1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quản Gia Nhà Em - Đậu Toa (18+) [hoàn + ebook]

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tialia88

      tialia88 Active Member

      Bài viết:
      160
      Được thích:
      185
      Có chương mới goy....thanks!thanks!thanks!
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Vui ko thể tả vì có chương mới, mừng bạn mèo quay lại với hố hihiiih
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 6

      No ấm sinh dâm dục. Người xưa đích thực sai mà!

      Vừa tỉnh dậy, đậpvào mắt Sở Thiến là người đàn ông nằm bên cạnh, trong đầu chợt léo lên ý nghĩ.

      Ăn no nghĩ lung tung, rãnh rỗi sinh nông nổi, lăn lộn giường từ phía đông sang phía tây, tiêu hao sức lực dư thừa.

      Aiz... là sa đọa nha...

      Nằm trong lòng Âu Dương Phụ, Sở Thiến thoáng trở mình, nhìn người đàn ông vẫn ngủ say, giơ tay lên chậm rãi mơn trớn chiếc mũi cao ngất, nhếch nhếch làn môi mỏng, sau đó tới gần yết hầu của , cuối cùng dừng ở lồng ngực rắn chắc của .

      Dường như càng ngày mọi chuyện càng rối loạn, nên xuất tại con hẻm đó, quấy rầy kế hoạch và sinh hoạt của , thô lỗ đoạt thân thể trong trắng của , làm cho thể nhận lấy cưỡng đoạt này, lại bởi vì cẩn thận ôn nhu mà cảm thấy ngọt ngào.

      tại bọn họ rốt cuộc là gì của nhau đây? Tình nhân? Bạn ấm giường? Hay là nam nữ sưởi ấm cho nhau ở nơi đất khách đơn?

      thực hồ đồ mất rồi, lại ngừng lo lắng cho an nguy của , vậy mà vẫn an tâm ngủ thoải mái.

      Nghĩ đến đây, nhịn được trừng phạt chút với , cái miệng hé ra, lưu lại dấu răng mờ mờ ở cổ .

      "Uhm..." đột nhiên mở mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tinh nghịch của người con nằm trong lòng mình, khó đoán ra cơn nhói đau vừa rồi kia từ đâu mà tới, "Sao vậy?"

      " có gì!" rất nhanh phủ nhận.

      " ?" Vẻ mặt hoài nghi, " có gì sao?"

      " mà!" tuyệt đối bởi vì phiền não mà lại ngủ ngon lành như vậy, cho nên phải để dậy động não mới được...

      "Kỳ ..." bỗng nhiên cười ái muội với . "Em muốn đánh lén cứ việc thẳng, rất phối hợp, cần gì phải dùng sức cắn đau thế?"

      " biết xấu hổ! Ai muốn đánh lén chứ!" thanh minh, vẻ mặt chấp nhận.

      chuyện càng ngày càng quá đáng nha! Ngay cả loại chuyện biết xấu hổ này mà cũng được! Đánh lén ? cần gì phải làm thế chứ? Huống hồ trước khi ngủ say, giữa hai người cuồng liệt kích tình làm cho toàn thân suy yếu! Làm gì còn sức đâu mà đánh lén lần nữa chứ!

      "Em muốn gọi dậy thôi, đừng có tự dát vàng lên mặt nhá." kiều liếc cái, bọc chăn lại xuống giường. "Tiếp theo tụi mình phải làm gì đây?”

      điều chỉnh sắc mặt, ra suy nghĩ hoàn toàn liên quan gì với câu hỏi Sở Thiến đưa ra, "Kết hôn."

      " gì vậy?" Vẻ mặt tin nhìn .

      cái gì đó? bàn với chính , lại đưa ra đáp án quái quỷ gì biết. Rốt cuộc trong mắt an nguy của bản thân vậy?

      Hoàng đế vội, thái giám vội mà!

      "Chúng ta giường cũng lăn lộn ít, kế tiếp kết hôn, có gì đúng?"

      Trong mắt bỗng nhiên xẹt qua tia lạnh lẽo "Trừ phi em muốn lấy , cho rằng xứng với em!"

      tựa như bùn dưới đất, còn là mây trời, cho dù có suy nghĩ như vậy cũng ngạc nhiên. Nhưng khi nghe từ miệng ra, trong lòng Sở Thiến tự chủ được có chút nhói đau...

      " đùa giỡn ngốc nghếch gì vậy?" lngồi trở lại giường, nâng mặt lên muốn nhìn thẳng vào mắt "Em về an toàn của , chứ đâu có vấn đề đó?"

      Kết hôn? Trước mắt, Sở Thiến căn bản dám nghĩ tới điều này, bất quá nhìn ba người bạn tốt hạnh phúc trong hôn nhân, cũng bắt đầu có chút dao động rồi.

      Cho dù là vậy... vẫn cần phải gấp rút xử lý việc mạng sống của Âu Dương Phụ bị đe dọa, điều này phải chăng là quá sớm.

      " rồi, chuyện kia cứ để giải quyết là được." nhíu mày, cách quyết đoán, muốn tranh luận đề tài này với thêm nữa.

      tự giải quyết là xong sao? nếu để cho tự lo như , có thể chuẩn bị dùm cỗ quan tài mất.

      Nếu những người kia chỉ động thủ, có lẽ còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng họ vốn động thủ mà là động súng.

      "Dù sao tuyệt đối cho phép em lại lần nữa tự đưa mình vào nguy hiểm, biết ?" giống quản gia, lại lần nữa ân cần dặn dò.

      bĩu môi, vẻ mặt cam lòng, thèm nhìn, cũng thèm lên tiếng luôn.

      "Biết hả?" lại hỏi. giờ là người thân duy nhất của ! Chỉ có lời hứa hẹn của mới có thể khiến hoàn toàn an tâm.

      "Biết rồi mà!" Hừ! Biết biết! Đến lúc đó còn tùy xem tình huống thế nào nữa chứ!

      tuyệt đối thể để xảy ra chuyện gì trước mặt mình! Như vậy đối với loại sỉ nhục cực lớn. Hơn nữa, vừa nghĩ tới việc bị thương... chịu được cảm thấy đau lòng, thậm chí còn cảm nhận được cơn khát máu nào đó rất lâu ló dạng dần dâng trào.

      là của ! Cho dù thế giới ai tiếp nhận , hoặc mãi mãi cũng kì , vẫn là của . Đối với , chỉ là quản gia mà thôi, còn là người gửi gắm trái tim mình nữa.

      Đúng vậy! Nghĩ tới việc bị thương hoặc thậm chí là chết, chợt khẳng định trong lòng mình.

      Âu Dương Phụ! cần hoài nghi.

      Mặc kệ quá khứ của ra sao, mặc kệ diện mạo hung tợn thế nào, mặc kệ đối xử với ngang ngược, vẫn là người của Sở Thiến này. Ngoại trừ , bất luận kẻ nào cũng được động đến.

      Đây là ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của Sở Thiến, kiên định chưa từng có.

      *

      "Chuyện lần này cậu cảm thấy thế nào?" Tuy rằng bụng to, nhưng Cổ Tình Nhã vẫn thay đổi thói quen trước giờ, hỏi tin tức người ngồi đối diện.

      " được tốt lắm!" Liễu Thuần Đình nhìn thấy lo lắng lâu thấy trong mắt . "Chuyện này thực kéo khá lâu, nếu đối phương chịu nhường bước, chúng ta cũng cần nể mặt."

      "Chính xác." Cổ Tình Nhã theo thói vuốt ve cái bụng tròn trịa của mình, giọng điệu thay đổi : "Vậy... Ý cậu là..."

      "Nếu biết tốt xấu, chúng ta diệt sạch!" Liễu Thuần Đình lạnh lùng kết luận.

      "Vậy diệt luôn !" Cổ Tình Nhã gật đầu.

      Ngàn sai vạn sai là lỗi của . nên đụng đến người của họ. Trước kia xảy ra chuyện, các còn có thể mắt nhắm mắt mở xem như có, để tránh gây càng nhiều phiền toái, nhưng lên tiếng có nghĩa là có thể để cho tên đó được nước làm tới, tại nên giải quyết cho xong mọi chuyện mới mong yên ổn.

      ***

      Cùng lúc đó, trong căn phòng bí mặt của thành phố, có người đưa ra quyết định quan trọng.

      "Là ta?" Người đàn ông trung niên nhìn báo cáo về lý lịch vắn tắt và tấm ảnh, vẻ mặt thể tin được thốt lên. "Tôi thể tưởng tượng được... Thế nào lại là ?"

      đúng là mạng lớn mà! kiện đẫm máu mấy năm trước cũng lấy mạng được , ngờ lại vào được Ân Long, còn ngồi lên vị trí lãnh đạo, là ông trời giúp chăng?

      Nhưng mà... ông cũng biết thằng ranh kia tuy rằng diện mạo trông giống tên xã hội đen, nhưng bình thường lại ghét nhất hành động mờ ám, cho nên nếu khuyên bảo bất thành...

      Vậy cũng đừng trách ông nể chút tình cảm còn xót lại giữa hai người.

      Bất đắc dĩ, cũng đành phải tìm cơ hội tiêu diệt tên lần nữa thôi!

      *

      Trong văn phòng trang trọng, nghiêm túc, lúc này ba ngồi vô cùng thoải mái, thai phụ, vẻ mặt thú vị xem quyển tạp chí thời trang trẻ em hồi lâu. người nhàm chán bấm điện thoại, ngồi nhớ ông xã thân . Người còn lại chuyện đến nước miếng văng tung tóe, mặt bộc lộ tức giận.

      "Các cậu rốt cuộc có nghe mình vậy?!" là! tới điểm quan trọng nha! Mấy người này có tập trung nghe chút nào vậy?

      "Tiểu Thiến, phải là mình , là cậu muốn ... Trọng điểm rốt cuộc ở đâu?" Liễu Thuần Đình vuốt vươn vai, vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

      là! ràng cũng chỉ là chuyện như con kiến, cần tới đồng ý của bọn họ, sao lại muốn bọn họ ngồi ở chỗ này nghiêm túc nghe oán giận chứ! Bọn họ chịu đến đây ngồi nghe, Sở Thiến nên vui mừng mới phải.

      "Trọng điểm chính là... trọng điểm chính là...Ai! Mặc kệ! Dù sao chính là cậu... Bằng hay là Cổ Tình Nhã, cậu trông nom cái tên người đàn ông đáng chết kia cho mình, với ta rằng bản thân mình vệ sĩ, ta nên để cho mình làm những chuyện nên làm, được lúc nào cũng giám sát mình như là tù nhân vậy!" Sở Thiến xong, bởi vì kích động quá độ mà mặt mày đỏ ửng.

      "Vì sao?" Vẻ mặt Cổ Tình Nhã buồn cười nhìn , " ta cho cậu làm, bộ cậu lén lút làm sao?"

      "Đúng vậy! Từ khi nào cậu trở nên ngoan như vậy? Trời ạ! dọa chết mình rồi!" Liễu Thuần Đình quên thêm dầu vào lửa, còn giả bộ hoảng sợ làm gia tăng hiệu ứng thị giác.

      "Nhưng... Nhưng mà..." Sở Thiến lúng túng lên lời, "Dù sao nữa vẫn là được!" chỉ là vô thức tuân theo mệnh lệnh của Âu Dương Phụ! Nếu phải như thế, cũng tìm bạn tốt giúp rồi... Hơn nữa hôm đó lúc xuống giường cũng , nếu dám tự tiện hành động mà bị bắt được, thể nào cũng trừng trị trận...

      "Như thế nào mà được?" Liễu Thuần Đình vui vẻ hỏi. Hừ! ràng là đến thảm mà, lại còn chưa dám ra.

      "Chính là muốn thôi!"

      " ! Vì sao được?" Liễu Thuần Đình hỏi lại, "Cậu cũng phải làm được, thừa dịp ta chú ý liền giải quyết xong xuôi, băn khoăn nhiều như vậy làm gì cơ chứ?"

      "Nhưng mà..." đương nhiên biết mình có thể làm cách thần biết quỷ hay, nhưng mà... Vừa nghĩ tới Âu Dương Phụ, vẫn là...

      "Nhưng nhị gì nữa?"

      "Được rồi! Tiểu Đình, cậu đừng đùa Tiểu Thiến nữa!" Cổ Tình Nhã cười , "Chuyện này mìnhnghĩ trước hết cậu nên bàn bạc với Âu Dương Phụ chút tốt hơn, dù sao địch trong tối ta ngoài sáng, trước hết để Tiểu Thiến giải quyết sớm chút làm ai cũng lòng, phải sao?"

      Liễu Thuần Đình trầm ngâm chút, nghiêm túc tự hỏi này tính nghiêm trọng của việc này."Ừ! Ngày mai, mìnhsẽ đề cập với ta."

      "Chuyện sau đó ... Ái..." Đột nhiên đau đớn làm cho Cổ Tình Nhã nhíu mày, rên ra tiếng.

      "Làm sao vậy?" Sở Thiến sốt ruột đứng dậy hỏi, "Đau bụng sao?"

      Liễu Thuần Đình kịp phản ứng, "Ngày sinh dự tính còn cách tuần... Xem ra đứa nhịn được muốn ra ngoài sớm rồi!"

      "Đúng vậy a... Xem ra là thế rồi..." Cố nén đau, Cổ Tình Nhã cười khổ : "Kế tiếp phiền các cậu”.

      "Ừ!"

      "Yên tâm giao cho bọn mìnhđi! Cậu chỉ cần thuận lợi sinh hạ em bé là tốt rồi."

      Nghe được bạn tốt cam đoan, ngược lại Cổ Tình Nhã có thả lỏng chút nào, bởi vì trong lòng luôn luôn có nỗi bất an, phải chăng bão táp sắp đến gần nên lòng đầy mây đen bao phủ...

      Chỉ hy vọng mọi bình an, có chuyện gì may ra…
      ZzJanyzZ, Michiyo.neko, AChu7 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 6.2

      "Em ở đâu?" Vừa phê duyệt công văn, Âu Dương Phụ vừa nghe di động, “truy tìm tung tích” cái người đáng lẽ ra phải làm thư ký cho .

      Tuy Sở Thiến xin phép trước mới ra ngoài nhưng vẫn yên lòng, lại gọi điện thoại cho .

      Àiz! sắp biến thành tên quản gia lắm chuyện mà Sở Thiến thường oán hận rồi.

      Cũng thể trách lo lắng được, vì ai biết được chuyện gì xảy ra, cho dù là sau chuyện kia, thoạt nhìn mọi chuyện đều rất bình thường, nhưng có mấy ai ngờ được bình yên trước cơn bão...

      Aiz... Cứ lo lắng như vậy, vẻ mặt của vốn rất kinh khủng càng vì chuyện này mà trở nên càng hung hẵng hơn.

      "Em ở... Đợi chút..." Di động tạm thời bị ngắt chút, sau đó lại nghe thấy giọng Sở Thiến dồn dập, "Ừ! hỏi em ở đâu đúng ? Em ở bệnh viện!"

      "Cái gì?" kí tên, vừa nghe đến "Bệnh viện" khiến người ta dễ dàng liên tưởng tới điều xấu, lập tức xúc động đứng dậy, cũng quản văn kiện bị làm rớt, gầm lên: "Em ở bệnh viện nào?" sốt ruột tiện tay cầm lấy áo khoác, nhanh chóng lao ra khỏi văn phòng, "Bị thương thế nào rồi hả? Chờ chút! lập tức tới!"

      "Bệnh viện XX… Nhưng mà… Đợi chút..." cũng nghe em xong chứ!

      Vừa báo tên bệnh viện xong, Sở Thiến nhìn chằm chằm màn hình di động vừa bị ngắt mà sững sờ.

      Sao lại thành ra thế này? Người khác sinh em bé, lại hỏi bị thương ? cũng quá nóng vội rồi? Thậm chí, còn chưa liền trực tiếp phán định.

      Người đàn ông này là! Đúng là vô cùng kì lạ mà!

      ***

      " ơi, xin hỏi chút! Có bệnh nhân nào bị thương nặng cần cấp cứu, vừa mới được đưa đến ? Cao cao gầy gầy, xinh đẹp, và ấy..."

      Âu Dương Phụ kinh hoàng vọt vào bệnh viện chạy lại ngay bàn tiếp tân, liên tiếp hỏi nhiều vấn đề làm cho vẻ mặt tươi cười của thiên sứ áo trắng nhất thời dần cứng lại, gượng gạo.

      " có sao?" Vẻ mặt Âu Dương Phụ đột nhiên tuyệt vọng, bi thương , " phải ..."

      " làm gì ở đó?"

      Sở Thiến muốn xuống dưới lầu đón người, thấy cảnh tượng kì quái làm cho vừa bực mình vừa buồn cười. "đại ca xã hội đen" diện mạo hung ác cùng hai nhân viên cứu hộ ở bàn trực, trình diễn tiết mục ông gà bà vịt dở khóc dở cười... ! Phải là người nào đó tự biên tự diễn giống như vở tuồng khôi hài.

      "Tiểu Thiến... Em, em, em sao có thể lại được?" Âu Dương Phụ kịp thu hồi nét mặt bi thương, vừa mừng vừa sợ nhìn .

      "Em bị bức tức chết đó!" xấu hổ, giận dữ lôi kéo tay về hướng tới thang máy, rời khỏi đám người phía sau ngừng chỉ trỏ…

      " làm sao vậy, cứ thế này em còn dám gọi điện thoại cho sao?" là! Có phải chịu áp lực quá lớn hay , rối trí đến phát ngốc à?

      "Này... thực rất sợ!" đột nhiên gắt gao đem ôm vào lòng, " sợ! Sợ rằng em bị thương. thực sợ bao giờ được gặp em nữa, sợ ..." Cứ như vậy vĩnh viễn mất em!

      Người quan trọng nhất bây giờ đối với chính là , nếu mất , so với cảm giác từng bị cả thế giới vứt bỏ, còn đơn và đáng sợ hơn rất nhiều.

      "Cho dù em chết, cũng có thể nhìn di ảnh mà! Sợ cái gì?" Sở Thiến chỉ muốn trêu ghẹo, đổi lại thấy càng tức giận.

      " được lấy lo lắng của ra mà giỡn!"

      "Được rồi, được rồi!" trấn an như đứa , vỗ vỗ đầu của , "Em biết lo lắng cho em. Nhưng lần sau cũng nên để cho em xong ! Đừng điên cuồng, mất hết lý trí xong lao vào bệnh viện như vậy, vừa rồi hộ sĩ kia nhất định bị làm cho sợ hãi." Đột nhiên bị người có diện mạo hung tợn bổ nhào vào, có thể có phản ứng như thấy ma quỷ vậy. Nếu là chừng bấm chuông cầu cấp cứu kêu cảnh sát đến mất.

      "À... Là tại vì..." xấu hổ gãi đầu, làn da ngăm đen gương mặt bỗng chốc chợt đỏ ửng.

      Bởi vì quá nóng vội nên nghĩ nhiều như vậy, cho nên quên mất...

      Quên mất khuôn mặt của đáng sợ tới mức nào... Nghĩ đến đây, quá khứ mịt mù lần nữa quay lại. Nụ cười ngượng ngạo gương mặt đột nhiên tắt ngấm, bỗng trở nên nghiêm nghị và căng thẳng.

      "Ai chà! Lại nghĩ cái gì rồi hả?" Nhận thấy nét mặt thích hợp của , Sở Thiến vội vàng : "Đừng nghĩ linh tinh nữa mà, bằng bộ mặt lạnh đó biến thành cái hầm chứa đá đấy!"

      Mặt lạnh*? sao? Âu Dương Phụ nghe Sở Thiến như thế, vẻ mặt kinh ngạc nhìn .

      (*) Nguyên tác Mặt khốc: gương mặt lạnh lùng và điển trai.

      "Sao? Em đúng sao?" Như vậy được nha! có gì sai đâu chứ!

      vốn hề xấu! Chỉ là thoạt nhìn có hơi nghiêm túc, nét mặt có vẻ mềm mại mà thôi, bằng với diện mạo của , xét theo tiêu chuẩn thẩm mỹ bây giờ hẳn cũng được tính là soái ca ý chứ.

      chọc chọc vào ngực mà hờn dỗi, " dám bảo em sai sao? Âu Dương Phụ! Hôm nay muốn lên giường có phải ?"

      ", ! , ... chỉ là..." mở miệng nhưng cách nào biện bạch cho bản thân cả, bởi vì đại đa số mọi người chỉ cần nhìn liền sợ tới mức ra lời, chưa từng có ai tán dương dung mạo của , nếu có cũng chỉ có sợ hãi và sợ hãi mà thôi.

      " chỉ là cái gì?" ngẩng đầu nhìn , "Chẳng lẽ tin tưởng vào mắt nhìn của em sao? Làm người đàn ông của em vậy mà ngay cả tự tin cũng có? Em đẹp chính là đẹp. Ai dám khó coi đứng ra đây xem nào!" hùng hổ , như thể nếu ai dám phản đối liều mạng với người đó.

      " phải tin em... Chỉ là ràng khuôn mặt của có chút... Cũng thể là đẹp được." xấu hổ cười cười, tưởng giả bộ để ý tới lại bị phát , mặc dù tươi cười nhưng vẫn có chút miễn cưỡng chua xót.

      “Đing!"

      Thang máy xuống tới tầng trệt, Sở Thiến thèm để ý xem bấm cho thang máy đến đâu. Điều quan trọng nhất với Sở Thiến tại chính là người đàn ông yếu ớt như đứa trẻ trước mặt bây giờ. tiện tay bấm đại cho thang máy đến tầng nào đó.

      "Âu Dương Phụ, nghe hiểu lời em sao? Em xấu, chính là xấu hiểu ?" Cho dù ra ngoài đều dọa những đứa bé sợ chăng nữa cũng đến mức mặt giống như ma quỷ mà.

      "..." Đủ rồi! Chỉ cần nghĩ như vậy là đủ rồi! Chỉ cần ở lại bên cạnh , mặc kệ ánh mắt người khác, cho dù người bên ngoài thế nào, cũng quan trọng.

      Nhìn vẻ mặt Âu Dương Phụ yên lặng giống như chấp nhận nghiệt ngã, Sở Thiến có chút tức giận, " nhìn kĩ cho em, hấp dẫn và thu hút người khác đến cỡ nào nha!" xong, đợi phản ứng, liền kéo đầu xuống hôn trận mãnh liệt.

      "Tiều Thiến, em làm gì vậy?" liền đẩy ra, vô cùng kinh ngạc, hiểu nổi hành đông đột ngột này của . "Nơi này là thang máy..." Cho dù muốn làm, nơi này tuyệt đối phải là chỗ tốt...

      thèm để ý tới nơi họ đứng là ở đâu, Sở Thiến liền cởi bỏ nút áo áo sơ mi của , lại tiếp tục hôn mãnh liệt lên thân thể, tay bé mơn trớn những nơi mẫn cảm của .

      "Ahh... ! Tiểu Thiến..." Lý trí muốn kéo ra khỏi người mình nhưng là... Chết tiệt! Cảm giác này thích quá!

      "Vì sao ?" khiêu khích khẽ liếm liếm điểm gồ lên mẫn cảm ngực , làm cho cảm nhận bùng nổ lan tràn khắp cơ thể, "Chờ chút em nhất định cho thấy... Như lời em , là người đàn ông hấp dẫn đến cỡ nào!"

      ---

      Có ai đoán được cảnh gì sắp diễn ra :022:

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 7 (H)

      Trong thang máy trí trí và ham muốn tranh chiến nhau kịch liệt, gian bên trong đầy mập mờ và khiêu khích, khiến cho lý trí của liên tiếp bị đánh bại.

      “A... Đủ rồi!” Lúc bàn tay bé của Sở Thiến to gan mò đến đũng quần của Âu Dương Phụ khiến rít hơi sâu, “Dừng lại, thể làm ở đây!” Ôi trời ơi lý trí của dường như muốn bay mất trước tiếp xúc bạo dạng của , càng lúc càng có xu hướng khẩu thị tâm phi.

      "Sao lại được? có muốn tự nhìn mình trong gương hay ?” Sở Thiến mỉm cười ra hiệu cho nhìn về hình ảnh hai người thân mật trong gương. “ có thấy , mặt viết ràng ba chữ ‘ rất muốn’ kia kìa.”

      hốt hoảng nhìn , quay đầu về phía tấm gương. Trong gương thân thể của quyến rũ mềm mại dính sát vào người .

      Gợi cảm? Đây là sao? Lúc mặt của đầy vẻ nghiêm nghị, trông cũng có chút giống những thanh niên hào hoa phong nhã.

      “Nhìn chưa? Đây chính là , là người thực hấp dẫn, đủ để khiến cho phụ nữ rung động.” Giọng của trầm trầm thào bên tai .

      “Đây là ư?” Người đàn ông bị mê hoặc ngập ngừng mở miệng.

      “Phải, nét mặt này của muốn em.” ngẩng đầu nhìn , đôi mắt mèo to tròn toát lên vẻ hồn nhiên, lại có chút khiêu khích hấp dẫn.

      Người đàn ông bị giọng êm ái ấy mê hoặc. Rốt cuộc bất chấp lý trí, thuận theo bản năng mà hành động, tay to kéo chiếc áo sơ mi người , đẩy cao qua ngực, thô lỗ xoa nắn đôi gò bồng đào.

      "A... Phụ…" Sở Thiến chỉ có thể thở gấp đón nhận thương của , tuỳ ý để bầu ngực của cho xoa bóp đến cứng rắn lên, "Nhanh chút…”

      Có lẽ tiếng kêu kiều của hoàn toàn hủy hoại lý trí của , cũng có lẽ bởi vì họ ở nơi công cộng, có cảm giác kích thích sợ bị người khác phát , khiến cho chờ chuẩn bị tốtnhư bình thường, mà nóng lòng kéo quần lót xuống để dục vọng của mình nhanh chóng lọt vào nơi mềm mại của .

      “A~!” Hoa huyệt còn chưa ướt át vì bị đột nhiên tiến vào mà đau nhói, nhưng lại càng khiến cho có khoái cảm nhiều hơn.

      Mâu thuẫn và vui sướng khiến cho chỉ có thể bám lấy , ngừng kêu rên những tiếng to, biết là đau hay do vui thích, “Ưm… Phụ… A a….”

      “Em đúng là ma nữ mà!! Làm nhiều lần rồi mà vẫn nhiệt tình như vậy!!” cắn răng , mạnh mẽ tiến sâu vào nơi ấm áp chặt chẽ của “Chết tiết! Làm muốn bao nhiêu lần cũng đủ!”

      “Ưm…” dưới nhanh chóng đong đưa và khoái cảm hừng hực kích thích làm cho có chút hôn mê, muốn rời khỏi thân hình cao ngất của chút, nhưng lại bị kéo về.

      Đột nhiên dừng lại động tác, xoay người lại, muốn khom người chống vào tấm gương trong thang máy, chỗ hai người giao hợp hề tách rời, lần nữa tiến vào trong cách cuồng nhiệt.

      “A… ôi…”

      Sở Thiến vốn cho rằng có thể nghỉ ngơi chút, nhưng ngờ lại bị lập tức tiến vào từ phía sau, mỗi lần cắm vào càng sâu hơn, khiến kiềm được thanh ngâm nga mê hoặc phát ra từ miệng mình.

      “Tại quan hệ bên ngoài nên vậy sao? Em kêu nhiệt tình hơn so với bình thường đó!” thở phì phò “Như vậy rất kích thích đúng ? Hả?”

      “Ưmmm… em biết….” Từng đợt khoái cảm đánh úp lại, như là từng ngọn lửa, dường như thiêu đốt lý trí của đến còn chút nào.

      " biết?" nặng nề đẩy hông về phía trước, nghe được tiếng hét sung sướng của , cười đắc ý, “Em có chắc ? Chứ thấy thân thể của em rất thành , nó rất thích đó! Là em khiêu khích trước, phải sao?” xấu xa đùa bỡn , rút ra nhưng tiến mạnh vào, “Em xem, có phải em thích nhưvậy ?”

      “Ưmm… Em biết… Đừng… Đừng đùa giỡn em như vậy…”

      Những sợi tóc dính mồ hôi xõa trán . nũng nịu với , muốn đừng trêu đùa nữa.

      “Đó là… đó… Á…” vội vã muốn biện bạch cho mình, bỗng nhiên cuồng bạo rút ra cắm vào trận khiến quên mất những từ ngữ mình định ra.

      Sốt ruột giải tỏa dục vọng dưới thân, thôi ttrêu nữa, mà ngừng chôn dục vọng của mình mỗi lúc sâu vào trong người

      Cho đến khi gầm lên, gieo rắc toàn bộ tinh hoa vào nơi ấm áp sâu hút của

      ***

      “Sao cậu đón người mà lại trễ đến vậy hả?” Liễu Đình Thuần nhàng hờn trách. Nhưng chỉ những ai hiểu tính cách của mới biết đây chính là điềm báo cho việc truy hỏi đến cùng.

      “Ờ … tại vì… tại vì…” Sở Thiến ấp a ấp úng thể được. Bởi vì khó giải thích lý do đón người mà mãi đến hai tiếng sau mới trở về.

      Phải thế nào đây? Ai bảo nhất thời xúc động dụ dỗ Âu Dương Phụ làm chuyện đương trong thang máy, cho nên mới tốn thời gian lâu như vậy. Sau đó hai người toàn thân đầy mồ hôi vội vội vàng vàng đến tiệm quần áo gần đó nhanh chóng thay đổi trang phục. Sau đó lập tức quay trở về nhưng cũng mất hết hai tiếng đồng hồ.

      “Tại vì cái gì?” Liễu Thuần Đình liếc nhìn cái, khoanh hai tay trước ngực ra bộ dạng thẩm vấn. Sở Thiến bị ép đến trả lời được liền phát tín hiệu cầu cứu với người đàn ông kia.

      hờn dỗi : “ giúp em giải thích chút !!”

      “Em bảo phải cái gì đây?” Gương mặt của Âu Dương Phụ vô cùng thản nhiên, hoàn toàn thấy có gì bất thường. Dù sao cũng làm rồi, hơn nữa ở khía cạnh nào đó mà , cũng có thể xem là bị đối phương ép buộc, cho nên người chủ động vốn phải là , cần gì phải mở miệng giải thích.

      gì à?! giải thích tại sao chúng ta lại tới trễ chứ còn gì nữa!!” Đầu óc của tên đàn ông đáng ghét này làm bằng đậu hũ à? Muốn đỡ dùm tiếng cũng được hay sao?

      nhìn kỳ quặc: “Em muốn ư?” Như vậy tốt đâu, ai lại những chuyện riêng tư này cho người khác biết chứ!

      “Ai kêu ? tìm đại lý do nào đó được sao?” là bị làm cho tức chết mà! Định đem chuyện vừa rồi cho bọn họ biết sao? Nếu thế sao kêu bọn họ đến trường xem trực tiếp luôn cho rồi.

      biết dối!” nghiêm túc .

      Ai mau đến cứu coi!! nhịn được nữa rồi!!

      Tính tình người đàn ông này cứ như lão quản gia bảo thủ cố chấp vậy. Mà việc này có thể cắn răng chịu đựng. Ai bảo chứ?! Nhưng thậm chí ngay cả lời dối thiện ý cũng coi như đó là tội ác vạn kiếp bất phục thế này… Oh my god!! Có ai tới chẻ đầu ra xem xem trong đó chứa cái gì hay ? Theo đoán chỉ toàn là đá cuội ở trong đó mà thôi.

      “Này, hai người nhân lúc có chồng tôi ở bên cạnh diễn cảnh thân mật cho tôi xem đấy à?” Liễu Thuần Đình tức giận oán trách.

      “Đâu có!” Sở Thiến bĩu môi chán ghét phủ nhận.

      “Được rồi, lúc vừa vào phòng sanh mình có gọi điện cho tên đại hung thần đó rồi! Đáng lẽ ta phải…” Liễu Thuần Đình cúi đầu nhìn đồng hồ tay, chợt bóng người hoảng loạn chạy từ lối thoát hiểm ở cầu thang tới.

      “Sao rồi? Bác sĩ thế nào? sinh chưa? … Ai cho tôi biết rốt cuộc là chuyện như thế nào rồi?” Trạm Thanh Ngụy đầu óc rối bời, vẻ mặt hoảng loạn hỏi. Âu phục thẳng thớm trở nên xốc xếch, áo sơ mi màu trắng dài tay cũng bị vén cao lên.

      vào phòng sanh. Có điều đáng lý ra sinh thai đôi cũng lâu đến vậy, chúng ta…” Liễu Đình Thuần còn chưa hết, từ bên trong phòng sanh vọng ra tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh. Nhất thời tất cả mọi người đều đưa mắt chờ cánh cửa phòng sanh mở ra.

      Bác sĩ bước ra ngoài, theo sau là y tá ôm đứa trẻ sơ sinh và y tá khác kéo chiếc giường có Cổ Tình Nhã mặt mày tái nhợt nằm đó.

      đến rồi…” Cổ Tình Nhã yếu ớt “Lần này bị đoán đúng, là con …”

      “Vất vả cho em rồi!” Trạm Thanh Ngụy cầm tay , vẻ mặt kích động. Bầu khí ấm áp ấy tràn ra bốn phía, những người khác cũng biết ý lặng lẽ rời khỏi, để lại gian riêng tư cho hai người họ.
      Last edited: 7/6/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :