1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Ngốc Nghếch - Vụ Thỉ Dực (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Hóng chương tiếp theo
      pedautay thích bài này.

    2. kihae

      kihae Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      247
      Chương 61 :

      Editor : Kihae


      Ôn Lương tự mình ôm tiểu hài tử ra từ trong xe ngựa, cùng nhau bước vào Đàm phủ.


      Mấy vị trưởng bối của Đàm gia nhìn chăm chú, đứa ốm yếu gầy tong teo như vậy, sao có thể khiến Ôn Lương coi trọng như vậy nhỉ ? Sau khi nghe được Đàm Ký Xuyên kể chuyện bọn họ gặp phải cường đạo ở Vinh Hoa tự, liền cảm khái sâu, đều cảm thấy đây là đứa lương thiện và dũng cảm kiên cường, Ôn Lương muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, cũng là phúc phận của nàng.


      Từ sau khi nhận được thư của Ôn Lương, Đàm gia thu dọn sạch chỗ ở để đợi Ôn Lương đến, hơn nữa đây còn là tiểu viện lúc mẫu thân của Ôn Lương chưa thành thân sinh sống, tên là Phiêu Tương viện, lão thái thái thích nhất là nữ nhi này, nên cho dù nàng lấy chồng, người Đàm gia vẫn đem tiểu viện của nàng giữ lại, để khi nãi nãi về nhà thăm viếng ở đây. Đặc biệt là lúc mẫu thân của Ôn Lương qua đời, lão thái thái người đầu bạc tiễn người đầu xanh, thương tâm muốn chết, người Đàm gia liền ăn ý có đụng chạm gì đến nơi này, cho người cố định đến quét dọn, làm nơi để lão thái thái có thể tưởng niệm. Sau đó liền trở thành chỗ ở của Ôn Lương mỗi lần đến Đàm gia.


      đám người bước vào tiểu viện xong, Ôn Lương liền đem đứa đặt lên giường, sau đó liền trả lời các câu hỏi quan tâm của mấy vị trưởng bối. Toàn bộ đều là quan tâm đến sức khỏe của Ôn Lương cùng tình huống lúc đường. Mặc dù Đàm Ký Xuyên qua lần, nhưng vẫn chi tiết bằng người trải qua.


      Người hầu của Đàm gia động tác hết sức nhanh chóng, rất nhanh lão đại phu của Thuận An đường tới rồi.


      Đợi đại phu bắt mạch cho tiểu hài tử xong, Ôn Lương xác nhận rằng đại phu có thể cứu sống được nàng, mới thở phào nhõm. Đợi đại phu kê đơn cho nha hoàn sắc thuốc xong, Đàm đại lão gia : "Được rồi, ngươi cũng có thể an tâm rồi. Lão thái thái vẫn ngóng trông ngươi, tại chắc vẫn đợi ngươi, mang vợ của ngươi bái kiến lão thái thái ."


      Ôn Lương nghe xong, áy náy : "Là lỗi của Tử Tu, khiến ngoại tổ mẫu phải đợi lâu..."


      có dong dài nữa, Ôn Tử Tu liền mang theo Như Thúy cùng các trưởng bối tới Thụy Hương viện là nơi ở của lão thái thái.


      Bọn họ theo hành lang dài quanh co, mùa đông trời tối sớm, vừa mới chạng vạng mà trời tối đen, Đàm phủ bắt đầu thắp đèn đường rôig, cảnh vật hai bên đường dưới ánh đèn có vẻ mờ ảo, là loại mỹ lệ đặc sắc khác, hoa và cây cảnh mặc dù được tươi tốt như ngày nắng hè, nhưng cũng là màu xanh mát mắt. Như Thúy nhìn đường, thầm nhớ kỹ, phải hơn khắc đồng hồ mới tới nơi.


      Trước cửa viện có sẵn nha hoàn áo xanh đứng đợi, nhìn thấy đám người tới, lập tức lanh lợi tiến lên thỉnh an, cười : "Mấy vị lão gia phu nhân bây giờ mới dẫn biểu thiếu gia tới đây, lão phu nhân chờ mọi người lâu lắm rồi”. Sau đó chuyển sang vị nam tử mặc bạch y đứng sau các lão gia, trong lúc nhất thời liền ngây người ra nhìn.


      "Đây là lỗi của chúng ta, chậm quá rồi, làm lão tổ tông phải đơi lâu rồi." Nhị cữu mẫu che miệng cười rộ lên.


      Mặc dù nha hoàn này có chút thất thố, nhưng người của Đàm gia sớm quen với loại tình như vậy, cũng hề trách móc nàng. Năm đó Ôn Lương ở lại Đàm gia thời gian dài, đừng nha hoàn, ngay cả các vị biểu tỷ muội cũng đều si ngốc đối với , mỗi khi nhìn thấy lại ngây người ra phen.


      May mắn là nha hoàn hoàn hồn rất nhanh, vội vàng nhường chỗ cho các vị chủ tử vào.


      Vừa nha hoàn vừa hướng vào trong phòng kêu to: "Lão phu nhân, mấy vị lão gia cùng các phu nhân mang theo biểu thiếu gia tới."


      Tới Thụy Hương viện đại sảnh, lại có nha hoàn nghe thấy thanh ra đón, tầm mắt hướng về phía đoàn người, sau đó vội vàng cười tiến lên thỉnh an, rồi dẫn mọi người bước vào, vén rèm lên, cỗ nhiệt khí liền tỏa ra khắp nơ, tất cả mọi thứ đều ấm áp lên nhiều.


      Như Thúy theo Ôn Lương bước qua cửa, chỉ thấy bên trong có rất nhiều người ngồi đợi rồi, đều là các vị phu nhân trẻ tuổi cùng các nương của Đàm gia, ngồi ngay vị trí chủ vị là lão bà cười hết sức hiền từ. Người trong phòng trò chuyện hết sức vui vẻ, thấy bọn họ tiến vào liền trở nên im lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung đổ dồn về phía Ôn Lương cùng Như Thúy nương.


      Như Thúy nương rất bình tĩnh, tất cả những ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là quan sát, so với những vị mệnh phụ trong cung lúc trước tốt hơn nhiều lắm.


      "Ngoại tổ mẫu, Tử Tu trở về!" Ôn Lương kéo Như Thúy lên nhanh, rồi cùng nhau quỳ xuống trước mặt lão thái thái.


      Sau đó là tràng ôn chuyện của hai bà cháu, đợi đến khi lão thái thái bình tâm lại, liền kéo hai người đến ngồi bên cạnh mình, nhìn về phía Ôn Lương hết sức nhu tình.


      " sắp sang năm mới rồi mới đến nơi, sao lại lâu như vậy?" Lão thái thái thân thiết hỏi.


      Mấy vị lão gia Đàm gia muốn làm cho lão thái thái lo lắng, chỉ cười đường gặp chút tình, Ôn Lương cũng lựa chọn cơ hội chen vào, rất nhanh liền dời lực chú ý của lão thái thái, liền chuyển sang chú ý đến Như Thúy ngồi ở kia.


      "Lương ca nhi của ta muốn lấy vợ rồi ..." Lão thái thái thương cảm , sau đó nhìn sang Như Thúy nương híp mắt mỉm cười kia, chỉ cảm thấy nương này cười rất hạnh phúc, làm cho người ta thoải mái, liền cười ha hả : "Cháu dâu này rất tốt, nụ cười rất trong sáng, Lương ca nhi nhà chúng ta có phúc khí rồi."


      Các vị nữ quyến nghe xong đều lộ ra chút bất đắc dĩ, lão thái thái già rồi, chỉ cần tâm can bảo bối của bà thích, cái gì cũng là tốt, hoàn toàn để ý đến xuất thân của nàng là xứng với Ôn Lương, nagy cả vẻ bề ngoài cũng được xinh xắn cho lắm, thậm chí khi nàng cùng Ôn Lương đứng chung chỗ, liền mang lại cảm giác bụi bặm che mất ánh sáng của viên minh châu, làm cho các nàng cực kỳ thất vọng, cho rằng hai người xứng với nhau, uổng cho cành hoa đào tươi đẹp lại cắm trong chậu đất bình thường.


      Ôn Lương hết sức cao hứng, cười đến hoa đào bay đầy trời, làm cho các vị phu nhân trẻ tuổi cùng các nương gia đều xấu hổ đến đỏ mặt. Ôn Lương liền dùng loại ngữ điệu có chút làm nũng : "Tử Tu biết ngoại tổ mẫu thích tiểu tức phụ mà Tử Tu chọn, cho nên con liền mang về cho ngài xem nha."


      "Đương nhiên là thích, nếu hai đứa các ngươi có thể cho ngoại tổ mẫu được ôm tiểu tằng tôn mập mạp, ngoại tổ mẫu càng cao hứng nha." Lão thái thái tiếp tục cười ha hả , nụ cười mặt hết sức vui vẻ, có thể thấy lão thái thái cao hứng tới chừng nào.


      Lão thái thái vừa xong, mấy vị lão gia liền biểu tình có chút cứng ngắc.


      Từ sau khi Ôn Lương sinh bệnh, người ở Đàm gia liền nắm được tin tức rất nhanh, biết được nguyên nhân bị bệnh là do Trấn quốc công gây ra, người của Đàm gia liền càng bất mãn với Trấn quốc công hơn nữa. Sau đó thái hậu lại làm lộ ra tin tức rằng Như Thúy ko thể sinh dưỡng, người ở Đàm gia cũng nắm bắt được rất nhanh, sau khi bọn họ nắm được tin tức, liền hết sức bất ngờ, nhưng bọn họ vẫn hết sức tin tưởng Ôn Lương, nên cũng làm lộ tin này ra ngoài. Lão thái thái lớn tuổi, để làm nàng phải bận tâm, bọn họ liền ngăn chặn tin tức này ở khắp Bình Tân, nên trừ đại cữu mẫu cùng mấy vị biểu ca biết được tình, còn lại tất cả đều biết gì .


      Ôn Lương lại cười đến thập phần tự nhiên, : "Ngoại tổ mẫu, bây giờ có sẵn đứa nha."


      "Nga? Ở nơi nào? Có xinh đẹp hay ? Có dẹp như Lương ca nhi cùng Ký Khê của ta ?" Lão thái thái hết sức hiếu kỳ .


      Nghe thấy lời của lão thái thái, mọi người đều hết sức bất đắc dĩ .


      Ôn Lương cười khanh khách : "Bây giờ nàng vẫn bị thương, còn chưa có tỉnh lại nữa, chờ nàng tỉnh lại rồi, Tử Tu mang nàng đến thỉnh an lão thái thái. Nhưng Tử Tu tin rằng nhờ phúc của lão thái thái, nàng tỉnh lại nhanh thôi."


      Sau đó, Ôn Lương qua nguyên nhân chậm trễ mấy ngày hôm nay, bỏ qua giai đoạn gặp phải cường đạo, chỉ đến ơn cứu mạng của đứa , sau đó quyết định thu nhận nàng làm nghĩa nữ, cho nên chưa cần sinh cũng có hài tử của riêng mình rồi ? Hơn nữa sau này muốn bao nhiêu cũng có vấn đề gì. Cho nên con nối dõi phải là vấn đề lớn đối với .


      Người nào đó rất có kỹ xảo, lão thái thái bị lừa dối đến cao hứng cực kỳ, liên tục tốt, nữ quyến ở Đàm gia người nào có chút đầu óc đều thấy có chút kỳ lạ, tổng cảm thấy có chỗ nào đúng, mấy người nam nhân biết chân tướng thiếu chút nữa hộc máu.


      Ôn Tử Tu vòng vèo lúc lâu, nếu ai có thể phân biệt được giả lẫn lộn trong đó chúng ta gọi ngươi bằng ông!


      Bởi vì đường liên tục nên bọn họ đều có chút mệt mỏi, nên bọn họ gặp qua lão thái thái, rồi chào hỏi đơn giản các vị biểu ca biểu tẩu, liền trở về Phiêu Tương viện rồi.


      Phòng bếp sớm chuẩn bị bữa tối đầy đủ, hai người thăm tiểu nương bị thương trước, rồi mới quay trở về cho người dọn đồ ăn lên.


      Như Thúy nương đói bụng lắm rồi, muốn lấy đũa gắp miếng thịt to, liền thấy nha hoàn bưng lên bát dược thiện, Như Thúy rất nhanh liền nhận ra đây là nha hoàn bên người lão thái thái tên là Cúc Ý, trực giác cho rằng lão thái thái biết là Ôn Lương sinh bệnh, cho nên bát dược thiện này là để cho Ôn Lương bồi bổ thân thể.


      "Cho Ôn đại nhân uống? Ngươi vất vả rồi." Như Thúy , rồi bảo Thanh Y qua lấy thuốc.


      Cúc Ý nhìn Thanh Y đem dược thiện bỏ lên bàn, rồi lại hỗ trợ dọn đồ ăn, liền mỉm cười với Như Thúy nương: "Biểu thiếu phu nhân sai rồi, đây là lão thái thái làm riêng cho người dùng để bồi dưỡng thân thể, của biểu thiếu gia lát nữa mới xong. Lão thái thái rồi, Đàm phủ tuy có nhiều của cải như phủ Trấn quốc công, nhưng bạc đãi tức phụ, muốn ăn cái gì liền cho phòng bếp tiếng là được. Hơn nữa các ngươi đường mệt nhọc, rất là vất vả , cần phải bồi bổ thân thể. Đặc biệt là biểu thiếu phu nhân, lão phu nhân nữ nhân thể sánh bằng với nam nhân, tương lai còn phải sinh con dưỡng cái, thể qua loa cho có được. Lão thái thái , mấy ngày biểu thiếu phu nhân ở đây, nàng cầu phòng bếp mỗi ngày đều làm dược thiện cho ngài bồi bổ thân thể, nàng có rất nhiều phương thuốc, cần lo lắng đến chuyện trùng lặp..."


      "..."


      Ôn Lương thiếu chút nữa phun ra rồi, sau đó ngồi cười đến thắt ruột, đặc biệt khi thấy nha đầu lúc trước ngày ngày bắt uống thuốc bổ giờ cũng bị ép uống chung, càng cười đến vui mừng .


      Như Thúy nương chỉ quấn quýt chút, rất nhanh liền buông ra. Nàng đương nhiên biết lời của nha hoàn là có ý gì, lão thái thái muốn điều trị thân thể của nàng, để cho nàng mau mang thai. Trưởng bối ban thưởng dám từ chối, cho dù có chỗ đúng, nhưng nàng muốn phụ ý tốt của lão nhân gia nàng, đặc biệt là nên lừa dối lão thái thái như vậy.


      Thế là Như Thúy nương câu oán hận nào ăn bát dược thiện kia.


      Trái lại Ôn Lương vốn muốn xem kịch vui lại được, đợi đến khi thuốc bổ lão thái thái đặc biệt cầu làm riêng cho được bưng lên, khuôn mặt của còn có thể là đẹp nữa. thực ăn nhiều tới muốn phun rồi a!


      Trước giờ có cách nào cự tuyệt Như Thúy nương, bây giờ cũng có cách nào cự tuyệt lão thái thái.


      Cho nên Ôn đại nhân thân thể vốn dĩ là cực kỳ khỏe, liền tiếp tục bổ .


      ******


      Vì sợ Ôn Lương đường vất vả mệt nhọc, cho nên các vị biểu ca muốn dạy dỗ con hồ ly này đều bị lão thái thái ngăn cản lại, chỉ có thể để mang theo tiểu tức phụ hồi Phiêu Tương viện nghỉ ngơi, đợi tới ngày mai rồi hãy .


      Hơn mười ngày ngủ ở bên ngoài, rốt cuộc cũng về đến nhà, bọn họ có thể yên tâm mà ngủ được rồi.


      Buổi tối hai vợ chồng nằm chung chăn, thân thể nằm sát vào nhau, hấp thu ấm áp người của nhau.


      Ôn Lương vuốt tóc người trong lòng, giọng : "Nha đầu, ngoại tổ mẫu rất thích ngươi, ngươi nên dành nhiều thời gian hiếu kính lão nhân gia ngài."


      "Ta cũng thích ngoại tổ mẫu." Như Thúy nương thành trả lời, "Ngoại tổ mẫu là người rất tốt."


      Ôn Lương cười cười, ngoại tổ mẫu xác thực là người rất tốt, mặc dù đối với nàng chỉ là người thế thân, chỉ vì có tướng mạo giống hệt mẫu thân, thế nhưng thế giới này có số việc thể quá mức tính toán, làm người đều có phúc phận, có đôi khi hồ đồ cũng là chuyện tốt.


      Người trong Đàm gia rất đông, bởi vì trưởng bối vẫn còn sống, cho nên cũng có ở riêng, hiếm có hơn nữa là các chị em dâu đều rất ít mâu thuẫn, các phòng cũng là chung sống trong hòa bình, các vị lão gia cũng là huynh đệ tình thâm, các tôn tử chung đụng với nhau cũng hết sức hài hòa. Mặc dù biết loại tình huống này có thể duy trì trong bao lâu, nhưng Đàm gia như bây giờ khiến Ôn Lương hết sức hài lòng, cũng có thể yên tâm mà mang Như Thúy nương trở về.


      Ôn Lương suy nghĩ chút, liền chậm rãi ngủ.
      hauyen2803, banhmikhet, Parvarty25 others thích bài này.

    3. kihae

      kihae Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      247
      Chương 62
      Beta: LạcLạc
      Sáng sớm hôm sau, nghỉ ngơi đêm, Như Thúy và Ôn Lương sớm tinh mơ liền thức dậy

      Bởi vì nghỉ ngơi tốt, hai người đều rất có tinh thần.

      Ăn sáng qua loa chút, hai người sương phòng sát vách xem đứa vẫn còn mê man, thấy bé sốt nữa, căng thẳng mấy ngày nay buông lỏng ít, sau đó cùng nhau đến Thụy Hương viện của lão phu nhân thỉnh an người.

      Đàm lão phu nhân là trưởng bối lớn tuổi trong Đàm phủ, lão gia tử Đàm gia sớm qua đời, lão phu nhân thủ tiết nhiều năm, nên dưới Đàm phủ rất kính trọng và hiếu thuận. Dưới gối lão phu nhân có ba người con trai, ngoài ra, còn có mấy người con trai thứ xuất. Mà lão phu nhân sinh ba người con trai trưởng bởi vì là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ, nên tình cảm thâm hậu, đều nguyện ý phụng dưỡng mẫu thân lớn tuổi, vì vậy vẫn tách ra khỏi đại trạch.

      Đại lão gia Đàm gia có thê hai thiếp, Đàm đại phu nhân sinh được trai hai , trưởng nữ xuất giá, còn có thứ tử và hai thứ nữ nữa. Nhị lão gia Đàm gia có thê ba thiếp, sinh ba trai bốn . Tam lão gia Đàm gia trước mắt chỉ có thê, sinh được người con trai, chính là Đàm Ký Khê được lão phu nhân hết mực sủng ái, vì sinh non nên thuở sức khỏe tốt, bệnh nặng bệnh ngừng, làm người trong phủ sầu chết. Bất quá ngoại trừ Ôn Lương, là con cháu Đàm gia có dáng dấp giống mẫu thân Ôn Lương, do đó thuở khiến lão phu nhân thương như tâm can.

      Các vị cữu cữu còn lại thê thiếp con cái cũng ít, tính toán sơ lược, Đàm gia tứ đại đồng đường, có hơn bốn mươi người.

      đường Ôn Lương sơ với Như Thúy, Như Thúy nương tuy có trí nhớ rất tốt, nhưng ngay lập tức cũng nhớ nổi nhiều người vậy, trong lòng thầm tặc lưỡi.

      Đến Thụy Hương viện rồi, đại sảnh ngồi đầy người, còn nhiều hơn hôm qua.

      Hôm qua khi bọn họ trở về, Đàm phủ còn vài thiếu gia vẫn còn ở bên ngoài làm ăn, hơn nữa mọi người thông cảm bọn họ đường hơn mười ngày cực khổ, nên để bọn họ đến chào từng người . tại mọi người có mặt đầy đủ, bèn bảo nàng dâu kính trà cho trưởng bối, để nàng làm quen với người ngang vai vế.

      hồi kính trà cũng mất canh giờ, nhưng lão phu nhân hiếm khi cao hứng, mỗi lần Như Thúy nương làm lễ ra mắt ai đều chen vào mấy câu, giới thiệu cho nàng đó là ai ai ai, hết sức thân thiết. Mọi người thấy lão phu nhân cao hứng, cũng vui vẻ phối hợp với người, chỉ cần người thoải mái là được. Kính trà xong, Ôn Lương sai hạ nhân mang lễ vật mà bọn họ chuẩn bị cho mọi người Đàm gia tới, chia ra tặng.

      Sau khi làm lễ ra mắt, Ôn Lương lại với lão phu nhân lát, liền theo mấy cữu cữu đến thư phòng chuyện. Nam nhân có việc muốn bàn bạc, để lại Như Thúy nương bồi lão phu nhân, thuận tiện làm quen tán dóc với các nữ quyến Đàm phủ. Như Thúy vì có lão phu nhân công khai che chở, hơn nữa cũng bởi vì Ôn Lương mà được lão phu nhân ai cả đường , do đó nữ quyến Đàm phủ tuy trong lòng có chút bất ngờ, nhưng vẫn hòa nhã. Mà trong thư phòng, Ôn Lương vì chuyện tối qua lừa dối lão phu nhân, nên bị mấy cữu cữu liên hợp cùng nhau dạy dỗ trận.

      Thời gian ngày, đôi phu thê đều vượt qua trong bận rộn của từng người.

      Buổi tối, Như Thúy đến sương phòng sát vách thăm đứa , tự mình đút bé chén thuốc nha hoàn bưng tới, thấy bé vẫn chưa tỉnh, chỉ có thể thầm thở dài.

      "Đại phu có lúc nào nó tỉnh ?'' Như Thúy hỏi nha hoàn Họa Bính hầu hạ bên cạnh.

      Họa Bính là nha hoàn Đàm phủ đặc biệt đưa tới chăm sóc người bệnh, thận trọng lanh lợi, Như Thúy rất hài lòng.

      Họa Bính đáp: "Đại phu cũng chính xác, có thể phải qua mấy ngày nữa, thân thể tiểu thư quá suy yếu, tại mạch tượng có thể ổn định cũng là phúc phận của tiểu thư.'' Bởi vì nay nàng ấy trở thành nha hoàn bên người đứa , nên Họa Bính bèn sửa lại xưng hô, trực tiếp gọi bé là tiểu thư.

      Như Thúy gật đầu, lại cầm khăn tỉ mỉ lau mặt cho đứa , phân phó bọn nha hoàn chăm sóc bé tốt, mới rời khỏi.

      Lúc trở về phòng, Ôn Lương còn chưa trở lại, Như Thúy nương bèn tắm nước nóng, sau đó rửa mặt xong liền bò lên giường trùm chăn. Ở đây dù là vùng trung bộ, nhưng mùa đông vẫn rất lạnh, đặc biệt là ban đêm, gió núi thổi qua, thanh truyền xa, làm lòng người kinh hoàng.

      Ngày mốt chính là đêm giao thừa rồi, bởi vì bọn họ trở về quá vội, nên công việc chuẩn bị năm mới cũng cần bọn họ bận rộn. Như Thúy nương cũng nhõm vài phần, mấy ngày nay chỉ cần chuyện phiếm với lão phu nhân là được. Hơn nữa sau khi rời khỏi kinh thành, những việc như thăm viếng qua lại nay cũng cần nàng tự mình ra mặt, nhàn rỗi hết sức.

      Tuy hơi thanh nhàn tí, nhưng trong đầu Như Thúy nương lúc này đều là những lời lão phu nhân cho nàng biết về chuyện lúc của tên họ Ôn nào đó, nghịch ngợm gây thế nào, giống mẫu thân thế nào, rồi sau khi mẫu thân mất, khổ sở nơi nương tựa thế nào —— Mà cái từ ‘khổ sở nơi nương’ này có thể dùng người Ôn đại nhân sao?

      Có điều nghe nhiều rồi, trong lòng ngược lại sinh ra loại thương tiếc nhàn nhạt, quả nhiên nam nhân của mình mình thương ai thương hết! Về sau phải thương nhiều chút.

      Sau khi Như Thúy nương quyết định thương người nào đó nhiều hơn, Ôn Lương trở về.

      Như Thúy nương quyết định thương người hết sức ân cần nhảy xuống giường hầu hạ thay y phục rửa mặt, gần như muốn theo vào nhĩ phòng hầu hạ tắm rửa —— Ôn Lương sợ tới lúc đó mình làm ra chuyện hung tàn kéo nàng tắm uyên ương, vì vậy thoáng tiếc nuối cự tuyệt. Bất quá đối với nhiệt tình của nàng đúng là có vài phần khó hiểu, cảm thấy hôm nay ánh mắt nha đầu kia đặc biệt kỳ quái, giống như ánh mắt của mẫu thân nhìn con trai… Khụ, Ôn đại nhân nghĩ nhất định suy nghĩ nhiều rồi.

      Tắm rửa xong, nghênh đón Ôn đại nhân là chén thuốc bổ.

      Thấy Như Thúy nương cười dịu dàng, Ôn đại nhân được bổ đến mức chịu nổi chỉ có thể đau khổ ép mình uống, sau đó ôm nàng trực tiếp đè giường.

      "Ôi, Ôn đại nhân, đợi ...!” Như Thúy nương nhanh chóng đưa tay ngăn áp mặt xuống, chính nghĩa : "Chàng bị bệnh lâu vậy, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, phải nghỉ ngơi cho tốt. Do đó chúng ta đừng đánh nhau nữa, mệt mỏi tốt cho chàng." Trưng vẻ mặt lo nghĩ cho .

      "..."

      Ôn Lương lần nữa nếm mùi tự làm tự chịu, nhưng phản ứng của nha đầu kia làm nghẹn khuất, đây phải được sao?

      "Nha đầu, ta khỏe rồi." Cúi đầu hôn môi nàng, đồng thời tay vuốt đai lưng bên hông nàng, : "Uống thuốc bổ tháng, ta cảm giác mình được bồi bổ đến chịu nổi." Trước khi bổ quá chịu nổi, vẫn tính là long tinh hổ mãnh, đêm bảy lần miễn cưỡng chút, nhưng năm lần hẳn thành vấn đề.

      Như Thúy vươn tay véo khuôn mặt tuấn tú của , dưới ánh đèn, gương mặt này trắng như ngọc, chút tỳ vết, hình như cũng có huyết sắc. Nên Như Thúy nương cảm thấy vẫn cần bồi bổ thêm cho huyết sắc trở lại.

      Ôn Lương lay chuyển được nàng, trực tiếp lột sạch nàng, sau đó khởi động.

      Hai người rất lâu có thân mật, từ khi sinh bệnh Ôn Lương tính toán rất nhiều chuyện, kéo theo thân thể ốm yếu cách nào làm chút chuyện nóng bỏng, sau đó lại lên đường kéo thêm hơn mười ngày, cho đến tại hai người có thể là cả tháng chẳng ‘đánh nhau’. Hơn nữa mấy ngày qua mỗi ngày đều được bổ đến huyết khí tràn đầy, làm chút gì phát tiết, Ôn Lương rất lo lắng mình bị bổ tới chảy máu mũi cũng chừng.

      để nàng có cơ hội lên tiếng, Ôn Lương mút môi nàng, hai tay châm lửa người nàng. Sau khi thành thân mấy tháng, còn hành động lưu loát như xử nam trước đây, cộng thêm năng lực học tập kinh người, nên đến lúc liền khiến nàng thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa, chỉ có thể nằm mặc muốn làm gì làm.

      "Nha đầu, cần chịu đựng... "

      nhàng , giọng trung tính dịu dàng êm tai, lướt qua màng nhĩ, giống như đầu óc đều bị thanh này kích thích suýt nổ tung. Trong lúc mông lung, chỉ có thể mặc cho đối phương tách hai chân mình ra, sau đó mạnh mẽ xuyên qua.

      Cảm giác lâu gặp này khiến nàng hoảng sợ, thoáng khó chịu nức nở tiếng, lại bị người đè phía ngăn lại, đôi tay thon dài kia sờ hông nàng, sau đó bóp eo nàng, bắt đầu kịch liệt va chạm.

      Nàng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt nhẫn trong ánh sáng lờ mờ, da thịt tuyết trắng nhiễm rặng mây đỏ, mắt phượng mơ màng, tựa như hoa đào tràn khắp trời. Nàng khẽ híp mắt, hoa khắp bầu trời, đặc biệt phong tình làm người ta cũng cách nào hô hấp được. rất xinh đẹp... Lúc đầu óc nổ tung vẫn quên ca ngợi dung nhan của .

      Hồng hào tỳ vết, vẻ mặt nhẫn, mồ hôi mịn cũng khiến người ta kinh diễm vô cùng.

      "Nha đầu, hôm nay nàng rất kích động ư?" phục bên tai nàng, cúi đầu dịu dàng nói, giọng ngậm ý cười, trong tiếng cười lại thêm tình dục trêu chọc tâm hồn người ta.

      Nàng trầm mặc, đột nhiên lấy tay che mặt, cho xem vẻ mặt mình.

      Mất —— mất mặt .

      Sau đó hai tay bị người ta cứng rắn kéo ra, nàng nghĩ có lẽ bản thân mất hết sức lực, mới có thể để dễ dàng kéo, bằng Ôn đại nhân quen được chiều chuộng sao có sức lớn thế?

      Còn chưa an ủi mình xong, chỉ thấy đối phương đột nhiên bật ra, thân thể vẫn chưa thỏa mãn làm nàng kêu rên thành tiếng, trong lúc nàng kinh ngạc, kéo nàng dậy, sau đó dùng tư thế làm nàng cảm thấy cực kỳ... Lần nữa kết hợp, cái tư thế này khiến hai người kết hợp càng sâu hơn, đồng thời cũng khiến nàng liên tục mơ màng hoàn hồn nổi —— Hoặc là kinh hãi nhiều hơn.

      Do đó, coi như đồ ngốc, cũng được giáo dục truyền thống hun đúc, Ôn đại nhân to gan kia, tư thế này rốt cục chàng học ở đâu? biết xấu hổ gì hết!

      Có thể nét mặt nàng quá thành , Ôn Lương vừa ôm nàng, vừa khẽ cắn cằm nàng, cười : "Ta tự học.''

      Như Thúy nương rối rắm xong, thở dài: "Ôn đại nhân quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh!"

      "..."

      Câu này là khen hay châm chọc đây?

      Mặc dù là quân sư thông minh tuyệt đỉnh được hoàng đế ngự dụng, nhưng đối với lời vi diệu của người nào đó, cũng phải rối rắm cách hiếm thấy.

      Sau khi nghĩ mình rối rắm cũng vô ích, vẫn nên làm nhiều chuyện có thể hạ hỏa tí, tránh cho tích tụ quá nhiều lại chảy máu mũi, nam nhân chảy máu mũi rất khó nhìn đó.

      Vì vậy đến phiên Như Thúy nương đau khổ, bởi vì mỗi ngày nàng đều trông chừng Ôn Lương, rót thuốc bổ cho , bồi bổ đến mức ‘long tinh hổ mãnh’, tinh lực dùng hết, lại gặp năm mới có chuyện gì làm, nên giày vò nàng.

      *****

      Ngày hôm sau tất nhiên Như Thúy nương mệt mỏi chịu nổi, may mà nàng còn trẻ, bình thường cũng có thân thể quý phái như các quý phụ, do đó sợ eo lưng vất vả mà sinh bệnh, nhưng nếu mỗi ngày đều giày vò ‘đánh nhau’ như thế, nàng cũng chịu nổi.

      Như Thúy nương suy nghĩ, có phải bồi bổ cho Ôn đại nhân quá nhiều ? Có cần giảm bớt lượng ?

      đợi nàng cân nhắc xong, lão phu nhân sớm ra tay, chuyện bồi bổ cho Ôn Lương lão phu nhân phân phó ma ma Đàm phủ tiếp nhận. Ngay cả nàng cũng phải bồi bổ theo, thuận tiện điều dưỡng thân thể, để về sau dễ sinh đứa bé mập mạp.

      Cho nên, cũng nên lời Ôn Lương hay nàng ai khổ hơn ai, nhưng ý tốt của lão phu nhân bọn họ cũng tiện phụ lòng, do đó tiếp tục bồi bổ thôi.

      Sáng sớm, Ôn đại nhân - đầu sỏ khiến Như Thúy nương mệt nhọc vô cùng tinh thần phấn chấn, cực kỳ dịu dàng xoa phần eo sử dụng quá độ cho nàng. Thấy thời gian gần đúng, bèn dìu nàng ngâm nước ấm cường gân hoạt huyết, rốt cuộc để nàng dễ chịu tí. Mà Như Thúy nương vốn kháng nghị Ôn Lương dịu dàng săn sóc, chỉ có thể miễn cưỡng nuốt lời vào bụng.

      Cứ thế, lại đến đêm giao thừa.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:Lão phu nhân nay cố gắng giúp Như Thúy nương điều dưỡng thân thể, về sau nhất định sinh tiểu bánh bao mập mạp, nên yên tâm ~~
      Last edited by a moderator: 4/12/16

    4. thienbinh2388

      thienbinh2388 Active Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      182
      on luong nay khi khog con la xu nam nua thi dung la cam thu ma

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      truyện có bị drop ko nàng, lâu wa ko có chap mới????

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :