1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 74: Quỷ linh tinh Bình Ninh
      Mấy ngày kế tiếp, Tương Như Nhân vẫn theo xem xét mấy thôn xóm quanh vài trấn , ngủ trấn.

      Lần này xuất gành cũng chỉ có vài người như vậy. Mấy tên thị vệ theo Tô Khiêm Dương đều kiệm lời, vẻ mặt trăm năm như . cùng xe với Tương Như Nhân cũng có bọn Thanh Đông, chỉ có thể chuyện với mình Tô Khiêm Dương.

      Buổi tối hai người cũng phân gian phòng. Tương Như Nhân theo thái tử cùng ngủ ở chủ phòng. Mấy ngày nay tâm tình của Thanh Đông cùng Tử Hạ cũng rất tốt. Tương Như Nhân biết các nàng là vui vẻ chuyện gì. phần sủng ái như vầy, người khác đều chưa từng có.

      Tương Như Nhân cũng , chỉ cảm thấy những ngày này thái tử hình như cùng nàng thân cận hơn ít. Có lẽ vì ở đây chỉ có hai người bọn họ, cũng có lẽ vì nơi rừng núi non xanh khiến cả hai đều tương đối thả lỏng. Chẳng còn đại viện tường cao, chuyện phải nghĩ ít tâm tình tự nhiên tốt hơn hẳn.

      Lúc ban đầu nàng còn có chút được tự nhiên. Nhưng qua vài ngày xem thái tử cũng chẳng thấy có gì, nàng cũng bỏ qua, chẫm rãi hòa hợp.

      Lúc trở về Lâm An thành là cách lúc xuất phát mười ngày. Tương Như Nhân nghĩ chuyến này lâu như vậy. Tương Như Nhân thấy có cái gì đó được đúng cho lắm, nhưng trong chốc lát lại nghĩ ra.

      Tâm tình thả lỏng xong rồi, đường trở về nàng bắt đầu nghĩ đến hai đứa .

      Chỉ mấy ngày lại biến thành mười ngày, biết bọn họ ở trong phủ trôi qua thế nào. Có khóc có nháo hay ? Nàng có mặt, biết có cùng ca ca tỷ tỷ giận dỗi nổi lên xung đột hay ?

      Về tới phủ thái tưt, đến cửa Linh Lung các thấy bọn họ chơi ở trong sân, tâm tình lo lắng này mới hạ xuống.

      Dung nhi thấy nàng trước, hô tiếng nương. Bình Ninh ném quả cầu hoa trong tay, vội vàng chạy về phía nàng.

      Tương Như Nhân nhanh ngồi xổm xuống đón nàng nhào tới. Bình Ninh ôm cổ nàng kêu nương, dán gò má nàng lẩm bẩm "Thế nào bây giờ nương mới về?"

      Dù sao cũng còn con nít, có hiểu chuyện nữa đối với Tương Như Nhân vẫn có nhớ nhung. Buổi tối ngày đầu tiên, Bình Ninh khóc náo loạn trận xong, mấy người Tôn ma ma dỗ các nàng ngủ. Ngày thứ hai yên ổn. Đến ngày thứ ba, buổi tối trước khi ngủ hai người cùng khóc, khóc mệt ngủ.

      Đến ngày thứ năm, cũng biết là nghe được từ đâu, trước khi ngủ Bình Ninh lộ vẻ nước mắt, nắm lấy tay Dung nhi, nương trở lại, tỷ tỷ ở cùng ngươi.

      Hai người tay bắt chặt, thế nào cũng gỡ ra, bộ dáng khổ sở làm cho mấy người Tôn ma ma dở khóc dở cười.

      "Mấy ngày sau ổn rồi. Công chúa cùng tam điện hạ hiểu thông, nhưng hằng ngày vẫn luôn hỏi chúng nô tỳ khi nào tiểu thư ngài trở về"

      Nghe xong lời Hứa ma ma kể, Tương Như Nhân lòng chua xót, ôm lấy cả Bình Ninh cùng Dung nhi vào lòng, hôn mỗi bên cái "Ngoan, nương về!"

      Bình Ninh ngồi xuống bên cạnh nàng, hơi có tư thế nhắc nhở "Sau này cần lâu như vậy nữa"

      "Được" Tương Như Nhân đưa tay xoa bóp mặt nàng. Này ăn được ngủ được, thế nào còn mập ra. Cuối cùng nheo mắt nhìn nàng "Nương ở nhà, ngươi đòi Tôn ma ma thêm điểm tâm ngọt ăn?"

      Bình Ninh quỷ a, vừa nghe Tương Như Nhân nhắc tới chuyện này liền quay đầu ra cửa, vẻ mặt ngây thơ hỏi "Phụ thân đâu? Sao phụ thân tới?"

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười, kéo nàng lại, giữ mặt nàng nhìn thẳng đối mặt với mình "Ngươi đáp ứng nương cái gì?"

      Bình Ninh cúi đầu, tay vò mép áo, ngoan ngoãn thuật lại câu "Tỉnh ngủ, ma ma cho bao nhiêu ăn bấy nhiêu, được ăn nhiều hơn"

      Dung nhi vừa thấy tình hình này, ở bên cạnh che chở tỷ tỷ "Nương, là ta muốn ăn, cho tỷ tỷ, để lãng phí"

      A, hai tỷ đệ này lý do còn rất chính đáng. Lãng phí thức ăn là đáng xấu hổ, đây cũng là nàng dạy, tại còn đem ra làm cớ.

      Bình Ninh thấy nàng gì bản thân nữa, ngóc dậy kéo tay đệ đệ chút, tiếp lại nhào vào lòng nàng làm nũng "Nương, ta cũng ăn nhiều, chỉ hơn chút"

      Tương Như Nhân đưa tay vỗ cái vào cổ nàng. Bình Ninh "ai nha" tiếng rồi khom người che, hay tay bưng kín cổ, đầu của nàng liền rúc vào trong lòng Tương Như Nhân. Hình ảnh này nhìn vô cùng ngộ nghĩnh, Tương Như Nhân buồn cười đỡ nàng dậy, cười trách mắng "Xem còn ra dáng nương gia ?"

      Bình Ninh vội ngồi dậy qua bên trái, tranh thủ liếc mắt với Dung nhi. Nương cười rồi, vậy sao nữa..

      Bình Ninh ở cạnh Tương Như Nhân hồi chán, cuối cùng nghĩ tới thái tử liền ngẩng đầu hỏi "Phụ vương trở về chưa?"

      Tương Như Nhân xoa đầu nàng, cười ôn nhu "Phụ vương bận nhiều việc, vài ngày nữa tới"

      Bình Ninh có chút thất vọng nhưng vẫn gật đầu.

      Theo Tương Như Nhân dự liệu thái tử cũng thể nhanh như vậy tới Linh Lung các. Dù sao cũng vừa mới mang nàng ra ngoài mười ngày. đến cái khác, công vụ mười ngày này cũng đủ khiến bận rộn.

      Cùng Bình Binh và Dung nhi hồi, Thanh Đông chuẩn bị nước xong, Tương Như Nhân trước tắm rửa cái. đường thấy gì nhưng giờ về đến nhà mới có chút cảm giác eo mỏi lưng đau. Thanh Đông thêm vào trong nước ít thảo dược. Tương Như Nhân ngâm mình nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát, tỉnh dậy người liền thoải mái hơn.

      Trở về ngày thứ hai, Tần lương nhân và Nghiêm lương nhân đem mấy vụ đều giao trả lại. Tương Như Nhân tìm thời gian sửa sang, xác nhận có vấn đề, thái tử phi hồi bẩm.

      Nay là giữa tháng chín, thái tử phi mang thai được ba tháng, thời kỳ nghén cũng qua, sắc mặt trông tệ. Nghe nàng xong, chỉ lật sơ qua sổ sách nàng đưa tới, nhìn Tương Như Nhân cười " Mấy ngày nay khổ cực ngươi"

      "Vì nương nương phân ưu là thiếp nên làm" Tương Như Nhân cười theo "Cũng may là còn có mấy người Tần lương nhân"

      "Ngươi cũng cần từ chối, mấy nay bản cung và Trương trắc phi cũng giúp được gì. nay thân thể tốt hơn, ngươi cũng cần mệt như vậy nữa, còn có hai đứa " Ý thái tử phi thân thể khá hơn, mấy vụ là muốn cầm trở lại.

      Tương Như Nhân dễ dàng buông tay, tính đứng dậy về, nàng cũng chẳng vui vẻ gì quản mấy này, vì vậy biết thời biết thế "Nương nương suy tính chu đáo"

      Vừa đem mọi thứ đặt xuống, thái tử phi cố giao nàng vài việc, Tương Như Nhân liền ôm mấy việc vặt râu ria rời Dao Hoa các.

      Triệu Nhị nhìn nàng rời , ngó xuống sổ sách bàn, tính toán ra sai sót, đây là người cẩn thận.

      Hà ma ma bên cạnh đỡ nàng đứng dậy "Nương nương, nếu Tương trắc phi làm tốt sao ngài để nàng làm giúp. Như vậy ngài cũng tiếp tục thanh nhàn an thai"

      Triệu Nhih đến cạnh cửa sổ vịn vào khubg cửa, lắc đầu "Chính vì làm quá tốt mới để nàng giúp. Điện hạ hàng năm tuần chỉ năm sáu ngày trở về, ở trong phủ nghỉ ngơi nửa tháng lại . Nay điện hạ chuyến đến mười ngày, lại chỉ là những trấn phụ cận Lâm An thành"

      Nàng sao có thể nghĩ nhiều, từ lúc bắt đầu, trong lòng điện hạ Tương trắc phi so với người khác tồn tại hơn chút đặc biệt.

      Mấy năm nay điện hạ ở phủ thái tử đều là mưa móc đồng đều. Ban đầu nàng còn nghĩ là vì gia thế của Tương trắc phi, thái tử hay thậm chí hoàng thượng cũng phải để tâm. Nhưng tại nàng nghĩ vậy nữa. Nàng cũng là nữ nhân, chút điểm biến hóa làm sao nàng nhìn ra"

      "Nương nương, ngài là thái tử phi. Tương lai thái tử kế thừa ngai vị, ngài chính là hoàng hậu nương nương. Bất kể phi tử có bao nhiêu cưng chiều, ngài còn có thái tôn, vĩnh viễn vẫn là người đứng đầu hậu cung " Hà ma ma hầu hạ thái tử phi từ khi đại hôn, biết nàng lo lắng chính là thái độ của thái tử, đỡ nàng ra ngoài phòng hóng gió, khuyên nhủ "Chờ nương nương sinh ra tiểu điện hạ, nương nương càng cần lo lắng"

      Triệu Nhị cúi đầu, đưa tay phủ lên bụng, mặt là nét ôn hòa. Đứa này, nàng chờ quá lâu rồi . . .

      Thời gian trôi nhanh, loáng cái đến cuối năm, thái tử phi cùng Trương trắc phi còn tháng nữa lâm bồn. Chuyện cuối năm đều rơi vào người Tương Như Nhân. Nàng cũng hề độc tài việc này, mấy người Tần lương nhân rảnh rỗi cũng phụ tay. Bận trước bận sau, cuối cùng đến đêm 30.

      Năm nay trong cung náo nhiệt hơn hẳn, hài tử nhiều, tiếng cười cũng nhiều. Bình Ninh và Dung nhi ba tuổi, là thời gian năng lưu loát. Tương Như Nhân dẫn theo bọn họ thỉnh an thái hậu. Bình Ninh đem thái hậu dỗ, lúc ra có ít ban thưởng. Đứa này cũng phải người ích kỉ. Thái hậu ban cho nàng túi hạt châu mã não . Trở về tiền điện bên này, Bình Ninh gặp thái tôn liền đưa hai viên, nhìn thấy Vân tỷ tỷ và muội muội lại tặng hai viên. Dạo vòng trở về, trong túi còn nửa, Bình Ninh nhớ lưu lại cho đệ đệ ít, còn lại thắt chặt túi giao Tôn ma ma cất giữ, mặt còn dặn chớ làm mất.

      Dưỡng được nữ nhi khôn khéo như thế, Tương Như Nhân còn có thể gì. Đợi hoàng thượng cùng hoàng hậu tới, đám hài tử ở trước mặt bọn họ dập đầu, mỗi người lại được chút ban thưởng.

      Mấy năm nay phủ thái tử con nối dòng nhiều, hoàng thượng và hoàng hậu cũng an tâm hơn. Hoàng thượng ở chốc lát rồi tiếp kiến đại thần. Bên này chỉ còn toàn nữ quyến, chờ yến tiệc bắt đầu kéo nhau ra hoa viên.

      Từ cung về đêm khuya, sáng sớm hôm sau còn phải tiến cung bái tế đầu năm.

      Đêm qua chơi đùa ngủ trễ, sáng nay hai đứa là mơ mơ màng màng bị lôi dậy. Dung nhi rời giường cáu kỉnh, sau khi được thay quần áo và lau mặt xong, cứ thế tựa vai nhũ mẫu, chịu ăn cái gì, từ từ nhắm hai mắt lim dim ngủ.

      Xe ngựa đợi người. Tương Như Nhân sai nhũ mẫu đem theo chút đồ ăn, mang hai đứa lên xe ngựa tiến cung.

      Đến cửa cung nhấc mành cửa lên gió lạnh thổi vào, Dung nhi mới tỉnh ít. đường qua, chờ đến Duyên Thọ cung mới tỉnh hẳn.

      Ở trong cung là tốn hết cả ngày. các cung chúc tết, bái lạy, nghe gia huấn tổ tông ...lúc ra trời tối. Về đến bên này phủ thái tử còn phải cúng bái nhang đèn. Tương Như Nhân dỗ hai đứa ngủ xong tiền viện giúp đỡ.

      Thái tử phi và Trương trắc phi thân mình nặng, tuyết còn đọng nên lại tiện. Tương Như Nhân dẫn theo mấy người Tần lương nhân đem chuyện cúng bái làm xong, dặn dò ma ma quản canh chừng nhang đèn, cứ cách mỗi canh giờ bản thân còn tới xem chút.

      Cứ thế bận rộn đến hết mùng bốn cũng xong. Sau đó là thời gian nữ quyến trong phủ có thể về thăm nhà dịp tân niên. Tương Như Nhân ràng chuyện này với thái tử phi, sáng mùng sáu mang theo Bình Ninh và Dung nhi trở về Tương gia chuyến.

      lehanh, song ngư, tart_trung10 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      @Ngọc Bình : Dương ca là thấy sa hố rồi đó nàng, chỉ còn Nhân tỷ của chúng ta thôi ;)

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 75: Đột nhiên hỗn chiến
      Tương lão gia lần đầu tiên thấy hai ngoại tôn nên tất nhiên rất thích thú. Bọn Bình Ninh miệng cũng ngọt, quấn quýt hồi đều khiến mấy trưởng bối cao hứng.

      Tương Như Nhân để lại bọn họ, qua viện Tương lão gia tử.

      So với Tương phủ náo nhiệt, viện Tương lão gia tử vô cùng an tĩnh. Tương Như Nhân vào trong nhà, Tương lão gia tử đứng trước bàn viết chữ.

      "Tổ phụ" Tương Như Nhân bước tới. Tương lão gia tử đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn nàng "Đến đây!"

      Tương Như Nhân bước lên đỡ tới tháp mềm, Tương lão gia tử ngồi xuống. Tương Như Nhân lại nhấc quải trượng từ phía bàn đến bên cạnh, sai người dâng trà rồi ngồi xuống đối diện. Nhìn theo tầm mắt Tương lão gia tử hướng ra ngoài cửa sổ, nàng cười "Năm nay tuyết ngừng chậm hơn chút" Bên ngoài lúc này vẫn là mảng trắng xóa, trời thi thoảng còn lất phất tuyết rơi.

      "Vào đầu năm dâng tấu xin từ quan" Tương lão gia tử nhấc chung trà, giọng thoải mái "Già rồi, nổi nữa"

      Bắt đầu từ năm kia, chân của Tương lão gia tử được khỏe, phải dùng quải trượng. Vào triều đối với , đứng lâu cũng là khổ cực. Có điều hoàng thượng chịu thả người nên lại nhịn thêm hai năm.

      Tương Như Nhân cầm ấm trà rót thêm cho chén. Tương lão gia tử nhìn nàng "Hai đứa đâu?"

      "Ở phía trước bồi phụ thân và mẫu thân a"

      mặt Tương lão gia tử thêm ý cười "Có hai hài tử này, tương lai vào cung, cuộc sống cũng gian nan" Tương Như Nhân cười cười, tại cuộc sống này, nàng cũng thấy khó khăn gì. Con người chỉ cần suy nghĩ quá nhiều, ham muốn quá nhiều, sống tự tại hơn.

      Chất nữ dưỡng đến lớn phải phủ thái tử. Tương Như Nhân là người Tương lão gia tử bồi dưỡng bên người mà hài lòng nhất cả đời này. Tính tình của nàng so với hai ca ca đều trầm ổn hơn. Nàng như vậy, Tương lão gia tử nghĩ cũng thấy an tâm.

      "Đầu tháng chín, thái tử mang theo ngươi tuần"
      Tương Như Nhân ngẩn ra, tổ phụ làm sao cũng biết chuyện này?

      Tương lão gia tử cười ha ha "Thái tử điện hạ độc lai độc vãng, ngươi theo những chỗ đó, sao lại ai nhận ra?" Tương lão gia tử lời vừa chuyển, lập tức có chút ngưng trọng "Chớ thị sủng mà kiêu"

      Tương Như Nhân gật đầu, vẻ mặt cũng trở nên thận trọng "Như Nhân hiểu "

      "Thế đạo an bình, Bắc Đồ hàng, đây quá yên bình!" Tương lão gia tử thở dài hơi, cần chén trà lên tay, từ từ xoay tròn.

      So với sáu năm trước khi nàng vào phủ, tổ phụ nhìn cũng già quá nhiều. Người tới tuổi nào đó, mặc dù là qua sáu năm, cũng có khác biệt nhiều. Nhưng thân thể ngày càng sa sút.

      Tương Như Nhân ngẫm nghĩ mấy lời Tương lão gia tử "Thế đạo an bình, tổ phụ, kinh thương như thế nào?"

      "Ngươi hỏi cái này làm gì?"

      Tương Như Nhân sắp xếp chút rồi mở miệng "Dân là gốc rễ, thương cũng là đá tảng. Có phải ngày nào đó địa vị của thương nhân cao hơn chút?"

      Tương lão gia tử chăm chú nhìn chất nữ, thần tình nơi đáy mắt kia biết là tán thưởng hay tiếc hận, trả lời mơ hồ " ngày nào đó có lẽ có thể!"

      Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, phía tiền thính chuẩn bị xong. Tương Như Nhân đỡ Tương lão gia tử đứng dậy ra.

      Người nhà cùng ăn bữa trưa, đến thời điểm gần chiều tối, các nàng chuẩn bị hồi phủ.

      Tương phu nhân quanh năm suốt tháng mới gặp được nữ nhi chốc lát như thế, lại thể giữ qua đêm, kéo tay nàng hồi lâu, viền mắt có chút đỏ "Đại ca ngươi biết sống như thế nào?"

      Ngày đoàn tụ như này đại ca cũng về chỉ có cách hai tháng là gửi thư báo bình an. Mỗi lần nhắc đến Tương phu nhân đều có chút thương tâm.

      "Mẫu thân, những lời này đừng nhắc đến trước mặt đại tẩu" Tương Như Nhân khuyên nàng "Đại ca nếu có ý muốn tránh né, chúng ta tìm cũng được. báo bình an về, ngài nên nghĩ theo hướng tích cực lên"

      Tương phu nhân cầm khăn chấm chấm nước mắt "Chúng ta có lỗi với Vương gia a" Con dâu cầu cưới về lại ở nhà mình bị nhi tử vắng vẻ nhuư vậy. Dù Vương gia gì, hai người Tương lão gia và Tương phu nhân vẫn thấy đau lòng.

      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua phía đại tẩu cười với Bình Ninh, quay đầu "Bất luận thế nào, Tương gia chúng ta cũng chăm sóc đại tẩu tốt". . .

      Thời gian đầu xuân qua mau, vào tháng ba là thời điểm sinh của thái tử phi, toàn bộ phủ thái tử cũng trở nên khẩn trương. Trong cung, hoàng hậu phái bà đỡ và ma ma xuống. Đến tháng ba, thái tử phi lâm bồn.

      So với thai trước, thai này của thái tử phi sinh rất thuận lợi. Từ lúc phát động đến khi sinh hạ chỉ hai canh giờ. Sáng sớm ngày hai mươi bốn tháng ba, thái tử phi sinh hạ nữ nhi.

      Đây đối với thái tử phi mà là có nhiều thất vọng. Nhìn nữ nhin mạnh khỏe trong lòng, thái tử phi là biết có tư vị gì. Nếu sinh nhi tử, đối với thái tôn là trợ lực tốt nhất. Mà đối với bàng, hai nhi tử cũng giúp địa vị của nàng càng vững chắc. Nhưng ông trời chiều lòng nàng.

      Thái tôn lại vô cùng vui vẻ khi có thêm tiểu muội muội. Tắm ba ngày qua , Tứ quận chúa nảy nở hơn, mềm mại nhắn thập phần đáng . Triệu Nhị nằm giường nhìn nhi tử dõi nữ nhi, rốt cuộc mặt cũng có ý cười. Đều là hài tử của nàng a, người khác tính toán, nàng làm nương thể so đo.

      Hà ma ma tới "Nương nương, Tương trắc phi đến". Cung nữ ở bên cạnh khoác áo cho nàng, Triệu Nhị phân phí Hà ma ma mời Tương trắc phi vào. Thái tôn mang theo muội muội vào sương phòng.

      Tương Như Nhân là tới xin chỉ thị về tiệc đầy tháng. Tháng tư còn có Trương trắc phi lâm bồn, nhiều chuyện cần quan tâm.

      Tương trắc phi đưa danh sách chuẩn bị cho Triệu Nhị xem "Nương nương xem trước lần, nếu có vấn đề gì thiếp sai ma na quản làm."

      Triệu Nhị đặt xuống bàn "Trước cứ để đây, bản cung xem xong, ngày mai cho người đưa qua"

      Tương Như Nhân gật đầu rời khỏi Dao Hoa các. Lúc ra, ban ngày lại có chút mờ tối.

      Tháng ba mặt trời rọi hơn, tháng tư tiết trời dần ấm lại. Này tự nhiên tối tăm, giống như ngày đầu xuân.

      Lời tổ phụ tựa hồ có chút chính xác. Thế đạo an bình, thoạt nhìn quá an bình. Mà phía sao an bình luôn là sóng gầm mãnh liệt. Còn sao, đầu năm toàn gia Lục tướng quân cứ vậy lặng yên bị bắt. Thẳng đến đầu tháng ba mọi người mới biết được, tội danh của Lục gia là thông đồng với địch phản quốc.

      là thứ tử Lục gia Lục Trọng Nham trước khi bị bắt mất tích.

      Đám người Lục gia còn bị nhốt trong thiên lao, Lục tướng quân chủ động xin giết giặc, bắt nhi tử về, còn muốn dùng cái chết tạ tội. Lục tướng quân lòng vì dân, trung tâm vì nước, cuối cùng toàn bộ Lục gia lại bị hủy tay nhi tử.

      Thông đồng với địch phản quốc là tội nặng thế nào, là tội liên cửu tộc. Nếu phải hoàng thượng vì nhìn đến những năm gần đây Lục tướng quân cống hiến rất nhiều cho triều đình, toàn bộ Lục gia sớm bị chém đầu trong thiên lao.

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng mơ hồ bất an, hình như có đại gì đó sắp xảy ra. . .

      Ngày hai mươi bốn tháng tư hôm đí, tiệc rượu mừng đầy tháng Tứ quận chúa phủ thái tử. Rất nhiều khách nhân đến ăn mừng. Gia quyến quan viên dưới trướng thái tử đều có mặt, thêm ít bằng hữu, xe ngựa ngoài cửa là xếp dài.

      Thái tử phi vừa ngoài tháng ở cử, trắc phi còn lại trong phủ sắp lâm bồn. Tiệc lần này chính là do vị sinh đội long phượng thai Tương trắc phi chủ . Cùng là trong phủ thái tử, rất nhiều người nghĩ càng thêm hài tử càng tốt. Bất luận là nam hay nữ, thái tử còn trẻ, tương lai hài tử lại càng nhiều. Nhưng đối với số người, cái nhìn về thai này của thái tử phi là có chút suy nghĩ. Trước đây long phượng thai của Tương trắc phi sinh ra được thời gian, hoàng thượng liền phong Tam quận chúa làm công chúa. Nhưng nay thái tử phi sinh ra tiểu quận chúa, hoàng thượng lại có chút động tĩnh nào. khỏi để người ta phải suy đoán tâm tư hoàng gia.

      Toàn bộ khách nhân dự tiệc đều hề nhắc đến chuyện Lục gia. Ngay cả nhà mẹ đẻ của Tôn thị là thông gia cũng ngậm miệng đả động tới. Tình cảnh nhìn qua là vui vẻ náo nhiệt.

      Xuân về hoa nở, tiệc được bày ra giữa hoa viên. Từ xa thấy thái tử và thái tử phi tới. Trong tay thái tử phi ôm Tứ quận chúa, bên cạnh là nhũ mẫu là ma ma hầu hạ.

      Các chủ tử trong cung đều phái người tới dự. Trừ bỏ phong hào từ hoàng thượng, này thân đích nữ Tứ quận chúa là nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái.

      Mọi người vây ở phía trước đều muốn nhìn Tứ quận chúa chút. Bỗng nhiên trong đám người có tiếng ầm ĩ, tự hồ là tiếng thét chói tai. Mọi người men theo tiếng thét kia lui ra, lộ ra trong đám người vị phụ nhân ngã xuống mặt đất. cổ nàng bất ngờ cắm cây trâm, máu roac rách từ miệng vết thương kia chảy xuống. Thân thể phụ nhân kia co giật, nét mặt kinh khủng.

      Trong hoa viên nhất thời ồn ào, cảnh tượng kinh hoàng kia khiến mọi người hoảng hốt. Trong đó có người nhận ra, kêu lên tên của phụ nhân kia. Đây cũng là gia quyến của quan viên hôm nay đến đây dự tiệc.

      Thái tử tức khắc che cho thái tử phi lui về sau, để nàng bảo vệ tốt hài tử. Trầm mặt nhìn những người thất kinh, hô lớn "Mọi người im lặng, đứng yên tại chỗ" Mọi người tức khắc đứng im, nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh, rốt cuộc là ai ra tay giết người?

      Đúng lúc này, đầu tường quanh sân tiền viện xuất mấy hắc y nhân nhảy xuống tiến vào trong, xông thẳng về phía thái tử. Tình thế tức khắc lăn lộn rối loạn, kẻ khóc người gào xô đẩy tháo chạy. Có người ở phía sau bị hắc y nhân đao thí mạng, ngã xuống vũng máu, ở dưới còn có vài người bị thương nằm ngổn ngang.

      mặt ai cũng đều là kinh hoảng, hiểu chuyện gì xảy ra. nhóm hộ vệ chạy vào bảo vệ thái tử phi cùng mọi người, nhóm đánh nhau với bọn hắc y nhân.

      Tương Như Nhân cũng bị cảnh tượng này dọa sợ. Tử Yên và Thanh Thu che chắn phía trước nàng "Tiểu thư lui về sau !"

      Tương Như Nhân kéo Thanh Thu, hấp tấp "Nhanh, chạy về Linh Lung các dặn Tôn ma ma cần đưa bọn Bình Ninh ra đây, đem bọn họ giấu "

      Dứt lời có hộ vệ chạy qua đưa nàng đến chỗ thái tử, thái tử phi. Thái tử liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng bình yên vô nhận lấy kiếm từ tay thị vệ.

      Hắc y nhân trước mắt bị chế trụ nửa, bọn còn lại trực tiếp hướng về phía mấy nữ quyến đến dự tiệc ra tay. Lần thứ hai những tiếng thét chói tai nổi lên. Hộ vệ căn bản ngăn nổi mọi người chạy loạn, thừa lúc đó bọn hắc y nhân hướng về phía hành lang.

      Chờ lúc bọn phát còn kịp. Từ chỗ gấp khúc của hành lang ra là thái tôn. Trong tay còn dắt theo hai quận chúa cùng Nhị điện hạ, phía sau chỉ có ma ma. Thấy hắc y nhân xông đến, Tô Ngạn Tuần theo bản năng ôm lấy hai muội muội cùng đệ đệ, bảo vệ bọn họ ở sau lưng. Thái tử phi nhìn thấy tình huống này, kinh hô tiếng Tuần nhi, ngã về sau bất tỉnh.

      Tương Như Nhân vội đỡ nàng, bảo vệ hài tử trong lòng thái tử phi. Tầm mắt mọi người đều đổ về phía hành lang, cơ hồ bi kịch này là tránh khỏi.

      Ma ma hầu hạ mấy quận chúa sớm bị hù dọa. Thái tử cùng hộ vệ gấp rút đuổi theo ngăn cản nhưng vẫn chậm bước. Tô Ngạn Tuần ôm chặt bọn đệ đệ muội muội. Ngay lúc nghĩ mình chết chắc rồi thân ảnh nhào đến bảo vệ bọn họ ngã xuống tránh thoát mặt đất.

      Tiếp đó Tô Ngạn Tuần ngửi thấy mùi son phấn hòa cùng mùi máu tươi, quay lại nhìn thấy Hứa lương nhân thần sắc thống khổ, vẻ mặt tái nhợt . . .
      lehanh, song ngư, tart_trung9 others thích bài này.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Khúc cuối nguy hiểm quá, đọc mà tim cứ đập thình thịch, cứ sợ xảy ra cuhuyện gì ko à?hy vọng mấy bé đều bình an. Ai là chủ mưu chuyện này a, dám mưu sát thái tử cùng mọi người? ngóng chương sau ghê. thanks nàng edit nhiều lắm nha.
      Hue Khanh thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 76: Vì sao mưu phản?

      Phủ thái tử bị hắc y nhân tập kích!

      Vài gia quyến của quan viên tử mạng, người bị thương rất nhiều. Phủ thái tử cũng có lương nhân vì bảo hộ thái tôn, phía sau lưng và đùi đều chịu nhát kiếm, đến nay còn hôn mê.

      Ngay thời điểm phủ thái tử bị tấn công, Bình vương phủ và phủ các trọng thần triều đình cũng bị tập kích. Tiểu thế tử Bình vương phủ suýt gặp nạn. Thiếu phu nhân cùng đích trưởng tôn mới sinh của nhà Điện các Đại học sĩ bị bắt cóc.

      Xế chiều hôm đó lại có án mạng, Thái thường tự khanh Trần đại nhân bị đâm chết trong nhà, Trần phu nhân mất tích.

      Mây đen như phảng phất bao phủ Lâm An thành. Trong vòng ngày mà bao nhiêu chuyện xảy ra khiến lòng người hoảng hốt. Chuyện Trần phủ vừa xảy ra, mấy nữ nhân Bắc đồ tiến cống đều bị bắt lại, trong đó có người trốn thoát, người tự sát.

      Cục diện này giống như Bắc Đồ cùng Đại Thiên sắp khai chiến. Nhưng đây là Lâm An thành, chẳng lẽ quân Bắc Đồ tới gần rồi sao? đường quan binh lại tuần tra. Trong phủ thái tử, sau khi đưa hết toàn bộ khách nhân trở về, dọn dẹp xong xuôi, để lại nhiều người, thái tử tiến cung gặp hoàng thượng...

      Sáng sớm hôm sau, cửa Tây xất quân Bắc Đồ. lượng lớn nhân mã đứng ở cửa thành, mà cầm đầu chính là người mất tích lâu, thứ tử Lục gia Lục Trọng Nham.

      Từ nơi đóng quân chạy về, Lục tướng quân đụng độ quân Bắc Đồ ngay cửa thành, hai quân giằng co.

      tường thành, Tô Khiêm Mặc lệnh cung thủ chuẩn bị. Lục tướng quân giận dữ mắng nhi tử. Lục Trọng Nham lên tiếng sai quân Bắc Đồ lôi từ phía sau lên vài quyến của quan trong triều, trong tay mỗi người đều ôm hài tử, tiếng khóc cầu xin thảm thiết.

      Lục Trọng Nham khiêu khích nhìn Tô Khiêm Mặc cửa thành. Sau đó còn đoạt lấy đứa , ôm vào trong ngực, còn đưa tay sờ sờ đứa bé.

      Tướng sĩ sau lưng bước lên vài câu vào tai, Tô Khiêm Mặc nhướng mày. Bắn chết như vậy hại nghiều người vô tồi. Hơn nữa đây còn là gia quyến của quan viên trong triều mất tích hôm qua. Hôm nay tâm phải chi là lo cho tính mệnh của những người này mà còn là lo lắng các quan viên đó có khả năng vì vậy mà làm phản.

      Tô Khiêm Mặc sai ngườu hồi báo vào trong cung, híp mắt nhìn Lục Trọng Nham.

      Lục Trong Nham đưa ra cầu, muốn gặp người Lục gia bị nhốt tại thiên lao. Tô Khiêm Mặc phái người vào. Ngoài cửa thành quân Bắc Đồ ngày càng đông.

      Ngay lúc người của Lục giaddang được đưa ra phía bên này hoàng cung bỗng xuất đội nhân mã lớn ngay cửa cung, thẳng đường chạy vào đến cửa cung thứ hai. Lối bên trong vốn an tĩnh vang lên tiếng động, thanh nặng nề vang lên, cùng lúc cửa cung chậm rãi đóng lại, phần lớn người bị vây lại ở lối .

      tường vây cao xuất nhiều cung thủ, cúi xuống nhắm ngay những người bị vao vây, tùy thời chuẩn bị phóng tên...

      Lúc này mấy người Lục gia được đưa đến cửa thành. Bình Vương Tô Khiêm Mặc sai người mở cửa thành, cửa chính nặng nề được mở ra. Lục Trọng Nham thấy toàn gia đều đứng ở đó, hai bên trái phải đều có binh sĩ, bất động đứng đó chờ Lục Trọng Nham thả mấy người trong tay.

      người đổi người, bên phía vẫn còn đủ để có con tin bị giữ lại. Nhưng biết rằng lúc này ở trong cửa cung là thây chất mảnh. Người bị chặn lại ở giữa hai cửa cung, chỉ có thể ngừng hướng về phía cửa đóng mà tấn công. Nhưng phía sau cánh cửa là rất nhiều người ngăn chặn, cách nào phá ra được. Phía bắt đầu phóng tên, bộ phận còn bên ngoài cửa cung cũng bắt đầu chém giết. Vốn dĩ lối hằng ngày yên ắng, an tĩnh, hôm nay tường dưới đất đều dính máu tươi, khắp nơi là binh sĩ ngã xuống, người cắm đầy mũi tên.

      Bên ngoài còn lại bộ phân cũng chém giết điên cuồng, binh sĩ tinh nhuệ nhưng vẫn chống lại được viện binh kéo đến liên hồi. Người cầm đầu cưỡi ngựa, đeo mặt nạ, tay cầm trường kiếm giết những viện binh tiến đến, ngừng muốn xông ra ngoài hoàng thành.

      "Còn mau hạ vũ khí xuống !" Phía trước Lục vương gia lĩnh quân chặn lại lối . Người đeo mặt nạ liến nhìn người nọ rồi lại nhìn sang thái tử bên cạnh , giơ kiếm cao lên trời, gầm lên tiếng, thúc ngựa xông thẳng về phía bọn họ.

      Thua, tựa hồ là kết cục định. Người mang đến chỉ còn hơn trăm, chỉ còn đánh được trận này mà thôi. Lục vương gia nhìn chỉ có thể từng tiếng thở dài. Nếu có đề phòng, nhìn thấu mưu mưu phản lâu này, có mấy người Khiêm Mặc trù tính sau lưng, hôm nay người nằm mặt đất là người bên tring hoàng thành, là bất luận kẻ nào trong số bọn họ.

      Xuyên qua mặt nạ, có thể thấy hai mắt kia đầy phẫn hận. Bên trong chứa quá nhiều cam lòng cùng oán hận. Nhưng như người ta , số mệnh sớm được định đoạt.

      Cách phía trước thái tử khoảng, bọn người kia đều chết, chỉ còn lại duy nhất kẻ đeo mặt nạ. Xung quanh mười mấy binh sĩ cầm trường mâu xiên thẳng vào thân ngựa. Nó gào lên rồi vùng chân trước, cả người và ngựa dần đổ về sau.

      Bạch mã đổ ầm xuống, trong mắt nó dường như cũng là kiên cường phục. Kẻ đeo mặt nạ quỳ đất, tay cầm kiếm chống đỡ, xung quanh vây đầy binh sĩ.

      sao có thể dừng lại? Kế hoạch bí mật. trước hết rời Lâm An thành đến đất phong, rời xa nơi này, cách xa hoàng thành, trù tính hết năm năm, làm sao có thể chỉ dừng lại tại đây?

      đứng bật dậy, hươ kiếm tiếp tục chiến đấu, nhưng giết lại đến , người ngày càng nhiều. kiệt sức đạp người trước mặt ra, giơ kiếm xông thẳng về phía thái tử. Binh khí chạm nhau, sau mặt nạ sớm là vẻ mặt thấy chết sờn. Hai đôi mắt nhình nhau, bên là thở dài cùng đau lòng, bên ... là vô cùng cam tâm!

      Người đeo mặt nạ bị kích lui lại mấy bước. bị binh sĩ vây đến chế trụ, ngẩng đầu nhìn thái tử, vẫn thấy thái tử nhìn mình, khóe miệng tràn ra máu tươi, oán hận "Ta cần ngươi thương hại!"...

      Tin tức bí mật truyền đến cửa thành, Tô Khiêm Mặc nhìn tin viết tay của Lục Vương gia, lại nhìn bọn nhà cảnh tượng gần đoàn viên, cuối cùng nhìn về phía Lục tướng quân.

      Lục Trọng Nham thả đám người, chỉ còn lại đứa bé trong tay. xuống ngựa. Mẫu thân đứa bé ở bên cạnh khóc ngã xuống đất cầu xin . Lục Trọng Nhâm thờ ơ. phải nhi tử của Bình vương, tôn tử của Điện các Đại học sĩ cũng dùng rất tốt.

      Lục tướng quân cũng xuống ngựa. Hình ảnh này giống như thực nhà đoàn tụ, nếu như xung quanh đó có binh sĩ luôn cảnh giác và tường thành có cung thủ chờ lệnh.

      Tô Khiêm Mặc nhìn thấy Lục phu nhân khóc đánh về phía Lục tướng quân, thấy Lục tướng quân đem nàng giao cho Lục gia trưởng tử rồi về phía Lục Trọng Nham. Bốn phía cung thủ giương cung nhìn chằm chằm. biết bọn họ gì, Lục tướng quân muốn ôm lấy đứa bé kia, Lục Trọng Nham hung hăng đẩy phen, vài người tranh chấp.

      viên võ quan bên cạnh Tô Khiêm Mặc báo cáo "Vương gia, cung thủ tầm xa chuẩn bị xong, có phải lập tức ra tay?" Tô Khiêm Mặc đưa tay ngăn lại "Nhìn thêm chút nữa". Lục Trọng Nham là chắc chắn thất bại. Nhưng quân công này hy vọng để lại cho Lục tướng quân, để có thể hướng hoàng thượng cầu xin tha mạng cho những sinh mệnh vô tội ở Lục gia.

      Ngay khắc đó, Tô Khiêm Mặc thấy Lục tướng quân muốn tới cướp người, Lục Trọng Nham kiếm đâm vào ngực Lục tướng quân.

      Tiếng kinh hô vang lên.

      Lục Trọng Nham đâm xong kiếm kia, cười điên cuồng.

      Thời gian qua quá lâu, trong hoàng cung cũng có tín hiệu gì. Lục Trọng Nham có thể đoán được trong cung thất bại. tại việc cần làm là giữ được tánh mạng. Con tin còn lại này chính là lợi thế để tìm đường thoát.

      Đáy mắt Tô Khiêm Mặc lên chút đau đớn, tầm mắt rơi vào người Lục tướng quân ngã xuống trong lòng trưởng tử. Lục tướng quân nhìn thoáng qua nhi tử phát điên, tầm mắt đảo về phía Tô Khiêm Mặc cửa thành, chậm rãi vươn tay, ngón tay hướng về Tô Khiêm Mặc, há miệng muốn gì đó, máu chảy ròng ròng.

      Thời khắc này Lục Trọng Nham đãlôi thê tử lên ngựa. Đúng lúc Tô Khiêm Mặc thấy Lục tướng quân gật đầu, nhìn về phía xa thấy đám Bắc Đồ quân tiền đến, mặc y phục khác nhưng lại ngăn cản đường của Lục Trọng Nham. Dẫn đầu là thiếu niên tầm mười mười hai tuổi, mặc phục sức vương tộc Bắc Đồ chính thống.

      Lục Trọng Nham cùng người cưỡi ngựa nổi lên tranh chấp. Tô Khiêm Mặc nhìn đúng thời cơ, cùng thiếu niên kia nhìn thoáng qua nhau, cùng lúc hai bên hô mệnh lệnh bắn tên.

      Đầu tiên là thê tử của Lục Trọng Nham bị bắn rơi khỏi ngựa. Lục Trong Nham muốn đưa đứa bé ra uy hiếp ngực trúng ngay ba mũi tên, tay buông lỏng thả rơi đứa bé. binh sĩ Bắc Đồ vụt tới tiếp được...

      Trận mưu phản làm người ta khủng hoảng còn chưa nhấc lên được bao nhiêu gợn sóng bị dẹp yên. có gì ngoại trừ hai cửa cung vết máu còn chưa thanh trừ sạch . Còn có bỗng nhiên trống ra ít chức quan.

      Người đeo mặt nạ bị bắt là Định vương. Lục Trọng Nham bị bắn chết tại chỗ. Lục tướng quân trọng thương. Người tham dự mưu phản tất cả đều bị ban chết.

      Lục gia nhờ vào tất cả công tích trước nay của Lục tướng quân, chỉ bị lưu đày khỏi Lâm An thành, muôn đời được vào triều làm quan. Bao gồm tất cả tiểu thư sinh ra từ Lục gia sau này cũng được gả vào Lâm An thành, người Lục gia sau này nửa bước cũng được đặt chân vào Lâm An thành. Hoàng thượng tha cho Lục tướng quân trọng thương. công thần cống hiến cho triều đình lại thành làm trò cho thiên hạ. Hoàng thượng cũng đành lòng để vì nhi tử mà còn chịu thêm tội gì, mọi thứ cũng quá đủ rồi.

      Trận mưu phản kinh động này toàn Lâm An thành đều biết. Người đời trước lấy tình hình so sánh lại với trận tranh giành những năm trước lúc hoàng thượng lên ngôi. Tình cảnh lúc đó mới là thảm thiết, vài vị hoàng tử mất mạng, dân chúng dám ra đường, trong cung ngoài cung máu chảy thành sông.

      Còn hôm nay Định vương ngay cả hoàng cung cũng chưa vào được, hoàng thượng cũng chưa thấy mặt bị bắt. Cũng là do có chuẩn bị trước giúp giảm thiểu thương vong.

      Có người suy đoán Định vương làm thế nào lại liên hợp với Bắc Đồ. Cũng có người suy đoán Định vương bị hoàng gia xử lý ra sao. Nhưng tình trôi qua mấy ngày, trong ngoài triều đình đều có tin tức truyền ra. Mọi người nghĩ, mưu phản là tội lớn, có lẽ Định vương bị hoàng gia bí mật xử quyết.

      Ở trong phủ thái tử nhưng Tương Như Nhân biết chẳng phải bí mật xử quyết, Định vương chết, chỉ là bị giam lại.

      Lúc này cũng ít người nhân cơ hội kéo Tương gia xuống ngựa. Tương gia là ngoại tổ gia của Định vương, làm sao có liên lụy. Chướng mắt nhất với Tương gia, Triệu gia dẫn đầu nêu ý kiến trước mặt hoàng thượng. có Tương gia ở sau lưng ủng hộ, Định vương sao có thể làm được những việc này?

      Mà hoàng thượng đem từng lời đều bác trở về. Thời gian xảy ra chuyện, Tương lão gia tử cùng Tương lão gia còn ở cùng hoangg thượng. Huống hồ đích trưởng tôn nữ Tuwing gia còn là thái tử trắc phi. Bọn họ vĩnh viễn chỉ đứng sau người đương quyền, cùng chuyện mưu phản có liên can. Nếu cố chấp có quan hệ đí là Tương lão gia tử cùng Lục vương gia bàn bạc đối pháp để bắt Định vương như thế nào, giảm thiểu thương vong.

      Thế này Tương Như Nhân mới biết ra Tương gia cũng có tham dự vào chuyện này, tổ phụ sớm phát giác với chuyện Định vương có ý đồ mưu phản. Làm đủ chuẩn bị, đem Tương gia kéo ra khỏi vũng bùn này, còn có thể thêm danh tiếng tốt.

      Chỉ là nàng hiểu được. Vì sao Định vương lại mưu phản?

      Nhưng chuyện nghĩ hiểu được này cũng phải mình nàng. Trong cung, hoàng thượng và thái tử đều nghĩ ra. Định vương thường ngày lông bông, hề có bộ dạng nghiêm túc, đối với chính lại chẳng bao giờ quan tâm. Làm sao lại muốn làm phản?
      Anhdva, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :