1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ý Tưởng Ham Muốn - Niệm Niệm Bất Xá X (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18:
      2.2

      Cuối cùng, tiết mục cũng dần dần khởi sắc, mà lãnh đạo đài truyền hình cũng có ý định tăng tỉ lệ phát sóng tiết mục, tăng lương cho mẹ Duẫn. Khác với mọi ngày, đêm hôm đó mẹ Duẫn về rất sớm, còn dành thời gian ra chợ mua cho Duẫn Vị cái váy mặc theo mùa giảm giá. Bà còn tự mình nấu cho con bàn đầy món ăn ngon, buổi sáng thắt bím tóc xinh xinh cho , chuẩn bị đưa học.

      Cũng vào chính ngày đó, cuộc sống bình yên của hai mẹ con bị phá vỡ, đám phóng viên vây quanh hai người, khi đó Duẫn Vị vẫn còn , chỉ biết khóc thút thít, bị mẹ ôm vào lòng, ôm chặt cổ của mẹ, dám buông lỏng, tai đầy những lời nghe hiểu.

      Ngày hôm sau hai mẹ con
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19:
      1.2

      Nghe toàn bộ người nhà họ Lâm tạm thời sống ở thành phố S, bởi vì đại tiểu thư Lâm vừa sinh bảo bối như khối ngọc mài khắc trắng trẻo, ngay cả Lâm Kỳ Sơn chỉ xuất ở bản tin thời cũng đặc biệt vòng qua thành phố S đến thăm cháu cố ngoại bảo bối.

      Kể từ sau đêm Duẫn Vị chung đụng hài hòa với Lâm An Bắc đó, mặc dù giữa hai người còn có nhiều bí mật chưa biết, nhưng tin rằng, ngày nào đó, hai người có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà chân thành với nhau.

      Bởi vì xem nhiều phim truyền hình cẩu huyết, khiến trong lòng Duẫn Vị lo lắng bất an, sợ ngày nào đó về nhà, đột nhiên nhìn thấy quý bà lạ mặt hỏi là ai, làm sao vào nhà được, vậy quá cẩu huyết rồi.

      Cũng may câu của Lâm An Bắc khiến yên tâm, nhưng đồng thời lại có giọng nhắc nhở trong tim. Bởi vì phu nhân Lâm ra lệnh buổi tối Lâm An Bắc phải về ăn cơm, hơn nữa cả nhà đại tiểu thư Lâm cũng tới, ba mẹ con ở lại thành phố A thời gian, nhân tiện ở cữ.

      "Mấy giờ em tan việc, đón em?"

      "Sáu giờ rưỡi, nếu hôm nay em xin nghỉ luôn cho rồi, cũng thể đến tay nhỉ?" Duẫn Vị nghe Lâm An Hiểu có đứa con trai ba tuổi rồi, tên là Trần Trí Hiên, nhũ danh là Đường Tiểu Quai, miệng ngọt như mía lùi, thắm thiết làm các trưởng bối rất thích, ngay cả bản thân Lâm An Chính vẫn còn con nít cũng cực kì cưng chiều cậu nhóc, thường xuyên ở gửi quà về cho cậu.

      Sắp đến tháng Chín rồi, thời kì đầu thu mưa dầm liên tục, chốc hạn hán chốc lũ lụt, giày vò dân chúng lầm than, ngay cả Lâm Kỳ Sơn muốn lui về từ lâu để ngậm kẹo đùa cháu cũng phải tiếp tục giữ vững ở tuyến đầu. Núi đất chờ thiên tai ập đến, hàng vũ trụ CY cũng trở nên bận rộn, càng cần đến Trần Nhượng Đào nhân vật số trong quân đội, cho nên An Nhiên mới nghĩ đến việc để con tới thành phố A ở cữ, dù sao bà cũng nhàn rỗi và buồn chán có chuyện gì làm.

      Lâm An Bắc đưa áo khoác trong tay cho Duẫn Vị, đứng trong phòng quần áo tìm y phục, áo sơ mi âu phục đều được phân loại và sắp xếp gọn gàng , ngón tay lướt qua hàng giá áo, dừng tại cái áo sơ mi màu hồng nhạt, "Lấy cái này ." Rồi lấy xuống đưa cho Duẫn Vị.

      Duẫn Vị tập trung nhận lấy chiếc áo, nhón chân lên cài cúc áo cho , cúi đầu cài đến cúc cuối cùng, mới phát chiếc áo này nhìn quen mắt, ngẩng đầu lén nhìn Lâm An Bắc, biết có phát gì hay , đây chính là chiếc áo mà lần trước tốn 5000 đồng bạc mua cho , xem ra cũng mới phát ra phòng quần áo có rất nhiều y phục.

      "Tại sao lại mặc cái này, phải cho tự chọn quần áo rồi sao?" Duẫn Vị thăm dò hỏi câu, cũng biết tại mới phát hay là phát từ lâu, bây giờ mới nhớ tới mặc mà thôi.

      "Có vấn đề gì ?" Bộ dạng Lâm An Bắc giống như đây chỉ là chiếc áo bình thường mà thôi, vẻ mặt mặc áo nào cũng là mặc, xem ra vốn dĩ phát ra.

      Duẫn Vị hơi nhụt chí, tên đàn ông này có nhãn lực, quần áo treo trong tủ lâu như vậy mà hề phát , có phải chỉ cần trong nhà bị dọn sạch cũng phát giác đồ bị trộm hay ?

      " có gì, chẳng qua là cảm thấy chiếc áo này nữ tính, phù hợp với hình tượng tuấn cao lớn của .” Duẫn Vị chỉ kém điều rống lên tiếng đây là lão nương tốn 5000 đồng bạc mua cho nhà ngươi, cảm ơn tiếng thôi, còn làm bộ dạng ngây thơ gợi đòn. Hậm hực cài chiếc cúc áo cuối cùng cho , chỉnh lại nếp may quần áo, thuận tay nhận lấy cà vạt đưa tới thắt cho .

      "Vậy à? Xem ra phải dẫn em kiểm tra lại mắt hoặc đổi mắt kính luôn cho rồi, mắt thẩm mỹ non kém." Lâm An Bắc ý tứ cài lại khuy tay áo, thờ ơ cúi đầu câu như vậy, ánh mắt rủ xuống, bởi vì Duẫn Vị thấp hơn nên có thể nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của .

      Lời này có nghĩa là,
      [​IMG]
      Hale205, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Trong hoàn cảnh phiền não như vậy, nhưng khóe miệng lại xuất nụ cười khẽ, (khẩn trương) như vậy, là vì quan tâm?

      Lâm An Bắc biết được, nếu như thầm ra lần nữa hoặc bỏ , liệu còn có thể có lại dũng khí ấy để tiếp nhận vứt bỏ của hay , cũng hoài nghi rằng khi đó bản thân liệu có thể dễ dàng tha thứ cho như vậy hay !

      Hiển nhiên An Nhiên nghe thấy giọng nữ bắt điện thoại thái độ cực kì hưng phấn, nhìn điện thoại lần nữa vì dám tin, xác định gọi nhầm số, mới cẩn thận hỏi câu, "Cháu là bạn của An Bắc?"

      Duẫn Vị biết phải trả lời như thế nào, vốn dĩ giỏi xã giao với mọi người, lần này người gọi điện lại là mẹ của Lâm An Bắc, muốn chuyện với bà ấy nhưng tim thấp thỏm hồi lâu, mặc dù Lâm An Bắc luôn an ủi rằng An Nhiên là người tốt, rất tiến bộ, phải loại mẹ chồng ác độc thích bới móc, nhưng khỏi cảm thấy căng thẳng, sợ sau khi An Nhiên gặp thất vọng, sợ nhận được lời chúc phúc của mọi người, bởi vì Duẫn Vị hiểu , hôn nhân chưa bao giờ là chuyện của hai người, mà nó được hình thành từ hài hòa mỹ mãn của hai gia đình.

      có trình độ học vấn cao, có bối cảnh hiển hách hay gia đình đầm ấm, bản thân cũng xuất sắc, như vậy rất tự ti, đặc biệt là khi đối mặt với người mà quan tâm, sợ mất , sợ khiến Lâm An Bắc khó xử!

      có nhiều thông minh sắc bén, vậy nên chỉ đành phải đáp phụ họa, "Vâng"

      Mặc dù trong lòng An Nhiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng Lâm An Bắc chưa bao giờ đề cập tới, hơn nữa giọng vừa rồi phải là của nha đầu Thân Kính chết tiệt kia, ít nhiều bà vẫn cảm thấy chút mừng rỡ, như vậy thằng con ngu ngốc nhà bà bắt đầu thông suốt rồi, còn bị nha đầu Thân Kính kia mê hoặc nữa.

      Bà cũng hỏi nhiều, chỉ dặn dò vài câu, bảo buổi tối
      [​IMG]
      Hale205, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20:

      Duẫn Vị gần như chạy trốn vào văn phòng, vào đến đại sảnh, xoay người nhìn xem xe của Lâm An Bắc chưa, mới chỉnh sửa quần áo lại chút rồi về phía thang máy!

      làm việc tại công ty này cũng được hai tháng, mọi người ở đây gặp mặt nhau thường xuyên, hơn nữa trùng hợp là những người đứng chờ tại cửa thang máy đều cùng công ty với Duẫn Vị, mặc dù cùng bộ phận.

      Gật đầu cái coi như chào hỏi, Duẫn Vị nghiêng người đứng bên chờ thang máy, mặc dù mọi người đều tò mò người đàn ông vừa đưa tới là ai, nhìn khá quen mắt, nhưng mọi người đều tự nhận mình là người lịch , huống chi họ và Duẫn Vị cũng chỉ xem như có quen biết, cho nên ai cũng chỉ hoài nghi trong lòng mà lén quan sát , ai mở miệng hỏi câu, trước thang máy cực kỳ yên lặng.

      Cho đến khi Sở Khuynh Thành tới giống như giẫm mây cầu vồng, theo đó là tiếng giày cao gót sàn nhà bằng đá cẩm thạch, ngay sau đó bóng hình xinh đẹp thướt tha đập vào mắt mọi người, tất cả đều lên tiếng chào hỏi bà chủ tương lai, Sở Khuynh Thành buộc tóc lên, nhìn chuyên nghiệp lại mất ý vị, vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có từ trong xương.

      Gật đầu với mọi người cái xem như chào hỏi, đúng lúc thang máy xuống, mọi người ngoan ngoãn tiến vào thang máy, Duẫn Vị bước vào theo mọi người mà lòng yên, bởi vì còn suy nghĩ phải mở miệng xin nghỉ với Sở Khuynh Thành như thế nào, có thể tránh khỏi lại bị chị ấy giáo huấn trận.

      biết từ lúc nào chỉ còn lại hai người trong thang máy, Duẫn Vị chần chừ có nên mở lời trước khi vào công ty hay , như vậy có bị giáo huấn cũng đến nỗi bị bẽ mặt trước mặt mọi người, trong lòng hơi sợ Sở Khuynh Thành, người phụ nữ này nổi giận còn kinh khủng hơn Tư Tuấn Tiêu.

      "Còn chưa chuẩn bị mở miệng sao, thang máy sắp đến rồi."

      Đột nhiên Sở Khuynh Thành lên tiếng, nhìn thấu Duẫn Vị có lời muốn , bộ dạng rề rà rề rà, nhìn như ai ức hiếp em ấy, khó hiểu, Sở Khuynh Thành cũng cảm thấy kỳ quái, đối với người khác có thể nhịn, nhưng đối với ấy nhịn được, luôn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      "Chị Sở, buổi chiều em có thể xin nghỉ hay , trong nhà có chút chuyện."

      "Sửa sang lại tài liệu của em rồi đặt bàn làm việc của Tổng giám đốc tan việc được rồi, về sau có chuyện gì thẳng, chị ăn thịt em được sao."

      ra đường tới, Lâm An Bắc gọi điện thoại cho Sở Khuynh Thành, ngờ này giấu kín như vậy, con dâu của nhà họ Lâm, thú vị, nếu như Lâm An Bắc gọi điện thoại, Sở Khuynh Thành thể nghĩ đến điều đó.

      Nhưng phải người nhiều chuyện, thấy Duẫn Vị nhắc đến đoán chừng là do muốn để người khác biết, cho nên cũng giả vờ biết, nhưng trước khi , vẫn nhịn được mà chế nhạo câu, "Nhớ khi sắp xếp tư liệu đợi chút, chỉnh lại tổng giám đốc Lâm thành ‘ kết hôn’."

      Vẻ mặt Sở Khuynh Thành vẫn bình thường rời , nhưng Duẫn Vị lại vì câu cuối cùng của chị ấy mà đứng sững sờ tại chỗ, đợi đến khi thang máy sắp khép lại lần nữa, mới gấp gáp nhấn nút mở cửa, luống cuống ra khỏi thang máy.

      sợ nhất người khác biết quan hệ của và Lâm An Bắc, biệt danh của Trung Quốc có thể là Sherlock Holmes tái thế, nếu người nào đó ‘có tâm’ truyền ra, như vậy cuộc sống bình yên của hai người họ nhất định trở nên đặc sắc, có thể là vì mối quan hệ của ba mẹ, thích cuộc sống bình thản như bây giờ này.

      Mặc dù biết Duẫn Vị là vợ của Lâm An Bắc, thái độ của Sở Khuynh Thành đối với vẫn như cũ có gì thay đổi, điều này khiến Duẫn Vị rất cảm kích.

      "Đợi chút nữa em hãy gọi điện thoại cho Hàn tiên sinh, tối nay Tổng giám đốc mời ta dùng bữa, bảy giờ tại Ngạn Chỉ Đinh Lan, thấy còn việc gì nữa em có thể về."

      "Vâng" Duẫn Vị sửa sang lại tài liệu trong tay, đặt bàn của Tư Tuấn Tiêu, cả ngày nay nhìn thấy ấy, có thể là ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, cũng có thể là cãi nhau với Sở Khuynh Thành, bởi vì ngày hôm qua trước khi nhìn thấy hai người trong phòng làm việc hề ra, còn có tiếng vật nặng rơi xuống, Duẫn Vị đoán rằng có thể hai người họ đánh nhau.

      Mặc dù có số điện thoại cá
      [​IMG]



      Chương 21: Ngoại truyện Trần Trí Hiên

      Buổi tối khi Đường Kình Vũ tan việc về nhà, toàn bộ căn nhà yên tĩnh, Lâm An Hiểu và Đường Tiểu Quai đều trông thấy bóng dáng.

      Những người này đâu cả rồi?

      Buông gói hàng trong tay mới mang về từ chỗ người gác cổng, Đường Kình Vũ cầm điện thoại bàn cạnh sô fa lên gọi cho vợ, nhưng tiếng chuông lại vang lên trong phòng ngủ.

      Đường Kình Vũ đẩy cửa phòng ra, trong căn phòng mờ tối, giường lớn nhô lên cái sườn núi .

      Tâm Đường Kình Vũ khẽ lay động, tiện tay nới lỏng cà vạt, ném tây trang mặt thảm, tung người cái đè lên sườn núi , lời tâm tình trong miệng còn chưa kịp ra, đột nhiên, gian phòng òa lên tiếng khóc kinh người.

      Đây là? Đường Tiểu Quai?

      Đường Kình Vũ vội vàng đứng dậy, vạch chăn ra, Đường Tiểu Quai giống như chó con cuộn chân lại, vùi gối, hai tay kê dưới mặt, thân thể khóc run lên đến cực kì đau lòng.

      Điều này làm cho Đường Kình Vũ bị dọa sợ, cũng có chút quẫn bách, tại sao thằng bé này lại chạy đến chỗ này. Vội vàng xoay người bé lại, bạn Đường nhắm hai mắt, nước mắt lại chịu thua chút nào tiếp tục rơi, khóc đến tim gan Đường Kình Vũ run lên.

      "Được rồi được rồi, nam tử hán đại trượng phu khóc nhè mất mặt, mẹ đâu?"

      Đường Tiểu Quai hai tuổi vẫn còn chưa biết nhiều từ, chỉ biết khóc ngừng, quệt toàn bộ nước mắt nước mũi áo sơ mi Đường Kình Vũ, mặc kệ dụ dỗ thế nào, vẫn cứ khóc hu hu, cũng biết cái gì, cuối cùng ở trong ngực Đường Kình Vũ từ từ ngủ thiếp .

      Đặt bé vào lại trong chăn, đắp kín chăn cho bé, Đường Kình Vũ vừa mới xoay người, thằng bé này lại giống khi nãy, như chó con nằm ở trong chăn, cái mông cong lên, đôi tay kê ở dưới mặt, ngoẹo cái đầu ngủ trông rất dễ thương.

      Đường Kình Vũ vuốt trán thở dài, tư thế ngủ của thằng bé này phải là loại ngoan cố thông thường, sửa thế nào cũng được, bất đắc dĩ nhàng lật người bé lại, dùng chăn bọc kỹ bé, nhìn lát thấy bé quẫy ra nữa, mới ra ngoài cửa.

      Trong phòng khách cũng có bóng dáng của Lâm An Hiểu, Đường Kình Vũ đẩy cửa phòng cho trẻ ra, đập vào mắt chính là người phụ nữ dấu dựa vào cạnh giường, ngồi tấm thảm trải sàn thiếp .

      Đường Kình Vũ rón rén tới, bế lên giường, nghiêng người nằm xuống bên cạnh .

      Giường trong phòng cho trẻ rất , chỉ đủ cho người ngủ, hai người rất chật chội, huống chi còn là đàn ông dài tay dài chân như Đường Kình Vũ, lập tức cảm thấy giường trở nên cực kì .

      mặt Lâm An Hiểu vẫn còn vệt nước mắt khô, khóc đến đỏ hết cả chóp mũi, mắt cũng sưng chút.

      Đường Kình Vũ vỗ lưng , ngửi thấy mùi thơm đặc biệt người , mới chậm rãi tỉnh lại.

      "Đánh thức em sao?"

      Lâm An Hiểu gì, nhìn người đàn ông trước mắt, chưa gì nước mắt rơi, Đường Kình Vũ bị dọa sợ nhanh chóng ngồi dậy, ôm vào lòng dỗ dành, hôm nay là ngày gì mà tại sao lớn đều khóc hết vậy nè?

      "Bảo bối, tại sao
      [​IMG]
      Hale205, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 21:

      Trần Trí Hiên mới ba tuổi, giọng ấp úng giống như gió xuân dịu dàng lướt qua gò má, thế nhưng lại làm Duẫn Vị đứng bậc thang rét run, càng cảm thấy món quà trong tay nặng, tại sao toàn thân lại có cảm giác động đậy được?

      ra phải nghĩ đến việc người nhà họ Lâm cảm thấy bất mãn với , đối với việc bọn họ có thể kiên trì phản đối hôn nhân của hai người, thầm tự mình chuẩn bị tâm lý lâu, mặc kệ như thế nào, nhất định phải kiên trì, thể cái gì cũng nếm thử lùi bước theo thói quen.

      vẫn luôn tự với mình, Lâm An Bắc và kết hôn với , là chuyện dũng cảm nhất và đúng đắn nhất trong đời mà làm.

      Nhưng như thế, có mấy người có thể thực được như những điều mình dự tính. Những tình tiết như thế này, trong chính tác phẩm của mình Duẫn Vị viết muốn nát cả rồi, nhưng khi chuyện xả ra với bản thân , những biểu thông minh cơ trí kia sớm bị cảm giác túng quẫn thay thế, cho cùng, cũng chỉ là người phụ nữ hết sức bình thường mà thôi.

      Lâm An Bắc cũng phát Duẫn Vị khác thường, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt kia của Duẫn Vị chính là cái mà mong muốn khi vừa mới kết hôn, nhưng điều này hề do người đàn bà khác đem đến, mặc kệ kết cục cuối cùng của bọn họ như thế nào, đoạn tình cảm này, chưa bao giờ muốn dính dáng đến người thứ ba, lại càng muốn đến những người đàn bà liên quan đó.

      ra , cho cùng còn phải là câu , bỏ được!

      Đầu Trần Trí Hiên bị cốc cái, Lâm An Bắc bất mãn mở miệng, "Tiểu tử thúi, bậy gì đó, kêu mợ về sau có thể thiếu mất bao lì xì bự đấy."

      Từ đến lớn điều Trần Trí Hiên thích nhất ngoài mẹ ra chính là tiền lì xì, có thể mua nhiều nhiều đồ chơi, hơn nữa có chuyện gì còn có thể lấy ra vẩy vẩy, nghĩ đến thêm mợ là thêm bao lì xì lớn, cậu có chút do dự rồi.

      Bà ngoại mợ kia cũng chưa cho cậu tiền lì xì mà, cho nên, tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, thông thái biết nhiều, bạn học khôi ngô Đường Tiểu Quai nhẩm tính, sau khi trầm tư 4020 lẻ 1 giây ngẩng đầu lên, mặt lập tức bừng lên nụ cười tươi rói, ngọt ngào nhìn Duẫn Vị, "Mợ, chiêm chiếp". Còn nhân cơ hội nâng hai má Duẫn Vị, chiêm chiếp chính là hôn hai cái, khiến cho tâm tình mới nãy còn lâm vào vực sâu, hoàn toàn biết cậu cháu thần kinh này ở tần số nào.

      Duẫn Vị dại ra, vẫn còn duy trì động tác lúc Trần Trí Hiên nâng mặt , điều này khiến Lâm An Bắc đen mặt, đưa tay lau sạch nước miếng sườn mặt , nắm tay vào trong, vẫn quên dạy dỗ Trần Trí Hiên, "Đó là vợ của cậu, lần sau còn dám hôn loạn cậu đánh con."

      Trần Trí Hiên hề sợ Lâm An Bắc, đối với người cậu này, hiểu sao nó càng thân thiết hơn so với mẹ mình, ôm cổ cậu nhóc khom người cả gan muốn hôn Duẫn Vị lần nữa, lại bị Lâm An Bắc siết chặt lấy cơ thể cho cậu động đậy.

      Duẫn Vị chỉ cao đến cổ Lâm An Bắc, mà Trần Trí Hiên bị Lâm An Bắc ôm, muốn hôn phải khom người xuống, vừa nãy là vì Duẫn Vị đứng cao hơn hai người họ bậc thang, cho nên cậu nhóc mới hôn được, lần này bị Lâm An Bắc nhìn thấu rồi, cậu nhóc mất hứng vịn lấy mặt , "Đàn ông hẹp hòi là đáng ghét nhất rồi, hừ, mợ ơi bế bế."

      Duẫn Vị nhìn Lâm An Bắc biết làm sao, nhìn hai cánh tay của Trần Trí Hiên đưa ra muốn ôm lấy, cảm thấy có chút mờ mịt, rất thích trẻ , nhưng đến nay vẫn chưa bế bồng qua bao giờ, hơn nữa lần này còn là cục cưng của nhà họ Lâm.

      Lâm An Bắc cười cười, nhận lấy quà tay , Trần Trí Hiên lập tức tự động chui vào trong ngực . Đứa bé ba tuổi vóc dáng còn , hơn nữa cậu nhóc Trần Trí Hiên vốn cao to hơn chút so với những đứa bé cùng lứa, Duẫn Vị ôm có chút vất vả.

      Trần Trí Hiên được nhiều người bế nên quen rồi, vừa vào trong lòng , hai tay hai chân liền quấn lấy, hai tay ôm cổ , hai chân kẹp eo , hại Duẫn Vị nhìn được đường phía trước.

      Lâm An Bắc cười cười, tâm tình rất tốt, cũng định giúp tay, ôm eo Duẫn Vị về phía trước, dĩ nhiên, tuyệt đối quên giáo huấn Trần Trí Hiên được có tư tưởng tùy tiện bổ nhào vào lòng vợ .

      Người giúp việc đứng bên chờ lâu rồi, vừa nãy Trần Trí Hiên có thể lao ra cũng là nhờ người giúp việc mở cửa chính, bằng với chiều cao của cậu nhóc mà có chiếc ghế đẩu thể mở cửa được.

      Nhận lấy món quà trong tay Lâm An Bắc, mặt tươi cười chào hỏi, "Đại thiếu gia về rồi."

      Khi còn bé, thân thể Lâm An Bắc khỏe, bình thường đều ở nhà, chỉ hay nổi nóng với người nhà và những người thân thiết, cho nên trong mắt người giúp việc, Đại thiếu gia là người rất hiểu biết lại là người lễ phép, để lại ấn tượng rất tốt cho đám người làm trong nhà, sống chung với bọn họ cũng rất tốt, thỉnh thoảng trở về nhà cũ còn tặng quà cho họ, là đối đãi bọn họ như người trong nhà.

      "Bà Trần, đây là Duẫn Vị mua cho bà, nghe gần đây chân bà được khỏe, ăn cái này là hữu hiệu nhất rồi."

      Lâm An Bắc lấy hộp quà trong tay đưa cho bà Trần mở cửa, bà ở nhà họ Lâm mấy chục năm, bây giờ bà lớn tuổi, nhà họ Lâm vẫn đồng ý để bà ở lại, cho nên bà vô cùng biết ơn, đối với chuyện của nhà họ Lâm càng thêm tận tâm tận lực.

      ra hộp quà này là do Lâm An Bắc bớt chút thời gian đến tiệm thuốc mua, hoàn toàn liên quan đến Duẫn Vị, cũng hề biết trong nhà họ Lâm còn có những người này, cho nên biết, đây là Lâm An Bắc giúp tạo ấn tượng tốt với mọi người.

      Duẫn Vị nhìn Lâm An Bắc với ánh mắt cảm kích, thế nhưng lại giả vờ nhìn thấy, để bà Trần cầm những hộp quà còn lại đưa cho những người khác. Hốc mắt bà Trần có nước mắt, đây là lần đầu tiên Lâm An Bắc dẫn bạn về nhà, cũng biết được hàm ý là gì.

      "Cảm ơn Duẫn tiểu thư, mau vào , bên ngoài nóng quá kẻo bị cảm nắng."

      Lâm An Bắc giả bộ tức giận nhìn bà Trần, kéo tay bà làm nũng, "Bà Trần, bà còn khách sáo với ấy làm gì, bà mới là người vất vả nhất, gọi ấy Tiểu Vị là được rồi."

      An Nhiên sớm nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, nhưng chờ lâu mà thấy ai vào nhà, Đường Kình Vũ ở trong phòng cùng với Lâm An Hiểu, Lâm Trì và Lâm An Chính đều chưa về, trong phòng khách chỉ có hai người.

      "Tiểu Cẩm con ngồi xuống trước , dì xem thử có phải thằng nhóc thúi này về rồi hay ."

      "Dì à dì bận nhiều việc, cần quan tâm con đâu."

      "Ha ha, vậy tốt, con đừng gò bó quá, cứ coi như nhà mình là được rồi."

      Người ngồi trong phòng khác chính là Lưu tiểu thư – Lưu Cẩm hiền thục, có gia giáo theo như lời của An Nhiên, là quán quân Taekwondo theo như lời Lâm An Bắc lúc trước, vốn là lần trước sau khi nghe Lâm An Bắc câu đó, An Nhiên cũng có chút lo lắng, cho nên thu xếp chuyện gặp mặt lần đó.

      Vốn tưởng rằng mọi chuyện cứ bỏ mặc như vậy, nhưng lần trước khi ra ngoài uống trà, bắt gặp Lưu phu nhân cùng con dạo phố, An Nhiên nhìn thấy rất thích, là người hào phóng, hề giả tạo chút nào, dáng dấp cũng xinh xắn, mặc dù học Taekwondo nhưng dáng người tương đối đẹp.

      Mái tóc dài mềm mại, mắt to, sống mũi thẳng, kết hợp Trung Tây rất đặc biệt, làm cho ai gặp qua cũng thể quên được. Hơn nữa quan trọng nhất là rất biết kiềm chế, An Nhiên tin rằng này nhất định phù hợp với Lâm An Bắc, hai người quen nhau khẳng định rất thích hợp, cho nên hôm nay tự mình mời tới nhà làm khách.

      đến vận số cũng tốt, vốn tưởng rằng phải Chủ nhật người ta rất bận, An Nhiên lại có số điện thoại của Lưu Cẩm, cho nên ôm ý định gọi thử cho Lưu phu nhân xem, muốn mời Lưu Cẩm tới nhà chơi, ngờ đúng lúc hôm nay Lưu Cẩm nghỉ làm, cho nên An Nhiên lập tức cho người đón tới đây.

      Ba mẹ của Lưu Cẩm đều là giáo sư đại học, có thể là gia đình làm quan có học thức, mặc dù An Nhiên coi trọng những điều kiện bề ngoài này, cũng có ý kiến gì về dòng dõi, nhưng là người mẹ, dĩ nhiên bà hi vọng con mình chỉ qua lại với người mà con thích, mà còn phải là người tốt nhất.

      "Bà ngoại, đây là mợ."

      Trần Trí Hiên thấy An Nhiên tới đầu tiên, ôm cổ Doãn Vị giới thiệu với bà cách kiêu hãnh, thái độ khoe khoang đó, giống hệt như có nhiều bao lì xì có nhiều tiền hơn.

      Thằng quỷ ngốc nghếch này, đại khái chưa từng nghĩ tới tài sản mà cha nó để lại, liếc mắt nhìn trộm biết là có bao nhiêu con số , trong mắt cậu nhóc, bao lì xì là nhiều tiền nhất rồi.

      "Con về rồi, vị tiểu thư này là?"

      An Nhiên làm bộ nghe thấy câu giới thiệu của Trần Trí Hiên, tò mò quan sát Doãn Vị, câu hỏi cũng là hỏi Lâm An Bắc.

      Bà Trần thấy An Nhiên tới, lên tiếng chào hỏi xong liền vào phòng bếp bận việc, khó có được hôm nay mọi người đều ở nhà ăn cơm, hơn nữa đứa con lớn nhà bốn người cũng ở đây, bà Trần vui lắm, mới sáng sớm chợ mua thức ăn, bây giờ bận bịu cùng bà Ngô, Đại thiếu gia thích món cay Tứ Xuyên bà Ngô làm nhất.

      Lâm An Bắc sợ Doãn Vị mệt, ôm Trần Trí Hiên xuống, vỗ vỗ cái mông của cậu nhóc để cậu chạy chơi, "Mẹ, đây là Duẫn Vị". xong lại kéo Duẫn Vị, "Mau gọi mẹ."

      Mặc dù trong lòng Duẫn Vị là sóng to gió lớn, nhưng mặt vẫn lộ ra nụ cười thích hợp, kiêu ngạo tự ti khom lưng chào cái, "Mẹ, gọi con Tiểu Vị là được rồi."

      Duẫn Vị biết An Nhiên có ý gì, bà quan sát Duẫn Vị chút, nhàn nhạt liếc nhìn Lâm An Bắc, "Duẫn Vị à, mau vào , hoan nghênh tới nhà làm khách."

      Đây ràng là thái độ xem như khách, mặc dù làm người khác có chút khó chịu, nhưng điều này vượt quá mong đợi của Duẫn Vị, ít nhất bà làm ra sắc mặt khó coi hoặc ánh mắt lạnh lùng cao ngạo với .

      An Nhiên phía trước, đến phòng khách, Lưu Cẩm cũng chú ý tới Duẫn Vị được Lâm An Bắc ôm trong lòng, vẻ mặt hề biến sắc đứng lên chào hỏi, "Dì à, người này chắc là An Bắc."

      "Đúng đúng đúng, lại đây dì giới thiệu với các con chút, đây là con nhà chú Lưu - Lưu Cẩm, đây là con của dì Lâm An Bắc, còn có Duẫn Vị là vợ nó." An Nhiên kêu Lưu Cẩm ngồi xuống, tay Lâm An Bắc hề rời eo của Duẫn Vị, cùng Duẫn Vị ngồi ghế sa lon, gật đầu cái coi như chào hỏi.

      Duẫn Vị cũng lời thừa thải, hỏi thăm Lưu Cẩm tiếng, Lâm An Bắc quấn lấy thầm to , mặc dù cảm thấy ổn lắm, nhưng biết là Lâm An Bắc cố ý, cũng khéo léo phối hợp với .

      An Nhiên vốn là mời Lưu Cẩm tới làm khách, Lâm An Bắc làm như vậy khiến bà có chút mất hứng, đây cũng là lần đầu tiên bà gặp mặt Duẫn Vị, thoạt nhìn là tĩnh lặng, bộ dáng xinh đẹp động lòng người, nếu An Bắc giới thiệu như vậy, bà cũng gì nhiều, nhưng vẫn muốn xem xem nhân phẩm của như thế nào.

      "Con lên lầu xem chị với rể con chút, bảo tụi nó chuẩn bị xuống ăn cơm, tiện thể gọi điện cho ba con và An Chính lần nữa, hỏi xem tới đâu rồi."

      "Con biết rồi." Lâm An Bắc bất đắc dĩ buông tay ôm eo Duẫn Vị ra, hôn lên môi cái mới đứng lên, "Em ngồi lát, chờ dẫn em xem phòng chút."

      Duẫn Vị gật đầu cái, sau khi Lâm An Bắc chỉ còn lại ba người, An Nhiên đứng lên , "Các con đều là bạn cùng lứa hẳn có nhiều đề tài tán gẫu, Lưu tiểu thư là khách của mẹ, Tiểu Vị giúp mẹ tiếp khách chút, mẹ xem thử bà Ngô nấu thức ăn có ngon ."

      "Dạ được."

      Những lời này của An Nhiên khéo, bà vừa cho thấy tầm quan trọng của Lưu Cẩm vừa cho thấy ấy là người bà ưng, nhưng lại để Duẫn Vị giúp bà tiếp chuyện với Lưu Cẩm, giống như bà khẳng định thân phận của , lại giống như có, cố tình muốn xem thử nhân cách cũng như năng lực xử của .

      Tác giả có lời muốn :

      Trần Trí Hiên: Mợ ơi, mợ cho con hôn cái con cho mợ bao lì xì nha!

      Duẫn Vị: Cậu con đánh con đó.

      Trần Trí Hiên: sợ đâu, ba con còn lợi hại hơn cậu.

      Duẫn Vị: Sao con biết ba con lợi hại chứ?

      Trần Trí Hiên: Ò, mợ à, mợ gian ác , bị cậu làm hư rồi, con mách bà ngoại.
      Hale205, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :