1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 66: Tình cùng tự do
      Ngày hôm sau tất cả mọi thứ đều như ngày thường. Thời điểm Tương Như Nhân thức dậy thái tử rời khỏi. Cho hai đứa ăn sáng xong, Tương Như Nhân Dao Hoa các thỉnh an.

      Diệp lương nhân thân mình chín tháng sắp lâm bồn. So với năm năm trước, tại phủ thái tử thêm nhiều đứa , tăng thêm ít sinh khí.

      Tương Như Nhân có cách nào khác ngoài đem chuyện này quăng ra sau đầu. Bởi mấy ngày này thái tử đến Linh Lung các cảm giác được thoải mái cho lắm, dù có gì thể ra mặt nhưng lúc hai người nằm chung giường thế nào Tương Như Nhân lại cảm nhận được.

      Cứ như vậy nửa tháng, mấy người Hứa ma ma cũng cảm thấy được. Sau phen thảo luận, vẫn là Tôn ma ma ra mặt. Này đạo vợ chồng cũng có nhiều kiến thức. Thái tử thân phận như thế dĩ nhiên các nàng thể cầu đón ý hùa. Chỉ có thể cố gắng khuyên Tương Như Nhân bên này nỗ lực.

      Nhưng dạy dỗ lúc này lại tựa hồ có chút thành công nào. Những điều Tôn ma ma Tương Như Nhân đều biết, cũng thấy mình làm tốt. Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của nàng, Tôn ma ma nở nụ cười "Tiểu thư, đây là thái tử điện hạ để ý ngài nên mới như vậy. Nếu là điện hạ thực giận ngài đến đây."

      "Ý của ma ma là, thái tử cảm thấy ta để ý ?" Trầm mặc hồi, Tương Như Nhân mở miệng. Tôn ma ma gật đầu, chính là cái ý đó.

      "Ta biết" Tương Như Nhân gật đầu. Tôn ma ma cảm thấy đến đây là đủ, cần phải cầm tay chỉ từng bước, lui xuống để cho Tương Như Nhân có thời gian tự suy nghĩ.

      Ra tới ngoài phòng, Hứa ma ma chờ nàng. Hai người nhìn nhau, Hứa ma ma thở dài "Tiểu thư cáu kỉnh, liền cứ duy trì vậy sao?"

      Tôn ma ma lắc đầu "Tiểu thư phải cáu kỉnh, thái tử điện hạ cũng phải. Gặp chuyện này chưa hẳn tốt.". . .

      Đầu tháng tám, Diệp lương nhân đủ tháng lâm bồn, sanh ra nữ nhi. Thái tử đặt tên là Tô Lệ Đồng. Đứa khỏe mạnh.

      Tháng tám, phủ Phong Tấn hầu có việc vui. Đích trưởng tôn nữ của phủ Trấn Tây hầu Chu Trường Sinh giữ đạo hiếu năm kết thúc, chuẩn bị gả vào phủ Phong Tấn hầu là Phong Tấn hầu phủ tam thiếu phu nhân.

      Lúc trước Chu Trường Sinh thu được rất nhiều thêm gả của mọi người. Trừ bỏ bằng hữu tốt của tổ phụ lúc sinh tiền, làm cho người ta ghé mắt chính là những thứ được thái hậu và hoàng hậu ban cho.

      Mọi người đối với tương lai của cặp tiểu phu thê này cũng rất mong chờ. Tuy phần lớn trong đó là chờ mong vui sướng khi người gặp họa. Nhưng điều này cũng ngăn được hôn lễ vô cùng náo nhiệt hôm nay.

      Tiền Hạo Mân cũng có tại hôn lễ làm ra chuyện gì khác người. Ước chừng là trước đó bị Phong Tấn hầu cùng lão phu nhân gõ qua nhiều lần, an phận thành thân. đêm động phòng trôi qua thế nào ai biết . Nhưng ngay lúc mọi người cho rằng Tiền gia tam thiếu gia lúc trước lời thề chính là tiếng sấm lớn hạt mưa , thành thân mới tầm nửa tháng, Phong Tấn hầu phủ tam thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng tuyên bố muốn xuất gia.

      Tại vì sao?

      Mọi người đều nằm sấp đầu tường dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng.

      Từ nhiều nguồn tin hợp lại, mọi người đían rằng Phong Tấn hầu phủ tam thiếu phu nhân này phải là kẻ dễ bị bắt nạt a. Vào cửa mới chỉ nửa tháng, nàng đem toàn bộ hậu viện mất mấy năm công phu thu thập của Tiền Hạo Mân giải tán hơn phân nửa. quản nàng là dùng biện pháp gì. Hậu viện kia gồm bảy tám quan nhân, mười tiểu thiếp tại chỉ còn bốn năm người. Tiền Hạo Mân tức giận, trực tiếp tuyên bố muốn xuất gia, muốn Chu Trường Sinh sống đời quả phụ.

      Cái này đúng là... cực kì ngây thơ!

      Chuyện này có người còn bình luận: Phong Tấn hầu phủ tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân vốn dĩ là cùng trình độ. Tam thiếu gia chỉ biết huơ chân huơ tay đòi xuất gia, rất thất bại.

      Mà người thất bại đó tại vô cùng đau khổ. Bản thân tìm nhiều năm, tìm cao giá tiền. Giấc mộng lúc muốn thu toàn bộ mĩ nhân trong thiêm hạ vào hậu viện cyar mình, vào ngày hôm qua, bị nữ nhân kiêu ngạo kia vô tình đánh nát.

      Vì thế muốn mượn rượu giải sầu, muốn tìm mĩ nhân an ủi. bèn tìm đến thanh quan phường, muốn nhìn thấy Thích công tử.

      Ở trong phòng kia, Tiền Hạo Mân càng ngắm Thích công tử càng đau lòng. Mỹ nhân này dù xuất bao nhiêu bạc cũng thu về được. Mà ở trong nhà lại mất gần hết. Toàn gia từ xuống dưới, tổ mẫu luôn thương nhất cũng ủng hộ . Phụ thân lại cần nhắc đến. Nữ nhân kia mới vào phủ được bao lâu, ban đầu nghĩ đơn giản. Phải biết rằng nếu lúc trước biết kết quả như thế này có đánh chết cũng chịu ngoan ngoãn thành thân.

      Tiền Hạo Mân uoonga chén, ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Thích công tử, cảm thấy được an ủi ít, khỏi phun mật vàng "Bản công tử cho tới bây giờ đều có ngược đãi các nàng, dưỡng các nàng sành ăn. Trước khia bản công tử mua các nàng vào phut, các nàng nào có những ngày tốt lành như thế. Kết quả sao, chỉ nghe nữ nhân kia vài câu lập tức rời khỏi bản công tử. "

      Thích công tử ở bên cạnh miễn cưỡng châm rượu, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng "Là điều gì?"

      Mỹ nhân châm rượu, Tiền Hạo Mân nhộn nhạo khe khẽ, tiện đà "Cái gì mà ... sinh mạng đáng quý, tình rất thanh cao, nếu tự do, hai bên đều có thể tự theo đuổi" Tiền Hạo Mân thập phần khinh thường, tiện đà ly rồi lại ly nuốt xuống. Chỉ vì vài câu vớ vẩn này đó, vốn dĩ ngoan ngoãn chỗ, bỗng nhiên như ngộ đạo phải rời khỏi Tiền phủ. Lúc trước từng nếu muốn ép giữ, được thôi, thực rồi.

      là thực thương tâm, vì thế để ý đến Thích công tử sau khi khi nghe hân xong, vẻ mặt lạnh nhạt kia có chút biến sắc.

      "Tình rất thanh cao, hai bên đều có thể tự theo đuổi" Thích công tử thào xong bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến hai vai run run, cười đến cơ hồ ra lệ.

      Tiền Hạo Mân mông lung nhìn . Thích công tử nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Tiếng cười im bặt, mặt lên vẻ miên man. hay: nếu tự do, hai người đều có thể tự theo đuổi.

      Đối với Tiền Hạo Mân, ngắm nhìn lời như vậy cũng là loại thưởng thức. Huống chi cũng nghĩ muốn làm gì Thích công tử. Nửa người ghé vào bàn. Tiền Hạo Mân là rượu say người, người tự say, thấp giọng lẩm bẩm hồi ngủ.

      Thích công tử thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn Tiền Hạo Mân say ngủ bàn, cất lời "Ngươi vì tự do, cũng vì tình , vậy là vì cái gì?"

      Tiền Hạo Mân phản ứng. Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, kẻ sai vặt tiến vào đưa cho phong thư.

      Thích công tử nhìn đến bút danh phía bì thư khẽ giật mình. Mở ra xem xong, nâng tay lên chạm vào chiếc vòng đeo tay còn lại, trong giọng có chút buồn bã " là vì tình , ta đây là vì cái gì?"...

      Tháng chín vào thu. Bên trong phủ thái tử, nhị điện hạ An nhi và trưởng quận chúa Lệ Vân chuẩn bị thái học viện đọc sách. Mấy ngày này thái tử đều sớm về muộn, vì thế trong phủ cũng yên tĩnh hơn nhiều.

      Tương Như Nhân dành thời gian tháng cuối cùng cũng đem gì đó biểu đạt "Để ý chi tâm" chuẩn bị tốt. Mấy ngày nay thái tử bận, thể nhìn thấy . Vì vậy sau bữa chiều, Tương Như Nhân sai người đưa Phượng Dương các.

      Thanh Thu chuyến rất nhanh trở về. Tất cả những gì Tương Như Nhân đưa đều đem trở lại, trong hộp điểm tâm miếng cũng còn nguyên.

      Thanh Thu mang về câu của thái tử "Cũng là tâm ý, sai người đưa chi, tính là thành ý?"

      Tương Như Nhân kêu rên, mang theo Thanh Thu lại chuyến Phượng Dương các.

      Ban đêm đường an bình. Vào thu, trong bụi cỏ ven đường còn có tiếng côn trùng kêu. Đến Phượng Dương các, Tương Như Nhân ở cửa dừng chút, tiếp nhận đồ từ trong tay Thanh Thu, đẩy cửa tiến vào.

      Tô Khiêm Dương tựa vào bàn, ngẩng đầu nhìn là nàng, cũng lộ ra vẻ mặt gì đặc biệt. Chính là buông bút xuống, khí định thần nhàn nhìn nàng.

      Tương Như Nhân đặt thực hộp xuống bàn trà, cũng có ý định vào bên trong. Hành động bàu tỏ tâm ý này cứ khiến nàng thấy quái dị.

      "Điện hạ hay là ăn trước chút gì đó rồi lại tiếp tục" Tương Như Nhân bày các đĩa ra bàn. Tô Khiêm Dương tới, chuyện, ý chờ nàng tiếp.

      Tương Như Nhân thở dài hơi, từ trong lòng lấy ra cái hầu bao "Đây là thiếp thêu cho điện hạ. Bên trong là bùa hộ mệnh cầu từ Nam Sơn tự, thiếp còn thả thêm an thần hương vào bên trong."

      Vừa rồi xem qua lần, Tô Khiêm Dương cúi đầu đánh giá vật trong tay nàng. Hầu bao thêu tinh xảo, mặt thêu mặt trời mọc, mặt là chữ Giác, ít đường viền xung quanh, ngắn gọn, hào phóng.


      Nửa ngày, Tô Khiêm Dương ngẩng đầu "Nhiều ngày như vậy, nàng chỉ thêu cái này? "

      Tương Như Nhân biết có phải ảo giác hay , cứ cảm thấy tại khí tốt hơn hẳn lúc nàng mới vừa bước vào phòng ít, chi tiết "Thiếp thêu rất nhiều cái nhưng đều hài lòng nên mới mất nhiều thời gian như vậy"

      "Tại sao tự nhiên lại thêu hầu bao tặng bản cung?" Tô Khiêm Dương rốt cuộc cũng nhận lấy từ tay nàng, cúi đầu ngồi xuống, khóe miệng có chút ý cười.

      Tương Như Nhân thở dài nhõm hơi "Đây là chút tâm ý của thần thiếp"

      Dành ít thời gian thêu hầu bao, bên trong lại còn bỏ thêm gì đó, coi như cũng là thập phần thành ý. Chuyện hờn dỗi lúc trước cũng trôi qua gần hai tháng, Tô Khiêm Dương cũng mọn đến bực này. Chủ yếu trong lòng là để ý đến phản ứng của nàng mà thôi.

      Trong phòng lại lần nữa yên tĩnh.

      Tương Như Nhân ngẩng đầu xem phản ứng của , bỗng nhiên lại thấy tiều tụy ít. Mấy ngày gặp, sắc mặt có vẻ được tốt, vì thế thân thiết "Điện hạ cũng nên chú ý nghĩ ngơi nhiều chút. Thần thiếp thấy ngài gầy ít"

      Tô Khiêm Dương quơ ray đem hầu bao cất vào trong lòng, tiện đà nhấc chén trà vừa rót lên " sao, ngày gần đây trong cung bận rộn. Mấy ngày nữa các nàng vào cung cũng đừng mang Bình Ninh và Dung nhi theo."

      Mỗi tháng thái tử phi đều dẫn theo các nàng tiến cung thỉnh an, Bình Ninh và Dung nhi từ khi hơn tuổi cũng cùng. Tương Như Nhân nghe như vậy có chút nghi ngờ "Điện hạ, có phải trong cung xảy ra chuyện gì?"


      Tô Khiêm Dương vẫn cho nàng biết trong cung là có chuyện gì.

      Vài ngày sau tiến cung thỉnh an, Tương Như Nhân nghe được ít lời đồn.

      Đồn đãi là về Thực tần, phi tử sinh hạ Lục hoàng tử. Trong tháng qua nàng cơ hồ như phát điên, liên tục xử tử cung nữ thái giám trong cung nàng. Tiếp đọ lại gọi Lục hoàng tử từ trong thái học viện trở về. Lại biết thế nào, nửa tháng sau Lục hoàng tử lâm bệnh.

      Sinh bệnh nên thỉnh thái y. Nhưng Thực tần để vài ngày cũng chịu đăng báo. Đợi thời điểm hoàng thượng và hoàng hậu phát , mạng của Lục hoàng tử kém chút còn.
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 67: Đây là hoàng gia
      Lam thục dung này loạt tình đều rất khác thường. Xử tử cung nữ thái giám là bởi vì bọn họ phạm lỗi, tuy biện pháp có chút ác độc. Nhưng chuyện Lục hoàng tử xử lí như vậy quả khiến người ta nghi ngờ. Vì thế hoàng hậu cho người điều tra Lam thục dung ra ít tình liên quan.

      Tương Như Nhân là nghe đồn Lam thục dung thời điểm tuyển tú dùng thủ đoạn minh bạch. Sau khi tiến cung đối với hoàng thượng bất trung, cùng người cấu kết. Rất có khả năng lục hoàng tử phải của hoàng thượng.

      Lời đồn như vậy mỗi cái đều là tử tội. Trong hoàng cung cố hết sức ém chuyện này xuống. Mấy ngày nay thái tử ra vào cung thường xuyên cũng là vì chuyện này.

      Chẳng qua dù tin tức có bị áp chế vào cung vẫn nghe được ít.

      Tương Như Nhân đối với Lam thục dung này rất có ấn tượng. Mấy năm trước cùng Trình Bích Nhi chứng kiến màn kia sau sơn giả nàng đời này quên nổi. tại Lam thục dung bị nhốt tại trong cung của mình. Tương Như Nhân là cảm thấy hoamgf hậu tra ra được gì đó nhưng tiện thông báo với bên ngoài.

      Lam thục dung cấu kết với người khác là , còn là người trong hoàng tộc. Tương Như Nhân bỗng nhiên nghĩ đến cái chết của Kỳ Tố Như, trước đó cũng là ồn ào huyên náo tin đồn nàng cùng Tam hoàng tử. Nếu như hoàng hậu tra ra được chuyện giữa Lam thục dung và Tam vương gia. Hoàng gia rồi lại sắp đặt lý do gì hợp lý cho Lam thục dung đây? ...

      Vài ngày sau, lúc Tương Như Nhân nghe được tin tức, Lam thục dung bị xử quyết ở trong cung.

      Hoàng hậu tự hạ mệnh lệnh, người Lam gia vốn theo Lam thục dung được thăng quan cũng tránh khỏi điều xấu. Trong đêm, hai mươi mấy mạng người Lam gia đều bị giết.

      Tương Như Nhân nghe được tin Lsm gia máu chảy thành sông cũng thoải mái. Ngay cả nha hoàn cũng được tha, vì Lam thục dung phạm lỗi, họa giáng toàn gia.

      Hoàng gia cũng giấu diếm chuyện này. Công khai tội của Lam thục dung cùng Lam gia. Đầu tiên là lừa gạt hoàng gia, mua chuộc quan viên tuyển tú đưa Lam thục dung vào cung. Thứ hai là tội danh ở hậu cung của Lam thục dung, sát hại vô số cung nhân vô tội nhằm che giấu chuyện mình cùng người cấu kết.

      Chuyện như tuyển tú, từ địa phương đến trong cung là trải qua rất nhiều thủ tục, thể chỉ cần mua chuộc quan viên. Lấy tình cảnh Lam gia lúc đó có khả năng lo lót toàn bộ đường từ xuống dưới, chuyện này tra ra là còn liên lụy đến Tam vương gia.

      Hoàng gia ban tội cho Lam gia là mua chuộc quan viên tuyển tú, lừa gạt Tam vương gia giúp đỡ Lam thục dung có thể thuận lợi tiến cung.

      Này ra chỉ là lí do để thoái thác. Trong Lâm An thành truyền tai nhau Tam vương gia và Lam thucj dung sớm có quen thuộc. Chẳng qua là Lam gia bọn ho suy nghĩ, giữa làm trắc phi vương phủ và phi tử trong cung, bọn họ chọn vị trí sau.

      Nhưng đây cũng chỉ là ngầm lưu truyền. Trước kia chuyện Lục thế tử phi cùng Tam hoàng tử bị đồn thổi, trong cung liền đem người này nọ đều gông lại. tại toàn bộ Lam gia đều bị ban chết rồi, được xuôi tai nhưng người chết hết, còn ai có thể đứng ra là gì. Hoàng gia thế nào chính là thế ấy!

      Tương Như Nhân nghe mấy tin này, cảm thấy lạnh người.

      Lúc trước Thất công chúa gây chuyện. Tứ công chúa có tội, Thất công chúa có sai nhưng nhận tội cũng chỉ là các thế gia tiểu thư, các công chúa việc gì.

      Kỳ Tố Như bệnh chết, nàng cho tới bây giờ cũng tin vào nguyên nhân đó. Tam hoàng tử lập tức đại hôn, rời Lâm An thành đất phong, chẳng phải là thủ đoạn tránh né sao.

      Bây giờ lại đêan chuyện của Lam thục dung. Lam thục dung tất nhiên có sai, còn là đại sai. Nhưng nàng ta cấu kết cùng ai, có lẽ bây giờ hoàng gia cũng tra ra. Nàng và Trình Bích Nhi biết. Trong Lâm An thành có lẽ cũng có người biết. Nhưng được phơi bày ra hề là nàng cùng người trong hoàng gia cấu kết. Chịu tội chỉ có Lam gia.

      Hoàng gia bao che khuyết điểm, vẫn là cực kỳ bao che khuyết điểm. Coi như người nhà, nàng dâu cưới vào nhà nếu cùng người ngoài xảy ra tranh chấp, hoàng gia bảo hộ các nàng. Nhưng nếu là xung đột nội bộ, lúc này các nàng cũng chỉ được xem như người ngoài mà thôi.

      Bao che khuyết điểm kiểu như vậy, thế nào lại khiến lòng người lạnh lẽo.

      Tương Như Nhân cúi đầu nhìn nữ nhi còn vô cùng hồn nhiên. Bọn họ Tô, là người trong hoàng tộc, tương lai được hoàng gia che chở, dù có phạm sai, phía trước vẫ có người vì bọn họ hết sức chống đỡ.

      Bình Binh tiếp nhận tầm mắt Tương Như Nhân nhìn đến, nhu nhu hô tiếng, người tiến tới gần. Tương Như Nhân ôm chặt nàng. Tiểu nha đầu kia hôm nay cũng ngoan, tuawh hồ biết hôm nay tâm tình nàng tốt, cũng la hét đòi ra ngoài.

      Cảm nhận được đứa trong lòng, Tương Như Nhân dễ chịu hơn chút, cúi đầu hôn cái trán của Bình Ninh. Tiểu nha đầu kia thân thiết sờ mặt nàng, hôn lại nàng cái.

      Đến chiều Tô Khiêm Dương lại đây. Ngày thường lúc vừa tới cửa thấy Bình Ninh hớn hở lập tức gọi phụ thân, sửa lại cho nàng là phụ vương nàng còn chịu. Hôm nay Tô Khiêm Dương tiến vài trong phòng, Bình Ninh và Dung nhi cùng ngoan ngoãn ngồi sạp cùng hô tiếng phụ vương.

      Trong phòng khí có vẻ được vui vẻ. Tương Như Nhân buông sách thỉnh an "Điện hạ ngài đến"

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống, hai hài tử đều hướng về bên này. Kể cả Dung nhi bình thường quá thân cận hôm nay cũng theo tỷ tỷ sát lại bên người . Tô Khiêm Dương cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân thấy nàng cười cười, nụ cười có gì đó xa cách.

      Tô Khiêm Dương cùng hai hai tử trò chuyện hồi, sai nhũ mẫu bế hai đứa ra ngoài sân dạo, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

      Tô Khiêm Dương ngồi xuống bên cạnh nàng, cúi đầu liếc qua sách nàng đọc, là Đại Tề tư luật. "Như thế nào?"

      Tương Như Nhân lắc đầu, buông sách cười "Thần thiếp vô "

      Tô Khiêm Dương tựa vào đêm, cầm lấy quyển sách kia "Nếu vô , vậy là do muốn bản cung lại đây, bằng sao nàng lại mang vẻ mặt như vậy?"

      Tương Như Nhân khẽ giật mình "Thần thiếp có ý này!"

      Lật vài trang sách, rồi đặt nó qua bên. Tô Khiêm Dương ngẩng đầu, ngữ khí khẳng định "Nàng cũng phải là người như vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì?"


      Tương Như Nhân khẽ thở dài, nghiêng người tựa vào lòng , tư thế này vừa văn che đậy vẻ mặt của nàng "Thiếp nghe được chuyện tình Lam gia"

      Đỉnh đầu truyền đến giọng "Nàng nghe được điều gì?"


      "Lam thục dung cùng người cấu kết. Lam gia lúc trước tuyển tú dùng thủ đoạn đứng đắn. Toàn gia ban chết." Tương Như Nhân chính là lời truyền bên ngoài.

      nhìn chính diện vẻ mặt nàng lúc này, Tô Khiêm Dương vẫn biết chắc nét mặt nàng tại có chút động dung. Tô Khiêm Dương nhàn nhạt mở miệng "Khuya hôm qua, Lục hoàng đệ "


      Nữ nhân trong lòng thân mình thoáng chấn động, sau đó là trầm mặc lâu. Tương Như Nhân cunhx dám đoán này đoán nọ. Lam thục dung tìm trăm phương ngàn kế để giấu diếm, để che đậy, cuối cùng cũng rồi.

      "Lục hoàng đệ được chẩn bệnh cứu chữa kịp thời, để quá nặng" Tô Khiêm Dương thở dài hơi, tự nhiên cầm lấy tay nàng đặt bụng khẽ xiết lại. "Bệnh chẩn ra này, hoàng tổ phụ cũng có, thái y bệnh này có di truyền. Phụ hoàng mắc phải. Trong các hoàng thúc, cũng chỉ có Tam hoàng thúc là Lục hoàng thúc là mắc phải"


      Cùng với lời của Tô Khiêm Dương, hô hấp của Tương Như Nhân ngày càng nhanh. So với chuyện nàng chứng kiến say núi giả, tin tức này còn muốn chấn động hơn, huoonga hồ còn từ trong miệng thái tử ra.

      Nàng hẳn là giả như cái gì cũng biết, nên là cái gì cũng biết. Vì sao lại muốn với nàng?


      "Năm đó phụ hoàng thừa kế phải chính thống. Hoàng tổ phụ chưa kịp lưu lại di chiếu. Có lẽ có nhưng tại thời điểm đó dù lấy ra cũng vậy. Chính vì thế trong cung liền trận huyết tẩy."
      Tô Khiêm Dương nắm chặt tay nàng, ngữ khí thuật lại rất bình thản "Tam hoàng thúc, Lục hoàng thúc và Bát hoàng thúc đều ủng hộ phụ hoàng. Mẫu hậu với ta lúc ấy cục diện đánh giết thảm thiết, chết vô số. Nhị hoàng thúc cùng ngũ hoàng thúc đều thiệt mạng. Tam hoàng thúc vì bảo hộ phụ hoàng, thay người đỡ nhát kiếm khiến tàn tật, được vài năm . Lúc đó Tam vương phi vì chịu nổi kích, cùng trụ nổi theo. Lưu lại hài tử còn rất ."


      "Phụ hoàng cảm thấy nợ bọn họ nhiều lắm" lâu sau Tô Khiêm Dương lại bổ sung câu.


      Chính vì nợ quá nhiều nên dù biết chất tử cùng phi tử của mình cấu kết cũng có cách nào hạ trọng phạt. Đó là huyết mạch duy nhất mà Tam vương gia lưu lại, huống chi còn thể diện của hoàng gia ở đó. có biện pháp.

      "Từ phụ hoàng dạy chúng ta, phải biết huynh hưu đệ cung chính là vì hy vọng phát sinh chuyện giống trước đây" Hy vọng tất cả đều hảo hảo mà sống, vì ngôi vị tranh đến ngươi chết ta sống. Để rồi khi kết thúc, sau thành công cũng mất mát rất nhiều huynh đệ.


      Tương Như Nhân cảm thấy biết được quá nhiều, hô hấp bị đè nén. đỉnh đầu lại truyền đến giọng "Nhân Nhân, nàng trốn cái gì?"

      Mấy chữ này như tiếng sét đánh xuống làm đầu óc nàng trống rỗng mảng.

      Tương Như Nhân có chút thoải mái, đối với thân cận này kịp thích ứng, quay lại ngẩng lên thấy Tô Khiêm Dương nhìn nàng. Trong ánh mắt mang theo chắc chắn, tựa hồ còn có chút ý cười "Nàng trốn cũng khỏi"

      Suy nghĩ của Tương Như Nhân nhất thời rối loạn.

      Trước nàng suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ đem bản thân thèm đếm xỉa đến. thời câu trực tiếp vạch trần. Nàng tránh khỏi a. muốn biết cũng biết, muốn làm bộ như biết vẫn có người cho nàng. Tương lại ngày vào cung, nàng cũng thể làm người khép chặt hai tai.

      biết mình nghe được nội tình, cố ý ở trong này cho nàng sao?

      Là người trong cuộc, thế nào có thể đếm xỉa đến.

      Tương Như Nhân hơi thở gấp gáp chút, né tránh tầm mắt , giọng hơi buồn bực "Điện hạ ngài vì sao lại chuyện này với thiếp?"

      Tô Khiêm Dương cũng phủ nhận bản thân tận lực "Nhìn nàng nghẹn rất vất vả"

      hiển nhiên như bộ dáng nắm vững đại cục. Tương Như Nhân quay lại trừng mắt nhìn "Thần thiếp cái gì cũng biết" Tô Khiêm Dương thế này mới cảm thấy nàng chân ít: phát giận, thất thố, bàng hoàng.

      Trong tình huống như vậy, có thể ra phen khiến nàng an tâm, vô cùng thỏa mãn.

      Loại cảm giác được cần đến này, tệ. . .

      -------------------------------------------------

      Trời ạ mấy dòng cuối sao nghe a Dương nhà ta thảm quá vại nè trời :))))

      Lúc nào cũng "vẫy đuôi" "Cần em ! Cần em ! :)))) cứ thấy như con Ú nhà mình hahaha
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ơ khúc cuối là sao ta ko hiểu lắm? Hix

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      @Vũ Nguyệt Nha mình edit mà còn hoang mang nữa là
      Đại khái là Tương Như Nhân biết mấy cai mặt tối của hoàng gia nhưng muốn vờ như biết, cũng thừa nhận mình biết mấy chuyện rối rắm đó nhưng thân là nàng dâu của hoàng tộc, muốn thờ ơ hay nằm ngoài là thể, trước sau gì cũng phải đối mặt với những chuyện như thế, chấp nhận nó.
      Thấy Nhân Nhân khó chịu với tâm tình của chính mình nên soái ca ra tay giúp nàng phen, để nàng nhìn thẳng vào vấn đề và thừa nhận hehe. Xong chuyện ổng tự thỏa mãn với bản thân vì ổng thấy mình có ích :))))))
      tart_trung thích bài này.

    5. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 68: Lại năm nữa
      Chuyện Lam thục dung cứ thế ở trong mắt mọi người phai nhạt dần. vào tháng mười , trời rất lạnh. Hai hài tử mặc y phục càng dày hơn, đường có chút lung lay khó khăn.

      Tương Như Nhân bắt đầu dạy bọn họ nhận mặt chữ đơn giản. Lấy vải trắng cắt thành từng miếng viết chữ lên. Tương Như Nhân từng cái từng cái dạy bọn họ đọc.

      Trong phòng thường thấy cảnh vải miếng vứt lung tung. Bình Ninh đọc được chữ lại nắm lấy miếng vào trong tay, được chút muốn ra ngoài dạo.

      Tương Như Nhân cũng ép buộc nàng, để nhũ mẫu ôm Bình Ninh ra ngoài vòng. Thời điểm trở về thấy đệ đệ vẫn còn theo mẫu thân nhận thức được chữ, bản thân nàng cũng tự hùa theo muốn tiếp tục học chữ.

      Nuôi đứa là chuyện lâu dài, nhưng đôi khi lại cảm thấy bọn họ lớn nhanh. Giống như khắc trước nàng còn nằm ở trong tã, tại có thể ở trước mặt ngươi tranh vài câu, cũng vài năm nữa thôi, nàng trưởng thành, lập gia đình, bản thân cũng liền già .

      Trước đây Tương Như Nhân chưa từng có cảm giác như vậy. Từ khi sinh đứa xong, cảm xúc của nàng cũng nhiều phiền muộn hơn.

      Đầu tháng mười hai Trình Bích Nhi ghé phủ thái tử chuyến thăm nàng, mang theo tin tức về đại ca.

      " ra đại ca cùng đại tẩu là có liên hệ" Trình Bích Nhi mặt có vẻ khó tin. Đại khái là đại ca hơn năm có tin tức, vốn còn hy vọng gì.

      Tương Như Nhân nở nụ cười "Bọn họ là phu thê, giữa phu thê có liên hệ chút có gì kì quái"

      Trình Bích Nhi biết biết miệng "Năm trước thời điểm trở lại đại tẩu cũng bao nhiêu bi thương, ta còn tưởng là đại tẩu hết hy vọng"
      Thấy Tương Như Nhân còn tủm tỉm cười, bước đến đánh nàng cái "Hay a! Xem ra là ngươi biết gì đó nhưng cho ta biết"

      "Ta làm gì biết!" Tương Như Nhân nắm lại tay nàng "Ta đoán được ngươi cũng tin a"

      Trình Bích Nhi hừ tiếng "Ngươi đánh động cũng được sao"

      Tương Như Nhân cười mà . Trình Bích Nhi ý cuời duy trì cũng được bao lâu, ngược lại nhắc đến chuyện Lam gia "Như Nhân, ngươi còn nhớ chuyện chúng ta thấy sau núi giả mười năm trước lúc tiến cung, Lam thục dung này ...."

      Tương Như Nhân cho nàng ánh mắt giữ kín miệng "Chuyện này ngươi biết trong lòng là được rồi"

      Trình Bích Nhi hu tiếng vỗ vỗ ngực "Ta biết. Hết hồn khi đó giờ ta vẫn còn cảm nhận được đây. Lam thục dung chết oan uổng, làm ra chuyện như thế chết vạn lần cũng đáng. Ta chỉ là cảm thấy..." Trình Bích Nhi nửa liền ngừng lại, cùng Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nhau. Tương Như Nhân gật đầu "Ngươi muốn với ta là sai cũng phải phía" Mà phía gây tội còn lại có chịu trách phạt. Lại tiếp nếu theo như bọn họ nghe được, màn kia tại núi giả, Tam vương gia là bị lừa gạt, ai tin nổi.

      Trình Bích Nhi lại thở dài hơi "Đây chính là hoàng gia!" Trong giọng có chút bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn Tương Như Nhân "Có tử bằng mẫu quý, tại cũng có mẫu bằng tử quý. Ngươi có hai đứa Bình Ninh và Dung nhi bên cạnh, ngày sau vào cung cũng dễ dàng hơn chút"

      Tương Như Nhân phốc tiếng, cười "Nhị tẩu của ta, ngài đây là thay ta sầu lo hay sao?"

      Trình Bích Nhi miễn cưỡng dựa vào đệm "Còn sao, chỗ kia nếu đổi lại là ta , có lẽ ta trụ xong"

      Hai người xong, nhũ mẫu mang theo Bình Ninh và Dung nhi quay trở lại. Bình Ninh chính là cái dễ thân cận. Đối với Trình Bích Nhi có ấn tượng gì, Tương Như Nhân chỉ dẫn cái lập tức tiếng lại tiếng nhị cữu mẫu kêu đến nghiện.

      Tương Như Nhân dở khóc dở cười nhìn hai người này bộ dáng nhất kiến như cố (gặp gỡ lần đầu mà như từng quen biết) , lớn ngồi sạp mềm. Trình Bích Nhi " làm sao có thể có tiểu nương đáng như vậy a, nhươi thế nào lại xinh đẹp như vậy a, ngươi tên là gì a"

      Bình Ninh tại kia cũng "Nhị cữu mẫu khá, cùng nương xinh đẹp như nhau"

      còn chưa hoàn chỉnh câu, nàng liền từng đoạn ngắn, nãi tganh nãi khí , còn mặt bộ dáng chân thành.

      Thời điểm Trình Bích Nhi rời còn cùng Tương Như Nhân hò hét muốn sinh nữ nhi, sủng như vậy. Tính tình bướng bỉnh của nàng tại so với trước khi thành thân khác biệt mấy. Tương Như Nhân cười sai Thanh Đông tiễn nàng. Cũng chỉ có thể ở Tương gia được hài lòng như ý nàng mới có thể duy trì được phần tính tình này...

      Chỉ chớp mắt đến lễ mừng năm mới. Năm nay đại niên ba mươi Tương Như Nhân mang theo hai đứa cùng tiến cung. Bình Ninh lần đầu tiên được gặp hoàng thượng. Dù là ở nhà được sủng ái quen, bọn nguời Lệ Vân cũng đôú với hoàng thượng vô cùng cung kính, có gan tiếng nào. Chỉ có Bình Ninh, được thái tôn dắt tay, tiếng lại tiếng vì sao a, mặt còn nhìn thẳng hoàng thượng. Kia tròng mắt mở to, vô tội cùng ngây thơ.

      Chờ đến thời điểm hồi phủ thái tử, ở xe ngựa hai hài tử ngủ. Tương Như Nhân mới dở khóc dở cười nghe Tôn ma ma kể lại.


      Thái tôn mang thei bọn đệ đệ muội muội thỉnh an hoàng thượng. Bình Ninh cứ tiếng lại tiếng hoàng gia gia. Ở chỗ hoàng thượng muốn ít ban thưởng. Còn ngồi ở đùi hoàng thượng, sờ soạng râu của lão nhân gia.

      Tương Như Nhân nhìn thoáng qua nữ nhi, nghé con mới sinh sợ hổ, lá gan này của nàng, nếu còn đuochư dung túng, tương lai ai có thể quản nổi.

      Hoàng gia công chúa đến bây giờ đều là hề bị khi dễ. Tương Như Nhân chỉ sợ nàng khi dễ người. Nhìn vẻ mặt ngủ an tĩnh của nữ nhi, Tương Như Nhân quyết định. Có thể chiều chuộng nuôi nấng nhưng nhất quyết sau này thể trở thành kẻ ương ngạnh phân biệt phải trái . . .

      Qua hết năm chính là đầu xuân, tuyết tan, Lâm An thành lại bắt đầu trở nên náo nhiệt. Du hồ đạp thanh, Nam Sơn tự cầu phúc, đám người tiếp nối đám người. Bởi vì chuyện tình cuối năm trước, trong cung chết ít người. Thái hầu cùng hoàng hậu sau khi thương lượng quyết định Nam Sơn tuhw vì trong cung cầu phúc, cầu cái bình an.

      Hoàng gia Nam Sơn tự tất nhiên là đoàn người chao liệng, bên phủ tháu tử lĩnh mệnh, cũng theo khối.

      Giống như An nhi, hài tử năm tuổi trở lên đều theo. Tương Như Nhân này hai đứa còn quá nên bọn chỉ có thể thành thành ở lại trong phủ.

      Ngày hai mươi bảy tháng hai, xe nguawh trong cung trước, xe ngựa phủ thái tử theo sau, cùng còn có ít phu nhân quan gia. thẳng đến cổng Nam Sơn tữ có đích thân trụ trì nghênh đón.

      Thái hậu tuổi lớn . Hoàng hậu đại diện hoàng gia, thái tử phi theo phụng dưỡng. Thân phận của mấy người Tương Như Nhân như vậy liền thei ở phía sau, tiến vào chủ điện bái lạy xong theo đội ngũ các điện thăm viếng.

      Đợi sau khi thăm viếng xong xuôi mới an bày chỗ nghũ ngơi, cũng thể tùy ý nơi nơi lại.

      Tương Như Nhân các nàng được sắp xếp ở cùng lầy các. Từ cửa sổ nhìn ra, Tương Như Nhân troing thấy có hòa thượng trước dẫn đường, hoàng hậu cùng thái tử phi bước lên bậc thang, đến toà viện thờ ở cao.

      Trong phòng mấy vị lương nhân cũng có mặt. Hứa lương nhân nhìn theo tầm mắt Tương Như Nhân. đợi nàng đặt câu hỏi thẳng ra "Tương trắc phi biết , ở miếu thờ kia, chính là đại nhân vật a"

      Đây cũng phải lần đầu tiên Hứa lương nhân nhiệt thành như vậy, lần nào cũng là bộ dáng cườu hì hì, vẻ mặt vô hại.

      Tương Như Nhân nhàn nhạt nhìn nàng đáp lời. Ngược lại Trương trắc phi ở bên lại tiếp lời " A ! Hình như ngươi biết rất nhiều tin tức. Người ở bên trong kia cũng phải ngươi có thể tùy tiện treo miệng"

      "Trương tỷ tỷ gì vậy, ta cũng có đại bất kính" Hứa lương nhân cười ha ha "Tuy rằng miệng được, nhưng ta nghĩ đại công chúa cũng sợ người khác nàng đâu". Dứt lời liếc nhìn Tương Như Nhân cái "Tương tỷ tỷ, ngươi xem có đúng ?"

      Thái độ tự quen thân như vậy, mấy người Diệp lương nhân nhìn cũng thấy chướng mắt. Nếu xét về độc miệng, Diệp lương nhân tốt xấu gì cũng vào phủ trước nàng, ngươi có thái hậu ta có hoàng hậu, vì thế nàng chỉnh Hứa lương nhân câu "Đại công chúa sợ người ta nàng. Nhưng nếu để hoàng hậu biết, ngươi ngươi có sợ ?"

      Hứa lương nhân cũng tức giận, quay người tủm tỉm nhìn Diệp lương nhân "Chúng ta ở đây chỉ ví vài người. Nếu là hoàng hậu biết được, phải kì lạ sao"

      "Đó cũng biết chác được, đời này chuyện gì cũng có thể tai vách mạch rừng" Diệp lương nhân hừ tiếng. Hứa lương nhân gật đầu " cũng phải, đời này đều là tai vách mạch rừng"

      "Chính vì vậy, Hứa muội muội, phải tỷ tỷ muốn ngươi nhưng cái gì nên , cái gì nên ngươi phân cho . Tương lai nếu phạm lỗi cũng muộn rồi"

      Hai người cứ thế tranh chấp qua lại, cuối cùng cũng là trong lời của Hứa lương nhân có chuyện. Tương Như Nhân nhìn nàng cái, cũng Trương trắc phi giao đãi câu rồi rời .

      Bên ngoài mấy vị phu nhân ngồi. Tương Như Nhân nhìn qua thấy Cố Ngâm Hoan, mặt ra ý cười, qua. Ngâm Hoan cùng người khác trò chuyện.


      Người trò chuyện cùng Cố Ngâm Hoan tức khắc đứng dậy hành lễ với Tương Như Nhân. Tương Như Nhân khoát tay " cần khách khí như vậy!"

      Tương Như Nhân nhìn Tam thiếu phu nhân Tiền gia trước mắt bộ dáng thanh tú, còn có vẻ ôn nhu nhu nhược. Vậy mà có thể thu thập được Tiền gia Tam thiếu gia. Quả là người bất kể vẻ ngoài.


      Các nàng hàn huyên hồi, nhìn xa xa thấy mấy người hoàng hậu ra khỏi miếu kia, liền cùng Cố Ngâm Hoan lời tạm biệt hồi lầu các.

      chưa được mấy bước, phía sau nghe Cố Ngâm Hoan gọi nàng. Tương Như Nhân dừng bước. mặt Cố Ngâm Hoan là vẻ do dự, nghĩ nghĩ vẫn là mở miệng "Tương tỷ tỷ, có thể dành chút thời gian chuyện ?"

      Tương Như Nhân nhìn mặt nàng có chút ngưng trọng, gật đầu "Chúng ta ra kia chuyện". . .
      Thanh Thanh Mạn, lehanh, tart_trung7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :