1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Yên lặng làm bệnh nhân tâm thần - Huyền Nghi (53)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 26

      Về kết quả thẩm vấn của Augus, Trần Tống Mạn có hỏi, Augus cũng , chỉ biết là hôm đó mình trở lại, mà ba vị cảnh sát kia cũng chẳng tra ra được cái gì.

      Tám ngày sau, khu 9 thông báo với Trần Tống Mạn rằng, cậu của bệnh tình ổn định, hi vọng hai người có thể gặp mặt. Trần Tống Mạn nghe tin tức này liền cảm thấy hưng phấn, kéo theo Trương Tiểu Hồng lập tức ngay. Vốn là cũng muốn gọi Giang Hành, dù sao cũng có giúp đỡ rất nhiều, nhưng kỳ thực còn uống thuốc nữa, nếu gặp cũng luôn tránh nên hơi chột dạ, vì vậy – cùng Trương Tiểu Hồng là tốt nhất.

      Lại vào đến khu 9, Trần Tống Mạn có chút thất thần. nhớ mang máng, lần trước có người đàn ông cao lớn mặc áo blouse, kề môi mỏng vào vành tai , rằng: “Hay là mình cứ bất chấp hết vụng trộm với nhau .” khiến tim có phần đập loạn.

      đưa tay che ngực mình lại, cố gắng bình tĩnh, tự nhủ ở đây có Giang Hành, chỉ có Trương Tiểu Hồng đứng bên cạnh, nghi hoặc nhìn dáng vẻ kỳ cục của .

      sao hết, mình thôi chị.” Trần Tống Mạn nhìn Trương Tiểu Hồng cười cười.

      Lúc sắp bước tới cửa phòng của Chúc Thần, trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần sợ hãi. đột nhiên nảy sinh loại ý niệm, chính là ngoảnh mặt bỏ . Tình huống tại chẳng khác gì: càng gần lửa, càng sợ lửa. hít hơi sâu, vào phòng bệnh.

      Hôm nay giống như là ngày hoạt động của khu 9, cho nên trong phòng bệnh 5 người chỉ còn mỗi cậu , đương nhiên, còn có y tá, bác sĩ và y tá trưởng khu từng gặp nhau lần trước. Y tá trưởng trông thấy , thoáng gật đầu cái, tiếp theo cả hai cùng nhìn tới người đàn ông cúi đầu ngồi ở xe lăn.

      Chúc Thần mặc đồ bệnh nhân thông thường, đầu gối che vải, hai tay đặt thành xe lăn, đôi tay vô lực buông thõng xuống. Đầu ông ấy cúi thấp nên góc độ này khiến Trần Tống Mạn nhìn ra có vài mũi chỉ khâu. chậm rãi tới trước mặt cậu mình, còn y tá lấy cho chiếc ghế. Trần Tống Mạn giọng cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế, quan sát người đối diện.

      Y tá khom lưng, bên tai Chúc Thần khe khẽ: “1002, chú xem kìa, xem ai đến thăm chú.” Giọng y tá vô cùng phấn khởi, giống như Trần Tống Mạn là người thân của nàng ta.

      Thẳng đến khi Chúc Thần chậm chạp ngẩng đầu lên gương mặt biểu cảm vô hồn mới ra trước mắt. Trông Chúc Thần tang thương, gầy yếu, bị thời gian bào xát cơ hồ hình hài. Nhưng Trần Tống Mạn chỉ vừa nhìn qua biết, đó chính là cậu , là cậu ruột của .

      “Cậu à…” Trần Tống Mạn vừa mở miệng kêu, nước mắt liền tuôn trào ướt má. Bao nhiêu lời đều nghẹn đắng nơi cổ họng. đưa tay che miệng, cố kìm nén cho bản thân khóc, nhưng tại sao hàng lệ vẫn rơi.

      Nước mắt khiến thế giới của trở thành mảnh mơ hồ, thể nhắm mắt để khống chế cảm xúc dằn vặt trong tâm tưởng. Loại đau đớn này cơ bản có cách nào giảm bớt, chỉ biết ngày tăng thêm.

      Làm sao lại ra thế này, vốn là người tử tế, giờ lại biến thành thân tàn ma dại do đâu? Trong ký ức của , Chúc Thần vĩnh viễn là người sáng lạn như ánh mặt trời rực rỡ, nhưng nhớ lại lúc ở nhà vệ sinh, cậu dùng thủy tinh rạch nát đùi, bộ dạng hư hao suy nhược, những cảnh tượng này cứ giày vò , xoay tròn, rồi lại tan

      Đặt chúng cùng nhau, chỉ cảm thấy rợn người. Vì sao mọi thứ điêu tàn như vậy? Rốt cuộc bọn họ làm gì sai để phải gánh chịu tra tấn đầy tàn nhẫn từ ông trời?

      Tựa như bi thương được giải tỏa, Trần Tống Mạn giờ đây chẳng khác nào đứa bé , ở trước mặt mọi người khóc thành tiếng. Đột nhiên, có ai chạm khẽ vào tay . Sau đó, chiếc khăn vải mềm mại khẽ lau mu bàn tay thấm đầy nước mắt. Trần Tống Mạn nghẹn ngào nhận nó, còn run run tiếng cảm ơn.
      lau lau nước mắt, trả lại thế giới của bản thân trời quang đãng. Nhưng khi khôi phục lại tinh thần mới biết, chiếc khăn ấy là cậu đưa cho, vì Chúc Thần vẫn chưa rút tay về chỗ cũ. Trần Tống Mạn sửng sốt, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Mà Chúc Thần vẫn cảm xúc, đôi con ngươi phảng phất tro tàn, đứng yên, và yên mãi.

      Trần Tống Mạn cuống quít nhìn về phía chung quanh y tá cùng bác sĩ, phát trong mắt bọn họ đều đầy vẻ khó ngờ, hơn nữa đọc được ánh mắt dò hỏi của , bọn họ hẹn mà cùng đồng ý.

      “Cậu!” Trần Tống Mạn kích động bước tới, chỉ vào mặt mình, giọng có chút run run, “cậu còn nhớ con sao? Con là Mạn Mạn đây!”

      Nhưng ánh mắt Chúc Thần vẫn vô hồn như vậy.

      Điều này khiến sốt ruột, liền đưa tay vuốt mặt Chúc Thần, lượng cũng cao lên ít: “Cậu, tỉnh lại ! Cậu nhìn con , con là Mạn Mạn này.”

      bình tĩnh !” Y tá trưởng bay tới giữ cánh tay , ngăn cho làm thế, “đừng kích động 1002.”

      Trần Tống Mạn nhìn về phía Chúc Thần, chỉ thấy ông ấy vẫn như cũ, có phản ứng, thậm chí đôi mắt cũng nhìn . bất lực gật đầu, nới tay, chậm rãi ngồi lại vào ghế tựa. Đôi mắt của Chúc Thần hoàn toàn tăm tối, giống như bị bóng đêm bao phủ, hề có chút ánh sáng lướt qua. nhìn theo cánh tay Chúc Thần trở xuống, rồi ánh mắt dừng tay ông.

      Trần Tống Mạn nhàng đưa đôi tay, sờ vết sẹo thô ráp bàn tay trắng bệch. vẫn còn nhớ , chính đôi tay này từng ôm vào trong ngực, đặt ở đầu vai, sau đó cho kẹo ngon, còn dặn đừng cho cha mẹ. Cũng là cánh tay này, lúc đó ở đám tang mẹ , xúc động nắm thành quyền nện xuống sàn khiến các ngón tay đầm đìa máu chảy. cẩn thận vuốt ve, dường như vẫn còn cảm nhận được vết sẹo năm nào. Cũng chính cánh tay này, lúc nãy khi vừa khóc nấc, lặng lẽ đưa khăn vải cho .

      Nghĩ đến đây, nước mắt nóng hổi lại tuôn rơi mặt.

      Sau đó, vẫn cánh tay ấy, chậm chạp lau nước mắt thay . Trần Tống Mạn cả kinh hỏi: “Cậu, cậu nhớ ra con rồi ư?”

      Đáp lại vẫn là mảng yên tĩnh.

      “Tốt lắm.” lau nước mắt, lấy trong túi ra tấm ảnh chụp, đưa cho cậu xem, “cậu biết con, sao cả. Cậu xem người trong ảnh là ai này.”

      Khoảnh khắc mà Trần Tống Mạn đưa tấm ảnh ấy lên, nét mặt Chúc Thần bắt đầu chuyển biến.

      Ảnh chụp là lúc mẹ thời trẻ, có gia đình. Sau khi mẹ mất, tấm ảnh ấy luôn được cất kỹ trong ví tiền, thẳng tới khi nhập viện, nó và các đồ vật khác mới rời xa thời gian. Nay có được là do Trương Tiểu Hồng đưa cho giữ.

      Tuy rằng lúc lấy nó ra cho Chúc Thần thấy, lòng cũng sợ hãi hoang mang, nhưng tình cảnh này đành cố nén mọi cảm xúc bất ổn, mọi lực chú ý đều tập trung ở cậu mình. Trần Tống Mạn phát Chúc Thần tựa như bị tấm ảnh kia thu hút, sau đó, đôi mắt mờ mịt của ông ta chợt lóe lên vài tia sáng . cố gắng dùng chất giọng bình thản, từng bước dẫn dắt tâm trí ông: “Đây là mẹ con, là chị cậu. Cậu nhớ được sao?”

      “Chúc… Chúc Thanh!” Cổ họng Chúc Thần phát ra khàn khàn vài tiết.

      Có hiệu quả!

      mừng rỡ ngẩng đầu nhìn bác sĩ, y tá, mới hay bọn họ cũng rất vui mừng. Xem ra mẹ chính là có tác động. Vì thế tiếp tục kiên nhẫn : “Ảnh này là do cậu chụp, cậu có nhớ ?” Trần Tống Mạn chỉ chỉ vào ba người trong ảnh, giọng giải thích, “đây là chị cậu – Chúc Thanh, đây là con, đây là cha con – Trần Khánh Dân đấy cậu.”

      “Chị…?” Chúc Thần cố hết sức lặp lại.

      Dường như chỉ khi nhắc tới chị mình, Chúc Thần mới có phản ứng mạnh mẽ. Trần Tống Mạn quay đầu nhìn sang y tá trưởng, nàng ta gật đầu cái, hàm ý bảo cứ tiếp tục .

      “Cậu còn nhớ ảnh chụp lúc mẹ con bệnh nặng, khi đó mẹ chỉ còn 3 tháng để sống.” tới đó, sống mũi có chút cay cay, “mẹ thích tuyết, nhưng bác sĩ đồng ý cho mẹ ra ngoài, cậu nếu bác sĩ đồng ý, cậu mỗi ngày ngồi lì ở phòng làm việc của bác sĩ.”

      Khi ấy Chúc Thần mới 20 tuổi, là sinh viên, mà tính tình giống như đứa trẻ nghịch ngợm.

      “Rồi bác sĩ chịu nổi cậu, đồng ý cho mẹ ra ngoài khoảng 20 phút.” Trần Tống Mạn vừa nhắc lại chuyện cũ, vừa quan sát biểu cảm cậu , “mẹ thể sờ vào tuyết, vì vậy cậu, con và cha cùng chơi ném tuyết, mẹ ngồi bên cổ vũ cố lên. Con với ba con cùng hội đồng cậu, khiến cậu ăn no nê tuyết, phải lăn lộn dưới đất giơ tay xin hàng. Mẹ con vừa xem vừa bật cười khanh khách.”

      Bấy giờ trong mắt Chúc Thần ngân ngấn lệ quang.

      “Bác sĩ bảo mẹ sống tới ba tháng, nhưng ngờ chỉ hai tuần sau, mẹ mất ở bệnh viện rồi.”

      đắm chìm ở hồi ức của mình, quên phải quan sát biểu cảm của cậu .

      “Con với cậu ai nghĩ mẹ ra như vậy, con còn nhớ ngày đó là ngày 24 tháng 12, đêm giáng sinh an lành…”

      “Trần Tống Mạn, nguy hiểm!!!”

      Bốp!

      còn chưa kịp phản ứng bị Chúc Thần đá văng xuống đất, bên tai chỉ nghe thấy tiếng Trương Tiểu Hồng thét ầm lên. Đầu đập vào sàn, nháy mắt đau thấu mấy ông trời. Nhói dậy nổi, chỉ biết cuộn mình đất, rên rỉ vì đau.









      Chương 27


      “1024, chị sao rồi??” Người hỏi là y tá trưởng khu 9.

      Đáng tiếc, Trần Tống Mạn tại cả thân đều đau nhức ngừng, chẳng nghe được ai gì nữa, chỉ biết ôm ngực cuộn tròn người sàn nhà, mồ hôi rịn theo trán chảy xuôi. Đau – cùng lắm cũng có thế này. Nội tâm nảy sinh ý niệm, đó là cậu à, con bình thường ngực vốn là tường thành vĩnh cửu, nay đá phát vào đấy, chẳng lẽ muốn nó lép hẳn luôn ư?

      Bác sĩ phụ trách Chúc Thần và y tá đều bận rộn trấn an ông ấy, chỉ còn y tá trưởng cùng Trương Tiểu Hồng bọn họ liếc nhau, y tá trưởng vội vàng quả quyết: “Chị đầu, tôi chân!”

      Trương Tiểu Hồng nhất trí, sau đó hít sâu hơi, cả hai đồng thời dùng sức khuân Trần Tống Mạn sóng soài dưới sàn lên giường bệnh gần nhất. Y tá trưởng ngồi xổm bên cạnh đầu , nhàng đỡ dậy rồi cẩn thận sờ nắn, xác định có chảy máu, nàng ta mới thở phào tiếng. Nhưng lúc Trần Tống Mạn nện đầu xuống gạch, thanh cũng khá lớn, tại chỉ vùng ngực, ngay cả gáy và sau lưng chỉ cần cử động cũng tê tái linh hồn. Ăn cước bất ngờ, thậm chí thở còn hít thở chẳng thông. Đột nhiên, loại dự cảm tốt.

      Vì thế, lúc uống sữa xong, giơ tay lên kéo góc áo của y tá trưởng, giọng đứt quãng : “Tôi… khó thở, bình… oxy…”

      Y tá trưởng nghe xong sắc mặt tái mét: “Khó thở à? Chị nằm , tôi lập tức cho người kiểm tra ngay!” Nàng ta vừa đáp vừa chỉ huy bọn họ.

      “Còn ngây ra đó làm gì?” Y tá trưởng nhìn về phía Trương Tiểu Hồng, ánh mắt vô cùng ớn lạnh, “đem cái bình oxy lại đây!”

      Trương Tiểu Hồng luông cuống làm theo, y tá cũng bắt tay vào việc, chẳng qua mỗi khi họ động chút đều khiến cho khổ sở vô cùng, bọn họ thấy thế cũng cố gắng làm chậm hơn. Y tá trưởng đứng xem vừa mắt, lại bảo: “Tránh ra.” Nàng ta đẩy Trương Tiểu Hồng, thành thục đem Trần Tống Mạn nằm ngửa, kéo hai đầu gối duỗi thẳng ra. Trần Tống Mạn đột nhiên bị “hành quyết” thế này, nhất thời cảm thấy mình sớm siêu thoát.

      Y tá trưởng cho phụ tá giữ lại, rồi dùng ngón tay ấn vào xương sườn phía trước, toàn thân Trần Tống Mạn run rẩy, há miệng thét to. Nàng ta nhìn , ánh mắt chứa vài phần khen ngợi. Tay nàng lại theo hướng xương sườn, lại ấn nhè , còn người được ấn --- lại trận run run. Vì vậy suốt quá trình kiểm tra cơ thể, Trần Tống Mạn ngoại trừ việc gào những lúc cần gào, còn lại mặc kệ đau kiểu gì cũng hề ầm ĩ.

      Rốt cuộc xương sườn được kiểm tra hết, y tá trưởng mới thu tay về, chằm chặp nhìn . Mồ hôi vã đầy đầu, tóc bết vào trán. há miệng thở hổn hển, nước mắt cũng trào ra. Y tá trưởng thở dài thườn thượt: “Xương sườn hỏng hóc gì, do đó khó thở cũng vì quá đau đớn mà thôi.” Rồi nàng ta lấy điện thoại bàn, bấm bấm vài số, bước vội ra ngoài.

      Đại khái chờ vài giây, bên kia đầu dây liền bắt máy: “Alo, bác sĩ trực ban khu 3 phải ? Ừ, sang đây gấp hộ, khu 9 nhá.”

      Trần Tống Mạn nằm bẹp giường bệnh, cảm thấy đầu óc thanh tỉnh rất nhiều. vẫn duy trì tư thế nằm kia, tuy rằng quá dễ chịu, nhưng nếu đổi tư thế thêm lần đau, nên thôi… tạm thời như vậy . Vừa nãy ngã nhức nhói vô cùng, nhưng giờ thấy sau lúc trôi qua cũng thảm đến mức bán thân bất toại, toàn thân bất động. Tần suất đau vẫn còn chấp nhận được, cho nên mè nheo Trương Tiểu Hồng đỡ ngồi dậy, nhìn sang bên kia mới thấy Chúc Thần bị bác sĩ y tá cật lực cột vào xe lăn, áp chế ông ấy.

      Hốc mắt lại ươn ướt.

      Sắp xếp mọi ổn thỏa, y tá trưởng mới với Trần Tống Mạn rằng: “1002 tại thể trò chuyện tiếp, bác sĩ phụ trách của 1002 ghi lại đối thoại rồi, nếu về sau có tiến triển tốt, chúng tôi thông báo với chị ngay.”

      Trần Tống Mạn hoảng hốt gật đầu. Rốt cuộc, y tá trưởng còn nhả câu: “ , nghe tôi bảo này, chị cố gắng trị liệu cho tốt, tôi nghĩ chị chóng xuất viện thôi.” Ngữ khí nàng ta thực chắn chắn, bất giác khiến Trần Tống Mạn an tâm.
      vô cùng cảm kích, liền trịnh trọng gật đầu. Vài phút sau, Giang Hành hấp tấp theo cửa vào tới chỗ. vừa đến, ngay cả liếc mắt nhìn cái cũng chưa từng, chỉ trực tiếp vài câu gì đó với y tá trưởng. Nhưng lúc mà nhìn lại đâm ra chột dạ, chẳng hiểu tại sao. Trao đổi ngắn gọn kết thúc, y tá trưởng bước tới chỗ Chúc Thần, còn dừng trước giường .

      bộ được , hay muốn nằm xe đẩy cho nó phong cách?” thanh của Giang Hành nhàng vang đỉnh đầu Trần Tống Mạn.

      Trần Tống Mạn nghe được giọng điệu châm biến của , liền cứng cổ đốp chát: “Bà đây có thể tự !” xong, như muốn chứng minh điều mình , cắn răng chống tay bên giường, đứng lên.

      Nhưng toàn thân chỗ nào cũng nhói, cơ bản thể dùng sức, vừa mới bước bước đầu tiên khống chế được hành động, ngã nhào về trước. May mắn--- nhào hẳn vào lòng của gã đàn ông độc mồm.

      Giang Hành cười trào phúng: “Cũng biết ‘’ quá chứ lị.”

      bấy giờ còn hơi sức đâu cãi với , chỉ còn cách dựa vào lòng , cảm thụ bao nhiêu thoải mái. Nhưng là…

      chống tay trước ngực Giang Hành, cắn răng muốn rời khỏi vòng tay của , lại thấy trước mắt áo blouse tung bay cái, cả người được nhấc bổng lên, bế thốc , mặt áp vào cánh tay , còn tay mình … chẳng biết nên để chỗ nào. Mọi thứ diễn ra rất nhanh chóng, ngồi giường, ngồi trong lòng , tư thế này mà miễn giảm giúp hầu hết va chạm đau đớn rồi.

      Sau đó, đứng dậy, quay lưng về phía ngọn đèn, cả người chỉ còn là bóng tối bao phủ. Trần Tống Mạn nhìn gã đàn ông cao to trước mắt, nhận ra hơi ấm tan biến dần…

      , quyết lưu luyến. Trần Tống Mạn vuốt đôi gò má, thầm trấn an mình như vậy. Đặt nằm lên giường bệnh có bánh xe, Trần Tống Mạn sung sướng được đẩy từ khu 9 về khu 3.

      hồi khi đến phòng bệnh, Giang Hành bình thản bế lên, vẫn dùng lực đạo mềm như cũ, đặt vào giường --- giống như toàn bộ quá trình nét mặt có lấy tia biến hóa, đôi con ngươi có đau lòng, cũng có cười nhạo, tựa hồ người vừa ôm chính là bệnh nhân như muôn vàn bệnh nhân khác.

      Trần Tống Mạn bị thái độ xa lạ này khiến cho lòng hơi buồn bực. An bài xong xuôi, Giang Hành quay lưng bước ra ngoài. lúc Trần Tống Mạn nghĩ mình bị vứt bỏ, lại như bay rồi trở về, còn mang theo ‘võ trang hạng nặng’.

      Giang Hành đặt hộp kim loại xuống, đeo ống nghe bệnh vào tai, thờ ơ hỏi: “Đau ở đâu?”

      Trần Tống Mạn thành thực trả lời: “Ở lưng với ngực.”

      Vừa dứt câu, Giang Hành cầm vạt áo , xốc lên, đưa ống nghe vào. Ống nghe lạnh lẽo chạm vào làn da khiến Trần Tống Mạn kêu ‘a’ tiếng. Giang Hành ngẩng đầu liếc nhìn , tiếp tục di chuyển ống nghe đến trước ngực. Cứ thế, ống nghe di chuyển trong bộ đồ bệnh nhân rộng rãi của cách dễ dàng, loại cảm giác kỳ cục này khiến cho Trần Tống Mạn dám quay đầu ngó cái.
      Nửa ngày, ống nghe dừng ở bên ngực trái. Hơi thở cũng loạn nhịp lên, đột nhiên ngoảnh đầu, liền bắt gặp ánh mắt sâu hun hút. Dường như mai phục lâu thợ săn mới chờ được thỏ con mắc bẫy, Trần Tống Mạn bị ánh mắt vây lấy, còn đường lui.

      “Gặp cậu rồi à?” Giang Hành nhàn nhạt hỏi.

      Trần Tống Mạn chớp chớp hàng mi, cam chịu, sợ câu tiếp theo của Giang Hành chính là ‘sao tìm tôi?’

      “Có kết quả gì chưa?”

      Trần Tống Mạn cắn môi dưới, im lặng.

      Bởi bầu khí kỳ quặc này khiến sao được.

      “Ừ… ban đầu rất tốt, cậu tôi suýt chút nhận ra tôi. Về sau biết tôi gì đó, hoặc ông ấy nghĩ tới cái gì, rồi ông ấy đạp tôi bay thẳng cổ…” , cố gắng lựa chọn từ ngữ giảm .

      Đối diện với Giang Hành, luôn có loại cảm giác đứng ngồi yên. Còn vì sao á? Chẳng lẽ vì báo cáo chuyện này? Giang Hành là bác sĩ phụ trách của , nhưng phải phụ trách mình , cho nên… chắc quản hết mọi đâu nhỉ? Lại , có việc lớn gì cứ dẫn xác tìm cũng đúng hay lắm. nghĩ như vậy, chột dạ cũng ít nhiều vơi , lúc ngẩng đầu nhìn càng thấy hợp tình hợp lý rất nhiều.

      “Wow~” Giang Hành kêu lên tiếng.

      Wow cái con em ! =.=

      “Tim đập quá nhanh.” Môi mỏng hé mở, điềm nhiên thốt ra 5 chữ mờ ám.

      A… cái gì?

      Trần Tống Mạn hơi đỏ mặt: “Là bởi vì… ống nghe mát.”

      “Vậy sao?” Giang Hành thản nhiên rút ống nghe ra, sau đó bàn tay to ấm áp thay thế ống nghe, trực tiếp bao phủ ngực trái .

      “Còn mát này?”

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Sàm sỡ rồi :yoyo60:

    3. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      bác sĩ tâm thần

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28

      "Còn mát này?"

      Cả người Trần Tống Mạn đều cứng đờ tại chỗ.

      Trong nháy mắt, tựa như từ xuống dưới nhiệt độ đều tập trung tại nơi bị Giang Hành đặt tay lên, đau đớn biến mất, cả hai chỉ còn nghe ràng tiếng tim đập thình thịch. Tay chân biết đặt ở nơi nào, vệt ửng hồng nơi gò má chậm rãi loang ra.

      “Tim đập nhanh như vậy.” Giang Hành vẫn cứ đùa dai, càng áp sát thân mình đến gần hơn, tuy rằng tiếp xúc cơ thể Trần Tống Mạn, nhưng vẫn tạo ra khoảng cách vô cùng mờ ám.

      Gương mặt của biểu cảm gì, giống như có sờ ngực , cũng ý thức được hành vi của mình có bao nhiêu kinh hãi. Quả giống như bị Thor bổ cho vài búa trúng.

      Trần Tống Mạn trấn tĩnh lại, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là may vì mình có mặc nội y, dẫu rằng chỉ là nội y vận động.

      “Kiểm tra xong chưa?” Trần Tống Mạn bình tĩnh mở miệng, ngờ tới giọng mình trở nên khàn khàn như vừa trải qua…

      Giang Hành chớp chớp mắt: “Chưa xong, tôi còn muốn xem va chạm nặng thế nào.”

      vừa , vừa dời bàn tay nóng rực của mình khỏi ngực . Rồi đợi Trần Tống Mạn thờ phào hơi, cởi từng cúc áo xuống. Trần Tống Mạn vội vàng ôm lấy áo mình, hét lớn: “ định làm gì?”

      Giang Hành thu tay, từ cao nhìn Trần Tống Mạn: “Tôi bảo rồi, tôi cần kiểm tra va chạm của người .”

      Trần Tống Mạn nghe xong, sống chết lắc đầu: “ cần đâu, y tá trưởng kiểm tra mà, phía trước sao cả!”

      Bàn tay của rời , nhưng hơi ấm vẫn còn quanh quẩn. Giang Hành hơi chau đôi mày đẹp: “Vậy để tôi nhìn sau lưng.”

      Trần Tống Mạn cắn môi dưới, tay vẫn nắm lấy cổ áo mình, chẳng biết nên làm gì bây giờ.

      Dưới ánh đèn trắng sáng, thiếu nữ tay trói gà chặt nằm dưới thân , cúc áo mở bung ra, cho dù cổ áo được gắt gao giữ chặt nhưng vạt áo vẫn phản chủ, lộ ra eo thon trắng nõn. Giang Hành dừng tầm mắt cơ thể , loáng thoáng vài giây, chỉ thấy cảnh xuân gọi mời đến phần ngực là bị chặt đứt, trong lòng có chút tiếc than. Nơi đó, vừa nãy chạm qua rồi. nghĩ tới thoạt trông giống tường thành, nhưng sờ vào, quả nhiên là điện nước đầy đủ! Khụ khụ, ho hai tiếng, bất giác thấy tay mình lại nóng lên, có phần xấu hổ.

      ngồi cạnh giường, khom người nắm lấy bả vai , chậm rãi để ngồi dậy. Đầu bị Giang Hành áp vào vai mình, mà hai tay Giang Hành lại vòng lấy eo , cứ như là say mê ôm ấp. Trần Tống Mạn bị kìm quá mức, chỉ còn thấy được tóc đen ngăn ngắn vành tai của Giang Hành.

      lúc còn buồn bực, Giang Hành nắm cổ áo , kéo xuống. Biết tiện nằm sấp, cho nên Giang Hành chỉ có thể đem áp mặt vào người mình, đương nhiên, trước mặt , miễn e dè thừa thãi.

      Đồ bệnh nhân rộng thùng thình cứ thế, rơi xuống giường. Mặt chôn vào khuôn ngực đàn ông rắn rỏi. thân chỉ còn lại nội y mỏng mảnh. Giang Hành thấy dựa vào mình, nhất thời toàn thân có chút cứng nhắc. Ngực con mềm mại, đường cong phập phồng dán sát người , mặc dù cử động gì nhưng cũng khiến khát khô cả miệng. Trong đầu Giang Hành ra bốn chữ to: “Tự-mình-chuốc-khổ!”

      cười như mếu, lấy ở túi ra chiếc đèn pin, cảm thụ nằm trong ngực mình, cố gắng bình tĩnh, chiếu tia sáng vào tấm lưng mịn màng trơn bóng ấy. vẫn còn nhớ , lần nọ nhìn sau lưng dị ứng nên da dẻ xấu . tại còn, làn da trắng hồng bóng loáng, ngay chùm tia sáng soi rọi, càng thêm đẹp đẽ vô ngần. Tất nhiên nếu mảng xanh xanh tím tím vì bị té.

      Nhác thấy lưng thê thảm, Giang Hành cũng tưởng tượng ra đá của đàn ông là bao nhiêu sức lực, mà này hề phòng bị chút nào, ngã xong, đau bao nhiêu cho vừa?

      biết mình nên làm gì lúc này, chỉ dùng ngón tay thon dài nhàng vuốt ve vết bầm lưng , tựa như lông vũ mềm mại lướt qua da thịt nhẵn nhụi, khiến có phần run rẩy.

      Đó là vết thương mà…

      Ánh mắt Giang Hành u tối vài phần, động tác cũng cẩn trọng vài phần.

      “A…” Vì đau đớn mà Trần Tống Mạn kêu rên tiếng.

      Thực giống như móng vuốt của con mèo , chậm rãi cào vào lòng Giang Hành, đau, có chút ngứa, nhưng để lại dấu vết sâu. Dưới ánh đèn, nét mặt người đàn ông nửa sáng nửa tối, rồi đột nhiên dùng tay ôm lấy xinh đẹp vào lòng, bủa vây gắt gao như vậy.

      “Giang Hành, … làm sao thế?”

      Trần Tống Mạn nằm nơi ngực , hỏi chuyện. Thời điểm ấy hơi thở nhàng phả vào mặt gã đàn ông tuấn tú, làm nhột nhạt xương quai xanh của khiến cơ thể cứng đờ, đôi vòng tay lại càng thêm ôm chặt. Trần Tống Mạn có chút mất tự nhiên, khẽ động đậy thân thể, nhưng lại bị Giang Hành ràng buộc thêm sâu.
      này…” Trần Tống Mạn cố ý nâng cao giọng điệu, an ủi , “là tôi ngã, cũng phải , nhưng nhìn đau hơn tôi phải?”

      “Thân thể con nhờ cha mẹ sinh ra.” Giang Hành điềm nhiên giảng đạo, “tôi là bác sĩ, cũng xem như nửa cha, nửa mẹ của . Nay con bị đánh thành như vậy, đau ở thân, tôi đau ở tâm. Nhói lòng khôn xiết…”

      Sợ khiếp linh hồn!

      Trần Tống Mạn bĩu môi, dùng tay đánh lưng chút: “Ai tôi bị đánh, là cậu tôi vô tình bộc phát bệnh thôi.”

      “Ừ ừ, lúc nào cũng chuẩn cần chỉnh,” Giang Hành hùa theo trêu chọc, “ phải bị người ta đánh, chỉ bị bệnh nhân tâm thần ngồi xe lăn đạp cho cước bay giữa ngân hà.”

      Trần Tống Mạn bị nhiệt độ cơ thể ấm áp vây quanh, cũng lười phải nghĩ: “Dù tôi bị đạp cũng giận lắm.”

      có máu M hồi nào mà giấu kỹ ghê?” Giang Hành tỏ ra vô cùng kinh hãi.

      bậy bạ gì đó!” lại đánh vào người , chỉ thấy đôi môi lặng lẽ nở nụ cười.

      Trần Tống Mạn thở dài: “Đó là cậu tôi mà, là người thân duy nhất của tôi ở đây.”

      xong, đột nhiên nhớ ra chuyện nữa. Vì thế đẩy Giang Hành khỏi người mình, mặt đối mặt nhau, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc: “Có chuyện muốn giải thích đây.”

      Giang Hành mắt đầy cợt nhã.

      nhìn ngực , tuy rằng bị áo ngực vận động che phủ, nhưng vẫn dư sức nhìn ra khe rãnh. Đôi mắt mê muội vài phần, bàn tay cũng bất giác nóng lên.
      chắc chắn bàn chuyện nghiêm túc với tôi trong bộ dạng này ư?” Giang Hành hào phóng thưởng thức cảnh đẹp.

      Trần Tống Mạn nhìn theo tầm mắt , vội vàng hét lên tiếng, túm lấy áo mặc vào, nhưng cử động lại đau nên mọi thứ vô cùng chật vật. Giang Hành thấy vậy thở dài, nhàng cầm lấy áo , mặc cho , rồi tỉ mẫn cài từng cúc lại. Xong xuôi hết thảy, Giang Hành chỉ cảm thấy lưng mình lấm tấm mồ hôi. Mặc đồ cho con quả chẳng dễ dàng gì. Hết sức kiềm chế, hết sức kiềm chế.

      “Ảnh chụp mà chị Hồng đưa tôi, là của đưa cho chị Hồng?” gợi đề tài.

      Sắc mặt Giang Hành vẫn vậy: “Ờ, sao?”

      lấy ở đâu đó?” nắm cánh tay Giang Hành, “tôi nhớ nó luôn nằm trong ví tiền của tôi, lúc xảy ra chuyện, tôi cũng chưa từng thấy nó, …”

      “Đừng vội!” Giang Hành vỗ vỗ khuỷu tay , “ quên là tôi từng làm báo cáo tinh thần của à?”

      lấy trong túi ra bức ảnh đưa trước mặt , Trần Tống Mạn cúi đầu vừa thấy, kia đúng là bức ảnh mà Trương Tiểu Hồng đưa cho. Nhưng ảnh chụp này phải… nhớ lại, lúc nãy bị cậu đá cho đá, ảnh chụp nháy mắt biết bay đâu. Hóa ra là bị Giang Hành nhặt được.

      “Đồ vật bên người cũng là phần nghiên cứu của chúng tôi, trước khi cha gặp bất trắc, ông ấy giao số thứ cho tôi, nhưng tôi chưa kịp trả lại xảy ra những chuyện đáng tiếc.” Giang Hành .

      Trần Tống Mạn nhăn mày: “Ý của còn giữ của tôi rất nhiều thứ nữa?”
      Giang Hành cười tựa có tựa : “Nhiều có, nhưng còn giữ quyển nhật ký.”

      Trần Tống Mạn trở nên khủng hoảng: “Sao dám to gan xem trộm nhật ký của thiếu nữ!” biết Giang Hành xem quyển nào, nhưng dù là quyển nào chăng nữa bên trong ghi lại toàn là lịch sử tối tăm.

      Khóe môi Giang Hành khẽ nhếch: “Ngại ghê cơ mà, đồ nào của tôi cũng tỉ mỉ ngâm cứu hết rồi.” đặc biệt tặng thêm hai từ tỉ mỉ.

      Trần Tống Mạn đầu đầy vạch đen.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29

      “Vậy… vậy xem cái gì rồi?” Trần Tống Mạn muốn ngất tại chỗ.

      Giang Hành ra vẻ suy tư: “Ờ, hôm nay mị thấy, học trưởng X mặc áo màu xanh lá nà, ngang qua ánh dương nà, mỉm cười ấm áp nà, gương mặt hồng hào nhắn như thắp lên ánh sáng cho sinh mệnh nhoi của mị.”

      Trong mắt Giang Hành ngập tràn nét cười, nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại: “Ngày tháng năm, hôm nay học trưởng X tâm trạng hình như tốt lắm, mị mặt dày hỏi ấy sao ấy vui, ấy cái đôi giày trượt băng để ở đâu quên rồi, ước gì mị biết nó nằm ở đâu để mà chỉ ấy…”

      Trần Tống Mạn trở nên xấu hổ: “ vừa phải thôi.” Đúng là thời trung học thần tượng chàng học trưởng X, việc cũng xảy ra như trong nhật ký, nhưng khi được thốt từ miệng Giang Hành lại trở nên… kỳ cục.

      “Ôi dồi thiếu nữ với tâm hồn lãng mạn.” Giang Hành vỗ vỗ đầu , ngàn lần thấm thía, “rốt cuộc ông đây phát ra, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài còn là thiếu nữ phương diện này, quả thực rất đáng ăn mừng.”

      Trần Tống Mạn: “…” Đây là cười nhạo sao?

      thẹn quá hóa giận, câu cần dùng não: “Dáng người ‘thiếu nữ’ mà ban nãy còn sờ mó nhiệt tình đấy!” Lời vừa thốt xong, bỗng ý thức được, lại chẳng biết nên tìm cái lỗ nào để chui vào.

      “Ha ha~” Giang Hành bật cười thành tiếng, ánh mắt loan thành hình trăng non, thậm chí có thể nhìn thấy lúm đồng tiền bé xíu gần nơi khóe miệng. Thấy Trần Tống Mạn nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn, lại ngân ngấn nước mang theo chút ngượng ngùng, cảm thấy trái tim của mình cũng dần tan chảy…

      Ding ding!

      Điện thoại đột nhiên reo lên.

      Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành, Giang Hành cúi đầu, đưa tay lấy điện thoại trong túi áo ra, nhìn thấy đồng hồ điểm, bất giác chau mày.

      Trần Tống Mạn vội : “ bận việc hả? , tôi sao đâu.” nhịn được len lén nhìn trộm di động của , nhưng màn hình sáng quá, cái gì cũng chẳng nhìn được.

      Giang Hành nhét di động vào túi, ngẩng đầu với : “Vậy nằm nghỉ ở đây, dù gì cũng muộn, tôi phải rồi.”

      “À mà đồ của tôi…” Trần Tống Mạn ngập ngừng hỏi, “mấy cái đó có thể trả tôi ?”

      Giang Hành cười đến tà mị: “Tùy vào biểu của .”

      Trần Tống Mạn mắng người: “Đậu xanh rau má!”

      Vì vậy những ngày sau đó, ngoan ngoãn nằm giường tịnh dưỡng. Giang Hành mấy hôm nay cũng thấy đâu, chỉ nghe Trương Tiểu Hồng bảo, ta được cử diễn thuyết ở đại học. À sực nhớ, gần đây còn có lạ lùng.

      Trần Tống Mạn ngó về phía cửa, thấy quả đầu hồng Augus bước qua, theo sau là vài chú cảnh sát. tình kỳ lạ chính là, mấy ngày nay cảnh sát điều tra Augus xuất rất thường xuyên, kiểu kiểu hai ba hôm là Augus lại bị đưa tới phòng khám bệnh để thẩm vấn lần.

      Quá trình thẩm vấn cụ thể ra sao biết, nhưng mỗi lần Augus trở về, sắc mặt đều tái nhợt, tựa như thầm với rằg việc kia có bao nhiêu mệt mỏi.
      Hai ngày sau, Trần Tống Mạn khỏe lên trông thấy, Trương Tiểu Hồng cũng đỡ phải chạy vại tới lui, cơm dưng nước rót nữa. Vì vậy đứng xếp hàng vào đội ngũ chờ phát cơm, giữa đường còn gặp được Augus thẩm vấn trở về, , là Abel mới đúng.

      Abel?” Trần Tống Mạn lấm lét nhìn quanh, “ phải Augus sao ?”

      Abel gật gật đầu: “Lúc trước là nó, nhưng gần đây nó hơi mệt, liền thay nó xuất vài ngày.”

      Trần Tống Mạn kinh ngạc hỏi: “Bao gồm lần thẩm vấn lúc nãy?”

      “Đúng vậy.” Abel , “kỳ thực mấy lần thẩm vấn trước là ứng phó rồi, tuy hơi gian nan cơ mà phía cảnh sát cũng xác nhận người kia phải giết, nên bọn họ muốn thẩm vấn cứ thích chiều thôi.”

      báo em tin vui luôn nè.” Abel hé môi, “bọn họ bảo là đến tìm nữa, túm váy lại là hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.”

      Tuy rằng giọng điệu Abel thực thoải mái, nhưng Trần Tống Mạn chẳng biết vì sao cảm giác được, đáy mắt ta có nét cười.

      Trần Tống Mạn thành tâm mừng rỡ: “Tốt quá rồi Abel!” Thế này cần phải rối rắm hay lo lắng về người bạn của mình nữa. Nhưng lúc ăn cơm, thấy Abel chính là có chút an lòng. Rốt cuộc, Abel gắp phần ớt xanh bỏ vào miệng, Trần Tống Mạn bất ngờ thốt lên: “Abel?”

      Abel vừa ăn ớt xanh, vừa mờ mịt nhìn Trần Tống Mạn: “Gì đó người đẹp?”

      , có gì!” cúi đầu, xới xới bát cơm trong tay .

      Abel từ trước đến giờ, ăn ớt xanh.

      Chỉ cần nhìn thấy trong bát có ớt xanh, thét chói tai rồi ném qua bát hết. Nhưng hôm nay Abel lại có phản ứng, ăn uống có chút mất bình thường. Nếu là điểm ấy, nghĩ rằng do tâm trạng Abel xấu, nhưng…. Tầm mắt rơi xuống túi áo của , nếu là Abel, ở đó cây thánh giá bạc.
      Thánh giá này, Abel bao giờ rời thân.

      Hơn nữa, quan sát chân của Abel – lúc ăn cơm, đôi chân dài vốn duỗi thẳng, nay lại đặt vuông góc với cạnh bàn. Tuy rằng kiểu ngồi này rất khí chất, nhưng đó cũng là thói quen tiêu chuẩn của Augus, bởi lúc Abel ăn cơm, chân tay đều lộn xộn. Ba điểm bất thường này có thể đến kết luận: Người đó phải Abel, mà chính là Augus. vì sao muốn ngụy trang thành Abel?

      Chẳng lẽ muốn thay Abel giũ sạch hiềm nghi? Phía cảnh sát nghi ngờ Abel, ràng Augus muốn để Abel ra mặt mà tự mình ngụy trang Abel để lừa gạt cảnh sát ư? Suy nghĩ này lóe lên khiến hơi chấn động.

      Sau khi ăn xong, và Abel cùng nhau trở về phòng bệnh. luôn lén lút nhìn Abel, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy Abel đứng thẳng tắp, dáng cũng tự nhiên, Trần Tống Mạn ngược lại cảm thấy mình đa tâm.

      “Nhìn tôi làm méo gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.

      Trần Tống Mạn thu lại ánh mắt, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang: “Có nhìn đâu…”

      Người đàn ông cười khẽ: “Tôi ngây thơ như Abel đâu, khỏi chối.”

      Trần Tống Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, thận trọng hỏi câu: “ là Augus.”

      Augus cũng đáp lễ bằng ánh mắt kinh ngạc: “Giờ phân biệt được tôi với rồi sao?”

      Trần Tống Mạn lắc đầu: “À… do tôi nghĩ vu vơ nên…”

      Giữa hai người im lặng hồi lâu, Augus mới mở miệng: “ khỏe chưa đấy?”

      Trần Tống Mạn lập tức ưỡn ngực, cười như Tết đến: “ yên tâm , tôi khỏe lắm rồi.” Vì để chứng minh lời mình là , còn đưa tay vỗ vỗ ngực mình hai cái.

      Thấu mấy ông trời---

      Trần Tống Mạn đau đến phát khóc.

      Chỉ thấy Augus cười khẽ tiếng.

      Trần Tống Mạn vuốt vuốt ngực mình, theo sau Augus đến cửa phòng.

      “Phải rồi!” quay lại nhìn từ cao, chiếc mũi thanh tú và bờ môi đỏ mọng của Augus lên đầy quyến rũ, “việc cậu ổn chứ?”

      Trần Tống Mạn nhún nhún vai: “Còn sao được nữa. Bác sĩ Giang giờ có ở đây, tôi đành đợi ta trở về, sắp xếp giúp tôi cơ hội gặp mặt lần hai.”

      cũng ý thức được, mỗi lần nhắc tới ba chứ ‘bác sĩ Giang’ cũng là mỗi lần sắc mặt Augus trầm xuống hẳn.

      “Giang Hành?” Lúc gọi cái tên này, có cảm tưởng như nghiến răng, “mỗi khi gặp khó khăn, chỉ nghĩ đến thôi à?”

      Trần Tống Mạn bất giác cuộn lọn tóc của chính mình, nghe thấy Augus hỏi thế liền trả lời: “ có cách khác, dù sao ở bệnh viện tâm thần có bạn bè là bác sĩ cũng quá may mắn rồi.” Trong đầu chợt nhớ tới hình ảnh Giang Hành áp mình ở giường, khuôn mặt nhắn chợt đỏ lên, “tuy rằng ta tánh rất kỳ, nhưng cũng xem như đáng tin cậy.”

      Biểu cảm Augus càng ngày càng lạnh, tựa hồ muốn đem mọi vật trong vòng phạm vi 10 mét đóng băng. Nhưng Trần Tống Mạn vẫn vô tư tiếp: “ cũng biết mà, chuyện của tôi đơn giản, ta lại là bác sĩ bình thường, vì vậy hiếm khi được ta mở lòng trợ giúp.”

      Giọng càng lúc càng , cuối cùng câm mồm, thận trọng nhìn về phía Augus. rốt cuộc cũng ý thức ra, người đàn ông trước mặt mình hề có chút gì gọi là muôn nghe thêm nữa.

      “À tôi… phải ý đó đâu.” Trần Tống Mạn cuống quít giải thích, “kỳ thực chỉ có tôi là bình thường thôi, chứ so với tôi còn bình thường lắm lắm. À, ừ…” đúng cái kiểu càng bôi càng đen, “Augus bấy giờ chẳng khác nào nữ hoàng băng giá Elsa, sắc mặt đến vô cực.

      Cuối cùng, Trần Tống Mạn ủ rũ : “Dù sao đối với tôi cũng là người bạn vô cùng quan trọng, hiểu ?”

      “Được rồi.” Augus im lặng nghe hết chuyện xong, mới lạnh lùng mở miệng, “ hiểu.”

      Sau đó, nhanh qua người , đứng ở gian phòng của mình, mở cửa, vào cửa, đóng cửa, động tác chém đinh chặt sắt, kịp để cho phản ứng nào. Điều này làm có phần buồn bực. bước đến cửa phòng Augus, toan gõ vài tiếng, nhưng khi các đốt ngón tay sắp chạm vào cửa --- lại đột ngột dừng ở trung.
      139Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :