1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      ấy uy vũ quá
      LạcLạc thích bài này.

    2. flowerxx13

      flowerxx13 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      2
      Bạn San Nương cũng quyết đoán uy phong, nếu là nam nhi ... chậc chậc
      văn phong của truyện hài hước lại có vẻ ung dung lười biếng rất phù hợp câu chuyện :5:
      Trịnh Thị Ninh KiềuLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      CHƯƠNG 12 – ÔNG TRỜI CON
      Editor: Shiyu
      “A….”

      Lập tức lầu vang lên trận kêu gào như heo bị chọc tiết.

      “Kêu à!”

      San Nương hung tợn gầm tiếng, chút khách sáo đánh ba cái lên cái mông trắng bóc kia.

      “A a a…”

      Tiểu mập mạp càng hét dữ dội hơn.

      Đám nha hoàn, bà tử theo sau lưng Lý ma ma xông vào, có lẽ cũng ngờ Thập tam nương vừa mới về nhà lại hung dữ thế, bỗng chốc tất cả đều ngây người tại chỗ. Cho đến khi San Nương đánh tiếp ba cái lượt hai, những nha hoàn, bà tử này mới phục hồi tinh thần, vội vàng kêu “Nhị gia!” rồi bổ nhào về phía trước.

      Cũng chỉ thấy San Nương hất mái tóc dài, lấy đầu gối đè lên ông trời con gào thét kia, chỉ tay về phía mọi người, “Ai dám tới?!”

      Đôi mắt xinh đẹp nheo lại ấy lóe lên tia hung dữ, lập tức trấn áp đến mức tất cả mọi người đều giật mình ai sám tiến lên.

      “Đánh chết nàng! Mau đánh chết nàng cho ta!”

      Tiểu mập mạp phục, vừa giãy giụa kêu khóc dưới đầu gối nàng, vừa quát đám nha hoàn, bà tử.

      “Đánh chết ta?! Vậy ta đánh chết ngươi trước!”

      San Nương trợn mắt, chút khách sáo lại đánh thêm ba cái lên mông ông trời con kia —— Ba cái này còn mạnh tay hơn sáu cái trước.

      “Á…”

      Tiểu mập mạp kia gào khan lập tức đổi giọng, lần này là ứa nước mắt.

      nương bớt giận, đây là nhị gia, là đệ đệ của ngài đấy…”

      Người dẫn đầu trông giống như nhũ mẫu kia, thấy San Nương quát tháo thế lại dám tiến lên, chỉ quỳ trước giường.

      Những nha hoàn, bà tử vốn theo nhị gia thấy vậy, tất cả đều quỳ lộp bộp đầy đất, tiếng dập đầu cầu xin của từng người tiếng sau cao hơn tiếng trước. Tiếng hò hét ầm ĩ nhất thời đẩy lửa giận của San Nương vọt lên trượng, lại tét thêm ba cái vào mông tiểu bàn tử thị uy.

      “Ấm ĩ nữa !”

      Đánh người xong, nàng xoay người chỉ vào đám người quỳ đầy đất.

      Tiếng kêu khóc kia lập tức đình chỉ, khắp phòng chỉ còn lại tiếng khóc thét của ông trời con bị San Nương chặn lại.

      “Còn khóc nữa?”

      Giống như con gấu bị đánh thức từ giấc ngủ đông, San Nương bạo phát dữ dội chút khách sáo lại đánh ông trời con kia thêm ba cái.

      Chắc là thấy tất cả người của chỉ quỳ ở đó chứ dám tiến lên cứu giúp, tiểu bàn tử có cứu tinh rốt cuộc biết sợ, vừa khóc vừa hô to: “Đừng đánh, đừng đánh nữa, oa…Ta khóc…huhu…đau.”

      Đúng là đau , tay San Nương tê rần.

      Nhìn tiểu bàn tử nước mắt nước mũi tèm nhem, San Nương ghét bỏ buông tay ra, mặc cho tiểu tử kia như thấy quỷ vậy, kéo quần lên dùng cả tay lẫn chân lùi về sau, nàng chỉ đứng đó phủi phủi tay như có chuyện gì xảy ra.

      Ông trời con kia lùi thẳng đến chân giường, ôm lấy chân giường uất ức bĩu môi, xem ra lại muốn gào khóc.

      Phủi tay xong, San Nương xoay đầu trợn mắt lên, tiểu bàn tử nấc cái, sợ hãi cắn nắm tay mập mạp của mình, rốt cuộc dám khóc nữa —— hành động ngây thơ kia suýt chọc San Nương tức giận cười.

      Thấy cuối cùng tiểu bàn tử ngoan ngoãn rồi, lúc này San Nương mới xoay người lại xử lý đám nha hoàn, bà tử quỳ đầy đất.

      Nàng cười lạnh tiếng, cũng ngẩng đầu lên mà phân phó Lục An ngậm nước mắt bị chen lấn ngay cửa: “, gọi Mã ma ma đến đây!”

      Lục An vội vàng lĩnh mệnh mà .

      Nhất thời, cả phòng hoàn toàn yên tĩnh.

      Trong yên tĩnh, Lý ma ma ôm chiếc áo khoác đỏ thẩm qua choàng cho San Nương; Tam Hòa cầm giày thêu, quỳ trước giường cẩn thận giúp nàng mang giày; Ngũ Phúc kiễng chân, kéo mái tóc dài của nàng từ trong áo choàng ra, lại lấy sợi dây vội vàng buộc lại. Chờ xử lý xong mọi thứ, ba người đều lẳng lặng quỳ gối thi lễ cái, rồi lui sang bên.

      —— nương xuống giường với khí thế uy vũ mạnh mẽ, hung tàn, ngay cả các nàng cũng dám chọc…

      Mọi người quỳ đầy đất kia toàn bộ đều dè dặt nhìn bọn Tam Hòa vây quanh sửa soạn cho Thập tam nương, cũng ai dám lên tiếng.

      Cuối cùng sửa soạn cho mình có thể gặp người ta xong, San Nương lần nữa phất tay, nhếch khóe môi, ngoái đầu nhìn ma ma quỳ bên cạnh giường ấy, cười : “Vẫn chưa biết ma ma là ai.”

      ràng lúc này nàng tươi cười nhưng so với bộ dáng hung bạo vừa rồi, hiểu sao lại kích thích sống lưng mọi người lạnh toát.

      "Hử?"

      San Nương nhướng mày, giống như thử nghiệm độ mềm mại của đế giày vậy, lấy giày ngủ mỏng manh khẽ đạp lên vai ma ma lên tiếng kia cái.

      Động tác mang tính vũ nhục cực kỳ này, nhất thời khiến vị ma ma ấy biến sắc, vội vàng cúi đầu đáp: “Nô tỳ là nhũ mẫu của Nhị gia, nô tỳ họ Tôn.”

      Bà nhanh chóng lén ngước mắt lên, liền nhìn thấy người bọc trong chiếc áo khoác đỏ thẫm đó. Mặc dù trông nho , bộ dáng cũng chưa trưởng thành đầy đủ, nhưng được cổ áo hồ ly trắng như tuyết kia làm nổi bật khuôn mặt nhắn trắng mịn, bên trong đôi mắt hồ ly híp thành đường cong cong tràn đầy mỉa mai.

      Nhũ mẫu yên lặng rùng mình, mau chóng rũ mắt xuống, trong bụng lại hối hận ngớt —— Đừng cho rằng Thập tam nương là Phượng Hoàng trụi lông, vì lấy lòng tiểu chủ tử, mà bà bị người ta lợi dụng trắng trợn.

      “A, hóa ra ngươi là nhũ mẫu của Nhị gia.” San Nương cười : “Xin hỏi nhũ mẫu, sáng sớm ngươi dẫn Nhị gia đến phòng của ta để làm gì?”

      phải, là Nhị gia…”

      “Chậc…” San Nương rất thục nữ chậc lưỡi, “Tôn nhũ mẫu có thể nghĩ kỹ hẳn trả lời. sao Nhị gia cũng chỉ mới bảy tuổi, làm việc gì đúng phép tắc chỉ sợ do người khác xúi giục. Nhũ mẫu là người chăm sóc Nhị gia, nếu Nhị gia hành thích đáng, ngươi nên đứng ra khuyên nhủ, đó mới là nhũ mẫu. Thế ta hỏi lại lần nữa, sáng sớm nhũ mẫu dẫn Nhị gia đến phòng ta đòi đánh đòi giết vừa khóc vừa gào, đây là muốn làm gì?”

      Lập tức Tôn nhũ mẫu toát mồ hôi. Bà có thể thế nào? Nhị gia bị người ta khích bác tìm đến đại nương xả giận, còn bà chỉ thuận thế nịnh nọt Nhị gia ư?!

      “Nếu nhũ mẫu đáp được, bằng hỏi Nhị gia thử.” San Nương cười, xoay người hỏi tiểu bàn tử ôm cột giường buông tay kia, “Sáng nay ngươi chạy đến đây muốn làm gì?”

      Có lẽ tiểu bàn tử hết đau mông rồi, bèn ngẩng cổ la ầm lên: “Ngươi chiếm viện của di nương ta…”

      “Chậc!” San Nương lại chậc lưỡi cái, ngắt lời tiểu bàn tử, xoay đầu hỏi nhũ mẫu: “ bằng nhũ mẫu cho Nhị gia nghe , viện này của ai?”

      Nhũ mẫu dám ngẩng đầu.

      Vì vậy San Nương hừ tiếng, "Hử?"

      Nhũ mẫu chợt run rẩy, đành cắn răng : "Là... là viện của nương."

      “À, đúng rồi,” San Nương giống như chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại hỏi tiểu bàn tử, “Ngươi có biết ta là ai ?”

      Ánh mắt của tiểu bàn tử vụt sáng dám trả lời, hiển nhiên biết.

      “Xem ra Nhị gia biết rồi.” San Nương khẽ mỉm cười, khom lưng tiến đến bên cạnh nhũ mẫu, “Vậy mời nhũ mẫu dạy cho Nhị gia biết ta là ai?”

      “Là…là đại nương…”

      Con cháu các phòng của Hầu gia thực quá nhiều, cho nên mặc dù lúc mọi người trong tộc tụ họp lại chỗ, các huynh đệ tỷ muội đều xưng bằng thứ tự tương ứng trong tộc, nhưng khi về lại từng phòng, liền lấy thứ bậc trong phòng của mình mà gọi. Do đó tuy Hầu Quyết đứng thứ mười hai trong tộc, ở bên ngoài được người ta gọi ‘Thập nhị gia’, song lúc ở nhà vẫn được bọn hạ nhân gọi là ‘Nhị gia’.

      Mà Thập tam nương Hầu San Nương, ở Ngũ phòng tất nhiên được gọi là ‘Đại nương’.

      Đại nương ngũ phòng, Hầu San Nương đứng hàng thứ mười ba trong tộc mím môi, cười khanh khách : “Còn mời nhũ mẫu cho Nhị gia biết, ‘Đại nương’ này có quan hệ như thế nào với Nhị gia?”

      “Đại, Đại nương là…là trưởng tỷ của Nhị gia.”

      “Ừm…” San Nương cười , “ vậy, lại mời nhũ mẫu giải thích cho Nhị gia biết thế nào là ‘Trưởng tỷ’?”

      Nếu nhận tội, ngược lại nhũ mẫu này là người thức thời, dập đầu : “Cái, cái gọi là trưởng tỷ như mẹ, Nhị gia nên kính trọng Đại nương mới đúng.”

      “Vậy, sáng sớm Nhị gia dẫn các ngươi đến —— A! , ta sai rồi, là các ngươi dẫn Nhị gia đến chỗ ta, rốt cuộc là vì chuyện gì?

      “Nhị, nhị gia bị người ta mê hoặc…” Nhũ mẫu vội vàng dập đầu nhận sai, “Là nô tỳ đáng chết, thể khuyên can Nhị gia…”

      San Nương cười cực kỳ dịu dàng, “Nhưng vừa rồi các ngươi vừa khóc vừa gào, có phải nghĩ, cho dù chiếm được món hời từ chỗ ta, cũng phải cho người ta thấy, ta bắt nạt các ngươi đúng ?”

      Nhũ mẫu lên tiếng, chỉ liên tục dập đầu.

      San Nương lại cười : “Ta mới trở về, có đủ tinh lực quản mấy việc vô bổ này. Ngươi có người mê hoặc Nhị gia, ta chỉ xem như đây là lời giải thích. Bất quá, nhũ mẫu là nhũ mẫu của Nhị gia, nên gánh trách nhiệm của nhũ mẫu, đợi lát nữa Mã ma ma đến, còn nhờ nhũ mẫu hao tổn tâm trí thuật lại cặn kẽ chuyện vừa xảy ra cho Mã ma ma, dù thế nào cũng nên cho ta câu trả lời thỏa đáng, dễ để ta chịu uất ức đâu. Còn bây giờ, ta muốn thay y phục, thỉnh ma ma dẫn người của ngươi ra ngoài, tùy tiện tìm chỗ quỳ trong chốc lát .”

      Tôn nhũ mẫu dập đầu, vừa định dẫn người lui ra, bỗng nhiên San Nương lại hỏi: “Đúng rồi, Nhị gia vừa mới , viện này của ta là của ai?”

      Nàng nhìn Hầu Quyết lén lút muốn theo đám người Tôn nhũ mẫu ra ngoài.

      Hầu Quyết sợ hãi rụt cổ lại, lầm bầm: “Di nương vẫn luôn thích cái viện này, phụ thân sắp đồng ý rồi, nếu ngươi về…”

      “Hửm? Hóa ra Nhị gia ra mặt thay di nương của ngươi!” San Nương cười , “Tốt, đứa trẻ hiếu thảo. Sáng mai, ta phải học đường cho tiên sinh biết, Thập nhị gia chúng ta rất hiếu thảo, muốn ra mặt thay di nương của dạy dỗ tỷ tỷ đấy…”

      tiếng ‘Thập nhị gia’ Hầu Quyết nghe rất , lúc này đại tỷ vừa về nhà của ám chỉ, nàng định làm lớn chuyện, nháo đến trong tộc, thậm chí là học đường…

      Hầu Quyết bảy tuổi, quy củ thế gia đại tộc phải hiểu, lập tức thét chói tai: “ được!”

      “Vì sao được? Ngươi hiếu thảo vậy mà.” San Nương nhìn cười cách hiểm, “Hoặc là , hóa ra trong lòng Nhị gia cũng hiểu, di nương cũng chỉ là di nương, đảm đương nổi chủ tử tiêu chuẩn trong nhà? Hoặc chẳng có người làm đệ đệ nào lại vì di nương mà muốn cướp viện của tỷ tỷ cả? Còn chưa kể đến mới sáng sớm dẫn người xông vào làm loạn trong phòng tỷ tỷ?” Nụ cười của nàng khẽ trầm xuống, “Hay, Nhị gia cố tình giẫm đạp ta?”

      Hầu Quyết rụt cổ. Sáng nay khi đến chỗ di nương, bà liền kể lể khóc lóc, cộng thêm Thúy Kiều ở bên hát đệm, đầu óc nóng lên, thèm suy nghĩ gì cả, cứ thế vọt tới làm chỗ dựa cho di nương

      ra ngoài!”

      Bỗng dưng San Nương quát tiếng, khiến tiểu bản tử kia sợ run cả người, bất chấp ôm cái mông đau đớn, cuống quít dẫn bọn nha hoàn nhũ mẫu của chạy xuống lầu như khói.

      Chờ đến lúc Mã ma ma dẫn người tới, thấy trong đình viện trước cửa tú lâu đầy người quỳ, thậm chí ngay cả Nhị gia Hầu Quyết cũng quỳ đàng hoàng ở đó.

      lầu, San Nương chậm rãi đổi xiêm y, rửa mặt xong mới nghe dưới lầu truyền đến câu hỏi của Mã ma ma, nàng thò đầu nhìn xuống, thấy tiểu bàn tử kia cũng quỳ trong sân, nhịn được nở nụ cười.

      Tựa vào lan can tạo dáng mỹ nhân, nàng hỏi tiểu bàn tử: “Ngươi tạo tiếng xấu cho ta hả?”

      Tiểu bàn tử vội vàng lắc đầu, lại nhìn nhũ mẫu, rũ mắt xuống lầm bầm: “Đệ đệ vô lễ, đây là bồi tội với tỷ tỷ.”

      San Nương nhướng mày, khỏi lại nhìn nhũ mẫu kia, trong lòng nhịn được thầm gật đầu —— ra Ngũ phòng này phải tất cả đều là chày gỗ như Mã ma ma.

      Mà khiến San Nương kinh ngạc, chỉ có nhũ mẫu của đệ đệ nàng. Đứng trong đình viện, mặt ngựa của Mã ma ma run run, cố nặn ra nụ cười với San Nương, lão già đó còn quỳ gối hành phúc lễ, cười : “Thỉnh an nương.” xong bèn muốn bước lên lầu.

      San Nương chớp mắt cái, vội vàng vung tay với bà ta : “ quy củ trong viện ta trước , lầu này của ta phải ai cũng có thể lên.”

      Nàng xoay tay chỉ đám người quỳ trong sân kia, “Những người này, ma ma dẫn , về phần chuyện gì xảy ra, ta lười , ma ma tự hỏi . Còn những lời hôm qua, ta sợ phiền toái, ma ma quản lý tốt chuyện của ma ma, mọi việc đừng làm phiền trong viện của ta, tất nhiên ta cũng làm phiền ma ma. Còn nếu những người kia muốn làm phiền ta, ví dụ như vị đó,…” Nàng hất cằm về phía ngoài cửa viện, “Nếu ma ma có thể xử lý càng tốt, còn nếu xử lý tốt, ta sợ ta bình tĩnh, dứt khoát đơn giản thô bạo chút, thỉnh các vị tha thứ cho.”

      xong nàng vung tay lên, “Được rồi, ra ngoài hết , có việc gì đừng quấy rầy ta!”

      Mã ma ma khẽ cắn răng, thi lễ cái, xoay người dẫn mọi người lui ra ngoài.

      —— Cũng phải do Mã ma ma học được cơ trí, mà vì tối qua bà ta ăn bụng tức được vài tâm phúc khuyên nhủ, phần khác là do bà ta chợt thông suốt số việc mà thôi.

      Lúc ra khỏi tú lâu, bà ta vừa ngẩng đầu liền thấy vị kia mà San Nương chỉ —— chính là di nương - con bà ta có khuôn mặt thon dài lại chẳng có đầu óc.

      Mã ma ma nhịn được nghiến răng, vứt bỏ đám Tôn nhũ mẫu trước, qua kéo Mã di nương quay lại viện của chính mình.

      “Tổ tông của ta ơi! Con có thể yên tĩnh chút ?” Mã ma ma thở phì phì , “Vị kia con cũng nhìn thấy rồi đấy, phải kẻ ăn chay! Thân phận hôm nay của chúng ta bằng người ta, nếu đấu lại, cũng chỉ có thể tạm thời nhường bước thôi!”

      “Dựa vào cái gì? Con phục!” Mã di nương ngậm nước mắt , “Con ở trong cái nhà này chịu khổ nhiều năm vậy, dễ dàng lắm sao? Nó vừa về ở trước mặt mọi người vũ nhục con, con nuốt trôi cục tức này!”

      “Cho nên con bèn khích Nhị gia sinh ?! Con sợ phá hỏng danh tiếng của Nhị gia à? Đây chính là chỗ dựa cả đời của mẹ con chúng ta đó!” Mã ma ma giận dữ .

      “Chẳng phải tại con tức quá ư!” Mã di nương lau nước mắt, “Nó chỉ là thứ nữ, còn chịu tội bị lão phu nhân đuổi ra khỏi Tây Viên, vậy mà dám phách lối thế! Nương nhìn mấy phòng cách vách , thứ nữ phòng nào rụt cổ trước mặt phu nhân để sống qua ngày đâu, có ai như nó dám lớn tiếng với nương vậy?! Nương là nhũ mẫu của phu nhân đấy! Dù có trở mặt với nó phu nhân vẫn đứng về phía nương, nương còn sợ nó cái gì?!”

      Mã ma ma cắn răng : “Ta sợ nó con khỉ! nha đầu còn chưa mọc đủ lông, ta sợ cái gì?! Chỉ là bây giờ nàng ta chiếm lý, lỡ như lớn chuyện, để bề biết, thua thiệt luôn là chúng ta. Nha đầu kia mới vừa về, muốn bắt chẹt người khắp nơi, là thời điểm tạo dựng chỗ đứng cho bản thân, con còn đuổi tới xếp bậc thang cho nó ! Ta khuyên con nên nhẫn nại chút, sống ở nơi hậu trạch này phải chỉ ngày ngày hai, về lâu về dài, rốt cuộc gió đông thổi bạt gió tây, hay gió tây áp đảo gió đông, còn chưa biết đấy!”

      Mã di nương vừa nghe liền biết, nương bà có chủ ý, vội hỏi: “Nương có chủ ý rồi?”

      Mã ma ma lại thở dài : “Có thể có chủ ý gì? Cuối cùng chúng ta chỉ là nô tài.” xong, bà ta ghé vào tai Mã di nương, khẽ : “Hôm nay ta nhìn ra, cho dù chúng ta có được chút tôn trọng ở hậu trạch, nhưng ở trước mặt chủ tử chúng ta chẳng đáng là gì. Cho nên, ta tính sáng mai tìm cữu cữu của con, việc cữu cữu con , ngược lại có thể cân nhắc tí.”

      Mã di nương lại nghĩ nhiều thế, chỉ đầy cánh tay nương bà : “Còn nha đầu chết tiệt kia sao? Để nó làm mưa làm gió ư?”

      “Con gấp cái gì?” Mã ma ma trừng con , “Lúc này lão gia ở nhà, mới để nó phách lối thôi, chờ lão gia trở về, con bỏ chút công phu, chẳng phải cái gì cũng có à? Hôm nay, nó bảo Nhị gia quỳ trong viện nó đó!”

      Cười lạnh tiếng, Mã ma ma lại : “Nha đầu kia được nuôi dưỡng bên người lão phu nhân nhiều năm, thân thiết với lão gia phu nhân. Lão phu nhân và lão gia có quan hệ thế nào phải con biết, đến lúc đó, chỗ phu nhân có ta, chỗ lão gia có con, con tôm được lão phu nhân coi trọng như nó, ta lại muốn nhìn xem nó có thể vượt qua sóng to gió lớn gì?”

    4. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      2 mẹ con mã ma ma đầu toàn rơm hay sao nhỉ, cứ thik đâm đầu cho ng ta chém ah, pó tay, ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm, chờ chị thu phục tận gốc
      TamaP, Hale205LạcLạc thích bài này.

    5. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      Truyện hay lắm và mong được đọc nhiều nhiều ý :p cám ơn nàng @LạcLạc nhiều nhé :)
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :