1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông phu - Hoa Hòa Hoa Ảnh (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆ Chương 20 Cổ lão gia Cổ Đại Thành

      Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa trực tiếp đến Cổ gia, đứng trước cửa chính xa hoa của Cổ gia, nhìn cửa chính nước sơn đen bóng loáng mới tinh cùng tường gạch cao lớn dày đặc, trong ánh mắt Nhị Hoa toát ra hâm mộ, nàng sít sao cầm lấy ống tay áo Trương Thanh Thạch, lá gan lớn hơn nữa cũng có chút khẩn trương.

      "Đừng sợ, chúng ta tới bán đồ, phải đến đòi đồ, sợ cái gì? Xấu nhất bị người đuổi ra, có gì đáng sợ."

      Trương Thanh Thạch an ủi Nhị Hoa, sở dĩ mang theo Nhị Hoa đến là muốn tăng thêm kiến thức cho nữ nhi này, tại là lúc tốt nhất để bồi dưỡng, cho nên trước bồi dưỡng nàng, về sau lại từ từ rèn luyện cho nương tử và Đại Hoa Tiểu Hoa.

      Nhị Hoa vừa nghe lời này, cảm giác căng thẳng cũng tiêu mất chút, nàng nghĩ cha rất đúng a, bọn họ có cái gì đáng sợ, đừng bị đuổi ra ngoài, dù là người ở bên trong muốn cướp phong lan, nàng cũng dám liều mạng với bọn họ! Nhị Hoa nghĩ như vậy nên chút sợ hãi cũng còn, sống lưng thẳng tắp, con mắt sáng long lanh.

      "Cha, con sợ, chúng ta vào thôi!"

      "Con ngoan!"

      Trương Thanh Thạch khen Nhị Hoa tiếng, sau đó với người sai vặt muốn cùng Cổ lão gia làm ăn, có bảo bối muốn bán cho Cổ Đại Thành. Người giữ cửa có chút hoài nghi nhìn Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, thực tin tưởng bọn họ có thể có bảo bối gì, gã ta muốn nhìn chút bảo bối kia.

      Trương Thanh Thạch : "Vị tiểu ca này, bảo bối này sao có thể tùy tiện để người ta nhìn? Ta cũng phải là muốn cho ngươi xem, chỉ là nếu như cho ngươi xem, đến lúc đó Cổ lão gia coi trọng, lại muốn để người khác biết, kia đến lúc đó ta có phiền toái, ngươi lại có thể có phiền toái. Ngươi có đúng hay ? Ngươi cũng đừng xem chúng ta là nông dân cho là ta có thứ đồ tốt, có lúc thứ đồ tốt mới ở trong tay nông dân! Ta đây cũng phải là muốn vào đánh nhau với Cổ lão gia, ngươi gặp nhà ai đánh nhau còn mang tiểu khuê nữ theo sao? Ngươi chỉ cần thông truyền tiếng! Nếu là trong tay ta bán gì đó được tiền, đến lúc đó ta mời ngươi uống rượu. Nếu ngươi giúp ta thông truyền cũng sao, dù sao Cổ lão gia vẫn phải ra cửa, ta chỉ là tốn nhiều chút ít công phu chận là được."

      Người sai vặt nghe Trương Thanh Thạch mồm miệng lanh lợi hơi như vậy, trong lòng tự nhủ hán tử nông thôn này tướng mạo thành nhưng thực rất khôn khéo a, trong tay ta nếu có thứ đồ tốt, kia đến lúc đó kiếm tiền chừng phát tài, khẳng định mạnh hơn so với mình người coi cửa này. Biết thêm người là biết thêm con đường, để ta vào thôi.

      "Vậy ta cho người thông truyền cho các ngươi tiếng, lão gia có muốn gặp hay còn phải xem tâm tình lão gia hôm nay như thế nào."

      "Đa tạ đa tạ!"

      Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa đứng ở ngoài cửa chờ, ước chừng qua sau thời gian uống cạn tuần trà, có gã sai vặt đến, với người giữ cửa là Cổ Đại Thành muốn gặp người bên ngoài. Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa đợi người sai vặt chào hỏi vội vàng lên thềm. Trương Thanh Thạch cười gật đầu với người sai vặt, lại tiếng cám ơn, lúc này mới dẫn Nhị Hoa tiến vào.

      "Hán tử nông thôn vừa rồi tại sao ta cảm thấy khí thế của giống với lão gia nhỉ? là lạ." Người sai vặt lẩm bẩm, lại vỗ miệng của mình cái, "Hừ, lời này cũng thể lung tung, nếu để cho người nghe được cáo với lão gia mình chết chắc! Nhất định là mình hoa mắt, người quê mùa làm sao được như lão gia chứ?"

      Người gác cửa này đương nhiên biết thân phận cuối cùng đời trước của Trương Thanh Thạch, mặc dù bán mình làm nô, nhưng cuối cùng được chủ nhà lén lút hoàn trả khế ước bán thân, có thể thấy được rất được coi trọng. Thân phận về sau mặc dù phải là lão gia, nhưng cũng khí phái hơn so với đại quản gia trong phủ, có đôi khi hộ vệ cho tiểu thiếu gia còn lợi hại hơn so với lão gia. tại Trương Thanh Thạch quay về hương dã, mặc dù ăn mặc tốt, lại cố gắng để cho mình trở về chất phác, nhưng vẫn lộ ra chút khí chất của thân phận kiếp trước.

      Cổ Đại Thành năm nay đến bốn mươi, vóc dáng cao to, nhưng khỏe mạnh, vẻ mặt khôn khéo, nhưng lại có tà khí, người nhìn rất chính phái.

      Trương Thanh Thạch nhớ tới đời trước mọi người bình luận về Cổ Đại Thành tất cả đều là tán dương, tai hoạ vừa đến Cổ Đại Thành liền mang theo gia nhân kinh thành, nhưng trước khi đem lương thực nhà mình nửa đưa cho quan phủ nửa đưa cho dân chúng cần lương thực. Người này có thể hào phóng như vậy, chắc chắn tham hai gốc cây phong lan trong tay .

      " biết vị huynh đệ này họ gì a? Ngươi trong tay mình có bảo bối? Cũng biết là bảo bối gì? Nếu là đồ tốt, giá tiền thích hợp, ta mua."

      Cổ Đại Thành đánh giá phen hai cha con, nghĩ thầm hai cha con vừa nhìn chính là người nơi thôn dã, nhưng tướng mạo khí chất cũng tệ, hán tử kia giống như chưa từng trải việc đời, gan lớn, khí chất trầm trụ, tiểu nương này tuy có chút khẩn trương nhưng phải bộ dạng sợ sệt, hai mắt to còn dám đánh giá chung quanh, nhưng là có quy tắc, có quan sát lung tung. Ấn tượng với hai cha con cũng tệ lắm.

      Trương Thanh Thạch : " dám, ta họ Trương. Trong tay ta có hai gốc cây phong lan, phẩm tướng vô cùng tốt, khó gặp. Nghe chỗ Cổ lão gia gần đây có vài vị công tử hiểu biết chữ nghĩa. Ta nghe người đọc sách đều thích vật phong nhã. Hoa lan là hoa cỏ rất nhiều người đọc sách đều thích. biết Cổ lão gia có hứng thú hay ?"

      Cổ Đại Thành vừa nghe lập tức có tinh thần, cháu lần này mang đến vài vị bằng hữu đều có chút ít lai lịch, người khác cũng thôi, chỉ có vị cực muốn lôi kéo quan hệ. Những ngày qua liên tục tận lực khoản đãi những vị này, biết vị công tử kia thích hoa lan, tìm kiếm khắp nơi, nhưng hoa lan thường dễ có, hoa lan tốt lại khó được. tìm về đến vài cây phong lan được người ba hoa chích choè thổi phồng lên, kết quả vị công tử kia mặc dù nhìn gật đầu , nhưng căn bản là lạ gì. dự định buông tha cho con đường này, nghĩ tới lại có người bán phong lan bán đến nhà , chẳng lẽ đây là trời đưa vận khí tới cho sao?

      Cổ Đại Thành lập tức để cho Trương Thanh Thạch đem phong lan lấy ra xem chút.

      Trương Thanh Thạch đem nắp cái giỏ mở ra, đem phong lan lộ ra cho Cổ Đại Thành xem.

      Cổ Đại Thành căn bản là người hiểu hoa, càng đừng là phong lan, nhìn hai gốc cây dã lan kia, xem lại xem, chỉ cảm thấy hai gốc cây phong lan có vẻ tệ, lá cây xanh mơn mởn, sờ thử hai cây, cảm giác lạnh như băng. nghĩ tới dù mình hiểu cũng sao, trong nhà phải là có hoa tượng sao? Hoa tượng ít nhiều hiểu chút, cho ta đến xem .

      Cổ Đại Thành cho người dâng trà cho Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, lại cho người gọi hoa tượng đến.

      Hoa tượng đến sau khi xem hai gốc cây dã lan tốt hơn hẳn so với mấy cây phong lan mà Cổ Đại Thành tìm thấy.

      Cổ Đại Thành vừa nghe cái này lập tức nguyện ý mua, chỉ cần tốt hơn so với mấy cây kia là được, về phần có thể được vị công tử kia vừa ý hay trước hết quản.

      " biết hai gốc cây phong lan này ngươi muốn bán bao nhiêu tiền a?"

      Cổ Đại Thành cầm lấy ly trà vuốt bọt nước mặt, nhàn nhã hỏi. cũng ra giá, mà là hỏi Trương Thanh Thạch. mặc dù phải là ác nhân, nhưng là người làm ăn, có thể bớt chút ít tiền xuống đương nhiên là chuyện tốt. nghĩ hán tử nông thôn này trong mắt có thể có bao nhiêu tiền a, chừng ra giá mười, hai mươi lượng là cực đại. Kết quả Trương Thanh Thạch ra cái giá làm hại suýt chút phun trà trong miệng ra.
      tart_trung, Phương Lăng, sanone21124 others thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      ☆, Chương 21 Hai trăm lượng bạc

      "Ta cũng muốn nhiều lắm, gốc cây phong lan trăm lượng bạc, hai gốc cây hai trăm lượng."

      Trương Thanh Thạch mặt đổi sắc mở ra giá tiền, cảm giác giá tiền này rất công bằng, có lẽ có người cảm thấy giá tiền này quá cao, phải chỉ là hai cây lan giống như bụi cỏ thôi sao? Sao lại đáng hai trăm lượng chứ? có người cảm thấy quá tham lam. Dù sao hai trăm lượng này ở trong thôn có thể xây được cái nhà ngói gạch xanh lớn đặc biệt tốt, còn có thể mua hai mươi mẫu ruộng tốt, chừng còn có chút còn thừa lại. Nếu là ở trấn sinh sống, còn có thể mua chỗ đặt chân làm tiếp chút ít buôn bán làm ăn. Hai trăm lượng bạc trong mắt rất nhiều người đó là số tiền cả đời kiếm được, nghĩ thế nào mà hai bụi cỏ lại bán hai trăm lượng bạc, là nằm mơ! Trương Thanh Thạch cảm thấy mình nằm mơ, cũng cảm giác mình tham lam, chỉ là cái giá công đạo mà thôi.

      Cổ Đại Thành đem nước trà kém chút phun ra kia nuốt xuống, cẩn thận có làm cho mình bị sặc, đặt ly trà đến bàn bát tiên, bắt đầu bày ra thái độ nghiêm túc chuyện làm ăn.

      Cổ Đại Thành : "Trương huynh đệ, giá tiền này có phải quá cao hay ? phải hai gốc cây hoa cỏ thôi sao? Nếu đáng đồng tiền, hai trăm lượng bạc có thể mua phòng ốc mua đất làm tiểu địa chủ. Giá tiền này ngươi ra cũng quá cao ."

      Nhị Hoa nhìn Trương Thanh Thạch, khuôn mặt nhắn siết lại, trong lòng đặc biệt căng thẳng, nàng vừa rồi cũng bị cha ra giá hai trăm lượng bạc làm cho hết hồn. Mặc dù nàng từng nghĩ tới về sau nàng trưởng thành kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, kiếm được nhiều tiền đồng đến giữ được chỉ có thể đổi bạc gửi, hai trăm lượng bạc nàng cũng nghĩ tới, nhưng là chỉ nghĩ mà thôi, dáng vẻ của cha a, này há miệng là hai trăm lượng! Nhị Hoa cảm thấy cha lúc này là quá uy vũ! Trong lòng nàng lại suy nghĩ cái giá hai trăm lượng bạc này có thể được sao? Nghĩ đến cha những ngày này trở nên thông minh, quyết đoán, nàng cảm thấy có hi vọng!

      Nhị Hoa cản cha nàng, nàng muốn giúp cha, "Hai trăm lượng bạc cao, hai gốc cây phong lan này phẩm tướng rất tốt, lại là mọc hoang, rất khó tìm! Cổ lão gia, bỏ lỡ lần này còn cơ hội nữa đâu!"

      Trương Thanh Thạch lòng kiêu ngạo vì khuê nữ mình, xem, thông minh, lớn gan, biết chuyện!

      Cổ Đại Thành nhìn Nhị Hoa, trong lòng nghĩ đúng là có dạng cha nào có khuê nữ đó a, vốn cho rằng hán tử nông thôn khẩu khí đủ lớn, nghĩ tới khuê nữ cũng biết ăn giống vậy.

      Trương Thanh Thạch đợi Cổ Đại Thành tiếp, lại : "Cổ lão gia, như lời khuê nữ ta , hai gốc cây phong lan như vậy rất khó tìm. Dù cho ngài về sau còn có thể tìm được cây tốt như vậy, thậm chí tìm được tốt hơn, nhưng cơ hội lần này bị bỏ qua. Đến lúc đó dù đưa cho vị công tử kia, vị công tử kia cũng nhất định thích, chớ đừng chi là đến lúc đó còn có thể đem hoa lan đưa đến trước mặt công tử kia hay . Tận dụng thời cơ, thời cơ thể mất!"

      Cổ Đại Thành thừa nhận Trương Thanh Thạch rất biết bán đồ, lời đều chọc trúng chỗ yếu hại của mình, kỳ ra hai trăm lượng bạc mua hai gốc cây hoa cũng có gì, dù sao vẫn có hoa lan còn đắt hơn.

      Trương Thanh Thạch nhìn ra Cổ Đại Thành giãn ra, ngừng cố gắng, "Cổ lão gia, kỳ ta mở cái giá tiền này nhiều, hai gốc cây phong lan nếu như bán tại thị trấn hay là phủ thành khẳng định có thể bán ra cái giá rất cao, chỗ đó nhất định là có người nguyện ý mua. Chỉ là ta biết Cổ lão gia làm người trượng nghĩa, trong nhà lại có khách nhân đọc sách, nên muốn tới chỗ ngài trước xem chút có thể đem hai gốc cây phong lan này bán hay . Nếu như có thể bán , chúng ta cũng coi như kết cái duyên phận. Ngài ngẫm lại xem quần áo vải vóc mặc người và gạo ăn vào trong miệng đều được gọi là vải và gạo, nhưng có mắc có rẻ, đó là do phẩm tướng. Vải và gạo cũng giống nhau, giá ở trấn mua thể so với mua trong huyện thành, đem hai gốc cây phong lan này bán cho người làm cỏ dại cho gà ăn cho heo ăn, còn bằng bán cho ngài đặt thư án của vị công tử kia. Trong chuyện này khác nhau là rất lớn! Cho nên ta muốn cái giá tiền này nhiều lắm, bởi vì phong lan này thực tốt, phong lan là bán cho ngài làm đại ! Ngài còn cảm thấy hai trăm lượng bạc này có nhiều ?"

      "Hai trăm lượng bạc đối với Cổ lão gia ngài mà nhiều lắm, cũng chỉ là mấy lần tửu lâu thị trấn mà thôi!"

      Nhị Hoa bái phục cha nàng, nàng cảm thấy cha sao lại có đạo lý như vậy, những lời này nếu để cho nàng nàng khẳng định nên lời.

      Trương Thanh Thạch trong lòng cũng bội phục khuê nữ, nghĩ đứa này tương lai nhất định là có đại tiền đồ a, mặc dù lời nhiều lắm, nhưng là luôn đến điểm quan trọng!

      Cổ Đại Thành bây giờ là bội phục sát đất hai cha con nhà này! Hai cha con này đúng là phải nông dân bình thường a, trước bọn họ như thế, chỉ thái độ bọn họ lúc những lời này, kiêu nịnh a, có phần tài ăn tâm cơ này cùng thái độ hề nhượng bộ chút nào đối với tiền tài, làm sao có thể có dáng vẻ này chứ? Cổ Đại Thành nhìn xiêm y cũ rách đánh miếng vá người Trương Thanh Thạch và Nhị Hoa, trong lòng có chút tò mò.

      "Các ngươi sợ ta hai gốc cây phong lan này là của ta, đuổi các ngươi ra ngoài sao?" Cổ Đại Thành hỏi, đương nhiên có ý này, chỉ là muốn hiểu hơn hai cha con nhà này.

      "Cổ lão gia danh tiếng rất tốt, cha ta Cổ lão gia là người chính trực, tuyệt làm chuyện như vậy." Nhị Hoa mở to mắt to nhìn Cổ Đại Thành, giọng thanh thúy ca ngợi người khác làm cho người nghe thoải mái. Nàng mới cho Cổ Đại Thành lúc ở đại môn trước khi vào Cổ gia nàng còn sợ bảo bối phong lan bị người ta cướp mất đây!

      Cổ Đại Thành chau chau mày, mặt lộ ra nụ cười, "Tiểu nha đầu, ngươi chẳng lẽ biết càng là người có danh tiếng người tốt nếu làm chuyện xấu người khác càng hoài nghi sao? Ngươi có tin hay ta hôm nay đem hai gốc cây phong lan này lưu lại, đại đa số mọi người tin lời của ta a?"

      Nhị Hoa vội vàng nhìn cha nàng, nàng đương nhiên phải là sợ hãi, nàng nhìn ra Cổ Đại Thành trêu chọc nàng, loại tình huống này đương nhiên phải xem cha trả lời thế nào.

      Trương Thanh Thạch cười : "Chỉ cần vị công tử kia có chút hoài nghi là được rồi. Hơn nữa, con đê ngàn dặm, bị hủy bởi tổ kiến. Thanh danh của Cổ lão gia cho dù là tốt, nhưng làm nhiều việc ác , ngày nào đó dẫn tới người khác hoài nghi. Ta tin tưởng, việc ác cứ làm dần cuối cùng khiến cho danh tiếng bại hoại. Cổ lão gia cũng phải là người tự cho là thông minh."

      "Ngươi đúng là giống người làm ruộng, rất có kiến thức!"

      Cổ Đại Thành tán thưởng , có vài phần kính trọng đối với nông phu thân quần áo cũ rách nhưng sạch , loại người này trước kia mặc kệ trải qua dạng ngày gì, về sau nhất định có ngày nổi danh!

      Trương Thanh Thạch cười : "Đa tạ Cổ lão gia tán thưởng, ta cũng chỉ là người nông phu. Những thứ kiến thức này cũng tính cái gì, chỉ là vì sinh kế cả ngày luồn cúi mà thôi."

      Cổ Đại Thành gật gật đầu, "Hai gốc cây phong lan ta đều mua, đúng hai trăm lượng!"

      Trương Thanh Thạch trong lòng vui mừng, cuối cùng bán được phong lan, mặc dù cũng biết hai gốc cây phong lan này chắc chắn bị hủy ở trong tay, có người có tiền nguyện ý dùng tiền mua, thí dụ như trực tiếp tìm vị công tử Cổ Đại Thành muốn nịnh bợ kia, nhưng có thể thuận lợi bán cho Cổ Đại Thành, biết được đại tài chủ nổi tiếng ở đây, đối với dự định về sau đến trấn ở lại làm buôn bán mà trọng yếu hơn nhiều so với bán thêm được vài đồng.

      Khuôn mặt nhắn xinh đẹp của Nhị Hoa tuy căng thẳng, nhưng khóe mắt đuôi mày nhịn được toát ra nồng đậm vui sướng. Hai trăm lượng a, đây chính là bạc a! Có thể xây nhà hoặc là mua phòng ốc, có thể mua đất làm buôn bán, phải thắt lưng buộc bụng nữa! Trong nhà cuối cùng có thể trải qua ngày tốt lành!
      tart_trung, Hoa vô ngữ, Tĩnh Nhu5 others thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hay quá hay luôn. Cảm ơn bạn làm truyện hay như vậy. Thích quá trời.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 22 Mua đồ, bắt gặp



      Trương Thanh Thạch cần ngân phiếu mà muốn ngân, Cổ Đại Thành liền cho hai đĩnh bạc năm mươi lượng, chín nén bạc mười lượng, còn dư lại là xâu tiền đồng.


      Trương Thanh Thạch đem túi vải cho bạc và đồng tiền thả vào trong giỏ, mang theo Nhị Hoa cáo từ Cổ Đại Thành, trước khi lại thỉnh cầu với Cổ Đại Thành, chính là cho gia nhân giữ kín chuyện này để cho người khác biết tới nơi này bán phong lan, cũng thỉnh Cổ Đại Thành đừng cho người khác biết hai gốc cây phong lan này là mua từ chỗ , tạm thời chưa muốn để cho người khác biết trong tay số tiền lớn như vậy, sợ đưa tới phiền toái.


      Cổ Đại Thành đồng ý, này cũng phải là việc khó khăn gì.


      "Nếu như Trương huynh đệ lần sau lại phát hoa cỏ tốt, kính xin trước đưa đến nơi này của ta, nếu như ta nhìn trúng, nhất định cho ngươi cái giá công đạo."


      "Nhất định, nhất định."


      Trương Thanh Thạch khách khí với Cổ Đại Thành, nghĩ thầm hoa như hai cây dã lan này thể tìm được nữa, đời trước Cổ Đại Thành Dã Tây dốc tìm hoa, kinh động người trong thôn, cơ hồ lật tung vài cái sườn núi bụi cỏ khu vực xung quanh cũng có tìm được hoa cỏ gì đáng tiền. Có điều về sau nếu là làm buôn bán vẫn có thể tìm Cổ Đại Thành hợp tác, buôn bán tiểu sinh ý thôi, nếu như là làm ăn hơi chút lớn vậy phải có chỗ dựa, nếu phiền toái đến cửa. Trong tay là có thể làm được đại sinh ý, vì bảo hiểm, đến lúc đó người ăn mình là thể nào, chỉ có thể tìm đối tác, Cổ Đại Thành thể nghi ngờ là đối tượng tốt nhất, có tiền, có bối cảnh, quan trọng nhất là người trượng nghĩa!


      Cổ Đại Thành cho người mang cho Nhị Hoa hai hộp điểm tâm, vừa rồi đứa này đối mặt với điểm tâm bàn nhưng là chút cũng động, rất được giáo dưỡng, được người thương.


      Nhị Hoa nhìn Trương Thanh Thạch.


      Cổ Đại Thành cười lớn : "Đừng nhìn cha ngươi, ta cho ngươi cứ lấy!"


      Trương Thanh Thạch gật gật đầu với Nhị Hoa, : "Nếu Cổ lão gia tặng cho con, con cứ thu , nhớ cảm ơn Cổ lão gia."


      Nhị Hoa lập tức vô cùng thành khẩn cảm tạ Cổ Đại Thành, cao hứng mà nhận hai hộp điểm tâm, nàng nghĩ nương và tỷ tỷ muội muội thấy được nhất định rất vui, đây chính là điểm tâm Cổ lão gia ăn, nhất định là điểm tâm tốt nhất trấn có thể mua được! Nghĩ đến Lan Tâm lần đó cầm mứt táo bánh ngọt ở trước mặt nàng ăn, khoe khoang với nàng, trong lòng nàng nghĩ cùng lắm chỉ là tiệm tạp hóa nhà ông bà ngoại Lan Tâm bán mỗi món điểm tâm kia, làm sao so được với điểm tâm trong tay nàng? Lan Tâm nếu biết được nhất định tức giận đến lỗ mũi bốc khói!


      Trương Thanh Thạch mang theo Nhị Hoa rời Cổ gia, đường cái, hai cha con nhìn nhau cái, mặt đều lộ ra tươi cười lớn.


      Trương Thanh Thạch : "! Chúng ta mua thịt ! Lại mua vài hoa cài xinh đẹp! Vải cũng mua vài khối, để cho nương làm quần áo mới cho các con!"


      Nghĩ đến ngày hôm qua Đỗ Quyên Hồng ở trong chợ mua hoa cài, còn cầm hoa cài chọc tức bọn họ, Trương Thanh Thạch liền muốn mua hoa cài cho nương tử và khuê nữ, tại có tiền, phải để cho khuê nữ mua đồ nàng thích, chẳng những muốn mua, còn muốn mua tốt hơn người khác, kiếm tiền phải là vì để cho thê tử nữ nhi sống cuộc sống sung sướng sao?


      Nhị Hoa cười híp mắt : "Chúng ta còn phải mua nồi!"


      Trương Thanh Thạch nghe cười ha ha, "Đúng, chúng ta còn phải mua nồi!"


      Hai cha con trước mua thịt, Trương Thanh Thạch vốn là nghĩ mua nhiều chút, nhưng là Nhị Hoa mua ít thôi, nàng muốn để cho người biết nhà bọn họ có tiền, vừa rồi Trương Thanh Thạch cầu Cổ Đại Thành như thế nào nàng còn nhớ nha! Nàng cũng cảm thấy bọn họ mới vừa ở riêng, vẫn thể mới đó liền ra vẻ giàu. Cuối cùng chỉ mua hai cân thịt, cân thịt béo, đến lúc đó mang về thắng mỡ, cân thịt ba chỉ, mang về nhà nấu ăn hoặc là làm nhân bánh. Mặt khác còn mua hai cây xương lớn, mang về hầm canh, đây là bổ nhất.


      Trương Thanh Thạch nhìn đầu heo móng heo và lòng lợn sạp, Trương Thanh Thạch nghĩ tới muốn làm mua bán bắt đầu từ việc bán sốt thịt , đời trước từng làm việc tại phòng bếp, quen nữ đầu bếp chuyên ướp món ăn và làm món kho, bà ta có con cái, cũng bởi vì đối với bà hết sức chiếu cố, nên giao hết chút ít tay nghề cho . Trương Thanh Thạch học rất nghiêm túc, từng nghĩ nếu như có thể về nhà, đến lúc đó mở cửa hàng ăn, để người nhà trải qua ngày tốt lành, kết quả cuối cùng thực được nguyện vọng này. Đời này có thể.


      Trương Thanh Thạch nghĩ tới trước làm chút ít làm ăn tích chút tiền, sau đó lại làm ăn buôn bán lớn hơn chút, có đôi khi phất nhanh cũng phải là chuyện tốt, dễ dàng làm cho người khác đỏ mắt, sau đó đưa tới phiền toái. Nếu như chỉ mình sợ phiền toái, nhưng có nương tử khuê nữ, cho nên vẫn là cẩn thận chút vẫn hơn.


      Mua xong thịt, Trương Thanh Thạch lại dẫn Nhị Hoa sạp bên đường mua hoa cài, vì Nhị Hoa kiên trì, chỉ mua ba đóa, 3 nữ hài tử mỗi người cái, mua cho Tuyết nương cây trâm gỗ, mặc dù là đầu gỗ, nhưng đầu trâm khảm hạt châu, màu đỏ thắm, ngay cả ngọc thạch hạ đẳng nhất cũng phải, chỉ là cục đá, giống như là đá được cọ rửa trong sông nhiều năm, nhưng cũng dễ nhìn.


      "Cha, chúng ta đừng mua vải, nếu để cho người thấy được, chừng đoán được nhà chúng ta có tiền."


      Nhị Hoa nhìn cửa hàng vải phía trước cách đó xa, kéo Trương Thanh Thạch đừng về phía trước.


      Trương Thanh Thạch : " có việc gì, đến lúc đó có người hỏi tới, chúng ta giúp đỡ người qua đường, nhặt được cái hà bao, bên trong có ít tiền đồng và hai nén bạc, chúng ta trả lại cho , cho chúng ta lượng bạc làm tạ kim. Như vậy được sao?"


      "Cha, cha cũng biết gạt người a!" Ánh mắt Nhị Hoa sáng lên.


      "Chỉ cần tổn hại đến ích lợi của người khác, có thể bảo vệ mình, dối chút cũng sao. Có điều nên lúc nào cũng dối, nhất là đối với người thân của mình. Biết ?" Trương Thanh Thạch cũng bởi vì nữ nhi mà tức giận, còn thừa cơ hội này giáo dục nàng.


      Nhị Hoa gật đầu, nàng vốn là thông minh, lá gan lại lớn, chỉ là có lúc tính cách thẳng thắn xúc động, tại được Trương Thanh Thạch dạy dỗ phen, từ từ liền lộ ra tính tình giảo hoạt.


      Sau đó hai người lại mua vải, mua chút vải mịn làm nội y, lại mua đủ người làm bộ quần áo, mua cả kim chỉ.


      Cuối cùng đương nhiên là mua cái chảo. (!!!)


      Hai cha con lúc này mới chuẩn bị về nhà, đường gặp được Trương Hoa, cùng nương mặc áo sắc xanh nhạt và quần trắng, y phục nửa mới nửa cũ, sạch chỉnh tề, đầu mang đóa hoa lụa nho màu hồng nhạt, trong giản dị lại mất đoan trang. Tướng mạo rất đẹp, cười rộ lên hết sức ôn nhu.


      Nhị Hoa vội vàng kéo Trương Thanh Thạch trốn qua bên, nàng muốn nhà mình mới vừa mua đống đồ vật bị người nhà Đại bá phụ thấy được, mặc dù nàng cũng ghét đường ca này, nhưng ai bảo là con trai Đại bá phụ làm chi? Có đôi khi nên đề phòng vẫn phải đề phòng, hơn nữa bây giờ cùng nương ở chung chỗ, phỏng đoán cũng có tiện chuyện với bọn họ.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, Tĩnh Nhu6 others thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 23 Trương Hoa và Mai Hương


      "Cha, cha đại đường ca và nương xinh đẹp kia là quan hệ như thế nào? Bây giờ phải là nên ở trong cửa hàng sao? Sao lại chạy ra ngoài gặp nương chứ?"


      Nhị Hoa tò mò hỏi Trương Thanh Thạch, tại trong cái đầu như hạt dưa của nàng cha chính là người thông minh nhất thế giới, có cái gì biết hỏi cha là được rồi.


      Trương Thanh Thạch cười : " có nghe trong nhà Đông gia tiệm tơ lụa kia có nương, hoặc là đại đường ca con tìm lúc rảnh ra, hoặc là nương kia có chút quan hệ với tiệm tơ lụa. Có điều mặc kệ là chuyện gì, quan hệ đến chúng ta. Chúng ta mau về nhà , nương con nhất định sốt ruột chờ đó."


      Nhị Hoa gật gật đầu, nghĩ nếu như để nàng ở nhà, nàng gấp đến làm được việc gì, cho nên vẫn là mau về nhà thôi, đại đường ca gì gì đó toàn bộ ném đến sau đầu !


      Hai cha con vội vã ra thôn trấn, lên đường về nhà.


      Trương Thanh Thạch nghĩ tới chuyện Trương Hoa và nương kia, trong lòng nghĩ nương kia phải là A Kiều nương bị Trương Hoa lừa gạt chứ? đến A Kiều nương đáng thương, nhà nàng ở tại trấn , trong nhà có người ca ca theo người ta, nghe học làm ăn. Nàng sống với cha mẹ, trong nhà ở trấn cái nhà, cha là thợ mộc, trong nhà coi như hơi có chút tiền. Những thứ này đều là Trương Thanh Thạch nghe đại tẩu Xảo , lúc ấy thị ta là dùng khẩu khí xoi mói những lời này. Về sau A Kiều cũng thể thành con dâu Trương gia, mặc dù lúc ấy hai nhà bắt đầu nghị hôn, nhưng nhân duyên này cuối cùng thành, bởi vì A Kiều xảy ra chuyện. Nghe là A Kiều bị Trương Hoa dựng chuyện minh bạch với Đông gia của thôn trang tơ lụa kia, vừa lúc bị Đông gia nương tử thấy được. Ra chuyện như vậy, cửa hôn này tự nhiên thành. Danh tiếng A Kiều hỏng, cuối cùng thắt cổ chết. Cha mẹ nàng chạy tới Trương gia nháo, là Trương Hoa lừa gạt nữ nhi của bọn họ, nhưng ai cũng có chứng cớ, nên hai vợ chồng gây nữa cũng vô dụng. Tuy nhiên về sau A Kiều ca ca trở lại, sau đó Trương Hoa bị người chụp vào bao bố đánh gẫy chân.


      Trương Thanh Thạch nghĩ đến gương mặt tươi cười ôn nhu của A Kiều, tựa như thấy được Đại Hoa vài năm sau, nghĩ tới có nên hay giúp nương kia phen? Ai, đến lúc đó rồi hẵng , dù sao cách kiện kia còn có đoạn thời gian!


      Hai cha con thong thả về nhà, đem cửa chốt chặt từ bên trong. Chứng kiến động tác đóng cửa và nụ cười mặt Nhị Hoa và Trương Thanh Thạch, còn có nồi nấu cột cái giỏ sau lưng Trương Thanh Thạch, Tuyết nương và Đại Hoa trong lòng vui mừng, nghĩ phong lan bán được rồi!


      "Nhị Hoa, con mang theo muội muội ra chơi trong sân ." Trương Thanh Thạch với Nhị Hoa, phải là muốn gạt tiểu nữ nhi, mà là tiểu nữ nhi tuổi quá , sợ bé cẩn thận ra.


      "Dạ, Tiểu Hoa, Nhị tỷ chơi với muội." Nhị Hoa nghĩ để cho đại tỷ và nương cùng nhau hưởng thụ chút vui sướng được thấy bạc , nàng ở bên ngoài chơi với muội muội thôi. Ai da, tiểu muội đáng thương a, cũng bởi vì quá ngay cả bạc cũng thể xem, có điều về sau nhà bọn họ kiếm lời nhiều bạc hơn, lúc đó sợ người khác biết chuyện này, nàng ngày ngày lấy bạc làm đá cho Tiểu Hoa chơi!


      Tiểu Hoa nhu thuận gật đầu, cao hứng chơi với Nhị tỷ.


      "Cha bọn , phong lan có bán được ?"


      Đợi đến vào phòng, Tuyết nương giúp đỡ Trương Thanh Thạch đem giỏ thả xuống đất, nhìn tới gì đó bên trong giỏ, trước hỏi Trương Thanh Thạch, giọng của nàng giảm thấp xuống, giống như sợ bị người nghe được.


      Trương Thanh Thạch cũng đè thấp thanh , "Bán được, bán hai trăm lượng bạc!"


      "Hai trăm... lượng? !" Giọng Tuyết nương hơi lớn, nàng vội vã giảm thấp xuống thanh , tay thả tới ngực, có thể cảm giác được tim mình đập kịch liệt." bán nhiều bạc như vậy?"


      "Nhất định là nhiều như vậy, cha rất lợi hại!"


      Đại Hoa cũng hết sức kích động, hai trăm lượng bạc a, nàng đời này chưa từng nghĩ tới có thể nhìn thấy hai trăm lượng bạc.


      Trương Thanh Thạch sờ sờ đầu Đại Hoa, nhìn ánh mắt sùng bái tỏa sáng của nữ nhi, cảm giác được khuê nữ sùng bái là quá tốt a!


      Trương Thanh Thạch đem bao bạc lấy ra thả giường, "Đều ở nơi này, chúng ta lưu chút ít tiền đồng ở bên ngoài chi tiêu, còn dư lại tất cả đều giấu ở trong cái vò ở trong phòng, đào hố chôn ở góc tường, mặt để vài thứ. Chờ lúc cần dùng lấy ra.”


      Tuyết nương và Đại Hoa nhìn bạc trắng bóng và vài xâu tiền bên trong bọc quần áo, hai người đều mừng rỡ ra lời, Đại Hoa lại là vui mừng đến phát khóc.


      Trương Thanh Thạch : "Khóc cái gì a? Về sau trong nhà còn có thể kiếm được tiền nhiều hơn, đến lúc đó lúc nào cũng khóc còn phải khóc hư a? Mau đừng khóc."


      Đại Hoa vội vàng lau nước mắt, mặt lộ ra tươi cười.


      Tuyết nương vội vội vàng vàng tìm cái bình, nàng phải mau đem bạc cất vào trong cái bình mới an tâm.


      Chờ Tuyết nương trở lại, Trương Thanh Thạch đem cây trâm mua được tặng nàng, mà Đại Hoa cầm hoa cài của mình. Tuyết nương thấy cây trâm của mình giống với của nữ nhi, trong lòng ngọt ngào, cha bọn những năm này vẫn đối với nàng tốt như vậy, mặc dù nàng bị ít khổ và ủy khuất, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.


      Đem bạc hảo hảo thu về, Tuyết nương bắt đầu thắng mỡ heo, thắng mỡ xong, Tuyết nương làm chén thịt kho tàu, lại trộn rau dại, mặc dù ăn chính là bánh mì tạp, nhưng người nhà ăn cũng rất ngon.


      Buổi chiều Trương Thanh Thạch ra ruộng nhìn nhìn, cảm thấy hoa mầu mọc rất tốt, hồi tưởng lại năm nay coi như mưa thuận gió hoà, thở phào nhõm, trước khi làm buôn bán, vẫn muốn thu hoạch lương thực của hai mẫu đất này, con muỗi có nữa cũng là thịt, có thể cho làm bia đỡ đạn là tốt rồi, hơn nữa năm nay có tốt đẹp mới có lợi cho việc buôn bán. Mọi người chỉ có ăn no bụng mới có tâm tư ăn thịt a, nếu làm thịt có ngon bao nhiêu cũng bán được.


      "Thanh Thạch thúc, nghe thúc buổi sáng trấn mua nồi?"


      đến bờ ruộng chuyện với Trương Thanh Thạch chính là Thiết Tử, là tiểu tử tốt, chỉ có chút tốt, đó chính là thích Mai Hương, ánh mắt quá kém, cho nên cuối cùng bị lừa gạt phen, làm hại cuối cùng cưới được nàng dâu tốt, còn liên lụy muội tử tái giá với người khác.


      Trương Thanh Thạch : "Đúng vậy, vốn dĩ nồi thể dùng, cho nên mua nồi mới. Thiết Tử ngươi có việc? Có việc cứ việc thẳng ."


      Thiết Tử thẹn thùng gãi gãi đầu, "Ta có việc gì, chính là, chính là muốn , muốn , kỳ nhà Thanh Mộc thúc xấu, bọn họ cũng là có cách, Trương nãi nãi bắt bọn họ nghe lời, bọn họ thể nghe. Mai Hương lúc chuyện này với nhà chúng ta còn khóc, thúc oán bọn họ, trong lòng nàng dễ chịu. Thanh Thạch thúc, ta cũng cảm thấy Thanh Mộc thúc phải là người xấu, nếu là ta ở vào vị trí của ông ấy cũng có chút dễ làm. Thúc có thể hay , có thể hay tha thứ cho ông ấy?"


      A, đây là bị Mai Hương khóc, bỏ chạy đến giúp đỡ làm thuyết khách? Tiểu tử ngốc này!


      Trương Thanh Thạch với : "Ngươi còn , về sau hiểu."


      Trương Thanh Thạch nghĩ tiểu tử ngốc a, chờ ngươi bị bọn họ lừa phen hiểu!


      Thiết Tử nhìn bóng lưng Trương Thanh Thạch rời , muốn gọi ông lại nhưng dám, cũng cảm giác mình đến cái này với Thanh Thạch thúc tốt lắm, nhưng Mai Hương khóc quá đáng thương. Quên , dù sao cũng , chờ cho Mai Hương, để cho nàng vui vẻ. Nghĩ đến dáng vẻ Mai Hương cười rộ lên, Thiết Tử ngốc ngốc cười rộ lên.
      tart_trung, Hoa vô ngữ, Tĩnh Nhu6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :