1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Cuộc sống điền viên trên núi của nông phu - Quả Đống CC

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3: Sóng gió mai mối

      Đậu hũ rau xanh là món chính tối hôm đó.

      Thời tiết bắt đầu chuyển nóng, Hà Hoa dứt khoát mang cái bàn dời đến trong sân, nhà ba người dưới ánh sao sáng mờ đầy trời, trong tiếng ếch kêu hoà trong từng trận gió đêm chầm chậm thổi đến vừa ăn cơm vừa cười.

      Nguồn gốc đậu hũ tất nhiên phải cho Quý Đồng và Quý Quân biết, khi Hà Hoa đến Lưu quả phụ cầm cây chổi lớn lên mắng chửi người Quý Quân khinh thường bĩu môi: "Thành Tử cả ngày gây chuyện khắp nơi, bọn họ người đàn bà chanh chua, tên vô lại, khiến người chán ghét."

      Hà Hoa khẽ cau mày, định mở miệng, Quý Đồng để đũa xuống nghiêm mặt lại: "Bọn họ mẹ hoá con côi, cuộc sống vốn dễ dàng. Chúng ta có khả năng giúp đỡ bọn họ, cũng tiện mà quản chuyện của bọn họ. Nhưng đều là hàng xóm, Quân ca nhi con cũng thể cố tình khi dễ bọn họ!"

      "Cha, con trốn còn kịp, làm sao có thể trêu chọc bọn họ?" Quý Quân hừ tiếng, "Loại người như vậy!"

      Quý Đồng thở dài, vẻ mặt có chút hoảng hốt, "Năm con bảy tuổi kia, Hà Hoa mới ba tuổi. Có ngày cha ngã bệnh nằm ở giường, Quân ca nhi con ôm muội muội ở bên khóc. Nếu phải là Lưu quả phụ nghe được tiếng con khóc gọi Tam thúc công con đến xem ta, chỉ sợ năm kia ta liền. . . . . . Lưu quả phụ cũng là người đáng thương. . . . . ."

      Chà. . . . . .

      ra là còn có chuyện như vậy!

      Nhìn bộ dạng của cha, hình như rất là đồng tình với Lưu quả phụ, chẳng lẽ?

      Hà Hoa dùng chiếc đũa chọt đậu hũ trong chén, dè dặt hỏi: "Cha, người. . . . . . Có phải muốn Lưu quả phụ làm mẹ kế của chúng con hay ?"

      "Con . . . . . ." Quý Quân chợt đứng lên, muốn cần, nhưng lại cảm thấy thích hợp, thở phì phò đá văng cái ghế ngồi ở bên hờn dỗi.

      " tại cha nuôi các con cũng nuôi nổi, làm sao còn có thể suy nghĩ những thứ này?" Quý Đồng nhìn tiểu tính tình của con trai và nét mặt được tự nhiên của Hà Hoa, xấu hổ chịu nổi: "Chỉ là khổ cho con, Hà Hoa.Bình thường nương nhà nào có nương ở bên người? Con còn như vậy lại phải trông nom cơm canh cho ta và ca ca con, Hà Hoa. . . . . ."

      "Cha, con cảm thấy khổ cực. Chỉ cần cha và ca ca tốt, con liền thấy thỏa mãn." Mắt thấy Quý Đồng lại muốn thương cảm, Hà Hoa vội vàng ngắt lời, "Ngược lại cha, mình người dẫn theo con cùng ca ca, người mới vất vả nha."

      "Hà Hoa, cũng bởi vì cha ngươi vất vả, cho nên mới nên tìm cho người vừa lòng, cùng tâm trong lòng chút. Hai huynh muội các ngươi cũng có người chăm sóc nha." trận tiếng cười bất thình lình từ cửa truyền đến. Chính là Nhị thẩm mời mà tới, từng bước vào.

      "Đồng huynh đệ, ngươi và Lưu quả phụ kia, mất trượng phu, mất thê tử, vừa đúng kết thành đôi đấy. Ngươi xem, vài năm trước kia, lúc ngươi ngã bệnh cũng may mà Lưu quả phụ có tâm, những năm này ngươi phải cũng vẫn nhớ tới nàng sao? Mặc dù nàng thường ngày có chút. . . . . . Đồng huynh đệ ngươi cũng là người nuôi nấng đứa , biết được con đường khổ cực của nàng. Ta thấy nàng đối đãi với Hà Hoa và Quân ca nhi cũng tệ lắm, hôm nay còn vì Hà Hoa, cùng Quý lão Lục kia náo loạn buổi chiều đấy. Nếu , chị dâu thay các ngươi làm mối thuyết phục, rồi thỉnh Tam thúc công bọn họ làm chứng, để cho Lưu quả phụ dời qua đây!"

      Nhị thẩm cười hì hì, liếc mắt nhìn Quý Quân, "Quân ca nhi, trước kia Thành Tử cùng ngươi ẩu đả, nhưng về sau làm ca ca ngươi, dĩ nhiên là phải che chở ngươi. Hơn nữa, tuổi của Thành Tử cũng xem xem Hà Hoa, các ngươi đúng là có thể kết lại thành người nhà!"

      "Nhị tẩu tử, đừng. . . . . ." Quý Đồng bị náo loạn mặt liền đỏ ửng, "Nhị tẩu tử, ngươi uống uống trà. Hà Hoa, châm trà cho Nhị thẩm con."

      "Ai nha, thế nào nhiều chuyện như vậy! Đồng huynh đệ, ngươi có ý tứ này, bây giờ chị dâu đến chỗ Lưu quả phụ ngay!" Nhị thẩm hấp tấp xong, xoay người muốn .

      Hà Hoa bị ý nghĩ kỳ dị "Người nhà" của nàng ta từ trong chấn kinh phục hồi lại tinh thần, thấy cha mình lắp bắp ra nguyên cớ, vội vàng kéo vạt áo của nàng ta, "Nhị thẩm, hôm nay Lưu thẩm làm mẹ kế người ta đấy. Cha con cũng có ý đó, con cùng ca ca. . . . . . Cũng muốn. Nhị thẩm loạn ra mặt như người vậy, chúng ta mất thể diện sao, chỉ sợ Lưu thẩm lập tức cầm cây chổi tới nhà người đấy."

      "Ui, Hà Hoa, đứa nhóc như ngươi làm sao biết chuyện của người lớn? Chuyện hôm nay ngươi mua đậu hũ, huyên náo cả thôn đều biết rồi. Đồng huynh đệ, ngươi cũng cảm thấy chị dâu là loạn ra mặt sao?" Nhị thẩm chống nạnh, cười như cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Quý Đồng.

      Hà Hoa nổi giận.

      "Nhị thẩm, mỗi ngày trong thôn đều có người đến nhà Lưu thẩm mua đậu hũ, thế nào con được rồi hả? Bởi vì con có nương, cho nên thể mua đậu hũ? Ngay cả đậu hũ cũng được ăn? Bởi vì con có nương, cho nên từng người cùng con qua thẩm, bao gồm cả người, cũng muốn làm mẹ kế của con sao?"

      "Hà Hoa, ngươi đây là cái gì vậy? Nhị thẩm thấy ngươi tiểu nương lại phải tân tân khổ khổ giặt quần áo nấu cơm quét dọn cho gà ăn, thế này mới muốn tìm người nương cho ngươi, ngươi. . . . . . Làm sao ngươi có thể?" Nhị thẩm vừa tức vừa thẹn, chỉ vào Hà Hoa ra lời.

      "Nhị thẩm, nương con mất. Nếu cha muốn tìm mẹ kế cho chúng con, đó cũng là chuyện của nhà chúng con, nhọc Nhị thẩm người phí tâm. Chúng con vẫn còn phải ăn cơm, Nhị thẩm người ."

      Hà Hoa đẩy nàng ra ngoài, nhìn ngoài cửa có bóng người qua, để ý mặt đen của nàng, cười cười : "Nhị thẩm, phụ thân nhà con nghèo, con và ca ca tuổi cũng , nhà của chúng con ai muốn làm mai đâu. Hay là người cứ về dạy Đại Trụ ca ca đếm tiền đồng thôi."

      "Cạch!" cái đóng cửa lại, Hà Hoa kéo kéo ống tay áo của Quý Quân: "Ca ca, Lưu thẩm đối đãi với chúng ta rất tốt, chúng ta phải nhớ được, Thành Tử khi dễ chúng ta, về sau chúng ta cũng phải hoàn trả trở về. Bọn họ là hai người. Cha cũng để bọn họ vào ở, phải ? Cha?"

      "Dĩ nhiên. . . . . . , ăn cơm , ăn cơm." Quý Đồng bưng chén lên, hồng hộc lùa cơm vào miệng.

      "Nhị thẩm đáng ghét!" Quý Quân lầm bầm lầu bầu oán giận.

      Hà Hoa thầm thở dài.

      Người cha này, ra cũng tới bốn mươi tuổi. Chỉ là từ trước đến nay chỉ tiếp xúc với bùn đất, làm đều là việc khổ cực, gương mặt bị lão hóa khô nứt đen đúa như vỏ cây. Hơn nữa ông luôn luôn thành chất phác, thoạt nhìn càng lộ vẻ giống ông cụ.

      Cái nhà này, tóm lại vẫn cần thêm người nữ nhân, chỉ là Lưu quả phụ. . . . . .

      Lưu quả phụ ngược lại cũng dễ . nữ nhân độc thân dẫn theo đứa con, cho dù ở thế kỷ hai mươi mốt cũng rất dễ dàng, huống chi là ở nơi này?

      Nàng nếu cay cú chua ngoa như vậy, chỉ sợ chút gia sản sớm bị người nuốt.

      Nhưng Thành Tử kia, là quá ra cái gì rồi, nếu làm ca ca của mình, về sau cuộc sống này sợ rằng có cách nào vượt qua nổi. . . . . .

      Nghĩ đến tự dưng giữa đường lòi ra thêm người ca ca lưu manh, Hà Hoa nhịn được trong lòng bồn chồn —— cha người ngàn vạn lần được có cái ý tứ kia với Lưu quả phụ nha!

      Ngày hôm sau lúc Hà Hoa giặt quần áo, nghe được đề tài rất đặc sắc.

      Lưu quả phụ chướng mắt lão cha Quý Đồng của nàng, chê nhà các nàng nghèo; Lưu quả phụ cố ý mát, thực tế sớm nhìn trúng cha nàng, cũng có vài người hòa theo giễu cợt giống như Nhị thẩm, có thể "Lưu quả phụ gả cho Quý Đồng, Hà Hoa phối với Thành Tử", bộ đồ cưới cùng sính lễ là có thể làm hai đợt chuyện vui, cũng đều thuộc về người nhà; dĩ nhiên, cũng có ít người cười nhạo Nhị thẩm nhà nàng làm mai cho nhi tử Đại Trụ của mình, kết quả bị Quý Đồng ghét bỏ Đại Trụ quá ngu ngốc, Nhị thẩm luôn luôn cay nghiệt, được lý buông tha người, lần này báo ứng người nhi tử rồi, ừhm, còn có người Lưu quả phụ vừa sáng sớm tinh mơ cùng Nhị thẩm ầm ĩ trận, sau đó toét miệng vào trong huyện đưa đậu hủ, còn ở đường hái được đóa hoa cài búi tóc. . . . . .

      Hà Hoa núp phía sau gốc cây đại thụ bên cạnh dòng suối , nghe xong những thứ bát quái này, quần áo cũng giặt, cười híp mắt bưng chậu về.

      Mùa xuân nước mưa nhiều, nước trong dòng suối phía sau núi dâng lên mấy lần, ao sau nhà từ từ chứa đầy nước, còn có mấy con cá xuôi theo vào. Nhìn cá ở trong ao bơi qua bơi lại sung sướng, Hà Hoa lập tức liền động lòng.

      Vừa lúc mấy ngày nay học đường cho nghỉ phép, nàng dẫn Quý Quân, dùng vải che kín hai chậu gỗ trong nhà, chỉ mở ra cái lỗ rộng tới ba ngón tay, sau đó nhét chút khoai lang nướng và con giun vào trong, đặt chậu ở nơi nước kém thượng du dòng suối . Mắt thấy tất cả cá lớn bị mùi thơm của khoai lang hấp dẫn, từng cái đầu đen chậm rãi bơi vào trong chậu, Quý Đồng nhìn thấy cả kinh sợ hãi, đối với phương pháp của Hà Hoa nghĩ ra bội phục thôi, còn hưng trí bừng bừng cởi giày xuống nước lấy tay bắt cá phía dưới tảng đá bên dòng suối.

      tới canh giờ, bọn họ lại có thể bắt đến trăm đầu cá. Số lượng khả quan, nhưng chất lượng, ặc . . . . . Phần lớn vẫn chưa tới bằng móng tay, chỉ có chừng mười con hơi lớn hơn chút, tổng trọng lượng cũng đến hai ba cân, về phần chủng loại, đúng là khó . . . . . .

      Nhưng Hà Hoa đối với thu hoạch lần này vẫn rất hài lòng, dù sao, sớm có người dùng lưới cá vớt hết cá lớn rồi.

      Qua ngày bọn họ lại bắt thêm lần nữa, lần này cũng có vài người lớn và mấy nhóc bên vây xem, thậm chí còn có người hiếu thắng dùng bình giống hồ lô cũng tới bắt cá.

      Hà Hoa nhìn thấy thu hoạch có bao nhiêu, liền thả toàn bộ những con cá này vào trong hồ nuôi.

      ra ở kiếp trước lúc Hà Hoa còn , từng cùng các chị họ bắt cá như vậy. Nàng cũng biết những loại cá này thực ra đều lớn nổi, nhưng bên cạnh ao vừa khéo có hai cây dâu tằm đó có ít trứng tằm trắng trẻo mập mạp, quét phân tằm gom lại, thức ăn thiên nhiên thuần khiết chi phí thấp hiệu quả cao cho cá ra lò, ngu sao mà nuôi. Về sau lúc muốn ăn cá mò từ trong ao nhà mình, thuận tiện hơn.

      Có gà, có cá, cha còn ôm con heo trở lại, cuối năm có thịt ăn. Trứng gà và gà con lớn lên bán có thể đổi tiền. . . . . . Cuộc sống này, mắt nhìn thấy càng ngày càng có thể tiến về phía trước!

      ngày Hà Hoa đắc ý nhìn đám gà con lông lá xù xì đầy đất kêu chíp chíp, Quý Đồng chợt cười như nở hoa đến tìm nàng, theo phía sau ông, là hai nam hài tử có chút được tự nhiên.

      "Tiểu Bảo ca ca, a Tề ca ca, các ngươi vào đây ngồi nè!" Hà Hoa ngoắc tay với hai người đó.

      Đôi huynh đệ này, kể từ sau khi đẩy nàng vào trong nước, bị cha mẹ nhà mình hung hăng đánh cho trận, về sau lại bị nghiêm cấm cùng huynh muội bọn họ lui tới. Nhiều lần Hà Hoa nhìn thấy bọn , Tiểu Bảo cũng cho sắc mặt tốt, a Tề cũng ngượng ngùng lôi kéo đệ đệ quay đầu bước , chỉ sợ cùng nàng có cái gì liên quan, cẩn thận bị ăn nhánh trúc của mẫu thân và quả đấm của cha.

      Hôm nay quái lạ, lại chủ động tới tìm nàng!
      Last edited by a moderator: 30/7/17

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4: Bị đả kích

      "Hà Hoa, tuyết ngừng rồi, chúng ta ra bên ngoài chơi !" Quý Quân mặc áo bông mới, kéo khe cửa ra chút thò đầu ra nhìn, quay đầu cực kỳ hứng khởi với Hà Hoa, "Năm ngoái vào lúc này, chúng ta cùng với Tiểu Bảo còn có A Tề ở bên ngoài chơi đấy."

      "Ca ca, ngươi nhanh đóng cửa lại, lạnh muốn chết!" Hà Hoa ngồi ở bên cạnh bếp lò, toàn bộ quần áo đều mặc hết cả lên, còn quấn lớp chăn bông ở người, cho dù như thế, vẫn bị gió từ trong khe cửa thổi tới run lập cập.

      Trừ bão tuyết năm kia , nàng vẫn sống ở Phương Nam nhiều năm chưa từng thấy qua ngày tuyết rơi rồi. Ngày hôm qua thoạt nhìn thấy tuyết rơi, liền nhớ lại ngày từng làm người tuyết, ném tuyết vui vẻ, rất là mong đợi, còn hào hứng bừng bừng cùng Quý Quân sau khi tuyết ngừng muốn chơi như thế nào. nghĩ đến trận tuyết này lại có thể rơi gần hai ngày hai đêm! Hưng phấn lúc đầu hoàn toàn bị rét lạnh thay thế.

      "Hay là tới khoai lang ăn nướng nè, bên ngoài quá lạnh. Cha, người cũng nghỉ lát. Trời lạnh như thế này, người lanh quanh khắp nơi làm gì?" Hà Hoa ở bên cạnh bếp lò lấy mấy củ khoai lang nướng vàng rực ra, bên ngoài cháy sém bên trong non mềm, lột bỏ vỏ liền cắn cái.

      "Tuyết rơi quá lớn, cha sợ phòng ở sập. May mà trước đó đều thu dọn phòng chứa củi và chuồng gà phía sau xong rồi. Quân ca nhi, bây giờ con cùng với cha quét tuyết nóc nhà . Đêm qua có vài nhà bị sập rồi, may mà có chết người." Quý Đồng lo lắng trùng trùng mang cái thang ra.

      "Cha, con cũng ." Hà Hoa vội vàng bỏ khoai lang trong tay xuống, đứng dậy.

      "Muội ngồi ở chỗ này cũng sợ lạnh, làm sao có thể quét tuyết được? Nghỉ ngơi ." Quý Quân khoát tay với nàng, nhanh chóng theo Quý Đồng ra ngoài.

      "Chính là muốn tìm chút chuyện làm, mới bị lạnh." Hà Hoa hà hơi ra ngụm khói trắng, run run rẩy rẩy mở cửa ra.

      Ngoài cửa mảnh bao phủ trong làn áo bạc, tuyết rơi ước chừng sâu tới thước. Tuy tạm thời ngừng rơi, cũng thấy mặt trời lên, bầu trời đều xám xịt.

      Cũng may lúc sáng sớm bọn họ dọn dẹp con đường ra tới ngoài ngỏ, lúc này ở đáy giày được bao ngoài guốc gỗ là có thể , chỉ là có chút cồng kềnh, Quý Đồng và Quý Quân leo lên phía chuồng trâu.

      ra , bọn họ căn bản cũng cần khẩn trương như vậy.

      Tỉ mỉ tính được, năm này bởi vì mưa thuận gió hòa, bọn họ cũng có thu hoạch vụ thu. Trong nhà tất cả đất đai thu hoạch cộng lại được chừng mười thạch lương thực, còn làm ít rau khô và đồ chua. Chú heo con cho ăn hơn nửa năm cũng được gần hai trăm cân, chờ đến lễ mừng năm mới mới giết. Trong ao trăm đầu cá đến cuối cùng có bảy con trưởng thành, con lớn nhất có thể đạt được xấp xỉ ba bốn cân.

      Thu hoạch lớn nhất dĩ nhiên là gà.

      năm trôi qua, vốn có năm con gà đến bây giờ biến thành tổng cộng được bốn mươi ba con lớn , chia đều mỗi ngày có thể nhặt hơn mười quả trứng gà.

      Bởi vì dự tính sang năm có nhiều gà và heo hơn, lúc hết bận thu hoạch vụ thu, Hà Hoa liền khuyến khích cha nàng xây chuồng gà đơn giản ở phía sau, thuận tiện tu sửa các loại chuồng heo chuồng trâu phòng chứa củi chút.

      Nên trận bão tuyết này nhà cửa được sửa lại tốt mới bị sụp.

      Bất quá, có phòng bị trước tránh được tai hoạ, thừa dịp lúc tuyết ngừng rơi, phải quét tuyết xuống, heo con gà con ở bên trong cũng đỡ bị lạnh.

      Nhìn hai cha con kia nhiệt tình làm việc, hình như bản thân mình giúp được gì, Hà Hoa trong nhà yên tâm muốn cho gà ăn, liền mở cửa ra chuồng gà.

      Mới tới cửa, có mấy con gà chạy tới vây quanh nàng. Bình thường đều là nàng cho những con gà này ăn, vì vậy, những con gà này cũng nhận ra nàng, chíp chíp cục ta cục tác kêu nhằm về phía người nàng mổ.

      Hà Hoa vội vàng thêm chút nước vào trong máng, rồi thêm chút thức ăn gia súc, sớm vài con gà chiếm chỗ tốt, đưa cái miệng nhắn ăn ngừng. Gà con chiếm được chỗ ỷ vào ưu thế thân hình thấp bé, cũng ra sức mà từ phía dưới cánh mấy con gà lớn giành đường lên, thậm chí còn nhảy vào trong máng ăn. Dĩ nhiên, loại này có gan lớn nhưng có thực lực, rất nhanh bị mấy con gà lớn mổ chạy ra.

      Hà Hoa cười lắc đầu, qua hai cái máng ăn bên cạnh bỏ thêm thức ăn gia súc vào, lúc này mới giảm bớt mâu thuẫn giữa bọn chúng.

      Cẩn thận đếm qua, phát thiếu, cũng có dấu hiệu con gà nào sinh bệnh, Hà Hoa ra ngoài, nhìn bốn phía chuồng gà, khỏi thở dài hơi.

      Vốn là có năm mươi lăm con gà, có lần bán mười con cho Tam thúc công. Chưa từng nghĩ bán có lần, lại có thể làm cho người để ý.

      Có buổi tối ngày, lúc bọn họ ngủ say nghe được tiếng vang, đuổi theo ra tới nhìn thấy, bóng đen xách hai cái cánh con gà kêu quác quác từ trong chuồng gà chạy ra ngoài. Quý Đồng đuổi theo hơn nửa canh giờ có đuổi kịp, nhưng nhận ra người kia chính là Thành Tử nhà Lưu quả phụ.

      Hà Hoa tức giận đến thiếu chút nữa là lấy cây gậy gỗ giặt quần áo đuổi giết tới nhà .

      Những con gà này nuôi đến bây giờ, cả nhà bọn họ cũng chưa có được ăn, muốn nuôi cầm ra đổi tiền. Lần này tốt , tiểu mao tặc này lại dám trộm ăn!

      Vẫn là Quý Đồng khuyên can ngăn cản nàng, Thành Tử cũng chỉ là nhất thời thèm ăn, phải chuyên môn tới trộm, còn có bắt được người tại trận, nháo lên chứng cớ, bị người ta bọn họ khi dễ Lưu quả phụ hoặc là có tâm tư gì với Lưu quả phụ. . . . . .

      Hà Hoa nghĩ đến miệng của Nhị thẩm kia mở ra chỉ sợ thiên hạ loạn, mới cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng từ đó về sau, nàng liền làm mấy cái bẫy chuột đặt ở bên cạnh chuồng gà. tại coi như xây chuồng gà, làm hai cái cửa, buổi tối nàng cũng muốn đặt bẫy chuột ở chung quanh chuồng gà để phòng bất trắc.

      Hà Hoa vốn định dùng trứng gà nhà mình ngừng ấp ra gà con, đến mùa xuân năm sau, nuôi tới hai trăm con gà cũng thành vấn đề. Nhưng bị thiếu người và vấn đề phòng trộm làm khó - mới hơn năm mươi con gà, có người tới cửa nếu có nhiều gà hơn, nên làm sao bây giờ?

      Trừ Thành Tử, trong thôn này còn có hai ba người chơi bời lêu lổng ngay thẳng. Nếu bọn ăn trộm gà, phải là con hai con rồi.

      tại cả nhà bọn họ cũng chỉ có ba người và tới hai lạng bạc để dành, mướn người mướn nổi, đề phòng ăn trộm cũng phòng được.

      Xem ra, chỉ có thể bỏ gà chuyển qua nuôi heo thôi.

      Cho ăn ba bốn đầu heo, mình mình chắc là làm được, về phương diện chống trộm, trộm heo độ khó lớn hơn so với ăn trộm gà, căn bản cần lo lắng. Nếu sang năm tuổi tốt, lương thực còn thừa lại, có thể cho heo ăn nhiều hơn chút, năm ra hai con heo, có bảy tám đầu ra. Cứ tính toán như thế, cũng có ít bạc. Đến cuối năm sang năm, chậm nhất là đến năm sau, bọn họ có thể có được cuộc sống tốt. Đến lúc đó mà có thể xây nhà lần nữa, thế nào cũng phải xây cái tường rào dài, đều bao quanh tất cả ao cá, đất trồng rau, chuồng heo chuồng gà lại. . . . . .

      "Hà Hoa, Quý Quân, ra ngoài chơi tuyết này." Hà Hoa suy nghĩ xây tường rào phải xinh đẹp ra sao, tiếng mấy đứa trẻ phía trước truyền tới, quay đầu nhìn lại, ra là hai huynh đệ Tiểu Bảo và A Tề. Hai người đều mặc dày mang giày, đầu còn đội cái mũ lông xù mới tinh.

      "Cái này làm bằng lông thỏ!" Tiểu Bảo thấy Hà Hoa nhìn cái mũ của nó, đắc ý khoe khoang, "Ngày hôm qua chúng ta ăn thỏ rồi!"

      "Ta mới hiếm lạ đâu, con thỏ đáng như vậy, chỉ có các ngươi mới bỏ được giết ăn." Hà Hoa khinh thường bĩu môi.

      "Là chính ngươi đần, nuôi thỏ sống được, uổng phí mảnh hảo tâm của chúng ta." A Tề cũng theo ở phía sau giễu cợt nàng.

      Tiểu Bảo nhìn nó nhe răng trợn mắt, "Đúng vậy đúng vậy! Sớm biết khi đó tặng con thỏ cho ngươi, chúng ta còn có thể ăn nhiều thêm bữa. Thịt thỏ ăn ngon nha."

      "Các ngươi đúng là độc ác, nếu ta nuôi sống được thỏ, cũng giết nó. , chúng ta muốn quét tuyết rồi, có rảnh cùng các ngươi chơi." Hà Hoa có chút vui.

      Lúc trước, nàng chạy núi vài chuyến cũng bắt được thỏ, lại bị hai huynh đệ này ôm ổ.

      Bởi vì lòng mang áy náy với nàng, bọn nó gạt cha mẹ tặng cho nàng con, Hà Hoa cũng thuận nước đẩy thuyền bảo bọn nó ôm ba con gà con trở về. Từ cái lần đó về sau, Đại Hải thẩm cấm túc hai huynh đệ bọn nó nữa, mấy đứa con nít bọn họ cũng coi như tiêu tan hiềm khích lúc trước, lại cười cười chơi chung với nhau.

      Nhưng mà, con thỏ kia, nho , trắng trắng, núc ních mượt mà đoàn, miệng ba cánh hoa, ánh mắt hồng hồng, luôn luôn sợ hãi ở trong tay nàng run run, đáng như vậy, đến tay nàng chỉ được có năm ngày, liền chết lặng lẽ rồi, hai huynh đệ Tiểu Bảo nuôi thỏ vậy mà vẫn sống tốt! Mãi cho đến khi bị bọn nó lột da mổ bụng ăn luôn!

      Có thể , ở Quý gia thôn đây là lần đầu tiên nàng gặp phải đả kích, trong lòng khó chịu mấy ngày. Cho tới bây giờ, hai huynh đệ này còn lấy chuyện đó tới kích thích nàng, nàng phụ tâm ý của bọn nó, làm sao nàng có thể vui vẻ được chứ?

      "Hắc hắc, vậy chúng ta ra ngoài trước." Tiểu Bảo nhếch miệng cười tiếng, lôi kéo A Tề chạy .

      "Hà Hoa, bọn Tiểu Bảo tới làm chi vậy?" Quý Quân từ phía sau ra, chỉ kịp thấy hai cái bóng lưng.

      "Tới khoe khoang cái mũ mới của bọn nó." Hà Hoa nhìn Quý Quân tâm thần yên, cười hỏi: "Ca ca, ngươi có phải cũng muốn khoe khoang quần áo mới của mình phen hay ?"

      "Mới. . . . . . phải nha." Quý Quân hà hơi vào hai tay, được tự nhiên quay đầu .

      "Vậy là ngươi ngại quần áo đẹp, gặp người được sao?" Hà Hoa nhéo vành tai đỏ bừng của cố ý gây khó dễ.

      "Dĩ nhiên phải!" Quý Quân chợt nghiêm chỉnh lại, "Ba năm rồi chúng ta có quần áo mới. Năm nay nếu phải là Hà Hoa muội nuôi gà, còn giúp những thẩm thẩm kia làm việc, chúng ta cũng được mặc áo khoác mới, lúc tuyết rơi chỉ sợ bị đông lạnh rồi. Bọn A Tề có lẽ ghét bỏ quần áo như thế, nhưng ca ca lại cảm thấy đây là quần áo tốt nhất, bởi vì đây là muội tử ta tân tân khổ khổ làm việc mới đổi được."

      "Ca biết muội khổ cực, về sau phải đọc sách tốt, sớm chút thi đỗ Trạng Nguyên để cho muội và cha hưởng phúc. Còn nữa, ngày thường cũng phải giúp đỡ cha làm việc mới phải! Sang năm chúng ta có quần áo tốt hơn ấm áp hơn đấy." Hà Hoa cười híp mắt kéo kéo vạt áo của , thay phủi bông tuyết bám vào người.

      "Ừ, ta biết rồi. Ngày mai tuyết tan ta muốn học đường, hôm nay phải quét sạch tuyết trong nhà. Muội ở trong phòng nấu cơm cho chúng ta , cần phải ra ngoài này lạnh lắm." Quý Quân vỗ vỗ mặt đỏ bừng, cầm cái xẻng nhiệt tình mười phần bắt đầu làm việc.

      Hà Hoa là chịu lạnh được, cũng cậy mạnh, dậm chân cái liền vào nhà sưởi ấm.

      Qua hai ba ngày, tuyết liền tan sai biệt lắm. Mùa đông có việc việc đồng áng để làm, khó có được Quý Đồng ở nhà, Hà Hoa rảnh rỗi liền muốn ra ngoài hoạt động gân cốt chút.

      "Cha, nghe ở cửa thôn diễn hí khúc, con muốn xem chút." Xin phép qua, Hà Hoa bọc hai củ khoai lang nướng làm đồ ăn vặt thuận tiện ủ ấm tay, đường tới cửa thôn.

      Nhưng nàng đến đó trễ, người ta lên huyện rồi. nơi đó là địa phương lớn, nhiều người, lão gia có tiền nhiều hơn, dễ kiếm bạc.

      "Bọn họ huyện hát chừng mấy ngày, Hà Hoa, ngày mai ngươi lại sớm chút nha." tiểu tức phụ tốt bụng chỉ điểm cho nàng, "Bọn họ hát rất khá."

      "Quá xa, đường dễ ." Hà Hoa lắc đầu.

      muốn xem diễn trò, trước kia mình thấy quá nhiều ở trong phim truyền hình, người biểu diễn cũng tham gia ít dạ hội, tiêu chuẩn so với những thứ này cũng cao hơn. Ca diễn nơi này, đều là hình thức y y nha nha phố mãi nghệ, mình chẳng qua là thích mới mẻ náo nhiệt, có vì cái này hơn nửa ngày đường lầy lội đến huyện, sau đó lại hơn nửa ngày trở về.

      Có chút mất hứng trở về, lại cảm thấy có cái gì đó đúng. Quay đầu nhìn lại, đứa bé gầy toàn thân đen thui bẩn thỉu rung rẩy theo sát ở phía sau, trông mong nhìn chằm chằm khoai lang trong tay nàng.

      Hà Hoa cau mày, nhìn quần áo tả tơi, trời lạnh như thế này, giày đều ướt đẫm, còn lộ ra gót chân, tay cũng nứt nẻ, từ khi nào mà trong thôn có hành khất rồi hả?

      "Cái này có thể ăn, cho ngươi nè. Ngươi từ đâu tới đây? Có còn đồng bạn hay ?" Hà Hoa đưa khoai lang đến bên cạnh .

      Ánh mắt đứa bé kia sáng lên lại lắc đầu rất nhanh, lui về phía sau mấy bước cắn ngón tay vẽ vòng tròn mặt đất.

      "Ta vốn tính đưa cho mấy người ca diễn kia, nhưng bọn họ rồi, ta cũng thích ăn. Ngươi cần mà , ta liền ném." Hà Hoa làm bộ như rất tùy ý ném khoai lang ở mặt đường có tuyết tan chảy ra, sau đó thẳng tắp về phía trước.

      hơn mười bước quay đầu nhìn lại, đứa bé kia tung tăng chạy về hướng ngược lại với nàng, hai củ khoai lang thấy bóng dáng đâu.
      Last edited by a moderator: 30/7/17
      Sweet you, Chris, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Tiểu Xảo Xưng Đà

      Cả ngày nay Hà Hoa đều có chút tập trung, lúc chạng vạng, Quý Quân từ học đường trở về, cuối cùng Hà Hoa cũng bảo chuyến ra cửa thôn tìm đứa bé kia với mình. Có người cho bọn họ biết có gặp qua nó ở miếu đổ nát trong thôn, nhưng chờ Hà Hoa tìm đến, cũng thấy bóng dáng.

      Ban đêm mùa đông tới rất sớm, tìm mất lúc trời sắp tối rồi, Quý Quân có chút kiên nhẫn: "Hà Hoa, tên hành khất mà thôi, có lẽ sớm vào trong huyện, muội cần tìm để làm chi?"

      "Muội thấy có ăn, có mặc. Trời lạnh như thế, nếu qua đêm ở chỗ này nhất định ngã bệnh. Còn bằng chúng ta dẫn về nhà."

      "Như vậy hả. . . . . . cũng là đáng thương, nhưng mà Hà Hoa, ca nghe rất nhiều tên hành khất đều có chút tay chân sạch nha, ai biết đến nhà chúng ta làm ra những gì? Hơn nữa, chúng ta cũng mới vừa đủ ăn."

      Hà Hoa nhìn sắc trời, khẽ thở dài, "Chúng ta tuy nghèo, nhưng cuối cùng cũng có thể được ăn cơm. Muội vốn nghĩ, nếu nguyện ý, có thể đến ở nhà chúng ta, giúp ta làm chút việc, cũng tính nuôi . Thôi, chỗ này của muội còn có hai củ khoai lang, trước đặt ở bàn thờ . Nếu chưa có rời khỏi thôn chúng ta, hẳn là qua đêm ở chỗ này."

      Sáng hôm sau, Hà Hoa muốn xem hai củ khoai lang kia có còn ở đó hay , vừa ra cửa, liền thấy Tam thúc công dẫn theo mấy người về phía nhà bọn họ.

      Quý gia thôn gần trăm hộ dân, phần lớn đều là họ Quý. Hai người ngẫu nhiên chạm mặt, cũng có thể nhấc lên chút quan hệ thân thích như vậy. Lại tới Tam thúc công này cũng coi như là đường thúc thúc của Quý Đồng. Chỉ là, tại Quý Đồng chỉ là môn hộ đơn độc, quyền thế tiền của, bình thường cũng rất ít cùng bọn họ có lui tới.

      "Tam thúc công, mới sáng sớm, làm sao người tự mình đến nhà con vậy? Người ngồi trước, con gọi cha con."

      Hà Hoa vừa kêu bọn họ ngồi xuống, vừa vểnh lỗ tai nghe bọn họ chuyện.

      ra là, khuê nữ của Tam thúc công được gả đến trong huyện làm thiếp Kiều gia muốn trở về, ngoại tôn nữ tế cũng cùng trở về. Bởi vì người đưa tin tới trễ, bây giờ nhà Tam thúc công còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này, vừa phái người đón nữ nhi và nữ tế, vừa khẩn trương cho người chọn mua các loại nguyên liệu nấu ăn cùng lễ vật, trong nhà bận bịu muốn lật trời. Lần này tới, là muốn đến mua gà tiện đó gọi Quý Đồng qua hỗ trợ.

      Mặc dù là tình trạng khẩn cấp, Quý Đồng cũng là người thành , cũng cùng Tam thúc công tăng giá tiền, rất sảng khoái dẫn bọn họ theo ra sau chuồng gà bắt gà.

      Hà Hoa vuốt hai đồng Tam thúc công đưa cho mình, nhớ tới bộ dạng cao nhìn xuống sắc mặt giống bố thí ân huệ lớn của , thầm oán thầm dứt —— cả ngày rêu rao làm hộ lớn trong huyện, mà chỉ lấy ra hai đồng cũng biết ngượng!

      "Hà Hoa! Hà Hoa!" Giọng oang oang của Nhị thẩm đột nhiên vang lên.

      Hà Hoa ra ngoài nhìn thấy, Nhị thẩm còn dẫn theo nhóm người tới nhà bọn họ, có vài người biết qua, chỉ có nam hài lạ mặt khoảng mười bốn mười lăm tuổi, giữa mùa đông lại chỉ mặc bộ quần áo, còn lộ ra cánh tay, tay còn ôm người, chính là tên hành khất nàng gặp ngày hôm qua!

      "Hà Hoa, người này muốn tìm ngươi đó. Ngươi gọi cha ngươi ra đây ." Phía sau tiểu tức phụ đẩy đẩy đứa bé kia, "Nàng chính là Hà Hoa, ngày hôm qua tốt bụng cho khất cái này hai củ khoai lang. Các ngươi xảy ra chuyện cũng thể tùy tiện bám víu vào người nàng!"

      Gặp chuyện may?

      Trong lòng Hà Hoa cả kinh, đứa bé kia phải là. . . . . . chết rồi?

      "Soạt soạt!" Nam hài kia bỗng nhiên quỳ gối trước mặt nàng, run rẩy : "Muội muội ta ngày hôm qua ngươi cho nàng khoai lang, còn muốn nàng giúp ngươi làm việc, nhưng tại nàng ngã bệnh rồi. . . . . . Ta, ta có thể bán cho nhà các ngươi làm việc, chỉ cần ngươi thỉnh đại phu xem bệnh cho muội muội ta, bất cứ làm cái gì ta đều có thể làm!"

      "Ngươi mau đứng lên!" mặc Hà Hoa kéo , mặt thăm dò sắc mặt của tên khất cái kia chút. Vẫn còn thở, nhiệt độ rất cao, đoán chừng là lên cơn sốt, cũng biết có thể cứu sống được hay . Lúc này trình độ chữa bệnh của đại phu trong thôn, cũng đều thể nào làm cho người ta yên tâm. Hơn nữa điều kiện cuộc sống của bọn được tốt, thiếu hụt dinh dưỡng nghiêm trọng, đều nhìn ra là . Thân thể căn bản kém, nếu cứu được, chừng chọc phải phiền toái. . . . . .

      "Ah, ra tên khất cái này có chết à? Vậy nhanh gọi đại phu tới!"

      "Hà Hoa, trong nhà của ngươi có thể mời nổi người làm việc rồi à?"

      "Nghe khẩu hai huynh muội này, phải người nơi này của chúng ta đâu. biết từ đâu tới đây? Có thể có phiền toái hay ?"

      Ngoài cửa hơn chục người vây quanh, mồm năm miệng mười bàn tán ồn ào. Nam hài kia lại chỉ lo dập đầu, "Van cầu ngươi, thỉnh đại phu cho muội muội ta!"

      "Ca ca!" Hà Hoa phát túm được Quý Quân từ hậu viện ra ngoài, kín đáo đưa cho khối bạc vụn, "Ca nhanh gọi đại phu tới! Nhanh lên chút!"

      Quý Quân bị giọng điệu vội vàng của nàng hù dọa, kịp hỏi chân tướng, nhận bạc chạy nhanh như chớp. Hà Hoa lại kêu người giúp tay đỡ hai huynh muội vào trong phòng nhà mình, thu xếp ổn thỏa. Lại đút cho tiểu nương kia chút nước nóng, thấy nàng còn có thể nuốt xuống, mới hơi an tâm chút.

      Mà bên này, sớm có người kêu Quý Đồng tới đây.

      "Đồng ca, Hà Hoa dẫn hai người ăn mày về nhà. Còn có đứa ngã bệnh, mắt thấy tốt đấy." Nhị thẩm vừa thấy Quý Đồng, liền bùm bùm chuyện ngừng.

      Đúng là bà tám!

      Trước đó lúc người ta khóc nhờ vả, từng người từng người chỉ biết vây quanh ở bên cạnh xem cuộc vui, người chịu đứng ra giải quyết hoặc là giúp tay. Đợi đến khi nàng bỏ tiền, bảo các nàng giúp tay dìu người vào, cũng có ai ngươi chỉ là đứa con nít thể làm chủ, lúc này lại đến cáo trạng!

      Hà Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Nhị thẩm cái, lôi kéo vạt áo Quý Đồng, giọng , "Cha, bọn họ đều có cha nương, đáng thương hơn con và ca ca. Chúng ta có thể giúp chút, trước hết giúp bọn họ chút thôi nha… nha…"

      Quý Đồng chịu nổi chiêu này của nàng nhất, nhìn lại hai huynh muội này đều lạnh cóng đến toàn thân tím đen, lòng đồng cảm lập tức tràn ra, chăn đệm giường mình cũng lấy ra, lại thu xếp lấy quần áo Quý Quân ra cho đứa bé ca ca kia mặc.

      Hà Hoa nhìn Tam thúc công ở bên ngoài nhón chân lên nhìn vào trong, từ trong đám người chui ra, cúi đầu : "Tam thúc công, ngày hôm qua con cho tên khất cái hai củ khoai lang, ai biết hôm nay lại bệnh sắp chết, bên trong còn dẫn tới người là ca ca . Cha con muốn thỉnh đại phu cho . Trong nhà tới nhiều người như vậy, cha con rảnh được, lại sợ mang bệnh tức tốt hoặc là vận rủi đến nhà người, liền thể hỗ trợ rồi."

      Tam thúc công vừa nghe đến chuyện có người chết, kiêng kỵ vô cùng, vội vàng ra ngoài: " có việc gì có việc gì. Bảo cần đến, chúng ta về trước!"

      Đúng lúc đó Quý Quân lôi kéo đại phu trở về, bắt mạch xong có gì đáng ngại, Hà Hoa lại vội vã lấy than thuốc sắc cho nàng uống vào, thấy vẻ mặt nàng an ổn rất nhiều, mới thở dài hơi. Những tức phụ thẩm tử kia thấy có náo nhiệt để xem, cũng dần dần giải tán.

      "Đừng! Ngươi ngồi !" Mắt thấy nam hài kia lại muốn quỳ xuống dập đầu cho bọn họ, Hà Hoa vội vàng ngăn lại, "Chúng ta còn có lời muốn hỏi ngươi. Ngươi tên là gì? Từ đâu tới? Trong nhà còn có ai? Bao nhiêu tuổi rồi hả? Làm sao lại đến Quý gia thôn chúng ta? Còn nữa, ngày hôm qua lúc ta và ca ca ở trong ngôi miếu đổ nát muốn thuê muội muội ngươi làm việc, chung quanh ràng là có ai. Làm sao các ngươi biết tên của ta? Làm sao mà biết ta ?"

      "Hà Hoa, con chậm chút. Nhiều vấn đề như vậy, cha nghe xong đều cảm thấy hồ đồ rồi! Hãy để cho sưởi ấm trước, làm chút thức ăn tới cho bọn . Còn có quần áo, Quân ca nhi quần áo con mặc, con lấy thêm cái khác ra ."

      Quý Đồng vội vội vàng vàng bố trí phen, ở trong lời cảm ơn ngừng của đứa bé kia, cuối cùng Hà Hoa cũng hiểu nguồn gốc việc.

      Hai huynh muội bọn , ca ca gọi là Trần Đạc, năm nay mười bốn tuổi, muội muội gọi là Trần Xảo, năm nay mười tuổi. Phụ mẫu đều mất, tới Trữ Châu tìm thân thích. ngờ tới thân thích kia mười mấy năm trước chuyển rồi, bọn đường lưu lạc ăn xin tới đây, bộ dạng này ở trong huyện thăm dò tin tức cũng có người nào chịu để ý, chỉ nghe thân thích chuyển tới nơi cách nơi này vài ngàn dặm. việc liền cắt đứt tâm tư bọn , muốn ở chỗ này tìm chỗ ổn định lại.

      Nhưng khất cái trong huyện đều có địa bàn của mình, bọn khẩu vùng khác tới cướp chén cơm người ta, dĩ nhiên là bị nhất trí chèn ép cùng khi dễ, chỉ có thể liên tục vòng quanh ở các địa bàn ở nông thôn.

      Trần Đạc nghĩ tới mình dầu gì cũng có thân khí lực, liền muốn tìm chút chuyện làm. Dặn dò muội muội nên tùy tiện đến gần người lạ, nên tùy tiện lấy đồ của người khác, rồi mình tìm việc.

      Chạng vạng ngày hôm qua, Trần Xảo xác thực là núp ở trong ngôi miếu đổ nát. Nhưng nàng thấy hai người Hà Hoa, còn tưởng rằng là muốn tới tìm nàng gây phiền toái hoặc là muốn bắt nàng, nên có lên tiếng. Đợi đến khi ca ca trở về, thấy khoai lang, nàng mới ra đầu đuôi gốc ngọn tình.

      Trần Đạc nghe là hai tiểu hài tử ăn mặc cũng tốt, cũng để ý. Nhưng buổi tối Trần Xảo liền bị rét sốt lên, Trần Đạc còn cách nào, chỉ đành phải hỏi người trong thôn chổ ở của tiểu nương tên là Hà Hoa, ôm muội muội tới đây muốn thử vận may. Vừa lúc có người biết ngày hôm qua Hà Hoa chuyện cùng muội muội của , liền dẫn tới.

      Dạo này, nha hoàn bình thường cũng cần phải tốn bốn năm lượng bạc, khá hơn chút phải hơn mười lượng mới có thể mua được, bản thân mình chỉ có bốn củ khoai lang liền mua được gã sai vặt đứa nha hoàn, Hà Hoa vẫn có cảm giác thành tựu. Nhưng Quý Đồng lại đồng ý chứa chấp bọn .

      Dựa theo ý tứ của Quý Đồng, nhà bọn họ nuôi nổi nha hoàn gã sai vặt, hơn nữa huynh muội Trần thị xem ra giống người bình thường, lại có thân thích ở đây, bọn họ càng thêm thể thừa dịp cháy nhà hôi của như vậy, bỏ đá xuống giếng lưu bọn lại làm hạ nhân. Ngược lại chờ Trần Xảo hết bệnh rồi, ở nhà bọn họ nghỉ ngơi vài ngày, liền giới thiệu bọn làm công trong nhà Tam thúc, qua mấy năm tích cóp đủ bạc người cũng lớn cũng có thể tìm người thân.

      Trần Đạc lại bọn chỉ là hai đứa con nít, chỉ sợ tìm được thân thích, người ta cũng chê bọn là gánh nặng, bằng hai huynh muội làm bạn mà sống tốt với nhau. Còn muốn nhà người khác, muốn sống ở nhà Hà Hoa báo đáp ân huệ của bọn họ. có tiền công cũng sao cả, uống cháo ăn rau dại cũng hề gì, làm việc nặng nhọc việc khổ cực càng thêm sợ, chỉ cần tùy tiện bán muội muội là được.

      Hà Hoa nghe thấy rất là hưởng thụ, tiểu tử này, vẫn rất có lương tâm!

      Dĩ nhiên, đầu óc cũng đần là được. Biết kêu muội muội nên tùy tiện chuyện cùng người xa lạ, cho dù là ăn xin cũng thể tùy tiện lấy đồ của người ta.

      Chỉ có điều, thay vì còn có chút dè dặt và kiêu ngạo, chẳng bằng cẩn thận chút, phòng người phòng nghiêm ngặt. Sợ muội muội bị người khi dễ, sợ muội muội bị người lừa bán. . . . . . Có người ca ca ân cần dạy bảo như vậy, có kinh nghiệm như thế sao lại thê thảm như vậy, tối qua Trần Xảo mới có thể gặp phải chút xíu chuyện khả nghi liền trốn đến sít sao chứ? luôn miệng báo ân, chỉ sợ cũng có mấy phần nhìn trúng người nhà nàng thiếu tráng đinh, chủ nhà lại thành thực thà phúc hậu.

      Đối với Hà Hoa mà , nàng hà khắc bọn , cũng sợ bọn dám xảo quyệt ức hiếp chủ. Chứa chấp người lai lịch tất nhiên có nguy hiểm, nhưng phải cứ như vậy bỏ qua lao động đưa tới cửa. Dù sao trong thôn này hầu như tất cả mọi người đều biết, nhà nàng cũng chỉ là tốt bụng trợ giúp hai tiểu ăn mày mà thôi. Ngay cả trước kia hai huynh muội này có phiền toái gì, cũng bị dính líu bao nhiêu.

      "Cha, lương thực sang năm của nhà chúng ta đủ rồi, người phải còn thừa hơn hai mẫu đất sao? Con cũng muốn nuôi thêm gà và heo, vừa khéo cần người làm việc. bằng chúng ta cho bọn ở lại giúp tay, thuận tiện giúp bọn hỏi thăm tin tức thân thích kia. Qua hai năm nhà chúng ta ngày tốt hơn rồi, đưa chút tiền cho bọn tìm người thân cũng giống nhau nha. Nếu như bọn nhà người khác, chừng bị người ta ức hiếp đấy." Hà Hoa ngồi xuống bên cạnh Quý Đồng, làm nũng với .

      Trần Đạc vừa nghe có hy vọng, cũng theo sát ở bên quỳ xuống: "Lão gia, ngài đừng nhìn ta tuổi còn , mà ta có thân khí lực, bất cứ công việc nặng nhọc gì cũng có thể làm, còn có thể giữ cửa cho ngài, bảo đảm để cho ăn trộm vào. Muội muội ta cũng có thể chịu khổ, việc gì cũng có thể làm. Ta và muội muội cũng siêng năng làm việc, van ngài chứa chấp chúng ta."

      Hà Hoa bật cười, cái gì cũng có thể làm, chẳng phải là cái gì cũng hỏng? Khí lực lớn hẳn là , nghe vậy mà đường ôm muội muội mình từ trong miếu tới nơi này. Hơn nữa, câu để cho ăn trộm vào kia của cũng đến suy nghĩ trong lòng nàng. tại nhà nàng nghèo như vậy, cũng có người đến trộm, nếu sau này phát đạt, chỉ sợ còn có nhiều người dòm ngó hơn, hoặc là ra chủ ý bẩn thỉu tới. Vì vậy, nàng tiếp tục trông mong nhìn chằm chằm Quý Đồng, mềm mại kêu tiếng, "Cha ~"

      Quý Quân cũng gia nhập chiến tuyến của nàng, giúp đỡ cầu cạnh: "Cha, người cho bọn họ ở lại đây . Muội muội ở nhà mình cho gà ăn cho heo ăn, cũng rất vất vả. Bây giờ chúng ta ở phải chen chút, ăn kém chút cũng sao."

      Quý Đồng thở dài: "Ngươi đứng dậy . Nhà chúng ta cũng nghèo khổ, được như gia đình giàu có chỗ tốt cùng thanh nhàn, nếu ngươi muốn ở lại thể lười biếng gây chuyện."

      "Đa tạ lão gia, đa tạ thiếu gia và tiểu thư!" Trần Đạc vui vẻ đầy mặt chắp tay thi lễ với bọn họ.

      Ta cũng là tiểu thư có tôi tớ rồi nha!

      Trong lòng Hà Hoa đắc ý phen.

      Ngày hôm sau Trần Xảo tốt hơn phân nửa, Quý Đồng đặc biệt dẫn theo huynh muội bọn tìm trưởng thôn và lý trưởng trong thôn, cuối cùng định xuống chuyện này.

      Chờ bọn trở về, Hà Hoa cắt cây củ cải lớn, nướng từng miếng từng miếng lửa đến khi mềm nhũn, cho bọn đắp vào chỗ bị vào nứt da. Vừa đắp, vừa vây quanh lò chuyện cùng bọn .

      "Trần Đạc, tên của ngươi quá khó đọc, về sau ta liền kêu ngươi là Xưng Đà có được hay ? Cũng là tên của muội muội ngươi dễ nghe hơn, tiểu Xảo, tiểu Xảo, tốt nha!"

      "Tiểu thư thích, tùy tiện gọi sao gọi cũng được."

      "Vậy cứ quyết định như thế. Xưng Đà, nhà người ta mùa đông đều có chuyện gì làm, nhà của chúng ta lại có rất nhiều chuyện đấy. Hai ngày nữa thân thể các ngươi khá hơn chút là phải làm việc cho tốt rồi."

      "Hà Hoa con gấp cái gì, đầu mùa xuân mới có thể bận bịu mà." Quý Đồng có chút buồn cười sờ sờ đầu của nàng, "Tam thúc công của con mua hết nữa gà rồi. Chờ thời tiết khá hơn chút, cha vào trong huyện mua cho con cái trâm hoa cài đầu. Cũng phải mua cho Xưng Đà. . . . . . Trần Đạc chúng nó chút quần áo để thay đổi."

      "Cha, liền gọi là Xưng Đà ." Hà Hoa cười híp mắt nhìn Quý Đồng ho khan, Quý Quân ở bên cũng rất phúc hậu nở nụ cười.

      "Cha, con cần trâm hoa, chúng ta giữ lại tiền mua heo con . Con muốn nuôi nhiều heo hơn, việc này đơn giản hơn nuôi gà, cũng sợ bị người ăn trộm."

      "Ca ca có thể đánh đuổi mao tặc." Tiểu Xảo có chút sợ hãi nhìn Xưng Đà, Xưng Đà cũng ra sức gật đầu, "Đúng! Có người tới ăn trộm gà, ta nhất định bắt lại!"

      "Chuyện như vậy rất khó phòng. Chúng ta dứt khoát nuôi gà, xem trộm như thế nào." lâu trước đây Quý Quân nếm qua thiệt thòi ở trong tay Thành Tử, bây giờ càng căm tức vô cùng, xong lời hung hãn, sờ mũi cái, có chút được tự nhiên : "Hơn nữa, nuôi gà cũng rất bẩn nha, chúng nó lúc nào cũng chạy loạn, trong nhà khắp nơi đều là. . . . . . Thúi chết!"

      Hà Hoa ôm bụng cười: "Ca ca, ca đọc sách thánh hiền, biết được đạo ngũ cốc luân hồi người có chính , gà cũng giống vậy nha!"

      "Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Mặt Quý Quân đỏ lên, tiếp được. Ngược lại Quý Đồng gật đầu cái, "Chăn heo cũng được, phân heo có thể gom lại bón vào trong ruộng, chừng sang năm là có thể thu hoạch nhiều hơn mấy thạch lương thực rồi."

      "Đúng vậy, về sau có Xưng Đà ở đây, chúng ta có thể làm thêm hai mẫu đất dư ra. Cho nên, tại phải sửa xong chuồng heo. Còn nữa, chúng ta đào ao cá lớn chút, sang năm nuôi thêm cá."

      Có lẽ là bởi vì trong nhà có thêm hai người làm việc, hoặc là bởi vì thêm hai người phải ăn cơm, gần đây người có chí lớn như Quý Đồng cũng nghiêm trang cùng bọn họ thảo luận tính toán cho sau này.

      Ao cá kia, Quý Đồng đồng ý đào lớn, bây giờ có thể nuôi rất nhiều cá rồi. Lớn hơn nữa, bọn họ cũng trông giữ được. Hà Hoa khuyên can mãi, mới đồng ý đào bùn ở bờ đê ra chút, đắp sang bên cạnh bếp nấu ăn.

      Hà Hoa rất là buồn bực.

      Kỳ nàng muốn nhất, là làm ra vật hiếm thấy , kiếm số lợi nhuận. Sau đó mua khu vườn rộng, mua thêm mấy trăm mẫu đất, thuê chút tá điền, mở mấy cửa hàng, cuộc sống trôi qua như thế mới thoải mái. Mà phải giống như bây giờ, mỗi ngày đếm tiền đồng, hận thể đồng có thể trở thành ba bốn đồng.

      Quý Quân ngay cả hai chữ phân gà đều lúng túng ra miệng, nàng cũng biết bẩn, ban đầu đều là bịt mũi cau mày quét dọn. Dù sao tất cả đều này cũng phải nàng lựa chọn.

      Nàng vẫn chỉ là đứa bé chưa tới tám tuổi, có thể làm gì?

      Cho dù có thể phát ra minh ra thứ hiếm lạ ra đùa giỡn, nàng có tiền vốn rồi, cũng thể ra mặt hợp tác cùng người khác. Người ta có thể tin tưởng nàng tiểu nương tám tuổi sao?

      Nếu như giao cho Quý Đồng, lấy tính tình của , nếu phải cho là nàng nháo chơi, nghĩ ra mấu chốt buôn bán trong đó, là bị người khác hù dọa bị bán còn giúp người ta đếm tiền, đơn thuần vì người khác làm giá y công.

      Mặc dù Quý Quân linh hoạt hơn cha chút, nhưng bây giờ chỉ mới mười hai tuổi, cũng chỉ là đứa trẻ con. Hơn nữa, lòng nghĩ muốn thi Trạng Nguyên để Quang Tông Diệu Tổ. Hà Hoa cũng quan tâm Trạng Nguyên ra sao, nhưng nghĩ tới thời đại này xem trọng môn đệ. tại bọn họ chỉ là môn hộ đơn độc có chỗ dựa, coi như Quý Quân thi đỗ Trạng Nguyên, thi cái tú tài trở về cũng có thể làm cho người ta xem trọng mấy phần, đến nỗi người nhà khắp nơi phải nhìn sắc mặt người khác. Có danh nghĩa tú tài, còn có thể được miễn chút thuế má, cũng coi như là đường ra tốt. Dù sao chỉ cần Quý Quân học thành con mọt sách là có thể.

      Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Xưng Đà, xem ra cũng tệ lắm. Phải quan sát rèn luyện phen, chừng có thể bồi dưỡng ra được người quản gia lão luyện. Có bên, Quý Đồng cũng đến mức ngây ngô mặc cho người ta chiếm tiện nghi. Chỉ là, toàn bộ việc này đều cần phải có thời gian. Trước mắt muốn đào ao cá lớn hoặc đào ao cá thêm chút xíu là thể nào, nhưng nhiều thức ăn chút, nuôi thêm chút gia cầm vẫn là có thể.

      Người trong nhà bắt tay vào làm, làm làm ngay.

      Hôm sau cá trong ao cơ bản được Hà Hoa rọng nước hoặc thả ra sông, qua ngày Quý Đồng liền cùng Xưng Đà đào bùn lên. Hà Hoa để lại hai con cá lớn chút, những con khác đều xông thành cá khô.

      Tiểu Xảo thành thạo với mấy chuyện này, chẳng qua là biết lơ mơ đứng bên làm trợ thủ. Nhìn Hà Hoa tuổi hơn nàng, làm việc lại đâu ra đấy, đâu vào đấy, lợi hại hơn mình biết bao nhiêu, lập tức liền bội phục nàng sát đất. Hà Hoa để cho nàng ở nhà bếp ngày, lại xem qua thêu thùa của nàng, thể được, nhưng cũng biết được chút xíu, miễn cưỡng cũng coi như hài lòng.

      Bây giờ Hà Hoa vắt óc suy nghĩ làm thế nào thuyết phục Quý Đồng cải tạo nhà xí, chuồng trâu cùng chuồng heo trong nhà phen, làm hố rác tự hoại ra ngoài, vì về sau nàng làm khí đốt để mở cửa hàng, trong nhà Tam thúc công lại phái người đến đây, là mời cả nhà bọn họ qua dùng trà, còn cố ý Cầm di nãi nãi nhớ nàng tiểu chất nữ đáng thương này.
      Last edited by a moderator: 30/7/17

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Tiểu thiếp khó làm

      Phủ đệ của Tam thúc công, tuy phải nhà cửa tốt nhất ở Quý gia thôn, nhưng cũng là viện năm gian hiếm có. Hà Hoa từng vòng quanh bên ngoài nhà vòng, trong lòng suy nghĩ về sau nhà mới nhất định cũng phải có cái sân lớn như vậy mới được, bây giờ nhớ lại đây cũng là lần đầu tiên vào phủ.

      Gã sai vặt đến truyền lời dẫn bọn họ vào từ cửa hông, liền có người đón Quý Đồng và Quý Quân về hướng khác, còn lại Hà Hoa, được đưa đến nội viện.

      đường tới, có vài người nhìn về phía nàng chỉ chỉ chõ chõ. nhà Tam thúc công có nhiều trực hệ chi nhánh, lại người chủ tử có năng lực có thể quản hoặc là quản gia, thường ngày Hà Hoa có nghe nhà bọn họ có chú trọng việc này. Hôm nay nhìn thấy, đình viện bố trí lộn xộn, bọn hạ nhân nếu phải là chen lấn chung chỗ xấu, là vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui, cho thấy quản lý trong nhà là hỏng bét.

      Hà Hoa cũng quản những người đó có ý kiến gì với nàng, ngoan ngoãn theo sát tiểu nha hoàn qua.

      thẳng lượn quanh bao lâu, tiểu nha hoàn dẫn nàng đến trong cái phòng , chỉ vào đĩa điểm tâm ăn còn dư lại bàn với nàng: "Ngươi ở đây chờ, ăn chút điểm tâm, nên chạy loạn, ta báo cho lão thái thái di nãi nãi tiếng."

      "Tỷ tỷ , ta ngoan ngoãn." Hà Hoa rất phối hợp giả bộ bộ dáng tiểu nữ tử ngoan ngoãn.

      Tiểu nha hoàn có thể là bị tiếng gọi tỷ tỷ này làm cho vui vẻ, mím môi cười quay người ra ngoài.

      Đợi ước chừng chun trà cũng có ai đến.

      Hà Hoa thở dài, các nàng yên tâm ném tiểu nữ hài ở nơi này. Nếu đây phải là nàng, ai cũng chịu nổi được?

      Còn có những thứ điểm tâm kia, ở Quý gia thôn nhìn cũng tính là đồ tốt gì, chỉ có Tam thúc công mới bày ra đãi khách như vậy.

      may là, nàng có nghèo đến mức có cái ăn.

      Hà Hoa bĩu môi, đúng lúc tiểu nha hoàn kia vào, vừa kéo nàng vừa tỉ mỉ dặn dò: "Di nãi nãi gọi ngươi đấy, Hà Hoa. Sau khi vào cũng nên tùy tiện lung tung."

      "Ta biết rồi, đa tạ tỷ tỷ!" Hà Hoa nở nụ cười biết điều với nàng.

      Cầm di nãi nãi còn rất trẻ, chỉ mới mười bảy tuổi. Cằm hơi nhọn, hai gò má như đào hồng, hàng mi cong cong như lá liễu. người mặc cái áo khoác màu đỏ, Hà Hoa biết các loại chất liệu da chồn da cáo nơi này, nhưng liếc mắt nhìn cái cũng biết giá trị xa xỉ. Kết hợp với kiểu tóc và những đồ trang sức đầu, càng vẻ tinh xảo quý khí, những đại nương tiểu tức phụ trong thôn kia người có thể so sánh được. Ngay cả nha hoàn sau lưng nàng, cũng tốt hơn nhà bình thường mấy phần.

      Hà Hoa giẫm bước tiến lên, học dáng vẻ bình thường gặp qua, phúc phúc thân: "Hà Hoa thỉnh an di nãi nãi."

      Di nãi nãi căn bản là hạ mí mắt uống trà, nghe lời này của nàng, lại lộ ra chút tươi cười, sai người dắt nàng qua, quan sát mấy lần, vỗ vỗ tay của nàng : "Hà Hoa, con nên gọi ta là . lâu gặp, con xinh hơn nhiều. Nhìn đôi tay khuôn mặt nhắn thủy nộn này, các tiểu nha đầu kia cũng bằng được, tuyệt giống như là người ở nhà làm việc, ngược lại giống như là tiểu thư thế gia đấy."

      Hà Hoa giọng trả lời, "Cầm , cha là thấy hai tiểu khất cái đáng thương mới thu lưu bọn , con mới phải tiểu thư thế gia có nha hoàn gì đó. Tay và mặt của con cũng có đẹp mắt như . với người trong bức tranh kia đều đẹp, tựa như tiên tử nha."

      Di nãi nãi cười đến mức run rẩy hết cả người, mặt đám nha hoàn nàng dâu bên cạnh cũng hớn hở khen tặng.

      "Tiểu nương này rất đúng nha."

      "Khó trách lão nhân gia ánh mắt tiểu hài tử là lợi hại nhất, cũng biết láo. Di nãi nãi chúng ta há phải xinh đẹp giống như tiên tử sao?"

      "Được rồi, được rồi, tiểu hài tử có mắt nhìn, tùy tiện thấy cái gì cũng đẹp mắt. Mấy người các ngươi sao cũng học nàng giống như trong miệng quét mật người nghiêm chỉnh?" Di nãi nãi cười khiển trách đôi câu, chuyển sang Hà Hoa : "Mấy năm trước gặp con, còn là tiểu hầu tử ngây ngốc bẩn thỉu, bây giờ ngược lại có tiền đồ, nghe con vẫn còn chưa học?"

      Tiểu hầu tử?

      Con khỉ đít đỏ, kêu két két, toàn thân đầy rận?

      Đây là nàng sao?

      Hà Hoa bỗng thấy rét lạnh, lắc lắc đầu : "Cầm , ca ca nữ tử vô tài mới là đức. Con cũng chỉ xin huynh ấy dạy con viết tên của mình, nhận được mấy số đếm mà thôi. Chỉ cần đếm lộn tiền, phải có mắt mà như mù tốt rồi, có đọc qua sách."

      Dạo này, chỉ có tiểu thư gia đình giàu có mới xem trọng học chút cầm kỳ thư họa, bọn họ những thứ thôn này, cơm cũng ăn đủ no, người nào quản học những thứ này. Ít ngày trước Nhị thẩm còn gần xa trào phúng nàng đọc sách là muốn làm kỳ nữ.

      Di nãi nãi gật gật đầu , "Những người như chúng ta, tối đa cũng chỉ như vậy thôi. Đáng thương nương con, thấy được bây giờ con nhu thuận như vậy. . . . . ."

      Lại ít lời, Hà Hoa đều nhất nhất tâng bốc nàng trở về. Thời gian tới uống cạn chun trà, có người vén rèm vào đáp lời, di nãi nãi kêu đứa nha hoàn tới: "Hổ Phách, ngươi chuẩn bị chút điểm tâm cho chất nữ ta, còn nữa chọn vài thước vải cho nàng làm quần áo mới." Ngay sau đó lại tháo cây trâm đầu xuống, "Hà Hoa, hôm nay phải về trong huyện, giữ con lại ăn cơm. Cây trâm này cho con, con đại nương, coi như có mẫu thân thương, cũng phải biết chút ít hoa phấn gì đó."

      Cây trâm này cũng phải là hàng tốt gì, chẳng qua màu sắc tươi sáng chút thôi, Hà Hoa cười cười, nhận lấy trâm cài đầu, lại phúc phúc thân: "Cám ơn Cầm ! Cầm về trong huyện, lên đường bình an. Về sau Hà Hoa nuôi gà lớn rồi, mang gà cho Cầm hầm canh dưỡng thân thể."

      "Tốt lắm, tốt lắm, . Về sau có cơ hội, con tới trong huyện thăm ." Di nãi nãi lúc lắc tay ngọc mềm mại, nha hoàn gọi là Hổ Phách kia liền dẫn Hà Hoa ra ngoài.

      Lúc này, Tam thúc nãi nãi lại dẫn người vội vàng vào phòng, vừa phất tay vừa lầm bầm, "Đồng ca nhi kia, có đầu óc! thế nào cũng chịu."

      Di nãi nãi đuổi những hạ nhân khác ra ngoài, lạnh lùng thốt: "Bọn họ ngay cả cái tên khất cái đều muốn nuôi, huống chi nữ nhi mình? Nương cho là tất cả mọi người giống như cha nương, bán nữ nhi ruột thịt của mình đổi lấy tiền sao?"

      Tam thúc nãi nãi ngượng ngùng đến gần, "Khuê nữ, lúc trước cha nương cũng là có biện pháp! Lại , nếu bán ngươi vào Kiều phủ, ngươi thế nào làm được di nãi nãi? Ngươi xem ngươi bây giờ, nào tơ lụa, nào đồ trang sức, còn có tôi tớ phòng, cha nương cũng chưa từng hưởng qua loại phúc này."

      Di nãi nãi đỏ mắt, giọng căm hận : "Vậy thế nào? Di nãi nãi cũng bất quá là hạ nhân, lên được mặt bàn. Nếu phải lần này trong phủ có chuyện, trong lòng phiền, ta làm sao có thể dụ được đến nhà chúng ta? Cha nương tốt, có đầu óc biết xấu hổ kêu gào với tất cả mọi người gia người, Kiều gia là quý gia thân gia. Trở về còn biết cái vị giả bộ hiền huệ trong nhà kia xử lý ta thế nào!"

      "Khuê nữ ta là di nãi nãi nhà , làm sao phải gia nhà ta rồi hả?" Tam thúc nãi nãi nhảy dựng lên: "Lần này mấy cữu huynh ngươi đều nhà làm quản tốt, về sau là có thể giúp đỡ ngươi rồi. Ngươi phải muốn tìm người lanh lợi chút mang về sao? Dụ dỗ tốt, chừng qua mấy năm, ngươi có thể phù chính nha!"

      Gia đình giàu có, nào có đơn giản như vậy?

      Di nãi nãi nhớ lại về sau, nhi tử của mình vất vả sanh ra được thể nuôi dưỡng ở bên cạnh, Kiều phủ có chánh thê an bài nhiều nha hoàn xinh đẹp ở trong phòng trượng phu hầu hạ, mà người của nhà mẹ lại là dạng có đạo lí như thế này, nhịn được bi ai trong lòng, vừa tức vừa giận, tiện tay tóm cái ly ném về phía nha hoàn sau lưng mẫu thân, "Tìm ai, tìm nàng sao? Chúng ta về đến nhà bất quá chỉ bốn năm ngày, nàng liền sau lưng chủ nhà quyến rũ Ngũ Gia! Loại đĩ phóng đãng này, làm sao có thể lòng với ta? Sợ là muốn bò lên giường Ngũ Gia, ngày nào đó cũng có thể chỉnh cho ta chết , để mình làm di nãi nãi!"

      " nãi nãi ôi chao, chớ đánh hỏng người." Tam thúc nãi nãi cuống quít bước lên ngăn nàng lại, "Khuê nữ, trong thôn này làm sao có nương bình thường tốt như ngươi vậy? Vốn là có mấy người trưởng thành, Thúy Hoa này thường ngày là đứa làm việc thành nhất, trong nhà từ xuống dưới đều dựa vào nàng thu xếp đấy. Nếu gia coi trọng nàng, ngươi liền mang về quản giáo tốt. Tóm lại là từ nhà chúng ta ra ngoài, nàng giúp ngươi còn có thể giúp ai?"

      Nha hoàn Thúy Hoa kia giấu xuống ba phần vui mừng, quỳ mặt đất, thút tha thút thít : "Di nãi nãi, chuyện liên quan đến nô tỳ, là gia, gia uống rượu, lôi kéo nô tỳ liền. . . . . . Nô tỳ ngay cả mạng đều phải là của mình, nào dám phản kháng?"

      Di nãi nãi giận đến trong lòng đều rất đau, tình huống ở trong nhà nàng làm sao ràng.

      Làm việc thành nhất?

      Chỉ sợ là con cáo tâm kế sâu nhất đấy!

      Lại đến nàng rốt cuộc có thể giúp mình hay , chỉ là ở nhà mấy ngày nay liền gây ra chuyện này, nếu mang về còn biết chính thất cùng mấy người thiếp kia muốn cười nhạo mình như thế nào!

      Vốn chỉ muốn tìm người thành trong thôn, mang người trở về tự nhiên ngoan ngoãn nghe mình phân phó, nghĩ đến những ngày này qua đây xem náo nhiệt hoặc là cố ý mời tới, đều xem qua, người nhìn được.

      "Trói nàng rồi, bán xa!" Di nãi nãi oán hận kéo đồ trang sức của Thúy Hoa xuống, lại đá hai cái, kêu người vào che miệng nàng phân phó bán , lúc này mới cảm thấy xả ra được cục tức.

      Tam thúc nãi nãi núp ở bên nhìn nữ nhi phát uy, lâu sau mới khiếp vía thốt: "Khuê nữ, bán như vậy, tốt lắm đâu? Vậy ngươi phải. . . . . ."

      Di nãi nãi níu chặt khăn tay, răng ngà gần như bị cắn nát, "Nếu nàng Kiều phủ, chỉ sợ cuối cùng chết như thế nào cũng biết!"

      "Ngũ nãi nãi kia có lợi hại hơn nữa, cũng dám quậy đến chết người?" Tam thúc nãi nãi bị dọa nhảy dựng, ấp úng : "Vậy, Hà Hoa?"

      Cầm di nãi nãi lắc đầu: "Hà Hoa vẫn chưa tới tám tuổi, dù thông minh thế nào chúng ta cũng thể làm bậy. Ta thấy nàng cũng là người hào phóng có mắt nhìn, ngược lại những nương nhà người khác kia hơn mười tuổi còn chững chạc bằng nàng, tùy tiện thấy cái gì liền vô cùng ao ước. Đồng ca nhi thương nàng, về sau việc hôn của nàng cũng nhất định uỷ khuất, cuộc sống của nàng còn biết tốt như thế nào nữa. Tuy là bà con xa, nhưng tốt xấu gì cũng là người Quý gia, nương với cha về sau chiếu cố thêm chút , coi như là tích đức cho con cháu. Còn có chuyện ngày hôm qua với Nhị biểu huynh và Tứ ca, cũng bảo với bọn họ ở nhà thôi."

      Tam thúc nãi nãi bị choáng váng, liên tục kêu to: "Như vậy sao được? Cha ngươi đều thu. . . . . . Đây đều là thân thích nhà mẹ ngươi, quản ở Kiều phủ tuỳ tiện thôi, năm trôi qua cũng có trăm tám mươi lượng bạc, xong, làm sao ngươi bảo bọn họ ? Coi như ngươi chiếu cố người nhà mẹ đẻ, chẳng lẽ cũng quản có người giúp đỡ ngươi làm chân chạy hay ?"

      Di nãi nãi biết mẫu thân là người có kiến thức, coi như mình sinh cho cho Kiều gia đứa con trai, coi như được cất nhắc làm di nãi nãi, ở trong nhà người ta, nàng cũng chỉ là người hạ nhân, làm sao cha nương có thể nghĩ đắc thế được như vậy? Những người gọi là người nhà mẹ đẻ này cha thu lễ liền nhận làm thân thích, cũng có mấy người chân chính có bản lãnh, lúc này kêu đoàn người , làm sao có thể chọc người hiềm nghi, kéo chân sau nàng?

      Vừa hận cha nương vô tri bạc tình, vừa lại thể theo bọn họ, Cầm di nãi nãi xưa nay vẫn muốn với mẫu thân những thứ chuyện bẩn thỉu kia, lúc này cũng nhịn được khóc ròng : "Các ngươi cho là ta ở Kiều gia chính là chủ tử đeo vàng đội bạc sao? Bất quá chỉ ăn mặc khá hơn thô sử nha hoàn chút thôi. Nương nếu nghĩ tới ta mấy ngày nữa bị mấy người trong phủ kia giết chết, về sau vẫn nên ít khoe khoang tốt hơn. . . . . ."

      Hà Hoa nắm tay Quý Đồng trở về, mặc dù biết Tam thúc công mời bọn họ đến phải uống trà đơn giản như vậy, từ trong nhà Tam thúc công ra ngoài nhanh như vậy, cũng giống thành chuyện gì. Bất quá hình như hôm nay nhà ba người đều thu được lễ phẩm,cuối cùng Tam thúc công ở trước mặt "Nữ tế" hào phóng hồi. Di nãi nãi kia, người vinh quang, mặt mày tươi cười, nhưng cũng giấu được nổi khổ trong lòng.

      Tiểu thiếp khó làm, Hà Hoa khẽ thở dài cái, nhìn về phía trước thấy Thành Tử hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm hộp tặng phẩm tinh xảo trong tay bọn họ, đột nhiên nở nụ cười.
      Last edited by a moderator: 30/7/17

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Lãng tử quay đầu

      Thuyết phục Quý Đồng xây hố rác tự hoại cũng khó khăn như trong tưởng tượng, Hà Hoa chỉ sơ lược ý tưởng có lần, liền đồng ý, cũng rất nhanh bắt tay vào làm.

      Hơn hai người làm việc, Hà Hoa cũng có nhiều thời gian rãnh hơn. Nàng liền đeo trâm cài kim quang lấp lánh mà Cầm di nãi nãi đưa cho nàng, mặc quần áo mới, còn cắt chút vải, làm hà bao, đặt hơn ba mươi đồng mà mình lén lút tích góp ở bên trong, rất là huênh hoang dạo ở trong xóm hai ngày.

      Ngày thứ ba, Hà Hoa đổi quần áo, đổi tiền đồng thành viên đá , cầm bộ quần áo tượng trưng ra dòng suối.

      Giữa mùa đông, khe suối đóng băng, bên dòng suối căn bản cũng có ai. Hà Hoa tới đó lâu, liền nghe tiếng sột sột soạt soạt, sau đó, Thành Tử cầm nhánh hoa mai biết bẻ ở chỗ nào, mặt dày xông ra.

      "Hà Hoa, ngươi cho ta hà bao với trâm cài, ta cho ngươi đóa hoa này."

      "Mới thèm! Đến mùa xuân, khắp nơi đều có hoa hái. Trâm cài này là Cầm di nãi nãi tặng cho ta! Ngươi cho ta là đứa ngốc hả?" Hà Hoa làm bộ chạy vào trong nhà. Thành Tử thò tay cướp trâm cài của nàng, tay mới vừa chạm vào đầu, Xưng Đà liền chạy tới đè xuống đất.

      Hà Hoa sửa sang lại tóc bị rối rớt xuống, vỗ tay ở bên trợ uy: "Xưng Đà, ngươi đánh cho ta! Đừng đánh vào mặt , dùng sức đánh vào mông đó!"

      "Ngươi nha đầu thối! Tên ăn mày thối tha! Ta đánh chết các ngươi!" Thành Tử bị Xưng Đà đè ở đất còn mạnh miệng dùng sức giãy dụa mắng chửi người.

      Hà Hoa cầm chày gỗ nện quần áo, dùng sức đánh vào mông của Thành Tử: "Cho ngươi ăn hiếp ca ca ta! Cho ngươi trộm gà nhà ta! Cho ngươi nắm tóc của ta! Cho ngươi cướp trâm cài của ta! Cho ngươi mắng ta và Xưng Đà! Dù sao ở đây cũng có ai, hôm nay ta với Xưng Đà đánh chết ngươi, sau đó ném ngươi vào trong suối, theo nước trôi , cho lão nương ngươi ngay cả thi thể của ngươi cũng tìm ra!"

      "Ngươi dã nha đầu ác độc có nương! Ngươi. . . . . . A! A! Đừng đánh! Đừng đánh nữa!"

      "Sau này còn ăn hiếp ta với ca ca ? Còn tới nhà chúng ta trộm đồ ?"

      " ăn trộm nữa! ăn trộm nữa! Hà Hoa, về sau ta cũng ăn hiếp ngươi với Quân ca nhi nữa! Ai dám khi dễ các ngươi, Thành Tử ca là người đầu tiên đánh !" Thành Tử nước mắt nước mũi tùm lum, vẻ mặt đưa đám cầu xin tha thứ.

      "Biết Xưng Đà là ai ? Trước kia ở nhà thường cầm dao tán dóc với người khác đấy! Ngươi có phục hay ?" Hà Hoa ngừng tay, thở hổn hển đá cái.

      "Phục, ta phục! Các ngươi thả ta ! Hà Hoa, Hà Hoa tốt, ngươi đừng đánh! Đừng đánh! Ta phục rồi!"

      "Hôm nay trước hết tha cho ngươi, về sau nếu biết ngươi đùa bỡn ta cái quỷ gì, ta bảo Xưng Đà gặp ngươi lần đánh lần! Cút cho ta!"

      Thành Tử từ dưới đất đứng dậy, che cái mông uốn éo chạy thục mạng, ngay cả đầu cũng dám quay lại.

      Hà Hoa hất mặt, chống nạnh cười híp mắt với Xưng Đà: "Xưng Đà, ngươi về trước . Nếu cha nhất định hoài nghi ngươi viện cớ nhà xí để lười biếng. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay, được cho bất kỳ ai!"

      Xưng Đà đỏ mặt chạy trốn còn nhanh hơn Thành Tử.

      Hôm sau nghe thấy Lưu quả phụ mắng chửi người, ngược lại nghe nàng thu xếp làm mai cho Thành Tử. Hà Hoa biết, nhất định là Thành Tử xấu hổ dám ra chuyện bị ăn hiếp. Liền lôi kéo Quý Quân và Xưng Đà nhà xem náo nhiệt.

      Thành Tử vừa thấy bọn họ, theo bản năng sờ mông của mình, ánh mắt né tránh dám đối mặt với Hà Hoa.

      Hà Hoa gở trâm cài xuống, cười : "Lưu thẩm, con lấy trâm cài đổi chút đậu hũ với người được ? Nghe Thành Tử ca muốn cưới dâu, vừa khéo có thể lấy trâm cài đưa cho tân tẩu tử."

      Lưu quả phụ có chút xíu quan hệ nào với nhà Tam thúc công, chỉ nghe người ta Cầm di nãi nãi lần này trở về mang vài rương vàng bạc cho nhà mẹ đẻ. Ngay cả nha đầu hầu hạ bên người cũng đều đeo vàng đội bạc. Thấy cây trâm đỏ đỏ xanh xanh này của Hà Hoa, kim quang lấp lánh. Biết đồ Cầm di nãi nãi đưa cho cứ nghĩ rằng đều là đồ cực tốt, lập tức liền cười thành đóa hoa, "Hà Hoa, đây chính là đồ tốt. Biết bao nhiêu đậu hũ mới có thể đổi được? Chỉ sợ người ta Lưu thẩm lừa gạt con nha."

      "Thẩm, con thích cái này. Hai ngày trước vẫn đeo, chính là muốn nhìn xem có ai nguyện ý cùng con đổi lấy tiền hay . Người đừng khách khí với con, coi như là lễ vật con đưa cho Thành Tử ca và tân tẩu tử."

      "Hà Hoa!" Quý Quân cau mày kéo ống tay áo của nàng, Hà Hoa nhéo tay cái, cầm đậu hũ về nhà, mới : "Ca ca, muội muội ca có khi nào chịu thua thiệt chứ? Cây trâm kia bình thường mặc dù có thể đổi thêm đậu hũ, nhưng hôm nay muội coi như là đưa cho bọn họ rồi. Ca yên tâm, về sau Thành Tử chắc chắn tìm chúng ta gây phiền toái nữa."

      Đánh người nhất định phải đánh đau, đánh gậy cho thêm quả táo ngọt.

      Lưu quả phụ chẳng qua có chút chua ngoa, cũng phải người ngang ngược lý lẽ, Thành Tử là tên tiểu vô lại, nhưng bụng dạ nham hiểm, làm chuyện đại gian đại ác gì, nàng tin thu thập được .

      Quý Quân vẫn yên tâm, vuốt mặt của nàng cái: "Làm sao Thành Tử có thể lập tức thay đổi thành người tốt được? Cũng có ai mười ba tuổi phải thành thân! Trời muội kêu tân tẩu tử này tân tẩu tử nọ thuận miệng, cũng biết ngượng ngùng!"

      "Muốn ngượng ngùng cũng là Thành Tử nha!" Hà Hoa lè lưỡi, Xưng Đà ở bên có vẻ đăm chiêu nhìn nàng, lập tức trừng mắt cảnh cáo .

      Xưng Đà cười : "Về sau nếu Thành Tử dám ức hiếp người khác, các ngươi gọi ta là được! Ta nhất định đánh răng rơi đầy đất!"

      Quý Quân nhìn tướng tá của Xưng Đà chút, gật gật đầu : "Khí lực ngươi lớn, gánh vác còn lợi hại hơn cha ta. Về sau chúng ta cần sợ Thành Tử rồi!"

      Ba người đều cười hì hì.

      Hôn của Thành Tử cuối cùng cũng thành. Căn cứ vào tin tức của Nhị thẩm thu thập được, nhà cảm thấy thanh danh Lưu quả phụ tốt lại còn rất chua ngoa, sợ nữ nhi yếu đuối bị ác bà bà khi dễ, còn Thành Tử là tên lưu manh, có tiền đồ, ngay cả bà mối cũng chịu gặp, trực tiếp đuổi người ra khỏi cửa. Vì thế mà Tam lục bà có thêm chuyện đàm tiếu.

      Hà Hoa thờ ơ nhìn, Thành Tử có thể là bị cự hôn kích thích nghiêm trọng, vì thế từ từ quay về con đường chánh đạo. Cả ngày chơi bời lêu lổng gây chuyện thị phi nữa, còn có thể giúp đỡ Lưu quả phụ làm chút chuyện.

      Còn có chuyện đáng mừng hơn là, Thành Tử dám chọc bọn họ nữa. Nếu như ở đường đụng phải chỉ có mình Hà Hoa, cũng nghiêng đầu vọt đến bên kia nhường đường cho. Hà Hoa cười híp mắt trêu chọc , cũng nhăn nhó dám phản ứng. Quý Quân thấy vô cùng cảm thán, cam tâm tình nguyện giao nộp bao tiền lì xì dày vất vả tích cóp được sau lễ mừng năm mới cho Hà Hoa vì đánh cuộc thua. Ngay cả A Kỳ và Tiểu Bảo đều thua nàng mỗi người ba đồng và mười trứng chim. . . . . .

      Mấy năm khó khăn cũng trôi qua.

      Khi mùa xuân đến, Hà Hoa đến sau núi hái nấm, thấy có người ném ba con gà ở trong núi. Lúc trở về, lại đụng phải Đại Hải thẩm xách hai con gà chết.

      Hoa sen khỏi lo lắng, "Đại Hải thẩm, sao gần đây gà đều chết ạ? Chẳng lẽ là phát ôn dịch?"

      Đại Hải thẩm sợ đến mức nhảy dựng lên, vội vàng khoát tay: "Hà Hoa ngươi đừng lung tung, nhà ta hơn ngàn con gà, chết hai con có gì ghê gớm đâu?"

      Hà Hoa về đến nhà, tự mình đến chuồng gà xem chút. Vợ chồng Vượng Tài phụ trách cho gà ăn lập tức đến gần : " tại đầu xuân gà con ấp nở rồi, chỉ mới có trăm con. Kỳ chúng ta có thể nuôi nhiều thêm chút, người ta theo nhà tỷ tỷ nuôi gà đều cho ăn hơn ngàn con, còn hơi hàng năm tỷ tỷ nhiều nhất chỉ cho ăn năm trăm con, đều cho người ta kiếm ít bạc. . . . . ."

      Hà Hoa cũng để ý lời của nàng, kiểm tra bốn phía phen, : "Vượng Tài thúc, ta để cho tiểu Xảo chuẩn bị chút hoa lộ và cánh hoa đưa đến Kiều phủ, ngươi cũng cùng . Lựa tất cả gà lớn ra, hôm nay đưa đến cửa hàng trong huyện. cho Vương chưởng quỹ, mua toàn bộ gà kho gà quay hoặc là gà nướng, tặng quả trứng gà. Hai ngày nay đều bán hết hàng trữ trong cửa hàng , sau đó nghỉ vài ngày, chúng ta đổi kinh doanh khác. Vượng Tài thẩm, về sau chuồng gà cách hai ngày dùng vôi rắc lần. thể để cho những con gà con này chạy ngoài, cỏ xanh cũng chỉ có thể ở cắt ở trong vườn rau, lúc cho gà ăn thêm chút tỏi và đậu xanh vào. Gà con lúc này dễ ngã bệnh, ngươi phải cẩn thận chút."

      Vượng Tài cười : "Tiểu tỷ tỷ yên tâm, những con gà này ta nhất định cho ăn mập mạp lên."

      Vượng Tài lại nghi hoặc : "Năm nay trong thôn nuôi gà càng ngày càng nhiều, trong cửa hàng chúng ta thu mua gà được dịp ép giá, tốt như vậy tại sao phải đổi?"

      Chính là sợ phát bệnh ôn dịch, Hà Hoa thở dài.

      Lúc trước nàng nuôi năm mươi con gà chỉ dẫn đến tên tiểu mao tặc, về sau nàng nghĩ tới có trợ thủ, liền nuôi ba trăm con. Đại Hải thẩm và Nhị thẩm lập tức mê tít mắt, hô to cũng xây chuồng gà ở trong nhà.

      Quý Đồng là người thành , chủ động cho người khác biết trong nhà dùng các loại trùng tử châu chấu con giun nuôi gà như thế nào. Mấy năm nay trong thôn càng ngày càng nhiều "Hộ nuôi gà chuyên nghiệp", Quý gia thôn cũng trở thành "Gà gia thôn" nổi tiếng xa gần rồi.

      Mặc dù Hà Hoa cảm thấy vô lực với tính tình trung thực đôn hậu của Quý Đồng, nhưng cũng may nàng cũng có ý định dựa vào nuôi gà làm giàu, dù sao mọi người cùng nhau đưa chuyện này lên thành nghề nghiệp chính, nàng theo cũng có thể được chút chỗ tốt.

      Nhiều gà như vậy, cuối cùng phải nghĩ cách tiêu thụ có đúng ?

      Mặc dù bên ngoài cũng có người vào thu mua, nhưng nàng thuận thế mở cửa hàng bán gà quay, làm ra bạch trảm kê, gà quay, móng gà kho vân vân những món mà mình từng nghĩ đến chảy nước miếng, ngờ buôn bán thế mà phát đạt.

      Tuy rằng thua kém nhà Đại Hải thẩm vừa nuôi gà, vừa làm tơ sống, còn tham gia chân chạy thuyền với thân thích, trở thành trong những nhà giàu có ở Quý gia thôn rồi. Nhưng mấy năm nay mưa thuận gió hòa, gia cảnh của bọn họ cũng càng ngày càng tốt, còn mua được cái trang viên , thu mấy phòng hạ nhân.

      Mà lúc này, cứ cẩn thận tốt hơn.

      "Vượng Tài thúc, chúng ta muốn vào trong huyện mua căn phòng lớn. Về sau phải thay đổi nhiều lắm." Hà Hoa cười .

      "A! Phải chúc mừng tốt mới được!" Nhà Vượng Tài ầm ĩ lên, Vượng Tài cũng vui mừng hớn hở làm việc.

      Chờ gần tối Quý Đồng từ trong huyện xem nhà trở lại, Xưng Đà cười : "May mà cho lão gia mang theo bạc. Nếu , chỉ sợ hôm nay muốn mua nhà cửa hai ba nơi rồi."

      Hà Hoa vui vẻ, vừa chuyển khăn cho Quý Đồng vừa cười: "Chúng ta có nhiều bạc như vậy. Cha, nhà cửa trong huyện tốt như vậy sao?"

      Quý Đồng cười hắc hắc: "Rất tốt! Đều tốt vô cùng!"

      Xưng Đà cười : "Quả đều tốt vô cùng. Chỉ là Kiều phủ giới thiệu cái đó. . . . . . Ta thấy so với người có thể là người biết ăn ."

      "Ta tính là biết ăn gì? Cũng chỉ là thôn . Nếu vào trong huyện, chỉ sợ ngoại trừ bị người ta là thô tục, còn bị là dã nha đầu có quy củ đấy."

      Xưng Đà lui ra ngoài, Quý Đồng vuốt đầu Hà Hoa thở dài : "Khuê nữ cha giỏi giang nhất, dù là thiên kim tiểu thư trong huyện, cũng sánh được đầu ngón tay của Hà Hoa chúng ta. Chỉ là cha vô dụng, những năm này khổ cho con rồi."

      "Cha, người mới khổ cực nha. Cầm di nãi nãi đều người cưng chiều con, nuôi dưỡng còn tốt hơn thiên kim tiểu thư." Hà Hoa đắc ý giơ đôi tay được chăm sóc trắng nõn nà, hỏi chuyện nhà cửa, lúc này mới nghiêm túc : "Cha, con thấy năm nay sợ rằng muốn phát bệnh gà toi, dự định bảo Vương chưởng quỹ ngừng bán gà quay trong cửa hàng chúng ta. Trong thôn nuôi gà , bởi vì tại có dấu hiệu gì ràng, cha hay là người với bọn họ, để cho bọn họ cũng chú ý chút, có chút chuẩn bị trước."

      Quý Đồng về chuyện nuôi gà, tin tưởng Hà Hoa luôn luôn đúng gì nghe nấy. Nghe nàng như vậy, cơm cũng ăn, lập tức ra cửa chuyện với thôn dân. Gần đến nửa đêm mới trở về, mặt ủ mày ê : "Cha đều với bọn họ rồi, nhưng bọn họ. . . . . . Có vài người tin."

      tin cũng còn biện pháp, chỉ hy vọng mình phán đoán sai lầm.

      Nghe Quý Đồng chỉ ăn chút điểm tâm ở nhà Đại Hải thúc, Hà Hoa vội vàng gọi phòng bếp bưng thức ăn nóng lên, tiện thể mình cũng ăn chút đồ ăn khuya, lúc này mới nghỉ ngơi.

      Hôm sau Vương chưỡng quỹ mang hai hộp son phấn, vội vã từ trong huyện chạy tới hỏi tin, cùng vấn đề giống Vượng Tài.

      Hà Hoa biết Vương chưởng quỹ là người thông minh, cũng rất để tâm tới tiệm gà quay, dùng lý do mua nhà cửa khẳng định lừa gạt được, liền ra chuyện mình sợ phát bệnh gà toi, Vương chưởng quỹ quả nhiên trầm trồ khen ngợi, "Đồ ăn vào miệng nhất định phải cẩn thận. Nếu có bệnh gà toi, năm này ai dám ăn gà, tiếp đó chỉ sợ có người ăn gà quay của chúng ta có ốm đau gì, như vậy rất tốt!"

      Hà Hoa cười : "Trước kia người ta trông thấy ta nuôi gà trong nhà mà thèm, về sau lại có người thèm thuồng tiệm gà quay nhà ta. ra cũng có bao nhiêu tiền, cả đám đều ở sau lưng nghĩ cách làm sao mới có thể phá huỷ tiệm gà quay của chúng ta. Nhờ có Vương chưởng quỹ lợi hại, chúng ta mới có thể kiếm chút bạc vụn. Lần này tốt rồi, cần bọn họ chèn ép, tự chúng ta đóng cửa, cuối cùng bọn họ hài lòng rồi."

      Vương chưởng quỹ vuốt vuốt râu, "Chỉ sợ mấy ngày nữa bọn họ phải khóc. Chỉ là, tiểu đông gia, chúng ta đổi sang kinh doanh cái gì? Việc này cần phải mau mau định xuống mới phải. Mấy đứa tiểu nhị rất tinh ranh, cũng thể để cho bọn nó nhàn rỗi."

      danh nghĩa Quý Đồng là đông gia (ông chủ), Quý Quân là thiếu đông gia, quản lý công việc phần lớn đều là tay của Hà Hoa. Trước kia Vương chưởng quỹ chướng mắt nàng là tiểu nha đầu, chẳng qua nghĩ tới Quý Đồng đối đãi người đôn hậu, cho tiền công cũng nhiều, liền ở lại. Càng về sau biết cái nhà này có nữ chủ nhân, Đông gia và Thiếu đông gia cũng thuận theo tiểu nha đầu nàng, tiểu nương cũng phải là người hồ đồ. Để tỏ lòng tôn trọng, nghĩ ra cái danh hiệu tiểu đông gia này xưng hô với nàng. Hà Hoa mấy lần vô dụng, cũng liền tùy .

      Nhưng Hà Hoa biết, nàng khá tốt khi được sanh ở Quý gia thôn, nếu là ở trong huyện, cũng nương nhà nào mười mấy tuổi cả ngày chạy nhảy lung tung. Về sau dời vào trong huyện, vẫn khiêm tốn chút mới tốt. Quý Quân mắt thấy sắp tham gia thi viện rồi, cũng thể gáng danh hiệu thiếu đông gia vào được. Có lẽ nên tìm cho cha người vừa lòng đẹp ý quan trọng hơn.

      Trước mắt tiền bạc đủ dùng, chuyện cửa hàng cũng cần gấp gáp. Người làm ở cửa hàng gà quay cũng nhiều lắm, nhưng lúc trước đều là lựa chọn tỉ mỉ. Hà Hoa trầm ngâm lát : "Vương chưởng quỹ, các ngươi nghỉ ngơi trước, thuận tiện bàn bạc, xem có việc gì tốt . Gần đây cha muốn mua phòng chuyển nhà, sợ là quan tâm nhiều tới chuyện này. Ngươi trở về cho những tiểu nhị kia, coi như nghỉ hai tháng, tiền công vẫn phát như thế. Nhưng cho bọn ra ngoài gây chuyện."

      Người làm tiền công cũng được phát, chưởng quỹ này càng cần phải rồi. Vương chưởng quỹ ăn yên tâm hoàn, mừng đến suốt đêm trở về thu xếp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :