1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhi Lạc gia - Yên Nùng (137/289+33PN)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 75: Đám mây nghi ngờ nổi lên - tâm nặng nề

      "Vị này ma ma, lạ mặt."

      Nhìn Bà đỡ Trương đứng ở ven đường, Liên Kiều hơi kỳ lạ hỏi: "Ma ma mới tới hả?" Ánh mắt của nàng vòng vo vòng, nghiêng đầu suy nghĩ chút: "Trong phủ gần đây giống như có người nào vào."

      "Vị ma ma này là Bà đỡ Trương tới đỡ đẻ cho đại phu nhân đúng ?" Phương tẩu liếc mắt nhìn Bà đỡ Trương, thấy thần sắc của bà giống như hơi hốt hoảng, khỏi kỳ lạ: "Bà tử, ngươi làm sao vậy?"

      Bà đỡ Trương lau mồ hôi trán, ngượng ngùng cười : " sai sai, đại tẩu sai, ta là Bà đỡ Trương."

      Đôi mắt Tương Nghi nhìn chăm chú vào bà, trong lòng cũng cảm thấy kỳ lạ, vị Bà đỡ Trương này vì sao lại có sắc mặt hoảng hốt như vậy? Nếu là cảm nắng, cũng trở thành dáng vẻ như vậy, sắc mặt tối tăm giống như bùn, dù thế nào cũng lau sạch được."Bà đỡ Trương, thân thể mẫu thân ta thế nào? Có thể bình an sinh ra hài tử ?"

      Những lời này vừa vặn hỏi tới chỗ chột dạ của Bà đỡ Trương, bà rất tự nhiên cười cười: "Cũng còn khá, cũng còn khá." Nhưng nụ cười kia, còn khó coi hơn khóc.

      "Bà đỡ Trương, thân thể ngươi thoải mái hả?" Tương Nghi tới bên người Bà đỡ Trương, ngẩng đầu nhìn nàng: "Có muốn ta giúp ngươi kêu đại phu tới nhìn chút ?"

      Bà đỡ Trương luống cuống chân tay khép y phục lại: " cần, lão bà tử chỉ là tiện mệnh, đâu có kim quý như vậy, Lạc đại tiểu thư tự làm chuyện của mình thôi."

      Phương tẩu tinh mắt, thấy vệt màu sắc vàng óng, trong lòng dâng lên nghi ngờ, nhưng mặt : " nương, chúng ta về viện thôi."

      Bước vào viện, bên trong mảnh yên tĩnh, có tiếng kêu phách lối của Lạc Tương Ngọc, viện giống như cũng bị mất khí tức, yên lặng đến nghe được chút khác thường. Phương tẩu bước nhanh vào phòng, đóng cửa lại, mặt đầy nghiêm túc nhìn Tương Nghi: " nương, Bà đỡ Trương kia đúng."

      "Phương tẩu, ta cũng cảm thấy buồn bực, dáng vẻ kia của Bà đỡ Trương, giống như bị bệnh, vì sao bà ta vừa thấy ta lại kinh hoảng như vậy?" Tương Nghi lắc đầu cái: "Bà mụ trong phủ mời tới, sao lại sợ đứa bé như ta? Hoảng sợ thành như vậy, ta lại cảm thấy có gì đó bình thường."

      Phương tẩu tán dương gật đầu cái: " nương thông minh, quả như thế. Khi bà ta chỉnh xiêm áo, ta phát trong ngực bà ta có mấy thỏi vàng."

      Liên Kiều ở bên kinh hô thành tiếng: "Thỏi vàng? Sao Lão phu nhân lại chịu thưởng như thế? Trong thành Nghiễm Lăng này tiếp sinh, dù là nhà có tiền, tối đa cũng chỉ mười lượng bạc? Sinh đôi nhiều chút, cũng quá 20, lão phu nhân cho thỏi vàng để khen thưởng? Mặt trời mọc từ hướng tây?"

      Tương Nghi chống cằm suy nghĩ, chuyện này hơn phân nửa có quan hệ với nàng, nếu Bà đỡ Trương kia tuyệt đối hoang mang rối loạn như vậy. Bây giờ Lạc lão phu nhân cùng mình như nước với lửa, chỉ sợ là nghĩ cách trả thù mình. Có thể thu mua Bà đỡ Trương có thể thế nào? Là Lạc Đại phu nhân sinh con, sao lại kéo tới người mình?

      " nương, cẩn thận thuyền vạn năm, mấy ngày nay chúng ta nên cẩn thận nhiều chút." Tần ma ma ở bên cạnh nghe trận, như có điều suy nghĩ: "Ta nhiều ngày nhìn chăm chú viện của đại phu nhân, nương tận lực đừng đến viện của đại phu nhân, tránh cho rước họa vào thân."

      Qua mấy ngày, gió êm sóng lặng, thấy chuyện gì, Bà đỡ Trương cũng chỉ an phận canh giữ trong viện Lạc Đại phu nhân, ngay cả đầu cũng ló ra ngoài chút. Mỗi lần Tương Nghi về từ Tộc Học, đều vòng qua viện của Lạc Đại phu nhân, e sợ nếu gặp nàng đường, đến lúc đó vạn nhất vu hãm mình đẩy nàng xong.

      Cẩn thận dè đặt mấy ngày, lòng đề phòng Tương Nghi dám giảm phần, thời gian rất chật vật, có hơi hít thở thông chỉ hy vọng có thể ra bên ngoài lánh mặt chút, chờ Lạc Đại phu nhân sinh hài tử là được.

      "Tương Nghi, Tương Nghi!" Ngày hôm đó vừa mới nhảy xuống từ xe ngựa, nghe sau lưng có người gọi nàng, quay đầu lại, thấy Bảo Trụ cưỡi Phi Vũ của chạy về đằng này: "Tương Nghi, hai ngày nữa Gia Mậu lại đến Nghiễm Lăng!"

      "À?" Lòng Tương Nghi chợt hoảng hốt, quay mặt : "Tại sao lại tới?"

      Kiếp trước Gia Mậu tới Nghiễm Lăng căn bản liên tục như vậy, hàng năm tới chỉ hai ba lần, nhưng năm nay mới qua nửa, tới hai lần rồi, bây giờ lại muốn tới —— đến tột cùng là thế nào?

      " ta với giận dỗi bà bà nàng, mang theo Gia Mậu và Xuân Hoa về Nghiễm Lăng ở mấy ngày!" Bảo Trụ nhảy xuống ngựa, cười hì hì: "Bà bà kia của , cũng giống như tổ mẫu ta sống chung tốt như vậy, gần đây giống như vì đứa con trai thứ ba, huyên náo rất vui với , mượn cớ đến Nghiễm Lăng tránh nắng, mang theo Gia Mậu Xuân Hoa trở lại."

      "Hóa ra là như vậy." Tương Nghi cúi đầu vào Tộc Học, hơi buồn bã, chẳng biết tại sao, mặc dù nàng muốn dính vào quan hệ với Gia Mậu, nhưng nghe muốn tới Nghiễm Lăng, trong đầu lại tràn đầy vui mừng.

      Bảo Trụ đuổi theo: "Mẫu thân của ta muốn ta hỏi chút, mẹ kế đó của muội lúc nào sinh con ?" Bảo Trụ rất khinh thường nhún vai: "Ta vốn muốn hỏi, nhưng có cách nào vì mẫu thân của ta nàng phải chuẩn bị quà tặng đưa tới."

      Tương Nghi dừng chân: "Ta cũng lắm, cũng qua nhiều ngày, bà mụ cũng trong phủ đầu hơn mười ngày rồi, chắc cũng còn sớm? Tổ mẫu ta..." Tương Nghi cười nhìn Bảo Trụ: “Huynh cũng phải là biết bà, bà nuôi người rảnh rỗi!"

      Bảo Trụ sờ đầu cái: " cũng phải, ta như vậy trở về với mẫu thân của ta là được."

      Hai người cười cười về phía trước, theo phía sau là nha hoàn gã sai vặt, Liên Kiều cười híp mắt nhìn bóng lưng Tương Nghi, trong đầu thầm nghĩ, Nương nhà mình lớn lên đẹp, nếu Dương Tam thiếu gia cũng theo chân, nếu Nương có thể đến Dương gia tốt rồi, đây chính là thân càng thêm thân.

      "Lạc đại tiểu thư tới." Hoàng Nương Tử ngồi ở sau cái bàn, trước mặt bày quyển sách dày, thấy Tương Nghi tới, cười gật đầu: "Hôm nay nhìn khí sắc tốt lắm."

      Tương Nghi tới trước mặt nàng thi lễ cái: "Hôm nay nương tử dự định dạy chúng ta cái gì ? Sách này dày như thế, chỉ sợ đầu chúng ta , chứa nổi!"

      Hoàng Nương Tử cười liếc mắt nhìn Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, ta tin tưởng ngươi nhất định có thể học." Ngón tay của nàng từ từ sờ qua bìa sách, đầu ngón tay trắng tinh hạ xuống lộ ra mấy chữ triện lớn: "Đây là cầm phổ lưu truyền xuống, ta dự định kể từ hôm nay dạy các ngươi đánh đàn."

      Nghe phải học đánh đàn, các vị tiểu thư bên cạnh cũng vây quanh, kinh ngạc vui mừng mở to hai mắt: "Nương tử, hôm nay chúng ta học đánh đàn?"

      Đều cầm kỳ thư họa là mấy thứ đại gia khuê tú thể thiếu được, ai có thể nổi danh phương diện này, sau này mới có thể tìm lang quân như ý. Các tiểu thư Dương thị Tộc Học có đọc vài năm sách, nhưng nương tử chỉ dạy chút kỹ năng vẽ thư pháp nông cạn, cầm cờ hoàn toàn ném sang bên, giờ nghe Hoàng Nương Tử muốn dạy các nàng đánh đàn, người người cao hứng.

      Lớp thứ nhất Hoàng Nương Tử vẫn dạy nữ Tứ thư, chờ đến lớp thứ hai, hai tiểu đồng từ nhà bên cạnh dời tới cây đàn cổ, Hoàng Nương Tử ngồi đàng hoàng ở phía sau, các vị tiểu thư cũng xúm lại đến bên cạnh nàng: "Nương tử, nhanh cho chúng ta chút, đây là dây gì?"

      Hoàng Nương Tử khẽ mỉm cười, khẽ khảy dây đàn, nghe "Thương " tiếng, dây đàn kia phát ra dư lượn lờ.

      Các tiểu thư nhìn Hoàng Nương Tử, ánh mắt cũng nỡ dời : "Nương tử, cung thương giác trưng vũ, đây là dây nào?"

      Ngón tay Hoàng Nương Tử đặt dây đàn, bắt đầu giải thích từng dây, các tiểu thư bên cạnh nghe nghiêm túc, ngừng đánh giá những dây đàn kia, có người còn ở bên cạnh thúc giục Hoàng Nương Tử cho các nàng thử khảy đàn chút. Hoàng Nương Tử quét mắt nhìn mọi người, gật đầu cái với Tương Nghi: "Lạc đại tiểu thư, ngươi đến thử xem."

      Tương Nghi tới ngồi xuống bên người Hoàng Nương Tử, Hoàng Nương Tử cầm mấy cái mũ móng tay đeo lên cho Tương Nghi: "Mặc dù dây đàn cổ tương đối mềm mại, nhưng tuổi ngươi còn quá, mang mũ móng tay tốt hơn chút." Nàng cầm tay Tương Nghi đè lên dây đàn: "Lòng bàn tay dùng sức, kéo dây đàn theo, ngươi lại thử chút."

      Tương Nghi trầm tâm tĩnh khí, hai tay nhấn xuống cái, lập tức nghe tiếng ‘tranh’ vang dội, các tiểu thư bên cạnh ghen tỵ trợn tròn mắt; "Để cho chúng ta cũng thử chút!"

      "Đừng gấp, ai cũng có cơ hội." Hoàng Nương Tử cười tiếng: "Ta qua với Tộc Học, bên nam tử có ba thanh đàn cổ, đến lúc đó dời tới toàn bộ, cho chúng ta dùng trước."

      Nghe có dùng, các vị tiểu thư lúc này mới bình tĩnh lại, Tương Nghi cúi đầu nhìn dây đàn, bỗng nhiên trong lòng có cảm giác thê lương ra được, kiếp trước nàng cũng muốn học đánh đàn, nhưng sao Lạc Đại phu nhân để cho nàng như nguyện? Lạc gia mời nương tử tới dạy Lạc Tương Ngọc đánh đàn, mà Tương Nghi chỉ có thể đứng ở tường viện nghe tiếng đàn du dương, hận thể mọc ra hai cánh bay đến trong viện Lạc Tương Ngọc, nhìn xem nàng đến tột cùng là đánh đàn thế nào.

      Kiếp này cuối cùng cũng có cơ hội, Tương Nghi cười dùng mũ móng tay đè lại dây đàn, dùng sức khều cái, liền nghe "Tranh " tiếng, dây đàn kia, dĩ nhiên bị đứt.

      "A!" đám tiểu thư phát ra kinh ngạc tiếng gào: "Sao dây đàn lại đứt?"

      Hoàng Nương Tử thất kinh, dây đàn kia đứt, tất nhiên có duyên cớ gì! Nàng nhìn Tương Nghi cái, đứng dậy phòng bên cạnh, lấy ra quyển " chu dịch " . . Lật trang sách ra gật cái, bấm ngón tay suy tính ngày tháng giờ phen, mặt Hoàng Nương Tử biến sắc, cầm tay Tương Nghi : "Lạc đại tiểu thư, ngươi theo ta ra ngoài, ta có lời phải với ngươi."

      Tương Nghi nghi ngờ nhìn Hoàng Nương Tử, theo nàng ra ngoài. Đến ngoài cửa, Hoàng Nương Tử giảm giọng : "Ta mới xem quẻ cho ngươi."

      "Điềm đại hung?" Trong đầu Tương Nghi bỗng nhiên lướt qua mặt của Bà đỡ Trương.

      " Ừ." Hoàng Nương Tử gật đầu: "Lạc đại tiểu thư, mấy ngày nay, nhất định phải để ý!"


      Tương Nghi nhíu mày, trong lòng có mấy phần nặng nề, có người ở trong bóng tối muốn hại ngươi, để ý có thể thế nào? Bà đỡ Trương kia nhất định là có vấn đề, nhưng mình lại thể vọt tới trong viện Lạc Đại phu nhân bắt bà ta tới hỏi cho ra nhẽ, cho dù là hỏi, bà ta lại thế nào?

      "Lạc đại tiểu thư, chẳng lẽ ngươi biết chút đầu đuôi?" Thấy Tương Nghi trầm tư, Hoàng Nương Tử cầm tay nàng: "Nếu biết, vậy nên phòng ngừa rắc rối xuất ."

      "Nương tử, Tương Nghi cũng muốn làm như vậy, đáng tiếc Minh Thương dễ tránh, Ám Tiễn khó phòng." Lòng bàn tay Hoàng Nương Tử rất ấm áp, Tương Nghi chỉ cảm thấy trong lòng nóng lên, cảm kích hồi lâu: "Đa tạ nương tử nhắc nhở."

      _hết chương 75_
      KisaragiYueHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 76

      Mặt trời ra từ phía đông, lại lặn xuống ở phía tây, ngày lại qua.

      Tương Nghi dựa vào cửa sổ Tộc Học, nhìn những chiếc là khô nhánh cây từ từ lay động, giống như sắp rụng xuống. ngày lại ngày, giá phong đao sương kiếm mạnh mẽ nổi lên, cho dù bây giờ còn là mùa hè chói chan, nhưng hình như thấy giá rét của trời đông.

      Mặc dù mình để ý khắp nơi, nhưng Tương Nghi luôn cảm thấy đúng chỗ nào, phảng phất phía trước có cạm bẫy, chờ nàng nhảy vào. Cạm bẫy ngụy trang rất tốt, nàng căn bản nhìn ra chút vết tích, ngoại trừ hôm đó thấy thần sắc kinh hoảng mặt Bà đỡ Trương, còn có Phương tẩu thấy trong ngực bà ta có thỏi vàng.

      Liên Kiều đứng ở bên thu xếp đồ đạc cho Tương Nghi: "Lớp thứ hai là luyện đàn, những quyển sách này có thể thu lại rồi."

      "Lạc đại tiểu thư." Hoàng Nương Tử từ bên ngoài vào: "Người trong phủ các ngươi đến, mẫu thân của ngươi vừa mới sinh đứa bé, muốn ngươi trở về nhìn chút."

      Tương Nghi theo bản năng lui bước đến bên cạnh cửa sổ: ", ta ."

      Nàng mực lo lắng khi Lạc Đại phu nhân sinh con xảy ra ngoài ý muốn, dám đến gần viện của Lạc Đại phu nhân, bây giờ Lạc Đại phu nhân bình an sinh hài tử, nàng vẫn hơi băn khoăn như cũ—— nàng là đinh trong mắt Lạc Đại phu nhân, mình đến gần, chưa chắc Lạc Đại phu nhân đồng ý.

      Lại , còn biết có chuyện gì chờ nàng.

      "Đại tiểu thư, đại phu nhân sinh cho ngươi đệ đệ, ngươi là người làm tỷ chẳng lẽ nhìn xem?" Thanh La vừa sải bước vào, đưa tay cầm túi sách tay Liên Kiều: "Chẳng qua chỉ là ngày đọc sách, chẳng có gì ghê gớm."

      Thanh La tới đón nàng về? Tương Nghi nghi ngờ nhìn bóng người màu xanh lục kia, trong lòng càng là có mấy phần băn khoăn, gọi nàng về, chỉ cần dung nha hoàn hoặc là bà tử bình thường là được, sao lại là Thanh La?

      Thanh La là nha hoàn tâm phúc của Lạc lão phu nhân, địa vị thường ngày ở Lạc Phủ rất cao, tụi nô tỳ khi nhìn thấy Thanh La, cười hết sức thân mật, còn kính trọng hơn chủ tử chút. Hôm nay tại sao là phái nàng tới? Trong này có kỳ quái. Tương Nghi xoay người lại, mắt nhìn Hoàng Nương Tử: "Nương tử, ta có vài chỗ còn chưa hiểu , mong nương tử chỉ giáo."

      Tương Nghi tới bên người Hoàng Nương Tử, giữ chặt tay của nàng, ném cái ánh mắt với Hoàng Nương Tử, trong nháy mắt liền Hoàng Nương Tử ý tứ của Tương Nghi, cười gật đầu: "Lạc đại tiểu thư, ngươi có vấn đề gì cứ ."

      Hai người để ý Thanh La, ngồi xuống bên cạnh đàn cổ, Tương Nghi dung giọng cực : "Nương tử, bây giờ ta thể về Phủ, xin nương tử nghĩ biện pháp để ta ở lại."

      Hoàng Nương Tử cầm tay Tương Nghi, thấp giọng : "Ta hiểu."

      Thanh La bước nhanh tới, nhìn Hoàng Nương Tử nắm tay Tương Nghi dạy nàng đánh đàn, hơi mất hứng: "Đại tiểu thư, đại phu nhân vừa mới sinh hài tử, chẳng lẽ ngươi tới xem?"

      Tương Nghi ngẩng đầu, chỉ giọng : "Hôm nay ta tan học về nhà, tự nhiên thăm mẹ, Thanh La, ngươi trở về ."

      Thanh La nghe Tương Nghi như vậy, liếc nhìn Tương Nghi, khuôn mặt mất hứng: "Đại tiểu thư, ngươi làm như vậy sợ rằng được tốt đâu ? ra người ta ngươi bất hiếu đó."

      Hoàng Nương Tử ngẩng mặt cười : "Vị nương này, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe , hiếu tâm chân chính phải chỉ thể bên ngoài, Lạc đại tiểu thư trở về có thể giúp gì? Còn bằng ở lại Tộc Học đọc sách học tập tốt. Lạc Phủ đưa Lạc đại tiểu thư tới, nhất định là muốn nàng đọc sách tốt, có thể có chút thành tựu, Lạc đại tiểu thư nghiêm túc học tập như vậy, đây mới là hiếu tâm."

      "Ô kìa nha, nương tử hay!" Liên Kiều ở bên vỗ tay: "Nương tử chút cũng sai, giờ Nương thể hiếu tâm đó!"

      "Đại tiểu thư, ta lấy lời này của ngươi trở về với lão phu nhân!" Thanh La tức giận xoay người: "Đến lúc đó đừng trách nô tỳ giúp ngươi vài lời !"

      Tương Nghi ngẩng đầu lên, nhàng cười tiếng: "Ta cám ơn Thanh La tỷ tỷ muốn thay ta biểu đạt tâm tư mình, chỉ là Tương Nghi được, xin Thanh La tỷ tỷ đừng so đo."

      Thanh La đứng ở cửa, quay đầu liếc mắt nhìn Tương Nghi, ngậm chặt miệng gì, nhìn nàng chằm chằm, lúc này mới thở dài cái: "Đại tiểu thư, lão phu nhân vui đâu."

      Tương Nghi khoát tay cái: "Thanh La tỷ tỷ, ngươi hãy về , ta quyết định."

      Hoàng Nương Tử nhìn cánh cửa trống rỗng, thần kinh căng thẳng của Tương Nghi cuối cùng thả lỏng, nàng đặt hai tay lên dây đàn, nghe "Ông " tiếng, thô trọng khàn khàn giống như người ta kêu gào.

      "Lạc đại tiểu thư, cần gì phải vui như vậy? Người sống đến đời, nên nhàng thoái mái, cần gì giày vò mình như thế?" Hoàng Nương Tử đỡ tay Tương Nghi, để cho nàng ngồi ngay ngắn: "Ngươi ở đây sầu mi khổ kiểm như vậy, chỉ là để cho những người thích ngươi nhìn đắc ý."

      "Nương tử, đây phải chuyện người khác đắc ý đắc ý, ta cảm thấy..." Tương Nghi cắn răng: "Ta cảm thấy quẻ bói hai ngày trước nương tử bói cho ta, có khả năng sắp ứng nghiệm."

      Trong lòng Hoàng Nương Tử cả kinh: "Cớ gì?"

      Tương Nghi thở dài : "Trong nội tâm của ta chung quy nỡ, giống như cảm thấy phía sau có con hổ đuổi theo ta."

      Chuyện Lạc lão phu nhân Phủ Hoa Dương, người Nghiễm Lăng ít nhiều gì cũng biết ít, mặc dù Lạc Phủ lừa gạt được ngay, nhưng lại ngăn được người tới từ Hoa Dương, trong mấy ngày nay, có người bóng gió truyền ra Lạc lão phu nhân muốn chiếm đồ cưới của con dâu qua đời, rất sinh động, phảng phất tận mắt thấy Lâm đại nhân thẩm án.

      Trái phải chẳng qua chỉ vì chuyện đồ cưới mẫu thân Tương Nghi, trong lòng Lạc lão phu nhân thoải mái nhất định là có, nhưng chuyện này liên quan gì với chuyện Lạc Đại phu nhân sinh con? Lạc đại tiểu thư cũng quá cẩn thận rồi. Hoàng Nương Tử kéo tay Tương Nghi lắc lắc: " Ngươi chớ nghĩ nhiều như vậy, chờ buổi chiều lớp kết thúc về thôi."

      Tương Nghi lên tiếng, nhưng trong lòng tinh tế tính toán.

      Lạc lão phu nhân để cho Thanh La gọi nàng xem đứa con Lạc Đại phu nhân mới sinh, chẳng lẽ... Lưng của nàng chợt lạnh, chẳng lẽ là muốn cho đứa bé kia ra vấn đề gì, sau đó đẩy tới người nàng? Nếu Lạc lão phu nhân làm như vậy, lòng dạ quả thực quá độc ác, trẻ sơ sinh mới vừa mới sinh ra, có thù oán gì với bà?

      Sau khi mình về phủ, chỉ sợ Lạc lão phu nhân vẫn bảo mình thăm Lạc Đại phu nhân, cái gọi là tránh thoát mùng tránh khỏi mười lăm, dù sao mình cũng phải tìm người làm chứng mới được. Tay Tương Nghi cái được cái đùa bỡn dây đàn, cũng luyện thành làn điệu .

      Hoàng Nương Tử khen ngợi: "Lạc đại tiểu thư là thông minh, tự mình cũng đàn ra bài hát."

      Tương Nghi sửng sốt chút: "Đây là bài hát gì? Ta cũng biết."

      "Cái này hơi giống khúc kiêm gia, mấy tương tự." Hoàng Nương Tử đưa tay khảy đàn, bắt đầu hát lên: " Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương, sở vị y nhân, tại thủy nhất phương."

      Tương Nghi chợt tỉnh ngộ, đây phải bài hát đời trước Gia Mậu thường xuyên đàn sao?

      Ngày xưa mình bị Lạc Đại phu nhân khóa trong phòng cho phép ra ngoài, cũng mời nương tử dạy nàng, có lòng học đánh đàn, nhưng chỉ bị Lạc Đại phu nhân nhạo báng: "Ngươi học đàn? Nhìn dáng vẻ ngu dốt của ngươi, còn có thể học đánh đàn?"

      Lạc Tương Ngọc rất biết đàn, Lạc Đại phu nhân tốn bó lớn bạc cho nàng mời Tào đại gia nổi danh Giang Nam tới chỉ điểm, học lâu, có Tào đại gia tuyên dương, cầm kỹ của Lạc Tương Ngọc cũng nổi tiếng xa gần, lại được danh tiếng tài nữ, kiếp trước gả cho tân khoa Tiến sĩ, bổ nhiệm làm Huyện lệnh bên ngoài, cuộc sống gia đình hai vợ chồng tạm ổn trôi qua thư thư phục phục.

      Tương Nghi nhớ lại, trước khi nàng chết nửa năm, trong kinh thành thấy Lạc Tương Ngọc, khi đó chồng của nàng được quyết định thăng lên làm Tri châu, là hồi kinh báo cáo công việc. Hai người gặp nhau đường, khinh thường và miệt thị bên khóe miệng Lạc Tương Ngọc thế nào cũng che giấu được: "Ngươi lại làm di nương? là ném mặt của Lạc gia!" chúng ta

      Nàng lời mà cam chịu, chỉ có thể yên lặng cúi đầu, mình làm sai chuyện, hết thảy cũng chỉ có thể tự mình gánh vác.

      Gia Mậu cũng biết đàn, nhưng từ khi biết mình muốn học đánh đàn, bắt đầu theo vị đại gia học đánh đàn: "Chờ ta luyện rành, ta lại tới dạy nàng."

      Dung gia nhiều quy củ, nam tử bốn mươi con mới có thể cưới vợ bé, Gia Mậu vì nàng phá tổ huấn, Dung lão thái gia rất vui, lần nữa dặn dò cảnh cáo Gia Mậu, mỗi tháng chỉ có thể viện của nàng ba ngày. Mỗi lần Gia Mậu đến, cũng đánh đàn cho nàng, tài đàn của rất kém cỏi, nhưng từ từ vẫn đàn được mấy bài hát.

      thích đàn nhất là bài hát " kiêm gia " này.

      Tương Nghi phảng phất còn có thể thấy thần sắc kia của Gia Mậu, vừa khảy đàn, vừa mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đưa tình, giống như lần gặp gỡ đầu tiên của bọn họ lúc còn bé.

      "Chờ ta đàn quen tay rồi, ta dạy cho nàng đàn, chúng ta cùng đàn bài này." Gia Mậu kéo tay nàng đặt dây đàn, nụ cười rạng rỡ khóe môi: "Có phải rất êm tai ?"

      "Ừ." Nàng cúi đầu nhìn tay mình đặt tại cầm, đầu ngón tay nhọn, giống như hành non. Nhìn lại mình bụng chút, tròn trịa rồi, còn giống như có thể thấy bên có cái gì động, chốc ở phía đông, chốc lại phía tây. Gia Mậu thấy nàng cúi đầu, cũng nhìn bụng của nàng: "Tương Nghi, nàng xem, con của chúng ta cũng nghe ta đánh đàn."

      Gia Mậu là người ôn hòa, nàng lợi dụng mảnh ôn hòa và đành lòng lòng, lừa , mượn trong hài tử bụng bức bách Dung gia đón nhận nàng.

      Đình viện mấy phần thâm sâu, vào cửa hầu môn, mới biết tất cả cũng tốt đẹp như nàng tưởng tượng.

      Gia Mậu đối với nàng, là trăng sáng trong đáy lòng, thuần khiết như nước, ôn nhu đơn thuần. Khi nàng hết sức mong muốn ánh sáng trăng sáng này biến thành ngọn đèn bên cạnh mình, nàng mới phát đường xá gian nguy, nàng cũng tổn thương người khác.

      Thê tử của , là cao môn quý nữ do Thái hậu nương nương tự mình gả xuống, Dung gia được ý chỉ, người người vui mừng, từ Dung lão thái gia đến Dung đại phu nhân, cho dù là biết cảm tình Gia Mậu ở chỗ muội muội Xuân Hoa, cũng khuyên đến lấy vợ.

      Khi đó nàng bị Lạc Đại phu nhân hứa cho Lý tú tài, nàng và , hoàn toàn có khả năng lại giao nhau, nhưng thế trêu ngươi, nàng và , lại gặp nhau ở kinh thành, nàng và , lại tới nơi.

      Vì tư tâm của mình, vì phần cảm tình mình theo đuổi, Tương Nghi cố chấp làm chuyện mình nên làm, bị thế nhân lên án, chịu hết xem thường, đến cuối cùng cũng có kết quả tốt, đến khi nàng mở mắt, tỉnh hồn ngẫm nghĩ từng chuyện, nàng mới giật mình kiếp trước mình sống quả thực đáng giá.

      "Lạc đại tiểu thư, ngươi làm sao vậy?" Hoàng Nương Tử thấy khóe mắt Tương Nghi có lệ quang kiều, vội vàng cầm lên khăn cho nàng lau lệ: "Lo lắng tổ mẫu ngươi trách phạt ngươi? Có muốn về bây giờ ?"

      ", ta về." Sắc mặt Tương Nghi kiên định, trở về chắc chắn có chỗ tốt gì, bằng tạm thời ngây ngốc ở nơi này.

      _Hết chương 76_

      Chương 77: Sinh tử có sổ số mạng

      Trong nội thất mảnh trầm, Lạc lão phu nhân méo miệng ngồi ở chỗ đó, lời.

      "Đại tiểu thư buổi chiều nàng mới về." Thanh La cúi đầu đứng đó, dám nhìn Lạc lão phu nhân, chỉ thấp giọng : "Đại tiểu thư trở lại cũng có chuyện gì tốt làm, đại phu nhân vốn ghét nàng, nếu thấy Đại tiểu thư qua, thân thể đại phu nhân chỉ sợ càng dễ."

      "Thanh La, ngươi ra ngoài." lâu sau Lạc lão phu nhân mới mở miệng: " cần ngươi kiếm cớ cho nàng."

      "Lão phu nhân..." Thanh La ngẩng đầu lên, mặt là thần sắc khủng hoảng: "Nô tỳ..."

      "Mau mau ra ngoài ." Quá ma ma đẩy Thanh La ra bên ngoài, thấp giọng bên tai nàng: "Ngươi thấy lão phu nhân vui?"

      "Nàng ngược lại biết phòng bị, phần cũng để cho ta chui chỗ trống." Lạc lão phu nhân quay qua quay lại đàn mộc phật châu kia, mặt lộ ra vẻ phiền não. Vốn có kế hoạch dẫn Tương Nghi vào trong phòng vợ lão đại, đến lúc đó xảy ra chuyện gì có lý do là nàng hạ thủ, nhưng bây giờ nha đầu chết tiệt kia chết sống mắc lừa, núp trong Tộc Học trở lại, là làm cho bà cảm thấy buồn rầu.

      "Lão phu nhân, trốn được mùng , tránh khỏi mười lăm, Đại tiểu thư thể về từ Tộc Học." Quá ma ma ở bên khom người, con ngươi chuyển động: "Buổi chiều Tộc Học chỉ có bài giảng, nhiều nhất là giờ Thân khắc về."

      Lạc lão phu nhân thở phào nhỏm dài: "Ta coi nàng giảo hoạt, sao nàng có thể trốn được ? Cho dù trốn, ta cũng có thể sắp chết thành sống!"

      Quá ma ma nịnh hót: "Lạc Phủ này, còn phải do lão phu nhân định đoạt?" Vừa , vừa nở nụ cười, giọng cười khàn khàn, giống như chim Kiêu bay qua từ ngọn cây ban đêm, kiệt kiệt khiển trách, mang đến tia tối tăm u ám.

      "Lão phu nhân, lão phu nhân!" Bên ngoài truyền tới giọng hốt hoảng, Quá ma ma vén rèm cửa nhìn, chỉ thấy Hoàng ma ma cơ hồ là lăn vòng tới, sắc mặt hoảng hốt, bên khóe mắt đều là lệ.

      "Thế nào?" Quá ma ma bắt lại cánh tay của bà: "Tỷ tỷ, bộ cẩn thận chút, bây giờ ngươi cũng là người hơn năm mươi rồi, thế nào có thể so với những tiểu nha đầu kia như thế, xòe chân ra chạy loạn khắp nơi!"

      Hoàng ma ma thời gian thở hổn hển cũng có, lau mắt xông vào nội thất: "Lão phu nhân, phu nhân nhà chúng ta, được, bên dưới ra máu, dừng cũng dừng được!" Bà vén vạt áo lên xoa xoa mồ hôi trán: "Dùng xấp giấy dày, vừa mới để lên lập tức đỏ, ngay cả Bà đỡ Trương cũng hoảng hốt!"

      "Nhanh mời đại phu!" Lạc lão phu nhân mạnh mẽ đứng lên, sắc mặt đại biến: "Quá ma ma, ngươi đưa lệnh bài cho Hoàng ma ma xuất phủ trước, lại đỡ ta tới xem xem, đây là chuyện gì đây!"

      Hoàng ma ma đáp tiếng, cầm lệnh bài vội vàng chạy ra bên ngoài, Lạc lão phu nhân nhìn bóng lưng hoảng hốt của bà, hơi nghi hoặc đảo tròn mắt : "Sao lại xuất huyết? Chẳng lẽ Bà đỡ Trương động tay chân?"

      "Lão phu nhân, ta cảm thấy hẳn là phải." Quá ma ma đỡ Lạc lão phu nhân ra bên ngoài, nhìn chung quanh chút, thấy người, lúc này mới đưa miệng đến bên tai Lạc lão phu nhân: "Trong mấy ngày nay Đại phu nhân, mực ăn ngon ngủ yên, nghe tiểu nha đầu trong sân nàng , mỗi ngày đều nhớ Nhị tiểu thư, mỗi ngày đều khóc. Là phải ứ đọng trong lòng, cộng thêm lúc sinh sản..."

      Lạc lão phu nhân nhíu mày cái: "Bất kể thế nào, cũng phải lôi kéo, dù sao phải đợi nha đầu chết tiệt kia trở lại mới được chết."

      Quá ma ma nhìn trời mặt trời, cười : "Lão phu nhân, giờ cũng sắp giờ Thân rồi, Đại tiểu thư cũng sắp về. Chảy máu nhiều dù sao cũng phải kéo lát, đâu có nhanh như vậy."

      Hai người vừa , vừa về phía viện của Lạc Đại phu nhân. Mới vừa vào cửa, liền nghe thấy bên trong hò hét ầm ỉ mảnh, nha hoàn bà tử cầm đồ vật vào ra. Các loại cùng nhau đưa vào phòng, dưới hành lang đặt cái lò lửa , có nha hoàn ngồi xổm ở đó quạt lửa nấu thuốc, lọ thuốc mới đặt lên, chút hơi nóng cũng có.

      "Đây là thuốc gì?" Lạc lão phu nhân qua nhìn chút, thấy trong siêu thuốc màu đen là vũng nước, căn bản nhìn ra là những thứ gì.

      Tiểu nha đầu tử ngẩng đầu lên, sắc mặt hoảng hốt: " là cầm máu, nấu cho đại phu nhân uống."

      Lạc lão phu nhân nhìn Quá ma ma cái, hai người cất bước vào trong phòng Lạc Đại phu nhân.

      Lạc Đại phu nhân nằm giường, sắc mặt trắng bệch, mắt mở, Bà đỡ Trương bảo nha hoàn lau máu chảy ra, Linh Lung quỳ bên mép giường, tay kéo Lạc Đại phu nhân, ngừng chuyện: "Phu nhân, ngài mau mau mở mắt nhìn xem, tiểu thiếu gia là đáng , vẫn chờ ngài ôm đây! Phu nhân!" Nàng nâng tay còn lại lên, dụi mắt cái, mang theo giọng mũi nồng nặc khóc hô: "Phu nhân, ngài mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại!"

      Bà đỡ Trương thông báo Linh Lung, phải ngừng chuyện với Lạc Đại phu nhân, nếu chừng nàng cứ như vậy ngủ rồi chết mất. Linh Lung vừa nghe thấy chữ "chết", bị hù dọa ba hồn sáu phách đều bay , vội vàng cầm tay Lạc Đại phu nhân người chuyện với nàng. ban đầu Linh Lung là nha hoàn Cao gia, vừa tới là nha hoàn quét sân, Lạc Đại phu nhân thấy nàng cơ trí, mang nàng tới Lạc Phủ, mấy năm nay, nàng từ nha hoàn thô sử lên tới đại nha hoàn quản , tất cả đều là chỗ tốt Lạc Đại phu nhân cho nàng, tiền tiêu hàng tháng ngừng tăng, có mặt mũi, Linh Lung cảm thấy mình hầu như đều có thể so với nửa chủ tử, ít nhất trong viện Lạc Đại phu nhân, những nha hoàn kia bà tử thể nịnh nọt nàng

      Phu nhân thể chết được, chết nàng làm sao bây giờ? Trong lòng Linh Lung sợ hãi hồi, nắm tay Lạc Đại phu nhân, nước mắt của nàng cộp cộp rớt xuống: "Phu nhân, phu nhân, mau mau tỉnh lại!"

      Lạc lão phu nhân tới mép giường nhìn, mắt Lạc Đại phu nhân nhắm quá chặt chẽ, như có mở ra ý tứ, bà chỉ chỉ huyệt nhân trung Lạc Đại phu nhân: "Bấm bấm nơi đó, được cầm ngân châm đâm!"

      Quá ma ma đáp tiếng, lên phía trước, vén ống tay áo lên, móng tay dài giống như chủy thủ nho , Linh Lung trố mắt nghẹn họng nhìn, hơi dám tin tưởng: "Ma ma, ngươi chút!"

      Quá ma ma để ý tới nàng, dùng sức nhấn cái, huyệt nhân trung Lạc Đại phu nhân lõm xuống ít.

      "Lại dùng chút lực!" Lạc lão phu nhân hoàn toàn có tâm tư thương hương tiếc ngọc kia, chẳng qua là để cho Quá ma ma bấm thêm mấy cái. Quá ma ma dùng sức bấm lại bấm, Linh Lung đau lòng cơ hồ muốn khóc ra thành tiếng, trợn tròn mắt liều mạng nhìn, quả thực muốn kéo tay Quá ma ma lại, nhưng nàng sợ Lạc lão phu nhân, sợ hãi núp bên.

      Quá ma ma lại bấm lại nhào nặn, lúc lâu, Lạc Đại phu nhân mới bỗng nhiên rên rỉ câu: "Nước..."

      Linh Lung kinh ngạc vui mừng mở to mắt: "Phu nhân, ngài tỉnh!" Nàng vội vội vàng vàng xoay người đến bàn bên cạnh bưng lên ly trà: "Phu nhân, nô tỳ hầu hạ ngài uống nước."

      Thân thể Lạc Đại phu nhân rất yếu, Linh Lung và Quá ma ma muốn đỡ nàng ngồi dậy, nhưng vùng vẫy trận vẫn thành công, chỉ có thể dùng kia thìa múc nước, từ từ đưa đến bên miệng Lạc Đại phu nhân: "Phu nhân, tiểu thiếu gia mới sinh là vô cùng đáng , đôi mắt nhìn ngắm khắp nơi."

      Lạc Đại phu nhân trả lời nàng, con ngươi mờ mịt nhìn trần nhà, như tất cả đều là trống .

      Linh Lung sợ hãi nhìn Lạc Đại phu nhân như vậy, trong lòng càng là hoảng, cho đến lúc vị đại phu theo Hoàng ma ma vào, lúc này mới hơi an tâm chút.

      "Đại phu, thân thể con dâu ta thế nào?" Lạc lão phu nhân chờ đại phu chẩn mạch xong, ngồi ở bên chậm rãi hỏi, mặt là thần sắc ưu sầu.

      "Lão phu nhân, vị Thiếu phu nhân này..." Đại phu khổ sở nhìn Lạc Đại phu nhân: "Chỉ sợ khó chịu đựng qua."

      Linh Lung "Ùm" tiếng quỳ đến trước mặt đại phu: "Đại phu, xin ngươi cứu lấy phu nhân nhà chúng ta!"

      Đại phu hơi bất đắc dĩ, lắc đầu cái: "Con người tự nhiên có số mạng, chúng ta cũng phải ai cũng có thể trị hết. Vị phu nhân này khi ở nhà, hẳn nuông chiều từ bé nên thân thể yếu ớt, gần đây lại có chuyện phiền não, ứ đọng trong lòng, kinh mạch càng tắc nghẽn. Lúc sinh sản chảy nhiều máu, đây là ý trời... Ta trước cho toa thuốc, cũng nhất định là có thể khỏi, chỉ có thể nhìn ý của ông trời."

      Linh Lung tê liệt ngồi dưới đất, hơi thở hào hển, căn bản thể tin vào tai của mình, ý tứ trong lời đại phu rất ràng, Lạc Đại phu nhân nhất định qua khỏi!

      Kinh hoàng từ từ lên, bao phủ lòng của nàng, nàng chợt nhảy cỡn lên, nhào tới người Lạc Đại phu nhân: "Phu nhân, phu nhân!"

      Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Linh Lung cái, cười với đại phu đạo: "Xin đại phu cho toa thuốc."

      Đại phu gật đầu cái, theo Hoàng ma ma đến nhà bên cạnh hốt thuốc, thảo dược bên ngoài nấu xong, mùi thuốc nồng nặc thông qua đại môn truyền vào, chui vào trong lòng người. Lạc lão phu nhân nhìn Quá ma ma, hai người nhìn nhau cười tiếng, trong lòng vui mừng.

      Cuối cùng có thể treo hơi thở, để cho nha đầu chết tiệt kia gánh tội danh giết mẹ.

      "Lão phu nhân, Đại tiểu thư mang theo Dương Nhị Phu nhân và biểu thiếu gia biểu tiểu thư tới." Giữ cửa tiểu nha đầu tử chạy vào nhanh, thở hồng hộc: "Dương Nhị Phu nhân còn mang rồi ít thứ tới, phía sau theo rất nhiều nha hoàn bà tử."

      "Cái gì?" Lạc lão phu nhân trợn mắt há mồm, nha đầu chết tiệt kia lại nghĩ tới biện pháp này, mời con của mình về! Đúng là hết sức giảo hoạt!

      "Mẹ, ta sang đây thăm đại tẩu." Dương Nhị Phu nhân cười tủm tỉm chân vào, thấy Lạc Đại phu nhân nằm giường, nụ cười biến mất, vội vàng chạy nhanh tới mép giường kêu mấy tiếng: "Đại tẩu, đại tẩu!"

      Linh Lung khóc sướt mướt : "Dương Nhị Phu nhân, phu nhân nhà chúng ta xong rồi! Lúc nãy đại phu còn , thấy nàng khó mà qua khỏi!"

      Dương Nhị Phu nhân đưa tay lên trán Lạc Đại phu nhân, khẽ lắc đầu cái: "Ai, dáng vẻ kia, là hơi được, chẳng qua là ngươi ngàn vạn lần đừng đến chỗ nàng khóc sướt mướt, đừng thấy phu nhân nhà ngươi nhắm mắt lại, trong nội tâm nàng nhưng rất ràng!"

      Tương Nghi đứng cạnh cửa nhìn, trong lòng bỗng nhiên cũng khổ sở trận, mặc dù Lạc Đại phu nhân đối xử với nàng tốt, nhưng nàng chết như bây giờ, để cho Tương Nghi tự chủ được nhớ tới mình kiếp trước. Khi đó mình cũng là nằm giường như vậy, chỉ cảm thấy bên dưới có gì đó ấm áp từng đợt từng đợt xông ra. Nàng dùng sức nắm chặt đệm giường dưới người, muốn mình mở mắt, nhưng tất cả đều là phí công, ánh mắt của nàng cũng có mở ra được, nàng chỉ có thể nghe thấy Gia Mậu ở bên tai mình khóc ròng ròng, từ từ, cái gì cũng nghe được, màu đen kịt.

      _hết chương 77_

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 78: Trong đất bằng nảy sinh gợn sóng

      "Tương Nghi, ngươi tới nhìn mẫu thân của ngươi?" Lạc lão phu nhân nhìn Tương Nghi đứng ở cửa di chuyển, trầm mặt: "Ngươi đọc sách đọc đến ngu người hay sao? Dáng vẻ mẫu thân ngươi như vậy, ngươi hết lần này tới lần khác còn đứng ở đó, chuyển cũng chuyển, còn muốn người ta dùng kiệu lớn tám người khiêng đến mời ngươi qua?"

      Bảo Trụ hiểu nhìn cái Lạc lão phu nhân: "Bà ngoại, mẫu thân của ta ở phía trước bên chuyện với mợ, giờ Tương Nghi muội muội chen vào còn lọt người đâu."

      Tương Nghi gì, chẳng qua là dời mấy bước tới bên người Dương Nhị Phu nhân, đứng xa xa nhìn Lạc Đại phu nhân. Dương Nhị Phu nhân an ủi mấy câu, xoay người lại kéo tay Tương Nghi: ", chúng ta thăm đệ đệ của ngươi, bên này mẫu thân của ngươi bệnh nặng, ngươi đừng qua, tránh phải chịu bệnh khí."

      "Được." Tương Nghi khôn khéo đồng ý, mặc cho Dương Nhị Phu nhân dắt ra ngoài, lúc qua bên người Lạc lão phu nhân, nàng khom người hành lễ, thấp giọng : "Thân thể mẫu thân nặng nề, Tương Nghi tới đây ngây ngốc chỉ sợ nàng càng khó chịu, bằng thăm em trai với trước, sau đó trở về phòng mình.”

      Lạc lão phu nhân ngồi ở chỗ đó, thân thể cứng ngắc, nhúc nhích nhìn nàng, cho đến khi bóng Tương Nghi biến mất ở cửa, sắc mặt của bà cũng hòa hoãn.

      Dương Nhị Phu nhân dắt Tương Nghi ra ngoài, thở dài cái: "Tương Nghi, bây giờ mẫu thân của ngươi bệnh nặng, ngươi đừng so đo quá nhiều với nàng."

      Tương Nghi nhìn Dương Nhị Phu nhân cười ngọt ngào: "Ta có thể so đo cái gì ? Chỉ mong nàng mau mau khỏe, sau này đừng tìm ta phiền toái là được."

      Bảo Trụ ở bên ồm ồm: "Mẫu thân, ngươi làm gì vậy còn chuyện giúp mợ!" Ở trước mặt mẫu thân , Bảo Trụ dám dùng hai chữ "Mẫu thân kế" để gọi Lạc Đại phu nhân, dù thế nào cũng phải khách khí chút.

      Dương Nhị Phu nhân nhìn Bảo Trụ, lại hơi liếc nhìn Tương Nghi, thần sắc là lạ, mang theo Tương Nghi đến nhà kề bên cạnh thăm Lục thiếu gia Lạc gia, thấy đầu , nhắm mắt lại ngủ, cũng tiện trêu chọc, chỉ mấy câu với bà vú, những chuyện phải chú ý, rồi ra.

      Từ đầu đến cuối, Tương Nghi đều đứng ở trong góc , cách xa xa, bà vú cười hỏi nàng: "Đại tiểu thư có muốn tới nhìn Lục thiếu gia ?" Tương Nghi lắc đầu liên tục, nàng sợ vạn nhất mình qua, có chuyện gì đó tốt tình xảy ra. Ở thời khắc mấu chốt này, thể sai bước nhầm bước.

      Trở lại trong viện, Tương Nghi tìm Tần ma ma và Phương tẩu chuyện hôm nay, hai ngày nghe đều hơi kì lạ, nhưng giờ quả là nghĩ ra được kì lạ ở đâu, hai người chỉ có thể dặn dò: " nương làm rất tốt, làm đúng rồi."

      Ngày thứ hai, trong viện Lạc Đại phu nhân truyền ra tiếng khóc.

      Lạc Đại phu nhân, chết.

      đầu Tương Nghi mang đóa bạch, người mặc đồ tang màu trắng bằng vải bố, đứng trước giường Lạc Đại phu nhân, trong mắt giọt nước mắt cũng có. Hôm nay nàng bị người cưỡng ép mang về từ Tộc Học, Quá ma ma cầm bộ đồ tang chạy đến: "Mau mau mặc vào, dù thế nào nàng cũng là mẫu thân của ngươi!"

      Nàng vùng vẫy hai cái, hai người Thanh La và Thanh Nhược bắt bả vai của nàng, nàng chút cũng thể động đậy, chỉ có thể mặc cho bằng các nàng mặc đồ tang vào, đeo lên đóa hoa
      [​IMG]
      KisaragiYue, Huỳnh Thượng Hỷ139 thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 79

      Nha dịch tới rất nhanh, còn tới nửa giờ, có nhóm người mặc áo quần có số quan sai đến Lạc Phủ, có mấy người cầm gông xiềng trong tay, người phía trước cầm thẻ bắt người, tới viện Quá ma ma.

      Tương Nghi đứng ở hành lang nhìn đám quan sai hung thần ác sát kia tới, trong lòng có mấy phần buồn bực, những quan sai trong phủ Hoa Dương nhìn người người hòa khí, vì sao trong phủ Nghiễm Lăng này quan sai đổi sắc mặt? Có lẽ là do cha mình Lạc Đại lão gia là người hầu trong phủ nha?

      Bây giờ, chỉ sợ Lạc lão phu chỉ lo muốn giết chết mình mới phải chứ ? Chỉ là vì chút xíu đồ cưới mẫu thân để lại kia. Trong lòng Tương Nghi phát lạnh, Lạc lão phu nhân là thủ đoạn, bà ta gài tang vật Lạc Đại phu nhân chết lên người mình, đến lúc đó có thể hòn đá hạ hai con chim, được hai khoản đồ cưới.

      Thường ngày trong, Lạc lão phu nhân phật châu rời tay, mỗi ngày còn thắp hương niệm kinh phía trước tượng phật, xem ra là thay bà ta rửa sạch tội nghiệt ? trán Tương Nghi rịn ra tầng mồ hôi hột, trong lòng phát lạnh, mẫu thân, có phải cũng là Lạc lão phu nhân hại chết ? Vì khoản đồ cưới của mẫu thân, cũng vì có thể để cho Lạc Đại phu nhân mang theo đồ cưới phong phú vào phủ, giết chết mẫu thân của mình, đây mới là phương pháp tốt nhất.

      "Ngươi chính là Đại tiểu thư Lạc Phủ?" Quan sai cầm cái thẻ hướng Tương Nghi chỉ chỉ: "Tên là Lạc Tương Nghi?"

      Phương tẩu nhấc tay đẩy tay của quan sai kia ra, nổi giận mắng: "Ai cho ngươi ngừng kêu tục danh Nương?"

      Quan sai kia liếc mắt nhìn nhìn Phương tẩu, cợt nhả : "Tiểu nương tử đúng là che chở chủ nhân, bây giờ nàng phải Đại tiểu thư nuôi dưỡng trong khuê phòng, có người tố cáo nàng, nàng là phạm nhân rồi, sao thể gọi tên nàng?"

      Phương tẩu đoạt lấy cái thẻ kia: "Phạm nhân là người định tội rồi, Nương ngay cả Tri phủ nha môn cũng chưa , lúc nào trở thành phạm nhân rồi hả? chuyện coi chừng chút!" xong lời này, thẻ trúc quất qua, mặt của quan sai kia sưng bên trong khoảnh khắc, bụm mặt hoảng sợ nhìn Phương tẩu: "Tiểu nương tử, ngươi, ngươi, ngươi..."

      "Ngươi cái gì ngươi?" Phương tẩu cầm thể trong tay, "Đùng đùng" tát hai cái trong trong: "Gọi Nương qua nhà chính, cái này có chuyện gì, nhưng nếu đến trước mặt nương chúng ta giương oai, đừng trách ta khách khí!"

      Mấy quan sai nhất thời kiêu căng, đứng dưới hành lang trố mắt nhìn nhau, Quá ma ma cười : "Phương tẩu, đây là quan sai, ngươi đừng quá mạnh mẽ."

      Tương Nghi liếc mắt nhìn Quá ma ma, khuôn mặt nhắn nhăn chặt: "Ma ma, cần ngươi tới , Phương tẩu làm việc rất có chừng mực."

      "Lạc đại tiểu thư, vậy... Xin mời ngài dời gót, theo chúng ta về nha môn Tri phủ chuyến." Quan sai bị đánh học ngoan, tay bụm mặt, giọng kia mặc dù hơi mơ hồ , nhưng vẫn có thể khiến người ta nghe , Tương Nghi trấn tĩnh gật đầu cái: "Ta cùng các ngươi."

      Phương tẩu cầm cái thẻ theo sau: " nương, ta với ngươi đến nha môn."

      Đều nha môn hình chữ bát mở hướng nam, người có tiền chớ vào, tất cả mọi người đồn đãi Tri phủ Nghiễm Lăng là người hồ đồ, còn biết có thể thẩm ra vụ án hồ đồ gì . Phương tẩu là người đắc lực bên cạnh Dương lão phu nhân, tự nhiên sớm nhìn chuyện kia trong quan trường ràng, nàng tuyệt đối thể để Tương Nghi mình nha môn Tri phủ, nhất định là phải theo.

      Tần ma ma nhìn đám người ra ngoài, đẩy Liên Kiều cái: "Ngươi theo sát, ra cửa phủ phải báo tin cho Dương Tam thiếu gia."

      Liên Kiều vốn ngơ ngác đứng đó, nghe lời Tần ma ma, nhất thời tỉnh ngộ lại, chạy như bay với theo: " nương, ngươi chờ ta
      [​IMG]

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 80: Vào công đường như vào vũng nước đục

      Mặt trời từ từ nghiêng về hướng, ánh vàng rực rỡ mảnh chiếu vào công đường nha môn Tri phủ.

      Bình thường Chu tri phủ thẩm án vào buổi sáng, hôm nay buổi chiều cũng ra thẩm án rồi, làm cho dân chúng phủ Nghiễm Lăng cảm thấy kỳ lạ: "Nha môn Tri phủ còn chưa đóng cửa, là kỳ lạ."

      "Nghe nhà Cao Triệu phố Đông cáo Lạc gia Đại tiểu thư giết mẫu!" Có người biết chuyện mặt mày hớn hở: "Đây là 1 án mạng khó lường, Lạc đại tiểu thư kia, năm nay mới bảy tuổi, lại có tâm tư cay độc như vậy ư ? Ta thấy cũng phải nàng hạ thủ."

      "Hôm qua Lý đại phu Hồi Xuân đường được đưa qua chẩn mạch cho Lạc Đại phu nhân kia, là rong huyết hậu sản, phỏng chừng qua khỏi, sao giờ lại biến thành Lạc đại tiểu thư giết mẫu rồi hả?" Có người sờ đầu cái: "Nhà Cao Triệu này là thế nào? Vì sao phẫn hận Lạc đại tiểu thư kia như vậy?"

      " có lửa làm sao có khói, chừng chính là Lạc đại tiểu thư động tay chân, Lạc Đại phu nhân kia mới rong huyết." Có người thấp giọng : "Các ngươi biết lợi hại của Lạc đại tiểu thư kia, lại Phủ Hoa Dương kiện cáo tổ mẫu mình, ngươi xem, người bình thường, sao có can đảm như vậy?"[tên này đảm bảo là bà Lạc lão phu nhân cài vô luôn]

      "Còn có chuyện như vậy?" Người vây xem kinh ngạc lạnh sống lưng: "Lúc này mới bảy tuổi..."

      Tương Nghi lẳng lặng đứng công đường, nhìn Chu tri phủ để cho quan sai dời ghế tới mời Cao lão phu nhân ngồi xuống, trong lòng thở dài, Chu tri phủ này làm quan làm đến mức này, cũng là đáng thương, vì mấy lượng bạc kia, dĩ nhiên cung kính như vậy, đúng là quá hồ đồ.

      "Người dưới công đường là Lạc Tương Nghi?" Chu tri phủ cầm kinh đường mộc đánh cái: "Cao lão phu nhân tố cáo ngươi mưu hại nữ nhi của bà, ngươi có nhận tội ?"

      "Chu đại nhân, bằng cớ, sao lại ta mưu hại người rồi? Tiểu nữ phục." Đôi mắt Tương Nghi lạnh lùng nhìn Chu tri phủ: "Thẩm án này, là phải cần nhân chứng vật chứng, đại nhân hề hỏi gì, muốn ta tới tội, đây chính là lẽ thường thẩm án?"

      Mặt Chu tri phủ đỏ lên, gõ kinh đường mộc ầm ầm: "Lạc Tương Nghi, ngươi răng nhọn lợi bén, thoạt nhìn là kẻ lợi hại, mẹ kế ngươi chết tay ngươi, Bổn quan cảm thấy cũng có thể!" nghiêng đầu nhìn về Cao lão phu nhân, cười phá lệ hòa khí: "Lão phu nhân, ngươi có nhân chứng vật chứng ?"

      "Nhân chứng vật chứng tất nhiên ta có." Cao lão phu nhân cầm khăn xoa xoa khóe mắt, từ trong lồng ngực móc ra cái hà bao tới: "Vật chứng là cái này, nhân chứng là Bà đỡ Trương đỡ đẻ cho nữ nhi của ta."

      Tương Nghi nhìn sang cái hà bao đó, hơi kinh ngạc, đây phải quà tặng nàng đưa cho Lạc lão phu nhân trong ngày lễ? Sao lại xuất trong tay Cao lão phu nhân? Hơi suy nghĩ chút, Tương Nghi lập tức nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, chắc chắn Lạc lão phu nhân lấy cái hà bao này gài tang vật cho mình, để cho Bà đỡ Trương tố cáo, mình muốn bà ta bỏ thuốc mưu hại Lạc Đại phu nhân.

      Quan sai lát hà bao trong tay Cao lão phu nhân đưa qua cho Chu tri phủ, Chu tri phủ xé hà bao ra nhìn chút: "Bên trong chứa những thứ gì?"

      Sư gia từ bên cạnh tới nhìn những thứ vỡ nát bàn kia, gật đầu chắc chắn: "Là thảo dược."

      "Vô liêm sỉ, Bổn quan cũng biết là thảo dược, Bổn quan muốn biết, đây là thảo dược gì?" Chu tri phủ cầm nắm vụn thuốc lên loay hoay trước mắt: "Nhanh, mau mau mời đại phu tới."

      "Chu tri phủ, ngươi phái người mời Lý đại phu Hồi Xuân đường tới , hôm qua chính là chẩn mạch cho nữ nhi của ta." Cao lão phu nhân thấy Chu tri phủ vô cùng cung kính với mình, kiêu căng thêm vài phần, xem ra lời đồn đãi Chu tri phủ Nghiễm Lăng bạc như mạng, quả nhiên giả.

      " nhanh, mang Lý đại phu kia tới công đường!"

      Lý đại phu bị mang vào công đường, Chu tri phủ chỉ chỉ những thảo dược kia: "Ngươi tới nhìn chút, những thứ này đều là thuốc gì?"

      "Bẩm đại nhân , những thứ này đều là ít thuốc hoạt huyết thông kinh hay, hoa hồng, xuyên khung, thiên tiên đằng..." Lý đại phu tò mò lay mấy thứ thảo dược: " sai, tất cả đều là hoạt huyết."

      Chu tri phủ hung hăng trợn mắt nhìn Tương Nghi: "Lại còn ngươi có lòng giết mẫu, những thứ này là gì? Ngươi nghe chưa?"

      Lý đại phu lấy làm hãi, xoay người qua nhìn, thấy Cao lão phu nhân gương mặt tức giận, lại thấy Tương Nghi thân thể nho , khỏi có vài phần hoang mang: "Đại nhân, ngươi vị tiểu thư này... giết mẫu?" Cao lão phu nhân gả con đến Lạc Phủ Nghiễm Lăng chuyện này người nào biết ? Nhìn vị này chính là Đại tiểu thư Lạc Phủ rồi.

      Hôm qua Lạc Phủ xem mạch, vị Lạc Đại phu nhân kia, có điềm chết, tại sao lại Lạc đại tiểu thư giết mẫu? Hơn nữa, đứa bé tuổi như vậy, sao biết những dược vật này là hoạt huyết? Sao có thể hạ những thứ thuốc này vào lọ thuốc của Lạc Đại phu nhân?

      " sai, vị Lạc đại tiểu thư này, đúng là lòng dạ rắn rết!" Chu tri phủ cầm kinh đường mộc đánh cái: "Lạc đại tiểu thư, còn mau mau cung khai!"

      "Ta vốn làm chuyện này, muốn ta cung khai cái gì?" Tương Nghi nhướng mày, trong lòng tức giận: "Chu tri phủ, hà bao này là quà tặng tiểu nữ đưa cho tổ mẫu trong tiết Đoan Dương, vì sao ở trong tay Bà đỡ Trương? Lúc ấy ta dùng đỗ trọng và bạch chỉ, là hương liệu trừ tà, nhưng bây giờ giải thích được biến thành lưu thảo dược hoạt huyết gì đó, trong đó có gì kỳ lạ, ta tin tưởng đại nhân hẳn là liếc mắt có thể nhìn ra."
      người
      " kẻ chuyên bậy bạ, lại muốn đẩy chuyện này tới Lạc lão phu nhân!" Chu tri phủ hoàn toàn hiểu sai ý, căn bản lĩnh hội Tương Nghi Lạc lão phu nhân động tay chân, cầm kinh đường mộc gõ liên tục: "Lạc đại tiểu thư, ngươi tối thành khai báo, đừng để cho ta dụng hình!"

      "Chu tri phủ, thẩm án của ngươi chẳng lẽ chính là vu oan giá hoạ?" Tương Nghi trợn mắt nhìn Chu tri phủ, chịu nhượng bộ nửa phần, nghe người ta Chu tri phủ hồ đồ, nghĩ đến lại hồ đồ đến mức này. Nàng nắm chặt quả đấm nho , cắn chặt răng: "Trọng hình ép cung ta cũng nhận tội!"

      Phương tẩu lên trước bước, chặn lại thân thể nho của Tương Nghi: "Chu tri phủ, ngươi xử án như vậy, chỉ sợ là ổn thỏa ?"

      "Có gì ổn?" Chu tri phủ dửng dưng: "Bổn quan là lớn nhất trong Nghiễm Lăng Phủ, ai cũng phải nghe Bổn quan ! Tới nha, dụng hình với nàng!"

      "Ai dám!" tiếng gầm giận dữ truyền tới từ bên ngoài công đường, Chu tri phủ há to miệng: "Ai, ai, ai dám đối nghịch với Bổn quan? Chán sống rồi hả?"

      Hai thiếu niên choai choai chen từ trong đám người ra ngoài, nhìn cách ăn mặc biết là con em nhà giàu. Con ngươi Chu tri phủ chuyển rồi lại chuyển: "Hai người các ngươi là tiểu công tử nhà ai? Cớ gì xông đến công đường?"

      "Tiểu gia là Nhị thiếu gia Dương gia Nghiễm Lăng Dương Bảo Trụ!" Bảo Trụ vỗ ngực cái: "Ngươi dám động thủ với Tương Nghi muội muội của ta, ta bảo đảm làm ngươi chịu nổi!"

      Gia Mậu chắp tay với Chu tri phủ: "Học sinh là Đại thiếu gia Dung gia Giang Lăng, Dung Gia Mậu." nhìn Chu tri phủ cái, giọng phá lệ ôn hòa: "Đại nhân có nghe qua Dung phi nương nương chưa?"

      " Dương gia Nghiễm Lăng, Dung gia Giang Lăng?" Đôi mắt tí của Chu tri phủ quay qua quay lại, biết thân phận hai người, vẻ mặt đưa đám nhìn Cao lão phu nhân, lại nhìn hai hài tử đứng công đường kia, cũng biết nên làm thế nào mới tốt.

      Gia Mậu cười tiếng, tao nhã lịch : "Chu tri phủ, nếu Lạc đại tiểu thư hà bao này là tiết Đoan Dương nàng đưa cho tổ mẫu nàng làm quà tặng, vậy vì sao kêu Lạc lão phu nhân tới hỏi xem? Nếu nhiều lời hù dọa với hài tử bảy tuổi, như vậy cần gì thể khí độ Tri phủ Nghiễm Lăng?"

      Tương Nghi đứng đó nghe, trong lòng yên lặng , Gia Mậu cũng chỉ mới tám tuổi rưỡi, sao lại hài tử hài tử kêu lên mình chứ. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Gia Mậu, chỉ thấy ánh mắt của phiêu qua, vội vàng chuyển khuôn mặt sang bên, chỉ cảm thấy gương mặt nóng rát hơi phát sốt.

      Chu tri phủ bị Gia Mậu hỏi đến á khẩu trả lời được, nửa ngày mới : "Dung Đại thiếu gia cũng có vài phần đạo lý, như vậy , hôm nay trễ, vụ án này tạm thời thẩm, bắt giam Lạc đại tiểu thư, chờ ngày mai tiếp tục." vẫn muốn trả giá với Cao lão phu nhân, cũng thể vì 2 nghìn lượng bạc mà đắc tội Dương gia Nghiễm Lăng và Dung gia Giang Lăng.

      "Cái gì? Bắt giam?" Bảo Trụ và Gia Mậu nghe những lời này, trong lòng tức giận, hai người tới trước bàn Chu tri phủ, người vỗ cái: "Bắt giam là đối với tù phạm, ngươi lại dám dung cái này đến người Tương Nghi?"

      Chu tri phủ ngờ tới hai vị thiếu gia lại tới trước mặt vỗ bàn, bị hù dọa đến mức đứng dậy lui về sau bước: "Hai vị thiếu gia, Lạc đại tiểu thư là người có hiềm nghi, sao có thể để cho nàng về lại trong nhà? Nếu nàng thông đồng khẩu cung với đồng bọn, vậy nên xử trí như thế nào? Dĩ nhiên chỉ có thể bắt giam."

      "Ngươi lại bắt giam thử xem?" Gia Mậu trầm giọng câu: "Chu tri phủ, biết mũ cánh chuồn (quan tước) này của ngươi là tới thế nào, hồ như vậy đồ, mà vẫn làm đến quan chính tứ phẩm!"

      Mặt Chu tri phủ biến sắc, ngượng ngùng : "Bổn quan là Tiến sĩ năm Tân Hợi, ra ngoài làm Huyện lệnh năm năm Tri châu mười năm mới đảm nhiệm chức vụ Tri phủ, Dung Đại thiếu gia, chẳng lẽ ngươi có cái gì dị nghị với cách thẩm án của bản Phủ?"

      "Bắt giam tuyệt đối thể, phòng giam là chỗ nhốt tù phạm, sao có thể nhốt người vô tội ở trong đó!" Gia Mậu nhìn chăm chú Chu tri phủ: "Chu đại nhân, nếu ngươi nhất định muốn để cho Lạc đại tiểu thư về phủ, vậy mang nàng đến quý phủ tạm thời ở đêm, ngươi cảm thấy như vậy thế nào?"

      Tương Nghi thấy hai người Gia Mậu và Bảo Trụ vì nàng mà biện luận lí lẽ, trong lòng cảm kích, hai người quá tốt với nàng, cũng làm nàng sắp ra lời. Phương tẩu bên người đưa tay nắm tay nàng: " nương, ngài đừng lo lắng, tất cả đều tốt."

      Tương Nghi ngẩng đầu lên cười tiếng: "Phương tẩu, việc gì, ta có làm chuyện trái lương tâm này, chẳng lẽ còn sợ trắng thành đen?"

      Cao lão phu nhân thấy Gia Mậu và Bảo Trụ tới, mắt thấy công đường thẩm án này là hỏng bét, hết sức vui, nhưng Dương gia Nghiễm Lăng và Dung gia Giang Lăng bà là đắc tội nổi. Bà nghe Tương Nghi hà bao kia quà tặng là nàng đưa cho Lạc lão phu nhân trong ngày lễ, trong lòng cũng dần dần nổi lên nghi ngờ, trong đầu nghĩ tới gương mặt khôn khéo của Lạc lão phu nhân, chỉ cảm thấy hiềm nghi của Lạc lão phu nhân nhiều hơn Tương Nghi.

      "Chu tri phủ, như vậy, ngươi nên để cho Lạc đại tiểu thư ở phòng giam, tìm nơi thích đáng cho nàng ." Cao lão phu nhân đỡ tay của nha hoàn đứng lên: "Hôm nay sắc trời cũng sớm, ngày mai ta lại tới công đường chờ phán xét."

      _hết chương 80_

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :