1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 77: Nàng chịu nổi
      Tô Khiêm Dương theo hoàng thượng đến nơi giam giữ Định vương. Ngoài cửa phòng có binh sĩ đứng gác, thấy hoàng thượng đến mở cửa cho họ vào. Trong phòng ánh sáng lờ mờ. Tô Khiêm Trạch ngồi ở giường, tay và chân đều có xiềng xích sắt.

      tựa hồ hề để ý gì tới người tiến vào, chỉ miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt đảo qua người Tô Khiêm Dương, tiếp theo quay về nhìn giường, vẻ mặt lãnh đạm.

      Hoàng thượng nhìn nhi tử này, trong mắt chỉ còn lại đau lòng và thất vọng "Ngươi biết ngươi làm những gì!" Lúc bất hảo quản được, nhưng cũng thôi, hoàng tử phải đều có kiêu ngạo sao. Càng lớn lại càng trầm ổn, chuyện với Lục thế tử phi rồi lại dây dưa với thanh quan phường để bị đồn khắp Lâm An thành, nay còn làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

      Tô Khiêm Trạch nghe, cúi đầu nhìn xiềng xích tay, bất cần "Được làm vua, thua làm giặc. Mặc cho xử trí"

      Hoàng thượng giận quá hóa cười "Tốt, tốt. Mẫu phi vì cầu xin trẫm tha cho cái mạng của ngươi mà tự nguyện Nam Sơn tự thường bạn thanh đèn, vĩnh viễn quay về cung. Định vương phi vì cầu tình cho ngươi vẫn còn quỳ ngoài cửa cung. Người hay rồi! Trẫm là nuôi được hảo nhi tử, hảo nhi tử."

      Lúc nhắc đến Định vương phi, ánh mắt Tô Khiêm Trạch khẽ giật mình, cuối cùng cũng chỉ giơ tay lên "Xem như ta có lỗi với các nàng. nên sanh ra nhi tử như ta, nên gả cho trượng phu như ta."

      Hoàng thượng tức giận công tâm, ngực trận đau buốt. Tô Khiêm Dương vội đỡ lấy. Đối với tình huống như vậy, Tô Khiêm Trạch cũng buồn liếc mắt nhìn qua.

      Tô Khiêm Dương đỡ hoàng thượng ra ngoài giao cho thái giám hầu hạ "Phụ hoàng, người ở đây nghỉ ngơi chút, nhi thần vào chuyện với tam đệ"

      Bất luận là đối với hoàng thượng hay Tô Khiêm Dương, Tô Khiêm Trạch đều là dáng vẻ xa cách. Tô Khiêm Dương đến cạnh bàn ngồi xuống đối diện , giọng bình thản "Ngươi cũng biết phụ hoàng muốn giết chết ngươi. Chọc giật phụ hoàng đối với vương phủ có gì tốt. Ngươi nên nghĩ đến những người còn sống trong Định vương phủ"

      "Bản vương được cái gì tốt" Tay khẽ động, xiềng xích phát ra tiếng động, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn , khóe miệng nhếch cười "Những thứ tốt nhất đời này đều là cho ngươi!"

      "Tam đệ, ngươi phải người như thế." Nửa ngày, Tô Khiêm Dưowng chậm rãi nhìn .

      "Ta đây là hạng người gì? Cùng là người của hoàng tộc, cho rằng toàn bộ thiên hạ này là của mình đại ca ngươi?"

      Những lời này coi như là giải thích cho động cơ mưu phản của . Tô Khiêm Dương ngẩn ra. Hai mươi mấy năm qua đều là như thế để ý, nay bỗng nhiên lại có hứng thú với ngôi vị hoàng đế, đối kị với thân là thái tử tương lai kế thừa ngai vị, có được nhiều thứ. Thái tử thể nào tin được, ngoài vị trí này, có lẽ còn có động cơ khác để mưu phản. Tô Khiêm Dương nhìn theo mặt , cười " ra là ngươi muốn những thứ này!"

      Tô Khiêm Trạch quay đầu , chỉ chừa lại cho cái gò má, nửa ngày, chậm rãi mở miệng " Cũng phải là muốn toàn bộ". Mong muốn của , chỉ là thứ thuộc về ngôi vị hoàng đế mà thôi, mong muốn của , chỉ là những thứ tốt đẹp trong đó."

      Ngôi vị hoàng đế đối với hoàng tử có biết bao sức dụ dỗ. Nhìn lại tình cảnh huynh đệ hoàng thượng năm đó . Hay coi như huynh đệ trong thế gia cũng có thể tranh đoạt gia sản trở mặt thành thù, giết người cướp của. Cho dù là ở nông thôn, vài thân huynh đệ cũng có thể vì hai ba mẫu đất mà nổi lên tranh chấp động tay động chân. Huống chi là vị trí đứng đầu thiên hạ này, quyền lực chí cao vô thượng.

      Có thể lấy làm lý do mưu phản cũng chỉ có cái này mà thôi!

      biết trôi qua bao lâu, trong phòng lần thứ hai trôi vào an tĩnh. Truyền đến thanh khóa cửa, Tô Khiêm Trạch quay đầu nhìn lại, mặt có tia chấn động. tòa cung điện này, làm bạn cùng nó suốt phần đời còn lại.

      biết mình ăn năn nhận sai có thể ra ngoài, nhưng tại cũng muốn rời khỏi đây...

      Bên này Tương Như Nhân ngồi xe ngựa đường Tương phủ, bị người cản giữa đường.

      Nhấc mành lên xem, mấy tên hộ vệ rút kiếm chỉ vào hai người té mặt đất. Trong đó người che chở cho người còn lại, y phục đều mộc mạc.

      Tương Như Nhân liếc mắt liền nhận ra người được bảo vệ kia, nàng lúc này tràn đầy vẻ khẩn cầu nhìn Tương Như Nhân.

      Xe ngựa vừa lúc là ở đầu ngõ, xung quanh có ai. Trước hết Tương Như Nhân cho người đem người đỡ dậy, đưa đến trà quán. Nàng khẽ thở dài hơi, xuống xe ngựa theo vào.

      Đến cửa phòng bao, mấy thị vệ bảo hộ nàng canh giữ ngoài cửa, Tương Như Nhân mang theo Tử Hạ vào, nhìn nữ tử ngồi đó " Định vương phi!"

      Hứa Nguyệt Oánh đẩy nha hoàn đỡ nàng ở bên cạnh ra, đứng lên, sau đó quỳ xuống trước mặt Tương Như Nhân, nước mắt giàn giụa "Tương trắc phi, van cầu ngươi cứu vương gia, cứu A Trạch, ta cầu ngươi".

      Tương Như Nhân đưa tay đỡ nàng, Hứa Nguyệt Oánh chịu đứng lên. Tương Như Nhân có cách, cũng chịu nỗi lễ này của nàng, chỉ có thể ngồi xuống khuyên nhủ " Ngươi đứng lên trước , chuyện Định vương gia, ta thể giúp được gì đâu" Cầu thái hậu, cầu hoàng hậu. Cầu ai đều được. Cầu nàng có lợi ích gì? Đây là mưu phản chứ phải tiểu đánh tiểu nháo!

      Hứa Nguyệt Oánh nắm chặt cánh tay nàng, vội vàng nhìn nàng " Ngươi có thể giúp! Chỉ cần ngươi khuyên nhủ vương gia nhận sai với hoàng thượng. thể để cả đời bị nhốt trong cung. Tương trắc phi, lời ngươi hán nhất định nghe theo. Cầu ngươi, cầu ngươi khuyên nhủ ."

      Tương Như Nhân sắc mặt biersn đổi, muốn giũ ra khỏi tay nàng. Hứa Nguyệt Oánh nắm gắt gao hơn. Tử Hạ ở sau bước lên giúp gỡ tay nâng nàng dậy. Tương Như Nhân nhìn Hứa Nguyệt Oáng ngã mặt đất, đột nhiên lạnh giọng "Định vương phi, việc này ngươi nên tới cầu ta"

      Nàng và Định vương quan hệ thế nào, có quyền gì mà tiến cung khuyên nhủ, lại có năng lực gì để Định vương gia nghe lời nàng? Định vương phi là xem trọng nàng.

      Hứa Nguyệt Oánh tựa hồ nghĩ tới điều gì, nước mắt càng rơi dữ hơn, lẩm bẩm "Ta muốn , ta muốn . Ta đáp ứng được "

      Tiếp theo tầm mắt dừng người Tương Như Nhân, như có chút cân nhắc. Vẻ mặt kia vốn tràn đầy bi thương lại chợt nảy ý cười "Ai ta cầu sai người? Trong lòng luôn luôn có ngươi. Chính vì thế lời ngươi nhất định nghe"

      Hứa Nguyệt Oánh to, nhưng gằn từng tiếng Tương Như Nhân có thể nghe . Từ lòng bàn chân bỗng dâng lên cảm giác lạnh buốt, ngực như bị nện búa đến nổi khó thở. Trước đây từng biết có hồi chuyện như vậy. Nhưng tại nghe từ chính miệng Định vương phi ra, lại là cảm giác khác. mặt Tương Như Nhân có tia vỡ ra!

      Hứa Nguyệt Oánh vẫn còn thào ở kia. Tương Như Nhân trực tiếp dùng lực lôi nàng qua. Nha hoàn ở bên cạnh kinh hô tiếng. Tương Như Nhân quát lớn "Câm miệng!". Sau đó nhìn Hứa Nguyệt Oánh, ánh mắt quyết tuyệt "Định vương phi! Ngươi co biết bản thân cái gì hay ? Ngươi lo vào cung cầu tháu hậu, cầu hoàng thượng hay hoàng hậu, lại đến đây tìm ta hưu vượn cái gì!"

      "Ta hưu vượn! " Hứa Nguyệt Oánh gào to, rơi lệ nhìn nàng "Ngươi cho là ta muốn đến đây, cho là ta nguyện ý đến cầu ngươi sao? Nếu tại ngươi A Trạch làm sao lại muốn nuôi quân đoạt quyền? say rượu trong miệng đều gọi tên người. Cầu thái hậu có ích gì? Chính nhận sai ai cũng giúp được"

      Tương Như Nhân mạnh mẽ kéo nàng sát lại mình, ở bên cạnh tai nàng "Những lời này, ngươi cảm thấy ai tin?"

      Hứa Nguyệt Oánh thân mình run run. Tương Như Nhân mặc kệ nàng, mặt nghiêm nghị "Hoàng tử mưu phản chỉ vì nữ nhân. Ngươi có biết như vậy càng là hại chết . Quyền thế đương đầu, ai lại tin lý do như vậy. Ngươi đên cầu ta là sai. Ngươi là Định vương phi. Ngươi hẳn là nên tiến cung khuyên chứ phải ở trong này khóc kể với ta"

      Hứa Nguyệt Oánh mặt có chút sợ hãi, liên tục lắc đầu " phải, phải. Ta có ý định , ta đáp ứng với . Ta chỉ muốn ngươi khuyên nhủ . nghe lời ngươi, nghe lời ngươi"

      "Định vương phi!" Tương Như Nhân quát lớn nàng. Hứa Nguyệt Oánh thân mình chấn động, ngẩng đầu nhìn nàng. Tương Như Nhân nhàng than "Chuyện này ta giúp được ngươi. Đây là tội liên cửu tộc. Thánh thượng chỉ giam giữ Định vương, xem như là . Ngươi lại nhìn ra. Ta và Định vương gia có được mấy lần gặp mặt. Ta là người ngoài càng thể khuyên gì. như vậy mong rằng về sau ngươi nhắc lại nữa"

      Hứa Nguyệt Oánh khóc thương tâm. Tương Như Nhân phất tay, Tử Hạ mở cửa gọi thị vệ vào "Phái hai người đưa Định vương phi về. Ta ở đây đợi các ngươi"

      Nha hoàn nhanh chóng đỡ Hứa Nguyệt Oánh dậy. Tương Như Nhân nhìn sâu vào nàng cái. Hai thị vệ theo phía sau nàng, lên xe ngựa trở về Định vương phủ.

      Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cả người Tương Như Nhân mềm nhũn, nghiêng ngã lùi về sau hai bước. Tử Hạ phía sau tức khắc đỡ nàng "Tiểu thư!"

      "Ta sao!" Tử Hạ đỡ nàng tới ghế tựa bên cạnh ngồi xuống. Kỳ lực sau lưng áo Tương Như Nhân ướt đẫm mảng, hai tay đặt đùi khẽ phát run. Vừa rồi nàng mạnh bạo chống đỡ lộ ra khác thường gì. tại trong phòng còn ai khác, khống chế được nữa.

      Lời của Định vương phi khiến suy đoán ban đầu trong lòng nàng đối với chuyện này hoàn toàn đảo điên. Nàng nhớ tới đêm trước ngày xuất giá, Định vương tới tìm, chính nàng từng .

      "Bởi vì là thái tử. Bởi vì ta là Tương gia đích trưởng nữ. Bởi vì thánh chỉ. Bởi vì Tương gia trung thành với hoàng thượng. Tam hoàng tử, lý do quan trọng như vậy sao?"...

      Tương Như Nhân thể khẳng định rốt cuộc nguyên nhân mưu phản là gì, nhưng giờ phút này khiing thể tin lời trước kia của nàng đối với có chút ảnh hưởng.

      Lời Định vương phi còn vang ở bên tai. Là vì nàng, đều là vì nàng.

      "Tiểu thư?" Tử Hạ lo lắng nhìn Tương Như Nhân, tiểu thư khóc.

      Nước mắt lặng lẽ trào ra, trong lòng nàng dâng lên vô hạn bi thương thể khắc chế.'Bởi vì nàng' trầm trọng đến vậy, nàng làm sao nhận nổi. Tất cả mọi này sao nàng có thể thừa nhân là do nàng gây ra , gánh nặng như vậy, nàng thực chịu nổi.

      Vì sao muốn để cho nàng biết?

      Tương Như Nhân đưa tay ôm ngực, khóc thành tiếng...
      lehanh, tart_trung, song ngư7 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 78: Hoàng đế băng hà
      Cuối cùng Tương Như Nhân cũng Tương phủ. Cảm xúc như vậy cũng tiện gì với Tương lão gia tử. Sau khi đưa Định vương phi về thị vệ đánh xe quay lại, Tương Như Nhân về thẳng phủ thái tử.

      Hứa ma ma thấy Tương Như Nhân về nhanh như vậy, vành mắt còn đỏ. Sau khi vào phòng liếc nhìn Tử Hạ. Thấy nàng lắc lắc đầu, sai người chuẩn bị nước ấm. Tương Như Nhân tới sương phòng, Bình Ninh và Dung nhi vẫn còn ngủ trưa.

      Chỉ khi nhìn đến hai đứa , tâm nàng mới thoáng yên ổn chút. Nàng ngồi xuống giường, dịch dịch góc chăn cho Bình Ninh. Nha đầu này tướng ngủ tốt, chân còn gác lên chăn.

      Hứa ma ma tiến vào giọng "Tiểu thư, trước rửa mặt thôi"

      Tương Như Nhân vào phòng rửa mặt, nhìn bóng mình trong chậu nước, cất tiếng "Nhũ mẫu, chuẩn bị nước . Ta muốn tắm."

      Nước ấm nhè , Tương Như Nhân khuôn mặt ướt nhẹp nhắm hai mắt lại, trong đầu có hình ảnh nhất nhất ra.

      Thanh Thu dẫn người mang nước ấm vào. Tương Như Nhân mở mắt ra, đặt tay lên giá, thở dài hơi, đến sau bình phong cởi y phục tắm rửa.

      Tắm rửa xong Tương Như Nhân có chút mệt nên nằm lên giường tính nghỉ ngơi chốc lát. Có điều gối đầu bao lâu nàng liền nặng nề chìm vào giấc ngủ.

      Tương Như Nhân mơ giấc mộng dài dài. Nàng mơ thấy rất nhiều người, có người chết, có người bị thương. Những người chết này lại đứng dậy kéo bỏ tay chân gẫy đoạn, chen chúc về phía nàng. Nàng hoảng sợ liên tục lui về sau, phía sau lại có người nhảy đến. Nàng thấy bên cạnh có sợi dây quấn vào cây cột rất cao. Nàng bám vào đó leo lên.

      Phía dưới người chết đứng lên càng nhiều. Tay nàng đau quá, bị tróc hết da.

      Nàng cho rằng bản thân an toàn nhưng người phía dưới lại bắt đầu trèo lên, sắp bắt tới chân nàng.

      Nàng hoảng sợ vạn phần tiếp tục leo lên, đến điểm cao nhất còn đường lui.

      Người phía dưới tiếp tục trèo lên. Nàng muốn kêu cứu mạng nhưng mơt miệng lại thốt ra được lời nào.

      Nàng tuyệt vọng. bầu trời mây đen dày đặc. Bỗng có đàn chim thoát ra từ đám mây phi về hướng nàng, chúng đến bên này, bắt đầu rỉa thân thể nàng.

      Nàng đau quá, muôn đưa tay ngăn lũ chim lại. Dưới chân cột lung lay, tay bám được. Nàng ngã xuống từ cao ...

      Tương Như Nhân chợt mở mắt, trước mặt là đỉnh giường quen thuộc. Bên tai truyền đến tiếng "Tỉnh rồi?"

      Quay đầu qua, Tương Như Nhân thấy thái tử ngồi cạnh giường. Nàng muốn dậy nhưng khó khăn. Tương Như Nhân nhăn mày, đầu nhức.

      Tô Khiêm Dương thả sách trong tay xuống ấn nàng trở lại, giọng có chút bất đắc dĩ "Ngủ giấc lại có thể phát sốt, nàng cũng là người duy nhất"

      Tương Như Nhân thế này mới phát nàng toàn thân đầy mồ hôi. Mở miệng cất giọng khàn khàn "Thần thiếp bị bệnh?"

      "Ít thôi!" Tô Khiêm Dương đứng dậy qua bên cửa sổ ngồi xuống.

      Thanh Đông qua đỡ Tương Như Nhân. Thanh Thu trong tay bưng chén thuốc, thổi thổi "Tiểu thư trước uống thuốc "

      Thuốc đắng vào miệng khiến Tương Như Nhân tỉnh hơn ít. Tương Như Nhân nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thế bào trời tối rồi "Là giờ nào?"

      "Giờ Tuấn quá bán. Tiểu thư, ngài ngủ gần ba canh giờ rồi" Thanh Đông giúp nàng lau khóe miệng, hạ thấp thanh "Thái tử điện hạ ở đây bồi ngài được canh giờ rồi."

      Tương Như Nhân đưa tay dờ trán, còn nóng. Nàng chỉ nhớ mình mơ giấc mộng dài. Tình cảnh trong mộng khủng khiếp, thời điểm tỉnh lại ngực còn hốt hoảng.

      "Công chúa tỉnh dậy tìm ngài, đến bên giường gọi gài hồi lâu được. Tôn ma ma vào xem mới phát ngài sốt cao" Thanh Thu lại thời điểm nghĩ mà sợ. Các nàng cho rằng tiểu thư vì chuyện hai ngày nay mà mệt mỏi, đâu ngờ rằng lại đổ bệnh.

      "Thái y ngài ưu tư quá độ nên suy nhược. Thanh Đông đỡ nàng nằm xuống " ngài nghỉ ngơi cho tốt, cần suy nghĩ nhiều."

      Từ phủ thái tử bị tập kích đến Định vương mưu phản mới có mấy ngày. Bên trong phủ bận trước bận sau, lại còn lo lắng Tương gia chịu liên lụy, còn có chuyện Tấn phi trong cung. Tương Như Nhân cơ hồ cũng chưa có giấc ngủ ngon. Hôm nay ra ngoài lại gặp Định vương phi phen như vậy, trong đầu luôn vang lên những lời này. Nàng mệt mỏi ngã xuống.

      Tương Như Nhân nằm ổn, mấy người Thanh Thu lui ra ngoài. lát sau Tô Khiêm Dương lại qua, đưa tay sờ sờ trán nàng, lấy đệm dựa ra, ngồi lên phía ngoài giường.

      Tương Như Nhân nghiêng người, nhìn cầm sách lên lật tùy ý, giọng "Hôm nay thiếp ở đường gặp được Định vương phi"

      Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng "Thị vệ trở về có !"

      Tương Như Nhân nhích người qua bên này muốn nhỏm dậy chút. Tô Khiêm Dương thuận tay ôm bả vai nàng tự vào người mình. Tương Như Nhân dựa vào lòng , nhìn lướt qua trang sách, cất tiếng "Định vương phi nàng cầu thiếp giúp đỡ"

      Tô Khiêm Dương buông sách, bản thân ngả người để nàng nằm thấp hơn chút "Vậy nàng thế nào?"

      "Thiếp giúp được nàng, tội mưu phản này, hoàng thượng đem tội truy trách đến Tương gia là cảm ta long ân vô cùng rồi." Nàng làm sao lại dám cầu. Tổ phụ làm nhiều như vậy để tách Tương gia ra. Nàng câu thôi lại liên lụy vào.

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng, khuôn mặt có vẻ bệnh kia đôi mắt tóa ra kiên trì phá lệ lóa mắt. nhớ lúc trước Tam đệ đều thường đến Tương phủ nên đối với hành động quyết tuyệt của Tương lão gia tử cũng có chút kinh ngạc. Này người Tương gia, ai ai cũng đều có ý tứ.

      "Tam đệ là nhất thời hồ đồ". Nửa ngày, Tô Khiêm Dương đưa ra cái định luận như vậy cho chuyện này. Nhất thời hồ đồ chỉ cần thời gian để tỉnh táo lại. Về phần bao lâu. Đây là có hạn định.

      Tương Như Nhân khép mắt, mặt tràn đầy mệt mỏi. Tô Khiêm Dương thả lỏng tay để nàng gối tteen cánh tay mình thoải mái hơn chút. Chỉ chốc lát, Tương Như Nhân lại ngủ.

      Cúi đầu nhìn vẻ mặt ngủ an ổn của nàng. Buổi tối lúc đến, nàng trong lúc ngủ còn lôi kéo tay , với thanh nhanh, trong miệng còn thào tiếng, vẻ mặt lo sợ.

      Tô Khiêm Dương tự chủ đưa tay sờ siwf khuôn mặt còn nóng cyar nàng, sợ hãi như vậy "Rốt cuộc nàng mơ thấy gì?". . .

      Tương Như Nhân sinh bệnh mấy ngày, Trương trắc phi cũng lâm bồn. Tối ngày hai mươi chín tháng tư hạ sinh nam hài vô cùng khỏe mạnh.

      Tứ điện hạ sinh ra coi xưa xua tan mây đen phủ thái tử. Lễ tắm ba ngày náo nhiệt. Tương Như Nhân sai người đưa hạ lễ qua. Nàng còn dưỡng bệnh, đến dự được.

      Trong cung ban xuống này đó cũng thiếu, ước chừng là muốn xua bóng ma ngày đó mưu phản trong lòng mọi người.

      Tôn ma ma cùng Bạch ma ma dẫn Bình Ninh và Dung nhi đến dự lễ tắm ba ngày. Trở về, Bình Ninh đến giường với Tương Như Nhân, đệ đệ lớn đẹp mắt.

      Nhìn nữ nhi cau mày bộ dáng sầu lo vì tương lai của đệ đệ, Tương Như Nhân nở nụ cười, chỉ chỉ trán nàng "Thời điểm ngươi vừa sinh ra cũng như vậy"

      Bình Ninh tỏ vẻ mặt 'làm sao có thể', nhìn nhìn đệ đệ đứng ở bên giường, dường như hỏi chứng thực "Tỷ tỷ hồi còn cũng như vậy sao?"

      Dung nhi vốn muốn biết, lúc tỷ tỷ còn , cũng chỉ lớn như vậy a. Nhưng suy nghĩ thận trọng, Dung nhi quyết định lắc đầu.

      Hai người cứ thế phối hợp, Tương Như Nhân cười . Tôn ma ma cũng cười theo, bế Bình Ninh xuống "Công chúa lúc bé như vậy vẫn rất đẹp"

      Tiểu hài tử mà, khen như thế là cao hứng. Bình Ninh cái miệng nhỉ cười đến muốn xếch lên trời, lôi kéo đệ đệ ra ngoài, chơi.

      Tương ma ma để lại Bạch ma ma "Sắp vào hạ, dọn dẹp phòng bên cạnh . Bọn họ cũng nên ngủ riêng ra rồi" Đều hơn ba tuổi, sang năm vào thu là phải Thái học viện, đến lúc đó thể có lúc ở lại kia. tại bắt đầu phân ra ngủ, tập thói quen sớm chút cũng tốt.

      Bạch ma ma gật đầu xuống an bày. Tương Như Nhân tựa giường nghe tiếng cười ở ngoài phòng, cũng nở nụ cười theo . . .

      Năm sáu tháng trôi qua, chuyện mưu phản trong lòng mọi người dần phai nhạt. Ngẫu nhiên mới có người nhắc tới cũng chỉ lén vài ba câu.

      Đến tháng bảy, trời ngày càng nóng.

      Mặt trời lên cao chiếu rọi bầu trời, trong cung hoàng hậu sai người chuẩn bị yến hội du hạ ở sơn trang. Tính toán mời các nữ quyến đến nghủ hè, thiếp mời đều phát . Nhưng chưa tới ngày hội hoàng thượng bỗng nhiên lâm bệnh nặng.

      Giống như đột nhiên ngã xuống vậy. ngày trước còn khỏe mạnh đứng đó, hôm nay lại hôn mê giường dậy nổi. Thái hậu cùng hoàng hậu đều lo lắng. Bên này phủ thái tử nhân được tin tức, thái tử cùng thái tử phi vội vàng tiến cung.

      Hoàng thượng bỗng nhiên bị bệnh, thái tử lưu lại trong cung xử lý công vụ. Thái tử phi thị tật. vụ trong phủ thái tử đều giao cho Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi tạm quản.

      Đại thần trong triều đều thay nhau tiến cung.

      Thái tử sớm lập, trong triều cũng vì hoàng thượng đột nhiên đổ bệnh mà rối loạn.

      Vào thư, bệnh tình hoàng thượng khi tốt khi . Luôn ru rú trong cung như thái hậu cũng thường ra ngoài đến chỗ hoàng thượng. Mọi người đều biết, hoàng thường còn bao nhiêu ngày.

      Đến tháng mười, mấy người Tương Như Nhân cũng đều tiến cung thị tật, vài đứa cũng thường được triệu vào theo. Bình Ninh và Dung nhi vẫn còn , đối với chuyện này còn chưa hiểu . Sau khi trở về thường xuyên hỏi Tương Như Nhân: Sao sắc mặt của hoàng gia gia kém như vậy? Sao trong cung của hoàng gia gia lại có nhiều người như vậy? Sao mọi người vẻ mặt thoạt nhìn đều có vẻ tâm tình được tốt?

      Tương Như Nhân sai Hưa ma ma chuẩn bị mọi thứ, làm cho bọn họ hai bộ y phục đơn sắc. Dặn bọn họ vào trong cung cái gì cũng đừng hỏi, cái gì cũng đừng nhìn.

      Đầu tháng mười hai, Lâm An thành bắt đầu có tuyết rơi. Vốn là chuẩn bị đón chào khí tân niên nhưng vì tin tức hoàng thượng bệnh nặng mà thêm trầm trọng.

      Đến trước Thừa Kiền cung, mấy người Tương Như Nhân lưu lại ngoại điện. Từ thái giám mang theo bọn vào nội điện.

      Trong nội điện, hoàng tử công chúa đều quỳ trước giường hoàng thượng. Tô Ngạn Tuần dẫn theo đệ đệ muội muội cũng bước đến quỳ xuống. Quỳ xung quanh là mười mấy vị trọng thần triều đình.

      khí bi thương. Thái tử phụng dưỡng bên giường, nghe hoàng thượng vài câu giao đãi tình.

      Tương Như Nhân chờ ở ngoài điện, ngẫu nhiên có đại thần nghe lệnh ra vào. bao lâu sau, trong nội điện truyền ra tiếng khóc, người bên ngoài cũng nhất loạt quỳ xuống, tiếng khóc vang lên. Hoàng thượng băng hà . . .
      lehanh, tart_trung, song ngư6 others thích bài này.

    3. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      ở nhân vật tam hoàng tử, mình cảm thấy hơi mâu thuẫn. Mặc dù biết này có tình cảm với nữ chính. Nhưng lúc đầu tác giả miêu tả tình cảm này giống như cây non mới đâm chồi. đùng cái lại nhảy bước lên vì ko lấy đc nữ chính mà tạo phản???
      liệu mình có bỏ sót hay hiểu sai chỗ nào ko?:yoyo68:

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      @trạch nữ ra mình thấy chàng này cố chấp từ bé. Còn chuyện khúc mắc làm sao đủ động lực mà tạo phản. Mấy chương về sau có lời giải của Nhân tỷ ^^

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 79: Hai mươi bảy ngày phục hiếu
      Mười chín tháng hai năm Thừa Nguyên thứ hai mươi tám, hoàng đế băng hà, cả nước bi ai.

      Mấy người Tương Như Nhân ở trước điện khóc nức nở. So vơi phi tử trong cung phân vị các nàng thấp hơn. Nhưng người của phủ thái tử cũng xếp ở phía trước. Tiếng khóc đầy trời.

      Khóc như vậy phải đến ba mươi ngày. Từ sớm đến tối, khóc thương tâm nhất là tần phi trong cung. Bên phủ thái tử, ngoại trừ thái tử phi, còn lại người đều gặp hoàng thượng có mấy lần, tình cảm cũng ít hơn.

      Có điều mới nửa ngày có người khóc đến xỉu. Nhưng cũng phải xỉu là thôi, đỡ qua bên nghỉ ngơi tỉnh dậy trở lại khóc tiếp.

      Bên ngoài Triều Dương điện đều là tiếng khóc, hoàng cung bị bao trùm bởi đau thương. Toàn Lâm An thành khí cũng nặng nề. Bách tính tang phục ba ngày, quan viên tang phục hai mươi bảy ngày, còn lại quan viên nhậm chức bên ngoài tập trung khóc tang tại nha môn.

      Ngày hôm sau tiếng khóc liền yếu rất nhiều. Thân mình làm bằng sắt cũng chống đỡ nổi khóc ngày khóc đêm. Quỳ xung quanh Tương Như Nhân, Kim lương nhân kia hai mắt sưng đó, ánh mắt lơ mơ. Mắt thấy như sắp ngã xuống, sắc mặt tái nhợt nghiêm lại cố gắng chống đỡ.

      Hôm nay người ngã xuống càng nhiều. Mấy vị công chúa cũng đều khóc ngã. Trong ngày thường đều là nuông chiều từ bé, mặc dù là quỳ đệm mềm nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi. tháng muời hai lạnh , quỳ ba ngày liên tục như thế, ai cũng chịu nổi.

      Hoàng hậu nương nương mệt mỏi đổ bệnh nhưng vẫn chống chọi gắng gượng xử lý vụ.

      Ba ngày qua , cần khóc cả ngày nhưng cũng chưa thể trở về. Ở lại trong cung khóc sớm chiều.

      Tương Như Nhân rốt cuộc thấy được Bình Ninh và Dung nhi. Ba ngày này, hai đứa nhìn qua đều gầy nhiều. Tương Như Nhân đưa tay sờ trán bọn họ, may phát sốt, yên tâm hơn, phân phó Tôn ma ma cho bọn mặc kín. Bình Ninh dựa vào trong lòng Tương Như Nhân, nửa ngày mới bằng lòng chuyện "Nương, bọn họ khóc rất đau lòng!"

      Tương Như Nhân xoa xoa mặt nàng, giọng trầm thấp "Hoàng gia gia ngươi rồi!"

      " đâu?" Bình Ninh ngẩng đầu lên, đáy mắt còn chút sợ hãi. Cảnh tượng mấy ngày nay là dọa bọn họ. Bình Ninh nửa điểm cũng dám cười. Người xung quanh đều khóc. Khóc rất đau lòng.

      Tương Như Nhân ôm nàng vào lòng, khẽ thở dài " về nơi rất xa, thể trở lại được"

      Đối với từ lí giả sâu, nhưng ' thể trở lại' đối với Bình Ninh cũng là tràn ngập đau thương. Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn Tương Như Nhân "Vậy về sau Bình Ninh được gặp hoàng gia gia nữa sao?"

      "Đúng vậy" Tương Như Nhân lau nước mắt cho nàng. Cũng ôm Dung nhi tới, tỉ mỉ dặn bọn họ những ngày này nên chú ý cái gì.

      Khóc xong thêm ba ngày sớm chiều, các nàng có thể hồi phủ thái tử, linh cữu được đưa hoàng lăng, các nàng còn phải đường khóc đưa... Dân chúng tang phục ba ngày. Bách quan tang phục hai mươi bảy ngày, sau ba ngày khóc đầu trở về vừa chịu tang vừa xử lý công vụ. Trừ bỏ tang còn có việc tân hoàng đăng cơ. 'Quốc ngày thể vô quân', trong hai mươi bảy ngày, chiếu thư nên hạ đều cần hạ, phong hoàng hậu, phong thái tử...

      Ngày hai mươi tư tháng hạ táng, trời tối tăm đến đáng sợ.
      năm kia chính là trôi qua trong khóc tang. Tuyết tan, hoàng lăng lộ ra chút sức sống. Mọi người quỳ ở kia, nghe lễ quan hô khóc lớn. . .

      Chiếu thư phong mấy người Tương Như Nhân là hạ sau hai mươi bảy ngày phục hiếu. triều đình quan viêm có điều thay đổi, hậu cung cũng vậy. Tương Như Nhân tấn phong Hiền phi, Trương trắc phi tấn phong Đức phi, Nghiêm lương nhân tấn phong chiêu nghi, Diệp lương nhân tấn phong thục dung, Kim lương nhân tấn phong thục nghi, nhìn ra có gì để khác biệt là Tần lương nhân cùng Vương lương nhân phân biệt phong tiệp dư và quý nghi. Ba người vào sau phong lương nhân. Còn lại phong tần.

      Hứa lương nhân cứu thái tử cùng Nhị hoàng tử và Đại công chúa, dưới góp lời của hoàng hậu được phong Dung hoa.

      Như thế, hậu cung hình thành!

      Đầu năm vì còn chịu tang nên lễ sắc phong dời lại, bởi vì tiên hoàng băng hà nên mặc dù sắc phong cũng là giản lược nhiều. Ngoại trừ lễ sắc phong hoàng đế đăng cơ cùng hoàng hậu, điển lễ sắc phong các nàng đều đợi đến trăm ngày sau. Mà hoàng gia tang phục là hai mươi bảy tháng.

      Đầu tháng ba mấy người Tương Như Nhân mới chính thức chuyển vào hoàng cung. Chờ sắp xếp mọi việc xong xuôi là tháng năm. Tương Như Nhân trú là chính điện Chiêu Dương cung. Mấy tháng qua đều ngừng , nay mới coi như tạm yên ổn, người đều gầy cả vòng, may là phát bệnh.

      Trong phòng trang hoàng đều là sắc trắng, Tương Như Nhân mặc cũng là thân cung phục đơn sắc. ra ngoài phòng, trời vừa về chiều.

      Trong phủ thái tử vốn nhiều người náo nhiệt. Giờ chuyển đến trong hoàng cung lại có cảm giác vắng vẻ. Ba năm đạo hiếu trôi qua, tuyển tú xong, lúc đó mới có thể là náo nhiệt.

      Tương Như Nhân đứng đầu tam phi, tất nhiên phải phụ tá hoàng hậu vụ hậu cung. Có điều tại người ít việc cũng ít. có thị tẩm, cũng có người mới tiến cung, bên trong hậu cung lại là cỗ an bình.

      "Nương nương, công chúa muốn Nghi Hòa cung thăm Tứ hoàng tử" Tôn ma ma tiến đến xin chỉ thị, cách đó xa Bình Ninh và Dung nhi đứng nhìn.

      giờ trong cung cấm vui chơi, mấy đứa buồn chán. Tương Như Nhân nhìn nàng cái "Để nàng đến tự với bản cung"

      Bình Ninh lắp bắp từng bước tới, đứng trước mặt Tương Như Nhân, có chút cầu xin "Nương, ta biết sai rồi. Ngài để ta Nghi Hòa cung . Lần sau ta cùng Diệp thục dung ầm ĩ nữa."

      Tương Như Nhân nhíu mày "Còn có lần sau?"

      Bình Ninh vội sửa miệng " có lần sau, có." Cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tương Như Nhân, lại chột dạ cúi đầu.

      Cũng mới nửa tháng trước, Bình Ninh mang theo hai cung nữ Nghi Hòa cung tìm Tứ hoàng tử. Trong hoa viên gặp Diệp thục dung cùng nữ nhi đùa. Đồng nhi còn hướng Bình Ninh vẫy tay gọi tỷ tỷ, này thời điểm tám tháng bị thương mặt sao có thể nhớ . Chỉ có Diệp thục dung vừa mắt, thể nhéo Bình Ninh liền nhéo Lệ Đồng, chỉ cây dâu mắng cây hòe, nàng có mắt, vết thương vừa lành quên đau.

      Bình Ninh cũng sớm quên chuyện làm bị thương muội muội. Thấy Diệp thục dung làm Lệ Đồng khóc liền chống eo bắt đầu quở trách Diệp thục dung đúng, muuons đánh hài tử phải là mẫu thân tốt.

      Đem Diệp thục dung chọc giận!

      Trong hoa viên cũng chỉ có hai vị chủ tử, được thôi, Diệp thục dung cùng Bình Ninh tranh cãi.

      Diệp thục dung chuyện còn có điều phải kiêng kỵ, Bình Ninh , nha mỏ nhọn lên về sau Diệp thục dung phải cam chịu. dưới hoàng cung này ai chẳng biết Bình Ninh công chúa so với Tứ công chúa do hoàng hậu sinh ra còn được sủng ái hơn. Bình Ninh còn có phong hào đầu tiên, lại là tiên hoàng ban, người khác đều có.

      Cung nhân đứng bên cạnh xem rồi bàn luận cũng ít, những lời này đợi Bình Ninh thuật lại cho Tương Như Nhân nghe sớm truyền đến trong tai nàng. Tuy đây phải chuyện gì lớn nhưng về điểm kết thù với Diệp thục dung có từ phủ thái tử. Tương Như Nhân cũng hơn lần nhắc nàng nhìn thấy Diệp thục dung liền tránh . phải vì sợ nàng mà là Bình Ninh còn , sợ minh tranh chỉ sợ ám đấu. Mà đứa này cứ nghe.

      Bình Ninh thấy Tương Như Nhân đáp lời, khóa gương mặt nhắn. Nàng biết đây là nương đáp ứng.

      Ở cửa Dung nhi vào. Đứa bốn tuổi nhưng so với Bình Ninh trầm ổn hơn nhiều, nhìn tỷ tỷ buồn rầu, hướng Tương Như Nhân "Mẫu phi, ta cùng tỷ tỷ Nghi Hòa cung thăm Tứ đệ"

      Tương Như Nhân thở dài hơi, phân phó Tôn ma ma theo bọn họ, dặn dặn lại được huyên náo, thế này mới để bọn họ .

      Thanh Thu tới, trong tay cầm bản kinh thư "Nương nương, chuẩn bị thỏa đáng"

      Tương Như Nhân nhìn qua kinh thư bàn, lật lật vài tờ, gật đầu " thôi!"...

      Tiên hoàng băng hà, tần phi trong cung là đau buồn, hoàng tử công chúa là thương tâm, nhưng thương tâm nhất chính là lão nương nương khóc ngừng. Khóc xong mấy ngày, thái hoàng thái hậu luôn ở trong Duyên Thọ cung ra ngoài. Mãi đến khi hạ táng nàng mới xuất lần, nhưng nàng cũng thể tiễn đưa. Người gặp qua đều nàng tiều tụy nhiều. Nhưng đến giờ lão nương nương vẫn chịu gặp ai. Tương Như Nhân cứ đem kinh thư qua như vậy, cũng chỉ là thử thời vận.

      Đến Duyên Thọ cung đợi hồi, lão ma ma hầu hạ bên người thái hoàng thái hậu bước ra, tiếp nhận kinh thư trong tay Tương Như Nhân, cười "Nô tỳ thay thái hoàng thái hậu tạ qua Hiền phi nương nương, tâm ý lão nương nương nhận, nhưng thỉnh nương nương trở về"

      Tương Như Nhân cũng ngoài dự định. Mấy ngày nay người vấp phải trắc trở còn thiếu sao. Hoàng thái hậu cùng hoàng thượng cũng chưa vào được. Thái hoàng thái hậu cố chấp như vậy, cũng có biện pháp.

      Tương Như Nhân xoay người rời . đến cửa cung nghe tiếng gọi từ phía sau, lão ma ma vội vàng tới, mặt có chút vui sướng "Hiền phi nương nương, thái hoàng thái hậu mời ngài vào"

      Tương Như Nhân đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là vui vẻ nhấc váy vội bước theo lão ma ma. Lão ma ma dẫn nàng tới phật đường, mở cửa ra, hướng nàng gật đầu.

      Phật đường yên tĩnh tiếng động. Tương Như Nhân tiến vào. Phía sau rèm vàng đầu là tượng Quan . Thái hoàng thái hậu ngồi ở kia, cái bàn thấp trước mặt là xấp kinh thư.

      Tương Như Nhân đến bồ đoàn cạnh bàn thấp kia ngồi quỳ xuống. Nhìn qua khí sắc thái hoàng thái hậu cũng tệ, yên tâm hơn nhiều.

      "Ngươi, đứa này nhưng ra cố chấp!" Thái hoàng thái hậu nhìn nàng cái. Kinh thư bàn này, ra trong đó đến năm sáu bản đều là Tương Như Nhân đưa tới, lại là viết tay. Nửa năm qua có người nào muốn gặp nàng mà vào được, đều bị chắn trở ra. Chỉ có đứa này mỗi lần đến đều đưa hai bản kinh thư, ngẫu nhiên lại đưa gì đó mà Bình Ninh thêu, cũng gì.

      "Vào hạ trời nóng, nghe năm nay trong sơn trang du hạ hoa sen nở đẹp" Tương Như Nhân cười , đỡ nàng đứng dậy ra ngoài, lão ma ma hầu hạ tiến đến đỡ thái hoàng thái hậu.

      Đứng dưới mái hiên, thái hoàng thái hậu quay sang nhìn nàng "Năm nay cũng nên đến đó chút"

      Tương Như Nhân bước theo sau nàng cách nửa bước. Đến tẩm cung, có cung nữ châm trà. Thái hoàng thái hậu cầm khăn bàn lên xem, mặt thêm chút ý cười "Bình Ninh thêu so với trước tiến bộ hơn rồi"

      "Ngài đừng khen nàng. Khen cái nàng liền đắc ý" Tương Như Nhân thấy tâm tình lão nương nương tệ, cười phụ họa.

      "Các ngươi cũng đừng lo lắng ai gia. Lớn tuổi nên cũng thích gặp khách, cũng cần từng người từng người đến an ủi" Nhìn ra tâm tư Tương Như Nhân, thái hoàng thái hậu mắt mang thâm ý "Mấy này cũng phải lần đầu ai gia trải qua" Vài thập niên sống trong cung, có gì nà nàng chưa trải qua "Ai gia là sống lâu nhất"

      Thái hoàng thái hậu tiện đà nhìn nàng "Cuộc sống trong cung là như vậy, người càng muốn nhiều, nó cho ngươi lại càng thiếu. Ngươi trông mong gì, nó lại càng muốn cho ngươi."

      Tương Như Nhân ánh mắt vừa động, nhỏm người hành lễ "Nô tỳ cẩn tuân lời nương nương dạy bảo". . .
      tart_trung, lehanh, song ngư7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :