1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không] Tà Đế Yêu Hậu : Tuyệt đế lãnh thê - Quỹ Tích Đồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

      Tà đế, hậu : Tuyệt đế lãnh thê

      Tác giả : Quỹ Tích Đồ Đồ

      [​IMG]

      Thể loại : Nam cường phúc hắc, nữ cường xuyên nhưng bệnh tật, cung đấu gia đấu, hai người cùng đấu nhau...

      Số chương : ( Có 3 phần mỗi phần gần trăm chương)

      Nguồn convert : http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=104463

      Edior : Cung Trường Nguyệt

      Email : [email protected]


      Văn án :


      Nàng, là " Ngư" _ thần thoại bất bại của giới hắc đạo, cầu người thân thích, nguyện cả đời này tuyệt tàn nhẫn.

      Nàng, lại là cái công chúa thân phận hèn mọn, sinh mệnh so với tờ giấy còn muốn bạc hơn.

      Nàng là “ Ngư”? Công chúa? Vẫn là Diêm Vương đến thế gian đòi mạng người?

      Thà phụ cả thiên hạ, cũng phụ mình phần!

      lần sống lại, bàn tay trắng nõn nghịch thiên, người phạm nàng chút nàng liền làm cho tính mạng cũng còn!

      hồi thảm kịch, nàng thế nhưng gặp được , nam tử kia giảo hoạt như hồ ly cũng hung tàn như mãnh hổ, lại càng độc ác như rắn rết.

      cái nghiệt chống lại cái tà mị, hai cực hạn băng sơn gặp nhau, cuối cùng là buồn vẫn là vui? Là phúc hay họa? người biết được….

      * Phấn khích đoạn ngắn*

      Liễu Thần Phong khoác người áo lông cừu trắng như tuyết, ngồi ở chiếc bàn đu có hoa tươi leo quấn vô cùng xinh đẹp. Trong lòng nàng ôm bọc tã lót, bên trong chính là cái oa nhi trừng to ánh mắt đen bóng nhìn nàng, miệng oa nhi còn thỉnh thoảng phun ra nước mưa này nọ, ngẫu nhiên cũng phát ra tiếng y y nha nha… Thế nhưng chọc cho Liễu Thần Phong nhịn được bật cười.

      Đúng lúc này, huyền y nam tử đạp tuyết mà đến, bộ dạng gió cuốn mây tan hùng hùng hổ hổ. đôi phượng mâu tràn ra băng liệt, hung ác nham hiểm nhìn đến tiểu oa nhi Liễu Thần Phong sờ sờ chạm chạm đến. Tay áo dài vung lên, tã lót trong tay nàng cứ như vậy bị đánh bay ra ngoài.

      Tự động bỏ qua sắc mặt giận dữ của người trước mặt, nam tử vừa lòng tiến lên đem nữ nhân của mình ôm vào trong lòng, bá đạo tuyên thệ chủ quyền chính mình.

      “Nó là con của ngươi!”


      “Hừ!” Nam tử nhìn cũng nhìn, dư quang nghĩ đến cái kia tiểu tạp chủng, lạnh lẽo cười___


      Nam tính trong vòng ba thước, giết tha !

      Review : *Truyện này chị nữ chính xuyên vào cái công chúa bị đưa làm con tin, nhưng mà chị cả người bệnh tật lại trúng độc nữa, tuy ý chí có thừa nhưng thể lực đủ, lúc nào cũng ho như người sắp ấy, giống mấy a nam chính bệnh thảm ở các truyện khác. đường tìm thuốc cho mình ông đạo sĩ vốn vẫn chữa bệnh cho mình lừa bán cho nam chính làm nô 3 tháng. Chị thích nhưng vẫn ở cạnh nam chính, sau lừa mất bồ đề tử, ăn đậu hũ nam chính rồi rời .. Nhưng mà bồ đề tử kia mang được nhưng lại là giả, thế là chị cứ tiếp tục dây dưa với nhau.
      *Truyện Quỹ Tích Đồ Đồ ai đọc rồi chắc biết, nam cường nữ cường là chắc chắn, nhưng mà mưu dương mưu, tương kế tựu kế rất là hay và bất ngờ, còn có lường được nữa. Ta chưa thấy ai edit bộ này nên ôm về đặt đây trước, dần dần và từ từ ( Nếu muốn nghĩ là max lâu max dài nhá)
      * Các boss bình tĩnh nga, em đặt gạch trước thôi

      [​IMG]
      Last edited: 3/12/16

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 1 : Chết nhắm mắt

      Rầm rập…

      Mây đen ùn ùn kéo đến mang theo sấm chớp phủ kín bầu trời đại địa. Từng đạo thiên lôi giáng xuống sáng hết thảy mọi cảnh dưới nhân gian.

      Phía trước mặt là vách núi đen cao ngất muốn trùng, phía sau lại chính là vực sâu vạn trượng, nữ tử tuyệt vọng mà đứng, nàng muốn hết đường chạy trốn.

      Lưỡi kiếm sáng loáng theo ánh chớp ra trung, ánh sáng thâm trầm của kịch độc chút nào che giấu lộ ra, rồi sau đó từng đạo hắc y nhân che mặt xuất từng bước ép sát nữ tử kia.

      Nữ tử sợ hãi nhìn đám người muốn bao vây chính mình, lối thoát cũng có, nàng ôm chặt lấy thân hình nữ nhi bé trong lòng, quần áo nàng nhuốm đầy bùn đất và máu, thân thể vì quá sợ hãi mà run rẩy kịch liệt.

      “Phu nhân chỉ cần ngoan ngoãn giao ra mật thư, chúng ta có thể suy nghĩ lưu lại cho nữ nhi ngươi mạng!” Hắc y nhân cầm đầu che mặt tiến lên hướng nữ tử dụ dỗ, đôi con ngươi híp lại như độc xà rắn rết nhìn nàng chằm chằm.
      Nàng tuyệt đối phải nữ nhân ngu ngốc, những người này đều là đám tâm ngoan thủ lạt, mũi kiếm bọn chúng còn lưu lại từng giọt máu đen của những người bảo hộ nàng, máu rớt đất nở rộ ra đóa huyết hoa tự như bùa đòi mạng người.

      “Các ngươi chính là đám súc sinh.” Nữ tử nhu nhược bất ngờ giận giữ cười cười, “Ha ha__ ngươi thế nhưng ngay cả đệ đệ thân sinh của mình đều buông tha, ngươi so với súc sinh cũng sánh bằng! Khúc Miên Trang, đồ mặt người dạ thú! Uổng phí tướng công tôn trọng ngươi như vậy, tướng công quả nhiên là mù mắt mới tin ngươi!”


      Hắc y nhân kia nghe lời của nữ tử, thân hình nháy mắt cứng đờ, khuôn mặt đằng sau vải che đá sớm xuất vết rách, nghiến răng khanh khách nhìn nữ tử.

      “Vốn là người nhà, ngươi lại có thể vô tình đến thế! Lão thiên gia, ngươi đúng là có mắt a! Vì sao muốn đối với chúng ta như vậy, chúng ta rốt cuộc làm điều gì sai lầm sao!” Tiếng hét thê lương chất vấn bay thẳng lên tận trời cao, nhưng đáp lại nàng chỉ có từng hồi tiếng sấm chớp đinh tai nhức óc.

      “Tam đệ quả là mắt bị mù rồi, thà chết cũng muốn động thủ với ngươi! Bất quá cũng chỉ là cái nữ nhân mà thôi.” Hắc y nam tử tàn nhẫn với nàng , “Muốn trách nên trách đối với ngươi động tình, muốn trách cũng chỉ có thể trách tiện nhân nhà ngươi! Uổng cho tam đệ bỏ mạng vì ả đàn bà người người đều có thể cưỡi, ngươi, đáng chết!” Nam nhân đem toàn bộ sai lầm đổ hết lên đầu nữ tử : “Nếu phải ngươi sinh được tiểu tạp chủng này, ngươi phải chết từ trước.”

      “Phu nhân, ngươi hãy suy nghĩ cho hài tử của ngươi, nàng mới năm tuổi, còn chưa được hưởng chút nhân sinh tốt đẹp gì, ngươi nhẫn tâm để nàng cứ như vậy mà chết sao?” nam nhân từ phía sau lên, hướng đến hắc y nhân cầm đầu ra hiệu cái ánh mắt, rồi sau đó chậm rãi hướng nữ tử ôn nhu khuyên bảo, “Chỉ cần ngươi giao ra mật thư, người trong tộc tự nhiên cam đoan nàng đời này phải lo lắng cơm áo…”

      Nữ tử cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, khuôn mặt nhắn của nữ nhi còn chút máu, bờ môi mỏng sớm tím đen,đôi mắt cũng mất trong sáng vốn có. Thân mình nữ tử run lên, nàng càng dùng sức ôm lấy đứa của mình, sau đó di động bước chân, “ được qua đây!” Nhìn hắc y nhân hướng mình tới gần, nữ tử lớn tiếng ngăn lại, hai mắt trừng lớn đề phòng nhìn về phía trước.

      Áo cơm lo? Trong lòng nữ tử cười lạnh. Nàng thực ràng, tuyệt thể đem đứa của mình mình lưu lại nơi này, nếu , đám súc sinh đến thịt người cũng muốn nuốt kia tuyệt bỏ qua cho nàng.

      Nữ tử đột nhiên ngẩng đầu, bi thiết cười lạnh : “Ti tiện vĩnh viễn đều là ti tiện, dù cho các ngươi ngồi được vị trí kia, nhưng máu chảy trong người các ngươi đều là ti tiện vạn phần, các ngươi vĩnh viễn đều kém xa chúng ta, kém xa…”

      Thanh nguyền rủa của nữ tử ở trong trung quanh quẩn : “Ta thề dù có hóa thành lệ quỷ cũng tha cho các ngươi! Ta nhìn các ngươi, từng bước từng bước sống bằng chết, ta ở tại địa ngục nguyền rủa các ngươi, nguyền rủa các ngươi vĩnh viễn siêu sinh.”

      tốt, mau ngăn cản nàng! Nàng muốn nhảy xuống vực!” Hắc y nhân sắc mặt khẽ biến, liền chạy đến phía trước chộp tới nữ tử.

      Nhưng chung quy bọn họ chậm bước. Nữ tử điên cuồng nở nụ cười, chợt bao bọc đứa trong lòng, xoay người nhảy vào vách núi đen. Quyết tuyệt như thế, cũng tuyệt chút sợ hãi nào.

      Thời điểm hai người rơi xuống, tiểu nương trong lòng nữ tử lại chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử màu đen tràn ra tia nghi hoặc. Tuy rằng thân thể bị hai cánh tay ôm chặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chính mình rơi xuống với tốc độ kinh người đến cỡ nào . Tiểu nương kịp nghĩ nhiều, chỉ kịp nghe được thanh đứt quãng bên tai : “Thực xin lỗi ngươi, ngươi phải…. Nhưng là…” Nữ tử phát thiên hạ trong lòng có chút khác thường, muốn cái gì đó mà cánh môi mở ra hợp lại. Tiểu nương gắng sức nghe thanh của nàng, nhưng là nàng vừa muốn mở miệng , kia thanh còn chưa kịp phát ra trong cổ họng liền tiến đến chút vị tanh nồng của máu, ngay sau đó, trận xoay chuyển phương hướng, chỉ nghe bên tai tiếng va chạm lớn, lục phủ ngũ tạng ngay lập tức như muốn bị xé nát, tiểu nương mơ mơ màng màng chìm vào trong bóng tối.

      Cả người cơ hồ đau đớn đến bị xé rách ra, lũ phủ ngũ tạng đều truyền đến đau nhức ràng, tiểu nương hôn mê rất nhanh tỉnh lại. Nàng cố sức mở ra hai mắt, rồi sau đó, mới gắng sức cử động chính mình thân thể. Nàng cứng ngắc cử động tay chân, cúi đầu nhìn thấy đầu tiên chính là nữ tử vừa mới cùng mình rơi xuống, nữ tử dù có chết vẫn cố chấp dang rộng cánh tay bảo hộ nàng trong lòng.

      Lí trí dần dần sáng tỏ, tiểu nương nhìn nhìn chút thân thể chính mình, đáy mắt rất nhanh lên đạo ánh sáng lạnh lẽo, ông trời quả nhiên là chưa muốn Ngư nàng chết thảm!

      cái Linh Lung kết, thế nhưng bị người phản bội cho chết nhắm mắt? Đôi đồng tử phát ra cỗ mũi nhọn lợi hại. Khúc Nhi nàng nguyên bản có dễ chết như vậy.

      Tiểu nương nhíu mày, hồi tưởng tất cả việc mới xảy ra, nàng giống như vừa nghe được cuộc đối thoại đỉnh vách núi kia, đám nam nhân thế nhưng đối đãi cái nữ tử chân yếu tay mềm như vậy …. Rồi sau đó là cảm giác chính mình tự do rơi xuống… Trong quá trình kia dường như còn nghe được đến cái gì đó, nhưng là….

      Tiểu nương đáy mắt lên chút mất mát, lời đơn giản như vậy nàng căn bản là vô phương lắng nghe, nguyên bản vẫn là do khối thân thể này quá mức yếu đuối. Nghỉ ngơi chút, tiểu nương chịu đựng đau đớn chui ra khỏi vòng tay bảo hộ của nữ tử kia.

      Rơi xuống vực sâu vạn trượng, thế nhưng còn có thể sống sót, này nên là chính mình gặp may mắn hay vẫn là khối thân thể này quá cứng rắn đây. Tiểu nương trong lòng than thở. Nàng giương mắt nhìn xung quanh mình, thi thể kia vì bảo hộ nàng mà giờ đây tổn hại đến còn hình dáng, đáy mắt lập tức lên chút phức tạp. Thi thể nàng kia muốn vỡ nát, bị tàn phá chịu nổi, nhưng miễn cưỡng đều có thể nhận ra đến, nàng nghiêng đầu, kia đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình. Đây là chết nhắm mắt.

      Lời đứt quãng kia lần nữa quanh quẩn bên tai, nàng cảm giác được cảm xúc bản thân bị ảnh hưởng, nhưng nhất thời tìm ra nguyên nhân.

      Ổn định cảm xúc chính mình, tiểu nương ngẩng đầu, sau chút tầm nhìn trống trải hết thảy những thứ lọt trong tầm mắt đều làm cho tiểu nương có loại xúc động muốn bộc phát.

      Ps : Có nên chút lí do nữ chủ chết mà xuyên nhỉ
      Last edited: 26/10/16
      PhongVy, Trịnh Thị Thủy3797, SiAm4 others thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Tiền truyện : Ngư

      Đêm lạnh như nước, sao sáng bầu trời chiếu ra hàn quang chói mắt.

      Ở dưới bầy trời yên tĩnh như vậy, loạt tiếng nổ vang trời hoàn toàn làm bừng tỉnh toàn bộ trấn chìm trong giấc ngủ. Khói thuốc ở giữa trung ngừng bành chướng khuếch đại giống như ma trượng mọc lên từ địa ngục.

      Bùng____

      Lại thêm tiếng gầm rú rợn người cắt qua bầu trời đêm, phòng ốc cao lớn trong trấn trong nháy mắt bị từng cuộn khói thuốc cắn nuốt trọn, mọi người còn chìm trong mơ màng có biết rốt cuộc này là xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi bọn họ lấy lại tỉnh táo, trước mắt họ chính là hai người hắc bạch vô thường, xứ giả của địa ngục.

      bóng đen mang theo tốc độ kinh người đột ngột dừng lại bước chân. Bầu trời thâm trầm trùng hợp đánh xuống tia sét ầm vang vô cùng, chiếu sáng hết thảy mọi xảy ra trước mắt. Mùi thuốc súng theo ngọn gió lớn đập vào trước mặt, sắc mặt bóng đen ràng lộ ra tia ngưng trọng, nàng theo sau lưng rút ra hai khẩu súng bạc, lạnh lẽo nhắm vào người người phía trước.

      ràng là chiến hữu cùng nàng vào sinh ra tử, cùng nhau trải qua bao cuộc chiến đẫm máu sinh tồn, thế nhưng giờ phút này lại muốn cùng nàng xung đột! Nguyên bản người nàng đích thân chỉ bảo, lại chính là người cầm thương pháo nhắm vào trái tim nàng!

      Vì sao đâu? Vân Hề?

      “Giết!” Nàng còn chưa kịp suy nghĩ thêm cái gì, khẩu lệnh kia liền như thế phá vỡ bình tĩnh.

      Thương pháo phía trước nhắm thẳng người nàng, phía sau người tiếp cận cũng muốn đến nơi, bức đường lui cuối cùng của nàng.

      Nàng, còn chỗ trốn.

      Bang, bang, phanh___

      Buông ra ngòi nổ, thương pháo kia chút chần chờ nổ lên, trận đạn pháo nã đến càn quét toàn bộ mặt đất, này nhưng là muốn tạc ra cái hố lớn ở giữa chỗ này ! Cho dù người có được rèn từ sắt thép, nếu phải hứng chịu lực lượng khổng lồ như vậy, đều thoát được mà tan xương nát thịt!

      Ở chân trời phía Đông, bình minh bắt đầu lộ ra đến xua tan phần nào gian mờ mịt này, sương khói kia cũng theo đó chậm rãi tán . Khu vực vừa bị thương pháo tàn phá kia giờ đây tĩnh mịch làm người ta hít thở thông, loại tĩnh mịch này làm cho tiếng giày cao gót nện đất phát ra chói tai.

      “Như vậy bỏ mạng cũng quá tiện nghi cho nàng!” Tiếng hờn dỗi của nữ tử dấu vết vang lên, theo đó nữ tử thân khoác hoàng y mỏng manh đạp đôi giày thủy tinh mà đến, theo bên người nàng là nam nhân nhìn vô cùng nhàn nhã.

      “Ha ha, tỷ tỷ đáng thương, chậc chậc, ngươi nhìn vậy đau lòng sao?” Bàn tay nữ tử linh hoạt tiến vào trong bộ vest của nam tử, thầm khiêu khích.

      Nam tử thân quần áo Tây đen nếp nhăn đứng đó, thần sắc có chút phức tạp nhìn đến người kia nằm ở mặt đất, khắp người bị tổn hại nặng nề, có chút nhận ra được da thịt, lên tiếng đáp lại nhưng hàm răng cắn chặt kia làm lộ ra cảm xúc của .

      Đáy mắt Hoàng y nữ tử lên chút oán độc, nàng buông ra nam tử kia.

      “Tỷ tỷ cùng Linh Lung kết chưa bao giờ tách nhau ra.” Hoàng y nữ tử đến trước thi thể kia, giày thủy tinh sắc nhọn chút khách khí giẫm lên lòng bàn tay của thi thể, “Chính hai bàn tay này từng cướp hết thảy mọi thứ thuộc về ta, ngươi đáng chết, tỷ tỷ dấu của ta.” Hoàng y nữ tử ngồi xổm người xuống, kiêu căng nhìn đến thi thể phân được da thịt kia : “Ngươi hối hận sao? Nam nhân ngươi tín nhiệm sớm là người của Vân Hề ta! Người thương là ta, chỉ có ta!” Dứt lời, bàn tay nàng do dự tiến vào trong vạt áo rách nát của thi thể kia, nhưng là, bên trong trống !

      có!” Sắc mặt kiêu ngạo kia rốt cục bị kinh ngạc làm cho vỡ tan, “ có khả năng.”

      Mà đồng thời nam nhân tử phía sau nàng cũng đến đây, “Làm sao vậy?”. Thanh quen thuộc đến vậy, đủ để cho dù có biến thành tro cũng có người nhận ra .

      có khả năng, từ đến giờ nàng cũng Linh Lung kết đều tách nhau quá tấc, như thế nào tại thấy!” Hoàng y nữ tử điên cuồng tìm kiếm, cơ hồ muốn khi nào hủy hoại toàn bộ thi thể kia mới dừng tay.

      Nam tử nhìn đến thiên hạ nằm trong vũng máu kia, tâm bỗng nhiên co rút kịch liệt, đuôi lông mày lí do nhảy dựng lên. cỗ sợ hãi vô hình tóm chặt lấy tâm , vội vã xoay người, đột nhiên muốn chạy trốn.

      Chính là, ngay tại thời khắc nam tử xoay người, thi thể vốn còn tia hơi thở kia đột nhiên mở ra đôi mắt, phượng mâu lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm. Hai tay tưởng như bị người phế bỏ kia đột nhiên lần nữa cầm lên khẩu súng bạc, nhắm hai phương hướng đồng thời bóp cò.

      Phanh___

      viên đạn trúng ngay chính giữa mi tâm, máu nóng theo dọc gương mặt từng giọt chảy xuống, hoàng y nữ tử hoảng sợ há to miệng, thanh kinh hoàng còn mắc ở yết hầu chưa thoát được ra ngoài nàng muốn rời nhân thế. Nàng đến khi chết vẫn thể nào lí giải được, bị hỏa pháo của nàng đánh cho như vậy, vẫn có thể sống dậy?

      Nam nhân nghe được thanh giòn tan kia, thân hình nháy mắt cứng ngắc, còn chưa kịp suy nghĩ ra bất cứ đối sách gì, chớp mắt cảm giác đau buốt xuyên qua não bộ xâm lấn toàn bộ cảm giác, đạn bắn xuyên qua đầu quả cùng với hành động bổ dưa hấu thập phần giống nhau! Nam tử oán độc nhìn về người kia, lại nhìn thấy đôi phượng mâu tràn ngập đùa cợt.

      "Ta, chưa bao giờ tín nhiệm quá ngươi!"

      Xung quanh nháy mắt yên tĩnh, quỷ dị yên tĩnh.

      Rất nhiều năm sau, mỗi khi có người nhắc đến hai chữ Ngư, đều làm cho giới hắc đạo có tật giật mình, hai chữ này từ rất lâu trước kia trở thành bùa yểm trong lòng người người.

      “Tốt lắm thân Ngư! Khúc Nhi, ngươi hổ là thần thoại làm người nghe tin đều sợ mất mật! Ngươi hoàn toàn xứng đáng với hết thảy!” lão nhân từ chỗ tối ra, lão nhân từ trong lòng bàn tay lấy ra vật màu ngân bạch đặt tại trước ngực nữ tử : “Vật quy nguyên chủ.”
      Last edited: 26/10/16
      PhongVy, Trịnh Thị Thủy3797, SiAm3 others thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      muốn xây dựng hình ảnh nữ chính đây hehe, chưa hợp lắm, t còn định tự vẽ cơ nhưng lười quá hihi


      [​IMG]
      Last edited: 18/6/16

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 3 : Đồng loại

      ‘Ngươi ngủ yên ! Ta Ngư nếu trọng sinh đến thân thể này, thay nàng hảo hảo sống tốt! đời này, nắm được thời cơ thích hợp, ta giúp ngươi giúp nàng báo thù rửa hận, làm cho lời nguyền kia của ngươi trở thành .’

      Tiểu nương nhìn lên trời cao mênh mông, trời muốn sáng , mây trắng trung như như khuôn mặt vui mừng của phụ nhân chết kia, tựa như với lời hứa của nàng gật đầu đáp ứng.

      ____

      Hắc y nhân đỉnh vách núi canh chừng lâu vẫn chưa có ý rời , hắc y nhân cầm đầu hướng xuống vách núi đen chửi thề : “Tiện nhân đáng chết!”

      “Từ nơi này rơi xuống hoàn toàn có cơ hội sống sót!” Hắc y nhân bên cạnh bình tĩnh mở miệng, “Kết cục như thế này ngược lại cũng tốt!”

      Nhìn hắc y nhân cầm đầu kia vẫn còn có ý định chưa buông tha, tiếp tục mở miệng thuyết phục : “Nàng chết, mật thư vậy cũng có bất kì ai biết được, chúng ta biết, cũng có bất kì ai biết.”

      Phẫn nộ trong mắt hắc y nhân cầm đầu này cuối cùng hóa thành hư , gật gật đầu, tra lợi kiếm kia vào vỏ : “Trảm thảo trừ căn, hai tiện nhân cùng chết, cũng giúp chúng ta trừ bỏ hậu họa.” Nam nhân nhìn về phía hắc y nhân phía sau mình.

      “Rút lui.”

      _____

      Thời gian từng khắc trôi qua, trong rừng rậm u lại là khoảng trời bốn mùa như xuân. Màu xanh mướt trải dài, bao phủ toàn bộ mặt đất, làm cho mảnh rừng nguyên sinh tràn ngập vẻ thần bí khó lường.

      Đúng lúc làn gió lướt qua, làm cho lá cây sàn sạt rung động. Theo đó, giữa trốn hoang sơ này xuất bóng người.

      Thân thể gầy yếu cố sức rẽ ra bụi cỏ, nàng tập trung hết tinh lực, hao phí bao nhiêu tinh thần muốn tìm tòi cái gì đó bên trong bụi cỏ kia. Cánh tay bé tràn đầy vết thương, từng đạo vết sẹo dữ tợn như như khiến người kinh hãi. Cuối cùng tìm được cái gì, khuôn mặt nhắn vàng như nến của nàng xuất thần sắc vui mừng hiếm có.

      “Rốt cục cũng tìm được ngươi.” Nàng thào tự với mình, trong mắt áp chế được vui sướng, bàn tay bé kia hái được trái cây màu lục sắc, lập tức đưa vào trong miệng mà thưởng thức.

      Hương vị chua sót lập tức kích thích đầu lưỡi, nguyên bản cánh môi tia huyết sắc chậm rãi chuyển đến tầng hồng nhạt, phượng mâu có chút đứng hình : “Lúc trước ta vang danh đại lục hai chữ Ngư, tại nhìn lại giống cái Tử Ngư a (Cá chết)!”

      Tiểu nương dựa người vào thân cây thở phì phò, đôi đồng tử u nhìn chằm chằm phía trước….

      Thân thể của nàng thoạt nhìn là cái nha đầu bốn năm tuổi gì đó, lúc ở vách núi kia sớm bị thương , sau đó còn trực tiếp rơi xuống đáy vực, thương thế . Mặc dù nàng tìm mọi cách chữa trị, nhưng cũng chỉ là sơ bộ nhất thời, trị được phần ngọn nhưng vô phương trị phần gốc. Nơi này là rừng rậm nguyên thủy, khắp nơi đều giấu diếm sát khí, khối thân thể này lại yếu như vậy nàng có thể bảo tồn mạng sống dễ dàng. tại thể mong muốn gì hơn nữa.

      Nếu là chính mình ở kiếp trước, rừng rậm nguyên thủy đối nàng mà cũng chỉ là loại thú chơi vặt. Khúc Nhi nặng nề thở dài…… là có chút tưởng niệm chính mình ở kiếp trước.

      Nghỉ ngơi lát, Khúc Nhi đứng lên tiếp tục về phía trước. Ngẫu nhiên nàng cũng gặp phải quái thú gì đó, nhưng chúng đều ngoan ngoãn đường vòng mà tránh ra nàng, làm cho nàng bớt rất nhiều phiền toái.
      Càng hướng sâu vào trong rừng, ánh sáng ngày càng yếu, nơi nơi đều là đại thụ tán cây um tùm, thiết nghĩ ánh sáng muốn chiếu xuống dưới nơi này là thập phần khó khăni. Dưới đất ẩm ướt mờ mịt, dễ làm cho người ta mao cốt tủng thiên.

      Kéo thân thể suy nhược về phía trước có mục đích, có phương hướng. biết được bao lâu Khúc Nhi đột nhiên nhận thấy xung quanh phát ra dị thường, hơi thở chợt biến. Từ phía trước rất nhiều dã thú chạy lại đây, bộ dáng chạy nhanh liền phải bỏ mạng, bọn chúng thế nhưng vẫn biết điều vòng qua nàng mà bỏ chạy….

      Nhìn theo dã thú chạy thục mạng ra phía sau chính mình, Khúc Nhi quả thực ngạc nhiên, phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì? Có thể làm cho dã thú hoang dại e sợ như vậy? Khúc Nhi khởi động thân mình, nàng muốn đích thân nhìn xem chút.

      Nhưng là, quá mấy bước chân, nàng giật mình trừng lớn tròng mắt, cả người sững sờ ra tại chỗ, ở nơi này, còn có, người!

      Phía trước xa, có tiểu nam hài cầm trong tay chủy thủ sắc bén ra tay ngoan lệ, động tác lưu loát chém giết đàn dã thú có ý đồ công kích xung quanh, bộ dạng gió thổi mây trôi, lưu loát chuẩn xác, chỉ cần vật chạm vào chủy thủ của đều lập tức tẫn mạng.

      Động tác nhanh nhẹn tàn nhẫn như vậy! Khúc Nhi khỏi cảm thán trong lòng. Mà đúng lúc này, nam hài kia xoay người liền chú ý đến tồn tại của Khúc Nhi.

      Bốn mắt nhìn nhau, thân mình Khúc Nhi run lên, tâm hiểu đột nhiên co rút, đôi mắt kia thực đặc biệt? Tự cao tự đại, yên lặng như hồ nước băng lạnh, bên trong đó có tức giận có cảm xúc, chỉ có thờ ơ, là đối với hết thảy xung quanh mình đều thờ ơ!

      ràng là đứa chưa hoàn toàn trưởng thành, cố ý lại tản ra hơi thở như thế lão luyện, lẽ cũng là trọng sinh mà sống lại? Nhưng rất nhanh Khúc Nhi liền phủ quyết ý tưởng này.

      Mà càng làm cho Khúc Nhi cảm thấy kinh tủng chính là những thi thể khổng lồ chung quanh , đầu nơi, tứ chi nới, thi thể vẹn toàn muốn chất lên tòa núi , máu tươi theo đó chảy xuôi. Hổ báo xung quanh bình thường mãnh thú hung tàn như thế nào, tại nhìn thấy đều tự động tránh đường!

      Khúc Nhi nheo lại ánh mắt, gương mặt tái nhợt đột nhiên xuất tia hiểu , bọn chúng chính là sợ hãi khí thế của nam hài kia, huyết tinh như vậy, đây chính là toát ra từ nhận thức mà sợ hãi, sợ hãi cường giả mạnh hơn mình.

      Cũng như chúng sợ hơi thở của Khúc Nhi nàng!

      Nam hài nhìn Khúc Nhi, tuy vẻ mặt vô ba như cũ nhưng trong lòng tràn đầy thể ngờ, ngờ ở địa phương này vẫn có thể gặp được người sống, hơn nữa so với càng muốn hơn. Rất nhanh gạt bỏ kinh ngạc, đôi mắt nhìn Khúc Nhi liền giống như nhìn vật chết bình thường, tê liệt.

      Khúc Nhi ràng cảm nhận được cỗ sát khí khiếp người bao vây chính mình, nàng khi nào chọc cho động sát ý? Bất quá ngoài dự liệu của nàng, nam hài kia có trực tiếp đối nàng động thủ.

      Hai người nhìn nhau như vậy hồi lâu, dài giống như thế kỉ, tiểu nam hài đột nhiên thu hồi ánh mắt, đồng thời thu hồi chùy thủ xoay người rời .

      Đồng tử Khúc Nhi đột nhiên lên chút ánh sáng, vất vả mới gặp được người khác, há có thể buông tha?

      Tâm niệm vừa động, bước chân Khúc Nhi liền theo phương hướng nam hài đuổi theo, nhưng nàng cũng nóng nảy, chính là dọc theo con đường từ từ .

      Liền như vậy, bên trong rừng rậm u phá lệ xuất màn quái dị, hai tiểu hài đồng cùng nhau bước , trước sau, người mở miệng. Nhưng hai người lại phá lệ ăn ý với nhau, tiểu nương lại bất tiện, thân thể nàng quá yếu ớt, thỉnh thoảng cần nghỉ lại hồi sức, nhưng nam hài chưa bao giờ bỏ lại nàng quá xa___ bước chân của nàm hài so với ngày thường, dường như chậm rất nhiều.

      Trước mặt hai người có bất cứ dã thú nào dám đến gần, nơi hai người qua mãnh thú đánh hơi thấy mùi đều tự động mở đường.

      Hai người ở cùng nhau thời gian dài, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc quá đối phương, cũng chưa từng làm việc gì chung, chỉ giống như khách qua đường, hỗ trợ, can thiệp vào cuộc sống của nhau.

      *****

      Khúc Nhi cúi đầu nhìn bộ da thú rách nát người mình, bàn tay nàng tại tràn ngập những vết rách cùng vết sẹo xanh tím, nhìn bóng dáng lưu loát phía trước, nàng nhếch lên khóe mắt__ nửa năm trôi qua. Nàng dưới lần đoán xem thân phận của , nhìn tà áo rách nát bên trong lớp da thú, Khúc Nhi biết được, người này phú quý, thân phận chắc chắn tầm thường, hơn!

      Gió lớn thổi qua, cảm xúc mê man của Khúc Nhi lập tức bị đập tan, nàng bỗng nhiên cảm nhận được nam hài kia hành động dị thường. Nàng cũng sâu sắc cảm nhận được khí tầm thường mà cơn gió vừa thổi đến.

      Vừa tới gần liền nhận ra khí tràn ngập căng thằng cùng khẩn trương, còn có mùi máu tươi tràn ngập. giống mùi máu tươi của dã thú, nàng nhanh hơn bước chân, đuổi theo mùi này mà .

      Càng đến gần, nàng dễ dàng nhận ra thanh chém giết, còn có tiếng quái thú rống giận, còn có thanh tru lên thê thảm của_ con người.

      Mi mắt Khúc Nhi thoáng động, đáy lòng kích động thôi, rốt cục nàng thoát ra cái địa phương quái quỷ này.

      Trước mắt chính là chiến trường, là đại chiến giữa người cùng quái thú . Chân tàn khốc và huyết tinh.

      Xác thực mà so với tế lễ khác biệt là bao, con người đứng trước mặt quái thú khổng lồ kia giống như đám kiến con, hề có chút uy hiếp, chịu nổi kích.

      Quái thú kích xuất ra, thân thể đám người lập tức bị xé rách, tứ chi gãy vụn.

      Đây là địa ngục, luyện ngục cũng gì hơn cái này!

      trận gió đảo qua, bên tai Khúc Nhi bỗng nhiên bay đến chút thanh thần bí___ Long Giao.

      Đầu trận đau đớn, rồi lập tức khôi phục lại bình thường. Sao lại thế này? Trong lòng Khúc Nhi tràn đầy nghi hoặc.

      Giờ phút này, mãnh thú giết người, nam hài đứng phía trước hay chính Khúc Nhi, đều có ý muốn ra tay ngăn cản, hai người đứng đó lẳng lặng nhìn màn này.

      Đột nhiên, cảm xúc nam hài kia dao động! Tuy rằng chỉ là chút rất , nhưng Khúc Nhi ràng nhận ra. Theo phương hướng nam hài nhìn lại, ở bên cạnh chiến trường, có đội hắc y nhân đạp gió mà tới, cùng nhau đáp xuống gần nam hài. Thừa dịp Long Giao chú ý, liền lần nữa phi thân đến trước mặt nam hài.

      “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ.” Hắc y nhân loạt quỳ xuống hành đại lễ, tiếng đầu gối người va chạm mặt đất phá lệ chói tai.

      Nam hài chắp hai tay ở sau người, gương mặt chút thay đổi nhìn đến mấy người trước mặt, sâu dưới đáy mắt xẹt qua đạo u ám__ đến vừa lúc, sau suốt ba năm.

      Đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn lại phía sau, lại phát người phía sau sớm nhìn thấy tung tích, đáy mắt nam hài giật giật, rồi sau đó liền phản ứng nữa.

      mình bước lên phía trước, ngạo khí bức người, dẫn theo hắc y nhân rời tia quyến luyến.

      Nhìn theo nam hài rời , Khúc Nhi từ trong tán cây đứng ra, nàng cũng liếc mắt lần nữa, theo cái phương hướng ngược lại mà .

      chiến trường giờ phút này sớm còn người sống sót. Theo từng bước chân của Khúc Nhi, Long Giao thưởng thức bữa ăn ngon của chính mình cũng tự động buông tha tránh né.

      Đứng giữa địa phương nồng đậm máu tanh làm người ta buồn nôn, Khúc Nhi mày đêu có nhăn cái. Bản thân muốn hướng theo phương hướng định rời , đột nhiên bị đạo ánh sáng lóe ra hấp dẫn.

      Khúc Nhi nháy mắt, đến phía trước, đẩy ra thi thể chất đống bên , lại phát ra vật .

      Gương mặt ngàn năm thay đổi rốt cuộc có tia tan vỡ, đôi tay bé run rẩy nhặt lên vật kia.

      Linh Lung kết!

      Dĩ nhiên là Linh Lung kết!

      Gắt gao nắm chặt trong tay, biết nên buồn, hay là vui, ngay cả khi bị máu nhuốm thành màu đỏ, Linh Lung kết vẫn như cũ phát ra hào quang chói mắt.

      Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, thỏa mãn thở ra hơi, lần nữa mở ra đôi mắt muốn khôi phục như lúc ban đầu.

      Bước chân tiếp tục về phía trước, rừng rậm kia nháy mắt lạc vào xa xăm.


      Mạn phép được khắc họa chút về Linh Lung kết, theo ta nó giống như vầy, biết có đúng hay nữa:
      [​IMG]
      Last edited: 26/10/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :