1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

A Hoàn - Dư Phương (Full - Chờ beta)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. không tên

      không tên New Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      12
      k biết có sóng gió gì với ac k nhỉ.truyện rất hay

    2. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 328: Trúng độc

      Khi Triệu Ngôn Ngọc chuẩn bị lên đường cùng Lục hoàng tử, Thất hoàng tử lại chết bất đắc kỳ tử tại phủ Lục hoàng tử.

      Mẹ đẻ của Thất hoàng tử là Lục Hiền phi, :Lục Hiền phi vốn an phận thủ thường, chưa bao giờ tranh quyền phi tử, năm ngoái biết bị cái gì hấp dẫn, sau lưng làm rất nhiều chuyện, về sau bị Hoàng Thượng giáo huấn liền dừng lại, gần nửa năm qua luôn an phận, mặt ngoài xem ra đối với tranh đấu hết hy vọng.

      Tề Hoàn lần trước trong cung nghe qua, Lục Hiền phi lại rất gần với Mộ Dung quý phi.

      Trong ấn tượng Tề Hoàn, Thất hoàng tử là bởi vì bị bệnh chết , phải là gặp chuyện may trong phủ Lục hoàng tử, hơn nữa làm sao trùng hợp như vậy khi ở chỗ Lục hoàng tử?

      Bình thường Thất hoàng tử và Lục hoàng tử căn bản tính là thân mật, hôm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào sai cung nữ mang tìm Lục hoàng tử, nào biết để cho mọi người phát chết tại vườn hoa trong lương đình.

      Qua thái y kiểm tra, chứng Thất hoàng tử là chết bởi trúng độc.

      Hoàng đế tức giận, hạ chỉ điều tra kỹ.

      Lục hoàng tử bởi vì kiện này cách nào mang binh xuất chinh, do Phó Kỳ Hữu thay thế, cùng xuất phát với Triệu Ngôn Ngọc.

      Đây là có người muốn hãm hại Lục hoàng tử! Mặc dù mọi người trong lòng đều ràng thể nào là Lục hoàng tử ra tay, có ai ngu xuẩn như vậy giết người tại trong phủ của mình, nhưng lại có chứng cớ chứng minh Lục hoàng tử là bị hãm hại.

      Lục Hiền phi mất Thất hoàng tử, tinh thần hoàn toàn suy sụp, khóc lớn đại náo muốn Hoàng Thượng làm chủ.

      "Hoàng Thượng, Lục hoàng tử tàn nhẫn bất nhân, ngay cả huynh đệ của mình đều xuống tay được, ngài nhất định phải thay Đức Vinh làm chủ." Lục Hiền phi quỳ ở trước mặt hoàng đế, thần sắc tiều tụy, lệ rơi đầy mặt khóc ròng .

      "Việc này chưa tra ra manh mối, bất kể là ai, dám độc hại con nối dòng Hoàng gia, trẫm dễ dàng tha ." Hoàng đế bệ hạ trầm giọng , đáy mắt đau xót khi mất con trai.

      Lục Hiền phi giọng the thé "Hung thủ chính là Lục hoàng tử, Hoàng Thượng, Đức Vinh chết ở trong phủ của ."

      Hoàng thượng nhìn Lục Hiền phi cái, vốn định khiển trách nàng ta vài câu. Người sáng suốt cũng biết Lục hoàng tử là bị hãm hại, nhưng khi thấy nước mắt nàng cực kỳ bi thương, trong lòng có vài phần thương tiếc "Ngươi đứng lên . Chuyện này trẫm cho người tra ràng, người đâu, đưa Lục Hiền phi hồi cung nghỉ ngơi."

      "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Lục Hiền phi chưa từ bỏ ý định "Ngài nhất định phải vì Thất hoàng tử báo thù."

      Hoàng Thượng phất phất tay, để cung nữ đưa Lục Hiền phi ra ngoài.

      " gọi Lục hoàng tử tới." Hoàng đế ngồi ở ghế bành, vuốt vuốt mi tâm,đầu đột nhiênrất đau.

      Lục hoàng tử là người như thế nào, ông làm phụ thân so với ai khác đều ràng, ông rất chắc chắn phải là Lục hoàng tử độc hại Thất hoàng tử, nhưng đến tột cùng là ai dám độc hại hoàng tử rồi lại hãm hại hoàng tử khác đây?

      Cung nữ bên cạnh Thất hoàng tử bị bắt lại nghiêm hình tra khảo, cũng hỏi được gì.

      Ước chừng qua nửa thời gian uống cạn chung trà, Lục hoàng tử tới.

      Hành lễ xong, sắc mặt lạnh lùng của Lục hoàng tử nhìn hoàng đế "Phụ hoàng. Nhi thần..."

      Hoàng đế bàn tay vừa nhấc "Trẫm biết ngươi muốn gì, Đức Vinh chết quan hệ với ngươi. Trẫm còn hồ đồ đến mức nhìn ra là có người hãm hại ngươi, chỉ là, người bị hạ độc trong phủ của ngươi, làm sao ngươi chút cũng biết, nếu ngày mai người bị độc hại là ngươi sao?"

      "Nhi thần đem người hạ độc tìm đến." Lục hoàng tử "Là gã sai vặt vẩy nước quét nhà trong phủ nhi thần, Đức Vinh ở trong lương đình ăn điểm tâm, điểm tâm kia chính là bị bỏ thuốc."

      "Người đâu?" Người này lại là người làm của Lục hoàng tử, sắc mặt hoàng đế càng khó coi.

      " ở trong quân doanh, trước đó còn chuẩn bị cắn lưỡi tự sát. may là cứu được." Lục hoàng tử .

      "Trẫm muốn đích thân thẩm vấn ." Hoàng đế .

      Lục hoàng tử cho người mang gã sai vặt kia đến, chẳng qua là khi đến quân doanh, phát gã sai vặt kia bị người cắt đứt cổ họng mất hơi thở, thị vệ coi chừng bên ngoài của cũng đều bị giết.

      Hoàng đế biết được càng thêm tức giận.

      "Người dám làm ra việc này nhất định coi trẫm vào đâu, xem ra lá gan ." đáy mắt Hoàng đế toát ra lửa giận, thanh lộ ra ý rét lạnh.

      Lục hoàng tử quỳ xuống "Là nhi thần sơ sót."

      Sợ gã sai vặt kia bị người ám sát, Lục hoàng tử cố ý mang đến quân doanh, còn thêm ít vệ binh của mình, nghĩ tới còn có người có thể lẻn vào quân doanh giết người, ngoại trừ thị vệ coi chừng gã sai vặt kia bị giết, những người khác có phát gì.

      chừng người này chính là người trong quân.

      Trong quân doanh của có phản đồ!

      Chuyện này rất nhanh truyền tới tai mọi người, trong triều có ít đại thần cầu hoàng đế giam Lục hoàng tử lại, cần phải đem chuyện này tra , thể để cho Thất hoàng tử bị độc chết mà giải thích được.

      Thất hoàng tử mới mười tuổi.

      Hoàng đế cũng có giam Lục hoàng tử lại, mà là để cho tiếp tục điều tra chuyện này, càng thu hồichức vụ của .

      Cho tới nay, hoàng đế cũng có thể ra đặc biệt sủng ái hoàng tử nào, cho nên kể từ khi thái tử bị phế, tất cả mọi người đều suy đoán xem trong lòng hoàng đế hướng vào ai.

      Tất cả mọi người đoán là Tứ hoàng tử.

      Nhưng dựa theo hình thức hôm nay, hiển nhiên trong lòng hoàng đế con trai thương nhất cũng phải là Tứ hoàng tử.

      Lục Hiền phi biết được Hoàng Thượng xử trí Lục hoàng tử, càng cảm thấy con trai của mình bị chết quá oan khuất, nàng treo cổ tự sát tại cung điện của mình, may là cung nữ phát kịp thời cứu xuống.

      Thái hậu tự mình sang đây nhìn nàng.

      "Thái hậu nương nương, Đức Vinh bị chết cam lòng." Lục Hiền phi khóc té nhào vào bên chân thái hậu, xin lão nhân gia thay nàng làm chủ.

      "Hoàng Thượng làm như vậy tự nhiên có nguyên nhân của , Hiền phi, ngươi cẩn thận ngẫm lại, tại sao Đức Miện giết thân huynh đệ ở ngay trong phủ của mình? Đừng để người khác biến mình thành con dao ." Thái hậu ra.

      Lục Hiền phi đau khóc thành tiếng, nàng mới quan tâm mình có phải bị biến thành dao hay , nàng chỉ cần con trai của nàng.

      "Ngươi yên tâm , bất kể là ai độc hại Đức Vinh, ai gia cũng tha ." Thái hậu .

      Được thái hậu bảo đảm, cuối cùng Lục Hiền phi tìm chết.

      bao lâu, Mộ Dung quý phi tới.

      "... Bản cung cũng tin là lão Lục làm ra chuyện như vậy, chỉ là sao lại trùng hợp như vậy, mới bắt được người bỏ thuốc, người nọ liền chết, còn chết ở địa bàn của , quần thần lên triều dâng tấu muốn Hoàng Thượng xét xử , Hoàng Thượng lại... Lão Lục là chân nhân bất lộ tướng, mới là con trai Hoàng Thượng coi trọng nhất." giọng Mộ Dung quý phi tránh được vài phần ghen ghét, nàng cũng là đến giờ này mới biết được con trai trọng yếu nhất trong lòng Hoàng Thượng.

      Vẻ mặt Lục Hiền phi hoảng hốt nhìn ngoài cửa sổ, giống như có nghe được lời Mộ Dung quý phi .

      Mộ Dung quý phi nhìn nàng cái, lại "Chỉ đáng thương Đức Vinh, càng lớn lên càng thông minh lanh lợi, Hoàng Thượng thích như vậy, liền cản đường người khác."

      "Vậy có phải cũng cản đường Tứ hoàng tử hay ?" Lục Hiền phi nghiêng đầu nhìn về phía Mộ Dung quý phi, khàn giọng hỏi.

      Mộ Dung quý phi nghẹn lại, lạnh lùng "Bản cung đây là bất bình thay ngươi, ngươi ngược lại hoài nghi bản cung rồi?"

      Lục Hiền phi cười lạnh "Hôm nay ai ta cũng tin!"

      Mộ Dung quý phi tức giận phẩy tay áo bỏ .

      ...

      ...

      Triệu Ngôn Ngọc ở trong nhà, Tề Hoàn lại càng ít ra ngoài, càng gặp khách, mỗi ngày chỉ ở nhà an tâm dưỡng thai.

      Tề Chính Thanh tới tìm Tề Hoàn, là từ biệt, phải rời khỏi kinh thành, muốn đâu, hơn phân nửa là Hoàng Thượng giao phó cái gì rồi.

      "... Thất hoàng tử chết, Lục hoàng tử bị hãm hại, kinh thành sợ là sắp có đại phát sinh, ngươi ở trong nhà dưỡng thai tốt, nhàn để ý, đặc biệt là chuyện Lục gia, mẫu thân ngươi đóng cửa từ chối tiếp khách, chính là muốn nhúng tay chuyện Thất hoàng tử."

      Tề Chính Thanh nhắc nhở, Lục lão thái gia gần đây đến kinh đô, Lục Hiền phi trong cung muốn sống muốn chết, Hoàng Thượng xử trí Lục hoàng tử, hôm nay Hoàng Thượng còn tỏ thái độ gì, nhưng có nghĩa là làm đến.

      Tề Hoàn hiểu vì cái gì đời này của Lục gia cũng giống với đời trước, nghĩ đến lần trước gặp Lục gia, trong lòng nànglắc đầu, chuyện Lục gia vẫn ít can thiệp vào tốt hơn, mặc dù nàng cũng rất đồng tình Lục Hiền phi, càng đối với Thất hoàng tử chết cảm thấy bi thống.

      "Tam thúc yên tâm, tướng công lưu lại vài người trong nhà, có việc gì." Tề Hoàn .

      "Vậy là tốt rồi."

      Tiễn Tề Chính Thanh , Tề Hoàn mới về trong phòng ngồi xuống, Trầm Hương tiến đến bẩm lời, giọng cao hứng "Thiếu phu nhân, ngài đoán ai tới rồi?"

      Tề Hoàn giận nàng cái, "Lúc này còn ai tới?"

      "Lúc này ngươi nghĩ ai tới thăm ngươi đây?" Tề Hoàn vừa mới dứt lời, bên ngoài liền truyền đến thanh trong trẻo, thân ảnh quen thuộc xuất ở cạnh cửa.

      "Linh Nguyệt?" Tề Hoàn ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên "Sao ngươi lại tới đây?"

      Linh Nguyệt mấy tháng trước sinh con trai, tin tức truyền tới nơi Tề Hoàn bọn họ, tất cả mọi người cao hứng, Quan Lãng còn cố ý viết thư đến khoe khoang với Triệu Ngôn Ngọc, về sau muốn kết hôn nữ nhi của .

      Triệu Ngôn Ngọc chỉ trả về ba chữ cho Quan Lãng, “Nghĩ khá lắm”.

      "Tới thăm ngươi, tháng sau ngươi sinh ? ta là tới gặp con dâu của ta." Linh Nguyệt cười tiến lên khoác tay Tề Hoàn, mỉm cười nhìn bụng Tề Hoàn, mặt mày mang ý cười.

      "Đại sư huynh cùng tới với ngươi?" Tề Hoàn hỏi "Hài tử có thể có cùng nhau mang đến?"

      Linh Nguyệt "Hài tử còn , ở bên cạnh mẫu thân mang theo."

      Tề Hoàn nghi ngờ nhìn xem nàng, giọng hỏi "Có phải hay xảy ra chuyện gì?"

      "Ta cũng biết Quan Lãng làm cái gì, vừa tới kinh đô tìm Lục hoàng tử." Ngưng chút, Linh Nguyệt thần sắc trầm trọng hỏi "Thất hoàng tử tại sao trúng độc ở trong phủ Lục ca? ta tin Lục ca thương tổn Tiểu Thất, tại sao lại có người hãm hại Lục ca."

      "Mọi người đều nhìn ra được là có người hãm hại Lục hoàng tử, Hoàng Thượng làm sao nhìn ra, đừng lo lắng, có việc gì." Tề Hoàn .

      Linh Nguyệt hạ thấp giọng hỏi "Có phải hay là Tứ hoàng tử?"

      Ánh mắt Tề Hoàn khẽ nhúc nhích "Có phải Đại sư huynh tra được cái gì hay ?"

      " có, là chính ta hoài nghi." Linh Nguyệt .

      Lúc này, Trầm Hương bưng khay đến, nhìn thấy Trầm Hương, trong lòng Tề Hoàn hơi rét, trong đầu có ý niệm thoáng lên.

      Trầm Hương cũng là thiên kim quan gia, vì hãm hại Tứ hoàng tử, cha nàng mới bị phế thái tử vứt bỏ giống như quân cờ, Lăng đại nhân bị chém, toàn bộ nữ quyến bị đem bán...

      Thái tử bị phế, có thể Tứ hoàng tử vẫn còn thế lực cường ngạnh như cũ, Trầm Hương phải hận Tứ hoàng tử.

      Trong tay Trầm Hương giống như có gì đó đối phó Tứ hoàng tử.

      "A Hoàn, suy nghĩ gì?" Linh Nguyệt gặp Tề Hoàn đột nhiên ngây ngốc, nghi ngờ vỗ vỗ cánh tay của nàng.

      "A, có gì." Tề Hoàn cười cười, nếu Triệu Ngôn Ngọc ở chỗ này tốt rồi, có thể thương lượng với chút, có lẽ có thể viết thư hỏi vài ý kiến của đây.
      tart_trung, susu, Genki14 others thích bài này.

    3. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 329: Đau bụng sinh

      Tề Hoàn cùng Linh Nguyệt đến cuộc sống của bọn họ tại Cẩm Châu thành, thời gian ý thức trôi qua rồi, nháy mắt mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều che kín nửa bầu trời.

      "... mỗi ngày ta ở nhà ôm hài tử, mặc dù có nha hoàn vú già hỗ trợ, nhưng luôn bỏ được hài tử rời hai mắt của mình, ngược lại mỗi ngày đều chạy ra ngoài, hỏi làm cái gì, đều là giúp Triệu Ngôn Ngọc làm việc, cũng biết chuyện gì." Linh Nguyệt "Ngươi biết, có hài tử cảm giác về sau liền giống nhau, ngươi rất nhanh có loại cảm giác này."

      "Xem ra các ngươi trôi qua rất tốt" Tề Hoàn cười .

      "Chỉ cần khôngcưỡng cầu quá nhiều, cuộc sống cũng trôi qua rất khá." Linh Nguyệt "ta hôm nay rất thỏa mãn."

      Bỏ qua thân phận quận chúa, nhưng có trượng phu cùng con trai đáng của mình, có bỏ mới có được, nàng hôm nay trôi qua rất hạnh phúc.

      Tề Hoàn đồng ý gật đầu "Đúng vậy, thỏa mãn."

      Hai người dùng qua bữa tối xong, Quan Lãng trở lại.

      Chứng kiến vết thương mặt Quan Lãng so với trước tốt hơn nhiều, đường cũng tập tà tập tễnh, trong lòng Tề Hoàn cảm thấy rất vui mừng "Đại sư huynh lại khôi phục phong thái trước kia."

      Quan Lãng nhếch miệng cười tiếng, vết sẹo hồng nhạt mặt nhíu lại theo, ánh mắt của thoạt nhìn trong suốt sáng ngời, vui vẻ dạt dào "Vậy còn phải , ta chính là Quan đại hiệp người gặp người thích."

      Tề Hoàn " biết Quan đại hiệp lúc này hồi kinh là vì cái gì?"

      "A, tại Cẩm Châu ngây ngốc quá lâu, đến kinh đô chơi vài ngày." Quan Lãng cười , có đem chuyện tìm Lục hoàng tử cho Tề Hoàn.

      Lời này ràng là qua loa với Tề Hoàn, Tề Hoàn cũng truy hỏi ràng.

      "Đại sư huynh, muội chẩn mạch cho huynh." Tề Hoàn , lúc Quan Lãng rời kinh đô, thân thể vẫn còn suy yếu, hôm nay khí sắc mặc dù thoạt nhìn tốt rất nhiều, chỉ sợ còn có điều trị tốt.

      Quan Lãng dứt khoát ngồi xuống, vươn tay "Muội chẩn mạch . Có Linh Nguyệt ngày ngày nhìn chằm chằm, ta khôi phục được mười thành công lực, ít nhất cũng có chín thành."

      "Tiểu sư muội, lần này ta đến kinh đô có chuyện rất trọng yếu." Quan Lãng vừa để Tề Hoàn bắt mạch. Vừa ngừng "Hai nhà chúng ta đến định đính hôn từ , thừa dịp hồ ly có ở đây, muội đem con của muội gả cho con trai nhà ta, muội yên tâm, ta về sau nhất định thương con của muội rất nhiều, tiểu sư muội..."

      Cho dù cần bắt mạch cũng nhìn ra được người này khôi phục rất khá! Tề Hoàn cười lắc đầu "muội cũng dám làm chủ, huynh thuyết phục tam sư huynh sau."

      Quan Lãng lập tức kêu lên " với liền có ý nghĩa, tiểu sư muội, làm sinh bằng quen thuộc."

      Linh Nguyệt tức giận vỗ chút "Chớ nhảm, nếu A Hoàn sinh con trai, chẳng lẽ chàng đem con trai gả cho con trai chàng?"

      Tề Hoàn nở nụ cười lên tiếng “Đúng vậy."

      Quan Lãng gãi gãi đầu, nhớ tới chuyện khác "Đúng rồi. Hâm nhi đâu? Trước nàng đưa tin cho chúng ta, cũng muốn tới kinh đô, như thế nào đến bây giờ đều có thấy người."

      Linh Nguyệt cùng Tề Hoàn liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khẽ biến nhìn Quan Lãng.

      "Nàng tìm A Bảo rồi?" Thấy thần sắc các nàng như vậy, Quan Lãng làm saocó thể biết được Quan Hâm nơi nào.

      Tề Hoàn "Tam sư huynh cho nàng , Hâm nhi để thư lại len lén , lúc này chắc ở Đại Nguyệt quốc."

      "Xú nha đầu này, nàng Đại Nguyệt quốc chẳng lẽ có thể giúp A Bảo, còn biết có thể nhìn thấy A Bảo hay đây." Quan Lãng tức giận ra. "ta tìm nàng!"

      Lời này mới vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Linh Nguyệt trong nháy mắt trắng bệch.

      Đại Nguyệt quốc là cơn ác mộng của Linh Nguyệt, Quan Lãng chính là ở nơi này thiếu chút nữa mất mạng, nàng đời này cũng nghĩ lại đặt chân Đại Nguyệt quốc.

      Quan Lãng có phát biến hóa của Linh Nguyệt, chỉ muốn dạy dỗ Quan Hâm như thế nào.

      Tề Hoàn cầm tay Linh Nguyệt, an ủi cười cười với nàng. Quay đầu với Quan Lãng, "Huynh cho dù cũng chưa chắc có thể tìm thấy Hâm nhi, nàng là tìm Nhị sư huynh, có việc gì, hơn nữa, tam sư huynh cho người bảo vệ nàng, hơn nữa, võ công Hâm nhi cũng kém."

      Quan Lãng "Vạn nhất A Bảo đánh trận sao? Hâm nhi cũng theo à?"

      "Hách Liên Tĩnh là vua của nước, ra chiến trường." Linh Nguyệt giọng ra, có phản đối Quan Lãng Đại Nguyệt quốc.

      "Linh Nguyệt rất đúng, cho dù huynh tìm được Hâm nhi, nàng cũng nhất định chịu trở lại, còn bằng ở nhà chờ tin tức của nàng." Tề Hoàn ra.

      Lúc này cuối cùng Quan Lãng phát giác được khác thường Linh Nguyệt, sâu nhìn nàng cái, biết nàng là tại vi lo lắng sợ hãi cho , đành phải cười "Vậy ta liền , dù sao xú nha đầu kia cũng phải cũng có thể làm gì được."

      Linh Nguyệt thở phào nhõm "Kêu người tìm Hâm nhi ."

      Lúc này, Triệu phu nhân cho người đến truyền lời, để bọn họ cùng dùng bữa, là thay Quan Lãng vợ chồng tẩy trần.

      ...

      ...

      Kế tiếp mấy ngày, mỗi ngày đều thấy Quan Lãng, hỏi nơi nào, luôn bị qua loa, bao lâu, liền nghe Lục hoàng tử bị hoàng đế hạ lệnh cấm túc.

      Tề Hoàn cũng nhận được thư Triệu Ngôn Ngọc gởi.

      Là cho Tề Hoàn lên tiếng hỏi trong tay Trầm Hương có chứng cứ gì có thể đối phó Tứ hoàng tử, sau đó đưa Trầm Hương đến phủ Lục hoàng tử, giúp Lục hoàng tử vượt qua cửa ải khó này.

      Triệu Ngôn Ngọc hoài nghi Thất hoàng tử chết có quan hệ với Mộ Dung quý phi, có thể giết người tại quân doanh, ngoại trừ thân binh của Lục hoàng tử, còn có Mộ Dung Viêm.

      Lúc trước mình ở Cẩm Châu thành gặp được Trầm Hương, xuất thủ cứu giúp là vì tương lai có thể chỗ hữu dụng.

      nhiều năm như vậy, nàng cho rằng Trầm Hương bởi vì lúc trước mình xuất thủ cứu giúp mà thay đổi vận mệnh đời trước, nghĩ tới vẫn như xưa có cơ hội bên cạnh Tứ hoàng tử, chỉ là về sau có thể trở thành quý nhân hay , đó chính là vài câu .

      Tề Hoàn gọi Bạch Hủy tìm Trầm Hương đến.

      "Trầm Hương, còn nhớ lúc trước lời mà ta với ngươi sao?" Tề Hoàn lưu lại Trầm Hương chuyện, với nàng sau khi thái tử bị phế, nàng muốn cho Trầm Hương rời , bất quá oan tình Lăng gia còn chưa có rửa sạch, Trầm Hương lựa chọn lưu lại.

      Cho dù rời , nàng cũng biết nơi nào.

      "Lăng đại nhân sở dĩ trở thành quân cờ của phế thái tử phế, Lăng gia các ngươi có ngày hôm nay, đều là Tứ hoàng tử ở sau lưng hãm hại, điểm này chính ngươi cũng rất ràng, đúng ." Tề Hoàn .Trầm Hương kinh ngạc nhìn Tề Hoàn, nghĩ tới Tề Hoàn biết phải ràng như thế, nghĩ lại có thể là Triệu Ngôn Ngọc với Tề Hoàn, liền kỳ quái "Thiếu phu nhân, Lăng Trầm Hương ta còn sống chính là vì muốn thay cha ta giải oan, đúng là Tứ hoàng tử... Đời này cũng biết có thể để cho cha ta nhắm mắt hay ."

      "Phía sau Tứ hoàng tử là Mộ Dung quý phi cùng nhà Mộ Dung, đừng là ngươi, mà ngay cả Hoàng Thượng đối với đều có chỗ kiêng kỵ." Tề Hoàn "Nhưng phải là hoàn toàn thể nào."

      "Thiếu phu nhân?" Ánh mắt Trầm Hương sáng lên.

      "Ngươi với ta, trong tay ngươi liệu có cái gì có thể đối phó Tứ hoàng tử? lúc trước Lăng đại nhân ngoại trừ thu thập được chứng cứ tham ô của phế thái tử, cần phải có Tứ hoàng tử?"

      Ngay cả cái này đều tra ra được? Trầm Hương trừng lớn mắt, trong lòng càng thêm cảm thấy Triệu Ngôn Ngọc làm được "... Cha ta lưu lại bản chép tay, bên trong có liên quantới Tứ hoàng tử tại dân gian vơ vét của cải thầm chế tạo binh khí, nhưng được chứng ."

      Chế tạo binh khí? Đây chính là tội tạo phản! Trong lòng Tề Hoàn giật mình "Bản chép tay kia ở nơi nào?"

      Nàng sở dĩ biết Trầm Hương có gì đó có thể đối phó Tứ hoàng tử, đó là nàng đời trước nghe Ninh Triều Vân đề cập qua, đến tột cùng là cái gì, nàng cũng lắm.

      Nhưng cho tới bây giờ chưa nghe qua Tứ hoàng tử còn ở dân gian chế tạo binh khí.

      Trầm Hương luôn nắm chắc bản chép tay, nàng biết bản chép tay kia thể tùy tiện lấy ra gặp người, nhưng trong cảm nhận của nàng Tề Hoàn tuyệt đối có thể tín nhiệm, cho nên nàng chút do dự muốn lấy ra.

      "Chậm ." Tề Hoàn gọi nàng lại "Ngươi cầm lấy bản chép tay, ta cho người đưa ngươi phủ Lục hoàng tử, Trầm Hương, hôm nay có thể giúp cho ngươi, chỉ có Lục hoàng tử."

      "Nhưng, hôm nay Lục hoàng tử phải là tự thân khó bảo toàn sao?" Trầm Hương hỏi.

      Tề Hoàn khẽ mỉm cười, thấp giọng "Nếu như Hoàng Thượng tin tưởng Lục hoàng tử sát hại Thất hoàng tử, cũng cấm túc , Trầm Hương, sau khi ngươi đến chỗ Lục hoàng tử, cũng đừng có trở về, về sau hảo hảo mà làm thiên kim tiểu thư của ngươi, chỉ là đừng quên tình nghĩa của chúng ta."

      Giống như rất chắc chắc nàng nhất định có thể giải oan thay Lăng gia, Trầm Hương biết Tề Hoàn là an ủi nàng, cho nàng lòng tin, trong lòng thập phần cảm kích "ta có thể còn sống vào kinh đô, có thể có cơ hội báo thù, đều là ngài cho, Thiếu phu nhân, ngài là ân nhân của Lăng Trầm Hương ta."

      Tề Hoàn cười tiếng "Cái gì ân nhân, chớ để ở trong lòng."

      biết vì cái gì, nàng luôn đối với tương lai có loại hoảng loạn, có thể vì tương lai tranh thủ cái trợ lực, nàng đương nhiên khách khí.

      Trầm Hương có khóc lóc rơi nước mắt ra vẻ muốn,nàng cáo biệt với Bạch Hủy, chỉ muốn công chuyện, sau đó liền thu thập châu báu, mang theo bản chép tay kia theo Quan Lãng đến phủ Lục hoàng tử.

      Qua mấy ngày như thế, phủ Lục hoàng tử vẫn có tin tức truyền đến, Trầm Hương cũng nửa chữcho Tề Hoàn, giống như đá chìm đáy biển.

      Quan Lãng vẫn như cũ cả ngày gặp người.

      Hết thảy thoạt nhìn đều bình tĩnh, mấy ngày gần đây thần chí Lục Hiền phi , bị Hoàng Thượng đưa đến biệt cung tĩnh dưỡng, Mộ Dung quý phi bởi vì vô lễ với tiểu Tống hoàng hậu, bị thái hậu trách cứ...

      Đại Nguyệt quốc bên kia cũng truyền đến tin tức Tứ hoàng tử đánh cho Đông Hồ liên tiếp bại lui.

      Bởi vì Phó Kỳ Hữu và Triệu Ngôn Ngọc mang binh tấn công nước Đông Hồ, cho nên binh lực chủ yếu Đông Hồ đều đối phó bọn họ, dĩ nhiên là bên Đại Nguyệt quốc này đủ tinh nhuệ.

      Loại bình tĩnh này làm cho Tề Hoàn cảm thấy dị thường bất an.

      "Thiếu phu nhân, thiếu gia lại có tin đến đây." Bạch Hủy cầm lấy thư Triệu Ngôn Ngọc viết cho Tề Hoàn vào phòng trong, cười đưa cho Tề Hoàn nằm ở giường nệm.

      Tề Hoàn đỡ bụng ngồi dậy, Triệu Ngôn Ngọc cứ mười ngày viết cho nàng phong thơ, bình thường ngoại trừ chuyện dặn dò, hơn nữa là quan tâm Tề Hoàn và hài tử.Còn bảo Tề Hoàn cần phải hỏi quá nhiều đến chuyện Lục hoàng tử.

      Xem thư xong, khóe miệng Tề Hoànmỉm cười, phân phó Bạch Hủy "Chuẩn bị giấy mực, ta hồi cho thiếu gia các ngươi."

      , vừa đứng lên.

      Mới vừa đứng vững, chỉ cảm thấy bụng truyền đến hồi đau nhức, đầu lông mày nàng cau lại, đưa tay xoa vài cái, gần đây luôn cảm giác được loại đau nhức này, thời điểm lần đầu tiên đau nhức đem tất cả mọi người vội vã, kết quả sau nửa canh giờ đau đớn lại sao.

      Sư phụ đây là cái gì cổ tử cung co lại, vẫn chưa tới thời điểm sinh chính thức

      Tề Hoàn ngồi xuống trước bàn, cầm bút viết thư.

      Thư còn chưa viết xong, bụng của nàng đau vô cùng.
      tart_trung, susu, Genki18 others thích bài này.

    4. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 330: Bảo Nhi

      Đau nhức mãnh liệt từ bụng truyền đến, trán Tề Hoàn thấm ra tầng mồ hôi lạnh.

      Đau bụng lần này so với bất cứ lần nào trước đó đều mãnh liệt hơn, Tề Hoàn nhịn được rên rỉ lên tiếng, cảm giác được hạ thân thấm ướt mảnh.

      "Thiếu phu nhân, ngài làm sao vậy?" mài mực Bạch Hủy phát giác được Tề Hoàn thích hợp, vội vàng hỏi.

      Tề Hoàn mảnh thở gấp "Có thể là ta muốn sinh."

      Bạch Hủy nhìn về phía bụng Tề Hoàn, nhìn thấy làn váy nàng có mảnh màu đỏ, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch "Nô tỳ tìm phu nhân."

      rất đau! Hai tay Tề Hoàn nắm chặt mép bàn, nhớ tới sư phụ dạy nàng, thời điểm đau bụng sinh phải hô hấp như thế nào, nàng hít sâu hơi, đợi đến khi cảm giác được cơn đau bụng chậm rãi, nàng chống tay đứng lên, từ từ lại ở trong phòng.

      chưa được mấy bước, cơn đau bụng lại đánh tới, chân nàng như nhũn ra, toàn thân to lớn thiếu chút nữa ngã đất.

      "A Hoàn!" đúng lúc Triệu phu nhân đến, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng "Sắp sinh rồi, cũng đừng bộ."

      Tề Hoàn mặt mũi tràn đầy mồ hôi "Nương phải ... Phải nhiều, mới dễ sinh sao?"

      Triệu phu nhân đỡ nàng nằm dài giường, phân phó nha hoàn nấu nước, sớm an trí hai bà đỡ tới "Đều đau nhức thành như vậy, còn cái gì, mau nằm xuống, để cho ta kiểm tra chút miệng tử cung mở ra mấy phân."

      Cả nội viện Triệu gia đều bận rộn.

      Triệu Bỉnh Đức tại thư phòng biết được con dâu sắp sinh, sách trong tay rốt cuộc xem vào, tại thư phòng qua lại, cháu đích tôn đầu tiên của ông... Hoặc là cháu .

      Nếu như là cháu trai, đó chính là trưởng tử đích tôn, Triệu gia có người nối nghiệp, nhưng nếu như là cháu ... Triệu Bỉnh Đức mặt toét ra nụ cười tươi tắn, nếu là có cháu phấn điêu ngọc trác, về sau ngọt ngào gọi tiếng tổ phụ...

      "Người đâu, nhanh hỏi thăm, Thiếu phu nhân sinh chưa." Triệu Bỉnh Đức gọi nha hoàn tới, giọng khó nén hưng phấn kêu lên.

      Tay Triệu phu nhân nắm chặt tay Tề Hoàn "Lúc nào đau nhức mới dùng sức. đau liền hít sâu, miễn cho lãng phí sức lực."

      "Phu nhân, nước ối bị vỡ." Bà đỡ ra.

      "A Hoàn, nhanh." Triệu phu nhân nắm chặt tay Tề Hoàn. Vừa rồi nàng thay Tề Hoàn kiểm tra miệng tử cung, mở ra năm phân, bây giờ nước ối vừa vỡ, ít nhất mở bảy phân.

      Đau nhức! Tề Hoàn đại kêu ra tiếng "Đau quá!"

      " có việc gì có việc gì, hít sâu." Triệu phu nhân chuyện với nàng phân tán chú ý "Ngôn Ngọc tiểu tử kia tại biết làm cái gì. cả ngày nhớ tới muốn nữ nhi, nếu như sinh con trai, khẳng định buồn bực chết."

      Tề Hoàn ở đâu còn có tâm tư cái này, nàng đau quá, trước kia nghe nữ nhân sinh con làđem xương cốt toàn thân mở ra gây dựng lại, nàng tại cảm nhận được, bởi vì nàng cảm giác xương cốt toàn thân mình đều dùng sức.

      Hài tử, nhanh lên ra...

      Triệu Ngôn Ngọc. Ngươi tên khốn kiếp này!

      Tề Hoàn đau đến nghĩ ngợi lung tung, nếu như lúc này Triệu Ngôn Ngọc ở chỗ này, nàng nhất định phải cắn mấy cái.

      "Thiếu phu nhân, lại dùng lực." Bà đỡ thanh truyền đến.

      "A Hoàn, dùng sức nặn ra giống như ngoài." Triệu phu nhân thấy Tề Hoàn dùng lực đúng lắm, vội vàng .

      Tề Hoàn buồn cười lại cười nổi.

      hồi đau nhức mãnh liệt lại lần nữa đánh tới, cổ họng nàng thét chói tai ra tiếng, đều dùng sức toàn thân.

      "Sinh!"

      Tiếng khóc vang dội truyền khắp cả căn phòng.

      Tề Hoàn thở phào nhõm, chỉ cảm thấy bụng trống trơn, nàng là mệt chết được.

      Triệu phu nhân có vội vã ôm hài tử, nàng ôn nhu thay Tề Hoàn lau mồ hôi "A Hoàn. Vất vả ngươi, nghỉ ngơi tốt."

      "Chúc mừng phu nhân và Thiếu phu nhân, là tiểu thiên kim phấn điêu ngọc trác." Bà đỡ đem cuống rốn cắt xuống rồi dùng tã lót ôm hài tử cho Triệu phu nhân.

      Tề Hoàn toàn thân vô lực, cả ngón tay đều nhúc nhích được, nàng liếc mắt nhìn hài tử, nhiều nếp nhăn. Cái gì là hài tử phấn điêu ngọc trác, nàng mang theo nức nỡ " là xấu."

      Triệu phu nhân cười "hài tử vừa sinh ra đều như vậy."

      "Thiếu gia biết nhất định cao hứng." Bạch Hủy ở bên cạnh ra.

      "Nhanh báo tin vui cho lão gia."

      Triệu phu nhân đem hài tử ôm đặt ở bên cạnh Tề Hoàn, thấp giọng "Hầm cách thủy canh xương cho con, mới vừa sinh sản xong thể đại bổ, trước uống chút canh."

      Bạch Hủy vội vàng đưa canh đến trong tay Triệu phu nhân.

      Tề Hoàn liền uống chén canh tay Triệu phu nhân, ràng toàn thân mệt mỏi vô lực, lại nhìn đến hài tử ngủ say bên cạnh, nàng cảm giác tràn đầy sinh lực.

      Nàng đưa tay đụng cái lên khuôn mặt nhắn của nữ nhi.

      Thực non mềm! Đây là con của nàng, là nữ nhi mà nàng mang thai chín tháng sinh ra.

      Triệu Ngôn Ngọc nhất định cao hứng, là nữ nhi, nếu như là nữ nhi nhũ danh liền kêu Bảo Nhi, là tiểu bảo của .

      Tề Hoàn con mắt hơi ướt, chỉ cảm thấy cảm khái ngàn vạn.

      Triệu Bỉnh Đức biết Tề Hoàn thuận lợi sinh hạ nữ nhi, gương mặt nghiêm túc tràn ra tươi cười xán lạn, muốn Triệu phu nhân ôm cháu đến nội viện cho ông nhìn chút.

      Quan Lãng muốn đoạt lấy ôm Bảo Nhi, là con dâu tương lai của .

      "Phải viết thư cho lão Tam mới được, nữ nhi của cũng thấy được, ta cũng ôm lên, làm cho ghen ghét đỏ mắt ." Quan Lãng cười ha ha, có thể làm cho Triệu Ngôn Ngọc ghen ghét , là rất có cảm giác thành tựu.

      "Tiểu tử thúi, ngươi ôm tôn nữ của ta phải coi chừng." Triệu Bỉnh Đức gặp Quan Lãng ôm Bảo Nhi cười to, tức giận .

      Quan Lãng dương dương đắc ý "Dượng, công phuôm hài tử của ngài cũng bằng con, con chính là thường xuyên ôm con mình."

      Triệu Bỉnh Đức trầm mặt "Ôm cháu ôm con, đắc ý cái gì."

      "Con bây giờ ôm con dâu tương lai đây." Quan Lãng sao cả .

      Bảo Nhi nằm trong ngực Quan Lãng khóc lớn lên.

      Triệu Bỉnh Đức vội vàng hỏi bà vú bên cạnh "Đây là thế nào? Mau nhìn xem có phải thoải mái ở đâu hay ?"

      Quan Lãng đem Bảo Nhi giao cho bà vú "Bảo Nhi đây là đói bụng rồi."

      Bà vú cười gật đầu "Biểu thiếu gia sai, ta ôm nương cho Thiếu phu nhân."

      Tề Hoàn muốn tự mình cho Bảo Nhi cho bú sữa.

      ...

      ...

      Tại phía Đông biên cảnh Triệu Ngôn Ngọc nhận được thư nhà, là Triệu Bỉnh Đức gửi cho , với Tề Hoàn sinh nữ nhi.

      Triệu Ngôn Ngọc cầm lấy thư nhà ngồi ở trong phòng nở nụ cười, là nữ nhi, A Hoàn sinh nữ nhi cho .

      biết thời điểm A Hoàn sinh có phải rất đau hay , nếu như có thể ở bên cạnh tốt rồi.

      biết bé giống ai? Giống hay là A Hoàn? Nhất định phải như A Hoàn, tiểu sư muội của khi còn bé nhất định xem rất khá.

      Khi nào có thể nhìn thấy Bảo Nhi?

      Trận chiến này còn biết muốn đánh tới khi nào, cho rằng Đông Hồ tấn công Đại Nguyệt quốc, binh lực phân tán, đáng lẽ phải rất dễ dàng đánh ngã Vương Đình, khai chiến sau mới phát nước Đông Hồ thích hợp.

      Nước xung quanh bị Đông Hồ thâu tóm. liên kết với Đông Hồ, nay binh lực Đông Hồ thua gì Đại Chu.

      Đây là chiến tranh cần thời gian rất lâu.

      Sau khi Phó Kỳ Hữu vào cửa, thấy Triệu Ngôn Ngọc cầm thư trong tay lúc cười ngây ngô lát sau lại nhíu mày, vỗ mạnh vỗ vào bả vai Triệu Ngôn Ngọc chút "Làm gì đây, ngốc quá."

      Triệu Ngôn Ngọc lấy lại tinh thần, thu hồi thư, bởi vì được thiên kim tâm tình tốt, so đo với Phó Kỳ Hữu "Ngươi tới làm gì?"

      "Thương lượng với ngươi chuyện." nụ cười mặt Phó Kỳ Hữu vi liễm, trầm giọng ra.

      "Chuyện gì?" Triệu Ngôn Ngọc thu tin. Rót cho hai người hai chén trà nóng.

      Nơi bọn họ ở là biên cảnh của thành , thành trì tuy , nhưng lại là căn cứ đất của Đại Chu, hơn nữa rất phồn vinh, thương nhân các nước chung quanh đều ở đây buôn bán, chỉ là gần đây khai chiến, cửa thành thường xuyên mở ra, người ở thưa thớt ít.

      Dân chúng đều oán hận. Chết từ xưa đến nay đều là hao người tốn của, có ai thích chết.

      "... Lẻn vào phía sau đốt lương thảo của bọn họ?" Triệu Ngôn Ngọc nhíu mày "Làm sao ngươi biết lương thảo của bọn họ đặt ở chỗ nào? Tháp Tang phải là người đơn giản."

      Tháp Tang chính là tên vương tử Đông Hồ.

      "Là ta phái mật thám điều tra vị trí. Cho nên giả." Phó Kỳ Hữu .

      Triệu Ngôn Ngọc vẫn lắc đầu "Hai phe khai chiến quan trọng nhất chính là lương thảo, lương thảo Đông Hồ đặt ở chỗ nào nếu là dễ dàng bị điều tra ra như vậy, kia cũng phải là Tháp Tang, cẩn thận chút cho thỏa đáng."

      Phó Kỳ Hữu cẩn thận trầm tư, phát Triệu Ngôn Ngọc rất có đạo lý "Ta lại cho người vàoĐông Hồ tra ràng."

      "Lương thảo của bọn họ đều là từ các tiểu quốc khác đưa tới, thay vì để bọn họ tìm địa phương đặt, bằng tra chút lộ tuyến bọn họ vận chuyển lương thảo." Triệu Ngôn Ngọc thấp giọng .

      "Đúng vậy, ta như thế nào có nghĩ đến điểm này." ánh mắt Phó Kỳ Hữu sáng lên. nở nụ cười.

      Triệu Ngôn Ngọc cười nhạt tiếng.

      Phó Kỳ Hữu nắm bờ vai của "Ngươi thoạt nhìn tâm tình giống như rất tốt."

      "Ta nửa tháng trước có thiên kim." Triệu Ngôn Ngọc khóe miệng nhộn nhạo lên tia cười, mặc dù biểu rất bình tĩnh, nhưng chân mày khóe mắt đắc ý như thế nào cũng giấu giấu được.

      "A Hoàn sinh?" Phó Kỳ Hữu cao hứng hỏi "Là nữ nhi, đây phải là hợp tâm ý ngươi."

      Triệu Ngôn Ngọc khiêu mi nhìn cái. A Hoàn A Hoàn, giống như rất quen thuộc với tiểu sư muội.

      "Chúc mừng chúc mừng." Phó Kỳ Hữu biết Triệu Ngôn Ngọc oán thầm , hâm mộ chúc mừng.

      "Cảm ơn." Triệu Ngôn Ngọc trả lời.

      Phó Kỳ Hữu sờ cằm "Bộ dạng Vệ U như thiên tiên, sau này ta cũng có nữ nhi, vậy khẳng định rất đẹp."

      Triệu Ngôn Ngọc nhướn mày nhìn cái, xoay người vào trong viết hồi , chỉ cần nghĩ đến có nữ nhi, tâm của liền mềm có thể chảy nước, hận thể lập tức trở về kinh đô, ôm nữ nhi của hôn mấy cái.

      "Chớ , còn chưa xong mà." Phó Kỳ Hữu gấp rút kêu lên "Có tin tức Lục hoàng tử hay ?"

      Nhắc tới Lục hoàng tử, Triệu Ngôn Ngọc mặt quẹt cái thần sắc ngưng trọng "Chỉ biết là bị cấm túc, còn có tin tức khác."

      Phó Kỳ Hữu "Lúc này đồng thời ra tay với hai vị hoàng tử, xem ra có người nhịn được."

      Nghĩ đến kinh đô lúc này bình tĩnh khác thường, trong lòng Triệu Ngôn Ngọc có chút bất an, lo lắng bọn Tề Hoàn tại kinh đô xảy ra chuyện gì, còn muốn viết thư cho Quan Lãng, dặn huynh ấy phái nhiều nhân thủ coi chừng ở nhà.

      Về phần Lục hoàng tử, tin tưởng nhất định là có biện pháp thoát khỏi khốn cục trước mắt, Trầm Hương đưa đến trong phủ của , cần phải hiểu được mà lợi dụng mới đúng.

      Triệu Ngôn Ngọc nhìn sắc trời bên ngoài, kinh đô chắc là mùa thu.

      khi nào có thể nhìn thấy Bảo Nhi?

      Phó Kỳ Hữu nhìn ra tâm tư Triệu Ngôn Ngọc lúc này sớm chuyển tới người nữ nhi , còn lo lắng đối với Lục hoàng tử.
      tart_trung, susu, Genki15 others thích bài này.

    5. votranh90

      votranh90 Well-Known Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      1,608
      Chương 331: Lễ đầy tháng

      Kinh thành, Triệu gia, rất nhanh đến lễ đầy tháng của Bảo Nhi.

      " may là Tam sư huynh có ở kinh thành, nếu ta cũng dám cho chàng nhìn thấy bộ dáng ta lúc này." Tề Hoàn ngửi cái hương vị người mình, lôi kéo dúm tóc bởi vì mồ hôi biến thành dúm, may mắn .

      Linh Nguyệt đưa khăn ướt cho nàng, vừa cười vừa "Khẩu thị tâm phi, nếu Triệu Ngôn Ngọc có thể ở bên cạnh muội, muội cao hứng còn kịp đây."

      Tề Hoàn giận nàng cái "Tỷ lúc trước chẳng lẽ nguyện ý để cho Quan Lãng nhìn thấy bộ dáng này, ở cữ được gội đầu được tắm rửa, chính là mồ hôi đầy người, cũng thể ở trong phòng sinh ra khối băng, nữ nhân làm đẹp là vì người mình ."

      "Cho dù muội rối bù, Triệu Ngôn Ngọc cũng ghét bỏ muội, bất quá, tháng này muội được làm ngược lại cũng khó chịu, đúng lúc bây giờ là mùa hè nóng nực, khi tỷ sinh là mùa xuân, có khó chịu như muội vậy, bộ dáng cũng khá hơn chút." , Linh Nguyệt cúi đầu nở nụ cười.

      "Chỉ sợ thấy Bảo Nhi quên mất muội." bên miệng Tề Hoàn lên tia cười thỏa mãn, hạ mắt nhìn nữ nhi ngủ ở bên người nàng, tháng trôi qua, Bảo Nhi còn bộ dáng nhiều nếp nhăn như lúc mới ra đời, da thịt trắng nõn như ngọc, non mềm vô cùng mịn màng, con mắt đen bóng giống như bảo thạch, lúc nàng và Linh Nguyệt chuyện, biết nhìn về phía các nàng.

      Linh Nguyệt sờ sờ đầu Bảo Nhi "Bảo Nhi mặt mày giống muội, trưởng thành nhất định là tiểu mỹ nhân."

      Bảo Nhi y nha y nha vài tiếng, như đáp lại khen ngợi của Linh Nguyệt.

      Tề Hoàn cười to, nắm bàn tay bé của Bảo Nhi.

      Bạch Hủy đến "Thiếu phu nhân, thiếu gia hồi ."

      Triệu Ngôn Ngọc hồi quả nhiên đúng như Tề Hoàn đoán, đều là hỏi tình huống Bảo Nhi, đương nhiên cũng có quan tâm nàng, nàng có thể tưởng tượng lúc hồi mặt nhất định mang theo nụ cười ôn nhu.

      đưa cho Bảo Nhi thanh tiểu Đao, chuôi đao khảm ru-bi, thoạt nhìn lớn lắm.

      Sao lại tặng cho nữ nhi vật như vậy, Tề Hoàn ở trong lòng thầm, chẳng lẽ về sau muốnBảo Nhi giống như nam hài động đao động thương, thiệt là.

      "Nhìn. Cười giống như uống mật ngọt." Linh Nguyệt trêu ghẹo Tề Hoàn.

      Tề Hoàn cười cười, đem thư và tiểu đao thu vào.

      Nháy mắt Bảo Nhi đầy tháng, Triệu Bỉnh Đức suy nghĩ tháng cũng nghĩ ra đại danh hợp tâm ý cho Bảo Nhi, liền tính toán đợi Triệu Ngôn Ngọc về tự suy nghĩ.

      Thái hậu cho bộ vòng tay khóa bạc sống lâu trăm tuổi. Lễ đầy tháng của Bảo Nhi tăng thêm vài phần náo nhiệt, trong nội cung các nương nương khác thấy thái hậu tặng lễ đầy tháng đưa tới, liền cũng sai người vào lễ đầy tháng cũng đưa tới ngọc bội vòng vàng các loại khen thưởng.

      Triệu phu nhân còn trêu đùa Bảo Nhi mới xuất thế phát tài.

      Lễ đầy tháng có rất nhiều người tham gia, có tặng thiếp đến đây, có tặng thiếp biết cũng tới, đem cao thấp Triệu gia loay hoay xoay quanh, ghế ngồi đủ. Chỉ có thể bao hết tầng lầu tửu lâu cách vách phố.

      Triệu Ngôn Ngọc ở đây, chỉ có thể do Triệu Bỉnh Đức hoàn thành lễ đầy tháng cho Bảo Nhi.

      Sau khi hoàn thành lễ đầy tháng, Lục thị và Tề Hoàn ở trong phòng chuyện "... Ta thấy ông thông gia rất thích Bảo Nhi, cũng có vì là nữ nhi mà cảm thấy thích, như thế ta an tâm."

      Tề Hoàn cười "Mẹ chồng cũng thích Bảo Nhi đây, nương ngài chớ suy nghĩ quá nhiều."

      " gia như thế nào?" Lục thị hỏi.

      "Chàng cao hứng còn kịp đây." Tề Hoàn vừa cười vừa . Triệu Ngôn Ngọc tâm tâm niệm niệm muốn nữ nhi.

      Lúc này Lục thị rốt cục mới thở phào nhõm, A Hoàn vào cửa Triệu gia mấy năm, vất vả có bầu. Nhưng lại là nữ nhi, bà lo lắng A Hoàn tại Triệu gia phải chịu khinh khỉnh, xem ra là bà suy nghĩ nhiều quá.

      Hôm nay Tề Hoàn cùng Lục thị ở trong phòng quá lâu, chỉ trong chốc lát,lại ra ngoài hỗ trợ chiêu đãi khách.

      Diệp phu nhân cũng tới, Tề Hoàn nhớ tới chuyện lúc trước Diệp Tử Nhược viết thơ xin nàng giúp đỡ, biết hôm nay Nhược Nhi thế nào, nàng qua giọng hỏi Diệp phu nhân.

      Nhắc tới Diệp Tử Nhược, Diệp phu nhân nhịn được vành mắt đỏ hoe "... Nếu phải là con cho người với ta. Ta còn biết nàng bị ủy khuất như vậy, cha nàng cũng chẳng hay biết gì, sai người Lương gia mang mẹ con các nàng về, hôm nay đường, nghĩ đến mấy ngày nữa đến."

      "Lương gia nguyện ý thả người?" Nghe Diệp Tử Nhược được Diệp gia mang về, trong lòng Tề Hoàn lập tức buông lỏng.

      "Ở đâu chịu thả người. Là ta đến trước mặt thái hậu cầu xin, thái hậu nương nương lòng từ bi nghi ngờ, thương Tử Nhược, Lương gia bên kia mới bằng lòng thả người." Diệp phu nhân căm giận kêu lên "Lương gia kia quá thất đức, Lương Tam thiếu gia có thích như vậy cũng nên nghị hôn, làm hại khuê nữ của người ta."

      Tề Hoàn phản bác được, lúc trước nàng từng khuyên Diệp Tử Nhược, muốn nàng dễ dàng gả cho Lương Tam thiếu gia.

      Mặc kệ như thế nào, có thể đón trở lại tốt rồi.

      bao lâu, bữa tiệc lại bắt đầu, Tề Hoàn hỗ trợ mời đến nữ tân.

      Triệu gia cho tới bây giờ chưa từng náo nhiệt như vậy, nếu như Triệu Ngôn Ngọc cũng ở nhà tốt rồi, Tề Hoàn nhìn về phía Triệu phu nhân ôm Bảo Nh chuyện với nữ quyến khác, trong lòng sinh ra loại cảm thụ khó lên lời.

      Giống như khắc đến nơi này mới hoàn toàn cảm nhận được cuộc sống của mình bắt đầu lần nữa.

      ...

      ...

      Sau khi làm lễ đầy thángcho Bảo Nhi xong, Tề Hoàn vẫn như cũ bước chân ra khỏi nhà, mỗi ngày đều ở trong nhà ôm hài tử, so với lúc vừa sinh ra, da Bảo Nhi càng ngày càng trắng mềm mại, con mắt tròn trịa, mũi tú khéo, bộ dạng thập phần tương tự Tề Hoàn.

      "Thiếu phu nhân, mẹ mìn dẫn người tới, ngài có muốn tự mình chọn người hay ?"

      Bạch Hủy tới, với Tề Hoàn cho Bảo Nhi bú sữa.

      Trầm Hương phủ Lục hoàng tử, người đắc lực bên cạnh Tề Hoàn cũng chỉ có Bạch Hủy, vốn là muốn từ Nam thành gọi đến, nhưng Nam thành bên kia nhất thời lại tìm được người có thể thế chỗ, chỉ có thể lại lần nữa ở bên ngoài mua vài nha hoàn.

      Tề Hoàn đem Bảo Nhi ngủ giao cho bà vú, buộc lại váy, hỏi "Dẫn theo mấy người đến?"

      "Có bảy tám tiểu nha đầu." Bạch Hủy ra.

      ", nhìn chút, phải chọn hai ba người mới được, Bạch Hủy ngươi qua tuổi đàm hôn luận gả, cũng thể giữ ngươi lại, miễn cho tương lai bị ngươi oán." Tề Hoàn vừa đivừa cười với Bạch Hủy.

      Bạch Hủy là người giang hồ, thói quen từ trước đến nay rất tùy tiện, nghe Tề Hoàn như vậy, gò má phiếm hồng, lại chút nào nhăn nhó "Nô tỳ mới cần gả đâu."

      Tề Hoàn thẳng ra "Ta trước kia nghe Ân qua, ngươi ở Quan gia trang có thanh mai trúc mã, ừ, khi nào kêu đến kinh đô để cho ta nhìn qua?"

      "Thiếu phu nhân." Bạch Hủy nghĩ tới Tề Hoàn ngay cả cái này cũng biết, rốt cục xấu hổ ra lời.

      "Xem ra là ." Tề Hoàn cười khẽ tiếng.

      Bạch Hủy giậm chân "Ta lại muốn gả cho !"

      "Ơ, ta còn có đáp ứng cho ngươi gả ra ngoài đây, ngươi liền muốn là rồi? như thế nào? cho ta chút." Tề Hoàn cười trêu ghẹo.

      "Thiếu phu nhân, mẹ mìn ở đàng kia chờ đây." Bạch Hủy chỉ vào vị phụ nhân đứng ở bên ngoài đình viện, với Tề Hoàn ra, dời chú ý của Tề Hoàn người mình.

      mẹ mìn kia mặc xiêm y bằng vải thô màu lam tới, cúi đầu khom lưng thi lễ với Tề Hoàn, "Triệu Thiếu phu nhân, mấy nha đầu này đều là ta chọn kỹ lựa khéo, mỗi người mặt mày thanh tú, làm việc lanh lợi, ngài nhìn."

      Tề Hoàn nhìn thoáng qua tám nữ tử trẻ tuổi đứng ngay trước mắt, với mẹ mìn "Ngươi kêu các nàng chính mình bước lên báo họ tên."

      Tám nha đầu từng ngườitiến lên đến trước mặt Tề Hoàn báo họ tên.

      Có người thoạt nhìn sợ sệt ngượng ngùng, thanh âmnói chuyện yếu ớt, có ngườiđẹp mắt muốn chiếm được cảm tình của Tề Hoàn, đông kéo tây kéo, cuối cùng Tề Hoàn lưu lại hai người, người tên Chiêu Đệ, người tên Lục Châu.

      Chiêu Đệ thoạt nhìn là nương rất thực tế, sau khi báo tên của mình với Tề Hoàn, liền yên lặng lui sang bên, khiếp đảm đường hoàng.

      Lục Châu bộ dạng tương đối khá, trong tám người khí chất vô cùng đặc biệt, giữa lông mày mang theo cổ đanh đá cùng ngạo khí mà bọn hạ nhân thiếu hụt, rất đúng tính khí Tề Hoàn.

      "Bạch Hủy, ngươi mang các nàng xuống, cẩn thận dạy các nàng quy củ." Tề Hoàn phân phó Bạch Hủy.

      "Vâng, Thiếu phu nhân." Bạch Hủy thanh thúy đáp tiếng, mang theo nha hoàn Chiêu Đệ và Lục Châu đến dãy nhà phía sau.

      Tề Hoàn gọi quản nương tử lấy bạc cho mẹ mìn, thay đổi khế ước bán thân của Chiêu Đệ và Lục Châu.

      Mẹ mìn cầm lấy bạc, cười nheo mắt hỏi Tề Hoàn có cần nha hoàn nữa hay .

      "Nếu là có tốt, chọn thêm cho ta vài người ." Tề Hoàn trả lời.

      Mẹ mìn ngàn tạ vạn tạ rời .

      Tề Hoàn trở về trong phòng viết thơ cho Triệu Ngôn Ngọc, đem biến hóa những ngày qua của Bảo Nhi kể cho Triệu Ngôn Ngọc, khiến Triệu Ngôn Ngọc ở biên cảnh phía xa cũng cảm nhận được trưởng thành của nữ nhi.

      Vừa mới ngồi xuống trước thư án, sắc mặt Triệu phu nhân liền trầm trọng vén rèm đến.

      "Nương, ngài làm sao tới rồi?" Tề Hoàn gấp rút đứng dậy chào đón.

      Triệu phu nhân lôi kéo tay Tề Hoàn ngồi xuống "Trong nội cung truyền đến tin tức, tiểu Tống hoàng hậu đột nhiên bệnh qua đời."

      Tề Hoàn sửng sốt chút "Bệnh qua đời? Trước như thế nào có nghe tiểu Tống hoàng hậu ngã bệnh? Làm sao lại bệnh qua đời? Trong nội cung mọi người như thế nào?"

      "Ta cũng ràng lắm, đây là công công ngươi cho người báo về, kêu người trong nhà mấy ngày nay được ra ngoài, cũng đừng gặp khách." Triệu phu nhân .

      như vậy, là tiểu Tống hoàng hậu chết đơn giản.

      "Tống gia có người, tiểu Tống hoàng hậu như thế nào..." Còn làm phiền người nào?

      Trước hoàng đế đối phó Tống gia, sớm đem Tống gia đánh cho thể xoay người, giữ lại hoàng hậu cóngười đứng sau, đối với Hoàng Thượng mà có hữu dụng rất lớn.

      "Đúng rồi Thất hoàng tử, hãm hại Lục hoàng tử, bây giờ còn cái chết của hoàng hậu, con bọn họ làm phiền người nào?" Triệu phu nhân lãnh cười hỏi.

      Tề Hoàn kinh hãi "Chẳng lẽ là... Mộ Dung?"

      Triệu phu nhân nhàng lắc đầu " tại cái gì cũng được."

      Qua hai ngày, tin tức hoàng hậu bệnh qua đời mới chính thức từ trong cung truyền tới, cụ thể là bệnh gì cũng có công khai.

      Buổi tối, Triệu Bỉnh Đức trở lại, Triệu phu nhân hỏi tình huống trong nội cung.

      "... Nghe vốn rất tốt, đột nhiên đứng dậy nổi, sáng sớm hôm nay liền qua đời." Triệu Bỉnh Đức .

      " gọi thái y khám nghiệm tử thi sao? Bệnh gì có dấu hiệu gì phải thế, Thái Y Viện nên cho cái thuyết pháp ?" Triệu phu nhân hỏi, bà là bác sĩ, cho nên hiếu kỳ bệnh của tiểu Tống hoàng hậu.

      Triệu Bỉnh Đức thay thường phục, ra "Kêu người ôm Bảo Nhi tới cho ta xem chút, hôm nay còn chưa có thấy bé đâu." Sau đó mới trả lời vấn đề Triệu phu nhân "Nghiệm ra cái gì, bất quá trong lòng hoàng thượng đều biết."

      "Hậu cung quả nhiên chưa nhiều." Triệu phu nhân hừ hừ, gọi người ôm Bảo Nhi tới.
      tart_trung, susu, Genki13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :