1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Đừng cí là cái tên biểu ca đấy định đánh chủ ý gì lên Hương nhi nhà ta nhé. Thế là ko xong với a Lục Thành đâu

    2. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 67:
      Edit: Hà

      Ngưng Hương phải mất ba ngày mới may xong tấm chăn mới cho mình và đệ đệ, sau khi vội vàng may xong chiếc chăn lớn, lúc này nàng mới bắt đầu thêu bao gối.

      khâu, chợt nghe thấy tiếng kêu của Đại bá mẫu ở cửa đông viện, trong lòng Ngưng Hương hiếu kỳ, để may vá xuống, mang giày ra phòng.

      Mặt trời ngã về phía tây, trong sân nổi lên chút gió, Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, nhìn Đại bá mẫu cười ha ha chạy vội ra ngoài, rất nhanh liền dẫn theo nam tử hơn hai mươi tuổi, nét mặt đầy vẻ hồng hào đến, trong tay người kia nhấc theo trà quả (trà và hoa quả), nhìn thấy Ngưng Hương ở phía xa xa liền sững người chút.

      Lý thị lập tức giới thiệu: "Đó là đại tỷ của Thu Nhi." Lại quay sang phía Ngưng Hương : "Đây là Phương biểu ca của cháu, Hương Nhi còn nhớ ?"

      Ngưng Hương nhớ người nam nhân này là ai, nhưng được Lý thị nhắc nhở, nàng lập tức cười gọi tiếng: "Phương biểu ca."

      Trong nhà đại bá mẫu có huynh đệ, chỉ có tỷ tỷ, nam tử này là cháu ngoại của bà, là biểu ca duy nhất của đường muội.

      Phương biểu ca hướng về nàng gật đầu, có chút câu nệ.

      Có khách nam đến thăm, Ngưng Hương tiện qua đó tiếp khách, nàng đành cười mình còn có đồ cần nhanh chóng may vá nên vào nhà trước .

      Vào phòng, trong lúc thêu thùa may vá tránh khỏi có chút thất thần, hiếu kỳ biểu ca đường muội đến làm gì.

      Cũng chỉ chừng phút đồng hồ, phía Đông viện lại có động tĩnh, vị Phương biểu ca kia muốn . Ngưng Hương cố ý chờ Đại bá mẫu đưa tiễn khách xong mới lại ra khỏi cửa, thấy Lý thị mặt mũi tràn đầy ý cười, nàng bước tới cười : "Có chuyện gì tốt khiến Đại bá mẫu vui vẻ tới như vậy?"

      Từ Thu Nhi đứng ở bên cạnh mẫu thân, giành : "Tối hôm qua biểu tẩu của muội sinh nhi tử, mẹ con bình an, biểu ca ta đến để chúc mừng!"

      Quả nhiên là đại hỷ , Ngưng Hương vội vàng chúc mừng.

      Mới qua buổi chiều mà bối phận của bà cũng trở thành tổ mẫu, Lý thị cười khép miệng, sáng sớm hôm sau liền dẫn Từ Thu Nhi lên trấn mua bột mì, đường đỏ, trứng gà, chuẩn bị đầy đủ hết, ngày kế tiếp nhà bốn người sớm xuất phát, tham gia lễ trẻ sơ sinh tắm ba ngày. Lý thị kêu tỷ đệ Ngưng Hương cùng , nhưng Ngưng Hương khéo léo cự tuyệt, dù sao này thân thích này cũng có chút xa.

      Sau khi tiễn cả nhà Đại bá mẫu , Ngưng Hương dọn dẹp chuyển hai chiếc ghế đặt dưới tàng cây hồng dạy đệ đệ học chữ.

      Mua giấy bút phải tốn chút tiền, dù sao đệ đệ cũng còn , Ngưng Hương chỉ cần dùng nhánh cây ra dấu đất, tiết kiệm tiền chờ cho khi đệ đệ bảy tuổi đưa lên trấn đọc sách. Ở học đường, điều thứ nhất phu tử dạy chính là Tam tự kinh, nàng cũng có thể dạy trước, chờ sau khi đệ đệ bái tiên sinh là có thể trực tiếp đến học, có thể bớt được tiền học phí năm.

      Học xong năm chữ, Ngưng Hương bồi đệ đệ chơi trốn tìm lát, sau đó lại kiểm tra chữ mà trước kia học.

      A Mộc ngồi xổm đất viết chữ, Ngưng Hương khom lưng nhìn chợt nghe thấy tiếng chân lừa ở phía đầu đường.

      Ngưng Hương tim đập tăng nhanh.

      Từ sau ngày họp chợ đó, năm ngày rồi nàng liên lạc với Lục Thành rồi, phải Lục Thành nhịn được, lại tới tìm nàng chứ?

      Cửa lớn vừa mở ra, Ngưng Hương nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy đầu con lừa từ từ xuất , nhưng mà nam tử cưỡi lừa phải là Lục Thành. Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân tựa hồ đoán được nàng ở trong sân, nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mới giật mình vui mừng hô lên tiếng "Hương Nhi", sau đó lập tức từ lưng lừa nhảy xuống trước rồi ôm đệ đệ ruột bốn tuổi của vào trong lòng.

      mặc chiếc áo mùa hè màu thiên thanh thêu lá trúc, vóc người gầy, so với Ngưng Hương cao hơn nửa đầu, nhưng tính với các nam nhân bình thường khác chỉ là trung bình, nhưng da trắng nõn, khuôn mặt đơn thuần cùng ngũ quan đoan chính có bảy phần giống với Chương Mãn, chỉ có cặp mắt kia càng nhìn càng lộ ra vẻ lanh lợi nhiệt tình, cực kỳ giống Thôi thị.

      Ngưng Hương từng gặp qua Chương Hồng Lâm lúc mười tuổi, mà Chương Hồng Lâm trước mắt, ngoại trừ so với lúc ấy cao hơn, khí chất chững chạc hơn vài phần cũng có thay đổi gì lớn. Về phần lúc năm nàng bán mình vào Hầu phủ, Thôi thị sinh ra tiểu biểu đệ Chương Hãn Lâm, Ngưng Hương chỉ nghe tên chứ chưa bao giờ gặp.

      "Biểu ca sao lại đến đây?" Ngưng Hương dắt đệ đệ đứng lên, mặt có biểu cảm gì. Đời trước đệ đệ gặp chuyện may, nhà họ chỉ có cữu cữu là đến đây, có thể thấy được Thôi thị và tính thêm cả mấy người con do bà ta sinh ra đều coi hai tỷ muội nàng là người thân, hôm nay Chương Hồng Lâm đến, hơn phân nửa mục đích chính là giống với mẫu thân .

      "Nghe muội về nhà nên ta mang Hãn Lâm đến để nhìn chút." Nhìn biểu muội đứng đối diện trắng nõn mềm mại, thanh tú động lòng người, Chương Hồng Lâm cười càng ôn tồn tao nhã hơn, so với lúc bình thường qua lại với các bạn học càng giống quân tử hơn.

      Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Chương Hồng Lâm chưa bao giờ tự nhận mình là quân tử, nhưng thích mỹ nhân.

      Hai mươi tuổi, sớm đối với nữ nhân có hứng thú, dấu cha mẹ cùng với bạn học uống rượu kỹ nữ, cũng ngủ với hai nữ nhân cũng có vài phần tư sắc tương đối, nhưng nếu luận về xinh đẹp, hai nữ nhân kia ngay cả làm nha hoàn cho Từ biểu muội cũng xứng, cho nên khi vừa phát biểu muội này vậy mà lại có được dáng vẻ quốc sắc thiên hương như thế, Chương Hồng Lâm lập tức quên mất tất cả những chuyện vui, chỉ muốn mau chóng chiếm được tâm của mỹ nhân.

      Đọc qua nhiều sách trí thức, theo đuổi mỹ nhân có biện pháp riêng, Chương Hồng Lâm thủ lễ thu hồi ánh mắt người Ngưng Hương về, lấy ra mấy viên kẹo từ ống tay áo ra, khom lưng đưa cho đệ đệ ruột bốn tuổi, cười : "Hãn Lâm mời biểu tỷ và biểu ca ăn kẹo ."

      Hãn Lâm trắng trẻo mập mạp, bàn tay lúc tiếp nhận kẹo lộ ra đều là thịt, nhiều thịt như vậy khẳng định là do ăn nhiều mà ra. Bé trai tham ăn tham uống nhìn biểu ca xa lạ chỉ cao hơn chút, bàn tay lặng lẽ xê dịch ra phía sau, lúc ngẩng đầu nhìn thấy biểu tỷ xinh đẹp hơn tỷ tỷ của mình, cuối cùng cũng động tâm, nhìn chằm chằm Ngưng Hương lát, tiến lên vài bước, giơ lên tay mập lên hướng về Ngưng Hương, "Biểu tỷ ăn!"

      Mắt to trắng đen ràng, bên trong chỉ là thích thuần khiết, đem kẹo thích ăn đưa cho người mình thích.

      Đối với ánh mắt trong suốt như vậy, tựa như ở đời trước đối mặt với Đại Tráng vô tình hại chết đệ đệ, Ngưng Hương vui mừng nổi, nhưng cũng có cách chán ghét đứa bốn tuổi cái gì cũng đều hiểu. Ánh mắt nhu hòa vài phần, Ngưng Hương nhìn bé trai cười khách khí, "Hãn Lâm để dành ăn , tỷ tỷ thích ăn kẹo."

      Hãn Lâm mờ mịt nhìn nàng, giống như hiểu sao lại có người thích ăn kẹo.


      A Mộc đứng ở bên bị coi liền mân mê cái miệng nhắn, lặng lẽ xê dịch tới trước người tỷ tỷ, ngăn chặn tỷ tỷ, muốn tỷ tỷ thích Hãn Lâm.


      Bọn trẻ con chút gì cũng đều mặt, Chương Hồng Lâm sờ đầu A Mộc, khuyên đệ đệ chia kẹo cho A Mộc ăn.


      Thân là đứa con nhất nhà, Hãn Lâm ở nhà so với huynh trưởng phải thi tú tài còn được sủng ái hơn, bình thường được nuông chiều đến hư hỏng, cho nên bây giờ chút cũng nghe theo lời huynh trưởng , dùng tay đem kẹo nhét vào trong chiếc yếm của mình, sau đó quét mắt nhìn chung quanh, rất nhanh ánh mắt của dừng lại ở những quả hồng màu xanhhấp dẫn cây, liền lôi kéo huynh trưởng hái xuống cho ăn.


      "Quả hồng còn chưa chín, phải tới mùa thu mới có thể ăn." Chương Hồng Lâm hết sức hòa hảo giải thích cho đệ đệ, khi chuyện còn lén trộm quan sát Ngưng Hương, thấy nàng có ý mời vào nhà, nhất thời hiểu được biểu muội giận chó đánh mèo với mình , khuyên đệ đệ xong, đành áy náy nhìn Ngưng Hương, "Biểu muội, hôm đó ta với Hãn Lâm tới nhà của ở ngoại tổ mẫu chúng ta chơi, khi về mới nghe phụ thân kể lại nên mới biết được chuyện xảy ra ở bên này, xấu hổ vô cùng. Biểu muội, ta biết nương ta hồ đồ cầu xin muội giúp đỡ, nếu ta nhất định ngăn bà lại. Nam nhi đọc sách thi công danh, toàn bộ bằng thực lực học vấn của minhg, thi đậu có nghĩa là do ta học còn chưa đủ, sao có thể tin lời lung tung từ người khác được chứ? Còn liên lụy biểu muội bị ủy khuất, mong biểu muội thu nhận lời xin lỗi của vi huynh."


      xong liền hướng Ngưng Hương thi lễ.


      Ngưng hương động đậy.


      Nàng biết Chương Hồng Lâm, nhưng ngay cả khi cuối cùng biểu đệ trút hơi thở cũng nhẫn tâm đến gặp, người như vậy là quân tử sao?


      Ban đầu Bùi cảnh hàn cũng quân tử như vậy, sau đó cũng phải lộ ra tâm tư chân sao?


      Lục thành mới vừa bắt đầu cũng rất là trọng ổn, nhưng chưa được vài lần cũng lộ ra diện mạo sẵn có.


      Cho nên mới phẩm hạnh của nam nhân rốt cuộc thế nào, tuyệt đối thể vì nhận thức hai lần phân định được, càng thể dễ dàng tin tưởng lời của nhóm nam nhân đó. Huống chi Thôi thị cũng là người rất biết ăn , vậy Chương Hồng Lâm cũng có khả năng kế thừa tài ăn của mẫu thân .


      "Nghe biểu ca như vậy, muội cũng thở phào nhõm, kỳ muội dám cầu thế tử, nếu nhất định là giúp huynh rồi." Ngưng Hương có lệ , tiếp theo lại thản nhiên cười, " sớm nghe biểu ca tài học hơn người, chỉ cần biểu ca cố gắng chuyên tâm, nhất định năm nay có thể đậu."


      Nàng cười rộ lên rất đẹp mắt, tâm tư Chương Hồng Lâm đều khuôn mặt xinh đẹp của nàng, liền dễ dàng đem lời khách sáo của Ngưng Hương giống như là , vội khiêm tốn : "Biểu muội quá khen, nhưng mà có những lời này của biểu muội, ta cố gắng thi tốt. Đúng rồi, biểu muội từng đọc sách chưa?"


      Nhìn thấy Ngưng Hương dùng nhánh cây viết chữ mặt đất, Chương Hồng Lâm kinh ngạc .


      nóng vội đề cập đến chuyện cần nhờ, chỉ cần có được tâm của biểu muội, còn sợ gì biểu muội giúp đây?


      Tuy nam nhân có tâm tìm đề tài kéo gần quan hệ, nhưng Ngưng Hương lại muốn lãng phí nhiều thời gian, có lệ với Chương Hồng Lâm hai câu, sau đó có chút khó xử : "Biểu ca tới khéo rồi, hôm nay thím Lưu gia mời muội cùng A Mộc qua nhà bà ăn cơm, thứ cho muội thể tiếp đãi huynh được, hẹn ngày khác biểu ca lại đến nhé, lúc đó huynh ở lại ăn cơm chứ?"


      Đại bá phụ và đại bá mẫu cũng có ở nhà, A Mộc và Hãn Lâm cũng đều còn , nếu giữ Chương Hồng Lâm lại, vậy chính là nam quả nữ ở cùng nhau rồi.


      Băng dày ba thước, muốn làm tan chảy tầng này băng cũng phải sớm chiều là có thể hoàn thành, Chương Hồng Lâm hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, thức thời cáo từ : "Vậy biểu muội dọn dẹp chút rồi mau , chúng ta về trước đây, ngày khác ta cùng phụ thân đến thăm muội nhé."


      là người dễ như vậy sao, Ngưng Hương kinh ngạc nhìn cái.


      Chương Hồng Lâm mỉm cười, nắm tay đệ đệ rời .


      Ngưng Hương dẫn A Mộc tiễn bọn họ đến cửa.


      Xe lừa rất mau, rất nhanh huynh đệ Chương gia biến mất, A Mộc nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi tỷ tỷ, "Lưu thẩm kêu chúng ta nhà bà ăn cơm lúc nào vậy?"


      Phải qua vài ngày nữa Lưu gia mới cưới vợ mà.


      Thấy đệ đệ biết gạt người, Ngưng Hương tâm nở nụ cười, nhưng chân tướng cho đệ đệ, tùy tiện qua loa.


      Giữa trưa Ngưng Hương nấu chút cháo, tỷ đệ hai người làm đơn giản trộn dưa và cháo ăn.


      Gần tới hoàng hôn, nhà Lí thị mới trở về, Từ Thu Nhi còn cố ý bắt lấy về nhiều kẹo chia cho đường tỷ và đường đệ ăn.


      Nhoáng cái liền tới ngày mười tám, Lưu gia đón dâu, lại có kẹo để ăn.


      Tiểu hài tử thích náo nhiệt, Đại Tráng sớm tìm A Mộc rủ nhau cùng nhìn người vợ mới vào thôn, lúc ấy phải đốt pháo, Ngưng Hương muốn ra cửa, lại lo lắng đệ đệ gặp chuyện may, liền kêu Từ Thu Nhi qua đó nhìn ngó đệ đệ.


      "Tỷ tỷ cũng !" Từ Thu Nhi kéo đường tỷ , "Mọi người trong thôn đều xem náo nhiệt, tỷ ở nhà cũng có ý nghĩa."


      "Muội cũng biết ta thích náo nhiệt mà." Ngưng Hương cười giãy cánh tay, lại dặn dò nàng, "Nhìn A Mộc nhé, đừng để cho chạy loạn."


      "Biết rồi!" Đường tỷ chịu , Từ Thu NhI dẫn theo hai người con trai ra cửa, trong thôn khó có được lúc náo nhiệt, xem tiếc.


      Vợ chồng Lí thị cùng Từ Hòe sớm qua đó giúp đỡ, đường muội và đệ đệ cũng vừa , trong sân to như vậy chỉ còn lại mỗi Ngưng Hương.


      Khoảng cách buổi trưa còn sớm, Ngưng Hương tiếp tục thêu thùa may vá, đệ đệ mỗi năm lớn, nàng nên may cho đệ đệ nhiều quần áo mới hơn chút.


      Nàng ngồi yên ổn ở cửa phòng bếp, thông thoáng mát mẻ, bởi vậy khi cửa sau trong nhà bị người đẩy ra, Ngưng Hương nghe thấy ràng.


      Nàng nhíu mày nhìn qua.


      Nhà các nàng ở cuối phố, mặt sau chính là đất vườn , người nào lại vào cửa bắc?

    3. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Thanh nha ta roi chu ai heeee

    4. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      luc thanh chu con ai neu ko thi chi co ten bieu ca thich tu luyen kia thoi

    5. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 68:
      Edit: Hà

      Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều có ở nhà, cả nhà Đại Tráng ở sát vách cũng qua nhà Lưu gia ở thôn nam tham gia tiệc mừng, nghe tiếng đập cửa ở phía sau liên tục vang lên ngừng, đột nhiên Ngưng Hương có chút sợ hãi.

      Nàng cất kỹ giỏ may vá, lặng lẽ đứng lên, tay phòng bị siết chặt cánh cửa phòng bếp, giọng hỏi: "Ai vậy?"

      "Là ta."

      chữ trầm thấp nhưng lại có khí lực lớn, là giọng của Lục Thành.

      Phòng bị của Ngưng Hương lập tức biến thành căng thẳng.

      Hôm nay nhà Lưu gia có hỉ , hầu như tất cả mọi nhà đều tới đó tham dự tiệc rượu, đường nhất định đều là người đường, vậy sao lại dám đến đây vào hôm nay?

      Buồn bực quá lỗ mãng, Ngưng Hương nhíu mày lại, còn chưa kịp nam nhân ngoài cửa giống như kiên nhẫn đợi được lại tiếp tục gõ cửa.

      Phía cuối con đường này, sát bốn hộ gia đình là căn nhà của mình, Ngưng Hương có tật giật mình sợ nhà khác thấy, nàng bước nhanh đến trước cửa sau, giọng trách mắng: "Tại sao huynh lại đến đây, nhanh , đừng để cho người khác nhìn thấy."

      Cách cánh cửa.

      Nghe giọng của nàng tựa như con nợ đuổi chủ, Lục Thành bất đắc dĩ : "Hương Nhi, mười ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau."

      biết, chỉ có mình là nóng lòng mong mỏi, còn nàng có lẽ ước gì vĩnh viễn cũng đừng tới đây nữa.

      Đôi môi có độ dày mỏng thích hợp của lại nhếch lên, bởi vì rất lâu được gặp nàng lại khiến cho bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.

      Nhưng lần này Lục Thành nghĩ oan cho Ngưng Hương rồi, Ngưng Hương hiểu hai người vài ngày rồi vẫn chưa gặp nhau, nàng cũng phải là muốn gặp, nhưng nàng chỉ là tiểu nương mười bốn tuổi thủ lễ, rất sợ loại bí mật gặp mặt này, càng sợ bị người khác phát lại truyền bóng gió. nghe ủy khuất nhàn nhạt trong giọng của nam nhân, Ngưng Hương cúi đầu thuyết phục , "Mới mười ngày thôi mà, lúc ta còn chưa chuộc thân, huynh..."

      tháng mới được gặp lần, cũng có thể nhẫn nhịn, còn đây mới mười ngày tính là cái gì?

      "Khi đó nàng ở Hầu phủ làm việc, ta sợ nếu như đột ngột tìm nàng khiến cho nàng gặp phiền toái." Lục Thành thấp giọng trả lời, nếu phải sợ nàng chịu thiệt cho dù xa tới bốn mươi dặm đường, cũng tìm nàng.

      Hiểu nàng lo lắng chuyện gì, Lục Thành bước sát tới tấm ván gỗ cổ xưa vài phần hơn, còn thiếu chút nữa đem mặt mình dán lên, giọng dặn dò: "Hương Nhi, hôm nay ta tới Lưu gia uống rượu mừng, thấy cả nhà bá phụ và bá mẫu đều ở đó, nhưng thấy nàng nên ta biết nàng ở nhà, cho nên mới dám đến tìm nàng. Hơn nữa ta vòng từ thôn phía sau tới đây , bảo đảm có bất cứ ai nhìn thấy, nàng nhanh mở cửa cho ta có được ? Ta khát nước, muốn uống nước."

      Giọng hết sức thuần thuần thiện dụ (thành khuyên bảo dụ dỗ).

      Ngưng Hương ngốc, ánh mắt xuyên qua phòng bếp nhìn cửa chính phía trước còn rộng mở, nàng muốn mở cửa cho vào, lại khuyên nhủ lần nữa: "Nếu đến uống rượu mừng, huynh nên qua đó sớm chút , miễn cho nhà người ta trước khi khai tiệc còn phải tìm huynh."

      "Thời điểm khai tiệc còn sớm, ta lại là người ngoài thôn, ngoại trừ Lưu thúc còn ai tìm ta nữa? Nhưng mà bây giờ Lưu thúc cũng rảnh mà quản ta nữa rồi." Lục Thành nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt hoàn toàn chịu nổi cước của , lần cuối cùng giọng cầu xin nàng, "Hương Nhi mở cửa , ta ngồi chút xíu lập tức liền."

      Nếu nàng vẫn mở cửa, leo tường vào.

      Thấy đáng thương, biết nhiệt tình lại thích quấn người Ngưng Hương cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, ngó ra cửa trước sau đó thấp giọng : "Vậy trước tiên huynh núp kĩ , ta đóng cửa trước lại lại đến đây mở cửa cho huynh."

      Cảm thấy dụ được nàng, Lục Thành vội vàng ừ tiếng.

      Ngưng Hương liếc mắt nhìn cánh cửa, tâm hoảng ý loạn tới cửa cửa trước, trong chốc lát lại cảm giác mình phạm sai lầm, lẽ ra nên đáp ứng , trong chốc lát lại cảm thấy Lục Thành hao hết tâm tư đến chuyến cũng dễ dàng, đến trước cửa nhưng được vào, như thế đối với quá có tình người. Suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát lại trở lại cửa sau, trong khoảnh khắc tay nàng đụng phải cánh cửa đóng kín kia, khuôn mặt Ngưng Hương vụt đỏ lên.

      Nàng vậy mà lại dám ở riêng với .

      Tiểu nương lo sợ bất an, lúc quay trở lại bước chân liền giống như ốc sên.

      Vừa vào phòng bếp, nàng lại chột dạ đem đóng kín luôn cánh cửa phòng bếp ở phía nam.

      Ánh mặt trời bị che lấp, trong nháy mắt phòng bếp tối , bên kia ngoài cửa bắc, vẫn là mảnh ánh nắng tươi sáng. Ánh mắt Ngưng Hương liếc qua, do dự chút, mới nổi lên dũng khí về hướng bắc. ngờ mới bước ra ngưỡng cửa bắc, bên cạnh đột nhiên duỗi ra cái lớn tay kéo nàng lại, Ngưng Hương "a" tiếng thét chói tai, nhưng lại bị người phía sau nhanh chóng bụm miệng lại.

      "Là ta." Lục Thành vây nàng vào sát vách tường, cúi đầu oán giận nàng, "Sao lại chậm như vậy? Ta sợ bị người khác bắt gặp nên đành phải bất đắc dĩ leo tường vào đây." Lúc chuyện bàn tay che miệng nàng buông xuống, rất tự nhiên ôm lấy eo nàng.

      Cho dù trong lúc vui mừng Ngưng Hương cũng dung túng để động tay động chân với mình, huống chi bây giờ nàng phiền muộn chuyện tới đây làm kinh động người khác, nàng liền đẩy tay ra, nhíu mày khiển trách , "Huynh gặp mặt ta rồi đó, bây giờ lập tức !"

      Nàng đồng ý để vào nhà là do đành lòng uổng công chuyến tới đây lại tay trở về, phải là vì bị bắt nạt mà nàng nguyện ý gả cho , Ngưng Hương cũng muốn chưa thành thân dung túng muốn làm gì làm, khiến cho rằng nương Từ gia có lòng tự trọng.

      Tiểu nương giận , mắt hạnh lạnh lùng trừng xuống đất, đôi môi đỏ mọng xong lại nhếch lên, vẻ mặt như muốn cách xa người khác ngàn dặm.

      Lúc Lục Thành vừa mới ôm nàng chỉ là muốn hù dọa nàng, ai ngờ vừa được ôm lấy chiếc eo mới tinh tế kia bắt đầu có chút xao động, lúc này lại thấy nàng tức giận, lập tức tất cả suy nghĩ trong đầu đều biến mất, nghiêm chỉnh xin lỗi: "Hương Nhi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn hù nàng cái thôi, nàng, đừng nghĩ ta hư hỏng như vậy, nàng thích, ta làm như vậy nữa."

      Ngưng Hương nhìn chân , nghĩ tới lúc bị cưỡng bách trong rừng cây , nghĩ tới lúc bên cạnh chuồng gà cắn cổ của nàng, còn có chợ vụng trộm bắt tay của nàng, lúc này giọng của thập phần thành khẩn, nhưng nàng tin, nàng chuyển hướng tới cửa bắc, nhìn vào về bên trong : "Huynh uống nước , uống xong nhanh trở về ."

      Gặp cũng gặp, ôm cũng ôm rồi, nên hài lòng rồi.

      Lục Thành chút cũng hài lòng, nàng vẫn chưa cười với .

      Ai là người khiến tay chân thành đây?

      Ngoan ngoãn tới phòng bếp uống nước, vừa uống vừa lén lút nhìn nàng, thấy nàng nhìn bên này cái liền xoay qua chỗ khác, trong lòng Lục Thành tiếng động thở dài cái. Da mặt nàng quá mỏng, thực thể quá nóng vội được.

      "Nàng tự may cho A Mộc quần áo mới sao?" Uống hết nước, thừa dịp nàng nghiêng đầu nhìn thấy bên trong phòng, Lục Thành lặng lẽ nhanh chóng cầm cái ghế gỗ ngồi đối diện trước giỏ may vá của Ngưng Hương, cầm xiêm y của bé trai nàng để ở ghế dài lên cẩn thận xem xét, màu xám sẫm , mới may nửa.

      "Huynh cẩn thận kẻo bị kim đâm vào tay." Ngưng Hương thấy tay cứ lật tới lật lui, nhịn được nhắc nhở.

      Lục Thành nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt hoa đào tĩnh mịch lên ý cười, "Cuối cùng nàng vẫn còn biết nhớ thương ta, vừa rồi vẫn còn lạnh như băng , ta cứ cho rằng nàng muốn thay đổi ý kiến rồi chứ."

      khéo léo oán giận nàng, Ngưng Hương ý thức được mình đối xử với hình như có chút lạnh nhạt, nàng trở nên lúng túng, lại biết nên đáp trả như thế nào, liền thấy Lục Thành trải thẳng xiêm y của đệ đệ, tay nắm lấy mảnh vải, tay xe chỉ luồn kim, may thẳng đường.

      Ngưng Hương khiếp sợ nhìn chằm chằm hai bàn tay kia. Tay nương gia phần lớn khéo léo trắng nõn, cúi đầu thiêu thùa may vá đặc biệt thanh tú, nhưng đồng dạng việc này lại rơi xuống trong tay Lục Thành, bàn tay màu lúa mạch của mặc dù thon dài đẹp mắt, tư thế thanh tú cầm kim may vải có chút liên quan gì, thấy thế nào cũng đều là tay chân vụng về.

      Lúc Ngưng Hương cho là ham chơi cố ý quấy rối nên vội vã ngăn lại, cuối cùng lại thấy được ánh mắt của .

      Mỗi lần nhìn vào đôi mắt hoa đào lại khiến cho nàng tim đập tăng nhanh, lúc này chăm chú nhìn xiêm y trong tay, lông mi dài rũ xuống, so với đệ đệ còn dài hơn. Khuôn mặt tuấn mỹ lúc tức giận uy nghiêm dọa người, tại chỉ còn thong dong, chút hoang mang làm việc của nương gia. Ánh mắt Ngưng Hương lần nữa chuyển vào tay , liền thấy kia đường may tinh tế chỉnh tề, cùng với bàn tay màu lúa mạch thô lỗ hoàn toàn bất đồng.

      "Huynh, huynh biết may quần áo sao?" Sững sờ lúc lâu, Ngưng Hương mới kinh ngạc hỏi.

      Lục Thành ngẩng đầu lên : "Giặt quần áo nấu cơm, ngoại trừ sinh con, nàng biết làm gì ta cũng như vậy."

      Mẫu thân mất sớm, đệ đệ muội muội đều còn , mặc dù Nhị thẩm vẫn thường giúp đỡ, nhưng trong nhà Nhị thẩm cũng có ba đứa bé, cũng thể để xiêm y hư hỏng của đệ đệ và muội muội đều đưa tới cho Nhị thẩm may vá được. Ban đầu Lục Thành biết, nhưng học, lúc Nhị thẩm thêu thùa may vá, lưu ý nhìn, về nhà luyện chút cũng làm được như vậy.

      Nấu cơm xào rau, kể cả chăm sóc trẻ con, mỗi Lục Thành đều học chút là biết, ngoài ra dạy cho Nhị đệ, để khi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình Nhị đệ cũng biết làm.

      làm việc tỉ mỉ, chuyện khôi hài, phòng bị Ngưng Hương đối với dần dần nhạt , nàng tới cửa : "Để xuống , là ta may, bên kia sắp khai tiệc rồi, huynh..."

      "Nàng ngồi xuống , ta có lời muốn với nàng." Lục Thành chỉ vào băng ghế đối diện, ngửa đầu .

      Thần sắc nghiêm túc, giống như có chuyện gì quan trọng lắm, Ngưng Hương biết là tin lời của hay là sợ cặp mắt kia, nàng chần chừ lát, chậm chạp ngồi xuống đối diện , mắt vẫn nhìn chằm chằm xiêm y trong tay .

      "Bọn họ đều qua đó uống rượu mừng, tại sao nàng lại ?" Lục Thành hiểu hỏi.

      Ngưng Hương kinh ngạc ngẩng đầu, chuyện quan trọng cần chính là chuyện này?

      Lục Thành hơi u oán nhìn nàng, "Ta ở Lưu gia ra ra vào vào ba lượt, vẫn tìm nàng, xác định nàng , ta liền bắt đầu lo lắng nàng có bị bệnh hay , lắm thầy nhiều ma, chuyện được với Thu Nhi, ta đành phải vụng trộm đến tìm nàng."

      thực tìm nàng lâu, khó có thể quang minh chính đại thấy nàng, nàng lại xuất .

      "Có phải nàng biết ta đến nên mới cố ý trốn ta?" Lục Thành đem xiêm y bỏ vào giỏ may vá, nhìn chằm chằm nàng hỏi.

      " phải, ta biết là huynh đến." Ngưng Hương lòng oan uổng, lập tức giải thích, mắt hạnh liếc về hướng ngoài cửa, "Ta cảm thấy rời nhà hơn ba năm, cùng người trong thôn quen lắm, nếu ra khỏi cửa bọn họ đều nhìn chằm chằm ta xem xét, giống như nhìn người xa lạ ngoài thôn vậy, ta, ta cảm thấy được được tự nhiên, nên mới ."

      Lục Thành lập tức nghĩ tới đám già trẻ lớn bé khách nam trong viện và ngoài viện Lưu gia, gật đầu : "Đúng vậy, xác thực có gì đẹp mắt, thôi nàng ở nhà đợi ." Tức phụ của mình vừa đẹp vừa dịu dàng như vậy, người khác nhìn thấy càng ít càng tốt.

      nghi ngờ, Ngưng Hương cũng thả lỏng tâm xuống.

      "A Nam nhớ nàng, ngày mai ta để các bà dẫn đến tìm nàng được ?" xong lại nhìn thấy nương đối diện khẽ cắn đôi môi hồng, Lục Thành lại bổ sung: "Ta đến đâu, tháng bảy vườn trái cây bận rộn nhất, thời gian gần đây đại khái ta đều rảnh đến tìm nàng."

      xong từ ống tay áo lấy ra quả trám lớn chừng nắm đấm của A Mộc cho nàng, "Có thể ăn được, chỉ là hơi chua chút, ta sợ bị người khác nhìn thấy nên ta chỉ lấy quả, về sau có cơ hội lại đưa nhiều thêm cho A Mộc và mọi người bá mẫu nếm thử."

      Ngưng Hương hiểu lầm, cho là hái trộm từ vườn trái cây ra ngoài sợ bị người khác phát , lo lắng : "Huynh hái trộm sao?"

      Mắt hạnh của nàng trừng lớn , giống như trộm quả trám là chuyện cỡ kinh sợ cỡ nào.

      nương nhát như chuột.

      Lục Thành nhìn nàng cười, " phải vậy, hai ngày trước trời mưa, trái cây rớt rất nhiều, loại quả này Ngô gia cần, ta nhặt được rổ về nhà, ta giấu quả trám là sợ làm khách của Lưu gia nhìn thấy, nếu cũng đưa cho A Mộc quả rồi."

      Trái cây tròn trịa khó giấu tốt, nàng lại nhất định lén lén lút lút, hại thể quang minh chính đại đưa.

      Hiểu lầm trộm đồ, Ngưng Hương đỏ mặt, đưa tay đón trái cây, vừa đưa đến nửa, nhớ lại chút ít mánh khóe kia của , Ngưng Hương lập tức rút tay về, bước tiếp theo lại biết nên làm như thế nào .

      Hay là nàng kêu để đất rồi nàng lại nhặt lên nhỉ?

      Phòng bị này cũng quá ràng .

      Lông mi của tiểu nương run rẩy ngừng, Lục Thành buồn cười đem trái cây nhét vào trong ngực nàng, kịp thời thu tay lại : "Ăn , ta rửa sạch rồi, nhìn nàng ăn xong ta liền ."

      Ngưng Hương vốn định giữ lại cho đệ đệ , nghe vậy suy nghĩ chút, đứng lên : "Ta ăn hết, chúng ta mỗi người nửa ."

      Lục Thành đưa tay cản nàng, ý bảo nàng ngồi xuống, "Nàng ăn , ta hầu như ngày nào cũng được ăn, sớm chán rồi."

      Ngưng Hương còn cách nào khác, đành phải lần nữa ngồi đối diện , phát giác thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, nàng đỏ mặt nghiêng đầu, nhè cắn cái.

      "Cái này là ta trộm, cố ý vì nàng hái từ cây." Nhìn dấu răng của nàng lưu trái cây, Lục Thành cười .

      Mặt Ngưng Hương liền biến sắc.

      Lục Thành thấp giọng cười thành tiếng, "Lừa nàng thôi, đều là nhặt dưới tàng cây."

      đứng đắn, Ngưng Hương sâu kín trừng mắt liếc cái, dứt khoát xoay qua chỗ khác, đối diện với ăn nữa.

      "Nàng tin sao?" Lục Thành nhấc mông chuyển đến đứng gần phía cửa bắc, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, sống lưng miễn cưỡng dựa vào cánh cửa, mi mắt bởi rũ xuống, phối hợp với nụ cười trêu cợt bên môi, thấy thế nào cũng đều là du côn.

      Ngưng Hương đột nhiên muốn ăn, phải là vì trái cây " trong sạch", mà chính là phiền muộn trêu cợt nàng.

      Thấy nàng muốn ăn nữa, Lục Thành vội vã ấn bả vai nàng xuống.

      "Huynh ngồi !" Ngưng Hương nhìn chằm chằm móng vuốt trách mắng.

      Lục Thành lập tức ngoan ngoãn lui trở về, mềm giọng dụ dỗ : "Rồi rồi rồi, ta đùa nàng nữa, đây đúng là ta hái từ cây, nhưng mà nhiều trái cây như vậy, thiếu quả căn bản nhìn cũng thấy, sư phụ ta cũng hái qua, ta đây là học theo ông ấy thôi, nàng cần để ở trong lòng."

      Ngưng Hương nhếch miệng, cúi đầu nhìn trái cây, "Về sau được phép lại hái cây nữa."

      Mặc dù muốn đưa cho nàng quả tốt.

      Trái cây quả thực rất chưa, nhưng nghĩ đến lúc hái trái cây trong lòng đều suy nghĩ đến nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt.

      nhìn nữa, nàng ở trước mặt , ngượng ngùng ăn từng chút từng chút cho xem.

      nghĩ cho nàng như vậy, cho nhìn nhiều chút cũng sao, nhìn đủ rồi mới có thể thành hơn, an tâm làm việc.

      Nhưng mà hảo tâm của tiểu nương cũng khiên nam nhân cảm kích, Ngưng Hương mới ăn nửa, trái cây đột nhiên bị đoạt , đoạt xong lại giống như con khỉ, cầm lấy trái cây liền nhảy ra ngoài cửa, động tác lưu loát liền mạch.

      Ngưng Hương tin được đứng lên.

      "Nàng để cho ta hôn, ta chỉ có thể làm như vậy đỡ thèm." Ngón cái và ngón trỏ của Lục Thành bóp quả trái cây, cố ý đối nếm qua chỗ nàng vừa cắn hôn cái.

      Hai tai Ngưng Hương đều đỏ lên, tức giận ra ngoài.

      Lục Thành cho rằng người muốn tới đoạt trái cây, ngoài ý muốn lui về phía sau, nhưng mà Ngưng Hương chỉ là cầm lấy cánh cửa, "bùm" phát đóng cửa lại.

      "Huynh mau !"

      Giọng xấu hổ của tiểu nương xuyên qua cánh cửa truyền ra.

      Lục Thành cười cười bước tới, dán cả thân người lên cánh cửa, giống như dụ hoặc : "Ta còn chưa ăn, còn dư lại chút Hương Nhi còn muốn ăn ?"

      xong , nghe được tiếng hô hấp mạnh mẽ của nàng.

      Lục Thành sảng khoái tinh thần, dựa vào cánh cửa thảnh thơi ăn nửa quả còn dư lại, ăn xong mới rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :