1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Có Phỉ - Priest (4/170)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Có Phỉ

      Tác giả: Priest
      Thể loại: Giang hồ, HE
      Số chương: khoảng 170 chương
      Tình trạng bản raw: Hoàn
      Convert: Củ Lạc (Tàng thư viện)
      Edit: Huyềnpluss
      Liên hệ: [email protected]


      Văn án:
      "Cuối cùng ngày, ngươi vượt qua dòng Tẩy Mặc Giang yên ắng tĩnh lặng, rời dãy núi Đào Nguyên vây quanh ngày xưa, đến nơi bầu trời đêm khói mù vô tận. Ngươi tận mắt chứng kiến vô số người tưởng chừng thể vượt lên lần lượt bị đánh ngã, biển lớn thể vượt qua khô cạn thành đồng ruộng, ngươi phải nhớ kỹ, vận mệnh của ngươi treo ở mũi đao, mà mũi đao phải luôn hướng về phía trước."

      "Nguyện ngươi trước thiếc sắt lạnh giá, có thể nhìn thấy ánh mặt trời."


      Truyện nhân vật chính 1 là nữ. Chính 2 là nam.

      Mục lục:

      Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4.1Chương 4.2 • Chương 5
      Last edited: 12/6/16
      Viclu520KCoSK thích bài này.

    2. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Hữu Phỉ - Priest
      Chương 1: Chịu đòn

      Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ mười bảy.

      (Thời Hán Vũ Đế tại vị, 156 TCN - 87 TCN)

      Dương liễu buông rủ, hải đường đơm bông.

      Thục sơn, Tứ thập bát trại, có hai người thiếu niên tỷ thí.

      người trong đó lớn hơn vài tuổi, vóc người vừa cao lớn lại vừa cường tráng, giống như toà núi , tay cầm thanh trường mâu, đôi mắt hổ trừng trừng, dám phút lơ là.

      Người còn lại bất quá cũng chỉ mười bốn mười lăm tuổi, thân hình cao gầy, trông khá tuấn tú, tay cầm đoản kiếm, đứng đơn độc tùy ý đối mặt với người kia, dáng dấp có chút thanh tao của vị công tử.

      Đệ tử xúm tới vây xem càng ngày càng nhiều, nhao nhao châu đầu ghé tai với người đứng bên.

      đệ tử mới nhập môn tò mò nhìn người thiếu niên tuấn tú kia, giọng hỏi người bên cạnh: "Người tỷ thí với Đại sư huynh là vị sư huynh nào vậy, lợi hại lắm sao?"

      Người bên cạnh là đệ tử nhập môn sớm hơn, thích lên mặt dạy đời, đắc ý rung đùi ghé sát vào phỏng đoán: "Người kia là ai, đệ đoán ra đâu—— ấy, bọn động thủ, mau nhìn!"

      Tân đệ tử vội vàng kiễng chân rướn cổ lên nhìn, chỉ thấy "Đại sư huynh" đột nhiên quát khẽ tiếng, trường mâu trong tay như độc xà xuất động đâm thẳng về hướng mặt thiếu niên cầm kiếm.

      Thiếu niên ung dung nghiêng người qua bên, cả người lộ vẻ biếng nhác, trường mâu sượt qua sát cạnh, dư thừa chút khí lực.

      Lúc này, cổ tay Đại sư huynh rung lên, tiến lên bước, đem nửa công lực dồn hai tay, trường mâu rít vang tiếng "Ô. . . ô. . . n. . . g", liền đâm thẳng tới. Chiêu này gọi là "Đụng Nam Sơn", chính là chiêu thức thuộc phái "Thiên Chung" của Tứ thập bát trại, cương mãnh vô song.

      (Thiên chung: nghìn chuông)

      Thiếu niên đề ngược kiếm, vân đạm phong khinh nghiêng nửa phân, lập tức "Keng" tiếng vang , thân kiếm đánh lên trường mâu, mà cũng trực diện đối kháng, vừa chạm vào liền lập tức rời , thân kiếm như thân cá trơn trượt, thiếu niên cười cười, quát khẽ tiếng: "Cẩn thận chút."

      Lời còn chưa dứt, thân người lăng hai thước, thanh đoản kiếm kia dường như sinh trưởng ở trong lòng bàn tay, chưa kịp thấy động tác của , thanh kiếm tựa như linh xà xuất ra, dùng chiêu "Vãn châu liên", trong chớp mắt, trường mâu trong tay Đại sư huynh bị đánh văng.

      Tân đệ tử nín thở nhìn xem, người đệ tử kia lúc này mới tiếp: "Đó chính là Lý đại công tử, cháu ruột của Đại đương gia Tứ thập bát trại chúng ta, thân công phu đều do Đại đương gia tự mình dạy dỗ, là nhân vật tài năng trong thế hệ chúng ta."

      quay sang tiểu sư đệ trừng lớn hai mắt bên cạnh dựng lên cái ngón cái, chỉ thấy vị Lý công tử kia thoáng cười ôn hòa, hề kiêu ngạo, hai tay nâng trường mâu trả về trong tay nguyên chủ: "Đa tạ, tạ sư huynh chỉ giáo."

      Lý công tử hào hoa phong nhã, tao nhã hữu lễ, người thua tự nhiên cũng dám sĩ diện cãi láo, thiếu niên cao lớn thu hồi trường mâu của mình, mặt ửng đỏ, gật đầu, : " dám", liền tự xuống, vừa , trong đám người vây xem lập tức lại có người kích động : "Lý sư huynh, đệ cũng xin chỉ giáo!"

      Đệ tử kia khoa tay múa chân mà giảng giải cho tân đệ tử: "Vị Lý sư huynh của chúng ta này bản lĩnh tốt, tính tình cũng tốt, cho tới bây giờ tỷ thí đến điểm là dừng, chuyện cũng rất ít khi nóng nảy, đệ nếu có chỗ nào hiểu đến hỏi huynh ấy, huynh ấy đều hết sức chỉ điểm cho đệ. . ."

      còn chưa dứt lời, đột nhiên sau lưng có người cắt ngang: "Tránh đường."

      Hai đệ tử châu đầu ghé tai vừa quay đầu lại, đều lắp bắp kinh hãi. Người tới là thiếu nữ, nàng thân y phục chẽn, mái tóc dài tuỳ ý buộc cao sau lưng như nam nhân, chỉ là vai và cổ nhắn, càng lộ ra vẻ mỏng manh gầy yếu, ngay cả cọng lông cũng giống nam nhân, khuôn mặt nàng trắng nõn, giữa lông mày có loại lạnh lùng thanh tú riêng biệt.

      Phái "Thiên Chung" này, hay lắm gọi là "Tràn trề chính khí", kỳ chính là "Mạnh đấu đá bừa", bởi vậy còn có tên lóng, gọi là "Dã cẩu phái", môn hạ nhìn khắp toàn đầu hòa thượng, đừng nữ đệ tử, ngay cả quả trứng đều ấp ra gà mái, tân đệ tử bỗng nhiên trông thấy thiếu nữ, còn là tiểu nương mỹ mạo, nhất thời đứng ngây ra, biết nên phản ứng thế nào.

      Vị sư huynh bên cạnh vội vàng kéo qua bên, cung kính hướng thiếu nữ kia : "Chu sư tỷ, thứ lỗi."

      Thiếu nữ liếc nhìn qua , khẽ gật đầu, người trong sân nghe được động tĩnh, vừa thấy là nàng, đều cực kì ăn ý chừa ra con đường. Lý công tử chỉ điểm công phu cho những người khác, ngẩng đầu nhìn thấy nàng, lập tức lộ ra vẻ tươi cười quen thuộc, gọi: "A Phỉ, ghé qua thử vài chiêu sao?"

      Thiếu nữ vờ mắt điếc tai ngơ, coi Lý công tử như cái rắm, ngẩng đầu lên mà nhanh chóng rời .

      "Chu. . . Phỉ? Chu Phỉ?" Ánh mắt tân đệ tử tự chủ theo sát nàng, giọng , "Là nàng sao. . ."

      "Đúng vậy" Sư huynh bên cạnh gật đầu, tiếp theo lại nhắc nhở vị tiểu sư đệ mới nhập môn này, "Tính tình Chu sư tỷ nóng nảy khó gần, đệ đụng phải nàng nhớ khách khí chút ít. . . Chỉ là nàng giống với chúng ta, cơ hội nhìn thấy cũng nhiều."

      Đối với nương xinh đẹp mà , nóng nảy chút cũng coi là tật xấu, tân đệ tử nghe xong để trong lòng, ngược lại tò mò truy hỏi: "Lý sư huynh là cháu trai Đại đương gia, Chu sư tỷ lại là hòn ngọc quý tay Đại đương gia, công phu truyền học hẳn là từ mạch mà ra, vừa rồi sư huynh Lý sư huynh là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ chúng ta, như vậy cao cường hơn Chu sư tỷ sao?"

      "Ngươi cũng biết nàng là hòn ngọc quý tay Đại đương gia, chúng ta nâng đều nâng đến, ai rảnh rỗi có việc gì làm tìm nàng động thủ?" Vị sư huynh kia đếm xỉa tới mà trả lời câu, rất nhanh liền dời lực chú ý đến trong sân, kích động , "Hôm nay khó có được cơ hội, ta cũng tới xin Lý sư huynh chỉ giáo hai chiêu."

      Chu Phỉ - "hòn ngọc quý tay" trong miệng lúc này bỏ qua tiếng ầm ĩ sau lưng, vượt qua vài trạm gác, tới tiểu viện của Đại đương gia Tứ thập bát trại Lý Cẩn Dung.

      Vừa vào cửa, thấy Lý Cẩn Dung chắp tay đứng đưa lưng về phía nàng, trong tay cầm đoạn roi thô bằng ngón cái. Ánh mắt Chu Phỉ dừng lại cây roi trong tay nàng, há hốc mồm, vừa định gọi "nương", liền nghe Lý Cẩn Dung lạnh lùng : "Quỳ xuống."

      Chu Phỉ chau mày, dứt khoát nuốt chữ "nương" kia xuống bụng, tiếp theo im lặng vào trong nội viện, vén vạt áo, đoan đoan chánh chánh mà quỳ xuống.

      Còn chưa quỳ ổn định, Lý Cẩn Dung đột nhiên quay lại, roi quất vào người nàng. Mắt Chu Phỉ run lên, cắn răng nhịn xuống tiếng rên suýt bật ra trong kẽ răng, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.

      "Đồ hỗn trướng, quỳ cho tốt cho ta!" Lý Cẩn Dung gầm hét , "Con lấy mạnh hiếp yếu, ỷ thế hiếp người coi như thôi, thủ đoạn còn bỉ ổi như vậy! Ta dạy con võ công, chính là để con làm ra những chuyện này?"

      Mặt Chu Phỉ biến sắc, lớn giọng hỏi lại: "Con làm sao?"

      Lý Cẩn Dung ngờ tiểu hỗn đản làm sai còn dám lớn lối, hai huyệt thái dương đau, nàng chỉ vào mũi Chu Phỉ mắng: "Thầy là thiên địa, Tôn tiên sinh là ta mời đến dạy con học, ngày hôm trước học bài con lại dám bất kính với tiên sinh, về sau chờ lông cánh cứng cáp rồi, có phải coi nương ra gì mà ném qua bên phải ?"

      Chu Phỉ nghĩ ngợi lập tức cãi lại: "Lão già kia thối lắm, dạy hư học sinh, con chưa chưởng phế bỏ còn là đấy!"

      Nàng chưa hết câu, Lý Cẩn Dung cho nàng bạt tai: "Con muốn phế ai?"

      Lý Cẩn Dung xuống tay ngoan độc, Chu Phỉ tự chủ được nghiêng người qua bên, lúc ấy cảm giác da mặt mình như bị lột xuống tầng, bên tai ông ông, răng quẹt qua làm đầu lưỡi bị rách, đầy miệng là mùi máu tươi.

      "Tiên sinh chẳng qua chỉ quở trách con vài câu, lúc đấy con đẩy ngã thôi chưa tính, nửa đêm canh ba còn đánh ngất người ta rồi trói lại, lột xiêm y nhét vải vào miệng treo cả đêm, nếu phải sáng sớm nay tuần sơn phát ra, há còn mạng?"

      Chu Phỉ muốn mở miệng phân trần, ai ngờ Lý Cẩn Dung càng càng giận kiềm chế nổi, roi nặng nề quất xuống, y phục thiếu nữ sát với da thịt, nhất thời vỡ ra miệng máu, cây roi gãy làm đôi.

      Lần xuống roi này mới thực hung ác, sắc mặt Chu Phỉ biến đổi, nàng hung dữ mà nhìn chằm chằm Lý Cẩn Dung, nghiến răng ra từng chữ: " chết coi như tiện nghi cho !"

      Lý Cẩn Dung thiếu chút bị nàng làm tức chết, đúng lúc này, hồi tiếng bước chân truyền đến, người tới che giấu tiếng bước chân, hơi có chút nặng nề, tựa hồ phải người tập võ, đường tới, còn cùng với vài tiếng ho khan yếu ớt.

      Lý Đại đương gia nghe thấy tiếng ho khan quen thuộc kia, thần sắc đột nhiên ngưng lại, nàng hít hơi sâu, thu lại vẻ mặt hung thần ác sát, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại, hỏi người vừa đến: "Tên nhãi ranh nào kinh động đến chàng?"

      nam tử vóc người cao lớn chậm rãi tới, mặt mày cực kỳ thanh tú, mang theo chút thần sắc tật bệnh, người mặc bộ trường bào văn sĩ màu xanh ngọc, càng nổi bật lên hai má tái nhợt có huyết sắc, nhìn ra được bệnh , nhưng lúc giơ tay nhấc chân đều có phen tao nhã.

      Đó chính là phụ thân của Chu Phỉ, Chu Dĩ Đường.

      Chu Dĩ Đường vừa nghe lão bà lại đánh hài tử, liền vội vàng chạy tới, cúi đầu lập tức nhìn thấy cảnh sắc tươi đẹp sau lưng Chu Phỉ và khuôn mặt nhắn sưng phồng lên, đau lòng đến nỗi nước mắt thiếu chút rơi xuống. Nhưng tính nha đầu kia vốn ương bướng, quản giáo tốt, nếu để nàng biết mình có chỗ dựa, về sau càng biết sợ, Chu Dĩ Đường muốn thể bênh vực nàng, liền liếc mắt nhìn qua Lý Cẩn Dung, lên trước ngăn hai mẹ con ra, trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Chu Phỉ là đầu lừa ngoan cố, cáu kỉnh lên, dù bị mẫu thân nàng quất thành con quay, cũng chịu bỏ sắc mặt xuống giải thích, nghe vậy vẫn im lặng cúi đầu.

      Lý Cẩn Dung ở bên cạnh cười lạnh: "Ta xem tiểu súc sinh này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."

      Chu Dĩ Đường phất phất tay, cúi đầu xuống hỏi Chu Phỉ: "Ta nghe hôm trước con học bài cùng Tôn tiên sinh nổi lên xung đột, vì sao vậy? cái gì sao?"

      Chu Phỉ vẫn giữ thần sắc hờ hững quỳ ở bên.

      Chu Dĩ đường thở dài, ôn nhu hỏi: " cho phụ thân được ?"

      Chu Phỉ ước chừng có vẻ ăn mềm ăn cứng, nghe xong câu này, khuôn mặt dầu muối lên vị cuối cùng cũng có chút phản ứng, hồi lâu mới bất đắc dĩ mở miệng : "Nữ tứ thư."

      Lý Cẩn Dung sửng sốt.

      Chu Dĩ Đường : "Ồ, Nữ tứ thư —— giảng cho con phần nào trong Nữ tứ thư?"

      Chu Phỉ tức giận : "Nữ giới."

      Chu Dĩ Đường lại liếc mắt nhìn qua Lý Cẩn Dung, Lý Cẩn Dung ngờ tới, người do chính mình tìm đến lại là vị tiên sinh đáng tin cậy như vậy, thể gì hơn, lúng túng cúi đầu sờ chóp mũi.

      Giảng《Nữ giới》thực ra cũng có gì, đám tiểu thư khuê các đều phải học qua, chỉ là Chu Phỉ phải tiểu thư khuê các. Thục sơn Tứ thập bát trại chiếm núi dựng cờ, gây dựng nên là nhờ đường chém chém giết giết, phải qua mua bán —— chính là Bắc Đô "Ngự tứ thân phong" đại thổ phỉ.

      Đến hang ổ thổ phỉ giảng cho tiểu thổ phỉ 《 Nữ giới 》?

      Vị Tôn tiên sinh này cũng rất có lý tưởng.

      "Lại đây với phụ thân chút." Chu Dĩ Đường với Chu Phỉ, lại quay đầu ho khan hai tiếng, "Đứng lên."

      Lý Cẩn Dung hết cách với , đành thấp giọng khuyên nhủ: " vào phòng , đối với bệnh của chàng có tốt, đừng đứng đây hứng gió."

      Chu Dĩ Đường bắt được tay nàng, nhàng nắm lấy, Lý Đại đương gia hiểu ý, hơi miễn cưỡng gật đầu: "Vậy cũng được, phụ tử các người trò chuyện, ta xem Tôn tiên sinh."

      Chu Phỉ cố sức đứng lên, thái dương đau đớn toát ra tầng mồ hôi lạnh, mũi ra mũi mắt ra mắt trừng trừng nhìn Lý Cẩn Dung, cố sống cố chết : "Đại đương gia thong thả."

      Thái độ Lý Cẩn Dung vừa mới ôn hòa chút ít, nhóc con còn dám biết sống chết tiếp tục khiêu khích, chân mày lá liễu của nàng dựng lên, lại muốn phát tác.

      Chu Dĩ Đường sợ hai người bọn họ lại bắt đầu sinh , vội vàng ho tràng dài, thân hỏa khí của Lý Cẩn Dung bị cứng rắn ép trở về, ánh mắt như đao lướt qua Chu Phỉ từ xuống dưới lần, cười lạnh phất tay, nhắm mắt làm ngơ mà quay người nhanh chóng rời .


      Chú thích:

      Hải đường: loài hoa thân gỗ, nở vào mùa xuân.
      [​IMG]

      Y phục chẽn: vạt áo trước và sau ngắn, bề ngoài tương tự áo mấy bạn học karatedo mặc :)

      Lăng , hơi khó tả, bạn nhìn hình skill "Lăng ba vi bộ" hiểu:
      [​IMG]
      Last edited: 20/5/16
      KCoSK thích bài này.

    3. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 2: Lý Thịnh

      Edit: Huyềnpluss

      Đợi Lý Đại đương gia rồi, Chu Dĩ Đường mới ôn nhu hỏi: "Có đau ?"

      Chu Phỉ bị những lời này khơi gợi lên vô vạn ủy khuất, nhưng vẫn khăng khăng ương ngạnh, đưa tay lau sơ qua mặt, cứng đầu : "Dù sao cũng chết được."

      "Con chó kinh sợ liền nóng nảy, giống mẫu tử hai người y đúc." Chu Dĩ Đường thở dài, vỗ vỗ sau đầu nàng, đột nhiên , "Hai mươi năm trước, gian tướng Bắc Đô Tào Trọng Côn mưu nghịch soán vị, mười hai vị quan viên văn võ liều mình che chở ấu chủ rời cung, về phía nam gây dựng vùng trời riêng, dựng nên tiền thân của Nam triều ngày nay, từ đó họa chiến tranh liên miên, nền chính trị hà khắc."

      Cái tật này của Chu Dĩ Đường vẫn chẳng sửa được, chuyện bao giờ cũng phải trước "gợi hứng" —— chính là trước khi vào chính đề phải nhăng cuội đoạn, ù ù cạc cạc nghe kể chuyện xưa, Chu Phỉ cũng mở miệng cắt ngang, luyện mãi thành quen mà nghiêm mặt lắng nghe.

      "Nhân dân khắp nơi căm phẫn nổi dậy khởi nghĩa, đáng tiếc địch lại được bè lũ tay sai của ngụy triều Bắc Đô, trong những người này, có chết, có lánh nhập Thục sơn, tìm nơi ngoại tổ công con nương tựa, vì thế ngụy đế Tào tặc ra lệnh đánh Thục, từ đó gọi Tứ thập bát trại chúng ta là "Phỉ loại", ngoại công con chính là hào đương thời, nghe cái gọi là "thánh chỉ" của Tào tặc kia xong, cười to tiếng, rồi sai người giương lên đại kỳ Tứ thập bát trại, tự phong "Chiếm sơn vương", dứt khoát biến hai chữ "thổ phỉ" thành thực." Chu Dĩ Đường ngừng lại, quay người nhìn Chu Phỉ, nhàn nhạt , " cho con những chuyện xưa này, là để con biết, dù đầu mang chữ "phỉ", nhưng dòng máu chảy trong người con là dòng máu hùng, phải dòng giống đạo tặc cường bạo xông nhà cướp của, cũng đừng làm hỏng danh cả đời của ngoại tổ công con."

      quanh năm nhiều bệnh, chuyện trung khí đủ, luôn nhàng, nghiêm nghị lại thiếu, thế nhưng Chu Phỉ nghe, vài câu này so với vài roi của Lý Cẩn Dung hữu hiệu hơn nhiều.

      Chu Dĩ Đường ngừng lại lấy khí, lại hỏi: "Tiên sinh những gì?"

      Vị Tôn lão tiên sinh này, là người rất cổ hủ, nên mới cái miệng hại cái thân —— văn thống mạ Tào ngụy đế của nghe có thể tập lại thành sách, bởi vậy bị ngụy triều Bắc Đô truy bắt đuổi giết, may mà trước kia có chút quan hệ với vài người trong giang hồ, được người đường hộ tống đến Tứ thập bát trại, Lý Cẩn Dung thấy vai thể vác tay thể cầm, liền giữ lại trong trại làm giáo thư tiên sinh, cầu ra trạng nguyên, chỉ cần đám đệ tử trẻ tuổi tương lai ra ngoài nhận thức được mấy chữ, hiểu được lời tiếng văn thư là đủ rồi.

      Từ Chu Phỉ được Chu Dĩ Đường tự mình dạy vỡ lòng, nàng chú tâm đọc sách, chỉ có thể liên hệ vài chữ với nhau mà miễn cưỡng hiểu được ý nghĩa của câu. Có điều, mùa đông năm trước Chu Dĩ Đường gặp phong hàn, bệnh kéo dài miết đến đầu xuân, có tinh thần quản nàng, Lý Cẩn Dung sợ nàng ra ngoài gây chuyện thị phi, liền bắt nàng đến nghe lão tiên sinh giảng thư, ai ngờ nghe xong cũng đành đổ sọt.

      Chu Phỉ cúi đầu, cả buổi mới cực tình nguyện : "... Con nghe giảng đến "Tam giả nữ nhân chi thường đạo, lễ pháp chi điển giáo" ."

      Chu Dĩ Đường: "À, con cũng có nghe vài câu —— ta hỏi con, "thường đạo" này gồm ba điều nào?"

      Chu Phỉ lầm bầm: "Cái đó có mẹ biết?"

      " năng lỗ mãng
      !" Chu Dĩ Đường trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại , "Biết khiêm nhường, biết tu tập, biết thu vén việc nhà thờ cúng tổ tiên. Đấy là ba điều trong nữ tử thường đạo."

      Chu Phỉ ngờ còn biết những điều hoang đường này, liền cau mày : "Thiên hạ ngày nay, sài lang giữa đường, phải thương ưng mãnh hổ, nhất định nhận hết giày vò của người, sinh tử do mình, khiêm nhường cái đèn lồng!"

      Nàng được như , cứ như rất có cảm khái, Chu Dĩ Đường lúc đầu sững sờ, sau đó nhịn được bật cười: "Con cái tiểu nha đầu này, ngay cả Thục sơn cũng chưa từng bước ra, cũng dám vọng ngôn? Còn trịnh trọng như vậy... Nghe được từ chỗ nào?"

      "Nghe phụ thân" Chu Phỉ lẽ thẳng khí hùng , "Có lần phụ thân uống rượu say , con chữ cũng nhớ lầm."

      Chu Dĩ Đường nghe vậy, nụ cười dần dần thu lại, hồi, nét mặt của hết sức phức tạp, ánh mắt giống như xuyên qua tầng tầng dãy núi Tứ thập bát trại, rơi xuống ba mươi sáu quận Cửu Châu mênh mông rộng lớn.

      lâu, mới lên tiếng: "Cho dù là ta , cũng hẳn đúng. Ta chỉ có con nữ hài nhi, tất nhiên hy vọng con luôn bình an vô , dù làm ưng lang, vẫn tốt hơn làm dê bò sống luồn cúi mặc người chém giết."

      Chu Phỉ cái hiểu cái mà nhếch cao mày.

      "Ý ta phải bảo con làm người xấu." Chu Dĩ Đường có chút tự giễu mà cười , "Chẳng qua người làm cha mẹ, đều hy vọng hài tử nhà mình thông minh, nhà người ta đều ngốc, nhà mình lợi hại, nhà người ta đều dễ khi dễ —— đấy là tư tâm của phụ thân con. Tôn lão tiên sinh... với con có gì liên can, là nam nhân bình thường nhìn nữ nhân, muốn cho nữ tử trong thiên hạ đều đức dung vẹn toàn, cam tâm hầu hạ trượng phu và cha mẹ chồng, khiêm nhường điềm đạm mà cầu hồi đáp, đấy là tư tâm của nam nhân."

      Chu Phỉ rốt cuộc cũng nghe hiểu câu, lập tức : "Phi! Con đánh thế còn đấy."

      Khóe mắt Chu Dĩ Đường thoáng nhăn, tiếp: " lớn tuổi, bị người đuổi giết mà phải chạy nạn, cửu tử nhất sinh, tới giờ cửa nát nhà tan, thân mình, vào rừng làm cướp làm giặc, lại đạo lý kẻ yếu khó tồn tại sao? Chẳng qua là đối với mấy đứa các con, nghĩ muốn bưng tai bịt mắt hồi, mang những điều cương thường đạo lý xưa, thứ sớm hỗn loạn lệch lạc với thời đại này, làm lần mộng tưởng hão... Đấy là nỗi lòng hoài cổ ngày nay với thư văn xưa, hối tiếc từ trái tim bi thương, có phần cổ hủ. Con nghe lời người khác , cho dù lời lẽ sai trái thấu trời, cũng nên lập tức phẩy tay áo bỏ , có đạo lý chưa hẳn phải là đạo lý."

      Chu Phỉ nghe như lọt vào trong sương mù, lại có điểm phục, nhưng mà nghĩ mãi ra phải phản bác thế nào.

      "Còn có, Tôn tiên sinh tuổi tác cao, cổ hủ hồ đồ rồi, con so đo với , vốn cũng nên." Chu Dĩ Đường chuyển giọng, lại , "Lại càng cần đến việc con ra tay đả thương người, treo đến cây..."

      Chu Phỉ lập tức kêu lên: "Con chỉ đẩy cái, làm gì có chuyện nửa đêm canh ba lột y phục ta, chắc chắn là tên Lý Thịnh khốn kiếp kia làm! Lý Cẩn Dung dựa vào cái gì con thủ đoạn bỉ ổi? Cháu bà thủ đoạn mới hạ lưu đấy!"

      Chu Dĩ Đường ngạc nhiên hỏi: "Vậy vừa rồi sao con phân trần với nương?"

      Chu Phỉ trả lời, mà nặng nề hừ tiếng.

      Lý Cẩn Dung càng đánh nàng, nàng lại càng muốn cùng mẫu thân đối nghịch, rất hiếm khi nàng chịu mở miệng giải thích.

      Lý Thịnh là con trai của nhị cữu Chu Phỉ, lớn hơn nàng tuổi, thuở mất chỗ dựa, cùng bào muội (em ruột) Lý Nghiên được Lý Cẩn Dung mang về nuôi dưỡng.

      Trong thế hệ mầm non của Lý gia trại, phần lớn tư chất ngang bằng, chỉ có Chu Phỉ và Lý Thịnh là vượt trội hơn cả, bởi vậy, từ hai người đối chọi nhau gay gắt đến sứt đầu mẻ trán... Nhưng đấy chỉ là cái nhìn của người ngoài cuộc.

      Kỳ Chu Phỉ chưa bao giờ nhằm vào Lý Thịnh, thậm chí nhiều khi còn cố né tránh .

      Chu Phỉ hiểu chuyện từ rất sớm, những người lớn thấy nàng tuổi nên chuyện kiêng kỵ, vài chuyện đại cũng còn chút ấn tượng mơ hồ.

      Trong những chuyện đại này, có chuyện nương khi tắm cho nàng tay chân vụng về kéo lệch khớp xương nàng, giống như ngược lại là bà đau, nhớ nương sợ tới mức bên khóc bên nắn lại cho nàng. Còn có phụ thân, trong đêm mùa đông mưa dầm tầm tã bệnh nặng cuộc, suýt nữa qua khỏi, khi đó râu Sở đại phu còn chưa có bạc, mặt cảm xúc ra với mẫu thân nàng: "Ôm đứa vào , cho nhìn chút, vạn nhất qua được, cũng yên tâm."

      Cùng với chuyện Tam trại chủ Tứ thập bát trại làm phản...

      Ngày đó, khắp núi đều là tiếng la hét, khí xung quanh dường như ngưng kết lại, Chu Phỉ nhớ mình bị người gắt gao ôm trong ngực, vòng vai người kia lớn rộng, chỉ là mùi mồ hôi nồng nặc hơi khó ngửi, chắc hẳn sạch .

      đưa nàng trở về chỗ Chu Dĩ Đường, lúc bắt lấy bàn tay lạnh ngắt của phụ thân, Chu Phỉ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng động rất lớn, nàng đột nhiên quay đầu lại, trông thấy người vẫn mực bảo vệ che chở cho nàng, sau lưng cắm thanh cương đao, máu chảy xuống đường, khô lại.

      Chu Dĩ Đường bịt mắt nàng, khiến nàng nhìn thực ràng, cho đến hơn mười năm về sau, Chu Phỉ còn nhớ khuôn mặt của người nọ, nhưng vĩnh viễn bao giờ quên vệt máu loang dài phía sau lưng kia.

      Người đó chính là nhị cữu của nàng, cũng chính là phụ thân của Lý Thịnh.

      Bởi vì chuyện này, Lý Cẩn Dung ít nhiều vẫn đối xử thiên vị với hai huynh muội Lý Thịnh, Lý Nghiên hơn —— mấy chuyện lặt vặt thường ngày cũng đều nhường Lý Nghiên, chuyện đó sao cả, nàng , là muội muội, hẳn nên thế.

      Khi còn bé ba bọn nàng phá phách gây họa, cơ bản đều do tiểu tử Lý Thịnh kia chủ mưu, nhưng cho tới giờ mỗi lần gánh phạt đều là "Hòn ngọc quý tay" Đại đương gia trong truyền thuyết Chu Phỉ này chịu.

      Đợi đến lúc lớn hơn chút, bắt đầu cùng theo Lý Cẩn Dung học võ công, Chu Phỉ bao giờ lấy được câu "tạm được" từ trong miệng Lý Cẩn Dung, ngược lại là Lý Thịnh, dù chỉ ngẫu nhiên thắng nàng lần, đều chiếm được hết lời khen ngợi của Lý Cẩn Dung.

      Tóm lại, hai người kia là thân sinh của Lý gia, còn Chu Phỉ nàng mới là kẻ được nhặt về.

      Thỉnh thoảng Chu Phỉ cũng cảm thấy ủy khuất, nhưng trong nội tâm nàng biết lý do tại sao nương thiên vị, ủy khuất xong lại nhớ tới nhị cữu của nàng, cũng liền đè xuống.

      Lại lớn hơn chút, nàng học được cách nhường nhịn. Vô luận là lý luận hay dụng công, hề thể ý tranh cao thấp với Lý Thịnh, ngày thường uy chiêu cũng được, tỷ thí cũng được, nàng đều để lại dấu vết mà nương tay vài phần, bảo trì biểu giả dối rằng trình độ hai người sai biệt lắm.

      Đấy cũng phải cái gì "Hiểu đại nghĩa", mà là với tiểu nương mười mấy tuổi mà , làm như vậy, Chu Phỉ có thể có cảm giác ưu việt "Ta biết ta mạnh hơn ngươi, chẳng qua là nhường cho ngươi", mỗi lần nhìn xuống biểu huynh bằng góc độ kẻ đại đần độn, thỏa mãn được chút ý đồ xấu xa này, cũng đủ để đền cho những ủy khuất mà nàng phải chịu.

      Đương nhiên, ngoài ra, nàng cũng có chút giận Lý Cẩn Dung —— bất kể thế nào nữa, nàng cũng đừng mong lấy được chữ "tốt" từ trong miệng Đại đương gia.

      Chu Phỉ phải người hay nóng nảy, tự nhận đối xử với Lý Thịnh hẳn hết lòng quan tâm, nhưng cũng "tử tế" hết cỡ.

      Nhưng lần này tiểu tử kia quá biết điều rồi!

      Nơi Tứ thập bát trại này, chỉ cần công phu vững vàng, thủ đoạn hung ác, như vậy mới là hết, ít người xuất thân thấp kém, chữ bẻ đôi cũng biết, bận tâm đến những thứ tiểu tiết kia. Nhưng nương mười bốn mười lăm, lớn , ý thức "Nam nữ hữu biệt" nàng vẫn có, Lý Thịnh vu cho nàng lột y phục lão đầu, Chu Phỉ dù thế nào cũng cảm thấy thẹn quá hoá giận.

      Sau khi theo Chu Dĩ Đường, nàng trở lại phòng mình, chỉnh trang lại sạch , thay đổi y phục, hoạt động bả vai chút, cảm giác có vấn đề gì, liền cầm trường đao bản hẹp gác ở cửa của mình lên, đằng đằng sát khí tìm Lý Thịnh tính sổ.

      Chú thích:

      -Ngoại tổ công: ông ngoại.


      -Trung khí: Đông y chỉ khí trong dạ dày, có tác dụng tiêu hoá thức ăn và dinh dưỡng của cơ thể

      -Cữu: cậu (, em của mẹ)

      -Hữu phỉ: 有匪
      Thổ phỉ: 土匪
      Chu Phỉ: 周翡
      Last edited: 20/5/16
      KCoSK thích bài này.

    4. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 3: Đánh cược

      Edit: Huyềnpluss

      Chu Phỉ cước đạp cửa, cả trục cả cửa đều dắt tay đời, tiếng vang lớn, bụi đất tung bay.

      Lý Thịnh luyện kiếm trong viện, nghe tiếng quay đầu lại, thấy cánh cửa bay ngang, bất ngờ, động tác dần chậm lại, thu kiếm vào vỏ, biết mà còn hỏi: "A Phỉ, ngươi làm cái gì vậy?"

      Thiên hạ ngụy quân tử là cái dạng gì, Chu Phỉ chưa từng thấy, nhưng với óc tưởng tượng nghèo nàn, trong đầu ra toàn hình ảnh Lý Thịnh to đùng. Chỉ nhìn thấy cái bản mặt kia, ngực Chu Phỉ liền bừng lên đoàn nộ khí như thiêu như đốt.

      Nàng tuy miệng mồm lanh lợi, nhưng đến thời điểm động thủ tuyệt dư thừa miệng lưỡi, lưng đao trong bàn tay tung ra, câu chào hỏi cũng , liền trực tiếp đao bổ xuống đầu Lý Thịnh.

      Lý Thịnh sớm phòng bị nàng ra tay, lập tức xoay kiếm đỡ lấy, cảm thấy cổ tay chấn động dữ dội, dám khinh thường, hai người đao kiếm đều xuất ra khỏi vỏ, trong chớp mắt đánh ra bảy tám chiêu, đột nhiên Chu Phỉ tiến lên, lưng đao quét ngang, đồng tử Lý Thịnh co rụt lại —— nàng lấy trường đao làm mâu, cũng ra chiêu "Đụng Nam Sơn" .

      (HP: Đao thường có cạnh sắc, vậy mình gọi lưỡi đao - lưng đao, nhưng vì Chu Phỉ chưa rút đao khỏi vỏ, thể gọi lưỡi đao được, nên mình mới gọi là lưng đao)

      Chiêu "Nghìn chuông cộng hưởng, vạn sơn ầm vang" này, vốn mang khí thái tông sư, có điều các đệ tử công lực chưa đủ, ra chiêu có điểm nặng nề, bởi vậy lúc luận võ mới bị Lý Thịnh nhàng phá giải, biết có phải nguyên nhân do Chu Phỉ lợi dụng đao sắc bén hơn trường mâu hay , chiêu này đến tay nàng, hiểu sao lại có thêm loại lệ khí phẫn nộ trảm sơn sâm nghiêm đáng sợ.

      Trường đao nằm trong vỏ mang theo kình phong cuồn cuộn tiến đến, trong nháy mắt Lý Thịnh lại có chút sợ hãi, sửng sốt dám lập lại chiêu cũ.

      Ngay lúc tính kiên trì nghạnh kháng đến cùng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai: "Dừng tay!"

      Tiếp theo, vật ngang trời bay tới.

      Lưng đao bỗng chốc đứng lại giữa trung, Chu Phỉ dùng mũi đao nhàng hất lên, liền đem vật kia treo —— đó là hầu bao tiểu nương hay dùng, nền vải gấm thêu mấy con chim bói cá dáng điệu khá ngây thơ, thế bay quá mạnh, còn rớt ra mấy khối kẹo hoa quế.

      Lý Thịnh phục hồi tinh thần, sợ hãi trong nháy mắt tán , lòng còn cuồng loạn, khó chịu khó lên lời ào ạt dâng lên. tự tay dứt xuống hầu bao còn treo mũi đao của Chu Phỉ, xoay tay lại ném đến trong ngực người vừa tới, tức giận : "Muội tới náo loạn cái gì?"

      tiểu nương mặc váy hồng đào nhanh chân chạy đến ngăn giữa hai người bọn họ, lớn tiếng : "Các ngươi đừng đánh nhau!"

      bé này tên là Lý Nghiên, là thân muội muội của Lý Thịnh, hơn bọn hai tuổi, mặt tròn dài như trứng ngỗng, mắt to, thập phần thanh tú, chỉ tiếc bề ngoài kim ngọc, bên trong thối rữa, là đứa trẻ tim phổi. Mười tuổi đầu mà đầu óc chỉ được cái dài hơn tằm đậu, bên trong chỉ chứa hai ý niệm —— lời A Phỉ đều đúng, A Phỉ thích gì ta thích đó... ngoại trừ luyện công.

      ( tim phổi: vô tâm, biết suy nghĩ)

      Chu Phỉ và Lý Thịnh đều biết phải gì với nàng mới tốt, cũng lười chơi với nàng, tiếc rằng Lý nhị tiểu thư lớn lên giàu tình cảm, bên trái sùng bái biểu tỷ, bên phải lo lắng thân ca, biết phải theo bên nào, tự mình xoắn xuýt ở giữa, khó bỏ khó phân mà đứng giữa tiêu tốn hơn phân nửa thời gian.

      Chu Phỉ mặt trầm như nước : "Tránh qua bên."

      Lý Nghiên dang rộng hai tay, vẻ mặt cầu xin mà chắn trước Chu Phỉ, giọng : "A Phỉ tỷ, tỷ nể mặt muội, đừng động thủ với ca ca muội được ?"

      Chu Phỉ cả giận : "Mặt mũi của muội đáng giá mấy đồng tiền? Tránh ra!"

      Ánh mắt Lý Thịnh u ám, ra từng chữ : "Lý Nghiên, đây phải chuyện của muội."

      Lý Nghiên nghe, buông tha mà giơ tay kéo tay áo Chu Phỉ: "Đừng..."

      Chu Phỉ phiền nhất là loại đeo bám này, gắt lên: "Buông tay!"

      Nàng nâng tay hất ra, tự chủ dẫn theo chút kình lực, hai người tuy rằng chỉ hơn kém hai tuổi, nhưng nàng trưởng thành sớm, Chu Phỉ hầu như cao hơn vị biểu muội này cả nửa cái đầu, ngày thường Lý Nghiên lơ là luyện công, võ công kém cỏi, bị nàng hất cái ngã phịch mông xuống đất.

      Lý Nghiên tin nổi mà ngồi đơ ra lát, "Oa" tiếng gào khóc.

      Tiếng khóc này thành công quấy rối bầu khí giương cung bạt kiếm giữa hai người, Lý Thịnh chậm rãi thu hồi kiếm, nhíu mày, Chu Phỉ tức luống cuống mà đứng bên cạnh hồi, hai người họ liếc nhau cái, lại đồng thời thể nào hữu hảo mà dời tầm mắt.

      Sau đó Chu Phỉ thở dài, cúi người duỗi tay về phía Lý Nghiên.

      "Ta cố ý đẩy muội đâu." Chu Phỉ dừng chút, nản lòng , "Việc kia... Việc ấy, tỷ đúng, được chưa? Đứng lên ."

      Lý Nghiên giơ tay lau nước mắt, nước mắt nước mũi dính hết lên tay, ẩm ướt dính dính mà bắt lấy tay Chu Phỉ, tóm chặt.

      Gân xanh trán Chu Phỉ giật giật, thiếu chút nữa mặc kệ nàng ta, Lý Nghiên chợt thút thít : "Muội sợ đại đánh tỷ, cố ý tìm dượng đến... Tỷ, tỷ còn đẩy muội! Tỷ có lương tâm!"

      Chu Phỉ bị Lý Nghiên dùng "vũ khí bí mật" đánh vào tim, ý định đánh Lý Thịnh thành cái bao người đều bị dìm chết trong nước mũi, nàng dứt khoát ngồi xổm bên, vô cùng buồn chán ngồi nghe Lý Nghiên vừa "oa oa" khóc vừa lên án chính mình, đồng thời tâm tư nửa trôi , cho rằng Lý Nghiên cũng có chỗ tốt —— ngay cả cọp cái Lý Cẩn Dung ở trước mặt nàng, đều hòa ái như bồ tát sống, người như Lý Nghiên cần nhiều, trăm tám mươi người là đủ, ở đâu có đánh nhau, đem "đoàn biểu muội" tung ra trước hai quân, chắc hẳn ngày thiên hạ thái bình còn xa.

      ý niệm nho trong đầu nàng dâng lên, Chu Phỉ nghĩ thầm: "Ta học nàng chút thế nào nhỉ?"

      Tiếp theo hai mắt vô thần mà nhìn chằm chằm Lý Nghiên hồi, tưởng tượng đến cảnh chính mình ngồi dưới đất ôm cái hầu bao gào khóc, mạnh mẽ rùng mình cái, cảm thấy Lý Cẩn Dung chắc chắn tìm cây lang nha bổng (*) đến chỉnh lại đầu óc cho nàng.

      Lý Thịnh đứng bên, nghe Lý Nghiên khóc vừa nhàng hoạt động cổ tay bị tê dại, thần sắc tối tăm.

      Mùa đông năm trước, luyện kiếm đạt được chút bình cảnh, liền xung quanh giải sầu, lúc đến phía sau núi, tình cờ thấy xa xa Lý Cẩn Dung phụng bồi Chu Dĩ Đường ốm bệnh ra ngoài tản bộ, Lý Thịnh vốn định đến chào hỏi tiếng, ngờ ngoài ý muốn nghe thấy mấy lời theo gió truyền đến.

      Lý Cẩn Dung buồn rầu với Chu Dĩ Đường: "... Đứa này tư chất cao, vậy cũng có gì, dần dần tu tập là được, nhưng ta sợ hủy bởi tâm tình nặng nề, quá nhiều tạp niệm, biết nên với thế nào..."

      Chu Dĩ Đường đáp lại cái gì, Lý Thịnh có nghe, vài lời này giống như cái đinh, chút nào lưu tình mà đâm sâu vào lòng .

      Mặc dù Lý Cẩn Dung chỉ mặt gọi tên ai, nhưng Lý Thịnh biết người nàng nhất định là mình, bởi vì lớn lên bên cạnh nàng tổng cộng cũng chỉ có ba người, nếu như lúc luyện công Chu Phỉ dám cả gan phân tâm, sớm bị đánh rồi, Đại cần ở đằng sau buồn rầu " biết thế nào", còn Lý Nghiên là đứa nhóc gà mờ trẻ người non dạ, cùng "tâm tư nặng nề" tám sào tre cũng đánh đến.

      Đả kích Lý Thịnh nhất phải ở chỗ Lý Cẩn Dung lo lắng "hủy bởi nhiều tạp niệm", mà là câu "tư chất cao" kia, từ tự xưng là thiên chi kiêu tử (*), tài giỏi hơn người, hận thể mỗi người đều tán thưởng tài năng của , ai tìm ra được điểm tật xấu của , ai có thể chịu đựng nổi đánh giá "tư chất tốt" như thế chứ?

      (thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)

      Lý Thịnh quên ngày đó bản thân làm thế nào chạy , may mắn hôm đó sau núi gió lớn, mấy trạm gác đều có người, Lý Cẩn Dung mới phát ra hữu của .

      Từ đó về sau, "tư chất tốt" quả thực trở thành ác mộng của Lý Thịnh, luôn đeo bám trong đầu , giễu cợt , khiến cho nội tâm vốn cực kì hảo thắng của gần như muốn nổ tung.

      Lý Thịnh nghĩ, tư chất tốt, tư chất Chu Phỉ tốt sao?

      thể Chu Phỉ càng thể.

      Thế nhưng, khiêu khích cũng được, bắt buộc cũng được, Chu Phỉ đều thèm để ý , cũng phát sinh xung đột với .

      Bình thường giúp nhau phá giải chiêu thức, nàng cũng đều đến điểm là dừng, nếu cố ý bức bách, nàng liền thành thành lui sang bên, quả thực là khinh thường .

      Dần dà, việc Chu Phỉ tránh lui cơ hồ khiến tính phân hơn thua biến thành chấp niệm của Lý Thịnh.

      tại cũng là cố ý chọc giận Chu Phỉ đấy.

      Lý Thịnh nhấc tay xách nách Lý Nghiên lên, đếm xỉa tới mà phủi bụi đất người nàng, lại lần nữa trưng ra cái bản mặt ngụy quân tử, như cười như rất có tiêu chuẩn cúi người xuống với Chu Phỉ: "Cho nên hôm nay ngươi hỏa khí lớn như vậy, là trách ta giúp ngươi gọi dượng tới sao? A Phỉ, phải đại ca cho ngươi đạo lý, ngươi bướng bỉnh cũng quá mức rồi, tiên sinh giảng thư cũng vì muốn tốt cho ngươi, lại những lời lão nhân gia người có cái gì sai? Nữ hài tử chính là phải biết an phận, cả ngày hô đánh kêu giết làm cái gì? Ngươi xuất thân Tứ thập bát trại, coi như là tương lai lập gia đình, có ta ở đây, còn ai dám khi dễ ngươi sao?"

      Chu Phỉ chậm rãi đứng lên, vén lên tóc mai bên mày, lông mày nàng ngay thẳng, giống như trái tim trời sanh vậy, thẳng tắp mà nghiêng nghiêng rơi vào bên tóc mai, nàng cười lạnh: "Lời này sao ngươi với Đại đương gia? Để nàng cũng an phận ở trong phòng thêu hoa là được rồi, ta rất là tán đồng."

      Lý Thịnh điềm tĩnh : "Tứ thập bát trại vốn do Lý gia ta lãnh đạo, Đại chung quy cũng là họ Lý, năm đó trong trại người, cha ta tuổi , bà mới phải nhận mệnh lúc lâm nguy... Chẳng qua là những tình này liên can đến đầu "Chu" nương."

      Chu Phỉ đáp: "Tạ quan tâm, cũng phiền phế vật phí tâm."

      câu chỉ vô tình thốt lên, lại vừa vặn điểm trúng tâm bệnh của Lý Thịnh, lòng dạ thiếu niên còn chưa đủ thâm sâu, sắc mặt Lý Thịnh thoắt cái trầm xuống: "Chu Phỉ, ngươi ai?"

      Chu Phỉ cảm thấy hôm nay sợ rằng giải quyết được chuyện gì, bởi vậy khoác đao lên lưng, cong môi : "Ta heo chó chuột, ai thích nhận nhận, thế nào, đại biểu ca còn muốn thay súc sinh bất bình sao?"

      Lý Thịnh siết chặt kiếm rồi lại lỏng, lâu, cứng rắn mà bài trừ ra bộ dáng tươi cười: "Ngươi có bản lĩnh tự phụ, có dám lại cùng ta tỷ thí hồi hay ?"

      Chu Phỉ liếc nhìn cái, giọng mỉa mai: " tại dám, nếu muội muội ngươi cáo trạng, Đại đương gia lột lớp da của da mới lạ."

      "Nàng " Lý Thịnh trước khi Lý Nghiên kịp mở miệng kháng nghị, liền giành trước , "Ta muốn vượt Tẩy Mặc Giang, ngươi có dám hay ?"


      Chú thích:

      - Lang nha bổng:
      [​IMG]
      KCoSK thích bài này.

    5. Huyềnpluss

      Huyềnpluss Well-Known Member

      Bài viết:
      129
      Được thích:
      308
      Chương 4: Tạ Doãn

      Edit: Huyềnpluss

      "Vượt Tẩy Mặc Giang" là câu cửa miệng các đệ tử trẻ tuổi của Tứ thập bát trại thường , giống câu "làm thịt ngươi" và "hôm khác mời ngươi ăn cơm" vậy, tùy tiện chơi mà thôi, tính là thực.

      Mà nguồn gốc của lời này, ra rất dài dòng.

      Từ năm Tam trại chủ làm phản, nguyên khí Tứ thập bát trại bị tổn thương nặng nề. Mà những năm này, bên ngoài nam bắc giằng co, thế lực các phương phân tranh càng thêm hỗn loạn phức tạp. Tứ thập bát trại chứa chấp biết bao nhiêu khâm phạm của triều đình, đành phải siết chặt trị nghiêm hơn.

      Nơi đây nhiều núi, dọc theo đường núi có hằng hà sa số mật đạo và trạm gác trong tối ngoài sáng đan xen, chỉ cần nơi có dị động, tin tức có thể lập tức truyền khắp toàn bộ Thục sơn, bình thường người mình ra vào đều phải lưu lại thông tin, người nào, vì chuyện gì, bao lâu. . . ngọn nguồn đều được ghi lại đầy đủ, bất cứ lúc nào, mỗi người đều có thể trình ra lệnh bài tuỳ thân, phía có danh tính, trộm lấy lệnh bài của người khác cũng được.

      Tiểu đệ tử chưa xuất sư được phép tuỳ ý xuống núi, chưa xuất sư tất cả mọi do sư phụ của mình quản lý, sư phụ gật đầu, có bản lĩnh phi thiên độn thổ cũng ra được —— nhưng, có trường hợp ngoại lệ, đó là có thể tự lấy sức mình vượt qua Tẩy Mặc Giang.

      Tẩy Mặc Giang là nơi duy nhất trong Tứ thập bát trại có trạm gác canh giữ ngày đêm, nằm ở phía Đông Nam, núi cao thạch động hai bên tựa như ngăn cách Ngưu lang Chức nữ, chính giữa kẹp lấy dòng Tẩy Mặc Giang rộng lớn, tạo thành rãnh trời.

      Bản địa có vô số truyền thuyết kể về Tẩy Mặc Giang, bởi vì dòng nước lam lục, thoạt nhìn tối đen như mực, cao nhìn xuống, giống như khối hắc mã não khổng lồ, năm đó khi lão trại chủ còn tại thế, bỏ ra hơn ba năm, hao phí vô số nhân lực vật lực, dọn sạch cây cối và tảng đá lớn trồi ra ở hai bên vách núi, từng chút từng chút đánh bóng sạch , hai mặt vách núi tại tựa như hai tấm gương khổng lồ, nước sông chiếu rọi đến gần như đen kịt mảng, bởi vậy, vách núi hai bên chẳng những dễ leo bám, còn có thể bị tuần sơn nhìn sót thứ gì.

      Cho dù thực có người khinh công vô song, có thể hạ xuống trong nước cũng sao, giữa Tẩy Mặc Giang còn có vị lão tiền bối, biết bao nhiêu niên kỷ, cũng biết lai lịch thế nào, từ lúc Chu Phỉ chào đời ở đó rồi, mọi người trong trại gọi là "Ngư lão", coi như thần trấn trạch của Tứ thập bát trại.

      Trong Tẩy Mặc Giang ngoại trừ có ngư lão, còn có vô số cơ quan cạm bẫy.

      Chu Phỉ nhớ khi nàng còn bé, Tứ thập bát trại còn chưa quản lý ra vào sâm nghiêm như vậy, có lớp sư huynh xui xẻo biết uống nhầm thuốc gì rồi, có cửa , lại thám hiểm xem Tẩy Mặc Giang sâu cạn ra sao, dù là mấy người khinh công giỏi nhất, ngày hôm sau cũng ngoại lệ, đều bị trói lại treo vách núi.

      Ngư lão thập phần có quy tắc, chẳng những trói lại, còn xếp mấy người này thẳng hàng, dựa theo cao thấp xếp từ bé đến lớn, từ xa nhìn lại, ngay ngắn đến vô cùng vui tai vui mắt.

      Lúc ấy Lý Cẩn Dung bên sai người kéo đám đệ tử biết trời cao đất dày này xuống, vừa đùa về sau nếu ai có thể vượt qua Tẩy Mặc Giang, tính là xuất sư. Lời này vừa ra, dẫn tới đám lại đám đệ tử nhiệt huyết dâng trào tìm cách vượt sông, đáng tiếc nhao nhao đến rồi lại nhao nhao tháo chạy.

      Chu Phỉ thoáng nhíu mày, cảm thấy Lý Thịnh rảnh rỗi kiếm chuyện.

      Lý Thịnh nhìn chằm chằm vào nàng, lộ ra nụ cười có điểm ác ý, chầm chậm : "Sợ cũng đừng ngại, ta biết ngươi phải kẻ thích cáo trạng, hôm nay coi như ta chưa gì, ngươi cũng chưa từng nghe qua."

      Cái gọi là "phép khích tướng", có đôi khi thực rất lợi hại, trong miệng dù cho "ta ăn khích tướng của ngươi" thế nào, trong lòng vẫn tức đến lửa cháy bừng bừng.

      Thường thường kẻ bên ngoài thích ganh đua, trong nội tâm lại càng hay so hơn thua, đối với chuyện nửa đêm canh ba khiêu khích ngư lão, Chu Phỉ có hứng thú, lý trí cho rằng Lý Thịnh có bệnh, cảm tình lại hết lần này tới lần khác nghe vào tai cái từ "sợ" này nổi.

      Cố ý lúc này, Lý Nghiên nương hay tự cho mình có lý mở miệng : "A Phỉ chúng ta , mặc kệ huynh ấy, chưa từng có ai vượt được Tẩy Mặc Giang, Lý Thịnh huynh nhất định là điên rồi, Tứ thập bát trại chứa nổi huynh rồi sao?"

      Lý Thịnh lắc đầu, thập phần khép kín lại kiêu căng mà cười : "Thiên hạ sao mà lớn, bốn biển sao mà quảng đại? Tuyệt đại cao thủ như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể, Tứ thập bát trại mà thôi, trước kia có người vượt qua, ta liền qua được sao? Ta càng muốn làm người đầu tiên mà trước giờ chưa ai làm được này!"

      Mỗi thiếu niên thời điểm thốt ra những lời hùng hồn này, đều bao hàm cảm xúc chân thực, chỉ có điều chịu suy xét xem mình tiểu đệ tử nho , câu "tuyệt đại cao thủ như cá diếc sang sông", đồng quan hệ với cũng có.

      Dù sao bản lĩnh thể xa rời thực tế, chí ít tầm mắt có thể nhìn đến nơi xa, bởi vậy, cũng làm cho bản thân có loại ảo giác mình " phải bèo bọt trong ao".

      Chu Phỉ mặt cảm thấy rất nực cười, mặt lại tự chủ được mà bị câu kia "thiên hạ sao mà lớn" kia hấp dẫn, điều này khó hiểu, bởi vì bọn họ đều cho rằng "người đầu tiên" kia là mình.

      Nàng liếc nhìn qua Lý Thịnh: "Lúc nào ngươi ?"

      Lý Thịnh bận tâm ý khiêu khích trong câu của nàng, chỉ : "Đêm mai, giờ Tuất ba khắc." (19h45')

      "À, tối mười lăm, " Chu Phỉ hàm ý sâu xa mà cười tiếng, "Ngày tốt lành, trăng sáng, vạn nhất có gì ngoài ý muốn, kêu to hai tiếng, ngư lão cũng có thể nhìn ngươi."

      Nàng , cũng , giơ tay vỗ vỗ lên vai Lý Nghiên, thập phần tâm cơ mà trả lại hết nước mắt nước mũi cho xú nha đầu kia, lúc này mới khoác bản đao lên lưng nghênh ngang rời .

      Mặc kệ Lý Thịnh dự tính thế nào, trời thập phần đẹp —— mười lăm tháng này là ngày trời đầy mây.
      Last edited: 3/6/16
      Viclu520 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :