1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 186: Mọi người tề tựu đông đủ!
      Editor: Jun
      Dạ Kiêu Cửu tới trước khách điếm Cao Đại Đồng tạm xá, nhưng ngờ khách điếm này bị thiêu thành tro. Hai người hướng người đường hỏi thăm nơi này bị cháy khi nào.

      Người qua đường cho họ thời điểm khách điếm này bị cháy, Phong Hàn Lận nheo mắt, vuốt vuốt chiếc mũi ưng, giọng :"Quốc chủ, trước Cao Đại Đồng ở đây nhiều tháng cũng xảy ra chuyện gì. Tại sao đúng thời điểm viết thư cho ngài đêm đó nơi này liền cháy? đời này có chuyện khéo như vậy sao? Còn nữa, với thân thủ của Cao Đại Đồng, muốn chạy thoát khỏi đại hỏa này cũng rất dễ dàng, nếu trốn được, nhất định tới khách điếm khác ở tạm, tính cách của vốn cẩn thận, nhất định kiếm người truyền tin cho ngài, đem hoàn cảnh tại của mình cấp báo với quốc chủ. Nhưng lại hề có tin gì của . tại, chúng ta thậm chí còn biết còn sống hay . Quốc chủ, chuyện này rất kỳ quái!"

      Dạ Kiêu Cửu mặc người bộ điêu nhung đại y đẹp đẽ quý giá, đầu tóc đen dùng trâm ngọc búi lên, hai tay của khoanh trước ngực, ngón tay thon dài nhàng vuốt ve chiêc nhẫn đẹp ngón tay cái.

      "Quốc sư, xem ra chuyện Tiêu quốc của chúng ta vẫn bị lén lút truyền ra ngoài. Ngài xem Đường Vân Nhiễm làm cái quỷ gì."
      tỉnh táo nhớ kiếp trước Đường Vân Nhiễm là thái hậu Tiêu quốc, buông rèm chấp chính, thậm chí khi tiểu hoàng tử trưởng thành, ả ta còn tự mình sai khiến vài kẻ sĩ trừ bỏ tiểu hoàng đế. Cuối cùng ả ta chiếm lấy quyền lực của tiểu hoàng đế, trở thành nữ hoàng của Tiêu quốc.

      Chính vì chuyện này của ả, mới để ả ở lại Tiêu quốc, lợi dụng ả ta phá hoại Tiêu quốc. Nhưng dù ả như thế nào, cũng chỉ là quân cở trong tay . Làm việc gì cũng phải do khống chế mới được.

      Phong Hàn Lận phản đối lời của Dạ Kiêu Cửu. Hai người định tới khách điếm nghỉ tạm, nhưng lại có ý kiến khác nhau. Dạ Kiêu Cửu muốn nghỉ tại khách điểm ngã tư đường gần phủ Cửu Thiên Tuế. Phong Hàn Lân lại thấy điều này rất mạo hiểm.
      Cuối cùng Phong Hàn Lân chỉ có thể thỏa hiệp. Dạ Kiêu Cửu tướng mạo tuấn nghiệt, vừa xuất ở khách điếm, liền mê đảo ít nữ khách.

      Hai người tìm bàn ngồi xuống, gọi tiểu nhị mang lên ít đồ ăn ngon. Dạ Kiêu Tử hào phóng thưởng cho tiểu nhị thỏi bạc rồi hỏi:"Tiệu nhị, chúng ta từ nơi khác đến, muốn nghe chút chuyện trong hoàng thành. Nghe kiều thê của đương triều đại hoạn quan mang thai, việc này có ?"

      Tiểu nhị cười tủm tỉm đem bạc ước đoán , sau đó liền kể cho hai người Dạ Kiêu Cửu lại còn thêm mắm thêm muối.

      " vậy dân chung trong hoàng thành đều chờ nàng sinh hạ đứa rồi lấy máu thử máu. Nếu kết quả cuối cùng chứng minh đứa bé là con của Cửu Thiên Tuế ra sao? Ai mà biết thiên hạ Tiêu quốc đều nằm trong tay Cửu Thiên Tuế, tại cho dù là thái giám giả mạo cũng có sao? Có thể làm gì được ?"

      Tiểu nhị thấy hỏi như thế, xem xét thỏi bạc chút rồi lại cẩn thận thêm:"Khách quan, Quân Cơ Lạc là hoạn quan tay cầm quyền to lớn thế nào, từ xưa đến nay, có gian thần nào có thể chết già tại nhà đâu. Trong lòng Nhược Quân phu nhân, đứa là đại hoạn quan, tự nhiên lại có chi sĩ trung dũng thay trời hành đạo, lấy đầu tên cẩu tặc.

      Ở cuối lời , tiểu nhị ngẩng cao đầu đứng lên, giọng còn cố tình nâng cao mấy phần, khiến ít quan khách khách nghe thấy liền vỗ tay tán thưởng.

      Dạ Kiêu Cửu bật cười, đảo đôi mắt đào hoa :"Tiểu nhị, phủ của Cửu Thiên Tuế cách đây xa, ngươi lớn tiếng như thế, sợ bị Cửu Thiên Tuế ..." nghoẹo đầu khiến cổ kêu "răng rắc" tiếng.

      Tiểu nhị vỗ vỗ ngực, vẻ mặt thèm để ý "Hai vị khách quan yên tâm, tại Tiêu quốc này, mắng Cửu Thiên Tuế là chuyện thường ngày, gian thần Quân Cơ Lạc đó tự biết đuối lý, làm sao dám bắt người.

      Đấy đấy, như sản phụ họ Lâm kia rặn mãi ra đứa , liền chửi bới chút, bảo đảm lập tức sinh được; nông phu làm ruộng cẩn thận bị rắn cắn, mắng , bảo đảm có thể chữa khỏi; ngay cả thuyết thư tiên sinh trong tửu lâu kể chuyện xưa cũng đều mắng vài câu... Cho nên, hai vị quan khách yên tâm, tại hoàng thành này, mắng Cửu Thiên Tuế mọi người ngượng chính mình phải người dân hoàng thành."

      "Đúng lắm, đúng lắm!"

      Dạ Kiêu Cửu cầm cây quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay mình, đôi mắt đào hoa khẽ đảo, cùng Phong Hàn Lận ngồi đối diện trao đổi ánh mắt. Trong trí nhớ của , Tiêu quốc khi bị Đường Vân Nhiễm nắm trong tay từng nghèo khó đến ngay cả dân chúng trong hoàng thành cơm ăn đủ no, nhưng dân chúng cũng dám mắng chửi ả câu. Bởi vì khi mắng ả, người đó liền bị quan phủ bắt , ngay lập tức bị mang lên pháp trường hành quyết.

      Tiểu nhị thấy hai người bọn họ có hứng thú chuyện của Cửu Thiên Tuế, liền cười khinh khỉnh :" Nhưng mà cũng phải , bàn đến chuyện Cửu Thiên Tuế là thái giám hay giả, cũng rất có con mắt nhìn. Trước kia người trong thành đều cảm thấy Đường gia thứ nữ Đường Vân Nhiễm là đệ nhất mỹ nhân trong hoàng thành. Nhưng Cửu Thiên Tuế lại chướng mắt Đường Vân Nhiễm, cưới Đường nhị tiểu thư. Nay Đường nhị tiểu thư được Cửu Thiên Tuế cưng chiều, khuôn mặc nhắn cũng nảy nở, dung mạo giờ thua kém thứ tỷ của nàng. Đáng tiếc, nàng đâu cũng đều có tùy tùng theo. Đăng đồ tử lại dám đắc tội với Cửu Thiên Tuế, chỉ có thể nhòm ngó từ xa."

      Tiểu nhị tới lời đây còn vô cùng tiếc nuối mà nuốt nước bọt, vẻ mặt tiếc hận. Dạ Kiêu Cửu cười cười, mấy tháng trước, ở yến hội cũng có gặp qua nàng.

      Dưới ánh sáng lấp lánh như châu ngọc của đêm hạ, nàng đứng nơi đó, như bông sen màu xanh xinh đẹp, chói mắt người nhìn. Chính là...nữ nhân đó, người nào tham mộ? thay đổi thất thường? Tựa như kiếp trước, vì bức ép phụ hoàng đáp ứng nạp nữ nhân này làm phi, khiến cả Trần quốc chê cười . Về sau, cũng chính nữ nhân này, khi cùng chung chăn chung gối thừa dịp ngủ say mà dùng đao lấy đầu hiến cho nam nhân khác.

      Khi đó, đầu bị bêu tường thành, phơi dưới nắng gắt, mà nàng ở đâu, nàng ở dưới người nam nhân khác mà phục vụ, bị nam nhân đó đùa bỡn như tiện tần.

      Mười năm. theo nàng mười năm, nhìn nàng từ tiểu nương ngây thơ rực rỡ biến thành nữ nhân duyên dáng kiều... Cuối cùng, vì nàng làm hết thảy, đều bị nữ nhân đó đáp lại bằng lạnh nhạt.

      Phong Hàn Lận chỉ liếc mắt là biết Dạ Kiêu Cửu lại đắm chìm trong ký ức. ho , nhắc nhở Dạ Kiêu Cửu mau khôi phục tinh thần. Dạ Kiêu Tử cũng phát mình lại đắm chìm trong ký ức vui liền nhanh chóng thoát ra.

      Hai người dùng đồ ăn xong, liền thuê hai gian phòng. Dạ Kiêu Cửu muốn thuê gian đối diện phủ Cửu Thiên Tuế. Mở cửa sổ , có thể thấy ràng đại môn phủ Cửu Thiên Tuế.

      Mà ngay tại lúc đẩy cửa sổ ra, ở đại môn, vừa vặn xuất nhuyễn kiệu xa hoa được người ta nâng tới đại môn. theo cỗ kiệu là Thanh Nhi. Khuôn mặt nhắn của Thanh Nhi tràn đầy vẻ lo lắng. Nàng ngừng thúc giục phu kiệu bước nhanh hơn nhưng vẫn phải bảo đảm an toàn.

      Dạ Kiêu Cửu lạnh lùng nhìn thoáng qua, hạ cửa sổ xuống. tại với , nữ tử trong kiệu chính là người muốn trừ bỏ.

      Khi nhuyễn kiệu dừng ở trước cửa môn phủ quốc công, Đường Tứ Tứ mới bước ra khỏi kiệu liền thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Hoa Dung. Trong tay Thẩm Hoa Dung cầm phong thư, ngày thường gương mặt của bà luôn tươi cười mà lúc này lại đầy lo lắng.

      "Tứ Tứ... tốt rồi. Cậu con xảy ra chuyện..." Thẩm Hoa Trương tới, khẩn trương nắm lấy tay Đường Tứ Tứ. Quá trưa, có người mang phong thư này tới, sau khi xem nội dung phong thư, bà liền hoảng hốt biết nên làm gì. Vội vàng cho quản gia đến phủ Cửu Thiên Tuế mời Đường Tứ Tứ đến.

      Có thể để người mợ trải qua bao nhiêu sóng gió phải hoảng hốt, Đường Tứ Tứ cảm thấy cậu chắc chắn gặp phải chuyện lớn.
      "Mợ, người đừng gấp. Chúng ta vào trong rồi ." Đường Tứ Tứ nắm tay bà vào trong phủ quốc công. Thẩm Hoa Dung lấy lá thư đưa cho Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ vội vàng nhìn lướt qua, sắc mặt trở nên căng thẳng.

      Trong thư viết Trì Lệ Dập bị bắt, lại thêm Trì Hằng Liễu sớm ở trong tay bọn chúng. Nếu muốn hai người bình an giờ tý đêm nay phải đưa Đường Tứ Tứ đến bãi tha ma ở ngoại ô. Đến lúc đó bọn họ xuất .

      "Tứ Tứ, ngươi xem hai thứ này..." Thẩm Hoa Dung lấy ra khối ngọc bội cùng cái túi hương. Hai thứ này là ngọc bội tùy thân của cậu nàng Trì Lệ Dập, nghe là năm đó tại chiến trường, có vị hảo huynh đệ tặng . Bình thường, cậu của nàng vẫn mang nó theo bên người. Còn túi hương kia là của Trì Hằng Liễu biểu ca nàng.

      Cái túi hương kia trông cực kì khó coi, Thẩm Hoa Dung bỏ bao tâm huyết ra mới làm được để tặng . Bởi vì làm ra nó trông quá xấu xí, vốn định mang, nhưng bị ép nên vẫn luôn mang theo bên người.

      Lời khó nghe, nhưng cái túi hương xấu xí này dù người khác có muốn bắt chước cũng làm ra được.
      Cho nên, với hai thứ này, hoàn toàn chứng minh Trì Lệ Dập cùng biểu ca nàng tại ở trong tay người cho truyền tin tới.
      "Phu nhân, Cửu Thiên Tuế đến!" Khi hai người suy nghĩ căng thẳng, có tiếng quản gia truyền vào. Ngay sau đó, Quân Cơ Lạc nhanh chóng tới trước mặt Đường Tứ Tứ và Thẩm Hoa Dung.

      Đường Tứ Tứ đem phong thư đưa cho xem, lại đưa thêm hai thứ kia cho . Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, Quân Cơ Lạc liền đến bên cạnh Đường Tứ Tứ :"Tứ Tứ, chữ viết phong thư này hẳn nàng thấy rất quen."

      Đường Tứ Tứ gật gật đầu :"Đường Vân Nhiễm." Ba chữ này khiến cho lòng nàng lại dậy lên kích động.

      "Tứ Tứ, xem ra lúc trước vô tình bản đốc quyết định sai. Bởi vậy bây giờ mới bị chó điên cắn lại, có chút khó giải quyết." Quân Cơ Lạc vuốt ve cái cằm bóng loáng, khuôn mặt tuấn mỹ nghiêm nghị.
      Last edited: 1/6/16
      Layla06, tart_trung, Chris16 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Dothuydung bạn ơi, post cách dòng dùm mình, để vậy rất khó đọc
      Dothuydung thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 187: khắc sinh tử!
      Editor: Jun
      Đêm đó tại bãi tha ma ngoại ô, gió lạnh thổi vù vù rung động, trời, hai con quạ "Oa oa" kêu thảm, khiến người ta càng thêm rợn người.
      Đường Tứ Tứ khoác chiếc áo choàng huyền sắc, xuất tại nơi đó. Thân thể của nàng khẽ run rẩy, Quân Cơ Lạc nắm lấy tay nàng, đôi mắt u ám cảnh giác nhìn chăm chú cảnh vật chung quanh.

      Đột nhiên, chỗ cái huyệt cách bọn họ xa xuất đám "ma trơi", ma trơi trong đêm đen nhảy múa, hơn nữa ngày càng nhiều hơn. Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc liếc mắt nhìn nhau, hai người liền tới chỗ cái huyệt đó.

      "Vợ chồng ngươi tới! Coi như giữ lời hứa, mang theo người khác cùng tới nơi đây." giọng mị từ sau thân cây to truyền đến. Đường Tứ Tứ hơi kinh ngạc chút, nhìn qua nơi phát ra giọng , thấy Đường Vân Nhiễm cầm trong tay cái đèn lồng đến trước mặt bọn họ.

      Ánh đèn lờ nhờ cùng vầng trăng mờ nhạt vừa vặn chiếu lên gương mặt đầy sẹo của Đường Vân Nhiễm trông vô cùng đáng sợ. theo bản năng, Đường Tứ Tứ lui lại mấy bước, Quân Cơ Lạc nắm tay Đường Tứ Tứ hơi dùng thêm chút lực, thầm an ủi nàng.

      "Đường Vân Nhiễm, chúng ta đến đây, ngươi cũng nên mau cho chúng ta nhìn thấy Trì tướng quân cùng Trì công tử chứ?" Quân Cơ Lạc nhíu mày lên tiếng. Trước khi có hành động tiếp theo, trước hết phải xác định tại hai người ấy có sử ở đây hay .

      Đường Vân Nhiễm ánh mắt như mũi tên u lạnh nhìn chằm chằm bụng Đường Tứ Tứ, châm biếm:"Đương nhiên là có thể, ta cho các ngươi nhìn thấy bọn họ..." Giọng kiềm lại chút, sau lại thấp giọng cười :"Nhưng là ở tào địa phủ."

      "Đường Vân Nhiễm, ngươi hẹn chúng ta đêm nay tới nơi này, như vậy sớm thiết kế sẵn thiên la địa võng, nên nhiều lời vô nghĩa, ngươi có chiêu gì hãy xuất ra , bản đốc là người cao quý rất bận rộn. Nếu cùng ngươi phí thời giờ, chính là hạ thấp danh dự của bản đốc." Khuôn tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc kiềm chế được nở nụ cười ngạo nghễ.

      Đường Vân Nhiễm bị lời kiêu ngạo của Quân Cơ Lạc làm cho cáu tiết, tay cầm đèn lồng run lên, ánh mắt ác độc lạnh lẽo nhìn chằm chằm Quân Cơ Lạc ở bên cạnh Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ sợ hãi cũng nhìn lại ả.

      Hai người có quá nhiều ân oán. Từ khi hai người sinh ra hề có tình cảm tỷ muội sâu đậm mà chỉ đối trọi với nhau ngươi chết ta sống tàn khốc.

      Trong lòng Đường Vân Nhiễm như bị hỏa cấp thiêu. Để đánh giá nữ nhân có thành công hay phải xem người nam nhân đứng bên cạnh họ. Trước kia, ả có cái cớ Quân Cơ Lạc là thân phận thái giám mà cười nhạo công kích Đường Tứ Tứ.

      Nhưng tại bụng Đường Tứ Tứ lớn như vậy, điều đó lên rằng: , căn bản Quân Cơ Lạc là thái giám giả mạo, như vậy Đường Tứ Tứ lượm được vận may trời ban. Hai, Quân Cơ Lạc là thái giám , nếu là tình huống này, tại Đường Tứ Tứ hoài thai con của nam nhân khác, Quân Cơ Lạc vẫn có thể nuông chiều ả Đường Tứ Tứ cũng lượm được cái vận may trời ban.

      Tóm lại, Đường Tứ Tứ là nữ nhân có phúc khiến ả thể lấy cớ gì để công kích.

      "Đường Tứ Tứ, ngươi cũng có bản lĩnh đấy, gả cho tên thái giám giả mạo, bây giờ còn có bầu, tới lui đều có người hầu hạ, chung quanh cũng đều là người thân thuộc thương ngươi. Như thể mọi chuyện tốt đều bị ngươi lấy hết vậy.

      Ngươi nhìn xem ta đây, mặt ta bị vợ chồng các ngươi làm hại thành ra cái bộ dạng này; thân phận hoàng phi của ta cũng bị hai vợ chồng các ngươi tước mất; những nam tử xưa kia ái mộ ta cũng bị các ngươi làm cho thèm để ý tới ta nữa... Ha ha, Đường Tứ Tứ, ngươi xem, vợ chồng ngươi đem ta biến thành cái dạng này, ta là nên đánh chêt các ngươi, sau đó moi ruột moi gan? Hay là nên hạ độc các ngươi, sau đó thỉnh đạo sĩ dùng biện pháp khiến vợ chồng các ngươi thể siêu sinh?"

      Đường Tứ Tứ nở nụ cười, đôi mắt trong trẻo tà nghễ, cố ý dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Đường Vân Nhiễm.

      "Đường Vân Nhiễm, ngươi nhiều lời như vậy phải chính là muốn Đường Tứ Tứ ta xứng thắng được ngươi; xứng là Đường gia đích nữ; cũng xứng gả cho Cửu Thiên Tuế, lại càng xứng có được người nhà quan tâm thương. Chẳng lẽ ta chỉ xứng cả đời là người hồ đồ ngu ngốc bị ngươi dẫm đạp dưới chân. Sau đó đích nữ ta lại phải tiện đường phụ trợ Đường gia thứ nữ "cao quý" ngươi sao?"

      Đường Vân Nhiêm "Ha ha" cười, vết sẹo theo biểu tình khuôn mặt mà rung lên theo :"Chẳng lẽ đúng sao? Nếu cậu ngươi phải Trì Lệ Dập, ngươi cho rằng tổ mẫu chịu giúp ngươi sao? Nếu ngươi phải cháu Trì Lệ Dập, làm sao mấy hoàng tử chịu nịnh bợ ngươi? Ngươi nhìn lại ngươi xem, sinh ra có mỹ mạo, luận tài trí cũng có, ngay cả việc lấy lòng nam nhân chỉ sợ cũng thể ? Nữ nhân như ngươi sao có thể thắng được ta?"

      Đường Tứ Tứ mỉm môi cười, lại :"Nhưng là có lỗi, Đường Tứ Tứ ta từ để Đường Vân Nhiêm ngươi dẫm đạp dưới chân càng phù trợ ngươi. Tuy rằng ngươi chịu thừa nhận, nhưng tại, Đường gia đích nữ ta sống khoái hoạt hơn nhiều so với Đường gia thứ nữ có khuôn mặt xấu xí, tâm tư lại càng méo mó xấu xa như ngươi."

      "Đường Tứ Tứ, người đừng có mà đắc ý. Ta chỉ thua ngươi ở cái thân phận khi sinh ra. Ngược lại nếu ta là cháu Trì Lệ Dập, hôm nay người bị hủy dung chính là ngươi." Giọng của Đường Vân Nhiễm ngày càng cao , khi xong lại tức giận cầm đèn lồng đập về phía Đường Tứ Tứ.

      Quân Cơ Lạc nhanh tay nhanh mắt, khi đèn lồng kia gần chạm đến Đường Tứ Tứ liền bắt được.
      Đường Vân Nhiễm gào lên :"Đường Tứ Tứ, ta hận ngươi, hận thể lập tức giết chết ngươi!"

      Đường Tứ Tứ như thèm để ý, :"Được, vậy ngươi cứ tiếp tục hận ta . Ngươi càng hận ta, kỳ càng chứng minh ta Đường gia đích nữ trước kia bị ngươi miệt thị nay so với Đường gia thứ nữ ngươi sống tốt hơn nhiều?"

      Lời của nàng đưa Đường Vân Nhiễm trở về thực tế, toàn thân ả run lên, nghiến răng nghiến lợi :"Đường Tứ Tứ, ngươi đừng đắc ý. Ta khiến ngươi phải quỳ khóc trước ta. Trước kia ván cờ chỉ mới bắt đầu mà thôi. Ngươi cũng có tư cách cười nhạo ta."

      "Ta cũng chưa từng muốn cười nhạo ngươi, nhưng ngươi lại bắt biểu ca ta, tại lại dùng cậu ta uy hiếp ta. Hành động ngày đó của ngươi chẳng lẽ phải là ngươi tự chuốc lấy hay sao?" Đường Tứ Tứ dừng lại chút, mắt sáng như có ngọn lửa nhìn Đường Vân Nhiễm thẹn tới mức phát giận kia , " khó nghe tại ta trốn ngươi cũng trốn kịp, còn có thời gian cười nhạo ngươi sao? Đồ sứ đụng phải gạch ngói cuối cùng vỡ hỏng vẫn là đồ sứ mà thôi!"

      Sắc mặt Đường Vân Nhiễm tái , rít lên :"Đường Tứ Tứ, ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng! Bằng ta khiến Trì Lệ Dập chết vô cùng khó coi!"

      "Được rồi! Đừng có như đại nương bán đồ ăn ở chợ mà gào lên om sòm với nương tử nhà ta như thế. Rốt cuộc Trì Lệ Dập có ở trong tay ngươi hay ? Còn cả Trì Hằng Liễu, đêm nay hai vợ chồng chúng ta hoàn toàn vì hai người họ mới nguyện ý đứng ở chỗ này nghe kẻ điên như ngươi rống to kêu to. chúng ta đẽ sớm rửa mặt ngủ rồi."

      Quân Cơ Lạc mất kiên nhẫn cắt ngang lời Đường Vân Nhiễm, theo thấy, Đường Vân Nhiễm có thể làm ra loại chuyện đó. Cái mà khiến nàng ta hận, chẳng qua là hận nương tử nhà sống tốt hơn ả mà thôi? Nếu tại, Tứ Tứ sống gian nan hơn ả cực kì đắc chí kiêu ngạo.

      "Câm miệng! Quân Cơ Lạc, ngươi nghĩ cho kĩ, chẳng qua ngươi cũng chỉ là bại tướng dưới tay thủ hạ ta mà thôi. Tâm phúc của ngươi, a, nhất là cái người tên gọi Mạc Lương đó phải chết dưới tay ta hay sao. Mặt khác, đôi mắt của cũng là tự ta móc ra. Quân Cơ Lạc, phải ngươi bản thân lợi hại lắm sao? Nhưng cũng chưa gặp ai giết nhiều người như ta sao?" Đường Vân Nhiễm ngửa mặt lên trời cười to.

      Quân Cơ Lạc được huyên náo, nhưng đối với ả mà , trước đây ả bị hai kẻ này hại cho thê thảm. Trong lòng ả đầy oán hận, tự nhiên càng phải công kích nhiều hơn.

      Nhắc tới Mạc Lương, khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc liền trở nên u ám, ánh mắt hung ác nham hiểm của khiến người nhìn thấy khỏi sợ hãi mà nổi da gà. Nhưng Đường Vân Nhiễm lại ngu ngốc cho rằng ả khiến sắc mặt Quân Cơ Lạc thay đổi là ả lợi hại.

      "Các ngươi là đôi vợ chồng giả dối...Hôm nay các ngươi đến nơi này còn đường quay trở về..." Đường Vân Nhiễm hướng về phía Quân Cơ Lạc gào thét chói tai, sau đó liền vỗ tay, trong bóng đêm, đám hắc y nhân yên lặng tiến tới bao vây xung quanh hai người.

      Đường Vân Nhiễm thấp giọng cười, hạ lệnh với đám hắc y nhân :"Các ngươi đều theo lệnh ta, tập trung hết sức lực công kích bụng của Đường Tứ Tứ, đem nó phá !"

      Ả lại quay đầu về phía Đường Tứ Tứ ra vẻ xót xa, : "Đường Tứ Tứ, các ngươi nên thức thời mà ngoan ngoãn cử động. Nếu các ngươi có ý muốn phản kháng chớ trách ta. Nếu những hắc y nhân này mà bị đâm trúng vết thương , ta cũng làm vết thương như thế người Trì Lệ Dập."

      "Đường Vân Nhiễm, ngươi cũng giỏi tính toán. Bất quá bản đốc phải người ngươi có thể xem thường. Nếu có bản lĩnh đối phó, bản đốc nào đem nương tử cùng đứa đưa tới trước mặt ngươi ?" Tối nay Quân Cơ Lạc mặc kiện áo bào nguyệt nha trắng, bên đem Đường Tứ Tứ bảo vệ phía sau, bên rút roi da từ bên hông ra.

      Đường Tứ Tứ ngẩng đầu, Quân Cơ Lạc quay đầu lại, ánh mắt thâm tình của hai người gặp nhau nhau, trong mắt đều là ý cười ấm áp.

      Đường Vân Nhiễm nhếch môi:"Cửu Thiên Tuế, hy vọng ngươi có thể bảo vệ được nương tử vướng víu! Nếu bảo vệ được, cũng đừng quên bảo vệ bản thân đấy."

      Mấy chục hắc y nhân nhanh như chớp tấn công về phía Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc vung roi da vun vút trong trung, mà Đường Tứ Tứ cắn răng, theo sát bên người .

      Dù là cao thủ lợi hại, nhưng muốn ứng phó với tình huống có nhiều người tập kích còn phải bảo vệ thê tử mang thai thực là việc khó khăn. Cũng may, viện quân của Quân Cơ Lạc xuất rất nhanh. Ám Vệ của Quân Cơ Lạc sợ rằng Đường Vân Nhiễm phát nên dám tới quá gần. Nhưng trước mắt thấy đằng đó giao chiến, ám vệ cũng cần trốn nữa.

      Có ám vệ trợ giúp, áp lực vai Quân Cơ Lạc cũng giảm bớt. Bàn tay to của nhàng kéo Đường Tứ Tứ bảo vệ trong ngực mình, ánh mắt tà ác nhìn chằm chằm Đường Vân Nhiễm đứng phía đối diện.

      "Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc... Hai ngươi cho rằng đêm nay cho người tới giúp là thông minh nhất sao? Trò hay vẫn còn ở phía sau." Khóe miệng Đường Vân Nhiễm hàm chứa ý cười ác độc, thân ảnh chợt chuyển động, vòng ra phía sau gốc cổ thụ.

      Quân Cơ Lạc cùng Đương Tứ Tứ nhìn tình hình quỷ dị, trong lòng nảy sinh dự cảm chẳng lành.

      Quân Cơ Lạc điểm mũi chân, lập tứ thi triển khinh công vào phía sau gốc cổ thụ. Giọng ác độc của Đường Vân Nhiễm vẫn quanh quẩn:"Quân Cơ Lạc, ta biết ngươi muốn giết ta, nhưng nếu ta chết, Trì Lệ Dập cũng thể sống sót... Cho nên, các ngươi cứ từ từ nhấm nháp đại tiệc mà ta chuẩn bị cho các ngươi ..." Thần sắc Quân Cơ Lạc căng thẳng, tại hiểu ràng, đêm nay Đường Vân Nhiễm đem Trì Lệ Dập cùng Trì Hằng Liễu đến.

      Trì Lệ Dập là bùa hộ thân của ả, chỉ cần hai người bọn họ bị ả cầm chuôi, đêm nay dù toàn bộ kế hoạch của ả thất bại, bọn họ cũng vì Trì Lệ Dập mà giết ả.

      Đường Vân Nhiễm đánh đá lửa châm ngòi nổ mặt đất. Ở đầu kia ngòi nổ là thuốc nổ ả tự chế được chôn trong lòng đất. Thuốc nổ này tuy thể giết chết hai người bọn họ, nhưng cũng đủ khiến Đường Tứ Tứ động thai.

      Ánh lửa bập bùng trong đáy mắt Đường Vân Nhiễm. Tiếng cười của Đường Vân Nhiễm rít gào như tiếng vọng đến từ địa ngục, khiến người ta khiếp sợ. Ả giương khuôn mặt xấu xí lên nhìn Quân Cơ Lạc, cười mắng Quân Cơ Lạc "SB!" Sau đó ả lén lút trốn thoát.

      Còn chuyện sống chết của đám hắc y nhân, ả hề quan tâm.

      Quân Cơ Lạc nhíu mày, ngòi nổ bị đốt rất nhanh, tại chỉ nhớ tới Đường Tứ Tứ cùng đứa con trong bụng nàng, lúc này cũng cố đuổi theo Đường Vân Nhiễm mà lấy tốc độ nhanh nhất lộn người trở lại bên Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ cũng thấy có tia lửa bập bùng trong đêm đen, theo bản năng nàng đỡ lấy bụng mình.

      "Mau! Tất cả rút!" tay Quân Cơ Lạc ôm lấy Đường Tứ Tứ, bên lệnh cho ám vệ đánh nhau với đám hắc y nhân... Tất cả đề vô cùng hỗn loạn, Quân Cơ Lạc lấy tốc độ nhanh nhất rời ...

      Đốm lửa rất nhanh bị đốt tới cuối ngòi nổ.


      "Oanh!"


      trận nổ rung chuyển trời đất, khiến toàn bộ bãi tha ma rung lên, mà chim sống trong rừng cũng bị dọa đến đập cánh bay tán loạn...
      Last edited: 2/10/16
      Layla06, tart_trung, thuytlu20 others thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      đúng là ác quỷ, a Lạc phải mau chóng thu thập mụ này chứ k chướng mắt qúa
      midnightDothuydung thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 188: Đơn giản là lúc đó phong hoa tuyết nguyệt quá mức tốt đẹp (I)
      Editor: Jun

      trận nổ rung chuyển trời đất, khiến toàn bộ bãi tha ma rung lên, mà chim sống trong rừng cũng bị dọa tới mức đập cánh bay tán loạn...

      Quân Cơ Lạc vừa mới phản ứng kịp, vội vàng cúi đầu xem xét tình hình Đường Tứ Tứ ở trong lòng mình. Vừa rồi khi bom nổ mạnh, ôm lấy Đường Tứ Tứ nhanh chóng thoát khỏi. Nhưng sức công phá của đạn pháo kia quá lớn khiến hai người bị đẩy văng ra.

      "Tứ Tứ, nàng có sao ?" Quân Cơ Lạc cẩn thận xem xét thân thể của Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ được bảo vệ trong lòng, nhưng vừa rồi đột nhiên bụng bị ép mặt đất, cho nên sắc mặt nàng có chút trắng bệch.

      "Thiếp sao..." Sợ Quân Cơ Lạc lo lắng, nàng đỡ lấy bụng mình, hé ra khuôn mặt nhắn thuần khiết cười tươi với . Bởi vì trời nhá nhem tối, thấy được sắc mặt tái nhợt của Đường Tứ Tứ. cẩn thận nâng nàng lên khỏi mặt đất, Quân Cơ Lạc nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy chỗ vừa nãy bọn họ đứng cùng Đường Vân Nhiễm sớm bị oanh tạc thành cái hố to.

      Lại nhìn chung quanh, ám vệ người bị thương, kẻ chết.

      Trong đôi mắt của Quân Cơ Lạc xuất tia sáng quỷ dị, lúc này thấy mình quá xem thường khả năng phá hoại của Đường Vân Nhiễm. Đúng là người đàn bà lòng dạ độc ác, xem ra đối phó với ả cũng có chút khó khăn.

      "Tứ Tứ, vừa rồi khiến nàng sợ hãi rồi, tại Đường Vân Nhiễm cũng chạy thoát, chúng ta cũng trở về ." Quân Cơ Lạc quay đầu với Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ đỡ lấy bụng mình, giọng đồng ý, khuôn mặt nhắn rịn đầy mồ hôi.

      Quân Cơ Lạc đỡ lấy nàng, muốn mang nàng rời , Đường Tứ Tứ cố sức được vài bước, liền cảm thấy đôi chân run lên có lực.

      "Cơ Lạc, được rồi... bụng của thiếp bị thương..." Chân của Đường Tứ Tứ mềm nhũn, bụng có cảm giác quặn đau, rốt cuộc nhịn được mở miệng với Quân Cơ Lạc. Nghe vậy, Quân Cơ Lạc mới nương theo ánh sáng yếu ớt mới phát khuôn mặt nhắn của Đường Tứ Tứ trắng bệch.

      mặt lên vẻ bối rối, Quân Cơ Lạc ôm nàng chạy như bay suốt đêm tới gõ cửa y quán của Tiết thần y. Nửa đêm, Tiết thần y bị người ta đánh thức dậy, dụi dụi mắt liền mở miệng mắng mỏ. Khi mở cửa ra liền thấy Quân Cơ Lạc tóc tai bù xù ôm Đường Tứ Tứ, trêu trọc:"Quỷ thiếu đạo đức, phải hơn nửa đêm ngươi mang tiểu nương tử đào than đấy chứ? Bằng hai người sao lại ra cái dạng này?"

      "Đừng nhiều lời vô nghĩa, mau giúp ta xem cho Tứ Tứ." Quân Cơ Lạc quét mắt đến, Tiết thần y lập tức thôi trêu trọc nữa, chạy nhanh tới bắt mạch cho Đường Tứ Tứ. Vô sỉ.

      Chẩn đoán xong, Tiết thần y chậc chậc lưỡi rồi :"Quỷ thiếu đạo đức, người ta tai họa thường dai dẳng ngàn năm mới chấm dứt, ta đây là muốn rằng, tương lai con ngươi khẳng định so với ngươi còn là cái tai họa to lớn hơn. Nhìn xem, nếu gặp trường hợp này cái thai thường là giữ nổi, nhưng con ngươi lại xảy ra việc gì. Như vậy, xú tiểu tử này chỉ chờ mẫu thân sinh nó ra, sau đó liền làm xằng làm bậy. Ai, dân chúng Tiêu quốc chúng ta gặp nhiều tai họa."

      Quân Cơ lạc nhìn thoáng qua Đường Tứ Tứ bị điểm huyệt ngủ giường.

      lôi Tiết thần y ra khỏi phòng, Quân Cơ Lạc giọng hỏi:"Làm sao ngươi biết là con trai? Sao có khả năng là con ?"

      Tiết thần y tỏ vẻ xem thường , hừ giọng kiêu ngạo :"Bụng nàng quá lớn mà lại tròn, thai đạp thường xuyên, mạch đập khá nhanh, căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của ta, chín phần là con trai."

      Nghe mình có thể sắp có con trai, Quân Cơ Lạc vuốt ve cằm, mặt cũng thấy bao nhiêu vui mừng , chỉ có chút khó chịu :"Làm sao có thể là con trai chứ?"

      Tuy quan tâm là sinh con trai hay con , đều thích cả. Nhưng khiến suy nghĩ rối rắm là khoảng thời gian gần đây, Tử An như hồn bất tán luôn xuất trước mặt Tứ Tứ, Tứ Tứ nhìn khuôn mặt béo tròn đó đến phát ngán, con sinh ra mà lại giống cậu nó - Đường Tử An phải làm sao bây giờ?

      Lúc này Tiết thần y mới nhìn thấy áo bào trắng người vô cùng nhem nhuốc. lại cười trêu:"Quỷ thiếu đạo đức, mau cho ta biết, có phải đêm nay hai vợ chồng nhà ngươi bị người ta ám sát hay ? Khiến ta vui vẻ khoái trá!"

      Lời đứng đắn của Tiết thần y kéo tâm trí ngao du phương nào của Quân Cơ Lạc trở về. Quân Cơ Lạc bĩu môi, sắc mặt biến hóa kỳ lạ sau đó cười với Tiết thần y:"Lão Tiết, nếu ta là ngươi, tại ta nên lo lắng mới phải, trước kia chỉ có quỷ thiếu đạo đức ta cả ngày gây khó dễ ngươi. Sau này, quỷ thiếu đạo đức lớn là ta cùng quỷ thiếu đạo đức cùng đến gây khó dễ ngươi. Chẳng lẽ ngươi biết là sau này ngươi chính là người đáng thương nhất sao... Đến lúc đó, lão Tiết, ngươi phải chịu áp lực lớn."

      "A! Ta cảm thấy vẫn là nên để Tứ Tứ sinh con hơn!" Tiết thần y vô cùng xem thường, mất hứng gấp gáp chạy lấy người.

      Khi rồi, khóe miệng Quân Cơ Lạc lộ vẻ tươi cười, cúi đầu, dựa vào vách tường, ôm lấy hai cánh tay, bắt đầu tính toán làm thế nào để đối phó với Đường Vân Nhiễm, mới có thể giệt trừ tận gốc rễ ả.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Hàn Lận nhận được tin tức mới nhất có liên quan tới Đường Vân Nhiễm, liền vội vàng chạy tới gian phòng của Hạ Kiêu Tử. Dạ Kiêu Tử rời giường rửa mặt xong, đứng ở cửa sổ có thể nhìn ra đại môn phủ Cửu Thiên Tuế.

      "Quốc chủ, có tin tức mới nhất của Đường Vân Nhiễm. Nữ nhân đó bắt Trì Lệ Dập, đêm qua hẹn hai vợ chồng Quân Cơ Lạc tới bãi tha ma, thiếu chút nữa giết được vợ chồng bọn họ!" Phong Hàn Lận đem trọng điểm của tin tức nhận được với Dạ Kiêu Cửu.

      Đôi mắt đào hoa của Dạ Kiêu Tử hơi nheo lại, khuôn mặt mị hoặc như đóa hoa túc hé ra trong đêm tối tươi cười dã, vuốt cằm mình :"Đường Vân Nhiễm này cũng có chút bản lĩnh đó chứ."

      "Quốc chủ, Đường Vân Nhiễm bắt được Trì Lệ Dập, lệnh cho ả giao Trì Lệ Dập cho chúng ta . Thực dám giấu, lão phu và Trì Lệ Dập coi như là bạn cũ. Tuy lão phu và ông ta phò chung quân vương, nhưng lão phu luôn công nhận ông ta là hùng có bản lĩnh chống đỡ trời đất. Đối phó với người hùng này, quốc chủ phải thể trí tuệ cùng khí phách của bản thân mới có thể khiến ông ta hàng phục. Nếu vẫn để Trì Lệ Dâp ở trong tay Đường Vân Nhiễm, chắc chắn thà chết chứ chịu khuất phục."

      Dạ Kiêu Tư gật gật đầu đồng ý, xoay người với Phong Hàn Lận :"Ngươi phái người thông báo cho Đường Vân Nhiễm, ta muốn gặp ả."

      Phong Hàn Lận lui xuống.

      Dạ Kiêu Cửu lại quay đầu, ánh mắt chăm chú nhìn phủ Cửu Thiên Tuế. Hình như đêm qua Đường Tứ Tứ trở về phủ, chẳng lẽ là bị Đường Vân Nhiễm hại xảy ra chuyện gì?

      Buổi chiều hôm đó, cạnh ngọn núi trong thôn ở ngoại ô, Dạ Kiêu Cửu gặp được Đường Vân Nhiễm, Đường Vân Nhiễm quỳ phục mặt đất, tư thế kính cẩn hèn mọn :"Thỉnh an quốc chủ, quốc chủ vạn tuế vạn vạn tuế."

      Dạ Kiêu Tử thản nhiên nhìn ả, ngồi xuống ghế đối diện Đường Vân Nhiễm. Sau đó liền có người nông phụ bưng trà xuân long đỉnh lên. Phong Hàn Lận ngồi xuống chỗ cách xa Dạ Kiêu Cửu.

      Dạ Kiêu Tử nâng chén trà lên, thổi nhè lá trà qua bên, sau đó mới cười nhàn nhạt :"Ngươi làm chuyện gì ta đều biết hết. Làm tệ, uổng công lúc ấy ta phái người tới hoàng cung Tiêu quốc cứu ngươi ra." Đường Vân Nhiễm cười nịnh bợ, hùa theo "Quốc chủ có ân cứu mạng, cả đời Nhiễm nhi cũng dám quên. Sau này dù quốc chủ có việc gì, cứ sai khiến Vân Nhiễm giúp ngài, Vân Nhiễm dù phải chết cũng nhất định vì quốc chủ mà cúc cung tận tuy."

      Khóe miệng Dạ Kiêu Cửu nhếch lên trào phúng, lạnh lùng " Hy vọng ngươi nhớ kỹ lời ngày hôm nay. Tốt lắm, trước kia ta dặn ngươi làm chuyện gì cứ tiếp tục làm cho tốt . Ngươi lệnh cho thủ hạ đem Trì Lệ Dập ra đây."

      Đường Vân Nhiễm hèn mọn ngẩng đầu lên, Dạ Liêu Cửu nhìn thấy khuôn mặt đầy sẹo của ả chán ghét nhíu mày, nâng chân đá ả vài cái "Ngươi cứ cúi đầu mà đáp lời ."

      "Khởi bẩm quốc chủ... Trì Lệ Dập giả dối gian xảo, vô cùng ngoan cố. bằng quốc chủ cứ để Vân Nhiễm dạy dỗ thời gian rồi giao cho ngài. Hơn nữa, thực dám giấu diếm, Vân Nhiễm giữ lại Trì Lệ Dập là còn có chỗ dùng tới. Cho nên hy vọng quốc chủ để Vân Nhiễm giữ Trì Lệ Dập thời gian rồi giao cho ngài sau."

      Dạ Kiêu Cửu đặt chén trà xuống bàn, nét mặt tà mị thêm ý cười hiểm :"Đường Vân Nhiễm, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao? Cho ngươi giữ Trì Lệ Dập để khiến phục tùng ta? Ha ha... là vọng tưởng quá đáng. Người ta muốn là chiến thần Tiêu quốc Trì Lệ Dập, chứ phải là người mà bị ngươi dạy dỗ. Cho nên hãy bớt nhảm , ngươi nên nhanh chóng phái người đem Trì Lệ Dập ra đây ."

      Hai tay của Trì Lệ Dập nhuốm đầy màu tươi của tướng sĩ Trần quốc, nhưng ai ai cũng biết là người quang minh lỗi lạc, cho dù là tướng quân Tần quốc, khi nhắc đến Trần Lệ Dập dù hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng ai dám chửi bới nhân phẩm của ông ta.

      tướng quân xuất sắc như thế, dù mười, à , dù trăm Đường Vân Nhiễm cũng đánh đổi được.

      "Quốc chủ... Trì Lệ Dập....Vân Nhiễm sợ cố chấp khó thuần phục, hại đến quốc chủ!" Đường Vân Nhiễm nhanh chóng kiếm cớ.

      Dạ Kiêu Cửu đứng lên khỏi ghế, bước tới trước mặt Đường Vân Nhiễm dừng lại "Hãy bớt nhảm , mau cho người đem Trì Lệ Dập dẫn ra đây!" Đường Vân Nhiễm ra sức thoái thác khiến càng chắc chắn Đường Vân Nhiễm làm gì đó với Trì Lệ Dập.

      Đường Vân Nhiễm đúng làm vài chuyện đối với Trì Lệ Dập. Lúc trước, ả căn bản biết Dạ Kiêu Cửu đến Tiêu Quốc, cho nên ả bắt chước cách xử phạt người khác của Quân Cơ Lạc, chém mấy đao lên lưng Trì Lệ Dập, sau đó lại đổ mật ong rồi sát muối lên vết thương, thả đám chuột tới cắn xé lưng của Trì Lệ Dập.

      tại ả thấy Da Kiêu Cửu coi trọng Trì Lệ Dập như vậy, nếu giờ để biết ả hành hạ Trì Lệ Dập, Dạ Kiêu Tử vì muốn chiếm lấy tâm của Trì Lệ Dập có thể lấy mạng ả.

      Cho nên, ả mới dám sai người đem Trì Lệ Dập tới.
      nancy1986, Layla06, tart_trung16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :