1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mân Côi - Phó Du (Full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      tại sao tác giả lại ngược Thẩm Tường chớ
      ta cứ tưởng có 2 cặp cơ
      tiếc quá :yoyo65: thích tẹo nào :yoyo67:
      LạcLạc thích bài này.

    2. Hoa Bỉ Ngạn

      Hoa Bỉ Ngạn Active Member

      Bài viết:
      115
      Được thích:
      178
      Ngay từ đầu ko thích lắm Đường kia rồi
      Kinh nghiệm như vậy, chắc chắn là phong lưu thành tính
      LạcLạc thích bài này.

    3. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      oi that la dau dau ma, chi man coi cu bi moi nguoi chi trich , tat ca la tai ten khon phuong tu quan va gia dinh no
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52
      Editor: mushroom

      Lần trước uống bia với Thẩm Tường? Lâm Mân Côi suy nghĩ hồi mới nhớ ra.

      Thời gian trôi qua nhanh , chớp mắt cái hai năm. Chỉ là khi đó, các vừa mới tốt nghiệp, có mong ngóng và chấp nhất với cuộc sống. Nhưng ai cũng ngờ là, sau khi ra ngoài xã hội, những mong ngóng và chấp nhất ấy đều bị thực chơi đùa dần dần biến mất.

      Thẩm Tường tựa vào vai Lâm Mân Côi, giọng mang theo chút dịu dàng hồi tưởng lại: “Mình nhớ ước mơ của mình… cậu lúc nào cũng cười nhạo mình… Kiếp này, mình có tương lai gì… chỉ muốn kiếm tiền để mình được sống tốt hơn… tình và hôn nhân chưa từng nằm trong kế hoạch của mình… Nhưng giờ mình có người bạn trai… còn là bạn học cấp ba nữa… Với lại… mình cậu nghe… ngay cả bản thân mình cũng tin… mình lại muốn lấy ấy…”

      "Vậy lấy .” Lâm Mân Côi tiếp nhận chai bia tay Thẩm Tường, uống ngụm: “Khó khăn lắm mới gặp được người mình thích, ta còn thích cậu… Vì sao lấy chồng…”

      đời này, rất khó có được hai bên đều nhau.

      Thẩm Tường chậm chạp trả lời, Lâm Mân Côi ngẩn người, mới kịp phản ứng. Chẳng lẽ Thẩm Tường vì cuộc hôn nhân thất bại của mà sinh ra sợ hãi?

      "Tuy cuộc hôn nhân của mình rất thất bại, nhưng nhất định cậu cũng thế… Chẳng phải cậu từng với mình, mỗi ngày của cuộc đời đều là mạo hiểm ư? Cậu khiêu chiến thử, sao biết cậu thành công hay thất bại?”

      "Có lẽ… do quá để ý… nên mới trở nên nhát gan.” Thẩm Tường nằm trong lòng Lâm Mân Côi: “Mình kém cỏi , vốn định an ủi cậu… Kết quả mình lại biến thành cái dạng này… Thôi, mình nữa… cũng đề cập những chuyện hư hỏng của cậu… tết năm nay chúng ta ra ngoài chơi …”

      Lời đề nghị của Thẩm Tường trái lại khiến Lâm Mân Côi hơi động lòng. Theo truyền thống đều ở nhà đón tết, nhưng năm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Lâm Mân Côi muốn đâu đó, coi như giải sầu.

      Nhưng nghĩ đến Kim Phân Phương, Lâm Mân Côi có chút chần chờ.

      "Mẹ mình lâu về… mình nhớ bà ấy…”

      “Vậy với mẹ cậu tiếng. Đúng rồi, năm nay mẹ cậu có về ?"

      Trong trí nhớ của Thẩm Tường, mẹ Kim Phân Phương của Lâm Mân Côi là nữ cường nhân, năm bốn mùa đều ở bên ngoài, nhiều lúc cũng ở nhà đón tết.

      "Phải rồi, chuyện cậu ly hôn cho mẹ cậu biết chưa?”

      Lâm Mân Côi cảm thấy Thẩm Tường có lý, nghĩ ngợi chút, cuối cùng quyết định gọi điện cho Kim Phân Phương.

      Bất ngờ là lần này, Kim Phân Phương bắt máy rất nhanh.

      “Hi, con , sao thế? Nhớ mẹ hả?”

      Kim Phân Phương còn chưa dứt lời, khiến sống mũi Lâm Mân Côi thoáng cay cay.

      "Mẹ... chừng nào mẹ về?"

      Giọng Lâm Mân Côi hơi run run, Kim Phân Phương là người khôn khéo cỡ nào, hoặc có thể như vầy, ở những mặt khác bà khá qua loa, nhưng lại cực kỳ cẩn thận với những chuyện liên quan tới con .

      "Sao vậy? Thằng Phương Tử Quân bắt nạt con à?”

      Kim Phân Phương thế là vì lúc đó khi Lâm Mân Côi muốn kết hôn với Phương Tử Quân, bà phản đối. Chẳng qua Lâm Mân Côi khăng khăng muốn kết hôn với , Kim Phân Phương làm mẹ luôn có cách dạy dỗ Lâm Mân Côi khá dân chủ, chỉ mặc kệ thế nào thích là được.

      ngờ, gừng càng già càng cay.

      Kim Phân Phương nhìn lầm, Phương Tử Quân đúng là phải thứ tốt gì.

      Cho nên, Lâm Mân Côi lâu gọi điện thoại, vừa gọi lại kích động vậy. ngay lập tức Kim Phân Phương nghĩ đến tên khốn kia bắt nạt con mình.

      “Sao thế? Con … có phải tên khốn đó bắt nạt con ?”

      "Mẹ..." Trong lòng Lâm Mân Côi ấm áp, biết nên bắt đầu từ đâu, rất lâu mới thốt được câu, "Mẹ... Con ly hôn với Phương Tử Quân rồi..."

      "Hả..."

      Đầu dây bên kia, ràng Kim Phân Phương rất khiếp sợ: “Con vứt tên khốn đó ? Ừ… làm tốt lắm!”

      "..."

      Nhất thời, tất cả tâm tình sầu não đều tan thành mây khói.

      Thấy lúc lâu Lâm Mân Côi lời nào, Kim Phân Phương cho rằng con quá sâu, nên chưa thoát khỏi bóng ma ly hôn. Vì vậy, bà mềm giọng an ủi: “Con , đừng buồn… chỉ là gã đàn ông thôi… Con yên tâm, mẹ về tìm đứa tốt hơn cho con…”

      Lâm Mân Côi ngại mình tìm được rồi, đành yếu ớt đồng ý. Vừa nghe Kim Phân Phương sắp trở về, nhất thời hơi hưng phấn.

      "Mẹ... chừng nào mẹ về?"

      "Nhanh thôi… Mẹ về trước chuyến… bên này vẫn còn chút chuyện, đợi mẹ xử lý xong về…”

      Đầu dây bên kia, Kim Phân Phương xột xoạt lật qua lật lại, sau đó : “Cái kia... xin lỗi con … có lẽ phải năm sau mẹ mới về được… Nếu , con tới chỗ mẹ chơi ?”

      Rất nhiều lần tết đến, Kim Phân Phương đều về nhà. Mỗi lần Lâm Mân Côi oán trách, bà đều kêu tìm bà.

      Nhưng cho dù là vậy, Kim Phân Phương cũng bề bộn công việc, có thời gian dành cho . Lâm Mân Côi do dự lát, nghĩ dù sao năm sau Kim Phân Phương mới về, bằng thừa dịp này ra ngoài đây đó, lúc trở về là có thể nhìn thấy bà rồi. Chẳng phải vẹn cả đôi đường sao.

      Quyết định như thế, Lâm Mân Côi giải thích đơn giản với Kim Phân Phương. Bà luôn cưng chiều con , cái gì là cái đó.

      Hai mẹ con trò chuyện hồi, mới lưu luyến cúp máy.

      Đợi đến lúc Lâm Mân Côi ra về, Thẩm Tường hoàn toàn uống say. chỉ vậy, trong phòng khách nho của ấy còn xuất thêm hai nhân vật nên xuất .

      người cẩn thận ôm Thẩm Tường say ra ngoài.

      “Hi, lão đại, em đưa ấy trước, bye bye.” Đường Tiêu dễ dàng ôm lấy Thẩm Tường, đồng thời gật đầu với Lâm Mân Côi, xem như chào hỏi.

      Nhất thời, căn phòng nho chỉ còn lại Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng. Tuy phải lần đầu tiên đơn độc ở chung, nhưng chẳng biết có phải do cồn , hay còn nguyên nhân khác, bỗng nhiên Lâm Mân Côi cảm thấy hơi miệng khô lưỡi đắng.

      tính chậm chạp trở về sô pha, Phương Nhược Cuồng đứng dậy kéo tay Lâm Mân Côi, bàn tay mang theo vết chai thân thiết áp lên gò má nóng bừng của , có chút ngứa ngáy như có như : “ chuyện điện thoại với ai thế?”

      Lâm Mân Côi muốn thoát khỏi trêu chọc như có như của người đàn ông này, nhưng lại bị túm chặt.

      "Dạ..."

      Giọng ướt át kéo dài điệu, trong lòng Lâm Mân Côi run lên, mặt đỏ ửng như hoa đào, hờn dỗi: “ kệ em …”

      kệ em... Em quản là được…”

      Phương Nhược Cuồng cười, lại kéo Lâm Mân Côi vào lòng, nhàng hôn đôi môi căng mọng của .

      Từ sau chuyện của Phương Tử Quân, hai người có hành động thân mật nào.

      Kể ra cũng kỳ quái, trước kia còn có cuộc hôn nhân danh nghĩa với Phương Tử Quân, Lâm Mân Côi thân mật với Phương Nhược Cuồng cảm thấy áy náy gì nhiều, thậm chí còn có cảm giác kích thích. tại, ly hôn với Phương Tử Quân rồi, lại có chút mất tự nhiên.

      Do đó, từ sau khi nhà họ Phương gặp chuyện may, Lâm Mân Côi luôn từ chối làm chuyện đó với Phương Nhược Cuồng.

      Cũng thiệt thòi cho người đàn ông này nhịn đến mặt đỏ tía tai, nhưng vẫn làm khó .

      chỉ : "Em vui, chúng ta làm..."

      Sau khi ở bên Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi cũng hiểu ít nhiều về người đàn ông này.

      mạnh mẽ, chính trực, ở độ tuổi sung sức nhất, hình như với là lần đầu tiên, hơn nữa rất say đắm thân thể . Lâm Mân Côi biết nguyên nhân gì mà trước kia hề có kinh nghiệm trong chuyện đó. Nhưng cũng hỏi Phương Nhược Cuồng, vì cảm thấy làm vậy tạo cảm giác được voi đòi tiên.

      Lúc ở giường, trước giờ đều dịu dàng, chẳng qua thời gian lại rất lâu. Đôi khi vào ngày chủ nhật, đòi hỏi dứt, có lúc Lâm Mân Côi mỏi eo đau lưng thôi. Vậy mà, còn bày vẻ mặt uất ức như đứa trẻ chưa được ăn no.

      Lâm Mân Côi biết có phải đàn ông đều như thế , nhưng lần nào thấy Phương Nhược Cuồng giả vờ uất ức như đứa trẻ, đều muốn bật cười.

      Về bản chất, đàn ông mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là đứa trẻ đấy.

      Trong lúc Lâm Mân Côi thất thần, bàn tay to của người đàn ông này vén áo lông lên, sờ soạng ngực . Tay rất ấm, có khác biệt nhất định với độ ấm người .

      Cũng vì khác biệt này, làm Lâm Mân Côi tức khắc hoàn hồn.

      Cho dù bọn họ làm, cũng thể làm sô pha nhà Thẩm Tường.

      Lâm Mân Côi né tránh nụ hôn của Phương Nhược Cuồng, mặt đỏ tận mang tai cố gắng lắc đầu: " được... chỗ này được..."

      Bị con ngươi đen như mực của Lâm Mân Côi nhìn chằm chằm, khiến Phương Nhược Cuồng càng động tình hơn, chỉ muốn đại chiến ba ngày ba đêm với .

      Bất quá Lâm Mân Côi đè tay lại, gì cũng cho tiếp tục.

      đành hít sâu mấy hơi, mới phản ứng lại.

      “Đúng… cũng thích sạch …”

      Lên giường sô pha nhà người ta, chưa cởi mở đến mức đó. Nhất là sô pha này vậy, rất bất tiện, hơn nữa quan trọng nhất là, biết cái tên chơi bời Đường Tiêu kia từng làm ở đây chưa…

      Nhất thời nghĩ tới Đường Tiêu cũng say đắm chiếc sô pha này, Phương Nhược Cuồng cảm thấy nhiệt độ toàn thân mình hơi giảm rồi.

      Tục ngữ , cồn là chất kích thích tốt nhất. Tối nay, Lâm Mân Côi trò chuyện với mẹ, còn uống rượu với Thẩm Tường, tâm trạng khá lên rất nhiều

      Trước đó bị Phương Nhược Cuồng hôn hồi, giờ cũng ướt át, chỉ muốn rúc đầu vào lồng ngực vững chãi của .

      Đôi trai say đắm nhìn đối phương, rất lâu mới có người tìm được giọng của mình.

      "Chúng ta về nhà!"

      .

      Phương Nhược Cuồng kéo Lâm Mân Côi ra cửa, hai người rất nhanh, nhưng tay lôi kéo nhau chặt chẽ.

      Xuống thang máy xong ra cửa, lại phát xe của Đường Tiêu vẫn chưa .

      Lâm Mân Côi nhân phẩm Đường Tiêu, tưởng Thẩm Tường xảy ra chuyện gì, định qua xem thử, ai ngờ bị Phương Nhược Cuồng kéo lại.

      "Sao thế? Lâu vậy rồi sao bọn họ còn chưa ?"

      Phương Nhược Cuồng thấy thân xe lắc lư, gân xanh nơi khóe mắt hằn lên, nhưng thẳng, chỉ tiến lên khẽ bên tai Lâm Mân Côi câu.

      “Bọn họ bận đấy.”

      Lúc này, Lâm Mân Côi cũng phát thân xe rung rung, còn thoáng nghe được giọng vừa yếu ớt vừa sung sướng của Thẩm Tường, nhất thời xấu hổ đến mức mặt đỏ tận mang tai.

      Hai người đó, lại chơi xe chấn ở nơi đông người.

      Bãi đỗ xe này có ít xe, bọn họ chẳng sợ bị vây xem ư?

      " thôi..."

      Lâm Mân Côi quả muốn quen hai người họ, vội vàng kéo Phương Nhược Cuồng rời . Nhưng tay lại kéo nhúc nhích.

      Lâm Mân Côi tò mò xoay đầu lại, "Sao vậy ?"

      Phương Nhược Cuồng xiết chặt tay , nở nụ cười kỳ quái. Trong lúc Lâm Mân Côi chưa lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo vào xe của bọn họ.

      Vừa vừa : "Hình như chúng ta chưa từng thử nhỉ?”

      Tác giả: Mẹ Mân Côi sắp về rồi… Có lẽ chuyện cha cặn bã cũng sắp bại lộ…
      Anhdva, Hiyoko, tart_trung48 others thích bài này.

    5. Nghiêm Hi

      Nghiêm Hi Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      21
      Đáng buồn là truyện này nhiều tra nam quá, Đường Tiêu cũng là loại ra gì, haizz:dao chich:
      Mẹ MìnLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :