1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hy vọng của Nhan Họa - Vụ Thỉ Dực (Full + Đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 88
      Edit: Ngân Nhi

      Sau khi kết thúc kì thi chung, chỉ cần đợi đến ngày có điểm là được nghỉ đông rồi.

      Cuối cùng được nghênh đón kì nghỉ đông mười ngày ngắn ngủi, mặc dù thời gian nghỉ quá ngắn, nhưng cũng khiến cho các học sinh lớp mười hai bị ngược đãi cả học kỳ vui sướng muốn ném hết sách vở , cho dù thành tích của kì thi có tốt cũng vì dịp này mà tạm thời ổn định được tâm trạng.

      Đến buổi chiều trước ngày nghỉ, đại đa số học sinh là chẳng còn tâm trí đâu mà học nữa, mặc dù có khóc thét khi thấy thầy giao cho cả đống bài tập, nhưng đến khi tiết học cuối cùng của ngày được thông báo là phải học, học sinh được về sớm mọi người đều vội vã thu dọn đồ đạc rồi vui vẻ về nhà.

      Tiết cuối được nghỉ nên lúc tan học cũng chỉ mới hơn bốn giờ chiều, vẫn còn khá sớm, ngoài những học sinh gấp gáp muốn về nhà ngay vẫn còn số người rất thong thả thu dọn đồ đạc, xúm lại cùng nhau chuyện.

      Nhan Họa cũng cuống lên muốn về nhà mà ở lại vừa thu dọn sách vở vừa chuyện với Đàn Tử Quỳnh và Đàm Minh Thiên.Con chỉ cần chơi thân với nhau là có thể buôn chuyện mãi dứt, chỉ những chủ đề vụn vặt cũng có thể lôi ra bàn tán được, đây là điều mà các nam sinh thể nào hiểu nổi.

      “Nhan Họa!”

      Nghe thấy tiếng , mọi người trong lớp đều đồng loạt nhìn ra ngoài, thấy có nam sinh đứng ngó vào cửa sổ.

      “Nhan Họa, trai đẹp nhà cậu tới đón cậu kìa.”

      Mấy quay sang với Nhan Họa, lời trêu ghẹo này khiến mọi người đều cười vang, kể từ khi biết chuyện hai người họ đương, mỗi lần Kỳ Trạch tới tìm Nhan Họa đều bị các bạn trêu, lúc mới đầu còn thấy rất xấu hổ, nhưng sau quen rồi chẳng thấy có cảm giác gì nữa.

      Thấy Kỳ Trạch chờ mình, Nhan Họa liền cho sách vở và bài tập về nhà vào balo rồi đeo lưng, tay cầm túi vải rồi rối rít chào tạm biệt các bạn.

      “Hẹn gặp lại kì sau nhé!”

      “Kì sau gặp lại!”

      Nhan Họa tươi cười ra ngoài, lúc đến gần Kỳ Trạch bị cậu xoa đầu, sau đó cậu cầm hộ túi vải cho rồi kéo .

      Các học sinh trong lớp vẫn thể dời mắt khỏi hai người, thấy cậu con trai cao gầy nở nụ cười xoa đầu bạn , hình ảnh vô cùng đẹp, khiến cho người ta cực kỳ hâm mộ.

      Liêu Vinh cũng nhìn thấy, ánh mắt cậu vẫn dõi theo Nhan Họa, thấy ngẩng đầu mỉm cười với người con trai kia trái tim bỗng trở nên trống trải, cảm thấy mất mát vô cùng. ràng phải là đặc biệt thích, nhưng tại sao khi thấy hai người đó ở chung chỗ lòng cậu lại khó chịu thế này?

      *

      Các học sinh ra về rất nhanh, Nhan Họa ra khỏi lớp học nhận thấy sân trường thưa thớt bóng người, nếu có hầu như họ đều vội vã chạy ra khỏi cổng trường, đặc biệt là những học sinh nhà ở ngoại thành cần phải bắt xe về nhà tốc độ chạy của họ càng nhanh hơn.

      Còn Kỳ Trạch và đều sống ở nội thành nên cần gấp gáp như bọn họ, cứ chậm rãi mà thôi.

      “Nhà cậu có về quê ăn Tết ?” Nhan Họa hỏi, “Mình còn chưa biết quê cậu ở đâu đó?”

      Kỳ Trạch đáp: “Ở quê sớm còn ai rồi, mình cũng lâu về quê, chỉ đón Tết ở thành phố thôi, với lại rất nhiều người thân họ hàng đều ở này cả, ở những thành phố khác cũng có, đến Tết nếu muốn đến nhà chúc Tết nhau phải bay tới bay lui, phiền phức lắm.” Thế nên, cậu vô cùng mong đợi Tết này được về quê của Nhan Họa.

      Nghe người thân họ hàng của Nhan Họa đều ở đó, vậy có thể coi như là ra mắt họ hàng nhà hay nhỉ?

      Tuy trong lòng suy nghĩ nhiều nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh, nên người ta thể phát ra tâm trạng khác thường của cậu lúc này.

      “Vậy tốt quá, cần phải vội vã về nhà.Mình hỏi mẹ rồi, sáng sớm ngày kia là nhà mình phải về quê luôn, sau đó đến chợ huyện sắm đồ Tết, bận rộn lắm.” Nhan Họa bắt đầu chuyện dông dài, “Nhưng may là bà nội và bác cả của mình ở nhà nên phần lớn những đồ quan trọng họ đều chuẩn bị xong rồi, nhà mình về cũng cần mua gì, chẳng qua là rất đông người, mấy ngày Tết lúc nào cũng có khách ra khách vào, được rảnh rỗi, kể cả mình có muốn ngồi làm bài tập cũng thể tập trung nổi…”

      lo lắng đến chuyện này, biết nên làm thế nào để tranh thủ ngồi học bài, theo kinh nghiệm từ những năm trước sợ rằng chẳng có lúc nào yên tĩnh để tập trung học cả.

      Kỳ Trạch hầu như chỉ yên lặng nghe liên miên suốt dọc đường, thỉnh thoảng cũng chen vào mấy câu, cái giọng mềm nhũn đáng kia mà nghe nhiều rất dễ khiến cho con trai phải đỏ mặt.Mặt của Kỳ Trạch chưa có đỏ, nhưng tai hồng rực lên rồi, nhưng vẫn muốn được nghe mãi thôi, đúng là gánh nặng vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc mà.

      Bởi vì sắc trời vẫn còn sáng nên hai người cũng chưa vội về nhà mà chậm rãi bộ trong trường. chỉ riêng hai người mà rất nhiều cặp đôi khác cũng như vậy, trong sân trường rất dễ gặp mấy đôi nam nữ với nhau, cho dù chưa phải người cũng là có quan hệ mập mờ chưa ràng.

      Sân trường Nhị Trung rất lớn, có rất nhiều nơi đẹp đẽ và yên tĩnh để , ngoài sân thể thao ra đằng sau tòa nhà học còn có vườn hoa, chỗ gần bãi gửi xe còn có rất nhiều khu đất trống, sân vận động, sân tennis...cũng rất đẹp.

      Hai người vừa được lúc bị người ta cản lại, chính là nữ sinh.

      Nhan Họa nhìn có trang phục và phong cách khác hẳn với mình kia, mái tóc được uốn xoăn ở phần đuôi, hẳn là tới tiệm làm đầu để làm, ở trường quản mấy vấn đề này lắm, chỉ cần nhuộm tóc là được, quần áo ấy mặc cũng rất phong cách, giống như tiểu thư con nhà giàu vậy.Ngoại hình tệ, nhưng vẫn chưa thể coi là đại mỹ nhân, đầu tóc và quần áo đẹp khiến cho ấy trở nên rạng rỡ hơn rất nhiều.

      Nhị Trung có rất nhiều nữ sinh là con nhà giàu, bắt gặp người ở trong trường cũng phải điều gì kỳ lạ, lớp của Nhan Họa cũng có mấy người.

      “Kỳ Trạch.” kia nhìn cậu , “Tết năm nay cậu và ông nội có tới nhà mình chúc Tết ?” xong, dường như kia mới chú ý tới có mặt của Nhan Họa, liền chậm rãi : “Nghe cậu là bạn của Kỳ Trạch? Xin chào!”

      Nhan Họa mỉm cười nhìn , đáp lại câu xin chào rồi yên lặng.

      biết nữa, phải xem ông nội của tôi thế nào .Nếu có chuyện gì gặp lại sau nhé.” Kỳ Trạch sau khi lạnh nhạt chào tạm biệt liền dứt khoát kéo Nhan Họa .

      “Này! Mình còn chưa xong mà.” kia đuổi theo, có chút vui , “Dù sao ông nội của mình và cậu cũng là bạn mà, cậu thể cho mình chút mặt mũi sao? Mùng năm là sinh nhật mình, cậu nhớ kỹ nhé.” quay đầu nhìn Nhan Họa, miệng phụng phịu.

      Nhan Họa bắt gặp ánh mắt của rất tự nhiên mỉm cười, đáng tiếc có vẻ như điều đó vẫn đủ để kích thích , nên kia lại lập tức quay đầu chỗ khác.

      Nhan Họa hiểu rồi, ra này thích Kỳ Trạch, cũng có gì đáng ngạc nhiên.Đối với những chuyện này Nhan Họa cũng muốn làm gì cả, chỉ nghĩ đều là con tội gì phải làm khó nhau, thứ hai là nếu người con trai có phản ứng mình can thiệp quá cũng có tác dụng.

      Nghe xong, Kỳ Trạch mới : “Biết rồi, tôi nhớ lại với ông nội chuyện sinh nhật cháu của bạn ông.Còn về phần tôi xin lỗi, tôi và cậu quen, nên đương nhiên tôi .Đầu năm tôi còn có việc, chúc mừng sinh nhật sớm nhé, hẹn gặp lại.”

      Vừa lưu loát và dứt khoát xong, Kỳ Trạch liền lập tức kéo Nhan Họa .

      Nhan Họa quay đầu lại nhìn kia, thấy vẫn đứng ở đó, còn đuổi theo nữa.Nhưng nghĩ lại cũng thấy là, Kỳ Trạch thẳng cách nể nang như vậy, trừ phi da mặt dày đến mức đạn bắn cũng thủng, hoặc hề quan tâm đến sắc mặt của người ta mới có thể kiên trì đuổi theo dù biết người ta có bạn như vậy.

      được đoạn, Nhan Họa thấy cậu hoàn toàn bị ảnh hưởng, liền hỏi: “ ấy là ai vậy?”

      “Cháu của bạn ông nội, tên là Ngô Nhã Nhã, vừa nãy cậu cũng nghe rồi còn gì?” Kỳ Trạch nghiêng đầu nhìn , nghĩ lúc rồi bật cười hỏi: “ phải cậu ghen đấy chứ?”

      “Ai ghen hả?” Nhan Họa trợn mắt nhìn cậu, “Vậy ấy có thân với cậu ?”

      như hề quen biết luôn, cậu ta chẳng có quan hệ gì với mình cả.Hồi cấp hai có cùng ông nội đến nhà cậu ta mấy lần, sau đó mình cảm thấy hai chị em nhà họ Ngô đó phiền phức nên chẳng muốn gặp lại, mặc dù học chung trường nhưng cơ hội đụng mặt nhau cũng nhiều lắm.”

      Nhan Họa: “…” Cậu có biết ra luôn tìm đủ các loại danh nghĩa để tiếp cận cậu có nghĩa là người ta thích cậu hả?

      Thấy thái độ của Nhan Họa vẫn ổn, Kỳ Trạch cảm thấy được thoải mái, vì sao mà ấy lại ghen chứ? Cậu biết Ngô Nhã Nhã có cảm tình với mình, thậm chí người ta còn từng thổ lộ với cậu rồi, nhưng cậu từ chối ngay lập tức.Khi đó cậu nghĩ tới việc đương, mãi đến khi lên cấp ba vì chú ý đến Nhan Họa nên cậu mới…Khụ khụ, chuyện này tuyệt đối thể ra!

      Kỳ Trạch lén quan sát , phát chút để ý gì tới Ngô Nhã Nhã, trong lòng vô cùng mất mát, nhưng cuối cùng lại thấy như vậy cũng tốt, Nhan Họa là rất có lý trí, tùy tiện nổi cáu như những khác.Lại càng giống như Đường Ngọc Giác, Chu Lễ Giám chỉ cần nhìn nào đó thôi là cậu ta dạy dỗ Chu Lễ Giám trận, cãi nhau ầm ĩ hết cả lên.

      Sau khi dạo trong trường đến đúng giờ tan học bình thường hai người mới về nhà.

      Kỳ Trạch vẫn như ngày thường đưa về nhà trước, lúc Nhan Họa xuống xe rồi đưa mũ bảo hiểm cho mình, cậu mới đột ngột : “Ngày mai cùng nhau chơi được ?”

      Nhan Họa suy nghĩ chút rồi lắc đầu : “ được rồi, ngày kia phải về quê, nên ngày mai mình định tranh thủ ngồi làm bớt bài tập, về quê lại có thời gian để học.”

      Kỳ Trạch khóe miệng co giật, muốn mở đầu ra xem rốt cục nghĩ gì, chẳng lẽ biết rằng sau hôm nay bọn họ phải đợi đến đầu năm mới có thể gặp lại sao? Đối với những người đây là khoảng thời gian quá dài, tại cậu nỡ xa .Nhưng lại chẳng có chút cảm xúc luyến tiếc nào cả, cứ như chỉ mình cậu khờ thôi vậy, mất thể diện.

      Nhan Họa nhìn xung quanh chút, thấy có ai mới kiễng chân lên hôn cậu, lúc cậu phản ứng lại được nhanh chóng buông ra rồi.

      Kỳ Trạch còn chưa kịp vui mừng vì chủ động của nhảy bật ra như tôm rồi, làm cậu thót cả tim phải kêu lên: “Nào, đừng nhảy mạnh như vậy, cẩn thận chân của cậu đấy.”

      Nhan Họa cười híp mắt nhìn cậu, : “Được rồi, mình phải vào nhà đây, đầu năm gặp lại nhé.”

      Lúc vào nhà, nhịn được phải lấy tay che mặt, cảm thấy vừa rồi mình bạo dạn, nếu phải nhìn thấy vẻ mặt yên lặng như khó chịu của cậu ấy cũng chủ động hôn cậu ấy như vậy đâu.Tất cả là do Kỳ Trạch tương lai tẩy não , dạy phải làm sao để nắm bắt cảm xúc của Kỳ Trạch, cho nên mới có thể phát ra tâm trạng khác thường của cậu ấy.

      Khẽ vỗ mặt mấy cái, Nhan Họa cố gắng bình tĩnh lại, cầm túi vải xách vào thư phòng, tranh thủ trước giờ ăn tối làm chút bài tập, đến Tết lại cuống lên.

      Học sinh lớp mười hai vất vả quá mà!
      Last edited: 4/11/16

    2. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 89
      Edit: Ngân Nhi

      Sáng ngày 29, Nhan Họa và gia đình cùng nhau trở về quê.

      Lúc cả nhà về đến nơi khí trở nên vô cùng náo nhiệt, hàng xóm cùng họ hàng đều rối rít chạy tới chào hỏi chuyện mấy câu, phòng khách nhà họ Nhan lúc nào cũng có khách, nước trà điểm tâm hạt dưa đồ ngọt luôn được chuẩn bị sẵn sàng, cảnh này rất hiếm gặp ở thành thị, khiến cho người ta cảm giác được tình cảm nồng ấm nơi quê cha đất tổ.

      Nhan Họa đương nhiên cũng trở thành trọng tâm của những lời thăm hỏi, hầu như là loanh quanh mấy câu như chân bây giờ thế nào rồi, có còn đau …Mọi người đều nghe tin Nhan Họa bị tai nạn ngã gãy chân phải nhập viện, nên trong lúc làm có rảnh rỗi họ đều ghé qua thăm , còn mang cả rau quả các thứ tới nữa.

      Nhan Họa rất ngoan ngoãn cảm ơn mọi người quan tâm đến mình, nhưng còn chưa kịp ngồi xuống họ Nhan Hạo mua đồ Tết ở thị trấn trở về, vào rồi bá vai bá cổ cậu em họ Nhan Lãng, trêu chọc cậu em mãi vẫn chưa lớn, gương mặt vẫn quá xinh đẹp non nớt.

      Mấy người đàn ông nhà họ Nhan hầu như trước khi trưởng thành đều có gương mặt rất đẹp, nhưng càng lớn lại càng xấu , như lời của mấy hay đó là xú nam nhân, quả khiến cho người ta vỡ mộng.

      Chọc ghẹo cậu em họ xong, Nhan Hạo lại quay sang xoa đầu Nhan Họa, : “Nghe em bị ngã gãy chân, bây giờ thế nào rồi?”

      “Em ổn rồi ạ.” Nhan Họa cười đáp.

      Nhan Lãng ở bên cạnh thêm vào: “Đương nhiên là ổn rồi, chị ý ở nhà nghỉ ngơi hơn tháng trời, hàng ngày lại có tên trai đẹp tới tận nhà phụ đạo việc học cho, thành tích những giảm mà lại còn tăng lên ít đấy ạ.”

      Nhan Hạo nghe em họ mỉa mai chị mình, liền cười xấu rồi ôm lấy Nhan Lãng, trêu chọc : “A Lãng ghen tỵ à? lớn vậy rồi mà còn thích dính lấy chị hay lắm đâu.Xem của em , chưa từng dính vào hai chị của mình nhé, nam tử hán phải mạnh mẽ lên.”

      “Mạnh mẽ gì chứ ạ!” Nhan Lãng đập cái, sau đó thầm: “ Hạo biết đâu, chị em có bạn trai rồi đấy.”

      Nhan Hạo kinh ngạc, sau đó kéo Nhan Lãng ra ngoài bắt đầu tra hỏi.

      Nhan Họa chú ý đến hai em thầm kia, chỉ lo ứng đáp với những lời thăm hỏi của các các bác, lúc ăn cơm trưa xong lại thấy chị họ Nhan Như bế theo con về nhà mẹ đẻ thăm bà nội và chú hai.

      bé con bây giờ bảy tháng tuổi, có thể tự mình ngồi được rồi, khuôn mặt trông rất giống bố, nhưng cũng có chút nét của mẹ, đôi mắt to đen láy mở to nhìn mọi người trông đáng cực kỳ, khiến cho người ta vừa nhìn .Nhan Họa lập tức vui vẻ ôm lấy bé, cúi đầu hôn lên mặt bé mấy cái, trong lòng lại thấy nhớ Tiểu Duệ Duệ rồi, đáng tiếc chỉ có thứ bảy mới có thể xuyên qua để gặp được, hoặc nếu muốn tự sinh cũng phải đợi nhiều năm nữa.

      Cho nên, bây giờ nhìn thấy bé, Nhan Họa liền nhịn được mà hôn cho mấy cái.

      Nhan Như cùng người lớn chuyện, thấy em họ bế trẻ con rất thành thạo hơi sửng sốt, cười : “Động tác ôm trẻ con của A Họa thành thạo quá nhỉ, em bé còn ngoan ngoãn để cho dì ôm kìa, lần đầu A Hạo bế nó nó còn khóc ầm lên cơ.”

      Nhan Họa cười : “Đương nhiên rồi, em là dì của bé mà, tất nhiên là bé thích em rồi.” xong lại cúi xuống hôn lên mặt em bé cái.

      Lúc Nhan Như bế con vào phòng để cho bú Nhan Họa cũng vội vàng theo, căn bản là vì nỡ xa bé.

      Nhan Như nhìn em họ ngồi trêu chọc em bé bú sữa mẹ, đùa đến mức khiến em bé bú được mà cứ liên tục ngẩng lên nhìn dì , bèn cho bú nữa, cài lại áo rồi đặt con nằm giường, sau đó ngồi trò chuyện với Nhan Họa.

      Sau khi kể về tình hình cái chân của mình, Nhan Họa liền tò mò hỏi: “Chị, bây giờ chị phải làm lại rồi, sao chăm sóc được cho em bé đây? Chuyện trong nhà vẫn ổn chứ ạ?” Từ sau Quốc Khánh, chỉ té gãy chân mà còn phải lao đầu vào học hành, cho nên ba mẹ rất ít khi cho nghe về chuyện trong nhà, sợ khiến phân tâm, cũng rất lâu nghe chuyện của đại tỷ rồi, thỉnh thoảng có nhớ ra để hỏi mọi người đều chỉ trả lời là có gì.

      Nhan Như hiểu muốn hỏi cái gì, liền đáp: “Ban ngày chị làm giao con cho mẹ chồng chăm, tối về tự mình chăm, thỉnh thoảng chị cũng đưa con đến đây nhờ mẹ trông hộ.” xong, sờ đầu con , lạnh nhạt : “Em nhìn nó có phải hơi gầy ? Lần trước chị đưa con tới bệnh viện cân, nhận thấy thể trọng của con có phần hơn so với những đứa bé cùng lứa khác, cũng bởi vì mẹ chồng chị thích cháu , ban ngày toàn ra ngoài đánh bài, để cháu lại cho bố chồng chị chăm, nhưng bố chị là đàn ông sao mà thành thạo việc này chứ? Lúc đút cho cháu ăn đến no căng trớ hết cả ra, lúc lại để nó đói bụng đến phát khóc, chỉ biết dỗ dành cho cháu ngủ…”

      Nhan Họa nghe mà thể tin nổi, “ bé là cháu của bà ý cơ mà? Sao bà ta lại có thể đối xử với cháu như vậy chứ?” Nhan Họa chưa bao giờ cảm thấy con kém con trai ở điểm gì, hiểu sao mà bà mẹ chồng của chị lại ác độc đến thế, cháu của mình mà chẳng thèm quan tâm chăm sóc, cả ngày ra ngoài đánh bài.

      “Cháu bà ấy đâu coi là cái gì, trong mắt bà ấy cháu chẳng là gì hết, chỉ có cháu trai mới đáng được thương thôi.” Nhan Như biết vậy nên cũng chẳng buồn tức giận, “May là chồng chị bây giờ cũng có thể giúp chị chút, nếu ấy cần chạy xe ở nhà chăm con.”

      “Chị…”

      Nhan Như vỗ lên tay , cười : “Nếu như đến cả chồng chị cũng đáng tin chị muốn ly hôn rồi.Em đừng lo cho chị, chờ con chị lớn lên chút là ổn thôi, chị coi con như công chúa thương, vì con chị nhất định bỏ việc để về nhà trông coi tiệm tạp hóa của gia đình, tiền lương của chị cũng được tiết kiệm để nuôi dạy con sau này.”

      Bà mẹ chồng của Nhan Như rất quá quắt, nếu mà bỏ việc để ở nhà chuyên tâm chăm con, có thu nhập của riêng mình chắc chắn bị là đồ lười, ngày ngày ăn của nhà họ Từ dùng của nhà họ Từ mà lại đoạn tuyệt đời sau của nhà họ Từ… hoặc những câu khó nghe khác, Nhan Như có lòng tự tôn cao, đời nào cho phép chuyện này xảy ra chứ? Cho dù có khổ cực chút cũng sao cả.

      Cũng bởi vậy nên bình thường phụ nữ đẻ con xong thường rất mập mạp đầy đặn, nhưng Nhan Như chỉ sau ba tháng khôi phục được vóc dáng, thậm chí còn gầy hơn cả lúc trước khi mang thai, khiến cho nhà họ Nhan mỗi lần nhìn thấy đều rất đau lòng.

      Nhan Như về nhà mẹ đẻ ở đến tối, sau đó để cho em trai lái xe đưa trở về thị trấn.

      Đến giờ cơm tối, mọi người trong gia đình đều tụ tập lại chỗ dùng cơm.Lúc này bà nội Nhan liền bắt đầu thắc mắc sao cháu thứ hai Nhan Vân giờ vẫn chưa về.Trong lòng bà, mặc dù cháu trai rất quan trọng, nhưng cháu dù sao cũng trưởng thành ở nơi đây, những ngày này có mặt cũng khiến bà phải càm ràm phen.

      “Công việc của A Vân rất bận rộn, phải tới đêm 30 mới về cơ ạ.” Bác dâu cả .

      Bà nội Nhan nghe xong liền oán trách công ty của Nhan Vân đúng là có nhân tình, sắp đến năm mới rồi mà còn giữ người đến tận đêm 30.Sau đó lại càm ràm chuyện bao giờ Nhan Vân với bạn trai Triệu Vũ Trì mới kết hôn.

      Tất cả mọi người trong nhà họ Nhan đều biết bạn trai của Nhan Vân, dù sao cũng ra mắt rồi, chỉ còn thiếu nước đăng ký rồi trở thành vợ chồng mà thôi.Cũng bởi vậy nên bà nội Nhan luôn cảm thấy, dù sao sớm muộn gì cũng kết hôn, vậy dứt khoát làm luôn , sao cứ lề mà lề mề mãi thế? Người trẻ tuổi có điểm này là tốt chút nào, ai muốn kết hôn sớm cả.

      Bà nội Nhan cho rằng, con sớm kết hôn, sau này thành lỡ còn ai muốn cưới chứ…, đúng là quan niệm điển hình của thế hệ trước, thế nhưng mẹ Nhan và bác dâu cả lại cũng rất đồng ý với suy nghĩ này của bà.

      Nhan Họa trong lòng đồng ý với quan niệm này chút nào, nhưng cũng lười tranh luận với người lớn nên vẫn tiếp tục làm thiếu nữ an tĩnh, ngồi nhìn hai kẻ dở hơi Nhan Hạo và Nhan Lãng tranh cãi với tư tưởng cũ của bà nội là được rồi.

      Tuy nhiên, vào đêm 30, Nhan Vân lại khóc lóc mà trở về nhà.

      Lúc đó, Nhan Họa cùng Nhan Hạo, Nhan Lãng dán câu đối lên cửa nhà, từ xa liền nhìn thấy bóng dáng Nhan Vân tới, ai nấy đều vui vẻ gọi “Chị hai”, nhưng ai mà ngờ là Nhan Vân chẳng có phản ứng gì, đợi đến gần, cả ba người đều giật mình khi thấy hai mắt đỏ hoe của chị, ràng là khóc.

      Điều này khiến tất cả mọi người phải kinh ngạc.

      Nhan Hạo từ thang nhảy xuống, nắm lấy tay chị hỏi: “Chị hai, chị làm sao vậy? xảy ra chuyện gì thế? Có người bắt nạt chị à?” Lúc hỏi vậy cũng rất hoài nghi, chị mạnh mẽ như thế, tuyệt đối chưa bao giờ chịu thiệt thòi, làm gì có ai bắt nạt chị được chứ?

      Nhan Vân nhìn thấy người nhà lại kìm được mà bật khóc, nước mắt chảy ngừng, nức nở : “Em trai, chị, chị chia tay với A Trì rồi…” Sau đó lại khóc đến thở được.

      Nhan Vân rất ít khi khóc, mà chuyện khiến chị khóc nhất định phải là chuyện khiến chị tổn thương rất nhiều.

      Mọi người ở trong nhà sửa soạn để cúng giao thừa nghe động tĩnh liền vội vàng chạy ra, thấy bộ dạng của Nhan Vân, ai cũng lấy làm kinh hãi, sau khi nghe chia tay bạn trai, mọi người càng kinh ngạc hơn, xúm lại hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng Nhan Vân chỉ lắc đầu chịu .Điều này càng khiến người ta sốt ruột hơn.

      Mẹ Nhan thấy chỉ nhìn thôi phải là cách, liền kéo vào trong nhà, sau đó bảo mọi người tiếp tục làm việc, để Nhan Vân trong phòng tĩnh tâm chút, bảo Nhan Họa ở lại cùng chị rồi hỏi thăm xem có chuyện gì, chứ để Nhan Vân đối diện với người lớn rất bướng bỉnh, cái gì cũng chịu .

      Nhan Họa lấy chậu nước ấm từ nhà vệ sinh mang ra ngoài, giặt khăn rồi vắt khô đưa cho chị khóc đến còn hình tượng gì, trông như đứa trẻ vậy, hoàn toàn phá vỡ hình ảnh người phụ nữ độc lập mạnh mẽ thời thượng trước đây.Nhìn chị như vậy, có lẽ là tình cảm với Triệu Vũ Trì quá sâu đậm rồi.

      “Chị, rốt cục xảy ra chuyện gì vậy?” Nhan Họa hỏi, “Là Triệu chia tay trước sao?”

      Nhan Vân rửa mặt xong, hai mắt và mũi vẫn đỏ rực, dáng vẻ hồn bay phách lạc, buồn bực : “ phải, là chị trước.”

      Điều này càng khiến cho Nhan Họa hết chỗ rồi, là chị tự sao lại khóc như thể bị người ta đá vậy?

      “Vẫn tốt đẹp mà, sao phải chia tay chứ?” Nhan Họa hỏi.

      Nhan Vân buồn bã cúi đầu .

      có cách nào, Nhan Họa chỉ biết thở dài, chờ đến lúc chị tự vậy.

      Cũng may, Nhan Vân khóc thêm lúc là bình tĩnh trở lại, cùng Nhan Họa ra ngoài, với mọi người: “Mọi người đừng hỏi nữa, cháu và Triệu Vũ Trì chia tay nhau rồi, cũng đừng gọi cho ấy để hỏi cái gì, chúng cháu thể ở bên nhau nữa đâu.”

      Bác dâu cả nghe vậy suýt chút nữa là giận đến mức cầm chổi đánh , bác trai và Nhan Hạo, mẹ Nhan phải tới ngăn lại.

      Bác dâu cả ngực đau đến khó chịu, : “Sao tốt đẹp lại chia tay hả? Đều là người lớn cả rồi mà sao vẫn bồng bột như vậy? Chia tay rồi biết tìm đâu thằng đàn ông có thể bao dung cho những tính xấu của con như Vũ Trì chứ? Mẹ cho con biết, con đừng nghĩ đến chuyện ở nhà làm già làm ảnh hưởng đến hôn của em trai con, nếu như con dám, mẹ trực tiếp đem con đuổi ra khỏi nhà, coi như mẹ có đứa con là con!”

      Nhan Vân nghe mẹ mắng chỉ biết im lặng đứng chỗ.

      Nhìn dáng vẻ cứng đầu này của con bác dâu cả càng tức giận hơn, nếu phải cái chổi bị ném rồi trực tiếp đánh cho nó trận.

      Nhan Họa thấy vậy trợn mắt ngạc nhiên, vẫn luôn cho rằng bác dâu cả là người phụ nữ nông thôn hiền lành chất phác điển hình, nhưng ai ngờ khi động đến chuyện hôn nhân đại của con bác cũng có lúc kích động đến như thế này.
      Last edited: 4/11/16
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you26 others thích bài này.

    3. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hóng chương mới
      Ngân Nhi thích bài này.

    4. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 90
      Edit: Ngân Nhi

      Mặc dù cả nhà họ Nhan vui vì chuyện của Nhan Vân, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, việc cúng bái vẫn phải được tiến hành cách nghiêm túc và chỉnh chu, được phép qua loa.

      Người lớn làm mấy việc khó, còn Nhan Hạo, Nhan Lãng ngồi làm mấy thứ thủ công, Nhan Họa vì là đứa con nhất nhà, hơn nữa còn là học sinh lớp mười hai nên nhận được chiều chuộng của cả nhà, cần phải làm gì hết, sau khi dán mấy câu đối và phụ rửa chén bát là được thả tự do rồi.

      Nhà họ Nhan có nề nếp rất khác biệt, đấy là con trai phải làm nhiều hơn con , Nhan Hạo và Nhan Lãng từ sau khi lớn lên là phải làm việc nhà còn nhiều hơn cả các chị, thậm chí mấy chuyện như nấu ăn làm cỗ cũng đến phiên mấy người đàn ông, phụ nữ chỉ cần ở bên cạnh giúp là được.

      Trong thôn mỗi nhà đều bắt đầu cúng tổ tiên từ xế chiều, lúc này xung quanh lục tục vang lên tiếng pháo nổ, xa gần đều có, khiến cho khí càng thêm sôi nổi.Nhan Họa thấy nhà mình bắt đầu cúng cũng vào nhà thờ họ xem, thấy bà nội thắp hương, miệng lẩm bẩm gì đó, Nhan Họa nghe cảm thấy cũng có tiết tấu nhưng rất khó để theo kịp, năm ngoái cũng ở bên cạnh lắng nghe như vậy, theo lời dặn của người lớn cũng tự thắp nén hương, cầu cho tổ tiên phù hộ vượt qua thành công kì thi tốt nghiệp…

      Chờ cúng xong, mọi người lại ngồi nghỉ ngơi lát, sau đó bắt đầu sửa soạn mâm cỗ, những chuyện này cần đến trẻ con động tay nên Nhan Họa lại tìm Nhan Vân để chuyện.

      Nhan Vân tuy lúc mới đầu khóc rất thê thảm, còn khiến cho bác tức giận, nhưng bây giờ nhìn có vẻ bình tĩnh hơn, đứng ban công tầng hai nhìn những dãy núi trong thôn cách đó xa, thấy Nhan Họa tới liền cười : “Sao em chơi mà lại lên đây? Vào nhà xem TV cũng được.”

      Nhan Họa cười đáp: “Em muốn chuyện với chị cơ.”

      Mấy chị em trong nhà họ Nhan rất thân nhau, bởi vì đều từ cái sân mà cùng nhau lớn lên, chẳng phân biệt gì cả, Nhan Họa hồi cũng giống như những đứa trẻ khác, thích bám đuôi các chị các , Nhan Như Nhan Vân đều rất thương và quan tâm đến .

      Nhan Vân giơ tay chọc vào trán , cười : “Yên tâm , chị yếu đuối đến vậy đâu.”

      Hai người thoải mái trò chuyện lát điện thoại của Nhan Họa bỗng rung lên, lấy ra xem thấy ra là tin nhắn Kỳ Trạch gửi tới, hỏi làm gì.Nhan Họa rất thành trả lời lại, Kỳ Trạch cũng rất nhanh hồi đáp, kể mình làm gì, rất cặn kẽ.

      Hai người cứ nhắn qua nhắn lại cho nhau, Nhan Họa mỉm cười rất tươi, trạng thái này cần cũng cảm thấy có vấn đề.

      “A Họa, em có bạn trai rồi đúng ?”

      Bị chị họ ghé sát vào tai , Nhan Họa đầu tiên là giật bắn cả mình, sau đó có chút xấu hổ gật đầu thừa nhận.

      “Có phải cái cậu tới nhà phụ đạo cho em tên là Kỳ Trạch đấy ?” Nhan Vân cảm thấy ngạc nhiên mấy, ngược lại còn nghĩ đấy là điều hiển nhiên xảy ra, nam nữ thường xuyên qua lại như vậy, phát sinh tình cảm mới là lạ.Nhan Vân vuốt tóc Nhan Họa, : “Tình cảm của hai em thế nào? Có từng cãi nhau chưa?”

      Nhan Họa lắc đầu, gãi lên mặt đáp: “Chị à, tốt đẹp bọn em tự nhiên cãi nhau làm gì chứ? Với lại chúng em mới chỉ quen nhau thời gian ngắn thôi, có gì phải cãi nhau, chỉ có là cậu ấy quản việc học của em chặt lắm, vì cậu ấy muốn em phải đạt được mục tiêu mà cậu ấy đặt ra, mà cậu ấy lại rất thông minh, thành tích học tập tốt, để đạt được mục tiêu của cậu ấy đúng là khổ chết được.”

      Mặc dù vậy nhưng nụ cười gương mặt vẫn biến mất, có thể thấy rằng chính cũng rất thích như vậy, có người con trai ở bên cổ vũ giúp đỡ mình tiến bộ, để cho hai người đứng ngang hàng nhau, vì tương lai mà cố gắng, như vậy tình cảm mới có thể bền lâu.

      Những điều này Nhan Họa vẫn chưa cảm nhận được hết, thậm chí còn biết rằng, ở trong lòng Kỳ Trạch, cậu lên kế hoạch cho tương lai mười năm sau của mình rồi, Nhan Họa cũng là nhân vật quan trọng trong mục tiêu của cậu, cho nên vì tương lai, tại bọn họ thể để tình cảm làm ảnh hưởng đến những vấn đề thực tế khác được.

      Kỳ Trạch là người biết tính toán và có khả năng chủ động rất cao, như Nhan Họa lúc nào cũng bị động, tính cách cũng trưởng thành và chững chạc hơn rất nhiều.

      Trước tuổi trưởng thành, con thường trưởng thành sớm hơn con trai, thậm chí nhiều còn chịu nổi người bạn trai tính tình trẻ con của mình.Mà Nhan Họa với Kỳ Trạch hoàn toàn ngược lại.

      Nhan Vân nghe Nhan Họa kể chuyện về bạn trai, trong lòng có phần hâm mộ, so với cặp đôi trẻ tuổi này lại càng thấy và Triệu Vũ Trì xứng đôi. phải là điều kiện bên ngoài xứng, mà là suy nghĩ và tư tưởng giống nhau, đây mới là điểm trí mạng, bởi vì nếu cứ vậy ở bên nhau sớm chiều nhận ra hai người có chung tiếng , dù tình cảm có sâu đậm đến mấy sớm muộn rồi cũng kết thúc.

      Cũng bởi vì nhận ra điều đó, nên mới muốn phải đến sau này Triệu Vũ Trì mới hối hận vì , bằng kết thúc luôn tại đây thôi.

      Chờ Nhan Họa xong, lại nhận thấy hình như tâm trạng của chị hai lại sa sút rồi, bèn buồn bực hỏi: “Chị à, chị sao thế?”

      có gì, chị chỉ cảm thấy em và cái cậu Kỳ Trạch kia rất xứng đôi, cố gắng giữ gìn nhé, đừng từ bỏ.” Nhan Vân sờ mái tóc , lại hỏi: “Hai bác biết chưa?”

      Nghe đến đây, Nhan Họa cũng có chút khó xử, “Vẫn chưa ạ, có mỗi A Lãng biết thôi.Chị đừng cho bố mẹ em biết nhé, em muốn bố mẹ phải bận tâm.Em định chờ thi tốt nghiệp xong , đến lúc đấy bố mẹ em cũng phải lo lắng nhiều nữa.”

      Nghĩ đến tính cách hay lo nghĩ của hai bác, Nhan Vân liền nở nụ cười, đảm bảo cho hai bố mẹ Nhan Họa biết.

      Đêm 30, đối với những đứa trẻ quen với lối sống thành thị mà cứ để rạng sáng hôm sau rồi ngủ cũng được, trừ việc xem chương trình ca nhạc đón năm mới ra còn có rất nhiều hoạt động vui chơi để giết thời gian.

      Nhan Họa cũng bị hàng xóm tới kéo chơi bài mạt chược, nhưng hứng thú lắm nên chỉ chơi hai ván rồi lại chạy về nhà xem chương trình ca nhạc với cả nhà, nhân tiện gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho bạn bè, đồng thời cũng nhiều người gửi tin đến cho , cho nên cả tối chỉ ngồi để trả lời tin nhắn và chuyện phiếm với Kỳ Trạch, vô cùng bận rộn.

      Đến sáng mùng 1 còn bận rộn hơn nữa, vì hàng xóm và thân thích bắt đầu lục tục kéo nhau chúc tết, với lại trong thôn còn tổ chức các hoạt động như chơi bóng, múa sư tử, hát tuồng, họp thường niên nữa… Cứ chạy tới chạy lui, đường còn có vô số pháo giấy đỏ, mang đậm khí đặc trưng của ngày tết.

      Kế đó là đến mùng 2, trong vùng bắt đầu sửa soạn để làm bữa cơm đoàn viên.Mục đích của việc này phải chỉ để ăn uống, mà là náo nhiệt, chỉ cần có chút ít quan hệ với nhau là qua tham gia chút cho vui.

      Nhan Họa đương nhiên cũng phải , cho dù bận học chăng nữa cũng thể có mặt, như thế bị người ta hay…Cho nên thể làm gì khác hơn là ban ngày theo người lớn thăm các nhà, tối ở nhà làm bài tập, đồng thời từ chối rất nhiều lời mời chơi của các bạn trong thôn, lý do từ chối cũng rất ràng, rằng năm nay phải tốt nghiệp rồi, phải tranh thủ thời gian để học, mọi người đều rất thông cảm với điều này.

      Đến mùng 4 nhà họ Nhan mới bắt đầu bận rộn chuẩn bị mở bữa cơm đoàn viên, chỉ mọi người trong nhà bắt tay vào làm mà bà con hàng xóm xung quanh cũng tới giúp, Nhan Họa tuy cũng muốn giúp nhưng lại bị cả nhà đẩy vào phòng học bài.

      Trong lúc này, Nhan Họa thấy Nhan Vân chỉ lo vùi đầu vào làm việc, hoặc nằm ngủ nướng cả ngày, bác mắng mấy câu xong rồi cũng mặc kệ luôn.May là vì năm mới mọi người muốn nhắc tới chuyện vui nên Nhan Vân mới tránh được kiếp, bị người nhà xúm lại hỏi chuyện, còn những người hàng xóm biết chuyện gì mà cứ hỏi bao giờ cưới chỉ cần trả lời qua loa là xong.

      Nhan Họa ngồi viết loạt các công thức ra giấy, sau đó hơi liếc nhìn lịch, ngày mai là thứ bảy rồi.

      *

      “Chị hai của em làm sao à?” Kỳ Trạch tương lai vừa lau mặt cho con trai vẫn còn ngái ngủ vừa hỏi .

      Hôm nay là mùng năm, là con rể nên Kỳ Trạch tương lai cũng phải đưa vợ con về nhà họ Nhan, mấy năm gần đây đều như vậy rồi, làm con rể đều phải về thăm nhà vợ, đây vừa là chuyện liên quan đến lễ nghi, cũng vừa làm tăng thêm tình cảm gia đình.

      Trong những ngày thế này Nhan Họa tất nhiên muốn chiếm dụng thời gian của nhà người ta, nhưng sở dĩ ngủ lại ngay là vì trong lòng có điều muốn hỏi.

      “Vâng ạ, hôm 30 chị hai khóc lóc trở về nhà, sau đó rằng chị chia tay với Triệu rồi. biết bây giờ chị ấy thế nào rồi ạ? Trước với em là chị ý kết hôn và sinh hai đứa bé, vậy chồng của chị là ai?” Nhan Họa hồi hộp hỏi, trong lòng rất hi vọng người chị hai cưới là Triệu Vũ Trì, dẫu sao hai người cũng qua lại hai năm rồi, tình cảm còn rất sâu đậm.

      Kỳ Trạch biết ra hồi đó còn có chuyện này, nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, khi đó và Nhan Họa vẫn chưa quen nhau, sang năm lại chuyển tới thành phố S, mãi đến khi tốt nghiệp đại học mới về.

      “Em yên tâm, chị hai em và Triệu Vũ Trì kết hôn vào mùa hè mười năm trước, tại ấy kiếm tiền còn hơn cả chồng cơ, làm chủ thẩm mỹ viện của riêng mình, tình cảm với Triệu Vũ Trì cũng rất tốt, mặc dù có cãi nhau nhưng chưa từng nghe thấy hai người họ đòi ly hôn…”

      Nghe vậy, hai mắt Nhan Họa liền sáng lên.

      biết ngay mà, mấy chuyện chia tay này nọ chắc chắn là xuất phát từ phía mà thôi, Triệu Vũ Trì đâu phải loại người như vậy, cho dù có bất đồng ý kiến chăng nữa, nhưng nếu quyết định ở bên nhau cả đời Triệu Vũ Trì đời nào lại để cho chị chia tay là chia tay? Trong khoảng thời gian này thấy ấy tới, chắc là vì năm mới, muốn đến rồi lại cãi nhau, cho nên mới để đối phương có thời gian để bình tĩnh lại.

      Ừm, có lẽ, ngày mùng năm ngày vui đây.
      Last edited: 4/11/16

    5. Ngân Nhi

      Ngân Nhi Well-Known Member Staff Member VIP Trial Moderator Super Editor

      Bài viết:
      1,304
      Được thích:
      47,158
      Chương 91
      Edit: Ngân Nhi

      Mùng năm đúng là ngày tốt lành, bầu trời u ám cũng bắt đầu xuất ánh mặt trời, nhiệt độ trở nên ấm hơn, cần mặc áo khoác mà chỉ cần mặc đồ mùa thu là được rồi, hoàn toàn cảm thấy lạnh chút nào hết.

      Nhà họ Nhan hôm nay bắt đầu bận rộn từ bốn giờ sáng, lúc đó Nhan Họa vẫn còn ngủ say, chỉ có người lớn và Nhan Vân là phải dậy làm, còn đám học sinh được phép ngủ đến hừng sáng, bởi vì tuổi ăn tuổi lớn nên cần phải được ngủ đủ giấc.

      Lúc Nhan Họa tỉnh dậy theo đồng hồ sinh học trời sáng, nhưng vẫn chưa đến mức sáng rực hẳn, tuy nhiên ánh đèn từ hành lang ngoài cửa sổ chiếu vào cũng khiến chói mắt, là tối qua rèm cửa vẫn chưa được kéo xuống.

      Nhìn đồng hồ mới biết bây giờ sáu rưỡi sáng rồi, Nhan Họa cũng muốn ngủ nướng nữa, đứng dậy vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà giúp mọi người tay.

      Năm nào nhà họ Nhan cũng vô cùng tất bận trong ngày này, sau khi làm những món ngon lại chuẩn bị thêm chút đồ đặc sản của vùng nữa, chủ yếu khách tới đây tham dự cũng đều là vì muốn thưởng thức những món ăn dân dã của địa phương, vì nó giống với những thứ đồ ăn ở thành phố, mà là đồ được làm cách thủ công truyền thống, mùi vị nơi nào làm giống được, có rất nhiều đại gia quan lớn hàng năm còn lái xe riêng đến nơi này để ăn cơ mà.

      Nhan Họa xuống nhà thấy Nhan Vân làm thịt kho tàu, tay chị cầm đôi đũa dài lật miếng thịt to trong nồi cho miếng thịt chín đều.Nhìn nửa bên mặt của chị, Nhan Họa liền nghĩ đến chuyện mà mới biết lúc xuyên tới tương lai, tâm trạng vô cùng tốt, liền tới cười tươi nhìn chị.

      Nhan Vân thấy em xuống, liền gắp khối thịt lên rồi cắt miếng đút cho ăn, sau đó hỏi ý kiến: “Có ngon ?”

      “Ngon lắm ạ, vị rất vừa miệng.” Nhan Họa tham lam ăn thêm vài miếng nữa, hai má phồng lên, : “Chị, em nghĩ hôm nay có nhiều khách đến đấy, chừng cả Triệu cũng tới nữa đó.”

      Nhan Vân nghe xong liền run bắn lên, cau mày : “ ta tới làm gì hả? Đừng có linh tinh, bọn chị chia tay rồi.”

      Nhan Họa bất đắc dĩ lắc đầu, chia tay hay đâu phải do chị quyết định.

      Sau khi kịch liệt trêu chọc chị bướng bỉnh của mình đến khi chị phát cáu lên, Nhan Họa liền cứ thế mà chạy , xắn tay áo lên rồi ra vườn hái mấy loại rau mà hôm nay cần dùng đến.

      Bận rộn đến tận hơn mười giờ bắt đầu lục đục có họ hàng bạn bè tới, Nhan Như cũng cùng chồng con trở về, Từ Quân con rể nhà họ Nhan tay cầm túi lớn túi , cười rất lễ phép với mẹ Nhan.

      “A Quân tới rồi à, ăn sáng chưa con? Có muốn ăn chút gì ?” Bác dâu cả rất nhiệt tình niềm nở với người con rể của mình.

      Mặc dù bà mẹ chồng của Nhan Như vô cùng quá quắt, nhưng Từ Quân tính cách lại khá tốt, cũng biết về thái độ của mẹ mình sau khi Nhan Như sinh con, nên rất hiểu và thông cảm cho vợ, bình thường nếu rảnh rỗi đều giúp vợ chăm sóc cho con, rất ít khi ra ngoài rượu chè cờ bạc với bạn bè, thời gian trong cuộc sống hầu như bị con chiếm dụng, giống với những người đàn ông khác, tối nào cũng ăn uống nhậu nhẹt với bạn bè.

      Mà nguyên nhân khiến cho bác đối xử tốt với người con rể này, chỉ do con người của tốt, mà còn hi vọng rằng qua đó đối tốt với con mình hơn.

      “Chị cả, rể.” Nhan Họa lên tiếng chào hỏi hai người, sau đó tới bế bé con, “Bé ơi, dì nhớ con quá!”

      Từ Quân nhìn thấy Nhan Họa, cười : “A Họa thành thiếu nữ rồi, năm nay thi đại học đúng ?”

      “Vâng ạ, em cố gắng đây.”

      Nhan Họa từ trước đến giờ luôn duy trì khoảng cách nhất định với người rể này, cho nên sau khi với nhau mấy câu là chẳng còn gì để nữa.May là hôm nay nhà họ Nhan rất náo nhiệt, người đến người , cho nên cũng mấy lúng túng cho lắm, Nhan Họa liền mau chóng ra chào hỏi những người khách khác tới nhà.

      Nhưng Nhan Họa là bé nhất nhà, cho nên nhiều chuyện cần đến lượt làm, nên lát sau là lại còn việc gì nữa, liền mở máy ra nhắn tin cho Đàn Tử Quỳnh, hỏi xem khi nào tới.

      Mẹ Nhan Họa cũng rất quan tâm đến đám bạn của con , liền hỏi: “A Họa, con thử gọi hỏi ông Kỳ xem khi nào nhà họ tới để còn ra ngoài đón, lại bị lạc đường.”

      “Vâng ạ.”

      Lúc Nhan Họa gọi điện xong mới biết là cả nhóm đều chung xe với ông Kỳ, như vậy dễ dàng hơn rồi.

      “Bọn mình đến…Trời ạ, biết đây là chỗ nào nữa, đường quanh co, xung quanh phải ruộng là cây, vừa rồi nhìn cột mốc đường nên cũng biết là tới chỗ nào nữa.” Đàn Tử Quỳnh ầm ĩ , “Nhưng cậu yên tâm , mình nhìn thấy có rất nhiều xe cùng hướng đến thôn nhà cậu rồi, chờ đến cửa thôn mình hỏi đường bọn họ là được, với lại mình cũng tới đây mấy lần rồi mà.”

      Nhan Họa đúng là quên mất là có Đàn Tử Quỳnh biết đường, như vậy cần ra ngoài đón nữa rồi.

      Trong khi bạn của còn chưa tới nhà họ Triệu đến trước rồi.

      Lúc chiếc xe hơi màu đen dừng ở phía đất trống bên cạnh hồ, mấy người nam nữ già trẻ bước xuống, những người ngang qua thể ngoái lại nhìn, xem xem đây là họ hàng nhà ai.Bọn họ ăn mặc quá phô trương, nhưng nó vẫn khiến cho người ta cảm giác giống bình thường, đó là phong thái lịch nho nhã của tầng lớp trí thức, vô cùng đứng đắn.

      Nhan Họa cầm gậy trúc xuống hồ lùa vịt chơi thấy Triệu Vũ Trì từ trong xe bước ra, liền lập tức vui vẻ vẫy tay với , gọi: “ Triệu.” Thấy có thêm hai vợ chồng trung niên bước xuống từ xe Triệu Vũ Trì, Nhan Họa mắt lại sáng lên, suy đoán trong đầu khiến kìm được mà bật cười.

      Cả phụ huynh cũng tới nữa, xem chừng là muốn ra mắt rồi.

      Triệu Vũ Trì thấy Nhan Họa tới nở nụ cười với , tiếp đó giới thiệu ba mẹ cho biết, Nhan Họa rất tự nhiên tươi cười chào hỏi, vội vàng dẫn bọn họ vào nhà, thấy chị hai mở to mắt đứng ở cửa phòng bếp, vẻ mặt khó tin nhìn Triệu Vũ Trì, Nhan Họa nhịn được mà trộm cười, kế tiếp còn việc của nữa rồi.

      Nhan Họa tiếp tục chạy ra ao lùa vịt, trong ao có người thanh niên trong thôn đứng lấy lồng trúc bắt vịt, còn có lớn hơn hai tuổi nữa rất quan tâm đến , chỉ gậy chỗ nào là chạy ra đấy ngay.

      “Này, A Quang, đừng có lấy lòng chị em nữa có được ?” Nhan Lãng mất hứng cầm gậy đập lên mặt nước, “ có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, chắc chắn là có ý đồ! Cách chị em xa chút !”

      Chàng trai có làn da ngăm đen tên A Quang nghe Nhan Lãng vậy mặt khẽ ửng hồng, hơi ngượng ngùng nhìn Nhan Họa cái, gì mà ra chỗ khác.

      Nhan Họa: “…” Có ý gì vậy hả? Tên em trai ngốc kia có phải là hơi nhạy cảm quá rồi ?

      Đúng lúc này chiếc ô tô hạng sang tới, cửa xe mở ra, lập tức có mấy thanh niên nam nữ bước xuống, nhóm mỹ nam mỹ nữ xuất làm cho mấy em trai em bận rộn trong ao phải quay ra nhìn, mắt mở to chớp.

      “A Họa! Bọn mình tới rồi đây!”

      Đàn Tử Quỳnh cười to , Nhan Họa cũng tươi cười ôm lấy bạn, hai người vỗ vỗ lưng nhau, tiếng cười thanh thúy, ánh mặt trời chiếu rọi xuống hai người, khiến cho người khác nhìn thấy phải mỉm cười.

      Ôm ấp nhau xong, Nhan Họa lại ngoảnh lại nhìn người vừa xuống xe, đầu tiên là nở nụ cười với Kỳ Trạch, tiếp đó là ông Kỳ, cuối cùng tới chào hỏi bạn bè, nhất thời khí trở nên vô cùng náo nhiệt.

      Kỳ Trạch tới chút dấu vết tách Đàn Tử Quỳnh ra, muốn ôm Nhan Họa quá lâu, lại thừa dịp người khác chú ý liền đưa tay xoa đầu bạn .

      Hôm nay thời tiết ấm lên, ánh nắng chan hòa, Nhan Họa chỉ mặc cái áo sơ mi kẻ caro đơn giản, bên dưới là quần bó sát và bốt cao cổ, dáng vẻ hoạt bát tươi trẻ, khiến cho người ta sáng mắt mỗi khi nhìn , chẳng trách mấy chàng trong thôn luôn cố gắng lấy lòng .

      Kỳ Trạch ở trong xe từ xa nhìn thấy cầm gậy trúc đứng ở bên cạnh cây liễu hồ nước, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rọi xuống khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ của , khoảnh khắc đó khiến trái tim cậu rung động, thể nào rời mắt được.

      Lúc này đây, cậu gặp được , chạm vào , cảm nhận được tồn tại của , chỉ hận thể tới mà ôm chặt vào lòng thôi.

      Trình Dương và Âu Dương Cảnh sớm ra bờ ao nhìn người trong thôn bắt vịt rồi.

      “Các cậu ăn điểm tâm chưa? Về nhà mình ăn chút gì .Âu Dương, Trình Dương mau tới đây nào, lúc khác xem cũng được mà.” Nhan Họa xong liền dẫn mọi người về nhà của mình.

      Nhà của Nhan Họa cách đây khoảng 300 mét, ở bên trong sườn núi, từ xa nhìn lại là ngôi nhà cao tầng truyền thống rất đặc biệt, đám thanh niên đều tò mò nhìn quanh, đồng thời cũng chú ý tới người đến người trong thôn, ở ven đường đủ các loại xe đỗ, nhà nào cũng có khách ra ra vào vào, náo nhiệt này đối với những người ở thành phố là thể tưởng tượng nổi.

      Lúc Nhan Họa dẫn khách về nhà, sau khi nghe gọi, bố Nhan mẹ Nhan liền bận rộn ra đón tiếp.Lúc cả đoàn vào phòng khách, thấy mấy người khách ngồi bên trong lại rối rít chào hỏi, giới thiệu bản thân.

      Kỳ Trạch bên cạnh ông nội, rất lễ pháp đáp lại những câu hỏi của mọi người, Nhan Họa nhìn mà mắt cứ giật giật.

      Sao cứ cảm giác là thái độ của cậu ấy hơi thận trọng nhỉ? Hay là do nghĩ nhiều quá rồi?

      Đàn Tử Quỳnh, Âu Dương Cảnh và mấy người khác đều phải ứng phó với các câu hỏi của mấy bà mấy , sau khi ăn bát súp xong liền chạy luôn ra ao chăn vịt.Kỳ Trạch vẫn kiên nhẫn ở bên cạnh ông nội, là bạn nên Nhan Họa cũng ở lại luôn.

      May là mấy người lớn chuyện cũng cần có mặt mấy đứa trẻ, ngồi lát là có thể rời rồi.

      Nhan Họa dẫn Kỳ Trạch ra ao, nụ cười gương mặt vẫn thủy chung thay đổi, có thể nhìn ra là hôm nay rất vui, lại càng vui hơn khi được gặp Kỳ Trạch, còn bạo dạn cầm tay cậu kéo .

      Kỳ Trạch nắm chặt lấy tay , giọng : “Nhan Họa, mình nhớ cậu lắm.” Sau đó khuôn mặt chân thành kia cứ nhìn dứt, khiến cho Nhan Họa ngượng ngùng đỏ bừng cả mặt.
      Tiểu Ly 1111, tart_trung, Sweet you31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :