1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ánh Lửa Mùa Đông - Công Tử Như Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 362+363

      Hoàng Phủ Diệu Dương vui ngẩng đầu lên, Lãnh Tiểu Dã thở dốc hơi, xoay người xin lỗi đối phương, sau đó kéo xuống tàu lượn, cười tràng kéo tới chỗ tiếp theo.

      Thế giới vui vẻ, thung lũng phiêu lưu, nhảy cóc...

      Hai người chơi rất vui, ngay cả trò xe đụng đa số đều là những người bạn chơi bọn họ cũng tha.

      Từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Diệu Dương đôi khi cũng thét chói tai với .

      Trời dần chập tối, đường đèn lên, ngay sau đó, tất cả ánh đèn đều được mở lên, toàn bộ khu vui chơi đều tiến vào buổi tối.

      "Mau!" Lãnh Tiểu Dã kéo tay , "Em chờ đèn bật lâu lắm rồi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết muốn đâu, chỉ theo sau .

      Chạy qua dòng người, Lãnh Tiểu Dã kéo tới trước vòng quay ngựa gỗ sáng bừng ánh đèn.

      "Chúng ta ngồi cái này !"
      Vòng quay ngựa gỗ?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương khẽ nhíu mày.

      "Đây là trò dành mấy bé nữ mà."

      Lãnh Tiểu Dã dương cằm về phía ngựa gỗ, "Ai , cũng có đàn ông đó chứ."

      Hoàng Phủ diệu Dương nhìn cậu bé chưa tới hai tuổi ngồi trong lòng mẹ, "Đó cũng chỉ là đứa bé thôi mà."

      "Lớn lên cũng thành đàn ông thôi!" Lãnh Tiểu Dã cười hì hì, kéo ngồi, Hoàng Phủ Diệu Dương đứng yên chịu động đậy.

      người đàn ông như chơi trò này, đúng là ... mất thể diện!

      "Tiểu Dã, em chơi mình , đứng ở dưới chờ em, được ?"

      "Em muốn chơi với mà."

      "Ngoan!"

      " nụ hôn?" đưa ngón tay lên.

      lắc đầu.

      "Hai?" đưa thêm ngón.

      vẫn lắc đầu.

      Lãnh Tiểu Dã mím môi, đưa tay nắm cổ áo , tới gần mặt , "Nếu chơi với em... Tối nay, em 'làm' cùng !"

      Chỉ vì muốn chơi vòng quay ngựa gỗ, mà đưa ra điều kiện thế này ư?!

      "Tiểu Dã." Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn chằm chằm , "Vì sao phải nhất định chơi với em?"

      mâm mê cái miệng của mình, "Vì chưa từng chơi, nên em muốn chơi lần!"

      nhíu mày, "Sao em biết chưa từng chơi?"

      Lãnh Tiểu Dã giơ môi, "Vậy xem, chưa từng chơi phải ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng gật đầu, " có."

      "Em biết ngay mà!" Lãnh Tiểu Dã ôm cổ , "Em đành liều mang phen vậy... Hai lần, hai lần nha?!"

      Có lẽ, mọi người ai cũng hâm mộ cuộc đời của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Nhưng theo Lãnh Tiểu Dã, sống hai mấy mươi năm trời như vậy rất uổng.

      người chưa từng được chơi đùa, sao có thể vui vẻ được?

      muốn có cuộc hẹn hò như vậy với , cố ý dẫn tới đây, muốn cho được chơi vui vẻ lần.

      Ánh đèn rọi vào mắt , sáng lấp lánh như viên đá quý màu đen.

      Khom người ôm , Hoàng Phru Diệu Dương nhấc chân , đặt lên con ngựa gỗ, sau đó ngồi lên con cạnh .

      Nhìn Lãnh Tiểu Dã bên cạnh, Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, "Nhớ kỹ, hai lần."

      "Hai lần gì cơ?!" Lãnh Tiểu Dã nghiêng mặt, giả ngu cười ha ha, "Ngài thuyền trưởng hải tặc?!"

      Đưa tay qua, Hoàng Phủ Diệu Dương, kéo qua , ôm vào lòng, cúi người hung hăng hôn lên môi .

      Lúc đầu chỉ cắn môi , nhưng cuối cùng lại trở thành nụ hôn sâu dịu dàng, triền miền.

      Chờ tới khi mềm nhũn trong lòng , ngựa gỗ cũng dừng lại, chuyển động.

      Hoàng Phủ Diệu Dương thở buông ra.

      " vẫn còn muốn chơi với em tiếp."

      "Em thèm!"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức nhảy ra khỏi người , thấy cửa đâu, trực tiếp nhảy ra ngoài từ lan can.

      "Lúc nãy em chỉ lừa thôi, phải đâu!"

      xong, giơ tay lên, thè lưỡi làm mặt quỷ với .

      Nhìn thấy u ám tơi,s xoay người chạy , vội vàng đuổi theo sau.

      đuổi trốn, mãi tới khi chạy tới dưới vòng quay Ferris, Lãnh Tiểu Dã mới dừng lại.

      "Chúng ta chơi cái nữa rồi dừng thôi, ăn cái gì nhé."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đuổi tới, ôm eo từ phía sau, ngẩng mặt lên nhìn trời.

      "Hình như... Mưa rồi."

      Lãnh Tiểu Dã đưa tay ra, nhìn giọt nước mưa xíu tay, "Mưa thôi mà, sao đâu."

      xong, kéo mua vé, ngồi vào.

      Vòng quay chậm chạm quay, hai người từ từ lên trung.

      Lãnh Tiểu Dã đứng trước cửa kiếng, " xem... Buổi tối ở Thượng Hải đẹp lắm đúng ?"

      Đứng cạnh người , Hoàng Phủ Diệu Dương ngắm cảnh, chỉ đứng nhìn chằm chằm.

      tóc dính ít nước mưa, lấp lánh như kim cương phát sáng, đôi môi sáng bóng, vì khi nãy mới hôn , nên vô cùng hồng hào.

      Đứng trước mặt , là có khuôn mặt cực kỳ đẹp.

      gặp rất nhiều , rất nhiều người đẹp, nhưng... chính là người đẹp nhất.

      "Đúng là... Rất đẹp!"

      .

      Lãnh Tiểu Dã quay sang, "Em bảo ngắm cảnh chứ phải ngắm em."

      Ôm eo , Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi vào chỗ ngồi.

      "Được rồi, ngắm cảnh."

      giữ lời, quay sang ngắm cảnh.

      Lãnh Tiểu Dã nghiêng người, tựa đầu vào vai , đưa ngón tay chỉ ra sông Hoàng Phủ.

      "Nhìn thấy cây cầu kia ?... biết đâu, Hoàng Phủ Diệu Dương, tối qua em cây cầu đó đấy... Lúc em đứng cây cầu đó, em nghĩ, nếu ... Em đương với ."

      "Nếu... sao?"

      "Vậy em tới tìm , đánh hôn mê, rồi vẽ con voi lớn bụng !"
      xong, tự chủ được nhớ lại chuyện con voi lúc trước, tự mình bật cười rộ lên.

      Hoàng Phủ Diệu Dương cười theo, ôm , hôn lên môi .

      Hai người, càng hôn càng sâu.

      Cơn mưa bên ngoài cũng lớn dần.

      Hạt mưa to đánh vào cửa sổ, bên ngoài dần trở nên mờ nhạt.

      Vòng quay biết tới nơi từ bao giờ, nhân viên công tác mở cửa ra, cơn gió mạnh lập tức thổi vào.

      " thể nào, mới đó mà mưa rồi à?!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng che quần áo lại, đứng dậy, "Xem ra chúng ta phải về thôi."

      Hoàng Phủ Diệu Dương đưa tay lên, cởi áo khoác ngoài ra, che lên đầu , lao ra khỏi cửa với , chạy ra cổng lớn.

      Cơn mưa lớn, áo khoác ngoài của nhanh chóng ướt nhẹp, dợi tới khi hai người chạy tới chiếc xe gần đó, hai người ướt đẩm.

      Ngồi vào xe, Lãnh Tiểu Dã vừa khởi động vừa cười, "Hoàng Phủ Diệu Dương, sao... cuộc hẹn hôm nay kích thích chứ?!"

      Cầm khăn giấy lau nước mặt , giơ tay đỡ lấy mặt , " vẫn còn muốn làm chút chuyện kích thích nữa."

      muốn làm tiếp chuyện khi nãy vẫn chưa làm xong, bây giờ, ngay trong này!
      Dunghyt97, hirari, Chris2 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Á á á làm chuyện kích thích mà sao ngắt giữa chừng vậy?

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 364+365

      Buông nhau ra, hai người hơi thở gấp.

      Hai khuôn mặt ẩm ướt lại tới gần nhau, Lãnh Tiểu Dã thấy ràng con ngươi màu xanh lam của Hoàng Phủ Diệu Dương.

      Đôi mắt của người đàn ông lúc nào cũng yên ả như biển lớn, thế mà bây giờ lại bắt đầu gợn sóng.

      Nhìn có vẻ lạnh lẽo, nhưng thực ra, hờ hững như biển đêm, những người khác khó có thể nhìn thấy được ngọn lửa cháy rực của .

      Nhưng , thấy.

      Hít hơi sâu, Lãnh Tiểu Dã hơi nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của .

      Lãnh Tiểu Dã có gì mà dám làm?!

      Nếu điên cường rồi, vậy điên cuồng hơn chút cũng chả sao.

      Ai chỉ đàn ông mới có dục vọng, đương nhiên cả phụ nữ cũng có.

      muốn , muốn , có lẽ Trầm Ninh đúng, bọn rất giống nhau.

      Đôi môi hơi lạnh, thân nhiệt vì bị dính nước mưa nên cũng hơi thấp, nhưng trái tim cháy rực.

      Nụ hôn như vậy lúc đầu chỉ kinh động tới thiên lôi địa hỏa, sau đó cháy lan ra cả đồng cỏ.

      Quan tâm ở đâu, lúc nào, địa điểm làm gì....

      Chỉ cần ôm lấy (), rồi hôn nhau nồng nhiệt là được.

      Quần áo ướt đẫm dính vào nhau, dần dần tạo độ ấm giữa hai người.

      Bàn tay nóng rực, cách lớp quần áo, nhưng cũng có thể khiến đau vì bỏng, dường như muốn đốt bọn họ thành tro.

      Thở hổn hển, đưa tay kéo qua ghế lái, để ngồi lên chân mình, Hoàng Phủ Diệu Dương càng hôn sâu, càng ôm chặt hơn.

      Lực tay như vậy khiến xương cốt đau thôi, dường như muốn nhét vào người, vào xương máu của mình... Như vậy mới hài lòng.

      Áo long ướt đẫm được cởi ra, người chỉ còn lại chiếc áo thun mỏng.

      Nhưng, thích, thích có bất cứ thứ gì ngăn cách .

      thích làn da mềm mại như tơ lụa của .

      Duỗi bàn tay ra muốn tiến vào trong quần áo , nhưng chiếc áo thun dính vào người cản trở ngón tay .

      buồn bực nắm lấy cổ áo xé ra.

      Cuối cùng, cũng chạm được làn da trắng như tuyết kia.

      Dùng súng nhiều năm, bàn tay hơi thô ráp của khách sáo chạm vào, nhàng vuốt ve, làm cả người run lên.

      Nhưng cuối cùng cũng hơi khó chịu, nâng người lên, cởi quần tây của mình ra.

      "Chờ !" Đột nhiên kêu lên.

      Tiếc thay, quá trễ.

      "Sao vậy?!" nghi ngờ hỏi.

      Lãnh Tiểu Dã thở hơi, " có gì."

      Lúc nãy có mua ngừa thai TT, để xe , nhưng phải xe này.

      Bây giờ, lại dùng được!

      ...

      ...

      Ôm chặt , để cơ thể mỏng manh của nằm trong vòng tay mình, thầm bên tai , giọng nhàng nhưng bá đạo.

      "Tiểu Dã, em là của , vĩnh viễn là của !"

      yếu ớt dựa vào vai , chịu yếu thế.

      "Em là của , vậy cũng phải là của em, chỉ có thể là của em mà thôi."

      khẽ , đôi tay càng ôm chặt .

      "Được."

      ...

      ...

      Ngoài xe, cơn mưa to tầm tã.

      Những chiếc xe chạy vội đường, bọt nước văng lên khắp nơi.

      Bên trong xe, hơi thở và thân nhiệt của hai người tạo nên tầng hơi nước cửa kính, che phủ bóng người ôm nhau trong xe.

      Đột nhiên bàn tay bé in lên cửa sổ, sau đó, bàn tay cũng che lên.

      Lãnh Tiểu Dã kìm nén tiếng rên, hai người cùng nhau tới đỉnh.

      mễm nhũn, có chút năng lượng nào, nằm sắp lên người , ngay cả ngón tay cũng lười động đậy, còn như được uống thuốc bổ, tinh thần còn phấn chấn hơn cả khi nãy.

      Hạ thấp ghế ngồi, lấy cái chăn dự phòng từ hộp giữ đồ sau ghế, đắp lên người , Hoàng Phủ Diệu Dương buông ra , vẫn ôm như trước, "Tiểu Dã, cảm thấy em mất rồi."

      " bao nhiêu?"

      giơ khóe môi lên, hỏi .

      "Còn hơn cả bản thân ."

      đáp.

      Lãnh Tiểu Dã kẽh cười, "Gạt người, phải biết là gì sao?"

      "Bây giờ biết rồi." Hoàng Phủ Diệu Dương nâng mặt lên, " em, Lãnh Tiểu Dã, chắc chắn!"

      Lúc trước, hiểu người là thế nào.

      Nhưng từ khi gặp được , từ từ hiểu được.

      Đó là loại tình cảm phức tạp, đôi khi rất đau, đau đến nỗi dường như thể hô hấp được, sắp chết tới nơi.

      Đôi khi rất ngọt, ngọt ngào khi nhớ tới nụ cười của .

      Đôi khi là chua chát, hận thể bắt , giấu , để cho bất cứ ai nhìn thấy , chỉ mình có được .

      ...

      từng với ' lần cuối cùng' rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn dám làm gì .

      sống hai mươi ba năm trời, chưa từng tha cho bất kỳ ai, duy chỉ có , nhìn luồn lên nhảy xuống trong thế giới của , giương oai khắp nơi, nhưng lại có cách gì.

      Nếu đó phải là tình , cái gì mới đúng đây?!

      "Tiểu Dã, em có ?"

      "Ừm..." Lãnh Tiểu Dã nghiêm túc nhìn , "Em... Em biết, nhưng, em bảo đảm, tới khi nào em rồi, em nhất định cho biết."

      xong, hơi căng thẳng, "... giận đó chứ?"

      nhàng lắc đầu.

      "Em thôi, nhất định ."

      Hoàng Phủ Diệu Dương biết bây giờ mình nên vội, nên cầu cao.

      Từ lúc đầu bài xích, tới khi gần gũi với , từng bước tới gần .

      giơ tay lên, đặt lên ngực trái của , ngay trái tim , bá đạo .

      "Lãnh Tiểu Dã, chỗ này là của !"
      chỉ muốn mỗi cơ thể , còn muốn cả trái tim , cơ thể của là của , trái tim của cũng muốn, chỉ mình thôi, thể chia sẻ cho bất kỳ người nào.

      là như vậy, hoặc là cần, hoặc là chỉ của riêng .

      Bị tay vờ vào, quả nho của lập tức đứng thẳng dậy.

      Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt, đẩy tay ra.

      "Mau, lái xe , lát nữa về tới khách sạn, lấy giúp em bộ quần áo xuống dưới, được cho quản gia biết đâu đấy, ngượng chết được.

      Xe rung tới nỗi quần áo cũng chưa mặc, nếu truyền ra ngoài, chắc chắn Trầm Ninh cười nhạo tới chết mất.

      xong, nhanh chóng bò khỏi người , quấn chăn lại, trốn ra ghế sau.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh.

      Thấy bọc chăn, đỏ mặt, bò ra ghế sau, nhìn chẳng khác gì động vật đáng .

      Thấy nhìn mình, Lãnh Tiểu Dã lườm cái.

      "Nhìn cái gì, lái xe chứ!" Đưa tay xoa xoa mái tóc hơi ướt, Hoàng Phủ Diệu Dương cơi quần áo xem như là khô của mình đưa cho , "Lau tóc , đừng để bị cảm."

      Lãnh Tiểu Dã nhận, "Em sao... mở máy sưởi lên là được rồi, mau mặc quần áo vào , bản thân mình còn chưa khỏe hẳn, còn làm màu làm gì!"

      Giọng của đầy khinh bỉ và quở trách, nhưng lại ra vẻ thân thiết.

      Cảm giác thân thiết này, khiến tim cũng ấm áp theo.

      Mặc lại áo vào, Hoàng Phủ Diệu Dương chuyển qua ghế lái.

      Lãnh Tiểu Dã cầm áo khoác mình, sờ chút, lấy ra cây kẹo que.

      Mở bịch ra, cắn cho mình nửa, đưa nửa miếng còn lại tới bên miệng .

      "Đây, cũng có phần, mỗi người nửa!"

      cười cười, há miệng ăn nửa cây kẹo que còn lại.

      Chiếc xe từ từ khởi động, lái vào trong cơn mưa to.

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 366+367

      Xe chạy về khách sạn, Hoàng Phủ Diệu Dương lên lầu mình, mang bộ quần áo xuống cho .

      Lãnh Tiểu Dã ngồi trong xe mặc quần áo, rồi lên lầu với .

      Lão quản gia chuẩn bị xong bữa tối cho hai người, bình tĩnh chờ hai người tới bàn ăn.

      "Tiểu thư, cục cảnh sát xử lý xong, xe lái về rồi, đậu ở bãi đậu xe, túi và điện thoại của ngài đều ở bàn. Lúc nãy, Trầm có gọi tới cuộc, nhưng ngài có ở đây, tôi sợ có chuyện gấp nên nhận thay ngài, ấy chờ tới khi ngài về gọi lại."

      "À... Cảm ơn"

      Lãnh Tiểu Dã đỏ mặt cảm ơn, dù quần áo phải lão đưa cho, nhưng vô duyên vô cớ thay quần áo xe như vậy, ai cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Hình tương của Lãnh Tiểu Dã bị cái tên khốn kiếp này phá hỏng hết rồi.

      "Hai vị dùng chậm."

      Lão quản gia ra khỏi cửa, Lãnh Tiểu Dã cầm điện thoại của mình lên, lúc ngồi vào bàn, còn giọng oán hận.

      "Sao mình lại gặp tên ma nhân tinh như vậy cơ chứ!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện nhún vai cái.

      Lãnh Tiểu Dã gọi vào số của Trầm Ninh.

      Điện thoại thông, giọng của Trầm Ninh vô cùng bình tĩnh, "Chắc tối nay tớ khồng cần phải đợi cửa cậu đâu nhỉ?"

      Lãnh Tiểu Dã lập tức hỏi lại, "Sao vậy, cậu muốn cho tớ về nhà à?"

      "Tớ vấn đề gì cả rồi, nếu ngài bá tước ngại được." Trầm Ninh thản nhiên .

      "Tiểu Ninh chết tiệt, cậu đừng đắc ý, đợi tớ về tớ xử cậu thế nào."

      "Tốt nhất là ngài nên ngoan ngoãn ở lại đó để ngài bá tước chỉnh đốn lại ." Trầm Ninh cười tiếng, "Tuy tớ chẳng muốn phá rối tình cuồng nhiệt của người nào đó đâu, nhưng tớ phải nhắc ngài câu, sáng nay dì Hạ vừa gọi cho tớ, hỏi tại sao gọi được cho câu, tớ với gì ấy, cậu ra ngoài vẽ tranh rồi, sóng ở đấy tốt. Cậu nên gọi cho dì cuộc ."

      Lãnh Tiểu Dã lè lưỡi, cả ngày nay chỉ lo hẹn hò với Hoàng Phủ Diệu Dương, quên mất chuyện phải gọi điện.

      "Ân huệ này cảm ơn hết, nhất định mời cậu bữa."

      "Được rồi, tớ cúp máy đây."

      "Cậu ở mình nhớ cẩn thận chút, mưa to như vậy, phải đóng cửa sổ lại đó."

      "Đợi cậu nhắc chắc tớ bị gió thổi mất rồi, được rồi, để đề phong bá tước đại nhân dùng giấm dìm chết tớ, cậu nên cúp điện thoại , chính cậu cũng phải quan tâm tới thân thể mình đấy nhé, cẩn thận phóng túng quá độ đó."

      "Cậu mới phóng túng quá độ, cút!"
      Lãnh Tiểu Dã cười mắng cúp điện thoại.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi đối diện, đưa tay cắt đĩa bít tết trước mặt .

      Lãnh Tiểu Dã dám để lâu nữa, lập tức gọi cho Hứa Hạ, "Mẹ thân , còn nhớ con ?"

      Hứa Hạ lập tức mắng, "Con bé chết tiệt, còn biết gọi lại nữa đấy à, mẹ còn tưởng cơn mưa to xô con xuống sông Hoàng Phổ luôn rồi đó!"
      Lãnh Tiểu Dã biết trước như vậy, đưa điện thoại ra xa, đợi bà mắng xong, mới đặt điện thoại bên tai.

      "Mẹ đừng giận, giận có nếp nhăn đấy, tới lúc đó còn đẹp đẽ nữa, ba ở ngoài luôn đó nha!"

      Thấy chỉ lo chuyện điện thoại, Hoàng Phủ Diệu Dương tới, đỡ dậy.

      Lãnh Tiểu Dã biết muốn làm gì, chỉ đứng dậy theo động tác của .

      Nghiêng người tựa vào ghế, Hoàng Phủ Diệu Dương nhàng kéo ngồi xuống chân mình, tay ôm , tay còn lại đút bít tết cho .

      Bên kia điện thoại, giọng của Hứa Hạ mềm đôi chút, "Con sao chứ?"

      " có gì đâu mẹ!" Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn bít tết đút, "Con ăn cơm, là bữa bít tết siêu lớn đấy nhé."

      "Ăn với Tiểu Ninh à?" Hứa Hạ hỏi.

      "A..." Lãnh Tiểu Dã nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi bên cạnh, "Đúng vậy, nếu con còn ăn với được nữa chứ?"

      Mẹ, con cố ý lừa mẹ đâu, còn chỉ suy nghĩ cho trái tim của mẹ thôi.

      Nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút thêm miếng bít tết, đưa tay cầm tay , đút vào miệng .

      "Vậy mẹ làm phiền hai đứa nữa, các con dùng cơm ngon miệng, ngày mai mẹ gọi lại cho con."

      "Được rồi, nữ vương đại nhân, cha diễn tập xong rồi ạ?"

      "Đúng rồi."

      "Vậy... Mẹ ở nhà mình à?!"

      Bên kia điện thoại, Hứa Hạ xiên miếng trái cây đút cho ồng chồng Lãnh Tử Duệ ngồi trước mặt mình, người kia nhàng xua tay, ý bảo bà đừng .

      Diễn tập xong, Lãnh Tử Duệ sắp xếp vài ngày nghỉ cho mình.

      Ông muốn cho Lãnh Tiểu Dã ngạc nhiên lớn.

      Đột nhiên muốn Thượng Hải, còn cái gì mà muốn theo để chăm Trầm Ninh, chắc chắn giấu ông chuyện gì đó.

      Nhìn từ tới lớn, đôi mắt vừa động cái, Lãnh Tử Duệ biết nghĩ gì.

      Bây giờ Thượng Hải mưa rất to, sao Lãnh Tiểu Dã có thể ăn bít tết với Trầm Ninh được cơ chứ?

      cần hỏi cũng biết chắc chắn là tên tiểu tử thúi kia.

      Ông muốn xem, cái thằng nhóc bắt cóc con ông rốt cuộc là như thế nào.

      Đương nhiên, ông thể chuyện này với vợ mình được, nếu , dựa vào tính cách của Hứa Hạ, bà nhất định giết luôn cái thằng nhóc kia.

      Nên Lãnh Tử Duệ chỉ với Hứa Hạ muốn cho Tiểu Dã ngạc nhiên, nhưng cụ thể là thế nào.

      Vì ông bày mưu tính kế, nên Hứa Hạ cũng cho Lãnh Tiểu Dã biết.

      "Đúng vậy, người ba khốn kiếp kia của con, diễn tập xong cũng thèm về nhà, mẹ quyết định trục xuất ông ta ra khỏi nhà luôn rồi."

      Lãnh Tiểu Dã than , "Làm trò, mẹ nỡ làm vậy đâu. nữa, mẹ nghỉ sớm chút , con cúp máy trước, tạm biệt mẹ."

      Cúp điện thoại, Lãnh Tiểu Dã thở phào hơi.

      Vừa nãy lỡ miệng ăn bít tết, may là chỉ có mình mẹ , nếu , chết chắc rồi.

      "Mẹ em rất thích , em đừng lo lắng như vậy." Hoàng Phủ Diệu Dương lại đút cho thêm miếng bít tết.

      Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn, "Đương nhiên mẹ em dễ dụ rồi, nhưng ba em khác, lúc còn , hai em em cộng lại mà còn chơi lại ông đấy.

      Vì vậy, rất tự nhiên kể chuyện vui hồi cho nghe.

      "Em và em là sinh đôi, lúc vừa sinh ra, mẹ em thể phân biệt được ai là ai, còn thường xuyên cho em uống sữa, cứ lát lát lại đút ấy lần.... Tới khi em đói quá bật khóc, bà còn em... Tiểu tử thúi, con ăn rồi còn muốn ăn nữa à...."

      " chỉ như vậy, còn chuyện nữa, lúc còn , suýt nữa mẹ vứt em luôn rồi..."

      Chuyện đó cũng chẳng thấm vào đâu đâu..., có lần rất buồn cười. Hình như lúc đó em ba bốn tuổi phải, lúc đó bọn em nhà trẻ rồi, qua ngày cá tháng tư, em được nghỉ ngày, dạo phố với mẹ, mẹ em cũng nhận ra ấy. Mãi tới khi tới trung tâm thương mại, kéo ấy thử cái váy, lúc đó tên kia mới bị lộ đấy..."

      Ôm vào lòng, đút ăn bít tết, nghe kể chuyện hồi còn bé, Hoàng Phủ Diệu Dương thỉnh thoảng khẽ cười tiếng.

      khác nhau, nếu như tuổi thơ của chỉ là màu xám, tuổi thơ của hoàn toàn ngược lại, muôn màu muôn vẻ.
      Dunghyt97, B.Cat, Chris2 others thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 368+369

      "Bây giờ nghĩ lại , lúc đó đúng là vui ..." Lãnh Tiểu Dã há miệng ăn miếng bít tết đút, nụ cười mặt đột nhiên cứng đờ. "Xin lỗi ... Lúc nãy em vui quá nên mới thôi, ... đừng để ý."

      Tuổi thơ của có gì vui vẻ đáng , thế mà lại trước mặt , đúng là, sao lại ngốc tới vậy chứ?!

      "Em rất vui." Hoàng Phủ Diệu Dương cười với , đặt đĩa lên bàn, "Ăn no chưa?"

      "Ừm." gật đầu.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ôm đứng dậy, "Để chuẩn bị nước cho em tắm."

      " cần đâu, em tự làm được!" Lãnh Tiểu Dã vội vàng giữ lại, đưa đĩa bít tết cho , đặt trước mặt , " mau ăn , lát nữa nguội rồi ngon nữa đâu."

      xong, giơ tay lên, xoa đầu như đứa trẻ.

      "Tiểu Dương Dương, ngoan, ăn ngon miệng nhé!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương nhướng mày, bật cười, chạy vào phòng ngủ.

      Đưa tay sờ vào mái tóc bị xoa rối bù, giơ môi cười, ngồi thẳng dậy, bắt đầu ăn cơm.

      Bít tết hơi lạnh, nếu là trước kia, chắc chắn ăn.

      Nhưng bây giờ, để ý những thứ này.

      Chờ tới khi ăn xong bít tết, lão quản gia gõ cửa.

      "Ngài công tước vừa gọi tới, mời ngài lập tức trở về ngay."

      Ngài công tước, đương nhiên chính là mẹ của Hoàng Phủ Diệu Dương nữ đại công tước Amanda.

      Người đàn bà mạnh mẽ này thích người khác gọi mình là 'ngài công tước' vì muốn chứng minh mình hề thua kém gì cánh đàn ông.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đăt cái nĩa trong tay xuống, "Gọi lại với bà ấy, tôi bận lắm."

      Lão quản gia nhàng mở miệng, "Thứ hai, hội nghị nghị sĩ bắt đầu, ngài chắc chắn phải có mặt."

      Hoàng Phủ Diệu Dương hơi trầm ngâm, "Sắp xếp chuyến bay cho tối mai ."

      "Được, bá tước tiên sinh." Lão quản gia lên tiếng, dọn dẹp bộ đồ ăn rồi lui ra ngoài.

      Hoàng Phủ Diệu Dương đứng lên, về phía phòng tắm.

      Điện thoại di động bàn chợt vang lên.

      cầm di động, liếc nhìn dãy số màn hình, lập tức ngắt điện thoại.

      Hai giây sau, điện thoại lại vang lên.

      mím môi, nhận điện thoại.

      "Chỉ vì mà bỏ mặc tất cả công việc và việc nước, ngài thượng tướng Đặc Lôi Toa, ngài làm hết bổn phận của chức vụ rồi sao?"

      Trong điện thoại, giọng của nữ đại công tước cay nghiệt nhưng mạnh mẽ.

      Giọng của Hoàng Phủ Diệu Dương cũng lạnh lùng như vậy.

      "Thưa ngài công tước Đặc Lôi Toa, tuy chức vị của ngài cao hơn tôi, nhưng dựa theo quân hàm ..., chúng ta ngang hàng với nhau, ngài có quyền trách móc công việc của tôi. Nếu ngài hài lòng với thái độ làm việc của tôi, ngài có thể đưa đơn bãi bỏ tôi với quốc hội."

      Đưa tay xuống, trực tiếp cúp điện thoại, cắt đứt giọng của nữ đại công tước.
      Lãnh Tiểu Dã tắm xong, mặc áo choàng ra khỏi phòng tắm, vốn muốn chuẩn bị nước cho tắm luôn, nhưng vừa ra cửa lại tình cờ nghe được tức giận chuyện điện thoại.

      tới trước mặt , đưa tay nắm chặt cánh tay , "Có phải tại vì em ?"

      Hoàng Phủ Diệu Dương giơ tay lên, lau bọt nước mũi , " liên quan gì tới em đâu, bọn lúc nào cũng như vậy."

      Từ tới lớn, bọn họ lúc nào cũng chiến tranh lạnh với nhau, cũng quen rồi.

      Quan hệ của bọn họ chưa bao giờ giống mẹ con, mà chỉ giống kẻ địch.

      Nhìn thấy tâm trạng được tốt, Lãnh Tiểu Dã lùi ra sau bên, sửa lại áo choàng tắm của mình, rồi hành lễ theo kiểu hoàng tộc châu Âu.

      "Thưa bá tước đại nhân tôn kính, nước tắm của ngài chuẩn bị xong, mời ngài tắm!"
      Hoàng Phủ Diệu Dương nghi ngờ nhìn , chỉ thấy cái đầu của nghẹo sang bên, nháy mắt với , dáng vẻ đáng lại hoạt bát.

      "Này, Hoàng Phủ Diệu Dương!" Thấy cười, Lãnh Tiểu Dã vui đứng thẳng dậy, "Em cố gắng dễ thương nhất có thể rồi, vậy mà cũng chẳng thèm cho em tí mặt mũi nào, cười cái ?!"

      Vẻ mặt Hoàng Phủ Diệu Dương thoải mái hơn, lên phía trước, cưng chiều sờ khuôn mặt nhắn của , nhàng ôm vào ngực.

      "Tiểu Dã, em chắc chắn là thiên sứ."

      "Em phải!" Lãnh Tiểu Dã ngẩng mặt lên, " cho biết nhé, sau này được dùng từ này để miêu tả em, ở bên đây, thiên sứ có nghĩa là mắng chửi người khác đấy."

      "Mắng chửi à?" nhíu mày, "Vì sao?"

      Trong suy nghĩ của , thiên sứ chính là những thứ tốt đẹp.

      "Vậy mà dám hiểu hết văn hóa Trung Quốc rồi, cả chuyện này mà cũng biết." Lãnh Tiểu Dã lườm , "Thiên sứ phải là cục phân rơi xuống trần gian à, vậy chẳng lẽ em chính là cục phân của thượng đế sao?!"

      Hoàng Phủ Diệu Dương run sợ giây, rồi bật cười.

      Lãnh Tiểu Dã cười rộ lên, đưa tay kéo tay , "Được rồi được rồi, mau tắm !"

      "Sau đó sao?"

      "Sau đó, sau đó cái gì?"

      "Như em đó, hai lần."

      "Sao em nhớ gì nhỉ?"

      "Chính miệng em em phải giữ lời."

      "Nhưng em có gì đâu!" Lãnh Tiểu Dã vào phòng ngủ với , "Tối nay ngủ ở phòng ngủ , em ngủ ở phòng khác."

      "Tiểu Dã!" Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người bắt lấy , "Ngày mai phải về nước rồi."

      hơi ngạc nhiên, nhưng cũng biết chắc chắn có việc phải làm, nở nụ cười, "Vậy về thôi."

      nhíu mày, phải rồi, thế mà luyến tiếc tí nào à?!

      "Mau tắm rửa sạch , xong rồi tiếp, nếu lát nữa nước lạnh mất!" Lãnh Tiểu Dã đẩy vào phòng tắm, giúp mở cửa ra, "Mau tắm , trước khi tắm xong, được phép ra đâu đấy."

      Nhìn cánh cửa trước mặt, xoay người vào phòng ngủ, tìm kiếm bàn của phòng khách.

      Rất nhanh, tìm được túi thuốc.

      Lục cái hộp tránh thai T trong túi ra, nhanh chóng mở ra, xé cái ra, nghĩ chút, lại xé thêm cái nữa.

      Để thỏa man hai lần, chắc đủ rồi nhỉ?!

      Nắm gói trong tay, Lãnh Tiểu Dã về phòng ngủ, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, vạch chăn lên chui vào.

      Nhìn gói trong tay, lén lút nhét dưới gối, sau đó nằm trong chăn đợi.

      Chờ, chờ, chờ tới lúc nhịn được nữa muốn gõ cửa gọi , cuối cùng Hoàng Phủ Diệu Dương cũng ra.

      Nghe thấy tiếng động của , lập tức nhắm mặt lại, giả vờ ngủ.

      Hoàng Phủ Diệu Dương ra phòng tắm, nhìn thấy chỉ mỗi cái đầu nhắn của Lãnh Tiểu Dã lộ ra, nghi ngờ tới.

      Lãnh Tiểu Dã nhắm mắt, giả vờ ngủ.

      chủ động bò lên giường rồi, chắc hiểu rồi chứ?

      Chẳng lẽ còn muốn phải chủ động hiến thân nữa à?!

      Hoàng Phủ Diệu Dương chỉ xem như ngủ, giúp sửa chăn lại, mở đèn giường, tắt đèn lớn, rồi mới rón rén ra ngoài.

      vài tài liệu cần phải xử lý.

      luôn vậy à?!

      Lãnh Tiểu Dã nghe tiếng chân gần tới cửa, thầm nghi ngờ, mở mắt lén lút liếc cái.

      Khẽ cắn môi, cố ý lật người, đem mình ra ngoài, nằm giường hừ hừ hai tiếng.

      Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, thấy đá chăn ra ngoài, vội vàng tới giúp đắp chăn.

      Cảm nhận được động tác của , Lãnh Tiểu Dã tức giận cắn răng.

      Sao lại đắp chăn nữa?

      Ngốc, thấy em chủ động hiến thân à?!

      Lúc này, Hoàng Phủ Diệu Dương chú ý tới mép gối, đưa tay qua, muốn giúp sửa lại, nào ngờ lại bắt gặp hai gói trong suốt.
      Dunghyt97, Chris, hirari2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :