1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục - Tiếu Giai Nhân (ViP từ chương 145)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. misa

      misa Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      5,064
      Chương 58:
      Edit: Hà

      Cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra vang lên tiếng "bùm", Ngưng Hương bị dọa suýt nữa bật thành tiếng.

      Tuy là nhịn lại kịp giọng nhưng thân hình nàng lại run rẩy, lại bởi vì căng thẳng mà gò má phiếm hồng cũng lập tức trở nên trắng bệch, cả người dùng sức co lại về phía sau, hận thể xuyên qua bức tường để có thể thoát khỏi người nam nhân có vẻ như nổi nóng này.

      Lục Thành thấy bộ dáng của nàng giống như gặp quỷ khiến càng tức thêm.

      từng tưởng tượng ra tình cảnh gặp mặt đầu tiên sau khi nàng chuộc thân nhưng ngờ bây giờ lại như vậy.

      Lần chia tay lúc trước ràng nàng vẫn còn dịu dàng thuận theo , còn có thể đùa giỡn với , vốn tưởng rằng lúc tạm biệt nàng như vậy là vì lúng túng thẹn thùng, tuyệt đối ngờ được là nàng muốn trốn sợ .

      Tiện tay đóng cửa lại, Lục Thành thấy nàng ở trong phòng, đè nén lửa giận ở hai mắt lại, chỉ nhìn chằm chằm sít sao nương cố gắng thu hẹp mình ở góc cửa, "Vì sao lại trốn ta? Ta làm chuyện gì mà khiến nàng trốn ta như vậy? Đừng với ta là nàng qua sông rút ván đó!"

      tin nàng là loại người như vậy!

      Lòng tràn đầy mong đợi cảnh trùng phùng cuối cùng lại biến thành như vậy cho nên giọng của nam nhân tràn đầy phẫn nộ che dấu được.

      Ngưng Hương trước sau vẫn cúi đầu dám nhìn vào mắt , nhưng thấy vừa xong kéo vén tay áo đến tận khuỷu tay, Ngưng Hương thấy được da thịt căng cứng cánh tay .

      "Lục đại ca, huynh, sao huynh lại kêu Lục Định tới ngã ba canh chừng ta?"

      Nhìn chằm chằm cánh tay rất lâu, Ngưng Hương cuối cùng cũng tìm lại được giọng của mình, thấp giọng hỏi.

      "Ta thích nàng, phải nàng biết chứ." Lục Thành nhìn thoáng qua hai bả vai căng thẳng của nàng, lui về phía sau bước, muốn hù dọa nàng.

      Thân thể khôi ngô vững chải như núi của cách khá xa, lúc này Ngưng Hương bị áp bách đến góc tường cũng từ từ khôi phục lại dũng khí. Nàng biết là người tốt, biết đối với nàng là tâm, nàng cũng phải là cỏ cây, cũng vô tâm được. Nhưng có Bùi Cảnh Hàn ở đó, nàng có cách nào đáp lại được, lẩn tránh chính là muốn làm bị thương, nhưng việc đến nước này, vì bình an vô về sau của hai bên, nàng cũng chỉ có thể ra lời trái lương tâm mà thôi.

      "Nhưng huynh đối với ta như vậy huynh có nghĩ đến cảm nhận của ta chưa?" Giọng ban đầu run lên nhè giờ bình tĩnh lại, Ngưng Hương từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với bộ ngực của , "Lục đại ca, ta muốn hỏi huynh, nếu như có nương huynh thích nhưng ngược lại nàng lại rất thích huynh, chỉ cần có thời gian rãnh là nàng lại tìm huynh, còn nếu bản thân nàng rảnh liền sai tỷ muội trong nhà theo dõi huynh huynh làm thế nào?"

      "Ta tin đời này có nương da mặt dày như vậy." Lục Thành châm chọc , "Nếu có chuyện đó ta thả ưng dọa nàng ta, tin nàng ."

      Ngưng Hương nổi cáu!

      Ý của nàng phải như vậy, nàng chỉ hy vọng đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy tính đến tình cảnh của nàng, đừng lại theo sát dây dưa tha cho nàng nữa

      "Huynh chán ghét thích bị nương khác làm phiền, còn nghĩ biện pháp đuổi nàng , vậy vì sao huynh còn đối với ta như vậy?" Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn thằng vào mắt của , tin chút xấu hổ cũng có.

      Lục Thành đương nhiên là có xấu hổ, lần đầu tiên bị nàng cự tuyệt nhưng sau đó lại khiến càng phấn chấn hơn, xấu hổ của đối với nàng mài phẳng tám phần, còn dư lại hai phần lại do mấy lần cự tuyệt lần sau hoàn toàn triệt để mài mất hết.

      Thấy nàng vẫn còn muốn dùng biện pháp như vậy khiến phải nhụt chí, Lục Thành đột nhiên tức giận, từ cao nhìn xuống cười với nàng, "Bởi vì ta thích nàng, bởi vì đây là lần đầu tiên ta thích người, bởi vì đây là lần đầu tiên ta chỉ nhìn thấy nàng lần liền muốn cưới nàng làm vợ. Hương nhi, nếu như ta vì vài câu lạnh nhạt của nàng mà buông tha nàng có nghĩa là ta đối với nàng phải là tâm, nhưng bây giờ nàng cũng nên biết ta đối với nàng rất là nghiêm túc."

      "Nhưng ta thích huynh!"

      Chính mình ràng tới như vậy mà chẳng những thương tâm mà ngược lại còn đùa bỡn nàng, giống như chỉ cần thích nàng là đủ rồi, thèm quan tâm nàng có thích hay , Ngưng Hương đột nhiên muốn thông cảm cho nữa, nàng trực tiếp trừng mắt với .

      Vẻ mặt Lục Thành vẫn thay đổi, bên trong đôi mắt hoa đào u quang di động, chăm chú nhìn vào cặp mắt hạnh tức giận của nàng, " thích ta vì sao nhìn thấy ta liền đỏ mặt?"

      ngốc, nhìn ra được tâm tư của nàng đối với , cho dù thích cũng có cảm tình, cho nên mới cố gắng làm cho nàng mau chóng thích mình.

      Ngưng Hương chợt cảm thấy chột dạ, nghĩ muốn tiếp tục cây ngay sợ chết đứng trả lời nhưng nhất thời lại tìm tìm được lý do nào khác tốt hơn.

      Vì sao nhìn lại đỏ mặt?

      Bởi vì vô cùng tuấn mỹ, bởi vì cặp mắt hoa đào phong lưu đa tình, bởi vì những lời trêu cợt kia của khiến cho nàng tâm hoảng ý loạn sao?

      Nhưng đối mặt với cái nhìn chăm chú của Lục Thành, Ngưng Hương chỉ có thể lắp bắp trả lời: "Bởi vì huynh, huynh khinh người quá đáng..."

      "Ta bắt nạt nàng khi nào?" Lục Thành bước tới lần nữa, hầu như là sắp dán vào nàng.

      Ngưng Hương lui về phía sau co lại, cảm nhận được hơi thở của nam nhân phả vào mặt nàng, chống lại đôi mắt hoa đào bá đạo vô lại, tâm Ngưng Hương nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy khí nóng dâng trào, "Huynh, huynh..."

      "Hương nhi, ta mới chỉ bắt nạt nàng lần." Lục Thành cúi đầu xuống nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của nàng , "Hôm nay xem như là lần thứ hai."

      xong để cho nàng có cơ hội trốn tránh, mạnh mẽ dang tay ôm lấy nàng, hai cánh tay như hai gọng sắt, tay nắm lấy hai cánh tay cùng eo nhắn của nàng, tay kia bá đạo chế trụ cái gáy của nàng, đôi môi nóng hổi trong nháy mắt liền đè lên môi nàng.

      Ngưng Hương giật mình theo bản năng giãy giụa lại ngời bụng lại giống như bị cái trụ gì đó sít sao đâm vào .

      Như cây gậy lớn, cách quần áo mỏng manh mùa hè dùng sức đâm vào bụng nàng.

      Ngưng Hương cứng người rồi.

      Chỉ chớp mắt cái nàng còn sợ hãi nữa, đại khái là bởi vì quá khoa trương, Ngưng Hương chỉ có loại cảm giác chân thực.

      sao có thể nhanh như vậy ... đứng dậy?

      Sao có thể giống như... bức người như vậy?

      Ngưng Hương phải là nương hoàn toàn biết gì đến chuyện lập gia đình, nàng bị buộc cảm thụ qua Bùi Cảnh Hàn, Bùi Cảnh Hàn là võ tướng, thân thể rắn chắc, đủ dọa người nhưng ngờ Lục Thành so sánh Bùi Cảnh Hàn còn dọa người hơn vậy? Tựa như đường về nhà gặp được con chó điên bình thường đủ khiến người khiếp sợ, nếu như đột nhiên rớt xuống con so với người còn cao hơn khẳng định lúc trước chỉ là hoảng hốt còn sau đó mới là sợ hãi.

      Trong lúc tiểu nương bị dọa đến ngây ngốc, Lục Thành trải qua lần kinh nghiệm nhanh chóng bắt được chiếc lưỡi đinh hương trong miệng nàng, giống như sợ nàng trốn mà vội vã quấn lấy, kéo về hướng mình.

      Ngưng Hương bị động tác thô lỗ của gọi lý trí trở về.

      Cho dù đối với Lục Thành, nàng căm ghét giống như Bùi Cảnh Hàn nhưng Ngưng Hương cũng đều chán ghét loại cướp đoạt này. Nửa người tránh né được, đúng lúc này đầu gối của nàng giãy dụa thoát ra khỏi lại vừa vặn dừng lại giữa hai chân , nương nóng lòng muốn đào thoát nghĩ gì thêm liền hạ thấp cơ thể nàng xuống, cao nâng đầu gối hướng lên .

      Gần như chỉ mới đụng phải nam nhân lập tức liền buông lỏng miệng nàng ra, hai tay giam cầm eo nàng cũng chống đỡ giường đất.

      Cuối cùng cũng thoát ra được, Ngưng Hương lập tức đẩy ra.

      "Đừng... động." Lục Thành chống đỡ người nàng, đầu rũ xuống, cơ hồ sắp chôn thẳng vào trong ngực nàng, Ngưng Hương nhìn thấy vẻ mặt , chỉ nghe được hai chữ ngắn ngủi đau đớn của , còn có tiếng hít sâu.

      Ngưng Hương vội vã thoát thân, đâu để ý gieo gió gặt bão thôi, nàng nghiêng người nghĩ thoát khỏi cánh tay chạy .

      "Ta kêu nàng đừng động!" Lục Thành đau muốn chết, còn tính nhẫn nại dụ dỗ nàng nữa, tay đè người nằm ở giường, khó khăn nâng thắt lưng lên, đầu mạnh nằm xuống bụng nàng, từng ngụm từng ngụm thở dốc, "Dừng lại lát."

      Lúc chuyện tay chống đỡ giường, tay che lại chỗ trọng yếu để đỡ cho nàng lại nghĩ tới chuyện hạ xuống cước nữa.

      nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn lại đau đớn của bản thân, đau như nước biển dâng triều, lúc bị nàng đá trúng lúc đau đớn chỉ mới xông lên, bây giờ lại có xu hướng đau lên cao hơn nữa, liên tục chậm rãi, đau đến nỗi cái trán Lục Thành mồ hôi toát ra, ướt hết quần áo của nàng.

      Mồ hôi thấm ướt áo thấm vào bộ ngực mềm mại đời này còn chưa bị người khác chạm qua, hô hấp nam nhân còn nặng nề thổi vào, thổi đến nỗi Ngưng Hương khống chế được mà run sợ.

      Nhìn nóc nhà gỗ màu nâu, lại cảm giác được sức nặng nam nhân thân thể mình, nước mắt Ngưng Hương tuôn như suối trào.

      Ở Hầu phủ bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt, về nhà Lục Thành cũng dần dần đếm xỉa tới trong sạch của nàng, vì sao bọn họ để cho nàng qua sống yên ổn qua ngày đây?

      Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng lại khóc to hơn.

      Lục Thành nghe thấy nàng khóc liền nhíu mi, chịu đựng đau đớn khàn giọng hỏi nàng, "Thiếu chút nữa người chết chính là ta, ta khóc mà nàng khóc cái gì?"

      Tiểu nương thèm để ý tới , khóc lại càng hăng say hơn, gò má đè nặng bụng nàng run lên cái.

      Lục Thành đành lòng thử ngồi thẳng lên, mới động chút liền đau, còn biện pháp chỉ đành phải tiếp tục đè nặng lên người nàng, xác định nàng có ý thêm cho lần đầu gối nữa lúc này Lục Thành mới nâng tay phải lên, vỗ nhàng vào eo nàng, "Được rồi được rồi, ta, ta chỉ là tức giận do nàng trốn tránh ta thôi, lần sau như vậy nữa."

      cũng phát nàng đặc biệt kháng cự mỗi khi muốn thân mật với nàng. Lúc chuyện hoặc là hù dọa khuôn mặt nhắn nàng hoặc trắng bệch hoặc mắc cỡ đỏ ửng, mặc kệ như thế nào nhìn thấy cũng rất ngoan ngoãn, thực giống như con thỏ, mềm mại khiến người khác thích, chỉ khi vừa đụng vào nàng nàng lập tức biến thành con thỏ bị người xách lên, lắc lắc thân thể lộ ra bốn cái móng vuốt cào người, làm cho người kia đổ máu gọi là thỏ.

      "Lục đại ca, huynh thực ta sao?" Ngưng Hương lấy tay áo che kín mắt, nghẹn ngào hỏi .

      " thích nàng mỗi ngày muốn gặp nàng làm gì?" Cơn tức Lục Thành lại vọt lên, chống giường thờ phì phò từ từ đứng lên, khom lưng xuống nhìn chằm chằm nàng, "Hương nhi, nàng thực nhìn ra ta có tâm với nàng hay ư?"

      Ngưng Hương khóc thành tiếng, trước tiên từ từ ngồi dậy mới cúi đầu khóc lóc kể lể đạo lý, "Huynh thực ta vì sao suy nghĩ cho ta? Như huynh mỗi ngày đến hàng xóm ta thế nào? Huynh là nam nhân huynh quan tâm nhưng ta quan tâm, chẳng lẽ huynh chỉ lo chính mình mà mặc kệ ta bị người khác chỉ chỏ bóng gió sao? Còn huynh nữa, huynh, chẳng lẽ huynh thích ai có thể để ý tới suy nghĩ của nàng mà vẫn muốn bắt nạt nàng sao? Huynh coi ta là cái gì? Muốn nữ nhân như vậy vì sao huynh vào trong thành ? Bên trong thành có rất nhiều nơi..."

      đến đây lại được nữa, bụm mặt khóc thút thít.

      Lục Thành dựa vào cánh cửa ngơ ngác nhìn nương thương tâm khóc rống lên.

      Nàng , giống như cũng có lý.

      Mặc dù lấy cớ thả ưng đón A Mộc lần lần hai có gì, nhưng nhiều hơn sao, người khác cũng phải người ngu, sớm muộn gì cũng nhìn ra tâm ý của đối với nàng. Chúng phụ nhân nhàn rỗi chuyện gì làm thích nhất là hươu vượn, da mặt nàng mỏng như vậy làm sao chịu được? Về phần hôn nàng ôm nàng, chính ràng nhất, tức giận chỉ là cái cớ, cuối cùng chỉ là muốn ôm nàng, hôn nàng.

      Phần sau Lục Thành có thể chịu đựng sửa, chỉ là phía trước ...

      "Vậy nàng nàng thích ta, ta nếu theo quy củ tới tìm nàng chẳng phải là đời này đều có cách để nàng ta sao?" Lục Thành cũng có chút ủy khuất , "Nàng da mặt mỏng, ta tuyệt đối trông cậy nàng chủ động tiến gần ta, Hương Nhi nàng dạy ta , ta ngoại trừ tới tìm nàng còn biện pháp gì khác ?"

      Ngưng Hương nghẹn lại , hồi lâu lại rầu rĩ cầu khẩn : "Huynh thể đổi người thích được sao?" Nàng lại có cách nào đáp ứng .

      Lục Thành cười nhạt tiếng, "Nàng thích ta ta liền quay đầu thích người khác, vậy cũng gọi là thích sao?"

      đến nước này còn lời nào để nữa, Ngưng Hương lau nước mắt, cam chịu nhìn về phía , "Được, vậy huynh cứ tiếp tục đến , cùng lắm danh tiếng hư dậy nổi nữa ta chết được chưa?"

      tại ai thích ai còn quan trọng ? Hoàn toàn quan trọng, quan trọng là thể để người trong thôn bậy khiến Bùi Cảnh Hàn biết. Trong tháng tám Bùi Cảnh Hàn trở về nhất định đến tìm nàng, chẳng qua chỉ là vì trừng phạt nàng phụ lòng tốt của rồi cũng qua, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng là vì coi nàng là đồ đạc của , nhưng khi để biết Lục Thành muốn cướp người của , Bùi Cảnh Hàn nhen tức giận đối phó với đứa nha hoàn như nàng, nhưng đối xử với Lục Thành như thế nào?

      Ngưng Hương muốn thấy Lục Thành vì thích nàng mà gặp nạn.

      Nàng cũng thể đem tình hình thực tế cho Lục Thành, bởi vì có cũng vô dụng, Lục Thành tâm khí cao ngạo như vậy, chỉ vì câu của Bùi Cảnh Hàn liền mua chim ưng cho A Nam, nếu để cho Lục Thành biết hoàn toàn đấu lại thế tử Hầu phủ cướp người, Lục Thành nghĩ sao? Tiếp tục tranh đoạt sao, tranh đoạt như vậy còn có thể có thể liên lụy tới người nhà, biết khó mà lui có hận bất lực của mình ?

      Ngưng Hương muốn Lục Thành chịu loại thất bại này, lấy điều kiện của ở trong thôn là người rất nổi bật, hoàn toàn có thể cơm áo lo.

      Biết người này đối với mình là tâm nhưng lại thể lời khó nghe đuổi , trong lòng Ngưng Hương cũng rất khổ sở, nàng nhắm mắt lại, nước mắt như hạt trân châu đứt dây rơi xuống.

      Lục Thành hiểu nỗi khó xử của nàng, chỉ là muốn thương nàng.

      dè dặt giơ tay lên, thử giúp nàng lau nước mắt, mới đụng phải mặt nàng tiểu nương liền mạnh mẽ quay đầu .

      Lục Thành vội vàng thức thời thả tay xuống.

      Nhìn nàng nước mắt càng ngừng rơi xuống, Lục Thành lại càng nên lời, phía dưới đau đớn tiêu tan, từ từ di chuyển tới đối diện nàng, thành khẩn nhìn nàng khóc như mưa, "Hương nhi, gả cho ta , thành thân rồi có người dám xấu nàng, ta cũng đối với nàng tốt, ta kiếm được bạc đều giao cho nàng quản, nàng cái gì ta làm cái đó. Đến nhà ta nàng cũng cần làm gì, Nhị đệ nấu cơm giặt giũ quần áo, Tam đệ chăm sóc A Nam, chăn dê, trồng trọt việc nhà cần nàng nhúng tay, nàng chỉ cần an tâm hưởng phúc là được. Đúng rồi, nếu A Nam lớn lên dám nghe lời nàng ta liền xây nhà ở thôn khác cho , để qua đó..."

      "Huynh đừng nữa..."

      móc trái tim ra cho nàng, Ngưng Hương khóc thành tiếng.

      Bùi Cảnh Hàn đối tốt với nàng, bắt nạt nàng là hy vọng nàng cam tâm làm thiếp thất của , còn Lục Thành là lòng muốn cùng nàng chung sống qua ngày.

      Có mấy nam nhân chịu cực khổ kiếm tiền cho nàng giúp nàng chuộc thân? Có mấy nam nhân vì biết nàng nhanh chuộc thân mà liên tục nhiều ngày sai bảo đệ đệ ruột đến ven đường bất chấp trời hè nóng bức đợi nàng, sau đó ngày hôm sau liền chạy tới thăm nàng?

      Hai đời, chỉ gặp được duy nhất Lục Thành.

      Nếu như có Bùi Cảnh Hàn, Ngưng Hương nguyện ý, nguyện ý sống cùng , nhưng Bùi Cảnh Hàn tháng tám trở về.

      "Đừng nữa, ta muốn, ta..."

      "Vậy chúng ta đính hôn trước được ?" Lục Thành lùi bước , cầu khẩn nhìn nàng, "Hương nhi, ta biết nàng còn , A Mộc cũng còn , là ta quá nóng nảy, vậy chúng ta đính hôn trước, đính hôn xong ta tới tìm nàng, hoặc là giúp nhà nàng trồng trọt thu hoạch hoa mầu, người khác chọc bậy, nàng có được hay ?"

      Ngưng Hương chỉ khóc, còn muốn lắc đầu nhưng Lục Thành đột nhiên giơ tay lên, sợ nàng phản cảm, hai tay chỉ giữ chặt đầu nàng, có đụng vào nàng mặt.

      Nàng mờ mịt nhìn , mắt hạnh rưng rưng, điềm đạm đáng .

      Lục Thành cực kỳ đau lòng nhìn nàng, giọng lại dịu dàng trước nay chưa từng có, "Vậy nàng cho ta biết, đến cùng là vì sao nàng lại khóc?"

      phải là tức giận phải là phiền chán, cũng phải là bị bắt nạt ủy khuất, chỉ là khóc, khóc khiến hoảng hốt.

      nhìn thẳng vào mắt nàng, Ngưng Hương cũng nhìn thấy trong mắt tràn đầy thương .

      Chưa bao giờ có người nam nhân nào nhìn nàng như vậy, giống như nàng so với cái gì cũng đều quan trọng hơn.

      "Lục đại ca..." Ngưng Hương nhịn được nữa, nhào vào trong lòng người nam nhân mà cho dù nàng rất nhiều lời hung ác cũng đuổi được .

      Lục Thành ngốc rồi, cứng ngắc cúi đầu xuống, thể tin được nàng ôm mình.

      Nhưng nương ôm chặt phải là nàng là ai?

      Hoa tâm nở rộ, Lục Thành tay chân luống cuống, hồi lâu sau mới thử thăm dò ôm lại nàng, nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng, "Hương nhi, nàng đáp ứng ta rồi sao?"

      nương trong lòng lại lắc đầu.

      Lần này Lục Thành sốt ruột nữa bởi vì biết trong lòng nàng cũng nguyện ý .

      "Lục đại ca, huynh, huynh chờ ta thêm hai năm nữa được ?" Ngưng Hương nhàng tránh ra khỏi cái ôm của , đứng đất cúi đầu , "A Mộc còn , ta muốn lập gia đình quá sớm, hơn nữa ta vừa trở về vẫn chưa có nhiều thời gian lại được làm nương Từ gia, ta..."

      "Được, vậy chúng ta đính hôn trước." Chỉ cần nàng nguyện ý, vài năm Lục Thành cũng chịu chờ.

      Ngưng Hương vẫn lắc đầu, khó xử lát mới miễn cưỡng nghĩ đến lý do, "Ta cũng muốn đính hôn quá sớm, nương đính hôn rồi ra cửa bất tiện..."

      xong, hồi lâu cũng nghe thấy gì nữa.

      Ngưng Hương biết Lục Thành suy nghĩ gì, thấp thỏm ngẩng đầu, sau đó liền đối mặt với Lục Thành nhăn lông mi dài.

      " được hôn, còn phải lo lắng thanh danh của nàng, vậy ta làm thế nào mới gặp được nàng?" Tâm nguyện được thực quá đột ngột, đột nhiên Lục Thành bắt đầu suy nghĩ lung tung, hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, "Đây có phải là kế hoãn binh của nàng ? Trước tiên dụ ta tới tìm nàng, sau đó nàng vụng trộm gả cho nam nhân khác đúng ? Hương nhi, ta cho nàng biết..."

      "Ta cũng có tâm tư nhiều giống như huynh đâu!" lại hươu vượn, Ngưng Hương giận suy đoán của , nghiêng đầu hướng phía bên cạnh vài bước.

      "Vậy chúng ta làm sao gặp mặt?" Lục Thành đuổi theo hỏi.

      Ngưng Hương đỏ mặt, xoay người về phía giường, giọng như muỗi kêu, "Chúng ta, ruộng hai nhà chúng ta kề bên nên dù sao cũng có thể nhìn thấy... Dù sao, cho huynh lại đến nhà chúng ta ."

      Lục Thành vui, thời điểm trồng trọt chỉ có vài ngày, số lần quá ít.

      Vừa muốn tranh cãi tiếp đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của A Nam, giống như tức giận với ai, ngay sau đó liền nghe Từ Thu Nhi cất giọng : "Tỷ tỷ, muội dẫn A Nam tìm vòng, tỷ núp cho kỹ được ?"

      Thấy tiểu tử nóng nảy, Ngưng Hương lập tức muốn ra ngoài.

      "Đợi chút." Lục Thành níu lại nàng, đưa tay muốn ôm, "Nàng, nàng làm đau ta, để ta hôn nàng cái ta tha thứ cho nàng."

      vất vả dụ mới dỗ được nàng thích , bây giờ hôn nàng tính là bắt nạt nàng chứ?

      Giọng của giống như quan lớn ra vẻ độ lượng, Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, hung hăng đẩy phen, nghiêng đầu liền ra ngoài tìm A Nam .

      Tha lỗi hay mặc kệ, có bản lĩnh tức giận cả đời cũng đừng đến tìm nàng.


      Lời của editor: Huhu đọc sơ qua thấy hay nên cố edit, ai ngờ lèo 9 trang word, khóc ròng, huhu….

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      công nhận da mặt a dày , mà cg nhờ thế mà tiến thêm dc 1 bc, hihi

      thanks @misa cực khổ edit:yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      misa, ChrisTrâu thích bài này.

    3. Lạc Duyên

      Lạc Duyên New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      13
      Càng ngày càng hấp dẫn :yoyo19:
      Thanks bạn @misa nhìu nhén:yoyo14:
      misaChris thích bài này.

    4. ngocthuy033

      ngocthuy033 New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      1
      :hoho::hoho: quá là vô sĩ
      misa thích bài này.

    5. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Co hang. Co hang. Cam on nang@misa nhe. Thuong nang nhieu lam. Nang thi vat va nhung minh doc thi hoi bi suong :yoyo36:
      Last edited: 29/5/16
      misa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :