[Xuyên không] Đồ nhi đã hiểu, sư phụ cứ từ từ - Vị Hi Sơ Hiểu (Update C70.5)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 50: Điệu hổ ly sơn

      Trong rừng, cái miệng nhắn của Thiên Chỉ Diên ngậm lấy cọng cỏ, hai bàn tay khoanh trước ngực, nhảy bậc về trước. Hư Tâm cúi đầu, vẫn lẽo đẽo chạy theo nàng như cũ.

      Chợt Thiên Chỉ Diên dừng chân, quay đầu lại. Hư Tâm giật mình, cũng dừng chân nhìn nàng chằm chằm.

      Thiên Chỉ Diên nhổ cọng cỏ trong miệng ra, cất tiếng: “Ngươi biết sai chuyện gì?”

      Hư Tâm lắc lắc đâu, : “Tiểu tăng sai.”

      “Nếu như ngươi biết mình làm đúng nhận lỗi gì trước mặt Nhất Hoằng đại sư?”

      “Tiểu tăng. . . Phương trượng Hư Tâm sai nhất định là Hư Tâm đúng chỗ nào đó.”

      “Ta đây ngươi nhầm lẫn, chẳng lẽ ngươi tự hiểu là ngươi có chỗ đúng?”

      Hư Tâm gật đầu, .

      “Ta thấy gọi ngươi là Tâm Hư được hơn đấy, Hư Tâm nghe chẳng hợp!”

      “Chỉ Diên thí chủ, chữ Hư trong tên của tiểu tăng là chữ lót, nên nhất định Hư phải đứng trước.”

      “Ta tranh luận vấn đề này nữa, bây giờ ta muốn ăn mấy món, ngươi được phá hoại đấy?”

      “Chỉ Diên thí chủ, Phật môn. . .”

      nhắc đến chuyện này nữa. Chuyện vừa nãy ngươi quên mất rồi à?”

      Hư Tâm lắc lắc đầu.

      “Vừa rồi là ta cứu ngươi, để ngươi khỏi bị phạt, nhớ ?”

      Hư Tâm cúi đầu, im lặng .

      “Nếu như ta cứu ngươi bây giờ ngươi bẫn ở chùa gánh nước đấy nhé?”

      Hư Tâm vẫn trầm mặc.

      “Cho nên nếu như ngươi phá hoại chuyện tốt của ta nữa, để ta đói bụng ta để ngươi bị phạt nặng hơn. Đến lúc đó ngươi những thể đến phá hoại ta mà còn bị phạt, còn bị Nhất Hoằng đại sư chỉ trích, còn thể hoàn thành nhiệm vụ chơi với ta. Vậy ngươi là người dối rồi! Ngươi biết ?”

      Hư Tâm ngẩng đầu, sững sờ nhìn Thiên Chỉ Diên, mặt méo xệch.

      Nàng vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng, tiếp: “Yên tâm , ta phá đến như vậy đâu, ngươi biết điều chút là được rồi.”

      Hư Tâm yên lặng gì cả, lững thững nối đuôi theo Thiên Chỉ Diên.

      Sau khi mò mẫm trong rừng hồi, Thiên Chỉ Diên túm được con gà rừng. Nàng vặt trụi hết lông gà, đem đến bên dòng suối rửa sạch. Hoàn tất xong nàng nhặt củi, làm cái giá, đặt con gà rừng lên nướng.

      Hư Tâm theo cạnh, miệng run run ngừng lôi hết kinh phật ra tụng tụng niệm niệm, hàng lông mi dài nhắm lại rũ bóng xuống khuôn mặt nhắn.

      Tiếng la hét “phấn khích” vang lên, Thiên Chỉ Diên hít lấy hít để mùi thịt rừng cực thơm. Nàng xoa xoa cái bụng réo ọc ọc, cầm con gà rừng nướng thơm phức lên nhìn chăm chú.

      “Ôi, mùi thịt. . .”

      Thiên Chỉ Diên cắn miếng nhai ngấu nghiến. Ăn nửa, nàng bỗng nhớ đến Hư Tâm bèn kéo ngồi xuống rồi đưa miếng thịt cho .

      “Này, chia cho ngươi đó.”

      Hư Tâm lập tức quay mặt .

      “Chỉ Diên thí chủ, mình thí chủ ăn là được rồi. Hư Tâm là đệ tử Phật môn, thể phá giới.”

      Đôi mắt xảo quyệt của ai kia đảo vòng, thừa dịp Hư Tâm phòng bị, cái miệng nhắn bỗng áp sát khuôn mặt của tiểu hòa thượng. Hư Tâm cả kinh, vội vàng tránh ra.

      “Chỉ Diên thí chủ, người. . .”

      Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, cổ họng bị mắc nghẹn bởi miếng thịt.

      “Khụ khụ, khụ khụ. . .” Hư Tâm cố gắng nôn khan, muốn tống miếng thịt trong cổ họng mình ra hết.

      Thiên Chỉ Diên vươn tay ra che lấy miệng của Hư Tâm, đẩy đầu của ngước lên.

      “Ực ực” mấy tiếng, Hư Tâm nuốt xuống luôn.

      “Thí. . Thí. . .” Tiểu hòa thượng tội nghiệp run tay chỉ nàng, thốt nên lời.

      “Ngươi nghe qua câu ‘Phật ở trong lòng ta, còn rượu thịt tuôn qua ruột’ chưa? Nếu ngươi lòng hướng Phật, ăn miếng thịt có sao đâu? Còn nếu ngươi thành tâm, ăn nhiều cơm chay cũng chỉ uổng công.” Nàng tốt bụng khuyên bảo.

      “Chỉ Diên thí chủ, nếu thí chủ có ý chí đâu thể nào vượt qua được!” Hư Tâm nghiêm túc . Dứt lời, xoay người ngồi xuống bên chuyên tâm niệm kinh, bất kể Thiên Chỉ Diên có bắt chuyện thế nào cũng thèm mở miệng.

      Thiên Chỉ Diên bĩu môi, xoay người mặc kệ , tiếp tục xử lí con gà nướng.

      tiểu hòa thượng cố chấp!”

      Thiên Chỉ Diên ăn nửa thấy bụng mình no cành, thể nhồi nhét thêm được nữa, mà trong tay nàng còn nửa con gà chưa xử lí.

      Nàng nghĩ ném tiếc, chi bằng cứ đem về dự trữ làm đồ ăn khuya, đói lấy ra ăn cũng được nhỉ?

      Quyết định xong, Thiên Chỉ Diên hái mấy chiếc lá để rửa sạch tay, còn đem mấy chiếc gói ghém phần gà nướng còn dư lại.

      “Chúng ta trở về thôi!” Thiên Chỉ Diên .

      Hư Tâm vẫn đáp, nhưng cũng đứng lê, chuẩn bị rời khỏi đây cùng nàng. người tung tăng trước, người lẽo đẽo theo sau sát bước.

      Ít chốc sau, Thiên Chỉ Diên về được phòng của mình, nàng cất kĩ phần gà nướng , sau đó bò đến giường nhảy ùm lên, ngủ say như chết.

      Lúc nàng tỉnh dậy, màn đêm chiếm trọn cả bầu trời. Nàng xoa xoa bụng, cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình rồi. Nàng ngồi phắt dậy, bò đến chỗ cất gà chuẩn bị lấy ra ăn cửa phòng bỗng mở bật ra.

      Thẩm Vân Tương từ bên ngoài tiến vào phòng.

      “Diên nhi, con tỉnh ngủ rồi?”

      Thiên Chỉ Diên ngoan ngoãn cúi đầu, trước mặt Thẩm Vân Tương, nàng dám làm xằng làm bậy.

      “Hôm nay con có làm chuyện gì xấu ?”

      có, con với Hư Tâm ra sau núi chơi, chúng con chơi rất vui.”

      “Gì đây? Bên miệng con dính gì thế?” Thẩm Vân Tương phát hỏi.

      Thiên Chỉ Diên cả kinh, lập tức đưa tay lau miệng.

      có, có, đó là nước miếng, con vừa ngủ dậy mà.

      “Ồ.” Thẩm Vân Tương gật gù, lại hỏi: “Con có làm chuyện gì đấy chứ?”

      “Sư phụ, người nghe ai bảo con làm chuyện xấu phải ? Có phải Hư Tâm mách với phụ?” Nàng cố gắng trợn to mắt ra vẻ vô tội.

      , chẳng qua là từ lúc Hư Tâm trở về đều quỳ gối trong Đạt ma đường đến tận bây giờ. Hỏi cái gì tiểu hòa thượng đó cũng , cứ cúi đầu mãi thôi, chắc là định quỳ đến ngày mai luôn rồi.”

      “Cái gì?” Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, trông rất là kinh ngạc.

      Tên Hư Tâm này đúng là ngoan cố muốn chết mà! Nỗi áy náy chợt dâng lên trong lòng nàng. Có phải là nàng sai rồi? Từ ở Phật môn, Phật tổ là tín ngưỡng trong lòng , thế mà nàng còn ép ăn thịt. . .

      , cho nên vi sư mới hỏi con, có phải con ức hiếp ?”

      Thiên Chỉ Diên lắc lắc đầu.

      , có.” Dứt lời, Thiên Chỉ Diên chạy vút ra cửa, vừa chạy vừa hét to: “Sư phụ, con đến xem Hư Tâm chút. . .”

      Thẩm Vân Tương chỉ còn đành cười khổ lắc đầu.

      Thiên Chỉ Diên hơi chạy đến Đạt ma đường, quả nhiên thấy Hư Tâm quỳ gối ở đó, trong miệng vẫn niệm kinh.

      “Hư Tâm, Hư Tâm. . .”

      Hư Tâm để ý tới nàng.

      “Hư Tâm, là ta sai rồi, ngươi đừng quỳ nữa, sau này ta ép ngươi nữa đâu. Ngươi tức giận mà, chuyện với ta mà, ngươi có thể mắng ta cũng được. Đừng có tự hành hạ mình thế này được ?”

      Hư Tâm thả chuỗi hạt, từ tốn: “Tiểu tăng trách thí chủ!”

      “Ngươi ràng trách ta!”

      “Người xuất gia hai lời, Hư Tâm trách thí chủ. Thí chủ còn , có thể lầm lỗi, nhưng Hư Tâm thể. Đọc xong kinh này tiểu tăng mới an tâm. Đêm khuya, mời thí chủ mau trở về.” xong, cầm chuỗi hạt niệm kinh tiếp

      Thiên Chỉ Diên bĩu môi, vui vẻ chút nào xoay người rời khỏi Đạt ma đường.

      là cố chấp, nhận lỗi rồi mà còn chịu bỏ qua, tính tình ghê gớm !” Nàng vừa vừa lẩm bẩm.

      Bỗng thứ gì đó xẹt qua đầu nàng cái, nàng giơ tay lên miệng sờ sờ rồi chùi chùi, hình như miệng mình hơi trơn.

      Dính mỡ ư?

      Chết rồi!

      Thiên Chỉ Diên ba chân bốn cẳng vọt chạy về phòng của mình, sau đó vội vàng nhìn xuống chỗ giấu gà nướng kiểm tra.

      Quả nhiên, gà nướng biến mất rồi!

      Thiên Chỉ Diên sững sờ đứng ngây ngốc tại chỗ.

      “Diên nhi, con tìm kiếm gì vậy?” Ngay cửa truyền đến giọng chậm rãi của vị sư phụ nào đó.

      Nàng quay đầu lại, chỉ thấy nụ cười nhếch mép của Thẩm Vân Tương ngứa mắt.

      “Sư phụ. . .” Thiên Chỉ Diên nhìn ai oán.

      được bắt nạt Hư Tâm, được lén làm chuyện xấu, con biết ?”

      “Sư phụ. . .” Nàng méo mặt thê lương.

      còn việc gì nữa mau ngủ !”

      Thẩm Vân Tương xoay người rời khỏi, để lại Thiên Chỉ Diên ảo não thôi.

      Hừ hừ, kế điệu hổ ly sơn, nàng chỉ mới phòng bị chút xíu thôi bị Thẩm Vân Tương lừa vào bẫy. Trời ơi, Thẩm Vân Tương là khắc tinh của nàng ư?
      Khánh LyBé Bi thích bài này.

    2. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 51: Vật ham ăn

      Hôm sau, Thiên Chỉ Diên giật mình tỉnh dậy.

      Ọc ọc, ọc ọc ọc, ọc ọc ọc ọc.

      Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái bụng , nó lại biểu tình nữa rồi. Chép chép miệng, ăn lần, nhớ đời, nàng nhất định phải ăn no uống đủ mới trở về.

      Nhưng mà sao nàng thể nào đấu lại nổi mỹ nhân sư phụ được nhỉ? Đấu thế nào cũng thắng được?! thắng được khó chịu lắm nha! Thiên Chỉ Diên rất cam tâm, nhưng lại có cách nào. Nàng sống qua hai kiếp, đường đường là người đại thế mà trị nổi Thẩm Vân Tương được ư?

      Chậc, tạm gác qua, dù sao cũng nên nghĩ nhiều như vậy, ăn no cái rồi tính!

      Thiên Chỉ Diên nhảy xuống giường, sau khi rửa mặt xong mở cửa phòng. Bỗng nàng đứng sững lại.

      ngờ Hư Tâm đứng ngay ngoài phòng đợi nàng. Vốn nghĩ rằng ngày hôm qua nàng trêu chọc như thế, hại quỳ cả đêm ở Phật đường khiến rất tức giận, để ý đến nàng nữa. Chẳng ngờ hôm nay mở cửa, đứng chờ nàng.

      Thiên Chỉ Diên nhìn khuôn mặt chân thành thuần tịnh của Hư Tâm, nàng thấy có chút áy náy. Từ Hư Tâm nương nhờ cửa Phật, Phật tổ là tín ngưỡng của , nàng ép phá giới, đó chính là sỉ nhục đối với .

      Thiên Chỉ Diên chăm chú nhìn Hư Tâm.

      Hư Tâm cũng im lặng quan sát nàng.

      Ọc ọc, ọc ọc, lại ọc ọc.

      Tiếng biểu tình của cái bụng phá tan bầu khí khó xử, Thiên Chỉ Diên xoa xoa bụng.

      “Hôm nay thí chủ có muốn đến sau núi ?” Tiểu hòa thượng đưa mắt về nhìn cái bụng kia.

      “Ngươi, ngươi có thể cần với ta.” Thiên Chỉ Diên khẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người trước mắt cao hơn nàng hẳn cái đầu.

      mình thí chủ rất nguy hiểm, tiểu tăng cùng.”

      “Ngươi. . . tức giận chứ?”

      “Người xuất gia dối, tối hôm qua tiểu tăng tức giận, tiểu tăng chỉ muốn an lòng.”

      “Vậy. . . Ngươi vẫn còn chơi với ta?”

      Thiên Chỉ Diên cười tươi, nụ cười giống hoa hướng dương nở rộ dưới ánh mặt trời, ngời sáng trong mắt người khác.

      Hư Tâm ngây ngốc nhìn nụ cười ấy, khuôn mặt mũm mĩm cười tươi roi rói đáng vô cùng.

      “Này, có phải hay ?” Thiên Chỉ Diên thấy Hư Tâm ngây ngẩn cả người, thăm dò hỏi thêm lần nữa.

      Lúc sau, mới để ý là mình thất thố, khuôn mặt phiếm hồng lên rồi cúi đầu, bỗng nhớ tới gì đó lập tức ngẩng lên, gật đầu: “Phải, tiểu tăng chơi cùng thí chủ cho đến lúc thí chủ rời khỏi đây.”

      “Vậy mau thôi, ta rất đói đây. . .”

      Thiên Chỉ Diên nắm tay Hư Tâm kéo , cũng ngoan ngoãn để nàng dắt . Hai người được đoạn Hư Tâm lấy ra cái bọc đưa cho nàng.

      “Tương hương bính này ăn cũng rất ngon, có mùi vĩ hơn rau quả, thí chủ nếm thử xem.”

      Thiên Chỉ Diên nhận lấy cái bọc, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được hơi nóng của tương hương bính, mở ra mùi thơm nức mũi dụ người, bốc lên nghi ngút. Thiên Chỉ Diên liếm miệng rồi cắn miếng.

      “Ôi, ngon đấy.” Nàng vừa nhai vừa khen lấy khen để.

      “Ăn từ từ thôi.” Hư Tâm nhắc nhở xong còn đưa túi nước cho nàng.

      “Hư Tâm, ngươi tốt.”

      Hư Tâm nghe thấy lời này, hai tai đỏ cả lên, xấu hổ cúi đầu cười, tiếp tục bước theo nàng.

      Thiên Chỉ Diên ăn xong miếng tương hương bính, xoa xoa bụng thỏa mãn, cảm giác tinh thần sảng khóa, khí lực cũng tràn trề. Hôm qua ăn gà rừng nướng, hôm nay thỏ nướng được nhỉ?

      Nàng chép chép miệng, cười hắc hắc, sau đó sử dụng khinh công bay lên tìm con thỏ xấu số nào đó trong rừng. Hư Tâm vẫn bám kịp theo nàng, thân thủ nhàng như chim bay. Đúng là võ công của cũng khôg tệ đâu!

      Tức khắc sau, Thiên Chỉ Diên tìm được mục tiêu.

      chú thỏ sau khi bị vặt sạch lông bẩn được đặt giàn nướng. Thiên Chỉ Diên cẩn thận quay đều liên tục, mùi thơm phức tỏa ra từ món thỏ nướng.

      Hư Tâm ngồi bên cạnh, quan sát nàng nướng thịt. Nghe tiếng thỏ nướng xèo xèo, Hư Tâm lấy ra thêm cái bọc đưa cho Chỉ Diên.

      Nàng mở ra nhìn, trong đó có muối, tiêu và các gia vị khác.

      “Hư Tâm! Sao ngươi nghĩ đến thứ này?! Ngươi là quá tốt!” Thiên Chỉ Diên vui vẻ khen ngợi.

      Hư Tâm cười cười, quay đầu , lôi kinh phật ra niệm tiếp.

      Thỏ nướng xong, Thiên Chỉ Diên ngắt cái đùi béo mập nếm trước. Ăn xong nàng thấy khát nước, bèn hái lá cây rừng đến bên sông để múc nước uống, sau đó bỗng nghĩ đến Hư Tâm nên tiện thể múc luôn cho .

      Nàng cầm hai chén nước, vừa mới quay đầu lại phát hình dáng tròn tròn, lông xù trắng xóa gặm gặm con thỏ nướng của nàng. . . . . . Là sóc? Hay chuột nhỉ?

      Thiên Chỉ Diên biết đó là gì, nhưng điều quan trọng nhất là vật đó trộm xử lí thỏ nướng của nàng! Nàng ném hết lá cây trong tay , miệng chép chép ngừng. Mập như thế này nhất định là rất ngon đây!

      Thiên Chỉ Diên chầm chậm im lặng tiến tới gần vật màu trắng đó, sau đó từ từ vươn tay nhảy vồ tới chụp lấy.

      “Vụt”, thế nhưng tốc đó của vật màu trắng đó lại nhanh hơn nàng rất nhiều, trong nháy mắt nhảy phốc lên cành cây gần nhất.

      Thiên Chỉ Diên trừng to mắt, kinh ngạc nhìn vật màu trắng đó tự đắc đứng cành cây. Xem dáng vẻ bên ngoài của vật đó ràng là con sóc, cái đuôi vừa dài vừa to, đôi mắt tròn lanh lợi, thân hình mập mạp. Nhưng mà sóc cũng có lông màu trắng sao? Hiếm thấy ! Mà quan trọng là tuy vật đó mập nhưng lại chạy rất nhanh!

      Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt, nàng tin là hôm nay mình bắt được con vật lạ này. Nàng mà bắt được nhất định phải nướng nó lên. Nó quá mập, mập y như trái bóng luôn!

      Thiên Chỉ Diên bắt đầu vận khí lực, điểm mũi chân cái liền xoay tít lên cành cây, vừa sắp tóm được vật đó nó phóng xuống đất trong chớp mắt. chạy tới chỗ thỏ nướng.

      Nàng đứng cành cây chống hông, cố suy nghĩ xem vật tròn tròn này rốt cuộc là gì vậy, hình dáng của nó mà! Mập như vậy mà là lại có tốc độ kinh hồn như thế! Con sóc này cũng là quái lạ?!

      Nhưng sóc phải là ăn quả thôi sao? Tại sao con này lại ăn thịt?

      Thiên Chỉ Diên còn chưa nghĩ ra thấy vật tròn tròn lông trắng đó quay lưng về phía nàng, vừa hứng chí ngoe nguẩy đuôi vừa tận hưởng miếng thịt ngon.

      Đây ràng là khiêu khích, khiêu khích trắng trợn!

      Thiên Chỉ Diên vô cùng nổi giận, nàng hét to: “Tốt nhất là ngươi đừng rơi vào tay của ta đấy!”

      Vật tròn tròn đó mở to mắt chớp chớp, miệng mở cười tiếng, sau đó càng ra sức nhai nhóp nhép, rồi lại tiếp tục giở trò cũ khiêu khích nàng: ngoe nguẩy cái đuôi vừa to vừa dài làm nàng càng thêm bốc hỏa.

      “Chết tiệt! Dám tự đắc thế hả?” Thiên Chỉ Diên bắt đầu xắn tay áo lên, trong đầu thầm vạch sẵn kế hoạch. Đôi chân nàng dùng sức nhiều hơn khi nãy, vụt đến vật tròn đó, định giơ tay cho nó trận.

      Đúng lúc đó, vật tròn tròn lông trắng hình như có cảm giác, ngay khi Thiên Chỉ Diên sắp tóm được nó lại lách thân mình cái, chuyển hướng cái vèo. Tuy miếng thịt thỏ trong tay bị rớt nhưng nó vẫn kịp thoát thân.

      Thiên Chỉ Diên chống hông thở hồng hộc, phẫn nộ lẫn bất bình. Vừa quay lại, nàng phát nó đứng ngau bên cạnh mình, đây phải khiêu khích là gì chứ?

      Nàng nhìn vật cách chăm chú, phát còn dương dương tự đắc khiêu khích nàng giống ban đầu nữa, ngược lại đôi mắt nó lộ vẻ thèm thuồng tội nghiệp nhìn. . . Con thỏ nướng của nàng?

      ra là đồ ham ăn!

      Chả trách thân hình lại mập ú đến vậy, nhất định là nó bị mùi thịt nướng hấp dẫn mà tìm đến. Con thú này là gì nhỉ, nàng nhất định phải bắt nó tìm hiểu mới được. Thiên Chỉ Diên xoa cằm, nhếch môi cười gian xảo.
      Halong-ngocsong ngư thích bài này.

    3. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 52: Sóc say rượu

      Thiên Chỉ Diên quyết định quan tâm đến vật đó nữa, quay người rồi chậm rãi ngồi xuống tận lực thưởng thức phần thỏ nướng còn lại, miệng còn cố tình nhai nhóp nhép phát ra tiếng, gặm gặm cắn cắn. Giải quyết xong miếng, nàng còn cố tình ném cục xương ra xa, cố ý ném về hướng con sóc trắng kia.

      Con sóc trắng nhướn mũi hít lấy hít để, miệng liếm láp.

      Thiên Chỉ Diên gian xảo cười tiếng, nàng tiếp tục gặm thỏ nướng, ngắt ra miếng thịt , nhìn trái, nhìn phải, sau đó bĩu môi : “Chậc, miếng thịt thế này cũng chả bỏ dính răng.”

      Thiên Chỉ Diên động tay cái nhàng ném miếng thịt rơi xuống trước cái cây mà con sóc trắng đứng. Sóc trắng thấy miếng ngon tới mặt, lập tức nhảy xuống cây, chộp miếng thịt lên gặm gặm cắn cắn, nuốt ực ực xuống, sau đó lại nhìn về phía Thiên Chỉ Diên cách đầy thèm thuồng.

      Thiên Chỉ Diên giả bộ như thấy ánh mắt cầu khẩn của sóc , tiếp tục gặm cắn thỏ nướng, còn cố tình phát tiếng nhai nhóp nhép.

      Sóc trắng nhảy tưng tưng hết sang trái rồi lại sang phải, làm trò thu hút chú ý của nàng.

      Thiên Chỉ Diên giả vờ quan tâm, nàng lấy từ trong bao vải ống trúc .

      “Có thịt nướng ăn sao lại có rượu uống được?” Thiên Chỉ Diên vừa nhủ thầm vừa mở ống trúc ra.

      “Thơm quá a, rượu lê hoa của sư phụ quả nhiên ngon. Tiếc là mình lấy có chút xíu, chỉ có thể uống ít ít thôi, nỡ, nỡ uống nha. . .” Nàng lộ vẻ tiếc nuối lắc đầu.

      Nàng khẽ liếc liếc con sóc mập đó cái, đắc ý nhấp ngụm . Con sóc mập đó chịu nổi nàng khiêu khích bèn nhảy đến đứng trước mặt nàng. Thiên Chỉ Diên vẫn liếc mắt đến như cũ.

      Lúc này, Thiên Chỉ Diên mới phát ra xét về đức hạnh của mình bây giờ có xưng là đồ đệ của Thẩm Vân Tương chắc cũng chẳng ai tin, bỗng nhất thời có nỗi đồng cảm với con sóc kia, lúc đó chẳng phải nàng cũng lóc chóc như thế xung quanh Thẩm Vân Tương còn gì?

      Lúc đó, nàng như lang như hổ, còn Thẩm Vân Tương khí định thần nhàn, cuối cùng người gặp hạn là nàng.

      Thiên Chỉ Diên có vẻ động lòng, lương tâm bỗng trỗi dậy, vì vậy nàng xé mộ miếng thịt, quay đầu chìa ra trước mặt sóc mập.

      “Ngươi muốn ăn ?”

      Con sóc mập ú kia gật đầu như đảo tỏi trong khi bụng căng tròn, nhưng vẫn ngoan cố muốn được ăn thêm nữa.

      “Chi bằng chúng ta chuyện chút vậy nhé?”

      Sóc mập đảo mắt vòng, cảnh giác nhìn chòng chọc Thiên Chỉ Diên.

      “Ngươi dễ thương như vậy, ta rất thích ngươi.”

      Sóc mập nghe nàng khen nó lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngoe nguẩy cái đuôi dài, ra vẻ “đó là điều đương nhiên”.

      Thiên Chỉ Diên nhếch mép, nàng cảm thấy con sóc mập này ra rất giống nàng, chắc là lúc đó Thẩm Vân Tương cũng nghĩ như thế.

      “Nếu như ngươi chịu theo ta hành tẩu, sau này có rượu ngon thịt ngon tuyệt thiếu phần của ngươi, thế nào?”

      Sóc mập xoa xoa cằm, vô cùng nghi ngờ nhìn Thiên Chỉ Diên, khóe miệng động động, hình như thích lắm.

      “Được rồi, ngươi khỏi cần nghĩ nữa, ta đây. có ai tranh giành ăn với ta ta được ăn nhiều hơn thôi, chẳng thua thiệt gì.” Thiên Chỉ Diên cầm phần thịt thỏ nướng còn lại, đậy nắp ống trúc dọn dẹp sạch , quay người rời .

      “Chít chít. . . Chít chít. . .”

      Vừa mới xoay người, Thiên Chỉ Diên phải dừng bước lại, khóe miệng khẽ giật giật khó khăn nhấc bước lên. Nhìn xuốnng, hỏi sao nàng bước được, té ra là con sóc mập này ôm khư khư chân nàng cho .

      Thiên Chỉ Diên ngồi xổm người xuống, đưa tay hướng về con vật , mời mọc: “Lại đây nào!”

      “Vụt” tiếng tiếng, sóc mập nhảy nhào vào lòng của nàng.

      Thiên Chỉ Diên xoa xoa bộ lông của chú sóc mập, vừa mềm vừa đẹp, cái đuôi lại lớn, dễ chịu . Nàng tự hỏi biết con vật này vừa đẹp lại vừa thông minh thế này là sóc sao? con sóc trắng biết ăn thịt?

      Chú sóc dụi dụi vào lòng nàng, càng dụi càng vui vẻ.

      “Ngươi có tên sao?”

      Sóc mập gật đầu.

      “Hay là gọi ngươi là Bánh Trôi vậy, vừa trắng lại vừa tròn, quá hợp rồi còn gì!”

      “Chít chít. . . Chít chít. . .” Bánh Trôi hoa tay múa chân, vẻ mặt có chút kích động, có vẻ hài lòng với cái tên của nó phải.

      “Bánh Trôi. . .” Giọng Thiên Chỉ Diên trầm xuống, chuyện gì nàng quyết định rồi đổi.

      “Chít chít. . . Chít chít. . .” Bánh Trôi rất thích.

      “Bánh Trôi!” Thiên Chỉ Diên lại cất giọng lần nữa, nhàng uy hiếp.

      Bánh Trôi méo xệch mặt, bộ dạng ỉu xìu như bánh bao chiều.

      Thiên Chỉ Diên hài lòng xoa xoa cái đuôi to bự đầy lông, cảm giác dễ chịu.

      “Mà phải hỏi chứ ngươi là loại sóc gì mà sao lại mập như vậy? Đồng loại của ngươi cũng mập thế này sao?”

      Bánh Trôi héo rũ nghe mấy lời này bỗng nhảy lên người Chỉ Diên, nắm lấy cổ áo nàng “Chít chít. . . Chít chít. . .” mấy tiếng, hình như còn kích động hơn vừa rồi nữa.

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, thuận tay xách mình nó đặt xuống. ra nàng hiểu là mập phải là bệnh, nhưng mập quá lại mang đến vô số bệnh.

      “Ngoan, đến ăn thịt này. . .” Thiên Chỉ Diên xé miếng thịt đút cho Bánh Trôi, nó lập tức ngưng nháo nhào, tập trung giải quyết miếng thịt.

      Thiên Chỉ Diên xoa xoa bộ lông mềm mượt của Bánh Trôi, càng xoa càng thích. Nàng mở ống trúc , đổ ít rượu ra đưa tới trước mặt Bánh Trôi.

      “Nào, ngươi nếm thử rượu hoa lê của mỹ nhân sư phụ xem.”

      “Rột rột rột” Bánh Trôi nhảy phốc đến hớp hết rượu.

      “Bánh Trôi, đừng uống nhiều như vậy, rượu hoa lê này mau say lắm.” Thiên Chỉ Diên lập tức lấy ống tre về, nhìn vào trong phát trong ống hết sạch, còn giọt rượu nào.

      “Bánh Trôi, tốc độ uống của ngươi cũng kém so với chạy nhảy đâu!” Thiên Chỉ Diên cảm thán câu.

      “Nè, Bánh Trôi!” Quay qua nhìn lại sóc mập, biết từ lúc nào con vật mờ mịt hai mắt, thân hình liểng xiểng vững, cong cong vẹo vẹo muốn ngã đến nơi.

      “Phì” Thiên Chỉ Diên nhịn được bật cười. Hiển nhiên là Bánh Trôi lâm vào tình trạng say mèm rồi.

      “Được lắm, ngươi biến thành con sóc say khướt thế kia đấy!” Thiên Chỉ Diên chỉ còn biết cười cười.

      “Chà, thơm quá!”

      giọng khàn khàn bỗng từ đâu truyền tới, Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu lên phát lão nhân tóc hoa râm, y phục râu ria tán loạn, khuôn mặt cười khì khì, ánh mặt thèm thuồng phóng về phía nàng.



      p/s: Sóc kêu chít chít đúng nhỉ? :yoyo68:
      Mình biết kêu như thế nào nên ghi đại có gì mọi người quả qua cho mình:063:

    4. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 53: Đạo hạnh quá thấp

      Thiên Chỉ Diên trợn to mắt nhìn lão đầu trước mặt mình, nàng cảm thấy ánh mắt của lão hình như có vẻ giống của Bánh Trôi phải!

      Lão đầu râu bạc đên bên cạnh Thiên Chỉ Diên, chỉ ống trúc trong tay nàng hỏi: “Bình rượu này là thơm, đây là rượu gì vậy, ta chưa từng được uống đấy?”

      “Được rồi, được rồi, ngươi đừng , để ta đoán thử xem.”

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, lão đầu râu bạc này, làm như công phu lợi hại lắm, nàng còn chưa mà lão lo giành?

      “Rượu này có mùi hương của hoa lê.”

      Lão đầu râu bạc hít lấy hít để tiếp, : “Còn có mùi thơm ngát của lá trúc.”

      “Hay, nước dùng để ủ còn là sương sớm khi mặt trời vừa lên.”

      Thiên Chỉ Diên xoay người , hoàn toàn có hứng thú chứng kiến dáng vẻ của lão.

      “Còn có. . . Còn có cái gì nhỉ, ta ngửi thấy được! Người cất rượu này quả là cao thủ!”

      Thiên Chỉ Diên liếc lão cái, cầm lấy ống trúc, chuẩn bị ực hơi.

      “Kìa, kìa, tiểu nữ oa, ngươi đừng uống hết, đừng uống. Đủ rồi, đủ rồi, mau dừng lại!” Lão đầu râu bạc kích động nhảy lên, chạy đến trước mặt nàng, đưa tay muốn chộp lấy ống rượu lê hoa sắp bị cạn kiệt đến nơi.

      Thiên Chỉ Diên cầm ống trúc chợt động tay cái, thân chuyển động, lui xa vài bước.

      Lão đầu râu bạc đó trừng to mắt kinh ngạc nhìn Thiên Chỉ Diên, sau đó duỗi ngón tay, chỉ chỉ về phía nàng: “ nhìn ra đấy, tiểu nữ oa thế nhưng thâm tàng bất lộ, khinh công cũng tệ!”

      “Liên quan gì đến lão chứ?!”

      “Ta chỉ tiếc ống rượu lê hoa trong tay của ngươi thôi, đừng uống hết thế, để lại cho ta ngụm nài!”

      Thiên Chỉ Diên cười nấc tiếng, nàng : “Dựa vào gì chứ nhỉ?”

      “Ngươi cho?”

      cho!”

      “Chà chà, vậy đừng bảo ta ỷ lớn hiếp , ngươi dám chọc giận ta, ta , . . .”

      Thiên Chỉ Diên liếc cái nữa, cầm lấy ống trúc ực hơi tiếp.

      “Này, này, tiểu nữ oa, ngươi làm à?” Lão đầu râu bạc chợt động thân cái, phi vèo vèo về phía Thiên Chỉ Diên.

      Trong lòng Thiên Chỉ Diên thầm kinh ngạc, thể ngờ rằng lão đầu râu bạc luộm thuộm thế này lại là cao thủ, thân pháp rất nhanh. Nàng dám khinh địch chút nào, xoay người phi nhanh.

      “Tiểu nữ oa! Ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy!” Lão đầu râu bạc vừa vừa đuổi theo nàng.

      Thiên Chỉ Diên vận hết sức chạy về phía trước, ngoảnh đầu lại quan sát phát khoảng cách giữa lão càng ngày càng gần, bản thân dốc toàn lực trong khi lão ta nhàng như .

      Trong đầu tiểu tinh nghịch bắt đầu suy tính kế hoạch dự trù nếu lão bắt được mình làm thế nào. Nàng lo lắng quay đầu lại quan sát lần nữa chợt thấy lão bỗng nhiên dừng lại.

      “Tiểu hòa thượng, dựa vào công phu này của ngươi mà muốn ngăn cản ta à?”

      Ngay vào lúc này, Hư Tâm xuất giữ chân lão đầu râu bạc kia.

      “Chỉ Diên thí chủ, mau chạy về !” Hư Tâm nghiêm mặt, lớn giọng bảo.

      Thiên Chỉ Diên dừng lại, tình huống này sao có thể bảo nàng chạy trốn mình được?!

      “Tiểu hòa thượng, ngươi liều chết kìm chân ta thế này là do tiểu nữ oa kia à, động xuân tâm rồi sao?”

      Hư Tâm nghe thấy lời trêu chọc của lão hai má đỏ lựng, đầu càng cúi thấp hơn.

      “Kìa kìa, má đỏ, má đỏ. Ngươi xấu hổ làm gì?” Lão đầu râu bạc kia khả ố cười to thêm.

      Thiên Chỉ Diên giựt giựt khóe miệng, Hư Tâm giờ bất kể khi nào cũng đỏ mặt được à?

      “A di đà phật, xin thí chủ đừng làm khó Chỉ Diên thí chủ.”

      , . . .” Lão đầu râu bạc vung tay Hư Tâm ra, lão bảo: “Ta ghét nhất là những tên hòa thượng lảm nhảm lắm điều, y chang như lũ ruồi nhặng.”

      Bị lão vung mạnh tay như thế, Hư Tâm lảo đảo ngã xuống đất.

      “Này, lão đầu kia, lão cũng lớn tuổi rồi mà còn bắt nạt đứa trẻ như thế này, lão biết xấu hổ à?” Thiên Chỉ Diên hai tay chống hông mắng lão trận.

      “Hắc hắc, ngươi đúng là tiểu nữ oa thú vị.” Lão vuốt râu cười.

      “Có chuyện gì cứ trực tiếp đối với ta, đừng làm khó Hư Tâm!”

      “Nha nha. . . Xem ngươi kìa, đau lòng sao?”

      “Liên quan gì đến lão chứ!”

      Lão đầu râu bạc “hắc hắc” cười, quay đầu nhìn sang Hư Tâm, chỉ lấy , hỏi: “Nhìn xem, má hồng, bảo vệ, hai ngươi quả có nội tình sao?”

      Thiên Chỉ Diên thầm mắng lão đầu này trong lòng, lão chẳng phải người thường, mà chính là lão ngoan đồng, thích chơi lại thích uống rượu, ra nàng cũng ghét lão lắm. Cuối cùng, nàng quyết định thử làm quen lão ngoan đồng này thử xem sao, bèn trừng to mắt hỏi: “Ồ, sao lão biết vậy?”

      “Ha ha ha. . . Ngươi đây là thừa nhận sao?”

      “A di đà phật, thí chủ đây được, được bậy, ảnh hưởng thanh danh của Chỉ Diên thí chủ.” Hư Tâm vội vàng, khuôn mặt đỏ nay lại càng đỏ lựng hơn.

      “Ta thừa nhận cũng được, Hư Tâm đâu quan tâm đến ta!”

      “Cái gì? tiểu nữ oa thông minh biết điều như ngươi mà tên tiểu hòa thượng này còn chê?” Lão đầu râu bạc kia trợn mắt .

      phải, phải mà. . .” Hư Tâm vội vàng xua tay.

      Thiên Chỉ Diên động thân cái, lập tức bay đến bên cạnh Hư tâm, con ngươi lanh lợi đảo vòng, nàng : “Lão đầu, lão thử nghĩ cách giúp ta xem, Hư Tâm quan tâm đến ta, chịu để ta làm tiểu nương tử!”

      “Tiểu nương tử? Ha ha ha. . .” Lão đầu râu bạc đó phá lên cười, lão bảo: “Thú vị, thú vị, tiểu nữ oa ngươi thú vị, ta giúp ngươi lần này vậy.”

      Lão đầu râu bạc cúi đầu xuống, đầu tóc xõa xuống, điệu bộ đầy vẻ suy tư.

      Thừa thời cơ này, Thiên Chỉ Diên nắm lấy tay Hư Tâm, xoay người chạy nhanh. Khinh công của tiểu hòa thượng cũng tệ, vì vậy nàng tốn sức kéo chạy.

      Bay được đoạn, Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, thấy bóng dáng của lão đầu quái gở đó đâu, nàng mới dừng lại thở phào.

      “Hắc hắc, tiểu nữ oa là xảo quyệt, ta mắc mưu ngươi rồi!”

      Thiên Chỉ Diên ngẩng đầu, kinh ngạc phát lão già đó ngồi chễm chệ thân cây trước mặt, thong dong đung đưa chân.

      “Vừa rồi ta chỉ trêu chọc ngươi chơi, vì vậy đuổi theo. Hắc hắc. . .” Lão cười cách đắc ý: “Đạo hạnh của ngươi vẫn còn quá thấp!”
      Halong-ngoc, Diệp Dãsong ngư thích bài này.

    5. Quỳnh Bảo Bối

      Quỳnh Bảo Bối Well-Known Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      411
      Chương 54: Lấy già lấn

      “Lão đầu chết tiệt, lấy già lấn !” Thiên Chỉ Diên tức giận chỉ lão đầu râu bạc đó.

      “Tiểu nữ oa, khinh công của ngươi cũng khá tốt đấy, ta công nhận. Còn như vậy nhưng khinh công lại giỏi thế này, rất lợi hại, ta có lời khen ngươi!” Lão đầu râu bạc cười .

      “Đương nhiên!”

      “Cá tính, có cá tính!” Lão già tán thưởng gật đầu, sau đó chợt nhớ điều gì bỗng trầm tư: “Xem khinh công này của ngươi. . . Nếu như ta nhìn lầm, chẳng lẽ là chiêu thứ nhất của Băng Phách Cửu Uyên?”

      “Băng Phách Cửu Uyên?”

      “Băng Phách Cửu Uyên?”

      Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm cùng lên tiếng hỏi.

      “Hư Tâm từ được sư phụ dạy cho, võ công của các môn phái khác tiểu tăng đều có nghe qua nhưng chưa từng được nghe nhắc đến Băng phách Cửu Uyên.” bảo.

      “Băng Phách Cửu Uyên là võ công thượng thừa mà thế gian khó thấy, chỉ tiếc là sớm thất truyền, cho nên người nghe nhắc đến môn công phu này có nhiều, người được truyền thụ lại càng là phượng mao lân giác.”

      “Lão tự khen ngợi mình đấy à?” Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh thường: “Chỉ giỏi thổi phồng.”

      Bàn tay bé len lén kéo đằng sau áo của Hư Tâm, cũng ngầm hiểu kéo kéo áo nàng.

      hưu vượn! Ta thổi phồng chỗ nào? Võ công khắp thiên hạ có gì mà ta biết!”

      “Đúng, đúng! Nhưng lão biết liên quan gì đến ta!” Thiên Chỉ Diên lấy ống trúc mở nắp ra, sau đó liền ném ống .

      “Ai nha, lãng phí, lãng phí!” Lão đầu râu bạc chợt động thân cái, dùng tốc độ nhanh nhất tiếp lấy ống rượu ngon.

      Vào ngay lúc này, Thiên Chỉ Diên và Hư Tâm lập tức quay đầu bỏ chạy.

      “Tiểu nữ oa này, ngươi quá ghê gớm. Ai nha, ai nha nha, rượu của ta a, đổ hết cả rồi! Ta mà bắt được ngươi, thu thập ngươi mới là lạ!”

      Phía sau, lão đầu râu bạc hét to tiếng, trận gió nổi lên, lão động thân người, chớp mắt cái đuổi kịp sát hai đứa trẻ, dường như sắp tóm được Thiên Chỉ Diên tới nơi.

      “A. . .”

      Bỗng lão già hét thảm tiếng rồi dừng lại, đứng nguyên tại chỗ nhảy tưng tưng, sau đó từ tay áo của lão phóng ra vật màu trắng, vật ngã xuống đất lăn lăn vài vòng.

      ra là ngươi!” Lão đầu râu bạc mở to mắt chỉ vào vật nằm bất động mặt đất, xong đột nhiên lão ngồi xuống bắt đầu tỉnh tọa.

      Thiên Chỉ Diên thấy lão già quái gở đó đuổi theo bọn họ nữa, nàng mới dừng lại.

      “Bánh Trôi, mau tới đây!” Nàng muốn đến gần lão già đó chút nào, bèn đứng xa hét lớn.

      Lão đầu râu bạc mở hai mắt ra, vừa ngồi vận công, vừa : “Con vật này ta đuổi theo nó tháng. Từ đảo Đông Phù đến núi Thiếu Sơn, dựa vào khinh công của ta, cho tới bây giờ ta còn chưa bắt được nó. Ngươi cho rằng ngươi hét hai tiếng, nó theo ngươi sao?”

      “Là do lão vô dụng thôi!” Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh bỉ nhìn lão đầu râu bạc cái, tiếp đó là lớn tiếng với Bánh Trôi: “Nếu ngươi tới đây, ta bỏ mặc ngươi đấy!”

      “Tiểu nữ oa ngu ngốc. Ai nha, con vật này bình thường thấy ta liền chạy, hôm nay lại dám chủ động cắn ta, là quá bất ngờ, ta chẳng kịp đề phòng chi cả!” Lão đầu râu bạc lắc đầu, lão than thở: “Giờ ta phải ngồi đây ngày đêm mà ép độc ra.”

      Lúc này, Bánh Trôi nghe thấy lời của Thiên Chỉ Diên, cuối cùng thân hình cũng động đậy được chút, lồm cồm bò dậy, lững thững bước về phía nàng, được cách nàng mấy bước lảo đảo, bỗng ngã oạch xuống.

      Thiên Chỉ Diên giật giật khóe miệng, thở dài bước về phía nó.

      “Ai bảo ngươi uống nhiều như vậy, bây giờ say thành dạng này rồi, ngươi đúng là Bánh Trôi hám rượu.” Thiên Chỉ Diên ôm lấy nó.

      “Chỉ Diên thí chủ, cẩn thận!” Bỗng Hư Tâm hét lớn lên.
      Halong-ngoc, Diệp DãBé Bi thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :