1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cách làm sủng phi - Bích Vân Thiên (Full+đã có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RiverJade

      RiverJade New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      9
      Hố hố, Lạc ơi, tôi có duyên vs tóa cơ.
      Vì truyện Chồng ơi đừng ăn em, tôi dky nik, h đọc truyện 2 mò mẫn lại là truyện edit.
      sao nhỉ? Do có duyên tnay cho tôi list tr edit t đọc dần tôi đỡ mò tr nữa hí hí
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @RiverJade nguyên list nằm dưới chữ ký của t đó :)))
      levuong thích bài này.

    3. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Chương 84-1:

      Edit: tiểu lộc hàm

      Hoàng đế ngồi long liễn nghĩ lại việc của hôm nay, cảm thấy trong lòng khó chịu về những hành động của hoàng hậu, dù ông có muốn thay đổi bà ta nhưng có và hành động thế nào chăng nữa, bà ta cũng hiểu ra, cảm giác giờ đây của ông đối với hoàng hậu chỉ còn là thương hại dư thừa, người mẹ mất con, chưa phát điên là quá tốt rồi.

      lúc hoàng đế trầm tư suy nghĩ, long liễn bỗng nhiên ngừng lại, thái giám Lâm Hoài An bên cạnh : "Bệ hạ, là hoàng hậu nương nương."

      Hoàng đế sửng sốt, khó hiểu nhìn Lâm Hoài An ý muốn hỏi vì sao hoàng hậu lại ở đây? Thái giám muốn trả lời chợt nghe thấy tiếng khóc của hoàng hậu: "Bệ hạ, thần thiếp có tội."

      Chờ hoàng đế vén mành lên, chỉ thấy hoàng hậu quy củ quỳ gối phía trước long liễn, nước mắt như mưa, tóc cũng có chút rối loạn, quần áo đầy nếp nhăn, nhìn rất chật vật.

      Hoàng đế đánh giá nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn vào khóe mắt đầy nếp nhắn của bà ta, cảm thấy thương tiếc khó thành lời: "Bộ dạng khóc sướt mướt này là sao? Mau đứng lên."

      Hoàng hậu vẫn kiên trì quỳ chịu đứng lên.

      Hoàng đế nhìn được, bất đắc dĩ ra lệnh hạ long liễn tự tay đỡ bà ta dậy, hoàng hậu thuận thế gục vào trong lòng hoàng đế, lau nước mắt : "Bệ hạ, nô tì sắp chịu nổi nữa rồi."

      " bậy!" Hoàng đế nổi giận, lập tức muốn đẩy bà ta ra nhưng phát hoàng hậu giống như dính lên người ông, đẩy thế nào cũng ra, ông cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ôm hoàng hậu lên long liễn.

      Về đến Phượng Tê cung của hoàng hậu, nhóm cung nhân nhìn thấy hoàng đế tự mình đỡ hoàng hậu trở về đều kinh hãi thôi, động tác so với bình thường càng nhanh nhẹn ít.

      Hoàng đế vốn nghĩ đưa hoàng hậu về rồi ngay, nhưng nhìn thấy hoàng hậu khóc sưng cả mắt, thế nào cũng thể ngoan tâm dời nên lưu lại dùng bữa tối.

      Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, hoàng hậu nhìn súp lươn bàn : "Thần thiếp nhớ bệ hạ thích nhất là món súp lươn này, lúc tân hôn còn ăn món này liên tiếp ba ngày liền." Hoàng hậu sâu kín , nhìn vào mắt hoàng đế, trong ánh mắt đó chứa rất nhiều thứ, có tưởng niệm, có oán hận, cũng có tiếng thở dài nên lời.

      Hoàng đế nhìn hoàng hậu cúi đầu cố gắng gắp đồ ăn cho ông nhớ lại thời gian tân hôn, khi đó ông nghe trong nhà đính thân cho mình rất là tò mò, cùng vài huynh đệ đánh cược, sau khi uống rượu trèo tường lẻn vào, kết quả mơ mơ màng màng thế nhưng lại tìm được khuê phòng của hoàng hậu, khi đó hoàng hậu vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, tuy rằng dung mạo đủ khuynh thành nhưng cũng là nữ tử động lòng người, lúc ấy hoàng hậu thấy ông trợn mắt há mồm, lập tức bị dọa khóc, hoàng đế cầm tín vật đính ước chứng minh thân phận của mình, sau đó lại dỗ nửa ngày mới ngưng được nước mắt của hoàng hậu...

      Thời gian nhoáng cái trôi , qua vài chục năm, ông và bà già , hoàng đế nhìn khuôn mặt mất tuổi trẻ của hoàng hậu, bỗng nhiên cảm thấy vài phần tiêu điều.

      Hình Thượng Thiên khẽ lên tiếng nhưng cũng gì, thái tử phi xong lặng lẽ đánh giá ánh mắt Hình Thượng Thiên, thấy bình tĩnh lời nào, trong lòng lo sợ bất an, đợi nửa ngày cũng thấy có phản ứng, trong lòng càng thêm lo lắng, hôm nay khó khăn mới có cớ qua đây, khó có thể gặp mặt lần... tuyệt đối thể để lãng phí cơ hội như vậy nên đành thêm "Điện hạ, thần thiếp gì sai sao?" xong ánh mắt nhìn Hình Thượng Thiên đầy chờ đợi.

      Ánh mắt này quá mức nóng bỏng, khiến cho Hình Thượng Thiên thể né tránh, : "Mẫu hậu là từ mẫu chi tâm khó có được." Trước mặt thái tử phi, Hình Thượng Thiên tất nhiên buông lỏng tâm tư, lộ ra suy nghĩ lòng.

      Thái tử phi xấu hổ cười cười, cảm thấy bản thân muốn vuốt mông ngựa lại bị vó ngựa đá chết."Điện hạ là hiếu tử." xong im lặng, trong bụng suy nghĩ rất nhiều lời khác nhau, cảm thấy câu nào cũng thích hợp, lúc nàng ta do dự, Hình Thượng Thiên liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài : "Sắc trời cũng còn sớm, thái tử phi vẫn nên sớm nghỉ ngơi chút."

      Đây ràng là muốn tiễn khách, thái tử phi Ngô Lan Hi đứng lên, mặt lộ ra vẻ vạn phần muốn, cuối cùng mới : "Điện hạ, thần thiếp nghe điện hạ thích trà quả nên tự tay làm chút, ngày khác điện hạ lại đến nếm thử xem." xong thẹn thùng cúi đầu.

      Hình Thượng Thiên lại kiên nhẫn : "Hôm nay quá mức phiền lòng, ngày khác sau."

      Thái tử phi phẫn nộ rời , Hình Thượng Thiên thấy dáng vẻ này của thái tử phi càng chán ghét, thái tử phi này biết hoàng hậu mang người tới đây lại hề ra mặt, chờ người rồi mới lại đây... , ha ha, là bo bo giữ mình, thủ đoạn tốt, người muốn là thái tử phi biết thấu hiểu chứ phải là nữ tử giả dối trơn trượt như cá chạch, nếu về kịp lúc, đứa thực bị ôm , có phải nàng ta rất vui mừng hay ?

      Lại , tâm tình tại của Hình Thượng Thiên hoàn toàn khác trước kia, khi còn ở biệt viện, vẫn có chút cảm tình với nữ nhân, nhưng trải qua ngoan cố khó sửa của Uông thị và cái vẻ tự cho là đúng của Lý Hàm, cảm thấy phiền chán với những nữ tử xuất thân cao quý nhưng lại luôn thích ném đá dấu tay, cho dù là mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc thế nào cũng thể khơi gợi nên được chút hứng thú, mỗi ngày việc triều chính giải quyết xuể, làm sao còn có tâm tư đoán tâm tư của mấy nữ nhân đó?

      Cố Tương sợ , buổi tối chết sống chịu để con về phòng của bé, ôm con lên giường, nhi tử ngủ trong giường trẻ con bên cạnh, khi Hình Thượng Thiên đuổi thái tử phi xong trở lại phòng ngủ nhìn thấy màn như vậy, tuy rằng có thể lý giải tâm tình của Cố Tương nhưng thế này là có chút kỳ cục, nghĩ muốn răn dạy Cố Tương, kết quả thấy nàng dùng ánh mắt cực kỳ vô tội nhìn ... , Hình Thượng Thiên lại ra lời, nghĩ rằng hôm nay nàng cũng phải chịu nỗi sợ hãi quá lớn nên : "Chỉ được buổi tối hôm nay thôi."

      Đêm nay người nhà ngủ cùng chỗ, kết quả nửa đêm Cố Tương giật mình tỉnh lại , bởi vì khi nàng ngủ lại cảm thấy nữ nhi nằm ở bên trong thấy đâu, vội vàng đứng dậy đốt đèn, nghĩ rằng bản thân đè phải đứa bé, kết quả Minh Huệ cuộn mình vào chân giường ngủ ngon lành.

      Hình Thượng Thiên bị Cố Tương đánh thức, nghiêm mặt nhìn nàng : "Đưa đứa ra đây."

      Cố Tương, ┭┮﹏┭┮

      Được rồi, khó có khi cả nhà cùng ở chung lại nửa đường tan vỡ như vậy, Cố Tương sắp xếp ổn thỏa cho nhi tử và nữ nhi xong mới trở về, Hình Thượng Thiên nằm giường chờ nàng, thấy nàng quay lại vươn tay vẫy : "Lại đây."

      Cố Tương cảm thấy Hình Thượng Thiên là càng ngày càng soái, phải chỉ có khuôn mặt ... , theo số tuổi tăng lên, kinh nghiệm càng nhiều, người càng thêm trầm ổn, quý khí kinh người, càng thêm khí bừng bừng phấn chấn, đôi mắt đầy hãnh diện nhìn người đàn ông của mình, sau đó vui vẻ bước nhanh đến.

      "Điện hạ, đánh thức chàng sao?"

      Hình Thượng Thiên nhìn vẻ mặt si mê của Cố Tương cảm thấy mấy lời vừa nghĩ tốt lại khó nên lời, tỷ như thể chiều chuộng đứa như vậy, tỷ như về sau phải làm việc theo quy tắc... , bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng quyết định vẫn nên tìm cơ hội khác để vậy: "Ngủ ."

      Cố Tương nhích người lại ôm lấy cánh tay Hình Thượng Thiên, dụi mặt vào ngực , chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, hồi lâu, Cố Tương nghe thấy tiếng thở đều đều của Hình Thượng Thiên, nhận thấy chưa hỏi gì người ngủ mất, nên nhăn nhó lẩm bẩm: "Điện hạ, chàng và thái tử phi gì đó?"

      Vốn tưởng rằng Hình Thượng Thiên ngủ say lại thấy mở mắt, phụng phịu : "Biết ngay bình dấm chua là nàng hỏi tới."

      Dáng vẻ này của Hình Thượng Thiên nếu để cho người khác nhìn thấy tất nhiên là bị dọa đến mức vội vàng quỳ xuống muốn bồi tội ... , nhưng đến phiên Cố Tương lại như vậy, tại nàng còn sợ Hình Thượng Thiên chút nào, dụi đầu vào lòng , thân mình vặn vẹo như sâu lông, xấu xa : "Chỉ là thiếp muốn biết thôi." Thanh nũng nịu khiến cho người nghe cảm thấy xương cốt muốn tan ra.

      Hình Thượng Thiên vươn tay ôm lấy thắt lưng Cố Tương, lập tức nhéo mũi của nàng : "Muốn biết cái gì?" xong cười cười bất đắc dĩ: “ Ở đó còn bốn cung nữ đứng hầu, chuyện lát như vậy, Xuân Nha còn qua rót trà sáu lần, nàng xem có phải nàng ra lệnh hay ?" Càng càng cảm thấy Cố Tương quá mức, bình dấm chua này, có phải muốn bên cạnh ngay cả con muỗi cái cũng được xuất hay ?

      Cố Tương nghe xong đỏ mặt, trời biết căn bản nàng có sai Xuân Nha làm như vậy... ,, đương nhiên là do Xuân Nha tự mình làm, nàng biết gì hết nha, -_-|||

      Nhìn Cố Tương khó có khi đỏ mặt, dưới ngọn đèn màu cam, nàng xinh đẹp giống như bông hoa đào nở rộ rực rỡ khi mùa xuân đến, làm say lòng người, ánh mắt Hình Thượng Thiên tối sầm lại, khỏi cúi đầu ngậm cánh môi nàng : "Sao phải ghen tỵ chứ? Muốn dùng thủ đoạn cũng phải khiến bản thái tử tâm phục khẩu phục mới được." xong bàn tay vén váy Cố Tương lên đến tận đùi.

      Cố Tương giật mình như có dòng điện chạy qua, nghe lời trêu chọc của Hình Thượng Thiên, trong lòng lại nổi lên dũng khí, xoay người đè Hình Thượng Thiên ở dưới thân, giống nữ thổ phỉ đắc ý : "Điện hạ cứ xem bản lĩnh của bản nương nương là được." xong bắt đầu cởi quần áo của Hình Thượng Thiên.

      Hình Thượng Thiên đầu tiên là kinh ngạc sau đó nhịn được cười to : "Vậy bản thái tử chờ xem."

      Nụ cười này khiến khuon mặt Cố Tương càng đỏ hơn, nhưng giờ phút này nàng là tên lên dây, thể bắn, hung hổ vươn tay túm lấy muốn cởi tiết khố của Hình Thượng Thiên, Hình Thượng Thiên bất đắc dĩ lên tiếng: "Chậm chút, chậm chút..."

      Chỉ chốc lát sau, trong phòng xuân ý kéo dài.

      Đến khi bình ổn lại, Hình Thượng Thiên cũng ngủ... , Cố Tương đối mặt với , cảm nhận được hơi thở đều của phả lên mặt mình nàng mới cảm thấy an tâm khó thành lời.

      Trong bóng đem, Cố Tương vẫn ôm chặt cánh tay của Hình Thượng Thiên, nghĩ tới chuyện của thái tử phi, vẻ mặt Xuân Nha khi kể lại những lời của thái tử phi tràn đầy khinh thường, rằng thái tử phi chuẩn bị trà quả, muốn mời điện hạ qua chỗ nàng ta uống trà ra sao... , nếu cảm giác của Cố Tương đối với thái tử phi và Dương lương đệ là như thế nào, hận chưa tới nhưng tất nhiên cũng ưa thích cái gì, có nữ nhân nào lại có thể thích người đến chia sẻ nam nhân của mình chứ?

      Nếu Hình Thượng Thiên cho nàng hi vọng như vậy, đêm tân hôn cứ sủng hạnh thái tử phi, vậy nàng sống những ngày thành thành , cũng theo đuổi tình hư vô mờ mịt này, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng cuộc sống đâu phải là phim truyền hình, bạn thực nghĩ bản thân là người gặp người thích? Tất nhiên phải, Cố Tương cái khác có, nhưng tự mình hiểu lấy vẫn phải có.

      Thái tử muốn lấy chính thê, thái tử muốn khai chi tán diệp, thái tử muốn... , khi đó Hình Thượng Thiên chỉ đơn thuần là Hình Thượng Thiên nữa, mà là thái tử của quốc gia.

      Nhưng Hình Thượng Thiên lại lâm hạnh thái tử phi mà ở bên cạnh nàng cả đêm, tuy rằng thể nhất thế đôi, nhưng hiển nhiên dùng hành động để chứng mình.

      Cố Tương phải thánh mẫu, cũng hề đần độn, cha đứa của nàng, người nam nhân nàng thích chạy tới với nàng về sau ở bên cạnh nàng, hề chạm vào nữ nhân khác, chẳng lẽ còn muốn nàng hiền lành đẩy ra chia sẻ với những nữ nhân khác hay sao?

      Đối với Uông thị Cố Tương vẫn có vài phần chột dạ, dù sao nàng ta cũng tới trước, Cố Tương tới sau, nhưng đối với thái tử phi và Dương lương đệ gả sau, nàng lại có nhiều băn khoăn, dù sao phụ thân của bọn họ ép bách thái tử cưới vợ nạp thiếp, hoặc có thể bọn họ mới là đại Boss đứng phía sau việc tuyển tú này, bằng sao chỉ có hai người này xuât thôi chứ?

      Đương nhiên, mặc kệ như thế nào, tại Cố Tương đối với thái tử phi và Dương lương đệ là công bằng , nhưng đâu còn biện pháp nào nữa, nam nhân chỉ có có , mà nàng lại nghĩ chia sẻ với những người khác.

      Thái tử phi Ngô Lan Hi buồn bực về tới Tây Hoa cung, cung nữ Hương Ngưng theo bên người, thấy thái tử phi vẫn lời nào, có chút lo lắng : "Nương nương, hôm nay mệt mỏi nên sớm nghỉ chút ạ."

      Kết quả vừa mới dứt lời, chỉ thấy thái tử phi quay đầu hung hăng đánh Hương Ngưng bạt tai, mắng: "Bản nương nương khi nào nghỉ ngơi cũng cần ngươi tới ." Thái tử phi cảm thấy mặt nóng rực, giống như nhìn thấy khuôn mặt lạnh lung chút biểu cảm của thái tử nàng ta nên sớm trở về nghỉ ngơi.

      mặt Hương Ngưng đau rát nhưng cũng dám lời nào, bị dọa sợ vội vàng quỳ xuống : "Nương nương thứ tội."

      Thái tử phi Ngô Lan Hi nhìn bộ dạng run sợ của Hương Ngưng, lạnh lùng : " ra ngoài."

      Hương Ngưng dám ngỗ nghịch,nơm nớp lo sợ ra ngoài, chờ Hương Ngưng ra ngoài rồi, trong tẩm điện rộng lớn như vậychỉ còn lại mình thái tử phi, nàng ta vô lực tựa vào kệ gương gần giường, xoa xoa mày, nghĩ tới bộ dạng lãnh đạm của thái tử ngày hôm nay, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt rét run.

      Ta bận quá , các nàng thông cảm, tối nay ta đăng nốt chương còn lại để trả bộ này về cho Lạc nhé!
      Đừng ai ném đá hay giục truyện ta vì có thời gian rảnh ta edit liền đó, đc bao nhiêu tung hết cả lên ko dám ém gì gì đâu.
      nkhanh3324, chau007153, gemikat66 others thích bài này.

    4. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Nàng ta nhìn thấy châm chọc trong ánh mắt của thái tử, là châm chọc nàng ta đúng lúc đứng ra ngăn trở trò khôi hài của hoàng hậu, nhưng nàng ta là ai chứ? Nàng ta tuy rằng là chủ tử của Đông cung này, cũng là con dâu của hoàng hậu, bất kể thân phận hay địa vị đều có cách nào ngăn cản chuyện này... , lại cho dù nàng ta có nguyện ý nàng ta lại dựa vào cái gì mà làm, đứa kia chỉ là do lương đệ sinh ra, cũng phải là trưởng tử sinh ra từ bụng nàng ta, chẳng lẽ nàng ta lại vì nó mà đắc tội với hoàng hậu sao, vì sao thái tử chỉ tính thay Cố lương đệ lại nghĩ tới tình cảnh của nàng ta, đắc tội hoàng hậu, về sau nàng ta làm sao có thể sống yên ổn ở hậu cung này đây?

      Trong chốc lát thái tử phi ủy khuất bật khóc, nàng ta nhìn màn đêm đen như mặc ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy trong lòng cũng vắng lặng như vậy... , cứ bị động mãi như vậy sao?

      Chờ đến khi Cố lương đệ xuất thân thôn nữ kia trèo lên đầu nàng ta sao? Nhìn đứa của nàng ta được nuôi dưỡng như trưởng tử, sau đó chiếm mất vị trí của nhi tử nàng?

      Đương nhiên , sắc mặt thái tử phi trắng bệch, nghĩ đến bản thân bị người ta chà đạp cảm thấy trong lòng lạnh lẽo giống như bị người ta tạt cho gáo nước lạnh, nàng ta lập tức thanh tỉnh lại, nàng ta là chất nữ của đại học sĩ Ngô Hình Chính, là nữ nhi Ngô gia danh môn nhiều thế hệ, nghĩ đến đây Ngô Lan Hi thẳng tắp lưng, hít sâu hơi, nàng ta tới trước gương, nhìn bản thân khôi phục vài phần tự tin, lúc này mới cảm thấy trong lòng kiên định hơn vài phần, nàng ta thầm với bản thân, nàng ta thể giống như thôn phụ chỉ biết khóc lóc nỉ non, nàng ta phải nghĩ biện pháp đối phó mới được, thể để Cố lương đệ kia từ từ lớn mạnh như vậy nữa, nhất định có biện pháp khác.

      Bên Thường Lê cung, trong điện thắp hơn mười ngọn đèn sáng như ban ngày, mặt đất có vài thùng hàng mở, bên trong có đủ loại vải vóc đầy màu sắc, cung nữ cầm tấm lụa mà hồng lựu dâng tới trước mặt Dương Trúc Quân : "Nương nương, màu sắc này rất hợp với làn da của nương nương."

      Dương Trúc Quân nhìn qua gương, tấm vải màu đỏ càng làm tôn thêm làn da tuyết trắngcủa nàng ta, nàng ta vừa lòng gật gật đầu : "Dùng tấm vải này làm áo khoác ngoài là được."

      Mấy người ở trong phòng bàn luận mùa thu này nên làm quần áo mới kiểu gì, Tô ma ma đến, bà ta nhìn khuôn mặt hứng trí bừng bừng của Dương Trúc Quân lại cảm thấy trong lòng bất an, tiến lên : "Nương nương, vì sao ngài còn ở đây có hứng chọn lựa vải vóc chứ?"

      Dương Trúc Quân gần nhất luôn bị Tô ma ma nhắc nhở làm cho phiền lòng, thấy bà ta lại sắp nhắc lại mấy lời kiên nhẫn :, "Ma ma, ta chỉ làm thêm vài kiện quần áo, lại đúng ở chỗ nào chứ?"

      Tô ma ma thở dài hơi đứng ở trong góc lời nào, Dương Trúc Quân từ do Tô ma ma chăm sóc, cảm tình hề tầm thường, lúc này thấy bà ta than thở như vậy, đột nhiên mất hết hứng thú, cho các cung nữ thu dọn vải vóc, rồi mới đến trước mặt Tô ma ma hỏi: "Ma ma, là ai chọc ngươi mất hứng ?"

      "Đứa ngài..." Tô ma ma thây Dương Trúc Quân làm nũng, cảm thấy mềm nhũn, trong giọng thêm vài phần bất đắc dĩ sủng nịch: "Vì sao ngài vẫn chịu lớn vậy chứ?"

      Dương Trúc Quân vốn muốn tự mình rót cho Tô ma ma chén trà, kết quả nghe thấy lời nàng ta rất thích nghe này "cạnh" tiếng đặt chén trà về lại chỗ cũ, : "Ma ma,ngài rốt cuộc còn muốn lải nhải tới khi nào?"

      Giọng Tô ma ma mềm mỏng: " phải là ma ma lải nhải ngài, là ngài... , hôm nay động tĩnh ở Linh khê cung lớn như vậy, ngài vì sao lại qua hỏi thăm? Thái tử phi nương nương sớm qua đó, biết thái tử điện hạ nghĩ thế nào nữa."

      Dương Trúc Quân nghe xong lời này hừ lạnh : "Nàng ta cũng chỉ mặt nóng áp mông lạnh mà thôi, trong mắt thái tử chỉ có mình Cố thôn nữ mà thôi." Từ khi bị Hình Thượng Thiên nghiêm khắc răn dạy, Dương Trúc Quân sinh ra cảm xúc oán hận đối với Hình Thượng Thiên, trong đem ái mộ đều biến thành thù hận.

      "Vì sao ngài lại ra loại lời này chứ?" Sắc mặt Tô ma ma đỏ lên, lại liếc nhìn bốn phía, thấy sớm đa còn bóng người mới thở phào hơi : "Nương nương, họa là từ miệng mà ra, ngài phải chú ý chút... , để cho thái tử nghe thấy tốt lắm."

      Dương Trúc Quân nhớ tới thái độ lạnh nhạt mà thái tử đối với mình, càng thêm hận ý : "Thái tử sớm quên mất ta là ai, làm sao có thể nghe thấy?" Dương Trúc Quân đến đây cảm thấy ủy khuất nên lời, nhịn được lớn tiếng : "Phải ta cũng hiếm lạ !" Dương Trúc Quân xong ném chén trà xuống đất rồi chạy vào nội viện.

      Trong lòng Tô ma ma vừa vội lại vừa khó chịu, bất đắc dĩ đuổi theo sau.

      Buổi tối, Dương Trúc Quân ngủ trong lòng Tô ma ma giống như trước đây, nàng ta như trở về thời thơ ấu vô ưu vô lo, khi đó nàng ta vẫn là tiểu công chúa trong nhà, mỗi người đều cưng chiều nàng ta, mà ngay cả biểu ca độc nhất Quý Thư bên nhà ngoại tổ mẫu cũng sủng ái nàng ta... , mộng tiếp mộng, Dương Trúc Quân lại rơi nước mắt, nếu phải bị chọn vào cung, nàng ta cùng biểu ca Quý Thư thành thân, sau đó sống cuộc sống an ổn mãn nguyện. Vì sao phụ thân lại cố tình đưa nàng vào hậu cung băng lãnh này chứ?

      Tô ma ma nhìn Dương Trúc Quân ngủ nhưng vẫn chảy nước mắt, trong lòng đau nhức, cầm khăn tay lau cho nàng ta, miệng dỗ dành: "Tiểu bảo bối của ta, mau mau ngủ..." tiếng hát kia tuy đủ hay nhưng lại có thể làm cho người ta thả lỏng tâm thần.

      Rất nhanh, Dương Trúc Quân chìm vào giấc ngủ.

      Buổi sáng, hoàng đế đứng lên nhìn phòng trong hỗn loạn, tiết khố màu trắng nằm cuối giường, cái yếm màu xanh nằm dưới chăn... , chỉ cảm thấy nét mặt già nua có chút đỏ lên, nghĩ tới ngày hôm qua là uống quá say, lại có thể điên cuồng như thế, ông im lặng đứng dậy, đẩy tấm mành giường hoàng hậu ra.

      Thái giám Lâm Hoài An thấy bộ dạng cẩn thận sợ đánh thức hoàng hậu kia của hoàng đế, trong lòng rất là kinh hãi, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng đế hồi tâm chuyển ý ? còn nhớ mấy tháng trước, vẻ mặt đầy chán ghét của hoàng đế giành cho hoàng hậu.

      Hoàng đế rời nhanh chóng như chạy trốn khỏi Phượng Tê cung, bộ dạng thờ ơ sau đó của ông khiến Lâm Hoài An nghĩ thầm chẳng lẽ ngày hôm qua hoàng đế có chuyện gì vừa lòng?

      Ngày sinh thần của Hoàng hậu, thời tiết rất sáng sủa, hoàng hậu thay đổi dáng vẻ ngày xưa, mở tiệc chiêu đãi nhóm cáo mệnh phụ, mấy bàn tiệc đều bày ra ở Phượng Tê cung.

      Cố Tương mang theo nữ nhi ăn mừng, Hình Hân còn hơn nữa thêm chuyện lần trước xảy ra, Cố Tương lấy cớ đứa còn tiện ra ngoài nên chỉ dẫn theo Minh Huệ chúc mừng.

      Minh Huệ mặc chiếc áo bằng vải đoạn tây màu đỏ thêu trăm bướm bằng chỉ vàng, đầu đội tiểu quan khảm nam châu, trông trắng nõn rất đáng , bé đứng trước đệm, cung kính hành lễ với hoàng hậu, cách ngây thơ trẻ con: "Chúc hoàng tổ mẫu, phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."

      Cố Tương ở bên cạnh khẩn trương nhìn, rất sợ hoàng hậu ở trước mặt nhiều người làm khó, kết quả hoàng hậu ngoài ý muốn nở nụ cười, cười đến mức khiến Cố Tương chột dạ, bà ta vẫy tay với Minh Huệ : "Cháu ngoan, đến bên cạnh hoàng tổ mẫu nào."

      Minh Huệ nhìn Cố Tương, thấy nàng gật gật đầu mới quy củ tới.

      Hoàng hậu ôm Minh Huệ cười : " là đứa bé ngoan, mấy thứ này đều thưởng cho cháu." Lệnh cung nữ bên cạnh dâng lên kim nguyên bảo hình hà bao đưa cho Minh Huệ.

      Cố Tương đứng ở bên nơm nớp lo sợ , bước cũng dám rời , hoàng hậu ôm Minh Huệ mấy câu giao người lại cho Cố Tương, Cố Tương lúc này mới buông lỏng.

      ngày này, hoàng hậu rất hòa ái dễ gần, lôi kéo vài vị phau nhân chuyện, hề lạnh lùng như trước làm cho Cố Tương cảm thấy kỳ quái, nàng cảm thấy... hình như có chuyện gì đó xảy ra.

      Yến hội kéo dài đến tận chiều, sau khi hoàng đế hạ triều cùng Hình Thượng Thiên đến đây cố ý chúc mừng hoàng hậu, chúng cáo mệnh phu nhân tránh ra phía sau, Hình Thượng Thiên thành tâm thành ý hành lễ với hoàng hậu, hoàng hậu cười nhạt, sau đó chỉ vào Cố Tương : "Ngươi dạy nữ nhi tốt, buổi sáng hành lễ với ta, bản cung lớn tuổi nên thích cuộc sống có con cháu vây quanh, ngươi phải cố gắng khai chi tán diệp mới được." Dáng vẻ hòa ái dễ gần này ngay cả hoàng đế cũng có chút giật mình.

      nhưng hoàng đế hiển nhiên rất vui vẻ về chuyển biến này của hoàng hậu, cố ý lưu lại ở cùng hoàng hậu, yến hội này vẫn tiếp tục đến buổi tối.

      Cố Tương ôm Minh Huệ sớm ngủ say ngồi đệm xe : "Điện hạ, ngài cảm thấy hoàng hậu có chút kỳ quái sao?"

      Hình Thượng Thiên lại như nghe thấy nên gì, đến khi Cố Tương hỏi lại lần nữa mới quay đầu nhìn Cố Tương : "Ta nghe , phụ hoàng gần đây vẫn nghỉ ở tẩm cung hoàng hậu."

      Cố Tương, = =, đây là có ý gì? Chẳng lẽ hoàng hậu lấy thành thục qua năm tháng để bánh bại vô số tinh trẻ tuổi trong hậu cung để chiếm lĩnh lấy hoàng đế?

      Hình Thượng Thiên tiếp tục ném thêm quả bom nữa khiến Cố Tương trực tiếp hôn mê: "Hoàng hậu hình như có thai."
      nkhanh3324, chau007153, gemikat61 others thích bài này.

    5. huyenlaw68

      huyenlaw68 Well-Known Member

      Bài viết:
      496
      Được thích:
      853
      Oh my god, hoàng hậu có thai à, bao nhiêu cung tần mỹ nữ trẻ tuổi mà lại k có thai, còn bà này trúng thưởng liền :yoyo48:
      trạch nữ, TuphongquangHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :