1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh nông gia Tam cô nương - Ma Lạt Hương Chanh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 60: ĐỪNG CÓ ĐOÁN MÒ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Theo phong tục địa phương bốn ngày sau đám cưới là ngày lại mặt. Hôm nay, Dương Bắc Kinh đưa Diêu Tiểu Đông trở lại từ sớm. Tính tình hai người đều chín chắn, biểu ân ái thân mật trước mặt người khác, nhưng cũng bất giác có vài động tác ăn ý. Diêu Tam Tam nhìn chị hai, đuôi mày khóe mắt ràng tự giác chứa đựng nụ cười ngọt ngào.

      Dĩ nhiên, cặp vợ chồng rể và chị hai, còn chỗ nào để người ta phải lo lắng nữa.

      Con rể lại mặt sau đám cưới, thông thường phải uống vài ly, là người trong nhà cả rồi, nên cũng chú ý lắm, Trương Hồng Cúc xào vài món ăn ngon miệng, người nhà ngồi quanh bàn, vừa ăn vừa chuyện, Diêu Liên Phát vui vẻ thoải mái uống chút rượu, riêng Dương Bắc Kinh giờ có kinh nghiệm, tay bưng ly rượu, chỉ uống, chứ vẫn thấy cạn.

      rể, uống rượu sao?”. Diêu Tam Tam cố ý .

      uống đây”.

      “Nhưng bưng ly rượu lâu rồi, kính rượu cha em như vậy, thành ý đâu?”.

      “Tưởu lượng cha tốt, có thể uống. Còn nếu uống say quá, ai chở chị hai em về nhà đây?”.

      Dương Bắc Kinh thầm trong bụng, mà uống say quá, thể mang vợ về nhà , mấy đứa nhóc tụi em, kiểu gì mà la hét đòi ném vào chuồng dê nữa chứ.

      Nghe thấy có người gõ cửa bên ngoài, Tiểu Tứ liền đặt đũa xuống, tay còn cầm chân gà chạy mở cửa, rất nhanh chạy vào với vẻ mặt thần bí, nháy nháy mắt với Diêu Tam Tam, với Diêu Tiểu Cải:

      “Chị ba ơi, có người tìm chị kìa”.

      “Tìm chị hả?”. Diêu Tiểu Cải , “Ai tìm chị? Sao em kêu họ vào?”.

      Diêu Tiểu Cải rồi đứng dậy ra ngoài, vừa , Tiểu Tứ liền ngoéo ngoéo ngón tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam hiểu ý, hai đứa chuồn ra ngoài như hai tên trộm.

      chiếc xe gắn máy dựng ngoài cổng lớn, bên cạnh là người đàn ông trẻ tuổi, vóc người cao thấp, mặc áo sơ mi trắng, có vẻ rất lịch . Diêu Tiểu Cải kinh ngạc hỏi:

      “Kỹ thuật viên Lục, sao rảnh rỗi đến đây thế?”.

      Người nọ vừa thấy Diêu Tiểu Cải ra ngoài, liền cười : “Hôm nay ngang qua đây, có mang ít đồ cho em. Sổ ghi chép bảo bối của em vẫn còn ở chỗ , đem qua cho em luôn”.

      Người này ngôn ngữ địa phương, nhưng khẩu có hơi khang khác, nếu lắng nghe kĩ, cũng nghe . Diêu Tiểu Cải nghe vậy cười rạng rỡ, vội hỏi:

      “Đem thứ tốt gì cho em? Em còn tính tìm đó”.

      “Tìm hả? Thế sao em ?”.

      “Gần đây bận rộn chuyện đám cưới chị hai em. Mấy ngày tới phải ấm áp sao, em tính ươm giống cá trê, có điều em mò ra thuốc trợ sản . Cá trê , nghĩ chắc thể dùng thuốc giống mấy chục cân cá lớn ở trại thủy sản đâu nhỉ?”. Diêu Tiểu Cải líu lo hơi, sau đó vội hỏi:

      đem cái gì cho em?”.

      “Đem cho em ít tài liệu, có lẽ em cần dùng tới”.

      Người nọ rồi lục tìm trong ba lô, Diêu Tam Tam và Tiểu Tứ vịn khung cửa nhìn ra, lúc này Diêu Tam Tam bước ra, cố ý ho khan tiếng, :

      “Chị ba, chị có khách hả? Sao chị mời khách vào nhà ngồi?”.

      Diêu Tiểu Cải vỗ ót, : “Mừng quá nên quên mất. Kĩ thuật viên Lục, mau mau vào nhà ngồi chơi”.

      Lúc này Diêu Tiểu Đông cũng theo ra cổng lớn đón tiếp, Diêu Tiểu Cải giới thiệu: “Kỹ thuật viên Lục, đây là chị hai em, hai đứa quỷ này, là em tư và em út của em”.

      “Chào mọi người”. người nọ gật đầu với Diêu Tiểu Đông, khẽ mỉm cười : “Tôi là Lục Cạnh Ba, là đồng nghiệp của Tiểu Cải”.

      Đồng nghiệp? Là người chị ba quen khi làm? Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua chiếc xe gắn máy, khỏi nhớ đến nghi vấn của lúc trước, chàng Lục Cạnh Ba này, phải là người dạy chị ba lái xe gắn máy đấy chứ?”.

      “Vào trong nhà ngồi . Tiểu Cải là, sao lại để đồng nghiệp đứng ngoài cửa chuyện thế!”. Diêu Tiểu Đông dẫn Lục Cạnh Ba vào nhà chính, Dương Bắc Kinh cũng đứng ở cửa, nét mặt của Tiểu Tứ mới rồi ràng là có chuyện gì đó, trông Dương Bắc Kinh cũng có vẻ hiếu kỳ.

      Mấy người dẫn Lục Cạnh Ba vào nhà, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc thấy người đàn ông trẻ tuổi tới nhà, hơi kinh ngạc, ngay sau đó đứng dậy mời Lục Cạnh Ba ngồi xuống. Trước tiên, Lục Cạnh Ba lễ phép chào hỏi Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc, đoạn nhìn lướt qua bàn rượu và thức ăn, ngượng ngùng :

      “Con… vừa lúc ngang qua, tới khéo, thôi con xin phép”.

      “Xem con kìa, con tới vậy mới đúng dịp, mau mau ngồi xuống uống rượu”.

      Dương Bắc Kinh vỗ vỗ Lục Cạnh Ba, kéo ngồi xuống, Diêu Tam Tam lập tức thay ly và bát đũa sạch. Lục Cạnh Ba có chút ngượng ngùng, vội : “ cần, con đến Nghi Thành công tác. D, đ l' q đ. Có mua ít đồ về cho Tiểu Cải, cũng nghĩ nhiều chạy tới đây. là mạo muội quá”.

      “Hôm nay con lớn lại mặt, ai tới cũng phải uống vài ly”. Diêu Liên Phát ra tay rót cho Lục Cạnh Ba ly rượu, cười : “Con là đồng nghiệp của Tiểu Cải, lần đầu đến chơi, sao có thể ngồi chơi lát chứ?”.

      Nghe Diêu Tiểu Cải gọi Lục Cạnh Ba là “kỹ thuật viên Lục”, hai vợ chồng Diêu Liên Phát liền khách khí với Lục Cạnh Ba hơn mấy phần. Thập niên tám, chín mươi, ở mỗi vùng quê đều có trạm kỹ thuật nông nghiệp, kỹ thuật viên nông nghiệp là người nhà nước có tiếng có miếng trong mắt dân quê, ăn tiền nhà nước, bưng chén cơm nhà nước đấy.

      Ba người đàn ông cứ thế ngồi uống rượu, ra chỉ có mình Diêu Liên Phát uống…, Dương Bắc Kinh luôn làm bộ bưng ly rượu, dám uống, sợ uống say, mà Lục Cạnh Ba cũng dám uống.

      “Con lái xe tới, về nhà còn tới mười mấy dặm đường, nên dám uống rượu ạ”.

      có gì, trước đây có lần tôi uống say, còn được Tiểu Cải lái xe đưa tôi về nhà đấy”.

      Dương Bắc Kinh vừa vậy, Lục Cạnh Ba liền quay đầu nhìn Diêu Tiểu Cải mà cười. Diêu Tiểu Cải cúi đầu ăn cơm, hình như có phản ứng gì. Diêu Liên Phát gặp hai người trẻ tuổi, liền bàn tán chuyện trời dưới đất, phải Dương Bắc Kinh cũng nhanh trí,
      [​IMG]





      CHƯƠNG 61: THẢ CÁ CON
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Sau đó ít lâu, nhà họ Diêu dọn vào nhà mới, mặc dù phòng ốc rộng rãi, nhưng Tam Tam với chị ba và Tiểu Tứ vẫn ở chung phòng, trong phòng bày ba cái giường nhìn có vẻ chật hẹp, nhưng ba chị em quen ngủ chung chỗ, muốn tách ra.

      Chỉ có khác là, trong nhà đặc biệt chừa ra phòng, giường, chuẩn bị cho chị hai rể tới ở.

      Diêu Tam Tam tiếp tục thu mua cá trê, lớn bán luôn, chút giữ lại thả vào ao nuôi. huy động cả nhà cùng hỗ trợ, cá trong cái ao năm rồi Diêu Tam Tam chừa lại, nay được bắt ra thả vào những ao khác, số lượng cá lớn, đầu xuân lại càng sinh sôi nảy nở nhiều thêm, chỉ ao tài nào chứa hết.

      Cái ao rỗng đó được khử độc phơi nắng mấy ngày, sau khi khử độc và sửa sang lại, được chuẩn bị để sau này thả nuôi cá trê con.

      Lúc bắt cá trê, Diêu Tiểu Cải tỉ mỉ lựa chọn số cá trê lớn, đặc biệt nuôi riêng trong ao sạch, đây là Diêu Tiểu Cải giữ lại để làm cá giống.

      Lúc thu mua gặp con cá nào có sức sống mạnh, Diêu Tiểu Cải cũng giữ lại nuôi riêng. Đó đều là những con cá may mắn được chọn trúng, được nuôi bằng bột cá, cám gạo, cỏ non .

      Diêu Tam Tam theo sau chị ba, nhìn chọn lựa cá trê. Lúc Diêu Tiểu Cải làm những việc ấy, có loại trầm tĩnh chú tâm, trong lòng có việc khác. Cá trê được nuôi chung theo tỉ lệ trống mái 1:2, sau đó vớt từng con ra, chuẩn bị thuốc trợ sản và ống tiêm để tiêm cho cá.

      Nhưng cá trê rất trơn, Diêu Tiểu Cải cầm mãi mà cầm chắc, cầm chắc đâu dám tiêm!

      Diêu Tiểu Cải suy nghĩ lát, bèn lấy cái khăn lông ướt, cách khăn lông cầm được cá trê, cuối cùng đập nó cái. Đập xong tiêm thuốc, rồi thả lại ao .

      Trong thời gian đó Lục Cạnh Ba có tới lần, đặc biệt xem ươm giống, thấy lấy khăn lông ướt cầm cá trê, bèn :

      “Lấy khăn lông cầm nó, có khi nào ép bụng, làm nó bị thương ? Nhất là cá trê, trong bụng toàn là trứng, rất dễ bị thương”.

      “Nhưng nó trơn quá bắt được”.

      Vẩy ít đất cát lên người nó , có người dùng cách này rồi”.

      Diêu Tiểu Cải liền thử chút, cá trê dính đất cát, quả nhiên rất dễ nắm, cũng đè ép bụng cá, nhưng đất cát lại ảnh hưởng đến dịch nhờn của cá, khiến nó dễ sinh bệnh, chung cũng vẫn có ảnh hưởng.

      “Thứ cá này trơn tuột, cũng còn cách nào khác”. Diêu Tiểu Cải cẩn thận bắt được cá trê, Lục Cạnh Ba thuần thục rút thuốc vào ống tiêm, đưa cho .

      Diêu Tam Tam bưng hai ly nước đến, thấy chị ba và Lục Cạnh Ba tập trung vào cá trê, hai người cách nhau cái bàn , đầu chụm đầu, chỉ lo chú ý cá trê bàn, người bắt cá đặt lên bàn, người tiêm thuốc cho cá, rất tập trung và ăn ý.

      “Kỹ thuật viên Lục, nghỉ ngơi uống miếng nước ”.

      Lục Cạnh Ba nghe thấy ngẩng đầu lên, cũng khách sáo, tiện tay nhận lấy ly, đưa cho Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải cầm lấy uống hơi hết nửa ly, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

      Lục Cạnh Ba đón lấy ly khác, uống vài hớp, rồi tiếp tục giúp đỡ Diêu Tiểu Cải.

      Diêu Tam Tam nhìn hai người kia phối hợp ăn ý, thầm than thở, trông hai người ở chung chỗ hài hòa như vậy, thế mà tạo hóa trêu người, sợ chị ba phải tổn thương lần nữa, nên bây giờ cũng dám mong đợi.

      Sau khi trợ sản thủ công, chuyển số cá mang trứng vào ao, dùng làm ao ấp trứng. Vừa đó qua Đoan ngọ, nhiệt độ vô cùng thích hợp, chỉ mất ba bốn ngày, trứng cá trê liền nở.

      “Mau nhìn mau nhìn, cá trê nở hết rồi”.

      Diêu Tiểu Đông nằm cạnh ao, mặt mày vui vẻ gọi Diêu Tam Tam. Diêu Tam Tam học theo , nằm cạnh ao, nheo mắt nhìn hồi lâu, hình như trong ao đúng là có ít thứ nho , động đậy, mà nhìn cũng lắm.

      Vài ngày sau, Diêu Tiểu Cải lại vớt cá lớn ra, bây giờ, Diêu Tam Tam có thể thấy những con cá bơi lội trong ao, bé xíu, hình như có râu, chúng có thể bơi trong nước. Mèo Mạnh Mẽ D. đ,l q' đ. Diêu Tiểu Cải liền dùng cái sàng vải, lọc sữa bột thả vào nước, “mở miệng” cho số cá trê mới nở.

      Tiếp đó, để chăm sóc cá trê con, càng là những việc mà Diêu Tiểu Cải làm đến quen tay tại trại thủy sản. gần như cả ngày đều canh chừng bên ao, cho số cá trê chỉ dài mấy milimet ăn lòng đỏ trứng, sữa đậu nành.

      “Chị ba, chị giỏi quá, nhìn mấy con cá này bơi bơi, em thấy mừng quá”.

      Diêu Tam Tam nằm cạnh ao với Diêu Tiểu Cải, nhìn cá trê còn vừa lớn bằng centimet trong nước, mặt mày vui sướng, ấp ra được cá trê con, mai mốt họ có thể nuôi với quy mô lớn, cần tốn tiền thu mua cá trê thả nuôi nữa.

      Tỉ lệ ấp trứng cá trê so với cá trê sinh sản tự nhiên rất thấp, Lục Cạnh Ba bày cho Diêu Tiểu Cải biện pháp này, cầu điều
      [​IMG]
      Lim-0403, duongdo, Hale20511 others thích bài này.

    2. Ngọc Bình

      Ngọc Bình New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      Zazaza a Bào về rồi kìa... chờ mãi mới thấy người ~~~ woa woa

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 62: NGHỈ PHÉP THĂM NHÀ
      Edit: Mèo Mạnh Mẽ

      Mùa thu vừa qua , thời tiết cỏ khô sương trắng kéo đến, Bào Kim Đông chợt xuất trước mắt Diêu Tam Tam. Trong ánh nắng mai, đứng sau lưng Tam Tam, lười biếng gọi :

      "Tam Tam."

      Khi đó Diêu Tam Tam đứng cạnh ao, thơ thẩn nhìn nước bùn đen nhánh trong ao. Cái ao này mới vừa gạn cá lên, vẫn chưa được phơi nắng trừ độc. dậy sớm đến thăm ao chuyến, giống như người ta có vật cưng thích, thể mang theo bên cạnh, nên luôn có thói quen mau chân đến nhìn chừng nó.

      khí tốt, tâm trạng thoải mái, cả người cũng hết sức khoan thai.

      Diêu Tam Tam vừa quay đầu lại, thấy Bào Kim Đông. Trang phục quân đội, trông rất chỉnh tề, ngay cả nón lính cũng đội ngay ngắn đầu, thoạt nhìn có vẻ hiên ngang mạnh mẽ, nhưng nhìn kĩ, lại thấy có loại cảm giác mệt mỏi lười nhác.

      Ừm, hình như càng cao lớn, mặt mũi cũng ngăm đen, trông khác gì nước bùn này cho lắm.

      Diêu Tam Tam bình tĩnh dõi mắt nhìn hồi lâu, mới ngoảnh mặt , tiếp tục nhìn bùn đất dưới đáy ao.

      “Ô hay, con bé này, nhìn thấy mà làm lơ hỏi tới vậy đó hả? Uổng công sáng sớm bò tới tìm em”.

      Bào Kim Đông bước vài bước tới cạnh ao, giơ tay bắt được cánh tay Diêu Tam Tam, Diêu Tam Tam có cảm giác như bị xách lên vậy, đành cam chịu để lôi lên sườn dốc cạnh ao cá, đứng chỗ đất bằng.

      “Nhìn thấy có phản ứng gì hết vậy? Em cái con bé này!”.

      “Bất ngờ quá, nên kịp phản ứng. mạnh khỏe mấy tháng có tin tức, cũng viết thư tiếng”. oán trách.

      “Tại nghĩ, thư đường cũng mất hai tháng, chừng thư còn chưa tới, tới trước rồi”.

      Cái này cũng đúng, có điều, bất ngờ chút được sao?

      Bào Kim Đông quan sát mấy lần, cười cái rồi : “Cuối cùng cũng cao lên được chút, chắc đến cằm nhỉ?”. xong, thò tay lên đỉnh đầu khoa khoa cái, “Ừm, vẫn được như mong đợi, hơi kém chút, gầy như con cò”.

      Diêu Tam Tam có cảm giác rất kì quái, Bào Kim Đông đâu có chỗ nào giống rời hai năm? Hình như chỉ mới rời chút, mười ngày? hay nửa tháng? Chẳng qua chỉ là xa nhà chuyến, bây giờ chạy về.

      Diêu Tam Tam bất giác dẩu môi lên, phàn nàn: “ Kim Đông, em còn suốt ngày vui mừng mình cao lên, có thể ngưng đả kích em được !”.

      Bào Kim Đông đáp lại bằng cách vỗ vỗ đầu , cười hơn hớn. Bộ dạng kia, vẫn cứ coi là đứa bé, hình thể có ưu thế quá lớn, dầu có coi là đứa trẻ cũng có cách nào. Nhưng mười sáu tuổi rồi, vóc người thiếu nữ bắt đầu trổ mã, bắt đầu lộ ra, mặc dù dáng dấp còn hơi ngây ngô, nhưng loại khí chất trầm tĩnh.

      Ánh mắt Bào Kim Đông tới lui vài lần người , sau đó dừng tại khuôn mặt nhắn, cười : “Đúng là có cao lên, rốt cuộc cũng hơi có vẻ người lớn rồi”.

      coi coi… bộ dạng vầy là sao? Giải phóng quân người ta đều tư thế hiên ngang, thẳng, nhìn kìa, bộ dạng lười nhác”. Diêu Tam Tam đả kích hề nể mặt.

      Thư viết về ít, nhưng chưa từng gửi hình cho , Diêu Tam Tam cũng từng tưởng tượng ra, Bào Kim Đông mặc quân phục lên, đẹp trai phong độ cỡ nào. Bây giờ thấy rồi, quân phục hiển nhiên làm nổi bật cao lớn của , nhưng nhìn tư thế xem, ràng là lười nhác.

      “Em được rồi, tối qua hơn nửa đêm mới xuống xe lửa về đến nhà, sáng sớm hôm nay gắng gượng bò khỏi giường chạy tới tìm em, lấy đâu ra nhiều tinh thần như vậy. đến nhà em tìm, lại tìm đến nhà mới của em, em út em em tới ao cá rồi”. Bào Kim Đông , “Đây đâu phải cái ao của mình hả?”.

      xa lạ chút nào, giống như chỉ mới vừa tách ra mấy ngày thôi, Diêu Tam Tam liền lôi kéo tay áo , cùng xem cái ao ban đầu họ thuê. Cá trê trong ao kia được gạn sạch, bắt đầu phơi nắng, trong ao toàn là bùn.

      “Làm sao đây? Cá trê trong này, đều bị em bắt bán hết trơn rồi”. Diêu Tam Tam nghiêng đầu cười.

      “Bán sạch rồi hả?”. Bào Kim Đông , “Vậy nuôi nữa chứ sao?”.

      Diêu Tam Tam lại lôi thong thả về phía trước, vừa vừa sực nhớ ra hỏi : “ Kim Đông, sao về rồi? phải làm lính ít gì cũng phải ba năm sao?”.

      “Lính năm hai có thể về thăm nhà”. Bào Kim Đông , “ có thời gian tháng?”.

      tháng?”. Diêu Tam Tam , “Vậy có thể ngốc ở nhà tháng rồi hả?”.

      “Cho là vậy , đường ngồi xe lửa, mất bốn năm ngày. Cộng thêm đổi xe đến liên đội, cả đến cả , mất hơn mười ngày rồi”. Bào Kim Đông ra vẻ ai oán, “Đúng rồi, có mang nho, mứt quả, thịt xông khói về cho em đó. Toàn là đặc sản ngon lành của Tân Cương đó. Để chút nữa đưa cho em”.

      “Em nghe mấy Duy Ngô Nhĩ mới là đặc sản vùng Tân Cương, em thấy TV, tóc họ tết rất dài”. Diêu Tam Tam cười hì hì hỏi, “ Kim Đông, có gặp chưa? Đuôi sam của các ấy có dài tới bắp chân ?”.
      (*)Người Duy Ngô Nhĩ là dân tộc Trung Á sống chủ yếu ở khu tự trị Tân Cương, Trung Quốc. Tuy là người Trung Quốc, nhưng người Duy Ngô Nhĩ có những đặc điểm rất khác biệt và dễ bị nhầm với người nước ngoài. Họ có vẻ bề ngoài thu hút với nước da trắng, gương mặt thanh tú, đôi mắt to và sâu, lông mày dài và rậm, sống mũi cao thẳng và dáng người cao ráo "rất Tây".

      “Chưa từng thấy”.

      “Chẳng phải ở Tân Cương hai năm rồi sao? Sao lại chưa từng thấy?”. Diêu Tam Tam bĩu môi , “Khó được lính Tân Cương, còn mang người về?”.
      [!!!.... Editor xỉu vì chịu nổi khí quá chua… *o*]

      “Yên tâm , chỗ đóng quân của liên đội rất hoang vắng, ngay cả con thỏ cái cũng thấy đâu”. Bào Kim Đông tức giận , làm Diêu Tam Tam cười to trận. Thỏ cái, mệt ra được.

      tới hai ao cá trê còn chưa gạn, chỉ vào mặt nước phẳng lặng mà : “ xem, trong này ít cũng mấy trăm cân cá đó. Này cũng là của em luôn”.

      Hai ao này, vốn giữ lại để năm sau ươm giống.

      Sau đó Diêu Tam Tam bắt đầu khó xử, lúc đầu họ cùng thuê chung ao, phí thuê bốn trăm tệ là là cả hai ra
      [​IMG]
      Lim-0403, lêthanh9009, Hale2059 others thích bài này.

    4. Zenny Ngok

      Zenny Ngok New Member

      Bài viết:
      6
      Được thích:
      2
      Bào ca đâu oy ~~~ có ̣nh theo đuổi Tam Tam k để e còn ngóng chờ :yoyo66::yoyo66::yoyo66:
      Thanks edit nha <3<3<3

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 63: AI CHỜ AI

      Chủ động dắt bẫy thỏ, nhưng suốt buổi chiều Bào Kim Đông vẫn xuất , Diêu Tam Tam càng nghĩ lại càng tức.

      Cho đến sau bữa tối, mới đến nhà họ Diêu. Lần này thay quân trang, mặc áo bông mỏng thường ngày, bước vào sân nhà họ Diêu rất tự nhiên.

      “Thím, ăn cơm chưa?”.

      “Ăn rồi, ăn rồi”. Trương Hồng Cúc cười ha hả trả lời, trong tay bà là nia khoai khô, để phơi ở ngoài, giờ cũng sắp tối, mới nhớ phải lấy vào. Trương Hồng Cúc hỏi Bào Kim Đông:

      “Khoai mới phơi đó, con ăn ?”.

      “Khoai lang khô?”. Giọng Bào Kim Đông ràng rất hưng phấn, “Muốn ăn muốn ăn. Con thèm cái này lâu rồi, mà năm nay mẹ con có phơi”.

      Bào Kim Đông xong đưa tay bốc nắm lớn, nhét vào miệng ăn. Khoai lang khô, là khoai sau khi nấu chín vào mùa đông, cắt thành lát phơi nắng mà thành, thể phơi quá khô, phơi đến lúc nửa mềm nửa dẻo. Khoai trữ từ mùa đông, càng thêm ngọt mềm, cứ như đồ vặt làm từ đường, khoai phơi đủ nắng rồi ăn càng ngon hơn.

      “Thích ăn vậy, lát nữa đêm về mớ để dành ăn ”. Trương Hồng Cúc cười ha hả .

      “Được đó ạ, tốt nhất là lấy thêm cho con nhiều chút, lúc trở về đồng đội con đòi đặc sản, đem cái này ra đuổi bọn họ còn gì bằng”.

      Da mặt dày, cho ăn ăn , ăn rồi còn muốn đem về! Diêu Tam Tam thầm khinh bỉ tên kia. Lại Bào Kim Đông rất quen thuộc với nhà họ Diêu, trước kia có khi nào quá mấy ngày mà chạy tới nhà họ Diêu? Cũng cần khách sáo làm gì. Ed: Mèo Mạnh Mẽ. Nhưng lúc đó Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát cũng có ở nhà, Bào Kim Đông với vợ chồng Diêu Liên Phát cũng tính là quen thuộc.

      “Được, để thím lấy cho con bọc”. Trương Hồng Cúc vội .

      Bào Kim Đông thuận tay đưa cái túi tay cho bà, : “Thím, đây là đặc sản con mang về từ Tân Cương, chú thím ăn thử ”.

      Trương Hồng Cúc khách sáo chút, Bào Kim Đông tiện tay đặt túi lên bàn. Diêu Tam Tam mở ra nhìn, là nho khô, mơ khô, hạnh nhân, còn có gói thịt xông khói , bốc quả mơ khô, cắn miếng, chua toét miệng.

      “Ăn ngon”. Diêu Tam Tam bỏ mơ khô xuống, xoay người bỏ , rốt cuộ lúc gần cũng nhịn được, tiện tay lấy túi nho khô . Bào Kim Đông cười cười, theo sau Diêu Tam Tam ngay trước mặt Trương Hồng Cúc, còn vừa vừa

      “Vậy con chơi nha, thím?”.

      “A, con chơi ”. Trương Hồng Cúc đồng ý, trong bụng , thằng này, cứ như ở nhà nó vậy nhỉ?

      Bào Kim Đông theo Diêu Tam Tam vào nhà , Tiểu Tứ làm bài tập, thấy chị tư và Bào Kim Đông kẻ trước người sau vào, liền toét miệng cười tinh nghịch, Diêu Tam Tam đưa nho khô trong tay cho nó. Diêu Tiểu Cải đọc quyển sổ, nhìn thoáng qua Bào Kim Đông, rồi buông sổ trong tay, quay qua Diêu Tam Tam mà

      “Em chơi , đừng có quấy rầy chị với Tiểu Tứ”.

      Bào Kim Đông nở nụ cười như ý, kéo tay Diêu Tam Tam, : “ thôi, ra ngoài chơi , chị ba em đuổi mình rồi!”.

      Diêu Tam Tam vẫn còn tức giận, dùng dằng chút, liền bị Bào Kim Đông kéo . Hai người ra đến cổng, vừa vặn chạm mặt Diêu Liên Phát dạo loanh quanh trở về, Diêu Liên Phát thấy Bào Kim Đông tùy tiện lôi kéo con mình, nặng nề ho khan tiếng, thế mà Bào Kim Đông chẳng những buông tay, còn chào hỏi nhiệt tình.

      “Chú, tìm người đánh bài sao?”.

      Diêu Liên Phát chắp tay sau lưng, đáp những lời kia, mà lớn tiếng căn dặn”

      “Trời tối rồi, đừng có chạy lung tung”.

      “Dạ, biết rồi ạ”. Bào Kim Đông đáp, rồi trắng trợn kéo con nhà người ta mất.

      --Truyện được edit bởi Mèo Mạnh Mẽ và chỉ được đăng tải duy nhất tại ***************.com, những nơi khác đều là ăn cắp--

      Ra khỏi cổng nhà họ Diêu là đụng sân lớn, Bào Kim Đông kéo Diêu Tam Tam bộ dọc theo sân, Diêu Tam Tam vung tay, thoát khỏi tay Bào Kim Đông.

      đừng có kéo em”.

      “Sao thế?”.

      phải bắt thỏ sao? Cả chiều thấy bóng”.

      Giận rồi? Bào Kim Đông vội : “Lúc sáng với em tách ra, về đến nhà ăn xong, ngả đầu xuống giường cái là ngủ thẳng tới bây giờ, nghĩ có bắn đại bác chắc cũng tỉnh được”.

      xong tự cũng cảm thấy buồn cười.

      “Ngủ như heo”. Diêu Tam Tam lắc đầu, tức giận với thú vị.Với lại mình tức giận cũng kì lạ, nghĩ lại , tức giận có gì tốt?

      “Sáng sớm mai tới đập nước chơi , bắt vịt trời cho em”.

      giữ lời, ai mà thèm theo !”.

      “Thỏ đồng chứ gì? Ngày mai nhất định bắt cho em”. Bào Kim Đông rồi vỗ ót cái, “Ngày mốt, ngày mốt , rảnh bắt liền. mới về tới nhà, hai năm về, cũng phải chạy vòng đến nhà bạn bè thân thích”.

      Vịt trời, thỏ đồng, đây là xem như con nít! Diêu Tam Tam hiểu nổi cảm giác trong lòng mình là gì, liền nhàm chán đá hòn sỏi đường văng ra trước. Bào Kim Đông chợt vòng lấy người , kéo ra sau đống cỏ khô.

      Diêu Tam Tam hoảng sợ, vừa muốn lên tiếng, Bào Kim Đông kề tai : “Đừng có lên tiếng”.

      Diêu Tam Tam ngẩn ra, dưới ánh trăng, Bào Kim Đông chỉ chỉ đằng trước, nhưng tiếng nào, tay còn nắm vai , gần như dán vào lưng , thò đầu nhìn ra phía trước. lâu sau, thấy
      [​IMG]
      Lim-0403, Hale205, 13emap7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :