nhíu chặt mày, tiếp tục : “Nhưng ngươi đến đúng lúc, tháng trước ta đem bồ để tử đưa cho người khác.”

      Trong lòng Liễu Thần Phong từng chút trầm xuống, đáy mắt lên chút thất vọng, nàng biết việc này thuận lợi như vậy.

      “Ngươi đưa cho ai?” Khẩu khí Liễu Thần Phong có ý tốt, nàng trừng mắt nhìn lão tăng trước mặt.

      **

      Trải qua phen người hỏi ta trả lời, Liễu Thần Phong hết chịu nổi, nàng hít hơi đứng lên, đến trước mặt Nhất Trí đại sư, hợp tình hợp lí : “Ta lấy lại nó!” Nhìn ánh mắt khó hiểu của lão tăng, nàng vân đạm phong khinh cười : “Ngươi chút đều giúp ta được cái gì, ngọc bội này tự nhiên giữ nguyên giá trị.” Liễu Thần Phong chút khách khí nắm lấy ngọc bội trong tay.

      “Cáo từ!”

      “Nữ thí chủ!” Nhất Trí đại sư đột nhiên gọi lại Liễu Thần Phong, “Thuận theo mệnh trời, mặc dù chịu ít khổ sở, chỉ cần ngươi giữ lấy Thiện tâm, đều có thể tạo phúc cho muôn dân. Nữ thí chủ vẫn nên giữ lại thiện lương của mình.”

      Liễu Thần Phong nghe vậy quay lại nhìn , nàng cười xuy tiếng : “Mệnh của ta là do ta định, mà thiện tâm, muốn có cũng chỉ là bề ngoài giả dối mà thôi!” Dứt lời nàng phất áo bỏ .

      ***

      bao lâu, gã tiểu hòa thương nhanh nhẹn bò vào trong phòng Nhất Trí đại sư, ánh mắt kháu khỉnh của dừng hướng Liễu Thần Phong vừa rời : “Đúng là nữ nhân hung dữ!” bĩu môi , vào trong đem trái cây giấu trong ống tay áo đưa cho Nhất Trí đại sư, “Ngươi cũng vô dụng, nàng nghe lời ngươi, đúng là lãng phí nước miếng vô ích !” Tiểu hòa thượng đem trái cây trong tay cắn ngụm lớn hàm hồ .

      Nhất Trí đại sư nâng tay vỗ vỗ đầu tiểu hòa thượng, cười từ ái, rồi sau đó tiếp tục gõ mõ tụng kinh.

      Tiểu hòa thượng thấy vậy le lưỡi cười, vụng trộm đem quả đào trong tay ném tới bàn rồi lập tức chạy .

      thanh tiếng mõ dừng lại chút, Nhất Trí đại sư nhìn thoáng qua trái cây bàn còn có quả đào đỏ tươi, mừng vui nhắm lại mắt.

      Về sau tên tiểu hòa thượng này đáng cực hehe!
      Last edited: 26/10/16
      Halie.hp, PhongVy, Bé Bi3 others thích bài này.

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 9 : Tử

      Liễu Thần Phong cầm lấy khăn mặt bông được Nô Nhi vắt khô nước lên lau qua khuôn mặt.

      “Hai người kia còn an phận chứ?” Liễu Thần Phong tiện miệng hỏi, nhìn cũng them nhìn trực tiếp ném khăn mặt vào trong chậu.

      Nô Nhi đứng ở bên đáp lời nàng : “Có người buổi trưa ra ngoài đến chạng vạng mới trở về, sau khi tiểu thư về thời gian ngắn! Người còn lại vẫn luôn ngồi ở trong phòng hề có động tĩnh.” Nô Nhi nhìn Liễu Thần Phong gật đầu, liền xoay người bưng lên bát thuốc đưa cho Liễu Thần Phong.

      “Khụ, khụ, khụ…” Áp lực do cơn ho trong yết hầu nàng cách nào áp chế xuống được, cổ họng ngứa đến khó chịu, nàng nhíu chặt chân mày đem hơi uống cạn bát dược kia, rồi thở ra hơi.

      “Ha ha ha… tháng muốn qua a!” Liễu Thần Phong mệt mỏi xoa mi tâm của mình, trong khoang miệng vẫn ngập tràn vị chua sót của thuốc đắng, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt khẩn trương của Nô Nhi mờ mịt cười :

      “Lần đầu tiên có thể nhìn thấy vẻ mặt này của ngươi a, như thế nào, tiểu thư nhà ngươi còn chưa chết đâu!” Liễu Thần Phong trêu ghẹo cùng Nô Nhi.

      “Tiểu thư! Người tuyệt có chuyện gì.” Nô Nhi trịnh trọng nhìn Liễu Thần Phong, sắc mặt băng sương của Nô Nhi giờ phút này như nứt ra vết rách.

      “Ân, Nô Nhi, có pho tượng đại thần như ngươi ở đây, bản tiểu thư làm sao có thể gặp phải chuyện gì chứ!”

      Liễu Thần Phong vừa dứt lời, sắc mặt của Nô Nhi đột nhiên đại biến. Liễu Thần Phong ra hiệu cho Nô Nhi tắt hết nến trong phòng, ánh mắt sắc ném lợi hại xuyên thấu trong bóng đêm nhìn về phía trước, ở trong mơ hồ có thể nhận thấy có người tiến tới gần.

      Cửa sổ bị người đâm thủng, luồng mê hương theo gió bay vào trong phòng, liền ngay sau đó, thanh chùy thủ lặng lẽ trong đêm khuya cạy ra cửa phòng.

      Ca__ thanh vang lên, then cửa lập tức bị người mở ra, đạo bóng đen che mặt lén lút vào. Nhưng mà, bước chân của bóng đen còn chưa có đứng vững thanh trường kiếm muốn để ở cổ của nàng.

      Người tới căn bản thể ngờ được, há hốc miệng nhìn về đối phương. Nương theo ánh trăng mỏng manh hắt vào trong phòng, nhìn đến hai người đứng ở trước mắt mình…

      “Các ngươi…” Người tới hoảng hốt, mê hương trong tay nàng bị động tác làm vỡ thành bột phấn.

      Thiêu hủy chứng cớ sao? Qua dư thừa rồi!


      “Chủ tử của ngươi rất nhớ thương bản công chúa sao?” Liễu Thần Phong bước từng chút đến gần đối phương, “Thực đáng tiếc, cơ hội có nhiều như vậy!”

      Ánh mắt Liễu Thần Phong híp lại, bên trong chứa đầy hung ác cùng nham hiểm, nàng lành lạnh nhìn người trước mắt, ai khác chính là trong hai bà tử lúc trước được người phái ở lại theo dõi nàng.

      “Ngươi___” Trường kiếm nháy mắt buông xuống, bà tử kia tưởng mình thoát được kiếp bèn thở ra hơi, nhưng trong nháy mắt yết hầu của nàng bị hai ngón tay người trước mặt kháp trụ.

      đúng là người thiếu kiên nhẫn.” tay dùng lực chút, nhìn chút cũng giống với Tích công chúa suy nhược chịu nổi trong lời đồn đãi. ràng đây chính là tu la từ dưới địa ngục phá lên trần gian.

      Sắc mặt bà tử ngày càng đỏ, hô hấp ngày càng khó khăn, đến lúc này bà ta mới biết mình có bao nhiêu sai lầm. Vị Tích công chúa này thế nhưng lừa gạt được hết thảy con mắt thế nhân, lừa gạt chủ tử của bà, còn có lừa gạt cả hoàng thượng nữa!

      “Ngươi nghĩ mình còn cơ hội?” Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng nụ cười tàn khốc của Liễu Thần Phong, lưc đạo tay giảm chút nào, chỉ nghe hai tiếng ‘răng rắc’, Liễu Thần Phong chặt đứt cổ họng bà tử kia.

      “Giết người mà thôi, khí lực của bản công chúa yếu.” Liễu Thần Phong buông tay, nhìn thi thể vô lực rơi xuống trước mặt nàng, mặt biến sắc cầm lên khăn mặt lau bàn tay, rồi lạnh nhạt ném lên thi thể.

      Nô Nhi nhìn bóng người thấp thoáng bên ngoài, nguy hiểm nheo mắt lại. nhuyễn kiếm trong tay nháy mắt chuyển động, chỉ chờ câu của Liễu Thần Phong liền xuất ra công kích.

      “Chậc chậc, xem ra Tích công chúa quả thực rất được hoan nghênh nha!” Liễu Thần Phong đảo mắt qua thi thể rồi với Nô Nhi, “Nô Nhi ngươi nằm đây thiếu người chẳng phải là thú vị hay sao?”

      Nô Nhi lĩnh mệnh rời , nháy mắt trong tay kẹp thêm bà tử hôn mê đến, Nô Nhi đem bà ta vứt nằm thi thể bà tử chết, đánh cho bà ta tỉnh táo lại.

      Đợi cho bà tử kia mở ra ánh mắt, nhìn thấy nữ tử trước mặt phút chốc trừng to mắt, yết hầu bà ta bị Nô Nhi giữ chặt, thể phát ra chút thanh nào.

      “Thực khó chịu sao?” Liễu Thần Phong nhìn trong mắt bà tử tràn ngập khiếp sợ cùng hối hận, lạnh lùng cười.

      “Muộn rồi.”

      Nô Nhi buông tay, bà tử chết nhắm mặt ngã ngồi xuống đất.

      “Tiểu thư, chúng ta thôi!” Nô Nhi giọng nhắc nhở, quên vì nàng mở ra cửa phòng.

      Hai người theo cửa sau rời biệt viện, bước chân của Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi vừa ra khỏi cửa, đằng sau biệt viện liền rừng rực đại hỏa cháy lên. Hai người đến nơi kín đáo gần đấy nhìn trận đại hỏa chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

      “Khụ..khụ…khụ…” Có lẽ do lúc trước dùng lực quá mạnh, cũng có lẽ mùi đại hỏa quá mức nồng nặc, Liễu Thần Phong chế được áp lực ôm ngực kịch liệt ho khan. Ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của nàng.

      “Hừ! Bất quá là cái chất nữ nho mà thôi, ngờ lại có nhiều người nhớ thương như vậy!” Đứng nhìn mấy thân ảnh vội vã rời ở phía xa, gương mặt Liễu Thần Phong dâng lên chút giận dữ, nàng cực lực nuốt xuống cảm giác muốn ho kia, khuôn mặt có chút máu lập tức hé ra tia giảo hoạt .

      “Ta, gãi đúng chỗ ngứa của các ngươi !”

      Liễu Thần Phong cùng Nô Nhi đến căn nhà mấy bắt mắt giữa phố xá sầm uất. Đây là sáng sớm nay Liễu Thần Phong kêu Nô Nhi tìm, giữa đường lớn, người qua lại vô kể, gương mặt xa lạ cũng rất nhiều, dễ có người nhận ra được các nàng. Còn có, căn nhà này có gì nổi bật, cũng câu dẫn người chú ý, vậy giảm rất nhiều phiền toái cần thiết.

      Nô Nhi đỡ Liễu Thần Phong nằm giường, liền : “Chủ nhân căn nhà này vội vã xuống phía Nam có việc, nô tỳ liền nhân cơ hội mua lại nó.” Ngôn tại ý ngoại, liền như vậy có ai biết chủ nhân nơi này thay đổi, cũng có thân thích của chủ trước vô cớ tìm đến các nàng.

      Nô Nhi cẩn thận vén lại góc chăn giúp Liễu Thần Phong rồi xoay người rời .

      Liễu Thân Phong nhìn qua cửa sổ, nàng nhìn đến ánh sáng mặt trời dần dần chiếu sáng khắp gian cùng vạn vật, gương mặt đột nhiên ngưng tụ tầng băng sương.

      “Vậy, tin tức lan truyền nhanh.” Nàng rốt cục an tâm nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi.

      ***

      Tin tức Tích công chúa bị đạ hỏa thiêu chết rất nhanh lan truyền khắp thành Vĩnh Thịnh, mọi người trong ngoài thành biết đến đều bàn tán xôn xao, đối với vị Tích công chúa sinh tử kia tràn ngập thương hại. Thân là chất nữ muốn bất hạnh lắm rồi, cuối cùng còn phải chịu cảnh chết thảm nơi đất khách quê người như vậy, lại càng thê thảm hơn nữa.

      Khi người người nghe được Nhị hoàng tử tìm trong phế tích được hai cái thi thể, lại càng thay Tích công chúa thê lương.

      “Có phát gì hay ?” Nhị hoàng tử đành lòng nhìn hai cỗ thi thể cháy đen kia, quay đầu hỏi vị quan viên nãy giờ vẫn theo .

      Mà ngay tại thời điểm giương mắt nhìn lên, đột nhiên nhận thức có người ngồi lưng ngựa tới, sắc mặt liền trầm xuống, đáy mắt đồng thời cũng lên tia lãnh ý dễ bị phát .

      “Chậc chậc, dù sao cũng là tiểu mỹ nhân, thế nhưng rơi vào kết cục bi thảm như vậy.” Hoàng sam nam tử ngồi lưng ngựa đáng tiếc , nhưng cặp con ngươi chứa đầy ý cười kia nhìn như thế nào cũng thấy tia đồng tình.

      “Tam hoàng đệ, chú ý thân phận của ngươi, người chết là chuyện lớn.” Nhị hoàng tử cảnh cáo tam hoàng tử, sau đó hạ lệnh hai người đến nâng cỗ thi thể kia . nhìn đến Tam hoàng tử xuống ngựa về phía mình liền nhíu chặt lại chân mày, hiển nhiên là muốn cùng chuyện.

      Tam hoàng tử đến trước mặt Nhị hoàng tử dừng lại, nhìn đống phế tích trước mặt mình mà chế nhạo cười:

      “Nhị hoàng huynh, thiếu bệnh tiểu mỹ nhân, sao thấy ngươi thương tâm vậy? Người mới đến Đông Việt ta được mấy ngày, lại phải đón nhận kết cục như vậy? Ai… Này giống tính tình của Nhị hoàng huynh chút nào nga!”

      Nhị hoàng tử thầm nắm chặt bàn tay mình, nhưng mặt đổi sắc đáp lại : “Tam hoàng đệ, thiên tai nhân họa, thế vô lường.”

      Nhị hoàn tử dĩ nhiên là muốn nhiều lời thêm, hạ lệnh tiếng liền dẫn người rời .

      Tam hoàng tử cười như cười nhìn bóng dáng Nhị hoàng tử rời .

      ***

      “Nhị hoàng tử Kim Kỳ, Tam hoàn tử Kim Ngạn?” Liễu Thần Phong vừa ngủ giấc tỉnh lại liền nghe tin tức mà Nô Nhi đưa đến. Đuôi lông mày vừa động, môi mỏng nhất câu : “Người chết là chuyện lớn, phải ?”

      Liễu Thần Phong cười càng phát ra thần bí.
      Halie.hp, PhongVy, thienbinh23883 others thích bài này.

    3. ~Lazy Cat~

      ~Lazy Cat~ Active Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      318
      Thấy chị nữ 9 bị ăn hành quá, biết sau này có khỏi bệnh nhỉ? Hóng hóng chương mới
      Cung Trường Nguyêt thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      chị còn ăn hành nhiều lắm, còn có lần khổ hơn nhiều lần ấy chứ, mình chị chống chọi, mãi đến khi...nam chính xuất mới được khỏe mạnh lại a

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 10 : Công chúa


      Sáng sớm ngày thứ nhất, ánh sáng rạng đông báo trước chiếu vào trong căn phòng tại của Liễu Thần Phong, nàng nằm giường lớn, khuôn mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh lấm tấm xuất vầng trán trơn bóng, bị ánh sáng chiết xạ càng lộ ra vài phần suy yếu.

      Cầm lấy khăn tay được chuẩn bị sẵn lau lớp mồ hôi, phượng mâu sắc bén càng phát ra ánh sáng bức người nhìn về phía trước.

      Liễu Thần Phong mệt mỏi kéo thân mình từ giường đến trước bàn lớn.

      “Khụ, khụ…” Cảm giác yếu hầu ngứa ngáy khó chịu, nàng lập tức dùng khăn tay che miệng lại, nhịn được lại ho ra tiếng, lần kiềm chế được chính là lần kịch liệt ho khan, đau đớn nơi cổ họng cùng cảm giác cỗ tinh ngọt kia làm cho nàng muốn nôn ra tất cả ngũ tạng của mình.

      Miễn cưỡng nuốt xuống cơn ho tiếp theo dồn dập muốn kéo tới, nàng cầm lên bút lông hạ xuống giấy Tuyên Thành. Động tác liền mạch lưu loát, chậm rãi thi triển mặt giấy, nhưng kéo dài được bao lâu, nàng rốt cục nàng thể nào nhịn nổi nữa, bút trong tay rơi mặt đất, mực tàu văng khắp nơi, mà bản thân nàng, cách nào gắng gượng được nữa mà ngã ở ghế.

      “Tiểu thư!” Nô Nhi nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa vào, bất chấp chén thuốc còn ở tay, liền phi thân đến bên cạnh Liễu Thần Phong. khuôn mặt cứng ngắc rốt cục biểu lộ ra cảm xúc…hoảng hốt.

      Khi ánh mắt nàng dừng lại khăn tay nhiễm màu máu trong tay Liễu Thần Phong, cả người đột nhiên phát ra trầm làm người ta sợ hãi.

      “Ha ha…” Liễu Thần Phong để ý đến nàng cười nhạo tiếng, “Còn chết được!”

      Phượng mâu lãnh khốc đảo qua khăn tay nhiễm máu vô cùng chói mắt trong tay kia, bộ dáng cùng mình có quan hệ, nhưng bàn tay lại dùng sức vò chặt.

      Liễu Thần Phong nheo lại ánh mắt, thở dốc ra hơi, suy yếu mở miệng :

      “Đây là Mặc Liên.” Giọng của nàng khàn khàn, thanh có chút giống.

      Nô Nhi nhìn theo ánh mắt Liễu Thần Phong, nhìn giấy Tuyên Thành đóa hoa xinh đẹp nở rộ, theo nét mực chưa kịp khô phản chiếu ánh sáng oánh oánh… Nô Nhi mím môi, cầm lên chén thuốc lúc nãy đưa cho Liễu Thần Phong, ánh mắt thủy chung dừng lại tấm khăn tay kia, lãnh ý càng đậm.

      Liễu Thần Phong nuốt xuống chén thuốc chua xót, tiếp tục : “ Sinh trưởng nơi vô cực lạnh lẽo, dựa vào linh khí trời đất mà tạo thành…” Liễu Thần Phong quệt vệt máu nơi khóe miệng, có chút thờ ơ với thần sắc lúc này của Nô Nhi : “Nó chân chính là bá vương của độc dược.”

      Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Nô Nhi : “Trong vòng tháng, ngươi tìm Mặc Liên mang về cho ta!” Thần sắc Liễu Thần Phong ngưng trọng, trong giọng che giấu được nghiêm khắc.

      Nô Nhi đứng dậy cầm lấy bức họa của Liễu Thần Phong thu vào trong lòng, Liễu Thần Phong cũng giải thích cho nàng tại sao cần đến Mặc Liên, Nô Nhi hỏi, nhưng trong lòng nàng tự ràng, thứ này đối với Liễu Thần Phong có tác dụng trọng yếu : “Tiểu thư yên tâm, Nô Nhi phụ phó thác của tiểu thư!” Nô Nhi quỳ gối trước người Liễu Thần Phong, thêm bất cứ lời nào vô nghĩa liền đứng dậy rời .

      Nhìn chăm chú vào thân ảnh dần biến mất của Nô Nhi, Liễu Thần Phong cuối cùng nhẫn nổi cỗ tinh ngọt tràn ra ở cổ họng, liền phun ra ngụm máu tươi, giấy Tuyên Thành còn lại mặt bà đều bị nhuộm thành màu đỏ, đỏ tươi của máu, giống như bích đào nở rộ rữa trời đông khắc nghiệt, hàn khí bức người.

      chút sức lực tựa vào thành ghế, sắc mặt Liễu Thần Phong vàng như nến, mới chỉ dùng chút sức lực mà cơ thể nàng gần như chịu đựng được.

      Nhắm lại hai mắt, trong lòng nàng thâm suy tính, kỳ hạn tháng nữa, nàng tổng yếu có còn cơ hội hay ?

      Nghĩ có thể làm cho nàng chết dễ dàng như vậy sao?

      Đột nhiên nàng mở ra hai mắt, tia mệt mỏi lúc trước như trở thành hư , phút chốc cả người khôi phục lại toàn bộ ý chí chiến đấu, mâu quang sắc bén nhìn thẳng về phía trước, cả người phát ra ngạo khí ai bì kịp.

      Nằm mơ!

      Nàng nhìn bát dược duy nhất trong phòng, đầu ngón tay theo viền bát mà di động, đôi phượng mâu hẹp dài toát ra cỗ duệ quang quỷ dị khó lường.

      ***

      Sáng sớm hôm sau,

      Liễu Thần Phong nhìn bình sứ trong tay, nàng tùy tay đổ ra viên thuốc lớn bằng đầu ngón tay nhét vào miệng rồi nhuốt xuống. Thuốc viên tuy rằng có hiệu quả như thuốc nước nhưng có thể giúp nàng cầm cự thêm mấy ngày. Nàng sớm có chuẩn bị mọi tình huống có thể xảy ra.

      Khoác người y phục quá bắt mắt, đội lên mũ lớn, Liễu Thần Phong đơn giản cải trang, kéo thấp vành nón rồi ra cửa.

      Ngã tư đường vẫn luôn nhộn nhịp như vậy.

      Liễu Thần Phong chưa được bao lâu, bỗng nhiên bị đám thị vệ cản đường, xa xa vang lại đây mội hồi tiếng chiêng trống…

      Dân chúng đường bị thị vệ tách ra đứng ở hai bên, đều tò mò ghé tai nhau bàn luận mọi việc xảy ra xung quanh.

      Liễu Thần Phong đứng bên trong đám người hỗn loạn, nhìn đội ngũ ở rất xa từ từ đến gần, còn có tiếng chiêng trống vui mừng thi thoảng truyền tới. Đột nhiên nheo lại ánh mắt, ngờ lại nhìn được cờ Tây Sở ở nơi này.

      “Nghe là Hà công chúa Tây Sở quốc! Nhìn phái đoàn kia , cùng với phái đoàn trước đây quả thực giống.” trước mà thị vệ Đông Việt mở đường, ở giữa là cỗ xe ngựa vô cùng tinh xảo, tiền hô hậu ủng, xung quanh xe ngựa có đến mười mấy thị nữ theo, thị nữ ai nấy đều dáng điệu uyển chuyển, chọc người lưu luyến. Chỉ là vài tên thị nữ đẹp như vậy, càng cần đến tư sắc của vị Hà công chúa bên trong kiệu kia.

      “Chậc chậc, cũng là công chúa, tại sao Tích công chúa cùng với Hà công chúa lại giống nhau a?”

      “Hà công chúa? Dĩ nhiên là Hà công chúa?” Có nam tử nghe thấy vậy kích động hét lên, liền cứ như vậy nhìn chằm chằm xe ngựa đến thất thần, nước miếng thèm dãi kia muốn tự chủ được rơi xuống.

      Hà công chúa? Liễu Thần Phong nghe ba chữ kia ngừng bay vào trong tay nàng.

      Đoàn xe càng ngày càng đến gần, cầm đầu lại là gã nam tử dáng vẻ thư sinh. Nam tử tuy rằng mặt mang tươi cười, nhưng tươi cười muốn cứng ngắc, bàn tay cầm dây cương ướt đẫm mồ hôi từ sớm.

      Liễu Thần Phong chút để ý đến ta, ngược lại nhìn về xe ngựa ở phía sau, vị trí nàng đứng vừa vặn có thể nhìn thấy người trong xe.

      Ngồi trong xe là phấn y nữ tử đeo khăn che mặt, dù che khuôn mặt lại như cũ che nổi tư thái mị của nàng, nữ tử kia chỉ ngồi bất động, cái gì cũng làm, nhưng có mùi vị họa quốc a.

      hổ với danh xưng là đóa hoa của bậc đế vương! Liễu Thần Phong khỏi gật đầu khen ngợi, nữ tử như thế này, chân chính xứng với tên gọi vưu vật!

      Xe ngựa qua lưu lại cỗ mùi thơm, làm cho người xem si mê ngớt. Liễu Thần Phong lơ đãng che chóp mũi của mình, xua hương vị khó chịu thuộc về mình.

      “Có thê tử như thế, có cần ta đánh đổi bất cứ cái gì cũng đề nguyện ý! Thiên tiên tiểu mỹ nhân a…”

      nhìn chán những cái thô son tục phấn kia, nếu có thể được mỹ nhân như Hà công chúa ngoái lại nhìn cười, muốn ta vì thế mà chết ta cũng nguyện ý…”

      ….

      Bên tai ngừng truyền đến những lời động dục thô tục, Liễu Thần Phong dấu vết cười lạnh, nàng tại muốn lãng phí thời gian thêm nữa, liền rời khỏi đám người hướng tới phía Bắc.

      Mà giờ phút này, Sở Mộng Hà ngồi trong xe ngựa sắc mặt chút vui mừng, nàng nhìn hoàn cảnh người dân cùng đoàn người hộ tống xung quanh mình, bất tri bất giác vò chặt tấm khăn trong tay. giấu dưới chiếc khăn che mặt kia là đôi mắt vô hạn u oán, nàng nhìn cửa cung xa lạ càng ngày càng gần, đáy lòng rạn vỡ ra vô số vết nứt.

      Trong lòng Sở Mộng Hà ràng, khi bước vào bên trong nơi kia, chờ đợi nàng chính là vô hạn tàn khốc cùng đau khổ.

      Xe ngựa của Sở Mộng Hà cùng Liễu Thần Phong hoàn toàn ngược nhau, hai người đều mang thân phận công chúa của quốc gia, cùng là chất nữ, nhưng số mệnh lại khác nhau quá nhiều.


      PS : Sở Mộng Hà đáng ghét!

      Có ai còn nhớ tiểu hòa thượng ăn quả chương trước hay , Bạn học Ngộ của chúng ta chương sau chính thức lên sàn đó. Đáng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :