1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà ba mươi hai tuổi trùng sinh - Viên Hô Tiểu Nhục Bao (60.1) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 57, Cùng nhau sinh sống!

      Editor: Hoàng Lão Tà



      dạo quanh nhà xưởng xong, Văn Đình Tâm cùng ông chủ đến bên cửa, liếc mắt cái thấy Dư Dương ngồi chuyện với đám công nhân.

      ràng bảo tên kia ở ngoài cửa, thế nhưng nghe lại tiến vào, là hết nổi...

      "Cắt" tiếng, Văn Đình Tâm mặc kệ , chỉ theo ông chủ vào phòng trong.

      đến nửa tiếng đồng hồ, phần hợp đồng hoàn mĩ được ký xuống. Kiếp trước rất quen thuộc, cho nên Văn Đình Tâm chẳng để lộ ra chút sơ hở nào trong phần hợp đồng này.

      Nhìn nhanh chóng cầm bút viết ra bản hợp đồng khiến ông chủ kinh hãi đến mức tim cũng phải đập nhanh hơn vài nhịp.

      Cuối cùng nhìn tỉ mỉ giải thích từng điều khoản đó làm ông thể nào phản bác được.

      Cho nên kết quả là bản hợp đồng đó phải sửa đổi chỗ nào cả, hai bên nhất trí ký xuống.

      Ông chủ cũng đồng ý cùng tới ngân hàng lấy tiền. Ngày hôm nay nhận trước mười vạn số còn lại nhận sau. Hai người thống nhất xong nhanh chóng ngân hàng.

      Văn Đình Tâm và ông chủ phía trước, Dư Dương nhanh chóng đuổi kịp ở phía sau. Mà ở đằng sau hai người họ, Nam Thế Dương cũng vụng trộm theo.

      Lúc này nếu nhìn từ cao xuống, nhất định chứng kiến được hình ảnh hết sức buồn cười. Cảnh tượng trước sau giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sâu vậy!

      Nam Thế dương vốn dĩ trốn được, lúc đầu dám xuất là do được tự nhiên, về sau là do thể diện.

      Nếu bây giờ mà ra trước mặt bọn họ, ràng bọn họ biết là theo dõi. Thân phận đường đường là thiếu gia lại lén lén lút lút như vậy, biết có làm cho người ta cười nhạo hay .

      Tuổi mười tám dù sao cũng chưa phải là lứa tuổi trưởng thành, phải để ý đến chuyện mặt mũi ở rất nhiều phương diện.

      Giống như chứng kiến cảnh thân mật phim truyền hình vậy, phải ráng kiên trì ở số phương diện, ví dụ mặt mũi...

      Cách xưởng xa có cái Ngân hàng Công thương, cũng chuẩn bị đến giờ tan sở, ở sảnh lớn cũng chẳng còn người nào, cho nên rất nhanh tới lượt Văn Đình Tâm.

      Dư Dương chờ ở phía sau , mắt trợn tròn nhìn cầm bó tiền mặt lớn giao cho ông chủ. Trong đầu tự hỏi biết số tiền kia từ đâu ra.

      Vừa mới nghe công nhân Văn Đình Tâm muốn mua lại nhà xưởng này, Dư Dương tưởng rằng đó chỉ là giỡn thôi. Nghĩ lại chỉ là xuất thân từ Nam giao, làm sao có thể có được số tiền lớn như vậy chứ.

      Nhưng mà, nghĩ tới đúng là được tận mắt chứng kiến giao số tiền lớn cho ông chủ.

      Chuyện này chứng minh, thực mua nhà xưởng, tốn số tiền lớn...mà số tiền kia chắc là do ông chủ...

      Giao dịch ở ngân hàng xong, Văn Đình Tâm nhanh chóng tiễn ông chủ về.

      Khi đó Dư Dương nhịn được mà nhanh chóng lên trước mặt , lạnh giọng hỏi, "Có phải mua nhà xưởng kia ? lấy tiền ở đâu?"

      Thái độ vô cùng tốt, mới nghe có cảm giác chán ghét. Giống như trình độ "lợi hại" của nghèo này vượt qua nhận thức của .

      Có thể cầm khoản tiền lớn như vậy của nhị thiếu tiêu xài, mà nhị thiếu lại hề hay biết, có thể lòng dạ ta cũng quá sâu rồi!

      Thái độ của kém như vậy, làm Văn Đình Tâm cũng lười nhiều, nhấc chân muốn .

      " tiêu tiền của người khác như vậy mà thấy áy náy sao?" Tiến lên cầm cánh tay của , thái độ của Dư Dương rất khó chịu: " , tiếp cận nhị thiếu nhà chúng tôi cũng vì tiền đúng ? xuất thân từ nông thôn nhưng tâm cơ cũng quá nặng".

      " cái đầu " Vẻ khinh thường này làm cho Văn Đình Tâm thấy bực mình, hất tay ra, trừng mắt, "Miệng sạch chút , nông thôn làm sao? Nông thôn thể tiêu tiền à?"

      "Nông thôn đến có thể tùy tiện đúng ? Tiêu tiền của người khác cũng thấy ngại ngùng?" Châm biếm câu, Dư Dương bước tới gần , "Ông chủ sớm biết lợi dụng nhị thiếu, cho nên liên tục đề phòng . Tôi cho biết, hôm nay tiêu khoản tiền lớn như vậy, tôi cho ông chủ và nhị thiếu, để bọn họ nhận ra bộ mặt ..."

      "Nhận ra cái gì?" Cắt đứt câu , Văn Đình Tâm ngẩng đầu phủ nhận: "Nhận tôi sao? Nhận ra tôi là loại người mưu đồ sao? Nhận tôi quyến rũ nhị thiếu nhà sao?"

      Dù sao cũng phải là người hèn nhát, nghe những lời chê bai chế giễu đó Văn Đình Tâm nhịn được.

      Lòng tự trọng nổi dậy!

      " ! Tốt nhất là ngay lập tức cho tôi!" Giơ tay đẩy Dư Dương ra, Văn Đình Tâm tức giận, " cho ông chủ của , tôi lấy tiền của nhị thiếu nhà mua xưởng, tôi nhận được nhiều lợi ích rồi! mách lẻo , ngay cho tôi!"

      Nhìn thấy nhảm, còn dùng những từ này, Dư Dương cũng vô cùng tức giận, tiến tới gần: "Thủ đoạn bịp bợm tiền của nhị thiếu thế mà miệng còn vì cậu ấy? có thấy bản thân mình ghê tởm ?"

      "" Cơn tức trào lên ngực, Văn Đình Tâm muốn tát cho cái.

      Chính xác là làm như vậy, chỉ là cánh tay mới giơ lên được nửa bị bắt lại.

      "Thế nào? Còn muốn tát?" Cầm cánh tay , Dư Dương tiến gần lại vài bước, dọa lùi lại: "Tôi nhân nhượng giống như nhị thiếu, tâm kế của chút cũng dùng được với tôi đâu".

      Dư Dương vốn rất hung dữ, ai biết câu này vừa ra, "chát" tiếng, quả đấm dừng lại mặt .

      Đứng phía sau Dư Dương, cũng là phía trước của Văn Đình Tâm. Lúc Nam Thế Dương xuất vô cùng tức giận, siết chặt nắm đấm.

      Cái đấm kia dùng sức ít, Dư Dương lại hề phòng bị, nên dường như cả người đều bay ra xa, ngã lăn hai vòng mới dừng lại.

      Chưa đợi hoàn hồn, nghe thanh tức giận của Nam Thế Dương ở phía sau, "Mẹ nó, ai dạy những lời này! Ai cho phép như vậy với ấy! Ai, mẹ nó cho phép đụng tới ấy? coi tôi là thằng ngốc sao?"

      Mặt mày nhíu chặt, xem chừng lần này vô cùng tức giận vì nghe được đoạn chuyện vừa rồi.

      xuất của làm Dư Dương sợ hãi, làm Văn Đình Tâm cảm thấy có mặt mũi nào đối mặt. Những câu của Dư Dương làm cho có cảm giacs biết nên đối diện như thế nào.

      Bước chân lùi lại dần phía sau, nhìn thấy đặt chú ý lên người dư Dương, Văn Đình Tâm nhanh chóng chạy ...

      Giờ phút này, nhìn vệ sĩ mà mình tín nhiệm ức hiếp Văn Đình Tâm như vậy. Nghe những lời chửi bới đo, Nam Thế Dương vô cùng khó chịu. Cái loại cảm giác này so với ghen còn muốn khó chịu hơn.

      "Tên khốn kiếp này!" quả đấm đó làm cho Nam Thế Dương vẫn chưa hết giận, tiến lên vài bước níu lấy cổ áo của , "Tôi để bảo vệ ấy, kết quả là lại bắt nạt ấy! có biết như vậy là đánh lên mặt tôi! còn là vệ sỹ của tôi nữa!"

      Trừng mắt lên, lực tay ngày càng mạnh, "Tôi hỏi , nếu như tôi theo các người tới, còn định đối xử với Văn Đình Tâm như thế nào? Vừa rồi có phải còn muốn đánh ấy?"

      "Nhị...nhị thiếu, là do lòng dạ ta tốt, ta chỉ nhìn vào tiền của cậu, ta dùng tiền của cậu..."

      "Hừ!" Phun ngụm nước miếng ra, cắt lời Dư Dương: "Tôi cho biết, ấy lấy của tôi phân tiền, thậm chí tiền của ấy đều đưa tôi! Văn Đình Tâm ấy..."

      Quay đầu lại chỉ, lúc này Nam Thế Dương mới phát , thấy Văn Đình Tâm...

      Trong khoảnh khắc đó, cơn tức, lý trí hoàn toàn biến mất, bỏ Dư Dương ra nhanh chóng xoay người chạy .

      "Văn Đình Tâm!" Chạy lên đường lớn, nhìn xung quanh.

      biết do nguyên nhân gì, Văn Đình Tâm lại thừa dịp chạy , vùi đầu mà chạy, cảm thấy vô cùng mất mặt.

      Có thể là do lòng tự trọng chăng...

      nghĩ tới mình bị gọi thành kẻ tiểu nhân ham giàu sang, tâm lý khó thừa nhận...

      "Văn Đình Tâm!" lúc lâu, cuối cùng Nam Thế Dương cũng nhìn thấy bóng lưng đầu đường .

      chần chừ giây nào, nhanh chóng đuổi theo.

      Khi đó, trong đầu Văn Đình Tâm vẫn tức giận, bất chấp vết thương ở chân, thở mạnh bước nhanh.

      Ở phía sau , Nam Thế Dương tìm đường, cố gắng hết sức đuổi theo .

      Mà khoảng cách này, giống như mãi mãi cách xa nhau góc đường.

      qua lối , nhanh chóng thấy bóng lưng biến mất tại khúc quanh.

      "Văn Đình Tâm!" Gấp đến mức trán cũng đổ đầy mồ hôi: "Văn Đình Tâm chờ tôi".

      Cuối cùng ở góc đường sau khi thấy bước vào căn nhà, căn nhà này còn nhớ là bọn họ cùng nhau mua.

      Lúc Nam Thế dương đến trước cửa, cánh cửa khóa lại.

      "Văn Đình Tâm! Em có thể ra ngoài ?" Thử gõ cửa kêu , nhưng mà trong nhà có chút phản ứng nào.

      Nam Thế Dương biết lúc này tức giận...

      Đúng là cũng nên tức giận, những lời Dư Dương cho dù là ai nghe cũng tức giận thôi!

      Ảo não ngồi xuống trước cửa, xoa đầu, thở dài...

      Chưa từng lấy lòng nào, giờ phút này Nam Thế Dương biết nên làm thế nào, cũng chỉ có thể đợi ở ngoài cửa.

      Nào biết trong hai giờ này, phải đổi cả tư thế ngồi xổm.

      Trong phòng, Văn Đình Tâm ngồi giường buồn bực, nhưng phải là tức giận với Nam Thế Dương mà là tức giận những người khác. Ví dụ như ông cụ, ví dụ nhưu Dư Dương.

      Lúc đó dám đối mặt với Nam Thế Dương là vì trong lòng cũng có chút sợ hãi.

      suy suy nghĩ, biết có lúc nào cho rằng tính kế với hay .

      Cứ nhưu vậy, Văn Đình Tâm ngồi ở trong phòng hai tiếng, điều chỉnh lại tinh thần, tự an ủi chính mình.

      trong ngoài, trong mấy tiếng đồng hồ trải qua biết bao câu hỏi, đấu tranh...

      Nhận thức tình cảm giành cho đối phương dường như cũng khác.

      Mãi cho đến khi bụng "ục ục" vài tiếng mới nhịn được chuẩn bị ra ngoài kiếm đồ ăn.

      tới bên cạnh cửa mở khóa, khi cửa chính vừa mở ra, đập vào mắt chính là bóng lưng đơn của ...

      " làm gì? Tại sao lại ngồi đất?" Nhanh chóng bước ra ngoài cửa, dìu đứng lên, đừng cứ ngồi chịu tội như vậy? Văn Đình Tâm vô cùng đau lòng: "Em tưởng rồi, vậy mà lại chờ ngoài cửa. phải là có chìa khóa sao? Sao mở cửa vào trong?"

      " mang chìa khóa" Phủi đất cát quần, Nam thế Dương nhìn chằm chằm . Thấy dường như tức giận, làm cho yên tâm ít.

      " mang chìa khóa thể về nhà trước sao? cứ theo em như vậy, chắc chăn ông nội lại gì đó".

      Giọng hơi chua xót, giống như chưa có nguôi giận...

      "Văn Đình Tâm, tôi về nhà, về sau ở cùng với em".

      "Hả?"

      Xoay người lại, Nam Thế Dương nghiêm túc nhìn Văn Đình Tâm, về chuyện này trong hai tiếng trước suy nghĩ rất nhiều...

      Ngay cả người bên cạnh mà tín nhiệm nhất cũng ghét , cho nên Nam Thế Dương cảm thấy, giao cho bất cứ ai.

      Như vậy, tự mình bảo vệ , chịu trách nhiệm với : "Tôi yên tâm, về sau muốn ở cùng em, dù sao phòng trống cũng rất nhiều. Bây giờ tôi hết sức bảo vệ em, hiểu chưa?"

      Câu này có vẻ hơi ái muội...

      Văn Đình Tâm nghe thấy lại có chút giống như thế...

      Cho nên, bây giờ còn dám thích sao?

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 58, Cùng nhau chung sống (1)

      Editor: Hoàng Lão Tà



      Về chuyện ở chung chỗ này, thanh niên thuần khiết như Nam Thế Dương cũng nghĩ nhiều. Chỉ nghĩ đơn giản là ở cùng mái nhà, có thể chăm sóc tốt hơn cho , như vậy cũng yên tâm.

      Nhưng Văn Đình Tâm ba mươi hai tuổi lại nghĩ khác, đây là trơ trẽn chưa cưới ở chung!

      Nhìn vẻ mặt tên nhóc thành , Văn Đình Tâm cũng thấy xấu hổ, mà trong tư tưởng còn suy nghĩ xấu.

      Ở chung, ở chung!

      Trong lúc nhất thời trong đầu nhớ lại rất nhiều hình ảnh kiếp trước của bọn họ. Mặc dù lãng mạn nhưng cũng vô cùng chân .

      Buổi sáng rời khỏi giường cho dù có muốn đối diện với người kia nhưng vẫn phải ngồi chung bàn ăn cơm. Đêm về nhà, cho dù cố ý dây dưa đến nửa đêm cũng chỉ có thể nhìn ngồi trong phòng khách xem tivi đợi . Lúc tham dự lễ hội, cho dù muốn cũng vẫn phải khoác tay lên thảm đỏ.

      nhớ rất buổi tối mất điện, bởi vì là tết nên người giúp việc nghỉ. Đêm đó ở nhà sờ sờ quanh tìm nến nhưng cũng ra ngọn nến nào. Đúng lúc đụng phải mới tắm xong trùm khăn tắm ra...

      Nhớ tới đêm đó, Văn Đình Tâm cảm thấy rất ngượng ngùng...

      Thắp ngọn nến lên, hai người bọn họ ngồi ở hai đầu bàn, khoảng cách rất xa, chỉ yên lặng uống rượu đỏ. còn nhớ , bọn họ cũng chẳng với nhau bao nhiêu, vì mở miệng ra cũng chỉ là chỉ trích đối phương thôi.

      Nhưng ai biết, đêm đó u mê thế nào bọn họ lại tiến hành vận động giường. lần duy nhất trong cuộc hôn nhân mười năm.

      Mười năm kết hôn đó rất tệ sao? Kỳ là cũng hoàn toàn như vậy.

      Ít nhất, trong đoạn của câu chuyện như vậy vẫn có thể cảm nhận được hương vị khác nhau.

      Dù sao bây giờ trong suy nghĩ của , chính là ý tứ như vậy.

      "Văn Đình Tâm, em nghĩ gì?" Nghi ngờ nhìn về phía Văn Đình Tâm xuất thần, Nam Thế Dương giơ ngón tay chỉ chỉ : " được phép nghĩ lý do cự tuyệt tôi! Tôi cho em biết, tôi muốn ở cùng chỗ với em! Chuyện này, quyết!"

      Đương nhiên cự tuyệt! muốn ở cùng chỗ, nghĩ cách để sủng còn kịp sao có thể từ chối.

      "Chuyện đó, vậy ở cùng chỗ " Che dấu đáy lòng tung tăng như chim sẻ. Văn Đình Tâm cố gắng giữ bình tĩnh lại: "Nếu ông nội quản , em nhất định phải chịu trách nhiệm quản ".

      " phải là em quản tôi, là tôi chăm sóc em" Bày ra vẻ mặt đẹp trai lôi cuốn, làm cho suy nghĩ của Văn Đình Tâm cũng mềm nhũn: "Tôi nghĩ qua, tôi yên tâm để em mình, bên cạnh tôi lại tin tưởng ai. cho nên tôi muốn ở cùng với em".

      "Về sau cùng em đến trường, cùng em tan học, cùng em ăn cơm. Nếu như em cảm thấy ràng buộc, những chuyện khác tôi có thể mặc kệ, tiền của em, em muốn mua gì, hay làm gì tôi cũng quản, nhưng xảy ra chuyện gì, em nhất định phải tìm tôi.

      Lời này của Nam Thế Dương giống y hệt kiếp trước lúc với Văn Đình Tâm trong đám cưới.

      Nghe được câu này, Văn Đình Tâm sững sờ lúc, cảm thấy suy nghĩ cũng lệch ...

      Kiếp trước khi kết hôn, cũng câu đó với , chỉ cần cùng nhau làm về, cùng nhau ăn cơm, còn những chuyện khác mặc kệ, nhưng nếu xảy ra chuyện nhất định phải cho biết.

      Kiếp trước đối với câu này của , Văn Đình Tâm cũng chẳng thèm ngó tới.
      "Được, em đồng ý". Sảng khoái đáp ứng, trong đầu cũng thầm vui vẻ.
      "Nhưng nếu ở chung em có cầu, cũng chỉ có cầu này thôi" Văn Đình Tâm vê vê ngón tay ra cầu duy nhất, "Tuy rằng chưa bắt đầu kiếm tiền, nhưng em hy vọng tiêu tiền của ông nội. Nhất định được lấy tiền ở ông, biết ?"
      Nếu để cho ông cụ nghe được câu này của Văn Đình Tâm, chắc chắn ông kinh ngạc rớt cằm.
      Ông cố gắng trăm ngàn lần đề phòng Văn Đình Tâm móc tiền từ , mà bây giờ lại chủ động ra cần phân tiền từ .
      tay chúng ta bây giờ có nhiều tiền như vậy. hoàn toàn có thể tiêu như nước. Cho nên nhất định thể lấy tiền ở nhà, nhất định thể để người nhà rằng em làm hư ". Vỗ vai , đắc ý giống như phú bà, "Tóm lại sau này cần tiền, em, biết ?"
      Nếu như ông cụ mà nghe được câu này, sợ là kính trọng thêm vài phần.
      Ngay sau khi ông cắt đứt tất cả tiền bạc của Nam Thế Dương, Văn Đình Tâm lại nuôi .
      Chính xác là nuôi !
      Nhưng mà, hết lần này tới lần khác những câu đó ông cụ nghe thấy.
      Mà Nam Thế Dương sau khi nghe những lời này, cảm thấy bất lực!
      "Văn Đình Tâm, tôi tiêu tiền của em, bản thân tôi tự có tiền. Số đó em hãy giữ lấy, so với tôi em cần tiền hơn". Đáp lại tiếng, nghĩ tới căn bản cũng nghe.
      "Tốt lắm, tốt lắm, chuyện này nữa. Em sắp đói chết rồi, mời ăn cơm".
      ", tôi mừoi em".
      Đưa tay lục ví tiền, nhìn bộ dạng nhiệt tình đó, Văn Đình Tâm cảm thấy cực kỳ đáng .
      " thôi, thôi" Kéo cánh tay , cười híp mắt, "Mặc kệ ai mời, phải ăn cơm trước! Ăn xong còn mua chăn mền, bàn chải đánh răng, kem đánh răng".

      "Ừ!"Bị kéo , nam Thế Dương nhét ví tiền lại túi quần, kinh ngạc cúi đầu, "Văn Đình Tâm, vết thương ở chân em khỏi chưa?"

      " đóng vảy, giẫm xuống cũng đau nữa, nhưng mà thể chạy, cũng thể giẫm mạnh, nếu miệng vết thương nứt ra".

      "Tôi cõng em!" xong ngồi xổm trước mặt , nhưng lần này bị ngăn lại.

      "Haiz, cần. Em có thể , cần cõng đâu. Gần đây tin đồn xấu trong trường chẳng lẽ chưa nghe được hay sao?"

      " nghe" Nam Thế Dương trả lời như muốn nghiến răng nghiến lợi.

      đâu biết rằng, tin đồn nghe được đó chiính là việc bắt cá hai tay!

      Nhớ tới những người kia dùng ánh mắt đáng thương nhìn , Nam Thế Dương cảm thấy rất tức giận.

      "Nhưng mà, ra Văn Đình Tâm em nghĩ rằng người nên thu lại chính là em sao?"

      ý, Nam Thế Dương hi vọng phải chú ý đến hành vi của mình, nên thân cận quá với các nam sinh khác.

      "Hả? Em?" Văn Đình Tâm nghiêng đầu nhìn , ánh mắt nhìn xuống, yên lặng rút bàn tay kéo tay về...

      cho rằng, ý của quá chủ động.

      Lúc này, Văn Đình Tâm lại thấy hẹp hòi.

      So với việc cõng , kéo cánh tay chút có là gì đâu chứ?
      Dù sao hai bên cũng hiểu ý nhau, cho nên rất lâu, mỗi câu hai người lại hiểu theo ý khác nhau.

      Nhìn Văn Đình Tâm thu lại cánh tay kéo tay , Nam Thế Dương mới nhận ra hiểu lầm ý .

      ám chỉ cách xa những học sinh nam khác, lại hiểu lầm rằng muốn giữ khoảng cách với , như vậy mới có thể ngăn cản tin đồn.

      Giống như vậy, việc thường xuyên hiểu lầm đó, trở thành vướng mắc trong lòng của hai người.

      Bọn họ cũng biết, quyết định ở chung này, trong lòng hiểu nhau tương lai xảy ra lần xung đột...

      ....

      là thời gian buổi chiều, sau khi hai người ăn tối xong phần lớn cửa hàng cũng đóng cửa.

      Hơn nữa con đường này từ đầu đến giờ hai người cũng thấy cửa hàng lớn nào quanh đây, căn bản chỉ là nhà dân mà thôi.

      Lần trước mua các loại đồ dùng như nệm chăn gối bọn họ phải nội thành hai vòng mới mua được.

      Từ đây đến đó xe xích lô mà chạy cũng phải mất hai mươi phút, bây giờ tối đoán chừng khi tới đó người ta cũng đóng cửa.

      Nghĩ đến mua chăn mền cũng phiền phức như vậy, Văn Đình Tâm quyết định bỏ qua.

      Hai người mua bàn chải đánh răng kem đánh răng, khăn lông các loại đồ dùng hàng ngày trong cửa hàng sau đó nhanh chóng về nhà.

      Bọn họ bây giờ ở trong nhà của nội thành, trường học nằm phía tây thành phố, khoảng các xe xích lô cũng ất hơn hai mươi phút.

      Nhưng mà căn nhà này gọn gàng sạch , vừa sửa chữa xong, nhà vệ sinh phòng tắm đều là mới sửa lại, tất cả những chỗ khác đều là mới. Mặc dù so với nhà cũ là đắt gấp đôi, nhưng Văn Đình Tâm cảm thấy xứng đáng.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58: Cùng nhau chung sống (2)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Để Nam Thế Dương khuân đồ vào nhà, Văn Đình Tâm cầm theo ví tiền, chút quà bánh chuẩn bị qua bên hàng xóm mua chăn mền, đó là nhu cầu khẩn cấp lúc này cho nên cũng có ý định suy tính thiệt hơn gì hết.

      Gõ cửa nhà hàng xóm, mặt Văn Đình Tâm lên nụ cười, đưa túi quà bánh lên: "Xin chào, em là hàng xóm bên cạnh mới chuyển nhà tới, em qua chào hỏi".

      "Xin chào, xin chào". Mở cửa cho Văn Đình Tâm chính là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, người mặc tạp dề, hai tay ướt nhẹp, giống như là chị ta rửa chén: "Hàng xóm mới chuyển đến sao? Em có muốn vô nhà ngồi lát ?"

      "Có tiện ạ?" Ngó vào bên trong nhà, nhìn cách trang trí chút, trong lòng cũng phỏng đoán chút về gia đình này, "Nhà chị có trẻ con sao? Buổi tối cũng quá vội vàng, em chỉ kịp mua chút bánh kẹo thôi, đáng lẽ mua trái cây thích hợp hơn".

      " cần, cần mua quà ra mắt đâu mà". Người phụ nữ đó vội vàng lau hai tay ướt nhẹp, đẩy phần quà bánh về phía , sau đó đón vào nhà, "Vào trong ngồi em, nhà chị hơi bề bộn, em đừng ngại".

      Bước qua cửa chính là phòng bếp, người phụ nữ đó dẫn Văn Đình Tâm vào nhà, bên cạnh bàn cơm còn có đứa bé khoảng chừng hai, ba tuổi xúc cơm ăn. Bên cạnh là người đàn ông khoảng hơn ba mươi ngồi đọc báo.

      Lúc Văn Đình Tâm bước vào hai cha con đều ngẩng lên nhìn , vẻ mặt nghi ngờ.

      "Đây là hàng xóm mới vừa chuyển tới, đến nhà chúng ta chào hỏi" Người phụ nữ giới thiệu, sau đó lấy cái ghế cho Văn Đình Tâm ngồi, "Em ngồi . Tối thế này chuyển nhà khẳng định rất mệt đúng ?"

      "Mới chuyển đến sao?" Nghe vậy người đàn ông đặt tờ báo xuống, cười cười , "Nhà bên sửa sang lâu như vậy, còn sửa đẹp như thế, chắc là tiền thuê rất đắt, chắc rằng cũng có người nào vui vẻ chuyển đến. Em , toàn bộ gia đình em chuyển đến sao? tháng bao nhiêu tiền thuê vậy?"

      Nhìn cách ăn ở của gia đình này, chủ nhà lại rất tốt, làm Văn Đình Tâm rất hài lòng.

      " nhiều lắm, tiền thuê cũng đắt. Em cùng bạn chuyển tới, tụi em đều là học sinh, cũng cam lòng bỏ ra số tiền lớn đâu". Che giấu chuyện mua nhà, Văn Đình Tâm thích thú với việc khoe của, chung làm người nên biết đến hai từ "khiêm nhường".

      "Tụi em là học sinh?" Cầm chén nước lên, người phụ nữ hơi kinh ngạc, "Là sinh viên sao? Bây giờ sinh viên ra ngoài thuê phòng cũng rất nhiều".

      "Vâng, đến tháng sáu cuối năm em thi đại học nên ra ngoài thuê phòng sớm chút. Em tên là Văn Đình Tâm, chị có thể gọi em là Đình Tâm". Vừa giới thiệu, Văn Đình Tâm cầm lên gói bánh đưa cho đứa bé, "Chị cho em gói bánh này, em có thích hay ?"

      Bé con vội vàng buông bát cơm ra, với lấy túi đồ ăn vặt to, mặt tươi cười "Thích".

      Vốn là người phụ nữ có ý định nhận túi bánh này, nhưng bé con nhận nhanh quá, lại thấy Văn Đình Tâm xé bao đưa lên, nên cũng biết gì.

      "Đình Tâm đúng ? Hãy gọi chị là chị Trần, chúng ta là hàng xóm, về sau qua lại cũng phải ít, nên em cũng đừng ngại". Kéo cái ghế ngồi xuống, chị Trần nhìn Văn Đình Tâm bằng vẻ mặt hiền hòa, " sinh viên sống bên ngoài như em cũng phải dễ dàng, về sau có điều gì cần giúp đỡ, nhất định phải tới tìm chị đó".

      "Đúng là trẻ tuổi sống bên ngoài dễ dàng. Về sau điện đóm có hư hỏng gì cứ tìm Hoa". Vỗ vỗ ngực mình, người đàn ông .

      chuyện chút cũng quen, Văn Đình Tâm cũng ngượng ngùng mở miệng, "Em rất cám ơn và chị Trần, hôm nay mới chuyển tới đây em đúng là có rắc rối , cũng biết nên làm thế nào bây giờ nữa".

      "Có rắc rối gì, em ".

      "Chính là em dọn nhà gấp, chăn mền cũng chưa kịp mua. Quanh đây lại có cửa hàng nào bán chăn mền, cho nên đêm nay chắc cũng dễ chịu". nâng bóp tiền lên, đưa về phía hai vợ chồng mỉm cười, "Chị xem, em có thể tạm thời mua lại chăn mền ở bên nhà chị được ?"

      " mua bán gì chứ, bên chị cũng phải đồ mới, làm sao có thể biết xấu hổ mà bán chứ". Em cần dùng cứ lấy, bữa nào mua được đồ mới, hoặc là cần dùng nữa trả lại chị, sao đâu". Chị Trần đứng dậy , "Đợi chút, em muốn lấy mấy cái chăn?".

      "Hai cái là được, cám ơn chị Trần, ngày mai em giặt sạch rồi gửi lại chị".

      ra mà , đối với chuyện mượn đồ này, Văn Đình Tâm cũng thấy khó khăn. Ngược lại thấy khá tự tin. Dựa vào năng lực giao tiếp của mình, kể cả có đồng nào cũng chết đói được.

      Ngồi trong nhà họ, Văn Đình Tâm chuyện với hai vợ chồng khá lâu mới trở về. Vốn định khoe khoang chiến công với Nam Thế Dương chút. nghĩ tới Nam Thế Dương mới thực là năng lực tiêu chuẩn.

      Văn Đình Tâm qua hàng xóm tặng đồ, còn bấu víu quan hệ bao lâu mới mượn được hai cái chăn. Trong khi đó Nam Thế Dương cú điện thoại mang tới mười tiểu đệ giúp sửa sang phòng ở. Mang tới chăn đệm, ti vi, tủ lạnh và vô số đồ gia dụng.

      dừng lại ở sân, nhìn mấy người phía trước bê thùng nước lau lau nhà cửa, trợn tròn mắt ngạc nhiên muốn rớt cằm.

      "Văn Đình Tâm em đâu lâu vậy? Là qua nhà họ mượn chăn mền sao?" Từ trong nhà ra, Nam Thế Dương vội vàng bê chăn mền từ tay , mang theo vẻ mặt đắc ý , "Tôi với em, những thứ này tôi có thể lo được. Em xem tôi còn kêu đàn em đến quét dọn nhà cửa, nhanh sạch thôi".

      "Ừ" Đơn giản gật đầu, Văn Đình Tâm hoàn toàn bị đám tiểu đệ dọn dẹp kia hù cho sợ. Lúc này mới nghĩ tới, còn thân phận khác -- Lão đại của bang Long Đằng trong thành phố.

      Đúng là xã hội đen nhưng tiểu đệ nào nhìn cũng vô cùng khôi ngô, da thịt vạm vỡ. Có thể để thuận tiện cho làm việc nên số phải cởi áo, lộ ra hình xăm người. Nhìn họ, Văn Đình Tâm nhớ tới Nam Thế Dương của kiếp trước.

      người da thịt khỏe mạnh, khối cơ bụng cũng săn chắc. Nhưng nhìn cũng giống mấy tiểu đệ này cho lắm. Nam Thế Dương khi mặc quần áo vào nhìn cơ thể vô cùng cân đối, thon dài…

      Chỉ nghĩ tới chút, cả tâm trí Văn Đình Tâm đều muốn bay lên.

      "Văn Đình Tâm, em nghĩ gì vậy?" Đụng cùi chỏ vào người , Nam Thế Dương mở miệng nhắc nhở, "Vào nhà , trong phòng khách quét dọn xong rồi, em ngồi đợi chút tôi bôi thuốc cho em".

      Vừa xong, Nam Thế Dương nhanh chóng bước vào nhà. lúc sau hồi phục lại tinh thần, vui vẻ kêu: "Đợi em chút"

      Đuổi sát theo , qua phòng vào nhà, dọc đường tâm tình Văn Đình Tâm đều hết sức vui vẻ, nhìn đám huynh đệ trước mắt, lại nhìn bóng lưng Nam Thế Dương. biết là do tâm trí rối loạn hay gì, có cảm giác trước mắt mình lặp lại.
      Kiếp trước lúc dẫn vào phòng tân hôn, người giúp việc trong nhà cũng vô cùng vội vàng, phía sau , nhìn bóng lưng kéo rương hành lý…

      biết giữa hai người bây giờ là trạng thái gì. Nhưng Văn Đình Tâm biết rằng, tình huống bây giờ so với trước kia giống nhau lắm, nhưng lại thích tưởng tưởng. Mặc dù cũng tốt lắm, nhưng cảm thấy vui vẻ!

      Ở phòng khách đặt chiếc ghế shô pha vừa dài vừa rộng, Văn Đình Tâm ngồi lên, sau đó nhanh chóng mở ti vi coi. thể tin được những đồ vật này đám tiểu đệ của Nam Thế Dương àm sao mà chuyển tới được.

      Nam Thế Dương ôm chăn mền tới phòng của , lúc ra thấy mặt rất háo hức, ra cả nụ cười. Đây là lần đầu tiên ở cùng với dưới mái nhà, vốn là lúc quyết định vấn đề này cảm thấy rất phù hợp. Nhưng khi thực bắt tay vào làm lại cảm thấy có điều gì đó là lạ…

      căn nhà có hau người, những đồ vật này kia lại mang đến cảm giác…. biết có phải ảo giác hay , trong phút chốc Nam Thế Dương có cảm giác như cùng xây dựng gia đình

      Hơn nữa lại cảm thấy ghét cái ý nghĩ này…
      Last edited by a moderator: 10/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58 (3)

      Editor: Hoàng Lão Tà


      Từ trong phòng cầm hộp thuốc ra, Nam Thế Dương nhanh chóng về phía , cuối cùng ngồi xuống trước mặt , "Nâng chân lên, tôi nhìn bàn chân em chút".

      "Ừ" Nghe lời nhấc chân, Văn Đình Tâm vui vẻ nhìn , " để ý chân thối sao?"

      Vốn là cũng chỉ đùa cho vui, nghĩ tới, Nam Thế Dương lại trả lời vô cùng thẳng thắn, "Để ý"

      Văn Đình Tâm trơ mặt, rụt chân lại, "Ha ha, vậy ngửi chút"

      "Này" Giữ chặt mắt cá chân , Nam Thế Dương lắc đầu bật cười, chuyện vô cùng ngay thẳng: "Chân em thối, tôi biết mà".

      là, câu như vậy thôi lại khiến trong lòng Văn Đình Tâm vui đến nở hoa.

      Có đôi khi cảm thấy, phụ nữ hơn ba mươi như biết xấu hổ. Được người ta khen ngợi lại cảm thấy đắc ý như vậy.

      Cởi giày ra, Nam Thế Dương đặt chân gác lên đầu gối của mình, chăm chú nhìn vết thương.


      Đúng là kết vảy, nhìn qua cũng tệ lắm.

      "Tôi chỉ sát trùng qua chút, kết vảy rồi cũng cần bôi thuốc" xong câu này, lấy thuốc sát trùng và bông gòn bôi lên chân .

      Văn Đình Tâm nhàn rỗi chuyên chú nhìn Nam Thế Dương, sâu, đến mức lạc vào đó lúc nào cũng biết. Kể từ khi bực tức viết cuốn vở là "thích ", thường xuyên nhìn đến mức xuất thần.

      Kiếp trước sống đến ba mươi hai tuổi cho tới tận bây giờ cũng chưa từng tiếng , dây dưa cùng mười bốn năm, cho là mình thể nào có lại được cái tình cảm giống như thiếu nữ.

      nghĩ tới trùng sinh chưa được bao lâu, lại có biểu này...

      ngờ mười bốn năm đều thích qua người nào vậy mà...

      Nam Thế Dương rất tốt, bất kể là khi ba mươi hai tuổi hay là mười tám tuổi. Khuôn mặt đẹp trai vẫn như vậy, mười bốn năm trôi qua, cũng chỉ cởi ra nét trẻ con mà ảnh hưởng đến vẻ đẹp của .

      Khó trách bao nhiêu người từng mắng có tự trọng, cần ông xã tốt như vậy, thiên vị cái tên Nam Dư Kiêu kia đoạt gia tài của ...

      Chuyện cũ nên nghĩ nhiều, càng nghĩ nhiều càng cảm thấy mình xấu xa, rất xấu xa. "Thế Dương" Yếu ớt mở miệng, che giấu nội tâm mình, trong phút chốc như vậy, Văn Đình Tâm lòng vòng hỏi, " thanh niên tốt như vậy, về sau muốn có bà xã như thế nào?

      Hỏi chuyện này biết xấu hổ hy vọng rằng câu trả lời của có liên quan đến mình...

      Hết lần này tới lần khác, Nam Thế Dương trả lời so với lúc trước chênh lệch lắm, "Tôi chưa có bà xã, tạm thời cũng chưa muốn có".

      Giống như lúc trước rằng, " thích phụ nữ, đương nhiên cũng thích ". Những lời này đối với Văn Đình Tâm mà là lời từ chối thẳng thừng...

      Lần thứ ba từ chối...

      Văn Đình Tâm ảo não vỗ lên tay mình. Như vậy liên tiếp thất bại, sao còn biết xấu hổ mà hỏi ra chứ?

      "Chuyện đó, sống độc thân cả đời đúng ?" Chưa từ bỏ ý định lại hỏi tiếng nữa, Văn Đình Tâm nhìn chằm chằm.

      Nam Thế Dương dừng tay lại, nhíu mày suy nghĩ lâu, sau đó do dự , " nữa".

      So với câu trả lời trước, câu trả lời thứ hai lại làm cho Văn Đình Tâm có chút hy vọng.
      " cách khác là, có khả năng sống độc thân?" Vươn người ra phía trước Văn Đình Tâm đầy hào hứng, "Chuyện đó, cảm thấy mình lấy người phụ nữ như thế nào?"

      Kết quả, lại vòng trở lại vấn đề cũ...

      Lần thứ hai hỏi vấn đề này, Nam Thế Dương cho dù có ngốc cũng hiểu ra điều gì.

      Ngẩng đầu nhìn cái, đối diện với ánh mắt của , ngoài ý muốn Nam Thế Dương lại cảm thấy thẹn thùng.

      Lúc này ma xui quỷ khiến trong đầu lại xuất câu của Nhĩ Thái trong Hoàn Châu Cách Cách, " ấy có thích huynh hay tôi , tôi chỉ biết là ấy nhìn huynh đỏ mặt, nếu như ấy nhìn tôi mà cũng đỏ mặt như vậy nhất định tôi nhường ấy cho huynh".

      Chết tiệt đỏ mặt!

      Tại sao nhìn cái mặt lại đỏ chứ!

      "Văn Đình Tâm, tôi, biết về phụ nữ nhiều lắm...."

      thẹn thùng cho biết, lớn như vậy, người phụ nữ hiểu nhất cũng chỉ là !

      "Vậy có muốn..."

      "Nhị thiếu" Lúc này, đám đàn em xuất , chính xác cắt đứt đoạn chuyện này, "Tụi em dọn dẹp xong".

      Đứng phía ngoài cửa, đám đàn em mang theo thùng nước lau bước tới nhìn thấy hai người bọn họ thân mật, chớp mắt, trong phút chốc hoàn cảnh đó làm mọi người đều lúng túng...

      "Được rồi, quyét dọn xong trở về , tao ở nơi này sao đâu". Vội vàng buông bàn tay cầm cổ chân của Văn Đình Tâm ra. Bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy, mặt Nam Thế Dương đỏ hơn vài phần. "Chuyện đó, trong bang có chuyện gì có thể gọi điện thông báo, có việc gì đừng đến tìm tao".

      "Vâng nhị thiếu" Cung kính gật đầu, đám người to con đó đối với Nam Thế Dương vô cùng tôn kính.

      Nhìn thấy mấy người đó xoay chân vội vàng, Văn Đình Tâm nhanh chóng mở miệng, "Này, những cây chổi và cây lau đó có thể để lại cho tôi ?"

      "Vâng, nhị tẩu". Đặt dụng cụ tay xuống, sau đó bọn họ mới rời .

      Quay đầu, Văn Đình Tâm nhíu mày nhìn về phía Nam Thế Dương rất có ý tứ , "Nhị tẩu là cái gì?"

      Tên nhóc an phận!

      Khi nào xưng hô với như vậy, mà chính cũng biết. Tà tâm ràng như vậy, còn tránh né?

      " có gì" Quay đầu , đặt chân xuống, Nam Thế Dương nhanh chóng đứng dậy, tránh , "Em ngồi dậy , tôi lấy dép cho em".

      "Cái gì vậy, phải là nên giải thích chút câu nhị tẩu sao?" Nhìn cố ý muốn tránh, Văn Đình Tâm có ý định để thoát, "Tên nhóc thối, nhị tẩu là ai? phải là em chứ?"

      "Dép ở đâu nhỉ? Có mua đúng lúc mà? Bị tôi để chỗ nào rồi sao?" Lảm nhảm lảm nhảm, Nam Thế Dương tới lui trong phòng , tự cho rằng mình che dấu rất tốt...

      "Tên nhóc thối, mau trả lời cho em, đừng tìm dép nữa" Chống hai tay lên ghế, Văn Đình Tâm nhìn , ánh mắt dõi theo bóng dáng tới lui, "Ôi trời, cứ diễn như vậy tốt sao?"

      "Văn Đình Tâm" Chợt Nam Thế Dương gọi .

      tiếng to như vậy khiến tim Văn Đình Tâm muốn vọt lên tới cổ họng, "A? Thế nào ?"

      "Mới nãy em có mua dép ?"

      Lải nhải cái...!

      "Tha cái đầu , giả bộ , có tin bây giờ em đánh hả?" Giơ nắm đấm lên, Văn Đình Tâm nhịn được cười.

      Tên nhóc giả vờ ngốc đáng .

      Đáng làm cho có biện pháp tức giận.

      "Văn Đình Tâm, chúng ta về chuyện này nữa được ?" Nhìn có ý tức giận, lá gan Nam Thế Dương cũng lớn hơn tiến đến gần, mới bước về phía mặt bị kéo ngồi xuống.

      "Vì sao? lại được tự nhiên? Lại thẹn thùng?" Đương nhiên, Văn Đình Tâm có ý buông tha,

      Dù sao hơn ba mươi tuổi da mặt cũng dầy, có gì là được, " xem những huynh đệ kia còn dũng cảm hơn , thái độ được tự nhiên là sao chứ?"

      "Chúng ta xem ti vi " Liếc mắt qua, Nam Thế Dương cầm chiếc điều khiển bàn uống nước, chuyển kênh, "Bây giờ chắc là chiếu Hoàn Châu cách cách".

      sang chuyện khác cứng nhắc như vậy, Văn Đình Tâm là phục.

      Nhìn chằm chằm lâu, đối diện là gương mặt giả vờ bình tĩnh kia, Văn Đình Tâm cảm thấy mệt mỏi.

      Trong lòng cũng phỏng đoán, rút cục là thích ? Hay là do nhát gan biết.

      Vấn đề này đương nhiên nhận được câu trả lời...

      "Được, xem ti vi, Hoàn Châu Cách Cách" Bực tức quay đầu lại, Văn Đình Tâm gật đầu ứng phó, trong long cam lòng miễn cưỡng nhịn xuống.

      Được lúc, bầu khí dần yên tĩnh. Hai người cũng mở miệng chuyện, toàn bộ phòng khách chỉ còn thanh của phim truyền hình.
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 58 (4)

      Editor: Hoàng Lão Tà


      [​IMG]

      Nội dung tập phim làm cho Văn Đình Tâm mấy hứng thú, quả mỗi lời thoại trong phim thuộc - Hoàng a Mã, con phải con người, muội ấy mới đúng, muội ấy mới là con của Hạ Vũ Hà.

      "Chậc chậc chậc" Văn Đình Tâm lắc lắc đầu, nhíu mày lại cái.

      Cũng có tinh thần. bằng xem Tây Du Ký!

      Ở bên cạnh , Nam Thế Dương cũng có tâm tư xem tivi, đêm ngày hôm qua xem xong bộ phim này rồi, tập phim này hấp dẫn được nữa.

      Trong đầu ngổn ngang, trong ngực tim cũng đập nhanh vài nhịp.

      Về xưng hô "nhị tẩu" này, vừa mới bắt đầu cũng có từ chối, nhưng tiểu đệ kêu vài tiếng, cũng hoàn toàn nghe theo, nghe nhiều cũng êm tai.

      Thế tại sao Văn Đình Tâm vừa hỏi thấy chột dạ?

      Thực ra có thể thẳng thắn trả lời vấn đề này là do đám tiểu đệ kêu linh tinh mà!

      nghĩ tới lần này lại hỏi về cách xưng hô...

      Thời gian buổi chiều cứ vạy trôi qua, bộ phim chiếu qua ba tập. Tuy rằng nội dung phim hấp dẫn nhưng hai người vẫn đợi hết phim mới đứng dậy rửa mặt.

      Trong nhà này cũng chỉ có phòng vệ sinh, Văn Đình Tâm bước vào trước.

      Sau khi vào lâu, Nam Thế Dương cũng cúi đầu bước tới, cảm thấy bản thân mình hơi sợ chút, bây giờ phải , nếu trước mặt mãi chẳng nên lời.

      Về nhị tẩu, về bà xã vấn đề này quyết định phải đối mặt trả lời.

      "Cạch cạch" Gõ cửa hai lần, Nam Thế Dương vừa mới hắng giọng chuẩn bị mở miệng, nào biết cửa nhà vệ sinh lại nhanh chóng mở ra...

      "Sao vậy?" Thò đầu ra cảnh giác, Văn Đình Tâm cầm lấy khăn tắm quấn quanh người, trực tiếp nhìn .

      Đoạn thời gian trước, vì đề phòng Cao Tài, mỗi lần tắm Văn Đình Tâm đều khóa cửa rất cẩn thận. Chỉ cần bên ngoài có động tĩnh chút ngừng mọi việc lại, mặc quần áo vào sau đó nép vào cửa nghe thanh bên ngoài.

      Cho nên khi Nam Thế Dương vừa gõ cửa, cả người đều cảnh giác, dừng tắm rửa sau đó mở cửa ra.

      Khi Nam Thế Dương nhìn thấy lập tức "tinh" tiếng cả người đều ngơ ngẩn, những lời chuẩn bị sẵn ở cửa miệng nhanh chóng bay đâu mất.

      Ánh mắt an phận nhìn vào chiếc gương trong phòng tắm, cảnh xuân phía sau lưng làm nuốt nước miếng cái sâu, " có, có, chỉ muốn hỏi em chút là có nước nóng hay thôi".

      "Có mà, nhiều than như vậy nước nóng đương nhiên thiếu" Gật đầu , Văn Đình Tâm từ từ đóng cửa nhà tắm lại, " yên tâm , em tắm cũng mất nhiều nước, đợi chút nữa tắm cũng vẫn có".

      "Ừ" Ngơ ngác gật đầu, ánh mắt Nam Thế Dương vẫn có cách nào thu lại tầm mắt nhìn về phía gương. Mặc dù chỉ có thể nhìn đường cong phía sau lưng , nhưng cũng đủ cho tưởng tượng…

      Cho đến khi "cạch cạch" tiếng cửa đóng kín lại, lúc này Nam Thế Dương mới hoàn hôn, suy nghĩ so với lúc trước còn to gan hơn.

      thích phụ nữ, nhưng cũng là đàn ông bình thường nên khó kiềm chế phản ứng của mình.

      Suy nghĩ trog đầu còn trong sáng, bắt đầu tưởng tượng chút…

      Khóa cửa phòng, Văn Đình Tâm xoay người lại bất đắc dĩ thở dài: "Haiz.."

      Trong lúc gõ cửa kia, còn nghĩ tới việc chừng nghĩ thông suốt, chuẩn bị với về việc xưng hô "nhị tẩu". ngờ, vẫn là do suy nghĩ nhiều.

      Lấy khăn tắm xuống treo móc, Văn Đình Tâm về phía gương. Ánh mắt nhìn lên cơ thể mình ở bên trong, khỏi than thở. Nhìn mười tám tuổi trong gương, trong đầu bỗng lên chút suy nghĩ đen tối.
      Bản chất là người phụ nữ ba mươi hai tuổi, nên da mặt dù dày cũng có cái tốt. Kể từ lần viết lung tung là thích , bên trong suy nghĩ phút cũng yên phận.

      Thậm chí còn suy nghĩ, nếu như ngày nào đó tên nhóc thích , chừng có thể tóm lấy ăn sạch chút cũng chừa.

      "Trời ạ! Mình suy nghĩ cái gì!" Vội vàng vỗ vỗ lên mặt mình, mạnh mẽ bắt tỉnh lại. Văn Đình Tâm vì ý tưởng này mà bị dọa cho sợ hết hồn.

      "Mau tỉnh lại! Văn Đình Tâm! Mày là phụ nữ mà. Mặc dù lớn tuổi nhưng cũng nên cẩn thận chút".

      Vừa vừa "chát chát" tát lên mặt mình, hề nhàng chút nào.

      " được, được mau tỉnh lại, mau tỉnh".

      Cũng giống như vậy, lúc này ở bên ngoài, Nam Thế Dương cũng ngồi xổm bên cạnh vòi nước, mạnh mẽ té nước lên mặt mình, cố gắng làm cho mình tỉnh lại.

      "Ào ào" Mở vòi nước tối đa, Nam Thế Dương dùng tay vuốt nước tràn mặt mũi, thở phì phò.

      Vừa mới bình tĩnh được mấy giây trong đầu lại lên hình ảnh nửa lưng phía sau của ở trong gương, làm cho toàn thân nóng ran, cảm thấy cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

      "A, mình là…" phút nhịn được, lại điên cuồng vỗ nước lên mặt.

      Trong phút chốc như vậy, hai người hẹn mà cùng có tâm trạng giống nhau.

      Trong lúc tình cảm còn chưa được làm , cả hai trái tim đều nôn nóng bất an, nhạy cảm đa nghi, cho nên trong thời gian này hai người đều bị giày vò vô cùng nhiều. Thế cho nên khôg lâu sau khi thẳng ra suy nghĩ, tất cả đều là nước chảy thành sông, nhanh chóng kết hôn!

      ...

      Lúc đó, trong biệt thự của đại gia đình ở trung tâm thành phố. Trong thư phòng của ông cụ bầu khí lại bị đè nén.

      Ông cụ ngồi chiếc ghế xoay, tay cầm chiếc tẩu, tay khác nắm hai viên bi sắt, sắc mặt bình thường lại khiến người ta phát run.

      Ở trước mặt ông cụ, Dư Dương cúi đầu xuống, thanh cực , "Ông chủ, lỗi của Dư Dương ngăn thiếu gia lại được, Dư Dương cam tâm tình nguyện chịu phạt".

      Lúc ra những lời này, trong lòng Dư Dương hạ quyết tâm rất lớn, thậm chí cả quyết tâm phải chết.

      Tính tình ông chủ rất tệ, thậm chí tệ đến mức nếu vừa ý người nào có thể trực tiếp làm cho người đó biến mất khỏi thế gian.

      Cho nên khi Dư Dương tìm đến ông chủ cũng hạ quyết tâm. Nếu như có thể hy vọng có thể giảm bớt tổn thất xuống mức thấp nhất ví dụ như ngón tay hoặc cánh tay.

      Bên cạnh ông cụ, người hầu đứng cách hai bước khá xa, ý tứ né tránh vô cùng ràng. lâu sau, mặt ông cũng có chút thay đổi, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng chuyển động của bi sắt.

      "Thằng nhóc kia trở về có tới ?" Gật đầu lên tiếng, người hầu cung kính trả lời: "Ông chủ muốn gọi nhị thiếu sao?"

      " cần" Xoay người lại, ông cụ nhìn tất cả mọi người, "Ta qua với thằng nhóc đó, sau này mặc kệ nó. Nếu nó muốn chuyển , vậy cho nó chuyển".

      "Khóa thẻ của nó lại, cắt đứt vùng thu nhập của nó, phí điện thoại cũng cần thanh toán. Cho đến trước khi nó trở về, được nhắc tên nó trước mặt ta".

      ngoài ý nghĩ lần này ông cụ lại tìm người để trút giận!

      "Ông chủ vậy về sau con theo bên cạnh ông chủ hay bên cạnh nhị thiếu?" Ngẩng đầu, Dư Dương thoáng mừng rỡ.

      "Cậu?" Ánh mắt lui lại, khóe miệng thấp xuống, đối với người hoàn thành nhiệm vụ ông cụ bao giờ cho thêm nửa cơ hội: "Dọn dẹp đồ đạc tìm việc khác . Thằng nhóc đó cần cậu, ông cụ ta cũng cần".

      Ông chủ, nhưng con…" Mở miệng muốn điều gì, đến cùng vẫn nhịn lại, "Vâng, ông chủ".

      có gãy tay, mất tính mạng trong lòng Dư Dương vẫn thoáng thở phào nhõm. Đoán chừng tâm trạng ông chủ hôm nay tốt nên mới có hứng thú nặng tay với .

      Như vậy là tốt rồi…

      Khom người, cúi đầu xuống, Dư Dương rút ra khỏi thư phòng tiếng động.

      Nhưng ngay sau khi ra đầy lát, ông cụ hít hơi thuốc, phun ra dòng khói, sau đó hỏi: "Thằng nhãi Dư Dương, năm đó ta thu vào như thế nào?"

      "Ông chủ, Dư Dương là trẻ lang thang, mấy năm trước nhị thiếu nhặt được ở vùng khác, vẫn theo bên cạnh nhị thiếu. Ông chủ thấy Dư Dương bên cạnh nhị thiếu mới thu lấy , để đồng thời làm việc cho ông chủ".

      "Như vậy à" Híp mắt lại, ông cụ suy nghĩ hồi, "Vậy làm việc cho chúng ta để tiếp tục làm kẻ lang thang thôi. Để xem có vận khí tốt lại được người khác nhặt nữa hay ".

      nhàng ra câu làm cho nghiệp của Dư Dương trong vòng mấy ngày lập tức bị phá hủy, đây là năng lực của người có quyền…

      Người hầu gật đầu đáp ứng: "Vâng ông chủ!"
      Phong Vũ YênHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :