1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có Phỉ - Priest (4/170)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 4: Tạ Doãn
      (tiếp)
      Đêm về khuya.

      Tạ Doãn nằm an tĩnh ngọn cây, hít thở đều đặn, dường như hoà hòa thành thể với cây đại thụ. Cách hai nắm tay có tổ chim, chim mẹ che chở chim non, tổ lớn bé ngủ đến bốn vó chổng lên trời, có vẻ gì là bị con người bên cạnh này kinh động.

      Đột nhiên, trận gió quét qua, chim mẹ giật mình, cảnh giác mở mắt ra. Chỉ thấy hai người đứng gác của Tứ thập bát trại từ trong rừng rậm xẹt qua nhanh như tên bắn.

      Người của Tứ thập bát trại thân thích cũng thân quen, đều coi nhau như huynh đệ phụ tử, giữa lẫn nhau khó được ăn ý, hai người kia cách xa tám trượng trao đổi ánh mắt, ngay cả ra dấu tay cũng cần, coi như là trao đổi xong, lập tức như có thần giao cách cảm mà chia làm hai đường, lục soát đường lớn, lục soát đường , đảo mắt cái tung ảnh liền song song biến mất.

      Hai người xa, chim mẹ mới xoay đầu lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào Tạ Doãn.

      Mí mắt Tạ Doãn động chút, ánh mắt lặng yên như vật chết, chim mẹ trừng mắt nhìn chốc lát, cái "nhánh cây" này ngoại trừ hình dạng bên ngoài rất quái lạ, còn lại thấy có vấn đề gì, liền yên lòng tiếp tục vùi đầu vào cánh, lại ngủ.

      Rừng rậm yên tĩnh, biết con ếch ở nơi nào dây thanh nhịp nhịp phát ra tiết tấu, côn trùng lớn thầm ngừng, ước chừng qua thời gian nén nhang, đột nhiên hai người canh gác kia biết từ chỗ nào nhảy ra, tụ hợp lại chỗ cũ —— ra hai người bọn họ vừa rồi truy lùng.

      Hai người tìm tòi quanh vùng phụ cận phen, bóng ma cũng thấy.

      Người trẻ tuổi hơn : "Tứ ca, có lẽ chúng ta nhìn lầm rồi."

      Hán tử lớn tuổi hơn thận trọng : " ngày còn có khả năng nhìn lầm, hai người chúng ta tổng cộng bốn con mắt, còn có thể mỗi ngày nhìn lầm sao? Kẻ này khinh công nhất định cực cao, những ngày này mực lượn quanh bốn phía rào chắn của chúng ta, biết có rắp tâm gì... Mặc kệ thế nào, trước về truyền thư, kêu các huynh đệ tối nay chú ý hơn chút, nếu như có chuyện, chúng ta bắt được, nhưng trăm lẻ tám điểm gác trong tối ngoài sáng đằng trước, đơn thương độc mã, cho dù hóa thành chim cũng bay qua được."

      Đợi hai người rời , lại ước chừng qua gần nửa canh giờ, ánh trăng bị mây che khuất lần nữa ló ra, mí mắt Tạ Doãn lúc này mới khẽ động, trong nháy mắt liền biến trở về vật sống, tiếp theo nhàng đáp xuống tựa như phiến lông vũ.

      ước chừng trong tuổi nhược quán (*), đôi mắt phẳng lặng như hồ nước, dường như có thể thu hết cảnh vật ánh trăng xung quanh vào trong tầm mắt, phản chiếu ra vầng trăng cong cong, cực sáng, cũng cực yên tĩnh.

      dựa vào thân cây suy tư lát, thò tay dò xét trong ngực, lấy ra khối lệnh bài cỡ bàn tay —— nếu như lúc này có trọng thần tiền triều ở đây, chắc chắn cực kì khiếp đảm, phía kia có khắc tám chữ đại triện (*) "Thiên tử tín bảo, quốc vận hưng thịnh", dấu ấn bên giống ngọc tỷ y như đúc.


      Tạ Doãn tung tung cái lệnh bài vừa kì lạ vừa vượt quyền trong tay, thờ ơ ước lượng chút. nghe được phía trước có trăm lẻ tám chỗ gác, cũng bối rối, hái xuống lá cây cỡ lớn bên cạnh, cuộn lại, để sương sớm tụ vào chính giữa, uống nhuận miệng, lập tức xoay người trượt ra ngoài.

      Cả người dường như phi trọng lượng, mũi chân điểm đầu cành, nhàng lướt qua, nơi vừa rời , thường thường động thoáng, sương sớm vương phiến lá rơi xuống giọt.

      Tương truyền chiêu thức ấy gọi là "Phong qua vô ngân", trong những môn khinh công cao cường nhất đời, có thể so với Xuyên hoa nhiễu thụ và Đạp tuyết vô ngân, tuổi còn trẻ, đúng là cao thủ khinh công tuyệt đỉnh.

      (Vô ngân: để lại dấu vết. Nhiễu thụ: lượn/quấn quanh thân cây)

      đường lớn, cũng đường , ngược lại vòng quanh Tứ thập bát trại.

      Tạ Doãn đến Tứ thập bát trại, là vì gặp để đưa đồ vật cho người.

      sớm biết Tứ thập bát trại rất khó tiến vào. Nếu như xin cầu kiến, chừng người còn chưa gặp, chính mình trước bị nữ dạ xoa Lý Cẩn Dung kia cắt thành nồi lẩu thịt rồi. Mà xông vào hay lẻn vào càng thể —— đại gian tặc Tào Trọng Côn còn chưa làm được, Tạ Doãn tự cảm thấy bản thân còn chưa đến mức phải làm tặc nhân.

      thập phần kiên nhẫn, phủ phục ngoài Tứ thập bát trại gần nửa năm, đầu tiên là giả bộ khách hành hàng tháng vân du tứ phương, Tứ thập bát trại có khả năng hoàn toàn đoạn tuyệt với bên ngoài, luôn có nhiều thứ cách nào tự túc, phải phái người ra ngoài mua. Tạ Doãn bên làm quen địa hình bên dỏng tai nghe ngóng tin tức, ngay cả chuyện "Lý Đại đương gia thích bánh sủi cảo nhân củ cải trắng" đều ghi nhớ.

      tháng sau, trà trộn vào đoàn người đưa thực phẩm tươi, lại thể vào núi.

      Người trong trại để cho bọn họ đưa hàng đến bên ngoài, sau đó chính mình phái người tới đón. Tạ Doãn nhớ đường vào, nửa đêm ỷ vào khinh công trác tuyệt của mình đến dò xét, ngờ đánh giá thấp canh phòng sâm nghiêm của Tứ thập bát trại, lướt vào, còn chưa kịp mừng ra mặt, liền bị đuổi giết như cẩu, vất vả mới thoát thân.

      Từ đấy về sau, lòng trầm xuống, vòng quanh Tứ thập bát trại hơn ba tháng, ngay cả mấy hang thỏ núi đều nhớ rành mạch, cẩn thận thăm dò quanh ngoại biên nhiều lần, cuối cùng ông trời cũng phụ lòng người, tìm ra được con đường duy nhất có nhiều trạm gác như vậy —— chính là đoạn rãnh trời Tẩy Mặc Giang kia.

      Đường người nhất định khổ, Tạ Doãn biết khinh công của mình có đạt đến trình độ "thiên hạ vô song" hay , nhưng mà năng lực vượt qua dòng đại giang này đại khái vẫn có, Lý Cẩn Dung yên tâm như vậy, sông tất có trá. Tạ Doãn mỗi ngày đều dạo qua bờ sông vòng, nhưng vội xuống dưới, ngày ngày ở bên cạnh bờ quan sát.

      Lòng sông có tòa đình , hàng đêm sáng đèn, chứng tỏ bên trong có người trấn giữ.

      Nhưng đêm mười lăm hôm nay, Tạ Doãn lần nữa lẻn vào Tứ thập bát trại, thời điểm đến cạnh Tẩy Mặc Giang, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cái chụp đèn kia.

      Tạ Doãn quyết định nhanh, chọn ngày bằng gặp ngày, cứ như vậy từ vách núi vào.

      thân y phục dạ hành, cúi đầu đối mặt với dòng Tẩy Mặc Giang mạch ngầm cuồn cuộn, sau đó lấy từ trong ngực ra đồng tiền.

      "Bói quẻ, " Tạ Doãn nghĩ rồi , "Mặt phải là vạn đại cát, mặt trái là hữu kinh vô hiểm."

      Lão thiên gia có lẽ chưa từng thấy quẻ biết xấu hổ như vậy, quyết tâm muốn trị , Tạ Doãn vừa mới tung đồng tiền lên trời, cách đó xa đột nhiên truyền đến tiếng động, phảng phất có vật nặng gì đó tiến vào khe sâu, ở trong sơn cốc tĩnh lặng phát ra chuỗi tiếng vang giòn giã, hai bên vách núi có đệ tử tuần sơn, lập tức ánh đèn sáng lên, Tạ Doãn khỏi phân tâm, ai ngờ chỉ chốc như vậy, trận gió vừa thổi đến, nhàng thổi đồng tiền kia lệch khỏi quỹ đạo, kịp tiếp.

      Đồng tiền rơi xuống ngay trước mặt , phải mặt trái cũng phải mặt phải, nó kẹt ở chính giữa hai tảng đá, dáng nằm nghiêng rất phong tao.


      Chú thích:

      Nhược quán: Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là "nhược quán" , chưa đến hai mươi tuổi gọi là "vị quán" .
      Theo: hvdic.thivien.net

      Đại triện: thuộc "triện thư": kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Triện thư chia làm hai loại: đại triện và tiểu triện.
      Last edited: 22/6/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :