1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xoay Người Nữ Xứng Hát Vang - Nhâm Đồ (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Xoay Người Nữ Xứng Hát Vang


      Tác giả: Nhâm Đồ

      Nguồn Convert: Anrea96 + 123yq

      Số chương: 71

      Nữ chính: Lăng Duy



      Giới thiệu

      Truyện này còn có tên là: ( Nữ phụ muốn xoay người, nữ chủ mời quỳ an! ) ( Vật hi sinh chống lại như thế nào !)

      ( Bài này lấy việc tiến công nam chính làm mục đích, nữ phụ có cuộc sống của mình )

      Từ lúc bị hệ thống xác định buộc chặt, Lăng Duy liền con đường lối về bắt đầu cuộc hành trình xuyên quốc gia.

      Đấu nữ chính, cướp nam thần, phòng trà xanh, đoạt bảo vât!

      Quan trọng nhất là, lên được nữ vương, đánh được xe ngựa, gánh được đại tỷ!

      Vì thế Lăng Duy bắt đầu di động vào trong thế giới mỗi người, hoàn thành nguyện vọng của thân chủ cũng như nhiệm vụ của hệ thống, kiếm đủ tích phân để về nhà.

      Về phần trong thế giới có các nam chính, nam phụ, nam thân...Đây đều là bổ sung thêm vào lợi ịch

      Trai đẹp trước mặt, phác trắng phác. ( mình hiểu câu này, ai có thể dịch giúp mình raw đây: 不扑白不扑 cảm ơn ^^ )

      ( Hệ thống nào đó, lắc lắc che mặt ~~~ ngượng ngùng a ~~~ )

      Tầng công lược:

      Hoàng tử Piano (ngọt văn, mỹ nam ấm áp siêu cấp hoàn hảo)

      Cổ đại trích tiên vương gia (lưu luyến quên)

      Cừu dịu dàng ngây thơ ( nữ xuyên nam, đam mỹ công thụ ~~~ run run ~~)

      Ảnh đế trong giới giải trí ( bá đạo ảnh đế )

      Thiếu gia dân quốc

      Chạy trốn mạt thế

      Bến Thượng Hải

      Huyết tộc

      Tinh linh quốc gia

      Thế giới tu chân


      Vân vân và vân vân .....

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hoàng tử Piano
      Chuong 1:

      [ Nhiệm vụ chính: Hoàn thành nguyện vọng của thân chủ.

      Độ khó: B

      Khen thưởng: 3000 tích phân ]

      Lại xuyên qua gian khác lần nữa, Lăng Duy nhắm mắt lại vứt bỏ toàn bộ suy nghĩ trong đầu. nhiều lần xuyên , làm rất nhiều nhiệm vụ, sớm tập thành thói quen làm sao khi ở giữa gian xuyên qua mà kiếm soát tốt trạng thái linh hồn của bản thân.

      khắc kia khi ở trong người thân chủ, sớm chuẩn bị tốt để nhận biết về mọi thứ. Hoảng hốt trong giây lát, dần hòa hợp với cơ thể bây giờ, rồi sau đó chậm rãi mở mắt ra.

      Trước mặt hé ra chiếc gương trang điểm, ngồi ở giữa gương, ngũ quan xinh xắn lại tinh tế, toàn thân tản ra khí chất thanh lịch tao nhã. Lúc này ở trong căn phòng trang điểm, hai bên là chuyên gia trang điểm, đeo đồ trang sức cho .

      "Lăng tiểu thư, xin nhắm mắt lại, lúc này trang điểm ở phần mắt." Chuyên gia trang điểm bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

      "Uh"Lăng Duy nhắm mắt lại, dứt khoát suy nghĩ về nội dung cuốn sách.

      Lúc này là phần hoàng tử Piano cùng với công chúa Piano lúc xích mích ân oán.

      Nguyên văn nó là, thân chủ cùng với nam chủ giống nhau đều là những nhà diễn tấu Piano ưu việt, hai người còn bị vây trong vòng tròn . Chẳng những vậy, hai người còn ở cùng khu nhà ở trường học, lên trung học quen nhau, về sau bất luận là cao trung, hay là thi đỗ đến học viện nhạc lớn nhất ở Châu Âu, hai người đều ỏ cùng lớp!

      Cái gọi là núi thể chứa hai hổ, thân chủ vốn có tính cách cao ngạo, từ đến lớn đều xem nam chủ là đối thủ của mình, cho rằng đó là mục tiêu cần vượt qua, nam chủ khi còn trẻ ngẫu nhiên có cùng nàng so đo vài lần. Mãi cho đến về sau lại nghĩ muốn thích nàng, vì thế sau này hầu như đều là nhường thân chủ.

      Điều này làm cho thân chủ vừa kiêu ngạo, lại tự hào!

      Đôi bên còn chung sống với nhau, cùng nhau rơi vào bể tinh.

      Sau đó thân chủ gia nhập vào giới nghệ si Piano, trở thành nhà diễn tấu xuất sắc, xuyên suốt con đường đó, lại có bóng dáng của nam chủ.Trái lại nam chủ vốn là theo đuổi hình tương hoàng tử Piano rực rỡ, lại lạnh nhạt rời khỏi giới nghệ sĩ Piano.

      Thân chủ chạy tới hỏi nam chủ, vì sao lại rời bỏ Piano, nam chủ chỉ là thản nhiên trả lời câu, thích.

      Ngay từ đầu thân chủ giận tranh giành, nhưng rồi về sau cũng tin tưởng, tin lại Piano, vì sao lại có thể mà thích? làm sao có thể bỏ được hơn hai mươi năm gắn bó với Piano.

      Sau này, thân chủ ở trong giới nghệ thuật địa vị càng ngày càng cao, cao đến nổi nam chủ cũng đuổi kịp được bước chân của nàng, chỉ có thể mà ngước nhìn nàng. Tất cả tình cũng bị thời gian bào mòn mà lắng xuống, sau cùng hai người ở chung ít mà xa cách nhiều, cuối cùng chia tay người ngã.

      Sau khi chia tay, thân chủ gả cho nhà nhạc nổi tiếng, hai người đều là nhà nghệ thuật rực rỡ, người ngoài nhìn vào nghĩ đúng là cặp thần tiên trời sinh. Ai ngờ tích cách hai người đều phù hợp, đều là dạng thiên tài quái gở, càng huống chi hai người như nhau đều là thiên tài xuất sắc, ngồi cùng chỗ là va chạm đủ loại, xung đột, rồi tranh chấp khiến hôn nhân chỉ duy trì được ba năm liền tuyên bố tan vỡ!

      Mà lúc này thân chủ mới cảm thấy nam chủ đối với rất tốt, muốn thay đổi ý định rất xấu hổ, cảm thấy mình rất xứng với tình của , liền bỏ cơ hội hồi gắn kết lại.

      Nam chủ đợi năm năm, cuối cùng cũng quên , về sau kết hôn với bạn khá thân thiết với vẫn luôn bên cạnh , cả đời mà tôn trọng nhau như khách. Mà thân chủ cuối cùng sau khi lãng phí thời gian, mãi cho đến vài năm sau, thân chủ mới hoàn toàn sáng mắt, trong tình , chưa từng có việc xứng hay xứng.

      Đáng thương cho trước kia tham lòng hư vinh, làm cảm thấy xứng với hào quang khi đó của . Hôn nhân lại thất bại khiến rất xấu hổ, lòng tự trọng buồn cười của cho rằng rất xứn với .

      Chỉ tiếc rằng thân chủ tỉnh ngộ muộn, nhìn thấy gia đình và con của nam chủ, trước sau đều có dũng khí mà quấy rầy cuộc sống của , lựa chọn chúc phúc cho bọn họ.

      Mãi cho đến quá nủa đời người, trong cuộc chuyện phiếm bạn thân thiết vô ý nhắc đến chuyện, thân chủ mới hiểu được nguyên nhân nam chủ rời khỏi giới nghệ thuật Piano. Hóa ra vào lúc sinh nhật của nam chủ chuẩn bị cho bất ngờ, chẳng may tay phải bị đánh mà làm tổn thương, từ luyện đàn mà lớn lên, từ lâu có nhiều vết rạn bên trong, bây giờ vì tập luyện quá nhiều mà tổn thương, gần như mang tính chất hủy diệt! ( Khúc này mình dịch lụi vì biết đánh nhiều mà bị thương hay bị đàn rớt dập mà bị thương )

      Cho dù sau này có khôi phục, cũng rất khó có thể khôi phục lại trình độ vốn có, bao giờ có thể trở thành nghệ sĩ Piano nữa. Vì muốn nhìn thấy, kiên quyết chịu đựng cho ai, kết quả là chủ động rời khỏi giới nghệ thuật Piano, mà vẫn gạt chuyện này...

      Sau khi biết được tin tức này, vừa mới thông suốt gần như bị áy náy ép đến bực bội, lúc ấy còn giận vì sao tranh đoạt, thậm chí còn từng khinh bỉ lần, nhưng mà lại chưa từng nghĩ tới nguyên nhân này!

      vì sao lại ngu ngốc như vậy? tinh khách đại thời đại! Vì sao lại đối xử với tốt như thế. phải làm đền đáp như thế nào mới tốt đây? hoàn lại đều được....

      Mãi cho đến khi trăm tuổi, chuyện này vẫn là nôt ruồi son trong lòng , nguyện vọng duy nhất của chính là hi vọng được hanh phúc.

      Tiếp thu được toàn bộ thông tin của thân chủ, lồng ngực Lăng Duy nhói lên thể hít thở được, khóe mắt kiểm soát được rơi xuống giọt lệ, nam nhân như vậy, nhất định làm cho được hạnh phúc. Cả đời này, bỏ qua nam nhân như vậy nữa, tiếp tục buôn tay!

      "Lăng tiểu thư, sao lại khóc? phải là tình trạng hoa măt tốt nên khóc..."Chuyên gia trang điểm khẩn trương trang điểm lại cho , nhìn khó hiểu.

      " có việc gì..."Lăng Duy lạnh nhạt cười, đè xuống tòan bộ cảm xúc, xuyên qua khoảng thời gian này vừa tốt vừa tốt.

      Tốt là, tại độc thân, tốt chính là, hai ngày nữa cái người chuyên gia nhạc kia có định cầu hôn , mà bọn họ chia tay được năm.

      "Lăng Lăng đại nhân ~~~ ô ô ::-_-:: rất là cảm động ~~~ nam chủ như vậy, đại nhân nhất định phải giành được trong tay ~~ ngàn vạn thể để người khác đoạt ~~"

      "Biết rồi..." đầu Lăng Duy vạch đen thôi, đây vẫn là lần đầu tiên nghe được Tiểu Bạch khen nam chủ, hiếm thấy hiếm thấy...

      Hội nghị diễn tấu Piano lập tức bắt đầu, Lăng Duy bình phục lại tâm tình, tiêp đó người đại diện nhắc nhở xuống dưới, cũng như mọi ngày bình tĩnh tới hôi đường, ưu nhã ngồi xuống chiếc đàn Piano ba góc trước mặt....

      Những nốt nhạc trong veo toát ra từ đầu ngón tay, hai tay cùng phím đàn đánh ra điệu múa xinh đẹp....

      Người ngồi ở đó hết sức tao nhã, cái nhăn mày cười cũng đẹp tựa như tranh, lông mày tựa Viễn Sơn, nét mặt như hoa đào....

      là cảnh tượng tuyệt đẹp, khiến tẳm người xem cảm thấy chán, lại phải đến khúc đàn Piano vô cùng êm tai...

      Diễn tấu bất tri bất giác mà kết thúc, đối với Lăng Duy mà , có chút hơi lâu, nhưng đối với những người ngồi ở khán đài nghe, lại cảm thấy thời gian là nhanh!

      Sau khi Lăng Duy chào cảm ơn xong cũng lập tức xuống sân khấu, mà là nhân cơ hội phần đông các phóng viên đều tụ họp ở đây, trực tiếp cầm lên Microphone....

      Những phóng viên tụ họp ở dó cũng phải là kẻ ngốc, đều biết ấy khẳng định là có lời muốn , đám khứu giác nhanh nhạy sớm ngửi được hương vị của tin tức nào đó, đám cầm lấy máy quay phim, hướng về phía dài...

      Hiếm thấy là, những người ngồi ở dưới nghe cũng có tan cuộc, đám cũng rời , mong đợi nhìn về phía đài...

      "Ở chỗ này, tôi có việc muốn tuyên bố..."Lăng Duy mở miệng, những phóng viên này sôi nổi đủ loại máy chụp ảnh đèn tia chợp liên túc chớp nhoáng.

      Phía sau là hàng tiếp đón, nhất ;là người đại diện hận thể xông lên bục, nhưng mà ta lại biết Lăng Duy tính làm chuyện gi?!

      "Trải qua cân nhắc cẩn thận, tôi quyết định rời khỏi giới Piano..."Lời này vừa rơi xuống, toàn bộ hội đường trong nháy mắt yên tĩnh trở lại. Ước chừng chỉ có vài giây đồng hồ sau, các phóng viên đều ôn ào chen chúc cầm Microphone đặt câu hỏi, mà những người ngồi ở dưới đài nghe cảm xúc dâng trào, phút chốc thổn thức thôi, nhao nhao đứng dậy.

      Nhưng mà đan xen là những người có trình độ, bọn họ có làm ầm ĩ, mà là cùng nhau chờ đợi giải thích.

      "Xin hỏi bậc thầy Lăng Duy, nguyên nhân gì khiến đột nhiên rời khỏi giới nghệ sĩ Piano?"

      "Đúng, vì sao lại đột nhiên tuyên bố tin tức này, lại chút dấu hiệu nào báo trước?"

      "Nguyên nhân gì khiến rời bỏ tương lai sáng lạn? Rời bỏ đại vị trong giới nghệ sĩ Piano?"

      "Ngài có thể chút gì được ?"

      "... ..."

      Các phóng viên sôi nổi khai thác đầu đề tin tức, đầu đề bọn họ đều có tín chất oanh tạc tin tức!

      " đến việc vứt bỏ địa vị trong giới nghệ sĩ Piano, đầu tiên tôi là người phụ nữ, tôi cũng giống như những nữ nhân bình thường khác giúp chồng dạy con, tôi muốn đem tuổi thanh xuân của mình cống hiến cho Piano, cũng muốn lỡ mất người kia..."

      Trong lời của Lăng Duy, làm cho dự định ban đầu xông lên kéo xuống của người đại diện đột nhiên dừng bước chân, đương nhiên biết người kia là ai....

      "Hí ---"

      Xung quanh mảnh xôn xao, các phóng viên cảm giác vừa đào được tin tức có tính chất oanh tạc, đám phía sau tiếp tục :

      "Xin hỏi bậc thầy Lăng Duy chút, thuận tiện có thể tiết lộ người kia được ?"

      "là dạng nam nhân ưu tú? Lại khiến cho công chú Piano rời bỏ môn mình nhất Piano? Rời bỏ địa vị cầm đàn?!!!"Người lời này cuối nhấn mạnh, giọng điệu thể tin được, vậy mà là nam nhân, ngờ Lăng Duy cao quý vạn phần, lại mến mộ người khác! ( Khúc này ta chém )

      "Nhất định là siêu sao!"

      " đúng! chừng là nhà nghệ thuật!"

      "Nhất định là người có đẳng cấp của ngôi sao sáng...."

      "....."

      "Mặc kệ là ai, tôi hi vọng được mọi người chúc phúc, bởi vì ở trong mắt tôi, ấy là người ưu tú nhất, cũng là người ta nhất...."Lăng Duy xong lời này, chân nổi lên thẹn thùng màu đỏ, màn này được các phóng viên như nhau bị chụp lại...

      "Kia Lăng lão sư có thể hay tiết lộ chút thân phận của người nọ? Là ngươi làm nghề gì?"

      "Đúng rồi! Có phải cũng là nghệ sĩ dương cầm?"

      "Có phải là nhà nghệ thuật hay ?"

      "Lăng lão sư dự định khi nào có thể cầm đàn trở lại?"

      "......"

      "Đucợ rồi được rồi, hết thẩy đều chò Lăng Duy suy nghĩ kỹ càng thông báo cho mọi người biết!!"

      Người đại diện Tô tỷ lập tức giúp Lăng Duy kết thúc.

      " là uy phong ~~~ Danh nhân chính là giống nhau!" Tiểu Bạch tỏ vẻ loại chỉ cần câu này đều phải phòng bị quan tâm, cảm giác được người khác ngưỡng mộ, lớn lớn đát! ( đói bung + buồn ngủ => ta bó tay )

      đường đến hậu trường, đoàn thể liên tục vây xung quanh, đưa nước, đưa khăn lau mặt, .... đám trong mắt đều mang theo tia tinh quang bát quái ở trong mắt.

      "Tô tỷ giúp tôi dặt vé máy bay thành phố Q....."

      "Bây giờ?"

      "Uh, càng nhanh càng tốt" cầm bộ y phục đến bên Lăng Duy lúc thay trang phục diễn xuất.

      Tô tỷ:"....."Yên lặng đặt vé máy bay.... chưa kịp hỏi hôm nay vị đại tiểu thư phát điên cái gì, i sai làm việc...

      Lăng duy thay xong quần áo, sau đó tháo xuống trang sức, thu dọn xog đồ đạt....

      Chỉ chốc lát Tô tỷ trở lại:"Nửa giờ sau chuyến bay."

      "Đươc"Lăng Duy gật đầu, hai người ngồi xe, là tám giờ tối...
      docnhatvonhiPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Edit: Vì Ai Mà Sinh
      Chương 2:

      "Đại tiểu thư, hôm nay là muốn làm cái gì?!"Vừa lên xe Tô tỷ bắt dầu càm ràm....

      " sao có thể với tôi tiếng lại đột nhiên ầm ĩ như thế chứ?!"

      "Sao lại mấy lời đó chứ? sao có thể ngu ngốc như vậy! Dù rằng đương cũng thể ảnh hưởng đến nghiệp a!

      "Chúng ta phải nỗ lực phấn đấu bao nhiêu năm trời mới có được địa vị như ngày hôm nay? buông tha liền vứt bỏ , là ngốc hay ngốc đây? nhìn các vị tiền bối kia , có ai mà tình cùng nghiệp đều gặt hái tốt đẹp !"

      " như vậy tùy hứng ? bao nhiêu tuổi rồi, làm việc mà còn suy nghĩ kỹ càng như thế?! Giờ tôi phải giải thích như thế nào mới được đây?! Ông trời ơi! Túc chết tôi!"

      "Tô tỷ, tôi muốn bởi vì nguyên nhân chung đụng ít xa cách lại nhiều mà mất tình lần nữa...Piano là vật chết, con người là vật sống, tôi muốn những năm tháng cuối đời của mình lại cùng Piano trải qua, hơn thế nữa tôi lại muốn đánh mất người kia..."

      giống với thân chủ trước đây như vậy, lẻ loi mà sống quãng đời còn lại!

      "..."Những lời định ra của Tô tỷ cứ như vậy mà nghẹn ở trong miệng, thấy Lăng Duy kiên quyết như vậy, ta còn có thể gì được nữa?

      Thôi , cứ mặc cho ấy tùy hứng, dù sao cũng biết tuổi thơ của Lăng duy từ đến lớn gần như đều cống hiến cho Piano, xác thực nên lưu lại ít gian cho tình .

      Coi như sau này ấy có nghĩ muốn quay lại chơi đàn, lấy việc ảnh hưởng nay cũng phải là việc gì khó, trong lòng Tô tỷ hi vọng mọi việc đều tốt đẹp...

      Tài xế lái xe đường đưa đến sân bay, Tô tỷ nhìn Lăng Duy đăng ký, lúc này mới yên tâm xoay người rời .

      Thiên tài cũng có khuyết điểm, mà khuyết điểm lớn nhất của Lăng duy chính là quên đường . Lúc trước Tô tỷ nếu trong chừng, chừng Lăng duy liền nhầm nơi ấy...

      Cho nên liền hình thành thói quen trông chừng ấy đăng ký của Tô tỷ. Lại biết rằng, Lăng Duy mà sớm quen thuộc sớm thay đổi thành người khác, đương nhiên có khả năng mắc phải lỗi quên đường này!

      Trong nháy mắt Lăng Duy liền lên máy bay, tiếp đó giờ sau đến thành phố Q, nhìn đến cảnh tượng xa lạ ở trước mặt, Lăng Duy cơ hồ khóc ra nước mắt...

      đột nhiên nhớ tới thân chủ là người chuyên gia quên đường, dù tới thành phố Q rất nhiều lần, nhưng vẫn nhớ đường. Mà tuy rằng quên đường nhưng là người đặc biệt, đối mặt với thành phố chưa từng đến, dù có quên đường đối với cũng có ảnh hưởng!

      chỉ có thể ha ha...

      "Tiểu Bạch, ngươi có thể xác định vị trí của nam chủ ?"Lăng Duy nhìn con mèo trắng ngồi vai. biết hệ thống quân có thể xác định được vị trí của , nhưng lại biết có thể xác định vị trí của nam chủ được ?

      "Bổn quân phải là GPS, có loại chức năng này!"Tiểu Bạch ngạo kiều ngắt đầu cái. Nó chỉ có thể xác định vị trí của kí chủ mình, về phần nam chủ ràng lắm.

      "...."Hức hức hức....Lạc đường biết làm sao đây...

      Nội tâm Lăng Duy sau khi giả trang yếu đuối, lại cảm thấy nhàm chán, rốt cuộc cũng khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó từ trong cặp lấy ra chiếc điện thoại cầm tay, bấm danh bạ tìm người, nhảy ra dãy số mà hàng đêm thân chủ vẫn lật ra xem, nghĩ muốn liên lạc nhưng lại dám...

      năm có liên lạc, mong sao còn có thể kết nối được với người ấy...

      Điện thoại đầu bên sau khi kêu lên vài tiếng, liền được tiếp nhận, truyền đến là thanh từ tính được kiềm nén lại:"uy..."

      Thanh dễ nghe đó như luồng điện thông thường, xuyên qua ống nghe truyền vào cơ thể Lăng Duy, cảm giác trận tê dại, truyền khắp hai tay và hai chân...



      Bên này Lăng Duy im lặng, bên kia vang lên thanh trầm ổn mang theo có chút lo lắng:"Làm sao vậy? xảy ra chuyện gì sao?"

      Thanh của ấy vẫn mang theo nồng đậm săn sóc.

      Lăng Duy liền phục hồi tinh thần trở lại, vội vàng mở miệng:"Tôi..." Trong giọng vậy mà mang theo chút nghẹn ngào...Lăng Duy biết đây là cảm xúc của thân chủ, tiếp nhận trí nhớ của thân chủ, do đó cũng tiếp nhận cảm xúc đơn độc của thân chủ...

      Xa cách năm Lăng Duy hiểu được đây là nỗi nhớ nhung của thân chủ hình thành. ấy hẳn rất nhớ ấy, mới có thể chỉ vừa mới nghe được thanh của ấy liền nghẹn ngào...

      Lăng Duy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, chỉ vừa mới tiếp nhận khối thân thể này, thể nào hòa hợp trăm phần trăm được. Lúc này đây vẫn thể kiểm soát đucợ cảm xúc của thân chủ, đành phải cười cười, giả vờ thoải mái lên tiếng:

      "Tôi lạc đường..."

      "...."Bên kia Lạc Hi bởi vì nghe được thanh nghẹn ngào của ấy, tưởng rằng ấy gặp phải việc khó gì, nôn nóng đến độ hận thể chạy cực nhanh đến bên cạnh ấy. Thế nhưng đột nhiên nghe tới nguyên nhân này, nhất thời có chút dở khóc dở cười...

      Nhưng mà trong đầu lại nhớ tới trước kia, khi ấy còn ở chung chỗ chung biết được việc lạc đường trơ thành chuyện như cơm bữa của ấy. Mặc dù mình dẫn ấy thành phố rất nhiều lần, vậy mà ấy vẫn luôn bao giờ nhớ được đường...

      Vì thế mình mỗi ngày đều đảm nhiệm chức vụ dẫn đường cho ấy....

      biết sau khi bọn họ tách biệt nhau, là ai giữ chức dẫn đường cho ấy, có đem ấy chăm sóc tốt ? Làm sao ấy có thể lạc đường rồi?

      Nhưng mà sau khi lạc đường, người đầu tiên mà ấy có thể nghĩ đến lại là mình, mình thực may mắn...

      "Em ở đâu?"

      "Sân bay thành phố Q"

      Câu trả lời của , làm cho sửng sốt:"Em khi nào đến thành phố Q?"

      "Vừa mới..."

      "Đứng đó chờ, lập tức tới!"Lạc Hi vừa dứt lời, liền cúp điện thoại, lập tức thu nhập đồ. Sau đó nhanh chóng xuống lầu, hăng hái lái xe tới sân bay.

      Lăng Duy liền ngoan ngoãn kéo chiếc vali , đứng ở trước cửa sân bay, nghe lời chờ đợi.

      Người xung quanh qua lại liền bị mê hoặc khi trông thấy mỹ nữ, cũng có rất nhiều đến gần bắt chuyện, mới đầu Lăng Duy còn tươi cười qua loa. Sau lại có người theo chuyện, liền hoàn toàn tiếng ngoại ngữ, người khác bất luận cái gì, đều dùng ngoại ngữ mà trả lời, sau đó người đến bắt chuyện cũng thưa dần...

      Đều cho rằng là quốc tịch người Hoa...

      Mười phút sau, Lạc Hi liền đúng giờ xuất ở trước cửa sân bay, trông thấy Lăng Duy ngừng lại vài giây. Tiếp đó nét mặt lộ ra nụ cười dịu dàng của ngày xưa, bước xuống xe tới trước mặt Lăng Duy...

      Chỉ là đóng cửa xuống xe, tới phía trước, chỉ vài động tác đơn giản, cũng vô cùng tao nhã, cả người tỏa ra phong cách ưu nhã của vương tử quý tộc...

      hổ là hoàng tử Piano, ngũ quan dường như được điêu khắc hoàn mỹ, động tác lại vô cùng tao nhã. Bề ngoài tuấn tú, thân hình rắn rỏi, ở dưới bóng đêm giống như viên ngọc sáng...

      Sau khi trải qua nhiều thế giới, trông thấy khí chất đứng đầu tao nhã của nam chủ, thể chê!

      Bất đồng với ở người thứ nhất là lạnh lùng, khác với người thứ hai là trầm ổn, cũng giống với người thứ ba thời gian chặt chẽ, quả ai giống ai...

      "Sao lại đột nhiên tới thành phố Q?"Lạc Hi bình tĩnh đứng trước mặt Lăng Duy. có thân mật, cũng xa cách, chỉ là bạn bè bình thường cư xử với nhau.

      "Chào cậu, lâu cậu tới tìm mình, nên bản thân mình tới thăm cậu..."Lăng Duy cúi đầu giọng than thở. đúng là phải trang bị bô mặt ngu ngốc để đập vỡ mối quan hệ này.

      Dù sao hai người ai cũng có mở lời chia tay, chẳng qua là dần dần liên lạc với nhau mà thôi, nhu vậy đành phải da mặt dày tiếp tục giả vờ như có cuộc chia ly....(ha ha)

      Lạc Hi:"..."

      "Đến đây để tham gia diễn xuất sao?"

      " có..."Lăng Duy lắc đầu.

      "... ....."

      "Lên xe trước ..."Lạc Hi cảm thấy đứng ở đây như vậy rất xấu hổ vì thế kéo vali của bỏ vào trong phía sau cốp xe.

      Tiếp đó giúp Lăng Duy mở cửa xe chỗ ngồi lái phụ, cẩn thận bảo vệ cho đầu . Sau khi chờ ngồi xong, mới vòng đến chỗ ngồi người lái xe, lại giúp thắt ây an toàn.

      Hết thảy mọi động tác gì so sánh được, đó là ngày trước hai người ở chung chỗ cũng thường xuyên làm thế...

      Sau khi Lạc Hi thắt dây an toàn xong, dừng lại động tác, có chút cứng ngắc thu tay về, biết là suy nghĩ gì. Vài giây trôi qua, phụ hồi tinh thần lại, dường như có việc gì bắt đầu khởi động...

      Bên trong xe hai người đều chuyện, bầu khí nặng nề hồi. Trong đầu Lăng Duy vô số lần tìm muốn tìm đề tài, nhưng biết nên mở miệng như thế nào, nhất là trước mặt cậu ấy trưng ra sắc mặt u ám.


      Ngay lúc nhìn rất nhiều lần phía bên ngoài, ở trước mặt nhanh chóng lên là những tòa cao ốc mọc lên san sát nhau. Lạc Hi trước mở miệng, dánh vỡ trầm mặc....

      "Cậu dạo này có khỏe ...."

      " tốt!"Lăng Duy từ chối thốt ra:"Tuyệt đối tốt!"

      "Hi, tớ nghĩ cậu...." Lăng Duy vươn tay xoa bàn tay phải đặt tay lái của cậu ấy. Nhưng chỉ trong phút chốc, Lạc Hi liền quẹo trái tay lái, sau tách tay ra...

      Đây là cự tuyệt sao?

      Cậu ấy quả nhiên vẫn còn trách móc ...Cậu ấy thông minh như vậy, sao có thể biết là vì đuổi theo danh lợi mà ly khai cậu!

      chút danh lợi , vì cái danh xưng nhà Piano, vì cái gọi là vị trí của nghệ thuật, mà bỏ quên di người của !

      Cậu ấy khăng định cho là cũng giả dối ?

      nên, ngàn vạn lần nên, nên ở người khác sinh thung lũng mà rời cậu ấy. Bây giờ còn muốn biết xấu hổ mà cứu vãn mọi chuyện, vì mình mà xấu hổ! (???)

      Khó khăn ư? khó a....khó ở chỗ quan thanh liêm . (?? ngượng ngùng ta cũng biết)

      Phút chỗ tia sáng trở nên u tối vài phần, xe vào bãi đậu xe trong lòng đất. lạc Hi đem xe dừng lại tới vị trí của xe, tắt lửa đè xuống tay thắng, nhưng có xuống xe.

      Mà là từ bên trong xe lấy ra cái hộp thuốc lá, sau đó châm lửa, yếu ớt hút lấy, hơi rồi hơi, sương khói lượn lờ, thần sắc của cậu cũng trở nên mờ mịt mơ hò...

      Lăng Duy tất nhiên hề biết cậu lúc nào học cách hút thuốc, nhưng nhìn cặp khớp xương kia hiển nhiên là thon dài ngọc thủ, nhìn khói thuốc lá như vậy mà bay ...

      Nếu như bởi vì câu phiền lòng mà hút thuốc, vậy cậu ấy lúc này đây nhất định là rất nóng lòng. Là bởi vì đến đây, nên cậu ấy biết nên làm thế nào sao?

      "Nếu tớ mạo muội đến đây khiến cho Hi lo lắng, tớ đây có thể rời ...."Vừa dứt lời Lăng duy liền tháo dây an toàn, nghiêng người chuẩn bị mở cửa xe. Đột nhiên bị cánh tay trện kéo lại cái, cỗ lực mạnh đem lôi quay lại.

      Ngay sau đó được ấn vào ghế dựa, khí tức thuộc về nam giới phả vào mặt. Trước mặt là gương mặt phóng to của Lạc Hi, hơn hết hai người khoảng cách kề bên rất gần, đều có thể cảm giác được hơi thở của đôi bên, thậm chí khẽ động chút, chóp mũi cả hai đều có thể chạm đến!

      Thính lình xảy ra biến cố làm cho hiểu luống cuống chút, ràng là động tác minh bạch như thế. Nhưng trong mắt của Lạc Hi rất tức giận, làm cho có chút nhứt nhát.....

      Đặc biệt tay phải của cậu ấy còn khóa chặt cánh tay của , tay trái ở bả vai , làm cho cử động cũng được!

      "Là ai đồng ý ngươi chẳng câu nào mà rời ! Bây giờ lại lời nào mà quay lại!Hôm nay lại đến trêu chọc tôi, còn muốn mở ra mà tùy tiện rời sao?!!"

      Thanh của Lạc Hi cực kỳ giận dữ, tức giận trong mắt càng rét lạnh khiến dám nhìn thẳng, hơi thở bình thường toàn thân cậu ấy như làn sóng rợn người, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt !

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Vì Ai Mà Sinh

      Chương 3:

      "Cậu uống nhiều quá rồi...."Lăng Duy nhất thời biết trả lời như thế nào, chỉ có thể tìm cái cớ bó chân. Nào ngờ vừa mới lái sang chuyện khác, lại chọc giận đến Lạc Hi.

      Mắt thấy Lạc Hi bên cạnh bắt đầu tức giận, Lăng duy vội vàng trấn an:"Hi, cậu nghe mình giải thích..."

      Ai ngờ Lạc Hi liền trực tiếp ngăn chặn đôi môi lảm nhảm của , Lạc Hi vô cùng ngang ngược, tuyệt dịu dàng hôn lấy. Thậm chí còn cắn xé, điên cuồng chiếm đoạt ! ( chưa đâu hihi )

      Đến lúc cảm giác được đối phương có phản kháng lại, đến lúc nếm được mùi vị của máu. Cậu mới từ từ có chút bình tĩnh, có chút dịu dàng, vẫn như trước có dự định dừng lại.

      Hương vị của ấy, cậu nhớ nhung hơn năm rồi. Lúc này đây cuối cùng ước mơ thực được, cậu làm sao có thể cam lòng mà rời được?

      Bên này Lăng Duy bị động khổ cực mà tiếp nhận, tuy rằng ngay từ đầu cậu ấy có chút bá đạo hù dọa đến , cũng trực tiếp mà đánh chiếm . Ni Cổ Đinh cùng mùi vị rượu mạnh đến nổi làm cho cũng có chút say mê, nhưng mà vất vả đem lý trí kéo trở về, liền cảm nhận được đau nhức của đôi môi.

      Mặc dù trong tay có hệ thống chữa trị, nhưng mà vướng cái trở ngại. Chẳng qua là hệ thống điều trị thuộc cấp thấp nhất, cũng chỉ là đóng vai trò , trong khi đau nhức ở môi lại là nơi dày hẹp . Sau hồi, thực thể nhịn được nữa, liền trực tiếp ở môi Lạc Hi cắn cái trả lại!

      Tựa hồ cảm giác được đau đớn, Lạc Hi mới từ từ lấy lại lý trí, chậm rãi rời môi của . Lúc này mới phản ứng được mình vùa làm cái gì, tầm mắt khi rời khỏi đôi môi của , có chút tinh tế!

      Lăng Duy cần soi gương cũng biết môi của mình khẳng định là sưng lên!

      "Xuống xe..."

      Giọng điệu của Lạc Hi vẫn là lạnh lùng, mặc dù là vừa mới chiếm tiện nghi, nhưng đây cũng thể xóa bỏ được cơn tức giận của cậu. Lăng Duy nghe lời chuồn xuống xe, như thế nào cảm thấy mình ngày càng thanh lịch, nổi giận lên là thể tha thứ cho người khinh thường chứ? ( câu này đúng lúc mẹ hối ăn cơm vừa lúc cũng hiểu nên edit ẩu :3, ta cũng biết phải dịch câu này ra sao )

      Lạc Hi đem va li của xách ra, lại thấy bộ dáng của tiểu tức phụ của nhìn chằm chằm vào mình, hỏi cảm thấy đáng !

      Cũng phải thời gian dài cậu thấy được bộ dạng này của . Trước kia mỗi khi có chuyện gì sai, ấy thu lại thân cao ngạo cùng sắc sảo của mình, thay vào là bộ đáng thương người vô tội, mà ấy cũng biết chiêu này của mình đối với cậu mà là hoàn toàn có sức kháng cự!

      Bây giờ ấy lại muốn dùng phương pháp như vậy để khiến cho cậu mềm lòng sao?

      Mãnh liệt kiềm chế ý niệm trong đầu muốn ôm ấy vào lòng, cậu nhìn về phía trước từ bên người ấy qua. Cũng quay đầu lại :"Còn đuổi theo!" là ngốc hết sức!

      "A!"Lăng Duy vội vàng bước từng bước lộn xộn đuổi theo. Tuy rằng thái độ lãnh nhạt, nhưng vẫn rất là quan tâm!

      " nam chủ cực soái a!" Tiểu Bạch nháy mắt cái.

      Lăng Duy:"...."

      Quả nhiên là nam chủ nam nữ già trẻ đều , đúng là ma quỷ, thâm chí cả thú vật cũng tha!

      "Uy! ai là thú vật đấy!" Tiểu Bạch biểu thị nghe được tiếng lòng của Lăng Duy. Ngay lập tức bùng nổ tức giân.

      "Ai thú vật là người đâu..."Lăng Duy cười trôm..." đúng, ngươi chỉ là cái máy lạnh ngắt!"

      Tiểu Bạch:"... ..."Kí chủ chính là kẻ gây khó chịu!

      Đáng thương Tiểu Bạch ra đời chưa lâu, mở miệng sao có thể qua được miệng lưỡi độc ác của Lăng Duy. Hai người ở trong lòng mở miêng cãi nhau, Lăng Duy nở nụ cười phúc hậu!

      Sau đó, liền xảy ra bi kịch.

      Bởi vì ánh sáng mờ mịt ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, mà lại tốt lành tiêu sái lên đồng. Kết quả khi bước vào thang máy sai vị trí, trực tiếp đâm vào tường!

      Lực đạo nọ, cảm giác nọ, quả thực là đau xót dễ chịu! [ Lời Editor: ( ~^~ ) bó tay ]

      Đầu nảy sinh trận chóng mặt, sau đó liền rơi vào cái ôm ấm áp. Nhìn thấy ánh mắt khẩn trương lo lắng của Lạc Hi:"Duy, cậu sao rồi? Có sao ? Có bị đau hay ? Tớ đưa cậu đến bệnh viện!" [ Lời Editor: Ta cảm thấy xưng hô Cậu - Tớ hơi sến nhưng mà vì bằng tuổi nên thể xưng - Em được T^T ]

      Vừa dứt lời liền choàng qua eo bế lên, Lăng Duy vội vàng ngăn cản động tác của cậu. Này hội công phu bớt chóng mặt, tuy là vẫn còn rất đau, nhưng mà trước có dùng tới thuật điều trị làm giảm nhức đầu.

      "Mình sao..."

      "Sao có thể có việc gì chứ! Sưng lên rồi!" Trong mắt Lạc Hi tràn đầy đau lòng. khỏi phân trần mà ôm lấy , muốn rời hỏi thang máy. Lăng Duy vội vàng :"Còn hành lý trong va li!"

      Lạc Hi:"... ..." Còn có thể nhớ va li, xem ra quả là co biến ngốc! [ Lời Editor: Ta lạy ]

      Lạc Hi đường chạy như bay đến bệnh viện, sau hồi kiểm tra cẩn thận, xác định là có chấn đông não, bác sĩ liền băng bó cho .

      "Chàng trai, phải là đâm vào giường đấy chứ?" bác sĩ là đại thúc trung niên. Trêu ghẹo cười, ánh mắt có phần tinh nghịch. [Lời Editor: Lão nhi đồng là đây qua thâm ]

      Bị người dùa như vậy, mặt Lăng Duy đỏ thẳng lên, trực tiếp mí mắt hạ xuống, lông mi khẽ run vạch trần đàn ngượng ngùng.

      Lạc Hi cũng tốt hơn bao nhiêu đâu, cổ họng ấp úng :" có."

      "Miệng tiểu nha đầu thành , còn có!" Bác sĩ ràng khoonng tin.

      Vị bác sĩ đại nhân này, người trông nom nhiều lắm có được hay , ông phải hẳn là chú ý đến vết thương ủa người bị thương sao?!

      Đối mặt với bác sĩ truy vấn, Lạc Hi để ý đến, trầm mặt chính là câu trả lời tốt nhất.

      "Thanh niên trẻ nay biết kiềm chế, ai ~~" Thấy có người để ý đến ông, ông lẩm bẩm đứng dậy.

      "... ....'

      Vừa băng bó tốt xong, Lạc Hi liền lôi kéo rời , nhanh như sao băng. Lăng Duy phải chạy bước lộn xộn mới có thể đuổi kịp, đủ thấy cậu ấy rất muốn rời khỏi nơi này.

      Đợi xa, Lăng Duy giật mạnh bàn tay của cậu ấy, cố ý thả chậm cước bộ.

      " có lỗi, là mình quá nhanh sao?"Lạc Hi quay đầu xin lỗi, cũng cố ý cước bộ chậm lại.

      "Như thế này tốt lắm." Lăng Duy gật đầu. Liền như vậy thuận theo cậu, chậm rì rì bước cảm giác tốt.

      Bận rộn cả đêm, lúc trở lại khu nhà ở của Lạc Hi, gần đến mười giờ.

      Lạc Hi lại giúp thu nhập phòng khách đơn giản chút, sau đó chúc câu ngủ ngon, rồi trở về phòng nằm.

      Lăng Duy cũng chỉ đơn giản rửa mặt qua loa, tới giường dài nằm. Kết thúc ngày mệt mỏi, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

      Sang ngày thứ hai dậy sớm, bận rộn chuẩn bị bữa ăn sáng vừa dinh dưỡng lại phong phú. cố gắng hết sức làm việc nhàng, nhưng vẫn là bị Lạc Hi ngủ nghe đươc.

      Cậu thân áo ngủ màu đỏ xuất ở trước cửa phòng bếp, nhìn chiếc tạp dề của mình vây quanh bên trong. Thân ảnh nữ nhân bận rộn làm việc, trong nháy mắt đó, loại cảm giác chưa bao giờ có ở trong lòng cậu chậm rãi lớn lên.

      Lăng Duy quay đầu lại liền nhìn thấy trong mắt Lạc Hi lơ đãng lưu chuyển tình tố, cười dịu dàng, giống như lão bà bình thường đối đãi với lão công của mình:

      "Cơm sáng làm xong, nhanh rửa tay rồi vào ăn cơm..."

      trông thấy trong mắt cậu có kinh ngạc cùng tò mò, cũng biết nguyên chủ là từ đó đến giờ chưa từng làm cơm.

      Nguyên chủ từ được bố mẹ bảo bọc bàn tay đến mức điên rồ, chỉ là mua cái bảo hiểm tay đến vài triệu cái, làm sao có thể dính qua nước mùa xuân chứ!

      cũng biết trong lòng Lạc hi vẫn luôn khát vọng tình bình thường, có thể giống như những người bình thường kết hôn rồi sinh con, sống cuộc sống bình thường lại an bình.

      Nhưng mà nguyên chủ lại khác biêt, ấy lòng muốn bay cao, bay xa, các giá trị khác nhau, đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm cho hai người tan rã trong vui.

      Chờ Lạc Hi rửa mặt xong, bước tới bên bàn ăn ngồi xuống, trước mặt sớm bày ra dụng cụ cùng đồ ăn sáng.

      Cậu mang theo nghi ngờ nếm thử ngụm, phát mùi vị vậy mà lại ngoài dự kiến của cậu.

      Cháo là món thịt nạc trứng muối giản dị, cơm sáng cũng là thức ăn bình thường, nhưng mà cậu chính là nếm được các hương vị khác nhau. [ Lời Editor: Ai biết làm cái chữ số đỉnh đầu để giải thích ko? ]

      Thời giạn năm, ấy tựa hồ thay đổi rất nhiều...

      Mà loại thay đổi này, cậu rất thích, cũng rất là mong đợi.

      Cậu lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn cái, phát phồng má thổi thìa cháo, bộ manh manh làm cho cậu buồn cười. Nhất là đầu còn mang theo băng vải làm cho cậu trong đầu nhớ lại từ: Xuẩn manh!

      Xuẩn manh xuẩn manh!

      Tâm tình Lạc Hi vui thích hớp xong chén cháo, lại cảm thấy khẩu vị rất tốt, lại múc thêm chén cháo nữa. Lại nhìn đến Lăng Duy, vẫn là bộ phồng má muốn gãy xương thổi cháo, môt chén cháo cũng có còn bao nhiêu.

      Ánh mắt cậu có chút khó hiểu liền thấy môi có chút sưng đỏ còn có điểm tím xanh, trong nháy mắt liền hiểu được nguyên do. Trong lòng lại có chutshoois hận, có chút áy náy.

      Lý do Lăng duy ăn uống có chút chậm, là hoàn toàn sợ đôi môi bị nóng càng bị đau nhiều hơn. Buổi sáng...khi tỉnh lại, liền phát đôi môi có vài chỗ xanh lên, hơn nữa chạm vào còn rất đau.

      Đặc biệt là uống nước nóng hoặc ăn cháo nóng, đau đớn càng khếch đại hơn bình thường, đành phải châm rì rì chờ cháo gần như lạnh lắm mới ăn.

      Bi thương - ing....

      Lăng Duy cảm giác cứ liên tục thổi như vậy rất nhanh thiếu dưỡng khí. Đột nhiên trước mặt xuất ly sữa, còn cẩn thận cắm vào cái ống hút.

      quá tốt...Rất là tốt!

      Lăng Duy ngẩng đầu lộ ra cái tươi cười lớn, sau đó bỏ chén cháo, đứng dậy ôm sữa uống.

      chính là cố ý, muốn nhìn xem Lạc Hi có thể hay mà đau lòng. Kết quả... thắng!

      Yeah!

      "Chừng nào trở về?"Cơm xong. Lạc Hi dùng khăn tay lau miệng, để ý hỏi.

      Lạc Hi dường như bình thường hơn sau khi tỉnh rượu, thậm chí còn bàn đến từ rời này. Cũng có thô bạo như tối hôm qua, giống như việc ấy quan trọng, trở lại cái bộ dáng tao nhã lúc ban đầu.

      " định trở về."Lăng Duy tiếp tục vô lại.

      Nghe như thế, ánh mắt Lạc Hi chập chờn. Chỉ chốc lát lại như bình thường có nghe thấy, im lặng đứng dậy, trở về phòng ngủ.

      Vài phút sau, cậu thân âu phục cùng với giày da xuất trước mặt Lăng Duy. Bỉnh thản :"Tôi làm việc, cậu cứ tự nhiên."

      "Ừ."Lăng Duy gật đầu, sau đó yên lặng thu dọn đồ ăn. Lạc Hi nhìn bộ hiền thục của , đáy mắt sâu có chút lưu luyến. Sau lúc, lại khôi phục bình tình như nước, bước nhanh rời khỏi khu nhà ở.

      Sau khi Lăng Duy rửa chén xong chén bát, lại xuống phòng bếp thu dọn lần nữa, tiếp đó lại xuống khu nhà ở tiếp đãi, bận rộn trải qua quyên buổi sáng.

      Chẳng mấy chốc lại đến giờ cơm trưa, nhìn trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn cũng còn nhiều, Lăng Duy quyết định dùng điện thoại cố định gọi đồ ăn đem tới. Về phần điện thoại của , vì muốn bị làm phiền, tối qua ngủ tắt máy.

      Chờ Lạc Hi tan tầm trở về vừa vặn có thể lôi kéo cậu ấy dạo siêu thị, cái gì mà cùng nhau dạo siêu thị, bồi bổ tình cảm a!

      Trong lòng nghĩ đến điều tốt đẹp, tâm tình cũng tự nhiên tốt theo, đĩnh đạc nằm ghế sô pha coi ti vi, chờ người đem tới.

      Cánh cửa truyền đến thanh mở cửa của chiếc chìa khóa, Lăng Duy quay đầu liền nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Hi cầm gì đó trong tay sải bước về phía .

      Lạc Hi thấy Lăng duy há miệng như thế, cũng là trong lòng sửng sốt, ấy trước sau như kiềm chế hình tượng cao quý tao nhã giờ biến đâu rồi. Chính là việc đó cậu căn bản kịp để ý, bị lửa giận trong lòng cắn nuốt.

      "Cậu sao lại trở về?"Lăng Duy vừa mở miệng hỏi xong. Lạc Hi đến trước mắt , sau đó đem vật cầm đồ vật tay vứt đến bên cạnh , lúc này mới thấy là tờ báo...

    5. docnhatvonhi

      docnhatvonhi Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      44
      Hóng chương mới editor cố lên ❤❤❣

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :