Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song (Update C6)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 3: Thừa tướng Đại Ngụy Thẩm Tại Dã
      beta: Ishtar


      Thanh Đài : "Nô tỳ nghe ngóng, Thẩm thừa tướng năm nay vừa tròn hai mươi sáu tuổi, cơ thiếp vô số, nhưng chưa có con nối dõi. Rất được Hoàng thượng tín nhiệm, quyền cao chức trọng, thế lực trong triều cũng ."

      Đôi mắt sáng 'tinh' lên, Khương Đào Hoa trừng mắt nhìn: "Thế lực của vị thừa tướng này so với Nam Vương còn lớn hơn à?"

      "Chắc chắn." Thanh Đài gật đầu: "Nam Vương tuổi còn , quyền thế, chỉ mang danh vương gia, là hoàng tử được hoàng thượng sủng ái."

      cách khác, nàng bỏ lỡ vị vương gia, lại may mắn gặp được vị thừa tướng này? Vụ mua bán này cũng thiệt thòi nha! Khương Đào Hoa lập tức có tinh thần, cười khà khà hai tiếng, sau đó trái phải quan sát căn phòng.

      " tìm cho ta sợi dây."

      "Công chúa?" Thanh Đài nhíu mày: "Ngài muốn làm gì?"

      "Ngươi chớ khẩn trương." Đào Hoa thoải mái : "Ta chỉ treo cổ thôi."

      Thanh Đài: "..."

      "Chao ôi, ngươi đừng đè nặng ta a, đau!" Nhìn bộ dáng nha đầu kia căng thẳng lập tức nhào đến, Khương Đào Hoa liền dở khóc dở cười. Bị nàng gắt gao đè xuống giường, vất vả lắm mới bắt được cơ hội mở miệng: "Ta muốn chết, ! Nhưng với tình thế tại ta là công chúa mà bị gả sai người như vậy, nếu treo cổ người ta cho rằng ta biết thời biết thế nịnh bợ thừa tướng, là người chỉ biết nịnh nọt!"

      Thanh Đài ngừng động tác, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

      Chẳng lẽ ngài biết thời biết thế, nịnh bợ thừa tướng, chẳng lẽ ngài phải là người nịnh nọt sao?

      Đọc hiểu ánh mắt của nàng ấy, Đào Hoa gian trá nở nụ cười, hiền từ vỗ vỗ vai của nàng: "Tiểu nương, ngày tháng theo công chúa của ngươi để học hỏi còn dài, muốn sống, vậy phải giấu suy nghĩ trong lòng của ngươi , nên làm bộ cũng phải làm cho đầy đủ hết, hiểu chưa?"

      "... Nô tỳ tìm sợi dây."

      "Ngoan."

      Từ giường ngồi dậy, Khương Đào Hoa lập tức chuẩn bị tinh thần, chạy đến bên bàn trang điểm đánh lớp phấn trang điểm cho mình thành bộ dáng thê thảm tiều tụy, sau đó cầm lấy sợi dây thừng mà Thanh Đài tìm được vắt lên xà nhà.

      " ra bên ngoài đứng, người đến tiếng."

      "Vâng." Thanh Đài đáp, yên tâm liếc nhìn nàng cái: "Công chúa, sợi dây này..."

      "Yên tâm , là nút thòng lọng." Đào Hoa giơ giơ tay, hết sức tự tin đứng lên băng ghế.

      Gật gật đầu, Thanh Đài xoay người ra ngoài, vừa mới đóng cửa lại, liền nghe thấy tiếng thông báo: "Thừa tướng hồi phủ!"

      "A, nhanh vậy sao?" Thanh Đài sợ hết hồn, vội vàng hướng trong phòng rống tiếng: "Đến rồi!"

      Hít sâu hơi, Khương Đào Hoa cầm lấy sợi dây thừng, đem đầu mình nhét vào, dưới chân đạp cái, trực tiếp giống như miếng thịt khô treo lắc lư.

      Thế nhưng, lắc lư qua lại ba cái, mặt nàng đỏ rần, cũng thấy có người đẩy cửa tiến vào.

      Tình huống gì thế?

      Kiên trì giãy dụa trong chốc lát, thở được nữa, Đào Hoa liền tranh thủ kéo cái nút buộc ra, ngã ngồi dưới đất miệng mở to thở gấp. Chết tử tế cũng xong, mà ngay lúc này, bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh.

      Cửa bị đẩy ra.

      Khương Đào Hoa giật giật khóe miệng ngẩng đầu, liền cùng nam nhân mắt to trừng mắt .

      biết vì sao, mặc dù chưa từng thấy qua gương mặt này, nhưng bằng trực giác nàng có thể đoán được người này là ai.

      "Thẩm thừa tướng?"

      Người trước mặt hơi nhíu mày, ngũ quan ở trong mắt nàng trở nên ràng. Mày như kiếm thẳng, sóng mũi ngay thẳng, đôi mắt phượng sinh động kín đáo, nếu phải dáng người cao ngất, nhìn giống thư sinh nhu nhược, khí thế của cực mạnh, mặc dù mặt nở nụ cười, nhưng lại khiến người đối diện lạnh cả người, có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm.

      Lớn lên tuấn lãng như vậy là sai, nhưng ràng cũng phải là người dễ chọc vào, nhìn đến gần, toàn thân Khương Đào Hoa lập tức trớ nên căng thẳng, theo bản năng liền lui về phía sau.

      "Lần trước chỉ gặp gỡ vội vàng chật vật, thể vấn an, tại cuối cùng cũng chính thức gặp mặt." cúi người xuống, ôn nhu tiến sát trước mặt nàng, trong mắt lóe ra ánh sáng :

      "Thừa tướng Đại Ngụy Thẩm Tại Dã, ra mắt công chúa."

      Thẩm Tại Dã? Tên này ngược lại rất có ý tứ, ràng địa vị đứng đầu triều đình, còn gọi Tại Dã.

      Đào Hoa miễn cưỡng cười cười: "Gặp qua Thẩm tướng gia, trước tiên ngài có thể để ta đứng lên được ?"

      "Tất nhiên là được." gật đầu.

      Coi như rất lịch a, cùng cầm thú tối qua là người sao? Khương Đào Hoa có chút ít hoài nghi.

      Nhưng mà Thẩm Tại Dã vừa xong, liền trực tiếp đưa tay bế nàng lên, đôi mắt gần trong gang tấc, nhìn nàng sâu hỏi: "Vừa rồi công chúa muốn tự sát?"

      Tim lỡ nhịp, Khương Đào Hoa mở to mắt, lâu mới nhớ tới chuyện bản thân nên làm, vội vàng chuẩn bị chút tâm tình, che mặt nức nở : "Chuyện cho tới bây giờ, nếu Đào Hoa chỉ sống tạm qua ngày, lấy mặt mũi nào để nhìn người trong thiên hạ?"

      "Chuyện hôm qua, là hiểu lầm." Thở dài hơi, Thẩm Tại Dã cứ như vậy ôm nàng đến bên giường ngồi xuống, nhìn thoáng qua cái đầu Thanh Đài lấp ló trước cửa, sau đó nàng mới thà khép cửa lại.

      Mi mắt rủ xuống, Thẩm Tại Dã khẽ nhíu mày, thoạt nhìn có chút ảo não: "Tại hạ cùng với Cảnh vương vốn là ở thanh lâu xem ca múa uống rượu, Cảnh vương có mỹ nhân muốn hiến tặng cho tại hạ, tại hạ liền thuận theo ý tốt của Cảnh vương gia, nhưng ngờ người nọ lại là... Aiz, tối hôm qua tiến cung, Cảnh vương bị Hoàng thượng trọng phạt, cũng ban công chúa cho tại hạ, biết công chúa có thể vì Triệu quốc nhẫn nhục, chấp nhận vận mệnh?"

      Cái gì? Đám người đánh ngất xỉu nàng, là người của Cảnh vương? Khương Đào Hoa nhíu mày: " thể nào, làm sao Cảnh vương lại có thể nhầm lẫn ta là mỹ nhân muốn tặng cho ngài? Tốt xấu gì ta cũng là công chúa a."

      "Trong lúc công chúa chạy trốn khỏi bầy sói hoang, ném mũ phượng và khăn trùm đầu." Thẩm Tại Dã : " người công chúa có thứ gì có thể chứng minh thân phận, lại nhầm lẫn xông vào thanh lâu, bị người khác bắt nhầm cũng là bình thường."

      Đúng nha, để thuận tiện cho việc chạy trốn, nàng ném mũ phượng và khăn trùm đầu. Đào Hoa gật đầu, nhưng nghĩ kỹ lại, hình như có gì đó đúng!

      "Làm sao ngài biết là ta ném mũ phượng và khăn chùm đầu ?"

      Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, đưa tay vén mấy sợi tóc mai của nàng ra sau tai: "Bởi vì lúc hạ nhân tìm nàng, chỉ tìm được mũ phượng và khăn trùm đầu."

      Mọi việc giống như được giải thích ràng, Đào Hoa gật gật đầu, nhìn , : "Hoàng thượng ban ta cho ngươi, vậy Nam vương làm sao bây giờ?"

      "Nam vương năm nay chỉ mới mười sáu tuổi, chưa vội lập chính phi." Thẩm Tại Dã vuốt tóc nàng như sờ chú mèo Ba tư, giọng hết sức đầu độc lòng người:

      "Tại hạ bẩm báo với Thánh thượng, bồi thường cho Nam vương ít lễ vật."

      như vậy xem như tất cả đều vui vẻ a, ngoại trừ Cảnh vương xúi quẩy, những người còn lại đều có lợi. Đào Hoa gật gật đầu, đoán được tình thế, quả quyết ôm lấy cây đại thụ Thẩm Tại Dã này!

      "Vậy sau này, thiếp chính là người của tướng gia!"

      Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhìn thoáng qua sợi dây thừng vẫn treo lủng lẳng xà nhà, lại cúi đầu nhìn nữ nhân bên đùi hai mắt tỏa sáng, ngoài cười nhưng trong lòng cười nhếch môi : "Được, từ ngày hôm nay, công chúa chính là nương tử trong tướng phủ này."

      "Vâng... Đợi chút." Cảm giác có điểm gì là lạ, Đào Hoa híp híp mắt: "Nương tử? Nếu thiếp nhớ lầm, chính thất của tướng gia phải gọi là phu nhân."

      "Ừ, sai, chính thất gọi là phu nhân." Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, : "Đáng tiếc hai năm trước tại hạ có chính thất, cái gọi là cám bã thê hạ đường, Thánh thượng đối với tại hạ cũng là thập phần lý giải, cho nên chỉ có thể ủy khuất công chúa, làm nhị đẳng nương tử."

      Khương Đào Hoa: "..."

      Vì sao nàng vẫn cảm thấy người trước mặt người này có chút hiểm vậy? Tuy rằng vẻ mặt rất tiếc hận, nhưng giọng điệu này làm cho người nghe... Chỉ muốn tát cho cái!

      Rũ mắt, nàng nhanh chóng phân tích tình thế giờ.

      Kỳ lần này nàng lấy chồng ở Đại Ngụy xa xôi, cũng là hành động biết xấu hổ của nước Triệu. Bởi vì Triệu quốc nội loạn, thực lực suy yếu, mạnh như trước, quốc chủ hy vọng thông qua phương thức hòa thân mà tăng thêm tình hữu nghị giữa hai nước, để tránh Đại Ngụy thừa dịp nhảy vào.

      ràng hoàng đế Đại Ngụy muốn dính lấy cục nợ này, nàng bất đắc dĩ từ ngàn dặm xa xôi, kịp cho người ta cơ hội cự tuyệt đến kinh thành, hoàng đế dưới cơn nóng giận liền chỉ hôn nàng cho vị vương gia tuổi còn hơn nàng, lại còn được sủng ái.

      Kỳ nếu có Thẩm Tại Dã này, cuộc sống của nàng cũng chưa chắc tốt. tại có cơ hội ở lại tướng phủ làm nhị đẳng nương tử, thực tế so với làm chính phi của Nam vương gia còn có tương lai hơn.

      có đường khác để chọn.

      "Đa tạ tướng gia ưu ái." Khương Đào Hoa hít sâu hơi, thức thời đứng dậy hành lễ với .

      Thẩm Tại Dã nhìn nàng, đứng lên : "Miễn lễ, rất nhanh có quản đến dạy quy củ ở Đại Ngụy cho công chúa, công chúa học theo là được."

      "Thiếp hiểu." Cúi đầu tiễn vị đại gia này, Đào Hoa đứng ở cửa, nhìn bóng lưng Thẩm Tại Dã rời , mới lấy tay kéo Thanh Đài vào phòng, sau đó khóa cửa lại.

      "Công chúa?" Nhìn sắc mặt khó coi của chủ tử nhà mình, Thanh Đài hiếu kỳ vô cùng: "Đây là thế nào? phải là rất thuận lợi sao?"

      Đào Hoa hít sâu hơi, ngã ngồi ở giường, ngơ ngác : "Có khả năng chúng ta bị rơi vào bẫy."

      "Bẫy?" Thanh Đài sững sờ: "Làm sao có thể? Tình thế tại phải là rất có lợi cho ngài sao?"

      Mất Nam vương, được thừa tướng, chỉ có lời lỗ.

      Khương Đào Hoa lắc đầu : "Thẩm Tại Dã, người này cho ta cảm giác giống con rắn độc, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên cắn cổ ngươi cái, vừa rồi dối, cuối cùng vì sao ta và gần gũi da thịt, hình như hết thảy đều biết ."

      "Cái gì?!" Thanh Đài sợ hết hồn, vội vàng nửa quỳ ở bên cạnh nàng, nhíu mày nhìn nàng: "Làm sao ngài biết?"

      "Bởi vì trí nhớ ta tốt." Đào Hoa híp híp mắt: "Mặc dù hôm qua ta trúng mị dược, nhưng vẫn có thể nhớ được những lời mình . Lúc ấy ta thân phận của mình, định hù dọa , kết quả phản ứng đầu tiên của , là tới che miệng ta lại."

      Nếu là người bình thường nghe nàng mình là công chúa Triệu quốc, cho rằng nàng giỡn, nhất định cười nhạo nàng; mà là người làm trong triều, biết chuyện hòa thân, vậy vì sao lại mặc kệ bỏ qua, tối thiểu cũng nên dừng lại hỏi nàng chút đến tột cùng xảy ra chuyện gì, dù sao xâm phạm đến công chúa hòa thân, chuyện này cũng a.

      Nhưng mà Thẩm Tại Dã có lo lắng, ngược lại, vừa nghe liền bịt lấy miệng nàng, khiến nàng thể tiếp.

      Lúc đó chỉ có hai người bọn họ, khoảng cách lại gần như vậy, người Thẩm Tại Dã có mùi rượu, cho thấy có say, lời nàng nhất định có thể nghe thấy.

      Thế , chỉ có thể việc - - vừa biết chuyện gì, là Cảnh vương bắt nhầm nàng, lời này chính là dối. Thẩm Tại Dã sớm biết nàng là công chúa Triệu quốc, mặc dù như thế, vẫn cưỡng bức nàng.

      Tại sao vậy?
      Padma, quỳnhpinkyHale205 thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 4: Cảm giác rơi vào ổ rắn
      Editor: bóng gió
      Toàn thân rét lạnh, Khương Đào Hoa nắm chặt tay của Thanh Đài, bĩu môi: "Đột nhiên ta cảm thấy, nếu như thuận lợi gả cho Nam vương, có khi lại tốt hơn."

      Ít ra cũng có loại cảm giác rơi vào ổ rắn như bây giờ.

      Sắc mặt Thanh Đài tái mét, gắt gao nắm chặt tay của Đào Hoa, giọng cũng run lên: "Bây giờ nên làm như thế nào? Chẳng lẽ tướng gia muốn hại người?"

      " hẳn là vậy, ta chỉ là vị công chúa bé, Đại Ngụy để vào mắt, đường đường là thừa tướng, cần gì phải mạo hiểm đắc tội với Nam vương để hại ta?" Khương Đào Hoa suy nghĩ chút, tỉnh táo với Thanh Đài: " tại ta chỉ có thể dựa vào ngươi, võ nghệ ngươi cao cường, tuy rằng thông minh lắm, nhưng cũng có thể giúp ta làm ít chuyện."

      Dưới tình huống nguy cấp, Thanh Đài tự động bỏ qua đánh giá của chủ tử về khuyết điểm của mình, cau mày hỏi: "Chủ tử muốn nô tỳ làm gì?"

      "Tiếp tục hỏi thăm tin tức, tốt nhất là những tin tức ở bên ngoài phủ thừa tướng. Quan hệ giữa ba người Cảnh vương, Nam vương và thừa tướng đều phải điều tra ràng sau đó trở về bẩm báo với ta."

      "Nô tỳ biết." Thanh Đài gật đầu, nhanh chóng thay đổi y phục tìm cơ hội ra ngoài.

      Thở hổn hển hai cái, Khương Đào Hoa liền vội vàng cho người tiến vào thay y phục, trang điểm phen.

      Lúc trước Thanh Đài có , Thẩm Tại Dã này có rất nhiều cơ thiếp, nay nàng cũng phải là lão đại, lại vừa mới đến, trước tiên phải cụp đuôi để thăm dò tình huống .

      Chuyện thứ nhất, khẳng định chính là tìm chính thất để thỉnh an.

      Lúc chưa xuất giá, Khương Đào Hoa thường hay ăn mặc giống như cây hoa đào, nhưng mà bây giờ vừa vào trạch viện, nàng liền đổi lại bộ trang phục dài rộng vừa người, mặt mộc trang điểm, chọn đồ trang sức cũng khá già dặn.

      "Công chúa." Nha hoàn Hoa Đăng cau mày : "Ngài trời sinh khí chất, nhưng vì sao phải khổ sở giày xéo bản thân như vậy?"

      "Đây phải là giày xéo, cái này gọi là tự bảo vệ mình." Sửa sang lại chút, Đào Hoa liền mang theo nàng ta ra ngoài: "Công chúa của ngươi quá xinh đẹp, đối với nam nhân rất hữu dụng, nhưng đối với nữ nhân ngược lại là vô dụng, có khi còn là tai họa, cho nên lúc ta thị tẩm có thể kiều mị bao nhiêu đều phải kiều mị, nhưng gặp chính thất phải xấu xí chút."

      Hoa Đăng bĩu môi: "Đây gọi là giảo hoạt."

      Đưa tay gõ đầu nàng cái, Khương Đào Hoa khinh bỉ : "Đứa ngốc có biết chuyện vậy? Cái này gọi là giảo hoạt sao? Đây gọi là thông minh, hiểu chưa?"

      Bưng ót, Hoa Đăng cười khan gật đầu, trong lòng lại nghĩ, dùng từ thông minh để chỉ nàng là quá nhạt nhẽo, phải gọi là giảo hoạt mới đúng. Bất quá nàng là người thế kỷ 20, biết mấy năm nay trải qua chuyện gì, vì sao khi còn bé công chúa đoan trang nho nhã lại biến thành như bây giờ.....

      "Lão nô Từ thị ra mắt nương tử."

      Đoàn người còn chưa khỏi hành lang, trước mặt chợt nhìn thấy bà tử thân mặc áo nâu, dưới mặc váy xám, khuôn mặt giăng đầy nếp nhắn, từ mũi trở xuống tới hai bên khóe miệng nếp nhăn sâu đậm, hình thành chữ 'bát' to, đôi mắt mang theo chút sắc bén, miệng thỉnh an, nhưng cũng đánh giá Đào Hoa dưới.

      "Miễn lễ, vị này chính là quản mà gia sao?" Đào Hoa híp mắt cười hỏi: "Ta muốn thỉnh an phu nhân, có cần phải chú ý gì , Từ quản nếu ngại có thể chút?"

      "Vâng." Từ quản gật đầu, xoay người bên cạnh nàng, bắt đầu về quy củ trong phủ.

      "Nước Ngụy tôn ti ràng, từ hoàng cung, cho tới dân chúng bình thường, có nhiều thê thiếp, trong viện cũng đều có phân vị. Tướng gia chúng ta là trọng thần trong triều, trong phủ cơ thiếp rất nhiều, có bốn phân vị. Phu nhân là chính thất - Mai thị, tiếp đó là nương tử, ngoại trừ ngài, còn có bốn vị nương tử khác. Dưới nương tử là thị y, tổng cộng có sáu vị. Dưới thị y là nha hoàn ấm giường, nha hoàn ấm giường cũng khác mấy so với nha hoàn bình thường, chỉ là thỉnh thoảng được gia sủng hạnh, tất cả có tám vị."

      Khương Đào Hoa vừa nghe vừa gật đầu, trong lòng lại nghĩ thầm, nhiều nữ nhân như vậy, vì sao Thẩm Tại Dã còn chưa chết ở giường? Còn có thể vui vẻ như vậy lừa gạt người khác?

      khó tin.

      " tại ngài thỉnh an phu nhân, chỉ cần dựa theo quy củ, quỳ gối hành lễ là được. Tính tình phu nhân ôn hòa, làm khó nương tử, chỉ là... Nếu có Tần nương tử ở đó, ngài nên cẩn thận chút."

      Tần nương tử? Đào Hoa hứng thú: "Tính tình nàng tốt sao?"

      Từ quản cau mày, há miệng định gì đó nhưng lại dừng lại, chỉ cúi đầu : "Trong phủ, hạ nhân sao có thể nghị luận về chủ tử, ngài qua gặp biết."

      Được rồi, người ta có muốn nhiều hơn cũng tiện, Đào Hoa liền lưu ý điểm này trong đầu, xách váy tiếp tục về phía trước.

      Mai phu nhân ở Lăng Hàn viện, đừng vì cái tên thanh nhã, bên trong kim mã ngọc đường, cửa gỗ khắc hoa văn tinh xảo đẹo đẽ quý giá, bốn cánh cửa mở rộng, hai bên sân trồng đầy hoa mẫu đơn đỏ, quý phái mà đơn điệu, tất cả cho thấy chủ nhân nơi này có vị trí rất đặc biệt trong tướng phủ.

      "Công chúa đến rồi?"

      Mới vừa đặt chân đến cửa, liền có mấy người vây quanh nữ tử ra đón. Ngũ quan đoan chính, quá xinh đẹp, nhưng rất ôn hòa đoan trang. Mắt phượng mỉm cười, mũi ngọc tinh xảo trắng nõn, cằm có nốt ruồi son xinh xắn, tạo nên cảm giác rất thân thiết.

      Cũng nhìn lâu, Đào Hoa hướng về phía người mặc y phục màu đỏ hành lễ: "Thỉnh an phu nhân".

      Mai Tịnh Tuyết vào phủ hai năm, nữ nhân trong phủ muôn màu muôn sắc đều thấy qua, biết sở thích của Thẩm Tại Dã, từ trước tới nay mỹ nhân ngớt. Cho nên lúc nghe công chúa Triệu quốc dung mạo tuyệt mỹ, nàng liền chuẩn bị tốt để gặp lần.

      Thế nhưng, vị nương trước mắt này, thế nào cũng giống như lời đồn a?

      Nghi ngờ nên nàng quan sát kỹ dưới, Mai Tịnh Tuyết thở dài: "Chắc hôm qua công chúa bị dày vò, sắc mặt nhìn rất tiều tụy, y phục cũng vừa vặn. Người đâu, nhanh đem mấy bộ trang sức trong phủ mới làm đến, để công chúa chọn bộ."

      Đối với người vừa gặp đưa cho nàng đồ tốt, Khương Đào Hoa rất thích, ánh mắt cũng liền ôn hòa ít.

      Thế nhưng, nàng chưa kịp vụng trộm vui vẻ nữ tử đỡ tay phải của Mai Tịnh Tuyết liền híp mắt cười lên tiếng: "Phu nhân hào phóng, ban trang sức cho muội muội. Nhưng mà hôm nay, muội muội mới vào tướng phủ chúng ta, cũng chỉ là phân vị nương tử ngang hàng với thiếp thân, phu nhân cần xưng hô công chúa a?"

      Lời này có gì là đúng, thân phận công chúa nước Triệu của Khương Đào Hoa tại phủ thừa tướng Đại Ngụy này xác có phân lượng gì, cũng có khả năng tự cao tự đại và vân vân. Nhưng mà khó nghe như vậy, khiến lòng người thoải mái.

      Đào Hao giương mắt nhìn người vừa chuyện.

      Mi tâm có nốt ruồi , đôi mắt hoa đào coi như cũng mê hoặc lòng người, này so với chính thất đẹp hơn ít nha, người mặc áo đỏ nhạt thêu hoa hải đường, bên trong đính hạt cẩm tú, đầu cắm trâm khổng tước, vừa nhìn liền biết ngay nàng chính là sủng thiếp được sủng ái.

      Suy nghĩ lại chút lời quản qua, Đào Hoa bừng tỉnh: "Tỷ tỷ là Tần nương tử?"

      Tần Giải Ngữ nhếch mi, nhìn thoáng qua Từ quản đứng phía sau, khẽ cười : "Muội muội mới đến, học được cũng ít, vậy mà nhớ kỹ ta rồi? Chắc là có người xấu ta, bảo muội cẩn thận chút?"

      "Làm sao có thể?" Đào Hoa nhìn thẳng nàng ta, mỉm cười : "Muội chỉ nghe họ Tần tỷ tỷ xinh đẹp, muội muội tự nhiên vừa gặp liền biết."

      "A!" Tần Giải Ngữ vui vẻ : "Ý của muội là, phu nhân xinh đẹp bằng ta?"

      Mai Tịnh Tuyết mím môi, đôi mắt rũ xuống tùy ý chỉnh lại tay áo.

      Từ quản nhắc nhở sai, vị Tần nương tử này quả là người cần phải cẩn thận, mở miệng ngậm miệng đều là lời soi mói, e rằng hôm nay nàng dễ dàng gì mà qua được.

      Nhưng mà bàn về cách chuyện, trước đây Khương Đào Hoa tìm tòi học hỏi, cùng câu nhưng có rất nhiều cách khác nhau để , kết quả nhận được tự nhiên là khác biệt rất lớn. Nhân tình qua lại, cao thủ so chiêu, so ra chỉ là ai mặt dày hơn ai mà thôi.

      "Hải đường có hải đường diễm lệ, hoa mai có hoa mai thanh nhã." Cười cười, Đào Hoa : "Tỷ tỷ thể cầm hoa mai mà so sánh với hải đường tươi đẹp, cũng thể cầm hải đường mà so sánh với hoa mai thanh nhã, mỗi người có nét đẹp khác nhau. Trong phủ của gia, cũng chỉ có tháng hoa, loài hoa. Đều là thứ Gia thích, có cần thiết phải so đo thiệt hơn hay sao?"

      Tần Giả Ngữ sửng sốt, quay đầu nhìn Mai Tịnh Tuyết. Người phía sau mỉm cười, mắt lộ tán thưởng: "Khương muội muội quả là biết ăn , xem ra cũng rất hiểu chuyện, trái lại có thể làm ta bớt lo lắng. Đừng đứng ở chỗ này nữa, mau vào trong chuyện ."

      "Vâng." Đào Hoa gật đầu, bước qua bậc cửa.

      "Trong phủ nhiều người, bình thường cần mỗi ngày đều phải tới thỉnh an." Ngồi ở chủ vị, Mai Tịnh Tuyết ôn hòa : "Cách ba ngày tới thỉnh an là được, nếu có việc gì, chỉ cần để nha hoàn tới thông báo tiếng."

      nhàng như vậy? Khương Đào Hoa liền vội vàng gật đầu.

      Mới vừa rồi nàng còn lo lắng vạn nhất gặp phải chủ mẫu thủ đoạn độc ác, cuộc sống sau này của nàng khó khăn, ngờ lại may mắn như vậy!

      "Trong phủ, các quy tắc cũng quá nghiêm khắc, chỉ có điều, hy vọng muội tuân thủ." Mai Tịnh Tuyết nhìn nàng : "Về thị tẩm, trong phủ có người an bài, được cố ý làm loạn, để tránh việc hậu viện phân tranh."

      Đây là tất nhiên, Khương Đào Hoa ngoan ngoãn gật đầu. đại viện đầy nữ nhân, lại chỉ có duy nhất nam nhân, so với sói đói đoạt thức ăn cũng khác gì mấy, thay vì tranh giành đầu rơi máu chảy, bằng sớm định ra quy củ công bằng sắp xếp, như vậy đối với ai cũng có lợi.

      Chỉ là, đường đường là thừa tướng, dựa theo an bài mà sủng hạnh nữ nhân trong hậu viện sao?

      Như nhận thấy nghi hoặc của nàng, Tần nương tử vỗ về chơi đùa với cái móng tay chợt mở miệng: "Gia chúng ta từ trước tới nay thích cảnh nữ nhân tranh đoạt, cho nên chỉ cần có người dùng thủ đoạn, gia dựa theo quy củ mà ban ơn."

      " hiểu." Đào Hoa gật đầu, cầm lấy danh sách thị tẩm mà nha hoàn đưa tới nhìn chút.

      tháng tổng cộng có 30 ngày, trong phủ tính cả nàng, trừ nha hoàn ấm giường có địa vị, tổng cộng có 12 người. Phu nhân chiếm ba ngày ân sủng, nương tử chiếm hai ngày, thị y chiếm ngày, những ngày còn lại là do Thẩm Tại Dã quyết định, hoặc là sủng hạnh nha hoàn ấm giường nào đó, nếu ở thư phòng.

      Bấm ngón tay tính toán, Khương Đào Hoa nghĩ tại Thẩm Tại Dã thiếu nhất khẳng định chính là canh ngưu tiên, nếu như sau này cần lấy lòng , vậy nhất định phải nấu cho bát, miệt mài quá độ mà chết, nàng còn những ngày tháng an lành nha.

      thầm nắm tay, Đào Hoa cùng hai người Mai, Tần khách sáo chuyện canh giờ, né tránh Tần ngương tử khiêu khích, tìm hiểu thêm ít các tình huống trong phủ, sau đó mới xin cáo lui chuẩn bị trở về viện của mình.

      Kết quả mới vừa tới vườn hoa, trước mặt liền đụng phải Thẩm Tại Dã.

      "....Thiếp thân thỉnh an tướng gia."
      Padma, bóng gióHale205 thích bài này.

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 5: Giúp rắn độc
      Edit: bóng gió
      Beta: Ishtar

      Thẩm Tại Dã vốn dĩ nhìn thấy nàng, nghe thấy giọng mới dừng lại nhìn nàng chằm chằm lát: "Công chúa?"

      "Sau này gia gọi thiếp thân là Đào Hoa là được." Khương Đào Hoa cúi đầu : "Vào tướng phủ, thiếp thân còn là công chúa."

      Hơi nhíu mi, Thẩm Tại Dã xoay người, ánh mắt sâu thẳm: "Ngươi thích ứng."

      "Tất nhiên, thiếp thân còn muốn có cuộc sống tốt."

      thích ứng với hoàn cảnh, chẳng lẽ lại chờ hoàn cảnh tới thích ứng với nàng? đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy.

      "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta cũng bớt lo lắng." Tuy miệng vậy, nhưng Thẩm Tại Dã lại phiền muộn thở dài, chân mày khẽ cau lại, làm như có chuyện khó xử.

      Khương Đào Hoa hạ mi mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cúi đầu tiếp lời.

      Nàng ngốc, Thẩm Tại Dã ràng có chuyện muốn , nhưng cố tình lại thẳng ra, trái lại chờ nàng mở miệng hỏi, nếu nàng hỏi , vậy chẳng phải nàng thành cải trắng ngu ngốc rơi vào bẫy của ? Vạn nhất bị lọt hố, muốn khóc cũng có chỗ mà khóc! Còn bằng giả ngu, so với đến gần miệng rắn an toàn hơn.

      phải do nàng quá phòng bị, muốn trách trách Thẩm Tại Dã ngay từ đầu lừa nàng, giữa người với người còn tín nhiệm, thể oán nàng phối hợp.

      "Thời tiết hôm nay tốt." Trầm mặc lát, Đào Hoa ngẩng đầu, nhìn ánh mặt trời ngày xuân sáng rỡ, cười ngây ngô hai tiếng: "Nếu gia còn chuyện gì nữa, thiếp thân xin lui về trước."

      Thẩm Tại Dã nhíu mi, cảm thấy có chút ngoài ý muốn đối với phản ứng của nàng, nhìn nàng chằm chằm thoáng suy nghĩ trong chốc lát sau đó : "Ngươi vội vàng trở về như vậy, ta đây liền cùng ngươi đến Tranh Xuân các ngồi chút."

      Gì? Đào Hoa sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cái, lại cúi đầu lặng lẽ lấy danh sách thị tẩm ra liếc liếc.

      Nếu nàng nhớ nhầm, hôm nay người mà sủng hạnh chắc là Cố nương tử, đến chỗ nàng làm gì?

      Bất quá suy nghĩ lại, bây giờ còn sớm, làm sao có thể đến sủng hạnh nàng, Thẩm Tại Dã cũng phải trong kỳ động dục, là nàng suy nghĩ nhiều, có lẽ người ta chỉ muốn đến chỗ nàng tâm chút mà thôi.

      Đầu óc tinh thông, Khương Đào Hoa tức khắc liền đổi thành bộ dáng tươi cười nhiệt tình, khuỵu gối hành lễ với Thẩm Tại Dã: "Được, mời gia bên này."

      Thẩm Tại Dã nhếch miệng gật đầu, lúc xoay người chân mày khẽ nhíu lại.

      Đa số nữ nhân đều ngu muội, cho dù thông minh hơn nửa cũng chỉ ở thân nam nhân động tâm, cực hạn với phòng trong. Cho nên cảm thấy, nữ nhân tốt nhất nên nắm trong lòng bàn tay.

      Nhưng mà trong nháy mắt, lại cảm thấy Khương Đào Hoa có chút khác biệt, người này coi như nằm trong lòng bàn tay , nhưng giống như tùy thời mà chạy mất dạng.

      Trong lòng sinh nghi, nhưng lại làm như có chuyện gì mở miệng hỏi: "Nhìn người hình như mới từ Lăng Hàn viện về, gặp phu nhân?"

      "Dạ." Đào Hoa quy củ trả lời: "Phu nhân có số quy củ, thiếp thân nhất định khắc sâu trong lòng."

      "Ừ, Tần thị cũng ở đó?"

      "Tần tỷ tỷ cũng ở đó, cũng dạy thiếp thân ít thứ." Cúi đầu đáp, nhưng Đào Hoa vẫn cảnh giác len lén liếc người bên cạnh.

      Ngươi thử xem trưởng thành trông như cậu ấm, sao có thể có tâm tư thâm trầm được chứ? Hại nàng thể thoải mái trầm mê trong nam sắc, chỉ có thể căng thẳng thân thể nâng cao tinh thần đề phòng cảnh giác.

      "Ngươi cảm thấy Tần thị là người thế nào?" Thẩm Tại Dã hỏi.

      Đào Hoa suy nghĩ lát, vẻ mặt khờ dại : "Rất xinh đẹp."

      hỏi là hỏi về con người, ai muốn nàng về dung mạo? Thẩm Tại Dã dừng bước, cau mày nhìn nàng: " đến dung mạo, công chúa mặc trang phục như vậy, ngược còn bằng buổi sáng tô điểm trông còn đẹp hơn."

      "Là tất nhiên." Khương Đào Hoa theo bản năng lưu loát : "Trong mắt nam nhân nữ nhân mặc gì mới là đẹp nhất."

      Vừa dứt lời, đám đầy tớ nha hoàn phía sau liền choáng váng.

      Thẩm Tại Dã khiếp sợ nhìn nàng, sau đó hạ mắt: "Đào Hoa."

      "Thiếp thân biết sai!" Đào Hoa hoảng hốt, vội vàng quỳ xuống: "Thiếp thân từ sống ở nước Triệu, có lúc khó tránh khỏi sử dụng từ ngữ đúng, quy củ vẫn chưa học chu toàn, xin Gia thứ lỗi!"

      Nhìn bộ dáng nàng khẩn trướng, đôi mắt lộ vẻ hoảng hốt, tâm trạng Thẩm Tại Dã khẽ bình tĩnh, đưa tay đỡ nàng lên: "Phong tục nước Triệu phóng khoáng cởi mở ta cũng nghe qua, nhưng nghĩ lại có thể phóng khoáng đến như vậy."

      "Ngài biết còn nhiều lắm, nếu có gì thắc mắc, cứ hỏi thiếp thân là được." Đào Hoa nhìn cười ngây ngô, bộ dáng có đầu óc: "Bất quá thiếp thân chỉ biết ít chuyện vặt vãnh, còn truyện trong triều, lắm."

      "Hử?" Thẩm Tại Dã nhếch mi: "Ngươi đường đường là công chúa của Triệu quốc, sao biết thấp mà biết cao?"

      "Tướng gia biết đó thôi." Khương Đào Hoa theo bản năng vuốt vuốt ống tay áo, bắt đầu nửa nửa giả lừa dối người: "Thiếp thân tuy là công chúa, nhưng thân phận công chúa này lại cực kỳ lúng túng. Mẫu hậu mất sớm, tân hậu thích ta và hoàng đệ, vì muốn để cho trưởng nữ là hoàng tỷ sau này kế thừa ngôi vị, liền tống ta và hoàng đệ đến chỗ cung điện xa xôi hẻo lánh, cuộc sống cũng khác gì với cung nhân bình thường."

      Ở nước Triệu, hoàng tử có thể kế vị, nhưng hoàng nữ cũng có thể nối ngôi, điều này Thẩm Tại Dã có biết, trong lịch sử nước Triệu có đề cập đến. Mặc dù Đại Ngụy có lệ đó, nhưng cũng phải tôn trọng phong tục của người ta.

      " như thế, công chúa gả đến nơi xa xôi, là muốn thay đổi vận mệnh?"

      Khương Đào Hoa tuyệt giấu giếm gật đầu thừa nhận: "Đương nhiên, gả đến Đại Ngụy xa xôi, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc bị bó buộc trong hoàng cung lãnh lẽo kia."

      "Vậy ngươi có mong muốn gì?"

      "Có chứ có chứ." Cặp mắt Đào Hoa lóe sáng: "Thiếp thân muốn ăn đủ no, mặc đủ ấm."

      Thẩm Tại Dã: "..."

      Lời này làm cho cảm thấy đành lòng, tuy hôm nay nước Triệu trong mắt Đại Ngụy cũng chỉ là đất nước nghèo nàn, nhưng đường đường là công chúa mà nguyện vọng chỉ là ăn no mặc ấm, khiến lòng người xót xa.

      Mi mắt khẽ nâng, mềm giọng : "Ở tướng phủ, ngươi đương nhiên có thể ăn no mặc ấm, chỉ có vậy, nếu ngươi có thể giúp ta hai chuyện, ta có thể giúp ngươi cho người mang lễ vật về nước Triệu, đưa cho lệnh đệ."

      Tốt như vậy? Trong lòng Đào Hoa tính toán, sau đó cười khúc khích thăm dò: "Chuyện gì vậy ạ?"

      "Bởi vì ngươi, giữa ta, Cảnh vương và Nam vương nảy sinh hiềm khích." Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn nàng, rất ôn nhu cười: "Cho nên chuyện thứ nhất, ta muốn ngươi sáng ngày mai tới phủ Nam Vương, cho biết là ngươi đồng ý tự nguyện lấy ta."

      Nháy mắt mấy cái, Đào Hoa hỏi: "Còn chuyện thứ hai?"

      "Chuyện thứ hai chính là về phía Cảnh vương, sau khi ta hẹn ở bắc môn đình, ngươi chỉ cần giải thích chuyện hiểu lầm hôm qua phát sinh với là được."

      Lúc Thẩm Tại Dã nửa rũ mi mắt rất đẹp, nhất là từ góc độ Đào Hoa nhìn sang, quả thực ôn nhu khiến người khìn hóa đá, nếu đổi lại là nữ nhân, mặc kệ muốn gì, sợ rằng người khác đều gật đầu đáp ứng.

      Thế nhưng tốt xấu gì Đào Hoa cũng học qua mị thuật, nếu như bản thân xuất chiêu ra, còn bị người khác mê hoặc, truyền ra ngoài chẳng khác nào đập vào mặt sư phụ sao?

      Vì vậy sau khi lấy lại bình tĩnh, Đào Hoa có chút khó khăn nhìn : "Ta hôm nay chỉ là thiếp trong tướng phủ, tới gặp mặt Vương gia chuyện, có việc gì chứ?"

      " sao, có người khác nhìn thấy." Thẩm Tại Dã : "Chuyện này ta an bài, ngươi đồng ý hỗ trợ là được."

      Nghe như vậy, phiền phức hôm nay hình như là do nàng đưa đến, nếu lúc trước biết dối, Khương Đào Hoa nhất định cảm thấy áy náy mà bồi thường.

      Nhưng mà, người trước mặt này dối nàng, tuy rằng biết trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng tuyệt đối phải là chuyện tốt.

      "Gia." Vẻ mặt Đào Hoa lo lắng : " phải là thiếp thân chịu giúp, chỉ là từ hôm qua thức dậy thiếp thân cảm thấy thoải mái, ngày mai sợ là rời khỏi giường được."

      "A?" Thẩm Tại Dã hí mắt, cúi đầu nhìn nàng: "Khó chịu? Có cần mời đại phu đến xem ?"

      "Chờ trở về Tranh Xuân các rồi mời đại phu tới là được." Nàng trong sáng vô tư : "Nếu ngày mai có gì đáng ngại, có thể thức dậy, thiếp thân nhất định giúp Gia, nếu khỏe.... Đành phiền Gia nghĩ biện pháp khác a, được ?"

      Xem ra nàng khó chịu? Thẩm Tại Dã có chút kinh ngạc, lúc này cũng trùng hợp, Nam vương cũng phải tùy tiện là có thể gặp được, nếu ngày mai tìm được cơ hội, với tính tình ngây ngô của tiểu hài tử, nhất định cũng bắt cho bằng được.

      Nhưng khi nhìn hai mắt Đào Hoa đầy thành khẩn, giống như dối, mà cũng thể để người ta mang bệnh gặp Nam Vương, chung quy cũng thỏa đáng.

      " như vậy, ngươi hãy trở về Tranh Xuân các ." Dừng lại bước chân, Thẩm Tại Dã : "Thời tiết lúc nóng lúc lạnh, trong Tranh Xuân các rất lạnh, hôm nay ngươi hãy nghỉ ở Lâm vũ viện, như vậy ngày mai có lẽ tốt hơn."

      Gì? Đào Hoa đầu lắc như trống bỏi: "Phu nhân mới vừa qua, trong phủ có quy củ, phải ngày mình thị tẩm, được tranh thủ tình cảm."

      Thẩm Tại Dã khẽ cười : "Hôm nay ta đến chỗ Ôn Thanh các, cho nên mới tặng gian phòng đó cho ngươi ngủ, đây cũng tính là tranh thủ tình cảm?"

      A, ngươi ở, vậy được. Đào Hoa thở phào nhõm, dù sao cũng chỉ là giả vờ bệnh, ở nơi nào ngủ mà chả giống nhau.

      "Đa tạ tướng gia."

      Gật đầu, đoàn người liền đổi hướng, đến Lâm Vũ viện.

      Đưa nàng đến sân, Thẩm Tại Dã liền đến thư phòng giải quyết công việc, Khương Đào Hoa liêc liếc nha hoàn xa lạ bên cạnh, dám lộn xộn, đàng hoàng ngây ngốc, nên ăn ăn, nên ngủ ngủ.

      Chạng vạng, Thanh Đài trở về, đường mò đến Lâm Vũ viện, thở hồng hộc : "Chủ tử có cần nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa?"

      "Muốn muốn." Đào Hoa vội vã phân phó nha hoàn bên cạnh: "Cho người mang nước vào ."

      "Vâng." Nhan hoàn lên tiếng trả lời, trong chốc lát thùng tắm sau tấm bình phong được đổ đầy nước nóng.

      "Được rồi, lúc ta tắm rửa chỉ cần Thanh Đài hầu hạ." Đào Hoa nhìn những người khác : "Các ngươi đều ở ngoài cửa coi chừng là được."

      Nha hoàn đứng trước mặt cung kính đáp, bất quá thời điểm lui xuống cũng tiện tay khóa kỹ các rương hòm trong phòng.

      đủ cẩn thận!

      Đào Hoa chậc chậc hai tiếng, chờ cửa khép lại, mới lôi Thanh Đài đến sau tấm bình phong hỏi: "Thế nào?"

      Thanh Đài giọng : "Trước tiên là về Cảnh vương, Cảnh vương là hoàng tử được sủng ái nhất, tuy phải là con của vợ cả, nhưng nay là hoàng tử có tiền đồ nhất ở trong triều, trong triều cũng rất có uy danh, chỉ là có đám cựu thần mực phục , chịu quy phục, thế cho nên Cảnh vương vẫn muốn lôi kéo Thẩm thừa tướng."
      bóng gióHale205 thích bài này.

    4. bóng gió

      bóng gió Well-Known Member

      Bài viết:
      74
      Được thích:
      634
      Chương 6: Sống chết liên quan gì đến ta

      "Lại đến Thẩm thừa tướng, những điều chúng ta nghe được lúc trước đều là , ở trong triều kết bè kéo phái, danh vọng lại cực cao, được mọi người ủng hộ, thế nhưng danh tiếng trong dân gian lại cực kém, nghe là chỉ giỏi về tâm kế, coi mạng người như cỏ rác."

      Hít hơi khí lạnh, Khương Đào Hoa trợn to mắt: " đúng là người như vậy ư? Nhìn cũng giống người xấu, còn rất... rất đẹp trai."

      Thanh Đài lắc đầu liên tục: "Lòng người khó dò, chủ tử phải cẩn thận. Sau cùng là về Nam vương, Nam vương năm nay mới mười sáu tuổi, rất ngây thơ màng thế , nghe là bái Ngụy kiềm phu tử làm môn hạ, đối với những người trong cung cũng rất nhúng nhường. Mẫu phi mất sớm, được thánh thượng sủng ái, ngược lại cũng rất an phận, tranh đoạt. Hình như lúc còn , và mẫu phi bị đưa sang nước Ngô làm chất tử, cho nên rất thích lễ nghi của nước Ngô, chỉ là vì vậy càng chọc cho hoàng đế vui."

      Đào Hoa gật đầu: "Tóm lại câu, người rất tốt nhưng lại là tiểu vương gia được sủng ái."

      "Vâng."

      "Nếu được sủng ái, vậy vì sao Thẩm Tại Dã lại cố ý muốn ta giải thích với ?" Sờ sờ cằm, Đào Hoa nghĩ ra: "Chẳng lẽ đối với đứa này có vấn đề?"

      Thanh Đài đen mặt, liền vội vàng lắc đầu: "Bên ngoài có tin đồn rằng, tướng gia và Nam vương cơ hội gặp nhau nhiều lắm, nhưng tình cảm lại có thừa, xem như đệ đệ mà đối đãi. Nhiều lần có người muốn lôi kéo Nam vương, đều bị tướng gia chặn lại. Ngài ấy còn từng đánh giá Nam vương, thế gian khó có được viên ngọc thô chưa mài dũa như , sao có thể chưa mài bị nước bùn làm bẩn, thoạt nhìn chỉ là đơn thuần che chở cho , hai người cũng cùng huyết thống, cũng có giao tình."

      ra là vậy a, Đào Hoa gật đầu: "Người xảo trá cũng có nhân tính, Nam vương này có thể được Thẩm Tại Dã bao bọc bình yên như vậy, chắc hẳn là đứa bé ngoan, nhưng mà ngày mai tốt nhất vẫn là nên gặp, để phòng ngừa vạn nhất."

      "Đúng... đúng, tại sao ngài lại muốn gặp Nam vương?" Thanh Đài trợn to mắt: "Ngài và Nam vương lúc trước có hôn ước, sau lại bội ước gả nhầm, gặp lại xấu hổ sao?"

      "Là tướng gia muốn ta giải thích, có thể là vì chuyện của ta mà và Nam vương xảy ra hiềm khích, cho nên muốn ta đứng ra hòa giải, để tránh khỏi bị khó xử khi gặp mặt nhau a." Đào Hoa : "Nhưng ta , ngày mai ta bị bệnh dậy nổi, vừa lúc tránh được kiếp!"

      Bệnh dậy nổi? Thanh Đài cau mày, nhìn nước tắm bên cạnh từ từ bắt đầu trở nên lạnh: "Ngài nghiêm túc?"

      "Tất nhiên, bỏ được đứa bắt được sói, còn đường khác để chọn." Đưa tay thử chút nước ấm, Đào Hoa cười híp mắt nhìn nàng : "Ngày mai nhớ chăm sóc ta tốt, ta muốn ăn cháo bí đỏ."

      Thanh Đài: "...."

      Nước Triệu chỉ có hai vị công chúa. Trưởng công chúa từng đối xử với người khác rất tàn nhẫn, cho nên người trong cung đều sợ nàng. Mà nhị công chúa này nổi danh là tàn nhẫn với chính bản thân mình, người khác sợ, nàng ngược lại hết sức bội phục.

      Đợi lâu, ngoài cửa nha hoàn bắt đầu hỏi có muốn thêm nước nóng hay . Thanh Đài ra ngoài mang nước nóng vào để sang bên, sau đó nhìn công chúa nhà mình cởi áo ngoài, chỉ để áo trong, ngâm mình vào nước lạnh như băng.

      Thời tiết này, buổi tối, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm cho người ta phát lạnh, nhưng mà vẻ mặt Khương Đào Hoa vẫn kiên định, ngâm mình trong nước nhúc nhích.

      "Phải ngâm bao lâu?" Thanh Đài lo lắng hỏi.

      "Nửa nén nhang là được, lâu làm người khác nghi ngờ." Môi có chút thâm tím, Đào Hoa hít sâu hơi, trực tiếp đem toàn bộ đầu mình vùi vào trong nước.

      Ôn Thanh các.

      Thẩm Tại Dã nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, xoay xoay chiếc nhẫn, ánh mắt tĩnh mịch.

      "Gia." Cố Thanh Ảnh cười áp sát vào : "Canh giờ còn sớm, chúng ta nên nghỉ ngơi thôi."

      "Ừ." Thẩm tại Dã lên tiếng, quay đầu, khóe môi khẽ nâng, cầm tay nàng đến bên giường.

      Cố Thanh Ảnh trước đây là giai nhân xinh đẹp, từng ở giường cho niềm vui, nên vào phủ bất quá mới chỉ năm, được nâng làm nương tử. Nhưng mà biết vì sao, hôm nay nhìn nàng cười quyến rũ, Thẩm Tại Dã lại nhíu mi.

      Cười quyến rũ, nàng khoa trương như vậy, ràng lông mày nhắn nên chau lên, trong mắt chứa đựng tình ý mê hoặc vô tận, hơi phát sáng. Độ cong khóe miệng lớn, chỉ câu khóe môi nhưng lại làm người xem ngứa ngáy tâm tình.

      Nghĩ như vậy, hình ảnh Khương Đào Hoa bị ánh ánh trăng chiếu lên dung nhan liền lên trong đầu . Dáng người thanh thoát như phù dung trang nhã, mị hoặc người tự lúc nào biết.

      Hơi ngẩn người, Thẩm Tại Dã cau mày, theo bản năng đứng dậy, giơ tay chặn lại động tác của Cố thị, xoay ngời ra cửa.

      "Gia?!" Bị phản ứng này của làm cho hoảng sợ, Cố Thanh Ảnh luống cuống tay chân, vội vã đưa tay ngăn cản : "Thiếp Thân hầu hạ ngài chu đáo sao? Sao ngài lại rời ?"

      Hôm nay đến lượt nàng thị tẩm, nếu Gia cứ vậy mà , ngày mai nàng còn mặt mũi nào để gặp người?

      "Ngươi ngủ trước , lát nữa Gia trở lại." Thẩm Tại Dã an ủi vỗ vỗ vai nàng: "Có đồ rơi ở trong sân ta quên chưa nhặt."

      Cố Thanh Ảnh: "...."

      Ngẩn người nhìn xa, nàng nhịn được cau mày nỉ non: "Vật gì mà lại quan trọng như vậy? Việt Đào, ngươi xem sao."

      "Vâng." Tiểu nha hoàn lên tiếng, xách váy liền theo.

      Thấy thời gian sai biệt lắm, Khương Đào Hoa liền từ trong nước lạnh đứng dậy, thay đổi y phục, để cho Thanh Đài xử lý những món đồ còn lại, chính mình ngồi bên giường lau tóc.

      Gió từ bên ngoài thổi vào, Đào Hoa chỉ cảm thấy hoa mắt, cổ họng đau đến khó chịu. Cảm giác như vậy, ngày mai thế nào cũng phát sốt a.

      "Còn chưa ngủ?" Giọng của Thẩm Tại Dã vang lên, khiến cho Đào Hoa hoảng sợ giật bắn mình, phản xạ có điều kiện liền hắt xì cái: "Hắt xì!"

      Đột nhiên hắt xì, thế nên nàng kịp bịt mũi, mấy chấm nước bọt nho vui sướng bay tới dính đầy mặt người đối diện.

      Thẩm Tại Dã từ từ nhắm hai mắt, lông mi vặn ngược có thể thắt thành hình nơ bướm.

      "Xin lỗi!" Thấy người trước mặt là ai, Khương Đào Hoa liền vội vàng đứng lên cầm lấy cái khăn lau cho : "Thiếp thân biết là Gia tới... Mà khoan, sao người lại tới đây?!"

      phải nên đến Ôn Thanh Các sao!

      "....Ta trở về để lấy đồ." Mở mắt nhìn thấy người trước mặt trợn to mắt nhìn như gặp quỷ, Thẩm Tại Dã vừa bực mình vừa buồn cười: "Nếu ta trở về lấy đồ, nơi đây cũng là nhà của ta, ta muốn đến chỗ nào mà chẳng được."

      " phải, phải, ngài đừng nóng giận." Đào Hoa vội vã giải thích: "Trong phủ quy củ nghiêm ngặt, thiếp thân chỉ sợ phạm phải sai lầm mà thôi."

      "Trong phủ quy củ lớn nhất là ta." Nhận lấy chiếc khăn trong tay nàng, Thẩm Tại Dã chậm rãi lau nước bọt người mình: "Quy củ là ta đặt ra, nàng hiểu chưa?"

      "Thiếp thân , Gia vui vẻ là được rồi!" Đào Hoa ngẩng mặt, nhìn cười khúc khích.

      Mím môi, Thẩm Tại Dã nhìn nhìn y phục người, ý tứ ghét bỏ bộc lộ trong lời . Khương Đào Hoa là người biết quan sát, liền vội vàng cho người phân phó nha hoàn cầm bộ y phục khác tới.

      "Để thiếp thân giúp Gia thay y phục nhé?"

      Quét mắt nhìn bộ dáng nàng nịnh nọt, phù hợp với khí gió lạnh gào thét bên ngoài chút nào, Thẩm Tại Dã thở dài cái, nhàng xoa xoa mi tâm của mình, sau đó giang hai tay ra, bộ dáng đại gia chờ phục vụ.

      Đào Hoa nhanh chóng cởi áo ngoài của xuống, khốn nỗi động tác hơi mạnh, chiếc khăn tay liền rơi ra.

      Thẩm Tại Dã là nam nhân có nhiều cơ thiếp như vậy, người có chiếc khăn thêu của nữ nhân cũng là bình thường, thế nhưng Đào Hoa chỉ mới cúi người nhặt lên, bị khẩn trương đoạt lại.

      có phong độ? thể ôn nhu nột chút sao? Cầm lấy bàn tay bị nắm đau, Đào Hoa liếc mắt nhìn chiếc khăn tay kia, thấy Thẩm Tại Dã xem nó như bảo bối nhét vào tay áo y, nàng cũng hỏi nhiều, chắc là của nữ nhân nào đó mà thích rồi.

      Hầu hạ đại gia thay y phục, đại gia còn hài lòng quét mắt liếc nàng, đưa tay ôm nàng ném vào ổ chăn.

      "Tay ngươi quá lạnh, tối nay nhớ ngủ đắp kín chăn."

      "Đa tạ Gia quan tâm." Đào Hoa cười : "Dọc đường Gia cũng nên cẩn thận, đường rất trơn."

      "Ừ." Thẩm Tại Dã gật đầu, ánh mắt quan sát nàng giây lát, liền xoay người rời .

      Thanh Đài ở ngoài cửa, nhìn rời , mới chạy vào phòng: "Chủ tử?"

      " có việc gì, người dọn dẹp chút rồi nghỉ ngơi ." Ho khan hai tiếng, Đào Hoa liền vén chăn lên, sau đó nhắm mắt nằm xuống: "Ngày mai nhớ tới sớm hầu hạ."

      "Vâng." Có chút chần chờ nhìn thân thể nàng phong phanh, Thanh Đài thở dài, cuối cùng cũng gì, dù sao nếu nàng có khuyên, vị chủ tử này cũng nghe, vẫn nên tiết kiệm sức thôi.

      Có điều, vừa nãy thừa tướng tới đây rốt cuộc là có chuyện gì?

      Ban đêm, đường quả có hơi trơn trượt, Thẩm Tại Dã thờ ơ bước , mắt nhìn ánh trăng, ôn nhu lại có chút u, như con bạch xà ưu nhã thè lưỡi trong đêm khuya.

      "Chủ tử, bên bắc môn đình an bài thỏa đáng, nếu ngày mai Khương thị chưa khỏi hẳn, tiến hành kế hoạch thứ hai." Trạm Lô sau lưng giọng câu.

      Ánh sáng trong mắt chợt lóe, Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn : "Ngươi nghĩ Khương thị bệnh hay là giả?"

      Trạm Lô sửng sốt, cau mày : "Đại phu xem, có chút thoải mái, có thể do mới tới Đại Ngụy nên chưa thích ứng được, cộng thêm gần đây thời tiết thay đổi, bị bệnh cũng là bình thường."

      " ." Cười khẽ tiếng, Thẩm Tại Dã tiếp tục về phía trước: "Khương thị này thoạt nhìn hơi đần đần, nhưng mà trong cái đần lại có điểm khôn khéo. Nhất thời, ta cũng đoán được nàng rốt cuộc là con thỏ hay là con hổ lớn."

      Trạm Lô bất ngờ: "Chủ tử để ý Khương thị?"

      " có." Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Ta chỉ sợ sau này có biến cố."

      Tuy rằng bản lãnh quyến rũ người của Khương thị rất cao, nhưng quan tâm. Nàng tồn tại cho tới bây giờ chỉ là để diễn màn kia mà thôi, chỉ cần thuận lợi cho tới lúc đó, sống chết của nàng đều còn quan hệ gì với .

      "Chủ tử yên tâm." Trạm Lô chắp tay : "Kế hoạch của ngài chu đáo chặt chẽ, người phía dưới của chúng ta cũng rất cẩn thận, tuyệt đối gây ra bất kỳ sai lầm nào!"

      "Ừ." Buông tầm mắt, Thẩm Tại Dã : "Sau khi sắp xếp xong xuôi, xem xét vào tình hình ngày mai. Nếu Khương thị bệnh nặng, liền bỏ qua Nam vương, trực tiếp gặp Cảnh vương."

      "Thuộc hạ ."

      Ánh trăng treo cao, trong lúc Đào Hoa ngủ say biết mạng của mình bị người ta tính kế, trong giấc mộng của nàng có núi sông nước Triệu tốt đẹp, suối nước trong suốt chảy xuyên qua con đường mòn trong hoàng cung, suốt đêm say giấc cảm thấy đặc biệt yên bình.
      Padma thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :