1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 24 Con trai Phượng lang trung


      Trương Thanh Thạch nghĩ Trương Hoa và Mai Hương kỳ đều là người có phúc khí, bọn họ đều gặp được người lòng chân ý với bọn họ, đáng tiếc bọn họ có quý trọng, cuối cùng hại người khác cũng hại chính mình. Đời trước, Trương Hoa làm hại A Kiều thắt cổ, cuối cùng cũng bị gẫy chân, mà Mai Hương lừa gạt Thiết Tử, chính nàng cũng có được kết cục tốt. Trương Hoa Mai Hương huynh muội là tự làm tự chịu, người bị bọn họ lừa mặc dù đáng thương cũng chỉ có thể ánh mắt họ tốt. Bọn họ tốt nhất đừng trêu chọc đến người nhà (TTT), nếu đừng trách niệm tia tình cảm chỉ còn lại chút kia.


      Thiết Tử vui mừng chạy vào trong nhà, chạy đến nửa đường lại dừng lại, vòng qua Tây Cống hái được ít hoa dại, nghĩ tới Mai Hương thích nhất hoa màu đỏ, hái nhiều hoa đỏ, những thứ hoa kia mặc dù lớn, nhưng lại từng đóa từng đóa thập phần tươi sáng, nghĩ Mai Hương nhất định thích!


      "Muội, ta hái hoa cho muội!" Thiết Tử lúc mở ra khung cửa sổ thấy Mai Hương và Hoàn Tử cùng nhau cúi đầu thêu thùa may vá, lặng lẽ xem trong chốc lát, rồi mới mở nửa cái cửa dò dầu vào thăm dò, mang theo dáng vẻ cười cười ngây ngốc, mắt dám nhìn Mai Hương, thẳng tắp nhìn chằm chằm Hoàn Tử, đem hoa trong tay giơ về phía trước.


      "Ơ, bầu trời này rơi vàng hay rơi bạc? Ca lại hái hoa cho muội? Có điều ca biết ta thích hoa xanh và hoa trắng mà, sao ca hái vài đóa, lại toàn hái hoa hồng?" Hoàn Tử là nương có tướng mạo rất khoan khoái, phải là đẹp nhưng lại là kiểu con dâu ở nông thôn được ưa thích nhất, cảm giác có phúc khí có thể sinh đẻ. Nàng biết tâm tư ca ca, cho nên cười , nhìn mặt đen của ca ca thấu hồng, trong lòng nàng vui mừng, nhưng muốn làm khó , bèn giúp chút."Vừa vặn Mai Hương thích loại hoa màu đỏ này, Mai Hương, lát nữa ngươi mang về nhà . phải là có câu mượn hoa hiến phật sao? Ta đem hoa tặng cho ngươi, ngươi cũng đừng quên đáp ứng thêu khăn tay kia cho ta a!"


      Mai Hương mím môi cười cười, : "Khăn tay quên, hoa này thôi ."


      Hoàn Tử : "Ngươi vẫn là cầm , để ở chỗ này ta cũng thích, ngươi nếu là thu, cha mẹ ta lại chịu nổi hương hoa này, đến lúc đó ta lại vứt vào phòng ca ca, trong phòng nam nhân lại có hoa, cũng quá buồn cười!"


      Mai Hương nhìn Thiết Tử cái, : "Ta vẫn thể thu, cha ta những ngày qua tính tình tốt lắm."


      Hoàn Tử vừa nghe lời này làm khó dễ nàng ta, nàng biết chuyện lúc trước Trương gia ở riêng phân ra đống chuyện lộn xộn, tại cha mẹ Mai Hương phiền vì chuyện này!


      Thiết Tử vội vàng khuyên qua Trương Thanh Thạch, để cho Mai Hương yên tâm, Trương Thanh Thạch là người tốt, chắc chắn nhớ kỹ chuyện này, đến lúc đó bọn họ vẫn có thể thân mật thắm thiết lại lại, tựa như lúc chưa ở riêng vậy.



      Mai Hương cám ơn Thiết Tử, nhưng vẫn biểu ra vẻ mặt lo lắng, nàng ta muốn nhận phần tình này của Thiết Tử, ngốc tử này sao có tư cách làm cho nàng ta cảm tạ chứ? Nếu để cho cảm giác mình trong lòng cảm kích , vạn nhất đem tâm tư nên có giấu trong lòng ra làm sao bây giờ? Nàng ta chưa nghĩ tới phá tầng giấy cửa sổ này.


      Mai Hương về nhà, đường gặp được Phượng Đoan, cũng chính là con trai Phượng lang trung.


      Phượng Đoan cùng tuổi với Mai Hương, là thiếu niên tướng mạo tuấn nhã nhặn, thời ở thôn Ngũ Liễu cách thôn Tiểu Pha xa đọc sách với Liễu tú tài, nghe đọc sách hết sức có thiên phú, Liễu tú tài là lão tú tài, đời này trúng cử, chỉ ngóng trông có thể dạy ra được cử nhân hay tiến sĩ đến rửa nỗi nhục đậu cử nhân của ông ta, mà Phượng Đoan chính là học sinh được ký thác kỳ vọng nhất!


      Thiếu nữ phần lớn thích thiếu niên tuấn tú, huống chi là người đọc sách tốt? Mai Hương toàn tâm toàn ý muốn gả cho như ý lang quân, Phượng Đoan là mục tiêu của nàng.


      Mai Hương khẽ mỉm cười với Phượng Đoan, muốn với vài lời, lại sợ cảm giác mình thận trọng, trong lúc do dự làm sao mới có thể tỏ ra tự nhiên, Phượng Đoan vượt qua nàng.


      Mai Hương cắn cắn đôi môi, nghĩ người này là đọc sách đến ngu người ?!


      Phượng Đoan mới có đọc sách đến ngu người, chỉ là thích Mai Hương, người khác đều cho rằng Mai Hương là nương tốt, biết nàng chỉ là giả bộ. mới chọc phiền toái cho mình.


      Phượng Đoan về đến nhà nhìn đến cha đánh cờ với Trương Thanh Thạch, vừa nhìn đây phải là cờ vây sao? nghĩ tới Thanh Thạch thúc thế nhưng biết đánh cờ vây a! vội vã tới xem cuộc chiến, này vừa nhìn liền xem mê mẩn, nghĩ tới Thanh Thạch thúc thế nhưng có thể cùng cha hạ nhiều tay như vậy!


      "Ta lại thua rồi."


      Qua ước chừng khắc thời gian, Trương Thanh Thạch cười nhận thua.


      Phượng lang trung cười : "Thanh Thạch huynh đệ ngươi lại có tiến bộ a, nếu là sớm biết rằng ngươi còn có bản lĩnh này, ta sớm ngày ngày tìm ngươi đánh vài ván!"


      Viên Ngọc nương đổi qua trà cho bọn họ, cười : "Ai có thời gian rỗi lúc nào cũng cùng chàng đánh cờ? Nhìn chàng xem, Thanh Thạch huynh đệ vừa đến chàng liền kéo người ta đánh cờ, tiếp tục như vậy nữa dọa người ta dám tới."


      "Vậy đến lúc đó ta tới nhà ." Phượng lang trung cười , để Phượng Đoan đem bàn cờ thu lại, gọi Trương Thanh Thạch uống trà, hỏi tới ta sau khi thương thế lành có tính toán gì hay , "Nhà ngươi chỉ có hai mẫu đất, qua mùa màng, thu lương thực nộp thuế dư thừa được bao nhiêu, đến lúc đó chỉ sợ ấm no có chút khó, vẫn nên làm tiếp chút làm ăn duy trì sinh sống. Ta biết Triệu gia thôn Triệu Đại Đầu, thị trấn bên cạnh có điền trang có chút việc, tiền công ít, có cần ta đề cử ngươi ? Ngươi cũng cần lo lắng trong nhà, ta để chị dâu ngươi thường xem chút là được."


      Trương Thanh Thạch trong nội tâm cảm kích, đem việc mình chuẩn bị làm chút ít món ăn nước sốt cầm bán ra.


      Viên Ngọc nương : " nghĩ tới Thanh Thạch huynh đệ còn có thể làm sốt thịt? Ta thích nhất ăn cái kia, chờ ngươi làm xong nhớ mang mấy thứ đến cho ta nếm thử, ta tốt vậy là tốt. Đến lúc đó ta mở hàng cho ngươi!"


      "Sao có thể để tẩu tử ra tiền a, chỉ cần tẩu tử đến lúc đó giúp ta giá của sốt thịt là được."


      "Cái này ta lành nghề, chỉ cần ta giá bao nhiêu, vậy khẳng định là bấy nhiêu!"


      Viên Ngọc nương cười , cảm thấy Trương Thanh Thạch người này khéo, chuyện đáng tin, làm chuyện đáng tin, nàng cũng bắt đầu ngóng trông sốt thịt của Trương Thanh Thạch.


      Phượng Đoan nhìn cha mẹ cười cười với Trương Thanh Thạch, nghĩ cha mẹ đối xử với Thanh Thạch thúc giống với người khác, Thanh Thạch thúc cũng quả làm cho cảm thấy giống với người trong thôn, ngay cả lý chính cũng bằng. Vì sao lại sớm nhìn ra? Có thể là bởi vì lúc chưa ở riêng, liên tục bị cái nhà kia trói buộc! Phượng Đoan lại nghĩ tới đại nữ nhi Trương Thanh Thạch, nữ hài tử vốn yếu ớt, sợ hãi kia, tại giống như gan lớn chút ít, eo cũng thẳng hơn, cũng là bởi vì phân ra gia ? Nghĩ như vậy, còn cảm tình gì đối với mấy người Trương Bà Tử, đều là người nhà, thế nhưng áp bách người ác như vậy, là quá đáng.


      Mai Hương về đến nhà còn suy nghĩ Phượng Đoan đối với mình làm như thấy, càng nghĩ càng tức giận, mà ngay vào lúc này nương nàng vội vã tới, vẻ mặt cao hứng với nàng có người xin cưới nàng!

      .0pt'> Trương Thanh Thạch nghĩ tiểu tử ngốc a, chờ ngươi bị bọn họ lừa phen hiểu!



      Thiết Tử nhìn bóng lưng Trương Thanh Thạch rời , muốn gọi ông lại nhưng dám, cũng cảm giác mình đến cái này với Thanh Thạch thúc tốt lắm, nhưng Mai Hương khóc quá đáng thương. Quên , dù sao cũng , chờ cho Mai Hương, để cho nàng vui vẻ. Nghĩ đến dáng vẻ Mai Hương cười rộ lên, Thiết Tử ngốc ngốc cười rộ lên.
      tart_trung, Carol, Tĩnh Nhu5 others thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      hinh nhu doan cuoi la cua chuong truoc ma

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chương 25 Hôn của Mai Hương

      Mai Hương vừa nghe có người cầu hôn mình mặt lập tức hồng, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, nàng ta nhìn mặt nương tràn đầy vui mừng cũng biết lần này người cầu hôn khẳng định kém! Mai Hương mười ba tuổi, ở nông thôn nữ hài tử bình thường đều là lúc này bắt đầu làm mai, sau đó vừa qua mười lăm liền gả ra ngoài, Mai Hương cũng hy vọng mình vào lúc tuổi đẹp nhất có được mối hôn tốt nhất. tại nương hài lòng với cửa hôn này như vậy, nhà này nhất định tệ, trong lòng nàng ta ngóng trông nương mau là nhà ai, tức giận vừa rồi với Phượng Đoan bị ném tới chân trời, nàng ta chẳng qua là cảm thấy Phượng Đoan có tiền đồ, nhưng cũng nhất thiết phải gả cho , gả cho người mạnh hơn , để cho trắng mắt ra!

      Tôn Xảo thấy khuê nữ lộ ra gương mặt tươi cười hồng hồng, nghĩ thầm khuê nữ lớn lên là tốt a, tay lại khéo, tính tình cũng làm cho người ta thích, khó trách có thể có nhà tốt như vậy đến cửa cầu hôn.

      "Nương! Sao nương cứ nhìn con? mặt con sắp nở hoa rồi?"

      Mai Hương ngóng trông nương là nhà ai tới cầu hôn, kết quả thấy nương nhìn chằm chằm nàng ta ngừng vui mừng, trong lòng liền nóng nảy.

      Tôn Xảo cười : " có nở hoa, mặt khuê nữ ta còn phải nở hoa sao? Vốn chính là đóa hoa!"

      "Được rồi, nương đừng Vương bà bán dưa mèo khen mèo dài đuôi! Nương nếu là phản đối ra ngoài, cửa hôn trong miệng ngài kia cần nữa."

      Mai Hương nũng nịu hừ tiếng, bắt đầu loay hoay nghịch rổ may vá, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng.

      Tôn Xảo ngồi ở cạnh giường đất, cười híp mắt : "Nhìn con kìa! Ta ! Là Triệu gia thôn Triệu địa chủ tới cầu hôn, gả cho tiểu nhi tử Triệu tài chủ Triệu Thiên Tứ! Triệu Thiên Tứ năm nay mười sáu tuổi, lớn lên tuấn tú lịch , tính tình nghe cũng vô cùng tốt. Con nếu là gả vậy khẳng định ăn ngon mặc đẹp, làm gì cũng có người hầu hạ, tốt a!"

      Mai Hương vừa nghe mặt càng đỏ hơn, mặc dù cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng vẫn toát ra vui vẻ từ trong lòng, chỉ là nàng ta rất nhanh liền nghĩ đến vấn đề, "Nương, Triệu Thiên Tứ nếu tốt như vậy, tại sao lại nghĩ đến muốn cưới con? Nhà có tiền như vậy, nương gia đình lớn trong thị trấn, nương nhà giàu có trấn vẫn có thể tìm được người chứ? Dù là tìm trong thôn, cũng phải là có nhà có tiền. phải con coi thường nhà chúng ta, con dù có tốt, nhưng gia cảnh nhà chúng ta là bình thường!"

      Mai Hương ngốc, còn thông minh, nàng ta mặc dù muốn gả tốt, cũng cho là mình rất tốt, nhưng cũng biết hôn nhân cần phải môn đăng hộ đối, rất nhiều nhà đều vướng mắc vấn đề này. Nàng ta trước kia nghĩ tới chính mình nếu muốn gả cao thể chỉ ở trong thôn, chỉ có thể dựa vào chính mình, đích thân ra mặt hấp dẫn người khác, nhưng Triệu Thiên Tứ này nàng ta cũng chưa từng thấy qua a, vì sao Triệu gia vừa ý nàng ta? Chẳng lẽ đối phương thấy được nàng ta, nàng ta lại biết? Nàng ta dù có tự tin, cũng có tự tin đến cảm giác được nhân gia chỉ liếc nhìn nàng ta cái nguyện ý đến cửa cầu hôn, dù thế nào nàng ta cũng phải bày tỏ phen chứ? Việc này thực có chút lạ!

      Tôn Xảo sững sờ, nghĩ khuê nữ đúng là tỉnh táo, gặp được loại chuyện xấu hổ muốn chết này còn có thể nghĩ đến tra cái này.

      "Nghe Triệu môi bà có đại sư đoán mệnh cho Triệu Thiên Tứ, trời sinh mệnh phú quý, tuổi càng lớn càng có tiền, cũng bởi vì tài vận của quá mạnh mẽ, cho nên thể tìm thê tử có gia thế quá tốt, như vậy tương khắc, hư tài vận của , hoặc là khắc vợ mình, đến lúc đó vợ chồng mỹ mãn. Đại sư phải tìm nhà vợ đơn giản chút. Cuối cùng coi trọng con. Mai Hương, vẫn là mệnh của con tốt! Người khác đều ngóng trông tìm thân gia môn đăng hộ đối, đến lượt con lại là càng môn đăng hộ đối càng tốt, ngay cả đồ cưới cũng cần chuẩn bị!"

      Tôn Xảo cảm thấy cửa hôn này là quá tốt, thị ta vốn nghĩ tới Mai Hương nếu là gả cao phải chuẩn bị nhiều đồ cưới, nghĩ tới bây giờ ngay cả đồ cưới cũng cần.

      "Bà mối còn , Triệu Thiên Tứ tài vận quá mạnh mẽ, phải dựa vào người khác giúp đỡ tán ra ngoài chút, đến lúc đó con là vợ , phải là chỉ con tán tài giúp đó sao? Con đến lúc dùng tiền dùng hết a! Này là rớt vào trong ổ phúc rồi! Khuê nữ, đến lúc đó con phải nhớ đến cha mẹ và ca ca đệ đệ con!"

      "Nương!"

      Mai Hương nghe cũng cảm thấy trong lòng vui thích, nàng ta nghĩ mệnh của mình xác thực tốt, cũng nhờ bình thường mình chú ý bảo trì danh tiếng tốt, lại chú ý cách ăn mặc, nếu tại sao nhiều nữ nhi nhà nghèo như vậy lại tới phiên nàng ta a!

      Hai mẹ con tụ lại chỗ thầm chuyện, thỉnh thoảng cười lên hai tiếng, cho đến khi Đỗ Quyên Hồng gõ cửa.

      Đỗ Quyên Hồng biết bà mối đến cửa, muốn biết là nhà ai tới cầu hôn, cho nên từ bên ngoài chạy về hỏi thăm, thị ta chạy trước đến phòng Trương Bà Tử thám thính, biết được Mai Hương được việc hôn nhân tốt lập tức chạy tới chúc. Thị ta vừa vào cửa mạnh mẽ chúc mừng, sau đó khen Mai Hương thành đóa hoa, nàng ta hưởng phúc cũng chớ quên người trong nhà.

      Mai Hương đắc chí vừa lòng, mặt đỏ, mím môi cúi đầu cười.

      Chờ đám người Trương Thanh Mộc, Trương Thanh Ngọc sau khi biết được cũng cao hứng, người nhà vui vẻ cổ vũ, cảm thấy có thân gia như vậy về sau ngày tốt lành ở trước mắt.

      Cửa hôn này rất nhanh được định xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều hâm mộ Trương gia có thể thành thân gia với nhà Triệu địa chủ, vốn là bởi vì chuyện ở riêng lừa tiền mà bao phủ đầu Trương gia nay được quét sạch, người của Trương gia ra cửa lại ngẩng đầu ưỡn ngực. Có người hâm mộ, có người đỏ mắt, có người liền quanh co lòng vòng cho Triệu gia, Trương gia từng vì ở riêng chiếm chút tài sản mà lừa gạt huynh đệ nhà mình, nề nếp gia đình Trương gia tốt, nương nhà như vậy làm được nàng dâu tốt. Nhưng Triệu gia vẫn kiên trì cửa hôn này, chỉ là lại đôi câu với Trương gia.

      Người của Trương gia hận chết người bậy sau lưng nhà bọn họ, Trương Bà Tử được người trong nhà khuyên bảo phen, nên chủ động viết chứng từ, là đất và tiền là Trương Thanh Thạch hiếu kính tiền dưỡng lão cho Trương Bà Tử, về sau cần ra đồng tiền nào nữa. Trương Thanh Mộc tự cảm thấy mình còn có thể xem như người trong sạch trong chuyện kia (ra riêng), vì muốn Trương Thanh Thạch mất hứng, mình gã đến nhà Trương Thanh Thạch, đem chứng từ đưa đến tay Trương Thanh Thạch, ôn tồn cầu xin coi như lúc ở riêng có tờ chứng từ này, về sau ra những chuyện xấu kia nữa. bọn họ dù tính phân ra gia cũng là người nhà, tốt khoe xấu che, nhiều cũng tốt cho bọn họ.

      "Nhị đệ, chuyện trước kia là ta đúng, ta quá hiếu thuận, nương vừa ta liền nghe, nhưng trong lòng của ta là vẫn muốn về sau đền bù ngươi, nghĩ tới chiếm tiện nghi của ngươi cách vô ích. tại nương vì chuyện Mai Hương nguyện ý nhượng bộ, ta cuối cùng có thể thở phào nhõm. Về sau chúng ta vẫn là hảo huynh đệ. Mai Hương gả tốt, về sau quên thúc phụ như ngươi! Những thứ khác , ba cháu về sau khẳng định cũng có thể gả cho nhà tốt! Nhà Triệu địa chủ quen biết cũng nhiều người a!"

      Trương Thanh Mộc thao thao bất tuyệt.

      Trương Thanh Thạch nghĩ vì sao trước kia mình cảm giác được vị đại ca này có thể được như vậy? Nghe gã ta còn nhắc tới hôn mấy người Đại Hoa, Trương Thanh Thạch có thể khẳng định Trương Thanh Mộc đây là bị người dạy bảo qua cách , nếu gã ta là đại nam nhân làm sao lại nghĩ đến việc làm mối cho cháu chứ? Thấy đại ca như vậy, Trương Thanh Thạch biết nên tin tưởng đại ca là vì nữ nhi có mối hôn tốt mới ra sức như vậy, hay là vì có thân gia giàu có mới như vậy đây. Có điều bất kể là loại nào đều có quan hệ gì với , chỉ muốn đem chứng từ cất kỹ, sau đó nhìn bọn họ hưng phấn sau lại thống khổ tốt rồi.

      từng sống qua đời, Trương Thanh Thạch biết hôn Triệu gia căn bản là tốt, đối với nương mà chính là cái hố lửa, Trương Thanh Thạch suy nghĩ có nên nhắc nhở tiếng hay ?
      tart_trung, Tĩnh Nhu, honglak4 others thích bài này.

    4. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chương 26 Nội tình hôn Triệu gia

      Đời trước nhà Triệu địa chủ có tới cầu hôn Mai Hương, mà là cưới nương ở thôn xóm xa xa, nương kia lúc gặp chuyện năm ấy nội ứng ngoại hợp với đám lưu dân đánh cướp Triệu gia thôn, nàng ta chạy thấy bóng dáng, về sau truyền ra tiếng gió, là Triệu Thiên Tứ đem nàng dâu cưới trở về căn bản là chạm vào, là lấy cho đại ca , mà Triệu Thiên Tứ cấu kết với tẩu tử mình, cả nhà bọn họ quan hệ loạn thất bát tao, hãm hại nương gả đến. nương kia chịu nổi loại cuộc sống này, cho nên cuối cùng lừa gạt Triệu gia sau đó đào tẩu.

      Trương Thanh Thạch nghe được chỉ là lời đồn đãi, cũng biết có phải là hay , nhưng tin tưởng dù phải là có chuyện như vậy, nữ nhân kia gả cũng sống tốt, bởi vì từng gặp qua nữ nhân kia, tuổi tươi đẹp, lại gả cho nhà người có tiền, trượng phu cũng tuấn tú lịch , dù tinh thần phấn chấn khuôn mặt cũng nên vui vẻ chút chứ? Nhưng nữ nhân kia lại giống như đóa hoa mất hơi nước, dù cho cười rộ lên cũng là vẻ mặt buồn, dáng vẻ giống như là ngày có hi vọng.

      Nếu để cho Mai Hương gả trở thành như vậy, làm thúc phụ Trương Thanh Thạch đúng là có chút ít đành lòng, giữa người lớn với nhau cho dù có mâu thuẫn gì, nhưng quan hệ đến hài tử cũng có chút mềm lòng. Chỉ là ra sao với đại ca về chuyện như vậy đây? có bằng chứng, thể Triệu gia tốt? chừng Trương Thanh Mộc còn cho là ký hận bọn họ, muốn để cho Mai Hương gả cho nhà tốt. Hơn nữa vạn nhất đời trước chuyện tình có tình khác sao?

      "Đại ca, chuyện Mai Hương các ngươi nên thận trọng, nhìn nhiều, xem nhiều, nghĩ nhiều."

      Trương Thanh Thạch trong đầu trải qua phen chống lại, cuối cùng chỉ câu như vậy, nghĩ mặc kệ Triệu gia hôn có hay có nội tình, đều giao cho cha mẹ Mai Hương quản , chỉ nhắc nhở là có tấm lòng. Dù sao đời trước khuê nữ mình là bị bọn họ hại. Còn có chính là nếu như hết sức ngăn trở, vậy nương đời trước kia có phải hay lại con đường xưa? ràng nàng ta đời này được ông trời buông tha, mà bởi vì mình làm hại nàng lại rơi vào hố lửa, vậy lương tâm càng bất an hơn so với nhìn Mai Hương gả đến Triệu gia.

      ra những lời này, tâm tình Trương Thanh Thạch bình tĩnh hơn, nghĩ Mai Hương dù gả đến Triệu gia mà sống tốt cũng liên quan .

      Trương Thanh Mộc nhăn nhíu mi, nghĩ thầm lời này của Nhị đệ là có ý gì? Còn bọn họ phải thận trọng suy tính? Có cái gì phải suy tính? Mối hôn tốt như vậy vì cái gì đáp ứng? biết bao nhiêu người hâm mộ nhà bọn họ, muốn đoạt mối hôn này của nhà bọn họ và Triệu gia! gì có thể tưởng tượng được!

      "Cái này cần ngươi quan tâm, ta là cha Mai Hương, vậy khẳng định đem nàng gả tốt ra ngoài. Ngươi chỉ cần quan tâm ba khuê nữ nhà ngươi nhiều hơn là tốt rồi."

      Trương Thanh Mộc cười hơ hớ , nghĩ thầm nhà Nhị đệ có ba khuê nữ, lớn lên cũng kém, tương lai chừng cũng có thể đem ngày qua tốt lên, huynh đệ bọn họ vẫn là duy trì lui tới .

      Trương Thanh Thạch cũng biết Trương Thanh Mộc có nghe lọt, cũng khuyên.

      Mai Hương năm nay mười ba tuổi, qua hai tháng nữa mười bốn, chờ qua mười lăm có thể lập gia đình, cho nên cách ngày xuất giá còn năm. Có mối hôn tốt như vậy, Mai Hương bắt đầu ra cửa, ngày ngày ở nhà thêu hoa, trước kia là thêu đồ cầm bán, tại bắt đầu san ra thời gian để thêu đồ cưới . Mai Hương ra ngoài, nhưng bắt đầu có càng nhiều tìm nàng ta chơi. ít nương trong thôn thấy được Mai Hương thêu đồ cưới cho mình, đều là hâm mộ và ghen ghét, đồ cưới của Mai Hương lại là lụa đỏ thẫm, thêu đồ án tinh xảo, dù cho vừa mới bắt đầu thêu có thể tưởng tượng đồ cưới kia về sau đẹp bao nhiêu. Chăn nệm về sau ở nhà phu gia Mai Hương tất cả cũng đều là bằng lụa, nghe mặt cũng thêu đồ án.

      Mai Hương vốn là cành hoa nổi danh trong thôn, tại càng là nương người người hâm mộ.

      Trương Thanh Thạch với mấy khuê nữ: " cần hâm mộ nàng ta, chờ lúc các con xuất giá cha chuẩn bị đồ cưới phong phú hơn cho các con."

      Đại Hoa thẹn thùng thấp đầu, chạy vào phòng bếp nấu cơm.

      Nhị Hoa mặc dù mặt cũng đỏ, nhưng lại cười hì hì : "Cha lời giữ lời, lời định!"

      Tiểu Hoa có chút hiểu, xem chút đại tỷ chạy , lại xem chút cha cười Nhị tỷ, giòn thanh giòn khí : "Con cũng muốn!"

      Tuyết nương nghe ôm Tiểu Hoa cười ngừng, "Nhị Hoa con nha đầu da mặt dày, tiếp tục như vậy nữa làm cho muội muội con cũng da mặt dày theo, này làm sao cho tốt, về sau nhà ai cưới nàng dâu da mặt dày như vậy đây!"

      Nhị Hoa lớn tiếng : "Trong thôn đại nương thẩm tử lợi hại đều sống rất tốt, con cũng có thể! Cha, con có đúng hay ? Cha nương nên lợi hại chút."

      Trương Thanh Thạch gật đầu : "Đúng vậy, nương nên lợi hại hơn chút. Đến lúc đó con tìm người thích tính tình này của con, ai chịu nổi chúng ta cần."

      Nhị Hoa hồng hồng mặt, cười chạy ra ngoài.

      Tuyết nương thấy Tiểu Hoa cũng đuổi theo chạy ra ngoài, bất đắc dĩ nhìn Trương Thanh Thạch, "Chàng đúng là quá sủng ái nàng."

      " chỉ sủng ái nàng, ba khuê nữ ta đều sủng. Ta cũng sủng nàng." Trương Thanh Thạch cầm tay Tuyết nương, thâm tình nhìn nàng, "Nàng cũng có thể lợi hại chút, ta chịu được."

      Tuyết nương mặt thoáng cái hồng như Đại Hoa và Nhị Hoa mới vừa chạy .

      Trương Thanh Thạch ra ngoài đốn củi, thấy được Thiết Tử, ta còn tươi cười như trước kia, cả người đều phờ phạc, ngẫm lại cũng đúng thôi, nương ta thích nhất cực nhanh đính hôn , tìm phu gia còn có tiền như vậy, Triệu Thiên Tứ lại ưu tú làm cho ta tiểu tử nông thôn tự ti mặc cảm, ta thậm chí thể tranh cho mình ít khẩu khí. Bị đả kích lớn như vậy, Thiết Tử phải là thoáng cái trưởng thành, mà là thoáng cái già . Trương Thanh Thạch lại cảm thấy này có lẽ đối với ta mà chuyện tốt, dù sao ta và Mai Hương gặp lại nhau như vậy cũng phát sinh chuyện sau này.

      Nhị Hoa thấy Thiết Tử rời , giọng : "Nghe Hoàn Tử tỷ tìm Đại Đường tỷ chơi nữa. Hoàn Tử tỷ vẫn muốn Đại Đường tỷ gả cho ca ca của nàng, nhưng Đại Đường tỷ lại muốn gả cho người khác. Lúc mới bắt đầu con biết nhà Hoàn Tử tỷ là nằm mơ, Đại Đường tỷ người tâm cao như vậy sao có thể nghĩ đến nhà bọn họ? nhà bọn họ có nhiều tiền, Thiết Tử ca cũng phải là loại người Đại Đường tỷ thích. Hoàn Tử tỷ tìm Đại Đường tỷ trước khi hôn định ra, kết quả khóc ra, nàng ta nhìn thấy con, còn trợn mắt nhìn con cái. Con cảm thấy Hoàn Tử tỷ có đạo lý ."

      Trương Thanh Thạch cười nhìn Nhị Hoa, : "Đó là bởi vì Hoàn Tử coi trọng ca ca của nàng ta, muốn cho ca ca của nàng ta cưới nàng dâu tốt, giống như con muốn tìm cho tỷ tỷ con nhà khá giả, tỷ tỷ của con cũng hy vọng con có thể tìm người tốt nhất. Nhưng mà Hoàn Tử trừng con là nàng ta đúng."

      Trương Thanh Thạch nghĩ Hoàn Tử nương này kỳ cũng là tâm cao, nàng ta kết giao bằng hữu phải tìm người như Mai Hương vậy, tìm vợ cho ca ca cũng muốn tìm như Mai Hương, chính nàng ta đối với chuyện chung thân của mình cũng là hướng chỗ cao tìm. Đời trước nếu phải là bị ca ca của nàng ta liên lụy nàng ta cũng có thể gả cho nhà tốt. Về sau dù cho bị Thiết Tử liên lụy, nàng ta tình nguyện lấy chồng ở xa, tình nguyện gả cho người làm vợ kế cũng muốn gả cho nhà hơi nghèo nhưng xa thôn còn nguyện ý đem đất trong nhà toàn bộ đưa cho bọn họ.

      Quên , cần nghĩ đến những người kia, vẫn là chiếu cố cho người của mình thôi.

      Trương Thanh Thạch ngẩng đầu nhìn lá cây xanh biếc trong sắc trời xanh lam, nghĩ tới đời trước những thiếu gia kia sắp đến du ngoạn ở Dã Tây dốc, biết đời này bọn họ còn tới hay , nếu như bọn họ đến, có lẽ có thể kiếm khoản tiền trong tay bọn họ.
      tart_trung, Carol, Hoa vô ngữ6 others thích bài này.

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, Chương 27 Cháu Cổ lão gia đến

      Trương Thanh Thạch chuẩn bị bán điểm tâm và sốt thịt, nhưng trước đó đột nhiên lại có chủ ý, đó chính là xem có thể hay lúc cháu Cổ Đại Thành dẫn người đến Dã Tây dốc, kiếm thêm chút tiền, bây giờ dù là tiền lẻ cũng muốn kiếm, cơ hội cũng muốn buông tha, hơn nữa nếu như có thể thông qua chuyện này lại lần nữa giao hảo với Cổ Đại Thành vậy càng tốt hơn.

      Trương Thanh Thạch nghĩ kỹ kế hoạch, trước ngày để Tuyết nương mang ba nữ nhi ra ngoài, về nhà mẹ đẻ. có biện pháp, lần này chuyện cần làm phải giải thích quá phiền toái, bằng để các nàng , còn có chính là đến lúc đó kế hoạch của nếu là thành công, trong nhà tất cả đều là nữ nhân cũng tiện.

      Tuyết nương rất tin tưởng Trương Thanh Thạch, nghe để cho nàng mang hài tử về nhà mẹ đẻ, còn cho nàng mang thịt và điểm tâm về nhà, ngẫm lại vài năm này cũng chưa trở lại nhà mẹ đẻ, ngay cả việc ở riêng cũng cho nhà mẹ đẻ tiếng, nàng cũng muốn về nhà mẹ đẻ xem chút, để cho người nhà mẹ đẻ yên tâm với cuộc sống bây giờ của nàng. Bởi vì cách xa, trời vừa sáng nàng mang theo bọn .

      Trương Thanh Thạch ở nhà bắt đầu làm điểm tâm và sốt thịt, mỗi thứ đều làm nhiều lắm. Chờ sau khi làm xong nhìn thời gian sai biệt lắm ra ruộng, bên ở trong ruộng làm việc bên chú ý nơi xa đường lớn có người qua hay . Trương Thanh Thạch còn nhớ đời trước những người kia là buổi sáng Dã Tây dốc, chỉ biết là lúc nào. Trương Thanh Thạch cũng muốn Dã Tây dốc quá sớm, vạn nhất bị người trong thôn phát , lại cùng ở chung chỗ ảnh hưởng kế hoạch của . Cho nên trước hết ở trong ruộng quan sát.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, chỉ thấy đường lớn đến đây ít người, có cưỡi ngựa, còn có xe ngựa.

      Trương Thanh Thạch nghĩ hẳn là những người này, bọn họ ở đây rất ít người đến như vậy, Dã Tây dốc chỉ là vài cái sườn núi , thâm sơn cùng cốc căn bản hấp dẫn người đến du ngoạn, cháu Cổ Đại Thành mang người tới nơi này biết là ý tưởng gì. Đời trước mang người đến đây, đời này thế nhưng vẫn dẫn người đến. Trương Thanh Thạch trong lòng mặt oán thầm mặt bước nhanh về nhà, nghĩ dù phải là những người kia, trước lên núi rồi . Dù phải là nhóm người cháu của Cổ Đại Thành, cũng quan hệ, chỉ bằng làm điểm tâm cùng sốt thịt, chừng cũng có thể phát tài ngoài ý muốn.

      Trương Thanh Thạch về đến nhà đem điểm tâm và sốt thịt làm xong để trong hộp cơm vừa mua, lại đem hộp cơm bỏ vào trong giỏ , sau đó cõng giỏ ra khỏi nhà.

      "Nhị ca, ngươi vội đâu thế? Nghe ngươi ngày hôm qua lại trấn ? Còn mua thịt trở lại? Có thể cho ta mượn chút được ? Ai, Mai Hương nàng ta muốn ăn thịt, ta làm thúc phụ cũng muốn mua chút ít cho nàng ta, nhưng trong tay thực tại có tiền. Trước mượn ngươi ít. Ngươi yên tâm a, chờ đến lúc đó ta nhà Triệu địa chủ tìm phần việc làm, nhất định trả gấp đôi thịt cho ngươi."

      Trương Thanh Ngọc thấy Trương Thanh Thạch lập tức cười , sau kiện gạt người kia, Trương Thanh Ngọc rất nhanh liền điều chỉnh thái độ, giống như căn bản là có phát sinh qua việc kia. Nhìn thấy Trương Thanh Thạch như xưa cười cười . Lúc Mai Hương và con trai Triệu địa chủ đính hôn, Triệu gia căn bản thèm để ý bọn họ từng làm qua chuyện xấu, ta càng thêm đắc ý, ý kia chính là ngay cả Triệu địa chủ đều để ý, người khác càng để ý, vậy chuyện này bọn họ làm cũng phải là sai, ảnh hưởng với nhà bọn họ căn bản là quá lớn. Trong nụ cười của ta với Trương Thanh Thạch có lúc toát ra ý tứ như thế. Nhưng nếu Trương Thanh Thạch làm vỡ lở chuyện này, nổi giận với Trương Thanh Thạch.

      Trương Thanh Ngọc cố ý đem gia của Triệu gia kích thích Trương Thanh Thạch, nếu như Trương Thanh Thạch hâm mộ tự nhiên đem thịt cho ta (TTN), đến lúc đó (TTT) chừng còn cầu xin cũng làm việc cho nhà Triệu địa chủ! Về phần để (TTT) hay để người trong nhà quyết định, để cho , vậy cho dù phân ra gia cũng giống như ở riêng, về sau vẫn làm trâu làm ngựa cho nhà, để cho , vừa vặn chọc tức , cho biết dù bị lừa cũng phải nhịn!

      Trương Thanh Thạch nào có thời gian nhàn rỗi chuyện với Trương Thanh Ngọc, vội vã Dã Tây dốc đây!

      " có tiền đừng nghĩ tới nịnh nọt cháu , ngươi sao ngẫm lại cho ta mượn tiền mua thịt cho ba đứa con của ta? Chẳng lẽ cháu còn phân ba bảy loại? Mai Hương nếu muốn ăn thịt cha nàng mua cho nàng, cần ngươi kiêng nể đòi thịt cho nàng ta ăn, nàng ta biết được mặt cũng vui vẻ gì."

      Trương Thanh Thạch xong .

      Nụ cười mặt Trương Thanh Ngọc biến mất, khóe miệng hạ xuống, " là phân ra gia ra vẻ, ba khuê nữ nhà ngươi có gì mà hay?"

      Trương Thanh Ngọc hừ hừ mà , mới vừa tới khúc quanh, ta đột nhiên dừng bước, trong lòng nghĩ đúng, vừa rồi ta sở dĩ cùng Nhị ca chuyện thịt là bởi vì ta nghe được mùi vị thịt, còn tưởng rằng là Nhị ca ở nhà làm thịt. Nhưng Nhị ca vừa vị thịt cũng bay mất, chẳng lẽ là trong giỏ của Nhị ca có thịt? mang theo thịt ra ngoài đâu? Quên , thích đâu đó, mắc mớ gì đến mình? Trương Thanh Ngọc lắc lắc đầu, lại chậm chạp .

      Trương Thanh Thạch vừa tới Tây Cống, chỉ thấy ít người về Dã Tây dốc, líu ríu nghị luận, kéo tên tiểu tử hỏi là thế nào.

      Tên tiểu tử kia : " nhóm cưỡi ngựa và xe ngựa qua, nghe trong đám người đánh xe có phu xe Cổ lão gia, biết có phải là Cổ lão gia Dã Tây dốc hay . Chúng ta qua xem ngựa lớn và xe ngựa to !"

      Trương Thanh Thạch yên tâm, là đoàn người cháu của Cổ lão gia.

      Hổ Tử thấy được Trương Thanh Thạch, hỏi: "Thanh Thạch thúc, Nhị Hoa cùng thúc sao? Thúc muốn lên núi đốn củi ư? Thương thế của thúc có khỏi hẳn chưa? Có muốn ta cùng với thúc ?"

      " cần, ngươi làm chuyện của mình ! Nhị Hoa và nương nàng cùng nhau xuất môn, trước khi trời tối mới trở về." Trương Thanh Thạch cười với Hổ Tử, nghĩ thầm tiểu tử này, há mồm liền hỏi Nhị Hoa, còn như vậy nhớ thương khuê nữ . Mặc dù đời trước ngươi coi như có tình có nghĩa, nhưng đời này ngươi nếu là thông qua ta đừng mơ tưởng cưới khuê nữ của ta! tại nịnh nọt ta cũng vô dụng, hôm nay đếm xỉa tới ngươi! Mẹ vợ xem con rể lúc nào cũng càng xem càng thú vị, nhưng cha vợ xem con rể đó là càng xem càng phiền, Trương Thanh Thạch tại chính là cái tâm tình này. mặt mặc dù cười, lại chút do dự mà .

      Hổ Tử nghĩ thầm Thanh Thạch thúc càng ngày càng lợi hại, ông đối với Nhị Hoa cũng tốt hơn nhiều, Nhị Hoa tại cười rộ lên càng ngày càng dễ nhìn, lúc nào nhìn thấy cũng nhắc tới cha nàng, mười câu có chín câu khen cha nàng hảo. Nghĩ đến Nhị Hoa cười đến con mắt sáng sáng, tâm tình Hổ Tử cũng thay đổi tốt hơn.

      "Hay là giúp đỡ Thanh Thạch thúc làm chút chuyện , như vậy chờ Nhị Hoa trở lại biết chuyện này nhất định cao hứng."

      Hổ Tử theo sau lưng Trương Thanh Thạch, nghĩ tới Thanh Thạch thúc giống như muốn làm phiền mình, vậy mình đừng để cho ông biết mình theo ông là được, chờ lát đến dốc lại xuất trước mặt của ông, ông cũng thể đuổi mình . Vì để cho Nhị Hoa cao hứng, Hổ Tử là phải động não, hơn nữa trực giác của cũng hết sức chuẩn, cảm thấy Trương Thanh Thạch tại muốn để cho theo.

      Trương Thanh Thạch lên Dã Tây dốc, đến chỗ đào dã lan, cũng biết thiếu niên xui xẻo kia còn có thể lăn xuống đây giống như đời trước hay , có điều cũng muốn nghĩ nhiều như vậy, trước ở chỗ này phòng thủ , dù tình huống có phát triển giống như đời trước, cũng có tổn thất gì. Trương Thanh Thạch đem giỏ để qua bên, bắt đầu đào rau dại, lúc này Dã Tây dốc có loại lá cây rau dại tròn tròn ăn vô cùng ngon, nhất là làm nhân bánh ăn càng ngon. nghĩ tới hái chút trở về, buổi tối thê tử, bọn trở lại làm bánh bao cho các nàng ăn.

      "Thanh Thạch thúc, thúc đào rau dại sao? Ở đây rau dại rất nhiều, ta cũng ở nơi đây đào rau dại được ? Ta giúp thúc đào chút, ta nếu mệt ngồi ở bên nghỉ ngơi là được."

      Hổ Tử đột nhiên xông tới, thoải mái cười với Trương Thanh Thạch, khuôn mặt tuấn nhắn bởi vì cười rộ lên càng thêm tuấn, nhưng lại vô cùng đáng giận trong mắt Trương Thanh Thạch.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, Tĩnh Nhu5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :