1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trái tim second hand - Catherine Ryan Hyde

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tinhyeungaynang

      tinhyeungaynang New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      7
      Từ: Richard Bailey

      Gửi: Myra Buckner

      Myra,

      Tối qua Vida đến nhà con. Chuyện lạ thường lắm. Con phải gọi mẹ bé đến đưa về. Con đứng hè nhìn xe họ xa, và đúng khoảnh khắc đó, khi đứng nhìn như thế, con thấy như có gì đó bị lôi ra khỏi con. Như có gì đó bị lấy ra từ trong bụng con, chạy theo dần xa đường. Như kiểu người khác nắm lấy sợi len tuột khỏi áo và cứ thế kéo, và theo logic mà xét rất có thể cuối cùng người ta tuột hết cái áo.

      Còn đấy là con cảm thấy trái tim Lorrie bỏ , hay là bé đựng trái tim ấy, con chịu hiểu nổi.

      Vậy con phải làm gì đây, mẹ Myra? Nếu muốn trấn áp những cảm xúc ấy?

      Con nghĩ là sáng mai con có thể gọi cho bạn mà , “Tôi vừa mới rửa mặt rồi và tối qua tôi cho phép mình cảm nhận.”

      Nhưng con gọi. Và mẹ có biết vì sao ? Mẹ nhanh trí lắm mà, thế nào mẹ chẳng biết.

      Vì bạn con đáp lại là, “Tuyệt vời, Richard ạ. Cậu vượt qua thôi. À mà này, cậu biết , Richard. Cuộc sống vẫn tiếp diễn.”

      Mẹ hiểu ý con định . Phải mẹ Myra? Từ đây mọi người trông đợi con chấp nhận. Tất cả qua. Con sốc đờ đẫn nữa. Và con còn có quyền được sốc đờ đẫn nữa. Sương mù tan, bây giờ con có thể cảm thấy mọi điều.

      Tình hình cực kỳ mất kiểm soát.

      Richard​





      Từ: Myra Buckner

      Gửi: Richard Bailey

      Richard,

      Chưa tới giờ nữa mẹ ra khỏi nhà. Lái xe chắc mất gần mười hai tiếng. Mà đấy là giả sử mẹ tránh được giờ cao điểm qua San Francisco.

      Nhưng đừng làm gì vội, Richard nhé.

      Mẹ đến nhanh hết sức có thể.

      con,

      Myra​





      Từ: Vida Angstrom

      Gửi: Richard Bailey

      Richard thân mến,

      Đừng xóa thư này vội.

      Lắng nghe em phút thôi, được ?

      Thứ nhất là em xin lỗi xem trộm địa chỉ email của trong máy mẹ, và em hy vọng cáu, nhưng em gọi nhiều quá rồi, và có vẻ thích lắm, và em sợ quát em.

      phải em hiểu là muốn em xáp lại gần nữa. Ý em là, em nghĩ trong lúc chúng ta vẫn còn ở cái nơi Có lẽ, nhưng em làm cú thử khá liều và nó biến thành chắc chắn ngay tắp lự. Và em thiếu máu lên não đến mức hiểu được điều đó. Em cũng thiếu máu lên não đến mức còn biết xấu hổ về chuyện mình làm trong khi muốn.

      Em cũng lành mạnh như hầu hết mọi người khác thôi.

      Ngoại trừ quả tim của em.

      Ý em là quả tim cũ của em. Em cứ quên suốt.

      Tuy nhiên em nghĩ vì em mang trái tim từng là của vợ nên em cũng khác với tất cả mọi người, và em nghĩ vì mỗi ngày sống em đều chuẩn bị tinh thần sắp chết nên em cũng khác thêm vài điểm nữa.

      Nhưng em cũng giống với mọi người hơn là tưởng đấy.

      Em chỉ làm phiền lần nữa vì em đánh mất viên đá lo âu rồi và em phải tìm lại nó. Em phải tìm lại nó. Cái đó là bắt buộc. Esther mang từ tận Đức sang đây hơn sáu mươi năm trước, bà ấy trút mọi lo âu vào viên đá lúc ngồi tàu, và vì bà được giải phóng sát phút chót khỏi trại tập trung, và vì mọi người khác trong gia đình bà ai thoát ra được, em nghĩ như thế dồn lại cũng được tàu lo âu. (Xin lỗi dùng câu chơi chữ này. Em thực cố tình đâu.)

      tiếp, vì thế chuyện bà đem nó cho em quá là kỳ lạ và em thể đánh mất nó được. thể được.

      Lần cuối cùng em cầm viên đá là xô pha nhà , và rồi em ngủ quên mất, nên em nghĩ chỉ cần nhấc đệm xô pha lên là nhìn thấy. Em tin chắc trăm phần trăm là nó nằm ngay đó thôi. Thực tế là em biết chắc. Em phải biết.

      Em phải biết điều đó. Nếu nó mất rồi, mà thể thế được. Ý em là thể mất được. Viên đá thể mất.

      Chắc chắn phải là vậy.

      Cảm ơn xóa thư. Và nếu đọc đến tận đây, tức là xóa.

      ( phải kiểu kinh dị đâu),

      Vida​





      Từ: Richard Bailey

      Gửi: Vida Angstrom

      Vida,

      cầm viên đá lo âu của em.

      cũng cần thú nhận với em điều.

      biết chắc là vì sao, vì thông thường mê chuyện thú nhận cho lắm. Thường bị dồn đến hết cỡ chân tường rồi mới có thể thốt ra câu thế này. Có thể là vì lúc nào em cũng thực. Trước đây chưa bao giờ gặp ai lúc nào cũng thực. Ít nhất theo như biết.

      Có thể em làm gương cho .

      nhặt viên đá sau đệm ghế rồi bỏ vào túi áo ngủ của em. Kể cũng ngớ ngẩn, vì để vậy cũng chắc chắn lắm. nghe thấy tiếng nó rơi xuống đường khi bế em ra xe. có thể với chị Abigail. suýt . Nhưng rồi lại nhặt nó lên khi em về và cất nó cho em.

      nghĩ là mình thấy nhõm hơn sau khi thú nhận chuyện này. cũng nữa. Cảm xúc của dạo này rối tung cả lên. Cứ như là cần có bản đồ mới định vị chúng đuợc, nhưng mọi bản đồ trong tay đều lạc hậu và sai lệch hết cả rồi.

      trả lại cho em, tất nhiên, nhưng tại Myra ở đây, thế nên đến thăm lúc này thích hợp lắm. Myra là mẹ vợ của . Mẹ của Lorrie. Bà xuống đây giúp vài chuyện. Như là làm sao để sống sót mà tan thành hàng triệu mảnh vụn.

      Thấy chưa? Em lại làm gương lần nữa rồi. Bắt ra thực. cũng biết làm thế có phải là tốt hay .

      Tuy nhiên nếu em có thể kiên nhẫn thêm thời gian nữa, cam đoan viên đá về với em an toàn.

      Chúc em tốt lành,

      Richard​

      TB: Có thể cũng muốn xem liệu nó có chứa được thêm vài nỗi lo của . Có thể muốn xem làm thế có ích gì . cũng có vài điều lo lắng muốn trừ khử. nghĩ là ai cũng có. Nhưng gần đây khoản đó của hình như càng chồng chất thêm.

      xin lỗi trả lại cho em ngay đêm ấy. Làm thế là sai.

      nghĩ chỉ là vì mình muốn có thêm thời gian với nó, mình thôi.





      Từ: Vida Angstrom

      Gửi: Richard Bailey

      Richard thân mến,

      bế em ra xe à? Trời, là dễ thương và mạnh mẽ và dũng mãnh và lãng mạn và dễ thương quá . Ôi. Hình như em dễ thương hai lần.

      Giá mà lúc đó em thức nhỉ. được chứng kiến buồn quá chừng.

      Myra ở đó bao lâu? Tại sao em được gặp bà?

      Em làm trò quái dị gì đâu. cứ tin em.

      ,

      Vida​

      TB: Có thể làm thế là vì muốn biết chắc gặp em lần nữa.





      Từ: Richard Bailey

      Gửi: Vida Angstrom

      Vida,

      Myra là người phụ nữ rất nghị lực, rất thực tế. Và chính bà khuyên nên gặp em. Ngay từ đầu. Bà nghĩ làm thế khơi ra đủ chuyện rầy rà, về mặt cảm xúc. Và dễ xử hơn nếu tránh xa. Có thể tất cả chúng ta dễ xử hơn, nhưng chắc chắn là riêng dễ xử hơn.

      Vì thế nên nghĩ tốt hơn cả là em cứ đợi thêm vài ngày nữa, đến khi bà về Portland. đảm bảo sau đấy em lấy lại được viên đá của chúng mình.

      sợ muốn gửi qua bưu điện. Nếu chẳng may bị mất giữa đường bao giờ tha thứ cho mình.

      Đừng lo là mất thời gian mài thêm được, vì mài thay em. Hy vọng như thế cũng sao.

      Thực tế chắc chắn là có sao, vì hỏi xin phép em trước. Nhưng làm thế, và hy vọng tiền trảm hậu tấu cũng phải việc gì quá đáng.

      An lành,

      Richard​

      TB: vừa đọc lướt lại thư. Mặc dù đặt chế độ kiểm tra chính tả tự động cho email rồi.

      Hoàn toàn là thói quen.

      Rồi nhận ra viết nhầm “viên đá của mình” thành “viên đá của chúng mình”. Chắc là do trí nhớ của ngón tay, khi mắt để ý. Dù sao cũng định nhận xằng. biết viên đá là của em thôi.

      vẫn để nguyên lỗi đó lại. Vì nghĩ là chắc Freud tán thành việc thừa nhận chuyện đó. Hoặc là em tán thành. Hoặc cả hai.





      Từ: Vida Angstrom

      Gửi: Richard Bailey

      Richard thân mến,

      An lành? Thế nghĩa là cái gì chứ? Cái gì an lành?

      Chẳng lẽ việc em quan trọng với đến nỗi chẳng thể dùng chữ đó để chào kết email? Kỳ dị chưa.

      Và còn chuyện kỳ dị nữa: em làm gương cho thực. Nhưng lại giấu Myra là gặp lại em.

      biết như thế khiến em nghĩ gì ? Khiến em nghĩ là có thể phần bé nào đó trong cũng em tí xíu đấy. Và em nghĩ chuyện đó làm sợ.

      Em nhận ra mình lại dữ dội rồi. Mẹ lúc nào cũng bảo em dữ dội quá. Rất nhiều người bảo em thế. Ai cũng bảo em thế. Nhưng họ lại chẳng bảo em làm thế nào để thôi. Hay là tại sao phải thôi. Em là thế đấy. Em đâu có bảo họ đừng là họ nữa đâu.

      Thế đấy, đấy là em. Và nếu muốn dính dáng gì đến chuyện đó kiếm cớ giữ lại viên đá lo âu của em.

      là thế, Richard ạ. Hy vọng thấy đấy là gương tốt.

      ,

      Vida​

      TB: Em rất vui là xoa viên đá của em. Đây là chuyện rất hay. cứ làm thế nhé.






      Từ: Richard Bailey

      Gửi: Vida Angstrom

      Vida thân mến,

      bảo Myra em ghé qua đây lúc nào đó để lấy thứ quan trọng em bỏ quên.

      có hỏi bà có muốn gặp em .

      Bà bảo .

      Em đừng nghĩ đây là vì ác cảm cá nhân nhé. phải bà oán trách gì em đâu. Nhưng bà sinh ra trái tim ấy. Bà nặn nó trong lòng mình để dành cho con bà. Cũng phải bà ki kiệt gì muốn cho em đâu. Chỉ là vì bà rất đau lòng phải thấy em khi biết em chứa trong cơ thể thứ chính bà hình thành nên, từ chính máu thịt tế bào và AND của bà, để tạo ra Lorrie.

      Chừng đó lúc này bà chưa thể tiếp nhận được.

      có thấy là bà rất tò mò về em, và phần trong bà cũng muốn gặp em. Về mặt đó bà cũng giống . Nhưng bà đủ sức làm chuyện đó. Về mặt này giống . Bà biết bảo vệ mình hơn.

      là bà rất thực tế rồi nhỉ? bắt đầu nghĩ bà cẩn trọng đúng hơn là thực tế.

      Nhưng thực tình, thành , bà đúng khi bảo là gặp em có thể dẫn đến những chuyện rất đau đầu và phức tạp. Xin lỗi nếu nghe êm tai lắm, nhưng thực là thế.

      cũng nghĩ bà cho rằng làm thế cũng gây đủ chuyện rầy rà cho chính bà nữa. Mà món đó chắc chắn ít hợp khẩu vị bà hơn là . Cũng phải thích dùng bữa hằng ngày với nó đâu. Nhưng thế nào nữa hình như giờ cũng bưng đầy tay rồi.

      Vậy em nghĩ sao nếu chúng ta gặp nhau ở địa điểm trung gian nào đó, như quán cà phê mẹ em hẹn gặp chuyện chẳng hạn?

      Cũng cho em biết luôn, Myra được biết sắp tới đó. bớt phân nào. nghĩ em luyện cho bằng lòng với nửa ổ bánh mì rồi. nghĩ chẳng bao giờ quay đầu được nữa.

      mến,

      Richard​

    2. tinhyeungaynang

      tinhyeungaynang New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      7
      TỘI GIẾT MẸ​

      Tôi cũng ngồi đúng bàn đó đối mặt . Cái bàn tôi ngồi đối diện Abigail cách đây ít lâu. Ít là bao lâu tôi nhớ . Tôi nghĩ là khoảng... Tôi cũng biết nữa. Cảm giác như vài năm trôi qua rồi, nhưng chắc chỉ khoảng đôi tháng thôi. Tôi còn giỏi tính thời gian nữa. Nhưng hình như câu này tôi cũng rồi.

      Chân Vida với tới thanh chắn dưới cái ghế cao.

      Viên đá lo âu đặt bàn, trông có vẻ bệ vệ và quan trọng - ít nhất trước mắt tôi - so với cốc cà phê đen của tôi bên cạnh. Tôi vẫn chưa đẩy nó sang phía bên bàn . cũng chưa với tay cầm lấy. Tôi biết như thế nghĩa là sao. Tôi chẳng còn hiểu nhiều điều lắm nữa. Tôi nghĩ là ngày xưa tôi tưởng mình hiểu lắm, nhưng buồn cười là đôi khi, người ta lại nhầm lẫn hoàn toàn về những chuyện như thế này.

      “Em cái gì đến đây?” tôi hỏi. “Abigail chở em đến à? Hay là lại gọi taxi?”

      Tôi gần như đoan chắc, dù chưa hỏi lại, rằng Vida chưa bao giờ được học lái xe cả.

      “Sai cả,” đáp. “Em bắt xe buýt. Đúng ra là, em bắt ba chuyến xe buýt.” Im lặng lúc, trong khi tôi tự hỏi tại sao mình lại tính cái đó là chuyện được. “Em mang đến vài thứ muốn cho xem,” .

      đẩy qua bàn về phía tôi. Toàn giấy. In từ mạng ra. Tôi biết là vì in cả thanh địa chỉ cùng các khung quảng cáo bên cạnh chữ. Xem ra có chừng ba hay bốn bài báo rời nhau, mỗi bài dăm trang, đều dập góc cẩn thận.

      quên mang kính rồi,” tôi khi xoay tờ cùng lại trố mắt nhìn nó.

      “Nên đọc được.”

      “Ôi,” đáp.

      Nhưng cũng hẳn là thế. Dòng tiêu đề chữ rất to, chẳng cần thị lực tiêu chuẩn cũng đọc được. Chỉ chữ trong bài mới mờ thôi.

      Chỉ Vida là người lúc nào cũng .

      Tiêu đề là, GHÉP TẠNG VÀ TRÍ NHỚ TẾ BÀO.

      mang về nhà đọc,” tôi bảo Vida.

      “Làm gì có chuyện đó. mang về nhà, nhưng chẳng đọc đâu.”

      Tôi hơi xù lông lên, tất nhiên. Vì làm sao biết được tôi làm gì hay làm gì chứ. Và cũng vì đúng.

      Tôi suýt nữa bật ra, “Làm sao em biết?” Nhưng chặn lại kịp thời.

      “Sao em lại như thế?” thay vào đó tôi hỏi.

      “Vì giọng lúc câu đó khác gì lúc bảo đến thăm em ở viện lần sau.”

      Lần này đến lượt tôi chỉ đủ sức thốt ra, “Ôi.”

      “Như thế này này,” . “Em hiểu là bây giờ vẫn chưa tin em. Vì ở trong cơ thể này, và biết những gì em biết. Nhưng em cố gắng trình bày với là hai cho đây. Điều em muốn giải thích cho là... khi bước vào phòng bệnh viện ấy... em biết phải giải thích thế nào bây giờ. Em nghĩ là nếu đọc các bài báo đó có ích. Em hỏi có tin vào tình sét đánh , nhưng em cũng chắc đấy có đúng là chuyện xảy ra . Chỉ là em nghĩ ra mỗi câu đấy để thôi. Nhưng cũng hẳn là em bắt đầu kể từ phút nhìn thấy . Mà như là em từ trước đó rất lâu rồi.”

      Hoàn toàn cấm khẩu biết gì, tôi đành bảo, “Được rồi. đọc.”

      Cũng chẳng lái được bé sang hướng khác.

      “Chắc em tưởng đấy là tình sét đánh vì từng nghe thấy mấy chữ đó. Với cả làm sao em biết là phải được? Vì em đâu biết cảm giác đó thế nào đâu. Em đâu có biết nhiều về tình chung lắm. Kinh nghiệm zero. Thế nên em cứ thế cho là cái đó thôi. Chẳng qua là đoán mò.”

      Từ miệng tôi buột ra tiếng cười phì, ngay kế đó là nỗi cắn rứt. Tôi lẩm bẩm xin lỗi.

      “Có gì đáng cười?”

      “Cái chuyện em bảo chưa bao giờ trước đây. cứ tưởng lúc nào em cũng thực cơ đấy.”

      “Đúng là em lúc nào cũng thực. Sao lại nghĩ là thực.”

      “Vì Abigail cho biết,” tôi . Cứ như quan sát từ xa, tôi nghe thấy giọng mình đanh lại và rướn dần lên. Tôi tự hỏi tại sao những lời này lại mang theo cảm xúc được, và tự hỏi biết đấy là thứ cảm xúc gì. “Abigail cho biết thực. Mẹ em cho biết cứ vài tháng em lại gặp chàng mới rồi nghĩ đấy là tình sét đánh.”

      Trong quãng im lặng nối dài sau đó tôi tự nhủ. Đấy. Mình làm việc đó rồi. chọc vỡ quả bong bóng hư cấu yếu ớt kia. là ê chề đau đớn, nhưng đấy là việc phải làm. Tất cả những điều này tôi nghĩ trong lúc mắt vẫn cắm xuống viên đá lo âu, và ngón tay bắt đầu lơ đãng xoay xoay.

      Khi nhìn lên, tôi thấy mặt Vida trắng bệch. Trắng đến giật mình. Màu sắc bị rút sạch. Tôi thấy khó mà đưa mắt nhìn chỗ khác.

      “Trời đất ơi,” .

      “Nào, xin lỗi. Nhưng tốt hơn cả là bóc trần luôn.”

      “Tại sao mẹ phải dối?” hỏi, miệng vẫn còn há mở rất lâu sau khi các từ lăn ra.

      Nhận thức chợt giáng xuống dây thần kinh bỗng yếu đuối ngờ của tôi rằng chắc hẳn phải Vida giả bộ. Ít nhất trong thâm tâm tôi cũng tự mách là phải. Nó mách là ai có thể giả vờ choáng váng đến nhường kia được. Có thể đúng là Vida luôn luôn . Có thể Abigail mới là người dối.

      “Em lấy đâu ra mà gặp bao nhiêu chàng đó được? Em yếu đến nỗi còn ra khỏi nhà được cơ mà. Tại sao lại tin nổi điều đó hả Richard? Làm sao mà tin được? Thậm chí còn có lý nữa cơ.”

      Tôi mở miệng nhưng thốt ra được lời nào.

      đúng, tất nhiên. Đáng ra ít nhất tôi phải đánh dấu hỏi vào câu chuyện Abigail trình bày. Tôi nghĩ là, vì có kinh nghiệm trực tiếp, chung tôi vẫn mặc định hình dung về Vida sống cuộc sống bình thường trước thời điểm tôi gặp bé.

      Tại sao tôi còn chẳng hề nghĩ đến khả năng là bức tranh Abigail vẽ ra hoàn toàn thể là thực? Chắc là vì khi nữ con má hồng như Abigail mở miệng, hiểu sao tôi thực tin rằng thực cứ thế tuôn ra.

      Tôi tưởng mình vẫn còn thừa thời gian nghĩ câu trả lời. Tôi lại nhìn xuống viên đá, và đến lúc ngẩng lên Vida rời ghế và được nửa đường ra đến cửa rồi.

      “Vida,” tôi gọi to, và tất cả mọi người trong quán đều quay lại nhìn. Cứ như ai cũng tên là Vida vậy. Tôi cố ý hét lên. “Em đâu thế?”

      “Em xin lỗi,” bé đáp. “Hy vọng là bỏ lỗi cho em. Bây giờ em phải giết mẹ em cái .”

      Cánh cửa đóng xoạch lại sau lưng .

      Tôi ngồi gặm nhấm nỗi phiền muộn lớn. Tôi cho phép mình nấn ná quá lâu, hưởng thụ cảnh bầu bạn lạ thường mập mờ bên Vida, và giờ nhói đau khi bị lơi trước thời hạn.

      Tôi chuyển sang nhìn tập giấy in, chuẩn bị xếp dọn lại gọn gàng mang về nhà.

      Đấy là lúc tôi nhận ra vẫn nắm chắc viên đá lo âu của chúng tôi trong bàn tay phải.

      Tôi đợi đến khi Myra ngủ trong phòng ngủ của mình. Tôi nhường bà cái giường của tôi trong suốt thời gian bà ở thăm. Và, bạn biết , tôi phải kiềm chế hết cỡ mới thôi gọi là “cái giường của Lorrie và tôi”. Trong nhà chỉ có đúng cái giường. Thế nên tôi ngủ xô pha.

      Tôi lấy kính ra, cả tập giấy in mang về nhà từ quán cà phê. Tôi vừa giấu nó trong tập bài kiểm tra trả lại từ đời thượng cổ.

      Vida đúng. Tôi vừa là thằng dối vừa là kẻ nhát gan.

      Nhưng tôi vẫn nhát gan tuyệt đối, chắc vậy. Vì tôi bắt đầu đọc tập giấy.

      Bài đầu tiên, mà tôi đọc tiêu đề lúc ban ngày, hóa ra lại là bài báo khoa học chỉn chu bất ngờ đăng trang web y khoa nào đấy. Tôi cố gắng đoán xem là trang loại gì, qua dòng địa chỉ, nhưng chẳng được tích gì. Dù sao cũng chỉ phần rất là thuật chuyên. Bài báo tóm tắt lý thuyết mới cho rằng mối liên hệ giữa cơ thể và tâm trí phức tạp hơn nhiều chuyện trí nhớ chỉ đơn thuần được lưu trong não bộ, vì nó hầu như chứa trong từng tế bào lẻ của cơ thể. nhà miễn dịch học tâm lý - thần kinh nổi danh còn cho rằng mỗi tế bào sống trong cơ thể sống đều có khả năng ghi nhớ, từ đó kiến thiết những đường dẫn đến tận bề mặt da và các cơ quan nội tạng...

      Tôi ngừng đọc chút ít tìm cách thở. Có cơn nấc nghẹn nào đấy hình như rút hết khí trong phổi tôi.

      “Richard à?” Myra hỏi. Và tôi - như người ta vẫn - giật bắn người. Chắc hẳn bà cũng để lọt mắt chuyện đó. Bà đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, vai tựa vào thành cửa. “Mẹ xin lỗi, mẹ làm con giật mình à?”

      Tôi lắc đầu thay lời , vì nếu cố sức còn thấy hơn phản ứng của tôi nữa. Tôi thở nổi. Tôi bắt tim mình trấn tĩnh nổi. Và chẳng hiểu vì sao bà đột ngột ra lại làm tôi giật bắn mình đến vậy.

      “Mẹ nghĩ chắc ngày mai mẹ lên đường về thôi,” bà .

      “Nếu con nghĩ là con ở mình ổn.”

      “Con nghĩ là được,” tôi trong khi cố giấu mình hụt hơi. “Con nghĩ là nên trả mẹ về cuộc sống của mẹ thôi.”

      Bà nghiêng đầu nhìn tôi có vẻ lạ lùng. Tôi biết trong khắc bà rút ra được bao nhiêu nhận định. “Con có sao hả Richard?”

      sao. Con khỏe mà. Chắc là ngớ ngẩn , nhưng đúng là con bị giật mình. Con cũng biết tại sao. Chỉ vì tự nhiên lại có tiếng trong lúc mình nghĩ là sắp có. Mẹ hiểu chứ.”

      Bà quan sát tôi thêm lúc, còn tôi tự hỏi bà có xét lại kết luận rằng vắng bà tôi vẫn xoay xở nổi hay .

      “Được rồi, chúc con ngủ ngon,” bà .

      “Chúc mẹ ngủ ngon, mẹ Myra. Cảm ơn mẹ đến đây với con. Điều đó giúp con rất nhiều?”

      Khi cửa phòng ngủ đóng trở lại, tôi nhét tập giấy in vào lại chỗ giấu giữa chồng bài sinh viên.

      Tôi đứng đoạn đường vào nhà mình, nhìn Myra chạy xe dần xa. Vẫy tay cái kiểu giả tạo như chúng ta vẫn được dạy từ khi xíu chưa biết . tay thôi. Tay kia xoa viên đá lo âu vẫn giấu trong túi. Chờ xem có cảm thấy cơn đau nhói vì mất mát như khi nhìn Vida lùi xa cũng con đường ấy hay . Nhưng Myra ra chẳng rút cái gì khỏi ruột tôi rồi căng ra đau đớn theo mặt đường nhựa cả.

      Rồi tôi vào nhà đóng cửa lại. Kế hoạch trước mắt là đọc nốt tập giấy in của Vida. Tôi nghĩ ngày xưa trình độ lên kế hoạch của mình khá khẩm hơn nhiều, nhưng cũng có thể là tôi nhớ lầm.

    3. tinhyeungaynang

      tinhyeungaynang New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      7
      Chưa đầy sáu mươi giây sau tôi nghe tiếng gõ cửa.

      Tất nhiên tôi đồ chừng đấy là Myra. Dựa thời gian đấy là phỏng đoán hợp lý. Chắc bà bỏ quên thứ gì. vật riêng tư bà chợt nhớ ra bỏ trong bồn rửa phòng tắm nhà tôi. Hay câu bà định tâm nhắn nhủ. Mặc dù, nghĩ lại, nếu quên chưa nhắn gì bà vẫn có thể gọi điện, tôi đoán thế.

      Nhân chuyện nghĩ lại, nghe tiếng gõ cửa tôi phải biết là phải Myra. Ngay cái thông điệp trong tiếng gõ khớp. Hoàn toàn phải tiếng gõ giọng Myra. Tiếng gõ này vừa hoảng hốt lại vừa nài nỉ. Nhưng tôi dẹp cái thông tin trực giác ấy qua bên.

      Tôi mở toang cửa và thấy mình nhìn vượt qua đầu chị chàng Abigail thấp bé. Mặt tôi xị xuống, và tôi biết là chị ta nhận ra.

      Chị ta lấy thế làm hào hứng.

      “Con bé đâu?” chị ta gặng.

      “Tôi chứa chấp bé?”

      “Tôi tin ?”

      “Ồ, chị muốn tin gì tùy. Nhưng tôi chứa?”

      “Tôi vào xem?”

      Chị ta xô tôi vào nhà rồi tiến thẳng vào phòng ngủ. Tôi tóm được đuôi áo chị ta. Chị ta mặc cái áo thun hồng dài tay, tôi nhìn thấy mặt vải giãn ra khi chị ta dấn tới trước, quyết tâm theo đuổi chiến dịch truy tìm Vida bằng được. Như thể chẳng có gì ngăn bước chị ta nổi. Nhưng rồi chị ta cũng ngưng lại và đứng đó, vẫn xoay mặt về phía phòng ngủ, vẫn kéo căng cái đuôi áo nhìn kỳ quặc chẳng khác gì con rối mà đầu sợi dây trong tay tôi.

      “Thực tế là... chị vào được,” tôi . “Chừng nào tôi còn chưa mời chị vào. Đây là nhà của tôi, Abigail ạ. Nguyên về mặt con người với nhau xông bừa vào soi xét như thể đây là nhà chị là hành động khá bất lịch . Còn về mặt pháp lý mà đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”

      Chị ta thôi kéo nữa. “Vậy đúng là giấu con bé,” chị ta khẳng định.

      Tôi thở dài.

      “Được rồi. Thế này nhé, Abigail. Tôi dẫn đường cho chị xem từng phòng trong nhà để chị tận mắt thấy là con chị ở đây. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh là chị cần được phép của chủ nhà trước khi định khám xét cái nhà nào đó.”

      Tôi buông vạt áo thun ra.

      “Tôi xin lỗi,” chị ta . Vẫn quay mặt lại. “Tôi lo lắng quá đỗi về con mình. Tôi có thể xin phép nhìn tận mắt để đảm bảo nó có ở đây ? Vì thực tình tôi biết nó có thể đâu nữa.”

      “À, nhà tôi khá ,” tôi . “Nên mất lâu đâu.”

      Tôi dẫn chị ta vào phòng ngủ, phòng tắm, phòng bếp. Kể cả ga ra.

      Chị ta có vẻ qua mỗi phòng lại xẹp bớt chút. Tới ga ra, tôi nghĩ chị ta hầu như bỏ cuộc truy tìm tưởng tượng rồi. Cùng với nó, cả nhiệt huyết dồi dào của chị ta cũng nguội lạnh.

      bé bỏ bao lâu rồi?” tôi hỏi, lúc này mới muộn màng cảm thấy thương cảm Abigail.

      “Từ hôm qua.”

      Nhưng chúng tôi vẫn đứng nguyên đó, trân trân nhìn cái xe. Cứ như chờ đợi nó thực trò gì đó. Tôi ngượng ngùng nhận ra xe rửa vài tháng rồi.

      Nhưng cũng thấy có hứng thú nào muốn động chân động tay làm chuyện đó cả.

      “Thế còn bạn ấy là Esther gì đó sao?”

      Tôi nhìn thấy đôi mày kia nhướng lên khe khẽ. Gần như là lén lút nữa. Như thể chị ta muốn giấu phản ứng của mình cho tôi thấy.

      “Vậy là nó chuyện với khá nhiều, phải ?”

      Tôi lại thở dài. Dạo gần đây tôi nhiễm thói quen thở dài liên tục. Nhất là khi giáp mặt Abigail. Tôi trả lời. Tôi vẫn nhớ đinh ninh điều chị ta dối tôi, và càng tin chắc hơn bao giờ hết chị ta mới là kẻ dối, chứ phải Vida. Đấy là chuyện tôi gần như cảm thấy được nhờ các đầu dò da mình. hẳn là cảm thấy lời dối, mà là cảm thấy cố gắng tuyệt vọng kiểm soát cái thể kiểm soát nổi. Vừa là động cơ, lại vừa là thời cơ để nhào nặn .

      Tôi thích cung cấp thông tin cho kẻ dối. Tôi nghĩ chắc chỉ mình tôi.

      “Tôi thử hỏi chỗ Esther,” chị ta . “Bà ta đối xử với tôi rất thô lỗ.”

      “Cũng như tôi thô lỗ khi chị xông vào nhà tôi chứ gì?”

      Chị ta nhanh chóng đưa mắt nhìn qua (và tất nhiên nhìn lên) mặt tôi, rồi cũng nhanh chóng đánh mắt chỗ khác.

      “Nếu nhìn thấy nó, hay là được tin nó, làm ơn gọi cho tôi ngay lập tức.”

      “Là nếu như Vida đồng ý thôi.”

      Tôi cảm thấy khối năng lượng rối rắm lại nổi lên trong chị ta. Chúa ơi. Tôi chẳng hề ngờ đến quả cầu lửa nấp dưới da người đàn bà tí hon, phong thái có vẻ nhu mì này.

      toa rập giấu con bé khỏi tôi hả?”

      ấy là người lớn rồi.”

      “Ha!” tiếng cười mũi phun chữ đó vào trong ga ra. Nhắm thẳng cửa sổ cái xe bẩn thỉu của tôi. “Như thế đủ biết hiểu Vida cỡ nào! Đẩy Vida ra thế giới cũng như quẳng con cún ra giữa xa lộ.”

      “Cũng có thể,” tôi và nghĩ trong đầu lỗi chính tại Abigail nên Vida mới ngờ nghệch như thế. “Nhưng về mặt luật pháp ấy quá mười tám tuổi, có thể làm gì mình muốn.”

      “Esther cũng nguyên văn như thế. Và cả bác sĩ của Vida.” Chị ta nhắc lại các ý kiến ấy với cái giọng cho thấy chị ta nghĩ mình ngừng phải hứng chịu những lời khuyên kém cỏi. Cách trình bày của chị ta nghe như vừa vừa sổ toẹt.

      Tôi muốn đáp lại, “À. Thô lỗ kiểu ấy hả. Kiểu người ta vào mặt chị chứ gì.” Tôi muốn dẫn lời cậu Fred bạn tôi vẫn , “Nếu có đến ba người gọi là đồ con lừa đến lúc nên sắm yên cương?” Nhưng cả hai điều đó tôi đều . Điều tôi , ít nhất từ quan điểm Abigail, còn xấu xa hơn rất nhiều.

      “Tôi nghĩ chị nên chấp nhận rằng nếu chị dối về con chị... miêu tả bé như thứ lăng loàn... nhất là với người mà bé hết lòng hết dạ quý mến... thế nào điều đó cũng làm bé tức tối và xua xa khỏi chị.”

      thấy đáp lại tức . Tôi đứng gần như vai kề vai với chị ta khoảng hai khắc, cố dùng cảm giác đo lường mức năng lượng của chị ta. Nhưng chị ta bằng cách nào đó kéo màn trùm lên phản ứng của mình, và sau tấm màn tôi chỉ cảm nhận được trống rỗng.

      Rồi chị ta xoay ngoắt người bỏ .

      Tôi theo. Chỉ nhìn những nếp nhăn lưng áo thun bị giãn trong lúc chị ta sấm sầm ra. Chỉ đứng yên trong ga ra, chờ nghe tiếng cửa sập đằng nhà trước. Khi nghe thấy, tôi ấn nút điện mở cửa ga ra, rồi vào nhà lấy chìa khóa xe. Tôi cho xe ra đường lái xe rồi kiếm xô với ống nước để tắm rửa kỳ cọ trận.

      Trong lúc làm việc, tôi chợt ngộ ra, cứ như là giờ mới hiểu.

      Vida rồi. Tôi hề biết đâu, có ổn , hay có bao giờ trở lại .

      mang trái tim mất.

    4. tinhyeungaynang

      tinhyeungaynang New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      7
      Phần 3

      VIDA​

      BAO NHIÊU ĐIỀU PHẢI HỌC​

      Sáng nay tôi rút sạch tài khoản ngân hàng của mình.

      Cứ tin tôi, cũng chẳng nhiều lắm đâu. Nhưng chừng đó là tất cả những gì tôi có. Và thế là sau bao nhiêu năm dành dụm, bỗng dưng tôi nắm trọn vẹn trong tay. 576 đô la 22 xu tất cả.

      Đấy chủ yếu là tiền mừng tuổi cho tôi vào sinh nhật hằng năm. Tôi nghĩ chắc là mình tưởng tượng để dành rồi tiêu vào món gì đó to. phung phí. Dùng vào thứ gì đó là... hoành tráng. Và cảm giác hết sức. Tất nhiên là lúc ấy tôi hình dung ra xấp tiền dày dặn sung sướng lắm.

      Tôi nghĩ là mình quên tính đến mức lạm phát.

      Tôi đứng lề đường, vẫy taxi. Trong lúc đợi, tôi thở. Ý tôi là còn thở nhiều hơn bình thường nữa. Thở cách tập trung hơn bình thường ấy. Lúc đó là buổi sáng. khí có mùi mùa hè. Tôi còn ngửi thấy cả mùi vịnh nữa. Tôi vốn sống ở phần hấp dẫn nhất của San Francisco. phải ở khu tôi khoái nhất, là khu trung tâm tuyệt vời mà chỉ cần nhìn xuống dốc đồi là thấy vịnh mở ra ngay trước mặt.

      Nhưng nếu vận may cho phép tôi sắp ở đó rồi.

      chiếc xe dừng lại, tài xế ra khỏi xe lấy vali của tôi cất vào cốp trong lúc đó tôi lên xe.

      Ông này quãng năm chục tuổi, tóc đen nhưng có đốm hói tròn lớn lộ cả da đầu ở sau gáy, chiếu thẳng vào tôi. Tên ông là Lawrence. Tôi biết là vì bằng lái của ông ghi thế, nó dán ngay bảng điều khiển đập vào mắt tôi. Tôi nghĩ chắc là cầu phải thế.

      muốn đâu?” Ông hỏi trong lúc khởi động xe.

      Tôi bảo mình muốn đến khách sạn.

      Ông hỏi là khách sạn nào.

      Tôi bảo mình muốn khách sạn gần vịnh, để có thể nhìn ra ngoài cửa sổ là thấy nước. Trước nay tôi chưa được nhìn ra cửa sổ mà thấy nước bao giờ cả. Tôi cũng bảo thế với ông.

      Lúc này ông lại tấp xe vào vệ đường, dù tôi hiểu vì sao.

      biết mình muốn đến khách sạn nào à?”

      “Cháu hy vọng bác có thể gợi ý cho cháu nơi nào đấy.”

      “Tôi nghĩ là tùy xem chấp nhận chi bao nhiêu. Nếu ngay sát mép nước ba đến bốn trăm đêm là chắc.”

      “Trăm đô á?”

      Rồi, tôi biết. thế là lại thêm câu ngu si nữa. Nhưng cái thông tin ấy khiến tôi bất ngờ.

      “Trừ phi lên Expedia hay trang nào tương tự, kiếm được cái khuyến mãi hời cho phòng khách sạn. Nhưng bây giờ mùa du lịch. Nên tôi nghĩ họ cũng phân phát thẻ giảm giá đâu.”

      tấm chắn giữa ghế tài xế với tôi, hình như bằng nhựa thủy tinh, và ông ta chuyện mà quay đầu lại. Cảm giác cũng khá kỳ quặc, chuyện với mảng hói qua tấm kính.

      “Vậy chắc là họ giảm giá cho khách trả tiền mặt.”

      đùa đấy à?”

      hẳn.”

      “Tôi còn cho là họ nhận tiền mặt nữa kìa?”

      “Sao lại có người nhận tiền mặt được?”

      phải người ở đây, phải ? từ đâu đến?”

      “Cháu sinh ra ở đây.”

      “Vậy bấy lâu nay đâu?”

      “Cháu ốm yếu từ ?”

      “Ồ. Xin lỗi. Tôi định bình phẩm đời tư. Chỉ là tôi tưởng vừa mới nhập cư từ nước ngoài hay gì đấy, chỉ khác là trọ trẹ thôi. Tôi định thóc mách. Ngày trước nếu lấy phòng mà thanh toán tiền mặt họ bắt trả tiền trước. Đấy là để thể trốn hóa đơn. Bây giờ họ lắp cả điện thoại gọi đường dài... ừm, tôi nghĩ là họ cũng có thể khóa điện thoại. Nhưng họ còn để cả tủ lạnh trong phòng nữa, và dù đưa chìa khóa tủ lạnh cũng còn đủ thứ đồ ăn vặt bày khắp nơi, hoặc có thể ăn dưới nhà hàng hoặc gọi đồ lên phòng và tất cả đều cộng vào hóa đơn tất. Tôi nghĩ là họ cũng có thể sắp xếp thế nào đấy nếu chỉ mang tiền mặt. Nhưng làm thế cũng kỳ lắm. Tôi cá họ làm cảm thấy như thể mình là công dân hạng hai hay gì đấy. Mà biết là công tơ mét vẫn chạy chứ. phiền chứ hả?”

      “Cháu nghĩ là ,” tôi đáp.

      Tôi chưa chi thiếu ông quá tám đô la rồi. Mà đấy là còn chưa được đâu hết. Nhưng tôi được nghe bài học, nên có lẽ như thế cũng đáng.

      có muốn tôi đưa đến cửa hàng, mua cái thẻ tín dụng trả trước ? trả tiền mặt cho họ là xong. Tôi nghĩ là cũng mất phí, nhưng họ cho cái thẻ nhìn y như Mastercard hay Visa, chỉ có giới hạn số tiền thôi. Số tiền đó là khoản tiền trả cho họ, bao nhiêu cũng được.”

      “Có vẻ hay đấy.”

      Thế là ông đưa tôi đến đó. Khiến tôi cảm giác có tiến triển. Vì đằng nào công tơ mét cũng chạy, nên đến được đâu đó vẫn hơn ngồi chỗ.

      Trong lúc tôi vào cửa hàng mua cái thẻ đổi lấy 500 đô la tích cóp cả đời mình, Lawrence hóa ra tra Expedia. Khi tôi vào lại xe, ông đặt cái laptop mỏng dính ghế bên cạnh, bấm tạch tạch hết trang này lại trang khác. Tôi hiểu ông nối vào mạng nào. Chắc khu vực này có phủ sóng wifi. Tôi biết bao nhiêu phần thành phố có phủ sóng wifi, vì tôi chưa bao giờ mang máy tính ra khỏi nhà. Ngay cả mang cái thân mình ra khỏi nhà cũng là chuyện mới mẻ.

      thấy cái này thế nào?” ông hỏi tôi.

      Ông giơ cao máy để tôi nhìn thấy sau tấm chắn.

      Ông tìm được phòng trong khách sạn khá được gần bờ biển, giá đăng Expedia chỉ có 115 đêm.

      “Chọn cái này nhé?”

      “Nhất trí.”

      đọc cho tôi số thẻ của . Tôi học thuộc hay gì đâu.”

      “Cháu biết là bác làm thế mà.”

      Tôi cũng hiểu vì sao hay bằng cách nào mà tôi biết, nhưng đúng là tôi biết. Ông là người lạ. Nguyên việc tôi ra câu đó có vẻ như chi tiết nữa. Bạn hiểu đấy. Những chi tiết khiến tôi nghe cứ như vừa đặt chân xuống đất Mỹ. Thậm chí là xuống trái đất ấy chứ. Tôi ngu. Tôi biết thể đường đột tin bất kỳ ông taxi nào được. Chỉ là tôi tin Lawrence. Chỉ là trực giác bảo tôi có thể tin ông.

      Sau khi đặt phòng xong, tôi thiếu Lawrence chừng sáu chục đô la cho đến thời điểm này. Nhưng vì ông giúp tôi bớt được vài trăm đô la mỗi đêm tiền khách sạn, tôi thấy như thế cũng tệ lắm.

      “Ít nhất bây giờ ta cũng biết cần đâu,” ông khi lại cho xe lên đường. “Thế cũng coi như có tiến bộ.”

      “Cháu hơi lo,” tôi . Sau vài ngã tư.

      “Lo gì?”

      “Cháu chỉ còn sáu mươi bảy đô la mấy tiền mặt. Mà cháu nghĩ như thế đủ trả bác.”

      Ông mỉm cười với tôi qua kính chiếu hậu. “May là tôi lại nhận thanh toán thẻ. Như thế cháu vẫn còn tiền để boa.”

      “Boa?”

      “Cháu biết phải boa à? Trời đất. Đúng là cháu vừa mới trời rơi xuống hả?”

      “Cháu biết từ đó nghĩa là gì.”

      sao. Thế này nhé, cháu sắp đến nghỉ ở khách sạn. Thế nên cháu cần biết mấy vụ này. Bất cứ ai xách giúp cháu cái túi kia, cháu phải cho họ ít nhất hai hoặc ba đô. Nếu cần năm. Nếu gọi phục vụ tận phòng boa tính sẵn trong hóa đơn, nhưng nếu cháu muốn làm họ vui lòng viết thêm dăm đô nữa. Chuyện này bắt buộc. Họ thể ép cháu boa họ được. Nhưng cháu muốn được phục vụ tận tình. Phải ? Vậy làm như thế họ ưa cháu. Và đối đãi với cháu như bà hoàng.”

      Lúc này xe đến khách sạn, người bồi cửa mở cửa xe cho tôi, nhưng tôi phải ngồi đợi Lawrence quẹt xong thẻ . Thế là người bồi cửa xách va li khỏi cốp xe thay ông.

      “Thế còn tài xế taxi sao?” tôi hỏi.

      sao là sao?”

      “Tài xế taxi cần boa bao nhiêu?”

      Rồi, tôi biết. Có vẻ như thế là tin tưởng quả quắt. Ông chỉ cần bảo năm mươi phần trăm là xong. Nhưng tôi biết ông chẳng làm thế đâu.

      “Mười phần trăm là tập quán chung. Có người cho nhiều hơn. Tùy cháu thôi.”

      Mười phần trăm nghĩa là bảy đô la lẻ. Thực tế là gần thành tám. Thế nên tôi đưa ông mười đô.

      Rồi tôi nghĩ lại.

      “Đợi , bác Lawrence.”

      “Larry,” ông sửa. “Sao thế?”

      “Đưa lại cháu tờ mười đô được ?”

      Ông ngoái lại nhìn tôi. Thực tế là lần đầu tiên. Trông ông có vẻ thất vọng. Thực tình là trông như tôi vừa mới cắm dao vào lưng ông. Nhưng ông cũng đưa lại tờ tiền. Nhét qua ô vuông tấm chắn cứ như chạm vào nó là đủ làm ông đau.

      “Cảm ơn bác,” tôi , và đổi lấy tờ hai chục đưa cho ông. “Cháu nghĩ là bài học hôm nay cũng cần được tính nữa. Ôi trời. Có bao nhiêu điều phải học. Cháu chưa bao giờ nhận ra có nhiều thứ phải học đến thế.”

      Tôi nhớ lại điều bố từng nhận xét. với chú Moe đồng nghiệp, hôm chú sang nhà tôi chơi bài. Bố tôi bảo, “Moe, cậu cả ạ, cậu chẳng biết là cậu biết những gì đâu.” Nhận xét đó khá có lý cách hơi kỳ quái.

      Nhưng trở lại chuyện tôi với Larry. “Thế nên cảm ơn bác.”

      Tôi nhìn thấy ánh mắt ông dịu lại.

      “Cháu cần trả cho tôi vì thế, mà cũng phải cảm ơn tôi đâu.

      Công tơ mét vẫn chạy suốt chời gian đó mà.”

      “Cháu biết rồi. Nhưng cháu vẫn có thể vừa trả tiền vừa cảm ơn bác chứ?”

      Ông chìa tay qua tấm kính. Tôi bắt tay ông.

      hào phóng quá. Có ai trông nom cháu ?”

      Trông cháu như kiểu lạc phải?

      “Có, và cũng đâu. Cháu ổn thôi?”

      “Tôi cũng có con khoảng tuổi cháu. Nhưng nhìn có vẻ cháu nên được trông nom kỹ hơn chút?”

      Đến lúc này người bồi cửa trở lại, chờ đỡ tôi ra.

      “Có ấy lo rồi,” tôi với Larry và chỉ vào ta.

      “Chúc cháu mọi điều may mắn, ạ?”

      Cứ như lời vĩnh biệt hay gì dó. Như là tôi sắp nhảy khỏi mép vực. Nhưng tôi cảm thấy mình rất ổn.



      TÔI RẤT ỔN​

      Tôi chẳng hiểu sao mọi người phải lo cuống lên như vậy.

      Tôi ở đó ba ngày, ba ngày thích thú hết sức. Chỉ cần nhìn ra cửa sổ là thấy vịnh. Tôi nhấc điện thoại gọi đồ ăn là có người mang lên. Tôi có thể xem ti vi mà chẳng sợ mẹ quát lên bắt vặn lại.

      Nhưng phải vì thế mà thích thú. Thích thú là vì thế này.

      Vì đấy là thế giới.

      Tôi ở nhà. Tôi ra thế giới. Cuộc sống là đây.

      Và tôi sống. Tôi làm mọi chuyện hoàn toàn nhờ sức mình. Tôi dựa dẫm vào ai cả. Tôi đeo bám lấy ai cả. ai giám sát. ai nâng đỡ.

      Thậm chí ai biết tôi ở đâu, ngoại trừ Larry, và ông còn biết tôi là ai, nên ông tính.

      cảm giác hết sức.

      Nếu có dãy lọ thuốc nhựa nâu đặt bàn đầu giường tôi thề mình chỉ là người hết sức bình thường, và tự do.

      Nhưng rồi sau ba ngày, tôi nghĩ đến lúc về. Trong lúc vẫn còn đủ tiền taxi về nhà. Hay nếu cũng taxi đến nơi nào đó. Tôi cho là kế hoạch của tôi thuộc dạng đinh đóng cột.

      Chưa kể còn lý do khác khiến tôi cảm thấy đến lúc nên về: mặc dù tất cả đều rất đẹp đẽ và dễ chịu, và mặc dù đấy là thế giới, nhưng cũng bắt đầu có tí chán.

      , chờ . Có lẽ chán phải là chữ thích hợp.

      Chữ tôi cần là gì nhỉ?

      đơn. Đúng thế.

      Có tí đơn.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :