1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 86: Giỏ trúc múc nước, công dã tràng

      Edit: rinnina

      Lạc Đại lão gia khiếp sợ lui về sau bước: "Nhạc mẫu đại nhân, nghe mẫu thân xảy ra chuyện, làm con trai làm sao có thể đến thăm? Đây là hiếu đạo, làm người, tất nhiên phải như vậy."

      "Làm người, tất nhiên phải như vậy ?" Cao lão phu nhân cười tiếng, mắt sáng như đuốc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống: "Ngươi đến công đường, chỉ là vì ngăn cản Dương Nhị Phu nhân che chở mẫu thân? Chỉ muốn tìm cách đưa bà vào trong tù, đây chính là cái gọi là hiếu đạo của ngươi?"

      "Nhạc mẫu đại nhân, quốc pháp nặng hơn hiếu đạo!" Ánh mắt Lạc Đại lão gia tránh né, dám nhìn thẵng vào đôi mắt Cao lão phu nhân.

      Cao lão phu nhân từ lớn lên trong cửa hàng với cha mẹ, duyệt vô số người, cũng nhìn những thứ lục đục với nhau kia hết sức ràng, đến Cao gia vài chục năm, là đương gia chủ mẫu tay nắm thực quyền, những năm qua, sớm tôi luyện vô cùng giỏi giang, Lạc Đại lão gia mới mở miệng, bà có thể thấy tim của .

      "Quốc pháp nặng hơn hiếu đạo?" Cao lão phu nhân bật cười tiếng: "Chu tri phủ cũng chưa xử mẫu thân ngươi có tội, sao ngươi đến quốc pháp rồi? kịp chờ đợi như vậy, kết quả là vì cái gì!"

      Mặt Lạc Đại lão gia đỏ lên, biết nên trả lời thế nào, Trần di nương kia uốn éo người đứng lên: "Lão gia, chúng ta về thôi, hôm nay Tri phủ đại nhân phải là thẩm án rồi sao?" Dứt lời đưa qua nụ cười quyến rũ với Chu tri phủ: "Tri phủ đại nhân, nơi này còn chuyện gì ?"

      Chu tri phủ thấy đôi mắt song nước long lanh kia, trước mắt hoa lên cái, cười gật đầu: "Tạm thời có việc gì, các ngươi có thể về Phủ."

      "Chậm , ta còn có việc." Cao lão phu nhân nhìn chăm chú Chu tri phủ: "Ta muốn mời Tri phủ đại nhân viết phần bản án cho ta."

      "Bản án?" Chu tri phủ hơi giải thích được: "Vụ án này còn chưa thẩm xong, sao lại viết bản án?"

      "Ta nhờ đại nhân viết bản án, phải chuyện này, là muốn đóng gói đồ cưới của con ." Cao lão phu nhân nghiêm mặt : "Bạc này người người , có nhiều cũng phải chuyện tốt!" Bà chỉ vào Lạc Đại lão gia: "Thê trước Tiền thị của ngươi, vì mấy cửa hang và hai vạn lượng bạc bỏ mạng, hôm nay lại đến phiên con ta ! Coi như con ta thân thể tốt, lúc sinh sản bị rong huyết, ta cảm thấy nàng chắc chắn sống được bao lâu ở Lạc Phủ!"

      Lạc Đại lão gia cười khan : "Sao có thể như vậy? Nhạc mẫu đại nhân quá lời rồi! Sao Tiền thị có thể so với Duyệt Tâm? Ta và Duyệt Tâm lưỡng tình tương duyệt, phải mù cưới ách gả, hai người thành thân bảy năm, chưa bao giờ cãi nhau..."

      "Chưn từng cãi nhau? Mười bốn tháng giêng năm nay, vì sao nàng về nhà?" Cao lão phu nhân khinh miệt nhìn Lạc Đại lão gia: "Ngươi đối với nàng tốt, phải là xem bạc Cao gia chúng ta sao. Lúc ấy vì sao mẫu thân của ngươi phải hại chết Tiền thị, còn phải là nhìn trúng bạc nhà của chúng ta? Ngươi vô sỉ cấu kết với con hồ đồ của ta, gãi đúng chỗ ngứa mẫu thân ngươi, trừ Tiền Thị tốt thay bằng con ngu xuẩn của ta lên vị trí kia..." Cao lão phu nhân vừa nhắc tới Lạc Đại phu nhân, cảm thấy lòng đau như cắt, cầm khăn che mặt, khóc sướt mướt ngừng.

      "Lão phu nhân, lão phu nhân, cuối cùng ngươi muốn làm gì, mau mau ra." Chu tri phủ nghe Cao lão phu nhân nửa ngày đến vấn đề chính, ngồi yên, cho dù Cao lão phu nhân đưa 2 nghìn lượng bạc cho mình, nhưng mình cũng trở thành người chuyên xem bạc mà nghe bà khóc rống ngừng.

      "Chu đại nhân, xin ngươi giúp ta viết bản án, đồ cưới của con ta, tất cả trả lại cho Cao gia." Cao lão phu nhân xoa xoa nước mắt, oán hận : "Bạc của Cao gia chúng ta cung cấp cho Lạc gia tiêu xài, cuối cùng còn hại chết con Cao gia chúng ta! Khoản đồ cưới này còn để ở Lạc gia làm chi?"

      Lạc Đại lão gia hoảng hồn: "Nhạc mẫu đại nhân, đồ cưới này là của Duyệt Tâm, sau khi qua đời nàng phải muốn truyền cho con , lý nào lần nữa trở về nhà mẹ đẻ?"

      Dân chúng dưới công đường nghe thấy cũng lắc đầu: "Có thể phải ? Nhà Cao triệu cũng quá keo kiệt, con chết lại đòi đồ cưới! Cõi đời này ai làm như vậy cả, hợp với lẽ thường!"

      Cao lão phu nhân lạnh lùng : "Bạc Cao gia chúng ta tốn cho Lạc gia các ngươi bảy năm, cũng tận tâm rồi. Ban đầu ta nhìn mặt mũi nữ nhi, muốn vạch mặt với Lạc gia, bây giờ con của ta còn, bạc Cao gia chúng ta vì sao phải thay Lạc gia các ngươi nuôi đám người như vậy?"

      Tương Nghi nghe Cao lão phu nhân vậy, trong lòng yên lặng gật đầu, khi đó trong lòng Lạc Đại phu nhân luôn luôn thoải mái, cũng phải có lý, Lạc Phủ ăn mặc từ cửa hàng trong đồ cưới của nàng, hai chị em dâu còn thỉnh thoảng sỉ vả nàng, sao mà vui vẻ nổi ?

      "Lạc Thận Hành, ngươi hãy yên tâm, Cao gia chúng ta làm loại chuyện cần mặt mũi như Lạc gia các ngươi, đồ cưới đưa ra ngoài, chúng ta thu hồi lại, nhưng cũng lại cho Lạc gia các ngươi chiếm tiện nghi!" Cao lão phu nhân quay mặt lại nhìn về phía Chu tri phủ: "Phần đồ cưới này ta thay cháu ngoại của ta bảo quản, chờ đến khi bọn họ xuất giá cưới vợ lại trả lại. Nếu Ngọc nhi trở lại, lúc xuất giá chia đồ cưới mẫu thân nàng thành ba phần, nàng cầm phần, Hồn nhi cầm hai phần, nếu Ngọc nhi về, vậy khi Hồn nhi lấy vợ toàn bộ cho ."

      "Hóa là như vậy!" Dân chúng châu đầu ghé tai: "Chủ ý này của Cao lão phu nhân tệ, tính toán thế này là hợp lý rồi!"

      "Ta mà, Cao triệu phố Đông, sao lại keo kiệt như vậy, nhất định là có quyết định của mình." Có người gật đầu liên tục: "Lạc gia sớm suy bại, nghe thợ mộc bên kia , bộ hoàng hoa lê đặt ở Tiền đường của bọn họ, cũ đến độ rời ra từng mảnh, vẫn còn dùng! Cách hai năm kêu chỉnh sửa lại, lần nữa thoa dầu hạt cải, ra oai với người ngoài nhé!"

      Lạc Đại lão gia nghe mọi người nghị luận, xấu hổ chịu nổi, hận thể tìm cái lỗ dưới đất chui vào, nhưng vừa nghĩ tới đồ cưới phong phú của Lạc Đại phu nhân, trong lòng đau đớn, cơ hồ ngừng thở. "Ùm" tiếng quỳ xuống dưới chân Cao lão phu nhân: "Nhạc mẫu đại nhân, cần gì phải phiền toái như vậy? Đồ cưới của Duyệt Tâm, ta bảo quản thay nàng, còn được sao?"

      Dương Nhị Phu nhân thấy Lạc Đại lão gia quỳ xuống, hết sức tức giận, dùng sức kéo cái: "Đại ca, đề nghị này của Cao lão phu nhân tệ, ta thấy cứ dựa theo như vậy làm , mặc dù Lạc Phủ suy bại thể so với trước kia, nhưng nghèo đến mức phải quỳ xuống xin đồ cưới !"

      "Ngươi biết cái đếch gì!" Lạc Đại lão gia cũng nhịn được nữa, nhảy cẫng lên từ dưới đất, đưa tay chỉ vào Dương Nhị Phu nhân mắng: "Ngươi gả đến Dương gia, sống cuộc sống đeo vàng đeo bạc, làm sao biết cuộc sống của chúng ta gian khổ bao nhiêu! Dương gia là ổ phúc nổi danh, núi vàng núi bạc mặc cho ngươi cầm, nhưng hàng năm cũng thấy ngươi cầm bao nhiêu bạc về phủ! Ngươi sống tốt lắm, lập tức quên nhà mẹ, ngươi có lương tâm!"

      Dương Nhị Phu nhân trợn mắt há mồm nhìn Lạc Đại lão gia, toàn thân run rẩy: " Quà tặng trong ngày lễ hàng năm ta đưa tốt, đều là đồ tốt cực phẩm, tổ chim én vàng, Trường bạch sơn sâm già, linh chi Thiên Sơn ngàn năm, bao nhiêu tiền? Hàng năm mấy ngày lễ, ít nhất là hơn mười ngàn bạc quà tặng, đến cuối năm, còn bù vào nhà mẹ mấy ngàn lượng, cái này phải là bạc? Ngươi muốn ta dọn toàn bộ bạc Dương gia về Lạc gia hay sao? Lạc Thận Hành, ngươi biết xấu hổ, ta còn muốn mặt đó!"

      "Tốt lắm tốt lắm, cánh của ngươi cứng cáp rồi, dám mạnh miệng với ta!" Lạc Đại lão gia hung tợn nhìn chằm chằm Dương Nhị Phu nhân: "Còn mau mau chạy về Dương phủ , nơi này có phần ngươi chuyện!"

      Dương Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Lạc Đại lão gia, nửa câu cũng được, Bảo Trụ thấy cậu đối với mẫu thân như vậy, trong lòng tức giận, tới xoay cánh tay Lạc Đại lão gia: "Ngươi lại câu xem thử ? Ta bảo đảm vặn gãy cánh tay của ngươi!"

      Sức Bảo Trụ rất mạnh, Lạc Đại lão gia bị tóm lấy, thể động đậy nửa phân, chỉ ở đó "Ai ai " kêu lên ngừng. Cao lão phu nhân để ý tới , tới trước án kỷ Chu tri phủ : "Chu đại nhân, viết phần bản án , viết hai phần, Lạc gia phần, Cao gia chúng ta phần."

      Chu tri phủ bị làm ồn hơn nửa ngày, chỉ muốn về nghỉ ngơi, thấy Lạc Đại lão gia bị Bảo Trụ chế trụ, phát ra thanh, trong lòng cũng nhõm lại, mặc dù Lạc Đại lão gia là thuộc hạ của , nhưng chuyện này ta cũng chiếm lý, ngay cả dân chúng công đường cũng đề nghị của Cao lão phu nhân tệ, dĩ nhiên phải biết lắng nghe làm vị quan tốt.

      gật đầu với sư gia cái: "Mau mau, theo lời Cao lão phu nhân viết hai phần bản án, đóng đại ấn của bản phủ vào."

      Sư gia hạ bút như thần, viết bản án xong rất nhanh, Cao lão phu nhân cầm lên nhìn, xác nhận sai, quăng bản án đến dưới chân Lạc Đại lão gia: "Bây giờ ta để cho người làm Lạc Phủ nhấc đồ cưới, dựa theo đồ cưới tờ đơn lấy, dù thế nào cũng thể thiếu."

      Mặt mày Lạc Đại lão gia ủ dột nhìn bản án rơi bên chân kia, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ, thế nào cũng ra miệng được. hao hết khổ tâm, để cho Trần di nương ra tay, đưa mẫu thân vào đại lao, còn phải nghĩ hạ thủ sớm nắm chặt đồ cưới Lạc Đại phu nhân vào trong tay mình, nghĩ tới ngàn vạn tính toán, mọi chuyện dều công cốc, thứ gì cũng chiếm được, đồ cưới Lạc Đại phu nhân dĩ nhiên cứ như vậy về Cao gia!

      Mặc dù Cao lão phu nhân sau này trả lại cho Lạc Tương Hồn, nhưng lại có phần hưởng thụ! Mồ hôi hột trán Lạc Đại lão gia thình thịch toát ra, mảnh bóng loáng.

      Thấy Cao lão phu nhân mang người , Bảo Trụ mới buông tay ra: "Cậu, ngươi nhặt bản án lên về , tang của mợ vẫn còn làm đó, dù sao ngươi cũng phải có mặt mới được."

      "Làm làm làm, làm con mẹ nó quỷ tang !" Lạc Đại lão gia khom người nhặt bản án kia lên, qua loa nhìn cái, đưa tay muốn xé, sư gia dương bên cạnh dương quái khí câu: "Lạc huynh, xem chúng ta là đồng liêu, ta lòng tốt nhắc nhở ngươi câu, người nhiều mắt nhiều, khó tránh có người đến trước mặt Tri phủ lão gia mật báo!"

      Tay Lạc Đại lão gia dừng lại, hận hận nhào nặn bản án kia thành cục bỏ vào tay áo mình, ngọn lửa trong lòng càng cháy mạnh mẽ, cũng biết phát tiết vào đâu. Quay mặt lại, thấy đến Tương Nghi đứng bên, đằng đằng lên, giơ tay lên muốn đánh Tương Nghi: "Còn tuổi, ở bên ngoài phô trương lẳng lơ! Còn mau mau về, chớ có ra ngoài bên xấu!"

      Tương Nghi thấy bàn tay kia muốn đánh xuống, vội vàng nghiêng đầu cái tránh thoát, Gia Mậu bên này giận tiểu thân thể chạy vội tới, đụng vào người Lạc Đại lão gia: "Ngươi biết xấu hổ ? Còn khi dễ con ?"

      Lạc Đại lão gia để ý, bị Gia Mậu đụng ngã đất, đầu vừa vặn đụng trúng cánh cửa, bị đụng thất điên bát đảo, sao bay quanh đầu. Bảo Trụ cũng nhào tới, dùng sức ngồi lên người : "Cậu, lòng dạ ngươi thực xấu xa, ta thay thế mẫu thân ta tới giáo huấn ngươi!"

      Phương tẩu nhìn hai thiếu niên hoàn toàn có thể xử lí Lạc Đại lão gia, khẽ mỉm cười, dắt tay Tương Nghi ra ngoài: " nương, chúng ta về phủ ."

      Gia Mậu đuổi theo, đôi mắt nhìn Tương Nghi chằm chằm: "Ta đưa muội về nhé."

      Tương Nghi hơi hơi quay mặt : "Trong phủ làm tang , huynh đừng qua, tránh dính phải tà khí."

      Nàng cách nào ngăn chặn ánh mắt của Gia Mậu như cũ, ánh mắt kia quả thực quá ôn nhu, khiến nàng lòng rối như tơ vò, cơ hồ muốn mất dự tính ban đầu của mình —— cả đời này, nàng quả thực muốn tiếp tục quấn quít như vậy.

      Tiếp tục quấn quít có ý nghĩa gì đâu? Quấn quít đến cuối cùng, vẫn như vậy, phần cảm tình kia, vẫn bệnh tật mà chết.

      Gia Mậu bực mình nhìn bóng lưng dần xa kia, lẩm bẩm : "Tương Nghi, Tương Nghi."

      Tương Nghi, Tương Nghi, cái tên đó rơi trong lòng , từ đầu đến cuối chưa từng bị quên mất.

      _hết chương 86_

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      các nhân vật của chúng ta đáng ⌒.⌒

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 87: Làm tang mọi người hoang mang

      Edit: rinnina


      Xa xa truyền tới tiếng động xao xao đả đả, còn kèm theo tiếng khóc thê thảm, thỉnh thoảng còn có tiếng vang của pháo, phảng phất vang lên bên lỗ tai để cho người ta bỗng nhiên chịu phen kinh sợ.

      Người khóc thê lương là Lạc Tương Hồn.

      Ngày xưa Lạc Đại phu nhân thương nhất, người sáu tuổi vẫn hiểu chuyện như đứa bé, có lúc ngay cả bộ cũng quấn lấy Lạc Đại phu nhân đòi ôm. Hơn nửa năm qua, Lạc Đại phu nhân có bầu, chăm sóc chu toàn như trước, tiết Đoan Dương Lạc Tương Ngọc bị người ta bắt cóc, Lạc Đại phu nhân càng thất hồn lạc phách, cũng dỗ dành Lạc Tương Hồn như trước kia.

      Trong lòng Lạc Tương Hồn vốn là cảm thấy uất ức, khỏi sinh chút oán hận với Lạc Đại phu nhân. nghĩ đến, bỗng nhiên giữa trời trong vang tiếng sét đùng đoàn, Lạc Đại phu nhân chết, thể giống như ban đầu dỗ dành , ôm cười, chỉ nằm ở nơi đó, thân thể lạnh như băng, dù khóc đến khàn cả giọng, nàng cũng bao giờ mở mắt nữa.

      Bà vú lau nước mắt : "Đáng thương quá, Nhị thiếu gia tuổi còn nho chết mẫu thân, hơn nữa..." Nàng thở dài cái, sâu xa : "Dựa theo tính tình Đại lão gia, chẳng mấy chốc cưới dâu mới."

      Ban đầu Lạc Tương Hồn cũng biết dâu là ý gì, bà vú tinh tế chút, cảm thấy hết sức khủng hoảng, mẫu thân đối xử Lạc Tương Nghi kia thế nào, thấy ràng, bây giờ chẳng lẽ mang kế mẫu đối xử như vậy sao ?

      Càng nghĩ càng trong lòng khó chịu, tiếng khóc Lạc Tương Hồn lớn hơn.

      Tháng bảy mới qua chừng mười ngày, trong ban đêm yên tĩnh nghe thấy tiếng khóc thê thảm cỡ này, người qua viện Lạc Đại phu nhân cũng tự chủ ,à rùng mình cái, phảng phất có thể thấy ma quỷ lắc lư bên trong.

      Tương Nghi đứng ở cửa viện, xuất thần nhìn bức trướng màu trắng bên trong, thấy Lạc Tương Hồn quỳ thân thể nho trước quan tài, khỏi đột nhiên sinh lòng thương tiếc. Lúc mẫu thân qua đời, mình vẫn còn , biết cái gì gọi là sinh ly tử biệt, chờ mình trưởng thành, cũng từ từ liền đón nhận mẫu thân qua đời. Mà Lạc Tương Hồn khác, được Lạc Đại phu nhân bảo bọc nhiều năm như vậy, đột nhiên người thân nhất buông tay , nhà Ngoại Tổ bận bịu thu đồ cưới mẫu thân, cũng để người nào tới an ủi mấy câu, trách sao Lạc Tương Hồn đau lòng như vậy.

      "Nhị thiếu gia, Đại tiểu thư đứng ở cửa, có muốn đón nàng vào ?" nha hoàn thấy Tương Nghi mang theo Liên Kiều và Phương tẩu đứng ở nơi đó, nhàng khom người bên tai Lạc Tương Hồn: "Nhị thiếu gia ngươi cũng khóc rồi, nếu Đại tiểu thư có thể tới túc trực bên linh sàng trận, thay ngươi ngày, thể tốt hơn rồi."

      Giọng Lạc Tương Hồn khàn khàn : "Nàng túc trực bên linh sàng."

      "Nhị thiếu gia, ít nhất ngươi cũng xem chút, Đại tiểu thư đứng ở cửa lúc lâu rồi." Nha hoàn đỡ Lạc Tương Hồn bò dậy, tới cửa. Lạc Tương Hồn xoa xoa ánh mắt sưng đỏ, nhìn chút Tương Nghi, nửa ngày mới thốt ra hai chữ tới: "Đại tỷ."

      Tương Nghi hơi kinh ngạc, bỗng nhiên sao Lạc Tương Hồn như biến thành người khác, lại gọi nàng "Đại tỷ" ! Từ trước tới giờ đều gọi cả họ tên nàng "Lạc Tương Nghi", sao hôm nay lại đổi tính?

      Lạc Tương Hồn có vài phần ngượng ngùng, liếc tròng mắt mang theo tiếng khóc : "Ban đầu ta cho là ngươi hại mẫu thân ta, mới hận ngươi như vậy, ra phải ngươi... Ta..." quay đầu nhìn linh đường trắng xóa kia, đột nhiên đau lòng than vãn khóc lên: "Muội muội bị người bắt cóc, mẫu thân chết, ông ngoại bà ngoại cũng để ý ta!" Nước mắt nước mũi của chảy ròng, nha hoàn bên cạnh vội vàng cầm khăn lau cho : "Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia, giọng của ngươi cũng sắp tắt hãy nghỉ ngơi chút!"

      Tương Nghi im lặng, Lạc Tương Hồn ra cha Lạc Đại lão gia, chắc chắn trong lòng sinh oán hận rồi.

      Lạc Đại lão gia về từ nha môn, lập tức vọt tới trong phòng Lạc lão phu nhân tìm khế đất mười mấy cửa hàng hồi môn của Lạc Đại phu nhân, chân trước mới vừa vào, chân sau người của Cao gia tới rồi, mấy chục người vọt vào chế trụ , thể động đậy.

      Người của Cao gia cũng làm bậy, tìm ra người Lạc Đại lão gia mười mấy tấm địa khế trước, sau đó áp giải Lạc Đại lão gia về viện, Hoàng ma ma thấy người của lão Đông gia, vội vàng lấy ra đồ cưới ở chỗ bà, so sánh với tờ đơn đồ cưới phen, phát còn thiếu hai mươi món đồ trang sức.

      Đồ trang sức của Lạc Đại phu nhân đặt trong nội thất, cách ngày đổi bộ mang, lần này nội thất mở hộp trang điểm kia ra, chỉ có lẻ tẻ mấy món ở trong.

      Cao gia quản đưa qua từng loại, phát bên trong chỉ còn mấy món chẳng đáng tiền mấy, tự nhiên hỏi Lạc Đại lão gia muốn lấy lại số kia, Lạc Đại lão gia cười lạnh : "Nàng ở Lạc gia chúng ta ăn nhiều cơm như vậy, chẳng lẽ nên coi là chút bạc cơm nước?"

      Tất cả mọi người há to miệng nhìn Lạc Đại lão gia, thể tin được có thể ra những lời ấy, Lạc Đại phu nhân mang theo nhiều đồ cưới như vậy tới, cả Lạc Phủ đều dựa vào mười mấy cửa hàng kia sống qua ngày, còn Lạc Đại phu nhân phải trả bạc cơm nước, chuyện này quả thực làm cho người ta thể tưởng tượng nổi.

      Quản Cao phủ lạnh lùng cười mấy tiếng: " nghĩ tới gia biết xấu hổ như vậy, cũng được, Cao phủ chúng ta thiếu hai mươi món đồ trang sức này, coi như nộp thay Tam tiểu thư chúng ta bạc cơm nước những năm này là được! Ta tự về báo cho lão phu nhân, tin tưởng sau khi lão phu nhân biết tất nhiên , coi như đuổi ăn mày là được!"

      Lạc Đại lão gia bị quản kia mặt lúc trắng lúc xanh, hung hãn nhìn ông ta: " nô tài, lại đến Lạc Phủ ta giương oai, người tới, còn mau mau đánh !"

      Người của Cao gia cam lòng yếu thế, cướp cây gậy ở hậu viện, Hoàng ma ma cũng đến chỗ của hồi môn Cao gia cầm đòn gánh chạy đến: "Đại lão gia, ngươi quá biết xấu hổ! Giờ ta theo bọn họ về, Lạc Phủ này ta ngây ngô nổi!"

      Lạc Tương Hồn ở bên cạnh thấy cha bị người trong phủ mẫu thân đè, trong lòng sợ hãi, nhút nhát tới trước mặt Hoàng ma ma : "Ta cũng muốn về nhà ông ngoại."

      Hoàng ma ma thở dài cái, đưa tay sờ mặt của : "Nhị thiếu gia, ngươi tạm thời ở tại Lạc Phủ, chờ ta về hỏi chủ ý lão phu nhân lại ."

      Lạc Đại lão gia chờ người của Cao gia , nhảy lên tát Lạc Tương Hồn mấy bàn tay, tát đến trước mắt toát ra sao vàng, căn bản biết có chuyện gì xảy ra. Nước miếng Lạc Đại lão gia văng tung tóe mắng Lạc Tương Hồn: "Ngươi xem bạc nhà ông ngoại nhiều lên tiếp cận? Chỉ tiếc người ta muốn ngươi! Ngươi họ Lạc, họ Cao, muốn Cao gia tiếp cận, ngươi trù ta chết yểu, phải ?"

      Lạc Tương Hồn bị Lạc Đại lão gia đánh đầu óc choáng váng, bưng mặt chỉ lo khóc, qua trận thấy Lạc Đại lão gia tới linh đường, kêu nha hoàn tìm, kết quả là nghỉ bên Trần di nương.

      người đơn ở trước quan tài Lạc Đại phu nhân khóc lâu, đến buổi tối càng sợ hãi, bỗng nhiên thấy Tương Nghi tới, Lạc Tương Hồn giống như người chết chìm tìm được gỗ nổi, những oán hận với Tương Nghi lúc trước có trong nháy mắt cánh mà bay, kéo tay Tương Nghi chặt : "Đại tỷ, tỷ theo ta lúc, chỉ lúc, có được ?"

      Tương Nghi thở dài cái, gật đầu: " Được, ta theo ngươi lúc."

      Sắc mặt Lạc Tương Hồn lộ ra nụ cười, hai bước tới trước Tương Nghi, khiếp khiếp vươn tay ra: "Đại tỷ, ta có thể dắt tay tỷ ? Chỉ dắt lần, lần."

      Tương Nghi vươn tay ra, Lạc Tương Hồn chợt nắm chặt tay nàng, lệ chảy xuống: "Các nàng đều cha lấy vợ kế, đến lúc đó có người để ý đến ta."

      "Ngươi sáu tuổi rồi, coi như người lớn rồi, sau này phải học chiếu cố mình, nếu mẫu thân của ngươi dưới đất bình an, biết ?" Tương Nghi cầm khăn xoa xoa nước mắt thay Lạc Tương Hồn: "Ngươi cũng đừng làm cho mẫu thân qua đời của ngươi lo lắng."

      Lạc Tương Hồn gật đầu cái: "Đại tỷ, ta nhớ kỹ rồi."

      Tương Nghi mang Lạc Tương Hồn vào trong phòng ngồi xuống, qua lâu, thấy mí mắt Lạc Tương Hồn từ từ nhắm lại. Nàng khẽ lắc đầu cái, Lạc Tương Hồn khóc ngày đêm, cũng mệt mỏi, làm ồn như vậy cũng có thể ngủ được. Nàng kêu bà vú Lạc Tương Hồn tới, giao Lạc Tương Hồn cho bà vú : "Chăm sóc Nhị thiếu gia cho tốt, được trễ nãi."

      Bà vú thấy thần sắc Tương Nghi lạnh lùng, tự chủ rùng mình cái: "Nô tỳ biết."

      ra từ viện Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi thở dài cái: "Ta vốn tưởng rằng ta chẳng quan tâm, nhưng thấy khóc thương tâm như vậy, lại nhẫn tâm thèm quan tâm ."

      Phương tẩu ở bên gật đầu cái: " nương, ngài làm sai, tiểu hài tử là vô tội. Cho dù khi đó Nhị thiếu gia đối với ngài tốt, đó cũng là có người dạy làm như vậy. thấy hôm nay, lệ thuộc vào ngài như thế?"

      Tương Nghi gật đầu cái: "Lời này sai, kế mẫu của ta lòng hy vọng sống ta tốt, luôn để cho Lạc Tương Ngọc và Lạc Tương Hồn tới tìm ta gây rắc rối, hai người bọn họ cũng bị nàng mang thành dáng vẻ này."

      " nương, ta nghĩ phải dự tính cho mình tốt mới được." trở lại phòng mình, Phương tẩu đóng cửa lại, mặt đầy nghiêm túc: "Cha của ngàu, là người vô liêm sỉ nhất đời, nếu đánh chủ ý lên đồ cưới kế mẫu ngài, chỉ sợ là đánh chủ ý tới người của ngài đó."

      "Phương tẩu, ta còn muốn hỏi các ngươi cảm thấy nên làm thế nào?" Tương Nghi ngồi ở dưới đèn, ánh nến toát ra, khuôn mặt nhắn của nàng sáng bóng dưới ánh sáng vàng ấm. Vê vạt áo, tiếng vang tất tất tốt tốt bay lượn trong nội thất nho này, trong trẻo khác thường.

      " nương, ngươi có can đảm rời khỏi Lạc gia ?" Tần ma ma ở bên giọng : "Ở Lạc gia ở, quả thực quá nguy hiểm, chỉ cảm thấy từng bước có cạm bẫy."

      "Rời Lạc gia?" Ánh mắt Tương Nghi sáng lên, đây cũng là ý kiến hay.

      Chỉ là có khả năng vô duyên vô cớ rời khỏi rời khỏi, nàng còn phải tìm thời cơ thích hợp mới được.

      --------------------

      Chương 88: Nhà

      Lạc Đại lão gia say khướt tới từ trong ngách vườn hoa, bên người là Lý di nương, tay khoác lên hông của nàng, miệng tiến tới hôn lên mặt nàng.

      "Ôi ôi ôi... Cổ nhạc linh đường còn chưa rút lui kìa, đại ca ngươi uống rượu tìm vui rồi sao?" giọng chanh chua vang lên bên, Lý di nương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai người Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân sóng vai đứng đó, mỗi người mặc y phục mộc mạc màu trắng, sau lưng là mấy nha hoàn bà tử theo.

      Lý di nương cúi đầu dám lời nào, Lạc Đại lão gia lại phát hỏa: "Ta uống rượu của ta, ta và di nương ta giải sầu, các ngươi quản cái gì."

      "Đại ca, ngươi làm người cũng hết chỗ !" Lạc Tam phu nhân giận đến gò má phình lên, mảnh đỏ rực, quả nàng thích Lạc Đại phu nhân, chê nàng xuất thân thương nhân, người đầy hơi tiền, nhưng bây giờ nhìn lại, Lạc Đại phu nhân lúc này mới buông tay cái, Lạc Đại lão gia chẳng quan tâm tang của nàng, toàn dựa vào Lạc Tương Hồn trước mặt quan tài khóc nức nở, nàng nhìn thấy cũng chua xót trong lòng.

      con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, nữ nhân thấy nữ nhân sau khi chết lạnh lẽo, khỏi bỏ qua toàn bộ ân oán trước kia, thay nàng đòi lên nam nhân ngoan tâm này. Lại , hai vị Thiếu phu nhân Lạc gia nghe Cao gia dời trở về toàn bộ của hồi môn của Lạc Đại phu nhân, biết cuộc sống sau này dễ chịu lắm, càng có lời oán thán Lạc Đại lão gia, biết vì sao phải chọc giận Cao gia, ngay cả đồ cưới vợ mình cũng giữ được.

      "Đại ca, ngày mai đại tẩu ra ngoài, tối nay ngươi dầu gì phải tuân thủ buổi tối chứ?" Lạc Nhị Phu nhân hầm hừ : "Khi đó ngươi và nàng muôn vàn ân ái, thế nào hôm nay lại như người quen?"

      "Ta nhổ vào! Hai người các ngươi người nhiều chuyện cái gì!" Lạc Đại lão gia hung hăng phun bãi nước miếng về phía Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân: "Hai người các ngươi ở Lạc Phủ ăn uống , còn có tư cách gì quản ta!"

      Lạc Tam phu nhân giận đến toàn thân run rẩy: "Ta ăn uống chùa? Ta sinh con trai cho Lạc gia, đây phải bản lĩnh của ta? Ngược lại là ngươi, hài tử cũng sinh, nắm bạc bút bút đưa ta ngoài, nhiều năm như vậy, mới làm thôi quan phẩm đẩy, ngươi có bản lãnh gì phun ta?"

      Vừa nghĩ tới phu quân của mình đến bây giờ còn ở trong học đường Nghiễm Lăng ngây ngốc đọc sách, bó lớn bạc trong nhà đều cho Lạc Đại lão gia đút lót, Tam phòng được chút chỗ tốt, trong lòng Lạc Tam phu nhân càng tức giận bất bình. Lạc Nhị Phu nhân cũng là bị lây, hai người cuồng mắng hồi, chọc giận Lạc Đại lão gia, nhảy cẫng lên muốn đánh người.

      Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân thấy Lạc Đại lão gia siết quả đấm xông lại, hai người kinh hoảng luống cuống, nha hoàn bà tử sau lưng nhanh chóng lên ngăn Lạc Đại lão gia lại: "Đại lão gia, ngươi lại nghỉ ngơi chút!"

      Thừa dịp nha hoàn bà tử môn bắt được Lạc Đại lão gia, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân lúc này mới chạy trở lại, hai người đưa ngón tay ra quấy nhiễu mặt người Lạc Đại lão gia, lâu lắm, mặt Lạc Đại lão gia có mấy cái dấu móng tay, rịn ra chút tơ máu. Lạc Đại lão gia đưa tay lên sờ, cũng hơi đau.

      "Hai người các ngươi biết xấu hổ, lại càn rỡ như vậy!" Lạc Đại lão gia tức đến cơ hồ phát điên: "Hai Xú bà nương, ta lập tức phân gia Lạc Phủ, đến lúc đó xem các ngươi ngông cuồng đến mức nào!"

      "Phân gia?" Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân liếc nhìn nhau, hơi kinh hoảng, mang theo nha hoàn bà tử nhanh về viện của Lạc Đại phu nhân, Lạc Đại lão gia muốn cùng qua, chỉ là mới vừa uống rượu, bước chân ổn, mới vươn chân ra chạy bước ngã ở mặt đất.

      Lý di nương đuổi lên đỡ, bị Lạc Đại lão gia xáng bạt tai: " có dùng, thấy ta bị người bắt bị người đá, cũng biết lên giúp đỡ, nếu là Thúy Ngọc, bỏ thân thể tới cản trở thay ta rồi!"

      " nương, cha kia của ngài quả thực phải người, nhất định là thứ cặn bã." Vài người ra từ trong bụi rậm cạnh vườn, Phương tẩu nhìn bóng lưng Lạc Đại lão gia, lắc đầu cái: "Nếu phân gia Lạc Phủ, sớm muộn cũng đánh chủ ý tới người của ngài."

      "Phương tẩu, ta cảm thấy được là nên cho tới chủ ý mới phải." Tương Nghi cười hì hì ngẩng đầu lên: "Nếu phải nữ nhi tốt như ta làm sao vạch mặt với ?"

      Phương tẩu suy nghĩ chút, khẽ mỉm cười: "Lời này của nương sai, chờ đến tìm thôi."

      Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân chạy như bay tới cửa viện Lạc Đại phu nhân, hai người quay đầu nhìn, thấy Lạc Đại lão gia đuổi theo, lúc này mới đứng lại thở hổn hển. Lạc Nhị Phu nhân xoa xoa ngực: "Đệ muội, tâm tư của đại ca rất ràng, muốn thừa dịp nhốt mẫu thân trong đại lao, nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản Lạc gia."

      "Ai, chuyện này..." Lạc Tam phu nhân thò đầu nhìn chút, cổ nhạc trong sân kia hình như hơi mệt mỏi, tiếng đứt quãng, diễn tấu sáo và trống trận, lại ngừng trận: "Ngươi nhìn chút, tang đại tẩu làm thành hình dáng gì! Lạc Phủ này có ai ở!"

      "Dầu gì cũng nhịn ba ngày rồi, ngày mai là được ra ngoài." Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc Tương Hồn nằm trước quan tài khóc thê thảm, lắc đầu cái: "Cũng biết khối băng kia làm đầy đủ , khí trời cuối tháng bảy, còn nóng kia."

      "Chúng ta cũng nhìn chút, khi còn sống mặc dù hòa hợp với nhau, nhưng người chết, chúng ta còn so đo cái gì!" Lạc Tam phu nhân rồi nắm tay của Lạc Nhị Phu nhân vào trong viện, trong lòng thầm so đo, nàng chờ xong đại lao chuyến thăm lão phu nhân mới được, thể để cho Lạc Đại lão gia chiếm toàn bộ tiền tài Lạc gia.

      Vào viện, an ủi Lạc Tương Hồn mấy câu: "Hôm nay ngủ tốt, ngày mai còn phải đưa mẫu thân của ngươi lên núi."

      Mặt mày Lạc Tương Hồn ủ dột trả lời câu, cổ họng khàn khàn, chuyện cũng sắp ra nữa. Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân ở bên bắn hai giọt nước mắt: "Cha kia của ngươi quả thực quá ra gì, lại sang nhìn chút."

      ràng cha vì là của hồi môn mẫu thân bị cướp mới hẹp hòi trút giận lên người mẫu thân, Lạc Tương Hồn tức giận nắm quả đấm cái, trong lòng thầm thề, cha lòng lang dạ sói như thế, sau này mình tuyệt đối để cho tốt hơn! Tối hôm qua bà vú liên tục với Lạc Đại lão gia rất nhiều chuyện, Lạc Tương Hồn càng nghe càng giận, là hối hận mình lại phải kêu người này là cha —— còn bằng về nhà ông ngoại ở, ít nhất còn có mấy biểu huynh muội tính tình thà phụng bồi.

      Giờ nghe hai vị thẩm nương lại nhắc đến cha, Lạc Tương Hồn càng dễ chịu, nhiều ngày cha chỉ qua hai lần, phần lớn thời gian đều ngây ngốc uống rượu trong phòng di nương, ngoài ra loanh quanh là trong chủ viện. Tổ mẫu cũng ở chủ viện, cũng biết cha qua bên kia làm gì, Lạc Tương Hồn hơi nghi hoặc chút, nhấc mặt nhìn Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân: "Thẩm nương, bọn họ đều cha ta luôn ở chủ viện, tổ mẫu có ở đây, đến nơi đó làm gì?"

      Mặt Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân biến sắc, chẳng qua là trong miệng hoảng hốt: "Có lẽ là tổ mẫu ngươi ở trong đại lao, trong lòng của khổ sở, muốn muốn bên kia nhìn chút."

      Lạc Tương Hồn lắc đầu cái: "Ta nhìn giống, bọn họ đều đại khái cha muốn tìm bạc của tổ mẫu."

      Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân cũng nhịn được nữa, hai người sờ đầu Lạc Tương Hồn mấy câu, ra nhanh, như thần giao cách cảm đều tới chủ viện.

      Nương tử giữ cửa thấy hai vị phu nhân tới, đứng ở cửa cười: "Nhị phu nhân tam phu nhân, tới làm chi?" Mặc dù cười vui sướng, vừa vặn lại có dời , giống như muốn để cho người ta vào.

      "Mặc dù mẫu thân ở nhà, nhưng chúng ta lại muốn nhìn chút, hành lễ về phía chủ tọa của bà cũng là vấn an." Lạc Tam phu nhân cơ trí, cười đáp câu: "Để cho chúng ta vào."

      Nương tử kia lắc đầu cái: "Đại lão gia từng dặn, chủ viện này ai cũng cho vào, chờ sau khi lão phu nhân trở về lại ."

      Lạc Nhị Phu nhân vừa vội vừa tức: "Lời ngươi nghe toàn bộ? gọi ngươi ăn phân, ngươi có ?"

      "Nhị phu nhân, xin thứ cho mạo phạm." Nương tử giữ cửa đỏ bừng cả khuôn mặt: " Lạc Phủ này, ngoại trừ lão phu nhân, phải là Đại lão gia lớn nhất? Dĩ nhiên ta là phải nghe ."

      Lạc Nhị Phu nhân giận đùng đùng vén tay áo lên: "Lại dám chống đối ta? Mau mau đánh nô tỳ trong mắt người này cho ta!"

      Lạc Tam phu nhân kéo Lạc Nhị Phu nhân: "Nhị tẩu, chúng ta chớ tính toán với kẻ mắt chó coi thường người khác này, trở về trước rồi ." Bây giờ vào tìm lão phu nhân gì đó, mấy nha hoàn nội thất chắc chắn cho, Thanh La Lục Nhược, người người đều là người hầu trung thành của lão phu nhân, vào cũng chiếm được chỗ tốt gì, còn bằng hỏi lão phu nhân muốn tin chính xác trước.

      "Đệ muội, ngươi quá dễ chuyện." Lạc Nhị Phu nhân hung tợn nhìn chòng chọc nương tử giữ cửa: "Loại này nô gian xảo, cũng chỉ có ngươi mới tốt thay nàng."

      " thôi thôi, cho dù ta ngươi vào, cũng đòi ra chỗ tốt gì." Lạc Tam phu nhân kéo Lạc Nhị Phu nhân sang bên: "Ngươi yên tâm, Thanh La Lục Nhược, dễ dàng giao đồ của lão phu nhân ra. Đại ca háo sắc như vậy, sớm làm mấy nha hoàn này chịu tội."

      "Vậy cũng đúng." Lạc Nhị Phu nhân nhớ tới thường ngày mấy thiếp thân đại nha hoàn bên người Lạc lão phu nhân, người người đều thích Lạc Đại lão gia —— ai bảo mỗi lần luôn muốn chấm mút người các nàng, phải nhân cơ hội sờ tay , chính là ở cố ý lau trước ngực, mấy đại nha hoàn ghét cay ghét đắng , thấy đều nghiêng người .

      Lạc Tam phu nhân an ủi Lạc Nhị Phu nhân đôi câu, đưa nàng về viện, sửa sang lại y phục đạo: "Mau mau, hầm con gà, thả dược tốt nhất."

      "Phu nhân, phải ngươi ăn ít đồ ăn hơn? Bây giờ thân thể ngươi càng ngày càng nặng nề." Có bà tử giọng : "Hôm qua mới ăn gà hầm rồi, cũng nên nghỉ ngày rồi."

      "Ngươi biết cái gì!" Lạc Tam phu nhân liếc mắt nhìn bà tử kia: "Ta lại phải cho mình ăn!" Nàng kéo ống tay áo lên ít, lộ ra bản thân cánh tay như ngó sen, trắng trắng mềm mềm, chỉ tiếc hơi to.

      Lạc Tam phu nhân sâu kín thở dài, cùi chỏ này, cũng lớn gấp đôi khi làm khuê nữ, khi đó trong nhà có thứ tốt gì toàn bộ cho ca ca hoặc là đệ đệ ăn, nàng chỉ có thể ở bên cạnh giương mắt nhìn. vất vả gả vào Lạc Phủ, Lạc Tam phu nhân cảm thấy mình rơi vào hang mật, càn rỡ ăn ăn uống uống, cuối cùng làm thân thể vốn gầy yếu của mình bắt đầu tròn trịa lên.

      "Phu nhân ăn, chẳng lẽ cho Tam gia ăn? Nhưng cơm trưa Tam gia đều ăn ở học đường." Bà tử tiếp tục lải nhải: "Hôm qua phu nhân còn , bao giờ ăn nhiều đồ như vậy nữa, hôm nay lại quên."

      "Bớt dài dòng, ngươi biết cái gì." Lạc Tam phu nhân liếc mắt nhìn bà tử, nhanh về viện mình.
      Last edited: 3/7/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 89: Chịu giày vò trong lao ngục

      Edit: rinnina


      Trong đại lao rất u ám, cho dù là phòng giam điều kiện tốt hơn nữa, dù sao cũng là đại lao.

      Căn phòng giam này là hang nằm riêng, rơm rạ bên trong ít nhất cũng có, tầng dầy, mặc dù cũng ngủ rơm rạ như vậy, có thể so với đại lao trong kia, đen như mực, rơm rạ vừa ít vừa ẩm ướt, điều kiện coi như là tốt đến thể tốt hơn rồi.

      Trước phòng giam có hàng cây, chặn ánh mặt trời lại, khí trời đầu tháng tám này còn nóng, có hàng cây che bóng ra tồi. Quá ma ma giương mắt nhìn trong phòng phen, thở dài cái: "Lão phu nhân, hôm nay biết có người đưa thức ăn tới ."

      Lạc lão phu nhân vào ba ngày rồi, Lạc Nhị lão gia tới thăm lần, Lạc Tam lão gia mỗi ngày đều tới, chẳng qua là hôm nay còn chưa tới, Lạc Đại lão gia cả bóng người cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa cam kết có người đưa cơm đưa đồ ăn cũng là câu suông, Lạc Phủ căn bản phái người đưa thức ăn tới, mỗi ngày đều ăn cơm tù.

      Thức ăn trong phòng giam đừng ăn, chỉ ngửi cũng thoải mái, những thứ kia ràng là bị mốc meo, còn lẫn lộn cát đá, những món ăn kia, rau héo toàn thân ướp chút, tùy tiện trộn ít thứ vào trong nồi hầm rồi đưa tới. Lạc lão phu nhân ăn món ăn đẹp đẽ ngon miệng cả đời, sao có thể ăn được thức ăn như vậy? Lúc vừa vào cơm tối và cơm sáng ngày thứ hai cũng ăn.

      Lần thứ hai Lạc Tam lão gia tới mới biết mẫu thân mình có ăn cơm, đau lòng nước mắt sắp rơi xuống, tranh thủ thời gian cho người làm ra tửu lầu bên ngoài mua hai phần thức ăn tới: "Ta với đại ca, sao có thể làm việc chu đáo như vậy!"

      Nhưng cơm tối lại là cơm tù, Quá ma ma tức nhịn nổi, chỉ cai tù : "Ngươi mau mau đến tửu lâu Như Ý mua thức ăn cho lão phu nhân nhà chúng ta, còn sợ Lạc gia cho bạc hả?"

      Cai tù nhìn nửa ngày, mới nửa tin nửa ngờ ra ngoài, mua món ăn, nhiều cơm chút tới, rất sợ Lạc Đại lão gia cho bạc, chỉ chọn rồi món ăn rẻ nhất, nhưng rơi vào trong mắt Lạc lão phu nhân, lại cảm thấy là thức ăn ngon nhất cả đời này bà từng ăn, chỉ tiếc cơm tối hôm qua ăn bữa ngon, cơm sáng hôm nay đưa tới là cháo loãng có thể soi thấy bóng người, dùng đũa khuấy cái, còn có thể nghe tiếng cát đá đụng chén.

      Lạc lão phu nhân nhìn cái, đẩy chén kia qua bên: "Ta muốn ăn."

      Chịu đựng buổi sáng ăn, còn chưa tới buổi trưa, bụng đói ục ục, suy nghĩ chút lại phải ăn cơm tù, Lạc lão phu nhân vốn được chiều hơn nửa đời người tái mặt rồi. Mới vào ba ngày, bà bỏ căn cơ giàu sang của lão phu nhân Lạc gia, đai buộc đầu còn nghiêm chỉnh, xéo xuống rơi rũ giữa chân mày. Tóc rơi bù xù, như có thể phản ra ánh sáng, nếp nhăn mặt nhiều hơn ít, nếp nhăn như giấy bị vò lại, nhìn thế nào cũng thấy bất bình.

      "Lạc lão phu nhân, có người tới thăm ngươi." Cai tù lười biếng đứng ở cửa kêu tiếng: "Là nữ quyến."

      mặt Quá ma ma lộ ra vẻ vui mừng, nhìn ra cửa cái, chỉ thấy người mặc xiêm y màu xanh lam tươi sáng, mang theo mấy nha hoàn bà tử qua bên này. Người kia thân mình tròn vo, nhưng đường rất nhanh, Quá ma ma vừa thấy nở nụ cười: "Là tam phu nhân tới! Nhìn tay nha hoàn bà tử trong xách hộp đựng thức ăn, là đưa thức ăn tới."

      Lạc lão phu nhân thở phào nhỏm dài: "Cũng là lão Tam nhớ nhung ta."

      Khuôn mặt Lạc Tam phu nhân nụ cười tới cạnh cửa, cai tù mở cửa ra: " vào , đưa thức ăn , thể quá lâu, biết ?"

      "Biết, biết!" Bà tử Sau lưng Lạc Tam phu nhân nhét đĩnh bạc vào tay cai tù: "Chúng ta cũng chẳng thể làm gì khác? Lại phải tới cướp ngục."

      Cai tù cầm bạc cân nhắc, nở nụ cười ha ha: "Các ngươi cướp ngục? Còn có bản lãnh kia!"

      Lạc Tam phu nhân nhìn cai tù vừa cười, vừa ra bên ngoài, lúc này mới yên lòng, kêu nha hoàn bà tử đặt hộp đựng thức ăn và bình đất, ngồi chồm hổm xuống, y phục tơ lụa căng ra, hình như bị xé rách: "Mẫu thân, con dâu tự mình xuống bếp hầm gà cho ngài, ngài nếm thử ."

      Nàng cầm cái chén lên, dùng thìa hớt dầu vàng óng đó: "Ta nhớ mẫu thân thích uống cháo gà có dầu, ngại vị dầu quá nặng, con dâu hớt dầu gà này trước." Trong lòng Lạc Tam phu nhân đắc ý, Lạc lão phu nhân thấy nàng nhớ sở thích của bà như thế, nhất định rất vui vẻ.

      Lạc lão phu nhân khoát tay cái: "Đừng hớt đừng hớt, mấy ngày ta ăn dầu ăn, rất thèm."

      Lạc Tam phu nhân kinh ngạc nhìn Lạc lão phu nhân, thấy xương gò má bà nhô lên, mặt còn thịt gì, gương mặt già nua da dán xương chặt, chỉ hơi đồng tình, đại lao này đúng là phải nới người sống. Nàng vội vàng múc chén cháo gà, nổi lên tầng chấm dầu vàng sáng, hai tay đưa đến trong tay Lạc lão phu nhân: "Mẫu thân, lại nếm thử chút , mặn nhạt thế nào? Nếu là ngại nhạt, con mang muối tới."

      Lạc lão phu nhân uống hớp, lạnh nóng, vừa vặn, cháo gà kia thơm tho khác thường, bà bưng chén lên hơi uống cạn sạch, nhận lấy khăn trong tay Quá ma ma lau miệng: "Uống là ngon, uống là ngon."

      lâu lắm, cho Lạc lão phu nhân ăn xong bảy tám phần gà hầm kia, thấy Quá ma ma đứng bên cạnh trơ mắt nhìn, Lạc lão phu nhân giữ lại cho bà cái đùi gà: "Ngươi cũng tới nếm thử chút ."

      Quá ma ma cầm đùi gà, hai mắt mang lệ: "Lão phu nhân buông đưa thức ăn của mình cho lão nô ăn, cái này làm lão nô an lòng thế nào."

      Lạc lão phu nhân thở dài: "Ngươi mực ở cạnh ta, cũng chịu khổ, ít nhiều gì coi như là bồi thường." Bà quay mặt lại nhìn Lạc Tam phu nhân: "Trong phủ bây giờ thế nào? Tang làm thế nào rồi?"

      Lạc Tam phu nhân rầu biết làm sao đến chuyện này, nghe Lạc lão phu nhân hỏi, nhanh mồm nhanh miệng : "Mẫu thân, ngài biết đâu, giờ Lạc Phủ rối bời mảnh, đại ca căn bản quản chuyện, suốt ngày nghỉ ngơi trong phòng hai di nương, uống rượu tìm vui, tang đại tẩu, chỉ qua hai lần, tất cả đều do Tương Hồn ở bên kia mình khóc than! Ai... Lòng dạ cũng quá độc ác!"

      "Có cái gì lòng ác ác? ngay cả mẫu thân như ta cũng đưa đến trong phòng giam, còn có thể ác với con trai?" Lạc lão phu nhân nghĩ đến Lạc Tương Hồn mới sáu tuổi, mình đảm đương phía, chỉ than thở: "Hồn ca nhi vốn được nuông chiều từ bé, bây giờ chợt gặp biến cố, cũng biết nó chịu được hay ."

      " chịu nổi cũng nổi nha, cũng may ngày mai đưa quan tài đại tẩu lên núi, Tương Hồn cũng có thể cố hết sức như vậy." Lạc Tam phu nhân cười tiếng, thịt gương mặt nhô ra toàn bộ: "Tang này cũng làm quá đơn sơ rồi."

      "Mới làm bốn ngày da lên núi?" Lạc lão phu nhân giật mình trợn to hai mắt: "Sao lại hấp tấp như vậy?"

      "Con dâu cũng cảm thấy kỳ lạ, dù là nhà giàu tầm thường, dù sao cũng phải gõ bảy ngày, Lạc gia chúng ta ngược lại, bốn ngày đuổi người ta ra ngoài!" Lạc Tam phu nhân thấp giọng, đưa miệng lại gần tai Lạc lão phu nhân: "Hôm nay con dâu gặp đại ca trong vườn, đại ca câu, con dâu nghe thấy hết sức khả nghi."

      " gì?" Lòng Lạc lão phu nhân hừng hực giận lên, biết lão đại này chuẩn bị làm ra chuyện quỷ quái gì.

      "Đại ca , muốn chia nhà!" Lạc Tam phu nhân hầm hừ : "Ta thấy là muốn vội vội vàng vàng đưa quan tài đại tẩu ra ngoài, có thể lập tức chia nhà."

      "Cái gì?" Lạc lão phu nhân cắn chặt răng, nghĩ tới con trai lớn của mình đúng là kẻ lòng dạ đen tối, hóa ra đưa mình vào trong đại lao, là muốn thừa dịp mình có mà chia nhà! chừng còn thông đồng Chu tri phủ đầu heo kia, xử mình tám năm mười năm, vậy Lạc gia tùy xử trí.

      Thấy Lạc lão phu nhân nổi giận, Lạc Tam phu nhân mới yên lòng, nàng thấp giọng : "Đại ca còn chủ viện nhiều lần, bọn họ đều tìm bạc."

      "Tốt tốt tốt, tính toán là giỏi!" Lạc lão phu nhân nở nụ cười: "Sao lại nghĩ đến dễ dàng như vậy!"

      Lạc Tam phu nhân lên tiếng, chẳng qua chỉ nhìn Lạc lão phu nhân, biết nên mở miệng thế nào hỏi bà dự định cho Tam phòng bao nhiêu bạc, lúc này nghe bên ngoài có tiếng bước chân lộn xộn, chìa khóa bên hông cai tù lạch cạch lạch cạch vang lên: "Lạc lão phu nhân, con thứ ba của ngươi lại tới thăm!"

      "Lão Tam lại tới!" Lạc lão phu nhân vừa mừng vừa sợ, nhìn Lạc Tam lão gia từ bên ngoài tới, gật đầu liên tục: "Tốt lắm tốt lắm, cũng là hai vợ chồng ngươi có hiếu tâm!"

      Lạc Tam lão gia thấy vợ mình đưa thức ăn tới cho mẫu thân, cũng rất hài lòng, cười gật đầu với Lạc Tam phu nhân cái: "Minh Ngọc, cực khổ ngươi."

      " khổ cực, khổ cực, đây phải chuyện thiếp nên làm sao? Ban đầu ta biết đại ca chưa an bài cơm nước cho mẫu thân, nếu là sớm biết, vậy mỗi ngày phái người đưa thức ăn tới." Lạc Tam phu nhân hết sức chân thiết vành mắt đều đỏ: "Thấy dáng vẻ mẫu thân, tâm lý ta là khó chịu."

      Lạc lão phu nhân thấy hai người đứng trước mặt mình, mặc dù Lạc Tam lão gia gầy Lạc Tam phu nhân mập, nhưng trong mắt bà lại là đôi vợ chồng tốt. Bà cười gật đầu với hai người cái: "Các con đừng khổ sở, đây chỉ là mẫu thân trúng kiếp nạn. Đại ca con lang tâm cẩu phế, có kết quả gì tốt."

      Lạc Tam phu nhân thấy chuyển biến tốt nửa ngày câu rơi vào khó xử, trong lòng có mấy phần nóng nảy, cũng nên chút bạc và đồ trang sức, địa sản trong nhà gì đó, sao mẹ chồng lại mở miệng chứ? Nàng vươn tay ra, ở đẩy sau lưng Lạc Tam lão gia cái, muốn mở miệng hỏi, Lạc Tam lão gia có lĩnh hội ý tứ, sững sờ nhìn nàng: "Thế nào?"

      Da mặt Lạc Tam phu nhân đỏ bừng lên, cúi đầu, nghe Lạc lão phu nhân chậm rãi : "Lão Tam, vợ lão Tam, hai người các ngươi kê lổ tai vào, ta có lời muốn ."

      Quá ma ma nhìn mấy nha hoàn bà tử xung quanh: "Còn mau mau ra ngoài?"

      Lạc lão phu nhân vươn tay ra, gở đai buộc đầu xuống giao cho Lạc Tam lão gia: "Lão Tam, con cầm đai buộc đầu này tìm Thanh La và Lục Nhược, cho các nàng biết, dưới tấm lót giường của ta có cơ quan ngầm, mở cơ quan ngầm kia ra, tất cả bên trong đều là ngân phiếu ta cất giữ, tuy nhiều, cũng đủ các con tiêu xài nửa đời sau."

      Lạc Tam phu nhân nghe thấy trong lòng mừng như điên, tay đè lồng ngực của mình, nửa ngày ra lời. Chẳng qua là nàng bỗng nhiên lại có lo lắng mới: "Mẫu thân, đại ca qua chủ viện rồi..."

      "Cho dù có thể đụng tới cơ quan ngầm, có thể tìm được ngân phiếu của ta ?" Lạc lão phu nhân cười hắc hắc, lại giơ tay lên, lấy mai hoa trâm tóc xuống: "Đây là chìa khóa mở cơ quan ngầm kia, cp1 chìa khóa này, làm thế nào mở được cơ quan ngầm?"

      ------------------------------------

      Chương 90: Cuối cùng cũng đắc thủ

      Tiếng pháo đùng đùng vang lên, nhóm Chiêu Hồn Phiên màu trắng lay động phía trước, phía sau Chiêu Hồn Phiên là Lạc Đại lão gia và Lạc Tương Hồn, hai người đều là thân đồ trắng, đầu còn cột vòng dây màu trắng.

      Lạc Tam phu nhân đứng ở cửa, nhìn đội ngũ đưa tang từ từ xa, trong lòng hết sức vui vẻ, chung quy hôm nay cũng được coi là cơ hội để chủ viện lấy bạc, chỉ là vì để cho Lạc Nhị phu nhân lòng sinh nghi, tối hôm qua nàng và Lạc Tam lão gia thương lượng rồi, nàng lôi kéo Lạc Nhị Phu nhân chuyện, dẫn người chủ viện lấy bạc.

      "Nhị tẩu, chúng ta bên chỗ cháu Tương Nghi ngồi ." Lạc Tam phu nhân nôn nóng kéo tay của Lạc Nhị Phu nhân: "Trong phủ này cuối cùng cũng thanh tịnh."

      Lạc Nhị Phu nhân gật đầu cái: "Có thể phải?"

      Tam đệ muội này đúng là gió chiều nào theo chiều nấy, giờ Tương Nghi là người có tiền nhất trong phủ, tự nhiên phải nịnh nọt nàng nhiều chút. Lạc Nhị Phu nhân nhìn Lạc Tam phu nhân bên người cái, trong lòng than thở, suy nghĩ Tam đệ muội lanh lẹ, lập tức biết gió thổi hướng nào.

      Tương Nghi ngồi trong phòng viết chữ, nhiều ngày nàng Tộc Học, Lạc Đại phu nhân qua đời, dù thế nào nàng cũng phải giả vờ giả vịt, tránh cho người khác ở sau lưng nàng nhàn thoại. Chẳng qua sáng sớm hôm nay phải đưa quan tài Lạc Đại phu nhân, Tương Nghi kiên quyết , dù Lạc Đại lão gia mắng nàng thế nào, nàng cũng .

      Thù hận của Lạc Đại phu nhân với nàng, lời khó hết, bây giờ nàng có lòng tốt kia mà đưa.

      Lạc Tương Hồn tội nghiệp nhìn nàng: "Đại tỷ, tỷ chút ."

      Tương Nghi nhìn , lắc đầu cái: ", ta thể , xưa nay mẫu thân của ngươi thích ta, nếu biết ta lại tống táng nàng, chắc chắn an tâm."

      Lạc Tương Hồn nháy nháy mắt, suy nghĩ lời của Tương Nghi chút, giống như cũng có mấy phần đạo lý, cũng khăng khăng nữa, khóc sướt mướt bưng cái chậu ra ngoài. Tương Nghi nhìn bóng lưng Lạc Tương Hồn, khẽ thở dài hơi, đối với biến chuyển mấy ngày nay của Lạc Tương Hồn, quả thực làm nàng thể tin được. bỗng nhiên biến thành đứa trẻ độc, thầm nghĩ lệ thuộc vào đến , dáng vẻ kiêu căng phách lối trước kia hoàn toàn biến mất.

      Nhưng mình cần quá để ý , còn có nhà Ngoại Tổ mà, ngay tại Nghiễm Lăng, gia cảnh rất tốt, chắc chắn mặc lệ . Cuộc sống của mình thảm Quá rất nhiều, ông ngoại và cậu ở Hoa Dương, có ai lợi hại như Cao triệu phố Đông Nghiễm Lăng? Huống chi nàng nhìn Cao lão phu nhân bảo Chu tri phủ viết bản án, rang có ý nghĩ muốn tính toán thay cháu ngoại.

      Đồ cưới Lạc Đại phu nhân rơi vào trong tay Lạc Đại lão gia, nhất định là dùng bánh bao thịt nuôi chó, đừng mơ tưởng lại nhả ra, đến lúc đó còn biết có bao nhiêu dùng người Lạc Tương Hồn. Giờ Cao gia cầm đồ cưới về, thứ nhất là bảo quản thay Lạc Tương Hồn, lại cũng để cho Lạc Đại lão gia có chỗ kiêng kỵ, thể để cho người vợ thứ ba ngược đãi Lạc Tương Hồn.

      Cao gia đối với cháu ngoại của mình, cũng coi là quan tâm đầy đủ rồi, cho nên mình cũng cần thiết lo lắng thay Lạc Tương Hồn, giờ chuyện quan trọng nhất, là suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi Lạc gia. Tương Nghi dừng bút, nhìn hàng chữ viết xinh đẹp giấy, vẻ mặt hơi hoảng hốt.

      "Nhị phu nhân, tam phu nhân." Liên Kiều cười ở cửa kêu câu, Tương Nghi ngẩng đầu lên nhìn, Lạc Nhị Phu nhân và Lạc Tam phu nhân mặc xiêm y màu trắng đứng ở cửa, hai người đều có khuôn mặt tròn, giống như tỷ muội.

      "Sao hai vị thẩm nương lại đến nơi này của ta rồi?" Tương Nghi cười đứng dậy nghênh đón: "Mấy ngày nay, hai vị thẩm nương cực khổ."

      "Khổ cực có, chỉ là buổi tối ngủ được, bên lỗ tai luôn là tiếng vang xao xao đả đả." Lạc Nhị Phu nhân vẫn cay nghiệt như cũ: "Ai, sao lại vượt qua nửa tháng bảy, bên kia cũng là vừa nóng vừa náo."

      Lạc Tam phu nhân vội vàng chặn lại lời của nàng: "Nhị tẩu, người chết nhập thổ vi an, đừng những lời có có này."

      Trong lòng Tương Nghi thầm than thở, nếu so sánh lại, Tam thẩm nương tốt Quá Nhị thẩm nương phải nhiều, ít nhất đến mức có đầu óc như vậy. Lạc Đại phu nhân chết, cần gì phải lấy roi đánh thi thể nàng, như vậy có thể có ích lợi gì? Nàng dời chút vào trong phòng: "Hai vị thẩm nương mau mau ngồi, chẳng qua là chỗ Tương Nghi đơn sơ, chỉ sợ thẩm nương ngồi thoải mái."

      "Làm sao lại đơn sơ chứ ? Chỗ này của ngươi bây giờ hẳn là chỗ thoải mái nhất Lạc Phủ." Lạc Nhị Phu nhân cười híp mắt, nhìn khắp nơi chút, thấy ngọn đèn lưu ly tú cầu treo ở mép giường kia: "Đèn lưu ly tú cầu kia, nghe tới năm mươi lượng bạc lận đó."

      Tương Nghi cười : "Đó chỉ là đồ chơi người ta đưa thôi, chẳng lẽ thẩm nương cũng để mắt sao ?"

      "Vậy cũng phải xem người đưa mới được!" Lạc Nhị Phu nhân thở dài: "Ngươi nhìn đám con của ta, có ai tặng đồ, con người này quả nhiên phải xinh đẹp mới được người thích."

      Tương Nghi nghe lời này càng giống, cúi đầu, chỉ lẳng lặng nhìn giày thêu của mình.

      Lạc Tam phu nhân nhìn dáng vẻ kia, rất sợ Lạc Nhị Phu nhân biết chuyện đắc tội Tương Nghi, nhanh chóng giảng hòa: "Cháu Tương Quần sinh mỹ mạo như vậy, ngươi còn chê nàng? Ta thấy ước chừng phải thắng Nhị tẩu mấy phần."

      "Nàng rất giống ta lúc còn trẻ." Lạc Nhị Phu nhân toét miệng cười, giống như con ếch lẩm bẩm .

      Liên Kiều đưa nước trà lên: "Hai vị phu nhân nếm thử lá trà nơi này của chúng ta, cũng biết Nương chúng ta sống qua ngày thế nào. Nếu người có tiền trong phủ này, người đầu tiên là Nhị phu nhân rồi! Nghe bạc ép rương cũng ít!" Thấy Lạc Nhị Phu nhân làm hại Nương mình, trong lòng Liên Kiều cam lòng, dứt khoát thốt ra lời ngăn nàng, Lạc Nhị Phu nhân giận đến mặt đỏ lên.

      "Liên Kiều, qua đứng bên cạnh, lời nào có ai ngươi câm." Tương Nghi cười nhìn Liên Kiều cái, lải nhải với nàng, Liên Kiều hiểu ý, õng ẹo người vung tay ra ngoài: " phải ra sao? Trong phủ này ai có thể so với Nhị phu nhân?"

      Lạc Nhị Phu nhân bị Liên Kiều soi mói gốc gác, trong lòng vô cùng thoải mái, ngồi ở đó cầm chung trà uống hớp, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt, cúi đầu nhìn cái, chỉ thấy lá trà kia màu sắc cũ kỹ, mấy lá cây là lớn lơ lửng nước trà, còn có mấy lá trà lung lay chìm từ xuống dưới.

      "Tương Nghi cháu , thường ngày ngươi uống trà này?" Lạc Nhị Phu nhân cầm chung trà cho Tương Nghi nhìn: "Nha hoàn kia của ngươi, sao lại pha cho ta loại trà này."

      Tương Nghi nhìn ly trà kia cái, biết Liên Kiều cố ý động tay động chân, nhưng nàng cũng thể toạc, chỉ có thể gật đầu: "Thường ngày ta uống đúng là loại này." Trà này nhất định là lấy từ trong phòng người làm ra, ngày thường trà mình uống, tinh tế Quá cái này rất nhiều, nha hoàn Liên Kiều này là lợi hại, lại dung thứ này chiêu đãi hai vị thẩm nương.

      "Ai, Tương Nghi cháu sống như ý." Lạc Tam phu nhân than thở : "Quay về ta để cho nha hoàn đưa hộp trà ngon tới, sau này có chuyện gì khó xử, tới chỗ Tam thẩm nương."

      Hôm nay là thế nào ? Chẳng qua là Tương Nghi buồn bực, vì sao Lạc Tam phu nhân bỗng nhiên hào phóng như vậy?

      Lạc Tam phu nhân và Lạc Nhị Phu nhân bảy kéo tám kéo vài lời, ngồi chừng nửa canh giờ, lúc này mới hài lòng cáo từ ra ngoài, Liên Kiều từ bên ngoài vào dọn chung trà, cúi đầu nhìn cái, hì hì cười tiếng: "Loại trà này, thiệt thòi hai vị phu nhân cũng uống xuống được."

      Phương tẩu cười tiếng: "Còn phải tốn nước miếng chuyện, dù sao cũng phải bổ sung nước chút."

      Tương Nghi cầm khăn : "Tần ma ma, Phương tẩu, sao ta thấy hai vị thẩm nương tới hơi sợ hết hồn hết vía, chỉ sợ các nàng có chuyện gì tốt."

      "Bây giờ người có tiền nhất trong phủ này, cũng coi là nương, các nàng tới đây cũng là nhân chi thường tình." Phương tẩu vừa giúp Liên Kiều thu dọn đồ đạc, vừa thản nhiên : "Các nàng tới cọ lợi ích, nương quản tốt bạc và cửa hàng của mình là được. Tiện nghi hai ba lượng bạc, chiếm thôi, mấy chục trăm lượng, vậy đừng mơ tưởng."

      "Phương tẩu, ngươi cũng quá rộng rãi rồi." Liên Kiều chịu lắc đầu: "Ta , hai ba đồng tiền cho các nàng cọ xát , mười văn cũng đồng ý."

      Tương Nghi nghe Liên Kiều cười: "Sao lại hẹp hòi như vậy rồi, như người chưa từng thấy tiền vậy! Ngươi yên tâm, đồ của ta cầm chặt, cho các nàng chiếm tiện nghi."

      Lạc Tam phu nhân về viện mình, Lạc Tam lão gia ở cửa nhìn, thấy nàng đạp cửa vào, vội vàng lôi nàng vào nội thất, đóng cửa cái, tay run lên: "Cầm, lấy được rồi!"

      Nghe được câu này, Lạc Tam phu nhân vui vẻ đến mặt đều là ý cười: "Lấy được rồi? Có bao nhiêu bạc?"

      Lạc Tam lão gia móc từ trong túi tay áo ra mấy tấm ngân phiếu, Lạc Tam phu nhân cuống quít đoạt vào trong tay, liếc cái: "Ngươi làm sao vậy ? Tùy tùy tiện tiện chứa trong túi tay áo, cũng rơi mất!"

      " rơi, rơi, ta mực lấy tay siết tay áo." Lạc Tam lão gia cuống quit đến gần: "Trong cơ quan ngầm kia lại có năm vạn lượng bạc!"

      "Cái gì? Năm vạn ?" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu nhìn nhìn, chỉ có năm vạn, nàng hơi hơi thất vọng: "Sao chỉ năm vạn lượng bạc!"

      Lạc Tam lão gia cười : "Năm vạn lượng bạc rất nhiều."

      "Ngươi biết cái gì!" Lạc Tam phu nhân cầm ngân phiếu, cầm trong tay xiết chặt: "Mẫu thân lo việc nhà nhiều năm như vậy, sao chỉ có năm vạn lượng ngân phiếu! Chắc chắn tất cả đều tiêu xài cho đại ca thăng quan! Hừ, ngay cả Đại điệt nữ kia cũng có chín vạn lượng bạc rồi, người nhà chúng ta mới có năm vạn, cũng quá keo kiệt!"

      "Chiết mảnh dùng, cũng đủ rồi." Ngược lại Lạc Tam lão gia rất biết đủ: "Ra ngoài mua hai cửa hàng, chúng ta từ từ thu tiền thuê, cũng đủ chi phí sinh hoạt trong nhà rồi."

      Hôm qua Lạc lão phu nhân chờ Lạc Tam phu nhân rồi, đặc biệt dặn dò , trong cơ quan ngầm có ba tấm khế đết, chắc chắn phải nắm chặt trong tay mình, đừng thành cho vợ mình nắm hết. Lạc Tam lão gia vốn chuyện gì cũng nghe Lạc Tam phu nhân, lần này được Lạc lão phu nhân dặn dò, nhẫn tâm, giấu ba cửa hàng kia xuống.

      Đến lúc đó vạn nhất muốn dùng bạc, vợ mình chịu ra, mình còn có ba cửa hàng kia. Chờ sau khi con lớn lên, cầm cửa hàng cho nàng làm đồ cưới, cũng coi là tấm lòng thành làm cha của .

      Còn có hai cửa hàng, nhìn xem sau này nên xử lý thế nào.

      Lạc Tam lão gia lần đầu tiên đối với Lạc Tam phu nhân gì nghe nấy, trong lòng hơi hoảng, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười chuyện với nàng, sợ bị nhìn ra sơ hở. Toàn bộ tâm tư Lạc Tam phu nhân đều năm vạn lượng bạc kia, căn bản chú ý, trề môi khẽ tới bên hộp trang điểm, mở cơ quan ngầm bên trong ra, bỏ ngân phiếu vào.
      Last edited: 16/7/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 91: Nhà

      " nương, xảy ra chuyện lớn!" Liên Kiều hấp tấp chạy vào: "Lão phu nhân được thả về !”

      "Cái gì?" Tương Nghi lấy làm kinh hãi: "Được thả về?"

      phải nên bị nhốt trong đại lao, chờ qua mấy ngày mở tái thẩm, sao trong thời gian hạn chế lại được về ? Tương Nghi đứng lên, nhanh đến cửa, kéo tay của Liên Kiều hỏi "Ngươi có nhìn rang chưa ?"

      " sai được, nghe là quan trong phủ Nghiễm Lăng phái người tới lão phu nhân bị bệnh, để cho Đại lão gia tạm thời mang bà về, nhưng Đại lão gia muốn, vụ án này còn chưa thẩm xong, sao có thể bất chấp quốc pháp, mang phạm nhân về nhà. Tam lão gia nghe tức nhịn nổi, vội vàng cùng tam phu nhân vào đại lao nhận lão phu nhân về, giờ ở trong viện Tam lão gia kia kìa." Liên Kiều mà mặt mày hớn hở: "Nghe Đại lão gia phái người tìm tộc trưởng, bảo là muốn chia nhà!"

      Tương Nghi "Nga" tiếng, ở riêng hay , có quan hệ gì với nàng, chủ yếu nhất là, nàng muốn mang hung thủ sát hại mẫu thân mình ra công lý. Mặc dù nàng rất khinh bỉ cách làm của Lạc Đại lão gia, nhưng nhìn từ góc độ của nàng, tuyệt đối thể tùy tiện bỏ qua Lạc lão phu nhân, sao có thể nhận từ đại lao về? Chẳng lẽ là bệnh lợi hại, Chu tri phủ sợ bà ta chết trong đại lao, mất mặt khó coi?

      "Chia nhà ?" Tần ma ma phơi hạt sen bên ngoài nở nụ cười: "Lão phu nhân còn chưa chết, muốn chia nhà, Lạc Đại lão gia muốn nguyền rủa mẫu thân chết sớm hả?"

      Liên Kiều ngồi chồm hổm dưới đất bóc vòi hoa sen thay Tần ma ma: "Ai biết được, ngược lại hai ngày này Đại lão gia vẫn lại trong chủ viện, cũng biết tìm tới thứ đáng tiền gì ."

      Trong hành lang bày ra Quá nửa bên hạt sen, tròn vo lăn mặt đất. Hôm qua Tần ma ma mang Liên Kiều ra ngoài hái đống lớn đài sen về: "Chúng ta lột hạt sen nấu cháo uống, thanh tâm trừ hoả, thể tốt Quá rồi."

      Bây giờ là đầu tháng tám, lúc này hạt sen chín, lại già, là mùa lấy ăn tốt nhất. Lột xác rồi ăn, tươi non vô cùng, nấu cháo uống, hương thoang thoảng xông vào mũi. Tương Nghi ngồi xuống ghế ở cửa, nhìn bọn Tần ma ma bóc hạt sen, trong lòng thầm nghĩ, cha tìm tộc trưởng tới chia nhà, chỉ sợ cũng chiếm được tiện nghi gì, Lạc lão phu nhân là người lợi hại như vậy, có thể để con trai mình thích nhất bị thua thiệt hả?

      Lạc gia sớm sa sút, tộc trưởng Lạc gia vốn là tổ phụ Tương Nghi, sau đó qua đời, trong tộc đề cử vị lên, vị tộc trưởng này tuy là tộc trưởng Lạc thị Nghiễm Lăng, ra cũng có nhiều danh vọng lắm. Lạc thị suy thoái, bộ phận dời , còn dư lại trong tình hướng ăn mà làm, từ từ suy thoái căn cơ nhà giàu, dựa vào vài mẫu ruộng cằn tổ tiên để lại sống qua ngày, có tiếng là nghèo, cuối năm còn phải đến trong tộc Lạc thị đòi cứu tế mới có thể mua thịt ăn bữa cơm cuối năm.

      Vị tộc trưởng này tên là Lạc Tam Thái gia, là Tam thúc Lạc Đại lão gia, nhưng thường ngày thấy Lạc Đại lão gia, như con kiến thấy mật ong mà nịnh hót, hôm nay nghe Lạc Đại lão gia xin tới chủ trì chia nhà, trong lòng vui vẻ, nhất định là có mỡ tốt đây! Vội vàng ra lệnh tiếng, bốn hạ nhân trong nhà cũng mang theo mong đợi, nhanh chóng lại tới.

      Lạc Đại lão gia nghe Lạc Tam Thái gia tới, vội vàng đến cửa nghênh đón: "Tam thúc, cực khổ."

      "Đâu có đâu có." Lạc Tam Thái gia híp mắt ti hí nhìn Lạc Đại lão gia: "Sao lại muốn chia nhà ? Chẳng lẽ lão nương ngươi..."

      "Hôm qua Tri phủ đại nhân phái người tới , mẫu thân của ta bệnh nặng, để cho chúng ta đón bà về." Mặt Lạc Đại lão gia đầy bi thương, dùng tay áo che nửa mặt: "Ai, thời gian sống trong đại lao này khó khăn."

      " phải sao ?" Lạc Tam Thái gia cũng thở dài cái theo: "Chỗ đó là chỗ người sống hả?"

      Lạc Đại lão gia oán hận : " ra cũng phải có cái gì dễ chịu, ta dặn dò Chu đại nhân cho mẫu thân của ta gian đơn độc, còn để cho Quá ma ma hầu hạ, chẳng qua là nghĩ tới Tam đệ kia của ta, cố ý làm loạn. Vốn là mẫu thân của ta thích ứng cơm nước trong đại lao, và vợ lại hầm con gà đưa vào..."

      Lạc Tam Thái gia nhàng ho khan tiếng, mặc dù trong lòng có mấy phần khinh bỉ, nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên : "Đưa con gà hầm thế nào? Chẳng lẽ bên trong gà kia còn có gì cổ quái?"

      "Ai, gà này bên trong có gì đó cổ quái ta biết, chỉ là sau khi mẫu thân ta ăn rồi thoải mái, Chu đại nhân hết sức quan tâm, đặc biệt kêu đại phu đến đại lao chẩn mạch thay mẫu thân ta, là lúc đói bụng ăn thứ nhiều dầu, bạo ẩm bạo thực trướng dạ dày, làm thân thể khó chịu." Dáng vẻ Lạc Đại lão gia vô cùng đau đớn: "Ăn đồ ăn, há có thể là đói nhất thời no nhất thời?"

      "Vậy ngược lại cũng đúng." Lạc Tam Thái gia than thở: "Ai, nếu lão phu nhân bệnh nặng, vậy qua mấy ngày lại chia nhà cũng muộn."

      "Nhưng Tam đệ kia của ta, lại mang mẫu thân vào viện trong sân , còn biết có tham cái gì có, cho nên ta đặc biệt mời Tam thúc tới giúp ta chủ trì việc chia nhà này, thừa dịp mẫu thân còn sống, chia cái nhà này ra đều đặn trước." Lạc Đại lão gia từ từ nhét hà bao qua: "Trong này là chút lòng thành, phí Khổ cực tạm thời cho Tam thúc."

      Lạc Tam Thái gia giang rộng mấy ngón tay, tóm hà bao kia vào trong tay, tỉnh rụi bỏ vào trong túi tay áo, khẽ mỉm cười với Lạc Đại lão gia: "Chuyện trong tộc, đương nhiên ta phải quản lý tốt, tránh cho giữa huynh đệ các ngươi tổn thương hòa khí. Theo lý thuyết, ba huynh đệ các ngươi cũng thể chia gia sản đồng đều, phòng lớn chung quy phải chăm sóc nhiều hơn."

      Lạc Đại lão gia thấy Lạc Tam Thái gia thiên vị, trong lòng mừng rỡ, gật đầu liên tục: "Có thể phải sao."

      Mấy ngày nay mực cho người nhìn chăm chú chủ viện, lại thấy Nhị đệ và Tam đệ có cử động dị thường gì, tự chủ viện tìm mấy lần, mấy đại nha hoàn chịu đưa hộp trang điểm và rương bên người Lạc lão phu nhân cho . Có lần tranh chấp, Thanh La và Lục Nhược kia dứt khoát kêu nha hoàn bà tử trong chủ viện cầm cây gậy và cây chổi tới đuổi : "Đại lão gia, mặc dù chúng ta là nô tỳ, nhưng lại là nô tỳ của lão phu nhân, đồ của lão phu nhân cũng giao cho chúng ta quản lý, sau khi bà về chúng ta phải đưa lại cho bà thiếu phần. Nếu Đại lão gia nhất định muốn cướp đoạt, vậy tụi nô tỳ cũng để ý tới thân phận chủ tử của ngươi." Thanh La vừa , vừa cầm gậy gõ ầm ầm, mắt liếc ngang nhìn Lạc Đại lão gia, trong mắt đều là uy hiếp.

      Mặc dù Lạc Đại lão gia cũng mang theo mấy đầy tớ nhà quan (chuyên theo hầu) qua, nhưng nhìn hai mươi bà tử nha hoàn khí thế hung hăng kia, cũng bị hù dọa mất lá gan, ảo não quay về. Đến viện của mình càng nghĩ càng giận, hận thể lôi mấy đại nha hoàn ra, đánh mấy chục đại bản mới được.

      Cứng rắn được mềm, Lạc lão phu nhân về Lạc gia, mình lập tức tìm tộc trưởng tới chia nhà cho mình, dù thế nào nữa, Lạc lão phu nhân cũng chỉ là phụ nhân, còn có thể nghe trong tộc an bài? Mình là con trai trưởng Lạc gia, chia nhà gì đó, dĩ nhiên phải nghiêng về mình rồi.

      Lạc Tam Thái gia do Lạc Đại lão gia dẫn đường, vào trong viện Lạc Tam lão gia, còn chưa tới cửa, nghe bên trong ồn ào mảnh, đường đối diện có bà tử mang theo nam tử bốn mươi mấy qua bên này. đầu vai người kia cõng hòm thuốc, nhìn biết là đại phu.

      "Thế nào?" Lạc Đại lão gia hoang mang rối loạn nghênh đón: "Lão phu nhân lại tốt hả?"

      Bà tử kia liếc cái: "Khi Lão phu nhân từ trong đại lao về cũng chưa từng tốt qua."

      Đại lão gia quả thực đáng hận, mình đón lão phu nhân, lại còn thả phong phanh trong Lạc Phủ, là lão gia và phu nhân nhà mình làm hại lão phu nhân thành dáng vẻ như vậy, bây giờ lại giả mù sa mưa tới biểu lộ quan tâm.

      Lạc Đại lão gia liếc mắt nhìn Lạc Tam Thái gia, ý vị thâm trường : "Mẫu thân của ta về từ đại lao, mực ngụ trong viện Tam đệ, ngay cả chủ viện cũng về."

      Lạc Tam Thái gia gật đầu liên tục: " là kỳ lạ."

      Trong lòng bà tử mang đại phu vào viện giận vô cùng, bên chủ viện Lạc Đại lão gia mỗi ngày loanh quanh mấy lần kia, sao lão phu nhân có thể an tâm dưỡng bệnh được? Ở nhà lão gia và phu nhân nghênh vào lão phu nhân trong viện mình, nhắm mắt làm ngơ, chỉ muốn tâm trạng lão phu nhân tốt hơn chút, nghĩ tới lại bị Đại lão gia vu hãm như vậy!

      Nhưng mình chỉ là người làm, dù thế nào cũng quản xong chuyện của các lão gia, bà tử nghiêm mặt mang theo đại phu vào nội thất: "Tam lão gia, phu nhân, đại phu tới."

      Lạc lão phu nhân nằm giường, nhắm nửa mắt, thờ ơ vô tình. Gương mặt đó so với lúc vừa mới vào đại lao trông thấy còn gầy nhiều, sắc mặt cũng rất khó coi, màu sắc vàng khè, bên nổi lên từng cục ban văn tới. Cả căn phòng tràn đầy vị hôi chua khó ngửi, Lạc lão phu nhân vừa mới nôn mửa phen, loại mùi vị đó quả thực hơi làm người ta buồn nôn.

      Đại phu tới mép giường, đưa tay bắt Mạch cho Lạc lão phu nhân, dáng vẻ ngưng trọng: "Bệnh này của Lão phu nhân, hơi khó."

      Lạc Tam lão gia nghe lấy làm kinh hãi, hoang mang: "Đại phu, ngươi nhất định phải cứu gia mẫu, dù tốn bao nhiêu bạc cũng phải cứu bà!" Nếu là vợ mình muốn lấy năm chục vạn bạc ra, cùng lắm bán ba cửa hàng kia , cầm bạc chữa bệnh cho mẫu thân là được. [Lạc lão phu nhân có được 1 đứa con ngoan, uổng bà ta thương nhất nhà]

      Lạc Tam phu nhân ở bên cúi đầu , trong lòng thầm nghĩ, phu quân của mình quả thực biết chuyện, những đại phu dược đường kia, người người lòng dạ đen tối, nghe thấy những lời này, nhất định dùng dược liệu quý trọng, còn biết năm vạn lượng bạc vừa mới tới tay này có đủ .

      Ngân phiếu này cầm còn chưa nóng, muốn bay , trong lòng Lạc Tam phu nhân đau đớn, đôi tay nắm chặt ống tay áo của mình, cơ hồ ra lời.

      "Lạc Tam lão gia, chúng ta qua bên chuyện." Đại phu nhìn Lạc lão phu nhân chút, thấy bà hơi híp mắt lại, biết bà còn tỉnh, muốn cho bà biết bệnh của mình, kéo Lạc Tam lão gia muốn qua bên, ngờ Lạc lão phu nhân lại mở miệng: "Đứng, cứ ở đây, còn sợ ta nghe rồi luôn sao ?"

      Dưới chân đại phu kia hơi chậm lại, thể làm gì nhìn Lạc lão phu nhân : "Lão phu nhân, bệnh này, nhất định phải tĩnh dưỡng tốt, đừng quan tâm quá nhiều, ngoại trừ gần đây ăn uống thích đáng, còn có ưu tư thành bệnh, nếu lão phu nhân an tâm nghỉ ngơi, chỉ sợ là khó có thể chịu đựng qua ba tháng."

      Nghe lời này, Lạc lão phu nhân cười hắc hắc: "Thân thể của ta ta biết, đại phu ba tháng, sợ là muốn cho tâm lý ta tốt hơn thôi."

      nhiều ngày nằm mơ buổi tối, bà nằm mơ thấy Tiền thị chết, buổi sáng, toàn thân đều là mồ hôi nhễ nhại.




      Chương 92: Xem xem ông trời có bỏ qua cho ai

      Oan có đầu nợ có chủ, quả nhiên Tiền thị tìm tới rồi.

      Lần đầu tiên Lạc lão phu nhân nằm mơ thấy Tiền thị, nàng mặc là bộ xiêm y màu xanh lục thanh thoát, đầu cài cây trâm bích ngọc, hết sức nhàng khoan khoái, mặt mũi đoan trang như khi nàng vừa mới đến Lạc gia. Nàng từ từ tới, cười tiếng với Lạc lão phu nhân: "Mấy năm nay Mẫu thân khỏe ."

      "Ngươi, ngươi, ngươi..." Lạc lão phu nhân giật mình ra lời, trong nội tâm bà biết rất , Tiền thị chết rồi, nhưng sao nàng lại xuất trước mặt mình? Bà nhìn xung quanh, muốn tìm Quá ma ma và mấy đại nha hoàn hầu hạ, bên người lại bóng người.

      "Mẫu thân, tại sao phải kinh hoảng? Con dâu thỉnh an ngươi." Mặt mày Tiền thị nhu nhu nhược nhược, từ từ tới gần, Lạc lão phu nhân càng ngày càng khẩn trương, hốt hoảng đến mức hoàn toàn ra lời.

      Gương mặt đó đến gần, bỗng nhiên biến thành con hổ, mở cái miệng to như chậu máu nhào tới bà, Lạc lão phu nhân sợ hãi "A " tiếng, tỉnh lại từ trong mộng, Quá ma ma đứng ở mép giường, lo lắng đẩy bà: "Lão phu nhân, thế nào? Thế nào?",

      " việc gì." Lạc lão phu nhân đưa tay lau trán, tay mồ hôi: "Ta nằm mơ thấy Tiền thị."

      Quá ma ma cũng sợ nhảy lên, vội vàng dùng khăn lau mồ hôi thay Lạc lão phu nhân: "Lão phu nhân chớ suy nghĩ quá nhiều, Tiền thị qua đời bảy năm rồi, sớm đầu thai chuyển thế, hồn phách cũng còn."

      Mặc dù Quá ma ma cố gắng an ủi bà, nhưng trong lòng Lạc lão phu nhân vẫn lo lắng bất an. Mấy ngày sau đó liên tục cũng nằm mơ thấy Tiền thị, có lúc biến thành mãnh thú, có lúc hóa thân trường xà, còn có lúc lại biến thành trưởng tôn nữ Tương Nghi, mở ra mười ngón tay nhào tới bà.

      Tinh thần Lạc lão phu nhân càng ngày càng yếu , khi bà từ đại lao về dám chủ viện, mực muốn tới ở trong viện Lạc Tam lão gia, bởi vì lần kia bà tính toán Tiền thị trong chủ viện, bà sợ hãi Tiền thị chờ trong bà chủ viện. Tiền thị là người thủ lễ, viện tiểu thúc tử, chung quy nàng vào.

      Nhưng là Lạc lão phu nhân tính sai, Tiền thị vẫn rất đúng lúc xuất ở trong mộng của bà.

      Đây là mình đại hạn đến, Lạc lão phu nhân hết sức bi ai, mình làm chuyện trái lương tâm kia, luôn có lúc báo ứng, đây là Tiền thị ở quấn mình tào địa phủ tính sổ.

      Đại phu thấy Lạc lão phu nhân chắc chắn như vậy, lắc đầu cái thở dài: "Lạc lão phu nhân, chủ yếu ngươi vẫn là suy nghĩ sâu xa lo lắng quá nhiều, phải tĩnh dưỡng nhiều hơn."

      Lạc Tam lão gia nghe lời này, biết mẫu thân vô vọng, toàn thân như nhũn ra, trong mắt chảy lệ. Lạc Tam phu nhân vội vàng đỡ : "Phu quân, ngươi trấn định nhiều chút, đại ca tới!"

      Cửa xuất hai bóng người, Lạc Tam Thái gia bước vượt vào trước: "Đại tẩu, sao ngươi biến thành dáng vẻ như vậy?"

      Lạc lão phu nhân mở mắt thấy người tới là Lạc Đại lão gia và Lạc Tam Thái gia, trong lòng biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Bà cười lạnh tiếng: "Quá ma ma, ngươi chủ viện bên kêu bọn Thanh La lấy rương tài vật của ta tới, còn có sổ sách những năm nay cũng đồng thời đưa đến, ta muốn đối chiếu với lão đại tốt."

      "Dạ!” Quá ma ma đáp tiếng, bước nhanh ra ngoài, Lạc Đại lão gia nghe Lạc lão phu nhân , trái tim cuối cùng cũng để xuống, nhưng lại từ từ dâng lên, vì sao mẫu thân sảng khoái như vậy đồng ý kiểm toán? Chẳng lẽ bà làm xong chuẩn bị đối phó?

      "Mẫu thân, bây giờ thân thể ngươi tốt, tạm thời chúng ta đừng những chuyện này." Lạc Đại lão gia giả mù sa mưa ân cần : " Chờ thân thể ngươi tốt lại kiểm tra cũng hề gì."

      "Lão đại, ngươi cũng đừng giả dạng với ta, ngay cả Tam thúc ngươi cũng kêu qua, chẳng lẽ còn đợi thêm mấy ngày? ràng sớm bố trí xong." Lạc lão phu nhân khoát tay cái: "Nghe mỗi ngày ngươi ở trong chủ viện của ta mềm mại dây dưa cứng rắn uy hiếp nha hoàn của ta giao những rương kia cho ngươi nhìn, bây giờ ta để cho bọn họ cũng tới, ngươi ngược lại cần? Tốt lắm, ta phái người làm đuổi theo Quá ma ma, để cho bà đừng ."

      " , nếu mẫu thân lấy đại cuộc làm trọng, con kia cũng thể nhận ý tốt của." Lạc Đại lão gia cười hết sức miễn cưỡng: "Vừa vặn hôm nay Tam thúc sang đây thăm mẫu thân, bằng để cho chủ trì chia nhà."

      "Tốt tốt tốt, chia nhà liền chia nhà." Lạc lão phu nhân giận đến toàn thân lạnh như băng, mặc dù mình thương con trai , nhưng người Lạc Đại lão gia, cũng tốn ít bạc, thôi quan chính thất phẩm trong phủ Nghiễm Lăng này, còn là mình tốn ít bạc mới mua tới mũ cánh chuồn (quan tước) đỉnh đầu , là bạc nuôi chó, lão đại lại là con bạch nhãn lang!

      Mình còn buộc Linh nhi tốt thay , cho làm Huyện lệnh, đây là... Lạc lão phu nhân cắn răng hối hận thôi, sớm biết như vậy, bằng bất kể người ta chỉ trích, làm cho con trai được trước: "Vợ Lão Tam, ngươi để cho người làm truyền lời ta, gọi các chủ tử trong viện tới nơi này, thương nghị chuyện chia nhà."

      Trong lòng Lạc Tam phu nhân kích động, tranh thủ thời gian để cho bà tử nha hoàn thiếp thân của mình ra ngoài truyền lời, nghe muốn chia nhà, Lạc Nhị Phu nhân tranh thủ thời gian để cho người tìm Lạc Nhị lão gia về, vợ chồng hai người chạy tới nhanh, vừa vừa vẫn thương lượng, biết chia nhà có thể mò được cái gì.

      " cần phải , nhất định là đại ca chiếm nhiều nhất." Lạc Nhị Phu nhân rất hài lòng: "Lại kêu Tam thúc tới, ràng hai người này sớm thông đồng xong."

      "Vậy còn có thể có biện pháp gì?" Lạc Nhị lão gia thẳng than thở: "Chúng ta là con vợ lẽ, lại phải phòng lớn."

      Lạc Nhị Phu nhân thẳng dậm chân: "Tại sao ngươi sinh ra sớm năm."

      Mhất thời Lạc Nhị lão gia cảm thấy mình á khẩu trả lời được, lời nào để .

      Khi Tương Nghi nhận được tin tức ngược lại cũng kỳ lạ, cười nhạt: "Cuối cùng cũng chia nhà."

      "Có thể ?" Tần ma ma và Phương tẩu trao đổi ánh mắt, gật đầu cái: "Chuyện này cũng bực bội lâu như vậy, cuối cùng có thể vạch mặt rồi."

      Liên Kiều theo bên người Tương Nghi, mở to hai mắt hỏi: "Cái này chia nhà có liên quan gì tới Nương chúng ta? Tại sao nàng cũng phải ? tới viện Tam lão gia sân có đoạn đường rất dài."

      "Chia nhà theo chúng ta nương có gì hay, chỉ sợ bọn họ còn lấy đồ cưới của mẫu thân nương ." Phương tẩu cười tiếng: "Chúng ta phải lưu tâm chút."

      "Có ma ma và tẩu tử ở đây, ta an tâm rồi, sao phải sợ bọn nghĩ ra quỷ kế gì? Hơn nữa, phải ma ma tẩu tử luôn muốn ta tìm cơ hội rời khỏi Lạc gia, đây phải là cơ hội tốt sao?" Tương Nghi cười, nàng còn chỉ mong lúc chia nhà náo loạn lên, vậy mình cũng có cơ hội liên hệ với Lạc gia—— nàng rầu tìm được lý do rời khỏi Lạc gia, đây phải buồn ngủ có người đưa gối sao?

      " nương cũng đúng." Tần ma ma gật đầu cái: "Nếu là bọn họ muốn tính toán lên đầu nương, chúng ta vừa vặn cũng nhanh, ở chỗ này, là vô cùng khó thở."

      Liên Kiều nghe thấy sáng mắt: " có thể? Quá tốt!"

      Chủ tớ mấy người đường thương nghị xong, trong lòng có cân nhắc, lúc này mới bước vào viện Lạc Tam lão gia, tiền viện đứng đầy người, thấy Tương Nghi vào, nha hoàn bà tử nhường ra con đường, cho nàng vào.

      Dưới cây lớn trong viện để mấy cái rương, Lạc lão phu nhân bị người nâng ra ngoài, ngồi dưới tàng cây, Quá ma ma cần cây dù giấy dầu ngăn trở mặt trời cho bà, bóng dáng loang lổ nhảy mặt bà. Thanh La và Lục Nhược cầm nắm sổ sách báo số, giọng trong trẻo, bên cạnh là quản gia tạm thời của Lạc Phủ, cầm bàn tính đùng đùng đánh ngừng.

      Đây là đại thanh toán đó hả? Tương Nghi hiếu kỳ nhìn mấy cái rương, xem ra bắt đầu chia nhà rồi. Ánh mắt của nàng từ từ đảo qua, thấy vẻ mặt Lạc lão phu nhân ủ dột, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác sảng khoái, mặc dù Chu tri phủ cũng tuyên án tại chỗ, nhưng Lạc lão phu nhân ở trong đại lao nhiều ngày, cũng đủ cho bà ta chịu đựng. Mới vừa vào, nghe nha hoàn bà tử giọng nghị luận, đại phu mời tới chỉ lão phu nhân bệnh được, tĩnh tâm nghỉ ngơi có lẽ có thể qua ba tháng, nếu vẫn lo lắng, chỉ sợ là nửa tháng cũng khó khăn.

      Tương Nghi hơi tiếc nuối, thứ người như vậy, chẳng lẽ đáng chết pháp trường sao ? Mẫu thân là Lạc lão phu nhân hại chết, người bà ta đeo nợ máu, phải dùng máu trả. Chu tri phủ lại đưa bà về Lạc Phủ, bao che bà, để cho bà ở trong phủ tiêu tan mất hết hai tay buông xuôi?

      Quan trường này quả nhiên hắc ám, quan lại bao che cho nhau, người sức , sao có thể đấu thắng những thứ người hiểm kia. Ánh mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào Lạc lão phu nhân, phẫn hận chồng chất, hận thể cầm cây đao trong tay đưa đâm bà ta thủng mấy lổ.

      Lạc lão phu nhân vốn là nghiêng tai nghe kết toán, đột nhiên cảm thấy có ánh mắt sắc bén rơi người mình, xoay mặt đưa qua nhìn, thấy Tương Nghi nhìn chòng chọc vào mình, trong tròng mắt có hận ý sâu, khỏi run lập cập.

      Cặp mắt kia của nàng, giống Tiền thị chết biết bao!

      Chỉ là Tiền thị luôn nhu nhu nhược nhược, mà nữ nhi của nàng lại thêm mấy phần mạnh mẽ cứng rắng và bất khuất. Lạc lão phu nhân thất thần trận, đột nhiên hơi nhút nhát, Tương Nghi đứng đó nhìn lâu, phảng phất chồng lên tiền Thị trong mộng kia—— nàng cũng mặc xiêm y màu xanh lục, mặt mũi tương tự như vậy —— Lạc lão phu nhân che ngực, đột nhiên cảm thấy có mấy phần thở nổi.

      Qua lúc lâu, những sổ sách đó sổ ghi chép rồi tính kết dư ra, tổng cộng còn lại ba vạn sáu ngàn lượng bạc. Lạc Đại lão gia nghe chút, nhất thời trắng mặt: "Thế nào chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? Sao có thể?"

      Lạc Nhị lão gia cũng hơi nghi ngờ: "Mẫu thân, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lạc gia ta qua nhiều năm như thế, chỉ có ba vạn sáu ngàn lượng bạc? giống như ít quá."

      "Mẫu thân có thể còn ba vạn sáu ngàn tệ, các ngươi phải biết Lạc gia chúng ta khi đó đổ nát thành dạng gì, nếu phải đại tẩu mang theo nhiều đồ cưới như vậy tới, sợ rằng ăn cơm cũng khó khăn!" Lạc Tam lão gia hơi khẩn trương, sợ chuyện mình cầm bạc và cửa hàng bị đại ca Nhị ca tra ra, hai lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      "Tổ tiên Lạc gia là từng có cửa hàng, chỉ tiếc bị các ngươi đời cha và tổ phụ bán sạch , chẳng lẽ chuyện này các ngươi biết?" Lạc lão phu nhân nhìn hai con trai mặt đầy tin kia, trong lòng đau đón.

      Năm đó, bà liều mạng cũng cách nào ngăn cản Lạc lão thái gia bán cửa hàng bán đất bài bạc uống rượu, mắt thấy gia sản trong nhà chút chút còn, mới đánh chủ ý lên đồ cưới con dâu, tự mình cõng án mạng giết người lên người, mới có thể nuôi đại gia đình như vậy, nghĩ tới cuối cùng vẫn bị hai đứa con trai hoài nghi, Lạc lão phu nhân giận đến sắp ra.
      Last edited: 16/7/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :