1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trạch nữ

      trạch nữ Well-Known Member

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      525
      Với trí thông minh như thế này của Diệp lương nhân chắc vai diễn của nàng ta cũng hạ màn sớm thôi.

      Gần cuối có nhắc đến Tam, chắc ảnh sắp được lên sàn rồi :)

      thanks editor
      Hue Khanh thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 71: Ngày bình thường
      Tôn ma ma ở bên cạnh hầu hạ Tương Như Nhân mười mấy năm, tất nhiên cũng biết tính nàng. Tiểu thư hướng tới là gây với người, nhưng cũng phải để tùy người khi dễ. Thủ đoạn này của Diệp lương nhân, nàng xem vào mắt.

      Vừa thu dọn bàn, Tôn ma ma vừa "Tam quận chúa như vậy, nếu sau này thực để lại sẽo sợ là ghi hận với công chúa"

      "Dù là lưu lại sẹo, nàng cũng ghi hận thôi" Tương Như Nhân đưnga lên, khinh thường "Nàng phải muốn dùng biện pháp này để giữ thái tử bên người sao? làm người khác nghĩ ra, chỉ thoa chút dược lên mặt có thê gây ra vết lở lớn như vậy? Thái y kê thuốc tất nhiên cũng lo lắng đến Đồng nhi mới mấy tháng tuổi như vậy, tự cũng cân nhắc rất cẩn thận khi dùng dược, làm hại nàng."

      "Ngài có ý này, thái tử phi cũng có thể nghĩ như vậy." Tôn ma ma đem bút lông treo lại giá bút, dọn dẹp xng cái bàn. Tương Như Nhân gật đầu "Thái tử phi tất nhiên có thể nghĩ tới!" Bản thân từng dưỡng qua đứa , cũng phải biết, thế nào lại nhận ra.

      Tôn ma ma có chút kinh ngạc " khi như vậy, vì sao thái tử phi lại ngăn cản?"

      " chỗ ai đều giống nhau, thái tử phi nếu có thể đáp ứng cầu ba năm ta vô sinh, nàng đối với con nối dòng của phủ thái tử có như trong tưởng tượng của mọi người." Tốt nhất là tất cả đều đừng sinh, duy độc chỉ mình thái tôn, nàng lại càng thoait mái.

      Diệp lương nhân nhiều hơn cũng tức là chỗ nàng ít lại. Trong phủ thái tử, uy hiếp lớn nhất đối với thái tử phi chính là bản thân mình. đến chỗ ai khác so với mình cũng khiến nàng an tâm hơn. khi như vậy, thái tử phi chẳng có lí do gì để ngăn cản "Mặc dù vậy cuối cùng thức nếu có vấn đề gì cũng là Diệp lương nhân gieo gió gặt bão, cùng người khác chẳng liên can gì."

      Tương Như Nhân phải tranh, mà là muốn tranh như vậy. Sau này vào cung ngày còn dài, dùng biện pháp như vậy, được lần rồi lần rồi thôi, cũng chẳng được bao lâu. . .

      Đầu tháng bảy trời dần nóng, cùng dự đoán lúc trước của Tương Như Nhân khác biệt, thái tử Lan Tâm uyển thường xuyên như vậy được tháng số lần ít dần. Tam quận chúa mặt cũng lành, chỉ để lại vết rất và nhạt. Tiểu hài tử cơ thể lớn khôi phục rất tốt, thái y qua hai năm là nhìn thấy nữa.

      Mẫn chứng kiểu này kéo dài được đến tháng là nhọc lòng. Diệp lương nhân cũng thể nhìn nữ nhi thực bị hủy dung, vì thể tình đến đây chỉ có thể từ bỏ.

      Giữa tháng bảy, phủ thái tử có tin vui, thái tử phi lại hoài thai.

      cách chín năm kể từ khi sinh hạ thái tôn, thái tử phi luôn chẳng có tin gì nay lại mang thai. Trong cung biết tin, thái hậu và hoàng hậu đều vui mừng.

      Thái tử phi cũng hai mươi lăm tuổi, thời điển sinh hạ thái tôn thân mình còn bị tổn hại. Vì thế cái thai này hoài hề dễ dàng gì. Mang thai ba tháng đầu quan trọng, trong cung nàng cần quá lao lực, giao phó toàn bộ vụ phủ thái tử cho Tương trắc phi và Trương trắc phi.

      Trong Dao Hoa các, Triệu Nhi đem tình giao đãi lại ràng cho các nàng, mỉm cười "Mấy ngày này phải phiền các ngươi". Muốn biết thái tử pho đối với cái thai này có bao nhiêu coi trọng có thể nhìn vào việc nàng đem toàn bộ vụ giao ra. Tương Như Nhân còn phải chăm hai hài tử, vì thế chuyện này chủ yếu giao cho Trương trắc phi tạm quản.

      Thái tử phi sắc mặt hồng nhuận, ước chừng là cảm giác vui vẻ của người làm mẹ. Thế này thân mình mới hơn tháng có dáng vẻ mang thai.

      Tương Như Nhân và Trương trắc phi tiếp nhận vụ xong, đều tự trở về viện của mình.

      Kết quả là còn chưa tới tháng Trương trắc phi cũng được chẩn ra có thai.

      Thế là bất luận trong phủ có bao nhiêu vui sướng. Tương Như Nhân nhìn chồng sổ sách trước mặt mà thấy có chút đau đầu.

      Hứa mama ở bên cạnh khuyên nhủ "Tiểu thư, ngài cứ dựa vào trước đây theo giúp phu nhân xử lí rồi giảm nửa tâm tư là được"

      Tương Như Nhân đưa tay lật sổ sách này đó, thái tử phi nếu giao ra đây tất nhiên có vấn đề gì "Đâu chỉ là giảm nửa tâm tư, nếu ta còn có thể làm ra lỗi nào đó tốt hơn"

      Tương Như Nhân quyết định giả ngu.

      Cứ cách nửa tháng thái tử phi xin chỉ thị lần, đem chuyện tay nàng đều thông báo tiếng với thái tử phi. Nên muốn sai sử quyết định thế nào cứ , nàng chỉ là đứng nhìn mà thôi. Cuối cùng chuyện trong tay nàng nhưng vẫn là người phía dưới thái tử phi bận.

      Thái tử đến chỗ nàng lại nhiều hơn. Trong phủ thái tử phi cùng Trương trắc phi đều có thai, thái tử đến chỗ nàng là nhiều nhất. Có điều Tương Như Nhân ăn xong lại phải xem qua vụ lúc, đến khi xem xong bước ra ngoài thái tử chuyện với Bình Ninh được hồi.

      Chờ hai đứa ngủ, lúc này Tương Như Nhân mới có thời gian cùng trò chuyện với .

      Tô Khiêm Dương nhìn nàng ngồi trước bàn trang điểm gỡ trâm cài. chậm rãi nhặt quân cờ đặt lên bàn cờ. Tương Như Nhân tới vừa thấy có chút kinh ngạc "Điện hạ, đây phải là bàn cờ ngài để ở Phượng Dương các sao?"

      Tô Khiêm Dương ý bảo nàng ngồi xuống "Bồi bản cung chơi tiếp ván cờ nào"

      Tương Như Nhân ngồi xuống. Cảm giác cầm quân cờ bằng ngà voi trong tay tệ. Tương Như Nhân sai Thanh Đông thay trà, đưa tay sờ sờ bàn cờ, lên tiếng khen " là đồ tốt!"

      Tô Khiêm Dương đối với bàn cờ này cũng rất hài lòng, thấy nàng cũng thích, nở nụ cười "Vậy để ở chỗ này của nàng . Là của A Trạch đưa, tiểu tử này hiếm khi tốn tâm tư như vậy"

      Tay đặt bàn cờ của Tương Như Nhân cứng đờ, bỗng nhiên cảm thấy bàn cờ lạnh lẽo có chút khó chịu.

      Nửa ngày, Tương Như Nhân thu hồi tay đặt về góc bàn, ngón út buông xuống còn có chút run rẩy, khéo léo từ chối "Điện hạ, vật này quá quý trọng để đặt ở chỗ của thần thiếp"

      Tô Khiêm Dương cầm quân đen đặt lên bàn cờ, ngẩng đầu nhìn nàng "Vật mang ra dùng, khác nào lãng phí tâm ý của người khác. Nếu đặt ở Phượng Dương các, chẳng lẽ mỗi lần muốn chơi cờ nàng đều phải sang đó?"

      Tương Như Nhân rất nhanh cầm quân trằn đặt lên bàn cờ, thản nhiên cười "Tất nhiên cần, nếu điện hạ muốn đặt ở đây, đó là vinh hạnh của thần thiếp"

      Tương Như Nhân đem chuyện Định vương ở trong đầu xua , chuyên tâm chơi cờ. Chỉ chốc lát trôi qua hơn nửa canh giờ.

      Cuối cùng hạ quân cờ xuống, Tương Như Nhân nhìn bát cờ trống trơn, ngẩng đầu, có chút lười biếng "Thần thiếp thua !" Tô Khiêm Dương cười , đem ba quân cờ bị vây lấy ra, cứ lấy viên mặt Tương Như Nhân đỏ lên chút. Thời điểm ba quân đều được nhấc lên, Tương Như Nhân là đỏ mặt xấu hổ.

      Đây giống như là bị nắm thóp, ba quân cờ trắng bị vây kia chính là ba bước nàng cố tình thả sai.

      "Nhân Nhân, nàng cố tình thua ràng." Tô Khiêm Dương vẫn là bộ dáng cười tủm tỉm. Tương Như Nhân lúc này nhận ra là bản thân bị đùa giỡn. Tưởng mình thông minh lén nhầm vài bước nhưng ra tất cả đều nằm dưới mí mắt của .

      Được thôi, xấu hổ gì rốt cuộc cũng là bị đùa giỡn, Tương Như Nhân tựa vào đệm, nghiêng đầu nhìn Tô Khiêm Dương, đúng lý hợp tình "Là điện hạ quá tinh mắt, thần thiếp ràng làm rất cẩn thận, chỉ có ba bước này mà thôi"

      "Từng bước sai, từng bước sai" Tô Khiêm Dương lắc đầu. Vẻ mặt vừa rồi của nàng thú vị. Bị phát chợt khẩn trương chút vụt qua, đỏ mặt hồi rất nhanh trấn tỉnh, lại là cố tình làm xấu.

      Tương Như Nhân là rất mệt mỏi nên mới cố ý nhầm như vậy để kết thúc ván cờ nhanh chút. Mỗi ngày đều phải xem sổ sách, thời mọi tinh lực của nàng đều đổ dồn vào toàn bộ vụ trong phủ thái tử. Gặp thái tử vạch trần nàng như vậy, ngồi thẳng lại, trực tiếp nhặt lên những quân trắng "Lại lần nữa!"

      Theo động tác ngồi dậy của nàng, hoa tai khẽ đung đưa. Tô Khiêm Dương nhìn đến ngọc châu dưới hoa tai chợt lóe, đung đưa nhàng, chậm lại rồi yên tĩnh đứng dưới tai nàng.

      Tô Khiêm Dương khỏi nhìn lên mặt nàng, lúc này có chút kiên trì, lại càng nhiều hơn là cáu thẹn vì bị trắng ra.

      xuống là cần cổ trắng nõn của nàng, tầm mắt Tô Khiêm Dương cứ thế dừng lại lát. Nhìn đến nàng thu lại quân cờ, chậm rì rì "Ngủ thôi, ngày mai lại chơi cũng muộn"

      Tương Như Nhân ngừng chút, nhìn đứng dậy về phòng rửa mặt, nhìn lại bát cờ vơi vài phần, lại nhìn đến bàn cờ, đáy mắt phức tạp.

      Ván cờ thiên hạ, hy vọng nàng là suy nghĩ nhiều...

      Hai người nằm lên giường, Tô Khiêm Dương thổi đèn nên trong giường còn ánh sáng. Tương Như Nhân dựa vào lòng , tay cầm sách mấy ngày trước chưa xem xong. Cố gắng lật chậm, chờ người phía sau xem hết mới lật trang tiếp theo.

      Bình thường phu thê mấy chục năm nhiều khi vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhau. Trong đó thường là ý trượng phu hiểu thê tử. Tô Khiêm Dương dời tầm mắt từ trang giấy lên cánh tay Tương Như Nhân. Nàng nhập phủ sáu năm nhưng là cảm thấy nàng là ngày càng xinh đẹp.

      Năm đầu vào phủ tuổi còn nên có chút non nớt, mà tại, giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ chín chắn thành thục.

      Bề ngoài Tương Như Nhân trong Lâm An thành này được coi như số số hai. Tiên thiên trụ cột lại ngày ngày bảo dưỡng, đừng tuổi trẻ tốt hơn, đến tuổi này nàng lại càng có hương vị riêng.

      Tới nhanh mau là kích tình. Còn cảm tình thế này, chính là trong khi bất tri bất giác dần dần sâu đậm. Chờ đến lúc ngươi nhận ra nước này dâng đến ngực.

      Nếu Tương Như Nhân hấp dẫn Tô Khiêm Dương ở điểm gì ngoài dung mạo, quạn trọng vẫn chính là tính tình và hòa hợp của nàng.

      Tương Như Nhâm dừng động tác lật sách, thào câu, tiện đà quay đầu hỏi Tô Khiêm Dương "Điện hạ, dân chúng bình thường các cặp phu thê có cuộc sống như thế nào?"


      Tô Khiêm Dương hồi thần, bị nàng hỏi vấn đề này có chút sửng sốt chút "Dân chúng bình thường cũng như thế này". Hồi tưởng cảnh nhìn thấy khi tuần chút "Mặt trời mọc mà dậy, mặt trời lặn mà nghỉ. Dân chúng vùng núi canh tác, ngày ngày phu canh thê dệt"

      Nhìn nàng bộ dáng chăm chú lắng nghe, Tô Khiêm Dương nhéo khẽ tay nàng "Thế nào, nàng nghĩ tới những ngày như vậy?

      "Thần thiếp cảm thấy ngày trôi qua như thế phải rất đơn giản sai?" Chỉ cần lấp đầy bụng, cái khác đều cần nghĩ đến. cần ngươi lừa ta gạt, cần ta tranh ngươi đấu, cần phải phỏng đoán nhân tâm, đề phòng bị hại.


      Tô Khiêm Dương nở nụ cười "Đây là suy nghĩ của nàng mà thôi. Thực những người trôi qua mấy ngày như thế lại muốn vào thành, nhà cao cửa rộng, ăn mặc lo, cuộc sống giàu có và sung túc."

      "Đó là do bọn họ biết cuộc sống các thế gia giống như họ nghĩ. lo ăn mặc nhưng có vô số phiền muộn khác, còn phải lo lắng mất những thứ có trong tay." Tương Như Nhân nhịn được cãi lại.

      "Vì thế mới con người chính là như vậy. Ở vị trí nào lo lắng vấn đề dạng đó. Bách tính bình thường lo cơm ăn áo mặc, được ăn no mặc ấm là có thể an ổn ngủ. Người đứng ở vị trí cao thứ quan tâm càng nhiều, phải chỉ đơn giản mỗi chuyện ấm no." Tài phú, quyền thế, lợi ích. Đây mới là những gì người đứng ở phía mong muốn. Có đôi khi nắm vào càng nhiều thứ trong tay cũng phải trả giá càng nhiều.

      Tương Như Nhân có chút buồn ngủ, híp mắt nhích lại gần trong lòng "Ngài xem cần ngày ngày suy nghĩ quá nhiều phải rất tốt sao? " Có đôi khi nghĩ đến càng nhiều, đêm xuống dễ mất ngủ, còn có thể hoảng hốt. Thậm chí nếu làm chuyện gì bản thân nguyện ý còn có thể lo lắng hãi hùng trận.


      Tô Khiêm Dương giật mình, lời của người trước mặt khiến kinh ngạc.

      Nếu là xuất ra từ người bình thường lời này cũng cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng thế gia như Tương gia giáo dục ra đích trưởng nữ, thế nhưng lại ngày trôi qua cần nghĩ quá nhiều tốt. Lời thiên chân bực này lại xuất ra từ miệng nàng khiến thực kinh ngạc.

      Lại cúi đầu nhìn đến bộ dáng nàng mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhìn cũng giống như giả bộ, Tô Khiêm Dương tâm niệm vừa động, mở miệng "Nếu nàng muốn xem dân chúng bình thường sống thế nào, bản cung dẫn nàng xem"

      Tương Như Nhân mệt mỏi, mở mắt nhìn , trong lòng cũng nghĩ "Được" . . .


      Tương Như Nhân tất nhiên đem lời này của đặt ở trong lòng. Thái tử bận rộn như vậy, ở đây trong phủ thái tử dù là đến Linh Lung các thường xuyên cũng làm ra động tác gì cho người ta nghĩ nàng được cực sủng. Chính vì thế chuyện mang nàng ra ngoài du ngoạn như vậy, nàng coi như nghe qua rôi thôi.

      Bất ngờ là ba ngày sau thái tử sai người đến thông báo cho nàng thu thập này nọ, giao đãi tình. muốn dẫn theo nàng tuần . . .
      lehanh, tart_trung, song ngư10 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 72: Mang theo nàng tuần
      Tương Như Nhân chưa hề có chuẩn bị, hôm trước có nghe thái tử nhắc tới nhưng để bụng. Nay tin tức vừa tới, nàng có chút bối rối.

      tuần bắt đầu ngay ngày mai, Tương Như Nhân đem sổ sách giao lại cho thái tử phi sau đó dựa theo thái tử phi phân phó giao lại cho hai người lớn tuổi nhất Tần lương nhân cùng Nghiêm lương nhân tạm quản.

      Công việc trong phủ giao ra xong, quan trọng nhất vẫn là hai hài tử. Bình Ninh và Dung nhi mới lớn như vậy, nàng rời ngày chẳng sao nhưng tuần là đến mấy ngày. Nếu quấy khóc nàng lại có mặt, làm sao nàng có thể lo lắng.

      Chiều đến hai hài tử ngủ trưa dậy, Thanh Đông bưng điểm tâm đến cho bọn . Tương Như Nhân nhìn hai người ngồi đối diện ăn, mở miệng gọi tiếng Dung nhi,"Ngày mai nương ra ngoài"

      Hai hài tử đều quay đầu lại đây, Bình Ninh hồ hởi hỏi " đâu a?"

      Tương Như Nhân đến cạnh bàn, lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng "Nương muốn cùng nhóm phụ vương ra ngoài tuần, có lẽ mất mấy ngày"

      Dung nhi liếc nhìn tỷ tỷ "Có phải buổi tối nương trở lại?"

      Tương Như Nhân gật đầu, lâu nay ngày cũng chưa từng rời khỏi, nhiều ngày như vậy nàng sợ bọn họ đáp ứng. Ai ngờ Bình Ninh nghe vậy cũng gật đầu theo, hướng qua Dung nhi "Đệ đệ, ngươi đừng sợ. Buổi tối nương về ta ngủ cùng ngươi."

      Dung nhi lại nhìn Tương Như Nhân với vẻ mặt 'Ta làm việc ngươi yên tâm' "Nương cứ cùng phụ vương , ta chăm sóc tốt cho tỷ tỷ!"

      ". . . " Tương Như Nhân sững sờ tại kia, nửa khắc cũng chưa kịp phản ứng lại.

      Hứa ma ma bên cạnh nở nụ cười "Nương nườn yên tâm, còn có chúng nô tỳ đây. Tam điện hạ cùng công chúa đều rất hiểu chuyện, ngài cứ thoải mái cùng thái tử điện hạ ra ngoài"

      Tương Như Nhân nhìn bọn lại im lặng ăn. Đây cũng là nàng dạy ăn , ngủ . Nhưng thế này nàng lại cảm thấy có chút mất mát.

      Hai hài tử ở chung nên thời gian cận kề nàng cũng nhiều. Mấy ngày nay bận bịu vụ trong phủ, Bình An cùng Dung nhi đều là tự mình chơi. Đợi nàng quay đầu lại xem, bọn họ độc lập hơn nhiều.

      ràng mới lâu còn ở giường quấn quít bắt nàng ôm mới được, thời có thể vẫy tay tiễn nàng vài ngày cũng khóc nháo. Cảm giác mất mát của Tương Như Nhân càng nghĩ càng mạnh mẽ, hài tử nuôi lớn, tại như vậy. Về sau quả nhiên giữ được.

      Buổi tối Tương Như Nhân ở trong sương phòng xem hai bọn họ ngủ. Bình Ninh dứt khoát muốn nằm cùng giường với Dung nhi. Sợ bọn họ kéo chăn bị cảm nên mỗi người cái chăn riêng. Bình Ninh còn đưa tay ở phía dưới chăn sang nắm tay đệ đệ nằm bên cạnh, nổi lên phong phạm tỷ tỷ, bên còn an ủi Tương Như Nhân "Nương, chúng ta ngủ đây, ngài thôi."

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười. Thời khắc mấu chốt lại chín chắn như vậy, nàng thế nào cũng cảm thấy giống như nằm mơ, sờ sờ đầu bọn họ "Ngủ , nương rất nhanh trở về!"

      Ngày hôm sau xuất phát, Tương Như Nhân còn ghé qua sương phòng xem bọn , vẫn còn ngủ.

      Ra ngoài dặn dò Tôn ma ma phen. Sau đó cùng Thanh Đông và Tử Hạ lên xe ngựa. Xa phu đưa các nàng đến cửa thành tập hợp với xe ngựa của thái tử. Mấy người Thanh Đông ở lại xe ngựa phía sau, Tương Như Nhân xuống xe rồi lên chiếc đằng trước cùng Tô Khiêm Dương.

      Tương Như Nhân phát người tuần rất ít, trừ bỏ mấy người Tương Như Nhân, thái tử chỉ mang theo vài tên thị vệ, trước sau cộng lại quá mười người.

      Tựa hồ là nhìn ra nghi hoặc của nàng, Tô Khiêm Dương xốc mành lên giải thích "Tới gần thu hoạch vụ thu, trước xem tình huống các nơi, năm rồi có quan viên hư báo lương thu để nâng cao công tích của bản thân."

      "Hư báo lương thu, vậy phải bọn họ tự xuất tiền túi?" Tương Như Nhân liếc nhìn bên ngoài cửa sổ cái, xe ngựa ra khỏi thành đoạn đường ngắn.

      "So sánh với công tích điểm ấy bạc coi là gì. Đăng báo lên triều đình công tích đẹp mắt, bọn họ cành có cơ hội thăng quan tiến chức" Tô Khiêm Dương chỉ chỉ cánh đồng vàng óng ở xa xa "Lương thu tốt . Lương thu tốt mà quan viên thực báo, triều đình kịp thời biết đến, khổ vẫn là dân chúng." Tô Khiêm Dương mặt có chút bất đắc dĩ, Đại Thiên nhiều địa phương, quan viên tuần tra cũng rất nhiều nhưng lại nhiều người cấu kết với quan viên địa phương. Vì vậy hàng năm triều đình biết chuyện, kịp thời hỗ trợ, đến mùa đông có dân chạy nạn.

      Chuyện này trước đây Tương lão gia tử cũng có nhắc qua với Tương Như Nhân. Bất luận có biện pháp gì từ triều đình ban xuống, thực đến nới chắc chắn cũng kém hơn, đây là tránh khỏi."

      Tương Như Nhân nhìn theo hướng thái tử chỉ, theo xe ngựa ngày càng xa thành, ruộng đồng ngày lại càng gần, mảnh vàng óng nhìn qua vô cùng đẹp mắt. Trong lòng vừa động, mở miệng "Triều đình nếu vì vậy thể nắm bắt kịp thời, vậy sao điện hạ ở các nơi thiết lập điểm do người trong triều đình trực tiếp phái xuống quản lý. Nếu thu hoạch tốt cũng có thể cấp báo thẳng lên triều đình để giúp đỡ vấn đề ấm no cho dân chúng."

      Tô Khiêm Dương quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thêm phần hứng thú "Nếu các quan viên đó cấu kết với địa phương sao?"

      Tương Như Nhân có chút rối rắm. mở miệng rồi nếu trả lời đúng, thấy nhìn mình như vậy đem toàn bộ ý tưởng ra "Quan viên xuất ngoại là nhiệm kỳ ba năm thay đổi. Còn quan viên địa phương phần lớn nhiệm kỳ ngoài ba năm. Điện hạ còn nhớ chuyện hàn chứng có rất đông các nghĩa sĩ đến báo danh? Đây phần đông đều là đứng về phía dân chúng, nhìn được cảnh dân chúng khổ cực. Trong đó đệ tử thế gia cũng ít, hàng năm lại nhiều người vào Hàn Lâm viện như vậy. Kỳ thực là có thể đưa những người này đến các nơi nhậm chức, hoặc hai năm đổi lần."

      Quan viên trẻ tuổi vẫn còn dòng nhiệt huyết, trắng ra là vẫn chưa trải qua những phức tạp hắc ám trong chốn quan trường, điểm xuất phát vẫn là lấy dân làm đầu. hoặc hai năm đổi lẫ giúp tránh xuất phát triển an toàn. Đồng thời ngăn chặn được quan viên địa phương hối lộ. Xuất ra từ thế gia tất nhiên thèm để mắt đến chút lợi lộc , người nhận hối lộ lại đổi hằng năm, quan địa phương cũng có đủ khả năng để đáp ứng được mức cao.


      Tô Khiêm Dương có chút kinh ngạc. Biện pháp nàng cùng lúc trước nghĩ mưu mà hợp. quả cùng hoàng thượng nhắc qua điểm cứu tế như vậy. Nhưng phương pháp này cũng mang theo nhiều vấn đề. Đầu tiên là an bày quan viên, tiếp theo là bạc đầu nhập. Kỳ thực vấn đề thứ hai mới là trọng yếu.

      Tô Khiêm Dương nhiều hưng trí nhìn nàng. Tương Như Nhân xong có chút hối hận. Trước kia cùng tổ phụ lên tán gẫu nhiều như vậy, thời trước mặt thái tử, giống như là quá nhiều.

      Vì thế Tương Như Nhân xoay mặt, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ. Xe ngựa đến đầu đường , cách thôn xóm lại gần thêm ít.

      Nửa ngày, bên tai truyền đến giọng "Thế nào nữa?"

      Tương Như Nhân ho tiếng, quay đầu nhìn , vẻ mặt thành khẩn "Điện hạ, thiếp xong rồi"

      "Nàng đưa ra biện pháp như vậy sai, thế nhưng chuyện thiết lập nhiều điểm cứu tế như vậy, số lượng bạc lớn như thế có thể lấy từ đâu ra?" Tô Khiêm Dương khẩu khí là hỏi nàng, Tương Như Nhân tránh khỏi tầm mắt "Cái này thiếp thân biết!"

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống cạnh phía sau, đưa tay đặt lên hông nàng. Tương Như Nhân ngả người vào trong lòng . Từ đỉnh đầu truyền đến thanh "Bản cung có biện pháp. Vài năm trước phụ hoàng có nhắc qua thế gia cuộc sống giàu có và sung túc, so với hoàng gia cũng tệ. thời quốc gia có khó khăn, cần phải trợ giúp chi."

      Đây chính là uy hiếp. Vẻ mặt Tương Như Nhân có chút biến hóa, cảm giác muốn đưa tay đánh người. Ý kiến là nàng đề, như vậy nếu thái tử đề xuất với hoàng thượng. Hoàng thượng mà đáp ứng Tương gia còn phải làm gương xuất bạc ra. Tương gia đầu quyên, thế gia khẳng định đều làm theo. Bạc tất nhiên đủ nhưng như thế phải Tương gia là gây thù với mọi nhà khác sao!

      Cảm nhận được thân mình người trong lòng khẽ đơ ra, khóe miệng Tô Khiêm Dương gợi ý cười. tay nhàng vén tóc bên tai nàng, cuốn cuốn trong tay, ngón cái miết miết rồi lại buông lỏng, khẩu khí là bất đắc dĩ " bằng nàng đem những gì chưa xong ban nãy tiếp tục "

      Tương Như Nhân từ trong lòng ngồi dậy, quay đầu đối mặt với "Nhưng điện hạ được chê cười thần thiếp!"

      Tô Khiêm Dương gật đầu. Thế này Tương Như Nhân mới ra ý tưởng của nàng " thời triều đình đối với thương nhân đều hề coi trong. Thế gia kinh doanh gì đó đều là được triều đình thông qua. Nhưng những thương nhân chân chính có tiền ở Lâm An thành lại được như vậy. Nếu có thể nâng lên chút địa vị của thương nhân, thiếp nghĩ bọn họ nguyện ý dâng bạc"

      Ý tưởng này là vô cùng lớn mật. Đại thiên từ xưa đến nay quan gia luôn khinh thường thương nhân. Như trong chuyện cưới gả. Nếu nàng dâu là xuất thân thương gia, ở phu gia tất được coi trọng. Ngược lại thương cưới quan, dù là tiểu quan phu gia liền coi như Bồ Tát trong nhà.

      Đây là truyền thống trước nay, ai cảm thấy đúng. Ngay cả thương nhân cũng cảm thấy là bọn họ trèo cao lên quan gia.

      Tương Như Nhân xong hồi lâu, Tô Khiêm Dương vẫn cứ thế nhìn nàng, cũng gì. Tương Như Nhân thấy vẻ mặt chưa có biến hóa gì, trong lòng nàng cũng là biết những gì nàng vừa , nuốn thay đổi truyền thống tất gặp phản đối rất lớn. Chuyện này muốn thực thi khó khăn khôn lường.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương mở miệng "Sao nàng lại có ý tưởng này?"

      Tương Như Nhân hơi ngượng ngùng "Đọc qua sách rồi tự nhiên có ý tưởng kỳ quái như vậy. Điện hạ cũng cần để trong lòng, thiếp vậy thôi."

      Vừa dứt lời, bên tai truyền đến thanh của "Nàng thông minh!"

      Tương Như Nhân phút chốc ngẩng đầu, xác thực thấy được có ý khích lệ. Tô Khiêm Dương ý cười càng sâu, đưa tay hạ mành, tựa người về sau, kéo nàng vào lòng, cứ như vừa rồi chỉ đơn thuần tán gẫy chuyện 'Ăn cơm ? Ăn cái gì?'. nhắm mắt, ngữ khí thoải mái "Nghỉ ngơi chút , còn lúc nữa mới đến". . .

      Qua chưa đến nửa canh giờ, xe ngựa dừng. Tương Như Nhân theo Tô Khiêm Dương xuống xe. Trước mặt là cửa lớn của tiểu trạch viện.

      Thị vệ bước lên gõ cửa. Chỉ chốc lát có người bước ra mở cửa.

      vào tứ hợp viện, cũng hai tầng lầu các, bên ngoài nhìn có gì đặc biệt. vào Tương Như Nhân thấy được sau tường đá lớn là sân viện tinh xảo.

      Trong viện tử lớn có tòa ngư trì , giữa ao còn có tòa giả sơn, đó cây cối xanh um tươi tốt. Nhìn qua thập phần xinh đẹp, làm được như thế tốn ít tinh lực. Núi giả như vậy trong Tạ Thủy các ở Tương gia cũng có tòa.


      "Trấn này cách Lâm An thành khoảng năm sáu trấn khác, cũng đều tương đối cằn cỗi, xung quanh có mười sáu thôn. Nghỉ ngơi lát xem sao. Có lẽ lưu lại đây hai đêm." theo vào phòng chính, mặt này là chưa hề hỏi qua, Tương Như Nhân đảo mắt quanh phòng rồi dừng lại cái ngăn tủ cạnh bình phong. Tô Khiêm Dương nhìn thoáng qua, lên tiếng nhắc nàng "Nơi này có y phục mới để thay. Nếu mang theo sai người ra ngoài mua về"

      Tương Như Nhân ngẩn người, nhìn theo bóng dáng bước ra khỏi phòng. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên dắn dẫn theo nữ quyến trong phủ tuần . . .
      lehanh, song ngư, tart_trung7 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 73: Mang theo nàng tuần (2)
      Thanh Đông tới mở ngăn tủ ra xem. Đúng là bộ y phục của nữ tử cũng có, chỉ có y phục mới cho thái tử. Tử Hạ tới thấy được, cười với Thanh Đông "May mà Lưu ma ma nhắc nhở ta đem theo y phục đơn giản cho tiểu thư, ta còn đem theo thêm vài bộ."

      Tương Như Nhân thay y phục xong, từ trong bình phong ra "Lưu ma ma còn gì?"

      Tử Hạ đem y phục xếp hết vào rồi đóng cửa tủ "Lưu ma ma thái tử trước đây dù là tuần hay thị sát cũng chỉ có mình. thời dẫn theo tiểu thư cùng, mấy thứ này nên là bản thân tự chuẩn bị mới đúng."

      Tương Như Nhân lần nữa nhìn qua phía ngăn tủ, ánh mắt lóe lên, ra khỏi phòng ngủ hướng về phía tiền thính.

      Thái tử chuyện cùng quản , quay đầu nhìn thấy nàng thân y phục mộc mạc khẽ giật mình, quay lại tiếp tục phân phó.

      Tương Như Nhân bước ra cửa hành lang chờ . lát sau thái tử cũng bước ra.

      Hai người ở phòng bên dùng bữa đơn giản, nghỉ ngơi chốc lát rồi thái tử dẫn theo nàng ra ngoài.

      Đổi chiếc xe ngựa , dọc theo đường phố trong trấn ra ngoài. Tới cửa trấn, Tương Như Nhân nhìn ngoài cửa sổ thấy được ruộng đồng rộng lớn. Sắp đến thời điểm thu hoạch, những cánh đồng lúa vàng nặng trĩu như muốn rạp xuống. Tương Như Nhân quay đầu cười với Tô Khiêm Dương "Điện hạ, xem ra năm nay thu hoạch tệ"

      Tô Khiêm Dương nhìn theo, tâm tình cũng tệ "Đúng vậy, năm nay mùa mưa đến kịp, bị ảnh hưởng của hạn hán. Hẳn là vụ mùa năm nay thu hoạch kém"

      Bọn họ cứ thế đường xuống xe, vốn là tư tuần.

      theo Tô Khiêm Dương có thị vệ cầm sổ ghi chép. Xe ngựa đến chỗ, xem xét bốn phía, sau khi quan sát thôn xóm xong viết lại tình trạng.

      đường như vậy, chốc lát qua bốn thôn.

      Xe ngựa chậm nên Tương Như Nhân cũng thấy mệt. Đến chiều, xe ngựa vào thôn, dừng lại dưới gốc đại thụ.

      Tô Khiêm Dương xuống xe ngựa trước. Tương Như Nhân cúi đầu chui ra, thấy Tô Khiêm Dương đưa tay về phí mình, dừng lại chút, sau đó tay kéo tà váy, tay vịn vào tay Tô Khiêm Dương, mượn lực nhảy xuống.

      Đây là thôn xóm về chiều. Nhìn ra xa là ba mặt núi vậy quanh thôn . ruộng bậc thang cây trồng tươi tốt, mà dưới sườn núi là cánh đồng lúa mênh mông. Chỉ cần làn gió thổi qua là sóng vàng cuộn lên dập dềnh trước mặt nàng.

      Tương Như Nhân nhìn qua hrets thảy rồi tiến gần về phía đồng lúa. Trước đây nàng cũng từng cùng tổ phụ thị sát thôn trang nhưng có cảm giác thư thái như lần này.

      Xa xa phía rừng núi bỗng truyền ra tiếng chim hót. Bỗng hơn mười cánh chim vụt ra từ trong rừng, lướt qua trước mặt bọn họ. Tương Như Nhân chỉ về phía đó, quay đầu cười với Tô Khiêm Dương "Điện hạ người xem kìa!"

      tại trong mắt Tô Khiêm Dương nàng là thế này.
      thân y phục mộc mạc, đầu cũng gắn nhiều trang sức. Nụ cười mặt cùng nơi đáy mắt nàng lộ ra tia sáng mà chưa từng thấy qua. Cả người nàng cơ hồ tràn đầy sức sống.

      So với Tương trắc phi trong phủ thái tử, người đứng trước mặt hôm nay càng sinh động hơn. caia nhăn mày, nụ cười của nàng đều để lộ ra tâm tình, cùng với khung cảnh xung quanh đều rất chân thực.

      "Điện hạ, chúng ta dừng ở đây bao lâu?" Tương Như Nhân thấy nhìn mình như vậy có chút ngượng ngùng. lâu được ra ngoài, có chút bộ dáng hào hứng.

      Tô Khiêm Dương đến cạnh nàng, nhìn về phía đường trong thôn " phải nàng muốn biết cuộc sống 'mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ' là thế nào sao? Vào xem!"

      Dứt lời, đưa tay đẩy lưng nàng hướng về phía trong thông.

      Tương Như Nhân chần chờ mootk chút, quay đầu nhìn . Tô Khiêm Dương để lại thị vệ cói chừng, chỉ đem theo hai người phía sau nàng. Lúc này Tương Như Nhân mới cata bước về phía trước.

      Thời điểm chập tối, thôn dân từ ruộng đồng cày cấy trở về, kết thúc ngày làm việc, cõng cái cuốc, cuộn ống quần. Tương Như Nhân còn nhìn thấy dòng suối . Bên các tảng đá lớn cạnh dòng suối, các thôn phụ giặt đồ, có người còn cất tiếng hát.

      Tiếng gậy gỗ đập vào quần áo đẫm nước mặt đá hòa cùng tiếng chin từ phía núi rừng vô cùng dễ nghe.

      ít thôn dân đường về nhìn thấy nàng. Dù ý phục đơn giản cũng che đậy được khí chất vốn có. Hơn nữa cách xa phía sau còn có người khí chất giống vậy theo, khiến ai dám tới gần nàng.

      Bọn họ đều nghĩ chắc là nhà quyền quý nào đến đây xem nhà cửa. Đầu năm nay cũng nhiều nhà giàu có ưa chuộng mua đất trong thông làng rồi xây tòa viện, gọi là dựa vào nới có linh khí tốt. Trong năm cũng đến ở vài ngày.

      Tương Như Nhân bước qua mấy căn nhà, đều là tiểu viện nên tường vây cũng cao, đứng từ bên ngoài vẫn xem được trong sân. tại là giờ nấu cơm chiều, trong mỗi nhà đều lượn lờ khói bếp.

      tới ngoài sân của nhà, Tương Như Nhân dừng bước. Nàng thấy hai hài tử của nhà này đùa giỡn trong sân. Đứa lớn tầm ba bốn tuổi, đứa hơn chút tầm hai ba tuổi. Ca ca đuổi theo muội muội, đứa chạy hết nổi dừng lại lôi kéo ca ca làm nũng. Cậu bé từ phía sau lấy ra viên đường cứ như biểu diễn ảo thuật khiến bé vỗ tay cười, tiếp nhận đường ca ca cho. Lại giống như luyến tiếc, cho lại ca ca.

      Bên tai truyền đến thanh của thái tử "Nhớ bọn Bình Ninh?"

      Tương Như Nhân gật đầu, quay lại cười "Hôn qua thần thiếp với bọn họ phải ra ngoài chuyến này, chẳng hề quấn quít lấy thiếp cho ." Quay lại thấy nam hài tử nhét viên đường vào miệng muội muội. Nghe thấy trong bếp có tiếng gọi, cậu bé lên tiếng đáp rồi chạy vào, để lại mình tiểu nha đầu ở trong sân.

      Tương Như Nhân thấy nàng ngồi chồm hổm xuống, cầm lấy cành cây viết viết vẽ vẽ lên mặt đất. Tựa hồ cảm giác có người nhìn, nghiêng đầu xem thấy có vài người đứng ở đầu tường, ngượng ngùng nhìn Tương Như Nhân cười cười, ném cành cây trong tay xuống, phủi phủi rồi chạy vào bếp tìm ca ca.

      Nụ cười kia khiến Tương Như Nhân thấy ấm áp trong lòng, quay người tay được nâm lấy. Tô Khiêm Dương dắt tay nàng trở về "Nàng thích cuốc sống như vậy?"

      Tương Như Nhân lắc đầu, gì. Nàng chưa từng nghĩ qua mình rốt cuộc muốn cuộc sống thế nào. Chỉ là thấy cuộc sống đơn giản thế này cũng rất tốt.

      Mặt trời chiều ngã về tây, kéo dài bóng lưng của họ. Tô Khiêm Dương nắm tay nàng. Hai người bước thong thả. Phía sau là vài căn viện và cánh đồng vàng gợn sóng. Khung cảnh này nhìn qua vô cùng an bình. . .

      Ngày thứ hai cũng qua từng thôn từng thôn xem xét. Đến chiều tà, Tô Khiêm Dương lại chọn nơi cảnh trí tốt dẫn nàng dạo. Nông thôn cho người ta cái cảm giác an nhàn, nụ cười mặt cũng rất thuần phác. Tương Như Nhân còn thấy được ở cửa thôn hai phụ nhân tranh cãi, bên dòng suối đám vui đùa ầm ĩ, trong sân nhà tiểu hài tử đuổi theo gia súc chạy tới chạy lui.

      Ngày thứ ba bọn họ rời trấn này, nửa ngày đường đến cái trấn khác.

      Ngày thứ năm xuất chút chuyện ngoài ý muốn. Thôn đó đường quá , xe ngựa qua khó khăn, thân xe bị lệch nghiêng qua bên. Tô Khiêm Dương phải ôm lấy nàng, nếu đụng bị thương cái trán.

      vất vả chui ra khỏi xe. Vừa nhìn từ bên ngoài thấy được xe ngựa nghiêng lợi hại, bên bánh xe bị lún xuống đất.

      Nhìn ra phía xa, trước thôn, sau quán, muốn tìm người giúp phải tốn ít thời gian.
      Tô Khiêm Dương để Tương Như Nhân ngồi đợi xe ngựa khác. Lấy dây quấn thân xe để mấy thị vệ kéo xe ngựa lên.

      Sau giờ ngọ mặt trời quá gắt. Tương Như Nhân ngồi trong xe vén mành nhìn bọn họ cách đó xa. Bốn thị vệ phân hai bên kéo xe ngựa nhưng bánh xe bị lún quá sâu nên lôi lúc mới nhích được chút, khẽ mệt nơi tay là lại nghiêng trở về.

      Tô Khiêm Dương về phía nàng. Tương Như Nhân nghĩ cũng muốn lên ngồi nên nhích sang bên nhường chỗ. Ai ngờ lại tháo nút buộc áo ngoài, trực tiếp cởi ra đưa nàng. câu cũng , quay lại bên kia, cầm lấy sợi dây phía sau mấy thị về cùng hợp sức kéo.

      Tương Như Nhân giật mình, ngẩng đầu thấy thêm người sức mạnh hơn, bánh xe cũng lên ít. Chỉ cần bánh xe nhấc lên hơn phân nửa, để phía trước ngựa có gian kéo là tự xe ngựa có thể thoát ra trở về đường.

      Chỉ chốc lát, ngựa có thể kéo bánh xe lên, nhấc xe ngựa thoát ra.

      Đổi bọn thị vệ ngồi chiếc xe ngựa đó. Tô Khiêm Dương quay trở về chỗ nàng. Tương Như Nhân thấy trán đầy mồ hôi, lấy khăn tay ra lau cho .

      Tô Khiêm Dương còn thở mạnh, vừa rồi dùng sức nhiều, ngực vẫn phập phồng.

      mặt hơi thở nóng hổi xông tới, Tương Như Nhân rụt tay lại, tính lui về sau tránh né chút. Tô Khiêm Dương lại cứ bá đạo dồn nàng đến khung cửa, nhìn nét quẫn vách mặt nàng, khẽ cười "Được chưa?"

      Tương Như Nhân lật khăn lau qua trán lần nữa rồi thu lại trong tay, ho tiếng "Được rồi, điện hạ ngài có thể vào!"

      Tô Khiêm Dương vào xe ngựa, Tương Như Nhân cảm giác nhiệt độ trong xe tăng rất nhiều. Nhấc mành lên, Tương Như Nhân muốn nhìn chút thị vệ chỉ huy thế nào. Bỗng nhiên tóc truyền đến cảm giác khác thường. Tương Như Nhân quay đầu lại thấy Tô Khiêm Dương giơ tay giữa trung. tay bông hoa vàng nhạt định cài vào tóc nàng.

      Tình cảnh này có chút xấu hổ, Tương Như Nhân hoàn toàn nghĩ đến hái hoa cài cho nàng. Sững sờ cũng biết nên làm gì. Tô Khiêm Dương vẻ mặt lại hết sức tự nhiên tiếp tục cài đóa hoa vào bên trái tóc nàng, cuối cùng đánh giá "Ven đường tiện tay hái, trông cũng tệ"

      Tương Như Nhân tiếp tục sững sờ. Ở trong mắt nàng, thái tử căn bản phải là dạng người có thể có những hành động như thế này. tại xuất hành là ngoài ý muốn của nàng. Bấy lâu nay đều là người ra ngoài, bỗng nhiên lại muốn mang theo nàng . Cũng ra ngoài được bốn năm ngày rồi, hôm nay lại còn tùy tiện hái đóa hoa ven đường cài lên tóc cho nàng.

      Híp mắt cái, Tương Như Nhân tỉnh táo lại nhìn thái tử. Thấy ánh mắt nhạt như trước, có gì bất thường. Tương Như Nhân đưa tay chạm vào nhành hoa, cúi đầu, nhàng tiếng "Cám ơn"

      Tô Khiêm Dương khóe miệng cười lơ đãng, nhấc mành cửa xe nhìn ra ngoài. Xe ngựa khỏi đoạn đường chật hẹp, tiến vào đường lớn. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư10 others thích bài này.

    5. Ngọc Bình

      Ngọc Bình New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      1
      Tem ~~~ tem ~~~ đọc hay quá. biết bao giờ 2 người này mới iu nhau nhỉ ~~~
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :