1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ác nhân thành đôi - Quỷ Quỷ mộng du (Điền Văn, Nữ Cường, Sạch, Cực Sủng) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 123: Trở lại Đổng gia


      "Khụ, sao Trang đại phu lại xác định vấn đề từ quân phục mùa hè?"


      "Phương pháp bài trừ, những người mặc y phục trước, thời gian phát bệnh đều sớm hơn những người chưa tiếp xúc với quân phục mùa hè, vì để chắc chắn nguyên nhân gây bệnh ta để người mặc thử ngày, rất nhanh liền phát bệnh."


      Như là bắt được lỗ hổng của nàng, những đại phu vốn nhìn nàng vừa mắt lập tức dùng ánh mắt đồng ý nhìn nàng, cũng có người , "Ngươi đây là coi mạng người như rơm rạ, đại phu luôn tối kỵ điều này."


      "Bời vì ta xác định có thể trị tốt cho bọn họ, cho nên ta dám làm, chỉ có khi xác định được nguyên nhân bệnh mới có thể tranh khỏi."


      "Nhưng thực tế vẫn thể tránh được, bệnh vẫn truyền ra ngoài."


      Trang Thư Tình nở nụ cười, "Đây là chỉ trích ta có tội sao? Ta muốn hỏi, quân phục mùa hè có liên quan gì đến ta? Ngự y làm theo lời của ta, chẳng những thể khống chế được tình hình dịch bệnh ngược lại còn khiến người dân bị nhiễm bệnh, hơn nữa lại còn nghi ngờ ta làm sai? làm sai, nhưng có đôi khi người làm còn so với người làm càng sai nặng, chuyện xảy ra trước mắt, là đại phu, ai ai cũng muốn có được phương pháp chữa bệnh, nhưng khi có được rồi sao lại triệt để làm theo? Xin hỏi, trong số các vị ai thực làm theo phương pháp của ta?"

      Người vừa chuyện lập tức bị chặn miệng phản bác được, có người muốn hát đệm, lại bị ánh mắt của Vinh Chính bức về, định thay cấp dưới xin lỗi nhưng Trang Thư Tình căn bản cho cơ hội mở miệng.


      "Chư vị có thể phục, hôm nay ta chỉ phụng mệnh đem những thứ này lại lần cho các vị, muốn nhớ hay là do mọi người, ta xen vào, chư vị theo ta."


      Vốn tính thêm về số bệnh tình, nhưng thấy thái độ mắt cao hơn đầu của bọn họ Trang Thư Tình dứt khoát ngậm miệng, đứng dậy ra ngoài.


      Vinh Chính trừng mắt nhìn mấy người gây chuyện, thấp giọng trách mắng: "Các ngươi đến nơi này là ý chỉ của hoàng thượng, thái độ của các ngươi là muốn cho ai xem? Đừng bị người khích vài câu liền quên mất chính , Bạch công tử muốn trị tội các người, ai trong số đó cũng thể thoát tội."


      Có người sắc mặt trắng bệch, nhưng lập tức đem cảm xúc lộ ra ngoài thu vào, bọn họ chỉ là quen khi bị nữ nhân áp đỉnh đầu, cũng phải là người có đầu óc, có người lại vốn có rắp tâm khác, nhưng cố kị Bạch công tử nên cũng dám xem phân phó của chủ tử. Vẫn cố đâm hai câu, "Tiểu nha đầu mười mấy tuổi, có vài bản lĩnh nhưng chung quy cũng chỉ là tiểu bối, lại còn là nữ nhân, sao có thể bất kính với chúng ta như thế? Còn phải Bạch công tử cho nàng chỗ dựa?"


      "Bây giờ lời này có thể làm gì, đứng trước mặt Bạch công tử mà mới coi như có bản lĩnh." Vinh Chính cười lạnh hai tiếng, chắp tay sau lưng đuổi theo.


      Những người khác lục tục đuổi kịp, người có cùng giao hảo cũng thấp giọng khuyên hai câu. " vậy đủ rồi, đừng chọc người ghét."


      Rốt cuộc cũng thực dám đắc tội với Bạch công tử chỉ đành cắn răng theo sát phía sau.


      Trang Thư Tình căn bản chỉ coi như thấy, chỉ vào rượu nấu trong nồi : " trong những cách chữa loại bệnh này là rượu, chưng đến khi váng rượu nổi lên được, nhưng thể chỉ lấy váng rượu, còn phải tận dụng cả lớp rượu sau, để rượu hơi lắng như vậy mới có thể sử dụng."


      Vinh Chính chắp tay hỏi, "Trang đại phu, đây là điểm mà ta vẫn hiểu, nếu muốn lấy phần váng rượu sao lại còn dùng lớp rượu sau? Nếu phần rượu chưng sau có thể dùng sao lấy để chữa bệnh luôn?"


      tại hai ba câu thể rành mạch được, ở đây ta cũng có cách giải thích cụ thể, Trang Thư Tình nghĩ nghĩ, cố gắng tìm những từ ngữ dễ hiểu giải thích cho bọn họ. "Phần rượu lắng lại sau đó dùng để tiêu độc, còn phần váng rượu lại quá nồng, khi rượu quá nồng ngược lại thể trừ độc mà còn là lớp bảo vệ cho phần độc tố đó, váng rượu thể nhưng phần rượu lắng lại sau đó có thể, nhưng phần rượu này lại quá loãng, đủ nồng độ để tiêu diệt hết, đến lúc này, sau khi những độc tố yếu bởi tác dụng của phần rượu sau, ta mới dùng váng rượu để thanh trừ toàn bộ. Điều ta học được giống như các ngươi, cách nào giải thích được ràng."


      "Ta có thể hiểu được đại khái, mời Trang tiểu thư tiếp tục."


      Ấn tượng của Trang Thư Tình với vị đại phu này sai, tươi cười lễ phép với sau mới dời tầm mắt, "Bệnh này muốn trị tốt khó, quan trọng nhất là phải chú ý xài chung đồ dùng, vệ sinh cá nhân càng phải chú ý, mùa hè nắng gắt, xiêm y chăn nệm những thứ này phải giặt qua lần rồi phơi nắng hai ba ngày, mỗi ngày dùng rượu đun sôi giặt qua lần."


      Đem tất cả những điều cần lưu ý ra, Trang Thư tình nâng trà uống vài ngụm, "Bệnh này dễ khống chế hơn ôn dịch nhiều, chỉ là tại số người bị truyền nhiễm quá nhiều, phải phí tâm rất lớn, ta chỉ có thể đến đây, hy vọng mọi người dụng tâm nhớ tốt, ngày mai ta phải Nam Đài Phủ, những phủ khác nhất định cho người của thái y viện để xử lý, điều ta từ nãy đến giờ phẩn vô dụng, ghi nhớ cũng có gì tốt, chư vị mời trở về ."


      Bạch Chiêm có nữa phần khách khí, coi đám người như lũ vịt mà xua đuổi, gần phủ ai dám cái gì, quãng khá xa mới dám mở miệng, " con nhóc mười mấy tuổi biết cái gì? Nếu phải phía sau nàng có Bạch công tử, ai biết nàng, phi, là cái thứ gì?"


      Vinh Chính dừng bước lại trào phúng nhìn , "Chỉ bằng nàng tự mình xung phong đến Nam Đài phủ, đó là nơi có bệnh tình nghiêm trọng nhất nhưng nửa phần lui bước, nàng mạnh hơn bất kì ai đứng ở đây, cho dù nàng ỷ lại Bạch công tử như thế nào? Điều nàng làm trước hết là muốn chúng ta nhớ kĩ những lời kia chứ phải nài nỉ công tử để nàng lưu lại kinh đô, những thứ nàng ta đều tin, các ngươi tin hay ta mặc kệ, đừng để đến lúc bị phái rồi nhiễm bệnh cũng biết chừng."


      "Vinh viện sử, sao ngài có thể giúp nàng chuyện!"


      "Ta những muốn giúp nàng chuyện, ta còn chuẩn bị làm theo những điều nàng , nếu Chu đại phu ngài có bản lĩnh như vậy, vậy ngày mai ngài đến Thủy Phủ , bốn viện sử khi trở về đem danh sách trình lên."


      Nhìn Vinh Chính phất tay áo xa, Chu đại phu nháy mắt liền nóng nảy, muốn vài lời để Hữu viện phán lưu cho nhân tình, những người khác cũng lần lượt rời .


      Những người này vừa vào Bạch phủ liền yên tĩnh, ai cũng phài đồ ngốc, nhưng người nào cũng coi như bọn họ là ngốc tử.


      Trang Thư Tình nghĩ ngơi hồi liền cho người chuẩn bị để ra ngoài, "Giữa trưa chúng ta đến Đổng phủ dùng cơm, ta đoán buổi tối hoàng thượng đến, lúc đó chúng ta sớm trở về."


      " cần sợ , thích về lúc nào về." Bạch Chiêm có chút mất hứng, Thư Tình đối với cũng chưa chú ý đến vậy."


      "Người là phụ thân của chàng nếu ngài cảm thấy ta xứng với chàng, muốn chúng ta thành thân, như vậy phải rất phiền toái sao? Ta biết chàng cảm thấy chuyện này quan trọng, nhưng chàng nghĩ thử xem, ngày chúng ta thành thân nếu đến, nhưng vậy cũng rất tiếc nuối đúng ?


      Hình như... cũng có chút.


      Nhìn thấy bộ dáng được tự nhiên của Trang Thư Tình liền cảm thấy nàng hình như lại thích thêm chút, nam nhân này rất đơn giản khả ái, chỉ cần nắm đúng mạch của , ở bên cạnh rất thoải mái, cũng rất nhàng.


      Có đôi khi nàng cảm thấy bọn họ như hai đứa thiếu thốn tình thương, đột nhiên gặp được người mà bản thân vô cùng thích, lập tức liền hận thể đem những thứ tốt nhất mình có cho đồi phương, mỗi thời mỗi khắc đều muốn thu đối phương buộc lên thắt lưng mang theo, chỉ muốn tâm tư đối phương quay xung quanh mình.


      Bạch Chiêm vẫn luôn như vậy, nhìn nàng, trông chừng nàng, đầu cũng đều theo, chỉ cần là thứ nàng muốn, bất kể là gì đều đưa cho nàng.


      So sánh với , ở phương diện này nàng thua kém rất nhiều, nhưng mà gần đây nàng nỗ lực bù lại, nàng cũng muốn để Bạch Chiêm có cảm giác an toàn.


      Chỉ là thời gian đến nhưng Đổng gia có biến hóa rất lớn, hai vị lão nhân chuyển về nơi ở trước đây, Tam phu nhân cũng từ nhà mẹ đẻ trở lại.


      Lúc hai người đến Đổng Minh Dương bân chuyện, là tam phu nhân mang theo trưởng tử Đổng Hiểu Thực mười bảy tuổi ra nghênh đón.


      Tam phu nhân xuất thân từ Lưu phủ, phụ thân là đại thần tam phẩm trong triều, Đáng tiếc huynh đệ ai có tài, Lưu gia người nối nghiệp.


      Cũng bởi vì biết điểm này nên sau khi gả vào Đổng gia nàng cũng tranh đấu, luôn ủng hộ Đổng Minh Dương tranh chấp với hai vị đại ca, cảm tình vợ chồng nhiều năm qua cũng luôn rất tốt.


      Đổng gia xảy ra chuyện, phải là vấn đề tranh hay tranh, mà là làm cách nào để xử lý lại Đổng gia, cũng may nàng tuy rằng tranh nhưng cũng phài là có bản lĩnh.


      Đối với vị chất nữ lần đầu gặp mặt, nàng có tò mò, cũng mang theo mấy phần biết ơn, lão gia Đổng gia có thể giữ được đến ngày hôm nay đều là nhờ nàng giúp đỡ, vị nữ tử có thể làm được như vậy, lại còn có quan hệ với nàng, nàng cũng có thể nở mặt nở mày.


      Từ khi Tam gia biết Đổng gia gặt chuyện may liền đưa nàng về nhà mẹ đẻ ở, nàng cũng thường qua, nhi nữ biết nghe được bao nhiêu lời đồn mà khi trở về trầm mặc rất nhiều, nếu phải có cha mẹ che chở, sợ là nhẫn nại được.


      Nhưng từ chiều hôm qua, sắc mặt những người đó liền bắt đầu khẩn trương, lúc tam gia đến đón nàng đại ca còn rất nhiều lời tốt. Mặc dù nàng biết hết chuyện bên ngoài nhưng cũng cảm nhận được phong phanh hướng gió thổi.


      Đổng gia vẫn còn giữ được, tam phòng vẫn luôn bị chèn ép xa lánh rốt cuộc có thể xoay người, có thể giữ được Đổng gia trong tay nàng đương nhiên cao hứng, vì mình, cũng vì nhi nữ của mình.


      Chỉ bằng điểm này, nàng cám ơn Trang Thư Tình rất nhiều.


      Huống chi lúc nàng chưa gả vào Đổng gia cũng có quan hệ tốt với Uyển Như, sau này thành chị dâu, Uyển Như cũng thân cận với nàng nhất, công công bà bà đều thương nữ nhi, thấy Uyển Như quan hệ với nàng tốt, nên nhìn con dâu mới vào cửa cũng tốt hơn mấy phần.


      Từ khi làm dâu cũng chưa từng chịu qua ủy khuất gì, phần cảm tình này nàng vẫn luôn nhớ kỹ.


      Đáng tiếc...


      Nghĩ đến chuyện qua, ánh mắt Lưu thị nhìn về phía Trang Thư tình mang theo vài phần thiện ý, Trang Thư Tình làm người luôn là nếu đối phương đối tốt mình bản thân trả lại càng nhiều, nhận thấy được thiện ý, Trang Thư Tình liền nỡ nụ cười, chưa đợi đối phương gì lền cúi người hành lễ với trưởng bối, "Thư Tình gặp qua Tam thẩm."


      "Mau đứng lên mau đứng lên." Lưu thị tiến lến phái trước nâng người dậy, ánh mắt hơi có chút hồng nhưng cũng đề cập đến chuyện năm đó, chỉ , "Tam cửu con bận việc, còn nghĩ rằng hôm nay con đến trễ chút, ngờ con lại đến nhanh như vậy."


      "Chút nữa con cũng có chuyện phải làm, làm xong lại tới, Tam thẩm, giữa trưa chúng con đến đây ăn cơm."


      "Trưa nay đương nhiên phải lưu lại ăn cơm." Vỗ tay nàng chút, Lưu thị gọi con trai đến giới thiệu với nàng, "Đây là biểu ca con Hiểu Thực, còn có biểu muội Hiểu Linh hơn con hai tuổi, lát nữa con gặp, nó cũng muốn tới đón nhưng bị ta cản lại, ngoại tổ mẫu con hôm nay có chút khó chịu, cần người ở nhà coi sóc."


      Đổng Hiểu Thực gọi tiếng biểu muội, sớm từ phụ thân biết được chuyện giữa biểu muội và Bạch công tử, thức thời có nhìn chằm chằm.


      "Hiểu Thực biểu ca." Trang Thư Tình cũng cười cười, đồng thời cũng giới thiệu Bạch Chiêm, đây là đãi ngộ chỉ người thân mới có, phải biết rằng ngày hôm đó Đổng Minh Húc theo nàng đường nàng cùng giói thiệu Bạch Chiêm với .


      "Đây là Bạch Chiêm, mọi người cũng đừng gọi Bạch công tử gì đó, biểu ca gọi tiếng đại ca là được."


      Đổng Hiểu Thực chần chờ nhìn Bạch Chiêm, có thể gọi người trước mắt là đại ca sao?


      Bạch Chiêm lại gật đầu, "Biểu ca."


      "Bạch... Bạch đại ca."


      "Ân." Gọi xong Bạch Chiêm mới nhớ Đổng Hiểu Thực còn hơn hai tuổi, được người khác gọi tiếng đại ca cũng coi như đáp lễ, thân thủ túm lấy ngọc bôi bên hông đưa qua.


      Trang Thư Tình cười nhìn , thấy cầm ngọc bội đành phải lên tiếng, "Đây là lễ vật gặp mặt, biểu ca nhận ."


      Đổng Hiểu Thực nhìn về phía mẫu thân, Lưu thị nghĩ nghĩ liền cười gật đầu, "Thư Tình đúng, lễ gặp mặt của Bạch đại ca, có thể nhận."


      Lúc này Đổng Hiểu Thực mới cầm lấy ngọc bội, trong mắt lộ ra hưng phấn.


      Bạch Chiêm biết, ở kinh đô có đám người trẻ tuổi tôn sùng đến mức tận cùng, càng có ít người học theo , tuy rằng cuồng vọng đến nỗi khiến người chịu nổi, nhưng bọn họ lại có điểm tốt, với tay đến những nơi được phép, làm ra những chuyện ác bá.


      Củng phải là bọn họ có bao nhiêu giác ngộ, mà bởi vì bọn họ thần tượng Bạch công tử, những chuyện trước giờ công tử làm bọn họ cũng làm.


      Đổng Hiểu Thực cũng là trong số đó, nhưng biết có đám người như vậy, thân phận của bọn họ cũng thấp hơn Đổng gia.


      Bây giờ thần tượng mọi người tôn sùng trở thành đại ca của , còn có khả năng rất lớn trở thành biểu muội phu của . Là nam nhân tràn đầy huyết khí, đương nhiên là rất hưng phấn!


      Mọi người lần lượt tiến vào trong nhà, Trang Thư Tình vừa vừa hỏi, "Ngoại tổ mẫu có gì khó chịu? mời đại phu chưa?"


      "Ta muốn cho người mời nhưng nương muốn, bây giờ Đổng gia rối loạn, muốn có người có đề tài để chuyện nên nàng cho người mời Lưu nữ y đến xem thử, nữ y kia gì trỡ ngại, chỉ cần bớt lo nghĩ, dưỡng mấy tháng tốt."


      "Vậy sai được, nàng từ thái y viện ta, thứ khác , bắt mạch cơ bản vẫn làm được." Chống lại ánh mắt kinh ngạc của tam thẩm, Trang Thư Tình giải thích: "Lúc trước hoàng thượng thưởng mười vị nữ y cho cháu , lúc lên kinh đô có mang theo vài người bên mình."


      Lưu thị lập tức hỏi nữa, ở kinh đô, những gia tộc khi lập công đều được hoàng thượng thưởng số thứ. Hàng năm cũng có mấy lần như vậy, nhưng chuyện này hề giống như khi đối với Thư Tình, những người khác , nhưng thái độ này đủ để thuyết minh hết thảy.


      Vì vậy Đổng gia liên lụy nhiều chuyện như vậy mới có thể thoát khỏi bị xóa sổ khỏi kinh đô, Đông gia, vẫn an ổn.


      Bất an trong lòng Lưu thị lúc này mới hoàn toàn dịu xuống, cảm thấy Đổng gia có Thư Tình quả quá tốt.


      Trước viện là tiểu nương, thấp hơn Trang Thư Tình cái đầu, qua lại thấy bọn họ liền núp qua bên cửa hơi hơi lén nhìn, bộ dáng rất khả ái.


      "Muốn xem cứ xem thoải mái, bộ dáng như vậy biết là giống ai nữa." Lưu thị cười bất đắc dĩ nhìn nữ nhi, trước kia cảm thấu tính tình của nữ nhi như vậy cũng rất tốt, tươi sáng thoải mái, nhưng lúc này liền cảm thấy ổn, Thư Tình chỉ lớn hơn nữ nhi hai tuổi, nhưng nhìn người ta làm những chuyện vừa qua, rồi lại nhìn lại nữ nhi.


      Trang Thư Tình nhìn tiểu nương tới cười cười, "Biểu muội như vậy tốt, vừa nhìn liền biết là từ trong lọ mật lớn lên, nữ hài nên sống thuận lợi vui vẻ, hạnh phúc nuông chiều lớn lên, dù biết sau này nhà chồng như thế nào, nhưng chân chính có thể cho nàng hạnh phúc cũng chỉ có nhà mẹ đẻ, chỉ cần điều kiện cho phép, cần gì phải bắt nàng là những chuyện nàng muốn, bản thân ta vì có người nhà thương nên phải tự mình trưởng thành, thực ta cũng muốn được cha nương che chở lớn lên, giống như muội muội vậy."


      Lưu thị thở dài, "So sánh với con, nàng quả thực là tự lọ mật lớn lên."


      "Nương, người lại xấu con." Đổng Hiểu Linh nghe vậy liền bĩu môi, nhưng quy củ lại học vô cùng tốt, cần người giới thiệu liền vén áo chào Trang Thư Tình, thanh ngọt ngào gọi nàng biểu tỷ.


      Quả thực là vị muội muội ngọt ngào, lúc cười còn có hai má lúm đồng tiền, từ tướng mạo mà , người như vậy, nhất định trôi qua những ngày hạnh phúc.


      Trang Thư Tình kéo tay nàng vào bên trong, "Quà gặp mặt quên mang, lần sau mang cho muội."


      "Muội thay biểu tỷ nhớ kỹ, lần tới nhất định được quên."


      Trang Thư Tình cười, "Nếu lần tới ta lại nhớ , vậy biểu tỷ để muội đem ta nhốt ở đây cho ta nữa."


      "Như vậy quà của muội chẳng phải vĩnh viễn có nữa sao?"


      Trừ Bạch Chiêm, những người khác đều cười.


      Bạch Chiêm nhìn chằm chằm cánh tay Thư Tình lôi kéo Đổng Hiểu Linh, có xúc động muốn tiến lên tách hai người ra, cảm thấy người Trang Thư Tình nên kéo phải là .


      Cực kỳ bất hạnh, sau khi Trang Thư Tình thấy được Đổng Hiểu Linh vô cùng thích, Bạch công tử mạc danh kỳ diệu bị đẩy ra rìa.


      Trong phòng, hai vị lão nhân song song dựa ngồi ở đầu giường.


      Chuyện này tuy hợp quy củ, nhưng mà mấy năm nay hai vị lão nhân vẫn luôn dựa vào nhau mà qua ngày, lão phu nhân nắm tay, đồng ý rời khỏi giường bệnh của lão gia tử, lão gia tử tuy rằng gì nhưng trong lòng cũng luôn muốn đặt lão phu nhân ở dưới mí mắt để trông coi.


      Tuy bây giờ giống quá khứ, nhưng trong lòng vẫn chưa thể thích ứng nhanh như vậy.


      Sau kih thỉnh an, Trang Thư Tinh cần người nào tiếp đón liền ngồi xuống mép giường, trước xem mạch cho ngoại tổ phụ, sau đó đắp thêm chăn cho ngoại tổ mẫu.


      "Quả có vần đề lớn, đại khái bởi vì lúc trước thần kinh luôn cảnh giác quá chặt, lúc này đột nhiên buông lỏng nên có chút chịu nổi, ngoại tổ mẫu, có phải ngài cảm thấy lười biếng có khí lực, muốn ngủ nhưng lại ngủ được có đúng ?"


      "Đung, chính là như vậy, càng ngủ càng cảm thấy mệt."


      "Vậy đúng rồi, những lúc khó chịu cần ngủ, chống đỡ chút, ban ngày chỉ cần ngủ trưa khoảng khắc, qua vài ngày là tốt rồi."


      "Được, nghe con." Vẻ mặt ngoại tổ mẫu tràn đầy ý cười, "Nhanh như vậy liền xong rồi?"


      phải xong, mà là chưa bắt đầu công việc, Trang Thư Tình trong lúc nhất thời biết phải thế nào với nhị lão, hôm qua nàng mới đến, ngày mai lại phải Nam Đài phủ.


      Lão gia tử đột nhiên mở miệng. "Có phải còn việc hay ?"


      "Vâng, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, ngày mai con phải rời kinh thành."


      "Sao nhanh như vậy?" Lão phu nhân phản ứng lại rất nhanh, "Có phải hoàng thượng an bày con làm việc gì ? Bởi vì Đổng gia nên con thể cự tuyệt?"


      " phải như vậy đâu ngoại tổ mẫu, chuyện của Đổng gia qua, con là đại phu, tất nhiên là phải đến nơi mà người ở đó cần con, con cũng sợ tình hình bệnh dịch thể chế được nên phải lập tức rời kinh đô."


      Ngón tay lão gia tử giật giật, cũng bị lời của nàng dẫn , "Hoàng thượng muốn con đến nơi nào?"


      "Ngoại tổ phụ..."


      "Nơi nào?"


      Trang Thư Tình bất đắc dĩ, ngay từ đầu nàng chỉ muốn rời khỏi kinh đô, cũng bởi vì sợ nhị lão lo lắng nên mới ràng.


      Nhưng ngoại tổ phụ lại để nàng như nguyện.


      Giằng co hồi, Trang Thư Tình mới thẳng thắn, "Là Nam Đài Phủ."


      "Nam Đài Phủ?" Đổng Minh Dương vừa vào cửa liền nghe câu như thế, sắc mặt rất dễ nhìn, "Hoàng thượng sao lại phái con đến Nam Đài Phủ."


      Tình huống bên ngoài lão gia tử biết ràng như nhi tử, người liền tự giác ngồi dậy chút, "Tình huống Nam Đài phủ tốt sao?"


      Đồng Minh Dương mím môi gật đầu, "Tình hình bệnh dịch nghiêm trọng nhất tại là ở Nam Đài Phủ, Thư Tình, việc này thể sửa sao?"


      " tình có đáng sợ như vậy, nhiều nhất chỉ là có chút phiền toái, con có thể ứng phó được." Trang Thư Tình đứng dậy mình tam cữu , "Con hy vọng con có thể là người biết khó nhưng vẫn tiến lên dường đầu chứ phải người chỉ biết lui về phía sau, chỉ cần bây giờ con lui bước, như vậy về sau có thể lui vô số bước, con muốn mình trở thành người vô dụng, nếu con là người như vậy có con của ngày hôm nay."


      Chống lại cặp mắt đen bóng dường như mọi chuyện đều có thể thống thấu kia, Đổng Minh Dương thể phản bác.


      cũng thể lời gì hơn.


      Đổng gia nguyên khí đại thương, chưa đến che chở cho Thư Tình, tại đều phải nhờ nàng để che chở cho chút nguyên khí còn lại này.


      cũng sợ hủy Thư Tình. biết về sau tiền đồ của Thư Tình có bao nhiêu lớn, nhưng nó lại hoàn toàn bất đồng với Thư Hàn, chuyện đó thể nào biết trước được.


      muốn khiến Đổng gia trở thành gánh nặng của nàng.


      Thư Tình xuất sắc như vậy.


      "Tỷ tỷ, muội muốn cùng ."


      Trang Thư Tình có chút kinh ngạc, Thư Hàn cầu khẩn nhìn nàng, nàng cho rằng từ tam cữu học được cùng dạng thái độ khi đối mặt với mọi chuyện, nhưng lần này nàng liệu sai rồi, Thư Hàn chỉ hy vọng nàng có thể mang theo .


      "Tỷ tỷ rất vui vẻ, lần tới tỷ tỷ nhất định dẫn đệ , nhưng lần này được, đừng nóng vội, trước nghe tỷ xong ." Trang Thư Tình cầm khăn tay lau mồ hôi mặt , " mang đệ theo phải vì muốn đặt đệ ở nơi an toàn, mà là đệ có chuyện đệ nên làm, nguyên nhân lúc đó ta mang đệ đến kinh đô bây giờ cũng còn phải lo lắng, đệ có thể tiếp tục theo tam cữu đoạn thời gian, sau đó, lúc thời gian tham gia kỳ thi sắp bắt đầu đệ hãy trở về, nếu nắm chắc có thể trở về trước để theo học Tô tiên sinh, hoặc cũng có thể buông tha cho kỳ thi lần này."


      Trang Thư Hàn cúi đầu, muốn bỏ qua kỳ thi tới, tiên sinh khảo qua rất nhiều đề, kỳ thi lần này với hoàn toàn có vấn đề, cho dù đỗ đầu cũng có thể có khả năng, tiên sinh từng , lấy trình độ của , cho dù có thi hương cũng có thể đề tên bảng vàng, chỉ là kì thi hội sau đó có vẻ cố sức, thay vì thi để những người đó chen xuống dưới, bằng dùng thời gian ba năm, hơi khảo đến thi đình.


      "Hay là đệ muốn đỗ tú tài, về sau muốn theo ta làm đại phu?"


      Trang Thư Hàn vội vàng lắc đầu, "Đệ làm quan."


      Làm quan về sau mới có thể bảo vệ tỷ tỷ, đây là tín niệm trong lòng suốt bao nhiêu năm qua, tỷ tỷ thành đại phu, nhưng cũng thể là đại phu người ta gọi đến người ta đuổi , chỉ khi làm quan, người khác mới dám đối với tỷ tỷ như vậy.


      Trang Thư Tình cười đến ôn nhu, "Vậy đệ muốn theo tỷ tỷ làm gì? theo tỷ có khả năng làm quan."


      Trang Thư Hàn nhìn Bạch Chiêm bên cạnh tỷ tỷ, biết nhất định bảo vệ tỷ tỷ, lo lắng trong lòng cũng thoáng giảm bớt, "Đệ trở về tham gia kỳ thi."


      "Được, Bạch Chiêm, chàng lưu lại vài người cho đệ ấy."


      Bạch CHiêm trầm giọng đáp ứng, "Bốn người lúc trước luôn theo ."


      người nỗ lực muốn lớn lên, người tận hết khả năng dẫn đường cho , nhìn hai tỷ đệ ở chung, người Đổng gia lại biết cái gì.


      Lúc trước bọn họ chưa từng tham gia vào sinh hoạt của hai tỷ đệ, tại bọn họ cũng có tư cách ỷ vào thân phận vung tay vung chân với quyết định của hai người.


      Vị nương thông minh trước mắt chính là muốn biểu đạt ý tứ này.
      Last edited: 12/6/16
      hargane187, tart_trung, hauyen280333 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 124: Nam Đài phủ


      Nam đài phủ liền nhau với Hội Nguyên Phủ, bên dưới có bốn quận hai mươi ba huyện, địa bàn trong sáu phủ phải là lớn nhất, nhưng cũng lớn hơn Hội Nguyên Phủ chút.


      Nguyên nhân do địa vực, nên nơi này vẫn xem như phì nhiêu, địa phương tốt như vậy, người muốn chiếm tất nhiên cũng rất nhiều.


      Chủ phủ Trần Hữu là người của đại hoàng tử, cách đây lấu bị áp giải về kinh, còn lại chưởng binh Lương Chính Triều là người của tứ hoàng tử, nếu có câu kia của Bạch Chiêm, hoàng đế tạm thời động đến .


      Trước khi , Trang Thư Tình khéo léo từ chối an bày của hoàng thượng, chỉ muốn hai thứ.


      Thứ nhất là quyền xử lý gia sản của Trần Hữu.


      Tuy tình hình dịch bệnh lúc này có khả năng triều đình cung cấp trợ giúp lương thực, nhưng nàng biết, số lượng thực đến tay người dân cũng chẳng thừa lại bao nhiêu.


      Nhưng muốn chữa bệnh phải cần dược liệu, còn có nhiều thứ khác như rượu để xử lý những nơi bị dịch, có người nào nguyện ý đưa .


      Trần Hữu làm chủ phủ Nam Đài phủ nhiều năm, từ chỗ của Bạch Chiêm nàng cũng biết được phải là thanh quan gì, nên cũng có ý định bỏ gần tìm xa, thay vì chờ người khác tìm khe hở để bòn rút của dân, bằng trực tiếp lấy gia sản của Trần Hữu, thể để đám quan lớn tại Nam Đài Phủ chiếm được tiện nghi.


      Nếu vẫn đủ, Bạch Chiêm khẳng định có biện pháp


      Về phần cái thứ hai, chính là quyền tạm thời chỉ huy Nam Đài Phủ, cho dù là quan viên hay đại gia thế tộc, trước tình hình bệnh dịch tại đều phải nghe nàng điều khiển.


      Những nơi khác dù có loạn như thế nào nàng cũng xen vào, nhưng bây giờ nàng tiếp quản Nam Đài Phủ, vậy người ở Nam Đài Phủ phải nghe hiệu lệnh của nàng chứ được đưa ra bất kỳ lệnh riêng nào, cho dù muốn thầm hành động riêng cũng phải xem bản lĩnh của bọn họ, ai có khả năng cứ đến, những nơi khác nàng biết, nhưng có nàng ở đây, nằm mơ mới có chuyện tốt như vậy.


      Nàng muốn lo lắng phải phòng tránh dưới. Dứt khoát liền cầm lấy thánh chỉ, cho bọn họ cơ hội động tay động chân.


      Hoàng thượng cũng hề do dự, hơn nữa còn chủ động tặng cho nàng tấm kim bài.


      mặt của kim bài có hình con rồng giơ móng vuốt. mặt còn lại chỉ ghi bốn chữ, thấy vật như thấy trẫm, Trang Thư Tình thấy tấm kim bào này có chút quen mắt nhưng cũng có tiếp tục nghĩ nhiều.


      Mặt khác, vào ngày bọn họ xuất phát hoàng thượng còn hạ ý chỉ đó ngay buổi lâm triều, cho nên, nàng làm việc ở Nam Đài Phủ cũng là danh chính ngôn thuận.


      "Bạch Chiêm... Chỉ Cố, về sau ta gọi chàng Chỉ Cố ."


      Bạch Chiêm lập tức gật đầu, sớm muốn nàng gọi như vậy, chỉ là thấy Thư Tình gọi tên của thuận miệng như vậy nên cho rằng nàng muốn gọi là Bạch Chiêm.


      Trang Thư Tình cười cười, nắm lấy tay lắc lắc, "Sau khi đưa ta đến phủ của Trần Hữu chàng gặp Lương Chính Triệu , chỉ cần có binh quyền trong tay, về sau làm việc càng thuận tiện.


      " , để Tam Tử đến lấy là được."


      Để cấp dưới lấy binh phủ có thể sao? Như vậy có giống trò đùa ?


      Trang Thư Tình vội hỏi: "Có phải có chút ổn hay ?"


      " sao, ta còn ước gì cầm luôn, chứ đừng đưa nó cho ta." Bạch Chiêm hừ hừ chuyện. Vô cùng mất hứng.


      Trang Thư Tình biết là an ủi nàng hay làm nũng.


      Việc này đến tay ai cũng là chuyện vui lớn, cho dù là hoàng tử nào cũng đều ước gì có thể mau chóng nắm được binh quyền trong tay, cố tình rơi vào tay lại bị ghét bỏ, hận thể ném ra xa. Cũng khó trách ngày đó hoàng thượng ra đến cổng chính mới ném lại câu 'Binh quyền của Nam Đài Phủ do ngươi tiếp quản' sau liền lập tức bỏ chạy.


      ai hiểu con bằng cha, hiển nhiên hoàng đế bệ hạ cũng khẳng định là biết ghét bỏ.


      "Chờ chuyện tình ở nơi này bình ổn chúng ta liền lập tức trở về, đến lúc đó ai muốn tiếp nhận chúng ta cũng quản." Trang Thư Tình nhàng , về phần có phải khiến những người khác cảm thấy bất mãn hay nàng hề lo lắng, đến kinh đô lần này cũng sớm dự tính, tuy rằng phải áp đầu người ta nhưng cũng làm việc nương tay, mấy việc công lại cũng chỉ vỏn vẹn trong ba ngày, nhưng uy danh của Bạch công tử cũng khiến nàng kiến thức được phen.


      Ở hoàng thành cũng dám kiêu ngạo như vậy, Nam Đài phủ thực tính là cái gì.


      Xe ngựa chậm lại.


      Trang Thư Tình vén mành lên ghé mắt ra ngoài nhìn: "Đến thành."


      Bệnh dịch ràng nghiêm trọng đến mức này nhưng thành vẫn mở lớn cửa, mọi người có thể tự do ra vào như thường.


      Làm như vậy bệnh dịch còn truyền nhanh ra ngoài mới là chuyện là.


      "Trần Nguyên, mọi người chú ý chút, được tiếp xúc với bất kì người nào."


      "Trang tiểu thư yên tâm."


      Khoảng giờ này người ra vào thành nhiều, đứng nhìn cũng được gì, mọi người lập tức tiến vào thành, vào Trang Thư Tình mới biết được tình hướng ở đây nghiêm trọng tới mức độ nào, quét mắt toàn thành, mười người tình hết năm người bị nhiễm bệnh nghiêm trọng, bốn người bị , người nhìn như hoàn hảo nhưng theo nàng thấy cũng phát bệnh khoảng hai ngày.


      " chủ phủ trước, ta muốn nhìn mấy vị ngự y kia!"


      Trần Nguyên thấy tử có ngăn lại, tiến lên gọi tới người bình thường hỏi chút, đoàn người lập tức chuyển hướng đến chủ phủ.


      bốn vị ngự y sau khi đến đây làm việc gì cũng oan uổng cho bọn họ,tình hình bệnh dịch ai đều muốn chữa khỏi, cơ hội lập công vô cùng tốt ở ngay trước mắt, bọn họ tất nhiên là động tâm.


      Chỉ là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ là kẻ chịu tai ương, còn chưa đợi bọn họ làm chuyện gì người bị bệnh đến thể trở tay kịp.


      Bọn họ cũng cảm thấy oan.


      Cho đến khi nhìn thấy mọi người vây quanh nữ tử trẻ tuổi tiến vào, bọn họ lập tức liền đoán được thân phận của nàng, nhìn thấy nam nhân bên người nàng, cơ hồ như nhìn thấy cứu tinh.


      Lời trào phúng của nàng đưa đến đầu lưỡi, nhưng nhìn ánh mắt của bốn người bọn họ vẫn thể phun ra chữ.


      Bốn người lập tức quỳ gối trước Bạch Chiêm, "Tham kiến công tử."


      Bạch Chiêm cũng thèm nhìn bọn , nắm tay Trang Thư Tình đến vị trí chính chủ ngồi xuống, ánh mắt tức giận nhưng lời nào.


      Trang Thư Tình nhìn khí sắc bốn người bọn họ, từ khi vào cửa mùi rượu vờn quanh chóp mũi, lập tức liền hiểu , " chuẩn bị tốt?"


      Lần này đến đây có hai vị ngự y được điều theo Trang Thư Tình, người tên Lã Á Quân, người tên Gừng Họa, từ ngày kia bọn họ đủ biết Bạch công tử có bao nhiêu che trở Trang đại phu, sợ bốn người kia lời khó nghe chọc tới Bạch công tử nên bọn họ vội vàng mở miệng giới thiệu: "Đây là Trang đại phu, hoàng thượng phân phó, chúng ta phải nghe theo sắp đặt của Trang đại phu."


      "Chúng ta sớm biết." Vị lớn tuổi nhất trong bốn người cười khổ mở miệng, "tại hạ Trình Quân, ba vị này là Chu Tề, Trương Thành, Lưu Tập Trọng, Trang đại phu muốn làm thế nào chỉ cần phân phó là được."


      Trang Thư Tình cười : "Dễ chuyện như vậy, nhìn bộ dáng cũng biết mọi người nhận được ít khổ."


      mặt bốn người đều thể ràng, nếu phải chịu khổ ở đây, đổi lại là lúc trước, bọn họ tuyệt ngoan ngoãn để con nhóc sai sử như vậy


      đám người đều có bộ dạng thành , Trang Thư Tình cũng thể làm khó bọn họ thêm, chỉ đành gõ bàn : "Đều đứng lên chuyện ."


      Bạch Chiêm vẫn như trước, lời.


      Mấy người đứng dậy, trong lòng càng tức giận.


      "Như thế nào lại thành ra tình huống như thế này, các người là đại phu, cho dù muốn dành quyền cũng thể liên lụy đến lợi ích chung, chỉ có nhanh chóng chữa khỏi bệnh mới là chính , bọn họ chắc chắn cũng dám làm khó dễ các ngươi, tại sao phải đắn đo?"


      Nhớ tới những chuyện qua, mặt Trình Quân lên oán giận, "Bốn người chúng ta phụng mệnh đến Nam Đài Phủ, lòng cũng muốn chữa bệnh để có thể nhục mệnh hoàng thượng giao phó, nhưng tình hướng ở Nam Đài Phủ hoàn toàn giống như những gì chúng ta được biết, chẳng những tình huống ở quan doanh xấu đến cực điểm mà ngay cả dân chúng trong thành cũng có rất nhiều người bị truyền nhiễm, chúng ta cầu kiến Trần chủ phủ, Trần chủ phủ lại chúng ta tìm Lương tướng quân, khi đó chúng ta hoàn toàn biết Lương tướng quân cũng bị lây bệnh, chỉ thắc mắc tại sao khi đó tướng quân phủ lại có ít người như vậy, Lương tướng quân chịu gặp chúng ta, chỉ để chúng ta ở lại trong phủ, ngày sau đó bốn người chúng ta liên tục phát bệnh, khí đó chúng ta mới biết được bọn họ căn bản thông đồng với nhau, vì muốn nắm được nhược điểm của chúng ta, để chúng ta báo cáo lại tình hình thực tế."


      "Cho nên các ngươi mới đán đo chịu làm việc?"


      Bốn ngưởi đều cười khổ thôi, Lưu Tập Trọng : "Nếu chỉ có Lương tướng quân và Trần chủ phủ chúng ta sợ, nhưng chuyện này còn có liên quan đến hai vị hoàng tử, mệnh của chúng tôi coi là cái gì, nhưng sau lưng là còn cả gia tộc, lúc đó hai vị hoàng tử vẫn còn chưa bị tước quyền, nếu lúc đó ai trong số chúng ta dám xuất đầu, hậu quả sau đó chắc chắn cần phải suy nghĩ, đó hoàn toàn chỉ là lấy trứng chọi đá."


      lại, cũng chỉ vì người đứng sau giật dây mọi chuyện là hoàng tử, tam thúc cũng vì như thế cho nên mới nhẫn mấy năm, ngự y cũng vì như thế nên thể cam chịu uy hiếp.


      Ngươi là hoàng tử ngươi có đặc quyền, cho dù làm chuyện thương thiên hại lý, giết chết biết bao nhiêu người bất quá khi chuyện vỡ lở ngươi cũng chỉ bị nhốt trong phủ, nhưng vẫn được ăn ngon uống tốt.


      Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân, hừ, cũng chỉ là câu , vĩnh viễn cũng thành .


      Cảm thấy tức giận khó nén, Trang Thư Tình nhìn Bạch Chiêm liền vừa mắt, hừ, cũng là hoàng tử, lại còn là người cuồng vọng nhất!


      Bạch Chiêm trợn mắt, ngốc lăng nhìn qua, Trang Thư Tình trong lúc nhất thời cũng gì.


      "Mất hứng sao?"


      Trang Thư Tình hậm hực ra, "Các người được làm hoàng tử công chúa đúng là được đầu thai rất tốt, hại người khác chết trăm ngàn lần cũng đến lượt các ngươi chịu phạt, quả thực ra bất công."


      Tát cả ngự y đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Trang Thư Tình, nàng sợ lời này đến tai hoàng thượng sao, sợ bị ban cho cái chết? Có phải quá mức cuồng vọng biết sợ hay ?


      Bạch Chiêm hừ tiếng, lời ra càng lưu lại sâu trong trí nhớ mọi người ở đây, "Phụ thân làm người quá mức khoan dung thiếu quyết đoán, bọn cũng là do bị người dung túng mà thành, nếu đổi lại là ta, hừ."


      Muốn là dung túng, ngươi mới là người được dung túng nhiều nhất, Trang Thư Tình thèm ra này, "Ta chỉ muốn biết, đám người các ngươi hẳn là đều dựa theo phương pháp của ta để chữa bệnh, cho dù hoàn toàn tốt lên nhưng hẳn cũng đến mức quá nghiêm trọng như tại, nhưng tình huống bây giờ còn vượt xa so với đoán trước của ta, đây là vì sao?"


      "A, bởi vì đến lúc này đại hoàng tử và tứ hoàng tử hai bên còn tranh đấu, ai nhường ai, ai cũng đều muốn thừa cơ hội này để kéo đối phương xuống nước, lại muốn mình bị chịu thiệt nên ép chúng ta đem phương pháp của Trang đại phu đưa cho bọn họ, chúng ta cần động tay vào, chúng ta cũng biết phải làm sao, đến cửa quân doanh căn bản chúng ta còn chưa vào được, chỉ có thể trơ mắt nhìn tình ngày càng hỏng bét."


      đúng là lũ phá hoại, Trang Thư Tình thầm mắng câu, đứng dậy : " thể tiếp tục trì hoãn, mau đến chủ phủ, Bạch... Chỉ Cố, chàng để Tam Tử tiếp quản binh quyền, chỗ của Lương Chính Triệu, Trình ngự y, tình huống của Lương tướng quân như thế nào? Có tốt ?"


      "Vẫn tốt lắm."


      Trang Thư Tình nhíu mày, nếu chuyện này có bút tích của bốn người bọn họ, nàng tin, tuy rằng bệnh này có khả năng lây nhiễm lại nhưng chỉ cần chú ý tốt, cũng khó tốt lên lâu như vậy.


      Trình Quân làm như cảm giác được, chắp tay vái chào, "Chờ hạ quan thu thập mấy thứ lát liền lập tức cùng Trang đại phu đến chủ phủ."


      "Mau chóng để chuẩn bị tốt, thể mang theo mầm bệnh tiến vào kinh đô."


      "Tại hạ biết."
      hargane187, Layla06, tart_trung37 others thích bài này.

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 125: Tiếp nhận


      Cửa lớn thủ phủ rộng mở, ngày trước khi bọn họ dến đây cho người dọn dẹp qua lần.


      Trang Thư Tình cũng nhìn quanh trong phủ, vừa ngồi xuống liền trực tiếp hạ mệnh lệnh, "Từ giờ trở , cửa thành Nam Đài phủ hoàn toàn đóng kín, cho phép bất kì ai tự ý ra vào, người ở trong thành toàn bộ đều phải nghe chỉ thị của ta."


      "Vâng."


      "Bất kì ai tới cầu kiến, nếu là chuyện liên quan đến bệnh tình cho dù là ai cũng gặp, Bảo Châu, ngươi đem lời này của ta với gác cổng.”


      "Vâng."


      "Trần Nguyên, gia sản của Trần Hữu kiểm kê ràng hết chưa?"


      “Đểu kiểm kê, theo như ta ước tính, số tài sản này dùng để ứng phó với tình hình tại cũng dư giả, đề suất của Trang tiểu thư hay.”


      Tuy là được khen nhưng Trang Thư Tình cao hứng nổi, biết số tài sản này của Trần Hữu được tham nhũng trong bao lâu mới có thể kiến Trần Nguyên ra câu này, “Lập tức thu gom tất cả rượu và nồi hơi trong thành lại, cho bọn họ, bao nhiêu rượu cứ tính phí cho ta.”


      “Mặt khác, cũng lập tức triệu tập toàn bộ đại phu trong thành đến đây, sáng ngày mai ta muốn lập tức nhìn thấy bọn họ.”


      " thành vấn đề."


      “Ta tra trong sổ sách được ghi chép lại, ngoại thành Nam Đài phủ có vôi nham thạch, ngươi cho người lấy ít về, phạm vi lây bệnh quá lớn, cho thời gian ngắn thể kiếm được nhiều rượu như vậy, trước phải dùng vôi để thay thế, nhưng vôi cũng thể so với rượu, nếu như cẩn thận sử lý tổn thương đến gia súc và trẻ em, mau cho người viết bố cáo, mỗi nhày đứng ở chợ lớn tuyên đọc mười lần, thêm câu, triều đình phái ngự y đến chữa bệnh cho dân chúng, lấy xu nào của mọi người, nếu dân chúng tích cực phối hợp cam đoan bệnh tình có thể khỏi hẳn.”


      "Vâng."


      “Bây giờ còn chút thời gian, nghỉ chút đến quân doanh.”


      Mấy vị ngự y hai mặt nhìn nhau, người này làm việc quyết đoán, mỗi câu đều liên quan đến bệnh tình, cần nhìn trước ngó sau đề phòng, chỉ cần làm đúng trách nhiệm của mình, chữa bệnh cho tốt là được.


      Hành động tràn đây tự tin, hành thẳng tay cho bất kì người nào xen vào, có Trang Thư Tình như vậy, khiến bọn họ có chút hâm cũng càng nhiều là tin tưởng bệnh tình có thể chữa khỏi, bọn họ cũng thể đứng đây cản chở tay chân, nhất định cũng phải ra sức làm việc, thể thua kém Trang đại phu.


      Lương Chính Triệu chịu nhận mệnh.


      sớm quyết định, mặc kệ là ai đến cũng nhất định để đối phương tác quái đầu . đóng đô nhiều năm ở Nam Đài Phủ, bất kì là ai cũng đừng muốn từ nơi này của nhặt được đồ tốt, như vậy tài sản của ai có thể ngó nghé tới, mặt mũi cũng có thể bảo trụ.


      Nhưng nghĩ tới, người đến… Là Thuộc hạ của Bạch công tử.


      Sao lúc trước có chút tin tức nào rằng người tới Nam Đài Phủ là Bạch công tử.


      Hơn nữa đối phương còn chỉ phái thuộc hạ đến đây, rang là bị coi kinh.


      Nhưng rất thông minh thu vào tất cả tâm tư, ngoan ngoãn giao binh phù ra ngoài. “Hạ quan muốn cầu kiến Bạch công tử, biết…”


      cần, công tử rất bận.” Cầm binh phù tay nhét vài áo, Tam Tử chắp tay sau lưng, tựa tiếu phi tiếu : “Nghe trong quân doanh người nào mắc bệnh, biết Lương tướng quân làm gì mà ngay cả bản thân cũng bị bệnh, nhưng dù sao cũng chỉ cần chi chút tiền, chịu chút khổ là bệnh khỏi, chỉ là đáng thương những binh lính kia.”


      Mặt Lương Chính Triệu lập tức liền biến sắc. Bản thân gây chuyện bây giờ phải nhận lấy quả đắng, đây quả là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời , biết bao nhiêu người thầm chê cười , chỉ là vạch trần ra trước mặt mà thôi.


      Người này, quả thực là đáng giận.


      “Tức giận sao? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người đến đây là ta chứ phải Bạch công tử hay Trang tiểu thư, Trang tiểu thư còn hận thể mang những người liên quan trong chuyện này đều đem xử trảm.”


      “Nàng có tư cách đó.” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, đây cũng đồng thời là tự thừa nhận lỗi của mình.


      "Nàng muốn, nàng liền có." Tam Tử phẩy tay xoay người rời .


      Ra khỏi Lương phủ, Tam tử nhìn người bên cạnh .”Minh tử, hình như là ta có chút bị ảnh hưởng từ Trang tiểu thư.”


      Minh Tử trợn trừng mắt, ai mà bị chứ? Người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là công tử nhà .


      “Nhưng mà, cảm giác này cũng rất tốt, trước kia luôn cảm thấy trong lòng kiên định, giống như thứ gì có được tùy thời cũng mất , nhưng mà bây giờ, tâm chỉ có kiên định và yên ổn.”


      “Bởi tâm yên ổn.”


      Đúng vậy, Tam Tử ngẩng đầu lên, nhìn về thái dương trời, trước kia bọn họ còn lo lắng rất nhiều cho công tử, tại cũng chỉ còn lại an tâm.


      Trong quân doanh có người quản đoạn thời gian dài, tuy rằng hạn chế ăn uống của bọn họ nhưng đều bị giam trong doanh trại, mỗi ngày đều làm những chuyện hiểu được, quân tâm càng ngày càng bất ổn.


      Người nào cũng biết cứ như vậy nhất định xảy ra chuyện, nhưng mấy ngày nay tướng quân cũng tiến vào quân doanh.


      “Lương tướng quân vẫn thấy sao?”

      “Vâng, người tới truyền lời vẫn như vậy, chỉ cần chúng ta bảo vệ tốt trận địa, bất luận kẻ nào được phép ra ngoài.”


      “Như vậy được, cho dù phải vi phạm quân lệnh cũng phải xuất doanh chuyến… Ai?”


      “Thủ lĩnh, là thuộc hạ.” Người bên ngoài rất nhanh liền bước vào, mặt có chút cổ quái, “Có người tiến vào quân doanh, rất nhiều người.”


      “Binh lính cánh gác chỉ để làm cảnh sao? Sao lại để người vào?”


      Sắc mặt người kia càng thêm cổ quái, “Bọn họ ngăn được, tầm mắt thuộc hạ nhìn thấy, chỉ bằng chiêu, tất cả bọn họ đều bị đánh ngã.”


      Bốn người trong phòng đều nhìn nhau, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, rất nhanh liền thấy nhóm người tiến vào.


      Người dẫn đầu là nam tử trẻ tuổi, quen biết, phía sau khiêng cái hòm, những người theo tuổi nhìn cũng quá lớn.


      hòm thuốc? Bốn người nhìn nhau, bước nhanh tiến đến nghênh đón.


      “Tại hạ là Trình Nhị Lương, thủ lĩnh ở đây, biết chư vụ là…”


      Trang Thư Tình lấy ra kim bài, “Ta là đại phu phụ trách tình hình dịch bệnh ở Nam Đài Phủ, bắt đầu từ bây giờ, Nam Đài phủ do ta toàn quyền phụ trách.”


      Nhìn thấy lệnh bài, bốn người đều đồng thời quỳ xuống, cho dù là phụ trách tình hình dịch bệnh nhưng náo động quân doanh cũng là có tội, nhưng bốn người bọn họ hoàn toàn quên mất những chuyện này, bọn họ chỉ cần chủ nhân có thể cho bọn họ biết tiếp theo phải làm như thế nào.


      Tam Tư ném binh phù về phía Trình Nhị Lương, “Lương tướng quân do bảy vị thủ lĩnh cầm đầu được giải về kinh đô phục mệnh, kể từ bây giờ, tất cả tướng sĩ ở Nam Đài Phủ dều do công tử nhà ta quản.”


      Tin tức đến quá đột ngột, mọi người đều thể ứng phó kịp, nhưng chỉ cần có thể ổn định lại quân tâm, công tử này là ai cũng quan trọng.


      Trình Nhị Lương hai tay dâng lên binh phù, “Vâng, tướng quân cứ việc phân phó.”


      Sau khi tiến vào quân doanh, đây là lần đầu tiên Bạch Chiêm mở miệng, “Mọi chuyện đều theo như Trang đại phu làm, ai dám phản kháng, xử lý theo quân lệnh.”


      "Tuân lệnh."


      Trang Thư Tình nhìn quanh nơi dóng quân, chỗ nào cũng đều có ga giường đệm chân và xiêm y phơi nắng, mùi rượu và mùi lưu hoàng xông vào mũi.


      bãi đất còn nồi chưng rượu, dùng ngón tay chạm vào chút, nhiệt độ như vậy ở khoảng bốn mươi độ.


      đúng cách.”


      Mọi người đều nhất tề nghe ngóng, Quả đủ nóng, ràng là chỉ lấy phần rượu đầu, giống như nàng đoán. Bọn họ hoàn toàn hoàn toàn dựa theo phân phó của nàng làm.


      “Chương rượu lần nữa.”


      Trang Thư tình thậm chí còn vào doanh trại nhìn, cũng có hương rượu nhưng rất nhạt, những binh bính bị bệnh đều ngồi chung chỗ, có người thậm chí còn đấu sức, dùng sức mạnh vật những người khác đè lên, khăn rửa mặt tùy tiên ném qua bên, đống xiêm y vứt chung chỗ, hiển nhiên là phải xiêm y của người.


      “Làm như vậy cũng có thể chữa khỏi bệnh, chuyện cười.”


      biết người đến là ai, các binh lính đều hai mặt nhìn nhau, người này có lai lịch gì? Đến chữa bệnh cho bọn họ? Bây giờ phải bọn họ chữa bệnh sao? Mỗi ngày ngay cả cửa doanh cũng bước ra.


      Từ trong phòng a, Trang Thư Tình ngẩng đầu nhìn trời, “Chỉ Cố, mấy ngày nay có mưa ?”


      " mưa."


      “Vậy tốt, cần đợi đến ngày mai, lập tức cho người đến quán rượu mang rượu tới đây, lập tức phải có rượu, hỏi thăm xem chung quanh đây có vôi bột , nếu có sẵn càng tốt, trước hết phải tiêu độc toàn bộ chỗ sân này, những tướng sĩ ngồi đây đều ra ngoài. Sắp xếp cho bọn họ, mỗi người giưởng, giường của ai chỉ có người đó mới được nằm, cũng chỉ có thể mặc y phục của chính mình, chỉ có thể dùng những vật dụng của riêng mỗi cá nhân, những thứ trong doanh trại đều phải dùng nước sôi nấu nửa canh giờ, phơi ba ngày dưới mặt trời, mỗi ngày phải tiêu độc quân doanh ba lần, chuẩn bị nhiều thùng gỗ chút, cả lưu hoàng nữa, mọi người đều phải thay phiên nhau tắm rửa, thời tiết nóng toát mồ hôi, tuyệt đối phải tận lực tránh tiếp xúc thân thể. Tuyệt đối thể nhiễm mồ hôi của đối phương, nước tắm qua phải được xử lý. Cẩn thận được người khác đụng tới, đây chính là nguyên nhân của việc truyền nhiễm, nhất định phải ngăn chặn.”


      Sáu vị ngự y nghe vậy mới biết được ra bọn họ còn thiếu nhiều chi tiết như vậy, nhất thời mặt đỏ vô cùng, vốn bọn họ còn tưởng người sai phải bọn họ, bây giờ nghĩ lại, phải bọn họ có trách nhiệm.


      Bọn họ còn chưa phát , từ lần đầu tiên gặp mặt, Trang Thư Tình sớm nhìn thấu bọn họ, lúc đó bọn họ còn xem con nhóc trước mắt, là vị ngự y, lần đầu gặp mặt Trang Thư Tình đương nhiên nổi lên tâm tư xem .


      "Ngươi, tên là gì?"


      Trình Nhị Lương còn dụng tâm nhớ tới những lời vừa rồi, nhìn thấy vị nữ tử thoạt trông vô cùng lợi hại này hướng mắt về phía , mặt lập tức đỏ lên, lời cũng ra, “Mạt, mạt tướng gọi Tình Nhị Lương.”


      “Nhìn tình hình trước mắt, trong khoảng thời gian này, ngươi là người cầm đầu bốn người bọn họ?”


      “Vâng, Lương tướng quân mấy ngày nay chưa từng đến đây, chỉ truyền lệnh đến mạt tướng bảo vệ nơi đóng quân cho tốt, đươc cho bất kì kẻ nào xuất nhập.”


      Trang Thư Tình cười lạnh, “Bọn họ chạy trốn mau, người như vậy sao có thể làm đến chức tường quân.”


      Bạch Chiêm nhìn Thư Tình vừa đến vấn đề này lập tức liền tức giận bất bình cảm thấy vô cùng bất đắ dĩ, mặc dù việc này có liên quan gì với ,nhưng mỗi ngày thái độ của Thư Tình đối với cũng tốt lắm, lâu lâu còn giận chó đánh mèo.


      Nhưng mà lấy lòng vẫn phải làm, “Ta giết ?”


      Tà tà liếc mắt nhìn, Trang Thư Tình quay đầu chuyện với Trình Nhị Lương, nàng chỉ là ngẫu nhiên có chút cảm xúc tức giận, cũng phải lúc nào cũng động đến nhân mạng.


      “Ngươi làm theo an bày của ta, hôm nay còn sớm, chỉ có thể chuẩn bị chút, ngày mai nhất định phải làm toàn bộ theo lời của ta.”


      “Vâng.” Trình Nhị Lương sảng khoái đáp ứng, sau đó lại hỏi câu, “Làm như vậy có thể trị được bệnh sao?”


      Trang Thư Tình ý bảo vươn tay, nắm lấy cổ tay , phảng phất như thấy mặt đỏ hồng, ngữ điệu hề thay đổi: “Bệnh của ngươi nghiêm trọng, vẫn luôn làm theo lời đại phu sao?”


      Trình Nhị Lương lắp bắp trả lời, “Lúc tước có chút nghiêm trọng, sau này đều làm theo đó mà làm, bây giờ tốt hơn chút.”


      Bọn họ giống bính lính bình thường chen chúc trong doanh trại, nên bệnh tình cũng quá nghiêm trọng, chú ý chút cũng dần dần tốt lên.


      Mấy người quan viên cũng chỉ ờ trong nhà bọn họ, cần chú ý nhiều như binh lính nên bệnh tình cũng quá nghiêm trọng.


      “Bệnh trạng rất cần dùng nước lưu hoàng, chỉ cần đun sôi nước vo gạo để tắm là được, dùng thêm mấy loại thuốc, quá vài ngày là tốt.”


      “Vâng.” Bị bệnh ép buộc mấy tháng nay, biết vài ngày nữa là bệnh có thể tốt Trình Nhị Lương liền nhàng thở ra, bệnh này nhìn có chút nghiêm trọng, nhưng nguy hại đến tính mạng.
      hargane187, Layla06, tart_trung37 others thích bài này.

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 126: Việc hôn nhân


      Để ngự y theo ngày, Trang Thư Tình liền phái bọn xuống các quận huyện, đem những đại phu trong thành đều tập hợp lại với nhau.

      Chỉ trong thời gian vài ngài, nhân tâm và quân tâm ở Nam Đài Phủ đều ổn định xuống.

      Trong thành nơi nơi đều có thể ngửi thấy mùi rượu phiêu đãng, lẫn lộn mùi lưu hoàng, người nào dám nghe theo, cho dù trong lòng có bất mãn nhưng cũng dám thừa cơ làm phản.

      Giữa người với người bởi vì chữa bệnh mà ít tiếp xúc, cũng càng thêm dè dặt, muốn mang bệnh mình truyền cho người khác, cũng muốn người khác vì mình mà bị bệnh.

      Mỗi người đều tích cực chữa bệnh, bệnh tình dần dần liền chuyển tốt, cũng có người tự giác lấy vôi nham thạch để tiêu độc nơi ở của mình, sau này Trang Thư Tình cũng cần phải phái người làm việc này.

      đến giới hạn cuối cùng, người nào nguyện ý trả giá.

      Chuyển biến trong quân doanh càng thêm rang, bọn họ có thói quen theo mệnh làm việc, chỉ cần bọn họ phải làm thế nào bọn họ làm như vậy, đánh chết cũng cãi nửa lời, tình hình bệnh tình càng ngày càng tốt, sĩ khí cũng càng ngày càng cao, còn trầm lặng như trước.

      Liên tục mấy ngày như vậy, trong thành so với lúc trước cũng càng thêm náo nhiệt..

      Mỗi ngày gác cổng đều phải nhận rất nhiếu bái thiếp, nhưng Bạch Chiêm và Trang Thư Tình gặp bất luận kẻ nào.

      Trang Thư Tình cũng vội vàng lúc nào rảnh rỗi, Bạch Chiêm thuần túy là mặc kệ bọn họ, tình nguyện bị Trang Thư Tình lôi chạy việc.

      Đến khi lệnh cấm ra vào ở Nam Đài Phủ được gở bỏ là gần tháng sau.

      Lúc này là tháng bảy.

      “Bệnh tình chế tốt, chúng ta cũng nên trở về.” Che miệng hắt xì cái, Trang Thư Tình chống đầu buồn ngủ, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều phải làm việc liên tục, nàng cũng sắp chịu nổi.

      Bạch Chiêm nhấc tay ôm người ra ngoài, “Ngày mai trở về .”

      “Ngày mai được, nhanh nhất cũng phải ngày mốt, Trình Quân bọn họ đường trở về, tính lộ trình sai biệt lắm ngày mới đến, giao phó cho bọn họ chút rồi chúng ta rời .” Chống đỡ để bản thân được ngủ, Trang Thư Tình hỏi, “Chủ phủ có thay người, tướng quân cũng chưa có ai đến đảm nhận, chàng cứ như vậy có vấn đề gì chứ?”

      cần quản nhiều như vậy.”

      Được rồi, vậy mặc kệ, Trang Thư Tình nghiêng đầu nằm xuống lập tức liền ngủ biết nhân .

      Hôm nay là ngày thông báo kết quả thi.

      Bây giờ chưa có kết quả, Trang Thư Hàn trầm ổn đứng xa xa nhìn, Nguyệt Minh nhưng lại thể yên tâm như chủ tử của , ỷ vào mình có dáng vóc , giống như cá trạch lập tức chui vào. Vài bước liền tiến lên hàng đầu, trông mong nhìn vào cửa lớn.

      “Đến đến!”

      Hai nha dịch tiến đến cui đầu, nâng tấm giấy hồng dán lên bảng thông báo.

      Đợi khi mọi người yên lặng, nha dịch liền giương giọng : “Ở đây có ba tờ, nhìn thấy tên của mình cũng đừng vội, phía sau vẫn còn hai tấm giấy chưa dán.”

      ít cười chuyện, cũng có người chắt tay cầu khẩn.

      Nhường đường chút, còn hai tờ nữa.

      Có người vui mừng, có người sầu thảm, nhưng tờ cuối cùng chưa được dán lên, tạm thời vẫn chưa có người tuyệt vọng.

      Nguyệt Minh tỉ mỉ tìm, bậc thứ ba và thứ hai có tên chủ tử nhà , trong lòng khỏi có chút bối rối, Tô tiên sinh từng , người được xếp trong hàng nhất đẳng nhiều, tuy rằng công tử lợi hại, nhưng dù sao cũng vẫn còn , nhìn những người xung quanh hầu như đều hai mươi, ba mươi bốn mươi cũng tính là ngạc nhiên, còn thấy được vị lão nhân râu trắng.

      Công tử phải cùng nhiều người nhu vậy cạnh tranh, có phải là

      “Nhất đảng đến.” biết ai hô câu, Nguyệt Minh còn chưa đợi dán xong hoàn toàn liền nhào lên liều mạng tìm, từ tên cuối cùng dò lên , càng dò càng thấy lạnh. có, có. Chỉ còn tên cuối cùng.

      Ngừng thở, định hướng lên xem liền nghe thấy có người kêu lớn, “Đỗ đầu là Trang Thư Hàn, người này, sao ta nghe có chút quen tai, là nhà ai?”

      Sao? Nguyệt Minh lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nhìn nhìn lại hồi, Trang Thư Hàn, là Trang Thư Hàn, công tử nhà đỗ đầu, công tử nhà liên tục đỗ đầu ba kì thi, là tam nguyên!

      khí yên tĩnh đột nhiên có giọng lớn quát to tiếng, ra sức chen chúc xông ra ngoài, vừa hướng Trang Thư Hàn chạy đến vừa la lớn, “Công tử, trúng, người trúng rồi!”

      Trang Thư Tình cũng ngoài dự đoán, lúc làm bài thi trong lòng sớm nắm chắc, “Đứng hạng mấy?”

      “Là nhất đẳng, công tử, người đỗ đầu! Mau mau, chúng ta mau chóng đến báo tin vui cho Tô tiên sinh, ngài trúng tam nguyên, tiên sinh nhất định cao hứng!”

      Đỗ đầu? Lúc này Trang Thư Hàn mới lấy lại chút tinh thần, “ nhìn lầm?”

      nhìn lầm.” Nguyệt Minh đối với những ánh mắt ghen ghét nhìn qua cũng để ý tới, nâng mắt nâng cằm, vừa lôi kéo người vừa hừ hừ : “Bản thân trúng cử còn muốn người khác đỗ sao, công tử, chúng ta mau .”

      Trang Thư Hàn gõ đầu chút, “Yên lặng chút, chỉ là may mắn đỗ đầu, ngày thường ta dạy ngươi thế nào.”

      Nguyệt Minh cũng dám xoa chỗ bị đánh, hôm nay quả thất thố, “Tiểu nhân biết sai.”

      “Nhớ kỹ là được, ta biết ngươi cao hứng cho ta.” Trang Thư Hàn xong liền xoay người lên ngựa, lúc này mới có chút cảm giác cao hứng, “Chúng ta gặp tiên sinh trước.”

      "Vâng."

      Tô Văn sớm biết kết quả này, trong lòng thầm đắc ý lâu, tuy rằng ngoài miệng khen ngợi tiểu đệ tử của nhưng lại giữ người lại dùng cơm trưa xong mới thả về, còn khó có khi uống nhiều thêm hai chén.

      Tô Văn uống những thứ như canh giải rượu, nếu muốn uống cần gì giải, mà muốn giải ngay từ đầu đừng uống!

      Tô phu nhân biết thói quen này của lão gia, sau khi đỡ người lên giường liền lấy cho chén nước ấm.

      “Lão gia, thiếp thân có chuyện này muốn cùng thương lượng với ngài chút.”

      Tô Văn nhấc mắt lên liền cười, “Chút tâm tư này của nàng sao ta biết, vội, chờ chút.”

      “Thiếp thân đương nhiên là gấp, Thư Hàn tuy có gia thế tốt, nhưng chỉ cần ngày Bạch công tử còn, ai dám coi kinh , lại thiếp thân cũng phải nhìn trúng điểm đó ở tiểu tử này, thiếp thân cảm thấy tính tình đứa này sai, Thư Tình cũng phải người nhiều chuyện, Vi Nhi gả vào những nơi phức tạp đó bằng gả vào Trang gia, có môt vị tỷ tỷ tốt , lại cũng có bà bà ở chèn ép.”

      Ở trong lòng Thư Hàn, địa vị người tỷ tỷ này của hề thấy hơn mẹ ruột.”

      Thiếp thân đương nhiên biết, nhưng Thư Tình là người hiểu chuyện biết lẽ, căn bản phải là người soi mói, Vi Nhi cũng phải người nhiều chuyện, mấy năm nay thiếp than đều dạy dỗ con rất tốt, khẳng định rất hợp với Thư Tình, ngài đừng cười nữa, ngài trước giờ nhìn tục nhân, để ý tục , biết tại có bao nhiêu người nhìn trúng Thư Hàn đâu. Nếu xuống tay sớm chút coi chừng là rể nhà người ta.”

      Tô Văn uống mấy ngụm nước trà, đem cái cốc đưa cho phu nhân, cũng ngồi dậy chút, mặt vẫn là vẻ tươi cười, “Việc này nàng ở đây cũng vô dụng. Ta chờ chút phải chờ có chút tiền đồ, mà chờ tỷ tỷ của trở về, nàng mới là người làm chủ, theo như hiểu biết của ta với tỷ tỷ , nàng ngăn cản việc này, ngược lại cũng để ý chút quy củ này, sẳn sàng cho hai đứa trẻ gặp nhau vài lần, nếu cả hai đều có ý cùng chung chỗ, nếu hợp ý có thể tách ra. Nàng phải ác bà bà, đương nhiên cũng chỉ lo đến ích lợi, đều nàng mong muốn nhất là Thư Hàn có thể sống được tốt”

      Tô phu nhân cũng gặp qua Trang Thư Tình vài lần, nàng và Liễu nhị phu nhân là khuê mật, cũng ít lần nghe nhị phu nhân Trang Thư Tình có bao nhiêu tốt, trong lòng sớm có ấn tượng tốt với nàng, lúc này nghe lão gia như vậy, trong lòng liền cảm thấy được Vi Nhi và Thư Tình có thể làm chị em dâu thể tốt hơn, hôn này, cho dù là cướp nàng nhất định cũng phải cướp tới tay.

      Hơn nữa nàng so với bất kỳ người nào cũng đều chiếm ưu thế.

      “Khi nào Thư Tình trở về?”

      “Cũng nhanh, theo như tin tức ta nhận được, bệnh tình ở Nam Đài phủ được khống chế, nàng rất quan tâm Thư Hàn, sau khi biết có kết quả lập tức nhanh chóng trở về.”

      Tô Văn là người cực thông minh, nhìn người cũng thực chuẩn, nếu Trang Thư Tình biết được ở sau lưng có người xem thấu chính mình sợ là lạnh hết cả người, cũng may, người này có ác ý với nàng.

      Tô phu nhân thở dài, “ vị nương, làm đến nước này dễ dàng, nếu như đám nam nhân kia dùng được sao còn có thể nhọc nàng nơi nơi bôn ba.”

      “Phu nhân, lời này bất công a, vi phu cũng là nam nhân!”

      Giận lẫy nhìn lão gia nhà mình liếc mắt cái. Năm nay Tô phu nhân gần bốn mươi, khóe mắt hơi mi tràn đầy phong tình, “Thiếp thân cũng chỉ câu vì Thư Tình, miễn cho có người phụ nhân tóc dài kiến thức ngắn, trừ việc sinh con việc gì cũng biết làm.”

      Lời này hình như trong lúc vô thức nào đó từng qua, Tô Văn sờ sờ mũi, xuống giưởng giả bộ say rượu, “Đầu vi phu vô cùng choáng váng, trước nghĩ ngơi lúc rồi lại cùng phu nhân thảo luận đề tài này.”

      ràng chính là mượn rượu trốn tội đây mà, nhưng dù sao cũng vẫn mềm lòng, Tô phu nhân nhịn cười, đắp chăn cho Tô Văn, chờ người ngủ say mới nhàng bước ra ngoài.

      Trang Thư Tình bị người ở sau lưng phân tích hồi lúc này sớm về nhà, hơn nữa còn cố ý phân phó người nhà được cho Thư Hàn là nàng trở lại.

      Trời nóng, sau khi về nha Trang Thư Hàn lập tức muốn trở về phong nghỉ lái, bước qua phòng khách theo thói quen đảo mắt nhìn xung quanh rồi tiến về phòng, vừa mới tiến lên bước liền lập tức quay đầu lại, bởi vì quá mức giật mình nên chân vẫn trước sau chưa kịp nhúc nhích, ngơ ngác hời, cơ hồ teo bản năng hỏi rang miệng, “Tỷ tỷ? Tỷ trở về khi nào? Sao có ai với đệ là tỷ trở lại!”

      Trang Thư Tình cười lên tiếng, tốt, có thể nhìn thấy Thư Hàn nàng liền cao hứng.

      “Buổi trưa là về đến nhà, nghe đệ lại đỗ đầu, tiểu tam nguyên, chịu thua kém.”

      Lần đó trở về Khê Thủy Trấn mới tách ra hai ngày ngắn ngủ khiến cho hoảng hốt ăn ngon ngủ yên, mà lúc này, bọn họ còn tách ra hơn tháng.

      Có đôi khi buổi tối khó chịu muốn khóc, nghĩ muốn liều lĩnh đến Nam Đài Phủ tìm tỷ tỷ nhưng thể làm như vậy, phải thích ứng với loại chia lìa này, sau này cũng thể ngày ngày gặp mặt tỷ tỷ, phải thích ứng.

      Mà những chuyện này, thể để tỷ tỷ biết.

      Cho dù bây giờ cao hứng muốn khóc, cũng thể để tỷ tỷ biết.

      Hơn nữa giờ sắc mặt tỷ tỷ được tốt lắm…

      Đúng rồi, tỷ tỷ nhất định là cố ý chạy về trong ngày công bố kết quả, nghĩ như vậy, chút tự nhiên trong lòng Trang Thư Hàn liền biến mất còn dấu vết.

      Tỷ tỷ lúc nào cũng đều thương , cho dù về sau có như thế nào, dù xa tỷ tỷ cũng nhất định nhớ .

      Như vậy là tốt rồi.

      "Tỷ tỷ, tỷ nghỉ chút trước, chờ tỷ nghỉ ngơi tốt chúng ta lại tiếp."

      "Được rồi, gia chủ lên tiếng, ta liền ngủ trước vậy, buổi tối chúng ta hảo hảo ăn mừng phen."

      "Tốt."
      hargane187, Layla06, tart_trung41 others thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      nho luc 2 tỷ đệ nhà này bị vứt như rẻ rách,bây giờ ng ng muốn bám theo.
      mấy kẻ rẻ tiền dám coi thường họ h muốn chạy theo cũng k có cửa.
      khâm phục Thư Tình,cung muốn đc thông minh và mạnh mẽ như ấy

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :