Chương 46: Haiz! Nha đầu này.
Hiên Viên Nhược Ngôn trầm tư suy nghĩ, đôi mắt màu tím thoáng lên chút đau lòng mà ngay cả cũng phát ra.
“Vẫn là Nhược Ngôn ca ca hiểu muội, hì hì” Nam Cung Vũ Huyên ngẩng đầu, đôi mắt cười to, trong sáng nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn.
“Phụt, cái nha đầu này.” Hiên Viên Nhược Ngôn phụt cười
Cười là thứ tốt, đặc biệt là cười lòng.
Hiên Viên Nhược Ngôn có phát ra, trong thời gian ngắn ngủn kia lại cười lòng, so với năm năm trước còn nhiều hơn, trong trái tim bị bao phủ bởi băng bị nụ cười đó chậm rãi hòa tan.
…
Dòng nước chảy siết, từ đầu nguồn đổ xuống, tạo nên thác nước bao la, hùng vĩ.
Thiếu niên mắt tím lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt được tầng ánh sáng mặt trời ấm áp bao quanh, nhắm mắt, cảm thụ nhiệt độ ấm áp thân mình… biết qua bao lâu, thiếu niên áo tím đưa tay đến luồng ánh sáng mặt trời ấm áp kia, nắm chặt tay lại rồi buông ra, rồi lần nữa nắm chặt lại, cảm giác trong tay ấm áp như nhau.
Bên miệng khẽ nở nụ cười nhạt, trầm giọng thủ thỉ:
“Vật , tâm của ta đều ở trong này… chỉ cần muội có bản lĩnh lưu lại ấn ký trong này… Như vậy, ca ca liền bảo hộ muội cả đời.”
…
Vật , tâm của ta đều ở trong này… chỉ cần muội có bản lĩnh lưu lại ấn ký trong này… Như vậy, ca ca liền bảo hộ muội cả đời.
Câu này ngừng lập lại trong đầu Hiên Viên Nhược Ngôn.
“Nhược Ngôn ca ca, ca là sao vậy?” Nam Cung Vũ Huyên nhìn thần sắc trong đôi mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn, lên tiếng hỏi.
“A?” Hiên Viên Nhược Ngôn hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình: “Ha ha có gì.” Nam Cung Vũ Huyên đáp lại bằng nụ cười với lúm đồng tiền.
Haha, như thế nào lại vang lên lời trong đầu lúc nãy? Nhưng dù sao nữa lời thốt ra từ chính mình tuyệt đối là lòng. Chỉ cần nàng có bản lĩnh lưu lại ấn ký trong lòng mình, như vậy mình bảo hộ nàng cả cuộc đời…
“A? hôm nay là ngày Huyên nhi bảo bối trở về, chúng ta uống rượu được ?” mắt đỏ rực của tư huyền dịch lóe sáng.
“Chúng ta theo phụng bồi.” bảy bị thiếu niên trăm miệng lời.
Uống say chút rồi sau đó bọn suy nghĩ kỹ lại xem có thể nhìn ra được trong lòng nàng bọn họ chiếm vị trí gì, cũng tốt.
“Ách, muội…” Nam Cung Vũ Huyên muốn lại thôi, gương mặt phấn nộn lên tầng đỏ ửng.
“Huyên nhi bảo bối muốn noi điều gì?” gia cát mặt húc ôn nhu hỏi.
“Muôi uống rượu.” xong, nàng chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân mình.
A a a! là phức tạp! nàng là nhân vật chính cho nên ít nhất cũng phải cởi mở ra câu “Muội theo bồi.”
Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà! Từ trước đến giờ nàng đều tỏ vẻ mình thể uống rượu được nha! Kiếp trước nàng có tưu lượng cực kỳ thấp, chỉ cần uống chút là say liền.
Tám người nhìn bộ dạng chột dạ của nàng, trong lòng buồn cười.
Có phải là việc gì tốt đâu, chỉ là uống rượu thôi mà, cần gì mà phải ngượng ngùng?
“Ha ha ha, Huyên nhi bảo bối nha, sao, muội uống trà là được.” Gia Cát Mặc Húc nhéo nhéo khuon mặt nhắn trắng mịn của Nam Cung Vũ Huyên.
“…” Nam Cung Vũ Huyên cắn môi: “Được” thể từ chối mà gật đầu.
Uống trà sao? Nhưng mà nàng vẫn muốn uống rượu cùng bọn nha.
…
Tám vị mỹ nam phong thái khác nhau biết phải làm gì nhìn tiểu nương nằm sấp mặt đất.
Ước chừng nén nhang trước, người nào đó còn sung sức trừng mắt cảnh cáo bọn : “Này! được phép uống quá nhiều! Uống rượu hại sức khỏe, hơn nữa ngày mai các ca ca còn phải học! Đừng có cho là chúng ta có chút quan hệ mà muốn thương lượng cửa sau, muội là muốn các ca ca uống rượu là để có thể hiểu nhau hơn, nhưng mà muội trừng phạt các ca ca nghiêm nha!”
Kết quả, bọn mới uống ly, người nào đó liền cẩn thận mà nhầm chén rượu thành trà, cầm uống sạch.
Sau đó người nào đó lớn tiếng gọi: “A! Mẫu thân nhà nó, đây là rượu nha!”
Sau đó, ràng nàng là người cầm nhầm chén lại: “Ô ô ô, cái chén chết tiệt, tại sao lại giống nhau như thế hả?”
Sau đó nàng “phù phù” tiếng
Sau đó “uỳnh!”
Cuối cùng, người nào đó nằm úp sấp ngã xuống đất, lại trùng hợp mà nằm thân hồ ly.
“Haiz! Nha đầu này.” Hiên Viên Nhược Ngôn thở dài tiếng, sau đó đến bên người nàng, bế nàng lên.
Nhưng là sau khi bế nàng lên lại xuất vấn đề nan giải.
Nơi này giống như lúc trước, chỉ có phòng khách cùng hai phòng ngủ lớn, trong mỗi phòng ngủ có bốn cái giường.
“Muốn đem nàng đến nơi nào?” Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn về phía bảy người còn lại.
Năm năm trước lúc nàng còn , có thể để cho nàng tùy tiện ngủ cùng mọi người, nhưng bây giờ nàng sắp trưởng thành, nếu còn ngủ cùng bọn như vậy, về sau sao có thể lập gia đình?
“…” bảy người nhíu mày. Này là vấn đề nan giải.
“Hô! Như thế này , Hiên Viên Nhược Ngôn, các ngươi đem phòng của mình cho nàng ngủ, sau đó các ngươi qua đây chen chúc cùng bọn ta chút.” Quy Hải Lộng Nguyệt đề nghị.
“A? ta , vì sao các ngươi đem phòng của mình cho nàng, rồi sau đó cùng chúng ta chen chúc chung phòng?” đôi mắt xanh đen của Gia Cát Mặc Húc nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng kim của Quy Hải Lộng Nguyệt.
“Ha ha, bản cung có thói quen ngủ giường người khác, cho nên chỉ có thể để cho các ngươi làm như thế.” Quy Hải Lộng Nguyệt lạnh nhạt , trong giọng có chút ít khí thể bá đạo.
“Ôi! Vậy bản công tử cũng có thói quen ngủ giường người khác nha! Cho nên vẫn để cho các ngươi nhường phòng tốt hơn.” Trong ánh mắt màu lục sáng như ngọc của Tây Môn Vân Ảnh lên chút tức giận.
Hừ! Bọn là nhân tài của Hiên Viên quốc để cho mấy tên của Quy Hải quốc này chiếm tiện nghi!
“Ha! Tốt, nếu như thế liền để cho thái tử tôn quý của Hiên Viên quốc chịu khổ chút, ôm tiểu vi sử của chúng ta đêm hoặc là ngồi ngủ đêm cũng được.” đôi mắt màu hổ phách của Đông Phương Dật Hàm lên tinh quang.
Ha ha, chính là “Tiểu lão sử” này! Theo như tính cách thâm trầm của Hiên Viên Nhược Ngôn, nhất định bỏ qua thân phận mình mà coi trọng nha đầu kia, cho nên chỉ có ôm đêm hoặc ngồi đêm nha!
Gia Cát Mặc Húc, Công Tôn Lưu Dạ cùng Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt, tầm mắt vẫn nhìn tiểu nha đầu ngủ an ổn kia, mặt lộ ra thần sắc ôn hòa, thân vẫn tản ra khí thế tương tác với Hiên Viên Nhược Ngôn.
Ý tứ của Đông Phương Dật Hàm bọn đương nhiên nghe hiểu.
“Được, chúng ta nhường.” Gia Cát Mặc Húc trầm giọng , cảm giác như nghiến răng nghiến lợi mà ra.
Tình hình của Hiên Viên quốc với Quy Hải quốc cũng an ổn. Nhìn tình cảnh của Nhược Ngôn bọn đành phải mềm lòng!
“Ha ha, Đoạn Tuyệt ngươi ngủ cùng ta, Huyền Dịch ngươi ngủ cùng Dật Hàm, còn lại hai giường để cho bọn tự sắp xếp.” Quy Hải Lộng Nguyệt tinh thần phấn chấn .