Chương 1:
Năm hai mươi sáu Tấn Nguyên, bỗng xuất tượng dị thường. là ngày xuân mà đô thành Kiến Khang lại nóng khác nào hỏa lò, trời như thể có tới tám mặt trời, ánh nắng chói chang.
phố, người ta đồn trời cao cảnh báo, tất cả chỉ vì trong triều có quân thần chuyên quyền, ám chỉ tân thừa tướng Tạ Thù.
Mà Tạ Thù nghe xong chỉ cười "Haha".
Đại Tấn quan và thứ dân khác biệt, mặc dù người có thân phận nghèo hèn có thể thông quá thi cử nâng đỡ mà tiến vào quan trường, nhưng từ trước tới nay vẫn lấy phẩm hạng gia thế mà đánh giá, cái gọi là "Thượng phẩm vô hàn môn, hạ phẩm vô sĩ tốc", quan lớn có quyền hạn rất lớn.
Mà Tạ Thù chính là người chảy dòng máu thứ dân, bỗng nhiên lại có thể kế thừa thừa tướng vị, đừng trong triều đình có người ưa mắt, trong dân gian cũng có người bất bình. Cho nên có nhiều đồn đại có gì đáng ngạc nhiên.
Tạ Thù bản thân thèm để ý, vẫn ngày ngày phấn chấn tinh thần vào triều đáp lại mọi khinh thường, kế thừa con đường nịnh thần, kiên định tiến về phí trước.
Ngày nắng gắt, cũng ít người ra ngoài đường hơn, xe phủ Thừa tướng hiên ngang đường rộng mà , càng thêm chói mắt.
Dân chúng từng nhóm đứng dưới mái hiên xôn xao nghị luận, lời đầy khinh thường.
Xe bỗng nhiên giảm tốc độ, mọi người sửng sốt, nghĩ rằng lời của mình bị nghe thấy rồi, người người đều lộ vẻ kinh hoảng, lại thấy màn xe bị chiết phiến vén lên, hé lộ ra dung nhan tuyệt diễm.
Đôi mắt kia sáng ngời chứa ý cười, đẹp tựa sắc trời mùa xuân, nháy mắt đem tất thảy màu sắc cảnh đẹp trở nên nhạt nhòa.
Đại Tấn có phong trào thích chưng diện, lại thích vẻ đẹp nhu, ngay cả nam tử cũng thoa phấn sức nước hoa. Tạ Thù tuy là phẫn nam trang, nhưng dáng người vốn thon dài, cao hơn nữ tử bình thường, thêm Tạ Minh Quang tám năm nay đều cố ý huấn luyện, giả mà như . Nàng vốn mặt mày tinh xảo, áo bào triều phục mặc người lại mang nét phong lưu, thanh tao ai sánh bằng.
huyên thuyên mà quên khuấy đề tài chính, đám nữ tử thất hồn lạc phách, trong tay tiện có cái gì liền hướng xe nàng ném tới.
Tạ Thù mỉm cười, buông màn xe, che lại vô số tình ý tâm tư nữ tử.
Lại Tạ Thù, người hầu tên Mộc Bạch đưa mắt kiểm kê, chỗ khăn tay này cũng đủ làm cái sàng đan, trái cây cũng đủ ăn tới hơn mười ngày nửa tháng.
ngờ về sau dị nghị giảm hơn phân nửa, Tạ Thù lại lấy được vô số tâm tư nữ tử.
Đại Tấn khí lạc quan hẳn ra, bao lâu, lại có nhóm nương đứng ra bảo vệ uy danh cho Tạ Thù, tuyên bố ai dám thừa tướng xuất thân tốt, các nàng cho kẻ đó đẹp mặt!
Thời tiết nóng đòi mạng, Mộc Bạch dấp khăn ướt lau mặt cho Tạ Thù, đắc ý :"Thanh danh công tử truyền khắp kinh thành, thuộc hạ thấy, sánh ngang ngài cũng chỉ có Vũ Lăng vương mà thôi."
Tạ Thù ban đầu còn có chút phấn chấn, kết quả nghe xong câu này xìu xuống.
Vũ Lăng vương nắm giữ gần nửa binh quyền trong thiên hạ, ngay lúc này hoàng đế triệu hồi nhất định có ý tốt.
Chuyện này cũng là tại lão gia tử, lúc trước nên chèn ép người ta quá đáng như thế, còn lại là thời điểm người ta sắp thành gia lập thất.
Vũ Lăng vương trước bị đuổi ra biên cương, sau lưng tân nương liền bệnh mà chết. Cái này tốt quá rồi, ai ai cũng là Tạ thừa tướng chia rẽ uyên ương, Vũ Lăng vượng hận người Tạ gia mới là lạ!
Tạ Thù hung hăng quạt quạt, đầu đầy mồ hôi, với Mộc Bạch: "Đặt mua chút quà đưa tới đại Tư Mã phủ ."
Mộc Bạch là người Tạ Minh Quang đưa tới, đối với Tạ gia mực trung thành, Tạ gia vốn bá đạo, cho nên vừa nghe lời này liền mân mê miệng:"Công tử làm gì vậy? Ngài sợ sao?"
Tạ Thù thu quạt gõ vào đầu :"Người cầm bút làm sao vượt qua đao thương được, đừng lời vô nghĩa, mau !"
Tin tức Vũ Lăng vương hồi kinh sớm lan truyền, toàn bộ dân chúng kinh thành đều nhao nhao nghị luận, những tâm hồn thiếu nữ còn chưa bị Tạ Thù mê hoặc lòng nghe ngóng tin tức.
Ngày ngày vẫn cứ tự nhiên mà trôi qua, thành Kiến Khang khôi phục vẻ xuân phong thoải mái, mà đội ngũ Vũ Lăng vương cũng vừa đến ngoài thành.
Dân chúng tán thưởng, hổ là Vũ Lăng vương, vừa tới thời tiết tốt hẳn lên a!
Ngược lại Tạ thù quạt càng lúc càng mạnh, muốn đòi mạng a, Vũ Lăn vương rất được lòng dân, còn là thời cơ tốt phụ trợ nàng gian nịnh hoành hành.
Ngày Vũ Lăng vương vào thành, đường được vẩy nước quét dọn từ sớm, ngã tư đường hai bên chật ních người vây xem.
đầu là đội nhân mã, giơ cao cờ rồng,theo sau là quân lính bước mạnh mẽ đều tăm tắp. Thủ lĩnh ngồi lưng ngựa thân áo hồ phục, mày kiếm mắt sáng, theo sau đó là bốn con tuấn mã kéo xe ngựa.
Dân chúng lên tiếng nghị luận, kia chắc chính là Vũ Lăng vương, bên trong xe ngựa là Tường mẫu phu nhân. Nhưng mà nhìn lại cảm thấy đúng?
Nghe thuở Vũ Lăng vương xinh đẹp như châu ngọc, mỗi lần đường đều có đám người vây xem khen ngợi. Mà người ngồi ngựa này tuy rằng rất khá, nhưng Kiến Khang là đô thành, mỹ nam tử nhiều vô số, cũng phải dạng quá nổi bật.
Dân chúng tốp năm tốp ba xì xào nghị luận......
"Chẳng lẽ Vũ Lăng vương xuống sắc?"
"Làm sao có thể! Theo ta thấy, Vũ Lăng vương là bị Tạ tướng quá ngang ngược dọa dám trở lại."
"Ai!" Lập tức có tiếng nữ tử hét lên phẫn nộ:"Ai dám bậy về Tạ tướng nhà ta đấy! Bổn nương cho biết tay!"
Người ủng hộ Vũ Lăng vương cũng lập tức hét lớn:"Gia nhà người cái gì, cũng chỉ là kẻ danh chính ngôn thuận! Thế nào? có điểm nào so được với Vũ Lăng vương của chúng ta? Vũ Lăng vương mới là Phong Hoa Vô Song!"
"Được lắm, ngươi đúng là cái đồ có mắt tròng! Lại phúc, cắn !"
"Đến đây, tưởng ta sợ ngươi chắc!"
Loạn thành đoàn.
Bên này loạn, bên kia cũng có người mất kiên nhẫn, muốn đến sát đội ngũ nhìn xem, cẩn thận lại bị đẩy ra ngoài, liên lụy mấy vị cấm quân ngăn đón phố cũng bị ngã sấp xuống, trường thương trong tay đụng phải bánh xe ngựa, ngựa lại chưa dừng, xe ngựa nhất thời bị kéo trật phương hướng, có thể làm người bị thương.
Nam tử thân hồ phục vội vàng dục ngựa tiến lên xem tình hình, thấy người bên trong xem thò người ra, tay cầm roi da đỡ lấy trường thương.
Mọi người nhìn chớp mắt, ánh mắt theo bản năng theo dõi roi da vung lên, đến khi trường thương bị hất ra mới phản ứng kịp, lại đưa mắt nhìn xe ngựa nhưng người nọ sớm ngồi trở về trong xe, mảnh góc áo cũng lộ ra.
Nam tử mặc hồ phục lập tức xuống ngựa, tay đặt kiếm, sải bước tới. Tên cấm quân ngã sấp cùng dân chúng sợ tới mức mặt cắt còn giọt máu, quỳ mặt đất cầu xin tha thứ.
"Thôi, Phù Huyền." Bê trong xe truyền ra giọng nam trầm thấp nam tính, động lòng người.
Nam tử được gọi là Phù Huyền đành lui về, xoay người lên ngựa, vỗ ngựa dẫn đoàn tiếp.
"Vị kia mới là Vũ Lăng vương?" Dân chúng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Tạ thù ngồi trong thư phòng uống trà, nghe Mộc Bạch bẩm báo xong, nhíu mày :"Vũ Lăng vương thần bí."
Mộc Bạch tỏ vẻ khinh thường:"Tỏ ra nguy hiểm thôi!"
Tạ Thù chậc lưỡi, thèm để ý :"Xem ra đúng là mỹ nam tử."
"Vẫn kém xa công tử!"
Tạ thù liếc mắt tán thưởng:"Người cũng tinh mắt."
Vũ Lăng vương trở về, hoàng đế vui vẻ, nghe hôm đó liền triệu vào cung đàm đạo chuyện thâu đêm.
Hai vị đó mải đàm đạo ngủ, Tạ Thù cảm thấy nên lời. Hoàng đế xem nàng như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, Vũ Lăng vương lại có cừu oán với Tạ gia, hai vị kia ở cùng chỗ, chỉ sợ là chuẩn bị mấy chục kế sách đưa nàng vào chỗ chết đây?
Ai, làm bậy, ngày này vượt qua thế nào đây a.
Hoàng đế thức thâu đêm nên mệt mỏi, sáng hôm sau liền lên triều. Tạ Thù thực cảm tạ , ít nhất cần sáng sớm rời giường quấn ngực.
Vui vẻ xuất môn, Mộc Bạch khe khẽ chào đón :"Công tử, Vũ Lăng vương vừa phái người đem quà ngài tặng trả lại."
Mộc Bạch sớm bị "Tạ gia Đại Tấn bá đạo" quan niệm tẩy não, chút cũng biết tặng lễ cho Vũ Lăng vương là nịnh bợ mà tuyệt đối cho rằng là đem bố thí, cho nên tại người ta trả lễ, liền cảm thấy vạn phần khó chịu, còn đề nghị Tạ Thù gặp Vũ Lăng vương làm cho ra nhẽ.
Tạ Thù cho rằng Vũ Lăng vương làm như vậy là cùng nàng phân ranh giới, bĩu môi :"Quên , tùy ."
"Công tử..." Mộc Bạch ai oán vô cùng, ngài cũng dễ tính a!
Sau đó Vũ Lăng vương vẫn rất bận rộn, mượn cớ nghỉ ngơi hồi phục tới vài ngày vẫn chưa lâm triều. Vốn Tạ Thù nghĩ tạm thời phải gặp , nhưng hoàng đế là sốt sắng, rất nhanh liền thể kiềm chế được nữa mà khoe khoang mình có người giúp đỡ, hạ lệnh trong cung mở thiết yến Vũ Lăng vương đón gió tẩy trần, bách quan phải đến đông đủ.
Tạ Thù ở trong phòng chuẩn bị, vốn định mặc triều phục , nhưng lại đổi ý, Vũ Lăng vương muốn cùng mình phân ranh giới, làm gì cho nàng mặt mũi? Nên sĩ diện được liền sĩ diện, kêu Mộc Bạch lấy y phục hàng ngày lại đây.
Mộc Bạch tinh thần phấn chấn, thấy nàng dâng trào ý chí chiến đấu như thế vô cùng vui mừng.
Yến hội bắt đầu giờ Dậu, Tạ Thù cố ý tới muộn, vừa tới cửa cung, bách quan dĩ nhiên ở đó, thấy nàng nhất loạt hướng nàng hành lễ.
Thừa tướng đặc biệt được phép ngồi kiệu vào tới đạo thứ nhất. Ta Thù ngồi trong xe, ngay cả mặt cũng chưa lộ ra. Lão gia tử có được uy danh như thế, đương nhiên nàng phải bắt lấy cơ hội mà cáo mượn oai hùm.
Tới đạo thứ hai , Tạ Thù xuống xe, thấy cung nhân tới đón, Mộc Bạch liền lui về.
Nàng bước , từ đây thấy xa giá chậm rãi tới, chắc là vị hoàng tử nào đó. bao lâu, xe bước xuống nam đồng ước chừng mười tuổi, chính là cửu hoàng tử.
Tạ Thù sửa sang lại trang phục hành lễ:"Tham kiến..."
"Phi!" Cửu hoàng tử hung hăng phi ngụm, đánh gãy câu của nàng:"Hóa ra là tên thứ dân này, giả vờ giả vịt ra vào cung đình, người mà cũng xứng sao?"
Hai bên kinh hãi, Tạ Thù cũng có chút giật mình. Cửu hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, ngày thường được sủng mà kiêu, nhưng ban ngày ban mặt quang minh chính đại mà chế nhạo nàng thế này đúng là ngoài sức tưởng tượng.
Nàng suy nghĩ, giật mình nhớ lại trước kia hoàng đế đề nghị phế thái tử mà lập cửu hoàng tử nhưng bị Tạ Minh Quang cản trở.
Khó trách, nay lại trở thành kẻ thù.
Cửu hoàng tử còn chưa hết giận, hung hăng đụng nàng chút. Tạ Thù bất ngờ kịp phòng bị, lảo đảo ngã xuống, xiêm y mắc vào bánh xe ngựa.
Bên cạnh cung nhân sợ chết khiếp, cuống quýt tới đỡ, bỗng nhiên lại lui xuống.
Tạ Thù kinh ngạc, bàn tay nâng nàng đứng dậy, góc áo bị mắc vào bánh xe ngựa liền "Tê" tiếng bị chém đứt.
"..." Nàng biết nên cái gì mới đúng, quay đầu nhìn người nọ, thấy người đó ánh mắt sáng ngời, nhất thời sợ tới mức cổ co rụt lại.
"Tham kiến Vũ Lăng vương." Tả hữu cung nhân đồng loạt quỳ xuống.
tốt, Tạ Thù nhếch khóe miệng, vừa tới gặp, đúng là tốt quá mà!