1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tiểu tỳ trùng sinh - Vãn Tĩnh Quy (Ful- Sắp có eBook)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 12 Phù Dung


      Bởi vì Bùi Hành có hài tử và thiếp thị chính thức, đông tây sương phòng Thu Minh Cư còn rất nhiều phòng trống, Phù Dung lúc hầu hạ Bùi Hành sớm mấy năm được phân đến gian đông sương thượng phòng đón ánh sáng vô cùng tốt.


      Ngày hôm đó Lý Diệu Quỳnh tâm tình phiền muộn, dẫn theo Vương mụ mụ và vài nha hoàn thiếp thân Tào phủ tìm tỷ tỷ nàng, Phù Dung sai tiểu nha đầu chưa lưu đầu* tìm nương nàng ta Lâm ma ma.


      * Lưu Đầu: là tập tục cổ của Trung Quốc, khi bé còn bị cạo tóc, đến tuổi phát triển giữ lại tóc ở đỉnh trước, sau đó mới giữ lại toàn bộ tóc để dài. Tập tục này gọi là “Lưu đầu” hay còn gọi là “Lưu mãn đầu”.


      Lâm ma ma mới vừa vào phòng nàng, Phù Dung liền mắt đỏ phen nhào vào trong ngực của bà, buồn bã : "Nương, cuộc sống này khi nào mới kết thúc." Từ lúc bị cấm túc lại nghe ngoại thư phòng có thêm nha hoàn, tâm can Phù Dung đều thoải mái.


      Lâm ma ma thấy nữ nhi tiều tụy khỏi đau lòng: "Con của ta, ngươi tại sao gầy thành như vậy."


      Chỉ thấy Phù Dung mặc bộ áo nửa mới nửa cũ màu hồng, váy lục la, mặt có sắc trắng của son phấn, màu da ố vàng, lông mày tinh tế nhàn nhạt, con mắt lớn, chỉ là khóe mắt nhìn hơi có chút mảnh.


      Nàng ta ngừng hối tiếc lại mang oán khí, "Dựa vào chủ mẫu như vậy là ta ngày nhịn ngày, ở đâu còn có cái gì trông cậy vào, qua năm ta hai mươi sáu, soi gương cũng dám nhìn kỹ. Mà trong sân những thứ nha đầu bỉ ổi kia người người trẻ tuổi, cả ngày bôi phấn dậm hương trang điểm xinh đẹp nghĩ tới hồ mị nam nhân, lúc này mới bao nhiêu ngày, có nha đầu leo lên giường. Còn ta bị giam ở trong phòng chút biện pháp cũng có, còn phải nghe quở trách chế nhạo chỉ thẳng mặt gọi thẳng tên, bấm bụng bấm dạ."


      Lâm thị nghe vậy phẫn nộ, cười lạnh : "Con của ta, đáng phí tâm vì những việc này. Vừa vặn ngoại viện mới báo lên nhóm gã sai vặt, đại phu nhân tìm nhị phu nhân thương lượng, muốn từ trong ba cái sân của nhị phòng lựa vài người đến tuổi kéo ra ngoài gả . Đồ đĩ nào dám làm cho ngươi giận, ngươi cứ cho ta biết, hôm nay các nàng chê cười ngươi, sáng mai ta làm cho các nàng khóc!"


      Phù Dung nghe vậy nở nụ cười, cầm lấy khăn thêu song tước đỏ lau nước mắt, nhàng tựa đầu vai Lâm ma ma , "Mẹ tốt."


      Phù Dung chính xác vài cái tên, Lâm ma ma thầm ghi nhớ, sau đó hai mẹ con còn những cái khác, có gì hơn là Tứ gia, tứ nãi nãi, và nha đầu ở thư phòng.


      Lâm ma ma an ủi Phù Dung, "Tiểu nha đầu kia cần để trong lòng, ngươi và Tứ gia là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tiểu nha đầu lông chưa có mọc dài kia sao có thể so với tình cảm của các ngươi, có điều là ngươi có ở đây nên chui chỗ trống, nam nhân người nào tham mới mẻ, cũng đừng học tính tình ghen tị của người trong viện kia. Dù thích nha đầu kia muốn nghĩ tới biện pháp diệt trừ cũng khó, chỉ đừng hận ghen trước mặt Tứ gia, phải để cho Tứ gia biết ngươi hiền lành đặt ngươi trong lòng mới là đứng đắn, cái khác nương cũng có thể giúp ngươi, phải là đại gì."


      Phù Dung nghe được gật đầu, lại thở dài, " lại những thứ này đều phải là chuyện quan trọng, ta là buồn tuổi tác mỗi lớn còn chưa có hài tử nên trong lòng sợ. Nam nhân ba mươi mấy có lẽ là tráng niên, có khi còn oai phong hơn so với khi mười mấy tuổi, nhưng con hơn ba mươi làm sao so được với tiểu nương mười mấy tuổi mềm mại như nụ hoa. Mà ta lại lớn hơn so với Tứ gia ba tuổi, chờ vài năm tứ nãi nãi cho miễn canh tránh thai, sợ đến lúc đó cũng đến phiên ta mang thai." xong lại thương cảm rơi lệ.


      Lâm ma ma cũng khóc, oán hận mắng: "Đồ gà mẹ đẻ trứng, nàng thể sinh còn bắt ngươi thành già." Lại an ủi nàng, "Ngươi đừng lo lắng, nhịn chút, tại trong nhà cũng chịu được nàng phát cáu."


      Phù Dung bắt lấy lời này gấp rút hỏi kỹ, "Lời này là ý gì?"


      Lâm ma ma liền đem lời Bùi nhị phu nhân khuyên tứ nãi nãi ra. Phù Dung lúc nghe được Bùi nhị phu nhân để cho ngưng thuốc mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nghe được tứ nãi nãi cự lại thất vọng thôi, : "Tính tình tứ nãi nãi nương còn biết, biết muốn kéo bao lâu mới bằng lòng nhả ra, nhị phu nhân vừa là vừa là bà bà, sao có thể thực bức nàng vào khuôn khổ?"


      Lời này cũng là, Lâm ma ma nghe vậy cũng thở dài, : "Ngươi cũng thể lén lút tự mình ngừng uống thuốc."


      Bà ta thuận miệng , trong lòng Phù Dung lại động.


      Sớm mấy năm tứ nãi nãi chuyện kiên cường, nhị phu nhân che chở sủng ái Tứ gia, bên trong Thu Minh Cư tứ nãi nãi hai, nàng nếu là lén lút mang thai khẳng định bị tứ nãi nãi làm cho xảy. Nhưng hôm nay lại bất đồng, Tứ gia phiền chán nàng ta (LDQ), vắng vẻ nàng ta, nhị phu nhân cũng có thương nàng ta như trước kia, nàng nếu có thể trước nhị phu nhân cho nàng lưu lại, dù sao Tứ gia đến tuổi này còn chưa có hậu.


      Chỉ là tâm này thể với thân nương, nương hẳn là đồng ý nàng làm như vậy. Dù sao thân nương là tâm phúc bên cạnh nhị phu nhân, nàng lén lút mang thai nhị phu nhân cho dù là che chở, trong lòng đối với nương cũng có vướng mắc.


      Nhưng nàng chỉ có thể làm kế lâu dài, đành hổ thẹn với nương.


      Chỉ mong có được hài tử địa vị nước lên thuyền lên, bản thân được hưởng phúc , cũng có thể dìu dắt người trong nhà.


      Lâm ma ma là người bận rộn, theo nữ nhi canh giờ tán gẫu là cực hạn, lưu chút ít tiền cho nữ nhi chuẩn bị dùng người, bản thân lại vội vàng đến phòng nhị phu nhân chờ đợi sai sử.


      Phù Dung lúc này yên tĩnh cân nhắc làm sao thực được việc này. Mỗi lần Tứ gia vào phòng của nàng, ngày thứ hai phải là Vương mụ mụ là Thải Bạch, mấy đại nha hoàn đưa thuốc cho nàng, mỗi lần nhất định phải xem nàng uống hết mới bằng lòng .


      Vương mụ mụ là lão bà thể thu mua, Thải Bạch cũng trung thành và tận tâm, ngược lại Thải Linh có chút do dự, có thể từ chỗ nàng ta ra tay...


      nghĩ ngợi, ngoài cửa sổ có giọng thanh thúy hỏi, "Dung Đại tỷ tỷ có ở trong phòng ?"


      "Ở nhà đây, vào ." Phù Dung lên tiếng, đẩy cửa vào là nhị đẳng nha hoàn Hương Liên trong viện.


      Hương Liên bưng cái mâm điểm tâm mùi thơm mê người, cười híp mắt : "Ta là may, vừa rồi phòng bếp lấy cho Nhị nương mâm bánh sữa, Nhị nương nếm thích thưởng cho ta, mình ta dùng có ý nghĩa, nên mang tới cùng tỷ tỷ nếm thử."


      Phù Dung cười, "Ngươi đến đúng dịp, đa tạ ngươi nhớ kỹ ta, mau tới đây ngồi."


      Hương Liên thoát giầy ngồi ở giường, Phù Dung cầm bánh sữa mềm mại ăn, bánh sữa mềm mại mới ra lò lâu, còn mang theo mùi sữa hâm nóng mê người, nàng ăn xong khen.


      Hương Liên hỏi Phù Dung, "Tỷ tỷ sao chép kinh tốt chưa, hôm nay là được ra cửa."


      Phù Dung gật gật đầu nhiều, lớn tuổi và tư lịch (từng trải) như vậy còn bị cấm túc, phải là chuyện gì vẻ vang.


      Hương Liên cười hì hì, "Vừa rồi trong phòng bếp ta thấy người vội vàng, là Tứ gia có hứng thú, muốn ở nhà thủy tạ uống chút rượu, ăn chút thức ăn, ban đêm xem hồ ngắm cảnh."


      Nghe vậy, động tác Phù Dung ngừng lại.


      Hương Liên chỉ câu như vậy, lại lái qua những chuyện khác, cái gì mà tỷ tỷ này đẩy việc cho tiểu nha đầu kia làm, bà tử ban đêm bài bạc thua hôm nay cùng người gây gổ. Phù Dung trong lòng ngứa, mà lại tiện cắt lời Hương Liên, chỉ có thể ở bên ứng phó. dễ dàng thấy Hương Liên dừng lại, mới làm như để ý hỏi nàng, "Ngươi Tứ gia buổi tối muốn đến nhà thủy tạ, có là giờ nào ?"


      Hương Liên gãi gãi ót, suy nghĩ chút : "Hình như là giờ Dậu."


      Phù Dung nghe trong nội tâm thầm ghi nhớ, sau đó giữ vững tinh thần ứng phó Hương Liên, cho đến khi tiểu nha đầu bên ngoài gọi Hương Liên mới thở ra hơi.


      Nàng vội vàng đứng dậy trang điểm ăn mặc, nghĩ thừa dịp trước khi tứ nãi nãi trở về sân vụng trộm chuồn ra ngoài.


      Mà Hương Liên theo tiểu nha đầu chưa lưu đầu kia sau khi rời khỏi đây, tìm lý do xua đuổi nàng ta, bản thân vòng đến ngoại thư phòng.


      Nàng nhìn thấy Nguyệt Thược liền vỗ ngực thở, "Làm ta sợ muốn chết, cũng biết Dung Đại tỷ tỷ có tin hay , đừng làm hỏng chuyện của ngươi mới tốt."


      Nguyệt Thược gấp rút rót nước cho nàng, "Hảo tỷ tỷ cám ơn ngươi nhiều, có ngươi ta cái gì cũng làm được."


      Hương Liên giận nàng cái, "Ta với ngươi thời gian qua tốt nhất, giúp ngươi giúp ai."


      Nguyệt Thược nghe vậy, thân thân mật mật lại tạ.


      Hương Liên thở dài, giương mắt nhìn Nguyệt Thược.


      Nguyệt Thược nháy mắt mấy cái, hỏi nàng: "Làm sao vậy?"


      Hương Liên chống cằm xem nàng, : "Cảm thấy ngươi thay đổi, ngươi trước kia là tiểu nha đầu cái gì cũng hiểu, mọi việc ta đều phải để ý thay ngươi, tại ngươi có lá gan hù dọa Hương Điệp, có lá gan phản bội tứ nãi nãi, gần Tứ gia, còn có lá gan lừa gạt Dung Đại tỷ tỷ..." nàng lộ ra thần sắc thất lạc.


      Nguyệt Thược lên ôm lấy nàng, "Hảo tỷ tỷ, ta dù thay đổi cũng thay đổi được tấm lòng với ngươi, ngươi nhất định phải tin ta."


      Hương Liên "Chao ôi" tiếng, nở nụ cười, " tin ngươi ta còn giúp ngươi làm việc này, bị phát ta phải đắc tội người khác sao?"


      Hai người dong dài phen, Hương Liên lại .


      Chiều muộn, Bùi Hành trở lại dùng qua cơm tối, tìm kiếm quyển sách đọc, Nguyệt Thược cạnh cửa sổ : "Đêm nay trăng tròn."


      Bùi Hành đem mắt từ sách dời đến bầu trời đêm ngoài cửa sổ, : "Từ nay cho đến trung thu, trăng lại tròn."


      Nguyệt Thược nghiêng đầu, "Nếu là lúc này có thể dạo bên hồ chút tốt."


      Bùi Hành cười, ném sách đứng dậy, "Chút chuyện như thế, cũng đáng để ngươi cong cong quẹo quẹo, thôi."


      Hai người đến cửa thuỳ hoa, từ hành lang xuyên qua núi giả tiến vào tây hoa viên, lại đoạn khúc quanh, qua ngọn núi giả cái sườn dốc, vào bên hồ.


      Dọc theo đường Bùi Hành thi hứng phát ra, ngâm hai bài cho Nguyệt Thược, Nguyệt Thược lúc thành quỷ học chút ít chữ, có điều thưởng thức thơ ca vẫn chưa đủ. Nhưng là bất kể ra sao, nàng hết thảy chân thành khen hảo, dùng ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ Bùi Hành.


      Trong lòng Bùi Hành đại đại thỏa mãn, nhưng lại có chút thích chính mình dễ dàng bị tiểu nha đầu nịnh nọt như vậy, nên thần sắc mặt thủy chung như mây trôi nước chảy.


      Hai người đến nhà thuỷ tạ, phát giác trong nhà thuỷ tạ thế nhưng có ngọn đèn, Bùi Hành nghi hoặc, "Đêm nay ai lại có nhã hứng như hai chúng ta nhỉ."


      vào, có chú ý tới Nguyệt Thược cố ý thả chậm bước chân rơi ở phía sau.


      Chỉ thấy trong nhà thủy tạ mùi hương tỏa ra từ lò hương kỷ trà, cái bàn tròn gần cửa sổ bày biện sáu đĩa thức ăn, bầu rượu, hai bộ bát đũa.


      Phương Ngọc Dung đầu vấn búi tóc phi tiên phiêu dật, cắm bộ kim bộ diêu phi điểu hàm châu, mặc áo gấm lưu thải, váy trắng điệp xuyên hoa mạ vàng, tựa lan can gần mặt nước, phảng phất như hằng nga nguyệt cung phiêu phiêu dục tiên.


      Sáu phần đẹp đẽ, trang điểm như vậy càng hiển lộ ra mười phần tư sắc.


      Nàng nhàng ôn nhu kêu tiếng, "Hành ca."


      Bùi Hành đứng ở cửa nhìn nàng, trong mắt như có điều suy nghĩ.


      Phương Ngọc Dung hé miệng cười, lại gọi câu, "Hành ca, lên ngồi nha."


      Châu nhi hầu hạ Bùi Hành ngồi xuống, chính mình lặng lẽ lui ra ngoài cũng đóng cửa lại, chuẩn bị xua đuổi Nguyệt Thược rời .


      Bùi Hành ngồi xuống, Phương Ngọc Dung ngồi bên cạnh , rót rượu cho , ánh mắt dịu dàng bưng lên đưa qua, "Vì cảnh đẹp, ánh trăng đêm nay, muội muội trước kính ca ca ly."

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 13 Yên tĩnh


      Bùi Hành nhận lấy ly rượu, nhìn rượu ngon trong chén khẽ lắc lư ra gợn sóng vàng óng ánh trong chốc lát, cũng uống, nhàng buông xuống.


      thở dài, "Dung nhi..."


      Trong mắt Phương Ngọc Dung lấp lánh thủy quang, buồn bã như muốn rơi lệ nhìn Bùi Hành, "Hành ca, ngươi biết lòng của ta, sao còn nhẫn tâm cự ta ở ngoài ngàn dặm như thế?"


      Bùi Hành đứng lên, nhìn Phương Ngọc Dung : "Dung nhi, ta có chị dâu ngươi."


      Đôi mắt Phương Ngọc Dung tình nhìn Bùi Hành, "Ta quan tâm ngươi có Lý tỷ tỷ, chỉ cần trong lòng ngươi có ta, ta tình nguyện làm cho ngươi."


      Bùi Hành lắc đầu, "Ta thể ủy khuất ngươi làm thiếp, ta chỉ xem ngươi như muội muội, chưa bao giờ có ý này."


      Phương Ngọc Dung nghe được câu trước, trong nội tâm vui mừng. Nghe câu sau, lại lạnh cả người. Nàng nước mắt trào ra, từng giọt rơi xuống, thoáng cái bổ nhào vào trong ngực Bùi Hành, "Nhưng là trong lòng ta chỉ có Hành ca, bảo ta gả cho người khác bằng để ta chết ."


      Bên ngoài nhà thuỷ tạ, Phù Dung tay phải sít sao bóp tay trái của mình.


      Trong lòng nàng cực hận.


      Hảo tiện nhân, đường đường tiểu thư khuê các thế nhưng buổi tối khuya hẹn nam nhân ra kể nỗi lòng, còn tự trọng bằng nha đầu.


      Chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng bước chân, Phù Dung dám để Bùi Hành biết được chính mình trộm nhìn đến việc này, cắn răng xoay người .


      Trong nội tâm nàng nôn nóng như lửa thiêu lửa đốt, nhất thời nghĩ tới Tứ gia vừa rồi cự biểu nương, hai người này hẳn thành ; nhất thời lại nghĩ cách ăn mặc của biểu nương xinh đẹp như thế, biết đâu dùng vài phần công phu, có thể làm Tứ gia mềm lòng.


      Nếu biểu nương gả cho Tứ gia, Thu Minh Cư làm sao còn có vị trí của nàng. Vốn là tứ nãi nãi thể sinh, Tứ gia muốn nâng lên làm di nương nàng là người đầu tiên được chọn, đến lúc đó nàng là lớn nhất sau tứ nãi nãi. Nhưng với địa vị, thân phận của biểu nương gả nhập môn, lại có nhị phu nhân thương, vào cửa rồi, nàng làm sao còn đường sống, có khi phải làm quả phụ cả đời con.


      được, nàng nhất định phải ngăn cản chuyện này.


      Phù Dung cắn răng, thoáng cái tăng nhanh bước chân hướng Thu Minh Cư mà .


      Lúc này có thể quang minh chính đại ngăn cản việc này chỉ có tứ nãi nãi, cho dù nàng bởi vậy mà đắc tội tứ nãi nãi, cũng thể để biểu nương thành công.


      Thời gian uống cạn chung trà qua, Phương Ngọc Dung còn ôm chặt lấy eo Bùi Hành thương xót khóc thút thít, Bùi Hành muốn ôm, nhưng lại đẩy được, chỉ có thể bất đắc dĩ mở rộng hai tay chạm vào người trong ngực. Muốn gì đó khuyên giải nàng, lại từ nghèo, chỉ đến chuyện để cho nàng ta dừng khóc, cũng là chuyện khó.


      Lại tại lúc này, ngoài cửa trận ồn ào, nữ tử xông tới trước, nhìn ràng tình hình trước mắt, tay trái phen níu lấy búi tóc phi tiên của Phương Ngọc Dung, tay phải hung hăng tát cái vào mặt Phương Ngọc Dung.


      "Tiện nhân, ta thấy ngươi ngày thường có tự trọng tới tới lui lui thư phòng của nam nhân, ra sớm có lòng dạ này."


      Châu nhi giãy giụa hô to, "Đừng đánh nương chúng ta." Vương mụ mụ sít sao tử thủ giữ nàng ta, đánh mấy bạt tai vào mặt Châu nhi, trong miệng ô ngôn uế ngữ mắng: "Hạ tiện chân, dám nhớ thương nam nhân của nãi nãi chúng ta, xem ta đánh chết ngươi..."


      Bà ta mắng Châu nhi, nhưng câu câu chữ chữ ràng là nhằm vào Phương Ngọc Dung.


      Phương Ngọc Dung như mới tỉnh mộng, ngốc tại đó có phản kháng.


      Bùi Hành vội vàng tiến lên giữ chặt Lý Diệu Quỳnh, "Mau dừng tay."


      Lý Diệu Quỳnh bị bắt thể đánh Phương Ngọc Dung, liền đưa tay nắm thành quả đấm hung hăng đánh vào ngực Bùi Hành, giậm chân vừa khóc vừa mắng: "Ngươi còn che chở nàng! Ta còn sống làm chi, phía dưới nguyên đám bỉ ổi đề phòng xong, cho tới bây giờ còn phải đề phòng biểu muội nhà mình, Bùi Hành ngươi hôm nay cho ta câu trả lời thỏa đáng, ta để yên cho ngươi..."


      Phương Ngọc Dung cũng nức nức nở nở bụm mặt khóc, "Hành ca, mặt của ta rất đau..."


      Bùi Hành kéo Lý Diệu Quỳnh ra ngoài, bên trừng Vương mụ mụ vẫn còn đánh người cái, "Còn ngừng tay!"


      Nằm mặt đất bị Vương mụ mụ cưỡi ở người đánh, Châu nhi mặt cũng sưng, người bị nhéo cũng đau nhức, lúc này khóc thở ra hơi cầu xin Vương mụ mụ tha thứ."Vương mụ mụ tha ta, chuyện liên quan đến ta..."


      Vương mụ mụ thấy Tứ gia giận dữ, mới ngượng ngùng dừng tay, chỉ thừa dịp Tứ gia kéo tứ nãi nãi ra cửa nhìn thấy, mạnh mẽ ngắt Châu nhi phen, "Sau này đừng để ta biết ngươi giở trò, coi chừng ta."


      Bùi Hành ra cửa quay đầu lại phân phó Châu nhi, "Ngươi còn mau đứng lên đỡ nương ngươi trở về phòng, rửa mặt, đừng để người nhìn thấy bộ dạng này."


      xong cũng kéo luôn Lý Diệu Quỳnh trở về sân .


      Núp trong bóng tối nhìn hồi náo nhiệt Nguyệt Thược lúc này mới lặng lẽ trở về Hàn Tùng Hiên.


      Nàng cho rằng đêm nay Bùi Hành lưu ở nội viện trấn an Lý Diệu Quỳnh, liền tự mình rửa ráy, cài cửa ngủ. đoán được nửa đêm có người ở cửa đẩy cửa, kết quả đẩy ra lại dùng lực gõ cửa.


      Nguyệt Thược thoáng cái bừng tỉnh, hỏi: "Ai ở đó?"


      Giọng nam nhân lạnh lùng, "Gia chủ tử ngươi."


      Thanh có chút đúng, Nguyệt Thược trong lòng căng thẳng, chân ra mở cửa.


      Bùi Hành hỏi nàng, "Ngày hôm nay ngươi cố ý dẫn ta nhà thuỷ tạ?"


      Nguyệt Thược trong nội tâm chuyển qua vài ý niệm trong nháy mắt, thừa nhận? Hay là thừa nhận?


      Giọng của nàng run rẩy, : "Ta... Ngày hôm nay Châu nhi tỷ tỷ tới tìm ta, biểu nương muốn tác hợp ngài cùng tứ nãi nãi, bảo ta tìm cách đừng cho ngài dẫn ngài qua, ta nghĩ này đối Tứ gia tứ nãi nãi đều hảo, nên tự chủ trương đáp ứng. Tứ gia... Tứ gia giận ta?"


      Trong bóng tối, Bùi Hành thấy lắm nét mặt Nguyệt Thược, nhưng là nghe thanh run rẩy, e ngại của nha hoàn này, cũng tưởng tượng ra bộ dạng nàng sợ hãi run rẩy lã chã chực khóc. Trong lòng nghĩ mình có thành kiến, đoán nương trong nhà này là bị bên ngoài lừa gạt, cho rằng trung thành thị chủ nên tự chủ trương.


      Chỉ là chỉ sợ vạn nhất phải, thời nghe được đáp án khẳng định, dây cung trong lòng liên tục căng thẳng trong nháy mắt buông lỏng... Là biết tiểu nương này làm như vậy, người đơn thuần vừa ngu ngơ vừa thẹn, e sợ, nơi nào có thủ đoạn như những nữ nhân trong hậu viện kia.


      Bùi Hành cảm giác thân thể khẩn trương đều thả lỏng, yên lặng hít thở mấy hơi, thanh nam nhân trầm thấp dồi dào từ tính trong bóng đêm nhàng vang lên, "Đến."


      Nguyệt Thược hiểu nhìn .


      Bùi Hành lại : "Lại đây với ta."


      Nguyệt Thược qua, Bùi Hành ôm cái cổ nho của nàng.


      Quá ngây thơ, dễ dàng bị lừa gạt cũng nên, nhưng đem nương này thành đám nữ nhân phía sau nội viện kia, ý niệm này trong đầu khiến mâu thuẫn thôi, cảm thấy khỏi thở dài trong lòng, nghĩ tới sau này mình nhìn nữ hài tử này thêm chút.


      Lúc trước giọng của tốt cũng phải là nhằm vào Nguyệt Thược, chỉ là đêm này lăn qua lăn lại quá mức. Để trong lòng tích lũy đầy bụng uất khí cùng tức giận, Phương Ngọc Dung thương nhung nhớ làm cho biết phải xử lý ra sao, Lý Diệu Quỳnh khóc lóc om sòm đùa giỡn làm cho mệt mỏi lại bực mình.


      Khiến cho tức giận là, bên này dễ dàng khiến cho Lý Diệu Quỳnh trấn định, muốn đem việc này thầm đè xuống truyền ra ngoài, kết quả Phương Ngọc Dung tự mình chạy tới chỗ Bùi nhị phu nhân khóc lóc. Sau đó Bùi nhị phu nhân tới gọi người, đến phòng của Bùi nhị phu nhân, hai nữ nhân đối đầu nhau lại là hồi trò khôi hài.


      Trong đêm này, ngay cả thời gian thở dốc cũng có, đầy trong đầu đều là tiếng thét chói tai, tiếng khóc, tiếng nhục mạ của nữ nhân.


      Chỉ có lúc này mới cảm nhận được yên tĩnh.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆ Chương 14 Quỳ


      Đêm nay Bùi Hành cái gì cũng làm, sau khi để Nguyệt Thược hầu hạ tắm rửa, ôm nàng nằm giường lớn ở phòng ngủ của .


      Bùi Hành cũng với Nguyệt Thược việc này, chỉ là nghịch tay bé, cái eo, lỗ tai, của nàng, trong lòng suy nghĩ. Nguyệt Thược cũng hỏi nhiều, chỉ là bên hông bị ngứa chịu nổi mới né tránh cho sờ.


      Cho đến đêm hôm khuya khoắt hai người mới ngủ say.


      Ngày kế Nguyệt Thược từ trong miệng Hương Liên biết việc này, Phương nương thân thể "Khó chịu" nằm giường, phỏng đoán gần nhất ra cửa. Bùi nhị phu nhân đưa bộ đồ trang sức lục phỉ cho Lý Diệu Quỳnh trấn an nàng.


      Thoạt nhìn Bùi nhị phu nhân ngầm răn đe Phương Ngọc Dung, có điều Nguyệt Thược cảm thấy Bùi nhị phu nhân hiển nhiên vẫn còn thiên vị Phương Ngọc Dung, bà ta làm như vậy đại khái là vì chận miệng Lý Diệu Quỳnh, để cho nàng ta ra ngoài ồn ào hư danh tiếng Phương Ngọc Dung.


      Nhưng là bởi như vậy, Lý Diệu Quỳnh vốn an phận làm người, cờ im trống lặng thời gian, lại bắt đầu kiêu căng lớn lối, Lý Diệu Quỳnh phục hồi tinh thần, lại phát rất nhiều ngày thấy Nguyệt Thược , hỏi tới mới biết được nàng thời ở tại ngoại thư phòng, giận ném phá vài cái cốc.


      Hương Liên lo lắng cảnh cáo Nguyệt Thược: "Ngươi phải ngàn vạn cẩn thận, tứ nãi nãi thời lo tìm được người trút giận, ngươi nếu rơi vào trong tay nàng ấy, sợ chỉ là lột tầng da xuống."


      Nguyệt Thược trong lòng sớm có chuẩn bị chống lại Lý Diệu Quỳnh, đương nhiên nàng vẫn biết sợ, nhưng nàng biết ở trong hậu viện làm cơ thiếp cho người, lúc đầu khó thoát ăn ít khổ sở, chỉ cần nếm mùi đau khổ có hồi báo là đủ, nàng ngược lại cười trấn an Hương Liên, "Ngươi đừng lo lắng ta, ta sao. Ngược lại ngươi, lần trước lộ ra trước mặt Phù Dung, biết nàng sau đó có nghĩ đến người ngươi hay , gần nhất ngươi đừng đến ngoại thư phòng, chờ việc này qua, chúng ta liên lạc lại."


      Nàng mặc dù lòng tràn đầy muốn báo thù, nhưng là tâm muốn để Hương Liên dây vào.


      Nguyệt Thược chân trước mới đưa Hương Liên, tâm biết vì sao bắt đầu trận trận đập hỗn loạn, nàng uống chén nước nằm xuống nghỉ ngơi, lúc này trong nội viện tiểu nha đầu đến ở ngoài Hàn Tùng Hiên gọi nàng.


      "Nguyệt tỷ tỷ, tứ nãi nãi truyền ngươi thượng phòng."


      Vĩnh Thọ chạy vào, mặc dù tuổi còn nhưng nghe nhiều thủ đoạn sửa trị thiếp thị tỳ nữ trong hậu viện của chính thê, khỏi lo lắng giậm chân, "Làm sao bây giờ, Tứ gia lại có ở đây." xoay vòng nghĩ ra chủ ý tồi, "Nếu tỷ tỷ ngươi đâu trốn , chờ Tứ gia trở lại lại gặp tứ nãi nãi."


      Vĩnh Thọ cùng Nguyệt Thược gần đây hay qua lại, Nguyệt Thược giống như Đại tỷ tỷ chiếu cố , tự nhiên trong lòng nghiêng về phía Nguyệt Thược, đặc biệt là lúc Lý Diệu Quỳnh đến thư phòng trừng mắt lạnh với chẳng khác gì con cọp cái, nên càng sợ tiểu tỷ tỷ nhu nhược bị bắt nạt.

      Tiểu nha đầu thấy bên trong có người trả lời, tới cửa hướng bên trong lại hô câu: "Nguyệt tỷ tỷ, tứ nãi nãi chờ ngươi."


      Nguyệt Thược trả lời câu, "Ngươi chờ chút, ta lập tức xong." Nàng với Vĩnh Thọ, "Ta trước chuyến."


      Nàng cùng tiểu nha đầu từ hành lang nhập đường hẻm, bước chân vội vã đuổi tới Thu Minh Cư. Đến thượng phòng, đê mi liễm mục (sụp mi thuận mắt) quỳ xuống dập đầu thỉnh an, "Tứ nãi nãi đại an."


      Lý Diệu Quỳnh bàn tay trắng nõn, móng tay dài bôi nước phượng tiên đỏ tươi, tay hoa hơi vểnh, ưu nhã thong dong ăn canh tổ yến, hoàn toàn có hình dáng người đàn bà chanh chua đêm qua.


      Trận đánh này thu được toàn thắng , nàng tự cảm thấy mình là người bị hại, vài ngày trước chuyện nàng tìm Mã Tiên cần phải được bỏ qua, Bùi Hành vẫn nên cẩn thận (với nàng).


      Cho nên thu thập tiểu tiện nhân trong viện của mình ra ngoài là chuyện chơi.


      Có điều lời Vương mụ mụ khi sáng còn văng vẳng bên tai, "... thời gia áy náy, chúng ta nên đứng đắn cân nhắc gia làm sao đền bù cho ngài. Đem tiểu tiện chủng kia giết nhất thời thống khoái chọc giận gia, tổn thương tình cảm phu thê."


      Lý Diệu Quỳnh lúc ấy giận dỗi hỏi ngược lại, "Cứ như vậy buông tha nàng, ta nuốt trôi cơn tức này , chỉ sợ trong sân mỗi người đều học theo."


      Vương mụ mụ cười lạnh, "Buông tha nàng ta, tiểu thư chịu ta cũng chịu, trước kia chúng ta nhìn lầm thả tiện chủng này trong viện, cho nàng ta cơ hội bấu víu cành cây cao, nhưng chúng ta phải làm cho nàng ta biết , dù nàng ta làm sao bò được lên đầu cành cũng vẫn chỉ là di nương, thấy tiểu thư còn phải ngoan ngoãn phục dịch. Ngày hôm nay chúng ta đem chuyện nàng ta hồ mị người để đánh chửi nàng, chỉ kêu nàng đến hầu hạ ngài, dù là gia biết cũng phản đối."


      xong cúi đầu ở bên tai Lý Diệu Quỳnh biện pháp ác độc quản thúc người ra sao, Lý Diệu Quỳnh nghe được gật đầu liên tục.


      Bởi vậy lúc này Nguyệt Thược quỳ xuống thỉnh an, Lý Diệu Quỳnh vội mà chất vấn, cũng chất vấn, chỉ là gọi nàng đứng dậy, bản thân được Thải Linh và Hương Điệp hầu hạ, chậm rãi dùng chén tổ yến đúng hai khắc chung, xong mới khoan thai súc miệng lau tay.


      Nguyệt Thược quỳ thấy đau, tê dại, mỏi nhừ, cắn răng gắt gao chống.


      Lý Diệu Quỳnh lười biếng nằm ở giường, : "Chân này gần đây mỏi vô cùng, Nguyệt Thược, ngươi qua đây xoa cho ta."


      Nguyệt Thược ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Thải Linh mặt chút thay đổi, bên cạnh Hương Điệp mắt lạnh châm biếm, mi mắt rủ xuống cung kính ứng: "Dạ." Nàng đứng dậy, đến bên giường muốn ngồi xuống tiểu thêu đôn.


      Vương mụ mụ đem thêu đôn dời đến bên, : "Lão nhân gia ta ngồi bên đây."


      Nguyệt Thược nhìn Lý Diệu Quỳnh ngồi giường, lại lặng lẽ quỳ dọc theo sập, nàng trước kia cũng giúp Lý Diệu Quỳnh vân vê qua chân, chủ tử vui vẻ thân cận để cho ngồi ở giường, dù là vui bình thường để cho ngồi tiểu thêu đôn...


      Lý Diệu Quỳnh nhàn nhạt nhìn nàng, đôi mắt đẹp chợt lóe qua tia trào phúng, "Như thế nào, làm người trong phòng Tứ gia, việc của nha đầu trước kia đều quên sạch?"


      Nguyệt Thược vội vàng lắc đầu, " phải..."


      Hương Điệp vẻ ngoài cười nhưng trong cười, : "Nguyệt Thược, ngươi cứ quỳ gối sập xoa chân cho tiểu thư, cao thấp vừa vặn."


      Nguyệt Thược cắn răng, Lý Diệu Quỳnh dựa vào gối đầu, khí định thần nhàn chờ đợi, nàng rất hài lòng nhìn tiểu nha đầu quỳ xuống.


      phòng nằm nằm, ngồi ngồi, đứng đứng, Nguyệt Thược người quỳ nhàng vân vê ấn cho Lý Diệu Quỳnh.


      Bên này Thải Linh, Hương Điệp hai người nha đầu tán gẫu với Lý Diệu Quỳnh, chút ít chuyện mới lạ hôm qua Tào gia.


      "Tào gia thế nhưng nuôi toàn bộ gánh hát, hôm qua nghe hí khúc 'Hiền Nhị tỷ giáo phu' chính là bọn họ tự mình sắp xếp, nơi khác có khi được nghe."


      "Đừng hí khúc, nhà bọn họ chính là ăn cũng đặc biệt hiếm có, điểm tâm nhà bọn họ, đầu bếp nhà chúng ta còn làm được."


      ...


      Trong lúc đó, Thải Bạch tiến vào mấy lần, phải là đến truyền lời vài người quản là mang theo vài quản gia tức phụ tiến tới đáp lời, ví dụ như song cửa sổ tây sương bích sa cũ, thay thế là dùng giấy hồ hay là sa hồ, hoặc là Thu Minh Cư hư hỏng số dụng cụ trong quỹ chung, trương mục tứ nãi nãi chuẩn bị ký, còn có cửa hàng bạc bên ngoài đưa tới vòng tay mới đánh xong, chờ tính tiền.


      Lý Diệu Quỳnh cũng lười biếng giải thích với vài người tức phụ, : " người khó chịu, nên đứng dậy."


      Mấy tức phụ quét mắt vòng tiểu nha đầu quỳ, trong lòng biết , mặt cười làm lành, "Tứ nãi nãi thoải mái cứ việc nằm, chúng ta chỉ hai câu mà thôi."


      Như vậy buổi trưa qua, tính tính thời gian Bùi Hành hằng ngày trở lại, Lý Diệu Quỳnh mới ôn hoà với Nguyệt Thược: "Ngươi hầu hạ rất tốt, hôm qua dạo vườn bên trong Tào gia mỏi mệt, để ngươi nhấn cái như vậy, khoan khoái rất nhiều."


      Nguyệt Thược thân thể mệt mỏi chịu nổi, quỳ đầu gối cơ hồ mất tri giác, vừa đói vừa mệt mỏi vừa khát, còn phải chịu đựng ánh mắt chế giễu đầy phòng. Nghe được câu kia, thân thể mềm nhũn, chỉ sợ thiếu chút ngã xuống.


      Nàng thanh hơi khàn khàn, "Tạ nãi nãi khen."


      Lý Diệu Quỳnh khẽ mỉm cười ngồi dậy, đưa tay đem cằm Nguyệt Thược nâng lên, hỏi nàng: "Ngày hôm nay bảo ngươi hầu hạ ta, ủy khuất ngươi?"


      Làm sao có thể phẫn nộ cùng ủy khuất, Nguyệt Thược gắt gao nắm quyền, nhìn ra phía sau Lý Diệu Quỳnh, đờ đẫn : " ủy khuất."


      Ngón tay Lý Diệu Quỳnh dùng sức, móng tay cứng rắn sít sao đâm vào làn da non mịn của Nguyệt Thược, " ủy khuất, ủy khuất ngươi bày ra cái vẻ mặt này làm gì? Cho ai xem, là muốn để Tứ gia xem, để Tứ gia biết ta bạc đãi ngươi?"


      Nguyệt Thược đau nước mắt trào ra, "Ta có."


      Lý Diệu Quỳnh cười lạnh, " có, trước mặt ta cũng dám lộ ra cái vẻ khóc lóc đáng thương, chớ phải là bình thường dùng cái vẻ này để lừa gạt Tứ gia, khiến cho Tứ gia ly tâm với ta."


      Vương mụ mụ ở bên theo quát lớn hù dọa, "Hôm nay nãi nãi bảo ngươi hầu hạ là coi trọng ngươi, ngươi nếu là ở trước mặt Tứ gia nhiều câu, ta mai này để cho mẹ mìn đến bán ngươi."


      Nguyệt Thược chảy nước mắt : "Ta dám."


      Lý Diệu Quỳnh hài lòng cười, lúc này mới buông tay, nhưng móng tay để lại sâu dấu vết cằm Nguyệt Thược, nàng vỗ vỗ mặt Nguyệt Thược, : "Hôm nay trở về , ngày mai ngươi lại đến hầu hạ."

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mong chuong moi cua ban

    5. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      ☆, chương 15 Ý muốn bảo vệ

      Từ Thu Minh Cư ra, Nguyệt Thược khập khiễng tới, nhịn được khóc.

      Trùng sinh biết tình phát triển, có nghĩa là lại lần nữa trải qua loại hành hạ này thống khổ. Quỳ đau cùng nhục nhã dù là trải qua trăm lần, vẫn là làm cho người khó thừa nhận.

      Nhưng đúng là loại thống khổ này mới để cho nàng lại lần nữa kiên định kế hoạch của mình.

      Cửa Hàn Tùng Hiên, Vĩnh Thọ trông thấy Nguyệt Thược khỏi thở phào nhõm, chạy đến trước Nguyệt Thược quan sát nàng, : "Nguyệt tỷ tỷ, Tứ gia trở lại, ta vốn là muốn chuyện của ngươi cho Tứ gia, Vĩnh Tuyên vẫn nên chờ ngươi trở lại tự mình cho Tứ gia."

      Nguyệt Thược liếc qua Vĩnh Tuyên nuôi chim dưới mái hiên, Vĩnh Tuyên hướng nàng cười cái, Nguyệt Thược trong lòng biết Vĩnh Tuyên muốn Vĩnh Thọ vì nàng đắc tội chủ tử nội viện, mới ngăn cản Vĩnh Thọ. Nàng cũng trách , miễn cưỡng cười cười với Vĩnh Thọ, : "Vĩnh Tuyên làm đúng, ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng đừng tùy tiện ở trước mặt chủ tử chuyện."

      "Ừ, ta nghe tỷ tỷ." Vĩnh Thọ gật gật đầu, ngẩng đầu chú ý tới cằm của nàng có máu ứ đọng, bị hù dọa, : "Tỷ tỷ mặt ngươi làm sao vậy?"

      Nguyệt Thược đưa tay sờ, trận đau, " có việc gì, chút thương thôi."

      Nàng vào Hàn Tùng Hiên, chỉ thấy phía tây gian trong thư phòng, Bùi Hành ra ngoài trở lại, tháo xuống quan đái phiền phức, dùng cây ngọc trâm màu mỡ dê vấn tóc, buổi sáng ra cửa mặc áo dài tơ lụa xanh ngọc cũng thay ra, người chỉ mặc bộ nguyệt bào lỏng lẻo, bởi vì thân hình cao lớn khỏe mạnh, y phục ở nhà càng mặc hết sức khoan thai. Lúc này khí định thần nhàn cầm lấy bức họa thưởng thức, thần sắc an nhàn.

      Buổi sáng ra cửa còn thoải mái, trở lại vui vẻ như vậy, hẳn là gặp được chuyện gì tốt. Nguyệt Thược kinh ngạc nhìn Bùi Hành vài lần, đột nhiên quyết định buông tha cho kế hoạch khóc lóc kể lể, cần gì chứ, nàng còn có biện pháp khác đối phó chuyện này, nhất định phải phá hư tâm tình tốt Bùi Hành khó có được.

      Nghĩ xong, giơ lên tay áo lau lau mắt, lặng lẽ hướng lầu mà , chuẩn bị dùng chút nước trong phòng rửa mặt, kết quả vừa vắt khô khăn, cửa bên kia bị đẩy ra.

      Bùi Hành mặt còn mang theo thần sắc nhu hòa, cười hỏi, "Làm sao từ bên ngoài trở lại mà vấn an gia?"

      ngoài dự đoán xuất dọa Nguyệt Thược nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn .

      Bùi Hành vẻ mặt từ từ thay đổi, vui mừng từ từ rút , trong mắt vui vẻ biến mất, thay vào đó là ngưng mi trầm lãnh, từng bước bước qua.

      Nguyệt Thược có chút luống cuống, nàng quyết định muốn cho Bùi Hành, nghiêng đầu che giấu.

      Bàn tay Bùi Hành kiên định hữu lực, ngón cái cùng ngón trỏ thoáng dùng lực đem mặt Nguyệt Thược quay qua, khom người cúi đầu, con mắt đen nhánh thâm thúy nhìn chằm chằm hai vết thương bị móng tay làm bị thương.

      "Ai đả thương ngươi?" Thanh thấp, đè nén loại tâm tình khó tả.

      Nguyệt Thược giương mắt nhìn , Bùi gia nam tử đều là trung đẳng vóc dáng, duy chỉ Bùi Hành đặc biệt cao lớn. là người đọc sách, nhưng lại chỉ thích đọc sách, cưỡi ngựa săn đá cầu du ngoạn mỗi thứ chút, Bùi Hành chơi so với con nhà giàu còn tinh thông hơn, luyện thành thân da thịt cứng rắn. Như vậy mặc dù mặc áo dài, đóng khăn vuông của người đọc sách, nhìn giống như người nhã nhặn, chỉ có Nguyệt Thược người bên gối mới biết được lực lượng chứa trong thân thể của sau khi bỏ y phục.

      Nguyệt Thược cắn răng, ràng muốn , nhưng là bị hỏi như thế, cảm thấy còn ủy khuất hơn so với lúc mới ra khỏi Thu Minh Cư, chỉ cảm thấy trong cổ họng phát căng, con mắt nóng lên.

      Ở trong mắt Bùi Hành, trong đôi mắt to của thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, nước mắt từng hạt rơi xuống, ràng là bị ủy khuất lại hết lần này tới lần khác quật cường chịu với .

      Trong lòng cảm thấy chua xót.

      biết tính tình Nguyệt Thược là điềm tĩnh mềm mại cỡ nào, bị người khi dễ về nhà còn muốn che giấu.

      Bùi Hành đem Nguyệt Thược ôm vào lòng, cúi đầu dụ dỗ nàng, "Đừng khóc... Ngươi muốn cũng sao, đừng khóc."

      Nguyệt Thược cuốn rúc vào trong ngực rộng lớn của nam nhân, cái loại ấm áp cùng chua xót đó, chỉ chế trụ nổi nước mắt của nàng, kích thích nàng như mở ra ống thoát nước, ức chế được nức nức nở nở òa khóc.

      Nàng ôm chặt lấy eo thon hữu lực rắn chắc của Bùi Hành, giọng gọi , "Tứ gia..."

      "Ta ở đây, đừng sợ." Bùi Hành sờ cái đầu trong ngực.

      Nàng gọi tiếng lại tiếng, Bùi Hành kiên nhẫn đáp lại nàng.

      Chờ Nguyệt Thược khóc mệt, Bùi Hành ôm nàng lên giường, tay đụng phải đầu gối Nguyệt Thược, Nguyệt Thược kêu đau tiếng, lại gấp rút kềm chế, còn làm bộ có chuyện gì đuổi Bùi Hành rời , giọng còn khàn khàn, "Ta... Ta sao."

      Bùi Hành cho nàng động, đè nàng ở giường thoát được cả người trơn bóng, chỉ còn cái yếm che thân, chỉ thấy hai chân thiếu nữ trắng noãn cân xứng ngượng ngùng rụt lại, mỗi khớp xương chân đều có máu ứ đọng to bằng đầu nắm tay.

      Bùi Hành xem cơ hồ ức chế được tức giận, môi mím chặt.

      Nguyệt Thược thừa dịp Bùi Hành buông lỏng tay mạnh mẽ, vội vàng đem chăn mền che người lại, lúc này tâm tình cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả. Phẫn hận, thương tâm, ủy khuất, sau đó đột nhiên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhắn còn vương nước mắt đằng đằng đỏ lên.

      Giữa ban ngày, chỉ xem chân là được, sao lại có thể cởi hết người ta ra như vậy...

      Bùi Hành hít sâu, hít sâu, lâu mới khống chế tâm tình, lộ ra mỉm cười trấn an Nguyệt Thược, "Hôm nay cần ngươi hầu hạ, ngươi ở lầu nghỉ ngơi tốt." Lưu lại những lời này liền nặng nề bước xuống lầu.

      gọi Vĩnh Thọ và Vĩnh Tuyên vào phía tây gian hỏi thăm, biết Nguyệt Thược là bị Lý Diệu Quỳnh truyền vào nội viện, lần đầu tiên sau khi kết hôn phẫn nộ với Lý Diệu Quỳnh tuôn ra, là loại hận trước kia nàng ta chịu thua kém, hận nàng ta ngu muội. Loại hận này, mang theo cảm giác chán ghét lạnh như băng.

      Phất phất tay, Bùi Hành để cho hai hạ nhân ra ngoài. mình trong thư phòng trầm mặc ngồi hai nén hương.

      gọi Minh Kỳ tiến vào hỏi: "Ngươi biết thân khế mấy hạ nhân của hồi môn nãi nãi nhà chúng ta để ở đâu ?"

      Minh Kỳ ngẩn ra, suy nghĩ chút trả lời: "Như lão thái thái hay mấy phu nhân, thân khế của bọn hạ nhân đều là để cùng chỗ ở Bùi gia, tiểu khố phòng thu. Nhưng của hồi môn của mấy nãi nãi vẫn là tự mình thu, áng chừng đợi ngày sau mấy tiểu tử xứng hôn, thân khế kia mới có thể lấy ra."

      Bùi Hành gật gật đầu, đứng dậy đến cửa sổ, xem đèn lồng mới đốt ngoài song cửa sổ, ánh mắt tĩnh mịch, lẳng lặng đứng lâu.

      Minh Kỳ thắt tay nhúc nhích, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

      Bùi Hành nghĩ đến Lý Diệu Quỳnh hôm qua bắt người điên cuồng, đại nam nhân da dày thịt thô, người cũng bị cào ra vài tia máu, lại nghĩ tới Nguyệt Thược tiểu nha đầu điềm tĩnh nhu thuận như vậy, thời thành cái đinh trong mắt Lý Diệu Quỳnh, bị hạn chế bởi thân phận chủ tớ thừa nhận hành hạ, thậm chí sợ dám cáo trạng với .

      hối hận ngày đó muốn nha đầu kia, ngược lại hết sức cao hứng tiện tay bắt nha đầu, thế nhưng bắt đúng rồi. bao lâu có buông lỏng bình tĩnh như vậy, mỗi ngày đối mặt với Lý Diệu Quỳnh bá đạo cay nghiệt, Phù Dung lõi đời, sành sõi, cho là mình còn cảm giác đối với nữ nhân hậu viện, chỉ còn lại phát tiết mỗi ngày.

      Nhưng là tiểu nha đầu này, làm cho lại lần nữa muốn có cảm giác đau sủng nữ nhân của mình, cảm giác muốn trêu chọc tiểu nương cười làm cho tâm tình tốt hơn, đùa giỡn đối phương xem đối phương đỏ mặt như niềm vui thú thản nhiên.

      Hôm nay thấy nàng khóc, tâm phát căng đau nhức, làm cho bỗng nhiên dâng lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt. Cảm giác này ràng cho biết, đây là nữ nhân của , muốn để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.

      Kể cả Lý Diệu Quỳnh.

      Sau cùng Bùi Hành từ cửa sổ xoay người lại, ánh mắt của thâm thúy mà sắc bén, nhìn Minh Kỳ, từng chữ từng chữ mệnh lệnh:

      "Đem mọi chuyện của ngươi đều để xuống, ta cho ngươi làm chuyện..."

      Ba đầy tớ ở Hàn Tùng Hiên như Minh Kỳ là tối được trọng dụng, Bùi Hành để cho xử lý loại “chuyện” tư cách này, Minh Kỳ kinh ngạc mở to hai mắt.

      Bùi Hành nhàn nhạt hỏi: "Minh Hồng so với ngươi am hiểu hơn xử lý chuyện như vậy, ta gọi mà gọi ngươi, ngươi cũng biết vì cái gì?"

      Minh Kỳ hơi suy nghĩ chút, cảm thấy khỏi lại là chấn động.

      Minh Hồng người này mưu ma chước quỷ nhiều, chút chuyện bàng môn tà đạo ta đều am hiểu, nhưng là tính cách của ta cũng đủ cẩn thận, uống rượu cái gì cũng dám , có số việc khó bảo toàn miệng ta lộ ra. Nhưng là bất đồng, làm việc tỉ mỉ có mạch lạc có thể thủ khẩu như bình, mỗi lần Tứ gia giao nhiệm vụ xuống, cầu mau, nhưng cuối cùng nhất định hoàn thành.

      Tứ gia... Thế nhưng đối với nha đầu lại để tâm như thế.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :