1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nhật ký dưỡng thành Thừa tướng - Văn Đàn (chương 51)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngkh8599110

      ngkh8599110 Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      47
      Mong som co chuong moi
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    2. Daisy luu

      Daisy luu New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Thanks nàng nhé. Tớ nghĩ 2 nàng kia bị mua mà trình lang lừa cho biết thôi. trình lang này cũng ghê chứ k vừa. N thất vọng vì cha nghi ninh wa. Ghét nhất loại đàn ông tai mềm
      Bé Muỗi dễ thươngTrâu thích bài này.

    3. linhkumiko

      linhkumiko New Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      17
      ôi phụ thân của Nghi Ninh... có còn hơn
      Bé Muỗi dễ thương thích bài này.

    4. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 29

      Editor: Bé Muỗi

      Nghi Ninh cười khổ trong lòng, kỳ vì việc này muốn xử lý nàng cũng có cái gì sai. Tuy rằng nàng suy nghĩ chu toàn bằng La lão thái thái, nhưng truy cứu trách nhiệm chỉ là tai bay vạ gió.

      Nghi Ninh thanh non nớt : "Con nghĩ nếu với tổ mẫu, tứ tỷ chắc chắn trách con."

      Vừa rồi mọi người cũng đều thấy được, ràng phải Nghi Ninh ra, nhưng La Nghi Ngọc lại hận nàng như vậy. Nếu là nàng ra, La Nghi Ngọc chắc chắn ăn sạch nàng. Trần thị vậy nhưng cũng hòa hoãn với nàng.

      Nghe đến đó, La Nghi Ngọc nhìn về phía Nghi Ninh quỳ.

      Nghi Ninh lại tiếp tục : "Còn nữa, tổ mẫu sức khỏe tốt, Nghi Ninh muốn tổ mẫu phiền lòng......"

      Nghe được thanh Nghi Ninh còn chút non nớt như vậy, bốn phía lại trở nên rất yên tĩnh. La lão thái thái gắt gao nhắm mắt lại, nước mắt muốn trào ra, xiết chặt tràng hạt trong tay.

      La lão thái thái sau lúc lâu mới : "Cho nên con cho tứ tỷ con, nghĩ rằng ngăn cản được nàng ta có phải ?"

      Nghi Ninh gật đầu, có chút do dự : "Ngày ấy...... Con sợ người khác nghe được, kêu riêng tứ tỷ đến phòng trong chuyện. Con hứa với tứ tỷ ra ngoài, cũng khuyên đừng làm như vậy nữa. Tứ tỷ lúc đó cũng đồng ý với con......"

      Trần thị nghe Nghi Ninh , trong lòng nghĩ lại mà sợ hãi.

      La Nghi Ninh đích xác có làm sai, nàng ta đều vì muốn tốt cho Nghi Ngọc. Hơn nữa nàng ta còn như vậy, làm chuyện lại rất có đạo lý, vừa rồi lúc nàng ta vừa vào cửa, Nghi Ngọc lại hết lời chỉ trích nàng ta, lúc đó thậm chí bà cho rằng, La Nghi Ninh là người ra chuyện này.

      ủy khuất cho Nghi Ninh rồi, đứa trẻ này vô tội.

      La lão thái thái thở dài ở trong lòng tiếng. Bà chỉ biết đứa này tâm địa tốt, bà có nhìn lầm nàng, cũng thương sai nàng. Nhưng chính vì thương, hôm nay bà càng muốn phạt Nghi Ninh.

      Hôm nay chuyện thoạt nhìn chỉ là vì La Nghi Ngọc viết thư cho Trình lang. Nhưng nếu suy xét hơn, ràng là La Nghi Ngọc bất mãn bà độc sủng Nghi Ninh. Bất mãn như vậy, chẳng lẽ những người khác có sao? Bà hôm nay cho mấy người đó bà sủng ái Nghi Ninh như thế nào.

      La lão thái thái quyết định chủ ý, trấn định cảm xúc tiếp tục với Nghi Ninh: "Vậy con cũng biết con sai ở chỗ nào rồi?"

      Nghi Ninh nhìn hốc mắt La lão thái thái ửng đỏ, nàng như trước có chút mờ mịt: "Con...... Con biết!"

      Lâm Hải Như rốt cuộc nhịn nổi nữa, bà nhìn đứa độc quỳ ở nơi đó, bên cạnh Trần thị lại ôm La Nghi Ngọc, liền cũng quỳ xuống : "Lão thái thái, chúng ta nên suy xét kỹ ạ. Nghi Ninh nó làm sai cái gì mà người muốn nó nhận sai! Con cũng tin, Nghi Ninh vì La Nghi Ngọc tính toán nhiều như vậy, sao nó lại sai lầm cho được?"

      La Nghi Tú vừa mới tiến vào, tuy rằng chuyện gì xảy ra. Nhưng vừa rồi nghe Nghi Ninh có đạo lý, nàng ta cũng vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Nghi Ninh có làm sai gì hết."

      "Nó sai ở chỗ biết , cho rằng chính mình có thể giải quyết vấn đề. Vì nó nên thương mặt mũi Nghi Ngọc, nên lén với Nghi Ngọc. Ngược lại lại tạo cơ hội cho La Nghi Ngọc oan uổng nó, làm xảy ra nhiều chuyện như vậy." La lão thái thái nhìn Nghi Ninh mặt mờ mịt vô thố, bà cố nén nước mắt, ngữ khí kiên quyết, "Phạt Nghi Ninh từ đường quỳ hai canh giờ, ngay lập tức đưa nó ."

      Nghe đến đó, Trần thị làm sao có thể , La lão thái thái tuy rằng phạt Nghi Ninh, nhưng ràng nhằm vào La Nghi Ngọc. Tội lỗi này sao là của La Nghi Ninh, ràng chính là La Nghi Ngọc.

      Lão thái thái phát tiết cơn giận của bà. ra muốn Nghi Ninh bị phạt, để về sau, đại phòng các nàng dám động vào Nghi Ninh nữa.

      Bà sợ tới mức đuổi theo cầu tình: "Lão thái thái, việc này trách ai cũng thể trách Nghi Ninh. Con bé nên phạt, con cảm kích Nghi Ninh còn kịp. Đây đều là lỗi của Nghi Ngọc, người cứ phạt Nghi Ngọc ."

      La Thành Chương nghe những lời Nghi Ninh là những câu có đạo lý, liền có chút đành lòng: "Mẫu thân, lần này Nghi Ninh ràng sai, vì sao phải phạt nó......"

      La lão thái thái gắt gao nhắm mắt lại, đột nhiên : "Từ ma ma, còn mau mang nó !"

      Từ ma ma thở dài, tiến lên dắt tay Nghi Ninh từ đường.

      Nghi Ninh quay đầu lại, ràng nhìn thấy mặt La lão thái thái tất cả đều là nước mắt, chóp mũi nàng đau xót, nước mắt cũng dừng được rơi xuống.

      Cái thân ảnh nho kia biến mất ở tại cửa chính đường.

      La lão thái thái nhìn thấy nàng nữa, nước mắt rơi lã chã, khóc thành tiếng.

      Bà bình ổn chút cảm xúc, mới : "La Nghi Ngọc về sau được lại tùy ý, bên cạnh phải có người trông chừng. Mỗi ngày luyện hai canh giờ nữ hồng, còn lại theo Giáo tập ma ma học quy củ."

      La Nghi Ngọc hết khóc nổi, hai mắt sưng đỏ lên, nàng ta nhìn thấy Nghi Ninh, đứng lên chấp nhận.

      La lão thái thái đảo mắt qua những người chính đường này, lạnh lùng : "Nghi Ninh có mẫu thân, ta sủng nàng nhiều chút. Các ngươi cũng đều có ý kiến, ta về sau liền đối với nàng nghiêm khắc chút. Các ngươi vừa lòng rồi đó."

      đợi những người này , La lão thái thái liền đứng lên, kêu Từ ma ma đỡ bà vào trong.

      Tựa như trải qua cả kiếp người, cả người bà đều mỏi mệt đau nhức.

      Mấy người vội vàng vì Nghi Ninh cầu tình, đứa sai, cần trừng phạt, nhưng La lão thái thái xa.

      Lâm Hải Như lại ngoan tâm, quật cường ra cửa chính đường, thằng đến từ đường. Nha đầu bên người Thụy Hương vội vàng đuổi theo giữ chặt bà lại: "Phu nhân, phu nhân, người được đâu."

      La lão thái thái nhìn như phạt Nghi Ninh, kì thực là lo lắng cho nàng. Quỳ liền quỳ, quỳ hai canh giờ có gì phải sợ.

      Cũng may Lâm Hải Như cuối cùng bị nha đầu kéo trở về. Vừa vặn La Thành Chương muốn tìm bà hỏi hôm nay chuyện, hai người sóng vai trở về.

      La Nghi Ngọc bị Trần thị mang cảnh tỉnh lại, dọc theo đường cũng câu.

      La Nghi Liên cùng Kiều di nương sóng vai về sau cùng, Kiều di nương đột nhiên quay đầu nhìn chính đường liếc mắt cái, thở dài: "Lão thái thái sức khỏe......càng ngày càng tốt."

      La Nghi Liên nhìn mẫu thân nhu hòa, có chút nghi hoặc.

      Kiều di nương thêm gì nữa, mà là đến bên người nữ nhi hỏi: "Hôm nay xảy ra chuyện gì. Sao lại làm ra tình lớn như vậy?"

      La Nghi Liên chỉ có thể đoán ra theo như quan sát, nàng rất hiểu La Nghi Ngọc, cũng biết ít chuyện nàng ta và Trình lang. Nàng ngờ là La Nghi Ninh lại liên lụy trong đó. Nàng : "Chắc là vì chuyện tứ tỷ cùng Trình nhị công tử...... Bị tổ mẫu phát , Nghi Ninh biết báo, cũng bị tổ mẫu phạt quỳ. Nhưng cuối cùng con cảm thấy có cái gì đúng lắm......"

      Kiều di nương sờ mái tóc của nữ nhi, thản nhiên : "Lão thái thái giết gà dọa khỉ, còn phải muốn là muốn oan uổng La Nghi Ninh cũng phải biết kiềm chế. Nghi Ninh bị phạt, nhưng con xem, tất cả mọi người, có ai đồng ý với quyết định này ." Bà nở nụ cười, "Tứ tỷ con ngu xuẩn, lão thái thái tìm hôn nhân tốt cho nó, gia tộc Lưu gia như vậy nó có thể dễ dàng khống chế. Đó chính là đại vận. Vị Trình nhị công tử kia nếu nhìn trúng vẻ ngoài xinh đẹp của nó, cưới nó về, vài ngày bị người khác ăn sống nuốt tươi."

      La Nghi Liên theo phía sau mẫu thân, tinh tế nghĩ chuyện hôm nay, nhàng gật đầu.

      Chạng vạng mùa hè mưa to nổi lên.

      La Thận Viễn đọc sách ở trong thư phòng, nha đầu của Nghi Ninh đem đến cho thố chân giò hầm.

      Ngoài tấm bình phong từng giọt mưa tí tách, La Thận Viễn ngắm nhìn lát. mở nắp, làn khói mờ toát ra, mấy vị thuốc tỏa ra mùi thơm lừng, đúng phải canh chân giò thông thường. La Thận Viễn nghĩ đến Nghi Ninh, khỏi cười, với nha đầu kia: "Trở về thay ta cảm tạ thất tiểu thư các ngươi."

      Nha đầu kia tỏ vẻ ủy khuất, hốc mắt ửng đỏ : "Hồi bẩm tam thiếu gia, tiểu thư bị phạt quỳ ở từ đường, nô tì thể cảm tạ thay người được."

      La Thận Viễn nhăn mày: "Nàng lại bị phạt quỳ?"

      Nha đầu bị Tuyết Chi phân phó đến đưa canh là vạn phần tình nguyện, tuy rằng biết nguyên do tình, nhưng ràng thất tiểu thư đều có làm sai cái gì. Nhóm nha đầu bà tử hầu hạ thất tiểu thư nêb rất thương nàng ta, tiểu thư từ khi ra đời được nuông chiều từ bé, làm sao chịu ủy khuất như vậy. Nàng ta bị như vậy, đám người Tùng Chi, Thúy Chi khó chịu ăn cơm vô. Các nàng có chút oán trách La lão thái thái, ràng ngày thường sủng nịch thất tiểu thư như vậy, vì sao lần này phạt là liền phạt tiểu thư như thế.

      La Thận Viễn nhìn mưa to bên ngoài, giọng : "Từ đường có chỗ nóc nhà bị dột."

      Từ đường vốn lãnh, đến buổi tối lại có từng trận gió lạnh. Hơn nữa mưa to, đứa trẻ như nàng quỳ gối ở từ đường lạnh lẽo, chung quanh đều là bài vị tổ tông, thế nào cũng rất sợ hãi.

      Lão thái thái ngày thường nuông chiều Nghi Ninh, xảy ra chuyện gì mà muốn phạt nàng?

      Nha đầu lăng lăng ngẩng đầu, vốn muốn hỏi sao La Thận Viễn biết từ đường có chỗ bị dột. Nhưng lại nghĩ tới lần trước người mang thất tiểu thư xuất môn, tam thiếu gia bị phạt quỳ đầy đủ nửa tháng ở từ đường, bên trong từ đường có cái gì, hẳn là đều biết rất ràng.

      La Thận Viễn nghĩ đến xuất thần, nghĩ đến Nghi Ninh cười sáng lạn hỏi muốn uống canh chân giò hay . Lại nghĩ tới lần trước khi nàng sốt cao, đần độn cầm lấy tay áo của , chịu buông tay, giống như thập phần ỷ lại . Trong lòng dường như bị cái gì xiết chặt lại chút.

      "Từ đường có người hầu hạ nàng ?" tiếp tục hỏi.

      Nha đầu lắc lắc đầu: "Lão thái thái quỳ chừng hai canh giờ. Bên trong từ đường đều là vật quý, nhóm nô tì sợ va chạm, cũng chỉ có thể ở bên ngoài canh giữ. Đại phu nhân cũng rất lo lặng, đưa tứ tiểu thư về rồi liền quỳ cầu lão thái thái khai ân, nhưng lão thái thái gì......"

      Nha đầu còn chưa xong, La Thận Viễn cầm lấy cây dù, ra khỏi thư phòng tiến vào màn mưa.

      Nhìn bóng người dùng dù chống đỡ mưa gió, rất nhanh bước xa. bàn, thố canh còn bốc khói, hẳn là người nào đó chưa uống ngụm nào.

      Nghi Ninh rất ràng vì sao La lão thái thái phạt nàng quỳ, nghĩ đến lúc , mặt tổ mẫu toàn nước mắt, trong lòng nàng cũng rất khó chịu. Sau lần này, đại bá mẫu cùng La Nghi Ngọc lại có bất mãn với nàng, thế nào cũng tìm cách gây chuyện với nàng.

      Nghi Ninh yên lặng nhìn bài vị tổ tông La gia, xà nhà treo tấm biển 'Tổ đức lưu danh'.

      Buổi tối ở từ đường cực lạnh, lúc ban ngày, Nghi Ninh chỉ mặc trang phục mỏng manh của mùa hạ. Vừa vặn ban đêm lại có mưa, càng thêm lạnh vô cùng. Nàng nhìn cây nhang cắm trong lư, cũng biết qua bao lâu......

      Nàng quỳ gối sàn lạnh như băng, đầu gối mất cảm giác, hai bắp chân có chút tê mỏi đau đớn.

      Náo loạn lâu như vậy, cơm chiều còn chưa được ăn.

      biết tổ mẫu thế nào, bà bị bệnh, hôm nay lại tức giận như vậy......

      Nghi Ninh cố gắng dời suy nghĩ của mình, thân thể khống chế được, ngừng run lên. Bốn phía yên tĩnh chút thanh cũng có, từ đường thoang thoảng mùi đàn hương. Nghi Ninh cảm thấy ý thức hoang mang.

      "Nghi Ninh."

      Nàng đột nhiên nghe được có người kêu nàng.

      Nghi Ninh quay đầu lại nhìn thấy La Thận Viễn đứng ở cửa. Đầu vai hơi ẩm ướt, thu ô tiến vào, kéo vạt áo quỳ xuống bên cạnh nàng.

      "Tam ca...... Sao huynh lại tới đây......" Nghi Ninh nghe được thanh của mình có chút suy yếu.

      "Còn nửa canh giờ nữa là hết rồi." La Thận Viễn ngữ khí bình thản lại làm cho nàng cảm thấy yên ổn, "Muội đừng sợ."

      Nghi Ninh khuôn mặt nhắn tái nhợt, nốt ruồi son ở đuôi lông mày càng đỏ sẫm. Nàng lại nỗ lực mỉm cười: "Muội...... sợ."

      Nghi Ninh nhìn thân ảnh cao lớn, nghĩ rằng ra cũng quỳ như vậy ở từ đường sao. người trầm mặc nhìn bài vị tổ tông, trong lòng nghĩ cái gì có người nào biết.

      Thời gian trôi qua, tới giờ, gã sai vặt của La Thận Viễn tiến vào truyền lời."Tam thiếu gia, hết giờ rồi."

      La Thận Viễn quay đầu lại, nhìn thấy Nghi Ninh từ từ nhắm hai mắt, dường như còn tỉnh táo.

      đứng lên đến bên người Nghi Ninh: "Nghi Ninh, muội có sao ?"

      Nghi Ninh miễn cưỡng mở mắt, ngữ khí cơ hồ là hơi thở mong manh: "Muội...... có việc gì. Chỉ là đầu gối đau quá......"

      Nàng chưa xong, lại đột nhiên bị La Thận Viễn ôm ngang lên.

      Nhìn nàng suy nhược nằm trong lòng mình. La Thận Viễn cũng chưa , ôm nàng ra khỏi từ đường. Tới cửa, bọn nha đầu đều thực kinh ngạc, La Thận Viễn thản nhiên : "Bung dù theo."

      ở phía trước, bước chân trầm ổn lại mau.

      Hình như là tam ca ôm nàng, Nghi Ninh ngửi thấy được hương vị người , ấm áp quen thuộc.

      Nàng đột nhiên hơi tỉnh táo, bắt được vạt áo La Thận Viễn. Chỉ cần có tam ca ở đây, nàng hẳn là cần lo lắng.

      Nàng yên tâm mà nhắm mắt lại.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh38 others thích bài này.

    5. Bé Muỗi dễ thương

      Bé Muỗi dễ thương Well-Known Member

      Bài viết:
      102
      Được thích:
      1,558
      CHƯƠNG 30

      Editor: Bé Muỗi
      Từ ma ma mở chụp đèn ra, lấy trâm cài búi tóc xuống chọn hoa đèn.

      Đồm độp tiếng vang , ngọn lửa run lên, trong phòng nhất thời sáng lên rất nhiều. Từ mẹ đốt chụp đèn lại, quay đầu nhìn La lão thái thái vẫn nhắm chặt mắt, nắm phật châu chuyện.

      "Người đừng lo lắng, nô tì cho người thầm trông chừng tiểu thư. có việc gì đâu." Từ ma ma ôn nhu an ủi, "Nhưng người phải chú ý sức khỏe, mấy ngày hôm trước ràng mới tu dưỡng tốt, hôm nay lại tức giận quá, chỉ sợ tốt."

      La lão thái thái lắc đầu, thở dài : "Xương cốt người già, còn có gì nữa."

      Bà mệt mỏi dựa vào nghênh chẩm, nghe được mưa bên ngoài còn chưa tạnh, tiếp tục : "Thận Viễn từ đường?"

      Từ ma ma đáp: "Tam thiếu gia vào từ đường, quỳ cùng Mi nhi."

      La lão thái thái gật đầu ý bảo bà biết, nhắm mắt tiếp tục lần phật châu.

      Trong lòng bà ngàn vạn suy nghĩ. Bên ngoài mưa còn chưa tạnh, từ đường lại lạnh như thế. biết Nghi Ninh thế nào, quỳ ở từ đường có sợ . Mình luôn sủng ái nàng, đột nhiên trách phạt nàng, cũng biết nàng có oán trách mình hay .

      Nghi Ninh lúc quay đầu nhìn bà, bà lại ngoan tâm nhìn mặt Nghi Ninh. Bà sợ nhìn thấy mặt Nghi Ninh điểm cầu xin, tâm địa bà còn cứng rắn nổi nữa. Dù sao cũng là đứa mà bà đặt trong tay sợ gió thổi, ngậm trong miệng sợ tan.

      Bên ngoài đột nhiên lại ồn ào lên.

      La lão thái thái ngồi thẳng thân mình, nắm tay Từ ma ma đứng lên: "Mau xem chút, có phải Nghi Ninh trở lại hay ."

      Bên ngoài hành lang nha đầu thu ô. La Thận Viễn ôm Nghi Ninh vào, quần áo người đều ướt hết. lại cũng có để ý, dẫn đầu ở phía trước đem Nghi Ninh đặt giường, sờ trán Nghi Ninh, lập tức quay đầu phân phó : " nấu canh gừng ."

      Nha đầu lập tức lên tiếng trả lời chạy .

      La lão thái thái đến, nhìn Nghi Ninh mê mê trầm trầm, nhịn được lo lắng: "Nhanh lên."

      Nghi Ninh miễn cưỡng mở mắt, nhìn vẻ mặt lo lắng của La lão thái thái, cảm giác ủy khuất mạc danh kỳ diệu nổi lên. Nàng thấp giọng kêu: "Tổ mẫu...... con sao."

      Tựa như chim non quyến luyến bà, có chút oán trách.

      La lão thái thái hít sâu hơi, nước mắt liền chảy ào ào ra. Ngữ khí bà kiên quyết: "Về sau con cũng thể lại như vậy. Phát chuyện gì phải cho tổ mẫu biết, đừng tự mình làm chủ. Lại để cho người khác nhân cơ hội hại con, con nên làm cái gì bây giờ?"

      Nghi Ninh kỳ đều hiểu hết, nhưng đối mặt với nước mắt La lão thái thái, nàng chữ đều nên lời. Nàng chỉ có thể nhu thuận : "Tổ mẫu, con biết......"

      "Nô tì vẫn nên thay áo cho tiểu thư." Tuyết Chi nhìn xiêm y Nghi Ninh hơi ẩm, vội kêu tiểu nha đầu lấy quần áo Nghi Ninh đến.

      Kỳ người Nghi Ninh chỉ có góc váy ẩm ướt, ngược lại là La Thận Viễn ôm nàng trở về, vì Nghi Ninh cản mưa, quần áo phía sau lưng cùng đầu vai ướt hết rồi.

      La Thận Viễn lại : "Xiêm y cần vội đổi, đốt bếp lò lên ."

      lại đứng lên, nghĩ mình đứng ngốc ở đây cũng tiện, La Thận Viễn liền : " đưa muội trở lại, Nghi Ninh, huynh về trước."

      Nghi Ninh nhìn bả vai La Thận Viễn ướt đẫm, nghĩ đến lúc vừa mới trở về, nàng ở trong lòng La Thận Viễn, nửa điểm cũng bị mưa xối vào.

      La Thận Viễn tham gia thi Hương, cũng thể sinh bệnh.

      "Tam ca, huynh mau trở về thay quần áo ." Nghi Ninh cũng thập phần quan tâm , "Huynh còn phải đọc sách, cũng thể bệnh thương hàn."

      " sao" La Thận Viễn thản nhiên . cầm ô cùng áo choàng ra ngoài, lại tựa hồ nhớ tới cái gì, quay đầu với Nghi Ninh: "Canh gừng phải uống lúc nóng, muội chớ có ghét bỏ nó chịu uống." xong mới ra cửa.

      Nghi Ninh thích gừng, cảm thấy vị gừng cổ quái, thông thường trong món ăn cũng bỏ gừng vào.

      La Thận Viễn lại chú ý tới khi nào......

      Nghi Ninh biết, nhưng nhìn bóng lưng biến mất ở trong màn mưa, dần dần thấy. Trong lòng nàng có loại cảm giác nên lời.

      La lão thái thái kêu nha đầu cởi quần Nghi Ninh ra, đầu gối quả nhiên sưng đỏ. Từ ma ma sớm tìm hủ đưa cho La lão thái thái, bên trong là chút thuốc mỡ màu hổ phách, bà lấy tay thấm chút thuốc, thoa lên đầu gối Nghi Ninh.

      Thuốc này lúc thoa lên thấy man mát, lúc sau lại đau nóng bừng bừng.

      Nghi Ninh đau đến co chân né tránh, Từ ma ma lại cười đè bả vai Nghi Ninh lại: "Thất tiểu thư, thứ này là lúc lão thái gia còn sống, nhờ người Quý Châu mua về. Có tác dụng tiêu sưng, các đốt ngón tay có tổn hại đều có thể chữa khỏi. Dược hiệu hơi đau xí, người kiên nhẫn chút."

      Thứ này chỉ có hủ nho , giữ nhiều năm như vậy dùng, vậy thập phần trân quý! Sao lại vội dùng trị vết thương của nàng.

      Nghi Ninh vội vàng ngăn cản : "Tổ mẫu, con bị thương nặng, dưỡng mấy ngày khỏi ra."

      "Ta tự tay phạt con, tất nhiên phải tự tay bôi thuốc cho con." La lão thái thái lại nhìn nàng , "Hôm nay tổ mẫu phạt con. Con có biết vì sao, có hiểu ?"

      Nhìn ánh mắt La lão thái thái, Nghi Ninh gật đầu: "Con biết. Tổ mẫu là vì tốt cho con......"

      Nàng hết, La lão thái thái xem chừng sợ sau khi bà chết, Nghi Ninh còn chỗ nào dựa dẫm. La lão thái thái sủng ái nàng, ngược lại thành mũi đao đâm về phía nàng. Trần thị nghe Nghi Ngọc bà dung túng nàng, chẳng lẽ tâm nghĩ thế hay sao? La Nghi Liên nhìn qua nhu thuận dịu ngoan, chẳng lẽ trong lòng lại hề oán hận?

      La lão thái thái thở dài: "Tứ tỷ con quá mức hồ đồ, chính mình làm sai, ngược lại đem việc này oán trách con. Ta khiển trách con, ngày mai đại bá mẫu con tới cửa thăm. Về sau, họ cũng dám linh tinh rằng ta quá mức sủng nịch con."

      Nghi Ninh hết mọi việc.

      La lão thái thái thoa thuốc cho Nghi Ninh, nha đầu bưng canh gừng lên. Nghi Ninh uống xong bát canh gừng, ăn chút điểm tâm rồi mới ngủ.

      La lão thái thái vỗ về mặt non nớt của đứa , với Từ ma ma: " ra lúc nó nên có hiểu biết, nó lại nửa điểm hiểu chuyện. tại ràng là nó bị ủy khuất, nên khóc nên náo loạn, nó ngược lại biết chuyện, khóc lóc ầm ĩ. Ta nhìn thấy là khó chịu."

      "Tiểu thư là đứa tâm địa tốt." Từ ma ma .

      "Mi Mi là đứa , giống tính tình của Minh Lan." La lão thái thái cười cười, thần sắc có chút ảm đạm, "Nếu nha đầu Minh Lan chết, nhìn thấy Nghi Ninh nhu thuận biết chuyện như vậy, chắc rất vui mừng."

      La lão thái thái lại giống như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu : "Nửa tháng nữa là ngày giỗ của Minh Lan. Trịnh thị có đồng ý quay về chưa?"

      Từ ma ma : "Nô tì đưa tin lúc đầu Trịnh thị đồng ý trở về. Nhưng nghe sức khỏe người bằng lúc trước, lại khóc hồi, thu thập này nọ rồi quay về Bảo Định."

      La lão thái thái gật đầu, kêu Từ ma ma dắt bà vào trong nghỉ ngơi.

      Náo loạn ngày, có thể nghỉ ngơi được rồi.

      Hôm sau, lúc Nghi Ninh thức dậy, phát thuốc kia quả nhiên vô cùng tốt, đầu gối trở lại như bình thường. Trong phòng, bọn nha đầu đều cưng chiều nàng, sáng sớm hỏi xem nàng thích ăn gì, lời , cực kỳ che chở nàng.

      Trần thị sáng sớm liền mang theo La Nghi Ngọc bồi tội với nàng, tặng hai cây nhân sâm mười năm, hộp thuốc viên, hộp điểm tâm. Hỏi han ân cần quan tâm đến cực điểm.

      La Nghi Ngọc bị đả kích, cả người đều quạnh quẽ ít, mặc bộ trang phục màu tím nhạt, thắt lưng tinh tế mà thon dài. Nàng ta liếc mắt nhìn Nghi Ninh cái, trong ánh mắt cũng có cảm xúc gì, ngược lại chút lãnh đạm nên lời.

      Nghi Ninh biết đây là vì sao, hôm qua La Nghi Ngọc bị đả kích cùng nhục nhã lớn như vậy, cho dù phải nàng tố giác, dựa vào tính tình La Nghi Ngọc cao ngạo, trong lòng cũng thoải mái. Đừng bởi vậy mà cảm kích nàng, hận nàng xem như là điều tốt.

      Về phần Trần thị, bà luôn luôn tỏ thái độ hờ hứng với Nghi Ninh. Nhưng chuyện này thực tại là La Nghi Ngọc quá phận, bà cũng thể giúp bất cứ điều gì, lão thái thái xử trí La Nghi Ninh, ràng cũng dạy cho bọn họ đạo lý muốn phạt chỉ có lão thái thái được phạt Nghi Ninh. Bà nếu đối xử với Nghi Ninh tốt chút, để lão thái thái biết được, khẳng định càng thêm thoải mái.

      Đến cuối cùng, Trần thị lấy hai vòng ngọc cổ tay mình xuống, đeo lên cổ tay nho của Nghi Ninh, cười : "Cặp vòng ngọc này là mẫu thân ta năm đó đưa ta, ôn nhuận tinh tế. Đại bá mẫu hôm nay tặng cho con mang, ngọc có thể dưỡng tính."

      Nghi Ninh sờ sờ hai vòng ngọc màu tím tay, lời cảm tạ với Trần thị. Trong lòng lại thầm nghĩ đến chiếc vòng tay quý giá hôm trước, thể dễ dàng đụng chạm vào, ngày thường cũng thấy Trần thị mang. Hôm nay chắc là cố ý lấy đến đưa cho nàng.

      Trần thị chưa , Lâm Hải Như liền mang theo nha đầu đến thăm.

      Nha đầu trong tay lại ôm rất nhiều hòm lớn lớn .

      Lâm Hải Như ngồi xuống bên giường Nghi Ninh, nhìn sắc mặt nàng hồng nhuận tựa hồ có gì đáng ngại, tươi cười sáng lạn lên. Vẫy tay kêu nha đầu lên: "Nghi Ninh, con xem ta mang theo cái gì đến cho con nè."

      Hòm thứ nhất mở ra, đôi nhân sâm năm mươi năm. Hòm thứ hai mở ra, là những vị thuốc quý hiếm. Hòm thứ hai mở ra, dĩ nhiên là gốc cây đầy sắc màu vô cùng tươi tốt. Lại cái hộp nữa mở ra, dĩ nhiên là đồ trang sức đá quý.

      Trần thị sắc mặt lúc này liền rất dễ nhìn.

      Những gì bà mang đến còn ở bàn, hai cây nhân sâm gầy gầy và hộp thuốc viên mở ra, nhất thời khó coi. Lúc bà nhìn thấy bộ trang sức đá quý, là đứng ngồi yên.

      Lần trước bị Hiên Ca làm rơi vỡ vòng tay ngọc, bà đau lòng khôn xiết. Lâm Hải Như tùy tiện ra tay chính là bộ đồ trang sức, xem tỉ lệ đá quý đều thực hiếm thấy, đổi mười vòng ngọc của bà vẫn còn dư. Càng đừng hai vòng ngọc màu tím kia đáng thương, đem ra so sánh nên vứt .

      Lâm Hải Như này phải đặc biệt đến đánh vào mặt bà, bà tin!

      Đừng Trần thị, ngay cả Nghi Ninh nhìn thấy phải giật mình. Sớm biết rằng kế mẫu Lâm Hải Như tài đại khí thô, nàng lại ngờ bà lại tài đại khí thô đến nhường này. Nhìn đến Trần thị bên cạnh, sắc mặt rất khó coi, Nghi Ninh trong lòng dở khóc dở cười. Khó trách Lâm Hải Như hôm nay tới muộn, chỉ sợ là chờ thông tin truyền qua bên này tặng cái gì, bà tìm đồ gấp mười mang lại.

      Lâm Hải Như cầm tay Nghi Ninh cười : "Mi nhi, vòng ngọc này con đeo nhìn cũng tốt. Chỉ là tỉ lệ kém chút, nếu con thích, chỗ ta còn có vòng tay phỉ thúy, lát về mang qua tặng cho con nhé."

      Trần thị sắc mặt lại càng khó coi.

      Nghi Ninh lập tức giọng : "Mẫu thân, đây là đại bá mẫu tặng cho con...."

      Lâm Hải Như tựa hồ mới hiểu được, vỗ tay : " ra là đại tẩu đưa...... Tẩu đừng để trong lòng, muội cũng biết đó là tẩu đưa tới. Là muội sai rồi! Muội ăn vụng về, cũng như đại tẩu có thể ăn ngọt ngào, đại tẩu cần phải tha thứ muội nha."

      Trần thị phải ráng cắn răng tiếng có việc gì, chỉ chốc lát sau liền mang theo La Nghi Ngọc cáo từ.

      La lão thái thái đến sau khi Trần thị , thấy hai mẹ con kia cười , cũng nhếch khóe miệng lên : "Con dám đến đánh vào mặt đại tẩu chói lọi như vậy, con cũng phải thu liễm ít."

      Lâm Hải Như lại : "Con nhịn được bọn họ khi dễ Nghi Ninh." Lại sủng nịch nhìn Nghi Ninh hỏi nàng, "Nghi Ninh, con vừa rồi chơi vui ?"

      Nghi Ninh cười gật đầu. Vị kế mẫu Lâm Hải Như này cũng là người thập phần bao che khuyết điểm.
      Laica, bornthisway011091, Nhi Huỳnh43 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :