1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thầy bói thiên tài:Trùng sinh tiểu phú bà hàng tỷ- Nhất Lộ Thính Hương (31)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: tin gặp nạn.

      Ngô Song nghĩ tới nghĩ lui đều thể giải thích được, cũng thể cho bọn họ biết mình có thể nhìn thấy tương lai.

      chỉ sợ, ra bọn họ cũng tin ngược lại còn bị điên!

      Nhưng nếu cứu bọn họ Ngô Song lại đành lòng.

      Ngô Song nghĩ chỉ còn cách công kích vào suy nghĩ của lão thái thái, tuổi sức yếu cũng thể ngăn cản hai người họ.

      “Trần nãi nãi, đối Trần gia gia cháu rất kính trọng nên xin bà tin cháu, cháu tuyệt đối bậy nguyền rủa các người!”

      Khuôn mặt nhắn của Ngô Song nghiêm túc liên tục khuyên nhủ: “ Hôm nay bà đừng , nếu nhất định bà hối hận!”

      “Ngươi còn dám lung tung, ngươi cho rằng ta đánh trẻ con sao?” Trần thái thái cơ bản tin lời của Ngô Song.

      Trần Hồng Vũ cũng vì vậy mà mất hứng, giận dữ nhìn phía Ngô Song : “Nha đầu thối, ngươi quá đáng! Coi như ta dây vào người cũng nên chúng ta như vậy chứ! Nhà chúng ta hôm nào chả ngồi xe lại? Hừ.”

      “Tiểu Vũ, chúng ta , đừng để ý nha đầu này nữa!” Trần thái thái tức giận đến mày liễu dựng ngược, kéo cháu trai bước .

      Ngô Song nóng nảy đuổi theo sau họ hô vài câu, nhưng càng kêu họ càng nhanh.

      đường có nhiều người, chân lại ngắn nên sau lúc nhìn thấy bọn họ.

      thấy hai người họ nữa, Ngô Song bất đắc dĩ thở dài : Xem ra kiếp này bọn họ chạy cũng thoát, chỉ hi vọng mấy câu “nguyền rủa” khi nãy có thể làm họ cảnh giác hơn chút!

      Thấy hai bà cháu Trần gia tới lập tức có người trẻ tuổi chào: “Lão phu nhân, thiếu gia, hai người trở lại, hai người còn muốn đến chỗ nào nữa ?”

      Người trẻ tuổi này chính là tài xế Giang Uy của Trần gia, cung kính ân cần hỏi thăm hai người nhưng lại cảm thấy khí khác lạ nên vội vàng hỏi: “Lão phu nhân có chuyện gì vậy? Ở trong chợ gặp người có mắt sao? Người có muốn cháu giải quyết ?”

      cần, có chuyện gì nghiêm trọng cả, chỉ là gặp được người hồ ngôn loạn ngữ. Được rồi, hôm nay dạo nữa chúng ta về nhà!”

      Trần thái thái trong lòng cảm thấy vui, có tâm trạng dạo phố nữa.

      Giang Uy dám hỏi nhiều mà lập tức lái xe tới.

      Trần thái thái tuy rằng rất tức giận chuyện Ngô Song “nguyền rủa” họ nhưng khi nghe xong bà cảm thấy có chút lo lắng, cho nên khi thấy cháu trai ngồi ở phía trước bà liền cảm thấy yên lòng cho lắm!

      “Tiểu Giang, ngồi đó an toàn phải ?” Lão thái thái nhíu mi hỏi câu.

      Tài xế hoảng sợ nghe vậy tưởng lão thái thái chất vấn kỹ thuật lái xe của , vội vàng tỏ thái độ : “Lão phu nhân, lý thuyết mà là như vậy. Nhưng ngài yên tâm, cháu lái ngồi chỗ nào cũng an toàn!”

      Trần lão thái thái trong lòng vẫn là có chút lo, bà vẫn với cháu trai: “Tiểu Vũ, xuống đây ngồi với bà.”

      Trần Hồng Vũ biết bà nội lo lắng gì liền liếc cái : “Bà nội, bà còn tin nha đầu thối kia! Nha đầu đó mới mấy tuổi? Nó biết cái gì? Con thích ngồi ở phía trước! Nếu bà lo lắng con cài dây an toàn là được rồi!”

      Trần thái thái lên tiếng, quả tin Ngô Song nhưng bị “nguyền rủa” như vậy ai cũng thấy thoải mái.

      Nhưng thấy cháu trai thắt dây an toàn nên bà nhiều lời nữa, đỡ phải suy nghĩ nhiều.

      Xe vững vàng ra ngoài, qua hai con đường cũng gặp chuyện gì ngoài ý muốn nên Trần thái thái dần an tâm.

      Nhưng khi bà vừa mới yên lòng đột nhiên phía đối diện có chiếc xe Bus tới!

      Cái xe kia rất nhanh, xe lay động liên tục như thể khống chế!
      “Tiểu Giang, chú ý!”

      Trần thái thái chỉ kịp hô lên tiếng liền nghe phịch tiếng, xe Bus phi thẳng về hướng xe của họ.

      Tài xế Giang Uy vừa rồi bắt đầu lái xe vẫn rất nghiêm túc nhưng bị lão phu nhân nghi ngờ kỹ thuật lái xe nên sợ bị cho nghỉ việc nên lái xe hết sức chăm chút.

      Tình huống khẩn cấp như vậy so lão thái thái phản ứng còn nhanh hơn! Khi nhìn thấy xe bus cố tăng tốc để tránh nhưng xe bus nhanh quá, tận lực né tránh nhưng vẫn bị đụng phải.

      Cũng may bị nghiêm trọng lắm, xe bus chỉ đụng vào đuôi xe của họ, đụng vào đầu xe.

      Dù vậy nhưng bị va chạm mãnh liệt như vậy cũng khiến ba người bị thương.
      Trong ba người Trần Hồng Vũ bị thương nặng nhất, tuy thắt dây an toàn nhưng đầu lại bị gương xe rơi trúng đầu. Mảnh gương vỡ có mấy mảnh đâm vào đầu khiến ngất ngay tại chỗ.

      Mà tài xế và lão thái thái lại chỉ bị thương , đáng kể.

      Tài xế khi tránh gục tay lái, tuy bị chấn thương rất khó chịu, chỉ bị chảy máu mũi còn lại đều bị làm sao.

      Trần thái thái bị chấn thương nhưng đều va chạm vào lưng ghế, đệm êm nên may mắn bà bị làm sao.

      Lúc ngã sấp xuống, Trần thái thái bị dọa sợ trong lòng thầm hối hận: Nha đầu kia sai. Chẳng lẽ con bé biết xem tướng? Sớm biết tin lời nó .

      Tài xế cũng biết chuyện Ngô Song nhắc nhở, xe dừng lại, ngẩng đầu lau máu mặt, liền vội vàng xoay người xem lão thái thái và thiếu gia.

      Nhìn xong, sợ tới mức hồn phi phách tán, tiểu thiếu gia mặt mũi đầy máu ngất!

      Nếu tiểu thiếu gia ngồi xe của xảy ra chuyện như vậy coi như xong rồi!

      sợ tới mức vội xem lão thái thái, thấy lão thái thái bị làm sao, trong lòng cũng thoáng thở phào nhõm hơi, khẩn chương hỏi: “Lão phu nhân, ngài thế nào? Thiếu gia bị thương hôn mê rồi! Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện thôi. Còn chiếc xe bus kia ngài xử lí như thế nào?”

      “Cái gì? Tiểu Vũ bị thương?” Trần thái thái che trán, bà còn chưa bình tĩnh lại được, nghe thấy cháu trai bị hôn mê, bà lập tức đứng lên.

      Nhổm dậy thấy mặt cháu trai toàn máu, lão thái thái sợ đến mức nước mắt rơi đầy mặt: “Xe còn lái được ? Nếu lái được nhanh chóng đến bệnh viện . Đừng quan tâm xe bus kia nữa, nhanh bệnh viện. Tai họa này chạy kịp!”

      “Vâng, ngài ngồi chắc.” Tài xế lau máu mặt liền chạy xe nhanh tới bệnh viện.

      Chuyện nguy hiểm này, Ngô Song sớm đoán được nhưng lời của họ nghe a~

      Lúc này Ngô Song còn ở đó nữa mà về công viên đợi mẹ. nghĩ rất nhanh trở lại nên chờ ở bên đó.

      Quả nhiên tới mấy phút, Lưu Hướng Tuyết liền lái xe đến.

      Thấy mẹ thoải mái, Ngô Song nghênh đón: “Mẹ làm xong rồi ạ?”

      “Ừ, mọi chuyện rất thuận lợi.”Lưu Hướng Tuyết cười híp mắt ôm con ngồi lên xe: “ thôi, chúng ta tìm nhà!”

      Lúc này ở thị trấn chưa có nhà chung cư cho nên bình thường nông dân chuyển vào đây đều là mua nhà của người ở đây.

      Mua nhà như vậy tấc nhiên có tốt có xấu nhưng người bán tương đối chất phác, bán phòng chào giá vì chủ cũng từng buôn bán như thế.

      Ngô Song ở nhà cho mẹ biết tương lai của trấn nên muốn mua nhà gần công viên.

      Đừng nhìn nơi này cách thành phố có chút xa nhưng về sau nơi này chính là nơi phồn hoa nhất huyện Phượng Vĩ.

      Hai mẹ con xem nhà dọc công viên, lúc này chưa có bất động sản nên đa số người mua nhà, thuê phòng đều do bản thân tự lực cánh sinh hoặc do người quen giới thiệu.

      Hai người có người quen giới thiệu, chỉ có thể tự mình tìm.

      Hai mẹ con lái xe mới vừa mấy chục mét thấy tờ giấy đỏ thông báo bán nhà. giấy có ghi địa chỉ và cả điện thoại còn giới thiệu sơ qua về nhà nữa.

      Ngô Song nhìn số điện thoại kia đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội giữ chặt tay mẹ : “Mẹ, lần trước Trần gia gia đưa chúng ta tấm danh thiếp kia, mẹ có cầm ở đây ?”

      “Con tìm danh thiếp làm gì? Chẳng lẽ hôm nay con thấy bảo bối muốn bán cho lão bá kia sao? Vừa này ở công viên con nghe lời mẹ sao?”

      Lưu Hướng Tuyết nghi ngờ nhìn con , lắc đầu : “Danh thiếp mẹ để trong nhà, mẹ sợ làm hư thiếp nên mang theo?”

      mang a…Thôi, có việc gì, con chỉ hỏi chút thôi.”

      Ngô Song có chút tiếc nuối, định gọi cho Trần gia gia nhắc nhở câu nhưng có số điện thoại, đành thôi vậy.

      “Dự báo” kia quá nguy hiểm, cũng muốn cho mẹ nghe, đỡ để mẹ phải lo lắng.

      như vậy Ngô Song cũng nghĩ nhiều nữa, tiếp tục theo mẹ xem nhà.

      chỉ thấy hơi tiếc nhưng ở nơi khác trong bệnh viện, Trần thái thái hối hận khóc lóc nức nở.

      Vừa rồi khi đưa Trần Hồng Vũ vào phòng cấp cứu bác sĩ cũng lắc đầu, có mảnh thủy tinh đâm vào động mạch chủ, tại lại mất quá nhiều máu chỉ sợ khó cứu.

      Trần thái thái nghe xong lời bác sĩ ngất luôn tại chỗ.

      Khi người Trần gia chạy tới chỉ thấy Hồng Vũ trong phòng cấp cứu mà còn cả Trần thái thái nằm giường bệnh.

      Vừa thấy người nhà vào Trần thái thái lại khóc: “Đều tại hại Tiểu Vũ. Nếu Tiểu Vũ có chuyện gì ta cũng muốn sống nữa.”

      “Mẹ, làm sao mẹ là người hại Tiểu Vũ được? Mẹ đừng nghĩ quá nhiều, Tiểu Vũ nhất định bị làm sao đâu!” Trần Cao Phong thấy mẹ thương tâm như vậy, sốt ruột trong lòng cũng từ từ bị đè xuống mà an ủi mẹ mình.

      Trần lão thái thái khóc rống hướng nhi tử lắc đầu hối hận: “Phong Tử a, thể trách Tiểu Giang, đều trách ta nên để Tiểu Vũ ngồi xe! Ta hối hận, ta nghe nha đầu kia !”

      Trần Cao Phong nghe hiểu, Trần Viễn Kiều nghe vậy cũng có chút mơ hồ: chẳng lẽ lão bà vì quá thương tâm nên loạn?

      bảo con trai lui ra phía sau tự mình ngồi bên giường an ủi: “Lão bà, ngươi nha đầu gì? Chuyện này là ngoài ý muốn, ngươi nên suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Vũ nhất định sao nên ngươi cũng sao đâu.”

      , phải ngoài ý muốn, đều là ta tốt!” Trần thái thái hoàn toàn tự trách mình, khóc lóc với lão chồng: “Lão già, gặp chuyện may này tiểu nha đầu cho ta biết hôm nay nên ngồi xe hơi bằng nhất định có huyết tai ương. Ta tin liền xảy ra chuyện. Cho nên ta hại Tiểu Vũ rồi!”

      Lần này người Trần gia đều hiểu có chuyện gì, Trần Cao Phong tự chủ được thầm oán câu: “ Mẹ nếu có chuyện như vậy, sao mẹ kiêng kỵ chút? phải bình thường mẹ hay thắp hương bái Phật sao? Sao hôm nay lại tin người khác ?”

      Nghe con trai thầm oán, Trần thái thái càng ân hận nhất thời lại khóc rống lên.

      Trần Viễn Kiều hung hăng trừng mắt con trai, trách mắng vợ nhưng nếu hôm nay nhà bọn họ có kiếp nạn này, vậy phải nhanh tìm người giải hạn nếu cháu trai ông phải làm như thế nào?

      Bởi vậy Trận Viễn Kiền trấn định lại hỏi: “Lão bà, ngươi xem tiểu nha đầu kia trông như thế nào? Gặp ở đâu? Tên là gì? Tiểu Vũ bây giờ nguy kịch sớm tối, nếu quả chúng ta có tai phải tìm người phá kiếp thôi!”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: phải thần tiên

      Trần thái thái bởi vì kinh sợ, lại vừa thương tâm nên tinh thần sớm loạn .
      Sau khi tới bệnh viện, bà hối hận cũng kịp, đâu có nghĩ đến kiếp nạn gì?

      Lúc này vừa nghe thấy Trần Viễn Kiều hỏi, Trần thái thái mới bình tĩnh lại.
      Bà nhớ lại rồi : “Lão già, nha đầu kia khoảng sáu bảy tuổi. Ta biết nó nhưng con bé biết ông và cả Tiểu Vũ nữa. Lúc ấy ta mua đồ chú ý, vừa quay đầu lại thấy hai đứa cãi nhau, ta liền câu…”
      đến đây, Trần thái thái lại khóc, liên tục tự trách mình: “Con bé lúc đó , nó biết xem tướng, hôm nay thể ngồi xe hơi nếu nhất định có huyết quang tai ương. Ta cho rằng con bé rủa ta ai nghĩ đấy lại là .”

      “Cái gì? Tiểu nha đầu mới sáu bảy tuổi? Mẹ, mẹ mớ chứ?” Trần Cao Phong còn cho rằng người đó ít nhất phải là , là người trưởng thành tiên đoán, ít nhất cũng phải là đệ tử của cao nhân chứ.

      Nhưng khi nghe mẹ nha đầu sáu bảy tuổi, cũng hoài nghi: đứa bé sáu bảy tuổi biết cái gì mà”huyết quang tai ương”?

      Trần Cao Phong hoài nghi, Trần Viễn Kiều vừa nghe xong trong lòng có quyết định.

      Sáu bảy tuổi, nhìn trông rất lanh lợi, lại biết hai ông cháu bọn họ. Trần Viễn Kiều lập tức nghĩ đấy chắc chắn là Ngô Song.

      Lần trước ra chợ hỏi thăm tin tức ống đựn bút kia đoán được Ngô Song nhất định có năng lực thần kỳ, bằng làm sao có thể dùng 10 đồng mua được bảo bối trong đống bình hoa kia chứ?

      nhớ rất ràng, lúc làm vỡ đồ bé khẳng định đấy là đồ cổ, hiển nhiên rất tin tưởng vào ánh mắt của mình.

      nha đầu sáu bảy tuổi, nếu phải là thiên phú dị bẩm có khả năng như vậy.

      tiếp xúc qua năng lực của Ngô Song lại nghe vợ tường thuật lại, tuy có chút kinh ngạc nhưng con trai ông cũng tin. Ai bảo người ta chuẩn như thế chứ?

      Trần Viễn Kiều lập tức phân phó: “Phong, nha đầu kia tên là Ngô Song, là người trong huyện, ngươi nhanh cho người tìm ! Nếu tìm thấy thị trấn xuống huyện tìm, tìm được nhanh chóng mời bé đến đây!”

      Trần Cao Phong đồng ý: “Ba, con nghĩ con bé kia chỉ bừa thôi! Nếu nhà ta có kiếp nạn này chúng ta nhanh mời Âu Dương đại sư đến tốt hơn. Nhân lúc có đội ngũ chuyên gia ở đây coi Tiểu Vũ, chúng ta có thể mời Âu Dương đại sư!”

      bừa? Ngươi thử nữa xem?”

      Trần Viễn Kiều trừng liếc con trai, trực tiếp hạ lệnh: “ phái người tìm ! Việc mời Âu Dương đại sư cũng được nhưng phải nhanh tìm bé đó . Mau tìm người , nhất định phải ăn hẳn hoi bé đó rất tinh ranh, thể đắc tội với nó!”

      Ngoài cửa có người đáp rồi nhanh chóng rời , nhưng chỉ có cái tên, có ảnh, có địa chỉ, muốn tìm cũng dễ dàng gì?

      Tìm kiểu này đến tối cũng tìm được người.

      Mà lúc này, Ngô Song sớm về nhà rồi.

      Hôm nay, với mẹ tìm đến nơi mua nhà, rất thích căn nhà hai tầng kia, giá tám vạn.

      Nhưng mẹ lại thích căn nhà khác có ba phòng nhà triệt, giá năm vạn.
      Ngô Song cho rằng nhà lầu sáng sủa, lại gần đường cái, giao thông, phương tiện đều rất thuận lợi, về sau nhất định có giá cao. Nhưng Lưu Hướng Tuyết cảm thấy nhà lớn như vậy ở lại lãng phí, hơn nữa ở ven đường an toàn.

      Hai người bên nào cũng cho là mình đúng đành về nhà xin ý kiến Lưu thái thái.

      Lưu thái thái nghe xong cũng đồng ý với quan điểm của Ngô Song.

      Bà khuyên con út: “Nha đầu, con phải muốn mở tiệm may sao? Nếu ngươi mua nhà cạnh đường cái như vậy trực tiếp mở tiệm treo bảng là được. Vừa tiết kiệm tiền thuê tiệm lại còn có thể chăm sóc được cho Hựu Hựu. Như vậy phải là tốt hơn sao?”

      Ngô Song nghe thấy bà ngoại như vậy cũng thầm mắng mình ngốc: Sao mình lại chỉ lo lắng đến giá đất tăng nhỉ? Bà ngoại hai câu, có thể mở tiệm lại có thể chăm sóc mẹ có thể đồng ý sao?

      Quả nhiên, Lưu Hướng Tuyết nghe lão nương khuyên nghĩ ngợi chút liền gật đầu: “Vâng, mẹ đúng vậy mua chỗ đó !”

      Ngô Song thấy mẹ sảng khoái đồng ý khỏi muốn hướng bà ngoại ngón cái “quả nhiên gừng càng già càng cay”. Dù có trùng sinh nhưng có rất nhiều chuyện cũng thể so với bà ngoại.

      Chuyện nhà lắng xuống, tiệm may cũng như vậy nên ba người đều rất vui vẻ.

      Lưu thái thái nắm tay con : “Nha đầu, nếu được nhanh chóng mua . Nếu mua sợ nhóm chị dâu ngươi biết như thế nào? Chờ các ngươi dàn xếp xong với bọn họ là được. Lúc đó cũng thừa tiền, thể cho họ vay nữa, đỡ để họ cằn nhằn, biết chưa?”

      “Vâng, con biết rồi!” Lưu Hướng Tuyết vui vẻ nghe thấy vậy nàng có chút khổ sở.

      Lão nương đều nghĩ vì nàng nhưng nàng lại là đứa bất hiếu.

      Lúc trước nàng cưới sinh con thiếu chút nữa làm lão nương tức chết. Những năm gần đây, nàng bị mọi người chỉ chỏ, cũng biết lão nương bị mọi người nhìn như thế nào.

      Nàng khi nào khiến cho lão nương trải qua ngày vui vẻ, mà khi lão nương hết giận lại đau nàng, thương nàng như cũ.

      Lưu Hướng Tuyết nhìn bàn tay khô gầy của lão nương, trong lòng đột nhiên đau đớn..

      Nàng nhịn được lần nữa thỉnh cầu : “Mẹ, mẹ cùng con kên thị trấn ? Chị dâu mang thai cũng sinh ngay được, đợi khi nào chị ấy sinh chúng ta trở về là được. Dù sao cũng còn có Chiêu Đệ, Đến Đệ nữa cơ mà.”

      “Ai, nha đầu, mẹ biết con muốn hiếu thuận nhưng ta thể được”

      Lưu thái thái biết con hiếu tâm liền dứt khoát với nàng: “Ta cũng muốn cùng các người nhưng ta kiểu gì nhóm chị dâu ngươi cũng quậy tung trời. Chắc nghĩ ta cho ngươi tiền mua nhà. Con là con ruột, ra ngoài cũng quen thân ta thể ở được. Đây phải khiến hai của ngươi khó xử sao?”

      Lưu Hướng Tuyết giờ mới hiểu được, nguyên lai lão thái thái lo lắng sau khi rồi các của nàng nhất định bị mắng bất hiếu!

      thực tế, hai cũng chưa từng dưỡng lão nương ngày nào, nhưng lão nương còn muốn giữ mặt mũi cho họ.

      Ngô Song đến lúc này cũng mới hiểu được khổ tâm của bà ngoại, : “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, chờ thêm chút thời gian nữa cháu lấy cớ đón bà tới, lúc đó ai cũng phản bác được.”

      Dù sao Ngô Song có “Linh mộng” đến thời điểm chỉ cần vài lí do bà ngoại thích hợp ở nhà này, các mợ cũng dám nhiều. Về phần những người trong thôn, dọn ra ngoài vì muốn tốt cho bà ngoại, ai có thể gì? Chỉ có thể hâm mộ mà thôi!

      Lưu thái thái vui vẻ gật đầu: “Ừ, vẫn là Hựu Hựu thông minh!”

      Ba người lại hàn huyên hồi mới giải tán nghỉ ngơi.

      Sáng sớm hôm sau, Lưu Hướng Tuyết liền lên thị trấn ký hợp đồng mua nhà. Nàng mời Từ lão đại cũng giúp đỡ, có nhiều thủ tục nàng hiểu, sợ bị người ta lừa.

      Vốn Ngô Song muốn theo nhưng Lưu Hướng Tuyết cho, vì còn quá , dù có thông minh nữa, Lưu Hướng Tuyết cũng yên tâm đem giao cho .

      Từ lão đại biết nàng muốn mua nhà ở trấn liền khiếp sợ nhưng có nhiều hỏi.

      Nhìn địa điểm mua nhà, Từ lão đại khỏi cười : “Hướng Tuyết, ngươi mua nhà này rất được! chỉ có giá trị hơn nữa chúng ta có thể làm hàng xóm! Nhà ta chỉ cách nhà này chút, mấy phút là tới, về sau Tiểu Tĩnh có bạn chơi rồi!”

      sao?” Lưu Hướng Tuyết cũng kinh ngạc kém.

      Nàng sớm biết nhà Từ lão đại ở thị trấn An gia nhưng biết nhà bọn họ ở chỗ nào, nghĩ lại là hàng xóm!

      Có Từ lão đại nên thủ tục làm rất nhanh, nhà đứng tên Lưu Hướng Tuyết.
      Lưu Hướng Tuyết giấy chứng nhận về nhà, kiên quyết muốn mời Từ lão đại ăn cơm.

      Từ lão đại từ chối được đành phải mang theo Từ Văn Tĩnh cùng nhau đến Lưu gia.

      Nghe có thể cùng Ngô Song làm hàng xóm, Từ Văn Tĩnh đặc biệt cao hứng, líu ríu vây quanh Ngô Song ngừng.

      Mấy người trò chuyện vui vẻ bên ngoài có người gõ cửa: “Xin hỏi, chỗ này có bé nào tên là Ngô Song ?”

      Là tìm Ngô Song, mấy người đều sửng sốt chút, Lưu Hướng Tuyết nhổm dậy : “Có, con tôi là Ngô Song, các người là ai? Tìm con tôi có chuyện gì?”

      Bên ngoài là hai người trẻ tuổi, vừa nghe thấy vậy vội vàng cầm theo quà vào, cẩn thận hỏi han: “ là mẹ của Ngô Song? Chúng tôi là người của công ty Viễn Kiều. Sáng hôm qua con có đến công viên ?”

      Hai người lời này rất nhiều, ở rất nhiều chỗ, từ huyện Phượng Vĩ tra xuống có mười mấy người tên “Ngô Song”, bọn họ còn tìm nhầm rất nhiều người cơ.

      Ngô Song vừa nghe thấy bọn họ là người công ty Viễn Kiều hiểu được nhà họ xảy ra chuyện nên vội vã hỏi: “Có phải Trần phu nhân xảy ra chuyện gì ? Bây giờ bọn họ như thế nào? Có bị thương ?”

      “A, cuối cùng cũng tìm đúng người !” Hai người kia vừa nghe Ngô Song trả lời, nhất thời kinh hỉ, vội vàng đem hộp quà đưa đến trước mặt thỉnh cầu : “Tiểu Thần Tiên, mời cháu qua cứu tiểu thiếu gia nhà chúng ta , bị tai nạn xong hôn mê đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, nên chúng ta qua mời ngươi đến.”

      “Cứu mạng? Cháu làm sao mà cứu được? Các ngươi tìm bác sĩ .”

      Hai người xong chỉ khiến Ngô Song hoảng sợ mà mấy người trong phòng cũng kinh ngạc.

      Bọn họ đều biết Ngô Song sao lại liên quan đến vụ tai nạn giao thông này? Tại sao người ta lại tới cầu cứu Ngô Song?

      Lưu Hướng Tuyết thấy con lắc đầu, lập tức đến trước con : “Ngại quá, con tôi vẫn là trẻ con, các người tìm lộn người rồi! Vừa nhìn biết hai người là người có tiền, như vậy bị thương các ngươi mời bác sĩ tốt hơn!”

      Hai người kia liên tục cầu xin: “Đại tỷ, van cầu ngươi, là Tiểu Thần Tiên đoán chắc nhà chúng ta có kiếp nạn, tại kiếp nạn ứng nghiệm, chúng ta chỉ cầu Tiểu Thần Tiên có thể giúp tay giải hạn. Chỉ cần có thể cứu mạng thiếu gia nhà chúng tôi, các ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được!”

      Lần này mấy người đều hiểu ra là Ngô Song nhắc nhở người khác cẩn thận tai nạn, đáng tiếc người ta tin.

      Lần này, Lưu Hướng Tuyết còn chưa lên tiếng, Từ lão đại hỗ trợ : “Hai vị tiểu huynh đệ, các ngươi nhanh chóng tìm bác sĩ , đứa này hóa giải, con bé cũng phải là thần tiên. Nó chỉ có thể mơ đến tai họa, nhắc nhở các ngươi nghe, vậy cũng có biện pháp gì.”

      Hai người kia vừa nghe xong, quả thực khóc ra nước mắt: “ có biện pháp sao? Nhà chúng ta mời rất nhiều chuyên gia nhưng tiểu thiếu gia vẫn như cũ chưa tỉnh, bây giờ phải làm sao a?”

      Nhớ tới tiểu shota hai ngày trước vẫn còn hoạt bát vui vẻ, Ngô Song cũng thấy thương tiểu tử kia.

      nhíu mày nghĩ: Chuyên gia cũng trị được, còn có biện pháp nào sao?

      Vừa mới nghĩ vậy, đầu đột nhiên choáng cái, bí giấu vàng kim lại nhảy ra!
      Phong Vũ Yên, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Nhắc nhở vô dụng.

      sử dụng bí giấu quen thuộc nên Ngô Song cũng có thể hiểu chút ít.
      Ở tình huống bình thường, bí giấu chủ động nhảy ra, chỉ khi triệu hồi mới xuất . Nhưng nếu bí giấu mà đột ngột nhảy ra nhất định có chuyện vui!

      Ngô Song thấy bí giấu chủ động xuất liền nhìn luôn.

      chỉ thấy màu vàng kia xoay tròn vài vòng rồi từ từ chậm lại đến khi hình lục giác chỉ vào chữ “Y”, tiếp đó chữ y cũng chầm chậm ánh lên ánh sáng trắng.

      Ngô Song vừa mừng vừa sợ, lần trước chữ “Y” phát sáng nhưng trong đầu lại chỉ nhiều hơn về các kiến thức y học thường thức. biết lần này chữ “Y” dạy cho cái gì? Chẳng lẽ có phương pháp cứu Trần Hồng Vũ?

      Chữ “Y” càng ngày sáng càng mạnh khiến cho Ngô Song gần như thể mở mát.

      Ngô Song bất đắc dĩ nhắm mắt lại, lại mở mắt phát có hai hàng chữ lệ ra trước mắt.

      “Lâu hôn bất tỉnh giả, Quy Nguyên đan hoặc hồi dương châm khả giải.”
      “Tài liệu Quy Nguyên Đan: đan tham 5 tiền, đương quy 10 tiền, linh chi nửa khắc… Lấy hỏa luyện pháp Ngưng Đan thành.”

      Ngô Song đọc xong hai hàng chữ muốn khóc ra nước mắt!

      Quy Nguyên đan là cái gì vậy? Hồi dương châm vậy là cái gì? Dược liệu khó tìm nhưng hỏa luyện pháp là cái gì a? cũng biết đó là cái gì! Như vậy cái thông báo này có cũng sao?

      Ngô Song nhất thời bị bí giấu đả kích, đây là phương thuốc đầu tiên bí giấu cho nhưng lại thể dùng.

      Bình thường bí giấu giúp tính mệnh liền có thể nhìn trực tiếp luôn nhưng lần này tuy bí giấu cho đan phương nhưng cũng cho cách cứu người, cũng biết luyện đan, cũng biết châm cứu, cái này có tác dụng gì đâu?

      Ánh mắt trong phòng đều ở người , lúc thấy ngẩn người, Lưu Hướng Tuyết liền huýnh cái: “Hựu Hựu, con ngẩn người gì thế? Mau cho hai vị này là con thể cứu được, đùng làm mất thời gian của người ta.”

      “A…” Ngô Song bị huýnh mà phục hồi lại, nhìn thấy hai người kia trông ngóng ánh mắt đầy hi vọng nhìn , cũng đành lòng…

      Nhưng nhắc nhở này của bí giấu là hai phương pháp rất kỳ lạ, cũng biết dùng làm sao có thể ra? Nếu “Quy Nguyên đan” có thể cứu người nhưng lại có loại đan này, cái này phải khiến người ta thất vọng hơn sao? chừng còn chọc giận người ta cũng nên.

      Cho dù bọn có thể tìm đủ dược liệu nhưng tại giới y học còn có người biết luyện đan đâu? Về mặt trung y, cũng chưa từng nghe đến luyện đan, chắc cũng chỉ là phương pháp châm cứu thôi.

      Ngô Song nghĩ tới nghĩ lui đều thấy khó ra hai phương pháp này, do dự lúc, cuối cùng cũng mở lời: “Hai chú, cháu xin lỗi, cháu thể cứu được, các chú nhanh nghĩ biện pháp khác .”

      có hy vọng sao?” Hai người trẻ tuổi sắc mặt ảm đạm.

      Kỳ khi vào thôn hỏi thăm bọn họ nghe qua danh “Linh mộng” của Ngô Song nên khi bị từ chối, bọn họ cũng chuẩn bị tinh thần rồi.

      Hai người họ là thuộc hạ của Trần Cao Phong, nếu lần này họ thể cứu tiểu thiếu gia trong tương lai bọn họ nhất định có đường phát triển tốt hơn.
      Vì vậy, trước khi ra về hai người kia còn để lại số điện thoại: “Tiểu thần tiên, nếu cháu nhớ tới phương pháp nào tốt nhất định phải cho chúng ta biết, chúng ta nhất định cảm ơn thỏa đáng.”

      Ngô Song nhìn ánh mắt buồn dầu của họ lại nhắc nhở câu: “Nếu Tây y có biện pháp các người thử mời vài vị bác sĩ trung y đến xem. Chắc phát ra chút ít.”

      “A, lão bản nhà chúng tôi mời vị danh y ở thủ đô, có lẽ ngày mai đến nơi. Tình huống của tiểu thiếu gia rất nguy hiểm, ai có thể trước được điều gì cả.”

      Hai người cảm thán câu, lòng đầy ưu thương rời khỏi Lưu gia.

      Đợi bọn rời , Lưu Hướng Tuyết lập tức hỏi: “Hựu Hựu, chuyện lớn như vậy, sao con cho mẹ? Về sau con thể liều lĩnh nhắc nhở người khác như thế? Người ta tin con nhưng nếu họ tin đánh con trận phải làm như thế nào?”

      Lưu thái thái cũng trách mắng: “Hựu Hựu, mẹ cháu rất đúng, cháu thể kích động như vậy được! Cháu cứu người là chuyện tốt nhưng cháu nhìn xem tại bọn họ tin lời cháu liền xảy ra chuyện, xong lại đến tìm cháu! Người nhà này còn phân trái phải nếu là người khác biết họ làm thế nào? Lần tới nếu cháu mơ thấy gì cho mẹ biết, mẹ cháu thay, cháu thể lung tung được.”

      “Bà ngoại, sao cháu phải linh tinh? Biết họ gặp chuyện chẳng lẽ cháu lại thấy chết mà cứu?” Ngô Song bị trách mắng có chút uất ức.

      Người xa lạ làm gì nhưng đây là người quen, cũng thể mặc kệ họ được. Hơn nữa còn muốn có nhiều công đức để thăng cấp cho bí giấu!

      Nghĩ tới chuyện bí giấu thăng cấp, Ngô Song đột nhiên sửng sốt!

      Lần này nhắc nhở hai bà con Trần gia, tuy là cứu được Trần Hồng Vũ nhưng ít ra cũng cứu được Trần thái thái cùng tài xế, đúng là có chút công.

      Nhưng dấu hiệu bí giấu cũng có, chẳng lẽ kiếp nạn này của Trần gia chỉ ứng người Trần Hồng Vũ, vậy được tính là công đức rồi! Xem ra về sau muốn cứu người nhất định phải “tiễn phật tiễn đến Tây Thiên” a~

      Ngô Song mải suy nghĩ về vấn đề này, Từ lão địa bên cạnh thấy nhíu mày gì cho rằng uất ức nên vội vàng lên tiếng hòa giải: “Thím, hai người đừng trách con bé nữa. Hựu Hựu là đứa bé ngoan mới nhắc nhở người ta, chẳng lẽ hai người muốn con bé trở thành người máu lạnh sao?”

      Từ lão đại biết Lưu gia lo lắng chuyện gì, cười cái lại : “Thím, Hướng Tuyết, hai người đừng lo lắng nhiều. Công ty Viễn Kiều này cháu biết, đây là công ty lớn nổi danh toàn quốc, lão bản là người rất nghiêm chính, trách cứ gì Hựu Hựu. Ngược lại họ nhất định phải cảm tạ, chứ làm sao lại có người mang quà đến đây tặng a?”

      Lão thái thái cùng Lưu Hướng Tuyết nghĩ lại cũng thấy phải, vừa rồi hai người kia rất lễ phép, giống với dáng vẻ oán giận.

      Dù như vậy nhưng hai người vẫn phải nhắc nhở phen, nếu về sau Ngô Song lại nhắc nhở người khác!

      Ngô Song ngoài đáp ứng nhưng trong lòng lại nghĩ như vậy. Cứu người như cứu hỏa, tình huống khẩn cấp như vậy chẳng lẽ còn phải nghĩ cách sao cho khéo sao? Nếu mẹ ở bên cạnh chẳng lẽ bỏ mặc người kia thấy chết cứu sao?

      Từ lão đại liền nhận ra Ngô Song chỉ cho có lệ, khỏi lắc đầu khuyên nhủ: “Thím, Hướng Tuyết, Hựu Hựu thông minh như vậy , hai người lo lắng thừa rồi.”

      xong lại đề nghị: “Hướng Tuyết, người Trần gia đâu đâu cũng có thế lực, bây giờ chúng ta biết con họ bị thương lại có chút liên hệ với Hựu Hựu, ta muốn nhân cơ hội này bái phỏng. Các người có muốn cùng ? Chúng ta thể cứu người nhưng bày tỏ chút tâm ý cũng sao.”

      Lưu Hướng Tuyết đối với hào môn có chút sợ hãi nhưng chưa kịp Ngô Song đồng ý: “Bác Từ, lúc nào bác ? Cháu với bác, dù sao Trần gia gia cũng từng giúp chúng ta, cháu cũng muốn thăm họ chút. biết chừng khi cháu thấy Trần Hồng Vũ lại có thể mơ thấy gì đó?”

      Ngô Song tự nhiên có suy tính, vừa rồi ở trước mặt hai người kia, thể thẳng ra “Quy Nguyên đan cùng hồi dương châm”.

      Nhưng khi nghe thấy họ ngày mai có vị bác sĩ trung y từ Thủ đô tới, Ngô Song nhịn được cũng tò mò, biết vị bác sĩ ấy gì?

      Thăm bệnh nhân là lễ phép, Trần Viễn Kiều giúp hai mẹ con nên Lưu Hướng Tuyết thể phản đối được, đành phải hẹn Từ lão đại cùng đến bệnh viện.

      Sáng hôm sau, Từ lão đại lái xe đến đón mẹ con Ngô Song lên thị trấn.

      Hôm nay là mùng mười tháng giêng, Văn Tĩnh cũng sắp học nên hôm nay nhà Từ lão đại cũng phải trở về trấn.

      xe, vợ Từ lão địa Đinh Lỵ thấy Ngô Song liền quấn lấy hỏi đủ mọi vấn đề.

      Đến lúc xuống xe, Ngô Song mới thở phào nhõm hơi: cái dì Đinh này nhiệt tình quá, xem ra Văn Tĩnh chỉ hưởng gen ba mà ngay cả mẹ cũng có, khó trách nàng ta lớn lên trong phú quý cũng hề kiêu căng chút nào.

      Đinh Lỵ cùng Từ Văn Tĩnh về nhà nên lúc này bên trong xe còn lại ba người đến bệnh viện.

      Đến nơi, Ngô Song hỏi y tá mới biết Trần Hồng Vũ ở lầu 6.

      Trong bệnh viện ai cũng biết chuyện này, đứa bé hôn mê ba hôm, các chuyên gia cũng chuẩn đoán được. ai có cách gì, chỉ nghe là não chết, hơn nữa bị thương nặng nên thể chuyển viện được!

      Ngô Song nghe y tá cũng đồng tình. Vốn là cậu bé vui vẻ hoạt bát lại vì bị tai nạn giao thông mà thành như vậy, ai cũng cảm thấy tiếc nuối.

      Ba người đứng ở lầu 6, họ chưa đến phòng bệnh của Trần Hồng Vũ nhưng có người chào hỏi: “Các vị đến thăm thiếu gia nhà chúng ta sao? Xin hỏi các vị là người ở đơn vị nào?”

      Hai ngày nay nghe tiểu thiếu gia của Trần gia nằm viện, các cấp lãnh đạo huyện Phượng Vĩ đều đến thăm, người nào cũng muốn làm thân với Trần gia. Vì vậy, Trần gia liền thuê mấy phòng để tiếp khách.

      Từ lão đại rất khéo, vừa nghe vậy liền biết mình có tư cách để Trần gia tiếp đón, vội vàng đẩy Ngô Song lên trước : “Chúng tôi là người thôn Tam Vương. Đây là cháu tôi, con bé là người dự đoán ra tai nạn kia. Nghe thấy tin xấu kia nên chúng tôi đến thăm tiểu thiếu gia.”

      “A, ra là Tiểu Thần Tiên!” Vừa nghe thấy họ vậy, người kia hiển nhiên có nghe qua chuyện của Ngô Song, vội vàng mời họ đến phòng: “Mời vào, ta thông báo cho lão bản tiếng, ba người chờ ta chút.”

      Người nọ khách khí rồi vội vàng chạy đến phòng bệnh khác, bên trong phòng là cả gia đình Trần gia.

      Nghe Ngô Song tới, Trần Viễn Kiều lập tức đứng dậy: “Tiểu nha đầu kia tới? Nhanh chúng ta mau mời bé xem cho Tiểu Vũ!”

      “Ba, người đừng có hi vọng quá! Ngày hôm qua Tiểu Vương trở về có , đứa bé chỉ nằm mơ, căn bản thể cứu người!” Ngược với Trần Viễn Kiều kích động Trần Cao Phong lại cao hứng khi nghe thấy tên Ngô Song.

      Con trai ba ngày hôn mê tỉnh, bao nhiêu chuyên gia cũng được gì, đều bó tay, ngay cả Âu dương đại sư cũng vô dụng.

      Trần Cao Phong tại khỏi có chút oán hận Ngô Song, nếu tiểu nương này nhắc nhở vì sao kiên quyết ngăn họ lên xe? Nếu Ngô Song ngăn cản thành công tai nạn này xảy ra sao?

      Trần Viễn Kiều biết trong lòng con trai ông có oán hận lập tức hung hăng trừng cái: “Ngươi biết cái gì? là nằm mơ, ngươi liền tin? Tiểu nha đầu kia nhất định có năng lực thần kì, ta chẳng lẽ lại nhìn nhầm? Nếu mọi người có biện pháp sao cho bé xem thử?”

      Hai cha con ý kiến bất đồng nên người nhân viên kia biết nên nghe theo ai, Trần thái thái thấy vậy liền : “ mời bé đó đến đây, mặc kệ bé có biện pháp hay , ta muốn gặp bé đó.”
      Phong Vũ Yên, 139, thuyt3 others thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      truyen hay wa.hong chuong moi

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Di vật tiên môn.

      Editor+Beta: Khoai Tây 's

      Trung y thánh thủ “Diệp Tử Hy” do Quân đại nhân sức diễn ~

      ——
      Ba người Ngô Song đợi bao lâu người kia trở lại.

      xin lỗi Từ lão đại: “Vị đại ca này, lão gia nhà chúng tôi muốn gặp Tiểu Thần Tiên, biết các vị có đồng ý ?”

      Từ lão đại sớm đoán được người Trần gia nhân gặp , tới đây chẳng qua là để làm quen chút với người công ty Viễn Kiều, như vậy mới hề dị nghị gì.

      Lưu Hướng Tuyết mặc dù muốn để con mình vào nhưng Ngô Song lại chủ động đồng ý nên nàng đành phải đồng ý.

      Ngô Song đến phòng bệnh, vừa định chào hỏi, Trần Viễn Kiều mở miệng trước: “Nha đầu, cháu đến rồi, cần khách khí, mau đến đây ông giới thiệu vài người cho cháu. Lão bà ta cháu thấy, đây là con trai ông Cao Phong, đây là con dâu ông Tô Nam, hai người cũng chính là ba mẹ Tiểu Vũ.”

      Thấy Trần Cao Phong cùng Tô Nam nhìn mình chăm chú, Ngô Song liền vội vàng tiến lên thăm hỏi: “Bác Trần, dì Tô, hảo.”

      “Ừ, hảo.”

      Trần Cao Phong cùng Tô Nam đều ngắn gọn đáp lại.

      Trần Cao Phong vốn có lòng thầm oán mà Tô Nam lại muốn Ngô Song giúp đỡ, nhưng lại dám cướp lời lão gia tử.

      Thấy thái độ của con trai và con dâu coi như lễ phép, Trần Viễn Kiều tiếp tục chuyện với Ngô Song: “Nha đầu, đối với chuyện cháu nhắc nhở lão bà ông, nhà chúng ta rất cảm kích chỉ tiếc lão bà ta tin tưởng cháu. tại, tình huống của Tiểu Vũ cháu cũng biết rồi. Ông muốn hỏi chút, cháu có biện pháp cứu Tiểu Vũ sao?”

      Đối với vấn đề này, Ngô Song có chút chần chờ.

      biết phương pháp nhưng bản thân cũng dùng, biết đây có tính là biện pháp hay ?

      Người Trần gia là loại người như thế nào? Bọn họ lăn lộn thương trường bao năm, quan sát sắc mặt đều là kiến thức cơ bản nhất.

      Ở phút do dự này của Ngô Song, bình thường ở nhà bọn họ nhận ra nhưng ở trước mặt người Trần gia, họ liếc mắt cái là nhận ra.

      Trần Viễn Kiều tinh thần lập tức phấn chấn, lên tiếng : “Nha đầu, ông chỉ có người cháu trai, các chuyên gia não của nó chết, điều này gần như tuyên bố án tử hình đối với mọi người. Nếu Tiểu Vũ có chuyện cả nhà chúng ta sống nổi mất. Nếu cháu có thể cứu được Tiểu Vũ cháu chính là ân nhân cứu mạng của Trần gia chúng ta.”

      Lão gia tử vừa xong những lời này, Trần Cao Phong có thể nhịn xuống bi thương nhưng Tô Nam cùng Trần thái thái đều nhịn được.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người đồng thời rơi lệ, Tô Nam khóc lóc hướng Ngô Song cầu: “Tiểu Thần Tiên, van cầu cháu cứu con trai dì! biết dùng phương pháp gì xin cháu hãy cứu lấy Tiểu Vũ. Dì biết cháu nhất định có biện pháp! Cháu có phải gặp rắc rối gì ? Nếu cháu có cầu gì, chúng ta nhất định đáp ứng. Chỉ cần cháu cứu Tiểu Vũ chúng ta cảm tạ cháu.”

      Trần thái thái cũng khóc gật đầu: “Đúng, nha đầu có biện pháp gì cháu làm thử , mặc kệ có được hay chúng ta oán trách cháu. Lần trước là bà đúng, bây giờ bà rất hối hận a!”

      Ngô Song thấy hai người khóc lóc cảm lòng mình cũng có chút ê ẩm.

      Ở tình cảnh này, nếu Trần gia oán trách cũng sợ nữa, liền to gan .

      “Trần gia gia, dù cháu có thấy qua biện pháp cứu người nhưng cháu biết dùng.”

      Ngô Song với Trần Viễn Kiều: “Tối hôm qua nghe ông có mời đại quốc thủ tới, biết vị bác sĩ này tới chưa? Nếu ông ấy có thể luyện chế Quy Nguyên đan Tiểu Vũ nhất định có cơ hội tỉnh lại. Hoặc dùng châm cứu cũng có thể.”

      “Quy Nguyên đan? Hồi dương châm?” Trần Viễn Kiều vừa nghe hai cái danh tự này liền cảm thấy cao thâm khó dò, bởi vì ông chưa nghe bao giờ.

      Vì ông cũng phải học y nên khi nghe Ngô Song , ông lập tức phân phó: “Nhanh mời Diệp lão đến đây.”

      Nhân viên ngoài cửa vội vàng bước ,

      ra vị trung y thánh thủ Diệp Tử Hy sáng nay đến đây, hơn nữa cũng nhìn qua bệnh nhân thảo luận cùng các chuyên gia Tây y.

      Nghe thấy ba chữ “Hồi Dương Châm” Diệp Tử Hy lập tức chạy tới.

      vừa vào cửa vội vàng nhìn Trần Viễn Kiều hỏi: “Trần lão đệ, nghe có người muốn dùng Hồi Dương Châm pháp cứu bệnh nhân? Có phải là ông mời Cát tiền bối đến đây?”

      Trần Viễn Kiều bị hỏi liền sửng sốt, ông mời Diệp Tử Hy qua đây là vì chuyện Hồi Dương Châm cùng Quy Nguyên Đan, nhưng sao Diệp Tử Hy lại hỏi ông như vậy?

      Thấy Diệp Tử Hy kích động như thế, có thể thấy được Hồi Dương Châm pháp rất lợi hại, Trần Viễn Kiều đáy lòng khỏi dấy lên hi vọng, cháu trai ông rốt cục cũng được cứu rồi!

      vội vã : “Bác sĩ Diệp, ta biết Cát tiền bối là ai. Nhưng ta nghe Quy Nguyên đan với Hồi Dương Châm có thể cứu Tiểu Vũ tỉnh lại, biết ông cảm thấy hai biện pháp này thế nào? Có thể thử ?”

      Diệp Tử Hy vừa nghe thấy ông biết Cát Trường Phong, nhất thời mặt đầy thất vọng, nhíu mày nghi vấn hỏi: “Trần lão đệ, nếu ông mời Cát tiền bối ông nghe Hồi Dương Châm ở đâu? Châm pháp này ngoại trừ Cát tiền bối ra ai biết dùng cả. Ta cũng thể dùng phương pháp này, ta chỉ có thể châm ngũ tấc mà thôi.”

      Trần Viễn Kiều hiểu mấy tấc châm có cái gì phân biệt nhưng Ngô Song ở bên nghe lại hiểu được.

      Kiếp trước học tây y nhưng đối với trung y cũng có học qua và hiểu khá , mấy tấc châm chính là chiều dài kim châm vào cơ thể. Bình thường trung y châm cho người bệnh đều châm từ đến ba tấc, ba tấc là Hành Châm Giả, là có thể xưng là cao thủ rồi.

      Diệp Tử Hy có thể hành châm ngũ tấc, tuyệt đối được mệnh danh là Trung Y Thánh Thủ, đáng tiếc Hồi Dương Châm kia là hành châm thất tấc, quả thực đại nạn a~

      Nghe Diệp Tử Hy giải thích như vậy, Trần Viễn Kiều trong lòng trầm xuống mảng. Nhưng vì mạng của thằng cháu độc nhất chuyện gì ông cũng có thể làm nhưng chuyện này lại gặp khó khăn ngờ.

      “Bác sĩ Diệp, vậy ý của ngài là Hồi Dương Châm có thể cứu được Tiểu Vũ? biết vị Cát tiền bối ở đâu? Xin ngài cho tôi địa chỉ, tôi lập tức phái người mời.” Trần Viễn Kiều sắc mặt thất vọng nhưng vẫn tôn trọng Diệp Tử Hy.

      “Đúng vậy, nếu được chữa trị bằng Hồi Dương Châm nhất định Tiểu Vũ tỉnh lại. Lúc trước ta là vì bản thân ta cũng làm được, hổ thẹn hổ thẹn!”

      Diệp Tử Hy ngần ngại với ông chuyện mời người khác đến chữa trị, chỉ thở dài lắc đầu : “Trần lão đệ, thực dám giấu, lần này ta đến Hoàn Tỉnh ngoài chuyện chữa bệnh cho cháu ông, ta chính là muốn đến bái phỏng vị Cát tiền bối này. Ta nghe ông ấy tại cư ở Hoàn Tỉnh, nhưng ở đâu ta lại biết. Ta còn muốn nhờ ông tìm hộ đây.”

      Vừa xuất tia hi vọng lại bị chặt đứt, người Trần gia lại rơi vào bi thương vô hạn.

      Trần Viễn Kiều đành phải phân phó thuộc hạ: “Phong Tử, mau phái người đến Hoàn Tỉnh thăm hỏi chút . Chỉ cần tìm thấy vị tiền bối ấy bằng mọi giá nhất định phải mời ông ấy đến đây!”

      “Vâng, con làm ngay.” Trần Cao Phong đáp lời rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

      tại tuy tìm người có gặp nhiều khó khăn nhưng so với lúc trước có hy vọng tốt hơn rất nhiều. Nếu Diệp Tử Hy có Hồi Dương Châm Trần Cao Phong bao giờ hoài nghi lời của Ngô Song nữa.

      Sau khi an bài chuyện tìm người xong xuôi, Diệp Tử Hy lúc này mới nhớ tới chuyện.

      “Trần lão đệ, vừa rồi ông trừ Hồi Dương Châm còn nghe Quy Nguyên Đan có thể cứu người. Chuyện này ông nghe ở đâu? ta rất hổ thẹn, ông mời ta tới nhưng ta lại chữa trị được cho cháu ông. Nếu có thể được vị Cát tiền bối chỉ điểm coi như lần này ta tới đây cũng uổng công.”

      “A, đều trách ta quên giới thiệu, đây ta giới thiệu cho ông vị Tiểu thần tiên này. Haha.”

      Trần Viễn Kiều vừa rồi quên giới thiệu Ngô Song, bây giờ nghe thấy Diệp Tử Hy ông mới nhớ ra, liền vội vã giới thiệu: “Lão Diệp, biết ông có tin “linh mộng” ? Tiểu nha đầu này tên là Ngô Song, chính là người cho ta biết hai phương pháp kia!”

      xong, Trần Viễn Kiều kể lại chuyện tai nạn giao thông kia cho Diệp Tử Hy nghe.

      Diệp Tử Hy nghe xong cũng cảm thấy lạ lùng: “Nha đầu này mơ thấy như thế sao? là đại thế giới, vô kì bất hữu. Tiểu nha đầu này có thể mơ thấy tương lai của người khác sao? Chẳng lẽ tiểu nha đầu này giống Cát tiền bối, là hậu nhân của tiên môn?”

      Ngô Song nghe Diệp Tử Hy cảm thán khỏi giật mình: tiên môn?

      Bí giấu trong đầu có sáu chữ, trong đó chữ “Sơn” là chữ mở đầu.

      Cổ ngữ có câu: người sơn vị chi tiên.

      Chữ “Sơn” trong cổ ngữ chính là tu sơn, tu hành.

      Chẳng lữ bí giấu của là di vật tiên môn?

      Ngô Song nghe vị Cát tiền bối kia có thể sử dụng Hồi Dương Chân, thấy rất vi diệu, giờ lại nghe vị Cát tiền bối kia là người tiên môn, càn thưởng thức!

      Vì thế Ngô Song nhu thuận hành lễ : “Bác sĩ Diệp, hảo. Cháu tên là Ngô Song, nếu ngại có thể gọi cháu là Hựu Hựu. Cháu sinh ra ở huyện Phượng Vĩ, cháu cũng biết gì về tiên môn, ông có thể kể cho cháu nghe chút ? Chẳng lẽ người trong tiên môn đều là thần tiên?”

      “Ha ha, người trong tiên môn phải là thần tiên mà là người tu hành ngộ đạo.”

      Diệp Tử Hy thấy cười rất đáng , vẫy đến gần : “Ông cũng là may mắn mới quen biết vị Cát tiền bối này, đối với chuyện của tiên môn ông cũng biết nhiều. Nhưng ông biết tại vẫn còn tồn tại Huyền Môn, Hoàng Môn, họ đều là những chi nhánh của tiên môn.”

      Ngô Song nghe vậy liền thắc mắc, Huyền Môn biết, chính là những bị thầy bói xem phong thủy. Nhưng Hoàng Môn là gì vậy? chưa từng nghe qua.

      Diệp Tử Hy thấy biểu tình mơ hồ của lắc đầu cười : “Cháu còn quá ông cũng muốn cháu tiếp xúc quá nhiều với những chuyện này. Nếu cháu có thiên phú dị bẩm khi cháu lớn lên tấc nhiên tiếp xúc nhiều với những người như thế. Ông chỉ muốn nhắc nhở cháu, nếu gặp người Hoàng Môn phải cẩn thận, đừng để họ đe dọa tính mạng của cháu."

      Ngô Song hiểu được chút, ra người của Hoàng Môn đều là người xấu.
      Bọn họ ngồi chuyện phiếm ở bên, ba người nhà Trần gia cũng đều ngồi nghe.

      Nghe Tiên môn, Huyền môn lại Hoàng môn, tất cả đều là những chuyện Huyền Huyền hồ hồ, Tô Nam khỏi có chút lo lắng. Nàng cứ tưởng rằng Cát tiền bối là Hạnh Lâm giới cao thủ, ngờ lại là người tu hành. Người tu hành có thể chữa bệnh sao? Nàng rất lo lắng nhưng lại dám hoài nghi, chỉ có thể ngồi chờ lo lắng.

      Ngô Song trong lúc vô ý nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Nam mới nhớ phòng bên còn có mẹ cùng Từ lão đại vẫn ngồi chờ , vội vã hướng Trần Viễn Kiều cáo từ.

      “Trần gia gia, Trần nãi nãi, ông Diệp, dì Tô, mẹ cháu cùng bác Từ đợi cháu, cháu xin phép về trước. Nếu như ông mời được vị Cát tiền bối đó đến hãy thông báo cho cháu tiếng được ? Cháu rất tò mò về vị Cát tiền bối này, cháu cũng muốn đến gặp chút.”

      Nghe thấy muốn về, Trần Viễn Kiều tự mình đứng dậy tiễn: “Hựu Hựu, cám ơn cháu! Đợi Tiểu Vũ tỉnh, ông nhất định phái người đến tạ lễ với cháu. Đến lúc đó cháu đừng mong từ chối, nhất định phải nhận đấy!”

      “Vâng, Trần gia gia cần tiễn, tái kiến.” Ngô Song cũng khách khí, trực tiếp nhận lấy lòng biết ơn ấy.

      Dù sao chỉ cần Tiểu Vũ có thể tỉnh lại tiền tài đối với Trần gia bất quá chỉ là mấy con số, nếu từ chối như trước quá khách khí rồi.

      Ở phòng bên, Lưu Hướng Tuyết rất sốt ruột còn Từ lão đại chuyện với người của công ty Viễn Kiều khí thế ngút trời. Trong chốc lát kêu huynh gọi đệ rồi. chỉ như thế còn giành lấy được công trình .

      Từ lão đại vui vẻ hết, hôm nay tới là gặp người Trần gia nhưng lại thể gặp. Dù như vậy nhưng có thể giành được sinh ý a~

      Thấy Ngô Song trở lại, lập tức đứng dậy cười : “Ha ha, Tiểu thần tiên của chúng ta trở lại, Bây giờ về nhà luôn sao? Được, bác đưa mẹ con cháu về nhà! Ha ha.”

      Ba người ngồi xe đến căn nhà gần công viên, buổi sáng mẹ con Ngô Song mang hành lí để ở xe Từ lão đại cho nên hôm nay hai người chắc phải ở lại thị trấn rồi!

      Cứ tưởng rằng về nhà có thể thu dọn nhà nhanh chút, mua thêm ít đồ dùng ai biết chưa về đến nhà thấy có rất nhiều người ở đó. Trong đó bóng dáng bác hai với mợ hai là ràng nhất!

      biết do ai để lộ tin tức mà bọn họ biết chuyện Lưu Hướng Tuyết mua nhà thị trấn, rồi đến đây náo loạn….





      Chương 21: Ngươi xứng làm người!

      Edit+Beta: Khoai Tây 's

      Từ lão đại xe vừa mới xe đến nhà phía trước cửa xe.

      Ước chừng có khoảng mười mấy người, trong đó đa số là người nhà mẹ đẻ thân thích của Hồ Hoa, còn có hai huynh đệ nhà Trang Đông Mai, vợ chồng Lưu Hướng Quốc cũng đứng ở trong đám người đó nhưng đến phía trước.

      Vừa thấy Lưu Hướng Tuyết xuống xe, Hồ Hoa liền cao giọng : “Yo, em chồng lợi hại a, mang theo cái con ghẻ còn có thể nịnh bợ người có tiền, khó trách lại vào trong trấn sống a!”

      Lưu Hướng Tuyết tức giận đến mặt mũi đỏ rực nhưng mắng người, chỉ có thể tức giận đáp trả: “Chị dâu, chị bậy bạ cái gì vậy? Từ đại ca chẳng qua giúp chúng ta chút, chị ở chỗ này muốn làm cái gì?”

      “Làm cái gì? Đương nhiên là đòi tiền! Ngươi nghĩ ngươi trộm mua nhà ra ở riêng bọn ta cũng biết? Tiền lương ngươi của ngươi, nuôi sống nha đầu thối kia vốn đủ ngươi lấy tiền đâu ra mà mua nhà? Có phải bà già chết tiệt kia đem tiền quan tài ra cho ngươi? Hay a! Ngươi chỉ là đứa con , dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi của Chiêm nương? Mau đem tiền mua nhà đưa cho bọn ta!”

      Hồ Hoa chống nạnh trừng mắt đứng ở đó, mặt tỏ vẻ cam lòng phun nước miếng.

      Bình thường mẹ chồng nàng dâu Lưu gia cãi nhau, Hồ Hoa cũng dám mắng “bà già chết tiệt”. Nhưng tại Lưu thái thái ở đây, nàng ta lại ghen tỵ đến mức mù quáng, nàng ta nghĩ ngợi liền chửi như vậy.

      Lưu Hướng Tuyết tức giận đến mức cả người run run, liền nhìn huynh đệ Lưu Hướng Quốc phía sau nàng ta hỏi: “ cả, hai, các ngươi cũng cho là mẹ cho ta tiền? Mấy năm nay các ngươi có dưỡng mẹ ngày nào sao? Mẹ lớn tuổi như vậy, trong tay có tiền sao? Còn phải do ta dương sao? Bây giờ ta có tiền, các ngươi liền nghi thần nghi quỷ, cứ như vậy mắng mẹ?”

      Hai em Lưu gia bị em như vậy cũng rất xấu hổ nhưng lại có ai ra ngăn cả Hồ Hoa cả.

      Lưu Hướng Tuyết thấy vậy khỏi tức giận đến mức đỏ cả mắt.

      cả, hai, hai người còn có lương tâm ? Mẹ vì các ngươi suy nghĩ, chịu chuyển đến đây ở cùng ta là vì cái gì? Còn phải sợ các người bị mọi người nọ kia sao? tại tốt rồi, các người lại để người ta chửi mẹ, chửi em ngươi, chẳng lẽ đây phải mắng các ngươi sao? Ta cho các ngươi biết, nhà này là dùng tiền của Hựu Hựu để mua, ta với mẹ đều có chút quan hệ nào. Các ngươi muốn đến đòi tiền, dựa vào cái gì? Muốn tiền tự mà kiếm !”

      kiếm tiền mua , cùng mụ chút quan hệ đều có! Các ngươi muốn tiền? Chính mình kiếm !”

      “Tiền của Hựu Hựu. Con bé mới mấy tuổi? Nó có thể kiếm tiền sao? Quỷ mới tin ngươi .”

      em Lưu Hướng Quốc bị như vậy lên tiếng, Trang Đông Mai ở bên cũng lời nào chỉ có Hồ Hoa gân cổ lên .

      Nàng ta hừ lạnh: “Nhà hai tầng này mua cũng phải mất mấy vạn, nếu là tiền của nha đầu này ngươi thử kiếm cho ta xem. Ngươi đừng có là nó mơ thấy rồi nhặt tiền! Ngươi mau đem tiền giao ra đây, hoặc nhà này cho chúng ta! Đừng tưởng ngươi kiên cường được, cho ngươi biết tiền của nhà mẹ đẻ, xu ngươi đừng có nghĩ lấy được,”

      Hồ Hoa chỉ thẳng vào mặt Lưu Hướng Tuyết còn muốn tiếp đột nhiên cửa xe mở ra, Từ lão đại bước xuống.

      Từ lão đại vốn dĩ muốn dính líu đến chuyện em Lưu gia nhưng ngờ Hồ Hoa lại dùng cái dáng vẻ đấy này kia.

      Đầu năm những chuyện nam nữ này mà truyền ra rất nghiêm trọng, nó có thể phá hủy danh dự của người khác, Từ lão đại lúc này rất tức giận.

      Ở thôn Tam Vương, chưa bao giờ phải chịu thiệt thế này đâu!

      “Lưu lão nhị, vợ ngươi ăn như thế ngươi nhìn thấy sao? Từ lão đại ta trước giờ đường đường chính chính, mắt chó nhà ngươi còn muốn thêu dệt chuyện của ta? Người khác khoác coi như sao nhưng đây là em ngươi, ngươi còn là đàn ông sao? Còn nữa, trước mặt nhiều người như thế ngươi để vợ mắng mẹ mình cũng sao à? Ta thấy ngươi cũng xứng làm người, ngay cả súc sinh cũng xứng. Hừ!”

      Từ lão đại vừa xuống xe, lập tức trừng Lưu Hướng Gia, căn bản thèm nhìn Hồ Hoa, mỗi câu đều dọa Hồ Hoa sợ tới mức dám lên tiếng nữa.

      Ngày hôm qua nàng ta nhìn thấy Lưu Hướng Tuyết cùng Từ lão đại đâu đó, sáng nay lại nhìn thấy mẹ con Lưu Hướng Tuyết ngồi xe Từ lão đại đâu đó. Sau khi nàng đến Từ gia nghe ngóng mới biết Lưu Hướng Tuyết mua nhà trong thị trấn, nhất thời ghen tị đỏ mắt, đương nhiên là ác ý suy đoán lung tung.

      Nàng ta chỉ nhớ, em chồng này rất dễ bắt nạt, nhưng lại nhớ Từ lão đại chính là người thể chọc phải.

      Lưu Hướng Gia cơ bản lên tiếng, bị Từ lão đại trừng cái mới phục hồi, vội kéo Hồ Hoa về bồi tội : “Từ đại ca, đều là Hoa bậy bạ, ngươi đừng có để trong lòng, về nhà ta nhất định giáo huấn y. Ta biết ngươi là người tốt, ngươi nếu có việc giải quyết trước ? Chuyện của em ba, tuyệt đối dính líu đến ngươi.”

      “A, muốn đuổi ta ? Ta còn muốn đến nhà Hướng Tuyết chúc mừng nhà mới!” Từ lão đại vốn muốn quản chuyện nhà người ta, nhưng thấy Lưu Hướng Gia vô sỉ như vậy, thấy ghê tởm nên mới cố ý ở lại.

      Lưu Hướng Gia bị nghẹn liền ngẩn ra, nhất thời dám cái gì nữa.
      Ngô Song đứng nghe lúc, sớm muốn chuyện chỉ là tìm được cơ hội thích hợp để thôi.

      Thấy có nhiều người vây quanh dám nữa, Ngô khỏi cười lạnh.

      Vốn dĩ muốn mẹ phân danh giới với nhà bác hai, nhưng lần trước thấy biểu của họ cũng tệ nên mới gì! ngờ mới được vài ngày bọn họ lại trở về nguyên dạng! Thậm chí ngày càng tham lam, ích kỷ, sắc mặt của họ đúng là càng ngày càng khó nhìn!

      Ngô Song đột nhiên lớn tiếng : “Bác Từ, cháu cho bác nghe chuyện này. Tuy cháu thể nằm mơ xong nhặt tiền, nhưng trong mơ cháu có thể biết được đâu là bảo bối. Cháu chuyển nhà đến đây chính là để tìm bảo bối, vốn dĩ cháu muốn tặng cho bác bá mỗi người thứ. Nhưng thấy bọn họ như thế này coi như xong! Về sau nếu cháu phát bảo bối gì, bằng cháu đưa cho bác phải tốt hơn sao?”

      “Ha ha, được, vậy ta liền chờ thu lễ a.” Từ lão đại tán thưởng nhìn Ngô Song, theo lời của : “Hựu Hựu, nếu cháu phát ra bảo bối, bác cũng thể để cháu chịu thiệt, bác dùng giá thị trường để mua bảo bối của cháu!”

      Hai người cười vui vẻ, hoàn toàn đem những người ở đây để vào mắt.

      Những người xung quanh đều rơi vào trạng thái đơ, nhất là em Lưu gia, trợn tròn con mắt ghen tỵ.

      Lưu Hướng Quốc rất xấu hổ, lúc đòi tiền do dự lúc, bây giờ nghe Ngô Song như vậy hối hận thôi.

      Trang Đông Mai cũng rất hối hận, sáng hôm nay là do Hồ Hoa châm ngòi, lôi kéo vợ chồng nàng tới đây.

      Nàng làm sao mà biết tiền này là do Ngô Song kiếm chứ? Nàng còn nghĩ có cơ hội phát tài nhưng lần này hay rồi. Phát tài có đại chồng chất! Nghĩ lại mới thấy, lão nương ở nông thân quanh năm làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như thế cơ chứ?

      Trang Đông Mai càng nghĩ càng hối hận, mặt dày hướng Ngô Song cười : “Hựu Hựu, đều là mợ cả hồ đồ, tin người khác này nọ, cháu đừng để trong lòng, đừng so đo với bác cả nhà cháu. Về sau ta nhất định hiếu thuận với bà ngoại cháu, cháu với mẹ cháu yên tâm sống vui vẻ ở trấn, lúc nào có thời gian rảnh về nhà chơi.”

      Nàng ta cũng được coi là thông minh , chỉ trực tiếp nhận sai mà còn hứa về sau chăm sóc tốt bà ngoại.

      Ngô Song liếc mắt nhìn nàng ta nhưng lên tiếng.

      Đối với phản ứng của mợ cả, cũng lấy làm lạ. Mợ cả cũng được tính là người xấu, chính là có mắt thường bị mợ hai châm ngòi, nàng ta liền nghe theo, sau đó lại hối hận kịp.

      Về phần bác cả, lần này Ngô Song rất thất vọng, ngờ bác cả cũng tới đây!

      Kiếp trước, nghĩ bác cả là người tốt, rất thương mẹ con , ngàn vạn ngờ bác cả vì tiền mà đối đầu với mẹ con .

      Thấy Ngô Song lời nào, Trang Đông Mai cũng dám thêm nữa, vội vàng kéo Lưu Hướng Quốc đến : “Hướng Quốc, chúng ta về thôi, mấy đứa với mẹ ở nhà, có ai chiếu cố hết.”

      Lưu Hướng Quốc muốn giải thích với em nhưng lại đỏ mặt gì.

      Vừa rồi Từ lão đại mắng em trai, phải đánh vào mặt sao?

      quá dung túng em dâu bắt nạt em rồi, cũng dung túng cho em dâu mắng lão nương, đúng là xứng làm người!

      Nhưng đột nhiên nghe thấy bảy tám vạn tiền, cũng thể động tâm! Nhà có hai con đủ nghèo, nếu thêm tiểu tử nữa … Vì chuyện này, mới quan tâm đến chuyện em có tiền, ai biết được đấy là tiền do cháu kiếm!

      Lưu Hướng Quốc sắc mặt bảy sắc cầu vồng muốn nhưng cuối cùng cũng được câu gì, sau đó bị người nhà Lưu Hướng Gia lôi bọn họ .

      Lưu Hướng Tuyết rất tuyệt vọng nên cũng giữ họ lại.

      Hồ Hoa mình cũng dám cậy mạnh, chỉ có thể xám xịt về theo.

      Đợi bọn xa, Lưu Hướng Tuyết nước mắt lại rơi, nàng nghẹn ngào hướng Từ lão đại xin lỗi: “Từ đại ca, xin lỗi, hôm nay gây phiền toái cho ngươi rồi. Chị dâu ta là người độc mồm độc miệng, ngươi đừng so đo với y.”

      “A, ta là loại người đấy sao? Ngược lại là ngươi đừng có để chuyện này trong lòng, lại thương tâm!” Từ lão đại lắc đầu, ngồi vào xe rồi tạm biệt về.

      Lưu Hướng Tuyết chung quy là nhi quả phụ , cũng dám ở lại an ủi, lỡ bị người khác nhìn thấy truyền còn phiền toái hơn.

      Ngô Song ôm lấy mẹ, nhìn nước mắt mẹ rơi, hận mình còn quá thể làm gì!

      Ngày hôm nay bọn họ dám bắt nạt mẹ con , phải vì hai người quá yếu sao? Nếu có quyền có thế, như Trần gia, hay Từ lão đại vừa mở miệng là bọn họ còn dám nữa sao?

      Ngô Song từng nghĩ nếu có cơ hội, nhất định làm giàu cùng họ. Nhưng qua hôm nay, bao giờ nghĩ như thế nữa!

      muốn nhìn thấy bọn họ xa xút, muốn bọn họ thấy mình phải ngước nhìn, như vậy bọn họ vì chênh lệch thân phận mà phải kính sợ!

      “Linh mộng” hư vô này chỉ có thể khiến họ sợ hãi thời gian nhưng lại thể khiến họ bị thuần phục vĩnh viễn. Chỉ có tài lực, thế lực cùng thực lực mới có thể khiến họ triệt để sợ hãi.

      Ngô Song thầm nhắc nhở chính mình: Kiếp này, chỉ cần mẹ với bà ngoại có thể sống cuộc sống vui vẻ, phải lo âu những chuyện kia nữa.

      Lưu Hướng Tuyết tuy đau lòng nhưng nàng thể khóc trước mặt con mình được, thấy con lời nào nàng vội vàng lau nước mắt, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà.

      Mẹ con hai người an ủi nhau bước vào nhà mới, cuộc sống rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.

      Nhưng hai người lại biết, trò này khôi hài tuy có thể làm cho mẹ con gặp nhiều khó khăn ở tiểu khu nhưng trong tương lai, vì câu hôm nay của Ngô Song mọi người ở đây lại biết đến Tiểu Linh nữ.

      Chuyện này truyền đến những chỗ bán đồ cổ kia, họ nhất định nhờ Ngô Song xem đâu là đồ cổ đâu là đồ giả. Chuyện “Nhãn thần” của Ngô Song đúng là rắc rối lớn, như thế làm sao có thể đào bảo được nữa đây?

      Vì vậy, kế hoạch phát tài của Ngô Song thể cứ như vậy mà ngừng hẳn. Ít nhất là thể đào bảo ở huyện Phượng Vĩ nữa, cũng muốn lừa người khác, thể loại này có công đức a~
      Phong Vũ Yên, thuyt, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :