Ngày này, không cách nào vượt qua - Thiên Như Ngọc

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      [​IMG]
      (Tranh của Y Xuy Ngũ Nguyệt)
      Truyện: Ngày này, có cách nào vượt qua

      Tên tác giả: Thiên Như Ngọc

      Thể loại: cổ đại, nữ phẫn nam trang

      Số chương : 91

      Tên Editor: Jun

      Tiến độ: Rất nhanh, mình tốc độ lắm

      Email: [email protected]



      Mở đầu:

      Hoàng đế Tấn quốc bị đau nửa đầu.
      thế hệ nịnh thần Tạ Minh Quang sắp thẳng cẳng, lại nằng nặc chịu buông vị trí thừa tướng kế vị. Hôm nay lại có tấu chương đệ lên, muốn đem vị trí thừa tướng kế vị cho tôn tử của mình.
      Đây quả là vô sỉ!
      Toàn bộ Đại Tần có ai biết Tạ gia quyền khuynh thiên hạ nhưng lại thịnh dương suy? Cháu chắt nhà Tạ Minh Quang này đều được việc gì hết, con trai độc nhất của suốt ngày trầm mê tiên đan (Jun: giống như thuốc phiện đó), chết còn sớm hơn cả , dưới gối vẫn chưa có con nối dõi.
      Hoàng đế day day thái dương xem xét tấu chương, nghĩ nát óc cũng nhớ Tạ gia ở đâu ra tôn tử?
      Tạ Minh Quang cũng trình bày ràng trong tấu chương, rằng con tính tình phong lưu, thời trẻ từng gạt người nhà cùng nữ tử bình dân mà sinh ra đứa , tên gọi là Tạ Thù, đón về nhà cũng tám năm nay.
      Ở Đại Tấn, quan lại và dân thường được phép kết hôn, Tạ Quang Minh cảm thấy tôn nhi xuất thân thâp kém, vẻ vang gì, nên vẫn dám cho hoàng đế biết, giáo dưỡng vài năm liền cho tiến vào quan trường, nay Tạ Thù giữ chức môn hạ tỉnh thị trung, làm quan tính tình cẩn trọng, thế mới dám đánh tiếng.
      Tóm lại, Tạ thừa cảm thấy bản thân sắp ra , mà thừa tướng vị thể nắm chắc. liền bất chấp tất cả, quyết đem bằng được tôn nhi ngồi lên vị trí thừa tướng, còn ra vẻ khiêm tốn: thỉnh bệ hạ chấp nhận dùng.
      "Hoang đường!" Đại Tấn đặt nặng vấn đề dòng dõi con ông cháu cha, hoàng đế cũng ngoại lệ, liền nổi trận lôi đình, tức giận ném tấu chương xuống đất: " Khá lắm hổ là Tạ tướng! Tạ Thù người chảy dòng máu thứ dân, im hơi lặng tiếng mà làm thị trung! Nay còn muốn bước lên trời làm thừa tướng? Hừ, xem ra lão già kia có bản lĩnh, cắn quyền lợi nhả! Trong mắt lão còn coi trẫm là hoàng đế hay ?"
      Mọi người cúi đầu, cả triều đình yên lặng như tờ.
      Hoàng đế nhớ ra mấy đại thế gia ra trong triều sớm bị Tạ gia mua chuộc, nay bách quan cơ hồ có tới nửa là người Tạ gia, nhất thời tức điên máu huyết nghẹn cổ họng, suýt nữa xỉu.
      Tạ lão thừa tướng hổ là thiên hạ đệ nhất nịnh thần, chỉ còn hơi tàn cũng cứng rắn quyết so cùng hoàng đế, kêu gọi quan viên tâm phúc của Tạ gia ngày ngày luân phiên quấy rầy hoàng đế, tấu chương cứ liên tục đệ lên, người trước ngã xuống, người sau bất khuất tiến lên.
      Xem ra, tân thừa tướng họ Tạ lão chịu nhắm mắt.
      "Trẫm tức chết, tức chêt....." Hoàng đế tức giận đến râu tóc run rẩy, thấy được triều thân đáng tin cậy, đành tới cầu kiến thái hậu ở Thọ An cung.
      Thái hậu nhìn , mân mân tràng hạt trong tay, khẽ thở dài:" Hoàng nhi, theo ai gia, vẫn là kêu Vũ Lăng vương hồi kinh ."
      Vũ Lăng vương là cháu trai thái hậu, là vương gia khác họ vì có chiến công mà được sắc phong. chiến công hiển hách, lại hiểu biết sâu sắc lòng dân, Tạ Minh Quang sao có thể dung , mấy năm trước thiên hạ thái bình, liền tìm cớ đưa trấn biên cương. Cho nên thái hậu vừa là hòang đế lập tức hiểu .
      "Ý mẫu hậu muốn Vũ Lăng vượng trở về kiềm chế Tạ gia?"
      Thái hậu trước kia từng buông rèm nhiếp chính, xử lý chính thể coi thường, gật đầu :"Ta Mình Quang tuy mất , nhưng uy thế vẫn còn, lúc này e rằng thể động đến, vì vậy chi bằng lấy quyền thế ngang bằng áp chế. Huống chi Vũ Lăng vương chiến công hiển hách, chỉ Tạ gia, các đại gia tộc khác cũng phải dè chừng."
      Hoàng đế suy xét cặn kẽ, cảm thấy vô cùng có lý.
      Ngày hôm sau, triều đình hạ chiếu, Tạ tướng bệnh nặng, lui về tĩnh dưỡng, thừa tướng vị chuyển dao cho tôn tử Tạ Thù, gia phong lục thượng thư. Đồng thời triệu Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi về kinh, Phong đại tư mã.
      Tạ Minh Quang buông lỏng tâm tư, đêm đó hấp hối.
      Tạ Thù quỳ gối bên giường , nghe lời trăn trối.
      Lão gia tử hé môi, ra hơi, Tạ Thù đành ghé tai lắng nghe.
      "Nhớ kỹ... Có chết cũng được để bọn họ phát ... Ngươi là... là..."
      Tạ Thù nâng đầu lão gia tử, hết sức nghiêm túc :"Tổ phụ yên tâm, tôn nhi mỗi ngày đầu quấn ngực."
      "Ngươi..." Lão gia tử tức giận hai mắt trợn trắng, sĩ tốc sao có thể thốt ra những lời này, chút phong cách cũng có!
      Vì thế cuối cùng Tạ lão gia tử đến quốc gia đại , đến mấy lời lưu luyến, mà là:"Về sau được phép tới cái gì mà quấn ngực", vừa dứt lời đứt hơi.
      Đất nước mất vị quyền cao chức trọng, cả nước tiếc thương.
      Hoàng đế bệ hạ rơi vài giọt lệ tượng trưng, cũng tự mình viết điếu văn sao tình cảm, khiến người người cảm động rơi lệ, sau đó sai người gấp gáp may triều phục cho tân thừa tướng.
      Tạ Thù cắn răng quấn ngực, đem triều phục huyền sắc mặc lên người, búi tóc cẩn thận rồi đội mũ quan, tới chính giữa phủ Thừa tướng, trước mặt là người nhà Tạ thị cùng môn khách quan viên.
      "Tham kiến thừa tướng đại nhân!"
      Đại Tấn nhiều năm bị Tạ gia nắm giữ triều quyền , rốt cục cường thịnh, từ khi lập quốc tới nay mới có vị thừa tướng trẻ tuổi như vậy.
      Hai bên trịnh trọng, chỉ có tân thừa tướng lặng lẽ run vai.
      Áp lực lớn aaa...
      (Tác giả lên suy nghĩ của mình: chậc, ta lại trở về với truyện cổ đại! như thấy nào đây, lần này đổi phong cách, nếu ai thích Đại Lương vương triều, hẳn là thích bộ này. Truyện lấy bối cảnh Đông Tấn, nhưng truyện với lịch sử quá có quan hệ với nhau, tình tiết truyện hư cấu nên tra cứu vì có để mà tra đâu, tóm lại mọi người cứ coi truyện ).
      quỳnhpinky, Chris, 10125 others thích bài này.

    2. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Mong các bạn ủng hộ truyện nhé. Mình rất thích truyện cổ đại, đọc nhiều lắm rồi, trước đọc truyện này hay quá mà chưa có bản edit nên rất khó đọc, nên là quyết định tự edit lấy. Mình thấy bên trang khác có edit tới chương 8 hay 9 gì đó nhưng drop rồi, cũng có nhiều lỗi nữa nên thấy phí quá, truyện hay như thế mà. Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!
      Huyềnplussbội phương thích bài này.

    3. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 1:
      Năm hai mươi sáu Tấn Nguyên, bỗng xuất tượng dị thường. là ngày xuân mà đô thành Kiến Khang lại nóng khác nào hỏa lò, trời như thể có tới tám mặt trời, ánh nắng chói chang.
      phố, người ta đồn trời cao cảnh báo, tất cả chỉ vì trong triều có quân thần chuyên quyền, ám chỉ tân thừa tướng Tạ Thù.
      Mà Tạ Thù nghe xong chỉ cười "Haha".
      Đại Tấn quan và thứ dân khác biệt, mặc dù người có thân phận nghèo hèn có thể thông quá thi cử nâng đỡ mà tiến vào quan trường, nhưng từ trước tới nay vẫn lấy phẩm hạng gia thế mà đánh giá, cái gọi là "Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tốc", quan lớn có quyền hạn rất lớn.
      Mà Tạ Thù chính là người chảy dòng máu thứ dân, bỗng nhiên lại có thể kế thừa thừa tướng vị, đừng trong triều đình có người ưa mắt, trong dân gian cũng có người bất bình. Cho nên có nhiều đồn đại có gì đáng ngạc nhiên.
      Tạ Thù bản thân thèm để ý, vẫn ngày ngày phấn chấn tinh thần vào triều đáp lại mọi khinh thường, kế thừa con đường nịnh thần, kiên định tiến về phí trước.
      Ngày nắng gắt, cũng ít người ra ngoài đường hơn, xe phủ Thừa tướng hiên ngang đường rộng mà , càng thêm chói mắt.
      Dân chúng từng nhóm đứng dưới mái hiên xôn xao nghị luận, lời đầy khinh thường.
      Xe bỗng nhiên giảm tốc độ, mọi người sửng sốt, nghĩ rằng lời của mình bị nghe thấy rồi, người người đều lộ vẻ kinh hoảng, lại thấy màn xe bị chiết phiến vén lên, hé lộ ra dung nhan tuyệt diễm.
      Đôi mắt kia sáng ngời chứa ý cười, đẹp tựa sắc trời mùa xuân, nháy mắt đem tất thảy màu sắc cảnh đẹp trở nên nhạt nhòa.
      Đại Tấn có phong trào thích chưng diện, lại thích vẻ đẹp nhu, ngay cả nam tử cũng thoa phấn sức nước hoa. Tạ Thù tuy là phẫn nam trang, nhưng dáng người vốn thon dài, cao hơn nữ tử bình thường, thêm Tạ Minh Quang tám năm nay đều cố ý huấn luyện, giả mà như . Nàng vốn mặt mày tinh xảo, áo bào triều phục mặc người lại mang nét phong lưu, thanh tao ai sánh bằng.
      huyên thuyên mà quên khuấy đề tài chính, đám nữ tử thất hồn lạc phách, trong tay tiện có cái gì liền hướng xe nàng ném tới.
      Tạ Thù mỉm cười, buông màn xe, che lại vô số tình ý tâm tư nữ tử.
      Lại Tạ Thù, người hầu tên Mộc Bạch đưa mắt kiểm kê, chỗ khăn tay này cũng đủ làm cái sàng đan, trái cây cũng đủ ăn tới hơn mười ngày nửa tháng.
      ngờ về sau dị nghị giảm hơn phân nửa, Tạ Thù lại lấy được vô số tâm tư nữ tử.
      Đại Tấn khí lạc quan hẳn ra, bao lâu, lại có nhóm nương đứng ra bảo vệ uy danh cho Tạ Thù, tuyên bố ai dám thừa tướng xuất thân tốt, các nàng cho kẻ đó đẹp mặt!
      Thời tiết nóng đòi mạng, Mộc Bạch dấp khăn ướt lau mặt cho Tạ Thù, đắc ý :"Thanh danh công tử truyền khắp kinh thành, thuộc hạ thấy, sánh ngang ngài cũng chỉ có Vũ Lăng vương mà thôi."
      Tạ Thù ban đầu còn có chút phấn chấn, kết quả nghe xong câu này xìu xuống.
      Vũ Lăng vương nắm giữ gần nửa binh quyền trong thiên hạ, ngay lúc này hoàng đế triệu hồi nhất định có ý tốt.
      Chuyện này cũng là tại lão gia tử, lúc trước nên chèn ép người ta quá đáng như thế, còn lại là thời điểm người ta sắp thành gia lập thất.
      Vũ Lăng vương trước bị đuổi ra biên cương, sau lưng tân nương liền bệnh mà chết. Cái này tốt quá rồi, ai ai cũng là Tạ thừa tướng chia rẽ uyên ương, Vũ Lăng vượng hận người Tạ gia mới là lạ!
      Tạ Thù hung hăng quạt quạt, đầu đầy mồ hôi, với Mộc Bạch: "Đặt mua chút quà đưa tới đại Tư Mã phủ ."
      Mộc Bạch là người Tạ Minh Quang đưa tới, đối với Tạ gia mực trung thành, Tạ gia vốn bá đạo, cho nên vừa nghe lời này liền mân mê miệng:"Công tử làm gì vậy? Ngài sợ sao?"
      Tạ Thù thu quạt gõ vào đầu :"Người cầm bút làm sao vượt qua đao thương được, đừng lời vô nghĩa, mau !"
      Tin tức Vũ Lăng vương hồi kinh sớm lan truyền, toàn bộ dân chúng kinh thành đều nhao nhao nghị luận, những tâm hồn thiếu nữ còn chưa bị Tạ Thù mê hoặc lòng nghe ngóng tin tức.
      Ngày ngày vẫn cứ tự nhiên mà trôi qua, thành Kiến Khang khôi phục vẻ xuân phong thoải mái, mà đội ngũ Vũ Lăng vương cũng vừa đến ngoài thành.
      Dân chúng tán thưởng, hổ là Vũ Lăng vương, vừa tới thời tiết tốt hẳn lên a!
      Ngược lại Tạ thù quạt càng lúc càng mạnh, muốn đòi mạng a, Vũ Lăn vương rất được lòng dân, còn là thời cơ tốt phụ trợ nàng gian nịnh hoành hành.
      Ngày Vũ Lăng vương vào thành, đường được vẩy nước quét dọn từ sớm, ngã tư đường hai bên chật ních người vây xem.
      đầu là đội nhân mã, giơ cao cờ rồng,theo sau là quân lính bước mạnh mẽ đều tăm tắp. Thủ lĩnh ngồi lưng ngựa thân áo hồ phục, mày kiếm mắt sáng, theo sau đó là bốn con tuấn mã kéo xe ngựa.
      Dân chúng lên tiếng nghị luận, kia chắc chính là Vũ Lăng vương, bên trong xe ngựa là Tường mẫu phu nhân. Nhưng mà nhìn lại cảm thấy đúng?
      Nghe thuở Vũ Lăng vương xinh đẹp như châu ngọc, mỗi lần đường đều có đám người vây xem khen ngợi. Mà người ngồi ngựa này tuy rằng rất khá, nhưng Kiến Khang là đô thành, mỹ nam tử nhiều vô số, cũng phải dạng quá nổi bật.
      Dân chúng tốp năm tốp ba xì xào nghị luận......
      "Chẳng lẽ Vũ Lăng vương xuống sắc?"
      "Làm sao có thể! Theo ta thấy, Vũ Lăng vương là bị Tạ tướng quá ngang ngược dọa dám trở lại."
      "Ai!" Lập tức có tiếng nữ tử hét lên phẫn nộ:"Ai dám bậy về Tạ tướng nhà ta đấy! Bổn nương cho biết tay!"
      Người ủng hộ Vũ Lăng vương cũng lập tức hét lớn:"Gia nhà người cái gì, cũng chỉ là kẻ danh chính ngôn thuận! Thế nào? có điểm nào so được với Vũ Lăng vương của chúng ta? Vũ Lăng vương mới là Phong Hoa Vô Song!"
      "Được lắm, ngươi đúng là cái đồ có mắt tròng! Lại phúc, cắn !"
      "Đến đây, tưởng ta sợ ngươi chắc!"
      Loạn thành đoàn.
      Bên này loạn, bên kia cũng có người mất kiên nhẫn, muốn đến sát đội ngũ nhìn xem, cẩn thận lại bị đẩy ra ngoài, liên lụy mấy vị cấm quân ngăn đón phố cũng bị ngã sấp xuống, trường thương trong tay đụng phải bánh xe ngựa, ngựa lại chưa dừng, xe ngựa nhất thời bị kéo trật phương hướng, có thể làm người bị thương.
      Nam tử thân hồ phục vội vàng dục ngựa tiến lên xem tình hình, thấy người bên trong xem thò người ra, tay cầm roi da đỡ lấy trường thương.
      Mọi người nhìn chớp mắt, ánh mắt theo bản năng theo dõi roi da vung lên, đến khi trường thương bị hất ra mới phản ứng kịp, lại đưa mắt nhìn xe ngựa nhưng người nọ sớm ngồi trở về trong xe, mảnh góc áo cũng lộ ra.
      Nam tử mặc hồ phục lập tức xuống ngựa, tay đặt kiếm, sải bước tới. Tên cấm quân ngã sấp cùng dân chúng sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu, quỳ mặt đất cầu xin tha thứ.
      "Thôi, Phù Huyền." Bê trong xe truyền ra giọng nam trầm thấp nam tính, động lòng người.
      Nam tử được gọi là Phù Huyền đành lui về, xoay người lên ngựa, vỗ ngựa dẫn đoàn tiếp.
      "Vị kia mới là Vũ Lăng vương?" Dân chúng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
      Tạ thù ngồi trong thư phòng uống trà, nghe Mộc Bạch bẩm báo xong, nhíu mày :"Vũ Lăng vương thần bí."
      Mộc Bạch tỏ vẻ khinh thường:"Tỏ ra nguy hiểm thôi!"
      Tạ Thù chậc lưỡi, thèm để ý :"Xem ra đúng là mỹ nam tử."
      "Vẫn kém xa công tử!"
      Tạ thù liếc mắt tán thưởng:"Người cũng tinh mắt."
      Vũ Lăng vương trở về, hoàng đế vui vẻ, nghe hôm đó liền triệu vào cung đàm đạo chuyện thâu đêm.
      Hai vị đó mải đàm đạo ngủ, Tạ Thù cảm thấy nên lời. Hoàng đế xem nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Vũ Lăng vương lại có cừu oán với Tạ gia, hai vị kia ở cùng chỗ, chỉ sợ là chuẩn bị mấy chục kế sách đưa nàng vào chỗ chết đây?
      Ai, làm bậy, ngày này vượt qua thế nào đây a.
      Hoàng đế thức thâu đêm nên mệt mỏi, sáng hôm sau liền lên triều. Tạ Thù thực cảm tạ , ít nhất cần sáng sớm rời giường quấn ngực.
      Vui vẻ xuất môn, Mộc Bạch khe khẽ chào đón :"Công tử, Vũ Lăng vương vừa phái người đem quà ngài tặng trả lại."
      Mộc Bạch sớm bị "Tạ gia Đại Tấn bá đạo" quan niệm tẩy não, chút cũng biết tặng lễ cho Vũ Lăng vương là nịnh bợ mà tuyệt đối cho rằng là đem bố thí, cho nên tại người ta trả lễ, liền cảm thấy vạn phần khó chịu, còn đề nghị Tạ Thù gặp Vũ Lăng vương làm cho ra nhẽ.
      Tạ Thù cho rằng Vũ Lăng vương làm như vậy là cùng nàng phân ranh giới, bĩu môi :"Quên , tùy ."
      "Công tử..." Mộc Bạch ai oán vô cùng, ngài cũng dễ tính a!
      Sau đó Vũ Lăng vương vẫn rất bận rộn, mượn cớ nghỉ ngơi hồi phục tới vài ngày vẫn chưa lâm triều. Vốn Tạ Thù nghĩ tạm thời phải gặp , nhưng hoàng đế là sốt sắng, rất nhanh liền thể kiềm chế được nữa mà khoe khoang mình có người giúp đỡ, hạ lệnh trong cung mở thiết yến Vũ Lăng vương đón gió tẩy trần, bách quan phải đến đông đủ.
      Tạ Thù ở trong phòng chuẩn bị, vốn định mặc triều phục , nhưng lại đổi ý, Vũ Lăng vương muốn cùng mình phân ranh giới, làm gì cho nàng mặt mũi? Nên sĩ diện được liền sĩ diện, kêu Mộc Bạch lấy y phục hàng ngày lại đây.
      Mộc Bạch tinh thần phấn chấn, thấy nàng dâng trào ý chí chiến đấu như thế vô cùng vui mừng.
      Yến hội bắt đầu giờ Dậu, Tạ Thù cố ý tới muộn, vừa tới cửa cung, bách quan dĩ nhiên ở đó, thấy nàng nhất loạt hướng nàng hành lễ.
      Thừa tướng đặc biệt được phép ngồi kiệu vào tới đạo thứ nhất. Ta Thù ngồi trong xe, ngay cả mặt cũng chưa lộ ra. Lão gia tử có được uy danh như thế, đương nhiên nàng phải bắt lấy cơ hội mà cáo mượn oai hùm.
      Tới đạo thứ hai , Tạ Thù xuống xe, thấy cung nhân tới đón, Mộc Bạch liền lui về.
      Nàng bước , từ đây thấy xa giá chậm rãi tới, chắc là vị hoàng tử nào đó. bao lâu, xe bước xuống nam đồng ước chừng mười tuổi, chính là cửu hoàng tử.
      Tạ Thù sửa sang lại trang phục hành lễ:"Tham kiến..."
      "Phi!" Cửu hoàng tử hung hăng phi ngụm, đánh gãy câu của nàng:"Hóa ra là tên thứ dân này, giả vờ giả vịt ra vào cung đình, người mà cũng xứng sao?"
      Hai bên kinh hãi, Tạ Thù cũng có chút giật mình. Cửu hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, ngày thường được sủng mà kiêu, nhưng ban ngày ban mặt quang minh chính đại mà chế nhạo nàng thế này đúng là ngoài sức tưởng tượng.
      Nàng suy nghĩ, giật mình nhớ lại trước kia hoàng đế đề nghị phế thái tử mà lập cửu hoàng tử nhưng bị Tạ Minh Quang cản trở.
      Khó trách, nay lại trở thành kẻ thù.
      Cửu hoàng tử còn chưa hết giận, hung hăng đụng nàng chút. Tạ Thù bất ngờ kịp phòng bị, lảo đảo ngã xuống, xiêm y mắc vào bánh xe ngựa.
      Bên cạnh cung nhân sợ chết khiếp, cuống quýt tới đỡ, bỗng nhiên lại lui xuống.
      Tạ Thù kinh ngạc, bàn tay nâng nàng đứng dậy, góc áo bị mắc vào bánh xe ngựa liền "Tê" tiếng bị chém đứt.
      "..." Nàng biết nên cái gì mới đúng, quay đầu nhìn người nọ, thấy người đó ánh mắt sáng ngời, nhất thời sợ tới mức cổ co rụt lại.
      "Tham kiến Vũ Lăng vương." Tả hữu cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
      tốt, Tạ Thù nhếch khóe miệng, vừa tới gặp, đúng là tốt quá mà!​

    4. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 2:

      Vũ Lăng vương cũng mặc triều phục, thân quần áo thêu thơ, áo choàng đường viền Sương Bạch, tư thái nhàn nhã tự đắc, bên hông còn đeo thanh trường kiếm.
      Hoàng đế bất công quá đáng, cư nhiên còn cho phép mang bội kiếm lại trong cung. Tạ Thù oán thầm trong lòng, Vũ Lăng vương thu hồi kiếm, quay đầu lại nhìn, nàng cảm giác nao nao.
      Người đời Vũ Lăng vương Vệ Ngật Chi thuở được gọi là người ngọc, trước nàng cũng chỉ xem như lời đồn đại, lúc này đây thấy được người mới thấy đúng như người ta ví.
      Mày như sông núi, mi đẹp biết lấy gì để hình dung, chỉ đứng nhưng cũng khiến người ta cảm giác như đui mù. Vạt áo bay bay trong gió, váy dài , đều ý vị phong lưu nên lời, chỉ ánh mắt cũng khiến lòng người rung động.
      Nghe Kiến Khang từng có người "Viễn Sơn ra tụ chi tư, Kiểu Nguyệt Xuất Vân chi mạo", quả là quá đúng !
      "Tham kiến Tạ tướng." Vệ Ngật Chi nâng tay hành lễ, cử chỉ đoan chính tao nhã.
      Tầm mắt Tạ Thù ở mặt quét vòng, nhịn đau phủ định đánh giá của Mộc Bạch với , thi lễ:"Vũ Lăng vương có lễ."
      Cửu hoàng tử ở bên khó chịu, hướng Vệ Ngật Chi :"Trong Khanh ca ca, huynh sao lại giúp ? Cái tên gian thần..."
      "Điện hạ nhanh gặp bệ hạ ." Vệ Ngật Chi đánh mắt mấy cung nhân, cửu hoàng tử lập tức bị dỗ mất.
      quay đầu nhìn thoáng qua vạt áo Tạ Thù, vẻ mặt ôn hòa:"Mới vừa rồi cử chỉ của bổn vương cũng là bất đắc dĩ, Tạ tướng chớ trách. biết Tạ tướng có chuẩn bị xiêm y để thay , bổn vương có bộ, chỉ sợ Tạ tướng ghét bỏ."
      "Làm sao có thể chứ?" Tạ Thù ngoài cười như trong cười :" Vũ Lăng vương chê bổn tướng là tốt rồi."
      " chi vậy, Tạ tướng quá khách khí." Vệ Ngật Chi vẫn cười tủm tỉm, lập tức phân phó cung nhân thỉnh Tạ Thù lên xe ngựa mình thay quần áo.
      Tạ Thù lời cảm tạ rời , bộ dáng thản nhiên.
      Xe ngựa của nàng khí phái xa hoa là thế mà ngờ tới Vệ Ngật Chi thân là Vũ Lăng vương kiêm đại Tư Mã, kiệu lại chỉ ở cấp bậc quan ngũ phẩm.
      Chậc, nếu phải nhân phẩm cao thượng, đó là cố ý đối lập với nàng, bên Hiền vương bên là nịnh thần, thấy cao thấp.
      Giảo hoạt a!
      Tạ Thù lệnh cho cung nhân canh giữ ở ngoài xe, lên xe thay quần áo. Bên trong xe quả nhiên chuẩn bị xiêm y, vẫn còn mới tinh, cực kì bình thường. Nhưng so với xiêm y của nàng trước khi tiến vào Tạ gia còn tốt hơn rất nhiều.
      Nàng mỉm cười, chút do dự thay vào.
      Đến thiết yến thông quang điện, tiểu thái giám xướng danh suýt nữa nhận ra Tạ Thù.
      Vệ Ngật Chi so với nàng cao hơn nửa cái đầu, bả vai so với nàng cũng rộng hơn, quần áo của mặc người nàng trông rộng thùng thình, ngược lại trông càng phong lưu phóng khoáng. Nhưng ràng là quần áo của thứ dân.
      Tạ Thù vẫn chưa để ý tới, thẳng tới trong điện.
      phen trì hoãn, bọn quan viên theo sau nàng lúc trước giờ theo cửa sau nhập điện, đều ngồi cả xuống. Lúc này thấy nàng tiến vào, người người đều giương mắt khiếp sợ lên nhìn.
      Tạ Thù chút hoang mang, tay phải nâng lên, môi khẽ ho tiếng, hai bên lập tức bừng tỉnh, người người đứng dậy hướng nàng hành lễ.
      Hoàng thượng ngồi ngay ngắn phía , thấy trang phục của nàng như vậy, nhíu mày :"Tạ tướng, ngươi tới muộn cũng đành, nhưng sao lại ăn mặc trang trọng như thế? Vũ Lăng vương vừa về đến, người đứng đầu bách quan, như thế mà là đãi khách sao?"
      Tạ Thù biết ngay là muốn châm ngòi nổ, cười nhàng, đôi mắt sáng như ngọc, quét về phía Vệ Ngật Chi. cũng từ sau bàn nâng mắt nhìn nàng, ý cười dạt dào, có chút địch ý nào. Cửu hoàng tử bên cạnh lại nhịn được cười, còn muốn cười to.
      "Bệ hạ thứ tội, vi thần đường nhập cung gặp chút chuyện, vô ý làm hỏng xiêm y, thế nên mới tới muộn. Nay xiêm y này là Vũ Lăng vương tặng cho, vi thần hết sức cảm động..."Tạ Thù rung đùi đắc ý:"Vũ Lăng vương thân kiêm đại Tư Mã, quyền cao chức trọng, thế nhưng cuộc sống hết sức mộc mạc, chỉ có xe ngựa giản dị, ngay cả xiêm y cũng khác thứ dân, hổ là Đại Tấn lương thần, vi thần càng nghĩ càng khâm phục, là nên ban thưởng ngàn lượng hoàng kim."
      Hoàng đế choáng váng, ràng là nàng khâm phục, như thế nào lại muốn xì tiền ra?
      "Hoàng thượng cần ban thưởng, được bệ hạ ưu ái vi thần ghi nhớ trong lòng." Vệ Ngật Chi tiếp lời, lập tức xoa dịu tâm trạng hoàng đế. đánh giá Tạ Thù phen, ý cười càng sâu xa:"Xiêm y này mặc người Tạ tướng thích hợp, càng phù hợp với khí chất của Tạ tướng."
      mảng yên tĩnh, rốt cục cửu hoàng tử cũng nhịn được cười ha ha đứng lên. Thấy thế, quan viên có người cũng nhịn được mà cười, nhưng cũng phải nín nhịn dám ra tiếng.
      Tạ Thù sớm biết mình nhận chức thừa tướng chỉ chọc tới hoàng đế cùng mấy đại thế gia bất mãn, ngay tới cả tâm phúc Tạ Minh Quang cũng có người vừa mắt, cho nên Vệ Ngật Chi tới lần này, lập tức có người bắt đầu dao động.
      Thân phận là vấn đề, nhưng nàng ngay cả nữ phẫn nam trang còn dám, vấn đề huyết thống cũng chỉ là chuyện .
      "Lời này sao?"Nàng những tức giận, ngược lại còn hưng phấn,"Ai mà biết Đại Tấn ta trọng vọng danh sĩ phong lưu, trừ Lang Tà vương là Vũ Lăng vương. Nay ta mặc xiêm y của ngài ấy mà còn được khen, quả khiến ta được khen ngợi mà kính sợ. ngờ bổn tướng tầm thường mà lại có thể được ngài để mắt tới, hổ thẹn hổ then a."
      Mọi người đều giễu cợt nổi nữa.
      Tạ Thù xong hướng vị trí bên tay trái mà , chậm rãi thong dong, giống như ở trốn triều đình mà giống như giữa mười trượng rừng trúc, quanh mình hoa rơi rực rỡ, nàng tựa như nhiễm hồng trần, giống như tất thảy như nước chảy mây trôi.
      Vệ Ngật Chi từ nổi danh, mắt cao hơn đỉnh đầu, nay cũng kìm được mà nhìn nàng nhiều thêm vài lần.Thấy nàng ngồi ở vị trí đối diện, trong tay là cây quạt xòe ra che nụ cười nơi khóe miệng, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp , nhưng lại khiến hơi thất thần.
      hổ là hậu duệ Trần Lưu Tạ thị. nâng rượu, bên môi mang ý cười.
      Quá ba tuần rượu, hoàng đế vẫn nhớ tới cừu oán với Tạ Thù, liền đề nghị bày ra trò gì đó giải trí, chính là muốn nhắm vào nàng.
      Cửu hoàng tử cũng buông tha cho Tạ Thù, cùng với Vệ Ngật chi có giao hảo, cho rằng Tạ Thù vừa rồi là khoe mẽ được Vệ Ngật Chi quan tâm, cố ý thay y trút giận, liền đề nghị:"Ngày hôm trước phải phụ hoàng muốn hàng năm triều thần đều nên giảng chiến tích sao? Theo nhi thần thấy nên bàn cả tác phong. Hôm nay bách quan đều có mặt, Vũ Lăng vương lại vừa trở về, chúng ta cũng nên bàn luận xem trong triều này ai xứng với chữ "tốt", ý mọi người thế nào?"
      Lời này nếu là hoàng đế hoặc quan viên quả thích hợp, nhưng cửu hoàng đế nay còn , lại luôn luôn được sủng ái, mọi người cũng cho rằng là điều bình thường.
      Nhưng là Tạ thừa tướng còn ngồi đây, tính đúng là tốt lắm nha.
      Trong lòng Tạ Thù chỉ cảm thấy buồn cười, văn võ bá quan trong triều ai mà chẳng biết nàng mang danh nịnh thần, chữ "Tốt" này cùng nàng quả chút liên quan. Cửu hoàng tử xem ra bắt nạt nàng tới nghiện rồi.
      Lại tới cả hoàng đế liền hỏi nàng:"Tạ thừa tướng đứng đầu bách quan, liền bắt đầu từ ngươi , theo ngươi trong triều này ai là xứng với chữ "Tốt" này?"
      Bách quan đồng loạt dám thở mạnh, loại chuyện này mở miệng ra hay ho gì, vẫn là nên để thừa tướng tự mình xử lý .
      Tạ Thù cũng đứng dậy, hướng hoàng đế chắp tay, nghiêm trang :"Vi thần cảm thấy, trong triều xứng với chữ "Tốt" này e rằng chỉ có mình vi thần."
      "Phốc!" Cửu hoàng tử phun ra ngụm rượu, mặt mũi hết xanh đỏ lại đen trắng vô cùng kích động.
      Vệ Ngật Chị vẫn mỉm cười như cũ, chén rượu trong tay hạ xuống, cẩn thận nhìn nàng, dường như đầy hứng thú.
      Hoàng đế bị vô liêm sỉ của nàng mà chấn kinh:" thế nào như thế nào?"
      Tạ Thù nâng ta áo gấp lại chiết phiến trong tay, mặt mày thản nhiên:"Bệ hạ cũng biết vi thần thân phận thấp kém, vào triều tới nay biết gặp bao nhiêu ánh mắt coi thường. Nhưng vi thần sao? hề bị lời đồn đại làm cho lung lay, luôn luôn lo liệu công việc thừa tướng tận trung tận lực. Chẳng lẽ đúng là dốc lòng tận lực? phải xứng với chữ "Tốt" này sao?" Nàng là xúc động, sóng mắt dập dềnh, rưng rưng nước mắt, thiếu chút nữa khiến hoàng đế cũng sinh lòng trắc .
      Đại khái là chưa thấy qua thế nào là biết xấu hổ, hoàng đế cũng á khẩu được tiếng nào.
      Tạ Thù bỗng nhiên đứng dậy :"Để tránh có người bổn tướng xạo, hôm nay chúng ta bỏ phiếu kín . Chư vị cần phải viết tên mình, cảm thấy ai xứng với chữ "Tốt" liền đề vào, lúc đó cửu điện hạ kiểm phiếu, bệ hạ công bố kết quả, xem ra công bằng rồi nhỉ?"
      Mọi người dám lên tiếng, Vệ Ngật Chi lúc này bỗng nhiên mở miệng:"Nghe qua có ý tứ, bệ hạ nghĩ như thế nào?"
      Hoàng đế vội ho tiếng, xem thấy Vũ Lăng vương bỏ mặt mũi ra, liền gật gật đầu:"Cứ như vậy mà làm."
      nhóm cung nữ bưng giấy và bút mực nối đuôi nhau vào, , rất nhanh sau đó liền có kết quả.
      " thể nào!"Cửu hoàng tử tức giận giậm chân, hoàng đế cũng nhíu mày, chỉ có Vệ Ngật Chi cùng Tạ Thù mặt đổi sắc, như thể cuộc thảo luận hề liên quan tới họ.
      Bầu khí trở nên khác thường, hoàng đến dần cảm thấy còn thú vị, mục đích yến hội thỏa mãn, còn giúp Tạ Thù được thể lên mặt, tâm trạng xuống, liền lấy cớ đầu óc choáng váng mà bãi giá.
      Tạ Thù thấy thế cũng lập tức cáo từ. Nàng là thừa tướng, muốn sĩ diện cũng thể quá bất chấp, chính là chọc cửu hoàng tử vui vẻ.
      "Thứ dân hiểu quy củ!"
      Vệ Ngật Chi bưng rượu nâng mặt liếc mắt thấy bóng nàng vội vã rời , cười mà gì.
      Tạ Thù nhanh, ngay cả cung nữ hành lễ cũng kịp, mới ra tới cửa cung. Mộc Bạch tiến lên đón, nàng vội vàng phân phó:"Lấy giấy bút ra đây."
      "Vâng" Mộc Bạch chút chậm trễ, đỡ nàng lên xa, thắp sáng đèn lồng, tìm ra giấy và bút mực.
      Tạ Thù đem quạt mở ra, đem giấy bút vẽ vẽ, thỉnh thoảng dừng lại nghĩ nghĩ phen, hồi lâu mới ngừng bút.
      "Này, đem cái này xuống dưới tra cho ta."
      Mộc Bạch nhận lấy, hỏi thử:"Công tử viết cái gì mà khẩn cấp như vậy?"
      " có việc gì khẩn cấp, chỉ là sợ viết ra nhanh quên mất." Nàng mở quạt phe phẩy, lúc sau tâm trạng mới ổn định lại.
      Hôm nay dựa hơi cửu hoàng tử đưa ra chủ ý bỏ phiếu kín, chính là để theo dõi lòng các triều thần. Ở yến hội nàng nhớ kỹ vị trí ngồi của đám quan viên, mà cung nữ cũng là theo thứ tự thu phiếu của mọi người, cửu hoàng tử cũng là theo thứ tự mà xướng danh, chỉ cần dò qua chỗ ngồi liền biết người nào chọn nàng, người nào chọn nàng.
      Nếu phải người Tạ gia, chọn nàng cũng có gì đáng trách, nhưng nếu là người của Tạ gia mà lại chọn nàng, vậy hẳn là có vấn đề.
      Nàng nhắm mắt lại trong lòng tính toán, bống nhiên sửng sốt, lấy lại giấy trong tay Mộc Bạch xem xét, khóe miệng nhếch lên:" thể nào.."
      Vệ Ngật Chi chọn nàng!
      ...Nhất định là nàng nhớ nhầm?​

    5. Dothuydung

      Dothuydung Well-Known Member

      Bài viết:
      148
      Được thích:
      1,609
      Chương 3:

      Vệ Ngật Chi xuất thân Vệ Thị ở Hà Đông, cũng là danh gia vọng tộc đại thế gia.

      Nhớ ngày đó Vệ gia lớn mạnh, ngay cả đương kim thái hậu cũng xuất thân từ Vệ thị, đáng tiếc sau này bị liên minh hai nhà Vương Tạ đánh bại. Hai nhà hạ Vệ gia xong lại quay ra đấu đầu nhau, kết quả Tạ gia thắng, quang huy khởi thế, cũng vài chục năm qua .
      Cho nên Vệ Ngật Chi cùng Tạ Thu có thù oán, chính là việc chung thân đại bị chậm chễ, lớn chính là nghiệp lớn gia tộc.
      So với người trong Vệ gia, mẫu thân Vệ Ngật Chi Tương phu nhân là hào kiệt đảm đương việc trong gia tộc. Nàng xuất thân danh môn, có tài danh hơn người, tuy là nữ tử, ở Đại Tấn cũng là người có danh tiếng. Nhưng nàng nổi tiếng nhất là có tính tình nóng nảy.
      Vệ Ngật Chi trở về phủ đại Tư Mã, Tương phu nhân liền theo sau hỏi:"Thế nào? Tạ xú tiểu tử có xấu hổ giận dữ mà nhảy sông hay ?"
      Vệ Ngật Chi cười tủm tỉm cầm tay bà :"Mẫu thân ban ngày qua gặp cửu điện hạ, hóa ra nguyên nhân chính là việc này? Hẳn nào quần ao tốt như thế lại bị đổi thành quần áo vải thô."
      Tương phu nhân mặt mày đỏ hồng:"mẹ là thay con báo thù. Tạ lão hỗn đản hại ta thể sớm có cháu bế, ta sao có thể tha cho tôn tử nhà !"
      Vệ Ngật Chi cười mà , cũng đành kệ nàng vậy.
      Hoàng đế hiển nhiên là vì chuyện yên hội mà chịu đả kích , ngày sau tuyên bố lâm triều. Nhưng cố tình sớm thông báo cho quan viên khác mà chỉ Tạ Thù là đến tới trong cung mới được bảo việc này.
      chuyến được việc gì, coi như là rèn luyện thân thể vậy!
      Còn chưa qua giờ mẹo, mặt trời lại chói chang. Tạ Thù thân mặc triều phục quay trở về, cung nữ quỳ bên đường, người người liếc mắt đưa tình với nàng. Bộ dáng mặc triều phục trang trọng càng tôn lên vẻ đẹp lóa mắt, hành động cử chỉ phóng khoáng, tăng thêm phần phong vận.
      Tạ Thù triều đường giả vờ giả vịt, nhưng thực ra chỉ sợ thiên hạ loạn, thoáng nhìn có cung nữ nhìn lén mình, còn cố ý hướng đối phương nháy mắt vài cái. Nàng vừa rời , tiểu cung nữ kia lập tức khoe khoang với đám cung nữ khác.
      "Tiểu hồ ly ngươi giỏi lắm, dám quyến rũ thừa tướng của ta!"
      "Phi, thừa tướng là của ta, người là cái đồ mặt dày!"
      "Ngươi mới là cái đồ mặt dày! Ngươi ràng mình thích Vũ Lăng vương!"
      Lên xe ra tới cửa cung, bao lâu lại thấy phía trước là xe ngựa Vũ Lăng vương đến. Tạ Thù còn tưởng mình nhìn lầm, vội vàng kêu ngừng xe, tập trung nhìn kỹ.
      "A, Vũ Lăng vương muốn vào triều sao?"
      Vệ Ngật Chi mỉmcười gật đầu:"Hôm nay có số việc trì hoãn, tới chậm chút. Nhưng xem Tạ tướng lâm triều xong rồi sao?"
      Tạ Thù bật cười:"Sao có thể, bệ hạ hôm qua quá chén, hôm nay liền lâm triều. Bổn tướng còn tưởng chỉ có phủ Thừa tướng nhận được thông báo, ngờ cả phủ đại Tư Mã cũng được thông báo."
      " ra là thế!"Vệ Ngật Chi lộ vẻ giật mình:" như vậy bổn vương cùng Tạ tướng cùng về thôi."
      "Như thế vừa hay."Tạ Thù buông màn xe, hướng Mộc Bạch cười :" là suy nghĩ thấu đáo, sợ ta ghen ghét bệ hạ, liền làm như vội vàng tới, để chứng tỏ bệ hạ cố ý nhắm vào ta."
      Mộc Bạch "A" tiếng:"Thuộc hạ còn tưởng Vũ Lăng vương nhận được thông báo ."
      "Bệ hạ coi trọng như vậy, dù cả triều văn võ bá quan ai được thông báo mình cũng được thông báo." Tạ Thù từ ái sờ đầu Mộc Bạch:"Ngươi là hài tử ngoan đơn thuần, cứ vậy cũng tốt a."
      "..."
      Ngày xuân hôm đó, xe ngựa xa hoa của Thừa tướng phủ cùng xe ngựa mộc mạc của Vũ Lăng vương song song mà phố, khiến mọi người khỏi vây xem.
      Mộc Bạch quẹt quẹt miệng :" có cấp bậc lễ nghĩa gì hết, cho dù là quận vương kiêm đại Tư Mã nhưng cấp bậc thấp hơn, thế nào lại cũng xe của chúng ta chạy song song?"
      Tạ Thù phe phẩy quạt cười cười.
      Đây là suy tính giảo hoạt của Vũ Lăng vương, nếu mà tỏ ra nhẫn chọc nàng đề phòng, nếu lại cố ý lộ ra mũi nhọn, ngược lại khiến người ta cảm thấy tầm thường. Lúc ấy, ở yến hội mượn chuyện xiêm y làm khó dễ nàng, tám phần cũng là nguyên nhân này.
      Nàng thở dài, người này tâm tư sâu lường được, là khó đối phó.
      Liền sau đó, Vệ Ngật Chi bống kêu nàng tiếng. Tạ Thù vén màn lên liền thấy khuôn mặt dưới ánh nắng tỏa sáng như châu như ngọc, khóe môi tươi cười, hận thể mê hoặc ánh mắt người khác.
      Chung quanh liền có tiếng nữ tử kinh hô liên tiếp, Vũ Lăng vương vào thành ngày đó cũng chưa lộ mặt, hôm nay lại bỗng nhiên ra mặt, sao có thể khiến các nàng kinh hỉ? Mà theo đó còn có Tạ Thù mặt mày rạng rỡ, lại có đám nữ tử vang lên tiếng kinh hô, thua kém khí thế.
      Tạ Thù hướng Vệ Ngật Chi bất đắc dĩ :"Vũ Lăng vương bỗng nhiên gọi bổn tướng gây lên chuyện gì thế này?"
      Vệ Ngật Chi ý vị thâm trường nở nụ cười:" có việc gì, chính là muốn xem lời đồn về Tạ tướng có phải hay thôi, xem ra là ."
      Tạ Thù hơi hơi nheo mắt:"Nghe lời này có ý tứ, hay là Vũ Lăng vương muốn cùng bổn tướng so sánh?"Nàng dùng quạt nhàng phe phẩy nghiêm mặt:"Vì thế mà lộ mặt sao?"
      Vệ Ngật Chi chưa trả lời, chỉ nghe "Bùm" tiếng, có người đem trái cây ném lên nóc xe Tạ Thù, hiển nhiên là bị nàng mê hoặc rồi.
      "Xem xem, bổn vương còn chưa cái gì, tỷ thí muốn bắt đầu rồi." Vệ Ngật Chi cười cười buông màn xuống, bên kia lại có người ném trái cây lên xe .
      Nhất thời hai bên đường vây đầy người, đều ném trái cây qua, trái phải tự giác đứng thành hàng, hàng lối ràng, ngay cả Mộc Bạch và Phù Huyền cũng bị đem ra phân cao thấp.
      Hai bên đều nhất nhất bảo vệ chủ kiến của mình. bên thừa tướng nhà ta mỹ mạo tuyệt luân tài hoa cái thế; bên lại quận Vương nhà ta phong hoa vô song chiến công hiển hách, đều đem hai người thổi bay lên tận trời.
      Vui vẻ nhất là tiểu thương bán trái cây bên đường, ai da, kiếm chác được lắm a!
      Mãi đến khi hết đường cái, xe ngựa hai bên dừng lại ở chỗ rẽ, sắp sửa chia tay.
      Tạ Thù liền xuống xe, đến bên cạnh xe của Vệ Ngật Chi mà :"Nghe Vệ thi ở Hà Đông sinh ra nhiều mỹ nam tử, hôm nay được xác nhận, bổn tướng vinh hạnh. Vũ Lăng vương quả thực rung động thiên hạ, khó trách xe chất đầy hoa quả a."
      Vệ Ngật Chi cũng tự mình xuống xe, triều phục gấm huyền sắc mặc người quý khí thiên thành, ôn hòa cười :"Tạ Thù khen sai rồi, bổn vương làm sao có thể so với Tạ tướng ?"
      Hai người hư tình giả ý thay nhau khiêm tốn phen, Tạ Thù bỗng lộ vẻ khó , vội ho tiếng rồi :"Bổn tướng vừa thấy xe ngài có ít quả lựu cùng mận, ra xấu hổ, bổn tướng kén ăn, lại chỉ thích hai loại quả này, biết..."
      Vệ Ngật Chi nhàng cười, liền :"Phù Huyền, đem lựu cùng mận xe bổn vương gói đem dâng thừa tướng ."
      Phù Huyền nhíu mi, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
      lát sau, dân chúng liền lặng lẽ đem việc này lan truyền khắp nơi.
      "Hi, các ngươi đừng cãi cọ nữa, ngay cả Vũ Lăng vương cũng phải tặng trái cây cho thừa tướng, ràng là ý cam bái hạ phong!"
      "Ha ha ha! Tạ tướng nhà ta là đệ nhất mỹ nam mà!" Người ủng hộ Tạ thù vênh váo tự đắc.
      " ! Ta tin!" Người ủng hộ Vệ Ngật Chi phản bác.
      Hai bên chia tay hồi lâu, Phù Huyền thấp giọng hỏi Vệ Ngật Chi:"Quận vương sao lại dung túng thừa tướng? ràng là muốn ra vẻ ta đây."
      "Hết cách, vốn chuyện hôm nay cũng là do bổn vương thuận miệng bịa chuyện mà có, đại trượng phu lập nên trời đất, cần phải lộ mặt?" Vệ Ngật Chi xong, bỗng cười rộ lên:"Tạ tướng có ý tứ!"
      Tạ thừa tướng về đến tướng phủ liền ngồi sau án tập trung ăn lựu, Mộc Bạch bên cạnh giúp nàng lột vỏ đắc ý dào dạt:"Ta mà Vũ Lăng vương so với ngài còn kém xa."
      Tạ Thù lơ đễnh bĩu môi:"Lời tạm biệt quá vẹn toàn, tay cầm trọng binh còn được hoàng thượng coi trọng, ta phải bội phục ."
      Mộc Bạch tỏ ý xem thường.
      Trong viện thắp đèn đuốc, lão quản gia tới cửa thư phòng, lựu đầy đất cũng làm như để ý, bẩm báo:"Công tử, đại Tư Mã phủ cho hạ nhân tặng kiện đồ cho ngài."
      "Hả?" Tạ Thù hơi ngạc nhiên, "Lấy đến đây xem."
      Mộc Bạch lập tức ra cửa nhận lấy, nguyên lai là bộ xiêm y trắng thuần, cầm trong tay nhìn nhìn, ngờ được mà :"Công tử, đây phải xiêm y mặc dự yến tiệc lần đó sao?"
      Tạ Thù nhận lấy, quả đúng là nó.
      Lúc ấy, nàng vừa nhìn thấy xiêm y vải thô biết ngay Vũ Lăng vương có ý ám chỉ xuất thân của nàng, liền để lại xiêm y của mình vừa thay ra lại, thoạt như quên lấy , kỳ là "Đáp lễ".
      Ý tứ chính là: ai nha nhìn ngươi nghèo quá , xiêm y này của bổn tướng tuy rằng bị rách nhưng còn đáng giá hơn.
      tại quần áo lại bị tặng trở về, chẳng lẽ Vệ Ngật Chi cũng là "Đáp lễ"?
      Tạ Thù đem xiêm y nhìn kỹ, nhất thời ngẩn ra.
      Nơi góc áo bị kiếm chặt đứt được may vá lại, chỉ khâu dùng là loại tốt nhất lại có văn thêu bằng sợi tơ vàng ròng, thoạt nhìn tinh tế đẹp đẽ quý giá.
      "Người tới còn ?"
      Quản gia :"Người tới Vũ Lăng vương tự mình phân phó mang xiêm ý đến tay công tử, mặt thêu tơ vàng ròng là chiến lợi phẩm đoạt được ở trận Thổ Dục Hồn, đối ngài hoàn lễ."
      Tạ Thù buồn cười:" sao lại muốn hoàn lễ ta a."
      "Vũ Lăng vương vô công nhận lộc, nhưng xiêm y là tự tay cắt , tự muốn nó hoàn bích hoàn trả."
      Tạ thù gật gật đầu:"Ta hiểu rồi, đây quả là kỳ hảo nha."
      Nàng trong miệng chậc chậc hai tiếng, Vệ Ngật Chi trong Nhật Yến chế nhạo nàng, sau lại cho nàng phiếu, xem ra là có ý tứ. Đối thủ này quả nhiên cường đại, trước mặt sau lại lật mặt, làm người khác hoàn toàn biết được ý đồ của là gì, nếu thiêu kiên nhẫn, ngược lại là thua ngay tắp lự.
      Nàng đem xiêm y giao cho Mộc Bạch, phân phó cẩn thận cất giữ, khách khí nhận lễ.
      Nàng vừa định tiếp tục ngồi trở lại ăn lựu quản gia vừa lại quay lại.
      "Công tử công tử, tốt, lão nô vừa rồi biết được tin tức, Nhiễm công tử tự sát!"
      Tạ Thù ăn quả bị sặc, ho khù khụ nửa ngày, trong lòng khỏi bồn chồn, Nhiễm công tử là vì nào thế?​
      quỳnhpinky, Chris, Huyềnpluss2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :