1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hóng chương mới
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 10: Lão tinh mười bốn tuổi
      Editor: Turtle Angel

      ra, trong lòng San Nương luôn hiểu, người tính toán tỉ mỉ như lão phu nhân tại sao lại chọn cho con trai út đáng tin của mình nàng dâu càng đáng tin hơn nhỉ?!

      Mặc dù dòng dõi Diêu gia của Ngũ phu nhân là nhánh rất có thể hữu dụng với Hầu gia, nhưng Diêu thị lúc ở nhà là con của vợ trước được thương , dù có đồ cưới phong phú thế nào nhưng với tính tình yếu mềm này của bà, hẳn nằm trong ứng cử viên con dâu được lão phu nhân chọn trúng —— Cứ nhìn đại phu nhân và thiếu phu nhân Triệu thị lão phu nhân tự mình chọn là biết, con mắt chọn người của lão phu nhân rất độc đáo.

      Mà khi San Nương tận mắt nhìn thấy Ngũ phu nhân thêu thùa dưới ngọn đèn Tây Dương, đột nhiên nàng hiểu ra, chỉ sợ cửa hôn nhân này mấu chốt nằm ở Ngũ lão gia… háo sắc.

      Nghe lúc còn trẻ Ngũ lão gia hết sức ngang ngạnh, chưa bao giờ chịu cúi đầu trước lão phu nhân. Mà đối với lão phu nhân mà , có lẽ cảm thấy Ngũ lão gia bằng lòng cưới ai cũng có gì khác nhau cả, chỉ cần đối phương là con Diêu gia là được.

      Dưới ánh đèn sáng ngời, dù hơn ba mươi tuổi nhưng Ngũ phu nhân vẫn như mới đôi mươi, trong ngũ quan đẹp đẽ đặc trưng của nữ tử phương Nam kia, đôi mắt trong veo như trẻ thơ, thoạt nhìn có thể nhìn thấu như suối trong.

      Mặc dù mới mười bốn tuổi, San Nương lại cảm thấy hình như mình thành lão tinh. Đối mặt với đôi mắt trong veo thế, nàng chợt có cảm giác tự ti. Nàng biết, cả đời này ánh mắt nàng thể thuần khiết như Ngũ phu nhân.

      “Đây là…?” Ngũ phu nhân dừng thêu thùa, cực kỳ ngạc nhiên nhìn San Nương đứng bên cửa khuê phòng.

      San Nương đợi Mã ma ma mở miệng, giành trước bước tiến lên dập đầu thỉnh an Ngũ phu nhân, sau đó ngẩng đầu cười : “Phu nhân, con trở về.”

      Ngũ phu nhân bị tiếng ‘con ’ này của nàng dọa ngẩn cả người, hơi luống cuống nhìn Mã ma ma.

      Mã ma ma chỉ mím môi, mở miệng, vẻ mặt vui như bị người ta đắc tội.

      Ngũ phu nhân lại sửng sốt, vừa muốn hỏi Mã ma ma đây là thế nào, liền nghe đứa quỳ trước mắt kia cười : “Mấy năm nay, mặc dù con ở Tây Viên, nhưng trong lòng luôn nhớ nhà. Trong nhà mình phu nhân vất vả, cũng ai có thể san sẻ, dù cho Mã ma ma có lòng muốn giúp phu nhân, nhưng với người như Mã ma ma, chỉ sợ chuyện có thể quản chung quy có hạn. Hôm nay con trở về, phu nhân cũng có thể thoải mái chút.”

      Khi chuyện, San Nương chỉ ‘chân thành’ ngưng mắt nhìn mẹ cả của nàng, ngay cả khóe mắt cũng chưa từng cho Mã ma ma

      Từ miêu tả của Phương ma ma, nàng đoán mẹ cả của nàng là người sợ phiền toái —— Nếu người sợ phiền toái, vậy ta tỏ thái độ trước, ta trở về phải tăng thêm phiền toái cho người, ngược lại còn có thể giúp đỡ người giải quyết phiền toái. Mặc dù ra ta cũng rất sợ phiền toái. Nhưng nếu bây giờ ta trốn tránh nó, ta sợ tương lai rước lấy càng nhiều phiền toái hơn, nên, xin lỗi Mã ma ma, ai kêu vừa rồi ta tỏ với ngươi, ngươi lại muốn giẫm đạp ta chứ? Ta đành nghĩ cách kẹp chân ngươi thôi!

      Mã ma ma ở bên sao có thể nghe ra ý nàng? Cái gọi là ‘ người như Mã ma ma’ kia, ràng thế lực bà ta đơn bạc, ngầm chỉ thân phận bà ta thấp kém, đảm đương nổi trọng trách quản gia này!

      Bà ta sầm mặt, chợt bước tiến lên trước bước, quỳ xuống bên cạnh San Nương, dập đầu cộp cộp trận với Ngũ phu nhân, “Phu nhân thứ tội, lão nô quản gia tốt, để nương vừa về liền thuận mắt. thế, lão nô tự thỉnh vinh dưỡng[1] cũng tránh cho phu nhân khó xử.”

      [1]Vinh dưỡng: an dưỡng trong vinh quang

      Quả nhiên! San Nương thầm bĩu môi, nàng chỉ sợ vị này tiếp chiêu đó!

      Vì vậy nàng ‘vội vàng’ lắc tay : “ phải, phải, Mã ma ma là người của phu nhân, sao con hiểu lễ nghĩa như vậy, lần này về trêu chọc ma ma, huống chi ma ma lớn tuổi rồi còn phải vất vả giúp đỡ phu nhân, có công lao cũng có khổ lao, con chưa đến mức hiểu chuyện thế. Chỉ là…”

      Nàng khó xử hơi cúi đầu, “Chỉ là…vừa rồi khi Ngô ma ma bên người lão phu nhân đưa con về, chứng kiến ngay cả di nương cũng chạy ra đón khách, bèn hỏi ma ma đặt thể diện của lão gia ở đâu… Phu nhân biết, con nghe xong trong lòng khó chịu cỡ nào. Hơn nữa, Ngô ma ma đến lâu thế, bọn nha hoàn cũng biết dâng trà, có thể thấy ma ma lớn tuổi rồi, thể quản hết mọi việc. Tuy con còn tuổi, nhưng thấy mà vạch ra, thể diện của ngũ phòng chúng ta bị ném hết, huống chi con ở Tây Viên theo lão phu nhân học quản gia. Con cũng ép buộc hay trỉ trích ma ma cái gì, con chỉ đơn thuần muốn giúp phu nhân thôi. Bởi vì truyền , người khác hạ nhân sơ sót, mà phu nhân đúng. Con muốn lão gia và phu nhân bị mất mặt, mới vừa về liền liều lĩnh đắc tội ma ma, ra con chỉ có lòng tốt, vì danh tiếng của phu nhân, vì cái nhà này của chúng ta!”

      Dưới ánh đèn Tây Dương sáng ngời, khuôn mặt nhắn của San Nương kìm nén đến đỏ bừng, dáng vẻ cực kỳ sốt sắng khỏi làm Ngũ phu nhân cảm động —— Đứa thế vì đắc tội lão phu nhân mà bị đuổi về. Lại còn chưa nghỉ ngơi chút nào, cứ như vậy bất chấp mệt mỏi, nhiệt tình lòng muốn giúp đỡ bà…

      Năm đó, lúc còn trẻ, bà cũng từng nhiệt huyết như vậy…

      Ngũ phu nhân nhìn San Nương cảm khái ngớt.

      Chẳng qua…

      Bà lại nhìn Mã ma ma.

      Sao bà có thể biết, Mã ma ma thể thay thế bà trở thành chủ mẫu trong nhà chứ? Nhưng lòng bà muốn đối mặt với mấy người kia, cũng muốn xã giao, cả đời này bà chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của mình… Mà mấy năm nay, cũng may có Mã ma ma giúp đỡ bà, nếu bà sợ bà sớm chịu nổi…

      Thấy bà rối rắm nhìn Mã ma ma, người thông minh như San Nương sao có thể đoán được suy nghĩ của bà, vội : “Bây giờ Ngô ma ma trở về rồi, biết muốn bẩm báo với lão phu nhân thế nào? Nếu lão phu nhân cảm thấy phu nhân quản gia tốt, sợ là gọi phu nhân đến chuyện…”

      Ở Tây Viên lâu vậy, nàng há có thể biết, những phu nhân khác ước gì được lão phu nhân gọi chuyện’, chỉ có Ngũ phu nhân là tránh kịp. Thậm chí ngay cả ngày lễ, Tết, bà thà cố tình để mình bị bệnh cũng chịu gặp lão phu nhân.

      câu sau cùng này, quả nhiên khiến Ngũ phu nhân dao động.

      Mã ma ma thấy tình thế ổn, cuống quít dập đầu liên tục với Ngũ phu nhân, miệng chỉ : “Lão nô đáng chết, lão nô hoàn thành trách nhiệm, để phu nhân mất mặt…”

      đợi Ngũ phu nhân từ sau giá thêu bước ra đỡ Mã ma ma, San Nương đứng lên trước kéo cánh tay Mã ma ma: “Ma ma đừng thế mà, dọa phu nhân rồi! Ta vậy với phu nhân phải có ý trách cứ ma ma đâu. Ma ma lòng hầu hạ phu nhân, còn khổ cực giúp phu nhân quản gia, trong lòng ta biết nên bày tỏ cảm kích với ma ma thế nào! Ta chỉ muốn phu nhân biết, tại ta trưởng thành, về sau cũng có thể thay phu nhân phân ưu."

      Nhìn chằm chằm vào mắt Mã ma ma, San Nương cười : “Lúc nãy ở bên ngoài, những lời ta với ma ma đều là lòng, cái nhà này, chung quy còn phải nhờ ma ma vất vả.”

      Nàng có ý đoạt quyền quản gia của Mã ma ma (quản gia gì đó, phiền toái lắm, San Nương ngốc đâu!), mà dùng lời ép buộc Mã ma ma như vậy chỉ vì trước đó lão già này lòng muốn giẫm đạp nàng. Nếu ngón tay người ta chỉ đến chóp mũi mình, San Nương cũng tiếp tục giả vờ nhu nhược nữa. Phải để người ta biết, nếu có lòng muốn giẫm đạp nàng, coi chừng đạp được nàng, còn tự mình ngã gãy chân đấy!

      Vì vậy, nàng thấy tốt liền thôi, kéo cánh tay Mã ma ma, quay đầu nhìn Ngũ phu nhân, cười : “Con mới trở về, ngay cả chỗ ở còn chưa nhìn thấy. Lão phu nhân chỗ ở ban đầu của con thanh tịnh, bảo con quay lại chỗ cũ. Chỉ là mấy năm nay con ở nhà, cũng chẳng biết cái viện kia của con biến thành dạng gì rồi.”

      Ngũ phu nhân hiển nhiên am hiểu việc xử lý xung đột, bị hai người trước mắt diễn trò khiến bà luống cuống tay chân hồi lâu, lúc này nghe San Nương chuyển đề tài, bà lập tức thở phào nhõm, tiếp tục tiếp lời cười : “Viện kia của con mấy năm nay có người ở, sợ là phải dọn dẹp phen.” Lại nghiêng đầu phân phó Mã ma ma: “Hầu hạ nương cho tốt, nương thiếu cái gì, ma ma cứ mở khố phòng lấy, cũng đừng cố ý báo lại với ta.” xong, cúi đầu xem giá thêu, “Hôm nay ta định thêu xong phiến lá này đó.”

      San Nương vội : “ thế, con quấy rầy phu nhân nữa, sáng mai con lại đến thỉnh an phu nhân.”

      Haha, câu kia quả làm Ngũ phu nhân sợ hãi!

      Vốn cúi đầu nghiên cứu châm tiếp theo nên như thế nào, Ngũ phu nhân đột nhiên ngẩng đầu liên tục xua tay : “Đừng, đừng! Đều là người nhà, cần tuân thủ những nghi thức xã giao này, cái gì mà sáng chiều thỉnh an bỏ hết . Con còn , tuổi ăn tuổi lớn, sáng sớm nên ngủ thêm chút, buổi tối cũng nghỉ ngơi sớm tí, chỗ ta có việc gì, con đừng nhớ tới ta.” —— Ý đó nghĩa là con đừng làm phiền ta.

      San Nương lập tức tiếp thu, dịu dàng cúi chào Ngũ phu nhân, cười : “Con tuân lệnh.”

      Cách giá thêu, hai người nhìn nhau cười.

      Ôi, tốt quá! —— Ngũ phu nhân nghĩ —— Lần này Thập tam nha đầu trở về quá tốt, về sau trong nhà có chuyện gì, bà trực tiếp đẩy nha đầu này ra, sao nàng cũng là tiểu chủ tử tiêu chuẩn của Ngũ phòng, dù gì cũng hữu hiệu hơn Mã ma ma.

      Ôi, cũng tệ lắm! —— San Nương nghĩ —— mẹ cả rất dễ gạt, giống với mấy thẩm nương ở phòng khác luôn thích bắt chẹt người ta, hơn nữa còn cho phép nàng ngủ nướng. Nếu phiền toái, ngẫu nhiên có thể chìa tay giúp phu nhân tốt tính này tay.

      Đúng là quá tốt!

      mẹ cả thấu tình đạt lý, thứ nữ rất có ánh mắt, mẹ con hai người đối với lần gặp mặt đầu tiên, đều bày tỏ: Hài lòng.

      *•*•*

      Hai mẹ con này hài lòng, nhưng Mã ma ma hài lòng.

      Mã ma ma phải người rộng rãi vậy, từ tính tình phu nhân nhà bà ta mềm yếu, chỉ cần bà ta hơi tạo áp lực, phu nhân nhất định nghe bà ta. Do đó, màn ở Tây Viên bị Thập tam nương vũ nhục, đối với Mã ma ma làm mưa làm gió trong Ngũ phòng nhiều năm, dứt khoát là ‘Điều đó mà nhịn được còn điều gì có thể nhịn chứ!’

      Thúc nhịn được, thẩm thể nhịn!

      Cho nên bà ta mới lớn lối muốn trả thù.

      Bà ta cho rằng, Thập tam nương chỉ là con thứ, hôm nay lại xám xịt bị lão phu nhân trục xuất khỏi Tây Viên, bà ta muốn ăn hiếp ăn hiếp, tiểu Thập tam này cũng chỉ có thể ôm chăn khóc. Lại ngờ, thứ nữ nho vậy, dáng vẻ tinh tế, mềm mại như bánh bao, lại là bánh bao đen! Chỉ dăm ba câu khua môi múa mép bắt được phu nhân mềm yếu nhà bà ta, khiến bà ta thiệt thòi, khó chịu…

      Cho đến lúc này, Mã ma ma mới sâu sắc cảm nhận được ác ý của chênh lệch thân phận.

      Trước kia, bà ta luôn cảm thấy chỉ cần bà ta lừa bịp phu nhân nhà mình, làm sao cũng có thể làm nửa chủ nhân của cái nhà này. thời bà mới biết được, tất cả quyền lực trong tay bà chỉ là giấy, thậm chí còn bằng nương thứ xuất bị lão phu nhân vứt bỏ…

      , San Nương cũng muốn náo động nữa, nàng nghĩ, sau khi nàng phơi bày lợi hại của mình, chỉ cần là người có đầu óc chút cũng biết nàng dễ chọc, cũng biết bước tiếp theo phải thế nào mới có lợi cho bản thân nhất. Nàng tự nhận thành lão tinh, cảm thấy bản thân tính kế cực kỳ chu đáo rồi, nhưng nàng lại ý thức được, người có tuổi thường đặc biệt cố chấp.

      Đặc biệt, lúc còn trẻ Mã ma ma là người nóng nảy cứng rắn, hơn nữa giờ còn tự cho rằng mình là nửa nhà mẹ đẻ của Ngũ phu nhân, đâu thể dễ dàng nhận thua ‘lão tinh’ mười bốn tuổi chứ?

      Ra khỏi khuê phòng, thấy Mã ma ma trừng mắt đứng đó, San Nương hơi mệt rồi, khỏi vuốt trán.

      "Phiền toái!"

      Có thể cho người ta vui vẻ chơi đùa đây? Nàng chỉ muốn hoàn cảnh sinh hoạt thoải mái, sao người này có ánh mắt vậy?
      Last edited: 11/6/16

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      chi con phai kho dai dai.thanh thoi thi chi ngu ma nam mo di
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 11: · Cuộc chiến bảo vệ tú lâu*
      Editor: Meo Moon
      *Tú lâu: chỉ chỗ ở của các chưa chồng ngày xưa.

      Vì vậy, đáng lẽ San Nương muốn tái chiến lại chuẩn bị tinh thần, thản nhiên nhìn Mã ma ma : “Giờ ma ma có thể dẫn ta về viện của ta rồi? Ta mệt.”

      Mà nghe ý phu nhân, viện của nàng ràng vẫn còn giữ lại —— cách khác, quả nhiên như nàng suy đoán, gì mà viện nàng bị cha cấp cho di nương toàn là bừa!

      Thậm chí San Nương cũng có thể đoán được lão già trước mặt này trù tính thế nào: Chỉ cần nàng đồng ý vào khách viện ở, lão già này xoay đầu lại với mọi người, là tự nương hài lòng với viện ban đầu!

      San Nương và Mã ma ma đứng đối mặt nhau.

      Thúy Kiều ở bên nhìn thấy, vội vàng quỳ xuống cười với San Nương: “Vốn do phu nhân bận rộn, nên nhất thời quên mất viện của nương…”

      " được lão gia cấp cho người chẳng ra gì? !"

      Giọng San Nương trở nên nghiêm túc, trừng Thúy Kiều : "Ta tin lão gia đánh vào mặt mũi Ngũ phòng như vậy! Ta chỉ tạm thời vắng nhà vài năm, nhưng vẫn là chủ nhân tiêu chuẩn của Ngũ phòng, nếu lão gia đem viện của ta cho người khác, cũng cho cái người có mặt mũi kia!”

      Lời này khách sáo chút nào!

      Sắc mặt Mã ma ma lập tức tốt. Phu nhân quản gia, lão gia cũng quản gia, nên bà ta và Mã di nương mới làm mưa làm gió ở Ngũ phòng, cuối cùng nhất thời quên mất, thân phận di nương chẳng là gì cả. Mà con bà ta chẳng là gì, người làm mẹ như bà ta cũng có thân phận…

      Thúy Kiều ràng ôm chết bắp đùi Mã ma ma, lại xua tay cười : “ nương hiểu lầm rồi, viện đó phải cho di nương, mà cho nhị gia ở đấy…”

      "Nhị gia?" San Nương nhướng mày, ngắt lời Thúy Kiều : "Ta biết ngươi, ngươi chính là nha đầu chịu mở cửa cho ta. ra Ngũ phòng chúng ta ngay cả nha hoàn cũng lợi hại thế, có thể chỉ trích phu nhân quên việc.”

      Thúy Kiều lập tức rụt cổ ủ rũ lui xuống.

      San Nương cũng định phân thân vì tiểu nhân vật như vậy nên tạm thời buông tha nàng ta, hừ lạnh: “Khoan tới nam nhân đáng ra phải ở tiền viện, chỉ dựa vàohắn là đệ đệ ta, ngay cả khi lão gia chính miệng cho phép , nhưng làm đệ đệ há có thể biết bốn chữ ‘Hiếu kính liêm sỉ’, muốn chiếm chỗ ở của người làm tỷ tỷ này? A, ta quên mất, đệ đệ ta chỉ mới bảy tuổi, có thể hiểu được cái gì? Có lẽ phải lỗi của đệ đệ ta, mà do người bên cạnh xúi giục nhỉ! Rốt cuộc là hạng nô tài gì dẫn dắt tiểu chủ tử làm ra chuyện biết phép tắc kiểu này?! Là kẻ nào có thù với đệ đệ ta, cố ý để bại hoại danh tiếng của mình?!”

      San Nương chợt nổi giận, lập tức bốn phía im lặng như tờ —— bất kể là cung kính hay giả vờ cung kính nàng, đúng như San Nương vừa , nàng là chủ tử trong nhà này, ít nhất lúc này đây ai có lá gan dám ngay trước mặt chống đối nàng.

      Nhìn đám người khoanh tay nín thở, San Nương hài lòng lần nữa hừ lạnh, “Hôm nay ta mệt rồi bèn tha cho các ngươi lần, nhưng thỉnh ma ma truyền lời giúp ta, bảo những kẻ trong mắt có chủ tử kia tất cả kiểm soát sơ tráo của mình lại, ngày tháng vui vẻ của các ngươi chấm dứt rồi! Ta trở về chỉ muốn sống thư thái, phàm là kẻ nào muốn nghịch ý ta, ta khiến thể xác và tinh thần cả nhà kẻ đó đều thuận!”

      Vì vậy, Thập tam nương cũng cần người khác dẫn đường, mà dựa vào ký ức lờ mờ, xuyên qua hết cái sân này tới cái sân khác, sau cùng cũng tới viện cuối cùng kia.

      Nhìn xa xa thấy trong tiểu tú tâu thuộc về nàng yên lặng như tờ, ngay cả cây nến cũng có, San Nương lại cười lạnh tiếng, cũng thèm xoay đầu, với Mã ma ma im lặng theo sau lưng: “Ta cho ma ma thêm nửa canh giờ, ta mệt rồi.”

      Mã ma ma lại nghiến răng nghiến lợi, lúc này thể phất tay với nha hoàn bà tử sau lưng, bản thân bà ta quanh co viện cớ, cố ý muốn tránh .

      San Nương chưa có ý định buông tha bà ta, chỉ cao ngạo hất cằm lên, nhìn đèn dầu từng chỗ tú lâu dần dần sáng lên, lạnh lùng : “Ta thấy quả nhiên ma ma lớn tuổi rồi, có mấy lời thể , vậy ta thẳng. Thỉnh ma ma nhớ kỹ, tuy phải cho nhau thể diện, nhưng ma ma nên nhớ, thể diện của hạ nhân đều do chủ tử ban cho. Mặc dù ta còn trẻ, nhưng vẫn là chủ tử đường hoàng của Ngũ phòng. Vẫn là câu cũ, ta là người sợ hai chữ ‘phiền toái’ nhất, ma ma gây phiền toái cho ta, tất nhiên ta tự tìm phiền toái. Ma ma hãy nhớ kỹ.”

      Vì thế, lại lần nữa, Mã ma ma cảm nhận sâu sắc ác ý giữa chênh lệch thân phận.

      *·*·*

      Quả nhiên như San Nương suy đoán, viện của nàng kỳ vẫn thuộc về nàng. Mặc dù mấy năm nay ràng được người ta tỉ mỉ coi sóc, khắp xó xỉnh toàn là mạng nhện, bụi bặm chồng chất.

      Ngũ Phúc ân cần lau sạch sập gụ, đỡ San Nương ngồi xuống hành lang; Lý ma ma lấy chiếc áo choàng từ trong rương quần áo bọc chặt nàng; Tam Hòa đứng bên cạnh nương giúp nàng cản gió đêm; Lục An bất an vặn ngón tay, đứng ngay giữa viện trông chừng hành lý của nương, từng người lấy hành lý lướt qua, đều bị đôi mắt mèo sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, rất sợ có người giở trò, cố tình làm hỏng đồ của nương.

      San Nương nhìn Lục An, nhịn được mím môi cười. Nhưng sau khi cười xong, nàng lại theo thói quen đưa tay đỡ trán.

      Ngũ phòng này trông loạn . ràng bị nàng chọc thủng lời dối ngay trước mặt, đứa nha hoàn lại dám tiếp tục bịa chuyện…. Xem ra nếu nàng muốn sống thoải mái chút trong cái nhà này, phải trấn áp cái nhà này mới được.

      Nàng nghĩ ràng mình tránh né thị phi, tính toán mới thoát ra khỏi Tây Viên, lại ngờ về nhà còn phải tiếp tục sống ngày tháng bớt lo này, San Nương sâu kín thở dài.

      Thấy San Nương thở dài, nhũ mẫu nhịn được oán trách: “Những kẻ này muốn chết rồi, dám bắt nạt nương! Hôm nay muộn, chờ sáng mai bẩm báo phu nhân, nương lại thu thập bọn họ đàng hoàng!”

      Bẩm báo phu nhân?! San Nương cười thầm, nàng dám mong đợi đâu. Vẻ mặt vừa rồi của phu nhân ràng ‘Có việc các ngươi tự giải quyết , tuyệt đối đừng làm phiền ta.’

      Ngũ Phúc : “Em lấy làm lạ nha đầu kia, dám mở to mắt bịa đặt thế, viện này ràng chưa có người ở, dám là nhị gia ở!”

      “Việc này là gì,” San Nương lười nhác , “Cùng lắm sáng mai để nhị gia dọn tới, biến thành thôi.”

      Nàng vừa xong, ngay cả Tam Hòa cũng nhịn được lắc đầu quài quại, “Lá gan cũng to quá!”

      To gan sao? San Nương lại cười lạnh. Kỳ việc này coi như bình thường. Khoan tới việc Ngũ phòng luôn đóng kín cửa mà sống, lão gia và phu nhân trong nhà đều quản gia, nhưng ngay cả lão gia phu nhân nhà thân thích khác quản gia chăng nữa, việc bắt nạt thứ tử và thứ nữ được sủng ái cũng thường nghe thấy. thấy Cửu tỷ tỷ nhà Tứ bá bị đứa nha hoàn trong phòng mẹ cả cố tình làm phỏng trà, xoay đầu lại cũng chỉ dám mình cẩn thận sao?!

      tại San Nương nghĩ, kiếp trước nguyên nhân nàng hao tâm tổn trí lấy lòng lão phu nhân như vậy, vì để mình sa vào tình trạng thê thảm kiểu này…

      Đám người Lý ma ma buồn bực buồn bực, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm. Lúc này thấy nương mệt mỏi, cũng biết nương mệt, Lý ma ma vội thét to, dẫn người thu dọn gian phòng. Ngũ Phúc là người ngồi yên, cũng theo, chỉ có Tam Hòa dựa vào người San Nương mà đứng, làm chỗ tựa lưng cho nàng.

      Dựa vào người Tam Hòa, San Nương thở dài: “Đời người quả chỗ nào phiền toái cả.”

      Tam Hòa nghiêng đầu nghe động tĩnh lầu của đám người Lý ma ma, bèn thuận miệng đáp: “Chẳng phải nương thích nhất câu ‘lòng xa đất tự xa’[1] ư? Chỉ cần trong lòng nương cảm thấy phiền toái, vậy còn phiền toái gì đó.”

      [1]Lòng xa đất tự xa: Trích trong Ẩm tử của Đào Tiềm, ý lòng sạch bụi trần nên đâu còn nghe thấy gì ồn ào ở ngoài đời nữa.

      San Nương cực kỳ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tam Hòa cười : “Ta lại biết, hóa ra bên cạnh ta còn có tiểu tài nữ cơ đấy.”

      Tam Hòa bị nàng trêu ghẹo lập tức đỏ mặt, cười : “Cũng do nương đề cập nhiều lần, em mới nhớ ấy chứ.”

      “Có điều,” San Nương cười , “Mặc dù ta hiểu ý ngươi, nhưng câu thơ này dùng ở đây hợp lắm…Aizz,” nàng phất tay, “Ý ta là, ta lại cảm thấy rất phiền toái…”

      “Phiền toái đến rồi, giải quyết từng phiền toái là được.” Ngũ Phúc ôm ấm trà tới, đầu đuôi chen vào câu như thế, để ấm trà xuống lại lạch bạch chạy ra.

      San Nương và Tam Hòa đưa mắt nhìn nhau, hai người khỏi lắc đầu nở nụ cười.

      “Ta còn tưởng nàng chọn lưu lại cơ.” San Nương cười .

      “Nàng à, do lười đấy.” Tam Hòa .

      San Nương gật đầu cười cười. Nàng tất nhiên biết tâm tính ‘làm lạ bằng làm quen’ của Ngũ Phúc.Huống chi kiếp này nàng muốn khống chế người khác, người khác có tâm tư gì nàng cũng chẳng muốn để ý, mà cái gọi là ‘ lợi làm’ chính là chọn theo nàng hoặc theo nàng, mỗi người luôn có quyết định riêng, nếu hợp nàng nàng dùng, hợp chia tay, ai có thể trông cậy vào ai cả đời chứ…

      Nghĩ vậy, San Nương chợt nghĩ đến Ngũ phu nhân trong phòng. Ở mặt nào đó mà , Ngũ phu nhân thực ra rất giống Ngũ Phúc. Ngũ Phúc muốn tiếp xúc với mối quan hệ mới, nên thà trốn bên cạnh nàng; Mà Ngũ phu nhân, chỉ sợ cũng vì nguyên nhân tương tự, mới sống khép kín trong phòng…

      Có điều nghĩ lại cũng đúng, từ có mẫu thân, mẹ kế và cha ruột thân thiết với mình, chỉ có duy nhất nhũ mẫu có thể nương tựa lại là người lợi hại, tính tình phu nhân mềm yếu chỉ đành sống khép kín… Trái lại là người đáng thương…

      Sống lưng San Nương đột nhiên cứng đờ. Bởi vì nàng chợt ý thức được, hình như nàng lại tái phát bệnh cũ, cảm thấy người ta có thể là kiểu người gì, liền cho rằng người đó chính là thế… Nàng cảm thấy phu nhân là người đáng thương, bước tiếp theo, có phải mặc kệ phu nhân có cần hỗ trợ của nàng hay , nàng cũng muốn giúp bà tay?!

      San Nương yên lặng rùng mình. Vì nàng nghĩ tới lúc nàng và phu nhân đưa mắt nhìn nhau, nàng xác thực từng có ý nghĩ như vậy…

      Quả nhiên giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

      Nhìn mặt trăng cong thành đường tinh tế ngoài mái hiên, San Nương cười hơi cay đắng.

      *·*·*

      Khi San Nương nghỉ ngơi, chiếc đồng hồ được Lục An tỉ mỉ trông chừng báo hai giờ sáng. Do đó, hôm sau trời vừa sáng, nàng bị trận ầm ĩ đánh thức, cảm giác giống như mình mới chợp mắt vậy.

      Nàng hoàn toàn chưa tỉnh ngủ, chợt nghe được trận bước chân vang vọng cầu thang, sau đó là tiếng ‘ối trời ơi’ của nhũ mẫu nàng, kế đó là giọng trẻ con mềm mại hét ngoài cửa: “Là kẻ nào dám cướp viện của di nương ta! Còn mau lăn ra đây cho tiểu gia ta?!”

      San Nương lờ mờ ngẩng đầu, liền thấy quả cầu thịt tròn vo lăn vào từ rèm treo ngay cửa.

      "Trời ơi, đây là phòng của nương, nhị gia được xông loạn..."

      Lý ma ma khẩn trương đuổi theo sau quả cầu thịt xông vào phòng. Phía sau Lý ma ma là đám nha hoàn bà tử gào to “Nhị gia, nhị gia”.

      San Nương chống tay lên gối, đôi mắt mông lung buồn ngủ khỏi híp lại.

      "Là ngươi sao? Chính ngươi cướp viện của di nương ta? !"

      Chỗ đầu giường nàng, bé trai mập mạp chống nạnh, thở phì phì trừng nàng.

      San Nương híp mắt nhìn phía sau , vừa vặn nhìn thấy dấu chân xám xịt đầu gối Lý ma ma —— Hiển nhiên, nhũ mẫu của nàng bị quả cầu thịt này đạp.

      "Ngươi..."

      Quả cầu thịt chống nạnh chỉ vào giường, chữ "Ngươi" mới bật ra, liền thấy người chống tay híp mắt giường kia đột nhiên vén chăn lên, đứng dậy

      đợi mọi người trong phòng kịp phản ứng, tiểu nương giường mặc đồ ngủ màu trắng, giống hệt nữ quỷ báo thù, mái tóc dài đến thắt lưng tung bay, cứ thế nhanh nhẹn từ giường nhảy xuống, bắt lấy bé trai chỉ tay vào nàng, xoay người lại, kéo quả cầu thịt lên ghế trường kỷ, ấn tiểu tử kia lên , vén vạt áo, cởi quần. Động tác đó rất lưu loát, bé trai còn chưa kịp kinh hô, cái mông đầy thịt bị tét ba cái.

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      ây dà, chị rất dứt khoát nha ^^ ra tay nhanh như chớp
      LạcLạcthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :