1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trí Huệ nhân sinh - Chúc Nữ - 40

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 33

      Xử lý xong yến tiệc chọn đồ vật đoán tương lai cho Trí Uyển, năm mới lại sắp đến, vì thế công việc cả dưới thôn trang bắt đầu dồn dập hẳn lên. Bởi vì Nhị thúc đến, Tam thúc luôn ở nhà, cho nên so với năm ngoái, giao thừa năm nay ta và Trí Duệ chờ mong hơn bất kỳ ai khác.

      Kim Hoa với Ngân Hoa cùng lúc có thai, Tam thúc rất cao hứng, sớm bảo ta chuẩn bị, đứa bé sinh ra cũng do ta đặt tên luôn. Ta ngoài miệng được, xoay người theo thường lệ quẳng nhiệm vụ này cho Trí Duệ, tiểu tử kia vui sướng nhận lấy.


      Gần tới ngày Ông Táo, có vài thương nhân thu mua lương thực lên tận núi này, Nhị thúc tự mình tiếp đãi bọn họ. Nhìn những gương mặt hình như thấy quen quen, ta lặng lẽ hỏi Tam thúc bọn họ là ai. Tam thúc liếc ta cái, nhàn nhạt cảnh cáo rằng chuyện nên hỏi đừng lắm miệng.

      Năm đó đến Vân châu, khi còn đường Lợi Châu, ngoài cổng thành có bốn vị nam tử trung niên ăn vận bất phàm nghênh đón chúng ta vào thành. Lúc ấy ta tò mò thân phận bọn họ. Nay bọn họ xuất ở nơi này, càng chứng minh thêm suy đoán của ta, Thương Song Cẩn sớm sắp xếp ở Tây Nam.

      Trong kinh truyền đến tin tức, phủ Thái Sư kết thân với con Lưu gia của Thái học Hoằng Văn quán. Lưu gia dòng dõi cao, nhưng lại là nhà thi ca lễ nghĩa có rất đông học sinh trong thiên hạ ngưỡng mộ, tiểu thư nhà ấy ghép với Trưởng Tôn Liệt tính ra cũng thích hợp. Tam thúc sợ trong lòng ta luẩn quẩn, trông ta cả ngày. Ta che giấu cảm xúc của mình, cuộn trong ngực thúc ấy lẳng lặng khóc lúc lâu.

      Sau khi Hạc Phong từ Lợi Châu trở về xin lỗi ta, chỉ thể hoàn thành sứ mệnh, ngược lại còn khiến ta bị liên lụy, mong trách phạt. Ta trách , theo như lời Tam thúc, Hạc Phong dù có bản lĩnh, đơn độc mình đối mặt Thương Song Cẩn phần thắng luôn ít. đến cùng là ta lỗ mãng, nếu phải nhờ phong thư của Nhị thúc, Hạc Phong sớm thành oan hồn dưới kiếm Thương Song Cẩn.

      Sau đó, bất ngờ, ta nhận được thư của Thương Song Cẩn, nội dung rất nhiều, có hơn mười trang. Với chuyện của Hạc Phong, chút che giấu mà biểu đạt tức giận. Ngoài chuyện đó nhấn mạnh hai điểm để ta ghi nhớ trong lòng, , Trưởng Tôn Liệt tiếp tục làm khách ở Thanh Phong Lâm, cho đến ngày ta làm chủ phủ Khang vương; hai, đầu xuân năm sau, lập tức đến Vân châu đón ta về kinh phủ, cảnh cáo ta được sinh nữa, ngoan ngoãn chờ đến.

      Ta đưa thư cho Nhị thúc, Nhị thúc xem xong chuyện, im lặng lúc, với ta việc: Thái Sư biết chuyện Trưởng Tôn Liệt bị Thương Song Cẩn giam ở Thanh Phong Lâm, giận tím mặt, vạch trần việc này triều đình, chư thần náo động, hoàng đế đành phải tỏ thái độ là để Thương Song Cẩn chứng thực việc này…

      Nhị thúc tới đây dừng lại, nhìn ta, mặt đầy lo lắng.

      Ta biết Nhị thúc lo lắng cái gì, việc này nếu tiếp tục tra nữa, tất liên lụy đến ta. Có số việc ồn ào náo động dưới bàn sao cả, khi lên đến mặt bàn, thường thường dễ dàng kết thúc. Thương Song Cẩn bắt Trưởng Tôn Liệt thả, việc này xử lý đẹp thế nào cũng thể “hợp lý” nổi, để trấn an Thái Sư, hoàng đế nhất định phải có cân nhắc.

      Mà cân nhắc thế nào?

      Đương nhiên là hốt thuốc đúng bệnh!

      Trưởng Tôn Liệt phải đính hôn, ta đây cháu ruột Hộ bộ thượng thư có khả năng làm thiếp cho , theo đó, hoàng đế rất có thể ban ta cho Thương Song Cẩn làm phi, như vậy, giải quyết tranh chấp, lại thuận theo tâm nguyện con trai, việc giải quyết hết, ai cũng vui vẻ.

      Hiển nhiên suy nghĩ của Nhị thúc cũng giống như ta, thúc ấy u sầu lo lắng làm sao để ta chuẩn bị tâm lý tốt, nếu có gì bất ngờ xảy ra, hoàng đế rất có khả năng hạ chỉ triệu ta hồi kinh, theo đó, Thương Song Cẩn muốn đón ta hồi kinh cũng phải do tùy hứng, khi việc khuếch đại, hồi kinh cũng là lúc ta phải đối mặt với .

      đường về Mai Uyển, từ rất xa thấy Phương Khiếu. Ta dời ánh mắt, vờ như phát ra , xoay người con đường khác. Phương Khiếu đuổi theo, ngăn đường, nhìn ta, hỏi: “Ngươi muốn nhìn thấy ta?”

      Ta hừ lạnh, tâm muốn thấy ngươi mới hay đó, lại nhìn ánh mắt của , ngạo nghễ : “Tránh ra!”

      Từ khi hai huynh đệ Hạc Phong Hạc Kiều theo hầu bên cạnh ta, chức năng cơ bản vốn có của Phương Khiếu bị mất. Bình thường, ngoại trừ tận chức tận trách dạy Trí Duệ tập võ, như bóng với hình giống lúc trước. Ta đối với biết nên là thích hay ghét, có đôi khi thấy cũng tệ, có đôi khi lại thấy khiến cho người ta phát ghét, ví như tại.

      Phương Khiếu bất động.

      Ta vòng quá , tiếp tục bước , ai ngờ vừa được hai bước, cánh tay bị giữ chặt. Ta giật mình, thời đại này lễ giáo khắc nghiệt, nam nữ lại càng phân biệt, cái gọi là “Tẩu nịch thúc bất viện”, động tác này của , nếu là đổi thành nữ tử khác, chỉ sợ xấu hổ và giận dữ muốn chết.
      “Tẩu nịch thúc bất viện”: Chị dâu đuối nước em trai chồng kéo lên.
      Ta quay đầu nhìn về phía , lạnh lùng : “Mời Phương thị vệ tuân thủ thân phận.”

      Phương Khiếu như có nghe thấy, bắt lấy cánh tay ta thả, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta, lóng lánh trong mắt hàm chứa ý tứ kiên định chưa bao giờ gặp qua. Lòng ta chấn động, trước đây lâu, Thương Song Cẩn chính là dùng ánh mắt như vậy cảnh cáo ta, được gả cho người khác.

      Bốn mắt trừng nhau lát, Phương Khiếu hồi phục lại hỏi: “Vì sao muốn thấy ta?”

      Ta hất tay ta, trả lời thẳng: “Ghét người, có khi cũng cần lý do.”

      xong quay đầu bước .

      Phương Khiếu đuổi theo nữa.

      Sau khi đưa Ông Táo, lương thực tích trữ ở núi lần lượt bị mang , Nhị thúc và Tam thúc bề bộn nhiều việc, bận việc mãi đến đêm giao thừa vẫn chưa thấy bóng dáng. Trong phòng ăn rộng mênh mông, ta ôm Trí Uyển và Trí Duệ yên lặng nhìn nhau, vẻ mặt tiểu tử kia mất mát, hỏi ta: “A tỷ, bán lương thực quan trọng hơn giao thừa sao?”

      Ta cười cười, : “Đương nhiên là quan trọng, bán lương thực lấy đâu ra tiền bạc?”

      Trí Duệ nhăn nhó thở dài đau khổ, lặng lẽ, đứng dậy đến ta bên tai, giọng : “A tỷ, ta vẫn cảm thấy bọn họ phải lương thương (thương nhân mua bán lương thực).”

      Tim ta giật thót, trừng mắt cảnh cáo : “ được bừa!”

      *****************************************************************************

      Mới mùng sáu đầu năm, trong kinh truyền đến tin tức tốt mà cũng hẳn là tin tốt, Liêm vương bị ngã gãy chân phải, thái y sau khi hội chẩn xác nhận, trị khỏi, tàn rồi. Ta chấn động, hỏi Tam thúc tại sao có thể như vậy? Tam thúc vui sướng khi người gặp họa, đến cả mấy câu linh tinh như người hiền gặp lành, kẻ ác gặp ác mà cũng dám ra.

      Thế gian có loại ngựa truyền thuyết, tên Xích Ký, gọi là Thiên Mã, nó có bộ lông sáng bóng, tầm vóc oẹnh khỏe, gặp người liền phi, phi như rồng, ngày ngàn dặm, vốn là ngựa tốt của vua. Liêm vương ngựa, ai ai cũng biết, có môn khách nịnh nọt, vào hiến Xích Ký bảo mã. Liêm vương cực kỳ vui mừng, mặc cho mọi người cản lại, hiên ngang bước lên Xích Ký, vì thế gặp bi kịch, lên bao lâu bị hất xuống dưới, đau đến hôn mê tại chỗ…

      Nếu là người bình thường, què rồi chịu thôi, cùng lắm mua cái quải trượng chống cũng được. Nhưng Liêm vương phải vậy, là trưởng tử của hoàng đế, là người có sức cạnh tranh nhất để chọn vào ngôi vị. vừa ngã, đối với các huynh đệ của hề nghi ngờ gì đó là cú ngã hết sức có ý nghĩa. Bởi vì, các triều đại trước giờ chưa hề nghe hoàng đế nào chống quải trượng lên long tọa.

      câu thôi, Liêm vương mất tư cách cạnh tranh ngôi vị.

      Lúc này Nhị thúc quyết định hồi kinh, ta hế bất ngờ, Liêm vương này vừa ngã, các thế lực trong triều tất phải tẩy sạch lần nữa. Thương Song Cẩn này trường kỳ nấp sau lưng huynh trưởng giờ muốn tránh cũng thể tránh khỏi việc bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió, thời khắc mấu chốt, bước cờ sai, vạn kiếp bất phục.

      Ta với Nhị thúc, Thương Song Cẩn hẳn là nên thả Trưởng Tôn Liệt.

      Nhị thúc hỏi, vì sao?

      Ta , tránh cho Thái Sư quay ngược lại nhập vào phe cánh Vinh vương Thuận vương.

      Nhị thúc cười, đâu.

      Ta nghĩ lại, cũng đúng, trước mắt triều cục tình thế kỳ lạ, xu thế còn chưa ràng, đối với Thái Sư loại quyền thần cáo già mà cũng cần dựa vào phuơng nào này mà , chọn lựa quá sớm phải là lựa chọn sáng suốt.

      ra ta thấy chuyện Liêm vương gãy chân cũng việc có lợi, Nhị thúc phân tích, nay cho dù Hoàng đế hay là Thái Sư, hẳn rảnh xen vào việc Thương Song Cẩn giam cầm Trưởng Tôn Liệt nữa, dù sao người ở Thanh Phong Lâm cũng gặp nguy hiểm, lại được chiêu đãi tận nơi, Thái Sư trừ bỏ mặt mũi khó coi, cũng cần lo lắng gì khác. Cho nên, ta tạm thời cần lo lắng việc hồi kinh.

      Chỉ có điều, Nhị thúc vẫn nhắc nhở ta, nếu định xa chạy cao bay với Trưởng Tôn Liệt, như vậy vào làm chủ phủ Khang vương là chuyện sớm muộn. Thúc ấy bảo ta suy nghĩ cẩn thận rồi viết thư cho thúc ấy, cho dù con đường thế nào, khi xác định, thể hối hận.

      Ngày thứ ba sau khi Nhị thúc , Phương Khiếu tới tìm ta cáo biệt, bảo cũng muốn khởi hành hồi kinh. Ta gì thêm, chỉ chúc thuận buồm xuôi gió cho phải phép. Phương Khiếu im lặng lâu, từ trong lòng lấy ra cái túi , do dự là lúc trước chuẩn bị quà sinh nhật cho ta, vẫn chưa dám tặng ta, nay phải , mong ta nhận lấy.

      Ta do dự lát, nhận lấy, mở ra thấy, là đồng tiền cổ xưa, khỏi kinh ngạc, làm sao mà biết ta thích thu thập những món này? Phương Khiếu trả lời, câu ‘sau này gặp lại ở kinh thành’ rồi .

      Ngày hôm sau ngày Phương Khiếu , ta lại nhận được thư nhanh của Thương Song Cẩn, như Nhị thúc sở liệu, triều đình bận rộn, tạm thời rảnh đến Vân Châu, còn Phương Khiếu rời cũng có nghĩa ta có thể muốn làm gì làm, nếu an phận gây chuyện cho , lập tức đến Vân châu bắt ta hồi kinh.

      Cuộc sống khôi phục bình thường, với công việc vặt của thôn trang, ta sớm vô cùng thuần thục, thời gian dư hơn, ta quấn quít lấy Hòa Tạp muốn học y thuật. lúc mới bắt đầu chịu dạy ta, lý do là thuốc của giống thuốc của thầy thuốc tầm thường, tính nết ta lại có chút quỷ quái, sợ ta học xong dùng chính nghĩa.

      Ta nghe xong rất bi thương, nghĩ tới lại xem ta như vậy. Hòa Tạp thấy ta giơ chân tức giận như bình thường, hậu tri hậu giác ý thức được ổn, vì tỏ vẻ có ý tứ khác, đành đáp ứng dạy ta ít phương pháp giải độc.

      Học mấy ngày, ta cảm giác sâu sắc y thuật rất tinh diệu, làm thiện làm ác chỉ cần ý nghĩ. Trí Duệ tò mò, hỏi ta có thể cũng theo học hay ? Ta lập tức đồng ý, vừa đấm vừa xoa Hòa Tạp, buộc thu Trí Duệ làm đồ đệ. Hòa Tạp bất đắc dĩ đồng ý, nhưng giao ước cái điều kiện với ta, ta được truyền bá tư tưởng ngược với Trí Duệ.

      Ta dở khóc dở cười.

      Phải quay lại hồi còn dạy Trí Duệ học, Hòa Tạp dự thính, ta với Trí Duệ tin hết trong sách chẳng bằng đọc sách, tin hết vào thầy chẳng bằng học thầy, khuyến khích nó phá vỡ lề thói cũ, mạnh dạn phát biểu suy nghĩ của mình. Ai ngờ lời ấy bị Hòa Tạp phê phán trầm trọng, từ xưa tôn sư trọng đạo, tương truyền đời đời, minh vương thánh chủ, ai cũng tôn sư, mà ta lại xúi giục Trí Duệ “Tạo phản”, quả thực thể lý…

      Ta đâu có tranh luận với , quan niệm khác nhau, ép nhau được.

      Thời gian cứ như vậy bước vào tháng Ba, có ngày, ta cùng Kim Hoa học nhuộm vải bông.

      Tam thúc vội vàng trở về, bảo cho ta nhanh chóng thu thập chút, lập tức khởi hành Thương Sơn.

      Ta kỳ quái, hỏi: “Vì sao?”

      Tam thúc : “Dung Chi đường Thương Sơn.”

      Ta kinh hãi.

      Hết chương 33 – Hitsuji

    2. ly sắc

      ly sắc Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      78
      Truyện rất hay cảm ơn bạn edit. Mong cháp mới từng ngày.....

    3. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 34

      [​IMG]

      Trưởng Tôn Liệt ra khỏi Thanh Phong Lâm như thế nào, Tam thúc muốn thêm, nhưng rất nhanh có đáp án, phụ thân và Trần Phong bước ngay. Ta nhìn phía Tam thúc, mắt hàm ý trách cứ. Quả nhiên thúc ấy chột dạ, sờ sờ cái mũi né tránh ánh mắt của ta. Phụ thân thấy thế, giảng hòa là ông ấy nhớ ta, muốn ta đến Thương Sơn ở với ông ấy thời gian, chứ có liên quan đến người khác.


      Ta có lý do từ chối.

      Vân Châu nhiều núi non, việc xa với riêng ta mà là chuyện cực kỳ đau khổ, dù rằng A Mỗ sắp xếp xe ngựa rất êm rất mềm lại thoải mái, nhưng đường cứ loanh loanh quanh quanh, gập ghềnh khó , ta bị nhồi đến đầu óc quay cuồng. Phụ thân thấy sắc mặt ta tốt, hỏi có phải khó chịu lắm hay ? Ta ráng sao, nhưng sau đó chịu nổi, đau khổ thừa nhận eo đau lưng đau quá trời.

      Phụ thân nghe vậy, vội vã bảo Hạc Phong dừng xe. Trần Phong xốc màn xe lên tiến vào, hỏi nguyên nhân. Phụ thân giải thích đơn giản, Trần Phong nghe xong bảo cho ta nằm úp sấp xuống cho ngăn ngắn, nhắm mắt lại. Ta thuận theo. Giây lát, cảm giác trong cơ thể hình như có luồng khí chậm rãi lưu chuyển, ấm ấm, rất thoải mái.

      Eo cũng bớt đau, xe ngựa tiếp tục . Phụ thân bảo cho ta cứ nằm sấp nên cử động, còn phải ít nhất hai canh giờ mới có chỗ nghỉ chân. Trong lòng ta rên xiết, canh giờ thôi hành ta nửa sống nửa chết, hai canh giờ liệu còn mạng hay sao?

      thấy núi, mong núi; thấy núi rồi, ghét núi.

      Hai ngày sau, phụ thân lo lắng nhìn ta hết nôn lại ói, xoa xoa mặt của ta ốm nhiều. Trần Phong cũng đầy lo lắng, hỏi ta có muốn nghỉ ngơi hai ngày rồi lại ? Ta lắc đầu từ chối, có nghỉ ngơi hai năm cũng thế thôi, đường phải phải , bằng luôn lèo cho xong.

      Sau khi tiến vào địa giới Thương Sơn, phụ thân thấy ta quá suy yếu, khăng khăng lùi hành trình định lại vài ngày, tấp vào căn nhà có điều kiện tồi, khách điếm “Thương Sơn” hữu danh vô thực cho ta nghỉ ngơi hai ngày.

      Dường như chưởng quầy khách sạn có quen biết Trần Phong, khi chúng ta đến tỏ vẻ nhiệt tình khác thường, cúi đầu khom lưng với Trần Phong phòng thượng hạng bị sẵn, người làm việc vặt cũng lui ra hết rồi, đảm bảo có ai quấy rầy tiểu công tử nghỉ ngơi.

      Ta hơi giật mình, tự nhìn lại nam trang người mình, tiểu công tử? Chỉ ta à?

      Trần Phong cũng thèm nhìn chưởng quầy, vẻ mặt lạnh lùng, chẳng chẳng rằng bước thẳng lên lầu; phụ thân theo sau, tao nhã lịch cảm ơn chưởng quầy sắp xếp; ta bước chậm nhất, cuối cùng, lẳng lặng quan sát màn khiến người ta khó hiểu này.

      Thân phận Trần Phong đến nay vẫn là số, phải là ta hiếu kỳ, mà là tò mò của ta khó giải, cho dù là Nhị thúc hay là Tam thúc có cái miệng như cái phễu, vẫn lựa chọn giữ im lặng về lai lịch của . Có lần Tam thúc bị ta hỏi đến bực, miễn cưỡng lộ ra chút tin tức, Trần Phong đến từ đại gia tộc. Về phần là ai từ gia tộc nào, Tam thúc tỏ vẻ thúc ấy , bảo ta bỏ cuộc đừng có hỏi nữa.

      Ánh mắt Chưởng quầy chuyển sang người ta, thái độ hơi giống như đối với phụ thân hay Trần Phong, lúc nhìn ta, mặt ngoại trừ ý cười chủ yếu mang hàm xúc . Ta tới bên cạnh , khom mình hành lễ, cung kính gọi ta tiểu công tử. Ta khẽ gật đầu xem như đáp lễ, trưng khuôn mặt bí hiểm như Trần Phong chậm rãi lên lầu.

      Từ lầu ba, phụ thân đứng cạnh cầu thang chờ ta, đưa ta nhận phòng. Cùng tòa nhưng cách bày trí giống tầng hai, toàn bộ tầng ba chỉ có bốn gian phòng, bề ngoài thoạt nhìn giản dị tự nhiên, nhưng nhìn kỹ có thể phát giác chỗ giống, trong giản dị lộ ra xa hoa.

      Phụ thân dẫn ta đến cửa phòng số bốn dừng lại, là phòng của ta, lại chỉ chỉ sát bên, ông ấy và Trần Phong ở phòng số ba. Mở cửa bước vào, nhìn vòng chung quanh, ta thầm kinh ngạc, dưới sàn trải tấm thảm tơ vàng vô giá, giường phủ tấm chăn gấm đẹp đẽ, tường treo bức tranh chữ thủy mặc danh gia đương thời…

      Đây quả nhiên phải là khách sạn bình thường.

      Hiển nhiên Phụ thân đến đây ở phải lần đầu tiên, ông thuần thục chỉ sợi dây bện năm màu phía sau cửa, có việc lắc nó cái, rồi có người tới hầu hạ, có gì cũng có ai đến quấy rầy, bảo ta cứ yên tâm nghỉ ngơi.

      Ta gật đầu.

      Phụ thân lại giới thiệu các vật dụng khác trong phòng, xác nhận ta sử dụng có vấn đề gì, rồi ông còn phải sắp xếp hàng lễ (quà mà người xa mang về), bảo ta nghỉ ngơi trước, nửa canh giờ sau xuống lầu dùng bữa.

      Ta vâng.

      Phụ thân rồi, ta vốn muốn ngủ giấc ngắn, nhưng tay vừa chạm đến đệm chăn còn mềm mịn hơn da thịt, ta quyết định dù mệt cũng phải tắm trước cái mới có thể nằm đó, bằng rất có lỗi với tấm rèm mạ vàng hai mặt và tấm chăn gấm đỏ thẫm.

      Kéo sợi dây phía sau cửa, lát, nghe thấy tiếng đập cửa nhàng. Ngoài cửa có gã sai vặt trông có vẻ nhanh nhẹn, cung kính hỏi ta có gì phân phó? Ta muốn nước tắm rửa. Gã sai vặt thưa vâng, lui ra.

      Đóng cửa lại, ta đến trước chiếc bàn, cầm chiếc nghiên mực có dấu vân tay đó xem, chưa kịp nhìn ra nguyên nhân nghe tiếng gõ cửa lại vang lên. Ta ngạc nhiên, nhanh như vậy à?

      Bốn gã sai vặt lưu loát đổ nước ấm vào bồn tắm lớn sau bình, biểu của bọn họ làm cho ta kinh ngạc thôi, từ khi vào cửa rót nước đến lúc lui ra, ngoại trừ tiếng đổ nước, toàn bộ quá trình đều im lặng tiếng động. Nếu phải ta cố ý quan sát, im lặng này tựa như bọn họ chưa từng tiến vào.

      Tắm rửa xong, liếc nhìn đồng hồ cát trước bàn, vừa đến lúc xuống lầu. Khi bước ngang qua phòng số ba, ta cố ý bước chậm nín thở, nhưng nghe được động tĩnh gì, xem ra phụ thân và Trần Phong xuống rồi. Cho tới tầng hai, chạm mặt gã sai vặt đưa nước tắm cho ta, vừa tiếp xúc ánh mắt của ta nhanh chóng cúi đầu, nép sang bên chờ ta qua.

      Ta liếc nhìn , à, tay rất sạch .

      Đồ ăn rất phong phú, hương vị cũng tệ, ta ăn ngon miệng. Phụ thân dường như rất hưởng thụ quan sát bộ dáng ta nhai to nuốt lớn, bản thân lại ăn, thường gắp thêm đồ cho ta, làm cho chén trước mặt ta đầy lên như ngọn núi. Trần Phong như có tâm , bộ dáng muốn ăn gì, ăn hai miếng liền thả đũa xuống, mỉm cười nhìn ta và phụ thân thân mật người gắp người ăn.

      Sau bữa cơm, phụ thân bảo ta lên lầu nghỉ ngơi.

      Trần Phong lại : “ vội, ” nhìn ta hỏi: “A Niếp, đánh cờ vài ván cờ thế nào?”

      Ta nhíu mày, “Có gì thể?”

      Thơ họa lễ nhạc dám khen chớ đánh cờ ta vừa mở mắt có. Nhờ trụ cột thâm hậu kiếp trước làm nền tảng, Nhị thúc mời đến thầy dạy cờ cơ bản để trang trí, Trung thu năm chín tuổi ấy, ta đánh cờ cùng với tổ phụ, giết ông chừa mảnh giáp. Tổ phụ cực kỳ hài lòng, bởi vậy thưởng thầy dạy cờ ít ngân lượng.

      Còn Nhị thúc, trước chơi cờ với ta cũng ít, thỉnh thoảng chơi cũng thua nhiều thắng ít; Tam thúc thôi đừng nhắc lại, nước cờ dở chừa cái nào, nhưng thúc ấy phục, ồn ào sở dĩ thúc ấy thua là vì của con đỏ của ta đẹp hơn con đen của thúc ấy …

      Bàn cờ nhanh chóng bày ra, chưởng quầy đứng ở phía sau Trần Phong, phụ thân tựa ta.

      Cờ đẹp, đẹp ở chỗ trong tĩnh có động, tiếng động thắng mới hay. Có người ván cờ như đời người, thay đổi thất thường, sâu lường được; ta cảm thấy hẳn vậy, ván cờ có quy tắc, thua lần lần sau còn có cơ hội thắng trở lại, nhân sinh nhưng có dự đoán, khi lựa chọn, còn đường rút lui.

      Sau nửa canh giờ, cuối cùng Trần Phong thủ thắng. Chưởng quầy đứng ở phía sau quan sát ván cờ ràng thở nhõm hơi, từ trong tay áo lấy khăn tay ra lặng lẽ lau mồ hôi đầy trán. Ta thầm buồn cười, chơi cờ mà thôi, có cần khẩn trương đến thế ?

      Chưởng quầy bày cờ lần nữa, Trần Phong giơ tay ngăn cản, nâng mắt nhìn phụ thân, mệt, phải nghỉ ngơi. Vừa xong, tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm phụ thân, dường như ai nghĩ tới Trần Phong chủ động chấm dứt ván cờ, mới chơi ván mà thôi. Ta phối hợp đứng dậy, cũng than mệt với phụ thân, muốn nghỉ ngơi. Phụ thân nghe vậy, ánh mắt đưa qua lướt lại ta và Trần Phong trong vài cái, gật đầu.

      Vừa nằm xuống, phụ thân bước vào.

      Ta tựa vào đầu giường, hô lên: “A cha.”

      Phụ thân ngồi xuống mép giường, hỏi: “ thoải mái à?”

      Ta chỉ chỉ đầu, : “Có hơi đau.”

      Phụ thân bảo cho ta nằm thẳng, hai mắt khép lại, điều hòa hơi thở. Ta nghe theo, làm nhiều lần, cảm giác bàn tay phụ thân ấm áp lướt qua mép tóc, giật giật vài cái rồi dịu dàng xoa bóp. Chỉ chốc lát sau, cảm giác đau đầu giảm bớt rất nhiều.

      Ta ngẩng mặt, nhìn phụ thân, cười thoải mái : “A cha tay nghề cao, đầu hết đau rồi.”

      Phụ thân sờ sờ đầu ta, ôn nhu cười cười, : “Tử Quý khen con kỳ nghệ rất cao, bảo rằng nếu phải con nhường, chắc chắn thể thua.”

      Nếu phải bán chỗ trống cho , ván cờ kia có đánh tiếp thêm nửa canh giờ cũng chấm dứt nổi, mệt ta cũng mệt vậy. Trong lòng ta có việc, có tâm tình bồi giết thời gian. Do dự chút, ta hỏi: “A cha, Dung Chi ở đâu?”

      Phụ thân nghe vậy, khóe miệng cong cong mang ý cười trêu cợt, đáp mà hỏi lại: “Sao nào? Lo cho nó ?”

      Ta hơi nóng mặt, lo lắng là nhất định rồi, đường này, lòng vẫn rối ren, chỉ sợ bị người của Thương Song Cẩn đuổi bắt.

      Phụ thân vỗ vỗ vai ta, an ủi: “Yên tâm , nó gặp nguy hiểm, lại thêm ba ngày, các con có thể gặp nhau.”

      Ta khẽ gật đầu, nghĩ nghĩ, : “A cha, cha cũng biết định thân?”

      Phụ thân cười lạnh, thản nhiên : “ sao nào? Việc hôn nhân có thể định, cũng có thể hủy.”

      Ta ngẩn ra, hủy?

      Phụ thân tiếp tục : “Gặp Dung Chi rồi, a cha giúp các con xử lý chuyện trong kinh, con cần ưu phiền.”

      Nghe vậy, ta càng lo âu, những gì khách sạn này lộ lộ đều chứng minh lai lịch Trần Phong phi phàm. Phụ thân tự tin như thế, sau lưng chắc chắn phải có lực lượng cường đại chống đỡ. Mà nếu Trưởng Tôn Liệt hủy hôn, chẳng lẽ phải lại hủy vị tiểu thư? Hơn nữa, liệu Thương Song Cẩn bỏ qua sao? Thái Sư đồng ý ?

      Nghĩ đến điểm này, ta : “A cha, việc này hãy để con suy nghĩ chút.”

      Phụ thân gật đầu, : “Đương nhiên, tất cả theo ý con mà làm.”

      Sáng sớm hôm sau, ta bị vài tiếng động rất đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy phụ thân bận rộn ở chỗ rương hòm để đồ, cảm thấy kỳ quái, hỏi ông làm cái gì? Phụ thân quay đầu nhìn ta cái, luôn tay ngừng, quần áo ta thay ra ông giặt sạch phơi khô rồi…

      Mặt ta nóng lên, hôm qua tắm rửa rồi xuống lầu dùng bữa, lúc trở lên quần áo bẩn thấy, ta tưởng thị tỳ lo chuyện vệ sinh lấy rồi, ngờ là phụ thân… Ta lần nữa chui vào ổ chăn, lặng lẽ che mặt, mắc cỡ quá mắc cỡ quá.

      Phụ thân kêu: “A Niếp, mau rời giường dùng bữa.”

      Ta túm chăn, rụt lui vào, ậm ờ : “Con đói bụng, muốn ăn.”

      Phụ thân khẽ kéo chăn, kéo thấy nhúc nhích, dừng chút, hình như hiểu ra, nghe thấy ông cười khẽ.

      Mặt ta càng nóng.

      Phụ thân thấy ta cố ý chịu dậy, cũng cưỡng ép, chốc nữa bảo người đưa cơm lên liền xuống lầu. Xác nhận phụ thân rời rồi, ta từ trong ổ chăn chui ra, vỗ vỗ hai gò má nóng bỏng, nghĩ rằng nếu như để tổ phụ biết việc này, lão nhân gia biết tức giận đến cỡ nào. Rửa mặt xong, tiếng đập cửa đúng lúc vang lên, mở cửa, hai cái gã sai vặt kính cẩn hai tay bưng khay chờ ở ngoài cửa…

      mình dùng cơm xong, ngẫm lại, vẫn thể bởi vì thẹn thùng mà chịu gặp phụ thân chứ? Khẽ cắn môi, ta xuống lầu. Phụ thân và Trần Phong ngồi ở chỗ đại sảnh nơi để phẩm trà, nhìn thấy ta, Trần Phong trêu ghẹo: “Tiểu công tử nhà ta chịu xuống lầu rồi à?”

      Ta vừa hạ nhiệt độ nháy mắt mặt lại nóng lên.

      Trần Phong để ý phụ thân nháy mắt ra hiệu, cười ha ha.

      Sau bữa trưa, ta giúp phụ thân thu thập hành lý chuẩn bị khởi hành.

      Trần Phong ngồi chơi bên cạnh, cầm quyển sách đọc hết sức chăm chú.

      Tâm ta khỏi cảm khái, ai bảo nam nữ kết hôn mới gọi là vợ chồng?

      Nhìn xem phụ thân với Trần Phong, ai có thể bọn họ hạnh phúc hay hạnh phúc?

      Cảm khái trôi qua, chua chát tuôn lên trong lòng, cuộc sống như vậy vốn nên thuộc về mẫu thân của ta.

      Xe ngựa lộc cộc ra .

      Cả người như bị tháo rời, cuối cùng nghe phụ thân qua thêm nửa canh giờ liền có thể đến nhà .

      Ta cố gắng mở to mắt, hữu khí vô lực hỏi ông: “A cha, khi nào Dung Chi mới tới?”

      Phụ thân muốn mở miệng, ngoài xe truyện đến giọng Trần Phong, “Du văn, Dung Chi đến rồi.”

      Hết chương 34

    4. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      [​IMG]

      Đầu óc ta chấn động, lật người định ngồi dậy.



      Phụ thân đè ta lại, “A Niếp, người con còn yếu, nên xúc động.”


      Nghe vậy, ta đây mới nhớ ra vì liên tục chạy đường dài, bản thân hai ngày chưa tắm rửa đàng hoàng, sờ sờ tóc tai rối tinh, lại nhìn nhìn quần áo nhăn nheo, lại ngửi ngửi người mình… Ta lại rụt người cuộn tròn tấm chăn, ngượng ngùng với phụ thân: “Cha ơi, hôm nay con muốn gặp Dung Chi.”



      Phụ thân hiểu , mỉm cười, nâng tay xoa gương mặt của ta, nhàng lưu luyến, trìu mến : “Con của cha, cho dù dáng vẻ ra sao vẫn là nữ tử đẹp nhất thế gian, là bảo bối trong tay a cha…”



      “Trưởng Tôn Dung Chi bái kiến Dương thế thúc.” Bỗng nhiên giọng áp của Trưởng Tôn Liệt ở ngoài xe vang lên, cắt ngang lời phụ thân .



      Ta vội vã lắc đầu với phụ thân.



      Ông an ủi vỗ vỗ tay ta, quay đầu hướng ra bên ngoài phân phó: “Hạc Kiều, đưa Trưởng Tôn công tử đến Bát Giác Bình ổn định trước.”



      Bát Giác Bình cũng chẳng phải là nhà của phụ thân và Trần Phong, dùng từ đại giải thích, đó chỉ là căn nhà khách dùng để đón khách, chỗ bọn họ chân chính cư tên là Mê Huyễn Cốc ở nơi sâu nhất Thương Sơn. Trần Phong đời này nếu có ai có thể vào, vậy chỉ có thể là ta hoặc con của ta. Rất ràng, Trưởng Tôn Liệt ở trong nhóm này.



      Hạc Kiều dẫn Trưởng Tôn Liệt đến Bát Giác Bình, chúng ta tiếp tục về hướng Mê Huyễn Cốc. Sau nửa canh giờ, xe ngừng, phụ thân ẳm ta xuống xe ngựa. Chân ta xụi lơ, thử vài lần vẫn đứng vững, phụ thân ra hiệu Trần Phong đỡ ta, sau đó ông ngồi xổm xuống, quay đầu với ta: “A Niếp, lên .”



      Ta dựa vào tấm lưng dày rộng của phụ thân, mũi chua xót, sắp khóc, suy nghĩ lại chuyển đến mẫu thân, ta hít hơi sâu, ép nước mắt về đáy lòng. Trần Phong đỡ ta lên lưng phụ thân xong rồi sải bước trước, nháy mắt bỏ rơi chúng ta lại rất xa. Phụ thân giải thích, định sửa sang lại phòng cho ta.



      Mê Huyễn Cốc là bồn địa lớn , bốn phía núi non trùng điệp, sương mây lững lờ, dưới chân cỏ mật trải dài, mềm mại như tấm thảm xanh biếc, gió thổi mây trôi, trong khí tràn ngập hương thơm ngát. Đến chỗ ở, gà gáy vịt chạy, cách đó xa còn có đàn cừu trắng thảnh thơi gặm cỏ. Phụ thân , những con vật này đều là tự ông chăn nuôi, phải để ăn, chỉ vì muốn trong cốc gia thêm chút sinh khí.



      [​IMG]

      tới trước tiểu lâu thuần trúc, phụ thân buông ta xuống. Tiểu lâu có ba tầng, mỗi tầng hai phòng. Tầng là phòng bếp, phòng khách kiêm phòng ăn; tầng hai là phòng ngủ và thư phòng của phụ thân với Trần Phong; tầng ba chính là dành sẵn cho ta.



      Phụ thân đỡ ta lên tầng hai, để ta nghỉ ngơi ở của phòng ngủ trước, chờ Tử Quý dọn dẹp sạch tầng ba lại đưa ta lên. Ta có ý kiến, thân thể mỏi mệt đến cực điểm, chỉ cần có cái chỗ mềm mại bằng phẳng để nằm, là có thể sánh với nệm Simmons thậm chí còn hơn cả nệm Simmons *.

      (席梦思 Tịch mộng tư = nhãn hiệu nệm Simmons của Mỹ)



      Phòng phụ thân sạch thoải mái, trong khí thoang thoảng hương thơm, ta tham lam hít sâu hơi, muốn ngủ. Phụ thân hỏi ta có đói bụng, có muốn ăn trước chút gì ? Ta cần. Phụ thân bảo được rồi, cứ an tâm ngủ, ông trông chừng ta.



      Lòng ta lo vừa ấm áp vừa vui vẻ, lập tức quẳng cảm giác xa cách, ôm cánh tay của ông, giống như với Tam thúc, xấu xa : “Vậy a cha được làm biếng, ta thức dậy nếu thấy a cha, nhất định khóc đó.” Phụ thân mỉm cười, khẽ chỉ chóp mũi ta, : “Nhóc con…”



      Vừa ngủ ngủ thẳng đến hoàng hôn, khi mở mắt ra, phòng trong đốt đèn. Phụ thân ngồi ở bên giường, tay cầm sách, đọc hết sức chăm chú. Ta híp mắt nhìn lén của nửa mặt ông. Thơ có câu: ” Người sao văn nhã hỡi người, Dường như cắt đánh dũa mài bấy nay; Người sao văn nhã hỡi người, Như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần. Như khuê như bích ôn nhuần…**” Trong lòng ngây ngất, phụ thân là mỹ nam, ta giống hệt ông, hì hì, là mỹ nữ.



      ** Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma; hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích…: Hai đoạn trong bài Kỳ úc 1 và bài Kỳ úc 3, thơ Kinh thi – Khổng Tử, mình kết hợp bản dịch của Tản Đà và Tạ Quang Phát đọc cho thuận miệng.



      cẩn thận cười thành tiếng, làm phụ thân giật mình, ông buông sách, mỉm cười hỏi ta: “Dậy rồi?”



      Cơm chiều là Trần Phong nấu, trước mùi vị có được , màu sắc món ăn thoạt nhìn cũng tệ lắm. Rau xanh xanh mướt, cắn miếng rắc tiếng; cá nướng tuyệt đối là nướng nguyên con, vảy từng miếng ràng, mình ngay cả cái lỗ cũng có; có mùi vị nhất có thể coi là thịt xào, vừa gắp đũa, có thể lấy ra sợi máu



      Ta đưa chén cơm cao gấp đôi núi ra trước mặt phụ thân, mặt mũi đau khổ: “A cha, con đói bụng.”



      Phụ thân nghe vậy, nghĩ nghĩ, với Trần Phong: “Tử Quý, A Niếp khoẻ, ăn nổi đồ đầy mỡ, huynh làm chén mì chay .”



      Trần Phong giật mình, hỏi ta, “A Niếp, muốn ăn mì chay à?”



      Ta do dự, gật đầu, đêm sinh nhật đó, làm mì mùi vị cũng tệ lắm, nhai rất thú vị.



      Trần Phong đứng dậy, : “Vậy chờ lát.”



      Nhìn của bóng dáng biến mất ở phòng bếp, ta lặng lẽ hỏi phụ thân: “A cha, Tử Quý biết nấu đồ ăn ư?”



      Phụ thân cẩn thận gỡ vảy cá nướng, nghe ta hỏi ông, cũng ngẩng đầu lên gật cái.



      Trần Phong biết nấu đồ ăn, vậy ngày ba bữa cơ bản đều do phụ thân làm?



      Trong đầu ta nhanh chóng tính toán, bọn họ quen biết cũng mười hai năm, khi phụ thân mười lăm tuổi bỏ nhà , mười sáu tuổi hồi phủ, năm sau thành hôn với mẫu thân, sau đó rời phủ, ta được sinh ra, ba tuổi mới gặp ông lần đầu… Phụ thân năm nay ba mươi ba tuổi, cách khác sinh hoạt chung của bọn họ mười mấy năm nay đều do phụ thân nấu cơm.



      Ta nhìn khuôn mặt phụ thân hoàn mỹ như tiên, đột nhiên tâm tình phức tạp, tựa như người mẹ, nhìn đứa con vĩ đại bị con dâu bắt nạt suốt mười năm như ngày, trong lòng có mùi vị cũng . Nhất là nhìn phụ thân nuốt hề khó khăn, tao nhã ăn món cá nướng ruột rà còn chưa chín, ta hâm mộ ghen tị hận … đủ các loại với Trần Phong.



      Hỏi thế gian tình là gì, khiến người ta sống chết có nhau.



      Trần Phong bưng chén lớn mì trứng gà nóng hôi hổi ra, bởi vì mới có thưởng thức như trải qua cơn ác mộng, ta sinh ra hoài nghi chất lượng bát mỳ trước mặt này. Đẹp là chuyện, có thể ăn được hay chuyện khác.



      Trần Phong thấy ta nhìn chằm chằm bát mì động chiếc đũa, thúc giục: “A Niếp, nhân lúc còn nóng mau ăn , để nguội mất mùi vị.”



      Câu này ta đồng ý, nghe qua có phần chuyên gia.



      Phụ thân biết lòng ta lo gì, bên cạnh an ủi: “Ăn , mì Tử Quý làm tuyệt nhất.”



      Được rồi, chỉ cần có thể đạt tới trình độ mì trường thọ lần trước, ta liền thừa nhận phụ thân tính là đáng thương. Nắm chiếc đũa, gắp sợi cho vào, nhai từ từ, nếm cẩn thận, sợi mì mềm dai, nước dùng ngon miệng, mùi vị kéo dài, có hương vị.



      Ta nhìn Trần Phong, khen: “Tay nghề tệ.”



      Được khen ngợi, Trần Phong cao hứng, cầm đũa tự nhiên vươn tới phần cá nướng mà phụ thân ‘Gia công’ rồi. Ta im im quan sát , tự nhủ ngươi ăn rồi biết mình nướng đồ ăn tới trình độ gì. Nào biết ăn xong con cá, ta lại phát nuốt khó khăn.



      Phụ thân ăn, vẫn cúi đầu tập trung “Gia công” thức ăn bàn, cá nướng được Trần Phong ăn xong, ông lại bắt đầu chọn miếng thịt có thể ăn, lựa ra miếng nào, Trần Phong ăn miếng đó…



      Ta trợn mắt nhìn!



      Bởi vì nhớ Trưởng Tôn Liệt, ta trằn trọc, gần như đêm ngủ. Trời còn tờ mờ sáng, ta liền rời giường. Vừa mặc quần áo tử tế, tiếng đập cửa vang lên, mở cửa, là phụ thân. Phụ thân hỏi ta vì sao dậy sớm như vậy? Ta ngủ được.



      Phụ thân nhíu mày, nghĩ nghĩ, bảo ta chờ ông lát, sau đó xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát trở về, cầm trong tay cây hương nhang, châm rồi đây hương nhang có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ, bảo ta ngủ tiếp . Trong lòng ta kỳ định ngủ, nhưng lại ngại cự tuyệt, đành phải thuận của ý ông, lần nữa nằm giường.



      Nhất thời ngủ được, ta hỏi phụ thân: “Bát Giác Bình có xa hay ?”



      Phụ thân vừa giúp ta gém chăn vừa trả lời: “ xa, qua ngọn núi là tới.”



      Ta lại hỏi: “Phải mất bao lâu mới có thể qua ngọn núi?”



      Phụ thân đáp: “Người con yếu đuối, xe phải chậm chút, như thế chừng hai canh giờ.”



      Ta thầm kêu rên.



      ***************************************************************************



      Thương Song Cẩn có loại hương nhang hỗ trợ giấc ngủ tên là an thụy hương, phụ thân đốt hương nhang cho ta tuy rằng biết tên, nhưng hiệu quả là thần kỳ, đến khi ta vừa cảm giác tỉnh ngủ, phát mình ở trong căn phòng xa lạ khác. Phụ thân vẫn ngồi đọc sách ở đầu giường như trước, thấy ta mở mắt, ông buông sách, mỉm cười hỏi: “Dậy rồi?”



      Ta gật gật đầu, nhìn khắp nơi, kỳ quái hỏi: “Đây là đâu vậy?”



      Phụ thân : “Bát Giác Bình.”



      Ta kinh ngạc.



      Rửa mặt xong, ta hỏi phụ thân có thị tỳ , ngượng ngùng giải thích chính mình biết chải đầu. Phụ thân vừa nghe nở nụ cười, cần thị tỳ, ông giúp ta búi tóc là được. Ngồi vào chỗ của mình trước gương đồng, ta ngẩn người nhìn hình ảnh phía sau, trong lòng nên lời là tư vị gì. Người khác phụ thân là phụ thân, phụ thân ta cũng là phụ thân, nhưng với ta phụ thân ta giống phụ thân người khác.



      Lần trước ta gửi thư cho Thương Song Cẩn, chuyện về phụ thân, hồi môt chữ cũng nhắc tới, biết là quên hay là cố ý xem . Cùng so sánh, Trưởng Tôn Liệt với phụ thân cũng tính xa lạ, Tam thúc phụ thân của Trưởng Tôn Hằng với phụ thân năm đó giao tình tệ, nếu phải sau đó có nổi biến cố, phụ thân bị trục xuất tông môn, có lẽ duyên phận ta cùng với Trưởng Tôn Liệt có thể sớm bắt đầu.



      Tay nghề phụ thân tồi, búi ra kiểu tóc thoạt nhìn còn muốn tinh xảo hơn A Mỗ. Ông thấy ta lời nào, cúi người hỏi có hài lòng hay ? Ta hoàn hồn, khen đẹp lắm. Phụ thân cao hứng, vừa định vẽ mi cho ta. Ta định từ chối, nhưng mong muốn của ông viết mặt, đành phải nuốt về trong bụng.



      Nhìn khuôn mặt mịn nhẵn trơn bóng, rạng rỡ xinh đẹp trong gương đồng, ta thầm than tiếng, cho dù bản thân thế nào ông cũng là của phụ thân mi, có ông có mi, nếu sẵn lòng thông hiểu cho ông, ngại gì toàn tâm tiếp nhận ông?



      Phụ thân hỏi: “A Niếp, vừa lòng ?”



      Ta quay đầu nhìn ông, cười xinh đẹp: “Rất hợp ý con!”



      Bát Giác Bình xây ở sườn núi thẳng dốc tính là lớn, chỉ năm tòa nhà sàn ba tầng theo san sát nhau. Người ở lại có nam có nữ, nhìn từ bên ngoài, bọn họ và người dân bình thường có gì khác nhau. Phụ thân cho ta biết, những người này là tùy tùng của Trần Phong. Ta cảm thấy kinh ngạc, trải qua mấy ngày nay nhìn thấy nghe thấy, cho dù phụ thân ông là hoàng đế ta cũng ngạc nhiên.



      Trưởng Tôn Liệt ở nhà Hạ Cửu, Hạ Cửu là ai? Tên của ám vệ.



      Phụ thân Trưởng Tôn Liệt cả buổi sáng có đến thăm ta vài lần, thấy ta ngủ say chưa dậy, rất là lo lắng, lo lắng ta giống lần trước mê man mãi. Phụ thân giải thích nguyên nhân, vẫn cứ lo lắng thôi. Để trấn an , Trần Phong vậy chơi hai bàn cờ , hai bàn cờ xong rồi chắc chắn ta tỉnh lại.



      [​IMG]

      Vừa bước chân vào cửa nhà Hạ Cửu, liền nghe tiếng bước chân dồn dập vang bậc thang. Trong khoảnh khắc, người mà ngày đêm nhớ xuất ở trước mắt, ta nhìn dung nhan xuất vô số lần ở trong mơ, cảm thấy cảm xúc trăm mối ngổn ngang, nước mắt rơi đầy, rốt cục, rốt cục cũng gặp lại .



      Trưởng Tôn Liệt chậm rãi bước tới, nâng tay lau nước mắt cho ta, : “Huệ Nhi, ta đến rồi…”



      Ban đêm, mặt trăng cao cao mà thanh khiết, ánh trăng yếu ớt, ta rúc vào trong lòng Trưởng Tôn Liệt, chỉ sao trời kể cho câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ. Trưởng Tôn Liệt cười, khẽ trán ta, chính là Ngưu Lang tiên nữ kia.



      Ta lắc đầu, Ngưu Lang tốt. Trưởng Tôn Liệt hỏi vì sao? Ta ta có bảo vệ được cho Chức Nữ, tốt. Trưởng Tôn Liệt nghe vậy, ôm chặt lấy ta, bên tai: “Vương mẫu cũng thế, ngân hà cũng thế, cho dù là ai cũng thế, Ngưu Lang Chức Nữ, cả đời đổi!”



      ***************************************************************************



      Trần Phong ở Bát Giác Bình hai ngày rồi , phụ thân ông có việc phải làm. Ta hỏi nhiều, nếu phụ thân đồng ý tạm thời nhúng tay vào chuyện giữa ta với Trưởng Tôn Liệt và Thương Song Cẩn, nghĩ đến chuyện Trần Phong phải làm hẳn là dính dáng gì đến ta.



      Trần Phong rời núi, mang phần lớn tùy tùng, còn lại phần cũng biết đến nơi nào rồi. Ta tò mò tìm ngày, ngay cả bóng người cũng chưa nhìn thấy. Hỏi phụ thân, ông chỉ cười . Hỏi Trưởng Tôn Liệt, cũng chỉ cười .



      Được rồi, thèm nghĩ nữa.



      Bát Giác Bình mỗi ngày đơn giản vui vẻ, mỗi ngày ta ăn điểm tâm xong chuyện đầu tiên đó là lấy rổ dắt tay Trưởng Tôn Liệt lên núi đào rễ thổ long. Rễ thổ long còn có tên rễ bản lam, người bình thường nhận thức về nó có thể chỉ giới hạn trong tác dụng của thuốc. ra hẳn vậy, thổ long ngoại trừ rễ có tác dụng thanh nhiệt tiêu viêm, còn là thuốc nhuộm cực kỳ tốt.



      Kim Hoa , người Bạch Tộc các nàng dùng rễ thổ long trát nhuộm quần áo từ rất sớm, về phần sớm lúc nào, nàng cũng biết, chỉ quần áo tổ tông mặc đều là dùng thứ này nhuộm màu.



      Vải nhuộm từ rễ thổ long, vừa xanh lại biếc, tao nhã hàm súc, chỉ dễ phai màu, với làn da còn có tác dụng giảm nhiệt nhất định. Kim Hoa có tay nghề nhuộm vải tuyệt hảo, đáng tiếc ta học xong đến Thương Sơn đây. Nào biết cho phụ thân nghe xong, ông , ông làm!



      Giữa lúc cuộn vải bố đầu tiên được nhuộm ra, Trần Phong trở lại, thần sắc có chút ngưng trọng, vội vàng lên tiếng với ta và Trưởng Tôn Liệt mấy câu đưa phụ thân rồi. Ta thấy kỳ quái, hai ngày gần đây, phụ thân cũng có chút hành động khác thường, chỉ có bồ câu đưa thư bay tới bay lui, giờ tý đêm qua, ta rời giường uống nước, thấy ông còn mài mực múa bút dưới đèn…



      Vừa ngẫm nghĩ, chút dự cảm tốt dần dần nảy lên trong lòng.



      Trưởng Tôn Liệt ôm ta, chỉ chỉ mặt trời, : “Huệ Nhi, chúng ta nên chuẩn bị cơm trưa .”



      Ta lấy lại tinh thần, nhìn , : “Được.”



      Hết chương 35 – Hitsuji

    5. Hitsuji

      Hitsuji Well-Known Member

      Bài viết:
      212
      Được thích:
      1,609
      Chương 36



      Bát Giác Bình cũng giống Mê Huyễn Cốc, nguyên liệu nấu ăn có chuyên gia phụ trách chuyển đến, thịt cá rau củ, cái gì cũng có. Sau khi nhóm người hỗ trợ hết, ngày ba bữa liền do ta và Trưởng Tôn Liệt chịu trách nhiệm. Liên tục nửa tháng, từ chẳng phân biệt được ngũ cốc dần dần học được đủ kiểu chiên xào nấu nướng. Phụ thân rất vừa lòng ý , vài lần cố ý vô tình ám chỉ ta, hy vọng Dung Chi có thể bồi ông ở Thương Sơn lâu dài.



      Ta khong tỏ ý kiến, lần nào cũng chỉ mỉm cười thay cho câu trả lời. cũng lại, đến nay phụ thân vẫn chưa cho ta biết, ông và Trần Phong giúp Trưởng Tôn Liệt rời khỏi Thanh Phong Lâm như thế nào. chỉ có ông, Trưởng Tôn Liệt vô cùng thận trọng về vấn đề này, ta gợi ý mấy lần đều bị ông né tỉnh rụi.



      “Huệ Nhi, ta thích nhìn nàng cười.” Mỗi lần như thế, Trưởng Tôn Liệt nâng mặt ta, như thế.



      “Được.” Lần nào cũng vậy, ta nhìn vào mắt , chân mày cong lên, lại nở nụ cười.



      Bát Giác Bình là thế giới của phụ thân và Trần Phong, bị quy củ phiền nhiễu, bị lễ nghi trói buộc. Mỗi ngày ngoại trừ ngủ, ta cùng với Trưởng Tôn Liệt gắn bó nhau gần như hình với bóng. Chúng ta làm chuyện người mới có thể làm, cùng nhuộm vải, cùng nấu cơm, cùng giặt quần áo, dắt tay, ôm nhau, hôn nhau…



      Phụ thân cũng can thiệp vào hai chúng ta, ông , ông hy vọng ta hạnh phúc vui vẻ.



      Chỉ là, loại cảm giác hạnh phúc này phải lúc nào cũng theo mình, mỗi khi đêm dài tĩnh lặng, gương mặt Thương Song Cẩn dù muốn ngăn cũng ngăn được ngừng trước mắt ta, nhiều lần, mơ thấy đâm kiếm vào Trưởng Tôn Liệt, máu tươi nhuộm Bát Giác Bình, ta bị dọa tỉnh lại với mồ hôi đầm đìa…



      Ta biết, đây là nỗi sợ hãi, nỗi sợ dù giấu sâu dưới đáy lòng cũng thế nào xem hay trốn tránh nó được. Thương Song Cẩn từng , thề phải lấy ta làm vợ, cuộc đời này nếu chết trước, cho phép ta sống mình; nếu ta chết trước, cũng sống mình. là người là làm, ta nghi ngờ quyết tâm của .



      Nhẩm tính thời gian, ta rời khỏi núi Lạc Phong gần tháng, ở đây hai mươi mấy ngày rồi, ta chưa viết cho lấy phong thư, cho dù có nhân tố Trưởng Tôn Liệt cũng đủ khiến nổi trận lôi đình.



      Trừ chuyện đó ra, làm cho ta bất an còn có Trưởng Tôn Liệt, về việc hôn nhân với tiểu thư Lưu gia, chữ cũng , dường như hoàn toàn liên quan tới . Ta đoán ra ý nghĩ của , có ý muốn hỏi nhưng lại ngại mở miệng. Ta tìm phụ thân xin chỉ điểm, phụ thân đồng ý, câu cần tự tìm phiền muộn rồi đuổi ta .



      “… Huệ Nhi, nghĩ gì?” thả hồn lang thang, Trưởng Tôn Liệt đưa tay kéo lỗ tai ta. buộc tạp dề quanh eo, trong tay cầm bó hẹ, bộ dáng xuống bếp thoạt nhìn buồn cười như Trần Phong. Ta lập tức hết phiền não, nhìn , nhịn được bật cười.



      Trưởng Tôn Liệt hiểu ra sao cả, thấy ta cười ngừng, bỏ hẹ xuống, xoa xoa tay, siết ta vào trong ngực, cúi đầu cắn đầu mũi ta, hỏi: “ cho ta biết, vừa nãy vì sao ngẩn người?”

      *Bạch diện lang quân: đây chơi chữ 2 lần: ghép tỪ bạch diện thư sinh + lang quân: chỈ người chỈ biết đọc sách, kiến thỨc nông cạn, thiếu lỊch duyệt. phiếm chỈ người học (hàm ý mảnh khảnh yếu đuối, non nớt và ít kinh nghiệm) và lang quân: lối xưng hô cũ gọi chồng/người mình . và trắng đây cũng do bột mì nữa. nên mình để nguyên

      Ta cười lớn chạy , chạy qua chạy lại, chạy vào vòng tay ôm ấp, vừa nâng mắt nhìn, “Tử Quý?”



      Trần Phong đỡ lấy ta, nhìn Trưởng Tôn Liệt thảm hại, khóe miệng giật giật. đưa tay đập ót ta, vờ nghiêm mắng ta quá quậy phá. Ta chấp nhận, cười hì hì xòe mười móng vuốt trắng bóc ra quơ quơ thị uy với .



      Trần Phong quả nhiên biến sắc, vội vàng buông ta ra, nhảy ra.



      Ta đuổi theo.



      Trần Phong nhanh chân chạy , vừa chạy vừa với Trưởng Tôn Liệt: “Dung Chi, mau rửa mặt, Du Văn tìm con có chuyện.”



      Trưởng Tôn Liệt bị phụ thân kêu rồi, ta chỉ còn mình bận rộn ở phòng bếp, lặt rau, rửa rau, rửa chén, nấu cơm…



      Khẩu vị phụ thân ăn nhạt, mỗi bữa thể thiếu rau; Trần Phong thịt vui, hơn nữa thích ăn món thịt ta hầm, bảo là ăn mãi ngán, chỉ cần có mặt , thịt hầm bắt buộc phải có.



      Trưởng Tôn Liệt ràng bên nào, chay mặn đủ cả, chẳng qua, sức ăn tính là lớn, bất kể là chay hay mặn đều ăn nhiều lắm. Ta thích ăn canh, canh gà, canh cá, canh xí quách, chỉ cần phải thịt dê, canh nào ta cũng húp. Tam thúc từng đặt biệt danh cho ta, gọi là nhóc răng**. Quá khó nghe! Ta giận dữ, cầm lấy bình nước nóng** bên gối đập thẳng đến thúc ấy dám gọi lần thứ hai.

      **汤婆子 : thang bà tử: bình nước nóng. Chơi chữ: vừa chỉ bình nước nóng vừa chỉ nữ chính như bà già răng chỉ húp canh.



      Dựa theo khẩu vị mỗi người, ta vui vẻ hớn hở bận rộn gần canh giờ mới bưng đồ ăn lên bàn. Nhẩm tính thời gian, phụ thân trò chuyện với Trưởng Tôn chắc gần xong rồi, vừa lúc ăn cơm. Cởi tạp dề xuống, ta về nhà sàn phụ thân, vừa vừa hưng phấn nghĩ, hôm nay tăng thêm hai món, nhất định Trần Phong la hét phấn khởi.

      [​IMG]

      Phụ thân và Trần Phong ở chung nhà sàn, bất kể là vẻ ngoài hay nội thất bên trong gây chú ý hơn những căn khác. Từ xuống dưới đều dùng gỗ sam, trong ngoài đều bôi lớp dầu, gian thoáng đãng. Nóc nhà lợp mái ngói thuộc hàng quý hiếm vào thời đại này, phần góc mái vểnh lên, tựa như giương cánh bay, vừa thấy là biết thân phận chủ nhân nó chẳng phú cũng quý.



      [​IMG]



      Lên thư phòng tầng hai, ta sửng sốt, có ai.



      [​IMG]



      Lên phòng ngủ tầng ba, vẫn là có ai.



      Kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ ở nhà Hạ Cửu?



      Ta vội vàng xuống lầu, gấp gáp chạy tới nhà Hạ Cửu, dưới tìm cái lần, vẫn như cũ thấy bóng người.



      Sao lại thế này?



      Ta tìm cả Bát Giác Bình vài lần, đừng là người, ngay cả bóng con chim cũng thấy.



      Nhìn bóng núi to lớn mịt mờ, dự cảm xấu khe khẽ nảy lên trong lòng.



      Ta kiềm chế bất an, sốt ruột tìm kiếm.



      Ngày đó đến Bát Giác Bình, ta là ngủ say vào, căn bản biết cửa vào ở nơi nào. Mấy ngày nay, phải ta chưa từng tìm kiếm, chỉ là tìm kiếm nhiều lần có kết quả. Hỏi Trưởng Tôn Liệt, cười thần bí, bảo ta tự mình tìm, tìm ra liền thưởng cho ta. Vì những lời này của , ta lại tìm hết mấy ngày, ngay cả lỗ chó cũng chưa tìm được.



      Trưởng Tôn Liệt thấy ta nổi giận, an ủi bảo tìm thấy cũng sao, phần thưởng của vẫn thiếu.



      Kết quả vào buổi chiều kia ta rơi vào trạng thái tỉnh táo, cảm giác hôn người mình là quá tuyệt vời. Khoảnh khắc đó, ngay cả lý trí của ta cũng nhường chỗ cho tình cảm, cần chi biết là vương gia nào, cần chi biết thuộc gia tộc nào, ta muốn gả cho Trưởng Tôn Liệt, ta muốn trở thành vợ của



      Đến cuối ngày, ta tìm khắp nơi có kết quả, nhìn sắc chiều mờ dần, ta mệt mỏi ngồi bệt xuống đất. hết, tất cả đều hết.”Khang vương nhất định phải có con, bất kể sinh tử, gia phả hoàng gia chắc chắn có tên của con.” Lời Tam thúc lên vang ở bên tai.



      [​IMG]



      Ta tuyệt vọng đứng dậy, mất hồn mất vía đến nhà Hạ Cửu. Đó là nơi Dung Chi ở, ta nhanh chân đến xem, còn có thể bắt lấy cái gì hay . Chạy, chạy mãi, ta chạy vào vòng tay, kinh ngạc vui mừng nâng mắt, thất vọng rũ mắt, “Tam thúc, sao thúc lại tới đây?”



      Tam thúc nhìn ta, vẻ mặt lo lắng, “Nha đầu, cũng tệ?”



      Nghe lời quen thuộc, cuối cùng nước mắt nhịn được mãnh liệt trào ra, ta nhào vào trong lòng Tam thúc cất tiếng khóc…



      Tam thúc ôm chặt lấy ta, lời nào, mặc ta trút hết ra.



      biết khóc bao lâu, mắt sưng lên, nước mắt khô, giọng ta thều thào, với thúc ấy: “ , ngoài kia xảy ra chuyện gì ?”



      Ngày tiếp theo sau khi Trưởng Tôn Liệt rời khỏi Thanh Phong Lâm, Thương Song Cẩn liền chạy tới Lợi Châu, khi nhận được tin tức đuổi theo tới Vu Châu, ta sắp tới Thương Sơn. Lúc này quay về kinh, đầu tiên là tiến cung xin chỉ hôn, sau đó cầm chỉ hôn bước thẳng vào phủ Thái Sư.



      gì đó với Thái Sư, có ai biết, chỉ biết ngày đó Thái Sư liền ra kinh, đường vội vàng chạy về hướng Thương Sơn.”Nha đầu, Khang Vương cầm thánh chỉ triệu tập hai vạn đại quân lấy danh nghĩa diệt giặc mà bao vây nửa Thương Sơn, còn có năm ngàn nhân mã khác phân chia trấn giữ ở toàn bộ đường lớn đường ở Vân châu, con và Dung Chi, các con…”



      ***************************************************

      Ta đứng đỉnh núi, nhìn xuống dưới chân núi. Đập vào mắt là cảnh tượng từng gặp trong mơ, binh sĩ cầm thương kích trong tay đứng đầy bên trong sơn cốc hẹp dài. Thương Song Cẩn mặc chiến giáp uy phong lẫm lẫm, hiên ngang ngồi lưng ngựa, đối mặt với phụ thân mặc áo vải.



      Nhị thúc chạy tới chạy lui giữa hai người, như hòa giải. Chỉ có điều như chưa có hiệu quả, bởi vì cho dù là phụ thân hay là Thương Song Cẩn, ánh mắt hai người bình tĩnh nhìn nhau, có dời phân.



      Ta nhìn thấy Trưởng Tôn Liệt, Tam thúc đến lều hành quân bái kiến Thái Sư rồi.



      Như vậy còn Trần Phong đâu? Sao cũng thấy bóng dáng của ? sao có thể bỏ lại mình phụ thân đối mặt với Thương Song Cẩn?



      Tam thúc : “Nha đầu, thúc vẫn chưa cho con thân phận Tử Quý, là vì thân phận của thích hợp truyền ra ngoài.”



      là ai vậy?



      Thiên hạ chia ba: nước Tề, nước Lương, nước Yến.



      So sánh giữa ba nước, lãnh thổ nước Tề lớn nhất, văn hóa kinh tế mạnh nhất; lãnh thổ nước Lương thứ hai, quân dẫn đầu, mạnh hơn nước Tề quốc và nước Yến rất nhiều; nước Yến nhất, lại là nước có thực lực yếu nhất về mọi mặt, nhưng bởi vì cả quốc có am hiểu về dị thuật, nên thể khinh thường. Ba nước ai cũng có sở trường riêng, hỗ trợ khống chế lẫn nhau, mấy trăm năm qua quan hệ chặt chẽ, nên cũng bình an vô .



      Trần Phong tên là Y Cung Bác, tự Tử Quý, tự gọi Trần Phong. Vốn là thái tử nước Lương, hai mươi năm trước theo vua cha đến thăm nước Tề, vì ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên mà học ở thái học Hoằng Văn quán, thời gian dài sau đó ở kinh đô nước Tề. Việc làm đó được xem là biểu tượng cho giao hảo hai nước Tề, Lương, được người người ca ngợi, ghi vào sử sách. ngờ vào ngày sau ba năm, Y Cung Bác đột nhiên mất tích, còn có người bạn đồng môn Dương Thiệu Uân —— trưởng công tử của trung thư thị lang Dương Diệu Xương đương nhiệm của nước Tề.



      Y Cung Bác vô cớ mất trong lãnh thổ nước Tề, tìm kiếm khắp nơi thấy, tin tức truyền tới nước Lương, vua Lương giận dữ, cho rằng là vua Tề quân có dã tâm, bí mật sát hại thái tử, cho nên tập trung quân lực ở biên giới, muốn cinh phạt nước Tề, thề báo thù cho con.



      Giữ lúc chiến tranh hết sức căng thẳng, bỗng nhiên nước Yến ở ngoài cuộc phái sứ giả đến, chia ra hoà giải. Cụ thể hòa giải thế nào biết, người ta chỉ biết hai nước Tề, Lương tiếp nhận viêc Yến quốc hòa giải, ký kết nghị định hòa bình. Sau đó bao lâu, bóng dáng Y Cung Bác và Dương Thiệu Uân cùng xuất ở kinh đô nước Lương…



      tới đây, Tam thúc dừng lại nhìn ta: “Nha đầu, con đọc nhiều sách vở, có từng nghe đến Lan Lăng Vương?”



      Ta gật đầu, Lan Lăng Vương là truyền thuyết, lịch sử bảo xuất thân cao quý, tuấn mỹ dị thường, dũng mãnh thiện chiến, tinh thông dị thuật, này miệng cười khả làm núi sông vô sắc, tức giận làm cũng có thể khiến trăm thú sợ hãi, song người này hành tung khó biết, thế gian cũng mấy ai từng nhìn thấy dung nhan này, và rốt cuộc Lan Lăng Vương trong truyền thuyết có mấy phần chân , đương nhiên thể nào biết được.”



      Tam thúc : “Tử Quý chính là Lan Lăng Vương trong truyền thuyết, sáo ngọc đưa cho con đó là tín vật của thân phận này.”



      Ta kinh hãi!



      Hết chương 36 – Hitsuji
      Banashi, ly sắc, KisaragiYue2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :