1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nuôi Heo Trong Hậu Cung - Mộ Thủy Dao (Update C.49)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 22: Tình thương dành cho Chiêu Nghi nương nương thể sánh được

      May mắn lúc trở về có bị Vương ma ma phát . Đào Nguyệt An dùng bữa tối cùng Đào quý phi. Sau đó lại chuyện rất lâu cho đến khi Đào quý phi mệt mỏi nàng mới được Vương ma ma hầu hạ tắm rửa, gội đầu. Nàng tắm dược cùng trà thơm bốn năm, về co bản, đầu tuần, giữa tuần, cuối tuần dùng loại khác nhau. Còn có dầu dưỡng tóc cùng cao hương, Vương ma ma sợ nàng cẩn thận nên đều tự mình làm.

      Vương ma ma cầm mái đen nhánh xõa sau gáy của nàng, dùng lược gỗ ngâm trong thuốc nước hoa, chải từng sợi bỏ xót bất kỳ sợi tóc nào.

      Quá trình này hết sức thoải mái, nếu giống như lúc trước, Đào Nguyệt An tận tình nhắm mắt lại hưởng thụ, nhưng hôm nay nàng có tâm , nhấp nhỏm, do dự tiếng, “Ma ma”

      “Đại tiểu thư của ta làm sao vậy?” Vương ma ma vuốt đầu tóc mai của nàng, càng vuốt càng thích buông, đều do bà tỉ mỉ dưỡng thành.

      “Ma ma nghe qua chuyện của Tần Sở Minh chưa?” Đào Nguyệt An ngước đầu, hơi nước ban nãy làm khuôn mặt nhắn của nàng bị hun đỏ bừng như ánh nắng chiều.

      “Tiểu thư như thế nào cơ?” Vương ma ma nhăn mặt, vì cái nhân vật phiền toái này mà tướng quân mấy đêm rồi ngủ ngon.

      Đào Nguyệt An chột dạ, thể để cho bà biết được hôm nay mình cùng Tần Sở Minh ra ngoài, nhân tiện , “Ừ…hôm nay ngang qua ngự hoa viên, ta nghe thấy có cung nữ nhắc tới . Ta nhớ lúc trước chúng ta gặp qua ở thái học viện, thường hay tìm thái tử điện hạ dùng bữa chung.”

      Vương ma ma nghe thấy, động tác tay dừng lại. Tướng quân sợ Đào Nguyệt An thông minh quá, sau này quản được, những năm này liên tục dặn dò bà phải dưỡng đại tiểu thư thành người thiên chân vô tà, vừa đơn thuần vừa có chút ngớ ngẩn. Những thứ tính kế, mưu kia, tránh được càng nhiều càng tốt.

      ở trong phủ trạch, tốt nhất là làm cho nàng bị lập mới có thể hiểu được việc đấu với tiểu thiếp, tất cả đều phải dựa vào tướng quân. Lúc rời xa tướng quân rồi, có ma ma giúp đỡ, nàng liền có chỗ dựa. Như thế mới có thể đối với bọn họ mà gì nghe nấy.

      Nhưng người đơn thuần quá, lỡ như lập trường đúng, so với người thường được. Vương ma ma chấm ít thuốc nước, xoa vào phía bên trái. Bà đứng bên cạnh vừa xoa vừa , “Đại tiểu thư đừng nghe người ngoài khen Sở vương điện hạ, cái gì mà tướng mạo so với Phan An, đường từ biên giới trờ về còn bị dân chúng ném trái cây đầy xe, nhìn qua mọi người tràn đầy oán trách. Còn có cái gì mà đánh lui Đại Nhung, để cho Mạc Bắc vương, những thứ kia đều là thuộc hạ của Sở vương lừa gạt. có giống như vậy.”

      “Vậy là cái gì?” Đào Nguyệt An thảy cánh hoa lên, cánh họa nhàng đáp xuống cổ tay bạch ngọc của nàng

      Vương ma ma tiếp tục xối nước bẩn, “Người ngoài có tướng mạo như Phan An đều là do ở thanh lâu thân mật cùng kỹ nữ lâu ngày mà ra. Người này nhìn tệ, nhưng lại bạc tình phụ nghĩa, ham mê nữ sắc, ngày ngày đều vào chỗ phồn hoa. Còn biết được người có bị lây bệnh tình dục hay , đại tiểu thư phải cách xa chút, miễn gặp phải rắc rối.”

      Nghe thấy vậy, Đào Nguyệt An khỏi rùng mình. Biểu hôm nay của Tần Sở Minh, đầu tiên đến cái dáng vẻ vương gia đứng đắn kia có chút giống bộ dáng thường xuyên uống rượu. Đặc biệt lúc nãy còn giam nàng ở trong căn phòng nhỉ kia lúc lâu, cũng đâu, chừng là tìm người để làm chuyện thân mật.

      “Đại tiểu thư làm sao vậy?” Vương ma ma thấy nàng rùng mình bèn hỏi.

      Đào nguyêt an nhanh chóng che dấu nội tâm của mình, “Nước…nước có hơi lạnh.”

      “Ma ma mau chút, chỉ còn chải đầu nữa là xong rồi.” Vương ma ma làm nhanh tay hơn, cũng quên tiếp tục xấu Sở vương, “Ngoài ra chiến tích của Sở vương người đừng tin những lời của mấy gã thuyết thư tiên sinh kia, chỉ có con nít mới tin bọn . Thuộc hạ của tướng quân chính là môn khách theo Sở vương đến trận chiến với Đại Nhung, lúc trở về , lúc Sở vương vây thành đánh Đại Nhung, lại tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành, còn đào cả thi thể tổ tiên của họ lên. Dùng thủ đoạn tàn nhẫn để lập chiến công cho riêng mình, dân thường đều tha, tiểu thư biết được là có bao nhiêu người phải chết thảm. rất độc ác.”

      Vương ma ma lạnh lùng , giống như . Đều lúc xấu người khác, từng chuyện cũ lần lượt ra. Đào Nguyệt An mơ hồ nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt bị làm cho sợ hãi, Tần Sở Minh lúc giết nhiều người. Nàng nhớ lại ánh mắt như quỷ dữ kia, liền rợn tóc gáy.

      “Chút mánh khóe kia tướng quân sớm nhìn thấu, nhưng hoàng thượng lại tin, dân chúng bởi vì vẻ bề ngoài của mà bị lừa thôi.” Vương ma ma thoa thuốc hương xong, lại ngâm vào nước năm lần, “Sở vương cùng thái hậu cấu kết với nhau làm việc xấu, đối nghịch với tướng quân triều đình, bọn họ dùng tất cả mọi thủ đoạn xấu xa. Mấy ngày nay tâm tình tướng quân tốt, toàn bộ đều là vì chuyện này.”

      Vương ma ma nhìn thấy hài lòng rồi mới cầm khăn tơ lụa lau mình cho nàng. Đào Nguyệt An trưởng thành, đối với người khác hay thẹn thùng, Vương ma ma liền thối lui về sau bình phong bên cạnh, quên nhắc nhở nàng, “Tiểu thư, nhớ thoa hương cao lên.”

      Đào Nguyệt An duỗi ngón tay thon dài ra, quệt hương cao trong suốt trong chiếc hộp màu vàng, chậm rãi thoa lên cánh tay. Hương cao chạm vào da giống như nước tan ra làn da trắng sữa của nàng, đầu ngón tay nhàng vân vê, từng làn hương nhàng thơm ngát liền chậm rãi tỏa ra.

      Vương ma ma đứng chờ vẫn tiếp tục giáo huấn nàng cái tư tưởng nhàm chán, “Tiểu thư người phải cẩn thận, đừng nhìn tên Sở vương kia bộ dáng lớn lên đẹp mắt, ra dưới lớp mặt nạ kia, bên trong đấy còn bằng cầm thú, nếu là cả thần linh bị cẩn thận bị lừa , chỉ sợ là ngay cả xương cốt cũng bị ăn sạch.”

      Sau cùng, Vương ma ma lại đề phòng chuyện chưa xảy ra, “Người là thiên kim bảo bối của tướng quân, vạn nhất có người vì muốn trả thù tướng quân mà muốn ra tay với tiểu thư, tiểu thư phải tỉnh táo chút. Con người đều dễ trở mặt, tiểu thư đừng vì nhớ tới lúc tình nghĩa mà để ý đến lời cố ý của họ, gây ra chuyện có lợi cho tướng quân, đến lúc đó những hại tướng quân mà còn hại cả chính tiểu thư.”

      Đào Nguyệt An thoa hương cao xong liền lấy đồ ngủ mặc vào. Nàng chậm rãi ra ngoài, tâm tư có chút cứng nhắc. Vương ma ma cho là nàng để ý chuyện này, bà đặc biệt vui mừng, liền đốt trầm hương cho nàng, rồi trải sẵn chăn mền, “Đại tiểu thư ngủ sớm , ngủ muộn làm da xấu.”

      “Ma ma… ra trước kia Tần Sở Minh rất tốt, lúc ở Thái học viện thường đem thức ăn cho ta với điện hạ.” trong lúc nhất thời phải nghe quá nhiều chuyện Đào Nguyệt An cảm thấy đúng, cảm thấy giống như phải người xấu xa như vậy.

      Vương ma ma nghĩ ra được, bà giáo huấn nàng lâu như vậy mà lại có hiệu quả, lúc này sợ hãi bèn đặt mông xuống ngồi bên người nàng. Chịu đựng nội tâm muốn phát điên, cầm lấy tấm vải mềm lau tóc cho nàng, vừa lau vừa ôn nhu , “Đại tiểu thư, tướng quân là phụ thân của tiểu thư, là người duy nhất đời này hại tiểu thư, cũng là người chăm lo cho tiểu thư. Ở trong phủ, người nào dám khích bác tiểu thư, tướng quân đều ra tay làm chỗ dựa cho tiểu thư. Bốn năm trước lúc tiểu thư rơi xuống nước, tướng quân với hoàng thượng là người muốn có câu trả lời thỏa đáng, hoàng thượng mới đem Ngũ công chúa phạt đưa Đại Sở. Tướng quân cùng tiểu thư đều là họ Đào, từ lúc tiểu thư sinh ra ràng buộc cùng chỗ, người quang người kia cũng quang vinh, người bị tổn thương người kia cũng tổn thương. Nếu tướng quân bị người khác ám hại, tiểu thư lại giống như trước đây, mặc y phục cũ rách, ăn bữa có bữa . Hoăc còn thảm hơn thế, như là cả Đào thị bị diệt môn, tiểu thư người cũng phải theo…”

      Đào Nguyệt An nghĩ lại lúc bị bỏ đói đến mức ngực dán vào lưng, lúc khó khăn ngay cả vỏ cây nấu lên cũng uống được. Về sau làm nô tỳ nhà người ta, chỉ được ăn đồ thừa, nếu làm sai chuyện gì, cơm cũng được ăn. Vương ma ma lạnh lùng nhìn nàng, giống như muốn cầm dao chém cổ nàng, làm cho Đào Nguyệt An rét mà run.

      Vương ma ma nghĩ thầm có tác dụng, giọng cũng nhu hòa bớt, “Tính tình tiểu thư đơn thuần, chắc chắn nhìn ra nham hiểm của tên Sở vương kia, trước đây nô tỳ từng , làm như vậy đều là có mục đích. Bất quá là lấy cớ lần này có giao hảo tốt với tiểu thư. Liền làm cho tiểu thư ngơ ngốc tin lời của , cứ cho là đối xử tốt với tiểu thư, nhưng triều đình lại làm khó tướng quân.”

      “Ma ma, ta hiểu rồi, về sau ta giữ khoảng cách với chút.” Đào Nguyệt An cúi đầu, gẩy gẩy ngón tay.

      “Tốt, vậy tiểu thư mau ngủ .” mục đích đạt được, Vương ma ma liền đứng dậy, bưng đồ bàn ra ngoài, trong phòng liền trở thành mảnh đen tối. Ra tới cửa ngoài, Thúy Hoa đợi sẵn đón Vương ma ma vào điện quý phi.

      Trong điện Cảnh Đức Cung, Đào quý phi cùng Đào Tương ngồi song song, Vương ma ma sau khi hành lễ , “Đại tiểu thư vừa ngủ xong. Tướng quân, người sao lại vào trong cung?”

      “Là hoàng thượng cả đêm đòi ta tiếng cung.” Sắc mặt Đào Tương trầm xuống.

      “Ca ca, triều xảy ra chuyện gì sao?” Đào quý phi có chút mệt mỏi, vốn định ngủ lại bất đắc dĩ phải thức, miễn cưỡng mà ứng phó.

      “Mấy ngày trước Lại bộ thượng thư mà Thái tử tiến cử đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.” Đào Tương nâng lên chén trà , uống hớp cho thấm giọng, ngay cả uống trà cũng cảm thấy chán chường, “Nếu chết bất đắc kỳ tử bình thường có thể lấp liếm qua, nhưng lần này lại là ở trong thanh lâu. Những người cùng đều bị Hình bộ áp giải , ở trường còn đút lót mấy ngàn lượng ngân phiếu. Lúc này Thái hậu thẩm vấn.”

      Đào quý phi nghe thấy liền lấy lại tinh thần, “Hoàng thượng hết lần này đến lần khác cường điệu, cho dù là Lại bộ được lên chức, Lại bộ thượng thư nhất định là người công chính liêm khiết. Đây là người đầu tiên mà Thái tử tiến cứ, nếu bị điều tra như thế, nhưng cũng thể để hình tượng của Thái tử trong lòng hoàng thượng bị tổn hại.” Đào quý phi lo lắng là Ân Quý nhân vừa mới tiến cung năm nay liền lấy nửa ân của nàng. Ân quý nhân là người Thái hậu sắp đặt bên cạnh hoàng thượng, được Thái hậu bày mưu tính kế, luôn miệng khen Trịnh Tông Ngạn, vạn nhất ngày qua ngày, hoàng thượng dễ dàng bị động tâm…

      “Muội muội đừng lo, địa vị của Thái tử cho dù có là ai cũng thay đổi được.” Đào Tương quyết đoán , giống như cố sống chết mà giữ lấy vinh hóa phú quý của mình cùng quyền lực dưới người vạn ngườI, “Muội chỉ cần quản cho tốt hậu cung, chuyện triều có ca ca thay muội xử lý. Hôm nay ca ca đến là vì chuyện khác.”

      “Ca ca .”

      “Nghe sang tháng tuyển tú, Thái hậu đưa ra quy củ mới, được phép mang theo các lão ma ma theo.”

      Đào quý phi gật đầu, “Đúng vậy, ngày đó dùng bữa trong cung của Thái hậu, Ân quý nhân ra câu, tú nữ vào cung mang theo đám lão ma ma nhìn rất ngột ngạt, hoàng thượng liền đồng ý. Chắc là hai ngày nữa, thánh chỉ tuyển tú đến từng tuyên đọc ở từng quý phủ.”

      Vương ma ma lập tức bình tĩnh được, “Tướng quân, việc này ràng là nhằm về phía chúng ta.”

      “Ta biết, nếu có ngươi ở đây, Nguyệt An mình trong cung chịu nhiều thiệt thòi.” Nhưng lời của người bên gối hoàng thượng quá lợi hại, Đào Tương nhìn về phía Đào quý phi, có chút tiếc hận, “Muội muội, Vương ma ma vào cùng được đành phiền muội tốn chút tâm tư chuẩn bị phen.”

      “Ca ca yên tâm, Nguyệt An là muội nhìn nàng lớn lên, giống như là con của muội. Muội khong để nó phải chịu ủy khuất trong cung.”

      Tần Sở Minh sớm cạy mái ngói phía ra, linh hoạt nhảy xuống nóc phòng, nhanh chóng vào bóng đêm. Đào Tương vừa ra khỏi ngự thư phòng, liền theo đoạn, nghĩ muốn nghe ngóng chút kế hoạch tiếp theo của bọn họ.

      Tìm được phòng ngủ của Đào Nguyệt An, Tần Sở Minh tránh khỏi mấy cung nữ gác đêm bên ngoài, mở cửa sổ nhảy vào, trực tiếp vào trong phòng.

      Bật hộp quẹt lên, ánh sáng mờ chiếu đến dung nhan an tĩnh của Đào Nguyệt An. Tay trái co lại ở ngoài mền, cái miệng nhắn vô thức chép vài cái giống như là đứa trẻ.

      Ánh mắt tần sở mình trầm xuống, như rãnh biển sâu dưới đêm trăng, sâu thấy đáy.

      hồi lâu, mới ngồi xổm xuống, chậm rãi duỗi ngón tay ra, nhàng chạm vào khuôn mặt ấm áp của nàng, da thịt non nớt giống như có thể nhéo ra nước.

      Tần Sở Minh kề sát vào tia nàng, răng mèo cắn, rỉ tai rù rì , “Tiểu Hạ Nguyệt là của ta, ai cũng đoạt được.”

      ràng là lời tâm tình , triền miền, nhưng dưới đáy mắt lại lên mảnh tàn nhẫn.

      ------- Các ngươi đều muốn nhìn Chiêu nghi nương nương, ta liền cho nàng dạo lại chương -------

      Vào ngày nọ, bệ hạ ngồi trong Chính Dương cung phê sổ sách, Chiêu nghi nương nương mệt mỏi còn ngủ ở phía sau.

      Cung nữ gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ thức, người đòi tìm nương nương.

      Hoàng thượng lạnh nhạt hạ lệnh: Để cho đòi. Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm.

      Cung nữ thứ hai gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ chịu ăn cơm, muốn nương nương đút.

      Hoàng thượng tiện tay ném quyển tấu chương, chấm vào mực: Đói bụng à, Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm.

      Cung nữ thứ ba gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện chân ngắn chạy tới đây.

      Hoàng thượng ngẩng đầu, khuôn mặt bình tĩnh xuất tia tan vỡ: Toàn bộ người của Chính Dương cung phòng bị, đóng kín cửa ngoài, chuẩn bị phục binh, lập trận vây bắt. Ở giữa chuẩn bị tốt lưới cá, cung nhân mai phục. Ai bắt được Thái tử điện hạ được thưởng hậu hĩnh.

      Cung nữ thứ tư gõ cửa: Hoàng thượng, Thái tử điện hạ bị thị vệ trói lại ném về cung.

      Hoàng thượng ném tấu chương trong tay, khí phách oai vệ, hùng dũng hiên ngang vào nội điện, ôm cổ Chiêu Nghi nương nương vừa mới tỉnh ngủ còn ngáp, lại cọ cọ làm nũng, đắc ý đến mức nếu có cái đuôi cũng vểnh lên tận cao: Tiểu Hạ Nguyệt là của trẫm, ai cũng đừng hòng đoạt được.

      [​IMG]
      Jo Ponyo, Phong Vũ Yên, lk ngân25 others thích bài này.

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Thông báo quỵt nợ = )))))

      Tình hình là mị thi cuối khóa đến hết tuần nên phải sang tuần mới có chương mới nhé các nàng : )))))
      Chờ thêm xíu nữa nạ, mị sắp nghỉ hè rồi : )))))
      Dion, Cố Huân Nhiên, Hale2053 others thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 23: Tiểu Hạ Nguyệt tiến cung.

      Hai ngày sau, Đào quý phi để Thúy Hoa đưa Đào Nguyệt An về phủ, Đào Nguyệt An chút tình nguyện.

      Phần lớn lí do vì Đào quý phi thể sinh con, cộng thêm việc bà cùng Thái tử thân thiết nên đối với Đào Nguyệt An đặc biệt thương. Mà Đào phu nhân tính tình lạnh nhạt. Nhất là những ngày gần đây, hoàng thượng sủng ái phi tần khác, đối với Quý phi có chút lãnh đạm, Đào Nguyệt An càng muốn trò chuyện cùng bà.

      “Nghe lời nào, sắp đến ngày tuyển tú rồi, con ngây ngốc ở trong cung cũng ổn, miệng lưỡi người khác điều hay.” Đào quý phi để thúy hoa đưa cho Đào Nguyệt An đồ chuẩn bị sẵn, lại an bài sẵn xe ngựa, bắt ép nàng phải lên xe. Đào Nguyệt An mở cửa sổ xe, lưu luyến cáo biệt.

      Trờ về Đào phủ, Vương ma ma để thúy lan lấy gói đồ kia, rồi như quy củ đem Đào Nguyệt An tới vấn an Đào phu nhân.

      Theo như quy củ lúc trước, thánh chỉ tuyển tú truyền vào ngày hôm nay, Đào Tương cùng Đào phu nhân ngồi song song ghế chủ vị cùng với các di nương và thứ nữ, khó có được ngày bọn họ cáo bệnh, cả đoàn người ăn mặc tỉ mỉ ngồi ngay ngắn.

      “Lão gia, trong phủ chúng ta đến tuổi dự tuyển tú ngoài Nguyệt An còn có Nguyệt Lâm, Nguyệt Hi ba nha đầu này.” Nhị di nương thấy mọi người đều tập trung uống trà, nhắc đến chuyện tuyển tú nên thể kiên nhẫn được nữa, vì Đào Nguyệt Hi cũng là vì tiền đồ của mình, mặt dạn mày dày hỏi, “Đợt tuyến tú này chỉ là tuyển cho Hoàng thượng mà còn tuyển cho vài Hoàng tử. Nguyệt Hi mặc dù là thứ nữ, được làm chính thất nhưng với địa vị trong triều của lão gia, chắc có thể làm được Trắc phi…”

      Đào Tương lên tiếng, nhị di nương nhịn được giọng , “Lão gia, đây cũng là máu mủ của lão gia, người thể có Nguyệt An cùng Nguyệt Lâm liền mặc kệ Nguyệt Hi nhà chúng ta nha…”

      “Chuyện này bản tướng suy nghĩ kỹ, năm nay để Nguyệt An .” Đào Tương thầm tính toán, có cùng Vương ma ma giúp sức vì trong phủ đa số mấy nữ nhi hợp với Đào Nguyệt An, tưởng tượng nếu có mấy mấy nữ nhân đấy theo, chừng làm ra màn đấu tranh nội bộ. Đặc biệt lúc này Vương ma ma thể tiến cung được, giảm bớt phiền toái bên trong càng tốt.

      “Phụ thân, ta đồng ý, ta cùng trưởng tỷ chỉ kém nhau tuổi. Vì sao chỉ có tỷ ấy có thể , còn ta hết lần này đến lần khác đều được?” Đào Nguyệt Lâm vốn muốn mượn cơ hội tuyển tú này để tiếp xúc với hoàng thất, nếu có thể được gả vào, bị Đào Nguyệt An và Đào Tương khinh thường ở phủ.

      “Vì cái gì?” Đào Tương đặt chén trà xuống “ầm” tiếng, nổi giận lên, “Ngươi suy nghĩ lại tại sao lại như thế? Lúc trước cho ngươi vào cung gặp Thái tử, kết quả là ngươi lại hủy hết mọi chuyện. Làm việc có đầu óc, phân biệt được nặng , còn dám ở đây nháo loạn. Cho ngươi vào cung chẳng khác gì tự làm mất mặt Đào phủ.”

      Đào Nguyệt Lâm cam lòng, vẫn muốn cãi lại vài câu, Đào phu nhân gấp rút bảo nàng yên tĩnh.

      Nhị di nương liền tình nguyện, bà kéo Đào Nguyệt Hi lên phía trước, “Lão gia, ngươi xem bộ dáng của Nguyệt Hi cũng kém, làm việc cũng phép tắc, cho con bé cơ hội .”

      Vừa xong, Đào Nguyệt An liền tới vấn an. Vốn Đào Tương còn trợn mắt, thoáng cái giãn ra, cười dịu dàng, “Nguyệt An đến đây mau ngồi xuống. Đào Cát, lấy trà lài Quý phi thưởng cho ra ngâm, rồi bưng thêm mứt quả tân cống tới.”

      “Phụ thân cần đâu. Con uống chung với nhị di nương là được.” Đào Nguyệt An ngồi kế bên nhị di nương, bị ánh mắt tràn đầy oán khí của bà nhìn mà thấy được tự nhiên.

      Đào Tương khôi phục lại khuôn mặt quan tâm, hiền hòa, cuối cùng công công truyền chỉ cũng đến. Đào Tương vừa mới tiếng lên phía trước, chuẩn bị quỳ xuống nghe chỉ. Công công kia liền cười để đứng dậy, “Tướng quân, hôm nay nô tài mang thánh chỉ đến, nhận nổi đại lễ của ngài. Mau mau đứng lên.”

      đem thánh chỉ?” Đào Tương ngẩn người, “Công công, chuyện này…”

      “Là như thế này, sáng nay hoàng thượng chuyện cùng thái hậu, cảm thấy chiến ở Đại Nhưng vừa kết thúc. danh nghĩa là Đại Trịnh ta thắng trận, nhưng trong bốn năm vừa qua quốc khố bị hao tốn ít bạc. Cộng thêm việc hậu cung bây giờ cũng quá nhiều người, hoàng thượng quyết định tiết kiệm, vì vậy tuyển tú năm nay liền tạm thời gác lại, ba năm sau mới tính tiếp.” Vị công công .

      Sau khi nghe xong, mặt Đào Tương cứng đờ.

      “Nhưng mà tướng quân đừng lo lắng. Mặc dù hoàng thượng chọn tú nữ cho mình nhưng còn phải thay vài vị hoàng tử mà chọn nha.” Công công cười , “Thái hậu nương nương cũng nhớ ra vài vị tôn tử đến tuổi lập gia đình, vì vậy để cho nô tài đến truyền chỉ để ba vị tiểu thư ở Đào phủ ngày mai tiến cung chung với các quý nữ ở phủ khác, ở trong đấy nghỉ ngơi vài ngày để đánh giá dung mạo, phẩm hạnh, sau đó lựa chọn cẩn thận cho vài vị hoàng tử.”

      “Vâng,đa tạ công công.” Đào Nguyệt Lâm, Đào Nguyệt Hi đứng sau lưng cực kỳ phấn khích.

      Cung Vĩnh An.

      Thái hậu ngồi ở ghế chủ vị cao,Tần Sở Minh cùng Ân quý nhân trái phải ngồi bên.

      Bà mím môi nhấm ngụm trà, vẻ mặt tràn đầy vui vẻ, “Đúng là có chuyện tốt ngay cả trà uống cũng ngon miệng hơn mọi ngày.”

      “Đúng vậy.” Ân quý nhân vội tiếp lời, xu nịnh , “Thái hậu nương nương, chiêu giương đông kích tây này tốt. Truyền lệnh được cho mấy lão ma ma tiến cung, thứ nhất làm cho Đào Tương phòng bị kịp trở tay, thứ hai thừa dịp đám tay sai của Đào quý phi chú ý để có thể trừ bỏ bọn chúng sau này. Cuối cùng, hủy bỏ cuộc tuyển tú năm nay, còn hạ chỉ để cho ba vị nương của Đào gia cùng nhau tiến cung, đến lúc đó chắc chắn có náo nhiệt để xem.”

      Đức Trinh thái hậu bưng lấy chén trà trong tay cười , “Đào tướng quân đứng chén nước nóng vững, tránh khỏi việc ngã xuống làm phỏng chân mình.”

      “Thế nào nữa, đến cùng vẫn là ngươi được Hoàng thượng sủng ái nên mọi chuyện mới có thể tiến hành thuận lợi.” Thái hậu nhìn về phía Ân quý nhân, “Ai gia đề nghị hủy bỏ việc tuyển tú, chỉ là nghĩ thay cho Đào Tương mà cũng là lo lắng cho ngươi.”

      “Nô tì tạ thái hậu thương.”

      “Sở vương điện ha.” Thái hậu xong liền vớiTần Sở Minh, “Ai gia với Ân quý nhân đến cùng vẫn chỉ là phận nữ nhi, nhiều nhất chỉ có thể dùng chút sức lực ở hậu cung. triều đình còn phải phiền toái người cùng vài vị huynh trưởng của ai gia. Đào gia nay quá kiêu căng, ngạo mạn.”

      Tần sở minh lẳng lặng nghe các nàng ngừng, môi mỏng thỉnh thoảng nhết lên cười.

      “Nương nương, điện hạ đối phó với Đào Tương cũng tốn ít tâm tư. Doãn đại nhân có thể thuận lợi thế vào chức Lại bộ thượng thư, phải là công lao của vương gia sao.” Ân quý nhân cười .

      “Chức Lại bộ quan trọng như vậy, nhất quyết thể lọt vào tay của Đào Tương.” Đức Trinh thái hậu cắng rắn , “Hai năm qua, Đại Nhung đều nằm trong tay , dân chúng rơi vào cảnh lầm than. Ngoài kinh thành nhiều nơi dân chúng bị áp bức lâu ngày đều khởi nghĩa, còn bị lén lút dụng binh tra tấn. Trước mặt hoàng thượng lại lừa gạt, Đại Nhung của ta ở trong tay , tránh được xui xẻo.”

      “Thái hậu nương nương phải. Nhung mà chỉ cần chúng ta giúp đỡ Tam hoàng tử tốt, phế bỏ ngôi vị của thái tử điện hạ, Đào Tương có thái tử điện hạ làm chỗ dựa, kết cục sau này chỉ có thê thảm.”

      “Nhắc đến tuyển tú, Sở vương cũng nên đến tuổi lập gia đình.” Đức Trinh thái hậu lại chuyển hướng sangTần Sở Minh, “Lần này tất cả tiểu thư khuê các trong đô thành đều vào cung, nếu có vừa mắt người nào nhớ với ai gia tiếng. Ai gia giúp ngươi chút trước mặt hoàng thượng.”

      “Tạ ý tốt của thái hậu.”Tần Sở Minh nhàn nhạt mở miệng, trong con ngươi đen chợt lóe qua tia sáng. chỉ muốn tiểu Hạ Nguyệt là đủ rồi.

      [​IMG]

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 24

      Thái hậu truyền chỉ đến, Đào Tương liền chọn vài nha hoàn lanh lợi đến chỗ Thúy Trúc.

      Chân trời vừa ló ra tia sáng, Vương ma ma kéo Đào Nguyệt An dậy rửa mặt thay y phục, thao thao bất tuyệt dặn dò hai nha hoàn rất nhiều chuyện mới để cho các nàng lên xe ngựa, hướng về phía hoàng cung mà .

      Bởi vì thái hậu cho truyền rất nhiều quý nữ nhà quan vào cung, cửa cung tụ lại đoàn người, đặc biệt náo nhiệt, từng người đến chỗ nha hoàn Minh Như của thái hậu khai tên để vào trong, Thúy Trúc đỡ nàng xuống xe, rất nhiều quý nữ ở nhà được phụ mẫu dặn dò qua nếu thấy xe ngựa của Đào phủ phải nhanh chóng tránh ra.

      Trong đám người chợt có tiếng chào hỏi nhiệt tình vang lên, “Đào muội muội, muội còn nhớ tỷ ?”

      Thúy Trúc lặng lẽ kề vào tai nàng nhắc nhở, đây là đích nữ của Vương tướng quân Vương Tĩnh Vân. Vương tướng quân là võ tướng trụ cột dưới trướng Đào Tương, thê tử mất sớm nên đối với nữ nhi duy nhất này đặc biệt thương. Nàng ta cũng là trắc phi dự bị của Thái tử. Đào Nguyệt An tiến lên hai bước, mỉm cười, “Vương tỷ tỷ, lâu gặp.”

      “Nguyệt Lâm cùng Nguyệt hi trong phủ của muội đâu? Tỷ nghe phụ thân , hai người bọn họ cũng muốn cùng nhau vào cung. Các muội có đến cùng nhau sao?” Vương Tĩnh Vân nhìn quanh, liền thấy Đào Nguyệt Lâm cùng Đào Nguyệt Hi chen chúc trong chiếc xe ngựa, ngay cả nha hoàn chỉ có người.

      Đại khái Vương Tĩnh Vân hiểu ra vài chuyện, nhanh nhẹn phá vỡ bầu khí lúng túng này, “Lần này là chọn cho Thái tử điện hạ cùng Tam hoang tử chính phi, trắc phi, chỉ có bốn người được ở lại. Tỷ thấy tướng quân đối với muội muội rất kỳ vọng.”

      Đào Nguyệt An còn chưa tiếp, các cung nữ đứng ở cửa cung liền thúc giục các nàng mau vào. Thúy Trúc, Thúy Lan dẫn theo vài gã sai vặt đem theo mấy bao đồ, khai tên xong, cùng Vương Tĩnh Vân theo tiểu công công Hưng Đức đến Chung Thúy cung.

      Hưng Đức công công biết các nàng là người trong phủ tướng quân, dọc theo đường khách khí hơn thường, “Nhị vị tiểu thư mời ở đây. Chung Thúy cung là nơi ngày xưa các tiểu chủ tử (tú nữ) ở, là nơi có vị trí tốt trong cung. Cách Vĩnh An cung của thái hậu khoảng, sáng mai khi đến vấn an phải sớm chút.”

      Đào Nguyệt An cùng Vương Tĩnh Vân đến nửa đường liền tách ra, mình vào gian phòng khác rộng rãi sáng sủa.

      “Chỗ này chính là nơi Quý phi nương nương giao phó, muốn cho người chỗ thoải mái nhất.” Hưng Đức công công dẫn Thúy Lan, Thúy Trức tới để đồ. “Hôm nay là ngày đầu tiên, Thái hậu nương nương có phân phó chuyện gì để cho các vị tiểu thư thích ứng với cuộc sống trong cung, làm quen lẫn nhau.”

      “Đa tạ công công.” Đào Nguyệt An ngồi ghế đệm, nhàng vuốt nệm ghế thêu hoa, vẫn là cái nàng hay dùng ở Cảnh Đức cung kia.

      “Nhận nổi chữ tạ của tiểu thư, tiểu thư có chuyện gì liền phân phó với nô tài tiếng.” Hưng Đức công công khom người xong liền chuẩn bị cáo lui. Thúy Trúc mau chóng đuổi theo , nhét cho thỏi bạc.

      “Làm như vậy là được, nô tài phụng ý Quý phi nương nương mà làm, nào dám nhận bạc của tiểu thư.” Hưng Đức công công nhanh tay đẩy lại thỏi bạc.

      “Công công cái gì thế, tiểu thư vừa mới tiến cung, tránh được nhiều việc biết, đến lúc đó còn phải nhờ công công chỉ giáo nhiều hơn.” Thúy Trúc cầm bạc đặt lại vào trong tay tiểu công công, “Hơn nữa công công làm tốt, tiểu thư thưởng chút ít bạc hoàn toàn xứng đáng với công công. Chính là nếu Quý phi nương nương biết cũng người cái gì hết.”

      “Vậy đa tạ tiểu thư.” Thúy Trúc thấy Hưng Đức công công nhận bạc liền trở về chính điện. Mới lát mà thấy hai vị khách mời mà đến.

      “Vị công công này, căn phòng này chính là của mình tiểu thư ta ở, ngài có lầm hay .” Đào Nguyệt An bị nha hoàn của Vương Tĩnh Vân gọi qua tán gẫu, Thúy Lan phải ứng phó với Đào Nguyệt Lâm cùng Đào Nguyệt Hi tự dung đến.

      “Ban đầu giao phó xuống là như thế. Bởi vì năm nay tuyển tú lại cho mời các vị tiểu thư vào cung, mấy gian phòng khác ở Chung Thúy cung cũng chưa có quét dọn, Minh Như liền để ba vị Đào tiểu thư trước ở tạm với nhau.” Bộ dáng tiểu thái giám giải thích khổ sở.

      “Này…” Thúy Lan nghe có chút khó khăn.

      “Vậy hãy để cho hai vị tiểu thư ở lại trước, phiền toái công công giải quyết giùm.” Thúy Trúc lên trước đáp ứng, công công khổ sở gật đầu, trở về phục mệnh.

      “Hai vị tiểu thư, trước khi ra khỏi phủ tướng quân canh dặn các người , ở trong cung cái gì có thể , cái gì thể , chuyện gì có thể làm chuyện gì thể làm, trong lòng hẳn là phải ràng ?” Thúy Trúc nhìn thấy Đào Nguyệt Lâm, Đào Nguyệt Lâm liền quay đầu, ngược lại Đào Nguyệt Hi rất phối hợp, “Ta hiểu , Thúy Trúc tỷ tỷ ngươi yên tâm. Ta nhất định gây phiền toái cho trưởng tỷ.”

      “Vậy là tốt rồi, lần vào cung là cả quá trình. Thái tử phi cùng trắc phi sớm được dự định, Tam hoàng tử là người của Thái hậu, nên các người đừng có hy vọng.” Thúy Trúc theo lời Vương ma ma phân phó mà thuật lại lần, “Các tiểu thư phải nâng đỡ đại tiểu thư tốt, sau này đại tiểu thư làm Thái tử phi, đối với hôn của hai tiểu thư cũng tốt. Nếu như hai tiểu thư phân biệt tình huống ràng, rước lấy xui xẻo chỉ mình mình, đừng quên còn cả Quý phi nương nương.”

      Lúc Đào Nguyệt An trở lại, Đào Nguyệt Hi cùng Đào Nguyệt Lâm chia nhau nghỉ. Bên người các nàng đem theo nha hoàn Thúy Vân cũng là người Vương ma ma chọn.

      “Vương tỷ tỷ khách khí, ta đến tán gẫu với nàng lúc trở về còn cho ta nhiều bánh ngọt như vậy, ngờ ở đó lại có được.” Đào Nguyệt An đương nhiên là Vương Tĩnh Vân huyên thuyên tràng, nàng chỉ yên lặng ăn ngừng, ngẫu nhiên đáp lại hai câu.

      “Tiểu thư cùng Vương nương hợp nhau là tốt, dù sao sau này các người còn phải cùng nhau hầu hạ điện hạ.” Thúy Trúc lấy từng món xiêm y của Đào Nguyệt An gấp ngay ngắn bỏ vào tủ.

      “Hôm nay có việc gì vậy ta đến chỗ Quý phi thăm chút, tính chút mấy ngày nay ta có đến Cảnh Đức cung.” Đào Nguyệt An mang theo cái hộp, “Thuận tiện đem qua cho ăn thử.”

      “Tiểu thư, người biết đường, nô tỳ dẫn người đoạn.” Thúy Lan buông hộp nữ trang trong tay, Đào Nguyệt An , “ cần, người cùng Thúy Trúc còn có việc, tự ta hỏi cung nhân là được.”

      “Được rồi, tiểu thư đường cẩn thận.” Thúy Trúc , “Trước bữa tối nhớ trở về.”

      “Được.” Đào Nguyệt An mang theo hộp điểm tâm, vừa ra cửa Cảnh Đức cung, mấy tai mắt mà Tần Sở Minh trước đó gài lập tức bắt đầu hành động.

      “Công công, xin hỏi hướng đến Cảnh Đức cung phải hướng nào?” Đào Nguyệt An tới bên cạnh công công quét dọn, mở miệng hỏi.

      Tôn Thư cải trang thành công công chỉ chỗ, dồn sức giọng the thé, “Hướng kia.”

      “Đa tạ công công.” Đào Nguyệt An phát ra khác thường, theo hướng .

      ở chỗ gấp khúc khác, Tôn Hổ sớm thay xong y phục thái giám, cầm lấy cây chổi bắt đầu quét dọn. Tôn Thư xong bên này rồi, lại thay bộ khác, đến chỗ quanh khác đứng.

      Đào Nguyệt An bị gạt đường, càng càng lệch, càng càng thấy kỳ quái, cuối cùng đến chỗ có thái giám, nàng chỉ ngây ngốc nhìn Thanh Dung Viện trước mặt… còn có bên trong vườn đào dưới tán hoa là Tần Sở Minh đứng cười tươi rói.

      Rừng đào giống như rặng mây gấm, cánh hoa đột nhiên rơi đầy sân, Tần Sở Minh thân y phục trắng, người dính vài cánh hoa. đứng thẳng, ánh mắt nhìn về phía xa. (đọc đến đây cười mệt quá = )))) Tần biến thái này diễn sâu dễ xợ )

      Đào Nguyệt An chưa đọc qua sách, chỉ nhớ tới lời trong Kinh Thi, "Có thổ phỉ quân tử, như cắt như đánh bóng như giũa như mài." (chỗ này biết edit sao nên để nguyên hụ hụ có nàng nào biết ?? ta sửa lại)

      thân y phục trắng, đích thực là quân tử phong nhã.

      Đào Nguyệt An chỉ đứng lại lát rồi xoay người rời .

      [​IMG]

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Tuần này ta du lịch nên tuần sau có chương nhé :))))
      Hale205, Dionsusu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :