1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ngày về - Chiết Hỏa Nhất Hạ (28)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Cả đêm Chu Yến Cầm ngủ được ngon giấc, giờ phút này sắc mặt vừa mệt mỏi vừa hơi trầm xuống, vẻ đẹp trai rạng ngời thường ngày cũng giảm sút đáng kể. Đỗ Nhược Hành dù sao cũng hơi chột dạ, thành sớm quên chuyện Chu Yến Cầm đến thành phố S, vốn cho rằng ta sớm trở về T thành.

      Vì vậy mặc dù cao giọng nhưng vẫn giấu được vẻ lúng túng: "Tại sao lại ở đây?"

      Chu Yến Cầm liếc cái, đáp đơn giản: "Chờ em."

      Bởi vì hai chữ này nên Đỗ Nhược hành mủi lòng cho Chu Yến Cầm vào cửa, lúc đóng cửa liền đụng phải vạt áo của ta, cảm giác rất lạnh lẽo. Đỗ Nhược Hành thể mở miệng hỏi rốt cục Chu Yến Cầm ở bên ngoài chờ bao lâu, nếu như ta trả lời ngày đêm, nhất định cách nào khắc chế được cảm giác tội lỗi dâng trào.

      Mặc dù rất có thể lúc này Chu Yến Cầm sử dụng khổ nhục kế.

      Đỗ Nhược Hành làm cơm, lúc từ phòng bếp ra phát Chu Yến Cầm nằm nghiêng ghế sô pha ngủ mất, người đắp chiếc chăn có lẽ là vào phòng ngủ mình lấy ra. Chính cũng rất buồn ngủ, ngáp dài gọi Chu Yến Cầm hai tiếng, ta khẽ nhíu mày nhưng chịu tỉnh. Đỗ Nhược Hành bưng chén canh thịt thơm ngát bổ dường đặt trước mũi Chu Yến Cầm, đưa qua đưa lại hai vòng vẫn thấy ta mở mắt. Rốt cuộc cảm thấy có ý nghĩa, Đỗ Nhược Hành nghĩ thầm đây chính là do muốn, thể trách tôi cho ăn.

      ăn trưa mình, sau đó nhìn ra phòng khách, Chu Yến Cầm vẫn còn ngủ rất say. Đỗ Nhược Hành đem khối xương sụn cắn rồm rộp.

      Sau khi dọn dẹp phòng bếp, Đỗ Nhược Hành trở lại phòng khách, đến gần mới phát sắc mặt của Chu Yến Cầm có chút bình thường. Duỗi tay sờ sờ trán ta, quả nhiên là sốt.

      Đỗ Nhược Hành chống tay ngang hông, cau mày nhìn Chu Yến Cầm. lát sau tìm được nhiệt kế từ hòm thuốc trong phòng ngủ đem ra, dùng hết cách để đánh thức Chu Yến Cầm, mặt chút đổi sắc bảo ta đo nhiệt độ.

      Chu Yến Cầm quấn chăn kín như bưng vẫn cảm thấy lạnh, đây là phản ứng bình thường của người bị sốt. Đỗ Nhược Hành nhìn thấy nhiệt kế chỉ 38 độ liền ngay: " bệnh viện."

      Chu Yến Cầm bất động, ta liếc mắt cái liền nhìn thấy thuốc hạ sốt ở bào, vươn tay chỉ, giọng thều thào: "Cho tôi viên."

      Đỗ Nhược Hành trợn mắt nhìn ta chút, cuối cùng vẫn lấy nước, nhìn ta uống thuốc. lát sau, Chu Yến Cầm : "Khát."

      Đỗ Nhược Hành cố nén xung động muốn đạp Chu Yến Cầm ra khỏi nhà mình, quay lưng rót thêm ly nước. lâu lại nghe thấy ta kêu đói, chịu đựng của đến giới hạn, quắc mắt nhìn ta: " quá phiền phức."

      Nhưng cuối cùng Đỗ Nhược Hành vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng phòng bếp bưng bát canh thịt băm vẫn còn nóng tới, khuấy khuấy cho vừa ăn, Đỗ Nhược Hành nhướng mày cảnh cáo "Ăn mau, ăn xong lên giường ngủ."

      Chu Yến Cầm chậm chạp : "Tôi tự ăn được, em đút tôi ."

      Đỗ Nhược Hành cần suy nghĩ cười lạnh tiếng: "Nghĩ hay quá nhỉ."

      Trong căn hộ này chỉ có cái giường, cái giường này từ trước cho đến chỉ có nữ chủ nhân là được phép tiếp xúc nhưng hôm nay lại có thêm người đàn ông. Đỗ Nhược Hành ôm ra cái chăn đắp lên người Chu Yến Cầm, sau đó nằm lùi về phía bên kia giường. nghĩ Chu Yến Cầm mệt mỏi cả đêm, lại còn phát sốt ắt hẳn ngủ ngay nhưng sau lưng lại vang lên thanh sột soạt. Là Chu Yến Cầm cố tình nhích tới, vòng qua eo cầm lấy bàn tay .

      Đỗ Nhược Hành nhắm hai mắt nhàn nhạt cảnh cáo: "Buông ra. Cút ngay."

      Chu Yến Cầm : "Tôi chờ em suốt ngày đêm ở ngoài cửa."

      ". . . . . ."

      "Em có gì muốn ?"

      ". . . . . ."

      "Gần đây em và Khang Thần rất thân cận."

      "Em thích cậu ta ư?"

      "Đừng thích cậu ta."

      Đỗ Nhược Hành cảm thấy phiền chết, liền dùng khuỷu tay cố đẩy ta ra, đợi Chu Yến Cầm gì nữa ngủ mất.

      Người chợp mắt được ngược lại là Chu Yến Cầm. chờ Đỗ Nhược Hành ngủ say, mới nhàng dịch lại gần, yên lặng lát mới ôm lấy từ phía sau. Động tác của ta rất cẩn thận, ôm quá lỏng, lại dám ôm quá chặt, tới tới lui lui thử nhiều lần, khiến Đỗ Nhược Hành ngủ cũng yên giấc, tay phải lui về phía sau vung lên thiếu chút cho Chu Yến Cầm cái bạt tai.

      Chu Yến Cầm nâng hẳn người lên, tay chống đầu, nghiêng người nhìn Đỗ Nhược Hành ngủ từ phía sau, rất nhớ , nhớ cả từng sợi tóc. Chu Yến Cầm dùng tay vuốt những ngọn tóc lòa xòa che lên khuôn mặt , cuối cùng cúi người, hôn lên tóc mai bên tai Đỗ Nhược Hành.

      Hai người ở chung chỗ, lâu có khoảnh khắc an tĩnh hài hòa như vậy. Về sau, Đỗ Nhược Hành ngủ ngon giấc hơn nhiều, ngủ như thế này tốt, ít nhất giễu cợt cay nghiệt , thời điểm tỉnh dậy đối với Chu Yến Cầm bao giờ có chuyện an tĩnh như vậy, trừ phi là ở bên ngoài, trước mặt mọi người nể mặt cười cười nhàng với vào câu.

      Chu Yến Cầm muốn buông tay ra, sao ngủ được, đến lúc Đỗ Nhược Hành muốn tỉnh mới cố ý nhắm mắt lại.

      ******

      Lúc Chu Yến Cầm lưu luyến ở thành phố S muốn về ở thành phố T, Trương nhã Nhiên phải thay ta xử lý tất cả công việc, bận đến sứt đầu bể trán lại nhận được điện thoại của Lam Ngọc Nhu, đối phương đầu tiên là thăm hỏi xã giao, sau đó uyển chuyển hỏi thăm gần đây Chu Yến Cầm bận chuyện gì.

      ta tỏ ý ngầm bày tỏ nhớ nhung cùng với u oán đối với Chu Yến Cầm. Trương Nhã Nhiên hết sức khách sáo bảo gần đây Chu tổng rất bận, về sau nếu như có tin tức lập
      [​IMG]
      251XYZ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21:

      Sau khi ăn cơm tối xong hai người lại ra phòng khách ngồi, Đỗ Nhược Hành bắt đầu thấy hối hận với mấy câu của mình lúc nãy.

      Hai người là người trưởng thành, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, sớm qua cái tuổi mà có người khóc lóc nức nở giơ tay lên thề liền thay đổi suy nghĩ của mình. phương diện lý trí, Đỗ Nhược Hành có lòng tin quá lớn vào Chu Yến Cầm, mặc dù tại ta đối với tình sâu như biển, giống như cải tà quy chính. Nhưng giống như Tô Cầu , hoa tâm vốn là bản tính mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      Tính cách này giống như tính tình mọn của Đỗ Nhược Hành vậy, mấy chục năm thấy vậy là tốt nhưng cách nào bỏ được. Gần đây, quả thực có thể ở trước mặt người khác ngụy trang tự nhiên, thậm chí có thể ngụy trang che giấu mọn cả đời, nhưng chưa bao giờ chân chính thay đổi, mà phỏng chừng cho đến già vẫn để trong lòng chuyện có ai xấu sau lưng lúc còn làm nhân viên quản lý khách sạn .

      Nghĩ như vậy nên lúc Chu Yến Cầm thề thốt là giữ mình liền khỏi khiến cảm thấy nản chí.

      Mấy năm nay, Đỗ Nhược Hành thấy người quen của mình gặp phải chuyện chồng nuôi tình nhân bên ngoài quá nhiều. Mấy tháng trước, bạn học ngồi cùng bàn năm nhất cao trung mặt mũi mệt mỏi kể nghe, chồng ấy lại chịu đổi tính vẫn nuôi tình nhân bên ngoài, nhưng vợ chồng ấy có với nhau hai đứa con, bản thân cũng có công việc ổn định, bất luận như thế nào cũng thể ly hôn. Trước kia đồng nghiệp của Đỗ Nhược Hành trong công ty cũ cũng gặp phải trường hợp chồng ngoại tình, sau khi ấy kiên quyết đòi ly hôn đối phương chịu, còn quỳ mặt đất, khóc rống lên sau đó thề son sắt bảo đảm tái phạm, nửa tháng sau vị đồng nghiệp đó rốt cuộc tha thứ, chồng ấy cũng biểu rất tốt làm về nhà đúng giờ giống như thực hối cải, cho đến trước đây lâu Đỗ Nhược Hành bỗng thấy tên chồng của đồng nghiệp cũ tới khách sạn Cảnh Mạn thuê phòng cùng ăn diện sặc sỡ.
      đời này luôn xảy ra những chuyện như con người mong muốn. Từ trước đến nay, Đỗ Nhược Hành đều cho rằng mình may mắn hơn nhiều người. thể xác định Chu Yến Cầm có nhận thức được vấn đề để thay đổi hay ? Hay chỉ vì đạt được mục tiêu, sẵn sàng lùi vài bước hay ? Lòng tự ái của cho phép mình bị ta tổn thương lần nữa, ngay cả chuyện dò hỏi ta làm gì ở đây cũng khinh thường. Cho nên thái độ của đối với Chu Yến Cầm hết sức mâu thuẫn. Vừa cách nào đẩy ta ra, bởi vì còn có mười năm trong quá khứ, cũng cách nào hoàn toàn tiếp nhận trở lại, cảm giác giày vò trong quá khứ đến giờ vẫn nhớ mãi.

      Đỗ Nhược Hành càng nghĩ càng cảm thấy chán nản, chờ đến lúc tiễn Chu Yến Cầm đến cửa, sắc mặt của của trầm xuống. Chu Yến Cầm muốn cầm tay nhưng bị khéo léo né tránh, thuận miệng câu hẹn gặp lại liền đóng rầm cửa.

      Chu Yến Cầm ở sân bay nhận được điện thoại của Thẩm Sơ, cậu ta với cuối tuần này mấy người bạn tính toán tụ họp, đề nghị tham gia.

      Thẩm Sơ đều là người quen, mỗi cuối năm mấy người bọn họ luôn tụ họp chút. Những người này phần lớn đều là những doanh nhân cậu ấm chơi bời có đủ nên tụ họp chỉ đơn giản là ăn cơm, mấy tiết mục giải trí ở phía sau mới kiêng kỵ gì. Chu Yến Cầm do dự cậu cứ quyết định địa điểm sau đó báo với tôi tiếng là được. Thẩm Sơ ngược lại dừng lại lát, cười ngờ đồng ý đấy.

      Chu Yến Cầm hỏi cậu vậy là có ý gì.

      Thẩm Sơ cười , ngược lại hỏi : “Mấy vị hồng nhan tri kỷ của đâu hết rồi? Còn nữa gần đây lại thấy đầu thấy đuôi.”

      Chu Yến Cầm đáp cách thẳng thừng: “Chuyện này liên quan tới cậu.”

      Thẩm Sơ ở bên kia đầu dây ai nha tiếng, : “ liên quan nhưng tôi tò mò nên hỏi được sao.”

      Chu Yến Cầm cao giọng đáp: “ chơi
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22:

      Hoa hồng đều đặn gửi mỗi ngày cho Đỗ Nhược Hành dừng lại, nhưng lại bắt đầu mỗi ngày phải nghe điện thoại của Chu Yến Cầm. Công việc của khá bận rộn nên thời gian nghe điện thoại cũng rất hạn hẹp, huống chi nếu thực nhận điện thoại hai người cũng có chuyện gì để chuyện với nhau. Những câu mập mờ đương tán tỉnh hai người đều phù hợp để nghe nữa, trừ lần đầu tiên Chu Yến Cầm ra mấy câu, Đỗ Nhược Hành cực kỳ kháng nghị nên trừ lần đó ra còn lại Chu Yến Cầm toàn càu nhàu. Chính vì vậy liền dứt khoát trực tiếp ngắt máy.

      Sau đó Chu Yến Cầm liền đổi thành mỗi ngày gửi tin nhắn. Nội dung cũng rất vụn vặt, chung vẫn là mấy câu khuyên răn càu nhàu này nọ, khiến người ta đau đầu. Từ chuyện đài báo hôm nay mưa nên làm tốt nhất nên mang theo ô, đường hỗn loạn nên cẩn thận bị va chạm, mỗi ngày sáng trưa tối ít nhất nhận tin, mỗi lần cũng sai biệt lắm là giống nhau về mặt thời gian.

      Trừ sáng trưa tối đều đặn nhắn tin, còn có trước khi ngủ còn gửi tin nhắn cố định: “Chúc ngủ ngon!”

      Đỗ Nhược Hành mỗi lần xem xong liền vứt qua bên. Chưa bao giờ xóa, cũng chưa bao giờ trả lời.

      *******

      Lúc Tô Cầu biết chuyện Đỗ Nhược Hành và Chu Yến Cầm có tiến triển mới là lúc hai cùng nhau dạo phố. Tô Cầu phát biểu bất kỳ ý kiến gì về chuyện này cả, ngay cả vẻ mặt cũng mơ hồ.

      Đỗ Nhược Hành biết từ trước đến nay, bạn mình ưa gì cái gọi là tương lai của và Chu Yến Cần, tất nhiên bây giờ cũng ngoại lệ. Từ lúc biết Đỗ Nhược Hành muốn lấy Chu Yến Cầm đều mực phản đối. Trong quá trình đưa ra quyết định ly hôn, Tô Cầu là người giúp Đỗ Nhược Hành vượt qua vấn đề tâm lý là nếu ly hôn phải xa Chu Đề, sau đó lại là người khích lệ Đỗ Nhược Hành sau khi ly hôn phải càng thêm bản thân mình, ấy luôn miệng rằng Đỗ Nhược Hành phải sống cuộc sống mới thực vui vẻ hạnh phúc mới phụ bao nhiêu công sức ấy kéo ra từ vũng bùn hôn nhân bất hạnh. Tô Cầu còn nỗ lực tìm kiếm tình mới cho Đỗ Nhược Hành, giới thiệu cho biết bao người đàn ông ưu tú khác, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ qua là Đỗ Nhược Hành nên quay đầu lại.

      Quan điểm của Tô Cầu luôn là, khi đàn ông vụng trộm ở bên ngoài bị vố đau đến bể đầu chảy máu họ mới nhớ được cái gì gọi là trung thành trong hôn nhân.

      Tô Cầu từ trước đến nay cái gì, làm cái gì đều gọn gàng linh hoạt. Cho nên đối với chuyện Đỗ Nhược Hành vẫn còn lưu luyến tình xưa luôn cảm thấy thích, chỉ tiếc rèn sắt thành thép. ấy từng với Đỗ Nhược Hành: "Tình trạng chưa dứt tình giống như giết cá ấy. Cá bị lột da móc nội tạng, tình trạng sắp chết nhưng lại chưa chết. Lúc này rất đau, nghi ngờ gì nữa là rất nhanh sau chết nhưng nếu cho thêm chút nước, cái đuôi của con các lại quẫy quẫy, khiến người ta cho rằng nó còn sống. Nhưng nếu còn sống chút nữa có tác dụng gì vì chắc chắn lâu sau nó cũng chết.”

      Vì thế Tô Cầu khuyên Đỗ Nhược Hành đau dài bằng đau ngắn, thuyết phục rời khỏi thành phố T đến thành phố S, chỉ dựa vào bản thân mố có thể quên Chu Yến Cầm, nhưng căn bản dễ dàng như vậy. Chu Yến Cầm giống như hồn bất tán, ba nghìn thước dưới đáy biển cũng bị ta mò ra, người kiên định như Tô Cầu cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhưng thể làm gì.

      Đỗ Nhược Hành cười : “Sao chả thấy cậu có ý kiến gì thế? Hơn nữa còn cái mặt như bánh đa phải nước thế?”

      Tô Cầu mặt chút đổi sắc : "Ý kiến gì nữa, tớ thay cậu buồn phiền đây."

      ". . . . . ."

      Tô Cầu chỉ đùa đến đây, sau đó nghiêm mặt: "Nếu như cậu muốn nghe lời lòng của tớ tớ đành ngậm ngùi , ra khỏi quỹ chu yến cầm giống như là có tỳ vết nào kim cương, giá trị rớt xuống ngàn trượng, nhét vào trong ngực cũng làm cho người ghét bỏ cấn cực kì. Như thế nào nữa làm cũng cách nào để cho ta thay đổi cái nhìn này."

      ". . . . . ."

      Phản ứng của Tô Cầu hoàn toàn nằm trong dự liệu của Đỗ Nhược Hành, hoàn toàn trông cậy vào việc bạn mình có lòng tin vào Chu
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 23:

      Ngày chủ nhật, Đỗ Nhược Hành trở về thành phố T thăm con .

      Lúc muốn chọn chiếc kẹp tóc cho Chu Đề ở trung tâm thương mại, Đỗ Nhược Hành đụng phải người, là Thẩm Sơ. ta quay lại nhìn thấy nhà ba người, cười tiến lên chào hỏi. Lại thuận tay lấy khối sô la từ trong túi áo, nhét vào miệng Chu Đề, người nhanh miệng gọi chú Thẩm. Đỗ Nhược Hành nhìn động tác quen thuộc của Thẩm Sơ, cảm thấy kinh ngạc. Thẩm Sơ giải thích: "Lúc trước, sau khi Đề Đề lạc ở nhà trẻ, đều là lão Chu tài xế hoặc là lão Ngô quản gia đón con bé. Có mấy lần hai người đều rảnh, tôi liền thay."

      Sau đó nhìn cây cột cách đó xa, như có như tiếp: " biết đến lúc nào Đỗ tiểu thư mới có thể rảnh rỗi đến đón con tan học. có từng suy nghĩ đến chuyện chuyển công tác về thành phố T hay ? Mặc dù tôi rất vui vẻ khi được ở bên cạnh Đề Đề, nhưng mặc kệ thế nào tôi chỉ là người ngoài, cứ để tôi đón con bé cũng hay, có đúng ?"

      Chu Yến Cầm đứng bên, trầm đằng hắng cái. Khuôn mặt Thẩm Sơ thay đổi, cười cái, thân thiện chuyện cùng Đỗ Nhược Hành, lâu lắm rồi mới gặp lại nên chúng ta phải tổ chức tiệc mừng mới được, làm ảnh hưởng đến thời gian vui vẻ của ba người. Sau đó đợi Đỗ Nhược Hành đáp lời liền cười híp mắt nhìn sang Chu Đề hỏi, bảo bối, chú Thẩm có đề nghị này cháu thấy thế nào? được chú cho thêm cháu miếng sô la nữa.

      Chu Đề do dự, đáp lớn: "Được ạ…"

      Đỗ Nhược Hành hoàn toàn hóa đá.

      Buổi tối, trong bữa tiệc mừng, ngoài Thẩm Sơ còn có rất nhiều những người khác ngồi, Đỗ Nhược Hành biết tất cả bọn họ, toàn là những người có mối quan hệ rất lâu cũng nhhuw rất sâu sắc với Chu Yến Cầm, nhiều người còn là cùng lớn lên bên nhau từ , biết gia thế của nhau. Trong mấy cuộc xã giao hồi xưa mà Chu Yến Cầm có mang Đỗ Nhược Hành theo, mấy người này hầu như đều có mặt.

      Rất khó có thể là mình quen, thời điểm Đỗ Nhược Hành bị Chu Đề kéo tay vào phòng chỉ có thể nở nụ cười coi như chào hỏi. ra thể tránh khỏi cảm giác lúng túng, loại cảm giác này chính vì quan hệ của và Chu Yến Cầm bây giờ rất khó có thể dùng từ nào để định nghĩa. Nhưng tại loại trường hợp này, cách nào tỉ mỉ giải thích, huống chi mấy người ngồi sau khi thấy liền rối rít đứng dậy, bên trong phòng rất nhanh tràn đầy những lời khen ngợi:"Càng ngày càng có khí chất cao quý" "Dáng dấp tiểu Đề Đề càng ngày càng xinh đẹp, giống y như mẹ mình" … Đủ các loại lời khen.

      Rất nhanh có người thay phiên tới mời rượu, trong đó Thẩm Sơ là kẻ đầu sỏ.

      Tay trái ta cầm chai rượu trắng, rót cho mình ly, cho Chu Yến Cầm ly nhưng đồng thời cũng rót cho Đỗ Nhược Hành ly rượu đỏ, nhìn hai người, đột nhiên làm bộ giống như lau khỏe mắt, thở dài tiếng: "Nhìn thấy hai người có thể như hôm nay, tất cả chúng tôi đều rất vui mừng." Sau đó uống hơi cạn sạch.

      Kỹ năng diễn xuất của Thẩm Sơ quả phải bình thường, nên việc phải uống rượu Đỗ Nhược Hành thể tránh được, dù sao cũng là tại tất cả mọi người đều ồn ào bắt uống.

      có tiền lệ sau đó tất cả mọi người đều ùn ùn kéo đến chúc rượu. Tửu lượng Đỗ Nhược Hành vốn tốt, lại bị nhiều người mời như vậy, đại não liền dần dần lâng lâng. nỗ lực duy trì tỉnh táo, lời vẫn lưu loát, nhưng đến lúc buổi tiệc kết thúc, bước ra khỏi phòng ăn bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo. Chu Yến Cầm nửa ôm nửa dìu ra khỏi nhà hàng, Chu Đề ở phía sau vội vàng chạy theo ba mẹ mình lại bị chú Thẩm Sơ nhét miếng sô la to vào miệng.

      Đến lúc thấy hai người kia mất hút sau ngã rẽ mới cười híp mắt dụ dỗ con bé: "Ba cháu vừa mới với chú, tối hôm nay ba mẹ cháu có chuyện riêng cần phải giải quyết, tiện chăm sóc cháu. Cháu tạm thời tới chỗ chú Thẩm ở hôm nha. Trong nhà chú Thẩm có rất nhiều sô la cũng như kẹo hoa quả, bỏ qua hôm nay cũng có lần sau nha."

      đường trở về nhà, Chu Yến Cầm cảm thấy khá bồn chồn.

      Trong xe bật bản nhạc piano lời, Đỗ Nhược Hành nửa tỉnh nửa mê, sóng mắt lưu chuyển. nghiêng đầu nhìn Chung Ly với bộ dạng cực kỳ mê người, thái độ khác hẳn với thái độ từ sau khi ly hôn thường dùng để đối xử với .

      Chu Yến Cầm còn tâm trí đâu mà suy nghĩ đến chuyện gì nữa. quá lâu Chu Yến Cầm được nhìn thấy những hành động như vậy của Đỗ Nhược Hành nữa. Lần gần đây nhất đeo caravat cho khoảng chừng là ba năm trước, lúc xong xuôi còn kéo cổ áo của , đẩy tựa vào tường, cười như cười, chậc cái khiêu khích. Hành động này giống y như lúc hai người vừa mới kết hôn. Sau này hồi tưởng lại những chuyện như vậy, Chu Yến cầm luôn cảm thấy chua xót, nhưng đau đớn là trong mộng thường nhớ lại vô số lần. Chu Yến Cầm ngờ nhanh như vậy có thể thấy Đỗ Nhược Hành thân thiết với mình lần.

      Bao nhiêu rượu uống vào tối hôm nay, vì nồng độ cồn trong người mà thân thể cả hai người đều nóng lên, Chu Yến Cầm khó có thể ngăn trái tim mình đập thình thịch. Điều càng làm cho đầu nóng lên đó chính là Đỗ Nhược Hành kháng cự thân cận của , chỉ cắn môi nhìn ánh mắt nửa cười mà lại như cười, sau đó đầu ngón tay khẽ nắm lấy cằm của , kéo khuôn mặt Chu Yến Cầm chậm rãi gần sát, đến lúc hai khuôn mặt chỉ còn khoảng cách chừng mấy milimet lại chợt lui ra, mang theo nụ cười giễu cợt nhìn Chu Yến Cầm.
      Đỗ Nhược Hành biết tất cả những hành động mà Chu Yến Cầm thích, nếu như lòng muốn lấy lòng, luôn có thể dễ dàng đạt tới hiệu quả tốt nhất. Nhưng tối nay vẫn chưa tới thời điểm, muốn lần là xong. Nhưng chỉ cần như thế, Chu Yến Cầm dường như thể khống chế được hành vi của mình, vội vàng cầm lấy bàn tay , lòng bàn tay nóng hổi, dùng giọng trầm thấp gọi tên ‘Hành Hành…Hành Hành’

      khí giữa hai người chân chính nóng bỏng nhất là thời điểm vào phòng ngủ. Chu Yến Cầm nhàng cởi áo khoác ngoài của Đỗ Nhược Hành, liếc mắt nhìn , ánh mắt dịu dàng như có thể chảy nước. Đỗ Nhược Hành mở to mắt nhìn Chung Ly từ từ cúi người xuống, đột nhiên mở miệng cười: "Tôi xem qua danh sách nữ nghệ sỹ dưới trướng Tác Nghệ, ánh mắt của tệ, toàn là mỹ nhân toàn
      [​IMG]
      251XYZ, Hale205Tuyết Liên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 24:

      Hai người tìm hiểu lẫn nhau đến giai đoạn nhất định, chắc chắn dần dần tạo ra gắn bó bền vững nhất định. Đối với Đỗ Nhược Hành mà , Chu Yến Cầm có vẻ giống người trai hơn là người . Lúc ở bên ngoài Chu Yến Cầm có thể là người cứng rắn ngạo mạn tự phụ, người ngoài nhìn vào gia đình hai người đều nghĩ là Đỗ Nhược Hành có xu hướng phu xướng phụ tùy (*) nhưng thực tế có điều bí mật đó là trong nhà Chu Yến Cầm có chút yếu thế hơn.

      (*) Phu xướng phụ tùy có nghĩa là chồng đề xuất việc gì vợ cũng đều hưởng ứng và nghe theo.

      Đỗ Nhược Hành từ hơi có tính cách của đại tiểu thư, càng về sau tính xấu của càng bành trướng phần là cũng do dung túng của Chu Yến Cầm. dung túng tính kiêu căng phách lối của , hơn nữa càng ngày càng vô độ. Lúc hai người sống chung, mọi việc từ to đến đều do Chu Yến Cầm lo liệu tất cả, kể cả làm việc nhà, hơn nữa ở trước mặt Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm rất ít khi để ý đến hai chữ tôn nghiêm. luôn sẵn lòng làm những việc khiến vui vẻ, thậm chí ngại vì thế mà hai đầu gối chỉa xuống đất (*).

      (*)Ý những người đàn ông sợ vợ, có xu hướng gặp vợ là muốn quỳ lạy

      Mà thực tế người nào có cái nhìn sâu sắc chút đều thấy Chu Yến Cầm có khuynh hướng giúp Đỗ Nhược Hành tránh tiếp xúc với tất cả những điều xấu xa trong xã hội này. Nhiều hơn vài tuổi nhưng con mắt nhìn đời của Chu Yến Cầm sâu sắc hơn Đỗ Nhược Hành nhiều, lại có thói quen bảo vệ nên ở trước mặt Đỗ Nhược Hành, Chu Yến Cầm hình thành thói quen càu nhàu. từng thích hợp với Khoa văn, sau còn nên dốc lòng nghiên cứu sách vở, ít tiếp xúc với người ngoài xã hội. Xuất phát từ kinh nghiệm của mình, những lời đề nghị của Chu Yến Cầm đều là lựa chọn tốt nhất, giống như việc đầu tư trong làm ăn mấy khi thất bại.

      Thời gian càng lâu hai người sống với nhau càng giống như người thân, lãng mạn chẳng qua cũng chỉ họa hoằn lắm mới xảy ra. Hoặc là có thể Chu Yến Cầm là con người thiếu tế bào lãng mạn, ý nghĩ của là mọi việc nên làm cách trực tiếp, rất ít khi cố làm ra vẻ huyền bí lãng mạn gì đó. Vô hình chung Đỗ Nhược Hành hình thành thói quen ỷ lại, tập quán này theo thời gian từ từ ăn sâu bén rễ, giống như là hạt giống rốt cuộc sau mười năm lớn lên thành cây đại thụ che trời, thời điểm bỗng nhiên bị nhổ tận gốc nhất định đau đến muốn sống nữa.

      Đỗ Nhược Hành hoài nghi nếu như sau này hai người gặp lại nhau nữa, sau này mình có thể gặp được người đàn ông nào như Chu Yến Cầm nữa hay .

      Trừ người đàn ông có tính cách giống như Chu Yến Cầm, Đỗ Nhược Hành biết mình thích hợp với kiểu đàn ông nào khác. Mà cho dù gặp được người đàn ông chín chắn sâu sắc luon bao dung nhường nhịn , Đỗ Nhược Hành cũng khó mà tin tưởng. còn là bé con đơn thuần mười mấy năm trước, ấy là thời điểm mà mấy phần sườn cùng mấy lần làm việc nhà hộ là có thể dễ dàng thu thập , bây giờ Đỗ Nhược Hành có xu hướng phong bế trái tim, cần người khác làm những việc to tát hơn Chu Yến Cầm làm cho trăm lần mới có thể làm cho gật đầu đồng ý. Nhưng thói đời bây giờ là nhìn vào người khác mà hành động, chỉ cho ra chút ánh sáng người khác tại sao phải dễ dàng lao vào giống như thiêu thân lao đầu vào lửa.

      Người trưởng thành ai cũng tỉnh táo và tính toán như nhau, bởi vì tỉnh táo mà càng khó bị lấy lòng. Chu Yến Cầm tổn hao vài chục năm mới có thể dung túng người đến trình độ kén chọn thượng thừa, thậm chí còn có xu hướng thể . Nếu như đây là mưu của Chu Yến Cầm, như vậy sớm thành công.

      Thời điểm chân chính phát Chu Yến Cầm trung thành với hôn nhân của hai người, Đỗ Nhược Hành còn tin tưởng phán đoán của bản thân. Lần đó thư ký đưa lễ phục về đến nhà, Đỗ Nhược Hành mặc thử lại có cảm giác số đo có gì đó đúng, biết Chu Yến Cầm quan hệ xã hội rộng nên có thể nhớ nhầm số thứ nên để ý lắm, cho đến sau này thư ký trở về lấy lại lễ phục vẻ mặt khác thường lời có chút mơ hồ ám chỉ mới khiến để ý.

      Trước đó, quả thực hai người căn bản thảo luận qua về vấn đề trung thành trong hôn nhân. Thậm chí rất ít khi nhắc tới phương diện tình cảm. Chu Yến Cầm ít lời giỏi giải thích, Đỗ Nhược Hành cảm thấy cả hai người đều là người ngay thẳng cả thân thể lẫn tình cảm đều dành hết cho đối phương, căn bản đáng nhắc tới mấy chuyện lý thuyết râu ria.

      Vì vậy lúc ý thức được có thể Chu Yến Cầm có người phụ nữ bên ngoài, trong nháy mắt giống như bị cây búa lớn đập thẳng vào đầu.

      hành động giống như tất cả những người phụ nữ thế giới này, những người nghi ngờ chồng mình ngoại tình, bắt tắc xi theo dõi Chu Yến Cầm. Nhìn ta rẽ vào tòa chung cư đón người, sau đó hai người ăn trưa, cuối cùng trở về khu chung cư đó là gần tối, Đỗ Nhược Hành ở dưới sân nhìn lên cửa sổ phòng kia có ánh đèn, bên cửa sổ xuất bóng hai người ôm hôn nhau, càng ngày càng nóng bỏng, nữa đó rèm cửa sổ kéo xuống cách vội vã. Đèn tắt.

      vẫn , ngồi trong tắc xi ngẩn người. Lúc Chu Yến Cầm ra ngoài là mấy tiếng sau, thời điểm lấy xe phát . Chờ ta rời , Đỗ Nhược Hành tìm quán cà phê bán đồ ăn nhanh phục vụ cả đêm ngồi đấy, cho đến rạng sáng mới về nhà. Chu Yến Cầm ngồi ở ghế sô pha đợi , người có gì khác thường, thái độ tự nhiên, hơn nữa giống như càng sạch hơn ngày thường.

      Đỗ Nhược Hành lập tức
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :