1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 183: Lộ ra dấu vết của Đường Vân Nhiễm!
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đường Vân Nhiễm quay lại nhìn Phụ quốc công phủ, ác độc cười, sau đó xoay người rời . được nửa đường, đến ngõ yên lặng, trong ngõ có vài đứa bé khoảng bốn, năm tuổi rượt đuổi chơi đùa với nhau, chạy ở cuối cùng là đứa bé bốn tuổi béo núc ních, bởi vì béo mà nhóc thể nào chạy nhanh như mấy đứa nhóc kia.

      Kết quả, khi chạy đến góc đường, tiểu béo vừa vặn cẩn thận đụng phải Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm dừng chân, cau mày lạnh nhạt liếc nhìn tiểu béo kia cái.

      Vì tiểu béo đụng phải ả nên cũng bị ngã lăn ra đất. Đến khi bé ngẩng đầu, liền nhìn thấy Đường Vân Nhiễm quấn lụa đen kín mít cả người. Bé cố gắng mở to hai mắt nhìn Đường Vân Nhiễm, lúc này Đường Vân Nhiễm ngồi xổm xuống, nâng tay mở khăn che mặt của mình ra.

      Tiểu béo nhìn thấy khuôn mặt xấu xín phủ đầy vết sẹo kia, lập tức "oa oa" khóc lớn lên. Khóe miệng Đường Vân Nhiễm hơi nhếch, dùng giọng ôn nhu, dỗ dành hỏi, “Bạn , em xem, tỷ tỷ đẹp ?”

      “Mẹ…” Đối với đứa con nít chỉ mới có bốn tuổi mà , làm sao mà bé biết được phải vuốt mông ngựa nịnh nọt Đường Vân Nhiễm. Bé chỉ biết, khuôn mặt này của Đường Vân Nhiễm làm cho bé vừa nhìn cảm thấy chán ghét. Bé bị gương mặt của ả dọa cho sợ run.

      Ánh mắt Đường Vân Nhiễm đột nhiên trở nên ác độc, vươn tay bóp cổ tiểu béo, cất giọng the thé , "Ta hỏi ngươi đó, khuôn mặt này của tỷ tỷ có phải là cực kỳ đẹp hay ?”

      Móng tay sắc nhọn đâm vào trong da thịt, khiến cho tiểu béo càng khóc lớn hơn. Khóe miệng Đường Vân Nhiễm hơi cong lên, trong mắt lộ ra tia sáng ác độc như rắn rết, "Ta hỏi, ngươi xem, khuôn mặt của đại tỷ tỷ ta có phải là cực kỳ đẹp hay ?”

      Tiểu béo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo khiến người ta buồn nôn của ả, bị dọa đến mức bắt đầu gọi mẹ mình. Đường Vân Nhiễm phiền chán, trực tiếp nâng tay tát vào mặt thằng , "Dám khóc? Được! Ta cho ngươi cả đời này đều được nữa…”

      Tay Đường Vân Nhiễm dùng chút lực, sau đó lại từ trong ống tay áo lấy ra viên thuốc, cưỡng ép nhét vào trong miệng của đứa bé kia.

      Thế giới nhanh chóng yên tĩnh lại, chỉ có đứa nhóc bốn tuổi sau khi nuốt viên thuốc mà Đường Vân Nhiễm nhét vào miệng, cả người trực tiếp ngã xuống đất, miệng còn ngừng sùi bọt mép.

      Đường Vân Nhiễm vừa lòng nở nụ cười, đứng lên, hết sức dứt khoát bước qua người đứa bé bốn tuổi. Sau lưng ả chính là đứa bé vừa đụng phải ả cái, đôi con ngươi ngừng nở lớn ra, bọt mép trộn lẫn với máu loãng trào ra từ trong miệng. Bé muốn kêu ai đó, nhưng trong cổ họng căn bản thể nào phát ra tiếng được nữa.

      cơn gió hiu hiu thổi qua, làm rớt khăn che mặt Đường Vân Nhiễm. Đường Vân Nhiễm lấy từ trong tay áo ra cái gương đồng, soi soi trong gương, dường như lại nhìn thấy được hoàng thành đệ nhất mỹ nhân Đường Vân Nhiễm năm xưa. Khi đó ả chính là đối tượng được vô số nam nhân trong hoàng thành theo đuổi, bọn họ ai ai cũng đều ái mộ ả.

      Cho dù là lúc này, cho dù khuôn mặt giờ của ả bị rạch nát, nhưng ả vẫn cảm thấy mình đẹp hơn Đường Tứ Tứ. Gương mặt kia của Đường Tứ Tứ, mặt , mũi tẹt, lông mi dài, môi dày như cánh hoa… ràng còn chưa tới hai mươi mà mặt lại xấu đau xấu đớn… Đâu có giống ả, vốn dĩ đẹp, cho nên mặc dù là bây giờ, ả cũng vẫn đẹp hơn Đường Tứ Tứ.

      Đường Vân Nhiễm vừa lòng cười cười, cuối cùng mới biến mất nơi góc đường.

      Chỉ đáng thương cho tiểu béo, nén nhang sau đó được người khác phát ra, người nhà của bé tức tốc đưa bé đến y quán. Đại phu trong y quán cho cả nhà, “Aiz, còn kịp rồi... Cổ họng của đứa bé này bị người ta hạ độc câm… Bây giờ các ngươi vẫn nên mau chóng ôm đứa bé tìm Tiết thần y , ông ấy là đệ nhất thần y trong hoàng thành, bây giờ chắc chỉ còn có ông ấy mới có hi vọng chữa lành cổ họng cho đứa bé này…”

      đứa bé còn yên lành, khi lại bị người khác độc câm, người trong nhà làm sao chịu được đả kích này. Sau khi đại phu dứt lời, bà nội của đứa bé trực tiếp ngất , còn cha mẹ thà chất phác của đứa bé y theo ý kiến của đại phu, lập tức đưa đứa bé đến y quán của Tiết thần y. tại độc người Tiết thần y được giải, ở trong y quán buôn bán mấy thứ của lão như thường lệ.

      Nhưng sau khi lão chẩn đoán cho đứa bé xong, cũng phán là đứa bé mới chỉ có bốn tuổi này cả đời thể mở miệng chuyện được nữa.

      Khi Quân Cơ Lạc cùng Đường Tứ Tứ trở lại Cửu Thiên Tuế phủ, Thanh Nhi sớm chuẩn bị nước ấm để tắm xong đâu đấy. giờ cơ thể Đường Tứ Tứ rất nặng nề, tuy Thanh Nhi biết nàng thích có người khác nhìn khi nàng tắm, nhưng bây giờ Thanh Nhi lại cực kỳ cố chấp, nhất định phải hầu hạ bên cạnh. Đường Tứ Tứ còn cách nào, chỉ có thể để mặc cho Thanh Nhi hầu hạ bên cạnh.

      Hôm nay vẫn như mọi khi, chẳng qua đến khi Đường Tứ Tứ tắm xong, định từ trong thùng tắm đứng dậy, liền có đôi bàn tay to đứa đến đỡ lấy nàng. Đường Tứ Tứ cảm thấy khác thường, ngẩng đầu nhìn, lại thấy biết từ khi nào Quân Cơ Lạc cho Thanh Nhi lui , còn đứng ngoài thùng tắm chờ nàng.

      Đôi mắt của Quân Cơ Lạc cực kỳ thành đảo loạn người Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ mắng câu “hạ lưu” rồi nhanh chóng vói tay lấy quần áo vắt bình phong. Quân Cơ Lạc vội vàng ngăn nàng, cầm lấy tấm vải lụa mềm mại sạch bọc cả người nàng lại, sau đó hết sức cẩn thận lau nước đọng người nàng.

      Trong cả quá trình, Đường Tứ Tứ đều đỏ mặt kháng cự động tác của , nhưng Quân Cơ Lạc lại quá mức bá đạo, kháng cự của nàng cũng chỉ tương đương với con mèo gãi ngứa.

      Buổi tối, dưới ánh đèn.

      Đường Tứ Tứ tựa nửa người vào đầu giường, Quân Cơ Lạc dán lỗ tai lên cái bụng lộ của Đường Tứ Tứ.

      "Tứ Tứ, ta nghe thấy con của chúng ta chuyện với ta!” Quân Cơ Lạc cực kỳ nhàng hôn lên bụng Đường Tứ Tứ như đối đãi với bảo bối, gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ ngu đần của người sắp làm cha.

      Bàn chân trần của Đường Tứ Tứ đá đá lên người , “Con cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó nhất định có người cầu lấy máu nghiệm thân. Thiếp muốn nhìn xem, khi đó chàng làm thế nào?”

      Quân Cơ Lạc đặt bàn tay to lên bụng nàng, cảm giác được làn da nàng mềm mại nhẵn nhụi khiến thích buông tay. nghĩ cũng thèm nghĩ, trả lời, “Có gì khó đâu. Lúc này trong triều đình cũng có ai dám sẵng giọng với ta. Cùng lắm đến lúc đó ta giao hết mấy chuyện trong tay cho Mạc Lương, còn ta mang theo nàng cùng với đứa bé rời là được. Nàng yên tâm, chỉ bằng khuôn mặt này của tướng công nhà nàng, để cho mẹ con hai người phải chịu đói.”

      tại Mộ Dung Nhược Hồng thành ; còn con ma ốm yếu Mộ Dung Quân Thương kia tuy còn sống, nhưng mạng cũng chẳng còn được bao lâu; Mộ Dung Ôn Trạch chết... Cả nhà Mộ Dung đều bị đùa bỡn trong tay, bây giờ mối thù của coi như là báo được kha khá. đúng là muốn lùi về.

      Đường Tứ Tứ nâng tay xoa bụng mình, rốt cuộc nàng cũng chỉ là phụ nhân bình thường, trong lòng ngóng trông chỉ là người nhà được bình an. Lời Quân Cơ Lạc , cũng rất phù hợp với tâm ý của nàng.

      Đêm khuya, ôm nàng vào trong ngực. Nửa đêm Đường Tứ Tứ muốn vệ sinh, thể xoay người, nhưng lại phát lúc ngủ mà đôi cánh tay sắt của Quân Cơ Lạc vẫn ôm chặt nàng tha. Bất đắc dĩ, nàng đành phải kêu Quân Cơ Lạc đứng dậy. Giây trước Quân Cơ Lạc còn trong mộng, giây sau biết nương tử của mình muốn đứng lên, hai lời, nhảy xuống giường, trực tiếp bế nàng đến nhà xí.

      Đường Tứ Tứ vệ sinh xong, lại ngủ được, đột nhiên muốn ăn mỳ sợi. Quân Cơ Lạc chỉ có thể đứng dậy sai người kiếm. Sau khi mỳ sợi nóng hầm hập được bưng lên, Đường Tứ Tứ ăn được vài ngụm lại còn khẩu vị nữa. “Thiếp muốn ăn lựu…” Đường Tứ Tứ lại đưa ra cầu “vô lý”.

      Quân Cơ Lạc vỗ vỗ vai nàng, cẩn thận dụ dỗ, "Lão Tiết rồi, thứ đồ như lựu ăn nhiều làm đen răng, đừng ăn thứ đó nữa được ? Ta cũng muốn sau này con của chúng ta chỉ vào nàng, giễu cợt hàm răng đen thui của nàng đâu…” Tuy lột vỏ lựu rất dễ, nhưng mấy loại đồ này ăn hai quả còn được, còn nếu cứ ăn tiếp, làm đen răng, hai là phụ nữ có thai như nàng ăn vào rồi bị nhiệt biết làm sao?

      Vì thế, mấy loại đồ ăn tốt với cơ thể thế này, khống chế vô cùng nghiêm khắc, để cho nó xuất trước mắt Đường Tứ Tứ.

      Đường Tứ Tứ cảm thấy sau khi bụng mình nhô lên, cũng làm màu hơn, thậm chí bản thân nàng cũng biết là rất ngượng ngùng. Nhưng Quân Cơ Lạc lại xem việc bị nàng sai sử là niềm vui. Dù sao đứa bé trong bụng nàng chính là của Quân gia bọn họ, người làm phụ thân như thương còn ai thương nữa.

      Gần đây người trong Giám sát tập ty phản ứng, bảo là hai ngày nay thấy Mạc Lương xuất . Hai ngày sau, Quân Cơ Lạc nhận được tin thi thể của Mạc Lương được người ta phát ở ngoại ô, cấp tốc chạy ngay tới nhìn.

      Khi Quân Cơ Lạc đến nơi, sớm có vài tiểu đầu mục trong Giám sát tập ty vây quanh đó. Nhìn thấy Quân Cơ Lạc, hốc mắt mọi người đỏ lên, , "Cửu Thiên Tuế, Mạc phó … Cửu Thiên Tuế, chúng ta phải tìm ra hung thủ báo thù cho .”

      Mí mắt Quân Cơ Lạc khép lại, sâu trong con ngươi có sóng ngầm mãnh liệt dâng trào lên. đến trước thi thể bị ngâm nước đến phù thũng cả người kia, sắc mặt nháy mắt trầm đến đáng sợ.

      Chỉ mới vài ngày trước, Mạc Lương còn từng cười với , thấy bây giờ có lão bà sưởi ấm giường, nên cũng muốn cưới vợ sinh con. Vậy mà tại, Mạc Lương lại mình im lặng nằm đây… Hai mắt còn bị người ta khoét mất…

      Quân Cơ Lạc mím chặt môi, trong đôi mắt có màn nước mỏng. Tính ra, Mạc Lương theo năm năm. Khi quen biết Mạc Lương, Mạc Lương vẫn còn là tên ngốc đứng làm xiếc nơi đầu đường. Khi đó cuộc sống của Mạc Lương vô cùng túng quẫn, trong nhà còn có mẫu thân bị liệt. Sau đó vì chuyện mà bọn họ hiểu nhau, Mạc Lương liền theo làm việc bên cạnh . Bao nhiêu năm trôi qua, tình cảm huynh đệ giữa bọn họ, cần cũng biết.

      Bây giờ lại như vậy, nếu mẫu thân nhà biết…

      Quân Cơ Lạc cắn cắn cánh môi, sắc mặt xanh mét vui, hỏi, "Quan phủ thế nào? Ai phát thi thể của Mạc Lương? Với lại bên phía khám nghiệm tử thi thế nào?”

      "Cửu Thiên Tuế, quan phủ sáng nay có tiều phu đốn củi trở về, lúc ngang qua con sông này, liền phát thi thể của Mạc phó trôi dạt lên bờ. Bọn thuộc hạ cũng điều tra tiều phu kia, lời của tiều phu giống như làm bộ. Bên phía khám nghiệm tử thi người Mạc phó có mấy chục vết thương, suy đoán ban đầu có khả năng là Mạc phó bị người giết hại vào hai ngày trước… Hơn nữa thủ pháp của người giết cũng khác mấy vụ án giết người trước là bao. Đoán chừng chính là tổ chức sát thủ thần bí kia ra tay…” Trong số cấp dưới, có người hết mọi tin tức mà biết cho Quân Cơ Lạc.

      Ánh mắt hung ác nham hiểm của Quân Cơ Lạc vẫn chưa rời khỏi thi thể của Mạc Lương, sau hồi, mới dùng giọng lãnh uy nghiêm , “Truyền lệnh của bản đốc, cho người truyền ra mấy manh mối mà trước đó chúng ta tra được ra ngoài. Nếu có ai có được tin tức gì của tổ chức sát thủ kia, bản đốc tự xuất tiền túi, thưởng vạn lượng bạc.”

      Chẳng mấy chốc tin tức được truyền ra ngoài, nhưng vẫn hề thu được tin tức nào liên quan đến tổ chức sát thủ kia. Trong thời gian này, Tiết thần y cũng nhận ủy thác của cha mẹ đứa bé bị độc câm, hy vọng Quân Cơ Lạc có thể hỗ trợ tìm ra hung thủ độc câm con bọn họ.

      "Quỷ thiếu đạo đức, đứa bé kia rất là đáng thương. Nhưng người bên quan phủ lại căn bản tra ra được tí xíu manh mối nào. Người nhà của đứa bé này biết ta với ngươi có ít giao tình, bọn họ liền hy vọng ngươi có thể giúp bọn họ chút. giờ đứa bé kia chuyện được, thực là rất sợ người lạ. Nhưng nghe vài đứa bé lúc đó chơi chung với thằng bé , bọn họ thấy được nữ nhân toàn thân phủ kín quần áo màu đen ngang qua bọn họ. mặt nữ nhân kia cũng mang theo cái khăn che mặt, bọn thấy diện mạo. Nhưng sau đó, đứa bé kia bị người ta độc câm… Bọn họ đoán, thằng bé chính là bị nữ nhân này độc câm… Nữ nhân này đúng là nên bị chém ngàn đao mà! Có thể làm ra chuyện như vậy với đứa bé!”

      Quân Cơ Lạc vươn tay nhàng vuốt ve cằm mình, Tiết thần y ra manh mối nữ nhân toàn thân mặc quần áo đen này, khiến cho nhớ tới vài vụ giết người trước đó, cũng từng có người chứng kiến nhắc tới điểm này. Có lẽ vụ này có liên quan gì đấy với mấy vụ án giết người trước kia.

      Quân Cơ Lạc ôm lòng muốn xem thử, tìm mấy đứa nhóc lúc đó, quả là để cho tra ra ít manh mối. Sau đó lâu, thông cáo được lan ra khắp hoàng thành, cũng dán bố cáo truy nã nữ nhân toàn thân mặc y phục màu đen, mặt che khăn đen, chỉ lộ ra hai con mắt, hơn nữa còn viết hết tội danh của ả lên bảng thông báo.

      Người được Dạ Kiêu Cửu phái tới phụ trách giám thị Đường Vân Nhiễm là Cao Đại Đồng. Khi đọc bảng thông báo mới biết Đường Vân Nhiễm lại điên đến thế, ngay cả đứa con nít cũng buông tha. lập tức tìm Đường Vân Nhiễm, quở trách , "Ngươi ngươi đối phó Quân Cơ Lạc, nên quốc chủ của chúng ta mới chống đỡ cho ngươi. Ngươi giết người bên cạnh Quân Cơ Lạc, chúng ta cũng ngươi tàn nhẫn. Nhưng ngay cả đứa bé mà ngươi cũng buông tha... Nữ nhân như ngươi, đáng sợ!"

      Cao Đại Đồng cũng có đứa con mới năm tuổi, hơn nữa lòng dạ của cũng xấu xa, nên đối với hành động này của Đường Vân Nhiễm, vô cùng khinh thường.
      nancy1986, tart_trung, thuytlu23 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 184: Kỹ năng thứ tám của Cửu Thiên Tuế: chinh phục lão "nhạc phụ" ngoan cố
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Cao Đại Đồng cực kỳ chướng mắt phương pháp ác độc như của Đường Vân Nhiễm, chỉ có người có bản lĩnh mới có thể ngược đãi để tìm được khoái cảm người đứa bé.

      "Đường Vân Nhiễm, giờ những người mà ngươi sử dụng đều là do quốc chủ của chúng ta đưa cho ngươi. Ta viết tất cả những hành động hung hăng càn quấy của ngươi ở đây vào trong thư báo cho quốc chủ biết. Ngươi nữ nhân này cứ ngồi đó mà chờ quốc chủ trừng phạt ." Khuôn mặt của Cao Đại Đồng đầy vẻ chính khí, phất tay áo, bỏ lại lời này rồi cất bước rời khỏi gian phòng của Đường Vân Nhiễm.

      "Cao thị vệ, ngươi dừng bước!" Đường Vân Nhiễm đột nhiên cất tiếng gọi Cao Đại Đồng lại.

      "Ngươi còn có chuyện gì?" Cao Đại Đồng kiên nhẫn dừng chân lại, quay đầu nhìn nàng. Đường Vân Nhiễm nâng tay tháo khăn che màu đen mặt mình xuống, nở nụ cười quỷ dị với , "Cao thị vệ, ta đẹp ?” Đường Vân Nhiễm trầm cười hỏi.

      Cao Đại Đồng cau mày, châm chọc cười , "Xấu như Chung Vô Diệm.” Bỏ lại lời này, cũng còn muốn với ả thêm câu nào nữa, trực tiếp cất bước rời khỏi phòng. Đường Vân Nhiễm lấy ra gương đồng từ trong tay áo, lại soi soi trong gương, trong gương đồng liền phản chiếu lại gương mặt xấu xí đầy sẹo. Đường Vân Nhiễm nâng tay vuốt lên mặt gương, khóe miệng hơi nhếch lên, tạo thành độ cong quỷ dị.

      Đêm đó, Cao Đại Đồng viết thư, sai sứ giả của đưa thư đến Trần quốc rồi trở về phòng ngủ của mình. Điếm tiểu nhị chuẩn bị cho thùng nước nóng tỏa nhiệt như trong ngày mùa đông.

      Nhưng khi ngâm cả người vào trong thùng tắm, cửa phòng “kèn kẹt” tiếng, bị người từ bên ngoài mở ra. Cao Đại Đồng nghe được tiếng mở cửa, nhưng tưởng điếm tiểu nhị muốn tới rót thêm nước cho , liền , “Nơi này của ta cần nước ấm, ngươi cần mang thêm nữa.”

      Trong phòng ai đáp lại , sau lúc im lặng, mũi của Cao Đại Đồng ngửi được mùi thơm, hồ nghi nhíu mày, quay đầu sang nhìn. Ai ngờ vào ngay lúc này, có sợi dây thừng từ trời giáng xuống, thít chặt lấy cổ .

      "Cao thị vệ, ngươi chỉ là con chó, chó làm sao có thể cắn người chứ?” Giọng trầm từ trời giáng xuống, con ngươi của Cao Đại Đồng kịch liệt co giãn, trong đôi mắt in lại khuôn mặt xấu xí đầy vết sẹo của Đường Vân Nhiễm.

      "Đường Vân Nhiễm... Ngươi to gan... Ta nhất định phải tố giác ngươi với quốc chủ…” Cổ của Cao Đại Đồng bị sợi dây thừng trong tay ả thít chặt, hô hấp của cũng trở nên càng ngày càng khó khăn, gian nan đạp đạp hai cái, chỉ thấy trận bọt nước bị bắn lên tung tóe.

      Trong mắt Đường Vân Nhiễm lộ ra vẻ tàn độc như rắn rết, “Cao thị vệ, ngươi còn cơ hội đó nữa…” Đường Vân Nhiễm tuyên bố xong những lời này, hai tay dùng thêm ít lực, dùng sức lôi kéo dây thừng trong tay. Cao Đại Đồng giãy giụa muốn từ trong thùng tắm đứng lên, Đường Vân Nhiễm xem xét đúng thời cơ, lấy tốc độ cực nhanh từ trong tay áo lấy ra thanh chủy thủ, trực tiếp đâm vào trong ngực Cao Đại Đồng.

      "Đường Vân Nhiễm, ngươi chết tử tế được..." Bởi vì mất máu, sắc mặt Cao Đại Đồng đột nhiên trắng bệch, đồng tử cũng chầm chậm tan rã.

      Đường Vân Nhiễm thu tay, ả để sát gương mặt xấu xí của mình vào Cao Đại Đồng, cong cong môi, quỷ dị hỏi, "Cao thị vệ, ta đẹp ?”

      Giọng Cao Đại Đồng vang như sắt thép, trả lời, “Diện mạo như Chung Vô Diệm, lòng như bò cạp độc…”

      Đường Vân Nhiễm đột nhiên "Ha ha" cười lớn, thanh bén nhọn cao vút mà tiêu điều. Ả lại tàn nhẫn cầm thanh chủy thủ tay cắt động mạch cổ tay Cao Đại Đồng, máu tươi đỏ sẫm liền theo động mạch chảy ra ngoài.

      "Cao thị vệ, cứ từ từ hưởng thụ tất cả những thứ mà ta chuẩn bị cho ngươi .” Ả mị cười, sau đó mới đeo khăn che màu đen lên mặt lần nữa, cầm lấy ngọn nến cháy, châm lên màn che.

      Màn che gặp lửa, lập tức bốc cháy.

      Đường Vân Nhiễm thuận tiện quăng ngọn nến tay xuống đất, cuối cùng mới vỗ vỗ tay, cười to rời khỏi gian phòng của Cao Đại Đồng. người Cao Đại Đồng bị trọng thương chồng chất, trơ mắt nhìn ngọn lửa lớn đốt sạch màn che, sau đó còn lan ra đến xà gỗ.

      bước chân lên quỷ môn quan, cố gắng thu đủ sức lực, rốt cuộc cũng đẩy nghiêng được thùng tắm, ngã ra mặt đất. Thế lửa hung hiểm giảm xuống, chịu đựng vết thương người, từng bước lết về hướng cửa phòng…

      " tốt, cháy !" Trong khách điếm biết là ai kêu lên tiếng, trong phút chốc toàn bộ khách nhân trong khách điếm đều kích động chạy ra. Cao Đại Đồng nằm bò đất, lết từng chút ra ngoài, vươn tay kéo lấy cái chân vượt qua trước mặt

      "Cứu ta..." Cao Đại Đồng gian nan mở miệng cất tiếng.

      Người bị Cao Đại Đồng kéo lấy cũng kịp nghĩ nhiều, trực tiếp chụp lấy Cao Đại Đồng từ đất, cõng người, chạy ra khỏi khách điếm.

      Chẳng mấy chốc khách điếm bị hỏa long cắn nuốt, Đường Vân Nhiễm chờ toàn bộ gian khách điếm bị lửa bao bọc, đứng ngay dưới cửa khách điếm, ngửa đầu nhìn, nở nụ cười đắc ý thành công.

      Nơi góc khách điếm lên bóng người, trong mắt Đường Vân Nhiễm lên tia ngoan độc, qua đó. Trong đêm đen, bóng đen mặc y phục dạ hành màu đen quỳ mặt đất, "Chủ nhân thứ tội, bởi vì ít chuyện liên quan, chúng ta ngăn được người, tại người truyền tin kia ra khỏi hoàng thành…”

      "Chết tiệt! đám phế vật! Nhanh chóng đuổi theo cho ta. với bọn họ, bất kể thế nào cũng phải chặn được người truyền tin kia…” Bằng , nếu thư của Cao Đại Đồng đưa đến Trần quốc, Dạ Kiêu Cửu bỏ qua cho ả.

      “Vâng!” Bóng đen cung kính tiếng rồi lập tức lắc mình, thấy đâu nữa. Đường Vân Nhiễm lại quay đầu liếc mắt nhìn khách điếm kia cái, sau khi xác định ngọn lửa trong khách điếm đủ để làm cho Cao Đại Đồng chết cháy, ả lập tức rời .

      Trì Lệ Dập thích Quân Cơ Lạc, nhưng Thẩm Hoa Dung lại thích nhất loại nam nhân lớn lên vừa đẹp trai vừa có thân hình như thế này. Có lần, hai vợ chồng còn từng nổi lên tranh cãi vì Quân Cơ Lạc.

      Trì Lệ Dập kiên trì cho rằng, tuy Quân Cơ Lạc là người có năng lực, nhưng nữ nhân theo nam nhân có năng lực như vậy lại là bất hạnh. Nếu nữ nhân kia là người nào khác cũng thôi, đằng này nàng lại là cháu ruột của ông, điều này làm cho Trì Lệ Dập luôn nghĩ biện pháp muốn xóa bỏ đứa bé trong bụng cháu mình.

      Thẩm Hoa Dung lại phản bác , "Được rồi, lão ngoan cố. Thiếp cảm thấy Quân Cơ Lạc người thanh niên này có diện mạo tuấn, năng lực phi phàm, mỗi lần nhìn thấy thiếp còn cười tủm tỉm nữa. Người trẻ tuổi như vậy còn nhiều, Tứ Tứ có thể gả cho , người làm cậu như chàng cũng đừng có ngại này ngại nọ nữa. Theo thiếp thấy, với Tứ Tứ quả thực chính là đôi do trời đất tạo nên."

      Khác với tâm tình của “nhạc phụ” Trì Lệ Dập, Thẩm Hoa Dung đối với Quân Cơ Lạc lại có xu thế kiểu mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Chỉ cảm thấy người thanh niên này từ xuống dưới cũng tẹo khuyết điểm nào.

      Trì Lệ Dập hừ lạnh tiếng, dùng sức vung tay áo, "Phụ nữ với trẻ con là biết gì!”

      Thẩm Hoa Dung vừa nghe liền mất hứng, cũng chỉ vào Trì Lệ Dập sẵng giọng , "Trì Lệ Dập, chàng ta là phụ nữ biết gì? Phi! Mắt của đại tướng quân chàng mới là bị phân bịt kín rồi ấy. Nghe Tứ Tứ có thai, Tử An vui mừng, thiếp cũng vui mừng. Thiếp nghĩ nếu con trai của chúng ta ở đây, thằng bé cũng vui mừng thay Tứ Tứ. Chàng nhìn , mấy người bọn thiếp điều cảm thấy đây là chuyện tốt. Duy chỉ có mình chàng, cả ngày bày ra khuôn mặt như đưa đám, cứ làm như như người ta thiếu tiền chàng vậy. Chàng làm vậy phải là định làm bọn thiếp buồn bực à?

      Còn nữa, cả ngày chàng cứ cháu chàng hiểu chuyện, nhưng thiếp thấy con bé có khi còn thông minh hơn cả thiếp. Ít ra người ta biết phải gả cho người thương mình, hiểu biết về nam nhân của mình. Chàng thấy bây giờ con bé vui vẻ hơn khi làm đích nữ Đường gia trong Đường phủ à? Muội muội chàng dặn chàng người làm ca ca này phải trông nom con cái của muội ấy cho tốt, mấy năm nay chàng cũng rất tận tâm tận sức trông nom, nhưng con bé với Tử An ở Đường phủ còn phải là thê thảm sao. Mà điều này cũng lên, người làm cậu như chàng cũng có bản lĩnh có thể chăm sóc bọn cho tốt.

      Chính bản thân chàng chăm sóc tốt cho con bé, vậy sao chàng lại luôn ghét bỏ Quân Cơ Lạc chứ. Tuy con đường sau này của hai vợ chồng bọn họ gian nan chút, nhưng dù sao cũng tốt hơn là làm vợ chồng đồng sàng dị mộng chứ. Bất kể thế nào, thiếp ủng hộ bọn họ. Cặp vợ chồng bọn họ phải đối phó với kẻ thù bên ngoài rất khó khăn rồi, lúc này người làm trưởng bối như chúng ta cũng cần phải kéo chân sau của bọn nữa.

      Sau này nếu hai người bọn họ xảy ra chuyện, người làm mợ như thiếp nhất định giúp đỡ!”

      Thẩm Hoa Dung lưu loát bài phản bác dài dằng dặc, làm Trì Lệ Dập bị nghẹn họng được câu nào. Trì Lệ Dập đấu lại bà, căm giận trừng mắt liếc xéo Thẩm Hoa Dung cái, sâu kín bỏ xuống câu, "Ta cãi với nàng” rồi rời .

      Thẩm Hoa Dung dõi theo bóng dáng cứng rắn của ông, liền biết mình đắc tội với lão ngoan cố nhà mình. Bà bĩu bĩu môi, ở đằng sau ông giọng lẩm bẩm câu, “Thực đúng là đáng . hiểu sao năm đó ta có thể thích lão ngoan cố như vậy nữa!”

      Sau trận cãi nhau đó, Thẩm Hoa Dung liền thường xuyên lộ liễu đón Đường Tứ Tứ vào trong quốc công phủ, Thẩm Hoa Dung sai người hầm ít nước canh bổ dưỡng đến cho Đường Tứ Tứ. Gần đây Quân Cơ Lạc vì muốn truy tra người giết hại Mạc Lương, nên thời gian ở bên cạnh Đường Tứ Tứ cũng ít . Thi thoảng có vài lần tới cửa đón Đường Tứ Tứ về phủ, vậy mà cũng gặp phải Trì Lệ Dập.

      Trì Lệ Dập vẫn cứng đầu như trước, kiên trì với ý kiến của mình. Hai người thi thoảng ngồi cùng bàn ăn cơm, Trì Lệ Dập cũng bày ra vẻ mặt hòa nhã cho Đường Tứ Tứ cùng Quân Cơ Lạc.

      Thẩm Hoa Dung lại buông tay, bà với Đường Tứ Tứ, tình cảm tình cảm, kiểu gì cũng còn có tình cảm. Tuy Trì Lệ Dập là lão ngoan cố, nhưng ông ấy cũng chỉ có cháu là nàng, khi ông thấy được Quân Cơ Lạc đối xử tốt với nàng rồi, trong lúc vô thức tự nhiên thừa nhận thôi.

      Vì thế hàng ngày Thẩm Hoa Dung vẫn để xe ngựa phủ mình đến đón Đường Tứ Tứ qua phủ như trước. Trì Lệ Dập sợ vợ, thể trêu vào tướng công tốt tuyệt thế Quân Cơ Lạc trong mắt Thẩm Hoa Dung, liền lấy công làm lý do, trốn đến Già Lam tự.

      Mà hành động này của ông, lại làm cho Đường Vân Nhiễm vẫn luôn thầm giám thị ông tìm được cơ hội xuống tay. Trì Lệ Dập gặp phải lần bị thương cực kỳ nghiêm trọng trong đời mình, cũng may mà bởi vì chuyện này, quan hệ ác liệt giữa ông với Quân Cơ Lạc cũng chuyển biến tốt hơn.
      nancy1986, Layla06, tart_trung28 others thích bài này.

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Cái bà Đường Vân Nhiễm này sao đánh mãi ko chết vậy
      ThiênMinhQuan Tiểu Yến thích bài này.

    4. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      cầm tinh con gián... mà thôi cửu đập thêm phát nữa là nát rồi
      Quan Tiểu Yến thích bài này.

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 185: Khắc tinh Đường Vân Nhiễm đến đây!
      editor: Jun
      beta: Quảng Hằng
      Tại chùa Tự, trong thiện phòng của Nhất Nặc đại sư.

      Hai tay Nhất Nặc đại sư tạo thành chữ thập, mặt là nụ cười mỉm nhìn bàn cờ trước mặt, bàn cờ quân trắng ăn quân đen đến hơn phân nửa. Đối diện, Trình Lệ Dập híp mắt, cúi đầu suy nghĩ bước tiếp theo nên nước cờ như thế nào.

      Nhất Nặc đại sư bưng trà hoa mai lên, thưởng thức ngụm rồi mới :
      "Tướng quân, ván cờ hôm nay, lão nạp cảm thấy cần đánh tiếp nữa. Tâm của ngài có đặt bàn cờ. Lão nạp thắng ngài rất dễ dàng." Nhất Nặc đại sư lộ vẻ từ bi, nhàng .

      Trì Lệ Dập thấy tâm của mình bị Nhất Nặc đại sư phát , dễ dàng đem quân đen bàn tùy ý áp đảo. Nhất Nặc đại sư thừa cơ ăn luôn quân đen của , từng bước từng bước, quân đen của Trì Lệ Dập bị quân trắng bức tới chân tường thể phản kháng.
      Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn Nhất Nặc đại sư:"Đại sư, thực dám giấu diếm. Tại hạ gần đây có điều nghĩ thông, mong đại sử chỉ điểm."

      "Trì tướng quân mời !" Nhất Nặc đại sư cười .

      "Đại sư, phật gia như mây "Tu di tàng giới tử, giới tử nạp tu di", lại có câu " hoa nhất thế gian, sa ngày đường". Từ trước tới nay, Trì mỗ làm việc đúng theo câu " thẹn với lương tâm", nhưng gần đây, Trì Mỗ bị chuyện của cháu mình khiến phải suy nghĩ. Lời này ra khiến đại sư chê cười, tuy rằng phu nhân ta vẫn thường khen tướng công cháu ta. Nhưng theo ta thấy, nhìn đâu cũng là khuyết điểm. Ta cũng từng có ý định muốn suy nghĩ tốt về , dù sao cũng là tướng công cháu ta. Nhưng cả người ta vẫn thoải mái.Đối với vẫn sao nhiệt tình nổi. Tại hạ muốn nhanh chóng đem hai người mỗi người ngả."
      Nhất Nặc đại sư mỉm cười:"Buông được hãy buông, có cho mới có nhận lại. Tướng quân mãi cứ chấp nhất hai chữ " buông" làm sao có thể "Tốt" đây?"

      "Ý đại sư ta hiểu được, nhưng Trì mỗ chỉ có duy nhất đứa cháu . Con bé lại giống hệt muội muội khuất của ta. Năm đó Trì mỗ quyết đoán mới làm ra sai lầm. tại, Trì mỗ muốn cháu này lại giống mẫu thân tuổi còn trẻ mà bất hạnh."

      Nhất Nặc đại sư nhàng lắc đầu:"Trì tướng quân, nhiều năm qua như vậy, năm đó khiến muội ngươi chết đúng là có liên quan tới ngài. Ngài sai ở chỗ chỉ "bảo bọc quá kĩ, nhưng nhận biết đúng sai". Nhìn lại mà , cho dù năm đó tướng quân vì muội muội mà tìm vị tướng công tốt cho nàng, nhưng nếu muội của ngài lại hiểu thấu đáo đạo chuyện xử , sau đó nghiệp quả của nàng có lẽ cũng phải ."

      Khi Nhất Nặc đại sư tới đây, liếc nhìn Trì Lệ Dập cái thấy sắc mặt Trì Lệ Dập ngưng trọng lại tiếp:"Lão nạp cảm thấy, tại tướng quân ngài lại vẫn như trước kia dẵm lên vết xe đổ. Nếu ngài muốn tốt cho nàng, nên để nàng "nhận biết đúng sai". Dạy nàng cách ứng phó với hồng trần thế tục. Huống chi, ngài cùng với nàng chỉ có vài chục năm ít ỏi trần duyên, rồi ngày hai người còn trần duyên, nàng có ngài che chở, đến lúc đó thế nào? Tướng quân, bỏ được bỏ, có cho mới có nhận lại."
      Sắc mặt Trì Lệ Dập dịu lại, tựa hồ nghe hiểu lời Nhất Nặc đại sư.

      Nhưng mà, ông vẫn còn có chút cam lòng, cất giọng tự giễu:"Lời đại sư , Trì mỗ trở về tất suy nghĩ lại kĩ . Chỉ là, đến buồn cười, từ khi Cửu Thiên Tuế cùng cháu tại hạ thành hôn, tại hạ nhìn thế nào cũng thể vừa mắt."
      Nhất Nặc đại sư vuốt râu cười to, cất cao giọng :"Tướng quân, ngài là...cũng là bình thường thôi. Năm đó nhạc phụ của tướng quân chỉ sợ cũng giống như ngài, nhìn ngài đâu đâu cũng đều là khuyết điểm." Nhất Nặc đại sư xong lời này, đột nhiên nhớ tới Thẩm Hoa Dung bưu hãn mạng mẽ, tự thấy chính mình sai rồi, nhanh chóng sửa lại :"Lão nạp lỡ lời. Lấy tính cách của Trì phu nhân, nhạc phụ ngài năm đó khẳng định nhìn ngài càng nhìn càng thích, hận thể đem ngài biến thành nhi tử thân sinh mà đối đãi. Còn sau khi hai vợ chồng ngài thành thân, khẳng định nhạc phụ ngài giúp con rể ngài rất nhiều."

      Trì Lệ Dập bị Nhất Nặc đại sư như vậy cười, tâm tư bỗng nhiên thông suốt.

      Ông cười khổ cúi đầu :"Theo như lời đại sư, xem ra Trì mỗ hẳn là sai vì ghen tị quá nhiều." Kỳ , ông bất mãn với Quân Cơ Lạc đều là do ông đem Quân Cơ Lạc cùng chính mình so sánh. Ông thấy tác phong làm việc của mình khiêm tốn khoa trương, nhưng Quân Cơ Lạc lại cố tình kiêu ngạo hận thể khiến toàn thiên hạ vây quanh .

      Nhìn thấy như vậy, ông so sánh với chính mình thấy còn rất non trẻ gánh vác nổi việc chăm sóc cho cháu của ông. Khiến trong lòng ông có mâu thuẫn với Quân Cơ Lạc.

      "Đúng rồi, đó chính là do ghen tị quấy phá. Tướng quân, con cháu đều có phúc của con cháu, chuyện tình của người trẻ mà người ngoài xen vào chỉ làm cho họ càng thêm khó chịu." Nhất Nặc đại sư mân mê chuỗi phật châu trong tay, lại ôn hòa cười :"Hơn nữa, lão nạp thấy, cháu tướng quân...là người có mệnh số kỳ lạ. Mệnh của nàng người như tướng quân ngài cũng thể xoay chuyển được."

      Nghe Nhất Nặc đại sư đánh giá Đường Tứ Tứ như vậy, Trì Lệ Dập vội hỏi han:"Đại sư, mệnh của Tứ Tứ kỳ lạ chỗ nào?"

      Nhất Nặc đại nhân định trả lời Trì Lệ Dập ngoài thiện phòng vang lên tiếng gõ cửa. Đồ đệ của Nhất Nặc đại sư bên ngoài thiện phòng vọng vào:"Sư phụ, thời gian ngọ khóa sắp đến, các vị sư huynh sư đệ tập trung trong điện chờ ngài."

      "Ngươi xuống trước , vi sư tới ngay." Nhất Nặc đại sư vọng ra, sau đó mới quay đầu với Trì Lệ Dập:"Tướng quân, lão nạp cũng sợ tiết lộ thiên cơ. Nhưng vẫn với ngài câu, mệnh của nàng kỳ lạ ở chữ "chết".

      Trì Lệ Dập định hỏi thêm, hai tay của Nhất Nặc đại sư chắp lại, nhìn ông sâu, đầy thâm ý:"Tướng quân, ngài cũng mau hồi phủ quốc công . Ngôi chùa này của lão nạp, thể chứa nổi vị Phật lớn như ngài."

      Trì Lệ Dập hiểu gì hết , Nhất Nặc đại sư xong câu này liền ra khỏi thiện phòng.

      Trong thiện phòng, Trì Lệ Dập đem chung trà uống cạn, rồi mới ra khỏi thiện phòng của Nhất Nặc đại sư. Chân trời biết từ khi nào mây đen kéo đến, thấy sắp có tuyết rơi.

      Trì Lệ Dập mình vào chùa Tự, lại được Nhất Nặc đại sư khai đạo phen, tại nghĩ lưu lại chùa Tự nữa. Bảo tiểu hòa thương đem ngựa của mình tới, Trì Lệ Dập rời khỏi cửa chùa. Ngựa đến nửa đường trời bỗng có tuyết rơi.
      Tuyết rơi trắng xóa khiến mắt thể phân biệt được đường . Hai chân thúc vào bụng ngựa, vội vàng hồi phủ.
      Mà khi ngựa qua gò đất khuất tầm mắt, chỗ tối đột nhiên xuất mũi ám khí bắn về phía bụng ngựa Trần Lệ Dập cưỡi. Bạch mã bị kinh hách, ngửa đầu lên trời hí vang, liền cuồng loạn chạy như điên đường. Mắt thấy sắp đụng vào gốc cây đại thụ, Trì Lệ Dập thể lập tức bay khỏi lưng ngựa.

      đám hắc y nhân mai phục sẵn lập tức bay xuống, bao vây lấy Trì Lệ Dập. Sắc mặt Trì Lệ Dập lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đảo qua đám hắc y nhân, ông đại khái có thể tính được, đám hắc y nhân này có khoảng hơn ba mươi người.

      Trì Lệ Dập híp mắt, trong lòng thầm đoán xem ai phái người ám sát ?

      " Chiến thần tướng quân đại danh đỉnh đỉnh - Trì Lệ Dập của Tiêu quốc, vinh hạnh"

      giọng nữ đầy châm chọc ở thân cây bên đường truyền đến. Trì Lệ Dập ngẩng đầu nhìn qua, phía sau thân cây liền có nữ tử mặc hắc y ra. mặt nữ tử dùng khăn đen che lại, khiến Trì Lệ Dập thấy được mặt của nữ tử kia.

      "Ngươi là. . .nữ tử mặc hắc y bị truy nã?" Trong mắt Trì Lệ Dập lên ánh sáng nguy hiểm. Trước đó quan phủ cũng đăng bố cáo truy nã nữ tử mặc hắc y, nghe ả ta cùng thủ hạ giết người vô số, thậm trí ngay tiểu hài tử cũng buông tha. Lại bởi vì ả thường xuyên mặc hắc y, dân chúng liền gọi ả là"hắc y quả phụ", ý ả là người ác độc tàn nhẫn.

      "Đúng vậy, ta chính là hắc y quả phụ bị quan phủ truy nã. Trì tướng quân, hôm nay quả phụ này lại muốn tìm ngươi gây phiên toái." Đường Vân Nhiễm cười trầm, lộ ra đôi mắt ác độc bên ngoài.

      Trì Lệ Dập quát lớn:"Ngươi rốt cuộc là ai?"

      Đường Vân Nhiễm trả lời đầy ác độc:"Trì tướng quân, cần gấp gáp. Rất nhanh ngươi biết ta là ai. cho ngươi biết, ta chỉ lần từng tưởng tượng đem ngươi ngũ mã phanh thây. ngờ hôm nay, chuyện này rốt cuộc cũng xảy ra. Ta đột nhiên cảm thấy, ngũ mã phanh thây căn bản đủ để bình phục oán hận trong lòng của ta với ngươi, Trì tướng quân, ngươi cứ chờ xem. Ta dùng phương pháp đặc biệt xử trí ngươi."

      Đôi mắt ả tràn đầy oán độc, Trì Lệ Dập mím môi, mày nhíu chặt:"Xin hỏi, Trì mỗ cùng ngươi có ân oán gì, lại khiến ngươi đối địch với ta?"

      câu này, lại khiến Đường Vân Nhiễm tăng thêm hận ý đối với Trì Lệ Dập. Giọng Đường Vân Nhiễm đột nhiên thay đổi, như gió rít gào điên cuồng cười :" Cừu oán của ngươi và ta vô cùng to lớn. Nếu phải vì ngươi, bộ dáng ta cũng biến thành quỷ như bây giờ. Chiến thần tướng quân? Ha ha...Hôm nay ta muốn biến chiến thần tướng quân thành con rùa tướng quân."
      "Rốt cuộc ngươi là ai?" Trì Lệ Dập nghĩ ra, mình đắc tội với nữ nhân khi nào.

      "Đừng nóng vội, ngươi biết nhanh thôi." Đường Vân Nhiễm khẽ câu, ánh mắt như chứa băng giá, ả ta giơ tay lên, hắc y nhân liền theo mệnh lệnh của ả tiến công về hướng Trì Lệ Dập.

      Trì Lệ Dập võ công phi phàm, nếu trong tình huống bình thường, đối với những người này, tuy thể thủ thắng nhưng cũng có thể trốn thoát. Nhưng hôm nay Đường Vân Nhiễm xuất tuyệt chiêu, trong lúc Trì Lệ Dập đối phó với đám hắc y nhân, Đường Vân Nhiễm ở bên ngoài vòng vây mệnh lệnh cho cung nỏ mai phục tại chỗ tối chuẩn bị cung nỏ bắn về hướng Trì Lệ Dập.
      lúc đánh nhau kịch liệt, Trì Lệ Dập ý thức được nguy hiểm gần kề, ông đạp chân, thân ảnh quỷ mị vút lên, né tránh tất thảy trường kiếm cùng tên nhọn hướng ông phóng tới.

      Đường Vân Nhiễm diễm khẽ mở môi đỏ mọng, hướng Trì Lệ Dập đánh nhau kịch liệt :"Trì tướng quân, ngươi có muốn biết tình trạng của nhi tử ngươi Trì Hằng Liễn hay ? cho ngươi biết, chết, bất quá tại sống cũng bằng chết. Ta hào phóng cho ngươi biết, tại ở trong tay ta. Cho tới nay, ta cho người đánh gãy chân , bẻ gãy cánh tay , a, còn con mắt nữa. Đáng tiếc cho , mặt mũi tuấn như vậy mà bị hủy..."

      Đường Vẫn Nhiễm bắt đầu dùng chiến thuật tâm lý gây ảnh hưởng tới Trì Lệ Dập. Kỳ , Trì Hằng Liễu sao có thể ở trong tay ả, lại càng thể gãy chân hay đứt tay gì đó, chẳng qua chỉ là lời dối để rối tâm trí Trì Lệ Dập mà thôi.

      Trì Lệ Dập nghe thấy như vậy, bị ảnh hưởng là có khả năng. Võ công dù cao cường tới đâu, chỉ là đối mặt với hơn ba mươi tên hắc y nhân, còn phải tránh né cung tiễn, thêm phải chịu đựng lời áp bách của hắc y quả phụ. Trong khốn cảnh, ngờ tới, chiêu thức võ công của ông lại lộ ra sơ hở, bị đám hắc y nhân kia khám phá, vì thế liền bị vây hãm.

      Chờ Trì Lệ Dập bị bắt, Đường Vân Nhiễm mới đến trước mặt ông.

      "Trì tướng quân, ngươi phải muốn biết ta là ai sao? Ngươi xem xem, ta rất đẹp phải ?" Đường Vân Nhiễm tháo khăn che mặt xuống, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

      Trì Lệ Dập nhìn thấy khuôn mặt bị che kín phía sau những vết sẹo con ngươi trở chợt tối.
      "Đường, Vân, Nhiêm?"

      "Đúng vậy! Chính là ta, chính là người bị người nhà họ Trì và họ Đường các ngươi thảm hại Đường Vân Nhiễm. Trì tướng quân, thể ngờ phải . Ngươi đường đường là đại tướng quân, thế nhưng lại rơi vào trong tay ta. cho ngươi biết, ta chờ ngày này lâu, quá lâu rồi." Đường Vân Nhiễm trừng mắt lớn, đem khuôn mặt đầy vết sẹo tiến đến trước mặt Trì Lệ Dập, như bị điên mà .

      Trong lòng ả thống hận Đường Tứ Tứ, cũng thống hận Quân Cơ Lạc. Nhưng Trì Lệ Dập này ả cũng cực kỳ hận. Nếu phải Đường Tứ Tứ có Trì Lệ Dập bảo vệ, ả ta khi còn ở Đường phủ sớm đùa chết Đường Tứ Tứ rồi.

      Trì Lệ Dập, chiến thần tướng quân ư? Chó má!

      Đường Vân Nhiễm lại cười :"Trì tướng quân, ngươi xem, tại ta bắt được ngươi. Nếu ta dùng ngươi làm mồi dụ, dụ dỗ phu thê Đường Tứ Tứ , bọn họ có mắc mưu hay ?"

      Trì Lệ Dập biết ý định của ả ta, sắc mặt trầm xuống.



      Trong lúc đó, ngã tư đường hoàng thành. Dạ Kiêu Cửu cùng quốc sư Phong Hàn Lận ngã tư đường Tiêu quốc. Phong Hàn Lận nhìn cảnh vật hai bên đường, cảm khái :"Ta rời nơi này ra hơn mười năm, nhưng nơi này vẫn hề thay đổi ."
      Dạ Kiêu Cửu cười dã, tay cầm cây quạt nhàng gõ bàn tay :"Quốc sư, ta thấy, Tiêu quốc này tuy đẹp, cũng bằng Trần quốc đất đai cằn cỗi. Giang sơn dù có tú lệ, chỉ có nằm trong tay ta đó mới là phong cảnh."

      Trong lòng Phong Hàn Lận rất thích Dạ Kiêu Cửu có chí khí như vậy. cười cười :"Quốc chủ, lại , tại Tiêu quốc này ta cũng có vài người bạn cũ. Chờ lần khác có cơ hội, ta nhất định gặp bọn họ."

      Dạ Kiêu Cửu cười cười từ chối cho ý kiến, nhưng rất nhanh liền thu lại ý cười :"Bất quá trước mắt, chúng ta vẫn là nên tìm Cao Đại Đồng. Ta muốn nhìn xem, Đường Vân Nhiễm mà Cao Đại Đồng kia tới có ác độc như vậy hay ?"
      Last edited: 2/10/16
      nancy1986, Layla06, tart_trung13 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :