1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

TƯƠNG QUÝ PHI TRUYỆN - Tô Tiểu Lương (C189/189)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      ( B )
      Tám tháng mười hai, trong cung phái người ban cháo mồng tám tháng chạp. Trời còn chưa sáng, trong thiện phòng phủ thái tử bận rộn chuẩn bị cháo đưa các viện.

      Bên này Linh Lung các, bọn Bình Ninh thức dậy sớm, vừa rửa mặt xong, ngửi được mùi hương cháo yên ổi nổi trong lòng nhũ mẫu.

      Bình Ninh hiếu động, nhũ mẫu đem nàng thả xuống sạp mềm. Hai châm vừa chạm đệm, nàng hướng thẳng về phía mà , mucj tiêu rất ràng, là cháo mồng tám ở bàn tỏa hương nghi ngút.

      Lúc này nàng nào biết cháo gì đó bản thân còn chưa ăn được, bên trong bỏ rất nhiều thứ, lại còn ngọt.

      Tương Như Nhân sai thanh đông bưng cháo kia sang bên. Lấy tới cho bọn ăn lại là cháo ngao. Bình Ninh liền nhìn về phía sau Thanh Đông, quay người lại lôi kéo tay nhũ mẫu muốn qua Thanh Đông lấy cháo về.

      Đợi mãi thấy có phản hồi gì, nàng lại quay về nhìn Tương Như Nhân nghi hoặc, a tiếng ý kiến.

      Tương Như Nhân tiếp nhận nàng từ tay nhũ mẫu, dở khóc dở cười nhéo nhéo mặt nàng "Tham ăn như vậy, ngươi là giống ai đây ". Bình Ninh phối hợp cười, vươn tay muốn chạm tới khuyên tai của nàng, Tương Như Nhân lắc đầu tránh. Đặt nàng xuống cạnh cái bàn , cố ý nghiêm nghị "Ngồi yên nào"

      Bình Ninh nhìn qua cháo bàn, nhìn về phía sau Thanh Đông, lại quay về nhìn Tương Như Nhân, ngồi sạp mềm, tựa hồ suy xét. lúc sau mới ngồi ngay ngắn, đặt hai tay vào trong lòng, nhưng mawtjkia viết vẫn toàn là thèm muốn.

      Tương Như Nhân từng miếng từng miếng đút cho nàng. Từ khi bắt đầu ăn thêm, Tương Như Nhân cố ý cho nàng ăn kèm chút thứ hàm dưỡng, cũng thể như trước nguyên miếng trực tiếp nuốt. Ban đầu căn bản Bình Ninh phối hợp, bắt nàng từ từ ăn nàng chụp bát cho ngươi xem. Đến bây giờ yên tĩnh hơn chút, để nàng ngồi đó, chỉ cần đút quá chậm nàng ngồi đó nuốt xong trong miệng còn biết chờ ngươi lúc.

      Đút cho Bình Ninh xong lại đến Dung nhi. Xong hết nhũ mẫu mang các nàng ở trong phòng tập . Tương Như Nhân thu thập Dao Hoa các thỉnh an.

      Sáng sớm tuyết hạ nửa canh giờ, lại dày thêm tầng. Số người thỉnh an lại ít mất phần. Trương trắc phi vẫn còn phong hàn. Diệp lương nhân thời kì đầu mang thai cũng nên ra ngoài. Bên Kim lương nhân, sáng dậy An nhi náo loạn bụng đau, Kim lương nhân bận chăm sóc thể đến. Đứa thểm nhiều, tình cũng liền hơn.

      Thái tử phi giao đãi việc gần cúi năm trong phủ "Trương trắc phi bệnh chẳng thể nửa khắc khỏi ngay, chuyện của nàng ngươi giúp xử lí. Năm nay trong cung đại tế tự, phủ thái tử thêm nhiều người, cũng nhiều việc phải lo hơn."

      "Nghe nương nương phân phó" Tương Như Nhân cung kính đáp ứng. Nghĩ chút, thái tử phi "Tuy rằng Bình Ninh và Dung nhi chưa đầy tuổi nhưng đại tế tự năm nay cũng cứ mang theo tuii . Đến lúc đó người nhiều, hài tử cũng nhiều, mang theo hai ma ma là được."

      Tương Như Nhân hơi giật mình, rất nhanh gật đầu vâng. Theo lý mà đứa chưa tròn tuổi là nên mang ra ngoài. Dễ dàng lây bệnh lại sợ người va chạm. tại trong cung hiến tế, cũng là tránh khỏi...

      Hai mươi tháng , trong cung đại tế tự.

      Trời còn chưa sáng, Bình Ninh và Dung nhi còn ngủ. Tương Như Nhân để nhũ mẫu mặc y phục kín cho hai đứa . Thời điểm ôm ra khỏi Linh Lung các trời tờ mờ sáng.

      Lên xe ngựa, phủ thái tử trước sau mười chiếc. Đoàn xe hướng thẳng về hoàng cung.

      Sắp đến hoàng cung, Dung nhi tỉnh. Nhũ mẫu cho bú. Lần đầu tiên ngồi xe ngựa tò mò, nắm tay Tương Như Nhân lảo đảo hai bước trong xe, đặt mông xuống đệm, đầu còn vì xe ngựa chấn động mà nhấp nhô hai cái.

      Tương Như Nhân sợ ngồi khó chịu, mở chút cửa sổ, gió lạnh tiến vào ít. Dung nhi rúc ở trong lòng nàng, muốn ngủ thêm.

      Xe ngựa đến nhị cửa cung ngừng. Mọi người xuống xe bộ vào trong cung.

      Lúc này trời sáng, tuyết bao phủ toàn bộ hoàng cung phá lệ sáng ngời. Bình Ninh trong lòng nhũ mẫu cũng tỉnh, ghé vào vai nhũ mẫu, mắt từ từ nhìn bốn phía.

      biết nhìn thấy gì, Bình Ninh quay đầu tìm thân ảnh Tương Như Nhâ, đưa tay về phía nàng a tiếng muốn nàng ôm.

      Đội ngũ tiến cung vô cùng yên tĩnh. Nàng kêu lên tiếng như vậy, mọi người ở phía trước đều quay lại, còn có ma ma dẫn đường cũng nhìn về hướng này.

      Bình Ninh thấy nhiều người nhìn như thế cũng sợ người lạ, tay bé mang bao tay bằng bông chỉ lên trung. trời là những lồng đèn vừa được phóng lên, thiên đăng đỏ thẫm, nền trời trắng tinh vô cùng nổi bật.

      Thái tử phi ở phía trước nở nụ cười "Bình Ninh hảo nhãn lực, đây là kỳ nguyện đăng thả trước khi hiến tế. thời bay lên rồi, chúng ta nhanh qua thôi."

      Còn lại vài đứa đều ba bốn tuổi, biết lúc này thể ồn ào. Chỉ có Bình Ninh cất tiếng cười khanh khách nhìn mọi người rồi ghé vài vai nhũ mẫu tiếp tục nhìn bầu trời.


      biết có tội, huống chi đồng ngôn vô kị, mọi người để trong lòng, đoàn người tiếp tục về cung đại tế lặc. . .


      Trong hoàng cung nghi thức đại tế tự so với thế gia còn phức tạp hơn. Đứa chưa biết được nhũ mẫu ôm quỳ lạy. Còn lại mọi người đều như nhau, tố thân cung phục. Nghe người phía trước tuyên đọc dâng hương, phía sau theo quỳ lại lời ca tụng.

      Thời điểm hoàng thượng tế thiên kỳ nguyện, trời vẫn còn hạ tuyết, bốn phía là tiếng tụng kinh.

      Nữ quyến chỉ cần tế bái vài lần, sau đí mấy người các nàng được lui về sau đại điện. Từ cửa đại điện nhìn lại, chung quanh dàn tế bách quan quỳ lạy, chính giữa đài hoàng thượng cầm ngọc bài đối thiên cầu phúc.

      bên còn có quan viên chủ trì dâng lễ vật. Sau đó thái tử thân hoa phục từng bước lên đìa, tiếp nhận ngọc bài từ tay hoàng thượng, đối thiên tam bái, đứng dậy. Bách quan lại bại.

      Tương Như Nhân xem có chút xuất thần. Bỗng nhiên nghe tiếng gọi từ phía sau, quay lại xem thấy nữ tử mỉm cười nhìn nàng. Bên cạnh có nương trông vài phần giống nàng kia nhưng mặt lại tựa hồ vài phần địch ý.

      Tương Như Nhân bồi lại lễ, nàng kia bước về phía nàng, đứng chung bên cạnh, cùng nhìn về đài hiến tế, dịu dàng "Tương trắc phi là lần đầu tham gia hiến tế này sao?"

      Tương Như Nhân gật đầu, nàng kia mỉm cười "Bình Ninh công chúa và tam điện hạ đáng . biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ Tương trắc phi đâu, có thể có đôi tử nữ như vậy"



      Đối thoại như vậy có chút kì quặc. Tương Như Nhân dù biết đây là phu nhân của ai. Nhưng tham gia hiến tế này chắc chắn là người trong hoàng gia.

      Nàng biết nàng ta, nàng ta lại hiểu biết về nàng như vậy, cảm giác này khó chịu.


      Nhưng nữ tử này giọng điệu và vẻ mặt đều nghe ra tia đố kị hay khiêu khích, tất cả đều là hâm mộ. Nhìn trong ánh mắt nàng tràn đầy thiện ý, nàng cũng ngại ngùng nỡ cự tuyệt. . .
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    2. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 63: Dung nhi mở miệng
      Nữ tử này mấy câu sau, phía trước có cung nhân thỉnh các nàng dời sang chỗ khác, thế này các nàng mới tách ra. Nàng kia tiến tới chuyện cùng mấy nữ tử khác, trong đầu đối với hai người kia cũng có ấn tượng gì.

      Lần này tới tham gia đại tế tự đều là người trong hoàng tộc, ngoại trừ hoàng phi, người trong vương phủ, cũng là có chút thân phận. Tương Như Nhân lại chưa thấy qua nàng, nhưng có thể cùng nàng chuyện gần gũi như vậy, thế nào lại quen được.


      Ôm theo nghi hoặc cùng mọi người tới thiên điện. Bên kia lễ tế xong số người cũng tiến về phía này, đa số là hoàng tử thế tử.

      Tương Như Nhân nhìn qua thấy nàng kia bước về hướng đó đón tiếp, nhìn thoáng qua thân ảnh quen thuộc, vẻ mặt Tương Như Nhân dừng lại chút, nàng kia cũng vừa vặn dừng lại trước mặt người nọ.

      Nàng là Định vương phi.



      Cũng phải Tương Như Nhân đối với Định vương có nhiều để ý mà là Định vương phi phen như vậy làm cho người ta cân nhắc. Nàng đối với bản thân tỏ ra quen thuộc, là từ nơi nào mà biết, lại còn tìm bản thân đáp lời.


      Tô Khiêm Trạch cảm giác được tầm mắt kia, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt của Tương Như Nhân, đợi nàng có phản ứng gì, Tô Khiêm Trạch rất nhanh lại cúi đầu nghe người trước mặt , vẻ mặt chuyên chú.


      Tương Như Nhân an ủi rất nhiều, ít nhất thoạt nhìn tại tình cảm của Định vương và Định vương phi tệ.


      Đợi Tương Như Nhân thu hồi tầm mắt, xoay người tìm mấy người thái tử phi. Tô Khiêm Trạch ngẩng đầu dõi mắt theo bóng dáng nàng, ánh mắt thâm trầm vài phần.


      Bên tai vang lên giọng Định vương phi ôn nhu "Vương gia, mẫu phi chắc đợi chúng ta qua đó.."

      Tô Khiêm Trạch quay lại, chuyên chú như trước nhưng vẫn dắt tay nàng ra khỏi thiên điện, bước về hướng cung điện khác...


      Ở chủ điện, hạ tế còn bộ phận tiến hành. Tuyết rơi càng nhiều, mấy người Tương Như Nhân càng cùng đứng đợi có người tiến tới bên cạnh thái hậu muôn gặp nàng cùng hai hài tử.


      Tương Như Nhân xin chỉ thị của thái tử phi xong mang theo Bình Ninh và Dung nhi theo ma ma kia ra khỏi thiên điện hướng về Duyên Thọ cung.


      Ra khỏi Đại Lặc cung có nhuyễn kiệu chờ. Tương Như Nhân phủi phủi tuyết đọng áo hài tử. Bình Ninh học theo, huơ huơ tay bé.


      Tương Như Nhân nắm lấy tay nàng, đưa lên miệng mình hà hơi. Bình Ninh cũng tức khắc tự đưa tay lên miệng mình ha hơi, tiện đà cười khanh khách.


      Đến Duyên Thọ cung, hạ kiệu bước vào trong, cởi áo choàng ra, trong phòng ấm áp hơn rất nhiều.


      Sáng sớm lạnh phải mặc dày y phục bọn họ thoải mái. tại trong phòng ấm, Bình Ninh liền muốn đưa tay cởi áo ngoài ra. Tương Như Nhân liếc mắt trừng nàng cái. Nàng ủy khuất bĩu môi, tay bé thả xuống nắn nắn mao nhung cầu áo.

      màn này vừa đúng lúc thái hậu bước ra nhìn thấy, nàng cười nhìn Bình Ninh "A! Ai khi dễ ngươi?"


      Tương Như Nhân thỉnh an thái hậu. Bình Ninh liếc nhìn Tương Như Nhân, lại liếc nhìn thái hậu, sau đó lắc đầu, cuối xuống tiếp tục nắn mao nhung cầu.



      Đáy mắt thái hậu chút thanh mình, đứa thông minh a. Còn biết che chở nương của mình. Vì thế kêu các nàng vào trong ngồi xuống, gọi người mang điểm tâm lên.


      Bình Ninh nhìn thấy đồ ăn là chỉ muốn thúc ngựa, từ trong lòng dưỡng nương với về phía thái hậu vẫy vẫy tay, muốn đến chỗ nàng. Thấy tỷ tỷ như vậy, đệ đệ cũng đưa tay làm theo. Thái hậu cao hứng sai nhũ nẫu đặt bọn họ xuống cạnh hai bên nàng. Bình Ninh tựa lên đùi thái hậu, ôm cổ nàng làm nũng.


      Thái hậu thấy nàng thân cận rất cao hứng, tiện đà quay sang Dung nhin ngồi yên tĩnh bên chơi hỏi "Nương ngươi ở đâu? Ở đâu nào?"



      Dung nhi buông gì đó trong tay, nhìn về phía Tương Như Nhân, ngón tay chỉ chỉ. Thái hậu nhìn này bộ dáng có nét giống thái tử lúc , nở nụ cười "Đó là nương ngươi a?"


      Dung nhi gật gật đầu, ở tình huống các nàng hoàn toàn đoán trước, trực tiếp hô lên tiếng "Nương"

      Thái hậu cùng Tương Như Nhân đều ngây ngẩn cả người.

      Dung nhi gọi xong lại cúi đầu chơi gì đó trong tay. Lão ma ma đứng bên cười chúc mừng "Nương nương, đây là nhi mở miệng chuyện a"



      Thái hậu cẩn thận nhìn Dung nhi, lại quay sang nhìn Tương Như Nhân. Tương Như Nhân lúc này là biết cái tư vị gì, phản ứng kịp, nhàng lắc lắc đầu, chính là ra miệng có chút nghẹn ngào "Thần thiếp lần đầu tiên nghe mở miệng như vậy"


      Nếu là ban đầu chờ gọi, này tiếng hô lên còn có chuẩn bị trước. Đây trả lời thái hậu, gật gật đầu xong lại bỗng nhiên bật thốt ra khiến Tương Như Nhân tay chân luống cuống.


      Cảm xúc này vẫn đột ngột đến, chút chuẩn bị đều có. Tương Như Nhân tại tràn ngập kích động, nếu phải vì ở Duyên Thọ cung, nàng muôn ôm đến để kêu thêm vài tiếng mới thấy chân .


      Thái hậu nhìn ở trong mắt, lôi kéo tay bé của Dung nhi, dỗ "Lại kêu tiếng nương nghe xem nào "


      Lần này nàng nghe là ràng.


      Tương Như Nhân cúi đầu lau nước mắt, thời điểm ngẩng đầu thấy thái hậu cười tủm tỉm nhìn mình, ngượng ngùng " để thái hậu chê cười"



      "Có cái gì chê cười. Đây là chỗ ai gia, nếu là phủ thái tử có lẽ ngươi ôm đứa vừa nghe vừa khóc rồi." Từ lúc mang thai chính tháng mười ngày đến sinh hạ, nuôi lớn đến lúc này chính là tha thiết được nghe gọi tiếng nương. có gì buồn cười.


      Bình Ninh ngẩng đầu nhìn thái hậu, chuyển mình qua chỗ đệ đệ. Bình thường hai người chuyện đều là y y nha nha. Bỗng nhiên hôm nay đệ đệ lại kêu lên tiếng như thế. Nàng cũng muốn mở miệng , nhưng a a vài tiếng vẫn nên lời. Thế là cáu kỉnh đoạt lấy thú bông trong tay đệ đệ.

      Dung nhi luôn luôn là nhường tỷ tỷ như vậy, lấy liền lấy , cũng chẳng có việc gì. Bình Ninh cầm thú bông trong tay xíu lại nhét về trong lòng đệ đệ.

      "Ngươi dưỡng mấy đứa rất tốt " Thái hậu cảm khái câu. Đệ đệ biết nhường tỷ tỷ, tỷ tỷ xót đệ đệ. Hai đứa đều là được nuông chiều từ lúc sinh ra lại biết sẻ chia cùng khiêm nhượng, tương lại trưởng thành dự cũng kém.



      Tương Như Nhân lúc này ổn định cảm xúc "Cũng phần nhờ nhũ mẫu cùng ma ma hầu hạ bên cạnh. Nếu thần thiếp lúc nào cũng nang theo bọn bên mình khả mệt xỉu"


      Thái hậu nở nụ cười, lúc này mới sai người để điểm tâm đến trước mặt các nàng. Bình Ninh cũng náo loạn, yên tĩnh ngồi ăn bên cạnh thái hậu. Ăn xong nửa, còn nửa kia đưa cho thái hậu, đó còn dính nước miếng của nàng.


      Thái hậu nơi nào lại ăn miếng bỏ dở như vậy. Thế nhưng nhìn nàng ăn còn để lại cho mình. Dù người lớn có dạy cũng chỉ nàng được giành ăn chứ thể để nàng nguyện ý nhường phần của nàng như vậy. Đối với Bình Ninh hiếu thảo với mình, Thái hậu là vô cùng vui vẻ.

      Bình Ninh vẫn cầm nửa miếng kia huơ tới. Thái hậu nhưng thể ăn, cầm lên, để ma ma mang mâm điểm tâm kia lại đây, phóng nửa miếng đó lên và lấy miếng mới đưa cho nàng.


      Vừa thấy miếng mới, Bình Ninh cũng chẳng còn quan tâm tới nửa miếng kia, cầm miếng điểm tâm, nở nụ cười nhìn tháo hậu, khóe miệng còn dinh vài miếng vụn bánh...


      Ở cùng chỗ với hài tử tâm tình tốt hơn rất nhiều. Vì thế lúc Tương Như Nhân ôm bọn rời , hai tiểu tử kia lại nhận được ít ban cho.



      Trở lại thiên điện, nhũ mẫu nang hai hài tử vào nơi nghỉ ngơi. Hiến tế hoàn toàn chấm dứt, thái tử phi mang theo các nàng thỉnh an hoàng hậu. Lúc đoàn người trở về phủ thái tử cũng là chiều tà.



      Ngủ xuất môn, bọn Bình Ninh lại là ngủ trở về. Quá giờ ăn bữa chiều mới tỉnh dậy.


      Về tới trong nhà mình, Tương Như Nhân cũng cần cố kị, ôm Dung nhi đến đùi, hôn má "Dung nhi, kêu nương"

      Tiếng thứ nhất xuất khẩu, tiếng thứ hai thứ ba cũng dễ dàng hơn, Dung nhi nghe lời nàng kêu tiếng. Hứa ma ma trong phòng nghe được xúc động lau lệ "Tiểu thư lúc mở miệng chuyện cũng sai biệt lắm là lúc này, hô tiếng phu nhân nương, rất nhanh lại hô lão gia."


      Bình Ninh ngồi bên nghe đệ đệ kêu như vậy, cũng mở miệng muốn kêu nhưng cứ y y nha nha như vậy cả buổi cũng thể giống như đệ đệ.


      Thời điểm Tô Khiêm Dương bước vào thấy được hình ảnh Bình Ninh nhào vào người Tương Như Nhân làm nũng. Còn bộ dáng muốn lớn tiếng hơn Dung nhi, Dung nhi kêu tiếng nương, nàng liền a a hét lên đè át Dung nhi.



      Nhi tử mở miệng chuyện, cảm giác của Tô Khiêm Dương so với Tương Như Nhân nhạt hơn nhiều. Đối với hai đứa dù sao vẫn chú ý Bình Ninh nhiều hơn chút. Vì thế lúc Tương Như Nhân dẫn Dung nhi gọi phụ thân cũng là quá chờ mong.


      Đối đãi khác biệt như vậy, Tương Như Nhân xem ở trong mắt, nhưng cũng thể có gì. tại có ba con trai, có thể đem nữ nhi sủng đến vô pháp vô thiên nhưng thể giống như vậy sủng nhi tử.



      Tương Như Nhân cũng là hy vọng như thế, nếu nàng mới phải lo lắng .



      Trước khi ngủ Tương Như Nhân kể lại chuyện Duyên Thọ cung. Thái tử nghe Bình Ninh muốn đem nửa này nọ cho thái hậu, vạch trần nàng "Thái hậu nghĩ nàng thảo hỉ, nhưng ra nàng đem miếng đưa cho thái hậu ý muốn lấy lại miếng to hơn"
      Cái chiêu này Bình Ninh ở trước mặt Tô Khiêm Dương dùng qua rất nhiều. Ăn gì đó rồi chừa lại nửa miếng tha thiết muốn đưa cho ăn. Lúc đầu còn vui vẻ, nữ nhi biết nghĩ đến , nhường lại phần cho . Nhưng cứ thế lặp lại vài lần liền ý thức được nàng đây là muốn lấy đổi lớn, quỷ lắm.



      "Thái hậu cao hứng là tốt rồi." Tương Như Nhân nằm nghiêng người tựa vào trong long Tô Khiêm Dương "Điện hạ, có phải Tô đô thống bọn họ sắp trở về rồi ?"

      Này động tác cực tự nhiên, Tô Khiêm Dương đưa tay vuốt tóc nàng "Đúng vậy, thế nào, nàng nhớ Cố gia tiểu thư?"


      "Đúng vậy. Đều lâu như vậy, tính ra cũng năm rưỡi rồi" Tương Như Nhân cũng phủ nhận, nàng nhớ Ngâm Hoan. Đôi khi có người để trò chuyện cũng bớt nhàm chán.


      "Sắp trở lại rồi." Tô Khiêm Dương đưa tay nhéo nhéo chút lưng áo nàng, cười "Lúc này đây trở về, thân phận của Cửu đường đệ hẳn là được nâng lên nhanh thôi"


      Tương Như Nhân biết có công tích, nhưng nghe Tô Khiêm Dương như vậy hẳn đơn giản là chỉ tăng phẩm cấp, khỏi có chút tò mò "Nâng lên hơn? Tô đô thống là võ quan, vậy là muốn phong hầu tước?"


      Thái tử lắc đầu, bán lên cái nút (ý làm cái bí mật) "Đến lúc đó biết"


      Tương Như Nhân khẽ hừ tiếng xoay người chui vào trong chăn, chẳng phải là chỉ cần chờ vài tháng nữa họ trở về biết thôi sao.



      Đây là bao lâu rồi thấy bộ dáng làm xấu của nàng, Tô Khiêm Dương có chút hoài niệm, đưa tay nhéo nhéo vành tai nàng. Nghe tiếng nàng hít thở trọng chù, hứng trí lên đưa tay vòng ra phía trước lưng nàng, theo trong áo ngủ hướng lên vuốt ve...
      lehanh, tart_trung, song ngư8 others thích bài này.

    3. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 64: Tháng tư thêm người mới
      Đại tuyết bay lả tả hạ đến đầu năm. Này xem như năm nữa lại trôi qua. Mười hai tháng , Bình Ninh và Dung nhi tròn tuổi. Lúc trước ủy khuất bọn họ tổ chúc tiệc đầy tháng, tại yến tiệc tuổi, dưới phủ thái tử là tất bật phen.

      tại mới còn là đầu năm, dư vị tân niên còn tại kia, tuyết tan trong khí mang theo chút lạnh, bên trong phủ thái tử thập phần náo nhiệt.

      Đây cũng là Bình Ninh và Dung nhi lần đầu tiên xuất trước mặt mọi người. Tương Như Nhân đặc biệt vì bọn họ chuẩn bị y phục giống nhau. Bình Ninh là khoác thêm áo choàng, Dung nhi có thêm cái mũ.

      Hai người ngồi ở chỗ, mặt còn có nét tương tự vì song sinh, thân mình tròn trĩnh, thập phần đáng .

      Yến tiệc tuổi náo nhiệt nhất là màn chọn đồ vật đoán tương lai. ở giữa phòng đặt hai cái bàn, mặt phóng đầy đồ vặt để chọn lựa. Nhũ mẫu bế Bình Ninh lên, nàng ngồi giữa nhiều dồ vật, tò mò nhìn mọi người xung quanh, laiị tò mò nhìn những thứ bên cạnh bản thân. Nửa ngày, hô tiếng phụ thận, tiếp đo nhìn vòng quanh trong đám người.

      Thái tử cùng vài hoàng tử đứng tương đối gần, Bình Ninh liếc mắt cái liền tìm được. để ý mấy thứ kia, trực tiếp giơ tay hướng thái tử đòi ôm.

      Nhũ mẫu thấy Tương Như Nhân liếc mắt cái, Tôn ma ma ở bên cạnh nhàng ấn tay Bình Ninh xuống dỗ dành " Công chúa thích cái gì liền lấy cái đó."

      Bình Ninh là chịu tiếp thư. Có nhiều người nhìn như vậy, tiểu nha đầu vẫn khẩn trương, càng khẩn trương càng muốn tìm người quen thuộc. Trong lòng nàng cũng ràng, Phụ thân so với nương dễ chuyện, vì thế từ trong đám người tìm thái tử, huơ tay bé muốn ôm.

      Người bên trong phủ thái tử là biết thái tử có bao nhiêu sủng ái nhị nương. Nhưng ngừoi ngoài phủ biết a. Chính vì thế thời điểm bọn nhìn thái tử đến chỗ Bình Ninh chấn kinh .

      Tôn mama thấy thái tử tới, cũng ngăn đón Bình Ninh nữa. Bình Ninh run rẩy đứng lên, hướng tới Tô Khiêm Dương bước bước , nãi thanh nãi khí hô "Phụ thân ~ "

      Thừa hưởng gen từ thái tử cùng Tương trắc phi, mặt mũi Bình Ninh tất nhiên càng đáng . Nhu nhu kêu tiếng, nhất thời mấy hoàng tử đứng đây tâm đều bị lung lạc. Nhất là ngũ hoàng tử, ỷ vào tuổi còn , trực tiếp bước đến cạnh thái tử, hướng tới Bình Ninh đưa tay "Bình Ninh, ta là ngũ thúc của ngươi a!"

      Bình Ninh sợ hãi nhìn , rụt lui vào trong lòng Tô Khiêm Dương, Tương Như Nhân ở bên cạnh nhắc nhở " Điện hạ, còn chọn đồ vật đoán tương lai a"

      để ý vẻ mặt thất bại của ngũ hoàng tử, Tô Khiêm Dương giúp đỡ Bình Ninh nhìn mọi thứ bàn, khẩu khí mang theo chút quyết đoán " Thích cái gì, lấy!"

      Mọi người yên tĩnh, đều nhìn về cái bàn. Bình Ninh nhìn nào bàn tính , sách vở, còn có bút lông, con dấu linh tinh. Tay bé cầm lấy tay Tô Khiêm Dương, mở ra đến, tiếp theo hướng bàn trảo. Mỗi trảo đều đều giống nhau bỏ vào lòng Tô Khiêm Dương. Cái gì xa chút lấy được còn chỉ huy Tô Khiêm Dương lấy giúp nàng, lấy đến lại cất vào trong lòng .

      Tương Như Nhân đau đầu nhìn nữ nhi, lúc này lại hợp cái gì. Đoán chắc thái tửcũng gì nàng. Thời điểm ở Linh Lung các dặn dò nàng này nọ chỉ có thể lấy hai cái, thể lấy nhiều. tại đến đây lại chỉ chừa hai cái, còn bao nhiêu gom hết.

      bên ma ma lời hay đều ra. Người cứ lấy thứ, lại tán dương câu. Bất luận lấy cái gì đều có chuẩn bị trước lời dễ nghe. thời tay nàng ngừng, mama miệng cũng ngừng, có thể khen cũng khen. Còn lại hai loại hình dáng khó coi, Bình Ninh liền bỏ qua thèm.

      Quanh mình người đứng nhìn đều sợ ngây người. Vẻ mặt này của thái tử điện hạ bọn họ là chưa thấy bao giờ. Chính là thất công chúa thái tử thương nhất cũng chưa bao giờ thấy qua đại ca đối với bản thân từng có vẻ mặt như thế. sủng nịch Bình Ninh, nàng lấy tới còn thay nàng lấy, đây chính là ở chọn đồ vật đoán tương lai a.

      Bình Ninh cầm nhiều như vậy, quay ra khoe với Tương Như Nhân. Từ trong lòng Tô Khiêm Dương lấy ra cái đưa cho Tương Như Nhân "Nương!", là bàn tính .

      Tương Như Nhân tiếp cũng phải, tiếp cũng phải. Vẫn là thái tử phi kịp thời lên tiếng " Đem những thứ Bình Ninh lấy đều gom lại, nên đến lượt Dung nhi rồi."

      Tôn ma ma bế Bình Ninh xuống. Nhũ mẫu ôm Dung nhi bị xem bên lên, vừa đặt xuống bàn, Bình Ninh ở trong lòng Tôn ma ma vẫy tay với , muốn cùng nhau ngồi chơi.

      Tương Như Nhân nhìn Bình Ninh cảnh cáo cái, vừa hồ nháo trận xong chưa giờ còn muốn tiếp tục.

      Binh Ninh vẫn là sợ Tương Như Nhân, rụt lui vào lòng Tôn ma ma trốn. Ánh mắt nhìn về phía Dung nhi...

      So với màn chọn đồ vật đoán tương lai của Bình Ninh, Dung nhi là bình thường hơn. cầm lên quyển sách, cây kiếm gỗ đào. Ma ma lời hay đứng bên nhàng tgowr phào hơi, cất riếng khen, may là có ôm hết đến như vừa rồi.

      Mọi người là cũng nhìn ra khác biệt, thái tử đối đãi đặc thù chỉ có mình Bình Ninh mà như vậy với tam điện hạ. Điều này làm cho đại bộ phận người ở đây thở dài nhõm. Sủng ái nữ nhi có việc gì, nếu là sủng ái nhi tử mà phải thái tôn, vậy thiếu chuyện để . Tỷ tỷ ưu tú, đệ đệ xem ra điệu thấp chút, hầu hết mọi người đều đặt chú ý lên Bình Ninh. Tương Như Nhân từ trong tay nhũ mẫu ôm đến Dung nhì "Ngươi bắt lấy được cái gì nào?"

      Dung nhi xiết kiếm đào trong tay chút, nhìn về phí Bình Ninh hô tiếng tỷ tỷ, lại ủy khuất quay về rúc trong lòng Tương Như Nhân gọi tiếng nương.

      Tiểu hài tử đa cảm, nhiều người phản ứng như vậy liền cảm giác được, phụ thân thích tỷ tỷ, mọi người cũng đều thích tỷ tỷ.

      Tương Như Nhân vỗ vỗ lưng , mềm giọng dỗ "Dung nhi ngoan, nương ở đây"

      Chọn đồ vật đoán tương lai chấm dứt, ăn qua tiệc, khách nhân cũng cáo từ. Về tới trong Linh Lung các, hai hài tử chơi mệt ngủ. Tương Như Nhân đưa tay xoa xoa mặt Dung nhi. Sau này ngày còn dài, hào quang của Bình Ninh nhất định là còn muốn che đậy rất nhiều năm.

      "Đây là bảo hộ cho ngươi a" Tương Như Nhân thào, bất luận như thế nào, bình an lớn lên mới là quan trọng nhất...

      Đầu xuân tháng ba, Tô Khiêm Trạch rời Lâm An thành gần hai năm mang theo thê tử có thai trở về. Này đối với Bát vương phủ, có thêm hài tử là việc vui. Đối với triều đình, trận chiến của Tô Đô thống với Bắc Đồ mới là tin tức tốt nhất.

      Xâm nhập vào Bắc Đồ, tiêu diệt trực tiếp trung tâm. chỉ soán vị đầu lĩnh tại của Bắc Đồ mà còn chiếm thêm được mấy thành trì. lần thất bại cần trả giá là rất nhiều, theo về cùng Tô Đô thống còn là những cống phẩm của Bắc Đồ, còn có mỹ nhân muốn hiến lên cho hoàng thượng.

      Hoàng thượng đạo thánh chỉ phong Tô Đô thống làm Bình vương gia. Tin tức này trức tiếp oanh động Lâm An thành. Đệ tử hoàng gia luận chiến công được phong vương, Tô Khiêm Mặc là người đầu tiên. Mà lúc này mới chỉ hai mươi tuổi, vị vương gia hai mươi tuổi, lúc Bát vương gia hai mươi tuổi vẫn chỉ là hoàng tử.

      Chiến công chồng chất như vậy dẫn đến được phong vương so với kế thừa vương vị, dĩ nhiên người trước lời có phân lượng hơn đối với hoàng thượng.

      Cố Ngâm Hoan cũng vì thế trở thành Bình vương phi. Mọi người như vậy là gả đúng rồi. Bát vương phủ mọi người tới chúc mừng. Ngay cả Cố gia kia cũng có ít nguời đến.

      Bên này phủ thái tử, Tương Như Nhân biết được tin cũng thay Ngâm Hoan vui mừng.

      Nghĩ đến năm ngoái chỗ thái tử biết được hết tin tức, bán cho nàng cái nút. Phong vương gia là nàng nghĩ tới. Chiến công như vậy, sau này triều đình là tay vững chắc.

      Bình Ninh hài lòng nàng thất thần, đến trước mặt Tương Như Nhân, bắt lấy tà váy, bất mãn hô tiếng nương. Tương Như Nhân cúi xuống nhìn nàng cười, xoa bóp má nàng, thế này nàng mới xoay người lại, về phía Dung nhi.

      tại được nhiều từ, đường cũng cần người đỡ, liền cho người khác ôm. Mỗi ngày ngủ dậy liền tinh thần mười phần ở trong phòng hào hứng qua lại, lấy lấy cái này, lấy lấy cái kia. Thích được tiến vào trong lòng Tương Như Nhân cùng nàng đọc sách, xem được bao lâu, chán lại muốn ra ngoài...

      Đầu tháng tư tuyển tú, giữa tháng tư phủ thái tử lại thêm bốn ngươi. Cách lần trước mấy người Kim lương nhân vào phủ là năm năm.

      Tương Như Nhân là ở sáng ngày hôm sau thấy được các nàng, sắp xếp ngồi ở chỗ kia, so với các nàng trẻ trung hơn rất nhiều.

      Đây đều là nương vừa lớn, còn mang theo chút ngượng ngùng và đơn thuần, còn đối với ngày tháng sau này ở phủ thái tử tràn ngập hy vọng.

      Cảm xúc như vậy, tất cả người ở đây đều trải qua.

      Trương trắc phi cười nhìn bốn người, cúi đầu vowia Tương Như Nhân câu "Ta đây thực già ". Ngồi đối diện nàng mới chính là độ tuổi như hoa, tính toán chút, nàng vào phủ cũng chính năm.

      Tương Như Nhân nhìn thấy gương mặt khá quen mắt, dường như là nữ tử ngày đó hiến tế trong cung đứng bên Định vương phi. Thái tử phi giới thiệu là Hứa lương nhân, tức là người bên nhà mẹ đẻ của thái hậu, Hứa gia.

      "Sao lại xem là già, chúng ta đây là thành thục." Tương Như Nhân cuời đáp Trương trắc phi. Trương Thấm giận nàng liếc mắt cái "Làm trò, ngươi còn cách ta vài tuổi đâu, ta và ngươi giống nhau."

      Bước ra khỏi Dao Hao các, Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi ở phía trước chuyện. Bỗng nhiên nghe được tiếng gọi từ phía sau, quay lại thấy Hứa lương nhân lại phía này, mặt đầy ý cười "Tương trắc phi, ngài còn nhớ ta ?"

      Này ý cười thiên chân hồn nhiên với ngày đó địch ý trong ánh mắt khác nhiều lắm. Tương Như Nhân bất động chút, lập tức nở nụ cười "Ngươi là muội muội của Định vương phi đúng ?"

      "Ta là thứ muội của Định vương phi" Hứa lương nhân nhìn nàng, khẩu khí bình thường "Ta được nghe tỷ tỷ rất nhiều chuyện về Tương trắc phi a"

      Tương Như Nhân cười mà , Hứa lương nhân thấy người khác cũng đến đây, hành lễ với Tương Như Nhân cùng Trương trắc phi "Ngày khác đến bái phỏng ngài. quấy rầy hai vị trắc phi nữa, các vị thong thả."

      Dứt lời Hứa lương nhân bước ra chỗ mấy vị lương nhân kia, về hướng viện của nàng.

      "Ngươi cùng Định vương phi rất thân thiết?" Trương Thấm là lâu lắm mới gặp qua người như vậy. Nhìn qua tùy tiện, bộ dáng cười tủm tỉm khiến người ta thể cự tuyệt nàng, nhưng sau đó cảm thấy có thoải mái.

      Tương Như Nhân lắc lắc đầu "Ta quen biết Định vương phi"

      "Vậy mà nàng cứ như ngươi và Định vương phi từ lớn lên cùng nhau, vô cùng quen thuộc." Trương Thấm khẽ xuy tiếng "Lại là kẻ có thể sinh "

      Đây là chỗ Tương Như Nhân cảm thấy quái lạ. Nàng quen biết Định vương phi, trước đây cũng chưa tiếp xúc qua. Hứa lương nhân vừa tới nghe rất nhiều chuyện về mình từ Định vương phi, vậy Định vương phi là từ đâu biết được.

      Trí nhớ của Tương Như Nhân rất tốt, ngày đó hiến tế, phản ứng của hai tỷ muội này nàng đều nhớ , bỗng nhiên tại lại bộ dáng gần gũi như vậy, Tương Như Nhân cảm thấy Hứa lương nhân là có cái ý định gì tốt...

      Vì thế Tương Như Nhân nở nụ cười "Ai biết được..."

      Trong phủ nhiều thêm bốn lương nhân, từ tháng tư đến tháng năm, Tương Như Nhân thấy qua thái tử. Tháng năm, như thường lệ thái tử xuất tuần các địa phường vào mùa mưa, rời hai mươi mấy ngày, giữa tháng sáu trở về. Như vậy tính ra, có hơn hai tháng nàng gặp thái tử.

      Bình Ninh và Dung nhi cũng có hơn hai tháng nhìn thấy . Mới mấy ngày đầu Bình Ninh còn rất nhớ phụ thân. Nhưng dù sao cũng chỉ là đứa hơn tuổi, rất nhanh quên. Đợi thời điểm tháng bảy sau thái tử đến Linh Lung các xem nàng, nàng đối với lãnh đạm nhiều.

      Thái tử có chút mất mát, đợi chơi với nàng nửa canh giờ mới quen trở lại, nhéo nhéo mũi nàng " nhớ phụ thân sao?"

      Bình Ninh cáu kỉnh cũng nhiều, hướng phía nãi thanh nãi khí "Phụ thân đến xem ta, ta nhớ ngài"

      ----------------------------------------------------------

      Các bạn ơi lâu lâu nhớ cmt và like để mình biết còn những bạn đọc đồng hành cùng mình nhé :-*
      Last edited: 28/5/16
      lehanh, song ngư, tart_trung11 others thích bài này.

    4. Hue Khanh

      Hue Khanh Well-Known Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      1,864
      Chương 65: Rốt cuộc muốn cái gì?


      Tô Khiêm Dương bị nàng ồn ào như vậy, ngẩn người. Bình Ninh nhìn , lại hừ "Nương cũng nhớ ngài, chúng ta đều nhớ ngài"

      Đứa tuổi rưỡi, lời này xong còn vỗ tay muốn cùng phân giới hạn.

      Tương Như Nhân ở bên cạnh nghe nàng , nâng cao lượng "Bình Ninh, được vô lễ"

      Bình Ninh còn ở trong lòng Tô Khiêm Dương vẫy vùng, nghe được Tương Như Nhân cảnh cáo, thanh thấp ít, lầm bầm nhấn mạnh ba chữ " để ý người", xong còn lén ngẩng lên nhìn qua Tương Như Nhân xem nàng có sinh khí .

      "Phụ vương nơi nào nhớ ngươi?" Tô Khiêm Dương đem nàng kéo trở về. Bình Ninh khuôn mặt nhắn tức giận nhìn "Chính là nhớ đến ta"

      Tô Khiêm Dương mỉm cười, còn muốn đáp lại nàng vài câu nhưng Bình Ninh chính là khẳng định chắc nịch đến xem nàng chính là nhớ nàng. Chính vì thế nàng cũng cần nhớ , cần để ý đến .

      Tương Như Nhân lại lần nữa lên tiếng cảnh cáo. Bình Ninh ủy khuất tựa vào bên cạnh Tô Khiêm Dương, vẻ mặt đáng thương kêu "Kẻ lừa đảo!"

      Vẻ mặt kia cứ như tiểu oán phụ. Tương Như Nhân vốn nghiêm nghị cũng nhịn được bật cười.

      Tô Khiêm Dương bất đắc dĩ, đem hai tay nàng níu chặt y phục cyar mình cầm đến "Phụ vương nơi nào lừa ngươi?"

      Bình Ninh lại nhất nhất quở trách " đến xem ta, nhớ ta, kẻ lừa đảo, để ý ngài"

      Việc này ra, Tô Khiêm Dương cũng có chút đuối lý. Tháng tư tháng năm ứng phó với mấy người mới vào cửa coi như bận bịu. còn có thể được. Nhưng ra ngoài hai mươi mấy ngày trở về sau lại đợi hai mươi mấy ngày nữa mới đến thăm hai đứa , cái này thể nào lại.

      Nhưng Tô Khiêm Dương cũng thể là bản thân cố ý. làm như vậy là ý tưởng đột phát, muốn xem phản ứng của người ta.

      Chẳng qua phản ứng của người nào đó thấy, trước hết lại để Bình Ninh quở trách.

      Khuyên can mãu mới dỗ được Bình Ninh, lại cùng Dung nhi mấy câu. Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tương Như Nhân, Tô Khiêm Dương nắm lấy tay nữ nhi, thử hỏi câu "Mấy ngày nay nương ngươi làm những gì?"

      Bình Ninh suy nghĩ lát, đáo lại Tô Khiêm Dương "Nương theo giúp chúng ta a!"

      Hảo nha đầu, đáp án cũng ràng. Dù sao đứa mới bao lớn, muốn nàng ra cái gì cụ thể, sớm quên hết rồi.

      Tô Khiêm Dương từ bỏ cách kia, đổi câu hỏi "Vài ngày nay nương ngươi có nhắc đến phụ thân ?"

      Bình Ninh còn suy nghĩ. Dung nhi trong lòng Tương Như Nhân với về trước "Có !"

      Tương Như Nhân muốn ngăn cản nhi tử, Tô Khiêm Dương lại cho ánh mắt cổ cũ, so với Bình Ninh, Dung nhi chuyện rành mạch hơn thuật lại câu " trễ thế này. tới. Ngủ !"

      Tương Như Nhân mặt nhất thời đỏ lên.

      Trong ngày thường, buổi tối đến canh giờ mà Tương Như Nhân thấy thái tử đến, thường là cùng ma ma như vậy. câu vô tình lặp lại nhiều lần, nhờ khiến nhi tử nhớ được.

      "Còn có!" Bình Ninh trong lòng Tô Khiêm Dương hô tiếng, tiếp nhận ánh mắt cổ vũ của phụ thân, cũng thèm nhìn Tương Như Nhân, nhắc lại "Muốn đến tự nhiên, đến"

      Này chỉnh câu còn chưa thuận. Thực ra hai đứa còn chưa hiểu lời này có ý gì. Chỉ là ở phía sau nghe Tương Như Nhân , vài lần liền nhớ được.

      Tương Như Nhân bỗng nhiên cảm thấy ngày hôm nay thể an ổn.

      Chờ đưa hai đứa ngủ, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Tương Như Nhân ràng cảm giác được khí có gì đúng.

      Tô Khiêm Dương vừa rồi sắc mặt đối với Bình Ninh còn rất hòa nhã, tại lại sa sầm như thế kia. Bọn đắc tội , vậy chính là nàng đắc tội a.

      Tương Như Nhân khỏi tự thâm điểm lại lượt. Nàng cũng có gì sai. Cho là hai đứa lặp lại hai cáu cửa miệng của nàng, mất mặt cũng là nàng. có gì mà phải tức giận?

      Tương Như Nhân nghĩ nghĩ, vẫn là đến bên cạnh , mềm giọng "Thần thiếp giúp điện hạ thay y phục"

      Tô Khiêm Dương đứng lên. Đầu tiên Tương Như Nhân tháo đai lưng, tiếp theo tháo nút cổ áo. Tô Khiêm Dương cúi đầu ngửi được mùi hương quen thuộc tóc nàng, lại nhìn nàng vẻ mặt thong dong, trong lòng giận thêm, buồn rầu hỏi "Bản cung lâu như vậy đến. Nàng tựa hồ chút để ý?"

      Tương Như Nhân cởi xong y phục, lộn lại tay áo rồi đem treo lên giá, cười đáp "Điện hạ giống thần thiếp, suốt ngày ở trong phủ. Điện hạ nhật lý vạn ky, bận nhiều việc cũng là bình thường" vụ nhiều, có đoạn ngày lại đây cũng là có lý do.

      Tương Như Nhân cảm thấy bản thân trả lời phen như vậy có gì sai.

      Nhưng vừa nhấc đầu, sắc mặt thái tử nhanh lạnh thành sương giá.

      Tương Như Nhân ý cười cứng tại khóe miệng, này còn có lỡ lời?

      Tô Khiêm Dương cơ hồ là trào phúng "Tương trắc phi là biết suy nghĩ cho bản cung. Liền tính là bản cung năm đến, nàng vẫn rất ổn, còn có thể tìm cho bản cung lí do chính đáng"

      Nếu giờ này có mấy người Tôn ma ma ở đây, khẳng định là dạy Tương Như Nhân, tại là phải thái độ mềm mỏng, làm nũng xin lỗi. Tốt nhất là khẩu khí ghen tuông nàng mong thái tử lại đây. Chẳng qua muốn rộng lượng được, muốn chín chắn được, muốn đố kị được nên mới thèm để ý.

      Nhưng mấy người Tôn ma ma lại có mặt.

      Tương Như Nhân cảm thấy tại nàng càng càng sai, càng thái tử càng tìm ra lỗi, thế nên lâm vào trầm mặc.

      Nhưng trầm mặc như vậy, Tô Khiêm Dương lại cảm thấy nàng đồng tình với những lời vừa rồi, có bản thân nàng vẫn trôi qua rất tốt. tại có hai đứa , có thân phận trắc phi, sau này tiến cung dựa vào hai cái hài tử, dựa vào Tương gia nàng cũng hề bé, quả nàng có thể trôi qua rất tốt. Nhưng càng là như thế lại cành cảm thấy thoải mái. Đối với nàng phải là người quan trọng sao?

      Hai ngươi cứ thế cương tại kia.

      lâu sau, Tô Khiêm Dương nhìn nàng, thanh nặng nề "Vì sao nàng lại nhập phủ thái tử?"

      Này phải ràng rồi sao, Tương Như Nhân sinh ra chút thiếu kiên nhẫn "Điện hạ rốt cuộc muốn gì?"

      "Làm trắc phi của bản cung, có phải ủy khuất nàng?"

      Tương Như Nhân ngẩng đầu nhìn , nở nụ cười "Điện hạ hỏi như vậy là muốn thần thiếp trả lời như thế nào?"

      Tô Khiêm Dương bỗng nhiên có camr giác thất bại, nhìn bình tĩnh nơi đáy mắt nàng "Có phải bản cung tới chỗ nàng hay , đối với nàng cũng có vấn đề gì?"

      Lúc này đây Tương Như Nhân trả lời rất nhanh " phải!"


      "Bản cung có ba tháng ghé qua. Bình Ninh là đứa còn cảm thấy rất lâu rồi bản cung đến, giận dỗi bản cung. Vì sao nàng lại hề có chút phản ứng gì?" Tô Khiêm Dương hề ý thức được bản thân đòi hỏi người khác sinh khi với mình là có bao nhiêu khó hiểu.

      chỉ biết rằng nữ nhân trong phủ thái tử đều là chờ mong , nếu lâu đến cảm thấy mất mát, thấy đau lòng, thấy ghen tuông.


      Nhưng chút này đều thấy được ở chỗ Tương Như Nhân.

      Thời gian ở cùng nàng nhàng. Nàng hiểu , biết thích điều gì. Thậm chí bọn họ còn có nhiều đề tài chung để thoải mái trò chuyện.

      Nhưng quay đầu lại suy nghĩ, Tô Khiêm Dương vẫn cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó. Tựa như so nàng với chờ mong của mọi người trong phủ thái tử, nàng rất bình tĩnh.

      Để tâm suy nghĩ ít, Tô Khiêm Dương liền minh bạch. Sở dĩ Trương trắc phi các nàng ghen tuông, thương tâm hay thấy mất mát là bởi vì ngoài việc là thái tử đối với các nàng còn là trượng phu. Các nàng thích , ái mộ , cần .

      Mà Tương Như Nhân có này đó chứng minh đối với nàng ngoài việc là thái tử vẫn chỉ là thái tử.

      Chính vì thế nàng phối hợp với , nghênh tiếp , cũng vắng vẻ nàng mà giận dỗi ghen tuông, nàng bình tĩnh đối với mọi chuyện, lý tính vì mà giải thích mỗi kiện.

      Tô Khiêm Dương lúc đầu còn tin, chính vì thế sau khi trở về cố tình hai mươi mấy ngày sau mới đến Linh Lung các để xem nàng phản ứng ra sao.

      tại thấy .

      Người ta đều có cách nào ở trong tình huống như vậy có thể nhận ra vấn đề của chính mình, Tô Khiêm Dương cũng vậy. cũng ý thức được tại sao mấy người Kim lương nhân ghen tuông như thế thích mà lại muốn Tương Như Nhân làm như vậy.

      Tô Khiêm Dương cũng ý thức được rằng để ý mà dành cho nữ nhân này vượt quá tiêu chuẩn lúc trước đề ra cho bản thân. Chính vì lòng rung động nên có nghi hoặc, có phiền não, có bất mãn.

      Tương Như Nhân nhìn vẻ mặt , chậm rãi lại gần rồi dang tay ôm lấy , hai tay đặt lưng , nghiên mặt kề lên vai .

      Tô Khiêm Dương thân mình cơ hồ là phút chốc cứng đờ, sau đó thả lỏng xuống.

      Tương Như Nhân được lời, nàng cũng biết thế nào, biết rằng ngôn từ của nàng khiến vui. Nhưng nàng cũng vì sao vui, mà rốt cuộc bản thân phải làm sao mới có thể khiến cảm thấy vừa lòng.

      Nàng cảm thấy trước hết cứ ôm cái , hành động này chắc hẳn sai.

      Tương Như Nhân nghe được tiếng tim đập có chút nhanh hơn so với bình thường. Nàng còn cảm giác được thời điểm bản thân vừa ôm lấy, phản ứng cứng ngắc trong phút chốc. Thân mình dày rộng, ngăn lại ánh sáng chiếu qua áo nàng, bóng đổ dài mặt đất khiến nàng cảm thấy bé bỏng.

      người cũng có hương vị rất dễ chịu, có lúc như mùi mực, có lúc như mùi đàn hương, lại có thời điểm hơi thở mang theo chút nồng men rượu. Kì thực mùi này nàng rất thích, khiến nàng an tâm.

      Bàn tay to lớn, mỗi khi nắm lấy nàng đều có thể ôm trọn nàng, ấm áp.

      cũng có mặt ôn nhu, thời điểm đối với Bình Ninh luôn là vẻ mặt sủng nịch. Tương Như Nhân cảm thấy là nàng hiểu nhưng dù nghĩ thế nào cũng hiểu được lý do tức giận.

      Hai người cứ vậy đứng ôm nhau, Tương Như Nhân nhúc nhích. Tô Khiêm Dương cũng nhúc nhích. lâu sau, Tô Khiêm Dương đưa tay lên tay Tương Như Nhân, siết chặt vòng ôm, hai người lại càng sát vào nhau.

      Cuối ngày quần áo có chút dày, ôm lâu như vậy dần thấy nóng. Tương Như Nhân biết lúc này nàng nên hai câu làm nũng, lúc ấy cũng có cái bậc thềm để bước xuống, dù sao cũng phải hóa giải khốn cảnh này. Vừa định mở miệng, Tô Khiêm Dương lên tiếng trước "Nàng suy nghĩ gì?"

      "Thiếp là nghĩ biết điện hạ đứng lâu như vậy có mệt , thiếp chân có chút mỏi" Tương Như Nhân rất , có ý tứ lấy lòng ở bên trong.


      Tô Khiêm Dương buông lỏng tay, Tương Như Nhân rời khỏi vòng ôm của .



      Sau khi rửa mặt, hai người nằm ở giường, khí có chút xấu hổ. Tương Như Nhân khẽ thở dài hơi, rụt lui xuống, nhích sát hơn vào Tô Khiêm Dương.



      Bình thường như vậy sớm có động tác. Thế nhưng hôm nay Tô Khiêm Dương lại chỉ cứ thế ôm chặt nàng.


      "Ngủ ". Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của . Tương Như Nhân vốn dĩ híp mắt phút chốc mở ra, ngẩng đầu nhìn . Tô Khiêm Dương cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, suýt nữa cuốn nàng vào.


      Tương Như Nhân trong lòng khẽ run chút, rất nhanh cúi đầu, nhàng ừ tiếng.


      Tô Khiêm Dương điều chỉnh tư thế, đem nàng ôm trọn vào lòng, có động tác gì nữa, cứ thế ôm nàng ngủ...

      tart_trung, song ngư, Snow7 others thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Oay. Chị lạnh nhạt quá tưởng chị ko thích khúc mắc rồi sau đó sủng người mới cho xem. ko phải tới khúc cẩu huyết đó chứ. À mà đoán nhầm cái bóng đen lúc văn án rồi nàng ơi. Cứ tưởng là tam ... gi đó. Quên mất tên rồi. Đọc nhiều quá nó loạn. Thanks khanh khanh nha. Hihi
      Hue Khanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :