1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      thi tốt nha các nàng, lót dép ngồi chờ
      tart_trunggaubokki thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 026: nhịn được muốn dỗ nàng

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Phủ Tĩnh Vương nằm ở cuối con đường phía Đông của Thành Thịnh Kinh, Phủ Quốc Công nằm ở giữa con đường này, miễn cưỡng cũng coi như thuận đường.

      Nếu Hoàng Hậu lên tiếng, kiên quyết cự tuyệt có đạo lý. Triệu Giới đặt chén trà bằng ngọc lưu ly xanh trắng xuống, đứng dậy chắp tay chào Trần Hoàng Hậu: “Vậy nhi thần cáo từ. Cũng còn sớm nữa, mẫu hậu sớm nghỉ ngơi!”

      Trần Hoàng Hậu gật đầu, lệnh Thu ma ma đưa bọn họ tới cửa Khánh Hi Cung.

      Ngoài cửa cung đình, chiếc xe màu xanh dừng lại, bên ngoài bình thường, bên trong lại xa hoa lãng phí. Ngụy La giẫm vào bậc thềm sơn đen làm từ gỗ lim, bấu víu bước lên xe ngựa, vén lên rèm vải tối màu, thân mình hạ thấp chút liền chui vào bên trong. Trong xe ngựa đặt cái bàn màu xanh mạ vàng khảm xà cừ, bên còn bày mấy thứ trái cây và điểm tâm, vừa có mận vừa có đào, cũng có cả quả hạch và hạnh nhân. Ngụy La nhìn thoáng qua Triệu Giới tiến vào ở phía sau, thầm nghĩ người này là biết hưởng thụ, chỉ trong xe ngựa bố trí tinh xảo như vậy, đủ để thấy trong cuộc sống thường ngày có bao nhiêu tỉ mỉ.

      Tâm tư Triệu Giới thâm trầm, hỉ nộ lộ, tại sao hôm nay lại giúp nàng?

      Xe ngựa lộc cộc về phía trước, dần dần chạy xa khỏi hoàng cung.

      Ngụy La nghĩ ra, nâng cằm nhìn chằm chằm quả hạch trước mặt, môi hồng khẽ mím lại, bộ dáng yên lòng. Hành động của Triệu Giới hôm nay chắc chắn đắc tội với Nhữ Dương Vương, trong tay Nhữ Dương Vương có binh quyền, lại là người có chiến công hiển hách, là quân cờ rất tốt, vì sao lại cần? Nghĩ đến đây, trong đầu nàng chợt lóe ra tia sáng đột nhiên nhớ tới!

      Lý Tụng là thư đồng của Triệu Chương, lẽ Nhữ Dương Vương tính toán phù trợTriệu Chương?

      Nếu là như vậy, mọi việc có lẽ được thông suốt. Nàng cố gắng tìm tòi nhớ lại kí ức đời trước, Nhữ Dương Vương giúp đỡ Triệu Chương làm được gì? Lúc này ông ta tỏ thái độ chưa? Khó trách Triệu Giới muốn xuống tay với Lý Tụng, có lẽ muốn mượn cơ hội này làm với Nhữ Dương Vương, quân cờ nếu nắm được trong tay, bằng phá hủy, xong hết mọi chuyện.

      Ngụy La cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ra phải muốn giúp nàng, nàng chẳng qua vừa vặn cho cơ hội để cảnh cáo Nhữ Dương Vương mà thôi!

      Tiểu nương đoan chính ngồi nệm êm, lông mi rũ xuống dài, cũng biết suy nghĩ gì, trong chốc lát mím môi, chốc lát lại làm ra vẻ đại ngộ bừng tỉnh. Lúc nàng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, đôi mắt đen nhánh sáng ngời chiến lấp lánh, khiến gương mặt càng thêm sinh động, đúng như lời Trần Hoàng Hậu , rất có linh tính.

      Triệu Giới khỏi nghĩ tới tình cảnh hôm nay nhìn thấy ở trước Ngự Thư Phòng, nàng cưỡi lên người Lý Tụng, đứng sau thấy nét mặt nàng, chỉ có thể thấy Ngụy La giơ mũi tên lên, chút do dự đâm xuống mắt Lý Tụng. Thân hình nhắn đó chứa sức mạnh khổng lồ, trong nháy mắt, nghĩ rằng Lý Tụng chắc chắn chết, nghĩ rằng ở giây phút cuối cùng nàng lại dừng lại.

      Nàng hỏi Lý Tụng sợ sao, thanh nhàng, mang theo châm chọc.

      Triệu Giới cảm thấy rất thú vị, kêu người cột Lý Tụng vào mục tiêu xác là để cảnh báo Nhữ Dương Vương, có điều cũng là vì nàng trút giận. Nàng mới sáu tuổi, có thể làm càn, nếu có người dung túng, đứng ở phía sau trợ giúp, giúp nàng đem mọi chuyện huyên náo lớn lên?

      Triệu Giới thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa hạch bàn, cho rằng nàng muốn ăn, liền cầm lấy bóp giữa hai tay, hạt dễ dàng mở ra. bóc thịt hạch ở bên trong, thấy Ngụy La vẫn bộ dáng tâm nặng nề, khóe môi nhịn được nhếch lên, đem thịt hạch đút tới miệng nàng: “Mở miệng!”

      Ngụy La xác suy nghĩ vài chuyện, nàng nghĩ đời trước Nhữ Dương Vương làm gì để giúp Triệu Chương đoạt lấy ngôi hoàng đế? Có điều đó là bí mật cung đình, người trong dân gian biết nhiều lắm, nàng chỉ nhớ sau này Lý Tri Lương bị Triệu Giới chỉnh hết sức thê thảm. đến việc tước binh quyền, còn bị đày đến Trường Bạch Sơn làm quan, đó là chỗ thiên hàn địa đống, tuyết phủ kín núi, Lý Tri Lương ở đó chắc chịu nhiều đau khổ.

      Xem ra đứng ở đúng bên cũng là chuyện rất trọng yếu.

      Đầu óc Ngụy La nhanh chóng xoay chuyển, trong chốc lát phân tích xong tình hình, nàng chuẩn bị xem khi nào về đến nhà, bỗng nhiên trước mặt lên thịt đào bóc hết vỏ. Đây là hạch đào tươi, bỏ lớp vỏ để lộ ra thịt đào trắng tinh bên trong, ăn ở trong miệng vừa ngọt vừa thơm. Nàng vô ý mở miệng, Triệu Giới liền đút nàng, Ngụy La ngẩng đầu nhìn Triệu Giới ngọt ngào cười tiếng: “Cảm ơn Tĩnh Vương ca ca!”

      Triệu Giới thu tay lại, đem hạch đào còn dư để ở bàn , hai chân khoanh lại, chống cằm nhìn nàng: “Vừa rồi muội suy nghĩ gì?”

      Nếu là lúc trước, khinh thường việc hỏi tiểu nha đầu mấy vấn đề này. Tiểu hài tử có thể nghĩ gì chứ? Đơn giản là mấy chuyện vui đùa thôi. Nhưng nàng lại giống, nàng khiến người ta kinh hỉ, bên trong cái đầu nghĩ toàn mấy thứ vô cùng kỳ quái, làm cho lần đầu tiên sinh ra hiếu kỳ.

      Ngụy La đương nhiên thể cho biết mình nghĩ chuyện đời trước, nàng cảm thấy hạch đào ăn ngon, vì vậy đem hạch đào bóp nát lấy tới, vùi đầu tiếp tục bóc tách: “Tĩnh Vương ca ca vừa rồi bắn Lý Tụng như vậy, Lý Tụng sau khi trở về với phụ thân , phụ thân tức giận chứ?”

      Triệu Giới có chút kinh ngạc nâng mi, nghĩ tới nàng suy nghĩ sâu sắc như vậy.

      Nhưng như vậy thế nào? Mục đích của là làm cho Nhữ Dương Vương tức giận, tức giận mới phải thất vọng.

      Triệu Giới cười tiếng, thu hồi tầm mắt: ‘Có bản vương ở đây, tức giận có thể làm thế nào?”

      *** *** ***

      Xe ngựa chậm rãi chạy tới trước cửa Phủ Quốc Công, lúc này trời mù sương, chỉ còn sót lại chút ánh chiều tà treo lơ lửng ở phía tây, chiếu rọi phân nửa đường phố, phòng ốc của Thành Thịnh Kinh.

      Triệu Giới ôm Ngụy La xuống xe ngựa, cúi người vuốt cánh môi nàng, lấy xuống da hạch đào còn sót lại nơi khóe môi, trêu chọc : ‘Ăn ít chút, đừng đem cả cái răng cửa khác cũng nuốt mất”.

      Ngụy La biết lại chê cười nàng, nhịn được phản bác: “Trước đây đại ca ca nhất định có rớt răng cửa, nếu sao lại cười nhạo muội?”

      xong miệng móp méo, xoay người rời .

      Triệu Giới nhịn được phá lên cười, tiểu nha đầu tức giận sao? cũng phải cố ý chọc nàng, chỉ là nhìn nàng hở cái răng cửa, liền nhịn được muốn trêu chọc chút. Ai kêu phản ứng của nàng thú vị, làm cho người khác bật cười.

      Triệu Giới xoay người muốn lên xe ngựa, chợt thấy ngay cửa Phủ Quốc Công có thiếu niên mặc áo màu chàm, cao lớn vững chãi, thanh nhuận như gió.

      Ngụy La đến cửa mới nhìn Tống Huy, nàng kinh ngạc, miệng mở ra, trễ thế này, sao còn đứng ở đây: “Tống Huy ca ca!”

      Tống Huy chắc đứng ở đây lúc lâu, mỉm cười ôm nàng lên: “Sao A La muộn như vậy mới trở về?”

      Tống Huy nghe hôm nay Ngụy La vào cung làm thư đồng cho Thiên Cơ Công Chúa, lúc này mới cố ý tới đây xem nàng chút. nghĩ tới đợi cả hai canh giờ, Ngụy La vẫn còn chưa từ trong cung trở về. Tống Huy chuẩn bị hồi phủ, định ngày khác lại tới, vừa vặn thấy cỗ xe ngựa về hướng này, đúng là Tĩnh Vương tự mình đưa nàng về.

      Tống Huy thi lễ với Triệu Giới xong liền ôm Ngụy La vào trong Phủ.

      Khung xương Ngụy La mảnh mai, người có nhiều thịt, ôm nàng trong tay chút cũng nặng. Bước chân Tống Huy thoải mái, ôm nàng liền tới Tùng Viên, thả nàng tú đôn khảm cẩm thạch có chạm trỗ hoa văn hình sư tử, tỉ mỉ hỏi: “Dùng bữa ở trong cung sao?”

      Ngụy La gật đầu, gương mặt nhắn mỉm cười, bộ dáng nhu thuận: “Dùng qua, Hoàng Hậu nương nương giữ muội lại dùng bữa tối, cho nên mới về trễ như vậy”.

      lâu sau, Ngụy Côn và Thường Hoằng cũng tới, lời cảm tạ với Tống Huy liền dẫn Ngụy La về phòng rửa mặt thay đồ.

      Tống Huy thấy nàng sao, cũng tiện ở lâu, cáo từ Ngụy Côn trở về phủ.

      Từ hôm đó về sau, mỗi ngày Ngụy La đều vào cung, tới Thượng Thư Phòng nghe giảng bài. Thượng Thư Phòng có quy củ, năm ngày lên khóa, có hai ngày nghỉ ngơi, việc học tiên sinh giao nhất định phải hoàn thành. Ngụy La những có thể học thêm kiến thức, quan hệ với Triệu Lưu Ly cũng ngày càng thân thiết. Mỗi ngày sau khi học xong, Triệu Lưu Ly đều giữ Ngụy La lại cùng nhau tập viết, viết xong bài tập tiên sinh giao mới để nàng về.

      Ngày ở Thượng Thư Phòng trôi qua yên bình, thời gian như nước chảy cứ thế mà trôi qua?

      Vì sao lại yên bình?

      Bởi vì kể từ khi Lý Tụng bị Triệu Giới cột vào mục tiêu để bắn tên, nàng chưa từng thấy ở Thượng Thư Phòng. tới, Ngũ Hoàng Tử Triệu Chương cũng tới, Thượng Thư Phòng vắng bóng hai tiểu Ma vương bọn họ, tự nhiên thanh tịnh hơn nhiều.

      *** *** ***​

      Mùng bảy tháng tám là ngày giỗ của Khương Diệu Lan, Ngụy La xin Trần Hoàng Hậu và sư phó cho nàng nghỉ ngày, cùng Thường Hoằng ra ngoài tảo mộ bái tế Khương Diệu Lan.

      Ngụy La có bao nhiêu tình cảm với Khương Diệu Lan, vốn dĩ nàng muốn , nhưng Ngụy Côn lại bắt họ phải . những thế, ông còn cố tính nhờ Tống Huy dẫn hai người bọn họ viếng mộ.

      Chính bản thân Ngụy Côn lại , nhiều năm rồi ông cũng chưa từng tới thăm mộ Khương Diệu Lan, đại khái là muốn trốn tránh gì đó, thủy chung muốn đối mặt.

      Xe ngựa Phủ Quốc Công đưa họ tới sườn núi, trước đây Ngụy La từng tới nơi này, tuy vậy trong trí nhớ của nàng cũng còn đọng lại nhiều. Nàng nắm tay Thường Hoằng tới trước bia mộ, cũng biết phải gì, tùy tiện vái chút, đốt ít tiền giấy, ngay cả giọt nước mắt cũng có.

      đường trở về tâm tư hai tiểu hài tử đều tốt, Tống Huy cho rằng bọn họ nhớ mẫu thuân, đau lòng cho họ, cong môi cười hỏi: “Chốc lát vào thành, Tống Huy ca ca dẫn hai đứa mua đồ chơi bằng đường được ?”

      Thường Hoằng có hứng thú, cả chút mặt mũi cũng để lại cho : “ cần!”

      Tống Huy tức giận, cười hỏi: “Vậy đệ muốn gì, mứt quả?”

      Thường Hoằng để ý Tống Huy, nắm tay Ngụy La : “A La, đệ muốn ăn lương cao (1)”.

      Ngụy La bỏ vẻ u ám mặt, cười híp mắt gật đầu: “Được, đệ muốn ăn gì tỷ liền ăn cái đó”.

      Rất nhanh xe ngựa chạy vào trong Thành Thịnh Kinh, chạy qua sông đào bảo vệ thành, vào trong cửa chính, khung cảnh náo nhiệt phồn vinh đều ra trước mắt. Xe ngựa tới ngã tư đường, Tống Huy kêu phu xe dừng xe lại bên đường, dẫn Thường Hoằng và Ngụy La xuống ngựa, cùng bọn họ tới tiệm bánh đối diện quán trà.

      Chỗ này mặc dù có gì đặc sắc, nhưng lại chỗ bán lương cao nổi danh nhất Thành Thịnh Kinh. Ngọt mà ngán, nhàng khoan khoái, mỗi ngày ở đây đều có ít người nghe tiếng mà tới.

      Tống Huy muốn dẫn bọn họ khuây khỏa, nên vội trở về, ăn xong lương cao còn dẫn bọn họ tới trước quần hàng rong bán diện nhân (2). Kim Lũ và Kim Ốc nhắm mắt đuổi theo bọn họ, ở sau còn có thị vệ của Phủ Trung Nghĩa Bá theo sát sợ bọn họ gặp chuyện may. Sư phụ làm bột nhìn theo bộ dáng của Ngụy La làm cho nàng tiểu nương thân xiêm y hồng phấn trăm điệp, bộ dáng giống như đúc, ngay cả lúm đồng tiền và vẻ mặt dịu dàng cũng đều giống Ngụy La.

      Ngụy La cầm lấy nó nhìn trái nhìn phải, hiển nhiên vô cùng thích thú. Nàng chuẩn bị đưa cho Thường Hoằng xem cái, tuy nhiên vừa quay đầu lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

      Người nọ chính là Lâm Tuệ Liên hôm trước nàng thấy đường.

      Bà ta vẫn mặc bộ đồ cũ ngày hôm đó, đầu dùng cây trâm bạc, áo mặc màu hạnh hoàng. Hôm nay bà ta cầm theo giỏ trúc, xem ra phải tới bán hoa lụa lấy tiền… Nhưng làm cho Ngụy La kinh ngạc là, bên người bà ta còn có người, chính là tiểu nương giúp nàng chạy thoát khỏi Long Thủ Thôn!

      Đêm hôm đó suýt nữa nàng bị phu thê Lâm Tuệ Liên chôn sống, nàng thừa dịp lúc ban đêm chạy trốn, đường may mắn gặp được A Đại mồ côi cha mẹ. A Đại có họ hàng, mình sống ở thôn sau độc lai độc vãng lại rất ít người chú ý đến. Nếu phải có A Đại giúp đỡ, nàng tuyệt đối có cách nào chạy thoát khỏi truy lùng của vợ chồng Lâm Tuệ Liên.

      Vì sao bây giờ A Đại lại ở cùng chỗ với Lâm Tuệ Liên? những thế, bọn họ thoạt nhìn có vẻ thân mật, giống như mẫu tử vậy….

      Mẫu tử!

      Ngụy La cả kinh, bị chính ý nghĩ của mình dọa hoảng sợ, ánh mắt tự giác lạnh xuống.

      Chẳng lẽ bởi vì đời này bọn họ thu dưỡng nàng, cho nên thu dưỡng A Đại? A Đại lớn hơn nàng bảy tuổi, bây giờ cũng mười ba. Đời trước nàng hôn với nhi tử của họ là năm mười lăm tuổi, nếu như đối tượng là A Đại, như vậy là chỉ còn có hai năm…

      Ngụy La nghĩ được nhiều, nàng muốn tiến lên xem chuyện thế nào, nhìn chút xem người đó có đúng là A Đại - -

      Thân ảnh Lâm Tuệ Liên cách nàng chừng hai bước, trước mặt bỗng nhiên xuất người ngăn cản đường của nàng.

      Ngụy La ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt cương quyết quái đản phía trước, vẻ mặt ngạo mạn phải của Lý Tụng còn có thể là ai?

      --------------------------

      (1) Lương cao (凉糕): loại đồ ăn của Tứ Xuyên.
      [​IMG]
      (2) Diện nhân (面人): Mình để nguyên từ này vì biết để sao. Nhưng đại khái nó giống như tò he (hay tò te/ con bánh/ chim cò…) của mình vậy. Dùng bột nhiều màu làm thành các loại hình dáng khác nhau, ở đây chỉ là làm thành hình người. Việt Nam mình có làng Xuân La (Hà Tây) nổi tiếng với loại hình này.
      [​IMG]
      hamaxink, phuongtuhao, levuong57 others thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      mẹ của Ngụy La chết rồi ư, phải mất tích à
      cái bà Lâm Tuệ Liên này thiệt đáng sợ :frozesweat:
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 027: Bất kể là đời trước hay đời này, đều khiến người ta chán ghét.

      Edit: tart_trung
      Beta: gaubokki​

      Ngụy La qua trái, Lý Tụng cũng qua trái; nàng qua phải, ta cũng qua phải.

      Đây là cố ý?

      Ngụy La ngẩng đầu hung hăng trừng người trước mặt, nàng có nhiều thời gian để lãng phí cùng ở đây, mắt thấy Lâm Tuệ Liên muốn xa, Lý Tụng lại ở chỗ này cản đường của mình. Ngụy La sốt ruột, thanh gằn xuống: “Tránh ra!”

      Tiểu nương lúc hung dữ tương đối có vài phần uy lực, đôi mắt to tròn trợn lên, hận thể nuốt luôn . Lý Tụng có chủ tâm chống đối nàng, nàng ta muốn tránh ra, lại cố tình cho nàng . Chuyện ngày hôm đó Lý Tụng còn chưa tìm nàng tính sổ, nàng ta cho rằng cứ vậy mà qua sao?

      Từ tới lớn Lý Tụng đều chưa từng chịu vũ nhục như vậy. Triệu Giới liên thủ với Ngụy La hại mất mặt trước mặt mọi người, tự nhiên hận hai người họ. Lý Tụng có cơ hội gây với Triệu Giới, thời lại thấy Ngụy La đường, tất nhiên bỏ qua cho nàng. Lý Tụng thấy trong tay nàng cầm cái diện nhân , bộ dáng giống nàng như đúc, nhịn được nhíu mày, cướp lấy nó ném lên mặt đất: “Xú nha đầu, bản thế tử cho ngươi , ngươi có thể làm gì nào?”.

      Diện nhân vốn dĩ là nặn bóp mà thành, bị ném mặt đất liền thay đổi hình dạng, tư thái vặn vẹo, còn bộ dáng cười dịu dàng lúc nãy.

      Ngụy La yên lặng nhìn diện nhân đất, môi hồng nhếch lên, lời.

      Lâm Tuệ Liên biến mất trong đám đông, rốt cuộc còn thấy nữa, thiếu nữ kia có phải A Đại hay , nàng cũng được. Nếu phải Lý Tụng đột nhiên nhảy ra ngăn cản nàng, tình căn bản phải như vậy. Ngụy La cắn răng, đôi mắt đỏ hồng lên trừng . Tên Lý Tụng này, cho dù là đời trước hay đời này, đều giống nhau khiến người khác chán ghét!

      Lý Tụng vốn dĩ cùng muội muội xuất môn, muội muội cùng nha hoàn Ngự lâu phía trước mua ít điểm tâm, để lại mình ở trong xe. Vốn là chờ chán đến chết, ngờ được lúc vén rèm lên liền nhìn thấy tiểu nha đầu Ngụy La. Gương mặt tươi cười ngọt ngào của nàng ta phá lệ chói mắt, dựa vào cái gì bị trêu đùa thảm hại như vậy, còn nàng ta lại vui vẻ đến thế? Lý Tụng nhịn được, liền xuống xe, cố ý chắn trước mặt nàng, muốn xem bộ dáng sốt ruột của nàng.

      Lý Tụng gọi Ngụy La “Xú nha đầu”. kỳ phải bởi vì bộ dáng nàng xấu, mà là vì nàng rớt mất cái răng cửa. Nàng hé miệng ra liền thấy nơi đó hở mất cái răng cửa, nhìn thấy có chút buồn cười nhưng cho dù như vậy cũng tuyệt đối thể gọi là xấu. Lý Tụng biết nghĩ thế nào, mở miệng lền : “Xú nha đầu”, xong thấy sắc mặt Ngụy La trắng nhợt, trong lòng bỗng cảm thấy cực kì thống khoái.

      Lý Tụng lại tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ngươi trừng cái gì, ta đúng sao…”

      Ai ngờ Ngụy La giơ tay lên che mắt, cái miệng bĩu ra: “Oa” tiếng, hề báo trước mà bật khóc lên!

      Nàng khóc liền khóc, ràng bộ dáng lúc nãy còn hung dữ, ai ngờ trong nháy mắt nước mắt giàn giụa đáng thương. Nước mắt của Ngụy La như mưa đổ rào rào, trong chốc lát cả gương mặt ngập nước, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống mặt từng giọt từng giọt, ướt nhẹp cả vạt áo trước ngực, thậm chí còn có xu hướng ngừng gia tăng. Nàng vừa khóc vừa kêu: “Ca ca… Tống Huy ca ca…”

      Lý Tụng choáng váng, chuyện gì xảy ra? Vì cái gì nàng ta lại khóc?

      lâu sau, Tống Huy cuối cùng cũng từ trong đám người chạy đến, ôm nàng từ dưới đất đứng lên, nhấc tay áo lau mắt cho nàng, thương dứt hỏi: “Sao A La lại khóc? Ai khi dễ muội? Lúc nãy sao muội lại đột nhiên chạy , thiếu nữa Tống Huy ca ca tìm được muội!”

      Ngụy La vừa rồi đột nhiên chạy , chỉ có hai nha hoàn Kim Lũ và Kim Ốc theo kịp, Tống Huy và Thường Hoằng ở xa chút, liền thấy bóng dáng nàng đâu cả. Nếu phải nàng đột nhiên khóc to lên lại kêu tên , Tống Huy nghĩ nhanh như vậy tìm được nàng.

      Ngụy La khóc đến thương tâm, gương mặt tràn đầy nước mắt, đôi con ngươi đen láy bị nước rửa qua càng thêm trong trẻo. Nàng vừa nghẹn ngào vừa lấy tay chỉ vào Lý Tụng, lên án: “Tống Huy ca ca, ném diện nhân ca ca đưa cho muội… còn muội xấu xí…”

      xong nàng lại ôm cổ Tống Huy, tiếp tục khóc nức nở, bộ dáng vô cùng thương tâm.

      Tống Huy nhìn theo phương hướng nàng chỉ, nhìn thấy sắc mặt Lý Tụng khó coi đứng đó, hiển nhiên bị màn khóc nức nở của Ngụy La dọa sợ rồi.

      nhìn xuống chút nữa, quả nhiên cái diện nhân bị ném thành xấu xí.

      Người đường bị tiếng khóc hấp dẫn đều dừng chân chờ xem thế nào. là bé trai chừng chín tuổi, là tiểu nương sáu tuổi, ai đúng ai sai cần nhiều lời, vừa nhìn liền biết. Trong nhất thời Lý Tụng bị mọi người chú ý, trong ánh mắt kia ràng có phẫn nộ, khiển trách, lấy mạnh hiếp yếu… bắt nạt nàng ta hồi nào? ràng là nàng ta liên tục bắt nạt !

      Lý Tụng đứng nguyên tại chỗ, cố chấp cùng Tống Huy đối mặt, quả chịu nhường bước.

      lâu sau, nha hoàn dẫn Lý Tương từ trong ngự lâu bước ra, thấy tình thế ở xa xa có vẻ tốt, đến bên hỏi mới biết là xảy ra chuyện gì. Nàng ta thấy mấy hài tử này đều ăn mặc đẹp đẽ quý giá, dung mạo tầm thường, căn cứ vào nguyên tắc nên gây chuyện thị phi, trước hết đem Lý Tương ôm về trong xe ngựa, sau đó mới chịu tội với Ngụy La và Tống Huy, sau cùng mua lại cho Ngụy La cái diện nhân.

      Tống Huy khó có khi lộ ra vẻ tức giận, thanh lãnh đạm: “ cần!”

      Nhan hoàn đành phải lần nữa thay chủ bồi tội.

      Người đường càng lúc càng đông, nha hoàn muốn ở lại lâu, vội vội vàng vang mang theo Lý Tụng hồi phủ. Trước khi lên xe ngựa, Lý Tụng nhìn về phía Ngụy La cái, cái nhìn này cũng mang ý gì, lúc nãy ràng còn khóc thút thít, bây giờ lại thanh thanh sáng sáng, nào còn bộ dáng ủy khuất lúc nãy?

      Tống Huy ôm Ngụy La, Ngụy La ôm lấy cổ . Nàng phát giác ánh mắt của Lý Tụng, ngước mắt nhìn lại , nháy mắt cái, chậm rãi nở nụ cười. Bộ dáng tươi cười giảo hoạt, mang theo mỉa mai, chút lo lắng bị phát .

      Cuối cùng Lý Tụng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vừa rồi nàng đều là giả bộ? Nàng ta khóc?.

      chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, giận đến mức muốn chết!

      *** *** ***​

      Từ sau khi tảo mộ về, Ngụy La liên tục nghĩ chuyện nàng gặp đường. Nếu quả đúng như nàng nghĩ, đời này phu thê Lâm Tuệ Liên thu dưỡng A Đại, vậy A Đại có phải cũng thay thế nàng bị bọn họ chôn sống hay ?

      Nếu nàng có thể đuổi theo nhìn mọi chuyện tốt rồi, đều do Lý Tụng chặn nàng, làm hỏng chuyện tốt của nàng. Nghĩ đến đây, oán niệm của Ngụy La đối với Lý Tụng lại sâu thêm phần.

      Thời gian này ta và Triệu Chương tới Thượng Thư Phòng, nghe Triệu Chương bị bệnh đậu mùa nên ở trong cung của mình dưỡng bệnh, chỉ có vài người trong cung có thể thấy . Mà Lý Tụng thân là thư đồng của Ngũ Hoàng Tử, Ngũ Hoàng tử tới, tự nhiên cũng cần phải tới. Thượng Thư Phòng có hai người bọn họ quấy rối, ngược lại thanh tịnh ít.

      Sau giờ học hôm đó, Ngụy La và Triệu Lưu Ly ở lại Thần Hoa Cung viết chữ. Hai tiểu nương ngồi trước án đầu sơn đem khảm ngọc trai, mỗi người cầm trong tay bút lông cười, chiếu theo nội dung của <Luận Ngữ> (1) mà chép. Chữ của Ngụy La hết sức thanh tú, thanh tú mà có lực, có chút trâm hoa chữ (2). Thường ngày nàng luyện viết rất nghiêm túc, hôm nay lại có vẻ xuất thần. Trong lòng Ngụy La lại nghĩ đến quan hệ của A Đại và Lâm Tuệ Liên, chỉ viết hai chữ liền đặt bút xuống, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng.

      Triệu Lưu Ly hỏi nàng làm sao vậy, nàng cũng đáp, tiếp tục xuất thần.

      Chỉ chốc lát có người từ Thần Hoa Điện tới, cung nữ quỳ xuống hành lễ, muốn mở miệng gọi người bị đưa tay ra hiệu, Người đến mặc cẩm bào xanh đen thêu mãng xà, eo đeo ngọc bội khắc hoa văn điêu quỳ (3), lúc dường hai khối ngọc bội va chạm vào nhau tạo nên thanh thanh thúy. Người tới bên cạnh, Ngụy La còn chưa có phản ứng, cho tới khi cầm lấy bài nàng vừa viết lên xem, thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: “Viết ngay ngắn, chữ cũng xinh đẹp, chỉ có là chút rã rời, dùng lực đủ. Đây là do muội viết?”

      Ngụy La cuối cùng cũng hoàn hồn, ngước mắt nghênh đón ánh nhìn của Triệu Giới, chậm rãi gật đầu cái.

      ----------------------------------------------------

      (1) Luận Ngữ: Sách do Khổng tử và đệ tử của ông biên soạn, là trong Tứ thư (Đại Học – Trung Dung – Luận Ngữ - Mạnh Tử) của Trung Quốc. Sách gồm 20 thiên, mỗi thiên đều lấy chữ đầu làm tên, các thiên liên quan tới nhau

      (2) Chữ : Lối viết chữ Khải thời xưa
      (3) Điêu quỳ: Điêu là đại bàng, Quỳ là loài động vật gần giống với Rồng trong truyền thuyết xưa.
      Jin292, levuong, lananhtran5148 others thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 028: Đại ca ca có ăn lựu ?

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Đối với tiểu nương sáu tuổi mà , chữ của Ngụy La được tính là xinh đẹp.

      Chỉ có điều Triệu Giới là người muốn những thứ tốt hơn người khác, vật gì vào trong tay , nhất định phải hoàn mỹ. cho rằng chữ Ngụy La quá mạnh mẽ, đủ trầm ổn, vì vậy liền đề bút viết hai chữ bên cạnh chữ của nàng, nghiêng đầu hỏi: “Viết như vậy, thấy chưa?”

      Ngụy La nhìn chằm chằm hai chữ giấy Tuyên Thành (1), nàng trừng mắt nhìn, bàn tay bé trắng trắng mềm mềm chỉ vào chữ, nãi thanh nãi khí : “Đại ca ca vì sao viết tên muội?”

      Chữ nàng biết nhiều lắm, nhưng tên của mình nàng biết. Triệu Giới viết ra hai chữ, vừa đúng là tên nàng, hai chữ này có rất nhiều nét, phức tạp khó phân, nếu phải đời trước nàng đặc biệt học qua với tú tài trong Long Thủ Thôn, lúc này nhận ra.

      Triệu Giới cong môi mỏng: “Muội biết?”

      Nàng thành khẩn gật đầu, ra vẻ : “Phụ thân dạy muội viết, phụ thân cần phải biết tên của mình!”

      Ngụy Côn xuất thân là tiến sĩ, tại lại nhậm chức trong Hàn Lâm Viện, ngẫu nhiên dạy nữ nhi viết mấy chữ cũng là chuyện bình thường. Triệu Giới hoài nghi, lại đặt bút viết xuống hai chữ, đem bút lông cừu đặt lại giá bút san hô, lấy cái chặn giấy bằng vàng được điêu khắc hình dị thú (2) chặn lại, thú vị hỏi: “Hai chữ này đọc là gì?”

      - - Triệu Giới.

      Ngụy La ý của , vì sao phải viết tên lên? Nàng gọi ra rồi có phải sau này trị tội nàng ? Suy nghĩ lát, Ngụy La lắc đầu :”A La biết”.

      Nếu biết, vì sao phải do dự?

      Triệu Giới tỉ mỉ nhìn biểu tình khuôn mặt nhắn của nàng, cũng vạch trần, thu hồi tâm tư đùa giỡn vừa rồi, đứng thẳng với hai tiểu nha đầu: “Mẫu hậu gần đây hoa quế trong hậu hoa viên mới nở hoa, Lưu Ly và A La có thể qua đó chơi đùa chút, tiện thể mang về ít hoa quế, mẫu hậu muốn đích thân làm cho hai muội canh trứng gà hoa quế”.

      Trần Hoàng Hậu mặc dù là Hoàng Hậu cao quý, nhưng giống các phi tần khác – mười ngón tay dính nước. Bà theo Sùng Trinh Hoàng Đế chinh phạt Ô Nhung, có chuyện gì mà chưa từng làm qua? săn, lột da thú, nhóm lửa… Bà vốn dĩ phải chim hoàng yến nuôi nhốt trong lồng mà có cách sống của bản thân. Trước đây Hoàng Hậu thích nhất là ăn canh trứng gà hoa quế do mẫu thân bà tự tay làm, đến bây giờ vẫn nhớ mãi quên. Bởi vậy bà cũng muốn để Triệu Lưu Ly nếm thử chút mùi vị này, là đồ do mẫu thân làm cho, cho nên so với mấy món ăn của ngự thiện phòng càng thêm mĩ vị.

      Hơn nữa bệnh tình của Triệu Lưu Ly nên ở mãi trong phòng, tốt nhất nên ra ngoài lại, chăm sóc hoa . Thái y qua, tâm tình thoải mái mới có lợi cho việc chữa bệnh. Vì vậy Trần Hoàng Hậu mới nghĩ ra phương pháp như vậy, Triệu Giới mang nàng ra khỏi phòng, tới hậu hoa viên chuyến.

      Hôm nay Triệu Giới cũng rảnh rỗi, nên cũng cự tuyệt.

      Triệu Lưu Ly vừa nghe liền vô cùng cao hứng, nhảy xuống từ bàn con màu tím, hoa văn sơn thủy hải đường mạ vàng, lôi kéo Ngụy La: “A La nếm qua canh trứng gà hoa quế sao? Mẫu hậu làm món này là ngon nhất!”

      Tiểu nương sống an nhàn sung sướng, quen với sơn hào hải vị, cuộc sống xa hoa, ngẫu nhiên ăn mấy món đơn giản liền cảm thấy mỹ vị. Nhưng Ngụy La bây giờ có hứng thú gì, đời trước trong viện có nhiều nhất là cây hoa quế, mỗi khi đến tháng tám nàng hương hoa quế phiêu đãng trong gió, Lâm Tuệ Liên làm canh trứng gà hoa quế cho nàng ăn. Bây giờ vừa nhắc tới hoa quế, nàng liền nhớ lại tình cảnh của tiểu viện trong Long Thủ Thôn, nhớ tới đoạn ký ức mấy vui vẻ kia.

      Ngụy La mở miệng cự tuyệt: “Ta …”

      Triệu Lưu Ly để cho nàng có cơ hội từ chối, kéo nàng chạy ra khỏi Thần Hoa Điện, thân ảnh nho vất vả đuổi theo Triệu Giới, đôi mắt trông mong: “Nhị ca, A La cũng có thể nếm thử canh trứng gà hoa quế mẫu hậu làm sao?”

      Triệu Giới dừng chân, quay đầu liếc nhìn vẻ mặt khó xử của Ngụy La, : “Tất nhiên có thể”.

      Triệu Lưu Ly mừng rỡ, lập tức dẫn theo Ngụy La cùng nhau hậu hoa viên hái hoa quế. Ngụy La nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng ấy, môi hồng khẽ mím, có chút thể làm gì được.

      *** *** ***​

      Hậu hoa viên nằm ở phía tây bắc của Thái Dịch Trì, chia làm hai khu, trong đó Đông viên trồng đầy hoa quế, cây du (3), cây lựu và vài loại khác. Bên trong được bố trí tương đối tùy ý, đằng sau còn có vườn rau xanh, trồng mướp, đậu bắp, nho cùng mấy loại rau quả khác. Nghe nơi này là do Trần Hoàng Hậu làm nên, bà tháo xuống chiến giáp, gia nhập hậu cung, có đôi khi có việc gì làm, lại thể lần nữa mặc giáp ra trận, đành phải ở trong này mở vườn rau xanh, ngẫu nhiên tới nấu vài món ăn mình thích, cũng coi như phương pháp giải buồn.

      Chuyện hoang đường như vậy, lúc đó Sùng Trinh Hoàng Đế vậy mà lập tức đáp ứng. những thế, còn vì bà tìm vài người chuyên trông nomvườn rau.

      Có thể thấy tình cảm của họ lúc đó vô cùng tốt, chỉ là biết tại sao lại đến nông nỗi này.

      Trần Hoàng Hậu là tiểu nữ nhi của Hoài Hóa Đại tướng quân, bà có bốn vị ca ca, cả bốn đều là võ tướng, thân cư yếu chức (4), tay nắm binh quyền. Đại ca Trần Hoàng Hậu là Định xa Tướng Quân, đóng ở biên quan, hàng năm thể về kinh, nhị ca của bà là Thủy Sư Đề Đốc (5) của Phúc Kiến, khống chế quan binh thủy bộ của Phúc Kiến, bình thường cũng ít khi về nhà. Tam ca và Tứ ca của bà đều nhậm chức ở Thành Thịnh Kinh, rất có danh tiếng, người so với người càng lợi hại hơn. Hơn nữa phụ thân của bà là Đại tướng quân theo tiên đế mở rộng bờ cõi, nam chinh bắc chiến, là công thần nhất đẳng, thế nên Trần Gia bọn họ trải qua hơn mười năm, trở thành hào môn vọng tộc của Thành Thịnh Kinh, quyền thế ngập trời.

      Chính là vì như vậy nên Sùng Trinh Hoàng Đế mới ngày càng kiêng kỵ Trần gia? Cho nên mới dần dần vắng vẻ Trần Hoàng Hậu, chuyên sủng Ninh Quý Phi?

      Trong nhà Ninh Quý Phi có đệ đệ, năm nay đạt được Võ Trạng Nguyên, Sùng Trinh Hoàng Đế có ý trọng dụng , nâng đỡ trở thànhthế lực của mình, thay thế đại ca của Trần Hoàng Hậu đóng ở biên quan.

      bao nhiêu năm nữa, thế lực của Trần Gia nhất định bị hoàng thượng thay thế.

      Ngụy La cần nghĩ cũng biết, khó trách Trần Hoàng Hậu tha thứ cho . Trơ mắt nhìn huynh trưởng và phụ thân của mình thất thế tàn bại, người chết kẻ lưu vong, ai có thể cảm thấy dễ chịu?

      “A La!” Triệu Lưu Ly đột nhiên gọi nàng, làm xáo trộntoàn bộ suy nghĩ của nàng, nàng ấy chỉ vào quả lựu đỏ ửng ở cao: “Quả lựu đó đỏ nha, chúng ta hái nó xuống được ?”

      Ngụy La nhìn theo tay nàng ấy, quả nhiên thấy quả lựu đỏ chắc nịch, xung quanh đó hoa lựu vừa nở, vậy mà nó kết quả, là hiếm có.

      Đáng tiếc cây lựu này có chút cao, hai tiểu giao hỏa cõng nhau lên cũng với tới.

      Triệu Giới ở trong đình bát giác bên kia đọc sách, trong tay cầm quyển <Pháp ngôn nghĩa sơ> (6), căn bản quan tâm tình huống của các nàng bên này. Triệu Lưu Ly dám xin nhị ca giúp đỡ, đành phải kêu cung nữ trèo lên cây hái xuống. Cung nữ rón ra rón rén leo lên cây, vất vả mới hái được quả lựu xuống lại mất thăng bằng, lựu từ trong tay nàng rớt xuống lăn đất.

      Triệu Lưu Ly nhấc váy muốn nhặt, nghĩ phía trước đột nhiên xuất tiểu nương mặc màu váy hồng cánh sen, nàng ta cực nhanh nhặt quả lựu lên, xoay người hướng về phía sau vui vẻ :”Lâm Lang biểu tỷ, mau nhìn xem, muội nhặt được quả lựu!”

      Ngay sau đó, từ phía sau cửa tròn ra tiểu nữ hải bảy tám tuổi, đầu búi kiểu tóc Quán phát (7), mặc thân xiêm y màu san hô thêu hoa văn như ý, bộ dáng giống Triệu Lưu Ly năm sáu phần, mắt ngọc mày ngài. Nàng ta chính là nữ nhi của Ninh Quý Phi – Triệu Lâm Lang, người mới nhặt quả lựu lên chính là nữ nhi của Cao Dương Trưởng Công Chúa – Lý Tương, hai người vốn dĩ ở tây viện chơi đùa, biết sao lại đột nhiên vào trong này, còn đoạt quả lựu khó khăn lắm Triệu Lưu Ly mới lấy được.

      Triệu Lưu Ly là người nhát gan, tính dễ xấu hổ, cho dù bị người ta đoạt đồ cũng gì, giọng nhắc nhở: “Đó là của ta…”

      Đáng tiếc hai người nghe thấy, Lý Tương quay đầu, giống như bây giờ mới thấy nàng, gương mặt nhắn tinh xảo tràn ngập kinh hỉ: “Triệu Lưu Ly biểu tỷ? Sao tỷ cũng ở đây?”

      Trong mắt phần lớn người, Triệu Lưu Ly là người hàng năm bệnh nằm liệt giường, thân thể suy yếu. Vì thế Lý Tương hỏi cũng có gì lạ, ngược lại khiến Triệu Lưu Ly càng ngại ngùng. Gương mặt nhắn dừng bước tiến lên, cánh môi mấp máy : “Ta… Ta chơi với A La!”

      Ngụy La cũng thẹn thùng giống nàng ấy, càng nhẫn nhục chịu đựng như vậy, đồ của mình là của mình, dựa vào cái gì phải cho người khác? Nàng chỉ vào cung nữ còn cây chưa xuống, lại chỉ vào quả lựu lớn trong tay Lý Tương, nháy mắt : “Đó là Triệu Lưu Ly cho người hái xuống, phải của các ngươi”.

      Lý Tương từng gặp qua Ngụy La, cũng biết thân phận của nàng. Chính là nàng năm lần bảy lượt bắt nạt ca ca, lại hại ca ca Lý Tương ngã bệnh, nay nhìn thấy nàng tự nhiên thể bày ra sắc mặt tốt. Lý Tương muốn giao quả lựu ra, mắt hạnh trừng lớn:”Tại sao ta phải tin lời ngươi?”

      Nếu là trong quá khứ, quả lựu có gì đáng để tranh, bất quả chỉ là thứ đồ mới mẻ mà thôi. Các nàng đều là bảo bối trong nhà, nâng như nâng trứng, muốn vật gì tốt mà có chứ? Nhưng hôm nay Lý Tương muốn cùng Ngụy La phân cao thấp, Ngụy La bắt nạt ca ca nàng ta, nàng ta nhất định phải vì ca ca đòi lại.

      Ngụy La liên tục “A” tiếng, cố ý kéo dài, nghiêng đầu hỏi Triệu Lưu Ly ở sau lưng: “Triệu Lưu Ly, lời vừa rồi của ta đúng chứ?”

      Triệu Lưu Ly đón nhận tầm mắt của nàng, nếu là lúc trước khẳng định nàng ấy nghĩ là thôi , nhưng bây giờ lại có Ngụy La bên cạnh giúp, Triệu Lưu Ly dũng khí gật đầu cái: “… Đúng”.

      Nếu cả công chúa cũng đều mở miệng, nàng ta có đạo lý gì mà cưỡng bách. Lý Tương chu mỏ, tức giận cầm quả lựu nhét vào trong lòng Ngụy La, cố ý muốn đẩy Ngụy La té ngã.

      Ngụy La lảo đảo hai bước mới miễn cưỡng đứng vững. Trong ngực nàng còn cầm quả lựu, cũng tức giận, ánh mắt sáng ngời cong thành hình trăng non, cười dịu dàng :”Lý Tương?”

      Lý Tương nhìn nàng cái, bất đắc dĩ hỏi: “Làm cái gì?”.

      Ngụy La quay người về bên cạnh Triệu Lưu Ly, vừa vừa chậm rãi : “ đỉnh đầu ngươi có con sâu”.

      Sắc mặt Lý Tương trắng nhợt, vô thức ngẩng đầu nhìn lên, bóng trắng ngọ nguậy từ rơi xuống, rớt lên mũi nàng ta! Mấy tiểu nương đều sợ loài vật mềm nhũn này, nó bò thân khiến người ta cảm giác nổi cả da gà, Lý Tương cũng ngoại lệ, lúc này sợ hãi khóc lên. Sâu từ mũi nàng ta rớt xuống, vặn vẹo mặt đất, nàng ta cảm thấy chán ghét, vội vàng kêu cung nữ giết chết con sâu kia.

      *** *** ***​

      Ngụy La và Triệu Lưu Ly quay lại đình bát giác nơi Triệu Giới ngồi nghỉ, để lựu lên bàn đá, kêu cung nữ mở ra, đặt bên trong đĩa sứ sơn vằn có hoa sen quấn quanh.

      Thạch lựu đỏ ửng viên mãn trong suốt, đáng tiếc hái xuống quá sớm, hương vị ngọt, còn có chút chua. Ngụy La chỉ ăn mấy hạt liền ăn nữa, nghiêng đầu thấy Triệu Giới nhúc nhích, nhặt mấy hạt lên hỏi: “Đại ca ca có ăn lựu ?”

      Nàng vốn chỉ là thuận miệng hỏi, hơn nữa còn có tâm tư cợt nhã, muốn cho nếm thử vị chua của lựu. nghĩ tới Triệu Giới ngẩng đầu lên, cằm hướng về phía nàng, há mồm. Tư thái kia ràng là muốn nàng đút .

      Tay Ngụy La ngừng ở trung, do dự lát, đành phải bỏ lựu vào trong miệng . Ngụy La chợt rút tay về, lặng lẽ xoa xoa lên y phục.

      Động tác của nàng tránh được ánh mắt Triệu Giới. Triệu Giới làm bộ thấy, tầm mắt vẫn chăm chú vào quyển sách, nhai nhai, nhổ ra hột lựu, thanh thong thả dễ nghe lại vang lên: “Lại hạt nữa”.

      thấy chua sao?

      Nội tâm Ngụy La thầm oán, đành phải đút miếng nữa.

      Triệu Giới như biết chua, ăn xong lại bảo nàng đút, hoàn toàn có bộ dáng ổn. Nàng lại phải tiểu nha hoàn của , bên cạnh phải có cung nữ sao! Vì cái gì nhất định bắt nàng đút chứ? Ngụy La bĩu môi, bất mãn nghĩ, nàng mặc dù thấy lựu ăn ngon, cũng muốn tiếp tục đút , tay giơ lên đến mỏi rồi, rốt cục ăn đủ chưa?

      Triệu Giới rốt cục cũng xem xong trang cuối của <Pháp ngôn nghĩa sơ>, ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt oán niệm của tiểu nha đầu, khỏi thấp giọng cười tiếng. cúi người xoa xoa mi tâm của nàng, cố ý đẩy tóc mái trước trán ra, vuốt ve nốt ruồi màu hồng: “Giàn nho phía sau giờ ra quả, có muốn ăn ?”

      Ngụy La trừng mắt, còn chưa kịp gì, Triệu Lưu Ly ở bên kia vội vàng : “Muốn!”

      Triệu Giới đứng dậy cười : “, ca ca dẫn hái nho!”.

      Cách đình bát giác xa có giàn nho, phía dưới có dãy ghế dài, bình thường còn có thể ngồi ở đây hóng mát nghỉ ngơi. Từng chùm nho rũ xuống, kết thành những quả vừa tròn vừa lớn, nhìn mê người.

      Triệu Lưu Ly được cung nữ ôm, vươn tay liền có thể đụng tới chùm nho. Nàng ấy phải hái chùm, mà lựa từng trái, chỉ chốc lát sau liền hái đầy tay.

      Ngụy La ở phía dưới nhìn theo, mắt sáng lên, có chút hâm mộ.

      Triệu Giới chăm chú nhìn hành động của nàng, thấy thế liền lên, cúi người nâng mông của nàng lên, ôm nàng từ mặt đất đứng dậy, hỏi: “Nghĩ muốn hái chùm nào?”

      (1) Giấy Tuyên Thành: Giấy Tuyên Thành được sản xuất ở Tuyên Châu - tỉnh An Huy. Giấy Tuyên Thành trắng mịn, chất giấy dai bền, khó rách, bị mọt đục, hút nước đều và để được lâu

      (2) Cái chặn giấy:
      [​IMG]
      (3) Cây du (榆树 ): Nằm ở phía đông bắc Trung Quốc, phía bắc, tây bắc và tây nam tỉnh và khu tự trị, Bắc Triều Tiên, Liên Xô cũ , Mông Cổ. Đây là loài cây rụng lá, cao đến 25m, rộng 1m. Thường được dùng làm cây bonsai
      [​IMG]
      (4) Thân cư yếu chức (身居要职 ): chiếm vị trí quan trọng, giữ chức vị quan trọng.

      (5) Đề đốc và Đại Tướng quân đều là quan nhị phẩm.

      Quan võ ở nhị phẩm gồm có: Thiếu úy, đề đốc, đề lãnh, tham đốc, đại tướng quân.

      (6) Pháp ngôn nghĩa sơ (法言义疏 ). Được viết bởi Dương Hùng (扬雄 ). Mục đích chính của quyển sách này là để bảo vệ và phát huy Nho giáo. Gồm có 13 tập, chỉ cho còn ngươi ta cách phân tích cuộc chuyện để tranh luận, để ý đến chi tiết

      (7) Kiểu tóc Quán phát:
      [​IMG]
      [​IMG] [​IMG]
      Jin292, hamaxink, phuongtuhao46 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :